1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện Đại ] Hôn Nhân Thất Bại - Tát Không Không ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 25:


      Trong tình , mỗi người con trao cả trái tim, trao cả sức mình đều là những kẻ khờ.

      Bản thân tôi từng rơi vào tình cảnh đó nên có ý trách móc lập trường của Thái Thái, tôi chỉ có thể dùng giọng điệu ôn hòa nhất khuyên ấy: “Nếu như cậu còn muốn sống, muốn có ngày mai chia tay với ta .”

      Thái Thái nhắm mắt lại, để mặc cho nước mắt lặng lẽ chảy xuống.

      Trong ấn tượng của tôi, ấy chưa bao giờ khóc, nụ cười luôn môi, sống thoải mái phóng túng, nghĩ vắt óc tôi cùng ngờ tới Thái Thái lại gặp phải tình cảnh này.

      Tôi tài nào hiểu được vì sao cơ thể Thái Thái có thể chịu đựng bạo lực trong thời gian dài như thế, cũng thể nào hiểu được tại sao ấy có thể chịu được bạo lực tinh thần lâu như vậy.

      ai có thể hiểu ai, trừ phi bạn rơi vào đúng hoàn cảnh của họ.

      Giống như khi còn trẻ, tôi coi thường những người tha thứ cho đàn ông ngoại tình. Thế nhưng đến khi bản thân trải qua, tôi mới thấm thía được bất lực đằng sau những điều ấy.

      Thế giới này, người người đều có nỗi khổ của chính mình, ai có thể trách móc ai.

      Tính cách Thái Thái bướng bỉnh, ấy kể chuyện này cho bạn bè người thân ở đây, người có thể đến chăm sóc nhiều, chỉ có tôi và mẹ Thái Thái thay phiên nhau ở bệnh viện.

      Mẹ Thái Thái nhờ tôi khuyên Thái Thái giúp, để ấy dứt khoát chia tay với Viên Chấn.

      Mẹ Thái Thái là người từng trải, sống quá nửa đời người, theo như các cụ chính là “Mình coi đàn ông là tâm can, đàn ông lại coi mình là khúc ruột thừa”, bà ấy nhìn thấu những chuyện giữa nam và nữ. Bà ấy cho rằng bạo lực gia đình và ngoại tình là giống nhau, có ắt có hai, trừ khi ngay từ lần đầu tiên phải mạnh tay trấn áp phái nam mới có cơ hội cứu vãn. Ví dụ như cầm dao thái chém ta bể đầu chảy máu, hoặc là cắt đứt của quý của ta. Nhưng thực tế, rất ít phụ nữ có thể làm được điều đó, cho nên bạo lực gia đình và ngoại tình rất khó loại bỏ.

      Tôi với mẹ Thái Thái, Thái Thái nhất định đưa ra quyết định đúng đắn.

      Tôi xin nghỉ thêm hai ngày, quyết định ở lại chăm sóc Thái Thái thêm mấy hôm.

      Phụ nữ đàn ông, kỳ vọng vào đàn ông, bàn luận về đàn ông, sống vì đàn ông và chết vẫn là vì đàn ông. Nhưng cuối cùng khi chịu tổn thương, bên cạnh phụ nữ lại chỉ có phụ nữ.

      Vẫn câu cũ “Người đến đến nhưng bạn bè lại là cả đời.”

      Hôm nay lúc tôi lấy nước sôi về thấy trong phòng bệnh lạnh lẽo nhét đầy mấy bà bà bác vây lấy Thái Thái cật lực khuyên gì đó.

      Còn Thái Thái nằm nghiêng giường, chăm chú nhìn vào bọn họ.

      Vị thiếu phụ đầu tiên lau giọt nước nơi khóe mắt, cất tiếng đầy thương xót: “Thực ra Tiểu Chấn phải cố ý, là do nó uống rượu say mới khống chế nổi mình. Cháu đồng ý với , tha thứ cho nó nhé, nhất định được tố cáo, nếu như có tiền án, nghiệp sau này của nó coi như xong.”

      nhân vật có dáng vẻ bà vú cũng lên tiếng đỡ: “Đúng thế, Viên Chấn lúc bình thường đối xử với cháu cực kỳ tốt, vẫn chưa kết hôn mà đưa thẻ ngân hàng cho cháu, lòng dạ với cháu. Cháu tha thứ cho nó lần này , bọn dạy dỗ nó hẳn hoi tử tế, đảm bảo có lần sau.”

      Thái Thái im lặng, chỉ có điều mặt nở nụ cười châm biếm như có như .

      Rất ràng, những người này đều là thân thích của Viên Chấn, đến khuyên Thái Thái đừng làm to chuyện.

      Tôi đặt bịch bình nước nóng lên tủ đầu giường, hừ lạnh với mấy bà kia, : “Viên Chấn là do bố mẹ nuôi lớn, lẽ nào Thái Thái nhà chúng tôi phải? Các người đúng là hay , đến hỏi ấy có đau , vết thương hồi phục hay chưa mà lại bức ấy được tố cáo con nhà mấy người. Có trưởng bối thích bao che khuyết điểm như các người, có kẻ thích bạo lực gia đình như Viên Chấn cũng chẳng lấy làm gì lạ. Ồ, hóa ta rượu vào đầu óc tỉnh táo, điều khiển được hành vi của bản thân mà đánh phụ nữ có thể tha thứ, vậy người ta giết người phóng hỏa cũng là do đầu óc tỉnh táo nhất thời hồ đồ mà phạm tội, có phải cũng nên phán là vô tội hay ? Đừng đến việc uống rượu hồ đồ, nếu như hồ đồ, sao tìm người đàn ông cao mét chín, bắp thịt cuồn cuộn mà đánh nhau, sao lại về nhá đánh phụ nữ hả. Còn phải là do biết mình đánh nổi mấy người đàn ông cao to lực lưỡng nên mới đánh phụ nữ sao, điều đó chứng tỏ làm gì có hồ đồ, vẫn tỉnh táo chán! Đánh người phụ nữ của mình, rất có triển vọng đấy! Các người cũng khỏi cần đến khuyên nữa, Thái Thái nhà chúng tôi đâu dám tha thứ, lần này xương sườn của ấy bị gãy, vậy lần sau sao, ai biết Viên Chấn nhà các người lần sau có dùng dao hay ?! Các người cũng hay, nhiều như thế cũng chỉ mất có mấy gram calo, thế nhưng có thể làm hại đến tính mạng của ấy đấy!

      Tôi lèo hơi khiến thân thích nhà Viên Chấn xanh mắt mèo, trong đó có người phụ nữ trung niên nhịn nổi nữa, lời cũng bắt đầu chua ngoa: “ thể nào như thế được, nếu như con bé tố cáo, chuyện này làm to lên, người khác biết Viên Chân nhà chúng tôi và con bé ở cùng nhau sao. Người ta như thế nào? Chắc chắn : Đứa con này ngờ có thể tống người kề gối vào tù, cũng chẳng phải là thứ tốt đẹp gì; nếu cũng , hai người cãi nhau, lí do nhất định đến từ hai phía, chừng là do đứa con kia làm gì sai bức thằng bé ra tay, sau này ai còn dám lấy ta nữa.”

      Những lời người phụ nữ trung niên này có vẻ gay gắt nhưng lại là đại diện cho quan niệm của đại bộ phận người trong xã hội nay, trong tình người chịu thiệt thòi hơn vẫn là phụ nữ.

      Đàn ông dù cho trải qua hàng trăm mối tình cũng vẫn như thường, vẫn phong lưu vẫn ngời ngời. Thế còn phụ nữ, càng nhiều người càng bị người đời gièm pha.

      Gần đây mạng còn có ít đàn ông hèn hạ lên tiếng đồng tình, cổ vũ hành động sống thử với phụ nữ sau đó khiến bọn họ phá thai mấy lần. Như thế, phụ nữ hy sinh dù rằng hi sinh quá nhiều, bị áp lực dư luận lớn cũng dám dễ dàng chia tay, đường nhiên bị đối phương hành hạ đến sống dở chết dở.

      Người phụ nữ đắm mình trong tình , hoàn toàn ngờ tới bị người bên cạnh tính toán.

      Suy cho cùng, buôn dưa lê cũng có thể giết chết người.

      Có điều, tôi và Thái Thái đều phải là loại người dễ dàng thỏa hiệp.

      Tôi tức quá bật cười, : “Úi chà, à, đừng lấy những lời này ra uy hiếp nhá, Thái Thái nhà chúng tôi công việc ổn định, xinh đẹp, sao có thể sầu não vì gả được nào? Đợi chuyện này làm lớn lên, ai cũng biết Viên Chấn nhà các đánh người, từng ngồi tù, làm gì có nhà tử tế nào gả con mình cho ta. Đến lúc ấy, ngay đến vợ cũng lấy nổi ấy chứ.”

      Người phụ nữ trung niên đấy bị tôi chọc cho tức điên, chỉ vào mũi tôi mà mắng: “Tôi cái đứa nhãi ranh này từ đâu chui ra, dựa vào đâu mà quản chuyện nhà chúng tôi, chúng tôi với con bé chuyện liên quan quái gì đến . Hơn nữa, có người nào vô lễ như , mẹ dạy kiểu gì thế hả?”

      Tôi nhìn vào ngón tay sắp chạm vào mũi mình, cười lạnh: “Mẹ tôi quả thực dặn tôi phải kính già nhường trẻ, nhưng tiền đề để tôn trọng người già phải là người già đáng được tôn trọng, phải còn có câu “già rồi còn ngoa sao?”

      Thân thích nhà Viên Chấn bắt đầu dồn lực “tấn công” tôi, công lực mắng người của các bà bà thím Trung Quốc được tôi luyện qua thời gian, nếu cãi tay đôi kéo dài tôi chắc chắn phải là đối thủ của bọn họ.

      Nguy cơ ngay trước mắt, cuối cùng Thái Thái giúp tôi, chỉ nghe thấy giọng lạnh nhạt của ấy trong đống thanh cãi vã ầm ĩ: “Các người yên tâm, tôi tố cáo Viên Chấn.”

      Các bà thím lập tức dừng lại, vội hỏi: “ sao?”

      Thái Thái trả lời thẳng mà chỉ từng câu từng chữ: “Nhưng nếu như trong ba mươi giây các người rời khỏi phòng bệnh của tôi, tôi thay đổi chủ ý, lập tức báo cảnh sát.”

      Lời vừa dứt, cả đám người trong phòng nhanh chóng chạy sạch.

      Đối chiến với các bà thím vẫn có thể tìm được sống trong chỗ chết, từ cổ chí kim xem ra có mình tôi, tôi với tay cầm cốc nước uống ừng ực đến tận đáy. Uống xong, tôi liếc nhìn Thái Thái: “ tính tố cáo sao?”

      tố cáo nữa, dẫu sao sau này đều là người qua đường, ta thể làm tổn thương tao nữa.” Thái Thái khép mắt lại, mặt lộ vẻ mệt mỏi.

      Tôi biết tâm tư của Thái Thái: là suy cho cũng từng có tình cảm, tống người đàn ông mình từng vào tù đích thực là việc hại não. Hai là, nếu như tống Viên Chấn vào tù, biết chừng sau khi ra tù ta còn đến quấn lấy ấy.

      Có mất có nhận được, muốn có được cuộc sống mới, chịu chút đau đớn tủi nhục cũng đáng giá.

      Người thân đều đến cả rồi, đương cũng nên xuất . Trước ngày tôi rời khỏi Vân Nam, Viên Chấn xuất ở phòng bệnh Thái Thái.

      Thực ra Viên Chấn trông rất đoan chính đứng đắn, dù cho tôi thêm cặp mắt tôi cũng nhìn ra ta là kẻ thích bạo lực gia đình.

      Tôi điên lộn ruột, trực tiếp đẩy ta ra khỏi phòng bệnh, thế nhưng Thái Thái lại gọi tôi lại: “Ninh Chân, tao muốn chuyện với ta.”

      Tôi đành thỏa hiệp, suy cho cùng chuyện này thuộc về Thái Thái và Viên Chấn, nhất thiết phải do bọn họ đưa ra kết cục.

      Tôi đứng ở cửa phòng bệnh, nghe được đoạn đối thoại của bọn họ, chỉ nhìn thấy Viên Chấn quỳ xuống đất, khóc lóc thảm thiết, ngừng tự vả mình. Dáng vẻ của ta có thể tan chảy cả sắt thép.

      Thế nhưng Thái Thái lại lạnh lùng nhìn ta, trong mắt có chút tình cảm gì.

      Cuối cùng, Viên Chấn tiu nghỉu bước ra khỏi phòng bệnh, hình như ta muốn với tôi gì đó nhưng tôi quay đầu , coi như nhìn thấy.

      Cuối cùng ta vẫn rời , rời khỏi phòng bệnh, rời khỏi bệnh viện, rời khỏi cuộc sống của Thái Thái.

      Tôi bước vào phòng bệnh, đến trước mặt Thái Thái, mấp máy miệng nhưng cất nổi lời.

      Giây phút ấy, có lẽ bất kỳ lời gì cũng là thừa thãi.

      Thái Thái lại đưa ra cầu: “Ninh Chân, mày quay đầu .”

      Tôi hỏi tại sao, chỉ làm theo lời ấy.

      Tiếng gào khóc vang lên sau lưng, khóc cách thoải mái kiêng kị gì cả, đau khổ bi thương lớn đến nhường ấy, tựa như nỗi đau cắt ruột.

      Chỉ khác nhau ở chỗ, vết thương cơ thể rất nhanh lành lại nhưng vết thương tình cảm rất khó để xóa nhòa.

      Giống như tôi dự liệu, Thái Thái đưa ra quyết định đúng đắn.

      phải tôi tin Thái Thái mà tôi tin vào tính cách của loài người, là con người đều ích kỷ, mọi hành động đều vì lợi ích của bản thân mình.

      cần phải cố truy hỏi người phụ nữ tại sao thể rời khỏi người đàn ông làm mình đau khổ, bởi vì hạnh phúc mà ta mang đến cho ấy lớn hơn những đau khổ ta gây ra.

      Khi Thái Thái ý thức được tính mạng của mình bị đe dọa ấy đương nhiên bước ra khỏi lưới tình.

      Khi tôi ý thức được nếu tiếp tục duy trì đoạn hôn nhân của mình tinh thần tôi bước vào cõi chết, tôi cũng lựa chọn thoát khỏi nó.

      Con người có cơ chế tự bảo vệ chính mình, khi đối phương mang đến cho mình đau khổ lớn hơn hạnh phúc, được nhiên chia tay.

      Mặc dù bây giờ đau khổ, nhưng tôi tin Thái Thái nhất định hồi phục lại nguyên trạng.
      Phong Vũ YênKemmut thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 26:

      Tôi lo Thái Thái quay lại với Viên Chấn, ấy là người con quật cường nhất mà tôi từng gặp, khi quyết định bao giờ hối hận.

      Sáng sớm hôm sau, Thái Thái thức dậy quay về là gì có thể làm gục ngã trước đây.

      Thái Thái vừa ăn, vừa : “Mấy ngày hôm nay nằm giường tao nghĩ thông suốt về chuyện tình cảm, thấy bản thân khi ở bên Viên Chấn giống như bị trúng tà, hoàn toàn là dáng vẻ uất ức của con dâu, giờ tao rất muốn trở về quá khứ tát cho bản thân khi ấy hai cái bạt tai.”

      Thấy Thái Thái vẫn còn bị thương nên tôi quyết định lại bỏ qua cho cái tật ngọng của ấy.

      Quả nhiên tôi là tốt bụng. He he he

      Tôi hiểu đêm thể nào làm giảm vết thương trong lòng Thái Thái, nhưng ít nhất ấy tìm lại chính mình.

      Chúng tôi đều mất phương hướng khi sai, dần dần mất con người của mình.

      Thực tế, khi bạn cần thay đổi bản thân để thích ứng với mối tình, điều đó chứng tỏ mối tình ấy, bạn nên suy nghĩ đến việc chia tay.

      Bởi vì cuộc sống này có gì đáng quý hơn khi mình là chính mình.

      Tôi bỗng dưng nghĩ đến gì đó, cười : “Lần trước gặp nhau tao thất hôn (li hôn),lần này gặp lại đến lượt mày thất tình, mày xem hai đứa mình có được coi là chị em hoạn nạn có nhau ?”

      Ngừng chút, tôi lại hỏi: “Nhưng dù cho thất hôn hay là thất tình, chỉ cần qua rồi mọi chuyện coi như tốt đẹp lên. Dù cho sau này vẫn còn gặp phải chuyện buồn, trải qua lần đau khổ bi thương này, những chuyện buồn ấy chẳng qua chỉ như gãi ngứa, hoàn toàn có lực sát thương.”

      Hôm nay đúng là mặt trời mọc đằng tây, Thái Thái lại có thể chuyện cách nghiêm túc: “ ra Ninh Chân, mỗi ngày thế giới này đều có người chết vì chiến tranh loạn lạc, vì đói rét hay vì bệnh tật, chúng ta vẫn còn sống, vẫn có sức khỏe, là hạnh phúc lắm rồi.”

      Tôi tán thành những gì Thái Thái .

      Đứng trước sống và cái chết, tình chẳng qua cũng tựa lông hồng.

      Trước khi rời , “thương binh” Thái Thái hẵng còn tám nhảm được: “Đúng rồi, mày li hôn lâu như thế, lẽ nào gặp được vận đào hoa nào sao? Mặc dù mặt xấu cũng xinh đấy, nhưng mà cũng phải gặp được nào mắt mù chứ.”

      Tôi thấy cái tài độc mồm độc miệng này của Thái Thái thành thần rồi.

      Tôi lập tức nghĩ đến đóa hoa đào rực rỡ Vu Viễn kia.

      Tôi hết chuyện dây mơ dễ má giữa tôi và Vu Viễn cho Thái Thái nghe, hơn nữa còn nhiều lần miêu tả kỹ lưỡng mặc cảm, do dự của tôi.

      Thế nhưng Thái Thái nghe xong lại thèm để ý đến những cảm thụ lộn xộn của tôi, chỉ hỏi câu: “Mày thích ta ư?”

      Tôi ngây người.

      Đúng thế, khi nhận thức được quan hệ ám muội giữa tôi và Vu Viễn, tôi nghĩ rất nhiều, nhưng duy nhất nghĩ tới điều: tôi thích Vu Viễn ư?

      thể phủ nhận, đích thực tôi có hảo cảm với Vu Viễn, con người Vu Viễn vốn dĩ rất dễ khiến người khác có hảo cảm.

      Nhưng tình cảm của tôi với ấy có đến mức tình cảm giữa nam và nữ ?

      Tôi có chút hoảng hốt.

      “Nghĩ cho kĩ .” Thái Thái than hơi, đôi mắt u ám nhìn tôi: “ Ninh Chân, đối với tình , cần quá lạc quan cũng cần quá bi quan. Chúng ta rất khó ở bên cạnh người mình nhất. Nhưng hạnh phúc, chính là mãi mãi ở bên người thích hợp với mình nhất.”

      Sau khi từ biệt Thái Thái, tôi vội vã đến sân bay, lên chuyến bay sáng sớm. Vốn định ngủ giấc máy bay, tuy nhiên nghĩ đến việc Vu Viễn mà cả đầu như nồi lẩu đun sôi sùng sục, toàn những thứ hỗn độn vào nhau thể nào thoát ra được.

      coi là đoạn đường ngắn nhưng tôi lại suy nghĩ được điều gì cả.

      Xuống máy bay, đầu óc như mây, cần thận nhầm vào WC nam, dọa đến mấy con trai bên trong xanh mắt mèo, lại cần thận để cúc áo quấn vào tóc, đau đến nước mắt chảy ròng ròng.

      Đúng là họa vô đơn chí, vừa mới bước ra khỏi sân bay, lại cẩn thận va phải người bộ. Tôi cúi đầu xin lỗi, tính tiếp tay bị người ta kéo lại.

      tiếp xúc ấy rất quen thuộc, vừa ấm áp lại sạch , lòng bàn tay có vết chai mờ.

      Tôi ngẩng đầu lên, đối diện với đôi mắt sâu thăm thẳm. Giây phút ấy, trong đầu lóe lên, câu hỏi khi nãy có câu trả lời.

      Đúng thế, tôi thích Vu Viễn.

      Trong lúc nào hay tôi thích ấy.

      Thích ở điểm thấy chuyện bất bình, rút đao ra giúp, thích ở điểm coi trọng tình thân, thích ở điểm thương xót trẻ , thích ở điểm chăm sóc tôi.

      Tôi thích con người .

      Vu Viễn lời nào, chỉ nắm chặt tay tôi, kéo tôi đến xe của . Chúng tôi ngồi ở chỗ dừng xe của sân bay, hai tay nắm chặt. Hai bàn tay dính vào nhau, ấm áp dần trở nên nóng bỏng, lòng bàn tay sạch dần trở nên ướt đẫm, nhưng hai bên vẫn buông tay.

      Tựa như cần phải nỏi gì cả, chỉ cần động tác cũng hiểu đôi bên.

      biết qua bao lâu, lâu đến mức cánh tay bắt đầu tê cứng, cuối cùng tôi cũng mở miệng, nhưng lại hỏi vấn đề chẳng đâu vào đâu: “Sao lại biết hôm nay tôi về?”

      “Nếu như có lòng, chuyện gì cũng có thể tra ra.” Giọng của Vu Viễn đều đều, trầm thấp, mang chút mưa bụi lất phất.

      “Vậy … tại sao lại đến?” Tôi cúi đầu càng thấp, mặt mong chờ nghe được đáp án đó, mặt lại sợ hãi nghe phải đáp án khác.

      Trong buồng xe là mảnh tĩnh lặng, gần như chỉ nghe thấy tim tôi đập thình thịch.

      tĩnh lặng ấy làm cho hơi thở tôi kéo dài, có khí oxi hít vào, ngực tôi tức ngạt, tim đập nhanh hơn, hai thái dương ngừng giật giật.

      Ngay giây trước khi sắp đứt hơi, Vu Viễn lên tiếng: “ rất nhớ em.”

      , rất nhớ em.

      Giọng bình tĩnh quá, nhưng bình tĩnh ấy lại dường như là kết quả sau hồi đấu tranh dữ dội.

      Theo đó quay người, ôm tôi vào lòng.

      Giây phút đó, tôi nghe thấy có thanh trong mạch máu mình.

      Trong mạch máu tôi, có tiếng hoa nở.

      Cứ như thế, tôi và Vu Viễn đến với nhau.

      Chúng tôi hẹn mà cùng giữ bí mật mối quan hệ này, suy cho cùng đây cũng coi là đương ở công ty. Chúng tôi đều là người trưởng thành, đều trải qua thất bại trong tình cảm, cho nên đều hiểu tình cảm đến rồi lại rất nhanh chóng. Chúng tôi còn là cậu thanh niên vô ưu vô tư nữa rồi, còn có thể phóng túng mà đương, chúng tôi bắt buộc phải chừa cho bản thân đường lùi. Như thế sau này dù cho chúng tôi chia tay, ít nhất vẫn có thể tiếp tục làm công việc của mình ở đài truyền hình.

      Huống chi, tôi muốn mình thành đề tài tán gẫu của người khác. Có thế tưởng tượng ra nếu như quan hệ của tôi và Vu Viễn bị người khác biết, nước miếng cũng đủ dìm chết tôi rồi.

      Cho nên chúng tôi hưởng thụ đoạn tình bí mật này.

      Trước kia khi ở bên Đổng Thừa Nghiệp, đề tại thảo luận của tôi và ta đại đa số là những thứ vớ vẩn của đời sống hàng ngày, rất ít khi chạm đến tâm hồn nhau. ta thích đọc sách, chỉ thích xem phim đấu súng kích thích, đề tài mà chúng tôi có thể chuyện rất ít.

      Ở bên cạnh Vu Viễn tôi cảm nhân được cảm giác hai tâm hồn như hợp làm mà trước nay chưa từng có. Chúng tôi cùng thích nhóm nhạc, cùng thích bộ phim, cùng thích nhà văn, thậm chí đến món thích ăn nhất cũng giống nhau.

      tựa như tri thất lạc lâu của tôi.

      Địa điểm gặp nhau thường xuyên của chúng tôi là nhà . Nhà trang hoàng theo gam màu vàng ấm áp mà đơn giản, có bức tường đặt toàn sách, có hoa cỏ tự tay mình chăm sóc, trong ấm áp mộc mạc lại mang chút hơi thở nghệ sĩ.

      ra cũng rất bận rộn, đôi lúc rảnh rỗi gửi tin nhắn cho tôi, hẹn tôi đến nhà . Đợi đến khi tôi tới nhà , rót cho tôi chén hồng tửu, còn mình đến phòng bếp nấu cơm.

      nấu ăn rất ngon, đặc biệt là đồ hải sản, tôi sợ nhất món hải sản nhà làm có lẫn vị tanh, nhưng món làm lại chỉ có nguyên vị tươi ngon của hải sản.

      Tôi đương nhiên ngồi yên sô pha, lần nào cũng cầm ly rượu đứng trước cửa phòng bếp nhìn . mặc chiếc tập dề màu đen, cầm cái muôi gỗ, dù xung quanh toàn là khói bếp nhưng nhìn vẫn nhàn nhã như thế. Thỉnh thoảng quay đầu lại, nở nụ cười với tôi, khi ấy tôi nghĩ đến câu “thiên trường địa cửu”.

      Ăn xong bữa tối, đến nhà bếp rửa bát, tôi cũng bao giờ tranh giành với công việc này.

      Tình ở giai đoạn nồng nhiệt nhất là khi người phụ nữ được hưởng thụ, cũng là thời khắc duy nhất họ có thể hưởng thụ, quả thực cần phải nhớ tới tam tòng tứ đức để làm gì.

      Rửa bát xong, chúng tôi ngồi ở sô pha cùng nhau xem phim. Phòng khách nhà Vu Viễn khá rộng, đặt giàn chiếu phim gia đình còn mới, lúc mở phim giống như ngồi xem ở rạp chiếu phim mini.

      Phim chúng tôi xem hầu hết đều là những bộ phim tình cảm nhàng, thế nên trong căn phòng tối đen, hai người đều rất ít chuyện, chỉ lặng lẽ dựa vào nhau.

      Những hỗn loạn nhộn nhịp của trần thế tựa như những hạt cát, nhàng trôi dạt, lặng lẽ thấm vào đất mẹ.

      Vu Viễn, tựa như xem bộ phim nhàng sâu sắc, có những cuộc chém giết chấn động lòng người, nhưng có thể khiến cho người xem cảm nhận được dư còn lắng đọng mãi.

      Ở bên , tôi mới cảm nhận được thế nào là “ Năm tháng tĩnh lặng, thực bình an.”

      Tôi đem nguyên văn chuyện này với Thái Thái, Thái Thái mừng cho tôi, nhưng mở miệng ra lại là: “Nhìn xem, thế giới này đàn ông mù mắt vẫn còn tồn tại.”

      Tôi ra bộ rất muốn đánh chết ấy.

      Suy cho cùng vẫn là mỹ nhân ngực to, vận đào hoa của Thái Thái trước nay bao giờ thiếu, sau khi chia tay Viên Chấn rất nhanh ông chú khác. Con người ông chú đó khá được, thành thục trầm tĩnh, nhưng Thái Thái nhìn ra tình cảm của ông chú kia vẫn còn giữ lại phần, toàn tâm toàn ý với Thái Thái như Viên Chấn.

      “Có điều như thế sao chứ?” Trong giọng của Thái Thái mang chút gì đó như nhìn thấu đời : “ tình quá cuồng nhiệt tự thiêu đốt chính mình, nóng lạnh như thế này đâm ra lại hay.”

      Mỗi từ mỗi câu của ấy tôi đều đồng ý, trải qua những chuyện này, chúng tôi còn là thiếu nữ mong muốn tình màu hồng như xưa nữa.

      Chúng tôi cũng dần thấu hiểu cuộc sống, bắt đầu trở nên thực dụng, bắt đầu hiểu ở bên cạnh người mình nhất có lẽ lại là tai họa.

      Chúng tôi, còn tìm lại đơn thuần như xưa nữa.

      Trước khi ngắt điện thoại, Thái Thái dặn dò tôi: “Ninh Chân, trong cái xã hội này, bà mẹ đơn thân càng dễ dàng. Mày phải hiểu được cách bảo vệ chính mình, đồng thời cũng nên học cách buông tay để .”
      Phong Vũ YênKemmut thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 27:


      Tôi hiểu ý của Thái Thái.

      Điều thú vị nhất của thế giới này chính là bạn biết được giây sau xảy ra chuyện gì. Con người sống đời, muốn tỉnh táo, nhưng cũng muốn ôm hy vọng.

      Tình cảm của tôi và Vu Viễn ấm lên nhanh chóng, tôi chưa từng gặp người phù hợp với mình đến thế, thậm chí cần gì, chỉ ánh mắt cũng có thể hiểu được nhau.

      Ở bên nhau mấy tháng, chúng tôi cãi vã, cũng hề đỏ mặt, thậm chí cả tiếng nặng lời cũng chưa từng có. Thứ nhất là do tính Vu Viễn vốn trầm ổn dịu dàng, thứ hai có lẽ là vì cũng có chuyện gì đáng để chúng tôi khắc khẩu.

      Tình cảm này phát triển quá sức thuận lợi, tốt đến mức khiến tôi có cảm giác chút nào. Mỗi đêm trước khi ngủ, tôi lại bất giác nhéo mặt mình, dùng cảm giác đau đớn để tự với bản thân, rằng đây phải là mơ.

      Từ khi li hôn tới nay, tôi cứ nghĩ đời này mình thất bại toàn tập rồi, ngờ tôi vẫn có thể gặp người tốt đến thế. Có đôi khi tôi lại nghĩ, có lẽ Thượng Đế lấy của người ta bao nhiêu, cũng trả lại cho người đó bấy nhiêu. Nghĩ đến đó, có lẽ Thượng Đế vẫn công bằng ở mức nào đó.

      Sau khi biết chuyện ngoại tình của Đổng Thừa Nghiệp, tôi còn tin vào quan hệ nam nữ nữa, nhưng Vu Viễn xuất lại khiến cho tôi cảm thấy mình vẫn xứng đáng được .

      Phụ nữ vì người mình mà trau chuốt, làm đẹp, tôi lại lần nữa bắt đầu trang điểm cho bản thân mình. Nhưng trải qua giai đoạn túng quẫn lúc trước, tôi nhận ra tiền tài có vai trò quan trọng rất lớn, nên dám tiêu xài hoang phí như trước đây nữa.

      Phụ nữ lúc trẻ có hết mọi thứ, dù lấy miếng giẻ rách mặc lên cũng trở nên xanh tươi mơn mởn. Nhưng sau giai đoạn thanh xuân con , phụ nữ dám xuề xòa với bản thân mình nữa, khi đó họ phải dựa vào áo quần chất lượng cộng thêm trang điểm để làm đẹp cho chính mình.

      Chung quy vẫn câu cũ: người đẹp vì lụa. Tôi có thay đổi rệt như thế, các đồng nghiệp ở đài truyền hình đương nhiên đánh hơi ra được, có người ép hỏi tôi có phải tìm được bạn trai mới rồi . Tôi chỉ có thể rập khuôn mà đáp, nửa giả nửa mới là lời dối tốt nhất.

      Đây là hành động bất đắc dĩ, dù có cho tôi bảy cái đầu triệu hồi Thần Long nữa, tôi cũng thể nghĩ rằng ở cái tuổi này tôi còn có thể đương bí mật. Nhưng thể , tình bí mật đúng là khiến cho người ta có cảm giác vụng trộm và hồi hộp. Có đôi khi gặp Vu Viễn trong thang máy, ràng tối hôm qua còn quấn quýt bên nhau, nhưng đúng lúc này lại còn giả vờ giả vịt như kiểu “tôi và quen biết”. Cũng khó trách đám đàn ông vẫn có châm ngôn là: thê bằng thiếp, thiếp bằng vụng trộm.

      Thực ra chúng tôi đều cực kì bận rộn, lúc họp lúc tăng ca, tôi phải vẽ tranh liên tục, cho nên cũng thể ngày ngày quấn lấy như thanh niên trẻ tuổi, gặp mặt buổi tối phải nhắn tin gọi điện. Đề tài giữa chúng tôi dường như mãi mãi hề buồn chán, cũng biết vì sao lại có nhiều thứ để đến thế.

      Có đôi khi bắt đầu chỉ là “Sáng nay em ăn cái bánh quẩy”, từ bánh quẩy chuyển sang donut, rồi từ donut tới kịch hay, từ kịch hay quay sang tâm lý học, từ tâm lý học đến nhà trường, rồi lại từ nhà trường lan tới căn tin, cuối cùng lại trở về bánh quẩy.

      Bởi vì có tình cảm, cho nên dù có trò chuyện về đề tài gì cũng cảm thấy hứng thú.

      Lúc chúng tôi bắt đầu qua lại được ba tháng, Vu Viễn lại phải Mỹ công tác chuyến. tuần có ở đây, dù lời này có phần sến sẩm buồn nôn, nhưng thực làm tôi cảm thấy đơn lạnh lẽo như ngày tuyết.

      Tuy rằng thời gian đó tôi mới nhận được dự án vẽ tranh khác, bận tối mày tối mặt, nhưng bóng dáng Vu Viễn vẫn lảng vảng trong đầu óc từng giờ từng phút.

      Cho nên mới , phụ nữ có tiền đồ vậy đó, cho dù trước kia đau thương thế nào, khi đương vẫn say mê như thế.

      Tôi nhớ giáo viên mỹ thuật cấp hai của mình tư duy khá cởi mở, nhưng lúc dạy học vẫn hay mấy lời thấm thía, bảo nữ sinh bọn tôi được sớm, bởi vì “Nam sinh khi , chuyện tình chỉ chiếm 10% suy nghĩ, còn nữ sinh đương lại chiếm tới 90% đầu óc của mình, cho nên nữ sinh mà rất ảnh hưởng tới việc học”.

      Trước kia tôi vẫn xem những lời này là khuôn vàng thước ngọc trống chiều chuông sớm, nhưng mà sau này ngẫm lại, lúc đó sao gọi là tình ?

      Cũng giống như lời bài hát nọ - nhưng mà phụ nữ ấy, tình là linh hồn của ấy, ấy có thể dâng hết cả đời, vì người mình .

      Tình chỉ chiếm 10% suy nghĩ của đàn ông, như thế ta cũng chỉ hưởng thụ được 10% vui vẻ. Với phụ nữa là 90%, như thế ấy có được 90% sung sướng.

      Thực ra có đôi khi, thứ phụ nữ chúng ta có lẽ cũng hẳn là đàn ông, mà là tình cảm của chính mình.

      Dù có thế nào nữa, tôi cũng hưởng thụ cảm giác này.

      Hôm nay lúc làm tôi nhận được tin nhắn của Vu Viễn, trở về rồi, ở đài truyền hình, hẹn tôi buổi tối tới nhà ăn cơm.

      Tôi đồng ý, lòng tràn ngập vui sướng, tuy lúc này trước mặt có gương soi, nhưng tôi biết, gương mặt già nua của mình bây giờ chắc chắn cười tươi như hoa cúc Ba Tư. hớn hở như thế, bỗng nhiên lại nhắn thêm tin nữa – “ xong rồi.”

      Trong lòng tôi căng thẳng, vội hỏi: “Sao thế?”

      : “Giờ muốn gặp em, làm sao bây giờ.”

      Con người ta khi đương cuồng nhiệt có thể nghĩ ra đủ mọi cách để gặp nhau. Giữa trưa, chúng tôi tới nhà hàng Nhật cách đài truyền hình khá xa ăn cơm.

      “Chúng ta thế này có giống như đương vụng trộm nhỉ?” Tôi vừa ăn sushi cá, vừa hỏi.

      Sau hồi lâu, Vu Viễn mới cười : “Sao lại giống?”

      Dừng chút, lại hỏi: “Em có muốn công khai ?”

      Tôi suy tư rồi lắc đầu: “Cứ như vậy cũng tốt.”

      Vừa nãy trong phòng trà, chính tai tôi nghe thấy Triệu Khiết tám nhảm, tôi gần đây “quyến rũ chết người”, chắc là muốn mê hoặc ai đó, hoặc là quyến rũ được ai đó rồi, sau đó lại thở dài bảo biết người đàn ông nào vô phúc thế, nhặt phải con ghẻ như tôi.

      Nếu là trước kia, chừng tôi xông lên đấu khẩu với ta 300 hiệp, người như tôi bị đám bác vây quanh đánh vẫn có thể yên bình chui ra, sức chiến đấu tất nhiên thể xem thường.

      Nhưng gần đây Vu Viễn dạy tôi rất nhiều điều, gặp chuyện được hấp tấp, cũng được hành động nhất thời. Dù sao tôi cũng là người mới, Triệu Khiết lại ở trong đài nhiều năm, chuyện chúng tôi khắc khẩu mà đến tai lãnh đạo, nhất định họ nghĩ tôi tôn trọng tiền bối.

      Vì thế lúc ấy tôi đẩy cửa xông vào, cũng xé rách mặt Triệu Khiết. Nhưng trong lòng tôi vẫn luôn nghĩ rằng, nhịn quá gây ung thư, cho nên cuối cùng đành thỉnh giáo Vu Viễn: “Nếu có đồng nghiệp xấu sau lưng em, em nghe lời nhịn được, nhưng mà vẫn tức biết làm sao?”

      “Nếu nhịn được, cho ít thuốc sổ vào trà.” Vu Viễn trả lời nhàng bâng quơ như thể trước nay trải qua chuyện đó vô số lần.

      Quả nhiên, may mắn gọi là em bé, cắn chết người gọi là ngao tạng. Tôi quyết định từ nay về sau nếu có việc gì được đắc tội với chó ngao tạng Vu Viễn.

      “Để mấy việc vặt vãnh sang bên , trước mắt có chuyện quan trọng hơn cần thảo luận này.” Vu Viễn nghiêm túc .

      “Chuyện gì vậy?” Thấy như thế, tôi cũng lo lắng theo.

      đột nhiên bật cười, nụ cười như băng tan tuyết nhạt, vô cùng tuấn tú: “ về chuyện rất nhớ em đấy.”

      nắm lấy tay tôi, nhàng vuốt ve, mu bàn tay ngứa ngáy khiến tôi thấy lâng lâng. Trước khi chúng tôi chính thức qua lại, cũng ở bãi đỗ xe đó, câu: “ rất nhớ em.”

      Sau này Vu Viễn từng thổ lộ rằng, lúc đưa tôi đập chai, khi nắm tay tôi cũng là lúc tình nảy nở. Sau đó lại thấy mình đường đột, cũng xác định được tình cảm của mình đối với tôi, biết phải đối mặt thế nào, cho nên mới tạm thời liên lạc. Tiếp đó bởi vì chuyện của Thái Thái, tôi Vân Nam, lúc có tôi, Vu Viễn mới cảm thấy cực kỳ khó chịu, trong lòng trống trải, lúc đó mới hiểu tình cảm của mình, cho nên nhờ người tìm hiểu ngày tôi trở về, đón tôi ở sân bay, thổ lộ mấy lời cũng tính là tỏ tình đó.

      Tôi mơ hồ nhận ra, câu này hình như còn có ý gì khác.

      Tôi biết, chuyện có nên ở cùng tôi hay , có lẽ Vu Viễn do dự rất lâu. Nguyên nhân cụ thể tôi cũng muốn miệt mài theo đuổi, dù sao phần cũng là vì tôi là mẹ đơn thân.

      Nếu là trước kia, tôi nhất định mè nheo hỏi tiếp, cố gắng làm thái độ của đối với mình, muốn giữa tình cảm này có chút bụi bẩn nào. Nhưng từng trải qua nhiều chuyện phức tạp, hơn nữa tuổi tác ngày càng lớn, tôi cũng dần hiểu được, nước trong ắt có cá. Dù là chuyện gì nữa, cũng nên nhìn quá , hiểu quá sâu, cuộc sống mới quá mệt mỏi.

      Dẫu khi ấy Vu Viễn đấu tranh suy nghĩ những gì, điều quan trọng nhất vẫn là cuối cùng chúng tôi ở bên cạnh nhau.

      Vậy là tốt rồi.

      Vu Viễn nắm lấy tay tôi, hai người cùng nhìn nhau. Có đôi khi cần làm gì cả, chỉ cần nhìn nhau thôi cũng như có cả thế gian.

      Tôi nhìn khuôn mặt từ khóe mắt đến đuôi lông mày, có phần quyến luyến: “ gầy này.”

      “Ăn quen đồ ăn nhanh bên đó, đói bụng mấy hôm.” Vu Viễn giải thích.

      Tôi nghiêm trang sửa lời : “ phải là, vì có em nên mới tiều tụy chứ.”

      cười, đôi mắt như mặt hồ phản chiếu chân trời xanh thẳm: “Đúng thế, vì có em nên mới tiều tụy thế này đây.”

      Tôi cắn môi thấp giọng cười.

      Đoạn đối thoại rất nhàm chán phải ? Nhưng trong tình cuồng nhiệt, nhàm chán cũng có cái thú của nó.

      Đúng lúc đó, cánh cửa kiểu Nhật bị kéo ra, phục vụ đưa cơm vào. Hai má tôi thoáng hồng, cố gắng muốn tránh khỏi tay , nhưng Vu Viễn lại chịu buông ra.

      Tôi hiểu ý , chúng tôi rất ít khi có thể làm mấy hành động tình nhân ở nơi công cộng. Ở đây có đồng nghiệp đài truyền hình, giống như xổ lồng, là lúc cùng nhau hưởng thụ.

      Nghĩ rồi, tôi cũng giãy giụa nữa. Đời người ngắn ngủi, cần gì phải vì mấy thứ hư ảo mà mất niềm vui ngày thường?

      Tôi và Vu Viễn cứ nghĩ ở trong này gặp được người quen, nhưng đúng lúc đó, giọng kinh ngạc do dự vang lên bên cửa: “Vu Viễn?”

      Tôi và Vu Viễn cùng quay đầu lại, nhìn thấy tóc ngắn, cũng tính là xinh đẹp, nhưng có vẻ khá hoạt bát, điển hình của những phụ nữ giỏi giang quyết đoán.

      Và đúng lúc đó, Vu Viễn lặng lẽ buông tay.
      Phong Vũ Yên, Hale205Kemmut thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 28:

      biết vì cớ gì, trong lòng tôi bỗng có cảm giác kỳ lạ.

      Sắc mặt Vu Viễn vẫn như thường, đứng lên hàn huyên đôi câu với người phụ nữ ấy, ánh mắt người phụ nữ kia ngừng liếc về phía tôi, từ ánh mắt tôi cảm thấy được tìm tòi nghiên cứu, nhưng vẫn may có ác ý.

      Vu Viễn giới thiệu : “ ra hai người cũng quen biết nhau, đây là biên tập Hồ Hiểu.”

      Tôi giật mình.

      ra nhân viên văn phòng này chính là cái biên tập Hồ Hiểu hay hẹn tôi giao bản vẽ. Do bình thường chúng tôi chỉ liên lạc với nhau mạng hoặc qua điện thoại nên mới nhận ra nhau.

      Nghe thấy là tôi, khuôn mặt Hồ Hiểu lộ ra vẻ hoảng hốt, nhưng rất nhanh khôi phục được bình tĩnh, cười : “Hai người cứ chuyện , bạn tôi đợi tôi ở bên kia.”

      Sau khi Hồ Hiểu rời , Vu Viễn nắm tay tôi nữa, chỉ cười ảm đạm, nụ cười ấy tựa như mặt hồ hơi gợn sóng.

      Tôi bắt đầu cảm thấy có gì đó đúng, nhưng lại nghĩ ra được rốt cuộc đúng ở điểm gì.

      Thế là tôi nhất quyết hỏi thẳng: “Sao em lại thấy có gì đó kỳ quái.”

      Vu Viễn duỗi tay véo má tôi: “Em suy nghĩ nhiều rồi.”

      Buổi tối vẫn hẹn ở nhà như cũ, chúng tôi ăn cơm xem phim, đến lúc tôi chuẩn bị về nhà, lại đưa ra chiếc hộp nhung.

      Tôi đón lấy, mở ra mới thấy bên trong là sợi dây chuyền kim cương tinh xảo, mặt dây truyền khảm đầy những viên kim cương, kết hợp với sợi dây truyền màu đen tựa như những vì sao trong trời đêm.

      Vu Viễn ôm tôi từ phía sau, cằm đặt vai tôi.

      Dưới cằm vết lõm, giống như những ngôi sao âu mĩ, cách trang nhã là “Cleft” , cách thô thiển chính là “cằm hình cái mông”.

      Tóm lại, cẳm của ấy trông rất man.

      Tôi cực kỳ thích.

      “Sao bỗng dưng lại tặng em cái này?” Tôi cười hỏi.

      Phụ nữ là loài động vật thể kháng cự được kim cương và hoa tươi, trước đây tôi hề cảm nhận được kim cương đắt đến nhường nào, tuy nhiên khi cầm kim cương tay, đợi đến khi nó lặng lẽ phát ra ánh sáng lấp lánh chói mắt, mới kinh ngạc phát giác ra vẻ đẹp của nó có thể khiến cho con người ta quên cả hít thở.

      “Trước khi mấy ngày, phải em bảo đọc “Tiểu Vương Tử” sao?” Giọng Vu Viễn trầm thấp, phát ra tiếng ồm ồm sau lưng tôi: “Nhìn thấy sợi dây chuyền này, nhớ đến câu mà em thích nhất ‘Nếu như bạn đóa hoa giống như ngôi sao bầu trời, vậy , chỉ cần vào lúc trời đêm ngước nhìn lên bầu trời, bạn thấy bầu trời đầy sao giống như những đóa hoa nở rộ.”

      “Tiểu Vương Tử” là câu chuyện cổ tích người lớn, cũng là cuốn sách mà tôi thích nhất. ngờ hôm ấy lại tìm thấy trong giá sách của Vu Viễn, bèn bảo đọc cho tôi nghe. Giọng của trầm thấp chậm rãi nhưng cũng rất diễn cảm, là loại hưởng thụ cho đôi tai.

      “Sau này, mỗi khi em nhìn chiếc dây chuyền này nhớ đến “đóa hoa” là đây.” .

      “Thế hóa ra là đóa hoa Loa Kèn à?” Tôi cười.

      Hôm nay xảy ra rất nhiều chuyện nhưng giây phút vui vẻ bên Vu Viễn làm xóa tan mọi nghi ngờ của tôi.

      Về đến nhà, bỗng dưng Hồ Hiểu gọi tôi lên mạng, hỏi tình hình bản vẽ tôi làm, sau đó lại hỏi câu: “ qua lại với Vu Viễn à?”

      Hai tay tôi đặt bàn phím, nhưng lúc lâu vẫn gõ nổi chữ.

      Hầu như bình thường tôi và Hồ Hiểu chỉ chuyện công việc, vậy mà hôm nay chủ đề chuyện lại thân mật đến mức này rồi.

      Thấy tôi vẫn chưa trả lời, ấy thêm: “Ngại quá, tôi nên tò mò như thế, nếu như khó cần để ý đến câu hỏi này của tôi đâu.”

      Tôi quyết định cho ấy : “Đúng thế, chúng tôi nhau.”

      Hổ Hiểu cũng coi như bạn của cả tôi và Vu Viễn, lúc thường ấy quan tâm giúp đỡ tôi rất nhiều trong công việc, tôi thấy nhất thiết phải giấu ấy.

      Sau khi ra , ở đầu bên kia Hồ Hiểu lúc lâu thấy có phản ứng gì, tôi băn khoăn biết tại sao ấy lại nhắn tin đến, “Hai người đều là bạn của tôi, chỉ cần hai người đều vui vẻ là tốt rồi.”

      Câu này nghe như có chỗ nào đó đúng, nhưng rốt cuộc là chỗ nào tôi lại biết.

      Hôm sau tôi chuyện này cho Vu Viễn, đồng thời cũng tỉ mỉ quan sát sắc mặt , nhưng phát ra có điều gì bất thường.

      giải thích: “Có lẽ danh tiếng trước đây của tốt, cho nên ấy mới lo bắt nạt em. Đáng tiếc ấy nhìn người chuẩn, nhìn ra mới là người bị bắt nạt.”

      Tôi cười cắn miếng lên vai .

      Về sau Hồ Hiểu cũng nhắc đến chuyện của tôi và Vu Viễn nữa, cộng thêm xảy ra chuyện lớn, chú ý của tôi cũng chuyển đến chỗ khác.

      Hôm nay tôi và Tiểu Đinh nhận được điện thoại của người dân, rằng ở nơi xxx có hai người phụ nữ đánh nhau, nghe nội dung của cuộc tranh chấp có lẽ là cuộc “quyết đấu” giữa vợ và người tình của chồng.

      Mấy năm gần đây, lòng tin vào xã hội ngày càng tụt giảm, phát triển về tinh thần đuổi kịp phát triển về mặt vật chất. Đàn ông có tiền, rảnh rỗi là bắt đầu chơi trò tiểu tam, tiểu tứ, tiểu ngũ, còn đàn ông có tiền thấy mấy người đàn ông có tiền chơi trò này cũng học theo. Thế nên đội ngũ tiểu tam như măng mọc sau mưa, càng mọc càng lớn mạnh.

      Cũng bởi vì lẽ ấy mà mọi người rất quan tâm vấn đề giữa vợ chính với tiểu tam, tôi và Tiểu Đinh đều cho rằng đây là tin tức có sức bùng nổ lớn, nhận được tin báo liền tức tốc chạy đến phỏng vấn.

      Thực ra mới đầu khi tiếp xúc với chủ đề tiểu Tam, tôi có chút bài xích, kìm được mà nghĩ đến những tổn thương mà mình phải chịu trước đây.

      phải là vẫn còn tình cảm với ta, mà giống như kiểu bạn cẩn thận dẫm phải phân, lần sau mỗi khi nhìn thấy phân đều chọn đường vòng.

      Có điều, trong thời bình gần như cũng chỉ có chuyện xấu giữa nam và nữ mới xứng đáng đưa lên đầu báo. Số lần tiếp xúc nhiều nên tôi cũng dần dần quen.

      Trước khi nhận được tin tức này, vẫn có nữ phòng viên bàn luận, tại sao cứ phải là chủ đề về đàn ông ngoại tình tìm tình nhân, chẳng lẽ còn vấn đề gì mang tính tích cực hơn sao?

      Nữ phóng viên Tiểu Ngô ngồi bên cạnh tôi giơ tay: “Đương nhiên là có rồi, cậu họ ở xa của tôi ba năm trước ngoại tình, sau đó cùng tiểu Tam cao chạy xa bay. Kết hôn được ba năm cầm “hòm” tiền về nhà, số tiền đó là “hẫng” được từ chỗ Tiểu Tam, thế là đưa hết cho mợ tôi. Mợ tôi nhận ra cậu biết “lo việc nhà” cũng so đo chuyện trước đây nữa, hai người lại vui vẻ sống với nhau.”

      Đám chúng tôi sau khi nghe xong câu chuyện mang đầy “tính tích cực” này đều ngây ra, lúc sau mới có người lên tiếng: “Thế cậu của chẳng phải là ‘vì nhà quên mình’ sao?”

      ngờ vừa mới thảo luận xong vấn đề này, hôm sau lại gặp phải cuộc đại chiến giữa vợ và người tình phiên bản đời thực.

      Càng ngờ tới, khi tôi và Tiểu Đinh chạy đến trường phát ra người vợ kia lại chính là Triệu Khiết!

      Nghe chồng Triệu Khiết là người làm kinh doanh, ở phòng làm việc ta suốt ngày khoe chồng mình mua cho mình biết bao nhiêu trang sức quần áo, khoe chồng mình thương mình đến mức nào.

      câu cũ, rằng: “Những gì bạn khoe ra chính là những gì bạn thiếu sót.”

      Mặc dù tôi từng nghĩ cuộc sống thực tế của Triệu Khiết được vinh quang như những gì ta , nhưng nghĩ đến ta còn rơi vào hoàn cảnh cãi vã với người tình của chồng phố.

      Khi chúng tôi đến nơi, cuộc đại chiến đến hồi gay cấn, đôi bên bị thương . người tình kia còn khá trẻ, quàng khăn, mặc chiếc quần yếm ngắn, tuy xinh đẹp như Triệu Khiết nhưng sức sống của tuổi trẻ có thể bù lại.

      Cuối cùng Triệu Khiết chiếm thế thượng phong, bắt đầu chút lưu tình lôi kéo quần áo của “kẻ thứ ba”, vừa kéo vừa mắng: “Dẫu sao mày cũng cần mặt mũi, hôm nay chị đây cho mày mất sạch mặt mũi trước mặt mọi người!”

      Ngay vào lúc này, người đàn ông trung niên từ trong xe đến, khuôn mặt trầm chạy đến chỗ hai người, tách hai người ra, che chở cho “kẻ thứ ba” về phía chiếc xe.

      Triệu Khiết nhất thời ngây người, sau đó như phát điên mà đuổi theo, kéo người đàn ông kia lại, gào mắng: “ Mạc Bằng Phi, vẫn còn che chở cho ta, vẫn còn dám che chở cho con hồ li tinh này! Chẳng phải đồng ý với tôi qua lại với ta nữa sao?!”

      Điều bất ngờ chính là, Triệu Khiết dù cho có công kích người phụ nữ kia thế nào cũng mảy may làm tổn thương đến người đàn ông ấy.

      Song người đàn ông ấy lại quay người đẩy mạnh Triệu Khiết xuống đất, rồi kéo “kẻ thứ ba” lên xe, dẫm chân ga, nghênh ngang rời .

      Triệu Khiết bị đẩy mạnh xuống đất, khuỷu tay bị mài mạnh, máu me đầm đìa. Nhưng ấy lại nhịn đau bò dậy, vội vàng đuổi theo.

      Có điều, người đàn ông lòng dạ thay đổi cùng với chiếc che lao vun vút nào có thể đuổi kịp, chạy chưa được mấy bước lại ngã xuống đất.

      Tôi và Tiểu Đinh đứng xem náo nhiệt, cho rằng cũng “hòm hòm” rồi, vội chạy đến đỡ ấy dậy, đưa vào bệnh viện. Triệu Khiết nhìn thấy chúng tôi đoán chừng cũng chả còn lòng dạ nữa rồi, chỉ lặng lẽ khóc, được lời nào.

      Nhân lúc bác sĩ băng bó vết thương cho Triệu Khiết, Tiểu Đinh và tôi đứng ở hành lang thương lượng xem có nên đem mấy bức ảnh vừa mới chụp được về đài truyền hình .

      Lúc thường Triệu Khiết rất khôn khéo, nịnh hót cấp , đày đọa cấp dưới, lúc Tiểu Đinh mới đến cũng bị chị ta hành hạ ít. Nếu như chúng tôi mang những tấm ảnh này về chiếu lên cho mọi người xem, dù thể lên sóng cũng coi như trả được thù.

      Nhưng tôi cho rằng nhất thiết phải như thế, Triệu Khiết là loại người sĩ diện hão, vốn dĩ bị chồng vứt bỏ ngay trước mắt mọi người cũng đủ mất nửa cái mạng rồi, nếu như bị người trong công ty giễu cợt, biết đâu hôm sau làm mấy chuyện như uống thuốc ngủ, mở bình ga cũng nên.

      Mà càng quan trọng hơn chính là, giây phút nhìn thấy ấy đuổi theo chiếc ô tô ấy, tôi dường như nhìn thấy được chính bản thân mình.

      đêm muộn hai năm về trước, tôi cũng từng hứng chịu ánh mắt tò mò ngạc nhiên của mọi người như thế, vứt bỏ tự tôn, cố gắng đuổi theo chiếc xe kia, chỉ vì muốn tìm được chỗ dựa lần nữa.

      Tôi từng coi chỗ dựa dẫm là tất cả, mà vứt bỏ chính bản thân mình.

      Tôi thở dài với Tiểu Đinh: “Thôi vậy, bức ảnh đó nên xóa , nên làm chuyện quá tuyệt tình. Nếu như sau này chị ta còn khách khí với chúng ta, chúng là liền lặng lẽ bỏ thuốc Androgen* vào trong cốc nước của chị ta là được rồi.”

      *Androgen: thuốc kích dục dành cho nam

      Nghe tôi xong, Tiểu Đinh rùng mình, ánh mắt nhìn tôi như nhìn thấy Lý Mạc Sầu.

      Thôi xong, hình tượng chói lọi của tôi, nhất thời bị sụp đổ rồi.

      Thương lượng xong, Tiểu Đinh quay về đài truyền hình, còn tôi ở lại bệnh viện chăm sóc Triệu Khiết.

      Triệu Khiết như biến thành con người khác, bình thường ngang ngược hống hách, song cuộc cãi vã vừa rồi khiến cho ấy mất sức sống.

      Lúc này ấy chỉ còn là người vợ lặng lẽ, sắc mày nhợt nhạt ngồi đó.

      Tôi ngồi cùng Triệu Khiết ngoài hành lang, bỗng nhiên bi thương từ trong lòng Triệu Khiết bùng phát, ấy ôm mặt khóc.

      Tôi cũng lười an ủi ấy.

      Ai cũng thế, khi tổn thương cần phải khóc để phát tiết.

      Triệu Khiết khóc đến quên trời quên đất, hành lang người qua người lại, đều dùng ánh mắt hiếu kỳ ngó về phía chúng tôi.

      Tôi chỉ đành khua tay giải thích: “Chồng ấy bị xe nghiến thành hai mảnh, tìm được đủ thây, thảm khốc.”

      Người xung quanh lại “góp” đến ánh mắt thương hại, thậm chí có người còn đưa chai sữa trái cây và bánh mì cho chúng tôi.
      Phong Vũ Yên, Hale205Kemmut thích bài này.

    5. Hale205

      Hale205 Well-Known Member

      Bài viết:
      687
      Được thích:
      573
      Truyen hay quá. Cám ơn bạn ed nhiều. Mình đọc 1 mạch từ hom qua đến giờ luôn. Hóng chương mới của bạn
      L Khuynh TâmKemmut thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :