1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 93: đêm để cho em ngủ

      Editor: Puck

      ra là cái này! Lãnh Ngạn cười, “Duy Nhất, nhớ, thứ nhất, biểu hôm nay của em cực kỳ tuyệt vời! Thứ hai, rất thích áo sơ mi này! Chính em , cho dù mặc cái gì, ý nghĩa với em đều giống nhauu, vậy…” lại gần bên tai , “Có phải mặc gì cũng giống vậy?”

      “Hả?” Hai gò má Duy Nhất ửng hồng.

      Vừa đúng lúc thang máy đến, Lãnh Ngạn ôm lấy , “Trở về phòng! tối nay để cho em ngủ!”

      Duy Nhất đỏ bừng cả mặt, lại đột nhiên nhớ tới chuyện, “Xong rồi, xong rồi, Lãnh Ngạn, hôm nay chúng ta lộ diện trước mặt truyền thông, vậy… phải cả thế giới đều biết em là bà xã của ? Vậy sau này em lập gia đình như thế nào?”

      Lửa giận của Lãnh Ngạn toát ra, lại còn nghĩ tới chuyện tái giá! Tối nay nhất định phải cho xem chút sắc mặt!

      “Duy Nhất, mau, có muốn ?” Lãnh Ngạn nhìn ánh mắt mê ly phía dưới, Duy Nhất thở gấp liên tục, ép hỏi ác ý.

      Móng tay Duy Nhất bấu sâu vào ga giường, dáng người uyển chuyển dán chựt vào cơ thể , giọng mơ hồ, biết mình muốn biểu đạt cái gì, chỉ nỉ non tên , “Lãnh Ngạn… Lãnh Ngạn…”

      “Ngoan, gọi ông xã!” rất lưu luyến dáng vẻ bá vương thượng cung * của , cùng với tiếng “Ông xã” tự nhiên ngọt ngào kia, cho nên, mặc dù sớm bị dục vọng trong cơ thể hành hạ đến thể nào nhẫn nại, vẫn suy nghĩ muốn gọi tiếng ông xã mềm mại, đồng thời, có lòng trêu chọc chỗ nhạy cảm của .

      (*) bávươngthượngcung: đầyđủ “Bávươngngạnhthượngcung”. ‘Bávương’ chỉnhữngngườisiêumạnhmẽ, ‘ngạnhthượngcung’ hiểulà ‘xuấtrauylựccònmạnhhơncungnỏ’, mà ‘cườngcung’ hiểnnhiênsẽbắnra ‘cường tiễn’. Từ ‘cường tiễn’ có cách đọc rất giống với ‘cưỡng gian’, mà ‘cưỡng gian’ thời xưa là từ đại húy kỵ nên người xưa vốn vô cùng tao nhã lịch lãm, dùng năm từ “Bá vương ngạnh thượng cung” để thay thế cho hai từ “Cưỡng gian”.

      Toàn thân Duy Nhất đều run rẩy, ôm chặt , giọng nũng nịu ngừng thốt ra bên môi, “Ông xã. . . em. . . Ông xã. . .”

      Lãnh Ngạn thể tiếp tục kiềm chế, vùi mình vào ấm áp của , gầm trong tiết tấu vận động. Thở , tiếng rên rỉ đan vào nhau.

      Cuối cùng đến thời khắc cao nhất, vùi đầu vào tóc đen của , thầm. “Duy Nhất, về sau cho tái giá. . .”

      “Ừ. . .” Cặp mắt Duy Nhất khép hờ, vẫn còn chìm trong say mê mang lại, biết cái gì, cũng biết mình đồng ý cái gì. . .

      Hứa hẹn như vậy, là hứa hẹn sao? Bởi vì câu này của phấn chấn, nhấc lên sóng triều điên cuồng trong cơ thể lần nữa, từng đợt , sóng lên sóng xuống, biết mệt mỏi, hình như cũng có cuối. . .

      Duy Nhất vươn tay từ trong chăn, duỗi lưng mỏi, toàn thân đau nhức, giống như mệt rã rời, tối hôm qua gần như để cho có thời gian ngủ, bây giờ nhớ lại vẫn còn đỏ mặt. . .

      Nhưng đâu? Bên cạnh trống như dự đoán, đến Nhật Bản họp đương nhiên đâu có nhiều thời gian ngủ như , chỉ có điều, sao tinh lực của lại tốt như vậy chứ?

      Lật người, phát bên gối có tờ giấy, đó viết: Duy Nhất, họp trước, hôm nay làm xong có thể chơi với em rồi, tự mình ngoan ngoãn rời giường, xuống phòng ăn tầng dưới ăn cái gì, nhàm chán có thể dạo phố, gọi điện thoại cho em.

      Chữ ký phía dưới là. . . Ông xã?

      Duy Nhất dính tờ giấy lên ngực, cảm giác hạnh phúc ấm áp mà tờ giấy truyền tới đầu quả tim. . . Hôm nay ánh mặt trời rất tốt, Duy Nhất ăn sáng xong ( chuẩn xác, là bữa trưa, lúc rời giường là mười hai rưỡi rồi), quyết định xung quanh khách sạn.

      Đường phố Tokyo sạch , nghiêm trang, chỉnh tề, cảm giác rất thoải mái, Duy Nhất cảm thấy rất hứng thú với những cửa hàng , mua cái gì, chỉ cảm nhận khí bên trong, cho dù là đôi guốc gỗ, cũng nhìn cho kỹ. cứ tùy ý ngắm nghía chung quanh, trực tiếp tạo thành hậu quả, chính là vệ sỹ lặng lẽ theo đuôi của nàng lạc mất. . .

      ra ngoài từ cửa hàng , Duy Nhất phát thời gian còn sớm, muốn trở về khách sạn, lại phát mình vô thức rất xa, tìm được đường trở về. Tay vươn vào túi tiền giản dị, muốn gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn, điện thoại di động cánh mà bây, bao gồm cả ví tiền cũng thấy. . .

      hiểu tiếng Nhật biết nên dùng cách nào để mượn điện thoại động của người khác, quan trọng hơn là phát ra vấn đề nghiêm trọng hơn, coi như mượn được điện thoại di động cũng cách nào gọi cho Lãnh Ngạn, cởi vì nhớ ra được số điện thoại của Lãnh Ngạn. . .

      Bởi vì vẫn luôn tồn tại trong điện thoại di động, bởi vì vẫn luôn gọi điện thoại cho , thế cho nên đến bây giờ vẫn cố ý nhớ số điện thoại của . . .

      Đứng ở đầu đường Tokyo xa lạ, cảm nhận được khủng hoảng và lo sợ nghi hoặc. chiếc xe màu đen dừng trước mặt , cửa sổ xe hạ xuống, gương mặt giống như từng quen biết, “Hi, Duy Nhất, chúng ta lại gặp mặt!”

      Dịch Hàn! Cuối cùng Duy Nhất nhớ ra tên của ta!

      “Em đứng chỗ này làm gì? Đợi bạn sao?” Tròng mắt đen của lóe sáng.

      “Tôi. . . Lạc đường. . .” thành .

      Dịch Hàn cười khẽ, lộ ra chút xíu răng trắng chỉnh tề, rất rực rỡ, “ đưa em về?”

      Bây giờ còn cách nào khác. . .

      Duy Nhất gật mạnh đầu, may mà còn nhớ tên khách sạn.

      ra ở chỗ khách sạn hai mươi phút ngồi xe, khi đứng bậc thang khách sạn nhã nhặn vẫy tay từ biệt đôi cánh tay ôm chặt lấy .

      đâu vậy? lo lắng khi nhận điện thoại của vệ sỹ! Còn chưa họp xong trở lại tìm em!” Dính vào bên tai chính là đôi môi dịu dàng của Lãnh Ngạn.

      Duy Nhất xoay người tiến vào trong cái ôm của , hơi thở quen thuộc bao quanh , cảm giác ấm áp, rất yên tâm. . .

      Nhìn xe xa, hai hàng chân mày của Lãnh Ngạn nhíu chặt, “Đưa em trở về là người của ai?”

      phải rất quen, là bạn của Mỹ Mỹ, sao vậy?” Duy Nhất cảm thấy vẻ mặt của đúng.

      sao! được chuyện với người quen biết, nhất là đàn ông!” Lãnh Ngạn nửa đùa nửa , nhưng ánh mắt vẫn theo sát chiếc xe kia.

      Trong xe màu đen xa, Dịch Hàn chuyện với trợ lý.

      “Tra ra chưa?” Dịch Hàn bĩnh tĩnh, trong mắt hoàn toàn tối tăm.

      Trợ lý hơi nghiêng người, giọng đáp: “Đúng, ấy tên Nhiễm Duy Nhất, là bạn học của Doãn Tử Nhiên, là phu nhân của Lãnh Dực, nhưng. . .”

      Dịch Hàn phất tay, “Biết!”
      Last edited by a moderator: 4/3/16
      velvety_crystal_rosePhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 94: Người phụ nữ của

      Editor: Puck

      Duy Nhất giống như hiến vật quý đưa từng món bảo bối tìm được trong cửa hàng ra cho Lãnh Ngạn nhìn, sau khi Lãnh Ngạn kiên nhẫn nghe giải thích xong mới lên tiếng, “Bây giờ dẫn em chỗ này chơi!”

      “Chỗ nào?” Duy Nhất thu lại từng món bảo bối.

      “Kyoto!” Sau bảy giờ, bọn họ xuất tại Kyoto, rốt cuộc Duy Nhất biết tại sao Lãnh Ngạn muốn dẫn Kyoto chơi.

      Đường phố kiểu bàn cờ, đền chùa nổi tiếng khắp thế giới, tháp cổ ngàn năm, quả nhiên là cố đô, đường luôn có vài bà cụ mặc kimono, thấy nhiều hơn ở Tokyo. Thành phố này, thể đầy đủ đan xen giữa cổ đại và đại.

      Trạm đầu tiên Lãnh Ngạn dẫn tới chùa Thanh Thủy *, dọc hai bên đường đến chùa Thanh Thủy là các cửa hàng bán đặc sản du lịch địa phương, ven đường còn cho thuê kimono, ở trước cửa chùa Thanh Thủy, có mấy Nhật Bản, mặc kimono xinh đẹp, mang theo tóc mây, mặt trát đầy phấn trắng, miệng đào đỏ tươi nhắn, mang theo túi xách thêu , chân mang guốc gỗ, che cây dù , chậm rãi ở đó.

      (*) Chùa Thanh Thủy: Kiyomizu-dera (清水寺 Thanh Thuỷ Tự), tên chính thức là Otowa-san Kiyomizu-dera (音羽山清水寺 Vũ Sơn Thanh Thuỷ Tự) là ngôi chùa độc lập ở phía đông Kyoto, Nhật Bản. Ngôi chùa này là phần của Di sản văn hóa cố đô Kyoto theo UNESCO

      Duy Nhất nhìn đến mất hồn, trong khoảnh khắc ngắn ngủi khi Lãnh Ngạn toilet, nhịn được nữa thuê dieednalnequudyonn bộ kimono, mặc thành giống như các ấy, chân đeo guốc gỗ lộc cộc.

      Lãnh Ngạn trở lại, nhưng thấy Duy Nhất, giống như trong đầu lóe lên hình ảnh khủng khiếp, như bị điên kêu to trong đám người “Duy Nhất! Duy Nhất!”

      Nhóm vệ sỹ vốn phân tán trong đám người biết xảy ra chuyện gì, tất cả đều tập trung tới đây.

      Duy Nhất nghe thấy tiếng kêu của , dịu dàng quay đầu lại, bộ kimono màu trắng thuần khiết, tóc mây bới cao, “Em ở đây!” mặt ra vẻ dí dỏm.

      Trong nháy mắt khi Lãnh Ngạn nhìn thấy giống như nhìn thấy quỷ, hoàn toàn giống bình thường mà quát to, “Cởi ra! Nhanh cởi ra!”

      Duy Nhất bị phản ứng giải thích được của hù dọa, đứng ngơ ngác tại chỗ biết làm sao.

      Lãnh Ngạn xông lên tới trước túm lấy cổ áo kimono của , nhanh và gọn cởi ra, gỡ búi tóc mây xuống, vác lên, vứt bỏ guốc gỗ.

      Duy Nhất mặc cho vác , biết rốt cuộc làm sao, cũng dám thốt ra tiếng gì.

      Mãi cho đến khi lên xe, Lãnh Ngạn mới ôm vào trong ngực, ôm chặt rất chặt, hình như sợ rời . Dọc đường, vẫn gì, Duy Nhất lại dám chuyện.

      Vừa về đến khách sạn, Lãnh Ngạn lập tức gọi điện thoại thay đổi vé máy bay trở về, vẻ mặt hết sức khẩn trương.

      Duy Nhất nhịn được khẽ hỏi, “Lãnh Ngạn, làm sao vậy?”

      mới xoay người, đưa mắt nhìn Duy Nhất sâu, trong đáy mắt, thoáng nét đau đớn, hồi lâu sau mới vuốt tóc Duy Nhất, dịu dàng , “ có việc gì, chỉ thích nhìn phụ nữ mặc kimono, vẫn là trang phục Trung Quốc đẹp nhất.”

      Nhưng, trực giác của Duy Nhất cho biết, phải như vậy…

      như vậy, mấy phần tự ti, mấy phần tối tăm, mấy phần tang thương, khiến Duy Nhất cảm thấy đau lòng. Tay kiềm chế được mà vuốt ve khuôn mặt , yên lặng nhìn , “Lãnh Ngạn, ông xã, đừng sợ, có em, em bên …”

      Lãnh Ngạn đè tay lại, nhắm mắt, gò má cọ trong lòng bàn tay , Duy Nhất đột nhiên cảm thấy, giống như con mèo bị thương…

      Đột nhiên ôm chặt lấy , giống như mỗi lần khóc thút thít vẫn ôm , ngón tay luồn vào mái tóc đen dlqd của , trái tim, đau lan tràn, “ cho em biết, để cho em chia sẻ với , được ?”

      tựa vào ngực , rất lâu sau, chỉ nhắm mắt lại, chậm rãi, giọt lệ rơi xuống từ khóe mắt…

      ấy có nửa là người Nhật Bản, là em Lôi Đình Ân, mẹ của bọn họ là người Nhật Bản.”

      Giọng trầm thấp cuốn hút kết hợp với trầm khàn và u buồn phủ lên câu chuyện cũ, “ ấy là người phụ nữ khéo léo hiền lành, chưa hề lớn tiếng với bất kỳ ai kể cả là hay người làm. ấy có bệnh tim bẩm sinh, định để cho ấy sinh con, nhưng mà, ấy lại nghe lời, lén lút mang bầu đứa bé của . vĩnh viễn nhớ tới dáng vẻ cười rộ lên của ấy khi ấy cho biết ấy mang thai, nhớ tới lúc ấy gả cho , bộ kimono màu trắng. ấy thích mặc kimono, mà , thích sau lưng ấy, nhìn bóng lưng ấy guốc gỗ lộc cộc, thỉnh thoảng ấy ngoái đầu lại cười tiếng, giống như dáng vẻ của em vừa rồi…”

      Duy Nhất biết, đến vợ , người vợ mang thai sáu tháng qua đời… đột nhiên cảm thayá, được người như vậy nhớ, cho dù chết rồi, cũng đáng…

      Giọng khàn khàn của Lãnh Ngạn tiếp tục, “Ngày ấy, ra nước ngoài, lúc ấy tiễn , cũng là bộ kimono màu trắng, vẫn ngoái đầu lại cười tiếng, nghĩ tới, đây là… lần cười cuối cùng của ấy với …”

      đột nhiên ôm chặt lấy , trong miệng lẩm bẩm, “Đình nhi, nên cười như vậy, nhìn có vẻ hoảng hốt, giống như muốn rời khỏi , đừng rời xa , Đình nhi…”

      Đình nhi… định , là Duy Nhất… Nhưng ra khỏi miệng được, chỉ ôm , vuốt ve mái tóc đen hơi đâm vào tay, nhàng cho nghe, “Em , em rời khỏi …”

      Đêm tối dần phủ xuống, bọn họ chỉ lẳng lặng ôm nhau như vậy, yên lặng đến mức có thể nghe thấy nhịp tim của nhau, hô hấp của nhau. Duy Nhất nhớ mình từng , chỉ cần trong khí có hơi thở của , cũng cảm thấy đơn, như vậy, lúc này đơn ? Cho dù là Duy Nhất hay Đình nhi…

      Ở trong ngực, dần dần khôi phục bình thường, trong nháy mắt khi thức tỉnh từ trong ngực Duy Nhất, câu đầu tiên là, “Xin lỗi.”

      Duy Nhất lắc đầu, ấp a ấp úng, lại vô cùng kiên quyết , “Em thích như vậy, gần sát , gần sát với quá khứ của …”

      Lãnh Ngạn nhìn sâu, “Em muốn biết?”

      “Ừm!” Duy Nhất gật đầu, hiểu sao, muốn an ủi người đàn ông này, cởi bỏ khúc mắc cho .

      “Được, em muốn biết gì cứ hỏi , toàn bộ cho em biết.” biết vì sao lại đồng ý cho biết, nhưng là người phụ nữ đầu tiên nguyện ý mở rộng lòng mình sau nhiều năm như vậy, mở rộng lòng mình bất chấp hậu quả…
      Last edited: 8/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 95: Người phụ nữ của 2

      Editor: Puck

      Duy Nhất ngần ngừ lát, cẩn thận hỏi, “ ấy… rốt cuộc là chết như thế nào?”

      Lãnh Ngạn khép hờ mắt, lông mày nhíu chặt khóa đau thương năm tháng, nhớ lại như vậy có phải tương đương với xé rách trái tim lần nữa? Duy Nhất đau lòng ôm đầu , tay ấm áp vuốt gáy , “ nữa! Đừng nữa!”

      sao, Duy Nhất!” thử khiến cho giọng mình bình tĩnh lại, “Sau khi ra nước ngoài được ngày nhận được điện thoại nhà, Đình nhi qua đời, giây phút đó, quả tin nổi vào tai mình, lập tức chạy về nhà. Sau khi cảnh sát điều tra ấy kinh sợ quá mà chết, căn cứ vào thời gian tử vọng, đài truyền hình chiếu bộ phim kinh dị, theo người ta , họ phát lúc thiếu phu nhân ngã xuống đất quả ti vi phát bộ phim đó.”

      phải chuyện khó khăn nhất thế giới chính là chuyện sinh ly tử biệt sao? Bản thân và người dương hai ngả, cảm giác đó có bao nhiêu khó chịu? Duy Nhất dieendanleequuydonn có thể trải nghiệm, khi mẹ qua đời cảm giác tan nát cõi lòng và tuyệt vọng ngôn ngữ nào có thể diễn tả, mà người đàn ông trước mắt nnày cũng từng bị tra tấn đau khổ ngừng như vậy, từng người thân bên cạnh ra , rốt cuộc tim của có thể chịu bao nhiêu lần tổn thương?

      “Lãnh Ngạn, có muốn khóc ?” Đây là câu sau khi mẹ Duy Nhất qua đời, Lãnh Ngạn hỏi .

      Lãnh Ngạn kinh ngạc nhìn , đột nhiên cười, cười đến thê lương mà bất lực, “Bé ngốc, em cho rằng là em!”

      Duy Nhất ôm chặt cổ , mặt vùi vào trong cổ , nước mắt lăn lăn trong con ngươi, “Lãnh Ngạn, em biết gì với , tại sao mỗi lần em khổ sở đều có thể an ủi em, mà em lại biết an ủi như thế nào, em hâm mộ Đình nhi, ấy nhất định biết làm sao để khiến cho vui vẻ đúng ? Em tốt như ấy…”

      Lãnh Ngạn cũng ôm chặt , lộ vẻ xúc động sâu sắc, “Bé ngốc, em rất tốt, chính em , chỉ cần khí có hơi thở của đối phương, cũng cảm thấy đơn, em ở đây, chính là an ủi của …”

      sao? quan trọng vậy sao? Duy Nhất khó có thể tin.

      Mặc dù biết so sánh với người chết là đúng, huống chi chỉ là dâu thay thế của nhà họ Lãnh, nhưng mà, vẫn nhịn được mà hỏi , “Lãnh Ngạn, rất thích ấy sao?”

      cảm thấy đầu đặt bả vai hơi nặng xuống, trong lòng dâng lên ghen tuông nhàn nhạt, “ nhiều?”

      biết, rất vô cùng , lúc nhìn ấy mặc kimono màu trắng như tuyết nằm trong quan tài thủy tinh, thậm chí muốn cùng ấy…”

      “Quan tài thủy tinh?” Duy Nhất lẩm bẩm danh từ chỉ có trong truyện cổ tích này.

      “Đúng, chôn ấy ở trong quan tài thủy tinh…”

      Duy Nhất đột nhiên ra lời, như vậy, chắc là ước mơ của mỗi , truyện cổ tích về công chúa lqd và hoàng tử… Cho dù chết, cũng hạnh phúc… Giây phút kia, rất muốn hỏi, Lãnh Ngạn, em sao? Nhưng mà, có dũng khí…

      “Duy Nhất?” phát .

      “Hả?” cuống quýt lau khô nước mắt, “ có việc gì, em nghĩ, với bạn sau xảy ra chuyện gì?”

      Lãnh Ngạn cười khổ lắc đầu, “ ra , ấy phải là bạn của , chỉ có điều các em thấy ý chí sa sút sau khi Đình nhi , giới thiệu bạn cho . phủ nhận, ấy , nhưng mà trong lòng người nào có thể thay thế Đình nhi. ấy rất lớn mật, rất mạnh mẽ, cũng rất cố chấp, dowí giúp đỡ của các em ấy trực tiếp tiến vào nhà , bởi vì thể tiếp nhận ấy, cho nên thường xuyên ở nhà, ai biết có lần ấy bơi lội bị dây điện đứt giật chết.”

      ai có thể thay thế Đình nhi? Những lời này vào tai Duy Nhất, đau nhức bành trướng trong ngực, câu kế tiếp nghe cũng chân . Dây điện? Hồ bơi? Duy Nhất mờ mờ ảo ảo cảm thấy có cảm giác nên lời, nhưng mà, lại thể nào ra…

      “Đúng rồi, Lãnh Ngạn, vì sao bể bơi nhà màu tím?” Ít nhất Duy Nhất chưa bao giờ nhìn thấy bể bơi màu tím.

      Sắc mặt của Lãnh Ngạn bỗng nhiên biến đổi, cười rất tự nhiên, “ có gì, ban đầu chính là thiết kế như vậy.”

      “A, em còn tưởng người phụ nữ nào của thích màu tím.” Duy Nhất thầm vô ý thức.

      Sắc mặt của Lãnh Ngạn càng thêm khó coi…

      “Lãnh Ngạn, xin lỗi, em phát bí mật của riêng !” Duy Nhất chợt nhớ tới tấm hình người phụ nữ mặc áo tím trong phòng .

      Lãnh Ngạn lộ vẻ hốt hoảng, “Bí mật gì?”

      “Em phát có người phụ nữ khác!” Duy Nhất dí dỏm cười tiếng.

      Lãnh Ngạn đột nhiên đứng dậy, “ bậy! Nào có!” Phản ứng ràng hết sức mãnh liệt.

      Duy Nhất cho rằng tức giận, kéo ngồi xuống, “Đừng tức giận như vậy! Giống như có tật giật mình vậy! Em chỉ phát hình người phụ nữ mặc áo tím trong phòng , là ai? Đình nhi sao?”

      “Ừ, đúng!” gật đầu qua loa, sau đó đột nhiên trở nên kiên nhẫn, “Thôi, , hôm nay đến đây thôi! đặt vé máy bay buổi tối về.”

      Duy Nhất hơi cảm thấy tiếc nuối, ràng đến hưởng tuần trăng mật, cùng hai ngày có chuyện. Quan trọng hơn là, càng ngày càng biết trong lòng mình có bao nhiêu sức nặng. Nghe kể tình cảm của với Đình nhi chết, đột nhiên có lòng tin…

      “Xin lỗi, Duy Nhất, lần sau lại cùng em hưởng tuần trăng mật, lần sau chúng ta châu Âu, thế nào?” Hình như phát thất vọng của , ngón tay nâng cằm nhọn của lên.

      Duy Nhất miễn cưỡng đè vui trong lòng xuống, khẽ mỉm cười, gật đầu. Trong lòng khổ sở, lần sau? Lần sau là lúc nào? Bọn họ như cặp vợ chồng thay thế có lần sau sao? Cho dù có như thế nào? Ở trong lòng chiếm bao nhiêu sức nặng, trăng mật lần đầu tiên của bị ảo giác nho của vợ trước với mà vội vã kết thúc, được tính là gì?
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 96: Mỹ nam ngư

      Editor: Puck

      Từ Nhật Bản trở về, Lãnh Ngạn có gì lạ, Duy Nhất lại cảm thấy chuyến trăng mật này khiến cho khoảng cách giữa càng ngày càng xa, thường ngơ ngác nhìn , làm thế nào cũng hiểu , có lúc ràng cười với , nhưng cười đến thoáng qua, cười đến Duy Nhất muốn khóc. thử để cho tâm trạng mình thay đổi, để cho mình quan tâm như vậy, nhưng càng như thế, càng khó chịu, đây chính là sao?

      là giày vò như vậy sao?

      Nhưng tại sao phải ? danh tiếng nhà giàu nhất của ? bề ngoài đẹp trai của ? việc cho cuộc sống thoải mái? , dường như phải những điều này…

      ấy vì cái gì? biết…

      Rất thích nghe giọng của , thích nhìn từng động tác nho của , thích đến như vậy…

      giải thích được.

      Sau khi má Tằng , nhà họ Lãnh có vẻ càng thêm lạnh, người làm vẫn do quản gia trông coi, dì Thẩm vốn giúp má Tằng lqd tay làm món ăn ở phòng bếp hóa ra làm đồ ăn ngon lắm, cũng bắt Duy Nhất mỗi ngày chịu đựng thuốc bắc.

      Mỗi ngày thời gian trở nên giống như trước kia. Vẫn sáng sớm tỉnh lại, người mặc áo ngủ của , vẫn do mặc cho khi ngủ...

      giống như vậy, bên cạnh có hoei thở ấm áp của .

      Rời giường xuống tầng dưới, bàn dọn xong bũea sáng, chỉ thấy bóng dáng của .

      “Dì Lưu! Dì Lưu!” gọi mấy tiếng, dì Lưu mới ra ngoài.

      “Thiếu phu nhân, có chuyện gì?”

      Hai tay của dì Lưu đen thui, giống như dính đầy khói dầu, mặt cũng có mấy vết đen. Duy Nhất thấy mà buồn cười, “Dì Lưu, dì xảy ra chuyện gì? Phòng bếp nổ tung sao?”

      Dì Lưu xấu hổ cười, “ kém bao nhiêu, thiếu gia mói muốn tự mình nướng bánh ngọt cho thiếu phu nhân, cuối cùng làm nổ lò nướng.”

      “Vậy thiếu gia đâu? sao chứ?” Duy Nhất khẩn trương.

      có việc gì! Thiếu gia bơi lội!”

      Bơi lội? Mới sáng sớm, mặc dù nóng bức, nhưng chưa từng nhìn thấy bơi lội? Hơn nữa, cảm giác tim đập nhanh khó hiểu với hồ bơi này.

      Cuối cùng, quyết định xem chút.

      Khi vòng qua vườn hoa, lsuc tới hồ bơi, lập tức bọ hình ảnh trước mắt làm sợ ngây người.

      Hồ bơi vốn màu tím hoàn toàn thay đổi hình dáng, ra trước mắt là màu nước xanh đậm, cũng phải màu xanh biếc của bầu trời, xanh đậm thuần túy, xanh như nước biển, xanh như bầu trời đêm, nếu như ban đêm đầy sao lóe lên, nhất định cho rằng đây chính là phác họa bầu trời đêm.

      Mà thân thể trắng nõn tráng kiện của trong nước, giống như... Mỹ nam ngư trong biển sâu?

      Duy Nhất bị chính ý tưởng của mình chọc cười.

      “Duy Nhất!” nghe thấy giọng của , ngoái đầu nhìn lại, “Xuống đây!”

      “Em !” Duy Nhất tới bên cạnh bể bơi, ngồi dọc theo bể bơi.

      Lãnh Ngạn đột nhiên kéo , rơi vào trong nước, hô to, “A — mỹ nam ngư cướp sắc rồi!”

      “Mỹ nam ngư?” cảm thấy rất hứng thú với xưng hô này, ôm chặt Duy Nhất mỉm cười, “Vậy... Em chính là công chúa của mỹ nam ngư sao?”

      lúc này, ánh mắt trong suốt mà sáng ngời, tóc ướt nhẹp rũ trán, bả vai, trước ngực, mặt đều có bọt nước, ánh nắng sáng sớm chiếu người , giọt ngước phát ra ánh sáng nhạt, nhe răng cười tiếng, khiến ánh mặt trời mất màu sắc...

      là công chúa của mỹ nam ngư sao? đột nhiên nghĩ đến truyện cổ tích “Nàng tiên cá”, người cá cuối cùng hóa thành bọt biển... Trong lòng đau xót khó hiểu, lao vào trong ngực lắc đầu liên tục, “, em là Duy Nhất, là Lãnh Ngạn...”

      hiểu ý sao? biết, chỉ nghe giọng sâu xa của vọng từ đầu, “Duy Nhất, gần đây vui đúng ? Còn canh cánh chuyện trăng mật trong lòng?”

      ra phải cảm thấy, chỉ có điều, chỉ quan tâm đến tuần trăng mật thôi sao? lắc đầu, “ có, phải em vui.”

      “Duy Nhất, cho em hạnh phúc.” Giọng mê người cuốn hút của hòa trộn với tình giống như có thể vò nát lòng người.

      Đây, chính là cam kết sao? Trái tin Duy Nhất ấm áp, vành mắt dần ướt át tiết lộ cảm động.

      “Bé ngốc! Dễ dàng cảm động như vậy!” hôn lên nước mắt , “Hôm nay là đêm thất tịch, buổi tối chúng ta ra ngoài ăn cơm, sau đó hẹn hò, hẹn hò giống người bình thường vậy được ?”

      “Có ?” Duy Nhất quả thể tin được. Trong trí nhớ của , bọn họ chưa từng hẹn hòm vốn bọn họ là vợ chồng giấy tờ, thể mất trái tim...

      Huống chi, lấy thân phận của , làm sao có thể tùy tiện xuất trước quần chúng?

      “Đương nhiên là ! cố gắng làm ông xã tốt đấy!” Nụ cười của dưới ánh mặt trời ấm áp.

      Đủ rồi! Như vậy đủ rồi! Duy Nhất cúi đầu cười khẽ, quá khứ qua, chỉ cần từ giờ trở , là ông xã tốt của là được! cũng hỏi vì sao thay đổi màu sắc bể bơi, nhưng dù ít hay nhiều cũng liên quan đến , ít nhất, cố gắng thay đổi...

      “Xem biểu tốt như vậy, có phải nên có phần thưởng ?” chỉ lên mặt.

      Duy Nhất hé miệng cười, hôn lên mặt .

      “Chưa đủ!” bất mãn nhìn chằm chằm.

      Sắc mặt Duy Nhất đỏ ửng, ôm chặt cổ , hôn lên mối , chỉ có điều vừa khẽ chạm, bị túm lấp chủ động, mang theo khí trong lành sáng sớm quấn quít triền miên với răng môi sâu.

      Theo nụ hôn nóng bỏng thăng hoa, bàn tay ướt đẫm của dao động trong áo ngủ cảu , hơn nữa ấn vào cạnh bể bơi, dục vọng căng lên dán chặt .

      “Đừng, có người nhìn thấy!” Duy Nhất giữ tay trượt xuống của , quên được cảm giác khi bơi, giống như luôn có đôi mắt dòm ngó.

      ! Ngoan!” quyết xâm nhập, ngón tay kích thích hơi nóng như nước thủy triều.

      Khoái cảm trong người chạy nhanh, Duy Nhất nhịn được ưmh tiếng, bỏ qua phản đối, ôm chặt , hai chân quấn lên hông ...

      Điên cuồng trong nước mang cảm nhận mới cho , trong vui thích cực hạn chợt cao chợt thấp giống như biên giới sắp sụp đổ, mà , lần này, cảm nhận thấy ánh mắt như vậy...

      Hẹn hò đêm thất tịch, hình như tràn đầy chờ mong...
      Last edited by a moderator: 4/3/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 97:

      Editor: Puck

      Hôn tạm biệt Lãnh Ngạn ở chỗ cách tòa nhà tập đoàn Doãn thị năm trăm mét, mặc dù vẫn kháng nghị khoảng cách này, nhưng Duy Nhất kiên trì chịu, chỉ muốn đơn giản bình thường, mà phải hào quang của phu nhân nhà giàu nhất.

      Khi vào tập đoàn Doãn thị, lại phát tất cả mọi người xôn xao, mfa vừa thấy tiến vào chào hỏi tất cả lại ngậm miệng.

      Tình hình như vậy phải là lần đầu tiên với , chỉ có điều, biết lần này bọn họ bắt được nhược điểm gì của để bàn luận, mặc kệ là cái gì, đều quan tâm.

      Cho nên, vẫn mỉm cười chào hỏi với mỗi người, chỗ kỳ lạ chính là, lần này thu về tất cả đều là nụ cười, gần như là nụ cười xu nịnh, trong lòng nghi ngờ mãi.

      Lúc đến phòng làm việc, Mỹ Mỹ tới, vừa thấy lqd liền hô to gọi , “Duy Nhất! Cậu được đấy! Chuyện lớn như vậy mà cậu cũng gạt tớ, coi là bạn chí cốt rồi!”

      “Cái gì?” Duy Nhất hiểu lời ấy .

      “Lãnh phu nhân! Cậu còn muốn lừa gạt tớ bao lâu?” Mỹ Mỹ lấy tờ báo từ phía sau, “Áo sơ mi này là tớ mua với cậu hả?”

      Duy Nhất nhận lấy tờ báo nhìn, chuyện và Lãnh Ngạn ở Nhật bản chiếm tít trang đầu, phía viết: Núi băng nhà giàu nhất mang theo phu nhân như thiên sứ lần đầu tiên: Phu nhân quyên góp cho khu vực gặp nạn mười triệu, nhưng lại mua áo sơ mi giảm giá cho chồng mình.

      Trong hình, Lãnh Ngạn ôm chặt lấy eo . Chuyện này là chuyện mấy ngày trước rồi, truyền thông bên này mới bắt đầu đăng lại. Duy Nhất có cảm xúc gì, đặt tờ báo sang bên cạnh.

      “Này, sao cậu có thể như vậy? hề có phản ứng!” Thái độ của Mỹ Mỹ rất bất mãn với .

      “Cậu muốn phản ứng gì? Giờ làm việc đến rồi, chuẩn bị làm !” Duy Nhất lấy tài liệu ra.

      Mỹ Mỹ đè tay lại, “Cậu còn làm gì nữa? Về nhà làm thiếu phu nhân ! Tớ sao Doãn Tử Nhiên ôn hòa lại dieendaanleequuydonn lọt vào mắt cậu, ra sớm… hà hà, Duy Nhất, thể suy nghĩ nổi? Ngay cả tớ cũng gạt, chút, sao lại biết Lãnh Ngạn? Tổng giám đốc giới thiệu?”

      Duy Nhất cười bóp mặt ấy, “Cậu ấy! bát quái! rất dài dòng, cho cậu biết sau!”

      “Khụ khụ, đều cần làm sao?” Ngoài cửa vang lên trận ho khan, Doãn Tử Nhiên lườm họ, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười.

      Duy Nhất và Mỹ Mỹ lè lưỡi, vội vàng bắt đầu công việc.

      Doãn Tử Nhiên tới trước bàn Duy Nhất, “Duy Nhất, vào đây với chút, có chuyện muốn với em.”

      Duy Nhất theo vào phòng làm việc của tổng giám đốc, đầy bụng hoài nghi, Doãn Tử Nhiên rất ít khi nghiêm chỉnh như vậ, “Chuyện gì à? Tử Nhiên?”

      “Là như vậy.” Doãn Tử Nhiên lấy ra phần văn kiện, “Lần trước với em, chuyện về lồng chim bồ câu phá hủy và chuyển nơi khác, ra mua mảnh đất trống kia chính là tập đoàn Doãn thị chúng ta, lại có thể biết, hơn nữa, trong khu vực đó, bồi thường đưa cho em là cao nhất, em nhận được biệt thự diện tích gấp bốn lần.”

      thể nào? Tử Nhiên, mặc dù quan hệ của chúng ta rất thân, nhưng cần phải bồi thường nhiều cho em như vậy! Chỗ đó em vốn về ở, em nhận bồi thường cao như vậy, thu lại !” Duy Nhất trả lại tài liệu cho .

      về ở?” Doãn Tử Nhiên nhìn , “Đây là ý gì? Chính là tình cảm với ta rất tốt? xem báo, tệ, vợ chồng hòa thuận, ân ái tình thâm!”

      “Tử Nhiên…” Duy Nhất hy vọng nghe được bất kỳ lời chế nhạo nào từ trong miệng Doãn Tử Nhiên.

      Doãn Tử Nhiên cười cười, “Yên tâm, Duy Nhất, em hạnh phúc, chỉ biết chúc phúc cho em, có ý gì khác, phòng này cũng phải làm chủ bồi thường cho em, trước đó hoàn toàn biết chuyện này.”

      phải ? Vậy là ai?” Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ rồi.

      biết! Phía trực tiếp đưa xuống! Em tự hỏi phía !” Doãn Tử Nhiên dang hai tay.

      Phía ? Doãn Tiêu Trác? Tại sao ấy lại làm vậy? có động cơ! Chẳng lẽ là Lãnh Ngạn? Hỏi ấy chút!

      “Tử Nhiên, có việc gì em ra ngoài trước!”

      Sau khi rời khỏi phòng làm việc của tổng giám đốc chuẩn bị gọi điện thoại cho Lãnh Ngạn, điện thoại di động lqd của lại vang lên. Vẫn là tiếng chuông quen thuộc, “Baby, em chính là duy nhất của …”

      Đây là máy mới sau khi từ Nhật Bản trở về Lãnh Ngạn mua cho . Lúc này nghe tiếng chuông hoàn toàn có cảm nhận khác.

      “Này, Lãnh Ngạn! Em có chuyện muốn hỏi !” lấy điện thoại di động ra nghe.

      “Có phải muốn chúng ta tâm ý tương thông ?” Lãnh Ngạn ở đầu bên kia vui vẻ ràng truyền qua điện thoại.

      “Người nào tâm ý tương thông với ?” Duy Nhất nũng nịu, “Em muốn hỏi , khu giải phóng mặt bằng trong kế hoạch của tập đoàn Doãn thị, có phải có dụng ý bồi thường khu nhà lồng chim bồ câu của em ?”

      “Dỡ bỏ cái gì? nghe hoàn toàn hiểu, chút!” Giọng Lãnh Ngạn giống ngụy trang.

      “Chính là chỗ ở trước kia của mẹ và em, tập đoàn Doãn thị dỡ bỏ, bồi thường em căn biệt thự diện tích gấp bốn lần, phải sao?” Duy Nhất càng cảm thấy kỳ lạ.

      phải của ! Để hỏi Tiêu chút, đây là chuyện tốt! Tiền của bất chính bay tới, cần mới phí! Dù sao cũng là tập đoàn Doãn thị, phải của người khác! Ha ha!” Lãnh Ngạn cười .

      “Đây phải phong cách của ?” Duy Nhất nhìn ra là người thích chiếm mối lợi .

      “Đùa giỡn thôi! Để hỏi phía dưới xem!”

      “Ừhm! Đúng rồi, gọi điện thoại cho em làm gì?” nghĩ phải bọn họ mới tách ra sao?

      nhớ em lắm, được sao?” Lãnh Ngạn giọng .

      “Đây càng phải phong cách của !” Tuy như vậy, nhưng nụ cười mặt Duy Nhất vẫn bị hạnh phúc phủ đầy.

      “Ha ha! đặt xong nhà hàng rồi, buổi chiều có chút chuyện, tiểu Thôi đến đón em thẳng đến nhà hàng, ở nhà hàng ngoan ngoãn đợi !”

      “Ừhm, được!” Duy Nhất đặt điện thoại xuống, đắm chìm trong hạnh phúc.

      Mỹ Mỹ thầm đến gần , “ bé hạnh phúc! Miệng cười đến tận mang tai!”

      “Ghét! Con quỷ chết bầm kia!” Duy Nhất xoay người đuổi đánh Mỹ Mỹ. giờ phút này, hạnh phúc, rất hạnh phúc.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồ, Hoa Hong Xanh _16Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :