1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 88: Chú được bắt nạt đứa bé 2

      Editor: Puck

      “Lãnh Ngạn, em thích người nhà họ Cầu, muốn nhìn thấy bọn họ…” Duy Nhất giọng đề nghị, nghĩ, người có thể đến nhà họ Lãnh hôm nay nhất định có quan hệ tầm thường với Lãnh Ngạn.

      “Được! Về sau trong nhà hoan nghênh bọn họ!” xoa tóc , “Đừng nghĩ mấy chuyện quá khứ qua, xem hôm nay má Tằng làm món gì ngon, bụng đói dẹp lép rồi!”

      “Ừm!” Duy Nhất đứng lên từ trong lòng , “Lãnh Ngạn, ra hôm nay em chuẩn bị quà cho , nhưng má Tằng mọi người cũng kiêng kỵ đến sinh nhật , cho nên…”

      “Quà tặng à? Mau lấy ra đây! rất lâu rồi được nhận quà!” Dáng vẻ rất mừng rỡ của khiến Duy Nhất nhận được cổ vũ rất lớn.

      chờ đó!” Duy Nhất chạy lên tầng lấy áo sơ mi ra, “Cho , có muốn mở ra xem chút ?”

      “Được!” Có thể nhận được quà tặng từ Duy Nhất khiến bất ngờ, mặc dù có hứng thú với việc mở quà như con nít, nhưng vẫn rất chờ mong. Khi nhìn thấy áo sơ mi màu xanh lam lqd trong lòng khựng lại, nhiều năm mặc màu sắc tươi đẹp như vậy, màu đen làm chủ trong thế giới của

      “Có thích ?” Duy Nhất thấy chỉ ngẩn người, lo lắng hỏi.

      “Thích, dĩ nhiên thích! Duy Nhất đưa cái gì cũng thích!” gói kỹ áo sơ mi.

      Duy Nhất rất vui vẻ, “Vậy tốt! Em còn thứ cho xem!” chạy vào bếp, sau đó vừa hát khúc ca sinh nhật vừa bưng bánh ngọt ra ngoài.

      Lãnh Ngạn nhìn sắc mặt hồng hào của , hình như lại trở về cảnh tượng sinh nhật mọi người trong nhà tụ tập chung chỗ, mà những ngày đó rốt cuộc có xa lắm ? biết, xa giống như chuyện thế kỷ trước, xa đến mức giống như đầu thai sống lại.

      “Tới đây thổi nến !” đặt bánh ngọt lên bàn ăn, vẫy tay về phía .

      khẽ mỉm cười, đến gần bàn ăn, phía bánh ngọt là hình hai người, giống như con búp bê Duy Nhất làm.

      “Bánh ngọt này do em làm?” kinh ngạc lần nữa.

      “Đúng vậy!” Duy Nhất cắm nến, “ bao nhiêu tuổi?”

      rất cảm động, nếu tim của từng là băng, hôm nay bị nhóc này hòa tan, “Ba mươi hai.”

      Duy Nhất há to miệng, trời ạ, hơn mình con giáp! “Chú!” sợ hãi kêu, Mỹ Mỹ sai, ông chú, nhưng mà, nhìn thế nào cũng cảm thấy già, còn đẹp trai hơn bất kỳ người nào từng gặp!

      “Kêu bậy cái gì!” hơi tức giận, coi thể coi là chú của sao? Tính toán số tuổi, quả giống vậy, ra năm tháng tha người…

      Duy Nhất le lưỡi, “Mau cầu nguyện , chú Lãnh!”

      dở khóc dở cười, chú Lãnh? Còn cầu nguyện? Nếu nó thành , sẵn lòng cầu nguyện! Nhắm mắt lại, lẩm nhẩm trong lòng, sau đó hơi thổi tắt nến, mong đợi, ngày mai nhất định tốt hơn…

      “Chú, chú ước cái gì vậy? cho em biết với!” Duy Nhất tò mò tiến đến trước mặt .

      thuận thế hôn lên môi , “ cho em!”

      Duy Nhất cong môi lên, “ ! Là cái gì chứ!”

      mỉm cười véo mũi , “Tới đây! Ăn cơm thôi, sắp chín giờ rồi, ăn xong chúng ta còn làm chuyện quan trọng hơn!”

      “Chuyện gì?” Duy Nhất đuổi theo hỏi.

      mập mờ cười tiếng, “Em thử xem?”

      Mặt đỏ lên, “Chú được bắt nạt đứa bé!”

      “Mà cho rằng đó là món quà sinh nhât tốt nhất em tặng cho .” cười bưng ly rượu lên. “Chúc sinh nhật vui vẻ, cạn ly!”

      “Cạn ly!” Duy Nhất cũng giơ ly rượu lên.

      “Đợi nào…!” Lãnh Ngạn giành lại cái ly của , “Đứa trẻ chỉ có thể uống sâm banh.”

      Duy Nhất vui, “Trong hiệp ước còn quy định cấm hút thuốc uống rượu!”

      “Hôm nay là ngoại lệ!” uống hơi hết sạch chất lỏng trong ly, sai, hôm nay là ngày mới tinh, dường như quan hệ giữa và Duy Nhất có biến chuyển…

      Cả tối nay ồn ào, ăn cơm tối xong gần mười giờ, Duy Nhất và Lãnh Ngạn cùng lên tầng , khi qua tầng hai Duy Nhất dienqldon tiếp tục lên , bị Lãnh Ngạn kêu ngừng, “ đâu?”

      Duy Nhất hơi đỏ mặt, “Trở về phòng!”

      “Bên này! Cố ý giả bộ!” giả bộ giận tái mặt.

      Duy Nhất đỏ mặt ho tiếng, “Em… muốn tắm.”

      “Phòng có thể!”

      có quần áo!”

      Vừa dứt lời, bị bế ngang lên, hơn nữa khẽ bên tai câu, mặt Duy Nhất càng đỏ hơn…

      Vào phòng, ôm thẳng vào phòng tắm…

      “Làm gì?” Mặt Duy Nhất đỏ rực, giọng hỏi.

      đến gần bên tai , nặng nề u mà khàn khàn , “Tắm! Chính em !”

      phun ra khí nóng như lửa, lẫn vào mùi rượu nhàn nhạt, Duy Nhất vùi trong ngực , giống như say rượu, vô cùng yếu đuối, phí công mà khẽ đẩy , “ ra ngoài, em tự mình làm!”

      chỉ cười tiếng, đưa tay cởi quần áo của , đặt vào trong bồn tắm.

      Nước nóng tràn da thịt, hình như từng lỗ chân lông đều được thư giãn, thoải mái nhưng bởi vì nhìn chăm chú nóng bỏng mà khẩn trương. Cúi thấp đầu, dám nhìn thẳng vào mắt , Duy Nhất lấy tay che mình…

      Nước trong bồn tắm vừa đầy, cũng nhảy vào, Duy Nhất vội vàng dời tầm mắt , dám nhìn .

      bé ngốc! Còn xấu hổ?” chợt ôm lấy , lập tức ngồi háng , hai chân vòng qua hông , mà ràng, thứ gì đó mềm mại của có xu hướng mở ra.

      Duy Nhất kêu khẽ tiếng, ngẩng đầu lên vừa đúng lúc tiếp xúc với ngọn lửa thiêu đốt trong mắt , giọng của lập tức bị nuốt hết…

      Cồn rượu tăng tốc, khí tiêm nhiễm, trải qua bao nhiêu dạo đầu, trực tiếp đánh thẳng vào trong cơ thể , sóng nước nhộn nhạo bên trong, Duy Nhất cảm thấy kích thích trước nay chưa từng có, rất nhanh nằm trong ngực , mềm nhũn có sức…
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 89: Tiếng đàn lúc nửa đêm

      Editor: Puck

      nhàng rửa sạch giúp , dùng khăn tắm lớn bọc lại, ôm lên giường.

      lười biếng hơi híp mắt lại, hai má đỏ hồng sau hoan ái, ánh mắt mê ly, toàn thân lộ ra sắc hồng. Nhìn thấy khiến hô hấp dồn dập, đè người xuống lần nữa.

      bị dọa sợ, mệt mỏi đẩy , “ muốn nữa! Em được!”

      “Ngoan! Em làm được! Em rất tuyệt!”

      Thừa dịp chú ý, động thân xâm nhập lần nữa, gợi lên hết đợi sóng triều này đến đợt sóng triều khác trong cơ thể .

      Sau vài lần điên cuồng, Duy Nhất mềm nhũn nằm lỳ giường, kiệt sức.

      mang theo thỏa mãn khẽ mỉm cười, ôm vào lòng, hôn lên trán , hỏi khẽ, “Có mệt ?”

      “Ưmh… ! Ghét! Ngày mai lqd còn phải làm!” nhắm mắt lại, mệt mỏi đến mức thậm chí muốn chuyện.

      “Ngủ ! Ngày mai đừng làm, theo Nhật Bản!” lau mảnh mồ hôi ẩm ướt lớn trán .

      “Ừ…” cũng biết những gì, hàm hàm hồ hồ đồng ý, tiến vào giữa nửa mê nửa tỉnh.

      Bóng đêm tràn ngập, tất cả đều yên tĩnh lại, chỉ có tiếng thầm của côn trùng trong vườn hoa, tiếng lại tiếng…

      Hoảng hoảng hốt hốt, Duy Nhất bị tiếng đàn dương cầm đánh thức, đêm hôm khuya khoắt có ai đàn dương cầm ở đây? cho rằng mình nằm mơ, dụi mắt tỉnh lại, lại nghe thấy tiếng đàn chân thực, phát ra vẫn là… khúc nhạc “Chúc bạn sinh nhật vui vẻ”, lặp lặp lại, vốn là giai điệu đơn giản vui sướng, nhưng bị người đánh đàn biến thành hơi buồn bã.

      đẩy Lãnh Ngạn cái, “Này, tỉnh! Tỉnh!”

      ra trước khi tỉnh lại, Lãnh Ngạn tỉnh, giả bộ như vừa trong giấc mộng tỉnh lại, mắt mông lung, “Chuyện gì?”

      nghe ! Có người đánh đàn! Có nghe thấy ?” Duy Nhất chăm chú lắng nghe, tiếng đàn vẫn còn tiếp tục, Duy Nhất nhàng hát theo tiếng nhạc, “Chúc sinh nhật vui vẻ! Chúc sinh nhật vui vẻ! Chúc sinh nhật vui vẻ! Chúc sinh nhật vui vẻ! nghe !”

      Lãnh Ngạn cười cọ cọ mũi , “Nào có? chỉ nghe thấy ngốc nửa đêm nửa hôm hát bài hát sinh nhật!”

      phải! Em nghe ràng! nghe cẩn thận !” Duy Nhất cố gắng, nhưng nghe kỹ lại, tiếng đàn lại có.

      có! Mau ngủ , em quá mệt mỏi! Chắc nằm mơ!” vỗ lưng , trấn an .

      Duy Nhất thầm cảm thấy kỳ quái, có lẽ đúng là mình chỉ nằm mơ thôi…

      Quá mệt mỏi, dưới an ủi dịu dàng của Lãnh Ngạn, ngủ thiếp rất nhanh. Chỉ có điều, giấc ngủ này yên ổn, lâu lắm, lại tỉnh lại. tự chủ khẽ dựa vào bên cạnh, lại rỗng tuếch, người đâu? Chẳng lẽ vẫn như trước kia, sau khi vui thích với lại rồi sao?

      Liếc nhìn đồng hồ treo tường, ba giờ sáng, đâu? Cũng ngủ được nữa, định rời giường, vẫn như cũ tìm bộ áo ngủ của mặc vào, ra phòng ngủ.

      Mới đến cửa cầu thang, Lãnh Ngạn lên tới, áo sơ mi quần dài, ăn mặc rất chỉnh tề, thấy Duy Nhất dlqd ra ngoài, mặt hơi kinh ngạc, “Em đâu?”

      Duy Nhất càng cảm thấy kỳ quái, trễ như vậy ăn mặc chỉnh tề đâu? “Em tỉnh lại thấy nên ra ngoài tìm ! đâu?”

      “À, vừa rồi bảo vệ có ăn trộm, xem chút!” vòng chắc bả vai Duy Nhất, ôm lấy trở lại phòng ngủ.

      “Ăn trộm? Sao em lại nghe thấy tiếng động?” Duy Nhất cau mày.

      ôm lên, trở về phòng, hài hướng, “Em ngủ giống như heo con, sao nghe được?”

      “Nào có! Em nghe thấy tiếng đàn…”

      Lời cãi cọ của Duy Nhất bị nụ hôn của che lại, sau nhàng triền miên, Lãnh Ngạn buông ra, “Đó là em nằm mơ… Ngoan, ngủ , ngày mai còn phải Nhật Bản!”

      Nhật Bản làm gì?” Lúc này Duy Nhất mới tỉnh táo.

      theo tham gia hội nghị! Tiện thể chơi chút! Được rồi, nữa, ngủ !” nhắm mắt lại, thêm gì nữa.

      Duy Nhất mơ hồ cảm thấy có gì đúng, nhưng nghĩ ra lý do, mơ mơ màng màng cũng tiến vào mộng đẹp.

      Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, Duy Nhất phát bên cạnh trống , trong lòng lo lắng trận, rửa mặt, chân trần lao xuống tầng dưới.

      Trong phòng bếp truyền ra mùi thơm của trứng gà tươi, nhưng chung quanh thấy bóng dáng của Lãnh Ngạn.

      vọt vào phòng bếp hô to, “Má Tằng, thiếu gia đâu?”

      Cảnh tượng trong phòng bếp khiến cho bất ngờ, Lãnh Ngạn lại mặc tạp dề làm bữa sáng.

      Chỉ có điều, trong nháy mắt khi nhìn thấy , lòng Duy Nhất cũng yên ổn lại, đến gần bên cạnh hỏi, “Tại sao lại là ? Má Tằng đâu?”

      “Má Tằng về quê, sáng sớm nay rồi.” Khóe mắt vẫn lộ ra nụ cười, chạm khẽ xuống môi co. Thoạt nhìn tâm tình của *************** dường như rất tốt, dáng vẻ rất thoải mái, hoàn toàn có vẻ lưu luyến rời như lần trước má Tằng muốn về quê.

      “Sáng sớm vui vẻ như vậy, tâm tình tệ! Còn đích thân làm bữa sáng? Người khác đâu?” Duy Nhất hỏi.

      để cho họ làm, tối hôm qua em mệt nhọc, tự mình làm bữa sáng khao em!” cười ranh mãnh, bổ sung, “Muốn nghỉ tuần trăng mật ở Nhật Bản, dĩ nhiên vui vẻ rồi!”

      “Trăng mật?” Duy Nhất hiểu.

      múc trứng gà, tắt bếp, xoay người vòng chắc eo , “Đúng vậy! Từ lúc kết hôn tới nay vẫn ở bên em, lần này Nhật Bản, tiện thể bổ sung tuần trăng mật.”

      Duy Nhất ngửa đầu nhìn , hình dáng ràng mặt dưới ánh nắng sớm, trong mắt trong trẻo vô cùng, đây là sao? Đây là người gọi núi băng sao? hoài nghi ánh mắt của mình…

      “Cái đó… Em… Có cần xin nghỉ ?” Thậm chí dám nhìn thẳng vào mắt , cảm gáic như vậy khiến cho nhìn thấu.

      ăn bữa sáng ! với Tiêu chút!” bưng khay lên, “Tới giúp bưng ra , đứng ngây ngốc ở đó làm gì?”
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 90: Làm việc có trật tự

      Editor: Puck

      Ngồi bên bàn ăn, Lãnh Ngạn bấm số điện thoại của Doãn Tiêu Trác, “Này, là tôi, Duy Nhất muốn xin nghỉ!”

      Doãn Tiêu Trác ở đầu kia cười thở dài, “Lãnh Ngạn! Đời trước tôi nợ cậu, bà xã cậu làm ở đây thú vị, muốn chơi trở về công ty của cậu mà chơi!”

      “Ngược lại tôi nghĩ rằng ấy muốn!” Lãnh Ngạn cũng cười, “Tôi với cậu, xin nghỉ xin nghỉ, nhưng tiền lương thể thiếu!”

      Doãn Tiêu Trác hoàn toàn im lặng, “Xin bao lâu? may mà Tử Nhiên chỉ có thư ký!”

      biết! Khi nào trở lại làm!” cúp điện thoai, nụ cười bên môi còn chưa hết.

      Doãn Tiêu Trác phàn nàn với điện thoại, “Rốt cuộc làm công cho ai?”

      Lãnh Ngạn đặt điện thoại xuống, lại phát Duy Nhất ngây ngốc nhìn mình, bữa sáng trước mặt nhúc nhích.

      … Rất đẹp mắt sao?” nhướng mày, nụ cười trong con ngươi vui vẻ ấm áp.

      Duy Nhất tằng hắng cái, lúng túng thu hồi mắt, mặt ửng đỏ, nhưng cuối cùng nhịn được ra nghi ngờ của mình, “ giống như Lãnh Ngạn rồi…”

      Nụ cười của Lãnh Ngạn lqd cứng lại, ngay cả cũng cảm giác mình giống bản thân, giống như khôi phục sức sống tuổi trẻ, trong sinh mệnh đột nhiên có ánh mặt trời, ít nhất, nụ cười lâu trở lại mặt . Thay đổi như vậy, rốt cuộc là tốt hay là tốt?

      sao? Vậy em thích kiểu nào?” nhàng hỏi.

      “Ai thích ? Chú! Em thích tình cảm chú cháu!” Duy Nhất cúi đầu, nũng nịu . trong tình đều ăn ở hai lòng, phải sao?

      Người vô tâm, người nghe có ý, trong lòng Lãnh Ngạn như có thứ gì chìm xuống…

      Nhìn khuôn mặt nhắn hồng hào của , làm như có việc gì cười cười, “Nhanh ăn , lên tầng thu dọn đồ đạc, phải lập tức lên đường.”

      trở về phòng mở tủ treo quần áo ra, áo sơ mi Duy Nhất đưa cho lẳng lặng nằm trong tủ treo quần áo, cảm giác ấm áp từ trong đáy lòng thẩm thấu ra từng chút , trời cao đưa dienqldnqon như thế đến bên cạnh , là muốn như thế nào? Bất tri bất giác, nghịch ngợm, đau buồn, xấu xa, cũng ăn sâu bén rễ trong lòng , từ rất lâu cực kỳ lâu, muốn nắm chặt lấy , bao giờ buông tay…

      Cho nên, lúc tối hôm qua thổi nến, cho phép mình ước nguyện, cảm tạ trời cao cho như vậy, nếu như có thể, hy vọng có thể vĩnh viễn nắm tay , nếu như nhất định phải có báo ứng, vậy báo ứng người

      nghĩ gì?” Đôi tay bé vòng chắc hông từ phía sau.

      ra Duy Nhất thấy buồn buồn lên tầng , cho rằng lời của mình khiến vui, lúc lên thấy ngẩn người, trong lòng đau nhói, muốn ra thích , nhưng mà, cuối cùng dùng cái ôm để diễn tả.

      xoay người, chỉ cầm tay , “ có gì, suy nghĩ mang quần áo gì !”

      “Tại sao mặc áo em đưa cho ?” Duy Nhất vòng qua bên cạnh , chu môi, mở hộp đựng áo sơ mi ra, sau đó đưa tay cởi nút áo sơ mi đen người .

      túm lấy tay , trong lòng hơi lo sợ nghi hoặc, màu sắc tươi sáng như vậy mặc người có lỗ mãng hay ? Nhưng mà, bây giờ quả đành lòng làm mất hứng.

      muốn mặc?” giọng .

      “Đúng vậy! Nếu em tặng cho làm gì? Quý giá lắm sao?” hất tay của ra, cố chấp cởi áo sơ mi của xuống, thân thể hoàn mỹ của lại khiến cho tai nóng tim đập, trong đầu lặp lặp lại toàn ảnh cấm lăn lộn cùng .

      Khuôn mặt nhắn đỏ bừng của tiết lộ hốt hoảng, đồng thời cũng làm cho bụng dưới của nóng lên, nhịn được trêu chọc , “Duy Nhất, bé con nghĩ gì? Nghĩ đến mặt đỏ ửng?”

      có!” ngửa đầu lớn tiếng phản bác, hình như lớn tiếng có thể che giấu sợ hãi trong lòng mình.

      Nhìn dáng vẻ xinh đẹp của , trong lòng khẽ động, giữ gáy , cúi đầu hôn , tay vòng chắc eo , đè gần mình. ngọt ngào quá mê hoặc người, chỉ cần dính vào khiến lqd cho muốn ngừng mà được, nếu như phải lập tức Nhật Bản, nhất định dễ dàng bỏ qua cho như vậy…

      Duy Nhất thoát khỏi nóng bỏng của ra ngoài, miệng há to thở hổn hển, vừa trách móc, “Sao cả ngày cứ như vậy? hoàn toàn phải là núi băng Lãnh Ngạn trước kia rồi!”

      “Chính em viết hiệp ước, lúc từ biệt gặp mặt đều phải hôn, chỉ làm việc có trật tự thôi! Hơn nữa… rất vui lòng…” kéo dài giọng .

      Duy Nhất căm hận sao mình lại định ra điều khoản như vậy, làm tình hình bối rối, “Có hiệp ước kiểu như vậy sao? Lấy ra cho em xem chút!” Dù sao hiệp ước bị xé, chết đối chứng!

      “Được!” xoay người lấy ra tờ giấy từ trong ngăn kéo, đặt trước mặt Duy Nhất, cười , “Chỉ có điều, sau khi thấy hiệp ước có thể phải hôn đơn giản như vậy!”

      thể nào! ràng hiệp ước kia bị xé!” Duy Nhất bật thốt lên, đồng thời đoạt lấy tờ giấy trắng trong tay , kết quả vừa nhìn quả nhiên là giấy trắng! Bị lừa!

      “Như vậy cách khác là có hiệp ước, chỉ có điều bị xé rồi?” Khóe miệng hàm chứa nụ cười hả hê, chậm rãi .

      Duy Nhất căm tức nhìn , “Chính là Lãnh Ngạn đáng hơn rồi! Ghét!”

      “Ha ha ha ha!” phát ra trận cười to, vươn cánh tay, ý bảo Duy Nhất mặc áo sơ mi vào cho . ra , vui vẻ vốn có thể rất đơn giản…

      Thu dọn xong hành lý, Lãnh Ngạn dắt tay xuống tầng dưới, quản gia chào đón nhận lấy hành lý, đặt lên xe. Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, “ phải má Tằng về quê rồi sao? Sao quản gia về chung?”

      “Bây giờ tìm quản gia tốt dễ dàng, quản gia làm ở nhà họ Lãnh cả đời, tin được!” Lãnh Ngạn giải thích đơn giản.

      “Vậy sao má Tằng nhất định phải về? Người nhà ở chung chỗ tốt sao?” Duy Nhất càng khó hiểu với chuyện này hơn.

      “Bà cụ lớn tuổi có suy nghĩ của riêng mình, chúng ta ngăn cản được, cũng chỉ có thể thuận theo! Đừng nghĩ nhiều như vậy, chuẩn bị bắt đầu tuần trăng mật của chúng ta !”
      Last edited: 8/5/16

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 91: Áo sơ mi khó xử

      Editor: Puck

      là du lịch trăng mật, nhưng phải sau khi Lãnh Ngạn xử lý xong công việc. Tiết tấu cuộc sống của Lãnh Ngạn nhanh kinh người, vừa tới Tokyo, liền bắt đầu hội nghị, Duy Nhất ở khách sạn ngây người hơn nửa ngày, bởi vì được tiếng Nhật, cho nên muốn ra ngoài, ở trong khách sạn đủ nhàm chán, trừ ngủ vẫn chính là ngủ.

      Lúc hoàng hôn, cuối cùng chờ được điện thoại của Lãnh Ngạn, đây là lần đầu tiên nhận được điện thoại của Lãnh Ngạn sau khi Duy Nhất tự làm rớt điện thoại di động, hơn nữa còn là điện thoại của Duy Nhất, tiếng chuông còn là “Duy Nhất”, có phần nho thích ứng. Rất nhớ cảm giác tiếng chuông lúc trước vang lên, giống như ở chỗ hẻo lánh mà gọi tên , tưởng tượng thấy bài hát này hát riêng cho nghe, , chính là Duy Nhất của .

      Nghe điện thoại, truyền tới bên tai giọng trầm thấp của , “Duy Nhất, buổi chiều có khỏe ? Em làm gì?”

      “Em… Chỉ ngủ…”

      cười khẽ, “Con heo lười, chỉ có điều ban ngày ngủ cũng tốt, bởi vì… Buổi tối đoán chừng em có thời gian ngủ…”

      “Hả?” bị giọng mập mờ nồng nặc của hun cho đỏ mặt.

      phát ra trận cười to, “Xuống , đến tầng dưới khách sạn, chúng ta ăn cơm!”

      “Được!” Rốt cuộc có thể thoát khỏi giấc ngủ nhàm chán, Duy Nhất nhanh chóng thay đổi quần áo xuống tầng dưới.

      Lãnh Ngạn đứng trong sảnh chính khách sạn đợi , mặc áo sơ mi đưa, da thịt trắng noãn, nhìn giống như pho tượng Hy Lạp điêu khắc toàn mỹ.

      cười rất ngây ngất, lên phía trước, “Lãnh Ngạn, đâu ăn cơm?”

      nhà bạn!” cầm tay mở cửa chiếc xe đặc biệt tới đón bọn họ.

      Mặc dù bạn Lãnh Ngạn là người Nhật Bản, nhưng tiếng Trung lại vô cùng tốt, hơn nữa, Duy Nhất phát ra lqd ra hôm nay mở bữa tiệc , nhưng người tiếng Trung chiếm đa số, điều này làm cho Duy Nhất cảm thấy rất tùy ý.

      Lãnh Ngạn giống như nhìn ra tâm tư của , giải thích, “ ra chủ nhân là người Trung Quốc, ở Nhật Bản chỉ là ở tạm thôi, hôm nay cũng phần lớn là người Trung Quốc.”

      “Hi, Lãnh Ngạn, vị này là ai? giới thiệu cho tôi chút?” người đàn ông tuổi khác Lãnh Ngạn là bao tới, da đen hơn Lãnh Ngạn, rất tuấn tú, đẹp trai hơi đứng đắn.

      “Đây chính là chủ nhân bữa tiệc, Lôi Đình Ân.” Lãnh Ngạn giới thiệu cho Duy Nhất, sau đó với Lôi Đình Ân, “Bà xã của tôi, Duy Nhất.”

      Đây là lần đầu tiên nó với người ngoài, là bà xã của , Duy Nhất rất khiếp sợ, đây có phải đại biểu giữa chỉ là hiệp nghị?

      “Thằng nhóc nhà cậu kết hôn khi nào? Cũng cho tôi biết?” Lôi Đình Ân đấm quyền lên vai Lãnh Ngạn

      “Người đàn ông háo sắc giống như cậu, hễ là người đẹp cũng dám mang tới cạnh cậu!” Lãnh Ngạn lại còn đùa, làm cho người ta kinh ngạc.

      Lôi Đình Ân cũng giật mình ít, tiếp theo giễu cợt, “Tôi sao tinh thần sảng khoái sắc mặt hồng hào, hóa ra tình làm dịu, ngay cả tính cách cũng trở nên hài hước rồi!”

      Hai người , bay tới giọng nũng nịu, “Lãnh Ngạn! ngờ cũng tới rồi!”

      Duy Nhất nhìn sang theo giọng , hai người muốn nhìn thấy mặt đập vào mắt – Cầu Chí Dương và Cầu Phỉ Nhi, theo bản năng dựa sát vào người Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn cảm thấy phản ứng của , đưa tay ôm chặt , cau mày, “Sao hai người bọn họ cũng tới!”

      Lôi Đình Ân ngượng ngùng cười tiếng, ra Cầu Phỉ Nhi biết Lãnh Ngạn định tới Nhật Bản *************** từ chỗ , cố ý theo đuôi Cầu Chí Dương đến Nhật Bản. Lôi Đình Ân còn định hợp tác cho hai người, dù sao Cầu Phỉ Nhi cũng là em của Cầu Chí Dương, đều là người mình, có câu nước phù sa chảy ruộng ngoài, nhưng bây giờ xem ra, Lãnh Ngạn cần.

      “Có ở đây, đừng sợ!” Lãnh Ngạn ôm sát eo Duy Nhất, giọng cho khích lệ.

      Khi chuyện, Cầu Phỉ Nhi và Cầu Chí Dương đến trước mắt, ánh mắt Cầu Phỉ Nhi rơi áo sơ mi của Lãnh Ngạn. nhận ra đây là món hàng Giorgio Armani giảm giá, cũng nhớ đến lúc ấy khi dạo cửa hàng nhìn thấy tận mắt hai mua áo sơ mi này, lúc ấy nghi ngờ là Duy Nhất, nhưng dám xác định, hôm nay xem ra, quả nhiên là sai!

      Cầu Phỉ Nhi cười giảo hoạt tiếng, cố ý lớn tiếng, “Chà! Áo sơ mi của Lãnh Ngạn phải là Giorgio Armani sao? Lần trước tôi từng thấy ở cửa hàng, bớt tám phần trăm đấy! ngờ nhà giàu nhất cũng mặc đồ giảm giá!”

      Mặt Duy Nhất biến sắc, nhìn Lãnh Ngạn, trong lòng hối hận thôi, có phần biết người có tiền chú ý nhiều như vậy, ngay cả mặc quần áo giảm giá cũng là chuyện mất mặt, hôm nay nhất định để cho mất mặt lớn.

      Cầu Phỉ Nhi bỏ qua cơ hội thu được sắc mặt này của , khoa trương, “À--, tôi hiểu rồi, đây nhất định là do Lãnh phu nhân đưa cho Lãnh tiên sinh đúng ? Lãnh phu nhân cũng biết chăm lo việc nhà, phất lên làm phượng hoàng, cũng quên bản sắc của người giúp việc!”

      Trong đám người nhất thời ồn ào, Cầu Chí Dương kéo tay Cầu Phỉ Nhi, giọng trách cứ, “Em làm gì đấy? Đừng gây thêm phiền cho !”

      Duy Nhất khẽ run trong tay Lãnh Ngạn, lo lắng chính là Cầu Phỉ Nhi có ra chuyện từng chịu nhục , thà rằng chết luôn rồi! Trong khách mời có số là nhân sĩ truyền thông, bọn họ từng nghe tên nhà giàu nhất Lãnh Ngạn, nhưng bởi vì Lãnh Ngạn độc khiêm tốn, cho nên chưa bao giờ lộ diện trước mặt truyền thông, tin tức của ta càng phượng mao lân giác *, hôm nay bắt được tin tức này, sao bỏ qua? Đèn flash nhất thời chớp lóe ngừng.

      (*) phượng mao lân giác: lông phượng và sừng kỳ lân. Ý vô cùng hiếm có, đồ vật quý hiếm, của quý hiếm có.

      Vừa đúng lúc này, dáng vẻ học sinh trung học ôm cái thùng tới, đặt cái thùng trước mặt Lãnh Ngạn, “ là nhà giàu nhất sao? Vậy nhất định rất có tiền? Gần đây thế giới có mấy khu vực bị thiên tai, có thể mời quyên chút tiền vì đồng bào khu vực gặp nạn ?”

      “Đình Vũ, đừng quấy rối!” Lôi Đình Ân thấy thế quát . này là em nhất của , thích làm công ích, bữa tiệc này cũng do bé làm ra, ngờ lợi dụng phạm vi của để phát động quyên góp tiền.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 92: Áo sơ mi khó xử 2

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn lại rất ung dung thản nhiên, lặng lẽ đưa tờ chi phiếu cho Duy Nhất. Duy Nhất hiểu ý của , bỏ tờ chi phiếu vào thùng tiền quyên góp.

      Đình Vũ giảo hoạt cầm lấy tờ chi phiếu mở ra, mừng rỡ thôi, “Mười triệu! Cảm ơn Lãnh phu nhân, tôi đại biểu tất cả đồng bào khu vực gặp nạn cảm ơn Lãnh phu nhân!” Đám người xôn xao lần nữa.

      Đình Vũ cầm tờ chi phiếu trong tay hưng phấn với tất cả mọi người, “Nếu Lãnh phu nhân làm tấm gương tốt cho chúng ta, như vậy có phải mọi người nên noi theo, chìa tay giúp đỡ đồng bào khu vực gặp nạn?”

      Ngay lập tức, nhiều từ trong góc hội trường xông ra, cầm hòm quyên tiền xuyên qua đám người. Dưới tình thế này, mọi người rối rít khảng khái quyên góp tiền, ngay cả Cầu Phỉ Nhi cũng khỏi mất số máu lớn.

      Nhân viên truyền thông chịu bỏ qua cơ hội này, chen đến trước mặt Lãnh Ngạn và Duy Nhất, mất thời cơ mà hỏi: “Xin hỏi Lãnh phu nhân nghĩ như thế nào? Có thể vì khu vực gặp nạn mà quyên tặng mười triệu, lại mua áo sơ mi giảm giá cho tiên sinh nhà mình, trước chưa từng Lãnh tiên sinh kết hôn, có phải tình cảm vợ chồng bất hòa?”

      Duy Nhất chưa từng đối mặt với phóng viên, mới đầu hơi khẩn trương, Lãnh Ngạn nắm chặt tay , hình như Duy Nhất lqd cảm nhận được khích lệ của , đánh bạo , “Tôi cảm thấy quần áo là dùng để mặc, bất kỳ vật gì có thể phát huy công dụng của nó là đủ rồi. Nếu như mua cái áo sơ mi giảm giá mà tiết kiệm được thêm chút tiền để mua trăm quyển sách cho nhiều đứa ở khu vực gặp nạn, nếu thế tôi chọn làm như vậy. Về phần tiên sinh nhà tôi, cho dù mặc bộ quần áo giá trị vạn tệ hay mười đồng, ý nghĩa đối với tôi, đối với Kỳ Thịnh, đối với xã hội đều giống nhau! Tuyệt đối vì quần áo mà chê bai giá trị bản thân ấy.”

      Lời của Duy Nhất được mọi người trong sảnh ủng hộ, phóng viên còn định tiếp tục hỏi, Lãnh Ngạn liếc mắt ra hiệu, biết vệ sĩ từ nơi nào ra chặn bọn họ lại, “ xin lỗi, Lãnh tiên sinh và Lãnh phu nhân còn có việc, xin cáo từ trước.”

      Dưới bảo vệ của vệ sĩ, Duy Nhất và Lãnh Ngạn rời khỏi hội trường.

      Lôi Đình Ân thấy rất có lỗi với bọn họ vì chuyện ngày hôm nay, tự mình làm lái xe cho bọn họ, đưa bọn họ về khách sạn, sau xe bọn họ, còn chuỗi dài xe vệ sĩ theo.

      Duy Nhất lặng lẽ hỏi Lãnh Ngạn, “Rốt cuộc Lôi Đình Ân là ai? Thanh thế lớn!”

      “Người xấu!” Lãnh Ngạn cười tiếng.

      Lời này bị Lôi Đình Ân nghe thấy, quay đầu cười , “Đúng! là người xấu! Chuyên bắt cóc nhà giàu nhất! Lãnh phu nhân, ông xã của em đáng giá bao nhiêu? Mười triệu hay hai mươi triệu? Đưa tiền chuộc đây!”

      Lãnh Ngạn cười , Duy Nhất cũng biết là đùa, nhưng lại phát Lãnh Ngạn khiêm tốn lạnh lùng đến mấy vẫn rất buông lỏng trước mặt bạn bè, Lôi Đình Ân này chắc cũng là bạn tốt nhiều năm của .

      “Rất xin lỗi, Lãnh Ngạn, mời hai người ăn cơm, nhưng hai người còn chưa được ăn gì, như vậy , hôm nay tôi nhịn đau để cậu ra đao, muốn đâu ăn? Tùy cậu!” Lôi Đình Ân .

      “Em muốn ăn gì?” Lãnh Ngạn lại hỏi Duy Nhất.

      Duy Nhất nhớ trong nhiều phim thần tượng của Nhật Bản đều có cảnh ăn mỳ ở lề đường, thoạt nhìn ăn vô cùng ngon, nên rất ước mơ, “Muốn ăn mì! Này, đúng, đúng rồi, là chỗ đó!” chỉ ra ngoài cửa xe.

      Lôi Đình Ân thiếu chút nữa phun điên cuồng, ánh mắt chuyển sang Lãnh Ngạn, “ phải chứ?! Em dâu dễ nuôi như vậy, cậu đúng là nhặt được tiện nghi.”

      Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất mỉm cười, “ muốn ăn mỳ sao? Khó có cơ hội làm thịt Lôi Đình Ân? Cậu ta nổi danh là vắt cổ chày ra nước!”

      Duy Nhất suy nghĩ chút, “Vậy em ăn hai chén là được?!”

      Trong xe nổ ra trận cười to, Lôi Đình Ân dienalnequydon lắc đầu liên tục, “Em dâu hài hước! Lãnh Ngạn, khó trách tuyết núi băng của cậu tan rồi! Được! Ăn mỳ !”

      Vì vậy, đầu đường đột nhiên nhiều thêm phong cảnh đẹp đẽ. Hai người đàn ông đẹp trai mà phong độ cộng thêm người phụ nữ trong sáng ngây thơ mà xinh đẹp, ngồi ăn mỳ ở lề đường, mà cả con đường, hai dãy vệ sỹ đứng chỉnh tề, biết còn cho rằng quay phim.

      Lãnh Ngạn thích ăn mỳ, ăn hai miếng, rồi lẳng lặng nhìn Duy Nhất ăn. Duy Nhất ăn hai chén , còn lấy phần của Lãnh Ngạn làm của riêng.

      “Ăn ngon như vậy sao?” Lôi Đình Ân rất khó hiểu.

      “Ăn ngon!” Duy Nhất mím môi, hồi tưởng lại hương vị mỳ, “Nếu mỗi ngày đều có thể ăn đồ như vậy, em rất thỏa mãn rồi!”

      Lôi Đình Ân kinh ngạc nhìn Lãnh Ngạn, “Sao tôi có cảm giác cậu ngược đãi em dâu.”

      phải!” Duy Nhất vội vàng giải thích thay cho ông xã, “Cuộc sống ở nhà họ Lãnh rất tốt, chỉ có điều em nhớ lại ngày trước, nếu như mẹ vẫn còn sống tốt bao nhiêu…” Ngày trước bôn ba vì kế sinh nhai với mẹ rốt cuộc qua, nhưng mà, mẹ còn…

      Lãnh Ngạn lên tiếng, chỉ nắm lấy tay . Duy Nhất khẽ mỉm cười với , mười ngón tay đan xen, tất cả cần

      Ánh mắt Lôi Đình Ân rơi vào tay nắm chặt của bọn họ, hiểu ý cười, có lẽ, ở lại chính là người dư thừa rồi…

      “OK! Ăn no, tiễn hai người về khách sạn! Tôi trễ nải hai người làm chính ! Ha ha!” dẫn đầu lên xe.

      Tạm biệt Lôi Đình Ân ở trước cửa khách sạn, vừa vào thang máy, Lãnh Ngạn liền hôn Duy Nhất.

      Duy Nhất cuống quýt đẩy ra, “ làm gì đấy? Như vậy nếu có người vào nhìn thấy!”

      sợ! ai biết em!” tiếp tục cuốn lấy Duy Nhất.

      “Nhưng bọn họ biết ! Còn nữa, em có lời quan trọng muốn với !” Duy Nhất tránh môi .

      cái gì? nhanh lên!” Nhìn ra được Lãnh Ngạn hết sức đè nén nhiệt tình.

      Duy Nhất lẩm bẩm hồi lâu, lại ra câu, “Xin lỗi…”

      “Xin lỗi cái gì?” Lãnh Ngạn cau mày.

      “Áo sơ mi đó, em biết mang lại cho phiền phức lớn như vậy, em biết… Còn nữa, hôm nay dlqd như vậy trước mặt phóng viên, em cũng biết có thỏa đáng hay , Lãnh Ngạn, em cảm thấy em thích hợp làm phu nhân nhà giàu…” Dáng vẻ chuyện của Duy Nhất giống như đứa bé làm sai chuyện.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồ, Hoa Hong Xanh _16Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :