1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 83: Hòa hợp tuyệt vời nhất

      Editor: Puck

      Duy Nhất khẽ mở cửa chính, sợ đánh thức người giúp việc, cũng bật đèn, cởi giày ra, rón ra rón rén trong bóng tối.

      “Sao giờ mới về?” Trong bóng tối đột nhiên truyền đến thanh lạnh lùng, Duy Nhất giật mình, túi xách rớt xuống đất.

      Cố gắng thích ứng với bóng tối trong phòng, mượn ánh trăng nhàn nhạt, rốt cuộc loáng thoáng thấy bóng đen ngồi ghế sa lon.

      “Tôi… Sao lại ở đây?” Duy Nhất nuốt nước miếng, cảm giác khí này giống như vợ lạc lối bị ông xã bắt được.

      “Vậy em cho là tôi nên ở đâu?” đứng lên, chậm rãi đến gần người phụ nữ khiến phiền não, làm cho phát điên

      Cảm thấy áp lực khi tiến đến gần, Duy Nhất tự chủ lui lại mấy bước, “ phải, tôi cho rằng… ngủ… Hoặc là, có nhà…”

      “Cho nên em có thể tự do tự tại ra ngoài ước hẹn với người đàn ông khác?” Trong giọng của lộ ra vẻ giễu cợt, rất chọc người.

      Đáy lòng Duy Nhất dâng lên tức giận, phải vẫn muốn đuổi sao? Tại sao lại can thiệp ?

      “Mắc mới gì tới ?” cãi lại câu, liền lên tầng . Lúc lướt qua bên cạnh đột nhiên bị ôm lấy, vác lên.

      “Thả tôi xuống! Buông tôi ra!” Duy Nhất lqd đấm lưng của giãy giụa. Nhưng nắm chặt đầu gối , dù động thế nào cũng thoát khỏi lòng bàn tay .

      khiêng vào phòng của ở tầng hai, cước đá cửa đóng lại, mở đèn, trực tiếp mà nặng nề ném lên giường.

      Duy Nhất vừa định bò dậy, lại bị ngăn lại. “Tránh ra! đáng ghét!” ở phía dưới ngừng chống cự, bị bắt được đôi tay, giữ đỉnh đầu .

      “Tôi đáng ghét? Có phải lúc Doãn Tử Nhiên đối với em rất đáng ?” Trong bóng tối, ánh mắt của như băng rét lạnh, như lửa đốt người.

      Bởi vì lời của , Duy Nhất sửng sốt, mấy giây sau mới phẩn ứng lại, lớn tiếng mắng, “Lãnh Ngạn, khốn kiếp!”

      Lãnh Ngạn nhìn gương mặt gần trong gang tấc dưới ánh trăng, sắp nổ tung. phải quan tâm sao? phải buông tay sao? này lại khiến cho lòng rối bời. Nhìn Doãn Tử Nhiên đưa trở lại, nhìn bọn họ ôm nhau thâm tình, trong đầu nhớ lại đêm ở tầng dưới lồng chim câu chờ bọn họ, nhớ tới có lẽ xinh đẹp nở rộ trong ngực Doãn Tử Nhiên, lửa giận trong lòng ép phát điên rồi, mà lại vẫn liên quan đến ? còn nhớ là ông xã của ?

      đột nhiên cúi đầu, mạnh mẽ hôn môi , cắn nuốt kiểu trừng phạt, xâm lược kiểu chiếm đoạt, thậm chí cảm thấy có mùi máu tanh của nhau truyền lại trong lúc đó.

      Duy Nhất bị đau, uốn éo người liều mạng kháng cự, động tác này ngược lại khiến lửa giận của đốt đến cao nhất. thô bạo dienalnequydon lột sạch toàn bộ quần áo của , đồng thời cũng cởi quần áo của mình, hề thương hương tiếc ngọc, đánh thẳng vào trong thân thể của ,cũng cúi người tàn nhẫn cắn lên cổ, trước ngực .

      “A – đau! Buông tôi ra! ra ngoài! Ghét!” Đau đớn khiến cho kêu thành tiếng, giữ chặt lưng , móng tay đâm sâu vào trong thịt của .

      Theo tiến công ngừng sâu hơn, cảm giác vui thích dần dần thay thế đau đớn, Duy Nhất ôm chặt , chìm chìm nổi nổi rên rỉ trong đột nhiên nhanh chậm của , trong sung sướng cực hạn ngừng leo lên của , cho đến khi cả người run rẩy, cách nào tự kiềm chế…

      Đây là vui thích lần đầu tiên khi bọn họ mặt đối mặt, lưu lại trí nhớ hoàn mỹ lắm. Cả người mềm oặt, nằm lỳ giường, tóc đen xốc xếch, trong lòng oán hận, đây gọi là gì? Cưỡng gian?

      Lưng trần của dưới ánh trăng như được dát lên tầng sáng bạc, nhịn được vươn tay nhàng vuốt ve, mồ hôi hột dày đặc ngưng tụ lại lưng , sợi tóc tán loạn cũng bị mồ hôi thấm ướt.

      “Lấy tay ra!” Trong giọng của Duy Nhất mang theo nức nở nghẹn ngào.

      Tim của chợt đau, vì mình vừa kích động mà hối hận, đưa hai cánh tay, thử ôm vào lòng, sau khi phí công giãy giụa vài lần, bị siết chặt vào trong ngực, “Xin lỗi, Duy Nhất, xin lỗi…” lẩm bẩm khẽ hôn lên tóc , mặc cho nước mắt thấm ướt ngực .

      “Tôi chán ghét ! Tại sao lại đối xử với tôi như vậy?” Duy Nhất chỉ khóc, khóc ra uất ức của , uất ức đọng lại từ rất lâu cho đến nay.

      nâng mặt lên, hôn lên nước mắt của , ôm chặt lần nữa, “Là tốt, đều tại , nhìn thấy em và Doãn Tử Nhiên ở chung chỗ, … Xin lỗi…”

      khốn kiếp? Tôi và Doãn Tử Nhiên có gì, ở trong lòng , tôi là hạng người như vậy sao?” cắn mạnh vào đầu vai vài cái vẫn chưa hết giận, liều mạng đấm lồng ngực .

      có gì cả? Trong lòng lặng lẽ sinh ra mừng rỡ, ngón tay chải vuốt mái tóc dài của , nhìn tròng mắt sáng như sao trong bóng tối của , từng chút từng chút , mút nước mắt lem luốc của . từng , Duy Nhất có thể rơi lệ ở trước mặt , hôm nay, rốt cuộc có thể hôn lên nước mắt của , “Duy Nhất, sai rồi, khốn kiếp…”

      Giọng của càng lúc càng mơ hồ, giống như tối ngày đầu tiên, mang theo mơ hồ lẫn vào giọng sau khi say rượu, đầy cám dỗ.

      “Hả?” biến hóa trước sau to lớn như thế khiến Duy Nhất cảm thấy kinh ngạc, giây kế tiếp, môi ấm áp, bị đôi môi ấm áp của ngậm lấy.

      Lần này vô cùng dịu dàng, quấn lấy lưỡi , lưu luyến triền miên, đầu lưỡi quét qua mỗi chỗ hàm răng, rã rời truyền đến, ý thức mơ hồ.

      Vòng lên cổ , ngượng ngùng đáp lại , cảm nhận kích thích sôi trào mãnh liệt của đánh vào trong cơ thể của lần nữa, nở rộ tận tình trong lòng , kiều uyển chuyển, khiến cho phấn chấn hơn. Thở gấp hổn hển, quyến rũ rên rỉ, tạo thành bài ca đẹp nhất đêm nay, tối nay, là hòa hợp tuyệt vời nhất trong cảm nhận của bọn họ…

      Ngoài cửa sổ, gió đêm thổi, hai con búp bê thân mật dựa chung chỗ, chuông gió màu vàng bị gió thổi tạo ra thanh giòn vang…
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 84: Chờ em ăn cơm

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn tỉnh lại trong sảng khoái tinh thần, cảm giác khối mềm mại đè người, lại là lấy tư thế nằm người mà ngủ, mái tóc màu đen tán loạn trước ngực. Khóe môi lơ đãng nhếch lên nụ cười yếu ớt dịu dàng, tron glòng dâng lên thứ tình cảm quý trọng. Lần đầu tiên vội đến công ty. , rất quý trọng thời khắc yên bình này, cho tới nay vẫn dám hy vọng yên bình xa vời. ra để cho thấy mình là chuyện rất tốt đẹp, rốt cuộc cần rời khỏi thân thể mềm mại của lúc kiệt sức để tới chỗ khác nghỉ ngơi, mà chết vẫn có thể thoải mái ôm ngủ…

      Khẽ hôn lên trán , có thể tham lam lần, ích kỷ lần sao? Ôm đến vĩnh viễn?

      Duy Nhất giật giật thân thể, chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, nhịn được khẽ hừ tiếng, trong đầu loáng thoáng hình ảnh điên cuồng nhiệt liệt tối qua với Lãnh Ngạn, mở mắt ra, nhìn thấy gương mặt tuấn tú phóng đại.

      “A – sao lại ở đây?” Duy Nhất che mắt thét chói tai.

      cảm thấy rất buồn cười, phải bị che mắt mơ hồ đến nghiện chứ? Kéo hai tay ra, “Lời này nên hỏi em, tại sao em lại ở chỗ của ?”

      Duy Nhất quan sát bốn phía, đây quả nhiên là gian phòng của . nhảm! Tối hôm qua bị vác vào đây, coi già nua ngây ngốc hả? Nhanh vậy quên?

      … Ngày hôm qua ràng cưỡng… ép em…” Chữ phía sau chữ Cưỡng dám ra, đổi thành “Ép.”

      sao?” cười tiếng xấu xa, “Chính em xem xem, là ai cưỡng ai?”

      Duy Nhất cúi đầu, nhìn thấy thân thể của mình và dính nhau chặt chẽ, đúng là mình ở phía … Đáng chết! Sao lại thích tư thế ngủ như vậy! Trong khi giãy giãy, cảm thấy ràng giữa hai chân có thứ cứng rắn chọc đau…

      Ngày trước sau mỗi lần được “Cưng chiều”, rời , trần trụi ra như hôm nay vẫn là lần đầu tiên, Duy Nhất dienlqudynon cuống quýt lăn khỏi người , kéo chăn che lấy mình cuốn chặt, lại làm hại hoàn toàn lộ ra trong khí sáng sớm.

      “A --” Duy Nhất thét chói tai lần nữa, kéo cao chăn đắp lên đầu, “… Tại sao còn chưa ?”

      cúi đầu cười, “Điều khoản thứ tư quy định, mỗi ngày tự mình đảm nhận vị trí lái xe cho Duy Nhất. Chính chờ em đấy! Rời giường!” xong cũng để ý đến , tiến vào phòng tắm trước.

      Duy Nhất nghe tiếng nước chảy ào ào trong phòng tắm, mới len lén từ trong chăn ra ngoài, nhặt từng chiếc quần áo mặc ngày hôm qua mặc vào, chuẩn bị trở về phòng mình, lại bị đôi tay có lực ôm chặt sau lưng .

      “Làm gì? Sắp trễ!” Duy Nhất ngẩng đầu nhìn đồng hồ treo tường, tám rưỡi! “Đúng là trễ! Mau buông ra!”

      buông! trễ trễ!” xoay thân thể , để cho đối diện với mình. Hai tay chống lên ngực , đẩy , “Này! là lão đại công ty, trễ dĩ nhiên sao, tôi được!”

      gọi điện thoại cho Tiêu, hôm nay em làm cậu ta vẫn phát tiền lương!” cúi đầu ngậm môi , thưởng thức hương vị ngọt ngào đặc biệt lúc sáng sớm của .

      tránh dây dưa của , “Làm ơn! Tôi phải dựa vào năng lực làm việc của mình, nếu sau này rời khỏi , tôi làm thế nào?”

      gì? định rời ? Trong lòng có đau xót khó hiểu, “Rời khỏi ? Em định đâu?” nhảm!

      phải tôi sinh em bé cho xong rời khỏi nhà họ Lãnh à? điều khoản phải viết như vậy sao? Tôi còn muốn gả cho người khác đấy!”

      Lập gia đình chết tiệt! Lại còn muốn tái giá! tăng thêm lực cánh tay, cúi đầu xuống trừng phạt bằng cách hôn môi , phải hôn, là cắn! càng muốn cắn đau , để cho nhớ dạy dỗ này!

      Duy Nhất sắp hít thở thông, vất vả đẩy ra, giận dữ, “Lãnh Ngạn! biến thái hả! Đau chết tôi rồi!”

      Khóe môi lên nụ cười hài lòng, “Trở về thay quần áo, ăn bữa sáng xong đưa em làm!”

      Duy Nhất lao ra khỏi phòng, chạy lên tầng , vội vã tắm rửa sạch , phát khắp người mình đầy vết ứ đọng qua gương trong phòng tắm, ràng còn vô số vết dấu răng chi chít. Biến thái đáng chết! dậm chân, giữa ngày nóng mặc bộ quần áo cao cổ.

      Trong phòng ăn, Lãnh Ngạn lqd tùy ý mặc áo sơ mi đen, ống tay áo hơi cuốn lên, nút áo đầu tiên cài, vẻ mặt như núi băng mang theo nụ cười như có như .

      Nhịp tim Duy Nhất đột nhiên tăng nhanh, như vậy, bề ngoài lạnh lùng thêm vài phần lười biếng, rất đẹp trai! khẽ ho tiếng, ngồi đối diện , cầm bữa sáng lên nhét vào trong miệng.

      “Chậm chút, ai giành ăn với em!” đưa cho ly sữa tươi, “Coi chừng mắc nghẹn.”

      “Còn chậm? Lão đại, cho rằng tôi là ? Tôi làm! nhanh chút có được ?” Mồm Duy Nhất chứa miếng bánh mì nướng mơ hồ .

      “Nếu em tới công ty của làm? Làm thư ký cho , qua đó tự do, càng tùy ý hơn !” mỉm cười nhìn .

      cho rằng tôi là vật cưng nuôi à? Tôi rồi muốn học bản lĩnh ! Nhỡ đâu ngày nào đó công ty đóng cửa tôi ăn khí à?”

      xong, Duy Nhất cảm thấy mình quá quạ đen, “Xin lỗi, xin lỗi, tôi cố ý, công ty của … Chắc chắn …”

      cười ha hả, “Ngay cả công ty đóng cửa, vẫn nuôi nổi em! Ăn nhanh , lái xe tới đây!”

      Duy Nhất ngây dại, nuôi ? Vừa rồi nuôi phải ? Đó là coi như bà xã mà nuôi? Hay là nuôi vật cưng? Còn nữa, hôm nay cười lớn tiếng, mặt trời đúng là mọc từ phía đông sao? nhìn ra ngoài cửa sổ, mặc dù biết động tác của mình rất ngu xuẩn…

      “Thiếu phu nhân,” má Tằng bưng chén thuốc bắc ra ngoài như thường lệ, cũng dặn dò , “Thiếu phu nhân, buổi tối nhớ về nhà ăn cơm, ngày hôm qua thiếu gia đợi ăn cơm cả đêm, vẫn chưa ăn…”

      Bánh mỳ nướng trong tay rơi xuống, thể nào? nghe nhầm?

      “Còn nữa, hôm nay là sinh nhật thiếu gia!”








      Last edited: 8/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 85: Đứt dây điện

      Editor: Puck

      “Lãnh Ngạn, ngốc!” Duy Nhất ngồi ở vị trí ghế trước, đôi môi khẽ cong lên.

      hơi sững sờ, “Tại sao?”

      “Khoản mục kèm theo điều thứ nhất của hiệp ước, cho phép vì chờ em mà ăn cơm!” khuôn mặt nhắn của Duy Nhất viết cố chấp.

      “Điều thứ nhất của hiệp ước, phải về nhà ăn cơm! Là ai phá hư hiệp ước trước?” Đôi mắt lóe lên ánh sáng rực rỡ, khoản mục kèm theo này, có phải coi như quan tâm ?

      Duy Nhất kinh ngạc, phải hiệp ước kia ngây thơ hoang đường buồn cười sao? Bây giờ lại nhớ ràng như vậy…

      chưa bao giờ về nhà ăn cơm, sao em biết đột nhiên trở lại?”

      Lãnh Ngạn nhìn khuôn mặt bé trắng nõn ửng hồng, trong lòng dâng lên ấm áp, nhà… Về nhà… Cảm giác bọn họ lqd giống cặp vợ chồng bình thường…

      Duy Nhất bị nhìn đến hoảng hốt, “Tại sao… Nhìn em như vậy?”

      “Khóe miệng em còn có sữa tươi!” khẽ mỉm cười, đến gần , khẽ hôn lên môi , “Giờ được rồi!”

      Duy Nhất vuốt môi mình, bừng tỉnh hiểu ra, “Người xấu! lừa em!”

      “Ha ha ha ha!” cười hả hê như gió xuân, xe chạy nhanh về phía trước.

      Duy Nhất choáng váng trong tiếng cười của , đây là núi băng mà biết sao? Chỉ có điều, tuấn tú…


      Duy Nhất suy nghĩ suốt ngày, cũng biết tặng quà sinh nhật gì cho Lãnh Ngạn. Buổi trưa sau khi má Tằng về, co chỉ có thể nhờ Mỹ Mỹ giúp, theo ấy ra đường chọn quà tặng.

      “Quà tặng cho ai vậy? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Là gì của cậu?” Mỹ Mỹ kéo vào cửa hàng.

      “Mua quà tặng thôi mà, có cần điều tra ràng như vậy ?” Duy Nhất nguyện ý ra Lãnh Ngạn.

      “Đương nhiên là cần thiết! Người khác nhau đưa quà khác nhau! Điều này rất quan trọng đấy!” Mỹ Mỹ cường điệu.

      Duy Nhất bất đắc dĩ, “Được rồi, nam! Số tuổi… ràng lắm, khoảng ba mươi ! Là … bạn của tớ!” Cho Lãnh Ngạn danh phận thích hợp khó khăn…

      Lòng hiếu kỳ của Mỹ Mỹ lập tức bị quyến rũ, “Duy Nhất, phải chứ? Cậu có bạn trai? Lại còn là ông chú già? Cậu thích ông chú già? Có liên quan tới má Tằng đưa cơm mỗi trưa cho cậu sao?”

      Duy Nhất cũng biết, mười vạn vì sao của Mỹ Mỹ tới rồi! “Làm ơn! Đừng nhạy cảm như vậy có được ? Mau chọn quà tặng cho tớ , sau đó làm, trễ rồi!”

      Mỹ Mỹ lại buông tha, “Duy Nhất, , nếu cậu có bạn trai, tớ giới thiệu người cho cậu, chính là Dịch Hàn lần trước gặp! ấy rất có hứng thú với cậu, hỏi tớ nhiều lần, người ta là kim mã hoàng tử, vương lão ngũ kim cương! Cơ hội khó có!”

      “Mỹ Mỹ, cậu tha cho tớ ! Bây giờ tớ muốn những thứ này! Lại , Dịch Hàn kia phải ông chú sao?” Duy Nhất dlqd tự nhiên phiền loạn, đâu chỉ có bạn trai, ràng kết hôn rồi! Nhưng mà, hôn nhân của , ông xã của có thể công khai khắp nơi sao? Nhiệm vụ của chỉ là sinh con cho , sinh xong đứa bé có phải nên ?

      Mỹ Mỹ lườm cái, “Cậu ấy, người khác đều vót đầu cho nhọn chen chúc vào xã hội thượng lưu, cậu toàn lãng phí cơ hội tốt, lãng phí Doãn Tử Nhiên, xem cậu còn bỏ qua bao nhiêu!”

      “Được rồi! Biết rồi! Mau nghĩ kế cho tớ ! Đưa cái gì tốt?” Duy Nhất sợ liến thoắng ngừng.

      Hai mắt Mỹ Mỹ tỏa sáng, chỉ vào khu vực áo sơ mi, “Duy Nhất, áo sơ mi sao? Chỉ có điều quá quen thuộc nên tặng áo sơ mi! Nếu khiến người khác hiểu lầm!”

      Duy Nhất nghĩ đến phần lớn áo sơ mi của Lãnh Ngạn màu đen, cũng cảm thấy nên tặng áo sơ mi sáng màu, ra lúc cười lên khiến cho người ta có cảm giác rất rực rỡ, bằng thay đổi từ ngoại hình trước !

      “Cậu xem áo sơ mi màu lam nhạt đó như thế nào?” Duy Nhất liếc nhìn trúng, màu xanh nhạt này giống như bầu trời ngoài cửa xe lúc sáng sớm khi Lãnh Ngạn cười to, rất rực rỡ, rất thuần khiết.

      tệ! Giorgio Armani, ánh mắt tốt!” Mỹ Mỹ than thở, “Chỉ có điều cậu cam lòng sao?”

      Nhân viên phục vụ lập tức đón lời Mỹ Mỹ, “Bởi vì cửa hàng chúng tôi mừng ngày thành lập, áo sơ mi này thuộc hàng giảm giá, sau khi chiết khấu tám phần trăm vẫn có lời!”

      Duy Nhất để nhân viên phục vụ tính toán, sau khi giảm giá vẫn muốn toàn bộ tiền gửi ngân hàng mấy tháng nay của , quyết tâm, “Được rồi, lấy nó!”

      Mỹ Mỹ vẻ mặt bát quái bu lại, “Tiểu keo kiệt hôm nay đổ máu lớn, người đàn ông này nhất định đơn giản, có đúng ?”

      làm!” Duy Nhất trừng mắt nhìn ấy rồi trở về.

      Lúc tan việc, Duy Nhất gói áo sơ mi vô cùng đẹp mắt, tưởng tượng phản ứng của Lãnh Ngạn khi nhìn thấy quà tặng như thế nào.

      Nhưng mà, khi vui sướng hài lòng chạy ra khỏi tập đoàn Doãn thị phát tới đón là lái xe, mà phải là Lãnh Ngạn.

      “Thiếu gia đâu?” lên xe liền hỏi.

      “Thiếu phu nhân, thiếu gia còn cuộc họp, để cho tôi đón về trước, thiếu gia tối nay về ăn cơm!” Lái xe đáp.

      “A, vậy cũng tốt! Về nhà trước!”

      Hôm nay nhà họ Lãnh cũng có gì khác, chỉ có má Tằng thêm bận rộn ở trong bếp, bàn ăn đầy bàn món ăn.

      Duy Nhất để đồ xuống chạy vào bếp, quyết định tự mình làm bánh sinh nhật cho Lãnh Ngạn.

      “Má Tằng, hôm nay có phải có khách tới ?” chưa từng thấy má Tằng thêm món ăn thực đơn.

      “Đúng vậy! Sinh nhật thiếu gia hàng năm, Doãn đại thiếu gia và Cầu thiếu gia đều đến!”

      “Vậy cũng ăn hết nhiều như thế!” Duy Nhất le lưỡi cái, sinh nhật nhà người có tiền chính là lãng phí! Bánh ngọt vẫn nướng, Duy Nhất cảm giác mình ở trong phòng bếp giống như rất cản trở, dứt khoát ra vườn hoa dạo chút, tiện thể chờ Lãnh Ngạn trở lại.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 86: Đứt dây điện 2

      Editor: Puck

      , mặc dù ở nhà họ Lãnh lâu như vậy, nhưng rất ít khi xuống vườn, chỉ có hai lần hồ bơi còn gặp chuyện khiến cho người ta sợ, nhưng mà, điều này làm ảnh hưởng đến tâm trạng của , hôm nay bầu trời xanh thẳm, phải sao? Trong vườn hoa trồng rất nhiều hoa tulip, hình như chủ nhân nhà họ Lãnh rất thích hoa tulip, là Lãnh Ngạn thích? Hay là người phụ nữ nào đó ở nhà họ Lãnh thích? Có lẽ là mẹ Lãnh Ngạn? Hay là hai người phụ nữ chết của Lãnh Ngạn? Duy Nhất cười mình suy đoán cần thiết, những điều này còn quan trọng sao?

      Hôm nay đôi xăng đan, lúc ngang vườn hoa phát dây tuột, vì vậy khom người xuống thắt dây giày, trong lúc vô tình phát bên bụi cỏ có dây điện bị đứt, cũng biết có điện , nếu như phải thắt dây giày, rất có thể đạp lên rồi. Nguy hiểm ! thầm nghĩ, nhà cửa họ Lãnh quá cũ kỹ, cần chỉnh sửa lại rồi.

      có hứng thú tiếp, xoay người trở về, trong vườn hoa soạt tiếng, bóng đen thoáng qua, là con mèo đen lần trước!

      Sau khi trở lại phòng bếp, Duy Nhất quên với má Tằng, “Má Tằng, quản gia đâu? Má tìm ông ấy , trong vườn hoa có dây điện bị đứt, kêu ông ấy tìm người sửa chữa, tiện thể kiểm tra coi dây điện trong nhà, có phải lâu tu sửa, có hỏng hóc gì ? Nhiều nguy hiểm như vậy!”

      Mặt má Tằng hơi biến sắc, lên tiếng, “Dạ thiếu phu nhân, tôi !”

      Duy Nhất lấy bánh ngọt làm xong ra, Lãnh Ngạn còn chưa trở lại, má Tằng dọn dẹp xong dây điện trở lại.

      “Má Tằng, má gọi điện thoại cho thiếu gia, hỏi sao ấy vẫn chưa trở lại? Có phải tối nay trở lại?” Duy Nhất đợi đến nóng lòng.

      “Dạ!” Rất nhanh, má Tằng chuyện điện thoại xong, trở lại phòng bếp, “Thiếu phu nhân, thiếu gia đường.”

      “A, đúng rồi, má Tằng, thiếu gia nhớ hôm nay là sinh nhật ấy sao?” Duy Nhất hy vọng cho bất ngờ.

      Má Tằng lại thở dài, “Dĩ nhiên nhớ, phu nhân qua đời trong ngày sinh nhật thiếu gia, ngày sinh nhật thiếu gia chính là ngày giỗ của phu nhân, cậu ấy có nhớ ? Hàng năm ngày này, đều là ngày cậu ấy trôi qua khó khăn nhất, cho nên, mấy người Doãn thiếu gia dienlqduyon mới có thể đến với cậu ấy mỗi năm, nhưng ai cũng chuyện sinh nhật này, chỉ cùng cậu ấy uống chút rượu, ăn chút cơm, hóa giải buồn khổ trong lòng cậu ấy.”

      “Hả?” Duy Nhất trở nên băn khoăn lo lắng, “Vậy tôi làm bánh ngọt phải… Thôi, vẫn là nên cầm ra!”

      Cảm giác mất mẹ, Duy Nhất nhận thức hơn bất kỳ ai, ra Lãnh Ngạn mới chân chính là người đáng thương, đơn chiếc bóng trong căn nhà lớn như vậy, còn phải mang rất nhiều gông xiềng, mới chân chính là người sống mệt nhất, khó trách biến thành núi băng…

      Trong lòng Duy Nhất đột nhiên tràn đầy đồng tình với , nếu như ở trước mắt, nhất định ôm vào trong ngực an ủi

      Ước chừng giờ sau, rốt cuộc trong vườn hoa vang lên tiếng còi xe, Duy Nhất xỏ đôi dép lê rồi chạy ra ngoài, nhìn thấy bóng dáng Lãnh Ngạn từ trong xe ra ngoài.

      “Lãnh Ngạn!” gọi to tên , nhào tới, ôm cổ , trong lòng thầm nghĩ, Lãnh Ngạn, có em cùng với , đừng khổ sở…

      Nhưng hồi lâu, Lãnh Ngạn có phản ứng, hơn nữa có ý tứ ôm lại … Bị thất bại…

      Duy Nhất ngẩng đầu lên, nhìn thấy ánh mắt kinh ngạc của Lãnh Ngạn, mà chính , giống hệt như bạch tuộc treo người

      “Hi, Duy Nhất! lâu gặp!” giọng vang lên từ sau lưng Lãnh Ngạn.

      Ba người trong xe lục tục ra ngoài, hai nam nữ, chuyện là Doãn Tiêu Trác, người phụ nữ kia là Cầu Phỉ Nhi, trong lòng Duy Nhất quá cao hứng, ta tới làm gì? Có quan hệ như thế nào với Lãnh Ngạn? Mà khi người đàn ông khác tháo kính mát xuống Duy Nhất ngây ngẩn cả người…

      Sao lại là ta? Sao ta lại tới đây? Dường như cơn ác mộng xuất liên tiếp trong đầu, Duy Nhất trượt từ người Lãnh Ngạn xuống, xoay người chạy vào trong, dép rơi ra cũng đoái hoài tới, chân trần giẫm đá cuội.

      Lãnh Ngạn biết tại sao có phản ứng này, đuổi theo, ngăn ôm lấy eo , “Duy Nhất, em sao vậy?”

      Duy Nhất giãy giụa trong lòng , vừa kêu to, “Buông em ra! Em muốn nhìn thấy ta! Em nên gặp ta!”

      “Ai vậy?” Lãnh Ngạn nhìn ra phía sau, chỉ có ba người này, Doãn Tiêu Trác là người quen, đó chính là người kia hả?

      ấy muốn nhìn thấy tôi!” Người đàn ông đeo kính mát đột nhiên . Lãnh Ngạn che chở Duy Nhất, cảm thấy kỳ lạ, “Cầu Chí Dương, cậu biết Duy Nhất khi nào?”

      Người đàn ông tên Cầu Chí Dương nhún vai, “Rất sớm, từ khi ấy còn là đứa bé!”

      Cầu Phỉ Nhi đột nhiên tiến lên bước, như vỡ lẽ hiểu ra, “ trai! Em hiểu! ta họ Nhiễm? Chính là con hung thủ giết người? Hừ, biết xấu hổ! Hai mẹ con họ quyến rũ cha mình, còn hại chết cha!”

      “Phỉ Nhi! Câm miệng!” Cầu Chí Dương nhìn sắc mặt Lãnh Ngạn, lớn tiếng quát ta.

      ta lại chịu yếu thế, “Vì sao em phải câm miệng! chính là như vậy! Người phụ nữ họ Nhiễm là kẻ đê tiện, con người giúp việc, vì tiền cái gì cũng làm! Chẳng những cùng mẹ ta lqd quyến rũ cha chúng ta, lại còn quyến rũ Doãn Tử Nhiên ở chung chỗ, bây giờ lại xuất trong nhà họ Lãnh, đúng là ai cũng có thể làm chồng, biết xấu hổ!”

      “Bốp” tiếng, Cầu Chí Dương tát bạt tai lên mặt Cầu Phỉ Nhi, “Đừng để người ta nhà họ Cầu có giáo dục!”

      “Người nào có giáo dục? Kể cả có giáo dục, em cũng chung quanh quyến rũ đàn ông!” Cầu Phỉ Nhi càng lớn tiếng.

      Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất run lẩy bẩy trong ngực , hoàn toàn phải dáng vẻ bình thường, đau lòng thôi, ôm chặt rống to, “Cút! Mấy người cút hết cho tôi!”

      “Lãnh đại ca!” Dường như Cầu Phỉ Nhi cam lòng, còn muốn điều gì.

      Lãnh Ngạn bế Duy Nhất lên, vào trong nhà, hoàn toàn thấy bọn họ làm khách ở sau lưng…

      Doãn Tiêu Trác thấy vậy hòa giải, “Thôi, thôi, đều nóng nảy!”
      Last edited: 8/5/16

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 87: Chú được bắt nạt đứa bé

      Editor: Puck

      Vốn là bữa tiệc sinh nhật thịnh soạn biến thành Lãnh Ngạn ôm Duy Nhất khóc thầm ngồi ghế sa lon an ủi, “Duy Nhất, rốt cuộc là thế nào? cho biết?”

      Duy Nhất giống như chim bị sợ hãi, “ phải, em giống như ta , em quyến rũ ai, có…”

      Lãnh Ngạn ôm chặt , hôn lên trán , ngừng an ủi , “Dĩ nhiên có, hiểu Duy Nhất có, đừng sợ…”

      Duy Nhất ngước cặp mắt đẫm lệ, “ tin tưởng em? tin tưởng em?”

      “Dĩ nhiên, tin em tin ai? Em là bà xã của !” tự tay lau nước mắt cho , “ cho biết rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Em và Cầu Chí Dương xảy ra chuyện gì?”

      Em là bà xã của ! Những lời này giống như mật, trấn an hoảng loạn trong lòng, dựa vào trong ngực rốt cuộc phát run nữa, “ xử lý vụ án cho em mà? Chính nhớ sao?”

      “Vụ án của mẹ em?” rất lúng túng, “Xin lỗi, Duy Nhất, chuyện này hoàn toàn nhúng tay vào, tất cả đều do luật sư làm thay, ngay cả vụ án gì cũng biết .” thấy trong mắt Duy Nhất lộ vẻ thất vọng, vội vàng bổ sung, “Tình hình khi đó như vậy, ngờ em lại là đáng như thế, cho nên để trong lòng.”

      Duy Nhất suy nghĩ chút, cũng thể trách , khi đó mình cũng nghĩ đến ? Chỉ có điều, bây giờ sao? xác định

      “Duy Nhất?” vuốt ve tóc trán , “Nếu khó đừng , đừng để người khác xằng bậy, đây phải là Duy Nhất!”

      “Ừm!” Duy Nhất dúi đầu vào trong lòng , “ phải bị đánh ngã, cảnh tượng kia quá đáng sợ!”

      thương mà ôm chặt lấy , “Sợ đừng … Cũng đừng suy nghĩ.”

      lại cố lấy dũng khí, “Lãnh Ngạn, em nghĩ vẫn nên cho biết. Từ khi em còn , mẹ em làm người giúp việc cho nhà họ Cầu, lúc tan học , em thường đến nhà họ Cầu tìm mẹ. Từ Cầu Chí Dương lqd thích bắt nạt em, nghĩ mọi biện pháp phong phú bắt nạt em.”

      “Thằng nhóc thúi này, lần sau giúp em xử lý cậu ta!” ra Cầu Chí Dương giống như Doãn Tiêu Trác, đều là bạn tốt nhiều năm của , lại dám can đảm bắt nạt bà xã của , sao lại bỏ qua cho cậu ta?

      phải, đáng sợ nhất phải việc này. Có tối, em ngủ thiếp trong phòng người giúp việc, Cầu lão gia lại… lại…” tới đây, Duy Nhất vùi mặt vào ngực , lại bắt đầu khóc thút thít.

      Mặc dù hết, nhưng Lãnh Ngạn là người thông minh, đương nhiên biết ý của . Trong lòng khiếp sợ thôi, nhìn bác Cầu đạo mạo nghiêm trang lại là hạng người như thế? Duy Nhất của lại phải trải qua khổ sở như vậy? Đây đều là tàn nhẫn với bất kỳ nào…

      “Sau đó, mẹ em tới, cứu em ra ngoài, kết quả chính bà bị…” Rút kinh nghiệm xương máu, đau làm sao xiết? lâu nghĩ tới chuyện này, lật ra lần nữa, giống như vạch vết sẹo ra, xé thành máu tươi đầm đìa. Duy Nhất gào khóc. “Em lo lắng cho mẹ, chạy về nhìn, vừa hay nhìn thấy…” khóc đến ra được.

      Tim của cũng vì thế mà đau nhức, “Được rồi, , !” ôm chặt lấy Duy Nhất, cảnh tượng như vậy, dù là đàn ông nhìn thấy cũng chịu nổi, huống chi là ? Hy vọng ngực của có thể an ủi

      thanh thịnh thịch ngực chấn động màng nhĩ của , nhịp tim của mạnh mẽ có lực, đây là tín hiệu ấm áp, chờ khóc đủ rồi, khóc mệt, mới ngược cặp mắt đẫm lệ lên.

      “Lãnh Ngạn, em và mẹ đều bẩn, ! phải bà như vậy! Mặc dù mẹ bị ông ta ức hiếp rồi, nhưng mà, bà vì cứu em, bà vẫn rất sạch , đúng ? Lãnh Ngạn!” Duy Nhất khóc lóc kể lể, vội vã thổ lộ, hy vọng Lãnh Ngạn xem thường , xem thường mẹ của .

      “Đứa ngốc! Dĩ nhiên, mẹ của chúng ta là người mẹ vĩ đại nhất thế giới!”

      “Của chúng ta?” Duy Nhất hiểu, nhìn chằm chằm, quên khóc, cũng quên mặt còn vương đầy nước mắt.

      Lãnh Ngạn cười chạm lên chóp mũi , “ phải sao? Mẹ em chính là mẹ , mẹ đương nhiên cũng là mẹ em! Họ đều rất vĩ đại!”

      Lúc này Duy Nhất mới nhớ tới, mình lại ra đề tài nên , chắc khổ sở…

      “Xin lỗi, em cố ý nhắc tới…”

      “Cái gì?” Lúc đầu sững sờ, sau nhanh chóng hiểu được, cười , “Cái này có là gì? qua lâu như vậy, đừng nghe bọn họ, Duy Nhất dienaléudyon có thể dũng cảm đối mặt với mẹ ra , sao thể? ra nguyện vọng lớn nhất của mẹ chính là hy vọng chúng ta sống vui vẻ, nếu như biết mỗi ngày chúng ta đều vì mẹ mà khổ sở, các mẹ càng thêm vui!”

      Nghe lời của , Duy Nhất thở phào nhõm, ngay sau đó lại than thở, “Lãnh Ngạn, chúng ta đều chỉ có mình đời này, cảm thấy độc ?”

      Lãnh Ngạn hơi sững sờ, biết nên trả lời vấn đề của như thế nào, độc? Hai chữ này gần như theo cả cuộc đời , nhưng…

      “Em sao?” hỏi ngược lại.

      Duy Nhất lắc đầu, “Lãnh Ngạn, kể từ sau khi mẹ ra , biết lúc nào em cảm thấy thực tế nhất ?”

      “Hả? Lúc nào?”

      “Lúc hai chúng ta gọi điện thoại, cần lên tiếng, đêm khuya yên tĩnh, em có thể nghe ràng tiếng hô hấp của , cảm giác đó giống như và em đồng thanh đồng khí *, giống như thế giới chỉ có và em, hoàn toàn độc…

      (*) đồng thanh đồng khí: viết tắt của “Đồng thanh tương ứng, đồng khí tương cầu”
      Nghĩa đen ‘Cùng thanh ứng đáp, cùng tính khí tìm nhau.
      Nghĩa bóng ‘Những người có cùng cảnh ngộ, tính cách, nghề nghiệp, sở thích… thường tìm đến nhau, kết thân và ủng hộ nhau, cùng mưu việc lớn.

      Lãnh Ngạn lộ vẻ xúc động, ôm chặt , phải giống vậy, chỉ cần có , cũng cảm thấy độc…

      Cảm thấy ấm áp của , Duy Nhất ngửa mặt lên, đột nhiên nghĩ đến vấn đề quan trọng, “Lãnh Ngạn, em có chuyện phải ràng!” xong đỏ mặt.

      “Chuyện gì?” Cảm thấy hơi kỳ lạ khi nhìn gương mặt đỏ ửng của .

      “Em… Em…” Duy Nhất ấp a ấp úng, “Em… Trong sạch, bị người kia…”

      Sau khi Lãnh Ngạn biết ý của , lại gần bên tai , , “Ngốc, biết , phải lần đầu tiên của em cho sao?! Em nghĩ rằng ngốc như em?”

      Mặt Duy Nhất càng thêm đỏ…
      Last edited: 8/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :