1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 98: Thất hứa

      Editor: Puck

      Lúc chập tối, đột nhiên gió bắt đầu thổi, mây đen đầy trời, mắt thấy sắp có trận mưa, tối nay thấy sao Ngưu Lang ChứcNữ.

      Duy Nhất ra khỏi tập đoàn Doãn thị, nhìn thấy xe tiểu Thôi ở chỗ xa đợi , lên thẳng xe.

      Tiểu Thôi đưa tới tầng cao nhất nhà hàng băng chuyền, Lãnh Ngạn bao hết. “Phu nhân, thiếu gia lập tức tới, xin chờ chút.” Tiểu Thôi kéo ghế ra giúp .

      sao!” Duy Nhất ngồi ghế gần cửa sổ, nhìn thành phố vừa mới lên đèn, mặc dù sắc trời càng lúc càng trầm, nhưng ánh đèn chói lọi như sao đầy trời chính là ban đêm tốt đẹp.

      Tiểu Thôi ở bên cạnh ngừng nhìn đồng hồ, Duy Nhất chợt nghĩ đến, tiểu Thôi hai mươi mấy tuổi, hôm nay chắc cũng có hẹn? Vì vậy, với cậu ta, “Tiểu Thôi, cậu có chuyện trước , mình tôi đợi là được !”

      “Chuyện này… tốt lắm đâu? Thiếu phu nhân?” Tiểu Thôi dám .

      sao! có chuyện gì! Hôm nay là đêm thất tịch!” Duy Nhất cười thiện chí.

      Tiểu Thôi cười đến hơi thẹn thùng, “Vậy… Cám ơn thiếu phu nhân!”

      có việc gì có việc gì! nhanh !” Duy Nhất cười thúc giục.

      Sau khi tiểu Thôi , cả nhà hàng chỉ còn lại mình Duy Nhất, thời gian trôi qua từng giờ từng phút, bầu trời dieendaanleequuydonn cũng hoàn toàn tối đen, Lãnh Ngạn vẫn chưa tới, mà ngoài cửa sổ, mưa xối xả như trút nước. Rất nhiều lần, Duy Nhất định gọi điện cho , nưhng vừa nghĩ, nếu xong chuyện, đương nhiên tới, có lẽ họp, ngược lại quấy rầy , cho nên lại để điện thoại xuống tiếp tục chờ.

      Khi đồng hồ treo tường chỉ chín giờ, rốt cuộc nhịn được nữa, gọi điện thoại qau, lại thông… Trong lòng khó hiểu hoảng loạn lên, vội vàng gọi điện thoại về nhà, nghe điện thoại chính là dì Lưu.

      “Dì Lưu, thiếu gia trở lại chưa?” Duy Nhất lo lắng hỏi.

      “Buổi chiều trở lại, rồi ra ngoài! Thiếu phu nhân có chuyện gì ?” Dì Lưu trả lời.

      trở về? phải hẹn mình ăn cơm sao? Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, “Dì biết thiếu gia đâu ?”

      “Thiếu gia đổi quần áo lên nghĩa trang núi rồi.” Dì Lưu thuận miệng đáp.

      nghĩa trang làm gì?” Duy Nhất có dự cảm xấu, trái tim nguội lạnh nửa.

      Dì Lưu đoán chừng mình lỡ lời, ấp ủng hồi lâu chịu .

      “Dì Lưu! Nếu dì còn muốn tiếp tục làm việc ở nhà họ Lãnh !” Duy Nhất hiểu sao nóng nảy, chuyện cũng giống bình thường.

      “Thiếu gia… đêm thất tịch hàng năm đều… lên núi thăm… thiếu phu nhân, , phải, là… thiếu phu nhân trước, ngồi tới nửa đêm chắc về…” Cuối cùng dì Lưu ấp a ấp úng .

      Trái tim Duy Nhất lập tức ngã vào vực sâu thăm thẳm… “ biết rồi!” cứng rắn phun ra ba chữ này, tay mệt mỏi buông xuống… Ngực giống như bị chặn đống bọt biển, chua xót ngừng tuôn ra bành trướng. Nếu như vậy, tại sao còn muốn hẹn ra ngoài, để cho từ mây ngã xuống địa ngục? Cảm giác khó khăn như vậy, thà chưa bao giờ hy vọng xa vời…

      Khoảnh khắc đó, muốn lập tức luôn, ràng đứng lên, nhưng lại buộc mình ngồi xuống. đến như vậy rồi, phải chờ đợi, càng muốn xem, rốt cuộc còn nhớ , hoặc là, rốt cuộc đến khi nào mới có thể nhớ ra còn có đợi !

      Ngoài cửa sổ mưa to tầm tã, đèn đuốc sáng trưng ở trong tầm mắt trở nên mơ hồ mà chập chờn, đồng hồ treo tường lqd chỉ mười giờ, tuyệt vọng, cuối cùng đến sao?

      Đột nhiên, tiếng violin du dương vang lên, chơi chính là bài hát đó – “Duy nhất”. vui mà khóc, tha thứ cho ! Chỉ cần là , tha thứ cho !

      Ngoái đầu nhìn lại, hai mắt đẫm lệ trong ánh trăng, người chậm rãi tới phải là

      bộ âu phục màu trắng vừa vặn khác thường bao quanh thân hình cao lớn của ta, đường nét chạm khắc, cử chỉ tao nhã, nhìn giống như hoàng tử. Hơn nữa cặp mắt kia, sáng rực phát sáng, mấy phần thâm trầm, mấy phần quyến rũ mờ ám, nhiều nhất lại là dịu dàng, khóe môi khẽ nở nụ cười nhàn nhạt, thân thiết mà ấm áp.

      Người này, dĩ nhiên là Dịch Hàn. Tại sao ta lại ở đây? phải Lãnh Ngạn bao trọn khu này rồi sao? Duy Nhất thầm nghĩ.

      Dịch Hàn rất thanh nhã khẽ cúi người chào , “Duy Nhất? có thể gọi em như vậy ? Hoan nghênh tới nhà hàng của tụi .”

      “Nhà hàng này của ?” Duy Nhất hoảng sợ. từng nghe Mỹ Mỹ , Dịch Hàn trở lại đầu tư, chẳng lẽ quyết định làm chuyện ăn uống?

      “Đúng, rất kinh ngạc sao?” Dịch Hàn ngồi xuống đối diện , “Tạm thời tìm được hạng mục đầu tư, trời sinh thích ăn, cho nên tiếp nhận nhà hàng này! Cảm thấy nơi này như thế nào?”

      “Cũng tệ lắm, khung cảnh rất tốt!” Duy Nhất tán dương, nơi này quả thực tệ, nếu phải tâm tình của hôm nay tốt, rất ưa thích chỗ này.

      vừa mới tiếp nhận, định đổi tên cho nhà hàng, Duy Nhất có thể giúp tham khảo chút?”

      Duy Nhất hơi thẹn thùng, “Tôi biết gì về ăn uống, chắc cho được đề nghị gì tốt cả.”

      ra trong lòng nghĩ ra cái tên, chỉ có điều cần Duy Nhất đồng ý, vốn chỉ là trùng hợp, nhưng muốn bị người ta lên án xâm phạm chủ quyền tên họ.” Dịch Hàn nhìn , mang theo chút vui vẻ.

      “Hả?” Duy Nhất hiểu ý ta .

      “Nếu như… muốn đặt tên là Only như thế nào?” Ánh mắt Dịch Hàn thoáng qua tia sáng khác thường.

      Duy Nhất nhíu mày, cười được tự nhiên, “Đây là quyền lợi của Dịch tiên sinh, liên quan đến tôi, hơn nữa, quán cà phê tiệm thời trang tên ONLY rất nhiều.”

      Dịch Hàn cười ha ha, “ chỉ muốn làm người duy nhất trong giới ăn uống mà thôi, cũng có ý gì khác. Hôm nay Lãnh tiên sinh bao toàn nhà hàng, là vinh hạnh của nhà hàng tụi , đại biểu cho nhà hàng tặng bài hát vừa rồi cho em, hy vọng em thích. Em rất đặc biệt, tên đặc biệt, em đặc biệt.”
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 99: Đêm về ngủ

      Editor: Puck

      Mũi Duy Nhất cay xè, thích bài hát này, chỉ có điều, người chơi bài hát này phải người nghĩ…

      Dịch Hàn vẫy vẫy tay, nhân viên phục vụ đưa bó hoa đến. Dịch Hàn tự mình nhận lấy, đưa cho Duy Nhất, “Duy Nhất, đại diện cho nhà hàng của tặng em.”

      Ánh mắt Duy Nhất rơi bó hoa, trong lòng hoảng sợ, ngẩng đầu nhìn Dịch Hàn, sao ta biết mình thích hoa cát cánh.

      Dịch Hàn cười tiếng: “Hoa cát cánh, thích hợp nhất với khí tối này, đại biểu tình vĩnh hằng, chúc em và Lãnh tiên sinh ngày lễ vui vẻ.”

      Ngày lễ vui vẻ? Chẳng lẽ nhìn ra mình lẻ loi độc trong đêm nay sao? Hay cố ý chế nhạo ?

      “Cám ơn!” lạnh nhạt nhận lấy.

      nghĩ chắc Lãnh tiên sinh có chuyện, cho nên mới trễ vậy, nếu như em ngại, có thể ngồi cùng em chờ ngài ấy!” Dịch Hàn vẫn cười thản nhiên như vậy.

      Duy Nhất nhìn đồng hồ, sắp mười giờ, cần chờ đợi thêm nữa!

      “Cám ơn! cần, tôi phải !” cầm túi xách lên ra khỏi nhà hàng.

      “Duy Nhất, đưa em ! Bên ngoài trời mưa!” Dịch Hàn đuổi theo.

      cần!” Duy Nhất chui thẳng vào thang máy, thế giới của , bi thương của , cần người ngoài tới phiền nhiễu. Bên ngoài mưa to tầm tã, có xe , cũng có dù, đầu đâm thẳng vào trong mưa, giọt mưa lớn như hạt đậu đánh lên người , mặt, đau rát, nhưng đau hơn chính là lòng . biết mình nên đâu, gió đêm thổi qua, tình nhân bên cạnh cầm chung cây dù gắn bó, toàn thân ướt đẫm, chỉ cảm thấy lạnh lẽo thấm vào từng mạch máu, ngay cả trái tim cũng hoàn toàn lạnh lẽo… khóc sao? biết, mặt vẫn chảy xuống là nước mưa chứ? Đúng, Nhiễm Duy Nhất rơi lệ, biết…

      “Duy Nhất! Duy Nhất!” Người nào phía sau gọi ? Quay đầu lại, chỉ cảm thấy ánh đèn xoay tròn, nhà cao nghiêng ngả, khắp thế giới đều là nước mưa, nhìn cái gì…

      Mất ý thức trong nháy mắt, chỉ nhìn thấy khuôn mặt từng quen biết lắc lư trước mắt, cảm giác túi xách khẽ rung… muốn thấy khuôn mặt này, muốn nghe điện thoại, cuối cùng trước mặt bỗng nhiên tối sầm, cái gì cũng biết, chỉ cảm thấy đôi tay rắn chắc tiếp nhận

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Đầu đau! Đây là cảm giác đầu tiên sau khi Duy Nhất tỉnh táo, mí mắt nặng nề mở ra được, giật giật thân thể, giống như nằm giường mềm mại…

      người mềm nhũn, có đắp chăn, nhưng vẫn cảm thấy lạnh, hơn nữa miệng đắng lưỡi khô. “Nước…”

      liếm môi khô khốc mơ mơ màng màng thầm. Có người đỡ đầu dậy, chất lỏng ấm áp từ trong miệng rót vào trong lòng , cảm giác thoải mái ít. Miễn cưỡng mở mắt ra, hoàn cảnh chung quanh xa lạ, trước giường có bóng dáng xanh thẫm đứng thẳng – Dịch Hàn.

      “Sao tôi lại ở đây?” định ngồi dậy, đột nhiên phát quần áo của mình bị đổi hết rồi.

      “Đừng căng thẳng! Cả người em bị mưa dầm ướt, kêu người làm đổi, ở chỗ có đồ phụ nữ, đều tạm thời mua mới!” Dịch Hàn giải thích với .

      Gặp mưa? nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua, đau đớn khó tả ngừng lan tràn trong lòng…

      “Cám ơn! Tôi muốn… Tôi muốn về!” Duy Nhất chuẩn bị rời giường, dẫm mặt đất, chỉ cảm thấy người thăng bằng.

      Dịch Hàn vội tới trước đỡ , “Em bị bệnh, sốt cao, dáng vẻ này về thế nào? bằng nghỉ ngơi đêm, ngày mai đưa em về!”

      ! Tôi muốn trở về!” Duy Nhất tuyệt đối qua đêm trong nhà đàn ông xa lạ, mặc dù biết mình muốn đâu, nhà họ Lãnh, lúc này muốn trở về.

      “Được, được, em uống thuốc này trước, gọi bác sỹ kiểm tra cho em rồi.” Dịch Hàn rót thêm cho chén nước.

      Duy Nhất liếc nhìn hộp thuốc, là thuốc hạ sốt kháng khuẩn, liền uống nước nuốt xuống, sau đó lập tức đứng lên định .

      “Để đỡ em.” Dịch Hàn nhìn dáng vẻ nghiêng ngả của vội vàng đỡ lấy.

      Dưới nâng đỡ của Dịch Hàn, miễn cưỡng đến bên cửa, nhưng mà, còn chưa mở cửa, lại hôn mê bất tỉnh.

      Lại lần nữa tỉnh lại là ngày hôm sau, ánh sáng mặt trời ngoài cửa sổ khiến cho người ta khó mà tin được tối hôm qua mưa như trút nước, đồng thời cũng nhắc nhở Duy Nhất, lúc này ít nhất là buổi trưa. Cảm giác nóng hoàn toàn rút lui, người nhõm ít, đầu óc cũng ràng, cố gắng nghĩ tới chuyện ngày hôm qua, nhưng nó càng muốn chui vào trong đầu…

      “Baby, em chính là duy nhất của …” Tiếng chuông điện thoại di động quen thuộc vang lên, Duy Nhất đột nhiên giật mình, lấy điện thoại di động trong túi xách ra, phía hiển thị hai chữ người gọi đến – “Ông xã”. Rốt cuộc nhớ ra sao? Chua xót trong lòng bay vọt, nghe điện thoại.

      “Em tỉnh” Giọng rất dịu dàng vang lên, Dịch Hàn xuất trong phòng ngủ.

      Duy Nhất kinh ngạc nhìn Dịch Hàn, “ còn chưa ra ngoài sao? Tôi cho rằng làm việc.”

      Dịch Hàn cười tiếng, “ làm cho chính mình, muốn đến đến, muốn cũng phải , tiền kiếm hết. Chủ yếu là em ở đây, khong yên lòng.”

      Duy Nhất hơi cảm động, thốt ra câu, “Sợ tôi trộm đồ của à?”

      Dịch Hàn cười ha ha, “Ở chỗ này ngoại trừ ra, có thứ gì đáng giá để phu nhân nhà giàu nhất trộm!”

      Lời này hơi mập mờ, Duy Nhất nghe trả lời lại, điện thoại trong tay lại vang lên.

      nhận sao?” Dịch Hàn nhìn điện thoại di động của hỏi. “Trong lúc em hôn mê vẫn reo vang, dám nhận, sợ ta hiểu lầm.”

      Duy Nhất bỏ điện thoại vào trong túi xách, “ phải người quan trọng gì, nhận thôi.”
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 100: Bị bắt

      Editor: Puck

      Dịch Hàn chỉ khẽ nhếch miệng cười, toạc ra, đổi đề tài, “Cảm giác khá hơn chút nào ? Từ tối hôm qua em ăn gì, xuống tầng dưới ăn chút điểm tâm, , phải là cơm trưa.”

      “Tôi muốn ăn!” Duy Nhất hề có chút khẩu vị nào.

      “Vậy được! Nếu để cho người ta mang đến tận đây cho em?” Hình như Dịch Hàn để cho cự tuyệt.

      Duy Nhất lay chuyển được, thế nào, và Dịch Hàn cũng phải rất quen biết, thể tỏ vẻ ở trước mặt , “Thôi, để tôi xuống.”

      “Lúc này mới ngoan! xuống tầng dưới chờ em.” xong cũng ra ngoài.

      Duy Nhất lại ngẩn ngơ, lúc này mới ngoan? Giọng này cũng quá thân mật rồi…

      phát quần áo mình giặt sạch ủi khô, đặt chỉnh tề đầu giường, vì vậy, thay quần áo ra khỏi phòng ngủ.

      Nơi này chắc là nhà Dịch Hàn, khu biệt thự lắp đặt thiết bị thanh lịch thoải mái, sắc thái và phong cách đều ấm áp, hoàn toàn khác nhà họ Lãnh nghiêm trang.

      xuống cầu thang, Dịch Hàn ngồi bên cạnh bàn ăn đợi , bàn đặt hai chén sủi cảo lớn.

      “Sủi cảo?” rất ngạc nhiên, “Sao biết tôi thích ăn sủi cảo?”

      Dịch Hàn cũng hơi lộ vẻ kinh ngạc, “ cũng biết em thích ăn sủi cảo, chỉ có điều, rất thích, trước kia lúc ở Mỹ đặc biệt thích khí ăn sủi cảo này, mặc dù phải người phương bắc, nhưng khi vừa nhìn thấy TV ăn sủi cảo nghĩ đến đoàn viên, nghĩ đến người nhà, cảm giác ấm áp.”

      “Tôi cũng có cảm giác này! Ngày trước khi vẫn còn mẹ, bữa ăn tối thịnh soạn nhất chính là sủi cảo, hơn nữa ở lễ mừng lqd năm mới, mẹ nhất định làm hoành thánh ăn, chỉ có điều, bây giờ… được ăn nữa.” Nhớ tới mẹ, Duy Nhất lại cảm thấy đau lòng, hơn nữa sau khi xảy ra chuyện tối qua, càng cảm thấy thêm khó chịu.

      “Được rồi! Chuyện qua đừng nghĩ tới nữa! Chúng ta ở đây, khó gặp được người thích ăn sủi cảo, vất vả mới gặp gỡ, thả lỏng bụng ăn !” Dịch Hàn bỏ tương, mấy cái đĩa món ăn bưng đến trước mặt Duy Nhất.

      Duy Nhất vốn có khẩu vị cũng nếm hai cái, khỏi khen ngợi, “ tệ, ngon, hơn nữa tương này ăn ngon!”

      “Thích ăn nhiều chút!” Dịch Hàn nhìn cười.

      Ăn xong sủi cảo, điện thoại di động của Duy Nhất lại vang lên, mặc dù ép mình nhận, nhưng cảm giác tâm hoảng ý loạn vẫn lộ ra mặt.

      Dịch Hàn nhìn mặt mà chuyện, cười , “ ta tìm em gấp gáp, đoán chừng nếu đưa em về, ta báo cảnh sát!”

      thôi, đưa tôi về công ty, tập đoàn Doãn thị, tôi làm.” Duy Nhất đứng lên, vẫn hơi choáng váng đầu.

      làm? Vẫn nên đưa em về nhà nghỉ ngơi thôi!” Dịch Hàn quá chắc chắn nhìn .

      ! Tôi làm!” Điện thoại di động trong túi xách kêu càng cố chấp, Duy Nhất cũng càng cố chấp.

      “Được rồi được rồi! nhóc quật cường!” Dịch Hàn đành phải lái xe đưa đến tập đoàn Doãn thị.

      “Cám ơn , Dịch tiên sinh!” Lúc xuống xe, Duy Nhất cảm ơn với ta.

      Dịch Hàn cười hiền hòa, “Có thể đừng gọi là Dịch tiên sinh ? Trực tiếp gọi tên giống như bạn bè?”

      Duy Nhất ngại quá, hé miệng cười, “Được, Dịch Hàn, cám ơn!”

      “Rất hân hạnh được biết em, Duy Nhất, có rảnh tới nhà ăn sủi cảo! Bye bye!” Dịch Hàn vui vẻ cười .

      “Bye bye!” Duy Nhất vẫy tay, nhìn xe Dịch Hàn xa. Xoay người tiến vào tập đoàn Doãn thị, Duy Nhất thang máy riêng của tổng giám đốc trực tiếp lên tầng cùng, vừa tới bên ngoài phòng làm việc của tổng giám đốc, Mỹ Mỹ kéo qua bên.

      “Làm gì vậy? Mỹ Mỹ?” Duy Nhất bị dáng vẻ thần bí của ấy làm cho hoảng sợ.

      “Tớ hỏi cậu làm gì mới đúng! Lần trước giới thiệu Dịch Hàn cho cậu… cậu cần, bây giờ chơi hồng hạnh xuất tường?” Mỹ Mỹ hạ thấp giọng trách cứ .

      “Cậu cái gì? Tớ nghe hiểu!” Duy Nhất xoay người định , Mỹ Mỹ kéo lại, “Đừng , tự cậu xem ! Nếu bị ông xã diendalenquuydonn cậu nhìn thấy bỏ cậu mới lạ!” đưa cho Duy Nhất tờ báo.

      Duy Nhất sợ ngây người, báo chí đăng tấm hình và Dịch Hàn ôm nhau trong mưa, tựa đề cực lớn viết: phu nhân nhà giàu nhất vượt tường đêm mưa, đêm thất tịch ôm nhau thâm tình.

      “Này, đây là gì chứ, tất cả đều là viết vớ vẩn!” Duy Nhất nhớ ràng bởi vì mình té xỉu, mới được cánh tay ôm lấy, người ôm khẳng định chính là Dịch Hàn, tấm hình này cũng ở khoảnh khắc đó chụp lại!

      “Tiểu thư, cậu viết vớ vẩn, người khác nhìn như vậy! Có hình làm chứng!” Mỹ Mỹ gõ lên trán .

      “Tớ chính trực sợ gian tà! Quản khỉ gió! Thích làm sao viết vậy là như thế nào!” Duy Nhất vốn rất phiền, bây giờ nhiều chuyện như vậy, càng thêm phiền, định trở lại chỗ ngồi bắt đầu làm việc.

      Vừa mở máy tính lên, cảm thấy bóng đen bao phủ , trước mắt xuất áo sơ mi đen.

      “Theo về!” Giọng lạnh lẽo có chút nhiệt độ. Đây coi là gì? Ném xuống mộ vợ cũ cả đêm, lúc này lại bày ra vẻ đáng thương của ông xã đến tìm phiền toái?

      “Xin lỗi, tôi làm việc.” còn lạnh hơn .

      đếm đến ba, lập tức theo , nếu đừng trách khiến cho em khó chịu ở trong công ty!” Giọng tối tăm của biểu thị mưa to gió lớn lại đến, “.” “Hai.” “Ba!”

      Duy Nhất nhanh chóng gõ bàn phím, hề phản ứng.

      đột nhiên vọt đến bên cạnh , nắm eo nâng lên, bước nhanh về phía thang máy.

      Lại dùng chiêu này! Bạo Quân! Duy Nhất vỗ lên lưng , “Thả tôi xuống, tự tôi ! Tên khốn kiếp này!”

      hoàn toàn để ý đến , vẫn khiêng vào thang máy, khiêng ra khỏi tập đoàn Doãn thị, sau đó ném vào trong xe.

      Duy Nhất định mở cửa xe nhảy xuống, bị lớn tiếng quát, “Ngồi đàng hoàng! Nếu muốn em ở xe!”

      Duy Nhất gì nữa, cho tới bây giờ nhu cầu của với cũng chỉ như vậy…
      Last edited: 8/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 101: có tư cách quản lý tôi

      Editor: Puck

      Lặng yên ngồi xe, nhúc nhích nhìn chằm chằm phía trước cửa sổ xe, Duy Nhất đột nhiên phát , hôm nay lái chiếc Bugatti của . Chỉ thoáng dừng lại, cũng đưa tới bao nhiêu gợn sóng, chỉ cảm thấy cảnh vật phía trước ngừng lùi lại phía sau, khiến cho mê muội, làm cho bối rối.

      “Xuống!” Lái xe vào tòa nhà họ Lãnh, mở cửa xe ra lệnh cho .

      gì, cũng có bất kỳ phản kháng nào, lặng lẽ xuống xe, yên lặng qua bên cạnh . Ai ? Trầm mặc là phản kháng lớn nhất…

      “Em đứng lại đó cho !” cực kỳ tức giận gào lên.

      Đứng lại? Được! Duy Nhất dừng bước, cũng quay đầu lại, bước chân mềm nhũn giống như dẫm mây.

      đuổi theo níu lấy tay , “Nhiễm Duy Nhất! Tại sao em lời nào? Chột dạ sao? Em định giải thích cho chuyện tối ngày hôm qua?”

      Giải thích? cười cay đắng, “Dường như phải là cho tôi lời giải thích chứ?”

      …” tạm thời nghẹn lời, tiếp theo lửa giận càng sâu, “ phải với em có chút việc cần làm vào chiều tối sao? để cho em ở trong nhà hàng đợi, em oách, đợi đến khi người đàn ông khác ôm vào trong ngực! Đêm mưa thất tịch ôm nhau, lãng mạn!”

      Duy Nhất kinh ngạc nhìn , đột nhiên cảm thấy người đàn ông này xa lạ, xa lạ đến mức thể nào tin nổi người đàn ông sáng hôm qua còn luôn miệng làm ông xã tốt là

      Vĩnh viễn trong lòng lqd chính là người vô liêm sỉ ai cũng có thể lấy làm chồng sao? từng vì Doãn Tử Nhiên, bây giờ bởi vì Dịch Hàn, vậy sau này còn có thể bởi vì ai? Lòng của lạnh giá…

      Nếu như tin tưởng tối thiểu lẫn nhau còn có, vậy cuộc sống sau này tiếp tục như thế nào? Mà nếu như nhớ nhầm, ràng tối hôm qua sai là , sao lại tới trách cứ ?

      có tư cách quản lý tôi!” nhàng tránh khỏi tay , hờ hững xoay người, mùi hương áo sơ mi của lướt qua chóp mũi , ê ẩm, muốn rơi lệ…

      Bắt buộc mình ngẩng đầu, để nước mắt chảy ngược lại, , vì bất kỳ người nào làm thương tổn mà rơi lệ!

      Gần như có thể cảm thấy khí chung quanh cũng vì cơn giận của mà thiêu đốt, bão táp như dự đoán lại tới, bị túm cổ, kéo về, “ là chồng em, có tư cách quản lý em, vậy là ai?” Hô hấp của phun lên mặt , nóng đến kinh người.

      bởi vì khó thở mà mặt đỏ bừng, ánh mắt quật cường nhìn thẳng , định đầu hàng.

      “Người phụ nữ nhẫn tâm này!” Bỗng nhiên, buông tay ra, cúi đầu cắn môi , thô lỗ cắn nuốt và mút vào, đau đến nhíu chặt chân mày, vẫn cầu xin tha thứ, chỉ cảm thấy môi của nóng, là nóng…

      cho em biết người nào mới có tư cách quản em!” ôm lên thẳng vào trong nhà, lên thẳng tầng , tiến vào phòng của .

      Duy Nhất biết tiếp theo xảy ra chuyện gì, đoạn đường này, vẫn giãy dụa, yên tĩnh đáng sợ, biết, cho dù phản kháng cũng vô ích, sức lực cách xa, nhất định phải là đối thủ của

      Vừa vào cửa ném lên giường, lỗ mãng lột sạch quần áo của , tay nắm chặt mềm mại của , “, có tư cách quản em ? Sao tối hôm qua em lại cùng ta? chịu nổi tịch mịch sao? đêm thể chờ đợi mà hẹn hò với người đàn ông khác sao?”

      Duy Nhất quật cường xoay mặt sang bên cạnh, nghe tiếng tim mình rơi lệ…

      “Nhìn ! chuyện!” bị lạnh lùng của chọc giận, lời nào đại biểu cam chịu sao? nhanh chóng cởi bỏ quần áo của mình, đè lên người , thô lỗ trước nay chưa từng có, cuồng loạn trước nay chưa từng có, hình như cắm toàn bộ bất mãn và căm hận vào trong cơ thể của Duy Nhất…

      Duy Nhất giống như tượng gỗ nằm giường, theo sắp đặt, theo phát tiết, phản ứng thân thể và nội tâm cự tuyệt va chạm trong lý trí. Theo tốc độ sâu của hơn của , cách nào ức chế khoái cảm mãnh liệt trong cơ thể, giận phản ứng mãnh liệt của mình, đồng thời ôm giống như trước, mà nắm chặt ga giường dieendaanleequúydonn dưới người, cắn chặt môi, thừa nhận tất cả, đồng thời nhục nhã mà nhắm mắt lại, có lẽ, vốn , muốn chỉ có thân thể

      Đợi tất cả sóng êm gió lặng, ôm vào lòng, mang theo giọng mũi nồng đậm, nhàng gọi tên , “Duy Nhất…”

      Mặt chạm đến lồng ngực trần của , thân thể của nóng, bỏng đến mức sợ…

      “Bây giờ, có thể buông tôi ra ?” lạnh lùng hỏi, lạnh nhạt giống như người xa lạ…

      đẩy khỏi ngực mình, mặt kinh ngạc, “Duy Nhất, em gì?”

      “Ý của tôi là, phát tiết xong chưa? Tôi có thể được chưa?” cố gắng ngụy trang bằng vẻ mặt cứng ngắc, giọng cứng ngắc, để cho đau đớn nơi đáy lòng tiết lộ ra ngoài.

      nhàng vuốt ve mặt , “Duy Nhất, xin lỗi, làm đau em? Đừng nóng giận, chỉ nhìn thấy tin tức, … nhất thời mất khống chế, Duy Nhất, quan tâm em nên mới…”

      “Đủ rồi!” Duy Nhất đẩy ra, miễn cưỡng chống đỡ thân thể bùn rủn, nhặt quần áo đất, mặc từng cái rồi xoay người lại, tập tễnh ra ngoài.

      Quan tâm ? đúng là quan tâm ! Lúc trong lòng nhớ đến vợ cũ liền quên đến ngoài chín tầng mây, sau đó sắm vai ông chồng ghen tuông tìm khởi binh vấn tội, đây chính là quan tâm ?

      “Em đâu vậy? cho !” cậy mạnh ngăn trước mặt .

      Duy Nhất bình tĩnh nhìn , cởi đồ công sở người ra, thân trần truồng, “Hay là, còn muốn lần nữa?”

      “Duy Nhất…” Trong mắt rối rắm, “ phải như vây, với em xin lỗi, cố tình như vây…”

      “Vậy muốn như thế nào?” Duy Nhất cười lạnh, “Đừng quan tâm tôi, tôi cảm thấy buồn cười, quan tâm tôi? Vậy hiểu tôi bao nhiêu? Tôi thích hoa gì? Tôi thích ăn gì? biết những điều này ?”

      Lãnh Ngạn ngẩn ra, chậm rãi lắc đầu…
      Last edited: 8/5/16

    5. agaisuchi

      agaisuchi New Member

      Bài viết:
      25
      Được thích:
      14
      Sao mấy hôm nay truyện đọc được

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :