1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[Hiện đại] Ông xã Thần bí không thấy mặt - Cát Tường Dạ ( Hoàn - 302c)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 68: Ông xã, em tới đây

      Editor: Puck

      giờ sau, Duy Nhất xuất ở bệnh viện lần nữa, lần này, trong tay ôm bó hoa sơn trà.

      Thoải mái mỉm cười đẩy cửa phòng bệnh ra, Duy Nhất xuất trong tầm mắt khiến má Tằng và Lãnh Ngạn ngây người như phỗng

      Hoàn toàn coi ai ra gì cắm hoa vào bình hoa, sau đó tới trước giường bệnh, lại gần Lãnh Ngạn, hôn cái lên mặt , khuôn mặt tươi cười lên, đồng thời giọng thanh thúy mà ngọt ngào hỏi, “Ông xã, em tới đây, cảm giác hôm nay như thế nào?”

      tới Lãnh Ngạn khiếp sợ, ngay cả má Tằng cũng bị hành động của Duy Nhất hù dọa, năng , “Thiếu phu nhân… đây là…”

      cách nào tưởng tượng sau khi Duy Nhất biết chân tướng lại có thể đối xử như vậy với Lãnh Ngạn.

      Duy Nhất cười với má Tằng, “Má Tằng, má về , lúc tôi có ở đây má vất vả rồi, bây giờ, có tôi ở đây là được!”

      “À, ồ! Được, vậy tôi trở về làm thức ăn ngon cho thiếu gia và thiếu phu nhân, buổi tối đưa tới!” Má Tằng vui mừng cặp mắt lóe lệ.

      Chẳng mấy chốc trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Duy Nhất và Lãnh Ngạn, Duy Nhất cắm đầu sửa sang lại thứ đồ mà thích nhất, sau đó ngồi xuống gọt táo cho Lãnh Ngạn, ánh mắt chớp nhìn thẳng .

      Nhưng từ đầu tới cuối ánh mắt Lãnh Ngạn vẫn quan sát , bên ngoài lạnh lùng mà trong lòng sôi sùng sục. Vốn vì rời đau xót mà may mắn, nhưng bỗng nhiên trở lại, còn dùng cách thức như vậy xuất trước mắt , tâm tình biến hóa trước sau mang tới rung động quả thực gấp mấy lần trải nghiệm nhảy Bungee *.

      (*) Nhảy Bungee: là hoạt động nhảy từ điểm cố định cao từ 31 đến 183m, chân người nhảy được giữ bằng sợi dây co giãn. Cảm giác chỉ kéo dài vài giây nhưng lượng hóc môn endorphin trong cơ thể tiết ra đủ mạnh để bạn có cảm giác cực kỳ phấn khích.

      Ngón tay trắng mịn của Duy Nhất linh hoạt chuyển động quả táo, lát sau, toàn bộ vỏ táo rời ra. Duy Nhất đưa trái táo gọt xong tới bên môi , “Ông xã, cho ăn!”

      Lãnh Ngạn chỉ lạnh lùng nhìn , trong mắt có nhiệt độ. chưa từng gọi an là ông xã, kêu như vậy nghe sao tự nhiên, còn có cười ngọt ngào là dụ dỗ trí mạng với , khoảnh khắc đó, rất muốn cắn khuôn mặt ửng hồng của chứ phải trái táo. Nhưng mà, lời trong miệng phun ra lại là, “Tôi muốn ăn, có phải uống lộn thuốc ?”

      Giọng lạnh lẽo vô tình, tự khuyên bảo mình, thể hại Duy Nhất nữa. Duy Nhất lại cắn miếng, sau đó cố chấp đưa táo đến bên miệng , “Nhất định phải ăn! Vì cục cưng!”

      Mặt Lãnh Ngạn lập tức biến sắc, “Có ý gì? có em bé?”

      Duy Nhất lắc đầu, trợn to hai mắt, “Cũng bởi vì có mới cho ăn! Nếu như có, mình em ăn là đủ rồi!”

      “Tôi hiểu ý của ! phải rồi sao?” Lãnh Ngạn dứt khoát nhìn nữa, đường cong gò má cứng ngắc lạnh như muốn đóng băng.

      Quả nhiên là núi băng! Duy Nhất thầm nghĩ, dù là núi băng, em cũng phải hòa tan !

      cũng biết vì sao mình thay đổi trong nháy mắt, khi ở quán cà phê nhìn thấy bóng dáng bất đắc dĩ của Doãn Tiêu Trác, đột nhiên tự trách. Doãn Tiêu Trác chỉ là bạn của , lại có thể quan tâm Lãnh Ngạn như vậy, mà vào nhiều lúc mấu chốt Lãnh Ngạn cho quan tâm và ấm áp, sau đó lại rúc bản thân và trong kén và đóng chặt lại, rất đáng thương.

      Nhớ và Lãnh Ngạn sống chung rất tốt, khi nào bắt đầu trốn tránh mình đây? Hình như từ sau khi mình mắng rất nhiều lần là khắc tinh… Mình khờ! mở bình ai biết trong bình có gì! Khoảnh khắc đó hiểu vì sao đau lòng, chỉ muốn dung hòa vào tịch mịch của , sưởi ấm bất lực của

      Lãnh Ngạn thấy lời nào, chỉ ngây ngốc mỉm cười, trong lòng càng có đáy, biết có chủ ý gì, cánh tay nặng nề vung lên, quả táo tay rơi xuống đất, nhanh như chớp lăn đến góc tường

      Duy Nhất cũng tức giận, nhặt lên ném vào thùng rác, lúc xoay người đối diện với thay đổi vẻ mặt, cũng lạnh lẽo giống như , “Ngài Lãnh! Ngài yên tâm ! Tôi trở lại chỉ là muốn tuân thủ ước định giữa hai chúng ta. Nhiễm Duy Nhất tôi phải là người giữ lời, giúp giải quyết vụ án của mẹ tôi, tuy mẹ tôi mất, nhưng chuyện dienleuqydon đồng ý thất hứa, vậy tôi cũng thể thất hứa, tôi giúp sinh đứa bé, mặc kệ là Lãnh Dực, hay Lãnh Ngạn, đều liên quan gì đến tôi, sinh xong đứa bé tôi lấy hai mươi triệu rời , dù sao cả đời này tôi cũng kiếm ra hai mươi triệu, ai lại cần tiền chứ? có đúng ?”

      Đáy lòng Lãnh Ngạn hơi run run, cảm giác chua xót lan tràn ra ngoài, “Em là, em trở lại chỉ vì sinh đứa cho tôi? Chỉ vì hai mươi triệu tiền thù lao?”

      “Đúng! Vậy cho là tôi vì cái gì? ? Muốn trở thành bà xã của Lãnh Ngạn? Yên tâm, tôi có hứng thú với núi băng! Hơn nữa, luật pháp tôi là bà xã của Lãnh Dực, phải sao?”

      Sở dĩ Duy Nhất như vậy để bỏ băn khoăn của , phải bà xã của , vậy tránh mình nữa chứ?

      Trong lòng Lãnh Ngạn co lại, hóa ra là thế! vốn cho rằng có chút xíu thương , ít nhất bọn họ từng có phương thức chung sống đặc biệt như vậy, tình cảm rất hòa hợp, chỉ có điều, có lẽ, như vậy chưa hẳn phải là chuyện xấu…

      Ngoài mặt vẫn bình tĩnh như nước, “Chính là hai mươi triệu? Em gả cho Doãn Tử Nhiên đâu chỉ cầm có hai mươi triệu, cần gì phải trở lại với núi băng tôi đây?”

      “Nhưng mà…” Đột nhiên Duy Nhất thay đổi gương mặt tươi cười, hai cánh tay vòng lên cổ , “Chỉ số thông minh của Doãn Tử Nhiên có vấn đề, rất ngốc nghếch, biết ? Ngay cả học tiểu học ấy cũng ở lại lớp, sao em có thể muốn mầm mống như vậy? Đến lúc sinh bé cưng phải ngu ngốc siêu cấp sao?”

      Lãnh Ngạn thiếu chút nữa phun ra, “Em là, em xem trúng tôi chính là vì… Mầm mống?”

      Duy Nhất vỗ vỗ gương mặt tuấn tú của , “Các phương diện đều có! Lại , nhỡ như ngày nào đó cầm hiệp nghị kiện em, bắt em bồi thường hai mươi triệu, em kêu trời trời cũng nghe em, cho nên, dù sao phụ nữ cũng muốn sinh con, bằng tìm người có trí thông minh cao làm cha cho con! Còn nữa! Em thích… đàn ông khốc chút!”

      Khi Duy Nhất câu sau cùng, giữa chân mày mềm mại đủ loại phong tình, khiến Lãnh Ngạn thiếu chút nữa muốn bổ nhào , điều kiện đầu tiên là có thể cử động, đáng tiếc, chân của bó thạch cao, còn bị treo ngược cao.



      Chương 69: Hiệp nghị bất thường


      Editor: Puck

      “Chỉ có điều, , em cũng có cầu!”

      Sau hồi lúc nóng lúc lạnh, Duy Nhất lấy ra tờ giấy trắng, “Lúc đầu Tần Nhiên , khi em muốn hiệp nghị của chúng ta có thể gia tăng thêm nội dung, cho nên em thêm những nội dung này. thể ! Bởi vì em điều tra tài liệu, tình cảm giữa vợ chồng càng hài hòa, sinh ra đứa có bản chất càng tốt, các nội dung của em đều vây quanh mục đích này mà triển khai, chính là có trách nhiệm với đời sau của nhà họ Lãnh các .”

      Lãnh Ngạn liếc xéo , bắt đầu đọc nội dung trong hiệp nghị, “Thứ nhất, mỗi ngày phải về nhà ăn cơm. Có cần thiết ?”

      nhớ bao lâu mình về nhà ăn cơm, nửa năm? Hay là năm, mình ăn cơm trong phòng trống rỗng có ý nghĩa gì?

      “Đương nhiên là có cần thiết!” Duy Nhất cao giọng , “Đồ ăn phía ngoài đảm bảo vệ sinh bằng đồ ở nhà, gia vị bột ngọt cho quá nhiều, hơn nữa, để ý được cân đối dinh dưỡng toàn diện sao? Những thứ này rất quan trọng trước khhi mang thai!”

      “Thứ hai, mỗi thứ sáu về nhà phải nhớ tặng quà cho Duy Nhất, hơn nữa phải thường xuyên nhớ mua hoa cho Duy Nhất. Cũng là vì đứa bé?” Lãnh Ngạn tiếp tục đọc, “Còn nữa, thứ ba, phải thường xuyên em với Duy Nhất. Cái này có liên quan gì với sinh con?”

      “Đương nhiên là có!” Duy Nhất cãi chày cãi cối, “Em rồi, tình cảm vợ chồng hòa thuận đứa bé sinh ra mới thông minh, EQ * cũng cao, mặc dù chúng ta là vợ chồng giả, nhưng vì đứa bé, cần phải làm ra dáng vẻ ân ái, hy vọng con trai ngu ngốc chứ?”

      (*) EQ: chỉ số cảm xúc (emotional intelligence quotient) của mỗi cá nhân

      Lãnh Ngạn im lặng, tiếp tục nhìn xuóng, “Thứ tư, mỗi ngày làm bản thân phải đảm nhiệm chức vụ lái xe cho Duy Nhất, sắp tạm biệt, gặp mặt phải hôn thân mật. Cái gì? Tôi cho rằng em sắc tôi!”

      Dường như phần lớn những điều khoản buồn cười này của Duy Nhất là chuyện chiếm tiện nghi, tự nhiên khiến cho có thái độ nhàng với cứng nhắc.

      Mặt Duy Nhất đỏ lên, “Người nào sắc ! Tự em tra được web, hôn là phương thức tăng tiến tình cảm tốt nhất giữa vợ chồng.”

      “Cho nên, em tới tăng tiến tình cảm với tôi?” Khuôn mặt ửng hồng của vô cùng dễ thương, nhịn được định trêu chọc , rồi lại duy trì thái độ lạnh lùng, kìm nén đến khó chịu.

      “Đúng vậy! Có gì đúng sao?” Duy Nhất cong môi lên.

      “Ngây thơ, hoang đường, buồn cười!” cứng rắn ném hiệp nghị lên đất.

      Duy Nhất nhìn giấy trắng chậm rãi bay xuống, cảm giác hơi đau lòng, nhưng tự với mình, thể nổi giận, thể thỏa hiệp với núi băng!

      Vì vậy nhặt hiệp nghị lên, cười đưa tới trước mặt , “Phía sau còn rất nhiều! xem hết !”

      Lãnh Ngạn nhận lấy hiệp nghị, lỗ mãng xé thành mảnh , quát: “Đồ chơi con nít! có hứng thú, em còn lấy làm gì? Cầm cho Doãn Tử Nhiên nhìn, tôi cần em ở đây, em !”

      Duy Nhất kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn giấy vụn bay lả tả xuống, trái tim cũng theo đó mà vỡ vụn, nước mắt xông lên khóe mắt, xoay người chạy vào toilet.

      Lãnh Ngạn nhìn theo bóng lưng của , phải đau lòng, nước mắt chợt trong đôi mắt trong sáng của cũng là chua xót hốc mắt , nhưng chỉ có thể làm vậy, Duy Nhất, nhất định len lén rơi nước mắt trong toilet…

      Đúng là Duy Nhất lequydon rất muốn rơi lệ, đối mặt với chính mình qua gương trong toilet, khó mà tin được biểu của mình ngày hôm nay. thẹn thùng ngây ngô chủ động vượt qua chướng ngại rất lớn, chủ động hôn mặt , chủ động gọi là ông xã, chủ động khoác cổ , thậm chí chủ động dâng lên nụ cười mà mình cho là quyến rũ, những điều này đều là lần đầu tiên trong cuộc sống của , nhưng lại có thể đối xử với như vậy, thậm chí hoài nghi Doãn Tiêu Trác Lãnh Ngạn hay giả… muốn bị tổn thương nenmới dùng tên Lãnh Dực kết hôn với dùng lý trí phân tích lời Doãn Tiêu Trác lần nữa, lý trí nhớ lại, cuối cùng ép nước mặt ngược về. Được! Lãnh Ngạn, coi như em, ít nhất em , hơn nữa, em nhất định khiến cho em!

      Nhất định phải để cho bỏ xuống gánh nặng khắc vợ!

      Nhiễm Duy Nhất, mày bị đánh bại!

      Sau khi soi gương luyện tập nụ cười lớn, làm như có chuyện gì ra ngoài, quét giấy vụn đất thành đống.

      Quay đầu lại, nhìn thấy Lãnh Ngạn ngừng rung chuông gọi y tá, đột nhiên nảy ra ý hay.

      “Ngài Lãnh, có cần tôi giúp gì ?” hỏi mặn nhạt, khóe môi vẫn mỉm cười như cũ.

      cần em, y tá đến!” Mặt Lãnh Ngạn đen sì.

      sao?” Duy Nhất cười tiếng gian xảo, tiếng bước chân của y tá đến cửa. ra mở cửa, với y tá: “Xin lỗi, tôi là bà Lãnh, vừa rồi tôi có ở đây, ông xã tôi mới gọi , bây giờ sao, cám ơn!”

      “A, được, có chuyện lại rung chuông!” Y tá xoay người .

      Duy Nhất hả hê xoay người lại, đến bên cạnh giường, cầm dây chuông, “Như thế nào? Có chuyện gì sao? Em có thể làm giúp cái gì?”

      Lãnh Ngạn nhìn , nhắm mắt thư giãn, để ý đến nữa.

      cũng thêm gì, móc điện thoại trong túi ra gửi tin nhắn cho Doãn Tử Nhiên, cho ấy biết mấy ngày này ở bệnh viện chăm sóc Lãnh Ngạn, trở về lồng chim bồ câu, kêu tùy tiện.

      Lãnh Ngạn thấy đột nhiên yên tĩnh lại, nhịn được mở mắt ra, dùng đuôi khóe mắt quan sát , thấy gửi tin nhắn, đoán gửi cho Doãn Tử Nhiên, trong lòng khỏi tức giận, nếu nhớ Doãn Tử Nhiên cần gì phải tới chỗ của ? sớm chuẩn bị buông tay tác thành cho và Doãn Tử Nhiên.

      chuyện quan trọng hơn hành hạ , muốn tiểu, bắt đầu gọi y tá chính là vì chuyện này, nhịn đến bây giờ nhịn nổi nữa.

      “Đưa chuông cho tôi!” tức giận .

      cho!” Duy Nhất đếm xỉa đến trả lời.

      phải em muốn giúp tôi sao? Vậy em gọi y tá tới!” Bất đắc dĩ, chỉ được như vậy.

      “Cũng ! phải cần em sao? Có bản lĩnh tự mình !” Duy Nhất dùng sức ấn nút gửi tin, gửi tin nhắn cuối cùng .

      Lãnh Ngạn nhịn đến mặt ửng hồng, bây giờ có cách gì mới , “Gọi y tá, tôi muốn tiểu!”




      Chương 70: Đừng nhìn lén

      Editor: Puck

      “Lợi hại như vậy tự mình toilet ! Nếu đái dầm!” Duy Nhất thèm để ý đút điện thoại vào trong túi, thuận tiện bắt đầu huýt sáo.

      cho phép thổi! Con huýt sáo ra dáng vẻ gì nữa?!” Lửa giận của toát ra, sao chưa bao giờ phát nhóc này còn có thể chỉnh người, cố ý? Lúc này huýt sáo…

      Duy Nhất tiến tới trước mặt “Xuỵt xuỵt xuỵt xuỵt” ngừng, Lãnh Ngạn căm tức, phát kéo cổ của , đối mặt với trong khoảng cách gần, chóp mũi gần như chạm nhau, hô hấp ấm áp của dần dần xông đỏ mặt .

      định làm gì?” Duy Nhất rất hồi hộp, mặc dù sớm là người phụ nữ của , nhưng đây là lần đầu tiên đối mặt bị nhìn chằm chằm như vậy…

      Lãnh Ngạn đột nhiên há mồm cắn mạnh lên môi , đau đến mức thét lên chói tai, “Sao lại cắn em!”

      phải em muốn tăng tiến tình cảm với tôi sao?” quay đầu sang bên, lạnh lùng .

      Duy Nhất cau mũi, cắt miếng dưa hấu đưa cho , “Có ăn dưa hấu ?”

      Bây giờ Lãnh Ngạn nhìn thấy thứ có nước nhiều liền khó chịu, “ cần! Mau lấy !”

      “Vậy có muốn uống nước ?” Duy Nhất đưa cho ly nước.

      Lãnh Ngạn hận thể dùng ánh mắt giết , Duy Nhất lại thản nhiên tự đắc mà bắt đầu huýt sáo.

      “Được! Tôi sợ em! Tôi đầu hàng!” Cuối cùng thỏa hiệp, “Giúp tôi chút, tôi nhịn nổi!”

      Chiến thắng! Duy Nhất thầm vui mừng, cong môi lên, “Vừa rồi cắn đau!”

      Lãnh Ngạn hết cách rồi, nắm lấy , khe khẽ hôn lên môi , “Xin lỗi, được chưa? Nhanh lên chút!”

      Duy Nhất tươi cười rạng , chạy vào toilet lấy đồ chứa nước tiểu cho .

      Khi nhấc chăn lên, trong lòng đập thình thịch.

      “Xa chút! Đừng nhìn lén!” đột nhiên hung ác với .

      Duy Nhất làm mặt quỷ với , “Hừ! cho người ta nhìn, chẳng lẽ còn để cho y tá nhìn!”

      liếc xéo , le lưỡi thêm gì nữa, chờ kết thúc, lại yên lặng giải quyết giúp

      Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm, nhắm mắt lại, chân mày vẫn nhíu chặt, Duy Nhất, nên làm gì với em bây giờ?

      Duy Nhất từ toilet ra thấy nhắm mắt lại cho rằng ngủ, cũng quấy rầy , lẳng lặng dienlrequydno ngồi bên giường suy nghĩ về .

      Lấy giấy bút trong túi, dựa theo mặt phác thảo hình tượng bé trai, thấy còn chưa tỉnh lại, lại vẽ bé bên cạnh bé trai, hai người tay trong tay.

      Giống đứa bé của bọn họ đây?

      Bé trai giống , bé như chính mình… thầm vui, thuận tay viết tên hai đứa bé lên, nhìn vẻ mặt như núi băng của Lãnh Ngạn, dứt khoát viết ra Lãnh Tâm, Lãnh Phế! Nhất thời tức giận, ở phía sau còn thêm câu chú thích: ngàn vạn lần đừng giống như daddy!

      “Cốc cốc cốc”, cửa vang lên loạt tiếng gõ cửa.

      “Đến đây!” Duy Nhất để bức vẽ xuống chạy mở cửa.

      Lãnh Ngạn nhân cơ hội vụng trộm nghiêng mắt nhìn bức tranh này, buồn cười, đây là mẹ như thế nào? Lại có thể đặt tên cho con là Lãnh Tâm Lãnh Phế? là người phụ nữ ngu ngốc!

      Trong lúc tức giận, Duy Nhất mở cửa quay lại, ra má Tằng đưa cơm tới.

      “Má Tằng, về sau cần đưa cơm, quá phiền toái, bệnh viện có.” Lãnh Ngạn thấy má Tằng xách theo chai lớn chai .

      được!” Chuyện này Duy Nhất và má Tằng trăm miệng lời. “Hiệp nghị rồi, phải đảm bảo dinh dưỡng cho , như vậy mầm mống mới tốt!”

      Duy Nhất bưng chén canh ra, múc nước cnh đầy trong chén.

      “Hiệp nghị bị tôi xé, còn có hiệu quả sao?” Lãnh Ngạn nhìn đống giấy vụn trong hốt rác, ra rất nhớ nhung những điều ước đáng kia.

      “Em viết thêm phần! lần em viết lần! Chỉ cần ngài Lãnh sợ phiền toái!” Duy Nhất thổi nguội canh, đặt môi mình thử nhiệt độ rồi mới đút muỗng bên môi .

      khựng lại, “Tự tôi uống…uố…ng!”

      được! Điều khoản thứ hai mươi lăm quy định, khi đối phương ngã bệnh hoặc thân thể gặp bất tiện, đối phương có nghĩa vụ chăm sóc toàn bộ bên người.” Duy Nhất cố chấp giằng co với , thìa đặt môi cũng nhúc nhích.

      Lãnh Ngạn nhìn cái mũi dọc dừa quật cường và môi khẽ cong lên của , đáy lòng có thứ gì đó chậm rãi chảy xuôi, thầm thở dài tiếng, há mồm uống xong canh đưa.

      Nhiệt độ canh nồng đậm vẫn chảy đến trong lòng, ấm áp, ấm áp…

      Y tá vào phát thuốc, nhìn thấy cảnh tượng này, cười tán thưởng, “Ngài Lãnh, phu nhân ngài rất tốt với ngài!”

      Lãnh Ngạn biến sắc, trái tim lại rung động khó tả, cảm nhận hạnh phúc và khổ sở thay phiên nhau, Duy Nhất, nên đối xử quá tốt với như vậy, nếu , bỏ được em!

      nhìn Duy Nhất vừa ăn vừa chuyện với má Tằng, vô cùng mâu thuẫn, rất thích nhìn dáng vẻ Duy Nhất ăn, hình như mỗi thứ đều ăn rất ngon…

      Cũng thích nhìn khuôn mặt tươi cười quỷ quái của , cho dù đối xử như thế nào ấy vẫn mỉm cười ngọt ngào như vậy…

      “Thiếu phu nhân, nếu buổi tối về nghỉ , tôi ở lại chăm sóc thiếu gia!” Má Tằng sợ mệt.

      ! Cứ để tôi ở đây , cũng thuận tiện! Má Tằng, ra ở đây có nhà bếp, ngày mai má mua ít thức ăn tới đây, để tôi nấu món ăn cho ấy, má cũng cần chạy tới chạy lui khổ cực như vvậy.” Duy Nhất cầm chén bỏ vào giỏ, trả lại cho má Tằng.

      “Thiếu phu nhân, như vậy có thể quá cực khổ! Vẫn cứ để tôi mang đến !” Má Tằng kiên trì.

      Cuối cùng tranh chấp xong, đạt thành hiệp nghị, má Tằng mang bữa ăn tối và bữa ăn trưa, Duy Nhất ở đây phụ trách bữa sáng cho thiếu gia, như thế cuối cùng má Tằng đồng ý, xách giỏ trở về nhà họ Lãnh.

      Màn đêm dần buông xuống, Duy Nhất lấy nước từ phòng tắm ra, đưa tay cởi quần áo của Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn phát tóm lấy tay , “Làm gì? Định vô lễ?”

      Duy Nhất trợn mắt giận dữ nhìn , “ có biết mình rất thúi ? Em tinh lọc khí!”

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 71: Ngủ cùng giường mới có thể sinh bé cưng

      Editor: Puck

      Lãnh Ngạn thấy hai chân mình thể nhúc nhích, thoái chí trong chốc lát, cũng phản bác lại lời của , chỉ có thể để cho cởi quần áo của mình.

      Đây là lần đầu tiên Duy Nhất nhìn thấy thân thể , phải màu đồng cổ hay màu nâu phổ biến, khá trắng nõn, hoa văn và đường cong rất hoàn mỹ, cảm thấy nhẵn bóng khi từng chạm đến…

      “Còn nhìn? Nước miếng cũng chảy ra?” Dáng vẻ háo sắc của khiến cho thầm buồn cười.

      Duy Nhất lau khóe môi, liếc thấy mặt cười như cười, mới phát ra giễu cợt

      Vô ý đỏ mặt, khí hơi mập mờ, vắt khô khăn lông, cẩn thận lau làn da sáng bóng của , hơi nóng từ đáy lòng của hai bên bốc lên.

      lưng , Duy Nhất nhìn thấy vết sẹo kia, vết sẹo từng chạm tới rất nhiều lần, giống như con rết khổng lồ, leo lên lưng , nhìn thấy mà ghê.

      khỏi đưa tay ra vuốt ve, ràng cảm thấy thân thể của khẽ run dưới đầu ngón tay .

      “Ông xã, vết thương lưng là như thế nào?” Giọng dốc hết tình cảm dịu dàng của .

      Lãnh Ngạn nhanh chóng mặc quần áo vào, lạnh lùng giống như người xa lạ, “Được rồi! Tôi muốn ngủ! cũng nghỉ ngơi !”

      Duy Nhất biết mình hỏi vấn đề nên hỏi, bưng nước đến phòng tắm đổ , tự mình tắm rửa, lúc ra, dường như ngủ thiếp . ngủ thiếp sao? Ban ngày ngủ buổi chiều, bây giờ còn có thể ngủ?

      tới bên cạnh , nhàng , “Quy định thứ mười, trước lúc ngủ phải hôn ngủ ngon.” xong cúi người xuống, hôn môi .

      vốn chính giả bộ ngủ, bị đôi môi mềm mại của mút, cả trái tim đều tê dại, sau khi tắm mặc áo ngủ của , bên trong mặc áo ngực, mềm mại co giãn đè lên ngực , coi là người tàn tật sao? Chỉ hai chân thể động mà thôi.

      Trong nháy mắt khi chuẩn bị rút lui, vô cùng muốn, xúc động mà lấy tay đè lại đầu , tham lam hút lấy ngọt ngào của , hơi thở của . Khát vọng trong bụng kêu gào loạn lên, nhịn được đưa tay thăm dò vào phía dưới áo ngủ rộng thùng thình của , dọc theo sống lưng bóng loáng xuống, đầu óc vang lên, nhóc thối này cố ý quyến rũ , lại có thể chỉ mặc áo ngủ, mặc quần ngủ…

      Ngọn lửa đốt lên nhanh chóng, môi dần dần rời xuống, khẽ cắn cằm nhọn của , hôn lên cổ trắng nõn, sau đó dùng hàm răng cắn nút thắt áo ngủ của , tỉ mỉ lưu lại dấu răng và vết hôn trước bộ ngực mềm mại, đồng thời, tay cũng chạy đường viền quần lót của .

      “Ông xã… cần…” Duy Nhất nằm người nhàng run rẩy, da thịt thành màu hồng sáng bóng, thích cảm giác này, cảm giác được nhiệt liệt, nhưng mà, chân của bị thương đấy…

      cách nào tránh né mà hô hấp dồn dập, ôm lấy chặt, lại buông tay ra, “ ! Hôm nay em mệt mỏi rồi, nghỉ ngơi sớm chút!”

      Trái tim Duy Nhất diendalequydn dâng lên từng hồi ngọt ngào, núi băng này cuối cùng hơi cảm động sao? lời như vậy với ? gật đầu, “Ngủ ngon, ông xã! Có chuyện gọi em.”

      “Ừ.” Hô hấp của Lãnh Ngạn bình tĩnh lại, thái độ lại trở nên lạnh lẽo.

      Đột nhiên Duy Nhất nhớ ra bức tranh mình vẽ, ràng đặt lên giường, sao lại thấy? cúi đầu tìm kiếm chung quanh gầm giường.

      có thấy bức tranh em vẽ ?” Tìm khắp ngăn kéo hộc tủ cũng thấy, chỉ có thể hỏi .

      nhắm mắt lại, thản nhiên, “Cái gì? nhìn thấy!”

      “À! Vậy thôi! Có thể dì quét dọn vệ sinh cầm !” thất vọng sang căn phòng bên cạnh ngủ.

      Đợi sau khi , Lãnh Ngạn mở mắt, lấy ra bức tranh ở dưới gối, nhìn hồi lâu, cuối cùng phát ra tiếng cười khẽ, có ? và Duy Nhất có hai đứa bé đáng như vậy sao? Bé trai giống , bé giống ? dám hy vọng xa vời…

      Ánh mắt dần dần u ám, nhét bức tranh vào dưới gối lần nữa, nhàng nhắm mắt lại, làm thế nào cũng ngủ được, trước mắt ngừng ra khuôn mặt ngây thơ tươi cười của Duy Nhất và tình trạng bi thảm của hai người phụ nữ khác.

      Đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng bước chân loẹt quẹt, mở mắt ra, Duy Nhất chạy về bên ạnh , hai gò má ửng hồng, áo ngủ dài đến mông lộ ra hai chân thon dài mượt mà, nhịn được nuốt nước miếng cái.

      Duy Nhất e dè đến gần bên giường, lắp bắp, “Em… ngủ được!

      “Em định thế nào?” biết còn cố hỏi.

      “Điều thứ tư của hiệp nghị quy định, vợ chồng phải cùng giường chung gối!” xong, nhanh chóng chui vào chăn mền của , giống như sợ phản đối.

      Hương thơm nhàn nhạt xông vào mũi, hai hàng chân mày của khẽ nhếch, “Có điều này à? Sao tôi thấy?”

      “Em mới thêm đấy! nhảm! ngủ chung giường sao có thể sinh con?”

      Duy Nhất biết mình lớn mật đến cực điểm, nếu như đuổi mình , lúng túng chết mất.

      Mà đúng là nể mặt , lại có thể hung ác với , “Mau về ngủ! Đừng đè lên chân tôi!”

      ! Cứ !” Nếu ỷ lại triệt để mặt dày mày dạn !

      Hai cánh tay vòng chắc cổ tuyên bố, “Em ngủ đây, đừng đánh thức em! Có bản lĩnh ôm em sang!”

      dở khóc dở cười, gặp phải vật dính người như vậy đúng là trước nay chưa từng có, vốn cho rằng xấu hổ căng thẳng, xem ra cũng có lúc nhìn nhầm.

      Được rồi, được rồi, cùng nhau cùng nhau! Sao lại muốn ôm ngủ, nhưng mà, ông trời, ngài cho phép sao?

      đêm, chỉ đêm phải là bà xã của … Lừa mình dối người tự an ủi mình như thế, đưa tay ra ôm , để cho yên ổn dựa vào bả vai ngủ.

      Quả nhiên, tới mấy phút, thân thể trong ngực dần thả lỏng ra, hô hấp đều đều, tiếng ngáy nhè tỏ ngủ.

      Chỉ có điều, đêm nay ngủ như thế nào, chân trần trụi của nhóc này quấn lên hông

      Chương 72: Đàn ông lúc sáng sớm.

      Editor: Puck

      Khi tỉnh dậy Lãnh Ngạn cảm thấy có thứ gì đó đè ép, dưới cằm còn lông lá, mở mắt nhìn, cả người Duy Nhất lại nằm người , hai chân quấn hông , tóc dài đen nhánh xõa ra ngực .

      Đàn ông lúc sáng sớm là nguy hiểm nhất, chỉ chân bó thạch cao thôi, nhóc này cho rằng làm gì được sao?

      nhàng chải vuốt tóc tán loạn của cho chỉnh tề, khuôn mặt nhắn hồng hào ngủ say lộ ra, lôn gmi dài bao trùm lấy giấc mộng như thế nào đây?

      Trong mộng có ?

      Thở dài, thà có…

      khẽ động đậy chút, áo ngủ lớn chảy xuống, lộ ra bờ vai trắng như tuyết và nửa đẫy đà, bụng dưới của căng cứng, trong cơ thể lại bắt đầu xao động yên.

      Rất muốn dời ánh mắt , nhưng cuối cùng nhịn được đưa tay khẽ vuốt bả vai trơn mềm của , tiếp theo xuống phía dưới, ngón tay cảm nhận mỗi tấc da thịt bóng loáng như tơ của .

      tay khác vuốt ve vòng eo thon thả, cách viền quần lót đưa về phía giữa đùi , mà giữa đùi đè nặng

      Mạch máu giãn ra đến cực điểm, cảm giác mình sắp nổ tung.

      “Ưmh…” Dường như Duy Nhất ngủ say cũng có cảm giác, nhàng uốn éo người, lại vừa đúng ma sát chỗ nào đó của , há miệng thở hổn hển, sắp tiếp tục kiên trì được nữa!

      Đột nhiên vang lên tiếng khóa cửa chuyển động, đánh lui nhiệt tình khắp người , nhanh chóng kéo chăn lên che kín và Duy Nhất.

      Phía sau lộ ra khuôn mặt tươi cười cực lớn – Doãn Tiêu Trác.

      Lãnh Ngạn nhíu mày, “Trước khi vào biết gõ cửa sao?”

      Doãn Tiêu Trác nhếch miệng cười tiếng, “Từ lúc nào giữa chúng ta lại có thói quen này?”

      xong liền đến bên giường, lại phát Duy Nhất lộ ra nửa cái đầu nằm người Lãnh Ngạn, chậc lưỡi, “Quên mất quên mất! Bây giờ giống ngày xưa, sau này nhớ gõ cửa, ha ha!”

      “Cậu chút được sao?” Lãnh Ngạn leqdon sợ làm thức Duy Nhất say giấc.

      “Chà, cậu đúng là quan tâm! Cậu định cảm ơn tôi thế nào?” Doãn Tiêu Trác tùy tiện ngồi xuống bên cạnh giường.

      “Cám ơn cậu cái gì?” Lãnh Ngạn hiểu.

      “Bây giờ cậu có thể có được bảo bối của cậu, tôi là đại công thần! Nếu phải tôi giúp cậu ràng với Duy Nhất, chừng bây giờ Duy Nhất còn hận cậu để ý đến ấy.

      ra là cậu!” Lãnh Ngạn tức giận dứt, “Tôi sao Duy Nhất tốt đẹp lại trở nên kỳ quái như thế, ai mướn cậu xen vào chuyện của người khác? Chuyện của chính tôi tự tôi giải quyết! phải em trai cậu rất thích Duy Nhất sao? Sao cậu giúp em trai mình? Đúng là có tật xấu!”

      “Nhưng mà Duy Nhất thích chính là cậu! Nếu tôi rất vui mừng có em dâu như vậy. Làm phiền cậu đối xử tốt với ấy chút, tôi muốn nhìn thấy nhân viên của mình cả ngày hoảng hốt làm việc gì sai! Mặc dù Kỳ Thịnh của cậu có tiền, nhưng đền tiền cho chúng tôi cũng có lời phải ?” Doãn Tiêu Trác cười .

      Lãnh Ngạn vừa định tiếp, Doãn Tiêu Trác lập tức bổ sung thêm câu, “Còn nữa, tôi phải tìm phụ nữ quấn cậu, bởi vì tôi định cả đời ở cùng với cậu, tôi còn muốn tìm phụ nữ! Cậu phiền tôi ngày ngày… tôi sợ biến thành gay!”

      Lãnh Ngạn bị câu của cậu ta làm cho bật cười, quả , khi sống độc chỉ có hai người bạn, là Doãn Tiêu Trác, người khác trước mắt biết bận rộn gì.

      “Cậu với ấy bao nhiêu?” hỏi, phải chuẩn bị trong lòng.

      toàn bộ! Lựa chọn chút, chuyện của cậu là do ấy tự mình tra được, tôi chuyện về người vợ trước và bạn trước, còn cậu là kẻ ngốc mê tín nữa, về chuyện khác nhà cậu tôi quan tâm!”

      “Tiêu, cậu biết, tôi thể chung chỗ với Duy Nhất, coi như ngày nào đó tôi muốn kết hôn, người kia cũng thể là Duy Nhất, má Tằng chỉ thay tôi kiếm đứa bé, cậu cần gì phải vậy?” Trong mắt Lãnh Ngạn dâng lên tầng sương mù.

      “Lãnh Ngạn, tôi muốn nhìn thấy cậu cột mình vào trong cam kết ngu xuẩn đó, đến bây giờ, Duy Nhất dienlqueydon cũng chỉ biết cậu sống trong bóng ma khắc vợ, cũng biết người khác, coi như cậu bỏ thứ tồn tại! Mỗi người đều có quyền có hạnh phúc, cậu có, Duy Nhất cũng có!” Chân mày Doãn Tiêu Trác toát lên vẻ sầu lo.

      Lãnh Ngạn thở dài, vuốt tóc Duy Nhất, “Đều là sai lầm của tôi, nên đồng ý trò chơi hoang đường mượn bụng sinh con, coi như đồng ý, cũng nên sinh lòng thương hại Duy Nhất, khiến cho ấy sinh ra ảo giác.”

      “Lãnh Ngạn!” Doãn Tiêu Trác có tức giận chỉ tiếc rèn sắt thành thép, “Rốt cuộc cậu nghe hiểu ý tôi chứ? Cậu Duy Nhất, Duy Nhất cũng cậu, cậu cưới ấy cưới ai? Tôi cho cậu biết, Lãnh Ngạn, nếu như cậu dám chịu trách nhiệm cưới người ta, tôi là người đầu tiên buông tha cậu!”

      Lãnh Ngạn rất kinh ngạc với kích động của cậu ta. “Cậu kích động mù quáng cái gì? Tôi cưới người nào có liên quan gì đến cậu? phải cậu cũng Duy Nhất chứ?”

      “Vậy sao? Cậu ghen à? Cậu ghen tỵ sao? Nếu như cậu có ý định cưới ấy, sao cậu quan tâm tới tôi hay ấy!”

      Lãnh Ngạn cười lạnh, “Tôi ghen cái gì, như vậy hai em các cậu có thể đánh nhau cả ngày, còn cần tới tôi sao?”

      “Các ồn ào gì vậy?” giọng vang lên, Duy Nhất thò đầu ra từ trong ngực Lãnh Ngạn.

      “Duy Nhất, chào buổi sáng! Tụi ồn ào!” Doãn Tiêu Trác cười chào hỏi với , ánh mắt rơi vào nửa người phía lộ ra của Duy Nhất.

      Lãnh Ngạn cảm nhận được ánh mắt khác thường của cậu ta, lập tức phát hơn nửa cảnh xuân thân thể của Duy Nhất lộ ra ngoài, vội vàng kéo lại, tức giận mắng Doãn Tiêu Trác: “Thu hồi ánh mắt đắm đuối của cậu lại!”

      Doãn Tiêu Trác cười to, “Còn ăn giấm! Thôi, tôi ở đây làm kỳ đà nữa, hai vợ chồng các cậu thích làm gì làm, còn nữa, mua bữa ăn sáng cho hai người, mệt mỏi bổ sung thể lực, ha ha!” bỏ lại tràng cười dài, rời khỏi phòng bệnh.

      “Bữa ăn sáng?!” Duy Nhất sợ hãi kêu lên, “ xong! Ông xã, em đồng ý với má Tằng làm bữa sáng cho , sao gọi em dậy!”

      “Làm bữa sáng cái gì! Tôi muốn ăn!” Lãnh Ngạn nhìn chằm chằm ngực , bởi vì vừa mới vuốt ve áo ngủ sớm mở ra, nội dung bên trong khiến bất kỳ người đàn ông nào cũng có ý nghĩ kỳ quái, lại bị Doãn Tiêu Trác thấy nửa, trong lòng buồn bực thôi.



      Chương 73: Xin lỗi, quấy rầy…

      Editor: Puck

      Duy Nhất liếc thấy lửa giận trong mắt , biết sao lại chọc , lại gần mặt , “ tức giận sao? Ông xã?”

      Lãnh Ngạn biết rốt cuộc là tức giận ai, tóm lại trong đầu mớ bòng bong, tức giận dội cho câu, “Đúng vậy! Em đè người tôi đêm, tôi sắp biến thành bánh thịt rồi! Còn mau xuống!”

      Lúc này Duy Nhất mới để ý tư thế ngủ của mình, le lưỡi cái, hoàn toàn để ý tới tính xấu của , ngược lại ghé vào phía , cười hì hì, “Ông xã, nụ hôn đầu sáng sớm!”

      Thấy Lãnh Ngạn định chuyện, lập tức chen miệng, “Nếu như muốn xuỵt xuỵt!”

      Lãnh Ngạn im lặng, chờ lúc hành động tự nhiên nhất định phỉa cho chút màu sắc!

      Khi môi vừa hôn như chuồn chuồn lướt nước, lập tức đuổi xuống, “Nhanh lên! Xem em mặc thành dáng vẻ gì, đợi lát nữa bác sỹ tới! Có phải muốn lộ ra cho bọn họ nhìn ?”

      Duy Nhất mừng thầm, ra phải là để ý!

      Từ người trực tiếp nhảy xuống nền nhà, hai chân trần trụi, chân dài mượt mà trắng như tuyết dienalenquuydon và mông dưới áo ngủ, Lãnh Ngạn thấy lại rung động trận, nhịn được tức giận mắng, “Nhanh thay quần áo! Nhìn ra dáng vẻ gì nữa!”

      Duy Nhất làm mặt quỷ với , chạy vào phòng tắm.

      Đôi mắt đen nhánh phát sáng của kéo thành đường vòng cung xinh đẹp sau lưng , khóe môi cũng khỏi nhếch lên, bắt đầu từ khi đường cong mềm mại của lúc xoay người, cho đến khi ngâm nga bài hát từ trong phòng tắm ra, lập tức thu lại.

      Duy Nhất tỉ mỉ cầm ly nước, bàn chải đánh răng và khăn lông đến trước giường , để cho đánh răng rửa mặt.

      nhìn dáng vẻ nghiêm túc của , trong lòng vô cùng rối rắm, suy cho cùng nên làm gì? Duy Nhất, cho em được tương lai, nên mất trái tim trong bản giao dịch này…

      “Duy Nhất, mua cho tôi hộp xì gà! nhanh !” Lúc độc, thuốc lá là bạn đồng hành tốt nhất của

      Còn hút thuốc lá? Duy Nhất trừng mắt liếc , “Hiệp nghị thứ mười, nghiêm cấm hút thuốc uống rượu, tránh cho cục cưng bị dị dạng!”

      “Bảo em em phải !” Lãnh Ngạn nhíu mày, “ phải em muốn phục vụ tôi sao? Nhanh !”

      Duy Nhất bĩu môi xoay người rời ! Chỉ có điều để cho hút thuốc! gần như có thể tưởng tượng ra dáng vẻ ngồi mình trong bóng tối giữa làn khói thuốc, có phải tượng trưng cho độc ? Từ đó, có bên cạnh , độc nữa…

      Mười phút sau, Duy Nhất trở lại phòng bệnh, lại bị hình ảnh trước mắt làm giật nảy mình, bọn họ làm gì? Y tá đó còn vừa vừa cười với , còn duỗi tay vào trong quần áo của ! Buồn cười, vừa mới rời khỏi lập tức bắt đầu quyến rũ người khác, ai gần nữ sắc? Quá gạt người!

      “Ông xã!” gọi ngọt ngào tiếng, đột nhiên nhào qua, gạt y tá sang bên.

      Tiếng thủy tinh vỡ vụn rất truyền đến, Duy Nhất cúi đầu nhìn, nhiệt kế rơi đất vỡ nát, hạt thủy ngân lqd còn động mặt đất.

      “Hóa ra bà Lãnh đến!” Y ta nhìn Duy Nhất chút, trong mắt lóe lên chút mất mát, “Tôi lấy nhiệt kế khác!”

      cần!” Lãnh Ngạn , “Tôi sốt, tự tôi biết! Cám ơn.”

      Y tá ngoái đầu lại nhìn cười thản nhiên, “ cần, đúng rồi, có cần gì rung chuông!”

      “Được!” Khi ta đóng cửa trong nháy mắt, Lãnh Ngạn vẫn quên cho ta nụ cười.

      Duy Nhất ở bên cạnh thấy vậy lửa giận toát ra, móc thứ nhét vào trong miệng .

      Sắc mặt lập tức thay đổi rệt, ói như điên, “Đây là thứ gì? Chua chết người!”

      “Kẹo tú đậu *!” Duy Nhất cười ha ha.

      (*) Kẹo tú đậu: là loại kẹo trẻ em, bên ngoài rất chua, ăn hết lớp chua tới lớp kẹo ngọt bên trong. Tú đậu còn có nghĩa là chập mạch, thần kinh.

      “Em đúng là chập mạch? Cho tôi ăn thứ này?” cầm lấy ly bàn uống nước điên cuồng.

      “Hừ! Ai bảo quyến rũ y tá!?” Duy Nhất cong môi lên, dáng vẻ ghen tức.

      vừa bực mình vừa buồn cười, nhóc này cũng quá thích ăn dấm rồi!

      “Tôi đâu quyến rũ y tá? ấy chính là mà tôi cứu trong tai nạn xe cộ kia!”

      “Cho nên ta lấy thân báo đáp hả?” Duy Nhất càng nghe càng vui, vốn cho rằng y tá hề có liên quan, nào biết có sâu xa như vậy!

      “Em mò cái gì? Đừng làm bẩn danh tiết con người ta! Em thấy ấy lấy thân báo đáp khi nào? chẳng hiểu ra làm sao! Xông tới còn làm vỡ nhiệt kế!” cau mày trách cứ .

      Duy Nhất bị lời đâm bị thương, ra phải chú ý đến danh tiết, chỉ có điều danh tiết con người ta rất quan trọng, danh tiết của quan trọng…

      mượn thân thể sinh con, sau đó dùng tiền đuổi , cần để ý đến danh tiết của ? Lần đầu tiên của chính là tối đó, bọn họ hoàn toàn là người xa lạ, thô lỗ chiếm lấy , khi đó có nghĩ tới danh tiết của ? Mỗi ngày gần bên cạnh , nhưng lại chỉ có thể là em chồng của , lúc này danh tiết của có quan trọng ? trêu chọc , chiếm lấy , lại muốn trốn tránh , đuổi , có từng tính toán đến danh tiết của ? đột nhiên im hơi lặng tiếng rồi…

      Điều này khiến cho thấy rất kỳ lạ, gần đây phải líu ríu rất nhiều đạo lý sao?

      “Tại sao chuyện?” kinh ngạc hỏi.

      “Lãnh Ngạn,” dáng vẻ của rất sa sút, “Vậy còn danh tiết của em?”

      Lãnh Ngạn ngẩn ngơ, danh tiết của ? đúng là chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này…

      “Đó là em tự nguyện!” lạnh lùng đáp câu.

      Đúng, là tự nguyện!

      vô liêm sỉ, đối với , có lẽ vốn là người phụ nữ đáng khinh bán thân thể mình, nếu sao lại lạnh nhạt với như vậy? cười mình, có tư cách gì muốn danh tiết, từ ngày bán mình cho trở , ở trong mắt người khác, còn danh tiết rồi…

      Đúng vậy, bọn họ từng có khoảng thời gian đáng lưu luyến, nhưng có lẽ chỉ là mới mẻ với , cảm giác mới mẻ qua , còn ý nghĩa, cho nên mới đuổi . Nghe thiếu gia nhà có tiền đều chơi như vậy…





      Chương 74: Xin lỗi, quấy rầy 2.


      Editor: Puck

      Trước mắt lại lên nụ cười ấm áp lúc và y tá đùa giỡn, khi cười rộ lên rất mê người, cực kỳ mê người, chỉ có điều, cho tới bây giờ nụ cười ấy chưa từng cho . Buồn cười nhất chính là vẫn mơ mộng hão huyền cho an ủi, cho ấm áp, mà mang lại cho chỉ có phiền não, người khác dễ dàng khiến cười, còn chỉ khiến tức giận, ra tất cả cũng chỉ do tự cho là mình đúng, tự mình đa tình mà thôi…

      lặng lẽ thu túi xách, lúc qua bên cạnh dừng bước, đưa lưng về phía , “Xin lỗi, là tôi biết xấu hổ, quấy rầy…”

      tới bên cửa, lại nhớ ra cái gì, cầm gói kẹo tay đặt chăn của , “ được hút thuốc lá, cái này phải để chơi , lúc mệt mỏi ăn viên có thể hưng phấn tinh thần, tôi thôi!”

      Nhìn bóng dáng nho của biến mất sau cánh cửa khép lại, tim của giống như vỡ ra vết thương, sau đó chua xót tràn ra từ khe đó, càng tràn ra càng nhiều, cuối cùng giống như thủy triều dâng lên…

      Khoảnh khắc đó, rất muốn gọi tên , nhưng thanh mắc kẹt trong cổ họng, thế nào cũng gọi ra…

      Tầm mắt rơi vào hộp kẹo, chữ viết hộp kẹo dần mơ hồ…

      Duy Nhất, chỉ mong đó là tổn thương nhất với em…

      nhìn xuyên qua cửa kính, vẫn nhìn thấy bóng dáng nho đó chậm rãi biến mất bên ngoài tầm mắt

      Lúc má Tằng tới đưa bữa trưa phát chỉ có thiếu gia nằm lẳng lặng giường ngủ.

      “Thiếu gia, thiếu phu nhân đâu?” Má Tằng hỏi.

      Lãnh Ngạn tỉnh dậy từ trong giấc mộng, trong mộng tràn đầy cặp mắt sáng trong của Duy Nhất, mái tóc dài đen nhánh và nụ cười ngọt ngào, tỉnh dậy lại nhớ đến hình ảnh lúc nằm ngủ người

      “Thiếu gia?” Má Tằng cho rằng còn chưa đánh thức .

      ấy rồi! Bị tôi đuổi !” Lãnh Ngạn bình tĩnh .

      “Tại sao? Thiếu gia?” Má Tằng cảm thấy kỳ quái, chẳng lẽ cãi nhau, hôm qua vẫn còn rất tốt mà!

      tại sao!” Lãnh Ngạn dứt khoát muốn tới đề tài này.

      Má Tằng thở dài, “Thiếu gia, má Tằng hy vọng cậu tìm được hạnh phúc thuộc về mình, đừng dừng lại trong quá khứ!”

      “Má Tằng, má cũng nghĩ như vậy sao? Nhưng…” làm thế nào mới có thể qua lằn ranh trong lòng kia? , vĩnh viễn tha thứ cho mình…

      “Thiếu gia, cậu cần gì chứ? Có số việc dù là ai cũng nên để trong lòng, cậu cũng đừng để ý nhiều dienlanelquydon như vậy, phải còn có tôi sao?” Má Tằng bắt đầu lau nước mắt.

      “Nhưng mà, trăm năm về sau làm thế nào?” Lãnh Ngạn cố nặn ra nụ cười, mượn nó an ủi má Tằng, “Má Tằng, đừng như vậy, tôi rất tốt, rất tốt! Má biết tại sao tôi muốn che đôi mắt Duy Nhất ?”

      Má Tằng giữ lệ gật đầu, “Biết, má Tằng biết, cậu chính là sợ thiếu phu nhân nhìn thấy cậu, thích cậu, sợ sinh đứa bé còn khúc mắc chưa , nhưng cuối cùng lại thích, má Tằng cảm thấy rất tốt!”

      “Má Tằng, tôi hiểu ý tốt của má, tôi biết mình làm gì! mua cho tôi bao xì gà!”

      Vẻ mặt của vân đạm phong khinh *, ánh mắt rơi lên hộp kẹo tú đậu, hơi chần chừ, “Thôi, đừng !” Rốt cuộc là ai đau? Ai khiến cho ai đơn hơn…

      (*) vân đạm phong khinh: nhàn nhạt như mây trôi, nhàng như gió thổi, màng đến điều gì

      --- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

      Duy Nhất từ bệnh viện ra ngoài, vào quán cà phê tên ONLY kia, chính ở nơi này, quyết định muốn Lãnh Ngạn, hòa tan Lãnh Ngạn, hôm nay, quán cà phê vẫn như cũ, nhưng cà phê vào trong miệng lại đắng gấp ngàn lần ngày đó…

      Ngồi suốt cả ngày trong quán cà phê, ăn cơm, cũng suy nghĩ gì khác, chỉ nhìn mặt trời từ đông chuyển sang tây ngoài cửa sổ, nhìn đám mây lúc ráng chiều hơi rực rỡ, biết, nên về nhà…

      Trở lại chuồng chim bồ câu, Doãn Tử Nhiên ở đây, mệt mỏi ném mình lên giường, chăn che đầu tiếp tục giấc ngủ dài, ngủ thẳng đến thiên hoang địa lão *, tỉnh lại tốt biết bao! Như vậy còn cảm giác đau, Lãnh Ngạn, rất hận , hận đến đáy lòng vặn vẹo, nhưng có nước mắt…

      (*) thiên hoang địa lão: đến ngàn vạn năm sau, đến khi còn trời đất.

      Trằn trọc yên, nửa mê nửa tỉnh oán hận ánh mắt tràn đầy lạnh lùng, mặt lạnh lùng lúc đó của , nhưng hết lần này tới lần khác lại xuất . Lãnh Ngạn, lại hận lần thứ nhất! Tại sao ngủ để cho em ngủ yên…

      biết ngủ bao lâu, ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.

      “Doãn Tử Nhiên đáng chết, ra cửa lại mang chìa khóa! Nếu em trở về định phá hủy nhà mà vào sao?” vừa mắng vừa mở cửa, ai ngờ đứng bên ngoài là má Tằng!

      “Thiếu phu nhân…” Hai mắt đẫm lệ của má Tằng nhìn .

      “Má Tằng, sao má lại tới đây? Mời vào !”

      Bình thường má Tằng rất thương Duy Nhất, Duy Nhất thể hoan nghênh bà. Má Tằng bước vào phòng, quan sát tỉ mỉ, “Thiếu phu nhân, ở trong phòng như vậy?”

      Lời này khiến Duy Nhất cảm thấy thoải mái, đây chính là nơi lớn lên! Đây cũng là nơi tràn đầy vui sướng với ! khẽ mỉm cười, “Má Tằng, nơi này rộng rãi hào hoa như nhà họ Lãnh, nhưng mỗi góc đều tràn đầy kỷ niệm giữa mẹ và tôi, tôi thích khí ấm áp nơi này.”

      “Má Tằng tuyệt đối có ý này! Má Tằng chỉ là người làm, đâu có tư cách những điều này!” mặt má Tằng lộ ra nụ cười lúng túng vì sai.

      Duy Nhất rót cho má Tằng chén nước, “Má Tằng, mời uống nước, đừng như vậy, tôi biết má đối tốt với tôi, trong quan niệm của tôi có cái gì mà người làm kẻ dưới.”

      Má Tằng nhận lấy nước đặt lên bàn, nắm lấy tay , “Thiếu phu nhân, má Tằng tới van xin .”

      Trong lòng Duy Nhất biết là vì cái gì, chỉ có điều ngốc như vậy nữa, bao giờ làm những chuyện hạ thấp giá trị con người, đưa tới cửa tự rước lấy nhục!

      “Má Tằng, má đừng nữa, tôi về!”

      “Thiếu phu nhân!” Má Tằng đột nhiên quỳ mặt đất, “Thiếu phu nhân, má van xin , xin trở về .”
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 75: Gặp chuyện may

      Editor: Puck

      Duy Nhất bị dọa sợ, vội vàng đỡ lấy bà: “Má Tằng, má làm gì vậy! Má mau đứng dậy !”

      “Thiếu phu nhân đồng ý trở về má mới dậy!” Má Tằng cố chấp giống như con nít.

      Duy Nhất trái kéo phải kéo cũng thể kéo bà dậy, thể làm gì khác hơn là cũng quỳ đất, ngừng lắc đầu, “Má Tằng, tôi về! Cho dù má gì tôi cũng về! Nếu muốn quỳ tôi quỳ cùng má!”

      Hai người cứ giằng co thôi, khóa cửa vừa động, Doãn Tử Nhiên trở lại, nhìn thấy cảnh trong nhà, hiểu xảy ra chuyện gì.

      Sau khi Duy Nhất giọng , Doãn Tử Nhiên kéo cánh tay , túm lấy , gầm lên với , “Mấy người nhà họ Lãnh là kẻ điên, em cũng điên sao? Bà ta thích quỳ cứ để cho bà ta quỳ, em ở đây làm gì? , nhắm mắt làm ngơ! Chúng ta dứt khoát ra ngoài!” xong kéo Duy Nhất ra khỏi nhà, mặt má Tằng biến sắc đến mức khó coi lạ thường.

      Ở bên ngoài Duy Nhất dùng sức giãy giụa, “Tử Nhiên, bà ấy là người cao tuổi! Sao lại như vậy?”

      “Bà cụ làm sao? Bà cụ nên có dáng vẻ của bà cụ, càn quấy như vậy xem như thế nào! Lãnh Ngạn quan tâm em, quan tâm em tại sao ta đến? Toàn thế giới có ai quan tâm em hơn !” Doãn Tử Nhiên tức giận bất bình, lao thẳng đến tóm lấy Duy Nhất lên xe.

      trai cũng là kẻ điên, lại còn giúp đẩy em vào cái hố nhà họ Lãnh, sao lại giúp !” Doãn Tử Nhiên khởi động xe, còn vừa oán trách.

      đâu?” Duy Nhất hỏi cắt đứt lời càu nhàu của .

      bằng chúng ta lqd xem phim, sau đó vừa đúng lúc ăn cơm tối, thấy sao?” Doãn Tử Nhiên quan tâm đề nghị.

      cần làm sao?” Duy Nhất lườm .

      chính là vì em mà hy sinh tất cả!” Doãn Tử Nhiên lộ ra khuôn mặt tươi cười lớn sát bên cạnh .

      Duy Nhất đẩy ra, “ còn phải làm, nếu cha lại muốn dạy dỗ !”

      sao! Kể cả khi làm việc cha cũng còn muốn dạy dỗ ! tóm lại chính là nhìn vừa mắt !”

      Xe chậm rãi chạy , bọn họ ai hay biết, trong ngõ hẻm sau lưng bọn họ có người giơ máy chụp hình lên…

      Trong suốt quá trình xem phim, tinh thần Duy Nhất hề tập trung, hoàn toàn biết phim chiếu cái gì.

      Rời khỏi rạp chiếu phim, Doãn Tử Nhiên mở cửa xe cho , “Duy Nhất, nam chính vừa rồi vô cùng khôi hài!”

      Duy Nhất ngồi lên xe nhưng giống như nghe thấy.

      Doãn Tử Nhiên lên xe liếc nhìn sắc mặt của , trong lòng khỏi mất mát, ai cũng thấy được Duy Nhất yên lòng.

      “Duy Nhất!” gọi lần nữa.

      “Hả? Cái gì?” Duy Nhất giống như tỉnh lại từ trong mộng.

      Mặt Doãn Tử Nhiên như đưa đám, “ cho biết, phim vừa rồi diễn cái gì?”

      “Cái gì?” Duy Nhất hoàn toàn mờ mịt.

      Doãn Tử Nhiên trầm mặt xuống, “Thôi, để đưa em trở về thôi, người em ra ngoài, nhưng tâm vốn ra ngoài.”

      “Tử Nhiên, xin lỗi, em lo lắng biết mình bà ấy ở đó có chuyện gì …”

      Lời giải thích của Duy Nhất nghe tái nhợt mà có sức. Doãn Tử Nhiên nữa, lặng lẽ lái xe đưa về chuồng chim bồ câu.

      Duy Nhất vội vàng xuống xe chạy lên tầng , vừa mở cửa nhìn, má Tằng té xỉu đất. vừa kinh hoàng vừa sợ, lớn tiếng kêu Doãn Tử Nhiên, đưa má Tằng vào bệnh viện.

      Trước cửa phòng cấp cứu trong bệnh viện, biết nên làm sao đây, nếu như bởi vì vừa ròi liều mạng dienlqudon tùy hứng rời mà má Tằng có gì ngoài ý muốn, áy náy cả đời, Lãnh Ngạn chắc chắn mắng chết

      Nhớ tới nên thông báo cho người nhà họ Lãnh, lại dám cho Lãnh Ngạn, vì vậy gọi điện thoại cho Tần Nhiên, sau đó ngồi ghế chờ, yên lặng cầu nguyện cho má Tằng.

      Doãn Tử Nhiên ngồi chồm hổm xuống cầm tay của , “Duy Nhất, đừng lo lắng, có chuyện gì! Chỉ té xỉu mà thôi, có thể là bệnh người già.”

      Duy Nhất gật gật đầu, trong lòng hề thả lỏng chút nào, mệt mỏi vùi đầu đùi.

      Khoảng nửa giờ sau, cúi thấp đầu cảm thấy bóng đen bao phủ, trước mắt xuất chiếc xe lăn và đôi chân bó thạch cao, trong lòng chợt khẩn trương, thậm chí dám ngẩng đầu lên nhìn .

      “Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?” Giọng của rất gấp gáp, cũng rất hung dữ.

      Mười ngón tay Duy Nhất đan xen, che giấu nội tâm căng thẳng, giọng , “Xin lỗi, là tôi tốt, nên để mình má Tằng ở nhà.”

      “Nhà ? Bà ấy đến nhà làm gì?” Hình như hơi tức giận.

      Duy Nhất lên tiếng, tại sao nhà , còn phải hỏi sao?

      để mình bà ấy ở nhà, đâu?”

      Giọng điệu của giống như chỉ trích sao? Duy Nhất dám chuyện, phải má Tằng vẫn quỳ gối ở nhà chứ? Lương tâm bất an, sớm biết ra ngoài với Doãn Tử Nhiên, kiềm chế được vụng trộm liếc mắt nhìn Doãn Tử Nhiên.

      Lãnh Ngạn nhìn ánh mắt của lập tức hiểu ra, ra hẹn hò với Doãn Tử Nhiên, vừa rời khỏi hẹn hò với Doãn Tử Nhiên! Còn luôn miệng hiệp ước nhất định gì đó, còn muốn , tặng hoa cho , làm tìm người đàn ông khác sao?

      mất mẹ từ , là má Tằng nuôi lớn, tình cảm với má Tằng thua kém gì mẹ, nếu như má Tằng xảy ra chuyện,

      “Nhiễm Duy Nhất!” giận đến sôi gan, nắm lấy cổ tay , quăng từ ghế xuống đất, “ ra ngoài quyến rũ đàn ông đành, tôi so đo, nhưng nếu như làm tổn thương má Tằng, tôi quyết tha cho !”

      Duy Nhất ngã sấp xuống nền đất lạnh như băng của bệnh viện, cánh tay chống mặt đất, chà rách miếng da lớn, rỉ rau máu, đau rát.

      Doãn Tử Nhiên thấy thế lập tức tiến lên đỡ lấy , dùng thân thể bảo vệ , rống lớn với Lãnh Ngạn, “Rốt cuộc là ai làm tổn thương ai? làm tổn thương Duy Nhất còn chưa đủ sao? có tư cách gì mắng Duy Nhất?”

      Lãnh Ngạn khiêu khích nhìn cậu ta, “Tôi có tư cách? Cậu có tư cách sao? Bây giờ ấy là bà xã của tôi! Doãn Tử Nhiên, bỏ tay cậu khỏi người bà xã tôi!”
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 76: Đồng ý với tôi

      Editor: Puck

      “Tôi buông!” Ngược lại Doãn Tử Nhiên ôm chặt Duy Nhất, “ coi ấy là bà xã mình khi nào? quan tâm ấy sao? Thương ấy sao? ấy sao? Nếu những điều này có, như vậy buông tay ! Tôi càng thương ấy hơn !”

      Lãnh Ngạn vốn định buông tay mà thành toàn cho Duy Nhất và Doãn Tử Nhiên, nhưng hôm nay bị chuyện của má Tằng kích thích, cộng thêm bất kỳ người đàn ông nào cũng có tự tôn, dù sao cũng cách nào dễ dàng tha thứ cho người đàn ông khác ôm bà xã mình vào ngực trước mặt mình, cũng có đạo lý chắp tay nhường bà xã mình cho người ta trước mắt mọi người.

      Cặp mắt đen nhánh của như muốn phun ra lửa, chỉ hận thay chân cách nào nhúc nhích, chỉ có thể trơ mắt nhìn Doãn Tử Nhiên ôm chặt Duy Nhất, mà Duy Nhất lại hoảng sợ mở to mắt nhìn . sợ như vậy làm gì? Giống như con gà con đáng thương trốn trong ngực Doãn Tử Nhiên sưởi ấm.

      “Nhiễm Duy Nhất, em tới đây cho tôi!” Giọng của lớn, nghe vẫn còn rất bình tĩnh, nhưng lại có lực lượng cách nào kháng cự, kèm theo lửa giận thiêu đốt trong đáy mắt làm nền, có lực uy hiếp vô tận.

      “Đừng qua đấy!” Doãn Tử Nhiên lqd đột nhiên tăng thêm lực cánh tay, ôm chặt hơn.

      Ánh mắt Duy Nhất dao động giữa hai người bọn họ, biết nên làm sao.

      “Nhiễm, Duy, Nhất.” Lãnh Ngạn phun ra tên của từng chữ từng chữ từ trong kẽ răng, đồng thời cũng tuyên bố quyền uy của .

      Duy Nhất giật giật khóe môi, khẽ gật đầu, lại càng co lại về phía sau.

      Trong nháy mắt đó, nhìn thấy trong tròng mắt đen nhánh của Lãnh Ngạn có thứ gì đó nháy sáng, tiếp theo trở nên tăm tối ảm đạm, cuối cùng thành màn sương lạnh, hiểu sao đáy lòng run rẩy, dám nhìn thẳng vào mắt , ngâgnr đầu trông thấy mắt Tần Nhiên, nhưng cặp ánh sáng như mũi nhọn khiến cho biết làm sao, giống như ánh mắt có chỗ để buông ra…

      Đúng lúc này, cửa phòng cấp cứu mở ra, mọi người cùng lúc xông lên, cuối cùng hóa giải lúng túng của Duy Nhất.

      Bác sỹ gỡ khẩu trang xuống giải thích, “Đừng nóng vội, bệnh nhân chỉ bị hạ huyết áp, quỳ quá lâu, đột nhiên té xỉu, bây giờ sao!”

      “Quỳ quá lâu?!” Lãnh Ngạn lại kích động, “Tại sao lại quỳ xuống? Nhiễm Duy Nhất, làm cái gì với bà cụ?”

      Duy Nhất rất đau lòng với việc này, má Tằng vẫn coi như con , nên để mình bà ở nhà, may mà bây giờ có việc gì, nếu đừng Lãnh Ngạn, ngay cả chính cũng tha thứ cho chính mình.

      Y tá đẩy má Tằng ra, Duy Nhất để ý tới Lãnh Ngạn, tiến lên cầm tay má Tằng, tràn đầy áy náy, “Má Tằng, xin lỗi!”

      Tay má Tằng hơi lạnh, có vài nếp nhăn già nua, bà cũng nắm chặt tay Duy Nhất, Duy Nhất theo y tá cùng đẩy má Tằng vào phòng bệnh.

      “Thiếu gia, tôi sao, đừng trách cứ thiếu phu nhân.” Má Tằng vươn tay về phía Lãnh Ngạn.

      Lãnh Ngạn hơi chần chứ, tiến lên cầm lấy.

      Má Tằng khẽ mỉm cười, đặt chồng tay Lãnh Ngạn và Duy Nhất lên nhau, với Duy Nhất, “Thiếu phu nhân, đồng ý với tôi.”

      “Má Tằng…” Lệ Duy Nhất P.dlqd rơi đầy mặt, nhưng tỏ thái độ.

      Tay Lãnh Ngạn dính mu bàn tay , ấm áp nhàn nhạt, lại khiến cho muốn lùi bước, thử kéo tay ra, lại bị má Tằng nắm chặt.

      “Thiếu phu nhân, đồng ý với tôi.” Má Tằng vẫn lặp lại những lời này.

      Duy Nhất hiểu, má Tằng chỉ là người làm, tại sao nhất định phải cột mình và Lãnh Ngạn chung chỗ? Nếu như chỉ vì tìm người làm bạn với Lãnh Ngạn, chăm sóc Lãnh Ngạn, tại sao lại chọn trúng ?

      “Thiếu phu nhân, nếu như có lỗi, đó là lỗi của tôi, liên quan đến thiếu gia, thiếu phu nhân đồng ý với tôi!” Trong mắt má Tằng xuất nước mắt.

      Duy Nhất càng thêm hiểu má Tằng gì…

      “Má Tằng, má gì vậy? Muốn Duy Nhất đồng ý với má cái gì?” Lãnh Ngạn chen miệng vào.

      Má Tằng thấy Duy Nhất từ đầu đến cuối gật đầu, lập tức chuyển mục tiêu sang Lãnh Ngạn, “Thiếu gia, cảm ơn cậu đối xử tốt với tôi như vậy. Nhưng tôi già, có lẽ ngày giống như hôm nay, biết như thế nào ngủ.”

      “Má Tằng, má đừng càn!” Lãnh Ngạn hơi lộ vẻ xúc động.

      Duy Nhất nhìn , lần đầu tiên cảm giác cũng phải núi băng.

      “Đây là chuyện sớm hay muộn, thiếu gia, má Tằng xin lỗi cậu, chính là chết, cũng nhắm mắt!” Nước mắt đột nhiên rơi ra từ trong đôi mắt già nua của bà.

      “Má Tằng… Là tôi xin lỗi má…” Hốc mắt Lãnh Ngạn cũng đỏ, quả Duy Nhất thể tin vào mắt của mình. Nhưng nghe hiểu đối thoại của bọn họ, má Tằng là người nuôi lớn Lãnh Ngạn, tại sao lại có lỗi với ? Nếu có chuyện có lỗi với , tại sao tình cảm hai người vẫn sâu sắc như vậy? Nhưng mà, Lãnh Ngạn còn có lỗi với

      hiểu…

      Duy Nhất cau mày suy nghĩ, nhà giàu sang quyền quý phức tạp, ai biết tòa nhà trầm của nhà họ Lãnh có chuyện cũ gì…

      “Thiếu gia, nếu như cậu muốn má Tằng lqd chết nhắm mắt, hãy sống tốt với thiếu phu nhân, đừng nghĩ cái khác, được ?” Đột nhiên má Tằng .

      Duy Nhất hiểu tại sao bà lại kéo đề tài chuyện lên mình, tay khẽ run, hơn nữa, cảm thấy ràng, tay Lãnh Ngạn cũng xiết chặt.

      Lãnh Ngạn liếc nhìn Duy Nhất, mặt lộ ra vẻ phức tạp, “Má Tằng, tôi…”

      “Yên tâm, thiếu gia!” Má Tằng buông tay họ ra, run run rẩy rẩy tìm túi tiền của mình, móc ra trang giấy từ bên trong, đưa cho Lãnh Ngạn nhìn, “Thiếu gia cậu xem, tôi cố ý hỏi, bát tự của cậu và thiếu phu nhân rất hợp…”

      Duy Nhất nghiêng đầu nhìn, giấy viết ngày sinh tháng đẻ của và Lãnh Ngạn.

      phải chứ, đến năm nay rồi mà vẫn có người tin tưởng những điều này? im lặng…

      Đột nhiên, chú ý tới, má Tằng buông lỏng tay hai người ra rồi, nhưng tay Lãnh Ngạn vẫn còn bao trùm lấy tay mình…

      “Thiếu gia, nếu cậu đáp ứng, tôi lập tức gặp lão gia lão phu nhân, xuống đất thỉnh tội với bọn họ!” Má Tằng rất nghiêm túc.

      Duy Nhất nghe Lãnh Ngạn thở dài tiếng, sau đó nặng nề gật đầu.

      U oán từ trong đáy lòng dâng lên, vì má Tằng dùng cái chết để uy hiếp, mới đồng ý cùng với mình? kiên quyết rút tay mình về…
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 77: Lời dối có ý tốt

      Editor: Puck

      Hình như má Tằng rất hài lòng với cảm nhận của Lãnh Ngạn, ngược lại nhìn Duy Nhất, “Thiếu phu nhân…”

      “Tôi…” rất muốn ”, nhưng làm thế nào cũng thể mở miệng khi đối diện với ánh mắt tràn đầy mong đợi của má Tằng, coi như lời dối có ý tốt, an ủi bà cụ mang bệnh! Cuối cùng gật đầu…

      “Tốt lắm! Tất cả đều vui vẻ rồi!” Dường như má Tằng thở phào nhõm, bắt đầu đuổi bọn họ , “ ! Tôi rất tốt! Hai người ! Thiếu gia, cậu cũng nên trở về phòng bệnh rồi! Thiếu phu nhân, mấy ngày nay tôi có khả năng chăm sóc thiếu gia, vậy nhờ !”

      Duy Nhất gật đầu, “Vậy má cũng nghỉ ngơi sớm !”

      Tần Nhiên và Doãn Tử Nhiên vẫn ở cửa nhìn bọn họ, trong nháy mắt khi Duy Nhất xoay người, nhìn thấy đau đớn trong mắt Doãn Tử Nhiên…

      cúi đầu, yên lặng đẩy xe lăn cho Lãnh Ngạn. Đây là ý trời sao? Khi nghĩ muốn quên , lực lượng bóng tối lại đẩy tới bên cạnh

      “Duy Nhất…” Khhi qua bên cạnh Doãn Tử Nhiên lqd Doãn Tử Nhiên bắt lấy cánh tay , cánh tay vẫn còn vết máu.

      “Em sâo, về trước , sau đó gọi điện thoại cho .” biết tâm lý xuất phát từ điều gì, thân mật mỉm cười với .

      Doãn Tử Nhiên gật đầu: “Nhớ kêu y tá xử lý chút cho em, chờ điện thoại của em!”

      Khóe mắt Lãnh Ngạn vẫn nhìn chằm chằm vào tay của cậu ta, cho đến khi cậu ta buông cánh tay Duy Nhất ra…

      “Thiếu phu nhân, hay để tôi tới đẩy !” Tần Nhiên nhận lấy xe lăn trong tay .

      Duy Nhất tranh với ta, lẳng lặng theo phía sau Tần Nhiên, từ khoa cấp cứu cho tới phòng bệnh, ba người ai với ai câu…

      Y tá thấy bọn họ trở lại, giúp đỡ Tần Nhiên cùng nhau ôm Lãnh Ngạn lên giường bệnh, Duy Nhất chỉ ở bên cạnh lặng lẽ nhìn, có cảm giác, y tá này phải người lần trước…

      “Làm phiền cầm chút bông y tế và bình cồn i-ốt!” Lãnh Ngạn ngiêng người dựa vào đầu giường với y tá.

      “Được!” Y tá đảo mắt liền cầm bọc bông băng và bình cồn i-ốt, “Chỗ nào cần? Vết thương đâu? Để tôi nhìn chút.”

      Lãnh Ngạn nhận lấy đồ tay ta , “Tôi tự mình làm, cám ơn.”

      cần, có chuyện gì rung chuông!” Y tá mang theo nụ cười chuyên nghiệp mở cửa rời .

      Lãnh Ngạn nhìn Duy Nhất chằm chằm, “Còn qua đây!”

      Giọng rất tỉnh táo, tẻ nhạt vô vị.

      Duy Nhất cũng cãi lời, tới bên cạnh .

      ngờ nắm cánh tay , dùng bông băng thấm cồn i-ốt nhàng bôi lên chỗ rách da của . Bông băng bôi lên vết thương cảm giác lành lạnh, động tác của rất nhàng, trái tim Duy Nhất gợn sóng lăn tăn, giờ phút này là ảo giác?

      Đột nhiên thanh “ùng ục” phá vỡ yên tĩnh, mặt Duy Nhất đỏ lên, ra hôm nay ngay cả cơm trưa cũng chưa ăn.

      “Nên ăn cơm! Tôi mua chút thức ăn về nấu! Tần đại ca, ở đây đợi lát, tôi lập tức trở lại!” thu cánh tay lại, ra cửa, thậm chí liếc mắt nhìn Lãnh Ngạn.

      Tay của còn cầm bông băng, đưa mắt nhìn bóng lưng của lúc đóng cửa lại mà hơi mất hồn. Hôm nay rất khác thường, lại có thể kích động đến tranh cãi ầm ĩ với Doãn Tử Nhiên ở bệnh viện, nếu phải thể bước , sợ rằng đánh nhau, đây là sao? Hoặc là, đây mới là phản ứng chân nhất trong nội tâm của ? Duy Nhất, quan tâm ! Khi tận mắt thấy Duy Nhất coi khuỷu tay Doãn Tử Nhiên là cảng tránh gió, lửa ghen trong lòng nhanh chóng thiêu đốt


      Từ siêu thị ra ngoài, Duy Nhất cầm túi đồ to. Mấy ngày này Lãnh Ngạn thể nào xuất viện, cho nên phải tự động thủ ngày ba bữa ở bệnh viện rồi. Cũng mya năng lực tự lập của Duy Nhất từ rất mạnh, nấu cơm phải là việc khó với .

      chỉ chú ý cúi đầu bộ, để ý có bóng đen chặn lại, ngẩng đầu nhìn lên, là người xa lạ.

      “Xin lỗi, thưa tiểu thư, lão gia nhà chúng tôi muố gặp .”

      “Lão gia? Ai vậy? Tôi biết sao?” Nhìn điệu bộ này, chắc là lão gia nhà có tiền? Duy Nhất nhớ mình biết người nhà nào như vậy.

      “Tiểu thư theo tôi, gặp là biết!” Người nọ nhận lấy túi lớn trong tay .

      Duy Nhất bất đắc dĩ, chỉ đành phải theo ta, người nọ dẫn tới trước chiếc Rolls-Royce màu đen.

      “Tiểu thư, mời lên xe. Lão gia ở bên trong.” ta mở cửa xe.

      Duy Nhất do dự chịu bước lên xe, “Muốn đâu? Bao lâu? Tôi còn phải trở về nấu cơm!”

      “Lên đây , chỉ muốn chuyện với .” xe vang lên giọng quen thuộc.

      Duy Nhất thầm buồn bực, lên xe nhìn ra là cha của Doãn Tử Nhiên!

      “Bác trai, chào bác!” rất lễ phép chào hỏi.

      Ai ngờ ông ta ném ra câu, “ nên gọi tôi là bác trai, tôi phải bác trai của !”

      Duy Nhất im lặng, xem ra chê với cao?

      “Vậy xin hỏi Doãn lão tiên sinh có chuyện gì ?” Thái độ của trở nên có lễ phép hơn, lại vô cùng lạnh lùng.

      là bà xã của Lãnh Ngạn?” Doãn lão tiên sinh hỏi.

      Duy Nhất suy nghĩ chút, thuận miệng đáp, “Coi là như thế!”

      “Cái gì gọi là coi như?” ràng ông cụ Doãn dlqd vui, “Bây giờ con tùy tiện, phụ nư có chồng, nên kiểm điểm hành vi của mình, cần ràng với Tử Nhiên!”

      À! Hóa ra tới để dạy dỗ !

      Duy Nhất cười lạnh, “Doãn lão tiên sinh, tôi là người như thế nào cần ngài tới dạy dỗ, về phần tôi và Tử Nhiên, nếu trái tim tôi và ấy ràng, sớm phải dáng vẻ này! có chuyện gì nữa tôi , tôi rất bận!” xong nhảy xuống xe.

      “Tóm lại tôi cảnh cáo , cần ở chung chỗ với Tử Nhiên!” Doãn lão tiên sinh tăng thêm câu ở sau lưng .

      Duy Nhất dừng bước chân, “Ngài yên tâm, tôi có ý định với cao tới nhà họ Doãn các người!”

      xong nhận lại túi trong tay người áo đen kia, cũng quay đầu về phía trước.
      Last edited: 8/5/16
      thư hồPhong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :