1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 78: Đàn ông chính là đê tiện như vậy sao?

      Editor: Puck

      Kẻ có tiền đúng là dễ chọc! Nhưng tại sao lần nào cũng vậy nàng cứ chọc tới? Lời Doãn lão tiên sinh thể làm nàng tổn thương, bởi vì ông ta hề có liên quan gì tới cuộc sống của , chính thức có thể làm tổn thương thường là những người mình quan tâm nhất. Ví dụ như, giây phút này muốn đối mặt với người.

      Tiến vào phòng bệnh, Tần Nhiên còn ở đó, nhàn nhạt lên tiếng chào, hoàn toàn thấy ánh mắt của giường bệnh vẫn dính vào người .

      Bận rộn ở trong phòng bếp giờ, bốn món mặn món canh đơn giản được Duy Nhất bưng lên bàn.

      “Tần đại ca! Cùng nhau ăn cơm !” Duy Nhất ngọt ngào gọi.

      Tần Nhiên liếc nhìn Lãnh Ngạn, cười , “Thiếu phu nhân biết làm cơm? nhìn ra, đúng là tệ!”

      “Cũng biết có thể ăn được hay !” Lãnh Ngạn hừ câu từ trong lỗ mũi.

      Duy Nhất xụ mặt bới thêm chén cơm, mỗi món gắp chút, gần như ném, bày trước mặt , “Thích ăn hay !”

      Ngay sau đó kêu Tần Nhiên ngồi xuống ăn chung với , hề dừng gắp thức ăn cho Tần Nhiên, “Tần đại ca, xem thử món này! Là sở trường của em!”

      sao? Vậy tôi phải nếm thử chút!” Tần Nhiên thử miếng, lớn tiếng tán thưởng, “ tệ! Còn hợp miệng hơn đầu bếp khách sạn!”

      Duy Nhất cười ha ha, “ quá khoa trương!”

      ! ăn rất ngon! Tôi nếm thử món này!” Tần Nhiên đều thêm lời khen với mỗi món ăn.

      Duy Nhất nghe rất vui vẻ, gắp nhiều món ăn vào trong chén Tần Nhiên, hình như hai người quên mất lqd giường bệnh còn có người.

      nhìn chằm chằm hai người dùng cơm trước bàn, trong lòng rất bất bình. Nghĩ đến đúng là mình tự chuốc lấy phiền, lúc trước Duy Nhất đút cơm tới tận miệng mình, mình quý trọng, bây giờ bị lạnh nhạt cũng coi như báo ứng , nhưng cũng quá hay thay đổi

      Lời má Tằng vẫn chìm nổi trôi dạt trong đầu , có thể có cuộc sống tốt đẹp với sao?

      có thể sao? rất muốn thử lần…

      Mâu thuẫn trong lòng quấy nhiễu khiến càng thêm buồn bực, bỗng nhiên bàn ăn phát ra tiếng cười to của Duy Nhất và Doãn Tử Nhiên, buồn bực đến cực điểm, hét lớn tiếng, “Tôi muốn ăn cơm!”

      Trong phòng bệnh đột nhiên yên tĩnh lại, Duy Nhất chỉ chỉ trước mặt , “ phải xới cơm cho sao?”

      “Hiệp nghị thứ hai mươi lăm quy định, khi bên ngã bệnh hoặc thân thể bất tiện, bên kia có nghĩa vụ chăm sóc toàn bộ bên cạnh.” Thái độ của cứng ngắc đọc lại điều khoản hiệp nghị.

      Duy Nhất suýt nữa cười sặc sụa, thế giới điên đảo rồi sao? “Làm ơn, bị thương ở chân, phải tay, ăn cơm có vấn đề gì đấy!” ngồi bất động trước bàn ăn.

      “Đây là hiệp ước em định ra, em định tuân theo sao?” mặt của lộ vẻ gì.

      Duy Nhất giải thích được, nhưng vẫn tới bưng chén lên giúp ăn cơm.

      “Tần Nhiên, cậu ăn no chưa?” Lãnh Ngạn nuốt miếng cơm Duy Nhất đút cho rồi nhìn cậu ta.

      Tần Nhiên cười cười, biết đây là lệnh đuổi khách, là người được hoan nghênh… “Ăn no, tôi lập tức ! Hẹn gặp lại thiếu gia, hẹn gặp lại thiếu phu nhân, lần sau…”

      có lần sau!” Lãnh Ngạn dienlaequydon bá đạo ngắt lời cậu ta.

      Tần Nhiên ngạc nhiên, “Vậy cũng tốt, có lần sau, vĩnh biệt!” đóng cửa lại, lần này thiếu gia động lòng? Vui mừng vì Duy Nhất, đồng thời trong lòng cũng có mất mát nhàn nhạt.

      Cuối cùng nhét xong miếng cơm cuối cùng vào trong miệng ! Duy Nhất nhanh chóng thu dọn chén đĩa, tới phòng khác gọi điện thoại cho Doãn Tử Nhiên.

      “Duy Nhất, Lãnh Ngạn làm khó em chứ?” Dường như Doãn Tử Nhiên ở đầu kia rất lo lắng.

      có, yên tâm!” Duy Nhất do dự có nên chuyện cha tìm mình cho biết , suy nghĩ chút, tốt nhất vẫn là nên , cha con bọn họ vốn bất hòa, nên vì mà tăng thêm hiềm khích.

      “Duy Nhất, nếu hôm na muốn em theo , em sao?” Khi Doãn Tử Nhiên nhìn thấy Duy Nhất đẩy xe lăn cho Lãnh Ngạn rất muốn làm như vậy.

      Duy Nhất trầm mặc.

      Doãn Tử Nhiên cười tự giễu, “ biết ngay , em ta, hơn nữa rất sâu đậm. bé ngốc, còn giả vờ rất thân mật với , hại vô cùng ước mơ, có phải định chọc tức ta?”

      “Nhưng đáng tiếc, người ta tuyệt đối tức giận, dáng vẻ sao cả!” Duy Nhất thở dài.

      , Duy Nhất, em sai rồi, nhìn ra được, ra Lãnh Ngạn rất quan tâm em! Mặc dù Doãn Tử Nhiên có lòng bất chính với em, nhưng phải tiểu nhân, chấp nhận thực tế! Em nhìn ta hôm nay, thiếu chút nữa đánh nhau với !”

      sao? Sao em thấy?” quan tâm ? thể tin nổi. “Em cũng cảm thấy kỳ quái, trước kia dù em làm vui lòng ấy như thế nào, ấy vẫn cứ lạnh lùng như băng, giống như hành tinh đụng phải địa cầu liên quan gì đến ấy, hôm nay dlqd giống như điên vậy, vừa rồi lại phát ra lửa với em!” Duy Nhất đoán ra được tính tình của .

      với em, Duy Nhất, đàn ông chính là bỉ ổi như vậy, em càng đối xử tốt với ta, ta càng lên mặt, nếu em quan tâm đến ta, ta mới biết quý trọng. Ví dụ tốt nhất, giống như em và , em đối xử tốt với , quan tâm em nhiều hơn!”

      chết ! Em còn đối xử tốt với ? chiếm đoạt cả tài sản duy nhất của em!” Hai người bắt đầu tán gẫu trời nam biển bắc trong điện thoại, chuyện phiếm chính là trò tiêu khiển sở trường nhất của hai người bọn họ, ngày trước lúc ở trường học có thể nằm sân tập thể dục tán gẫu suốt cả ngày, thỉnh thoảng còn phát ra trận cười to.

      “Nhiễm Duy Nhất, em ra cho tôi! Tôi muốn uống nước!” Gầm lên giận dữ lại nổ tung…

      Duy Nhất nhíu nhíu mày, người đàn ông này đúng là đê tiện, ngày trước vô lại đòi hỏi phục vụ , còn muốn, bây giờ quan tâm đến nữa, ngươc lại chủ động gọi rồi, mặc dù thái độ rất ác liệt…

      đếm xỉa tới rót chén nước đặt lên miệng , đồng thời tiếp tục chuyện phiếm qua điện thoại với Doãn Tử Nhiên.








      Last edited: 8/5/16

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 79: Tắm rửa?

      Editor: Puck

      “Tôi uống! Tôi muốn uống cà phê!” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm khuôn mặt tươi cười chuyện điện thoại với Doãn Tử Nhiên của , cố ý tìm khó chịu.

      Duy Nhất cũng nhìn , đặt chén nước xuống, “Chỉ có nước, uống hay !” xong vào gian phòng khác.

      Lãnh Ngạn nhìn đồng hồ, cuộc điện thoại này gần giờ… “Nhiễm Duy Nhất! Ra ngoài!” rống to.

      Duy Nhất lề mề ra khỏi phòng, trong miệng vẫn , “Tử Nhiên, còn nhớ cửa hàng bán đậu hũ thúi sau trường học ? Ăn rất ngon! Lúc nào rảnh rỗi chúng ta lại nhé!”

      Lãnh Ngạn hận thể cướp lấy điện thoại của ném vỡ, dám bàn chuyện hẹn hò với người đàn ông lqd khác trước mặt , coi trong suốt?!

      “Gọi điện thoại xong chưa?!” Rốt cuộc thể nhịn được nữa.

      Duy Nhất tức giận trợn mắt liếc nhìn , “Tôi gọi điện thoại liên quan gì đến ?”

      “Tôi đói rồi, làm bữa ăn khuya cho tôi !” Mặt u.

      Duy Nhất trợn to hai mắt, “ phải chứ, vừa rồi ăn nhiều cơm như vậy!” cho rằng ăn cơm làm, ai ngờ ăn đến đáy nồi ngửa lên trời!

      lạnh lùng trợn mắt đẩy kinh ngạc của trở lại, “Bảo em em phải !”

      Duy Nhất cau mũi về phía , tiếp tục với Doãn Tử Nhiên, “Tử Nhiên, nữa, lần sau tán gẫu tiếp!”

      Doãn Tử Nhiên ở đầu điện thoại bên kia cười, “ ta tức giận?”

      “Đúng! Giống như ăn thuốc nổ!” Duy Nhất chép miệng.

      Doãn Tử Nhiên thở dài, “Duy Nhất, cuối cùng vẫn chỉ có thể nhìn em từ xa! Chỉ có điều, để cho ta ăn chút giấm cũng tốt, tránh cho ta coi em là khí. Cái này gọi là giả vờ tha để bắt , phương pháp tốt nhất để chiếm được lòng đàn ông, hơn nữa lại còn là người đàn ông rất ngầu như núi băng Lãnh Ngạn đó! Lần sau muốn cho ta ghen tìm !”

      Duy Nhất gần như cảm nhận được đơn ở đầu điện thoại bên kia, chỉ có thể xin lỗi, “Xin lỗi, Tử Nhiên, em…”

      “Được rồi, cần phải xin lỗi!” Doãn Tử Nhiên cười khổ, “Nếu ta bắt nạt em, nhớ vẫn còn đợi em!”

      “Tử Nhiên…” Duy Nhất muốn gì, Doãn Tử Nhiên cúp điện thoại chỉ còn thanh tút tút dư lại bên tai.

      “Nếu lưu luyến như vậy cần gì ở lại! cùng cậu ta !” Giọng nóng lạnh của Lãnh Ngạn dienalnequydonn mỉa mai.

      Duy Nhất liếc nhìn , cũng để ý tới , thẳng vào phòng bếp.

      Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của , chán nản, giải thích? Đó chính là chấp nhận sao? Hình ảnh đêm hôm đó, sau khi Doãn Tử Nhiên và lên gác xuống nữa tái lại trong đầu, nỗi chua xót lan tràn trong lòng…

      Lát sau, Duy Nhất bưng bát mì ra ngoài.

      “Tôi ăn mì!” nhìn sang mì thịt bò thơm mười phần. Trong miệng miễn cưỡng chịu khuất phục.

      “Sao tôi biết thích ăn cái gì?” Duy Nhất ngửi mùi thơm tô mì, tự mình ăn.

      sao? Ngay cả tôi thích ăn gì cũng biết, làm bà xã như em tốt!” liếc xéo , giễu cợt.

      Duy Nhất hút sợi mì dài vào trong miệng, “Đừng quên, tôi là bà xã trai , là chị dâu của !”

      “Em thử lặp lại lần nữa!” Sắc mặt Lãnh Ngạn đột nhiên giăng đầy mây đen, giống như trước khi bão táp tới…

      …” Duy Nhất lui về sau theo bản năng, tay cầm tô mi cũng run lẩy bẩy. Dù là ghen, cũng cần có phản ứng như vậy chứ? là phản ứng kỳ quái…

      thấy dáng vẻ đáng thương của , trong lòng dâng lên tình cảm vui vẻ, “Thôi, tôi ăn bữa khuya nữa, cho tôi tắm, tôi muốn ngủ!”

      “Phụt”, mì đầy trong miệng Duy Nhất phun hết ra ngoài, phun đầy mặt đầy đầu Lãnh Ngạn.

      “Em làm gì đấy?!” lau sợi mì mặt, giận dữ.

      “Tôi… … Cái đó… Tắm… Tắm thế nào…?” Mặt Duy Nhất đỏ bừng, để tô mì xuống, băn khoăn lo lắng.

      cảm thấy hơi buồn cười, “Cũng phải em chưa từng chà cho tôi? Giống như lần trước đó, dùng khăn nhúng nước lau!”

      “A--” Duy Nhất cúi đầu vào phòng tắm, lấy chậu nước đầy ra ngoài. Giống như lần trước cởi áo cho , dùng khăn lông nhúng nước ấm tỉ mỉ lau mỗi tấc da người cho .

      Vóc người của rất hoàn mỹ, lồng ngực vững chắc, bắp thịt rất co giãn, khiến cho nhịn được muón dùng ngón tay ấn cái, mặc dù, sớm biết cảm xúc rất tốt. tự chủ nhớ dlqd lại cảm giác ở dưới người được nhiệt tình thương, sóng lòng sôi sục, vội vàng ổn định tâm thần, khuyên bảo bản thân thể nghĩ lung tung, thể trêu vào tòa núi băng này!

      Hơn nữa, Doãn Tử Nhiên dạy giả vờ tha để bắt , thể thua khí thế trước . Phải cho đòn ra oai phủ đầu, tìm toàn bộ mất mặt, mặt dày mày dạn ở bên trở lại!

      “Được rồi!” Lau xong người, cố làm ra vẻ trấn định.

      “Được sao? Còn gì nữa !” Mắt lửa nóng của nhìn chằm chằm.

      Khi chà lưng cho cảm giác đầu ngón tay mềm mại thỉnh thoảng chạm lên da sớm khơi lên rung động của .

      Mặt Duy Nhất lên hai vầng mây hồng, ánh mắt tự chủ liếc qua chỗ đó của .

      cười thầm trong lòng, nhóc này hay thay đổi, lúc trước phải mặt dày mày dạn cọ cọ trong chăn, bắt buộc hôn sao? Bây giờ lại xấu hổ như vậy. Thôi, làm khó !

      “Đưa đây, để tự tôi!”

      “A…” Duy Nhất đưa khăn lông cho , trong đầu lại tưởng tượng thấy lau chỗ đó dưới chăn, cúi đầu, trái tim đập thình thịch ngừng.

      chiếc khăn lông trắng xuất dưới mí mắt , “Giờ xong rồi! Cầm !”

      Duy Nhất hốt hoảng nhận lấy khăn lông, để ý dưới mặt đất có nước, phát dẫm lên vết nước đọng, lòng bàn chân vừa trượt, khăn lông rời tay, người cũng ngã về phía sau.

      giây kế tiếp, bị cánh tay có lực đỡ lấy, vừa đúng rơi vào trong lòng , ngước mắt, tiếp xúc với cặp mắt đen nhánh của , lòng dạ rối bời trận, vội vàng dời ánh mắt
      Last edited: 8/5/16

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 80: Tôi còn muốn lập gia đình!

      Editor: Puck

      thử đứng dậy từ trong ngực , bỗng nhiên, bị đôi môi mềm mại chặn lại.

      “Ưmh…” Theo bản năng lấy tay chống lên lồng ngực trần của , đụng chạm như vậy càng khiến mạch máu của bành trướng thêm. Khẽ mở đôi môi đào ngọt ngào của , quên mình mà tham lam chiếm lấy ngọt ngào của , hương thơm của , giờ phút này, quên hết quá khứ, quên mất sợ hãi, quên tất cả, hoàn toàn đắm chìm trong hơi thở của , chỉ muốn dây dưa với lâu, phóng túng bản thân lâu…

      “Duy Nhất…” khàn giọng khẽ gọi tên , môi trượt cổ , quét qua từng chỗ xương quai xanh, in xuống dấu vết hồng nhạt làn da trắng như tuyết của , rồi sau đó lại trở về môi , ngón tay bắt đầu cởi áo sơ mi của

      Duy Nhất đột nhiên nhớ ra điều gì, khẽ cắn mạnh lên môi

      “Em làm gì đấy?!” căm tức buông ra, phun mùi tanh ngọt trong miệng mình.

      “Trả lại cho !” Duy Nhất nhảy dựng lên, làm mặt quỷ với , từng, từng cắn như vậy…

      Lãnh Ngạn nhìn bóng lưng của , vẻ mặt thẫn thờ…


      Lãnh Ngạn ở bệnh viện mười lăm ngày, Duy Nhất chờ mười lăm ngày. Mười lăm ngày sau, bọn họ trở lại nhà họ Lãnh.

      Má Tằng làm đầy bàn thức ăn ngon chờ đợi bọn họ trở về.

      Cơm tối hôm nay giống ngày thường. Ngày trước chỉ có mình Duy Nhất ngồi trước bàn ăn lớn, mà hôm nay, lại có Lãnh Ngạn ngồi đối diện . Nhưng vẻ mặt núi băng vẫn khiến cho cảm thấy nhà họ Lãnh trống trải và lạnh lùng, vì vậy cũng chuyện, chỉ lo cúi đầu bới cơm.

      Má Tằng bưng món cuối cùng lên, đứng bên cạnh Lãnh Ngạn, muốn lại thôi.

      “Má Tằng, có chuyện gì ?” Lãnh Ngạn nhìn ra chần chừ của bà.

      “Thiếu gia, tuổi tôi lớn, muốn về quê, cậu xem…” Má Tằng cẩn thận lên suy nghĩ của mình.

      Lãnh Ngạn cự tuyệt chút do dự, “Mấy người về quê làm gì? Ở chỗ này là được, cần mấy người làm việc, yên tâm dưỡng lão , nếu đủ người, tìm thêm mấy người tới giúp má.”

      “Chuyện này… Được rồi!” Má Tằng biết lại Lãnh Ngạn cũng đồng ý, xoay người vào phòng bếp bưng chén thuốc cho Duy Nhất.

      “Lại uống?” Duy Nhất khổ sở nhìn chằm chằm thứ đen sì sì chỉ cảm thấy buồn nôn.

      “Đúng vậy!” Má Tằng cười , “Uống để sớm sinh đứa bé mập mạp.”

      Duy Nhất đỏ mặt, len lén nhìn lqd về phía Lãnh Ngạn, lại phát gương mặt lạnh lùng, tỏ thái độ gì.

      chép miệng, “ người uống có tác dụng gì! Cũng biết có vấn đề …”

      bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn cái, có nụ cười thoáng qua trong mắt, biết nụ cười này có ý gì, cúi đầu, mặt càng ngày càng nóng.

      “Tôi lên trước!” hơi ý thức uống cạn chén thuốc, chạy lên tầng .

      Sắc trời dần tối, suy nghĩ ở tầng dưới làm gì, chuông gió bên bệ cửa sổ vang lên.

      kéo lên nhìn, sợi dây vẫn là con búp bê phỏng theo ngoại hình của và Lãnh Ngạn, trong tay búp bê buộc tờ giấy.

      lấy xuống mở ra, phía chỉ có hai chữ: Xuống dưới.

      Xuống dưới? Xuống dưới làm gì? Trong trí nhớ của mỗi lần xuống đều… cùng .

      “Mình đâu có bệnh! Đưa dê vào miệng cọp!” lầm bầm lầu bầu, chui về trong chăn.

      Chăm sóc Lãnh Ngạn nửa tháng, , mệt chết được. Dính lên gối đầu lại cảm thấy vô cùng buồn ngủ, giường nhà họ Lãnh mềm mại mà thơm, lát sau liền ngủ thiếp .

      Sáng sớm bị loạt tiếng gõ cửa đánh thức.

      “Ai vậy!” Trong cơn nửa mê nửa tỉnh, nhắm mắt hỏi.

      “Thiếu phu nhân! Thiếu gia bảo rời giường nhanh lên chút, chờ cùng làm.” Má Tằng ở bên ngoài .

      làm? lâu làm, cũng nhớ ra chuyện này!

      “Được rồi! Tới ngay!” vội vàng tắm sơ, thay quần áo xong xuống tầng dưới.

      Vừa nhìn thời gian, sắp trễ, cầm túi xách chạy ra ngoài, chiếc xe Bugatti màu đen dừng trong sân. lập tức ngây ngẩn cả người, ra chiếc xe này là của

      Trước cửa văn phòng luật sư ngã xuống trong mưa, mẹ bị xe đâm sau khi ra tù, vô số lần gặp đường…

      có cảm giác chiếc xe này thường dienalneqdon xuyên xuất trong sinh hoạt của , nhất định có liên quan đến , nhưng ngàn vạn lần ngờ là xe của . ở nhà họ Lãnh lâu như vậy, lại chưa từng phát lấy lần…

      “Thiếu phu nhân! Đợi nào…! Ăn bữa sáng rồi !” Má Tằng đuổi theo kín đáo đưa cho cái hộp, bên trong để bữa sáng.

      nhận lấy cái hộp từ từ về phía chiếc xe kia, cửa sổ xe hạ xuóng, lộ ra vẻ mặt nghiêm túc của , “Lên xe !”

      Trước giờ làm lái xe cho , hôm nay bị sao vậy? Duy Nhất rất nghi ngờ, mở cửa ngồi lên xe.

      “Hôm nay sao vậy? Uống lộn thuốc?” Duy Nhất vừa ăn bữa sáng má Tằng chuẩn bị, vừa hỏi.

      “Hiệp nghị thứ tư, mỗi ngày làm bản thân phải đảm nhiệm chức vụ lái xe cho Duy Nhất, tạm biệt, gặp mặt phải hôn thân mật. phải quy định của em sao?” giống như đọc bài văn.

      Duy Nhất vừa uống ngụm sữa tươi “Phụt” phun ra ngoài, mặt Lãnh Ngạn lại gặp xui xẻo…

      “Xin lỗi… Tôi cố ý…” Duy Nhất co rúc lại trong chỗ ngồi, tránh né ánh mắt muốn giết người của .

      Lúc sắp đến tập đoàn Doãn thị, Duy Nhất hô to, “Dừng xe! Dừng xe!”

      Lãnh Ngạn biết chuyện gì xảy ra, thắng xe gấp cái, đầu Duy Nhất đụng vào kính, đau đến kêu to.

      “Tự tìm!” Lãnh Ngạn lườm cái, “Có chuyện gì?”

      “Tôi xuống xe ở đây!” Duy Nhất xoa đầu, vẻ mặt đau khổ.

      “Tại sao?”

      “Tôi muốn người khác hiểu lầm chúng ta, sau này tôi lập gia đình như thế nào?” mở cửa xe, nhảy xuống, bỏ mạch.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 81: Cảm giác

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn nhìn sôi nổi chạy vào tập đoàn Doãn thị, lửa giận toát ra, sao lúc nào cũng nghĩ tới tái giá? Gả cho ai? Doãn Tử Nhiên? nhóc này càng lúc càng ngoan, tối hôm qua ở tầng dưới chờ cả tối, lại dám xuống…

      lấy điện thoại di động ra, do dự rốt cuộc có gọi cú điện thoại này , ấn xuống chốt kia, có phải chứng minh từ nay về sau tim hồi sinh ? có thể hồi sinh sao? Trong lòng đau xót, cuối cùng lựa chọn buông tha…

      Buổi chiều, Duy Nhất vội vã dọn dẹp xong tài liệu chuẩn bị tan việc, Doãn Tử Nhiên tới trước mặt , hai cùi chỏ chống lên bàn làm việc của , “Duy Nhất, tối nay bạn học cấp ba của chúng ta tiến hành buổi họp mặt bạn học cũ, có muốn đến cổng sau trường học ăn đậu hũ thúi?”

      sao! Có rất nhiều bạn học cũ tới à? Mỹ Mỹ ?”

      ra bởi vì vấn đề gia đình, Duy Nhất và bạn học cấp ba liên lạc nhiều, nhưng rất nhớ cảm giác lúc học, hơn nữa nhớ nhung hương vị đậu hũ thúi, cho nên rất hưng phấn.

      Doãn Tử Nhiên cười cười, “Nhìn dáng vẻ tham ăn của em kìa, giống hệt trước đây, Mỹ Mỹ làm chủ, tháy hôm nay ấy làm sao?”

      Duy Nhất liếc nhìn chỗ ngồi đối diện, luôn miệng tự trách mình sơ ý. Mắt thấy thời gian vẫn còn sớm, suy tính có nên trở về thay quần áo.

      Doãn Tử Nhiên lại kéo cánh tay , “Đừng thay! phụ nữ các em có việc gì cứ thay quần áo cả ngày lẫn đêm làm gì! Như vậy rất tốt!”

      Duy Nhất vất vả lắm mới tránh được móng vuốt của , cau mày oán trách, “Buông tay! có thể đừng cứ động chút lại túm cánh tay em !”

      Doãn Tử Nhiên cười to, “Còn phải bởi vì em ngốc!” xong túm vào thang máy.

      Cách tòa nhà tập đoàn Doãn thị xa, xe Bugatti của Lãnh Ngạn dừng ở trong góc tầm thường, cố ý làm lái xe, bản thân và Duy Nhất cùng tan tầm, cũng biết từ cái gì trong lòng. Rất lâu về nhà ăn cơm, cho tới nay đều ở trong phòng bao khách sạn, quen cuộc sống thân mình. Sống chung với Duy Nhất lqd ở bệnh viện mười lăm ngày, cùng nhau ăn cơm, cùng nhau bắt đầu cuộc sống hằng ngày, mặc dù bên ngoài luôn lạnh lùng với , nhưng biết vì sao lại có cảm giác trong lòng, có lúc thậm chí khiến cho sinh ra ảo giác, phòng bệnh trong bệnh viện giống như nhà…

      Rốt cuộc, bóng dáng nhắn của Duy Nhất ra! cho xe chạy chuẩn bị mở cửa trước mặt , lại đột nhiên phát , Doãn Tử Nhiên cũng theo sát Duy Nhất xuất từ cửa sau, hơn nữa nắm tay Duy Nhất…

      Lòng của đột nhiên trầm xuống, trơ mắt nhìn Duy Nhất lên xe của Doãn Tử Nhiên…

      Doãn Tử Nhiên dẫn Duy Nhất vào trong hội trường, khung cảnh tráng lệ của hội trường khiến Duy Nhất hơi khẩn trương. Đèn treo thủy tinh vô cùng xa hoa, chiếu lên bóng người mặt đất, Duy Nhất có cảm giác mình như bé lọ lem.

      “Doãn nhị thiếu gia! tới trễ!” giọng mềm mại vang lên, đồng thời, chầm chậm đến gần là vô cùng xinh đẹp. bộ lễ phục dạ hội hai dây màu hạnh khảm pha lê, mái tóc màu nâu uốn xoăn vấn thành búi tóc đơn giản, khóe môi mỉm cười, tròng mắt lướt qua bất kỳ người nào, liền khiến cho người ta cảm thấy dáng vẻ quyến rũ ra được, hơn nữa da của ấy trắng nõn nhẵn nhụi, dưới ánh đèn tản mát ra sáng bóng như mỡ. Rốt cuộc Duy Nhất nhận thức được cái gì gọi là phong tình vạn chủng…

      ấy là ai? xinh đẹp!” Duy Nhất cúi đầu hỏi.

      “Cầu Phỉ Nhi, chính là hoa khôi của trường. Xinh đẹp à? Sao cảm thấy?” Doãn Tử Nhiên giọng trả lời .

      Vừa chuyện Cầu Phỉ Nhi đến trước mắt, ánh mắt rơi lên người Duy Nhất, đôi mắt đẹp khẽ nhếch, “Vị này là bạn của Doãn nhị thiếu gia sao? Sao giới thiệu chút?”

      Duy Nhất vừa định giải thích, Doãn Tử Nhiên deilqd kéo tay , giành trước, “Nhiễm Duy Nhất. Duy Nhất, đây là Cầu Phỉ Nhi, trước khi lưu ban là bạn học với ấy.”

      “Duy Nhất?” Cầu Phỉ Nhi nhớ ra tên của , vỡ lẽ giống như chợt hiểu ra, “ ra chính là trong mộng của Doãn nhị thiếu gia? ta vì mà lưu ban ba năm?”

      Cái gì? Vì ? Duy Nhất nhìn Doãn Tử Nhiên, ánh mắt từ kinh ngạc biến thành tức giận.

      Doãn Tử Nhiên vội vàng đổi đề tài, “Này, Duy Nhất, phải em thích ăn bánh ngọt sao? Bánh ngọt tối nay tệ, lấy cho em!” xong lập tức lách người

      “Chúc mừng ! Nhiễm tiểu thư, biết Doãn Tử Nhiên là người tình trong mộng của bao nhiêu , chúc mừng bắt ta làm tù binh!” Trong tươi cười của Cầu Phỉ Nhi có rất nhiều ý tứ , Duy Nhất nhìn thoải mái, cũng giải thích.

      Ánh mắt dao động, phát Mỹ Mỹ chuyện với mấy người đàn ông ở chỗ xa liền cười từ biệt với Cầu Phỉ Nhi, “Xin lỗi, tôi tới chào hỏi bạn.”

      “Được! Gặp lại! Nhiễm Duy Nhất? Đúng ?” ta cười cợt nhả.

      Duy Nhất thèm để ý, thẳng về phía Mỹ Mỹ, “Mỹ Mỹ!”

      “Duy Nhất!” Mỹ Mỹ nhìn thấy rất vui mừng, “Đến đây, giới thiệu cho cậu, đây là Địch Khắc bạn trai tớ, mới từ nước Mỹ trở về, là bác sỹ. Như thế nào, tớ là bạn chí cốt chứ? Có bạn trai cho cậu biết đầu tiên!”

      “Hân hạnh được gặp , Địch Khắc!” Duy Nhất thoải mái vươn tay, lại chú ý tới bên cạnh Địch Khắc có người đàn ông. Mặt ta gần như được dao khắc, cặp mắt đen và sâu hấp dẫn, chủ yếu nhất chính là, ta dùng ánh mắt khác thường đánh giá Duy Nhất, ánh mắt khiến người ta cảm thấy được tự nhiên. Ở trong lòng Duy Nhất, Lãnh Ngạn là người đàn ông đẹp mắt nhất mà từng thấy, nhưng người đàn ông này hề thua kém Lãnh Ngạn…

      Người này cũng phát ánh mắt mình rất lễ độ, giơ ly rượu trong tay về phía Duy Nhất, bên môi tràn ra nụ cười nhàn nhạt, “Chào , tôi tên là Dịch Hàn!”

      Mỹ Mỹ giới thiệu bọn họ, “Duy Nhất, đây là bạn ở Mỹ của Địch Khắc, chuẩn bị về nước đầu tư phát triển. Dịch Hàn, đây là Nhiễm Duy Nhất bạn thân nhất của em, nổi danh là ngọc nữ ngây thơ trong sáng!”

      “Mỹ Mỹ, cậu mò gì vậy!” Duy Nhất dùng cùi chỏ khẽ đụng vào Mỹ Mỹ.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 82: ta phải là người tốt

      Editor: Puck

      “Tớ bừa! Nếu tại sao cậu hai nhà họ Doãn của chúng ta lại quyết lòng với cậu?” Mỹ Mỹ xoa xoa mặt .

      “Cậu hai nhà họ Doãn? Doãn Tử Nhiên?” Dịch Hàn hỏi.

      biết?” Mỹ Mỹ kinh ngạc hỏi.

      Ánh mắt Dịch Hàn chớp chớp, “À, bất động sản tập đoàn Doãn thị tiếng tăm lừng lẫy, dĩ nhiên ngưỡng mộ từ lâu.”

      “Nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến!” Từ xa Mỹ Mỹ thấy Doãn Tử Nhiên bưng đĩa bánh ngọt hết nhìn đông tới nhìn tây trong đám người.

      “Tử Nhiên!” vẫy vẫy tay về phía ta, ở trong công ty gọi là Tổng giám đốc, nhưng bên ngoài vẫn gọi là Tử Nhiên.

      Doãn Tử Nhiên liếc nhìn thấy Duy Nhất, chạy tới đưa bánh ngọt cho , “Sao lại chạy lung tung, hại tìm!”

      Mỹ Mỹ vui nhìn Doãn Tử Nhiên chằm chằm, “Tôi nè Tổng giám đốc, quá thiên vị ? Cầm bánh ngọt chỉ đưa cho Duy Nhất đành, chạy ở chỗ của em lại thành chạy lung tung?”

      “Mỹ Mỹ! Được rồi, lấy bánh ngọt cho em!” Địch Khắc vội vàng kéo Mỹ Mỹ, giống như sợ khó xử.

      Mỹ Mỹ lại cười, “Địch Khắc, yên tâm , chúng em thường như vậy, thành quen!”

      Lúc này Doãn Tử Nhiên mới chú ý tới tồn tại của hai người đàn ông này, sau khi giới thiệu lẫn nhau, Doãn Tử Nhiên lqd có cảm giác mơ hồ khó ra với người đàn ông tên Dịch Hàn này, liền tìm cái cớ, kéo Duy Nhất ra ngoài.

      Duy Nhất chú ý quay đầu lại, đúng lúc chạm phải ánh mắt Dịch Hàn, dưới ánh đèn, sáng chói như sao. Dịch Hàn vẫn chỉ khẽ nâng ly rượu, cười nhạt, chất lỏng màu hổ phách trong ly thủy tinh chập chờn.

      Duy Nhất được tự nhiên cười đáp lễ, hoãng hốt xoay người, theo Doãn Tử Nhiên ngồi vào trong góc vắng lặng.

      “Duy Nhất, Dịch Hàn đó, em cách xa ta chút.” Doãn Tử Nhiên nhìn về phía Dịch Hàn dặn dò.

      “Sao vậy? biết ta?” ra Duy Nhất cũng cảm thấy ánh mắt Dịch Hàn hơi đặc biệt.

      biết! Cảm giác ta phải người tốt!”

      Duy Nhất quan tâm, “Nếu chỉ cần nhìn có thể phân biệt người tốt người xấu, phải thế giới thái bình? ta phải người tốt? phải ta biết sao?”

      “Hả?” Doãn Tử Nhiên cau mày, “Vậy càng kỳ lạ! phải ta ở Mỹ sao? Sao lại biết ?”

      “Vậy có gì kỳ lạ? - cậu hai nhà họ Doãn có danh tiếng!” Duy Nhất cười to.

      Tiếng nhạc bật lên, khiêu vũ bắt đầu. Doãn Tử Nhiên tao nhã cúi người, vươn tay đến trước mặt , “Duy Nhất, có thể ?”

      Duy Nhất vừa định để tay vào lòng bàn tay , đột nhiên nhớ lại cảnh, bữa tiệc ở tập đoàn Doãn thị, và Doãn Tử Nhiên mặc lễ phục tình nhân xuất tại hội trường, Doãn Tử Nhiên cũng mời khiêu vũ như thế này, lại bị ánh mắt lạnh lùng tóm lấy, sau đó Tần Nhiên đưa về nhà…

      Lòng của đột nhiên hoảng loạn, lắc lắc đầu, “Tử Nhiên, chúng ta về , quá muộn!”

      Doãn Tử Nhiên thu tay lại, hơi khó chịu, ngượng ngùng cười tiếng, “Sợ Lãnh Ngạn tức giận?”

      “Đâu có… Sao em lại sợ ấy tức giận!” Duy Nhất đảo đảo mắt, “Em… chỉ là muổn ra ngoài mua đậu hũ thúi ăn, trễ còn!”

      Sao Doãn Tử Nhiên lại thấy che đậy, mỉm cười, đồng thời cũng cảm thấy mất mát, trước sau như níu lấy cánh tay , “ thôi! mua đậu hũ thúi! cũng cảm thấy bữa tiệc này chơi có gì hay!”

      Ai ngờ khi bọn họ đến chỗ ngày trước bán đậu hũ thúi chung quanh hoàn toàn thay đổi, quán cà phê tiệm trà sữa dlqd chỗ nào cũng có, nhưng dọc khắp thấy ông cụ bán đậu hũ thúi ra sức gào thét…

      “Làm sao bây giờ?” Doãn Tử Nhiên nhẫn tâm thấy Duy Nhất thất vọng.

      “Thôi! Trở về thôi!” Có số việc vĩnh viễn là cảnh sắc trong trí nhớ! Như vậy cũng tốt, ít nhất mùi vị đậu hũ thúi tuyệt diệu sâu vào trong trí nhớ của , quên nữa!

      Xe Doãn Tử Nhiên ngoằn ngoèo mà lên, vô cùng thuần thục lái xe đến nhà họ Lãnh ở giữa sườn núi.

      Lúc đầu Duy Nhất cảm thấy kỳ lạ, sao lại biêt đường tới nhà họ Lãnh, nhưng nghĩ lại, nhà họ Doãn và nhà họ Lãnh là quan hệ nhiều đời, đương nhiên lui tới rất nhiều.

      “Duy Nhất, em chưa từng tới nhà hả? ra nhà cách đây xa, rảnh rỗi tới chơi chút.” Doãn Tử Nhiên bất ngờ .

      Duy Nhất biết khu vực này là khu nhà giàu, rất nhiều biệt thự của kẻ nhiều tiền ở đây, chỉ có điều nhớ tới lần trước ông cụ Doãn cảnh cáo , dù thế nào cũng muốn tự tìm mất mặt, cho nên tùy tiện đáp tiếng lấy lệ, “Ừ, được rồi.”

      “Nhưng phải đợi chuyển từ nhà em về rồi !” Doãn Tử Nhiên cười ha ha.

      còn chưa định về à? định chiếm nhà em bao lâu? nhanh chuyển cho em, nếu chuyển đóng tiền phòng! Đúng đóng tiền phòng!” Duy Nhất nhìn chằm chằm, nhưng ra hy vọng và ông cụ Doãn sớm hòa thuận.

      “Đóng đóng, dữ dội vậy làm gì? Phải biết là ở đó bảo vệ tài sản cho em, em có biết ? Mảnh đất đấy bị người ta mua, muốn dỡ bỏ và rời nơi khác, có người ở, cẩn thận lấy được phí giải tỏa mặt bằng đó.”

      “Hả? Có vậy ?” ra Duy Nhất tràn đầy tình cảm với lồng chim câu đó, muốn dỡ bỏ.

      cũng lắm, có tin tức cho em biết! Đến nhà họ Lãnh rồi, sao lại đen như mực? Đều ngủ rồi hả? Lãnh Ngạn đợi em sao?” Doãn Tử Nhiên bật đèn xe sáng lên, xuống xe mở cửa cho Duy Nhất.

      “Em vào đây, cám ơn đưa em trở lại, ngủ ngon!” Duy Nhất vẫy vẫy tay với .

      “Ngốc! Còn cám ơn với !” Doãn Tử Nhiên vuốt tóc .

      , Tử Nhiên, em muốn cám ơn , cám ơn chăm sóc em nhiều năm như vậy.” Dưới ánh đèn, Duy Nhất khẽ cười, chút nước mắt mơ hồ lấp loáng, ngốc này! Lại vì đợi mà lưu ban ba năm, nhưng thể cho bất cứ cái gì…

      cám ơn nữa đánh em đó!” Doãn Tử Nhiên lqd gõ cốc cốc mấy cái lên trán .

      Hai người nhìn nhau cười tiếng, Doãn Tử Nhiên ôm chặt , “Duy Nhất, phải hạnh phúc, đừng để cho mình chịu uất ức.”

      “Ừm!” Duy Nhất nhắm mắt lại, lông mi hơi ướt, Doãn Tử Nhiên ôm ấm áp như vậy, ấm áp đơn thuần, có chút rung động nào của tình dục.

      “Được rồi! nhìn em vào rồi mới !” Doãn Tử Nhiên buông ra, đẩy vào trong, cho đến khi bóng dáng biến mất dưới bóng cây mới khẽ mỉm cười, lên xe chạy về.

      Đường núi đen thui vắng vẻ, gió đêm chầm chậm, trong lòng hơi vắng vẻ lạnh lẽ, lại hơi ấm áp…
      Last edited: 8/5/16

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :