1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 102: Sáng tỏ

      Editor: Puck

      “Vậy có tư cách gì quan tâm tôi?” lướt qua ngăn cản của , cúi đầu tiếp tục tiến lên.

      Lần này, ngăn cản, khi sắp ra cửa đột nhiên sau lưng , “Ngày hôm qua thăm Đình nhi, sau đó…”

      “Tôi hiểu! Điều này liên quan đến tôi!” vội vàng cắt đứt , chỉ sợ mình tiếp tục ở lại nhất định nhịn được mà khóc thút thít, cần rơi lệ trước mặt … Đình nhi…

      ghét cái tên này, trong đầu đảo mấy câu: “ Đình nhi sao?”

      !”

      nhiều?”

      “Rất rất , khi nhìn ấy mực kimono màu trắng như tuyết nằm trong quan tài thủy tinh, thậm chí muốn cùng ấy…”

      người nào có thể thay thế được Đình nhi…”

      “Thiếu gia… Đêm thất tịch hằng năm đều… lên núi nhìn… Thiếu phu nhân, , phải… Thiếu phu nhân trước, ngồi tới nửa đêm chắc trở về…”

      bịt miệng, vọt vào phòng mình, quyết định lqd gào khóc, nhưng vì cái gì mà làm khó vậy? Lãnh Ngạn, tôi hận ! Trong lòng chỉ có bà xã của , cần gì tới trêu chọc tôi!

      ném mình vào bồn tắm, tẩy rửa mạnh mẽ dấu vết và hơi thở mà lưu lại, bọt nước bắn ra, nước mắt văng khắp nơi…

      Mãi cho đến khi nước trong bồn tắm trở nên lạnh lẽo, mới ra ngoài, chỉ cảm thấy mệt mỏi quas, mệt mỏi đến mức còn hơi sức lau khô nước người mình, cuốn chặt mình vào trong chăn, tiện tay ôm gấu tiểu Bố ở đầu giường, ngủ say…

      Ngủ thẳng tới sáng hôm sau, biết, mình lại bị bệnh, cơm tối ăn, đầu đau như muốn nổ tung, sờ trán, bỏng đến dọa người.

      “Thiếu phu nhân, bữa sáng làm xong, ăn sao?” Dì Lưu chào, nhìn sắc mặt tái nhợt ra ngoài.

      Duy Nhất lắc đầu, “ muốn ăn, có khẩu vị.”

      “Thiếu gia cậu ấy…” Hình như dì Lưu có lời muốn .

      “Tôi sắp trễ giờ làm rồi, tạm biệt dì Lưu!” Duy Nhất muốn nghe điều gì về , vội vàng cắt lời dì Lưu, lao ra khỏi phòng.

      Ngoài cửa ra vào, phát giày da của Lãnh Ngạn, tất cả đều là bùn lầy, trái tim đau xót, đây là kết quả ngày hôm qua lên núi thôi…

      Lái xe tiểu Thôi đưa đến công ty, thấy sắc mặt khác thường, ân cần hỏi, “Thiếu phu nhân, sao chứ?”

      Duy Nhất lắc đầu, “Cậu về , tôi sao!”

      “Vậy được, thiếu phu nhân tự d*d.l2q&d cẩn thận, buổi chiều tôi tới đón .” Tiểu Thôi chưa từng quên dặn dò, lần này nếu như làm lạc mất thiếu phu nhân nữa, đoán chừng thiếu gia tha…

      Duy Nhất có, cũng , thẳng vào tập đoàn Doãn thị.

      Chỉ có điều gần đây giống như trêu chọc truyền thông, vừa lên tầng phát Mỹ Mỹ giấu tờ báo. Theo tính tình buôn dưa lê của Mỹ Mỹ gặp phải tin tức mà hỏi tra ra manh mối, truyền cho mọi người biết là thể nào, khả năng duy nhất chính là tin tức tờ báo này nhất định phải là chuyện tốt gì…

      “Mỹ Mỹ! Đưa tờ báo cho tớ nhìn chút!” lặng yên tiếng động xuất sau lưng Mỹ Mỹ. Mỹ Mỹ bị giật mình, tờ báo tay rơi xuống đất, Mỹ Mỹ vội nhặt, bị chân Duy Nhất đạp lên.

      “Duy Nhất, đừng xem…” Ánh mắt kinh hoàng của Mỹ Mỹ càng khiến Duy Nhất quyết tâm phải xem. nhặt tờ báo lên vừa nhìn, trước mắt lập tức choáng váng, suýt nữa té xỉu, may mà Mỹ Mỹ nhanh tay lẹ mắt đỡ .

      Tờ báo này, đột nhiên viết: phu nhân nhà giàu nhất ra la con nghi phạm, khuếch đại chuyện và mẹ từng bị người làm nhục, còn vô cùng châm chọc mà liên hệ tới chuyện hồng hạnh xuất tường, gì mà chuyện hồng hạnh xuất tường có nguyên nhân, vốn phải là còn trong trắng.

      Duy Nhất thiếu chút nữa nổi điên, trí nhớ kinh khủng nhất trong cuộc đời chính là chuyện cũ này, mặc dù trong sạch, nhưng người ta nhìn như thế nào, cách nào chi phối, mọi người đều cho rằng còn trong sạch, còn có mẹ, mẹ đáng thương chỉ bị cầm thú sỉ nhục, thậm chí vì vậy mà mất mạng, chỉ cần nhớ tới chuyện này đau lòng thôi, bi thương dứt, cuối cùng là làm liên lụy tới mẹ…

      Mỹ Mỹ thấy đôi môi trắng bệch, đưa tay sờ lên trán , “Duy Nhất, cậu bị bệnh sao lại còn tới đây làm? Tớ với cậu bệnh viện!”

      !” Duy Nhất lắc đầu, từ ghét gặp bác sỹ, mỗi lần vẫn là mẹ vừa dỗ vừa lừa mới có thể đưa đến bệnh viện, bây giờ mẹ có ở đây, càng muốn .

      được! Tớ để cho cậu cậy mạnh!” Mỹ Mỹ đỡ Duy Nhất dậy, thang máy xuống tầng dưới.

      Mới ra thang máy, bọn họ bị sợ ngây người, sóng người ở sảnh chính tập đoàn Doãn thị bắt đầu chuyển động, Doãn Tử Nhiên l.q,d bị phóng viên bao vây chặt, hỏi đủ loại vấn đề:

      “Xin hỏi, tại sao Lãnh phu nhân lại làm ở công ty của các ?”

      “Nghe giữa và Lãnh phu nhân là thanh mai trúc mã, có phải giữa hai người có tình gì ?”

      “Xin hỏi hôm nay bùng nổ tin tức mẹ con Lãnh phu nhân bị người cưỡng bức, là bạn thân kiêm thanh mai trúc mã của Lãnh phu nhân, có biết chuyện này ?”

      “Nghe mẹ Lãnh phu nhân là người mang tội giết người, đúng ?”

      “Doãn tiên sinh, nghe Lãnh phu nhân và Lãnh tiên sinh giải trừ hôn ước, là hay là giả? thấy kiện hồng hạnh vượt tường lần trước như thế nào?”



      Vẻ mặt Doãn Tử Nhiên lạnh lùng dưới che chở của vệ sỹ xuyên qua đám người, tỏ vẻ thể trả lời.

      biết người nào phát ra Duy Nhất, hô to tiếng, “Nhìn kia, Lãnh phu nhân ra, đứng ở đó!” Ngay lập tức, đám phóng viên giống như thủy triều vọt tới.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 103: Hoa hồng thần bí

      Editor: Puck

      Duy Nhất bị đám người mãnh liệt mà đến và ánh đèn flash lóe lên ngừng dọa sợ, nắm chặt tay Mỹ Mỹ, biết làm sao.

      “Duy Nhất mau!” Doãn Tử Nhiên vừa gọi vừa chen về phía .

      Rốt cuộc khi nhớ ra phải về thang máy, đám người mãnh liệt bao vây rất nhanh, đầu vốn đau muốn nứt, ở trong gian ầm ĩ chỉ nhìn thấy môi các phóng viên ngừng chuyển động, lại nghe bọn họ gì, ánh đèn flash sáng nhức mắt cũng khiến gần như té xỉu. nhíu chặt chân mày, ngón tay đè lên huyệt thái dương, cố gắng giảm bớt khó chịu của mình, cuối cùng Doãn Tử Nhiên cũng chen đến bên cạnh , dùng thân thể ngăn cản phóng viên, giữ ở trong lòng mình, che chở đưa ra ngoài.

      Doãn Tử Nhiên nhét vào trong xe của nhà họ Doãn, dặn dò lái xe, “Đưa ấy về! đường cẩn thận!” Sau đó trấn an Duy Nhất, “Đừng lo lắng, có , giải quyết đám phóng viên kia, mấy ngày này đừng ra cửa, ở nhà nghỉ ngơi!” xong ra lệnh cho lái xe chạy nhanh, mình xoay người vào ngăn cản đám phóng viên đuổi tới.

      Xe dần dần cách xa tập đoàn Doãn thị, lái xe hỏi Duy Nhất, “Lãnh phu nhân, xin hỏi nên đâu?”

      Duy Nhất đột nhiên tỉnh mộng, nhìn chung quanh, “Dừng ở đây .”

      “Chuyện này… tốt lắm đâu? Cậu hai muốn tôi đưa về!” Lái xe hơi do dự.

      quan trọng! Tôi tới cửa hàng bách hóa trước mặt mua chút đồ, sau đó tiên sinh nhà tôi đến đón tôi.” Duy Nhất xạo.

      Lái xe nghe vậy, liền để cho xuống xe. Sở dĩ Duy Nhất làm vậy, bởi vì muốn trở về nhà họ Lãnh, có lúc, biết rốt cuộc ở nhà họ Lãnh được coi là gì.

      nhờ xe trở lại lồng chim bồ câu của mình, lại phát hoàn toàn thay đổi, chung quanh lqd tường đổ vách xiêu, nhớ Doãn Tử Nhiên từng với , khu này phá bỏ và dời chỗ khác rồi, như vậy, bây giờ có nhà để về sao? Xoay người nơi bụi bặm ầm ĩ, biết nên đâu…

      Nhìn tro bụi bay đầy trời, ngắm thấy nụ cười của mẹ thiên đường, rơi nước mắt, “Mẹ, mẹ cho con biết, bây giờ con nên làm gì?” Nỗi nhớ nhung mẹ trong lòng bỗng nhiên tăng vọt, lên xe tới nghĩa trang, vừa sau cơn mưa, khí ngoại ô vô cùng mát mẻ, dọc theo đường còn vết lún, tốc độ xe hết sức chậm chạp, khi đến nghĩa trang là buổi trưa. Lê bước chân nặng nề, dọc theo thềm đá tới trước mộ mẹ, kinh ngạc phát có người tới trước mình, trước mộ còn có bó hoa hồng trắng ngậm nước chính là bằng chứng. Mẹ con hai người còn nơi nương tựa thế giới này, còn ai nhớ mẹ? nghĩ ra…

      Đứng trước mộ, chỉ cảm thấy hai chân như nhũn ra, ảnh mẹ mộ bia còn cười mơ hồ mà ấm áp, ngồi chồm hổm xuống, mặt nhàng dính lên hình, mộ bia lạnh lẽo khiến cho khuôn mặt nóng bỏng của có cảm giác vô cùng thoải mái.

      “Mẹ, Duy Nhất tới thăm mẹ đây, Duy Nhất rất nhớ mẹ…” nỉ non thấp, “Mẹ, con mệt quá, rất muốn khóc…”

      Từng giọt nước mắt rơi xuống, hai mắt đẫm lệ mơ hồ, đột nhiên phát bia mộ có khắc ngày sinh và ngày mất của mẹ, lúc này mới đột nhiên nhớ lại, hôm nay mùng chín tháng bảy, là sinh nhật mẹ, như vậy bó hoa này là người có tâm lưu lại hả? Nhất định là người quen của mẹ, người nhớ sinh nhật của mẹ, là ai chứ? Trong trí nhớ của , có người như vậy… Chỉ có điều, mặc kệ như thế nào, lâu chưa tới thăm mẹ rồi, hôm nay vừa đúng là sinh nhật mẹ, cũng coi như ý trời…

      “Mẹ, nhớ năm con sáu tuổi ? Cũng là sinh nhật mẹ, con nấu chén mỳ trường thọ cho mẹ ăn, đó là lần đầu tiên con nấu mì, nhầm bột giặt thành muối, nhưng mẹ vẫn ăn ngon…”

      Ánh mắt Duy Nhất trong suốt, nhớ lại những chuyện cũ ấm áp, giống như mẹ ở bên cạnh…

      “Mẹ, mẹ , thế giới này, chúng ta là duy nhất của nhau, nhưng mẹ rồi, Duy Nhất đơn, Duy Nhất nhớ mẹ, rất nhớ cực kỳ nhớ, mẹ…”

      cuộn tròn trước bia mộ nhàng khóc sụt sùi, “Mẹ, chỉ có những ngày ở với mẹ mới vui vẻ nhất, bây giờ Duy Nhất biết nên đâu, ở chỗ này với mẹ được ?”

      ngước mắt nhìn lên bầu trời, mặt trời màu vàng dần chuyển từ đông sang tây, cuối cùng chìm trong đêm tối vô tận, gió mát, lặng lẽ xâm nhập…

      bóng người cao lớn xuất phía sau , “Duy Nhất, là em sao?” Giọng ôn hòa nghe cảm động.

      Duy Nhất vội vàng lau khô nước mắt die*end@anlequ*ydonn quay đầu lại nhìn, là Dịch Hàn! Sao người này luôn có thể xuất ở bất kỳ đâu.

      “Sao lại ở trong đây?” Duy Nhất kinh ngạc hỏi.

      Dịch Hàn cười cười, “Đến thăm người bạn mất, trùng hợp như vậy lại gặp được em? Nhìn bóng lưng giống em, vốn dám gọi!” Ánh mắt của đảo qua bia mộ, “Đây là…”

      “Mẹ em!” Duy Nhất giọng trả lời.

      “A, ngờ… Xin lỗi!” Vẻ mặt áy náy.

      Duy Nhất khẽ mỉm cười, “ có gì!” Ngày khó chịu nhất qua, còn sợ gì? hơi nhíu mày, từ dưới đất đứng lên, bởi vì đột nhiên đứng dậy mà đầu choáng váng, vội vàng vịn bia mộ, để cho mình té xỉu.

      Dịch Hàn cảm thấy sắc mặt bình thường, đỡ tay , đưa tay lên trán , hoảng sợ, “ nhóc! Em về uống thuốc? Sao lại nóng vậy?”

      Duy Nhất cười khổ lắc đầu. nhóc? Ngày trước mẹ thường hay gọi như vậy…

      “Như vậy sao được? Nhanh theo xuống núi gặp bác sĩ! Lãnh Ngạn nhà em đâu? Sao quan tâm em!” ôm lên, xuống núi.

      ! Thả em xuống! Em tự mình !” Duy Nhất quen với hơi thở đàn ông xa lạ.

      Dịch Hàn lại cố chấp chịu buông tay, “Dáng vẻ em vậy còn thế nào? Đứng lên cũng choáng váng, nhóc, đừng cậy mạnh nữa, chúng ta là bạn phải sao?”

      Duy Nhất kiên trì nữa, được người khác gọi “ nhóc” cảm giác rất tốt, rất tốt…
      Last edited: 8/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 104: Sợ

      Editor: Puck

      Cảm giác tốt hơn nhiều! Tia ánh sáng mặt trời đầu tiên lúc sáng sớm khiến cho cảm thấy ấm áp. Duy Nhất đưa mắt nhìn Dịch Hàn vẫn chăm sóc mình cả đêm, hết sức cảm kích, “Cám ơn ! Dịch Hàn!”

      Nếu phải Dịch Hàn đưa vào bệnh viện, biết mình bị sốt cao đến gần bốn mươi độ. Đều khi người ta bị bệnh là lúc yếu đuối độc nhất, cũng là lúc cần người quan tâm nhất, mà những lúc như vậy, người vẫn luôn bảo vệ là Dịch Hàn, mớm thuốc cho , rót nước cho , canh chừng chích thuốc cho , nghe mê sảng cả đêm, mơ mơ màng màng giằng co cả đêm, cũng cả đêm ngủ.

      bé ngốc! nghe được từ trong miệng em từ nhiều nhất chính là cám ơn, có thể đổi từ khác ?” Dịch Hàn cười.

      “Vậy… thank you!” Duy Nhất nghiêng đầu cười tiếng.

      ngốc!” Dịch Hàn vuốt tóc .

      Động tác này khiến Duy Nhất cảm thấy đau khổ trong lòng, chỉ giữa người thân mật với nhau mới làm những động tác này, ví dụ như Doãn Tử Nhiên rất thích nắm cánh tay chạy, ví dụ như… Trong lòng lại nghĩ đến tên người, đành xóa , cần nhớ tới…

      “Duy Nhất, bác sỹ mặc dù hạ sốt, nhưng tốt nhất vẫn nên ở bệnh viện mấy ngày nữa, có muốn thông báo dlqd cho Lãnh Ngạn ? ta sốt ruột.” Dịch Hàn đột nhiên .

      Duy Nhất lắc đầu mạnh, “! Đừng!”

      Dịch Hàn thở dài hơi, cười , “Cãi nhau?”

      có!” Duy Nhất quật cường lên tiếng phủ nhận.

      “Vậy cũng tốt!” Dịch Hàn tỏ vẻ bất đắc dĩ phiền não, “Vậy gắng gượng đảm nhiệm mấy ngày… vai ông xã?”

      “Hả? Cái… Cái gì?” Duy Nhất mở rộng tầm mắt, cho rằng mình nghe nhầm.

      Dịch Hàn cười ha ha, “Yên tâm, ông xã đây, trừ… làm việc kia, chuyện khác làm vì em!”

      Lúc này Duy Nhất mới phản ứng được giỡn, cảm động đồng thời cũng cảm thấy kỳ lạ, chỉ là bèo nước gặp nhau, thậm chí mới chỉ gặp mặt vài lần, tại sao có thể xuất bất cứ khi nào mình cần? Hơn nữa đối xử với phải tuyệt vời bình thường…

      “Tại sao?” khẽ cau mày, nhìn .

      “Tại sao cái gì?” hiểu.

      “Tại sao đối xử tốt với em như vậy?” ra thắc mắc của mình.

      Ánh mắt Dịch Hàn đột nhiên trở nên mềm mại mà giàu thâm ý, đường cong bên môi nhàn nhạt, “Nếu như mến em, em nghĩ sao?”

      … Mến?” Duy Nhất tỉ mỉ phân biệt hàm nghĩa và mức độ trong hai chữ này.

      “Đúng! Mến! Lần đầu tiên nhìn thấy em ngây thơ, em khác biệt mến! Nhưng em đặt ở trong mắt!” nở nụ cười tự giễu, “Cho nên, bí mật hỏi thăm em, lại nghe em kết hôn rồi! Đối phương là tổng giám đốc Kỳ Thịnh được mệnh danh là nhà giàu nhất, ôm bất kỳ hy vọng xa vời nào với em nữa. Ai ngờ ba lần bốn lượt để cho gặp em, em có phải duyên phận ?”

      “Cái này… Nhưng… Em…” thẳng thắn khiến Duy Nhất cảm thấy khó xử, mặt đỏ lên, lời mạch lạc, trong lòng kiềm chế được lại xuất suy nghĩ, người nào đó còn chưa bao giờ với lời như vậy, đừng chữ “”, ngay cả chữ thích còn chưa từng

      Dịch Hàn lại cười rộ lên, “Đừng khẩn trương, nhóc! có ý gì khác, biết em kết hôn, quấy nhiễu em, chỉ có điều, hy vọng em có thể cho phép lấy thân phận người bạn diện bên cạnh em, ngày nào đó khi ta bắt nạt em, sẵn lòng hy sinh chút nhan sắc, cho em mượn bả vai của ! Hình như nhan sắc của thua kém ta đúng ?”

      Duy Nhất nhịn được bật cười, Dịch Hàn cũng cười tiếng, bên trong phòng bệnh yên tĩnh lại, tiếng bàn luận của y tá ngoài cửa lại nghe ràng.

      biết ? Trong phòng bệnh này là bà xã của Lãnh Ngạn.”

      “Hả? Chính là người phụ nữ gần đây báo chí đăng tin xôn xao? Là con người phạm tội giết người, hai mẹ con cũng bị người kia cưỡng hiếp?”

      phải chứ! Sao Lãnh Ngạn die*ndanl(equydonn lại thích người phụ nữ như vậy, còn hồng hạnh xuất tường, quá đáng thương! hãy nghe tôi , người đàn ông ở bên ta cả đêm cũng phải Lãnh Ngạn!”

      “Chẳng lẽ là người tình trong xì căng đan của ta?”

      “Tôi nghĩ là vậy…”

      Tiếng bàn luận dần xa, Dịch Hàn và Duy Nhất đều lúng túng, nhất là Dịch Hàn, dáng vẻ hết sức áy náy, “Xin lỗi, Duy Nhất, gây phiền toái cho em.”

      Duy Nhất lắc đầu, cười khổ, “Là em làm liên lụy đến danh tiếng của mới đúng, em vốn thanh minh được!”

      “Ai !” Dịch Hàn nghiêm túc trách cứ , “Tại sao mình như vậy? tin mấy tin tức báo chí hươu vượn!”

      tin?” Duy Nhất hơi ngoài ý muốn, bây giờ người người đều coi là người phụ nữ tốt.

      “Đúng! chỉ tin tưởng hai mắt mình, trong mắt , Duy Nhất là thuần khiết nhất, đáng nhất! Cũng là lạc quan kiên cường trong đau khổ! Cho nên, nên bị lời đồn nhảm nhí đánh ngã!” Dịch Hàn nhìn chăm chú, ánh mắt chắc chắn mà nóng bỏng.

      “Dịch Hàn! Cám ơn !” Nước mắt tuôn trào ra từ hai mắt Duy Nhất, đó là an ủi và tin tưởng mà Duy Nhất nhận được trong áp lực cách nào chịu đựng được gần đây.

      nhóc ngốc!” Dịch Hàn cưng chiều xoa xoa tóc , thử thăm dò ôm khẽ vào trong ngực.

      Duy Nhất nhàng tựa vào trong ngực , mệt chết được, cần chỗ dựa, chỉ là chỗ dựa vào…

      Dịch Hàn dần xiết chặt vòng tay, thân hình nhắn mềm mại xương của ở trong lòng .

      “Uỳnh” tiếng, cửa phòng bệnh bị người đẩy mở, hai người nhanh chóng tách ra, Lãnh Ngạn mặt đen xì đứng ở cửa. thường ngày cẩn thận tỉ mỉ, tóc hơi lộn xộn, hai nút áo phía áo sơ mi cũng gài, lộ ra lồng ngực cường tráng, thậm chí vạt áo sơ mi ở trong dây lưng, hoàn toàn là dáng vẻ nhếch nhác, cặp mắt đỏ rực, môi khô khốc. Đây, là Lãnh Ngạn sao?
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 105: ra là như vậy

      Editor: Puck

      Đáy lòng Duy Nhất khẽ run rẩy, luồng khí lạnh bò qua từ sống lưng, phút giây đó, đầu óc của lại nhảy ra chữ “Sợ”…

      Dịch Hàn thấy tình hình này, đứng lên, tao nhã đưa tay phải ra, “Xin chào, Lãnh tiên sinh, tại hạ * là Dịch Hàn.”

      (*) tại hạ: kẻ hèn này, lời khiêm nhường thường thấy trong Bạch thoại thời kỳ đầu (Lạc Việt).

      Lãnh Ngạn hoàn toàn nhìn ta, cũng để ý tới ta đưa tay ra, thẳng tới trước giường Duy Nhất, bóng đen khổng lồ khiến Duy Nhất khẽ run lên, tự chủ cúi đầu.

      Dịch Hàn lúng túng, tay dừng giữa trung trong chốc lát rồi thu lại, tự giễu cười tiếng, “Quả nhiên là núi băng! Duy Nhất, xem ra ở đây là dư thừa, trước! Rảnh rỗi liên lạc lại! Bye bye!”

      “Bye bye!” Duy Nhất hoang mang, dám nhìn Lãnh Ngạn, ánh mắt vẫn đuổi theo Dịch Hàn ra cửa.

      “Rất nỡ sao?” Giọng chua chát khiến đầu xoay lại.

      Duy Nhất chép miệng, nhưng để ý đến .

      Vốn tưởng rằng lửa giận lên trời giống như lần trước, ít nhất, trong lòng chuẩn bị tốt chịu đựng cơn cuồng nộ của , ngờ, lại ngã ngồi xuống giường mạnh, ôm chặt lấy , đầu vùi cổ , hô hấp nặng nề, “Duy Nhất, bảo bối, cuối cùng coi như tìm thấy em rồi!”

      gọi là bảo bối? nghe nhầm chứ? Hơi thở của nóng quá, mặt cũng rất nóng, nóng đến mức được tự nhiên.

      “Này, chuyện thôi! ôm tôi thở nổi!” Duy Nhất đẩy cái, chỉ cảm thấy thân thể dlqd của càng thêm nặng nề, đè lên vai , gánh nặng chịu nổi.

      “Này! Lãnh Ngạn!” gọi , nhưng phản ứng lại. bị sợ, ôm lấy khẽ lay, “Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn! đừng làm tôi sợ!”

      Thân thể của dần trượt xuống, ngã xuống giường, hai mắt nhắm nghiền.

      “Lãnh Ngạn! Lãnh Ngạn! Bác sỹ mau tới đây!” Duy Nhất liều mạng rung chuông.

      Cửa phòng bệnh mở ra, tiến vào lại là Tần Nhiên.

      “Tần đại ca! Mau mời bác sỹ tới, Lãnh Ngạn ấy sao vậy?” Lòng Duy Nhất bị níu chặt, tất cả vui quăng hết ra ngoài chín tầng mây, vào giờ phút này, chỉ lo lắng và sốt ruột về .

      Bác sỹ cho biết, chỉ bị cảm cộng thêm sức khỏe cạn kiệt dẫn đến bất tỉnh, có gì đáng ngại, thu xếp cho ở phòng bệnh ngay bên cạnh.

      Cuối cùng Duy Nhất cũng thở phào nhõm, ngồi bên cạnh giường , nhàng vuốt ve khuôn mặt nóng bỏng, đôi môi nứt nẻ của , trong lòng cảm thấy đau đớn, mới hai ngày, gầy…

      thừa nhận, thua, khoảnh khắc khi té xỉu bên người , thua, mặc kệ đối xử thế nào với , tiến vào trong lòng . Cho dù định trốn tránh như thế nào, muốn quên, đều vô ích…

      “Thiếu phu nhân.” Tần Nhiên đẩy cửa ra, khẽ gọi ở sau lưng.

      Duy Nhất xoay người, “Sao lại thành thế này? tốt lành, sao ấy lại ngã bệnh?”

      Tần Nhiên thở dài, “Thiếu phu nhân, ra , cũng là vì .”

      “Vì em?” Duy Nhất cảm thấy kinh ngạc.

      Tần Nhiên gật đầu, “Đúng! Đêm thất tịch ấy, đúng là thiếu gia lên thăm mộ thiếu phu nhân trước, đây là thói quen nhiều năm của thiếu gia. ra cậu ấy chỉ thăm lúc thôi, đến chập tối chuẩn bị trở lại, nhưng mà đường bị lún, xe được. Cậu ấy vốn định gọi điện thoại cho tôi, để tôi đón cậu ấy, nhưng điện thoại lại hết pin.”

      Hóa ra là như vậy… Lòng Duy Nhất hơi động đậy…

      “Cậu ấy nhớ có hẹn với , vì vậy bỏ xe bộ trở lại, vốn hy vọng đường có thể gặp ai để nhờ xe đoạn, nhưng thời tiết bão táp như vậy, ai có chuyện gì lại nghĩa trang chứ! Bởi vì thời tiết quá ác liệt mà ngay cả xe bus cũng ngừng hoạt động. Cho nên, ra thiếu gia bộ về, xe có dù, ngâm mưa mấy giờ, cảm mới là lạ!”

      Trong đầu Duy Nhất thoáng lên hình ảnh đôi giày da dính đầy bùn sình để trước cửa nhà, hai mắt sớm ràn rụa nước mắt, “Đồ ngốc! ấy mới chân chính là kẻ ngốc nghếch! Sao lại ngốc như vậy!” nhịn được cầm tay của , chôn mặt mình vào trong lòng l*q#d bàn tay mà nức nở nghẹn ngào, cuối cùng cũng nhớ tới, ngày vác từ tập đoàn Doãn thị về nhà, lúc cường hôn , cảm thấy môi nóng đến dọa người, người cũng nóng đến dọa người, lại ngờ ngã bệnh, là quá cẩn thận!

      “Vậy hôm nay hai người tìm được em như thế nào?” lau nước mắt ngước mặt lên hỏi.

      “Quá trình này hơi phức tạp!” Tần Nhiên trả lời, “Ngày hôm qua lúc làm, dì Lưu muốn cho biết, thiếu gia ngã bệnh, lại chịu gặp bác sỹ, nằm ở giường dậy nổi, nhưng để ý , dì Lưu thể làm gì khác hơn là bảo tôi đón bác sỹ tới nhà. Lúc tôi về nhà, lại phát cậu ấy thức dậy, nằm giường xem báo, nội dung báo chí là , biết ? Về ?”

      Duy Nhất khẽ gật đầu, “Biết! Em xem!”

      “Sau đó Doãn Tử Nhiên lại gọi điện thoại cho cậu ấy, phái lái xe đưa về, cậu ấy chờ mòn mỏi mà trở lại, gọi điện thoại cho lại nhận, nên sốt ruột, tiêm cũng chịu, uống lung tung hai viên thuốc rồi công ty tìm , mới biết vốn về nhà. Vì vậy, cậu ấy tìm lái xe ngay lúc đó, hỏi chỗ xuống, đến cảnh sát giao thông kiểm tra băng ghi hình khu vực kia vào thời điểm đó, phát lên chiếc xe. Phương pháp giống nhau, vẫn lần theo dấu vết đến nghĩa trang, qua lại chạy vạy làm trễ nải ít thời gian, kết quả khi cậu ấy đến nghĩa trang, còn ở đó. Cậu ấy lại điều tra tư liệu về tất cả các xe ra vào nghĩa trang ngày hôm đó, phái chúng tôi kiểm tra từng cái, cuối cùng xác định mục tiêu lên xe Dịch Hàn, lại thông qua băng ghi hình của cảnh sát giao thông, ít nhất hơn ngàn cuốn băng, mới phát xe Dịch Hàn ở bệnh viện này, như vậy, suốt đêm, đoán chắc bệnh tình phải tăng thêm thôi.”

      Tần Nhiên đến đây, Duy Nhất khống chế nổi nữa, khẽ đánh Lãnh Ngạn, gào khóc, “ là đầu heo! Đúng là đầu heo lớn!”

      Tần Nhiên nhìn , khẽ mỉm cười, nước mắt chợt , nghiễm nhiên trở thành người dư thừa, có thể được rồi…

      nhàng đóng cửa lại, để cho bọn họ thế giới yên tĩnh, mặc dù từng cảnh báo Duy Nhất nên thiếu gia, nhưng nhìn tình hình bây giờ, hãm sâu chỉ có Duy Nhất, đây có lẽ là chuyện tốt…
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 106: Để cho em báo thù lần?

      Editor: Puck

      “Duy Nhất, Duy Nhất…” Trong hôn mê thào .

      Duy Nhất vội vàng cầm tay của , “Em ở đây, Lãnh Ngạn, em ở đây!”

      Trong hôn mê, vẫn nắm chặt tay , “Đừng , Duy Nhất, đừng rời khỏi …”

      “Ông chú ngốc! Em , Duy Nhất ở đây!” Nước mắt Duy Nhất lại tuôn ra, hôn mê ngày, sao vẫn còn chưa tỉnh! Sờ trán của , giống như còn nóng, người rất nhiều mồ hôi, bác sỹ nếu như ra mồ hôi chứng minh chuyển biến tốt đẹp, Duy Nhất thầm vui mừng. Bác sỹ còn , nếu mồ hôi nhiều phải lau khô cho , đề phòng lại bị cảm lạnh…

      Duy Nhất lập tức đến phòng vệ sinh lấy nước ấm, cởi áo sơ mi của , cẩn thận lau bên người cho . Dường như bộ phận ướt mồ hôi nhiều nhất là ở phần lưng, nhưng lau tới, đẩy cũng đẩy được, ôm dậy lại ôm nổi, sau mấy lần thất bại, Duy Nhất ném khăn lông vào chậu nước bắt đầu khóc. “Heo ngốc! có thể làm chú người ta, còn tự chăm sóc mình cho tốt! phải tự làm mình bị thương, cũng tự khiến mình bị bệnh, mỗi lần đều để người ta phục vụ! Lúc em bị bệnh còn chăm sóc em, chính em còn là bệnh nhân, làm trọn vẹn được đâu! mau dậy , mau dậy ! Đứng lên phục vụ em!”

      Thấy vẫn có phản ứng, quyết định nằm lên ngực khóc, vừa khóc vừa mắng, “Lãnh Ngạn, em cảnh cáo lần cuối cùng! lập tức tỉnh lại cho em, nếu em… Em… Em tái hôn!”

      “Em dám!” tiếng quát vang lên bên tai.

      Duy Nhất vui mừng khôn xiết, ngẩng đầu, con ngươi sáng trong suốt của Lãnh Ngạn nhìn , nụ cười khẽ môi.

      tỉnh! Tốt quá!” lập tức hí hửng, nhào vào người hoan hô.

      “Em định tái giá với ai? Dịch Hàn đó sao?” Nhưng lại nhất quyết tha mà bám lấy những lời này, chưa từng quên, lúc vào phòng bệnh, cảnh đầu tiên nhìn thấy chính là bọn họ ôm nhau.

      Duy Nhất đánh quyền mạnh lên người , “ còn biết xấu hổ mà ghen! Lúc bệnh có em lqd ở bên cạnh, mà khi em bệnh ở đâu? Nếu phải có Dịch Hàn, chừng em chết rồi! còn muốn nhìn thấy bà xã của ?”

      khẽ cười, bóp mũi của , “Thấy em còn nhớ là bà xã của nên nể mặt tha cho em! Tiếp tục phục vụ ! Đến đây tắm cho !”

      “Em ! nên hầu hạ em!” Duy Nhất nằm bất động người .

      Nhưng lại đồng ý sảng khoái, “Được! hoàn toàn vui lòng!” xong đưa tay luồn vào trong quần áo của , tay khác vén vạt áo của lên, cố gắng cởi áo sơ mi của ra.

      “Đừng!” Duy Nhất bị dọa sợ đến mức ngồi dậy, “Em muốn hầu hạ!”

      vẫn thích em phục vụ …” Lãnh Ngạn nhìn khuôn mặt ửng đỏ của , khẽ mỉm cười, trong lòng khẽ dâng lên chút đau thương, tình nguyện để phục vụ , phải bởi vì sợ khổ cực, mà bởi vì từng ước nguyện, ở chung chỗ, nếu có báo ứng, nhất định phải báo ứng người , từ tình huống nay, xem ra chịu khổ thân thể vẫn là , như vậy rất tốt, tình nguyện như vậy…

      Đôi mắt Duy Nhất chợt đỏ, “Lãnh Ngạn, em sợ hầu hạ , nhưng mà, em muốn, em chỉ muốn tốt… quả dưa ngốc này, lại giải thích với em…”

      giải thích, có phải em muốn nghe.” nhàng cầm lấy khuôn mặt nhắn, hốc mắt đỏ ửng của là vì sao? Nếu như vậy, rất cảm động.

      Giải thích? Duy Nhất cẩn thận nhớ lại, dường như đúng là , nhưng mình lại nổi giận đùng đùng cắt đứt

      “Khoản phụ của điều thứ hai trong hiệp ước, sau khi phát sinh chuyện gì đều được kích động, nhất định phải nghe đối phương giải thích.” Duy Nhất hăng hái gật đầu tỏ vẻ nhấn mạnh.

      Lãnh Ngạn cưng chiều cười tiếng, “Bé ngốc, chỉ em mới có thể kích động, tuổi của cũng có thể làm chú của em, còn có thể kích động sao?”

      Duy Nhất tỏ ý kiến mà mếu máo, “ sao? Vậy lần trước ai vác em từ tập đoàn Doãn thị về nhà! Còn… em” chợt ngừng lại.

      “Em thế nào?” nhìn cười xấu xa.

      “Em ! cố ý!” Duy Nhất đỏ mặt, cúi đầu.

      biết lỗi! Lần trước do đúng, quá thô lỗ!” chợt bật cười, “Vậy lần này để cho em báo thù !”

      “Báo thế nào?” Duy Nhất ngơ ngác nhìn .

      bằng… để cho em cưỡng bức lần?” Chân mày quyến rũ của giật giật liên tục.

      … Đồ háo sắc!” Mặt Duy Nhất đỏ bừng lên, nhìn chằm chằm, nũng nịu ngượng ngùng.

      Nhưng lại nhấp nháy hai hàng chân mày, “Nếu phải em muốn báo thù, sao lại ngồi người như vậy?”

      Được nhắc nhở, Duy Nhất dieđanlequdyon mới cúi đầu nhìn mình, vô cùng bất nhã ngồi hông , mà chỗ nào đó của phát ra tín hiệu…

      “A!” Duy Nhất hét to tiếng, hiểu sao mình lại trở thành tư thế như vậy, hấp tấp nhảy xuống khỏi người , thẹn đến mức muốn chui xuống đất, vội vàng bỏ lại câu , “Chú, nếu chú tỉnh cần em hầu hạ nữa, em trước, bye bye!” nhanh chân bỏ chạy.

      Lãnh Ngạn nắm chặt lấy tay , “ đâu?”

      “Em về phòng bệnh của em!” Duy Nhất cười hì hì, muốn giãy giụa khỏi nắm tay cứng như sắt của , ngờ tuy bị bệnh, nhưng hơi sức vẫn lớn như thế…

      cho phép! Chúng ta ở chung phòng bệnh!” Lãnh Ngạn có chết cũng buông tay.

      được! Phòng này chỉ có cái giường!” Duy Nhất kéo cánh tay ra, vẫn phí công.

      “Chẳng lẽ em định ngủ khác giường với ?” nhíu mày lại, là tín hiệu nổi giận…

      Thức thời mới là trang tuấn kiệt! chắc chắn muốn chia giường ngủ với , trừ phi đầu óc bị hư! “ phải, bác sỹ… Bác sỹ chắc chắn cho phép…”

      “Yên tâm, có gì ông xã em làm được! Tới đây, ngủ với lúc, có lời muốn với em!”

      Ánh mắt sáng lấp lánh như nước, dịu dàng như nước, hóa ra bốn chữ đó chính là đến từ đây sao… hiểu…
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :