1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện Đại ] Hôn Nhân Thất Bại - Tát Không Không ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 20:


      Dưới hàng lông mày là đôi mắt dài hẹp chứa quyến luyến, đôi mắt ấy trong suốt long lanh, tựa như dòng nước trong xanh tươi mát. Trong phút chốc ta như quay về vùng núi trải đầy màu xanh nắng gió, cảm nhận nhịp tim yếu ớt cuối cùng của mẹ .

      người đàn ông mang phong thái ung dung như thế, ta ngồi cách thảnh thơi, miệng ngậm điếu thuốc, nhìn bề ngoài là người từng lăn lộn nhiều năm trong công việc, đao thương đều đâm nổi, tuy nhiên trái tim lại mềm mại, ấm áp đến vô cùng.

      Tôi tin tưởng, người biết quy trọng, luyến tiếc tình thân tuyệt đối phải là người xấu.

      “Cho nên trước nay tôi rất kính phục những người mẹ hy sinh thân mình vì con cái.” Vu Viễn dập tắt điếu thuốc, ánh lửa yếu ớt từ từ tàn lụi ngón tay thon dài của ta.

      Vu Viễn nâng tôi lên mức độ cao cả như mẹ . Tôi được ưu ái mà đâm ra lo sợ.

      “Sau này nếu gặp chuyện gì khó khăn cứ đến nhờ toi giúp.” ta tổng kết lại câu.

      Những cử chỉ lời của Vu Viễn khiến cho người ta cảm thấy đó là bố thí hay thương hại, điều đó giúp tôi thoải mái hơn nhiều.

      ta cho tôi cảm nhận được ấm áp trong thế giới này, làm cho tôi dựng lên niềm tin mới với thế giới ấy.

      Mọi khi tôi vẫn được coi là người hướng nội, thế nhưng rượu vào lại thích nhảm, mà còn là những lời nhảm tưởng chừng như đầy chiều sâu.

      Tôi dùng tay đỡ cằm, hai mắt nhìn vào ngọn đèn hai bên bờ sông, nhàng hỏi: “ tin vào số mệnh ? Tôi tin. Ngày đầy tháng, tôi với ta xem tên cho con, tiện thể xem bói cho hai chúng tôi.

      Thầy bói tên là gì ý nhỉ? … Triệu? Tiền? Tôn? Lý … Thôi vậy, dẫu sao cũng là kiểu người bề ngoài nhìn như bán tiên, những người được ông ta xem bói đều bảo ông ta bói rất chuẩn. Lúc ấy tôi và ta cho thầy bói chúng tôi là vợ chồng, thầy bói nhìn vào mặt ta, câu đầu tiên chính là bảo ta gần đây có số đào hoa, lại nhắc nhở ta tuyệt đối được ly hôn với người vợ đầu tiên, nếu như ly hôn rồi, vậy sau này phải lu hôn hai lần nữa. Sau đó thầy bói còn , ta có hai đứa con. biết đâu, biểu cảm lúc ấy của ta vừa cổ quái vừa ngượng ngùng, sau này tôi mới làm chuyện đó là thế nào, ra thầy bói bói ra cả chuyện ta ngoại tình… ha ha ha ha ha, quá thú vị, , quá thú vị…”

      Kỳ thực chuyện này chẳng có gì đáng cười, nhưng tôi bắt buộc phải cười, nếu thể che giấu được giọt nước nơi khóe mắt.

      Đôi mắt Vu Viễn tựa như nhìn thấu tất cả, tuy nhiên ta hề có ý định bóc trần, mặc cho tôi mượn tiếng cười tự nhiên để xóa giọt nước đọng khóe mắt.

      ta là người tốt, cũng là vị thân sĩ.

      Đợi sau khi toi khôi phục lại cảm xúc, ta mới nhàng hỏi: “Thế thầy bói đó bói số thế nào?”

      “Ông ấy …” Tôi hồi tưởng lại, học theo giọng điệu của ông thầy bói bán tiên kia: “ ý à! Nhất định được tìm người đàn ông tuổi hơn mình, nếu chuyện trong nhà ngoài nhà đều đến tay , vô cùng mệt nhọc, sau cùng còn phí công vô ích. Nếu như muốn tìm, ít nhất cũng phải là người hơn ba tuổi, như thế mới hài hòa tốt đẹp. Còn nữa, sau khi kết hôn nên làm đẹp cho mình nhiều hơn để tránh chông ngoại tình. Tóm lại, à, khuyên câu chân thành: Kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ ôm nhiều nỗi hận!”

      Trong ký ức, dư câu cuối cùng của vị bán tiên kia vẫn còn ngân vang mãi, tràn đầy ý tốt, giống như vị tiên thực thụ. Thế mà ngay giây tiếp theo, ông ra xòe tay ra trước mặt tôi, cười hì hì : “Bói người năm mươi đồng, hai người trăm đồng, xem tên hai trăm đồng, tổng cộng ba trăm đồng, giảm giá cho còn hai trăm năm mươi đồng.”

      Cảm xúc của ông thầy bói này thay đổi quá nhanh, tôi có chút theo kịp.

      “Kẻ đa tình từ ngàn xưa chỉ ôm nhiều nỗi hận.” Vu Viễn lặp lại câu này, bỗng dưng : “Ấy, xem, hay chúng ta cũng làm chuyên mục về “tương thân”, kiểu giống như phim “phi thành vật nhiễu”*, sau đó mời thầy bói đến, quay cảnh thầy bói xem bói cho các chàng trai tham , thế nào?”

      *Tên bộ phim của Trung Quốc

      Đúng là “Núi cao còn có núi cao hơn.” Khả năng thay đổi cảm xúc của Vu Viễn còn cao hơn cả vị thầy bói kia.

      Suy cho cùng lúc trước cũng ăn buffet hải sản, hai chúng tôi ngồi boong tàu hứng gió đêm, uống hai lon bia lạnh cũng kha khá rồi, quyết định giải tán về nhà. Trước là Vu Viễn mời khách, cho nên bữa ăn đêm này tôi nhất quyết mời khách.

      Lúc mở ví tiền, Vu Viễn nhìn thấy bức tranh vẽ tay tôi nhét trong ngăn để ảnh, hai mắt bỗng sáng lên: “Bức tranh này là do vẽ sao?”

      Đích thực là do tôi vẽ.

      Từ tôi thích vẽ tranh, bố mẹ tôi đều là nhân viên công chức, khi tôi còn họ thường phải tăng ca đêm, tôi thường ở nhà mình vẽ tranh, nhìn thấy cái gì vẽ cái ấy. Thực ra lúc thi đại học tôi muốn thi vào học viện mỹ thuật, nhưng mà bố mẹ tôi tư tưởng cổ hủ, cho rằng người làm nghệ thuật có công việc ổn định, cho nên bảo tôi thi vào đại học sư phạm.

      Chính vì thế mà tôi vẫn luôn tiếc nuối. Lúc học đại học rảnh rỗi bèn làm họa sĩ minh họa cho tạp chí. Khi làm bắt đầu bận bịu, cũng muốn làm công việc này nữa, chỉ thỉnh thoảng có gì làm mới vẽ vài tấm. Mà bức tranh mà tôi để trong ví tiền, là vẽ chân dung của , rất có cảm giác mê hoặc lòng người.

      ngờ còn biết cả cái này.” Vũ Viễn suy nghĩ lúc rồi cất giọng: “Vừa hay tôi có người bạn muốn tìm họa sĩ minh họa, hôm nào giới thiệu giúp , làm công việc ngoài giờ cũng được.”

      Tôi vội gật đầu, có thể sống bằng sức mình, có khổ cực, mệt nhọc thế nào chăng nữa tôi cũng ngại.

      Vu Viễn lái xe đưa tôi về nhà, hôm trước trời mưa nên đèn đường bị hỏng, tối om om.

      Sau khi tôi xuống xe ta vẫn chưa lái xe ngay mà bật đèn xe soi đường cho tôi. Ánh đèn xe chiếu rọi cả con đường, chiếu cả lên những hòn đá , tạo thành những đốm đen .

      Đến đại sảnh của tòa nhà, tôi quay đầu nhìn, trong bóng tối hai bóng đèn xe tựa như ngọn đèn hải đăng giữa biển đêm, giúp cho tôi bình tĩnh lại trong cuộc sống bấp bênh trôi nổi này.

      Từ trước đến nay tôi vẫn luôn tin vào quy luật cân bằng của tự nhiên, vận đen đủi dùng hết rồi, cái còn lại là những điều may mắn.

      Sau khi công việc chính thức ở đài truyền hình đến tay tôi, tôi lại nhje nhõm hơn rất nhiều, cả ngày chạy đôn chạy đáo, trái lại khỏe mạnh lên hẳn. dễ bị cảm cúm như trước.

      Nghĩ xem, nữ hán tử như tôi nếu như thời gian dài có thể chất như “Lâm muội muội*” đúng là đau đầu.

      *Lâm Đại Ngọc trong “Hồng lâu mông” – tác giả: Tào Tuyết Cần.

      Khỉ Con vẫn chưa đến tuổi mẫu giáo, ban ngày đều là người nhà tôi chăm sóc con, đến tối tôi mới đón con về, tắm rửa sạch xong chơi với con mấy tiếng rồi dỗ con ngủ. Khỉ Con giờ hơn tuổi, bắt đầu tập tễnh học , cũng còn gầy gò ốm yếu như lúc mới sinh, ngược lại còn có thêm mấy ngấn thịt. Do hai mông đít thịt núng nính nên ngã vài cái cũng sao, quả nhiên là được gene di truyền của người mẹ nữ hán tử tôi mà.

      Vu Viễn giới thiệu tôi với nhà xuất bản quy mô , làm họa sĩ minh họa cho bọn họ, ít nhiều cũng thêm chút tiền sữa bột cho con.

      Mỗi tối sau khi dỗ khỉ con ngủ, tắm rửa xong xuôi tôi đều ngồi ở sô pha phòng khách lặng lẽ uống ly rượu, đó là giây phút hạnh phúc nhất trong ngày của tôi.

      Mặc dù uống rượu phải là thói quen tốt nhưng cuộc sống quá nhiều đau khổ, hà tất gì mà buông thả mình lần.

      Tôi nhớ vị bán tiên kia còn , năm ngoái đối với tôi mà giống như bước đến đoạn đường sắt phân nhánh, hai nhánh đường là hai cuộc sống hoàn toàn khác nhau để tôi lựa chọn.

      Mà tôi, lựa chọn con đường về phương diện cuộc sống gian khổ nhưng tâm hồn lại được tự do.

      Thế cứ tiếp tục bước tiếp thôi, ngày mai nhất định ngày mới tươi đẹp hơn.
      Phong Vũ Yên, KemmutHale205 thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 21:


      Từ ngày Vu Viễn công khai ra mặt giúp đỡ tôi mọi người luôn duy trì thái độ hoài nghi mà quan sát tôi, đại đa số vẫn cho rằng tôi là họ hàng xa nhà họ. Suy cho cùng ở nơi “ngọa hổ tàng long” như đài truyền hình này, lôi bừa người ra hỏi, dì hai của ông cậu của họ kiểu gì cũng là giám đốc đài truyền hình, cho nên ở phương diện này mọi người đều khá kiêng dè.

      Triệu Khiết vì thế dám đến gây rối với tôi nữa. Tình hình thế là vậy, dù cho bạn có bị đâm phát cũng phải kiêng kị đủ điều.

      Người trong đài đều là bà tám, trong thời gian nghỉ ngơi ngồi trong phòng pha trà uống nước khi nào cũng bàn luận toàn về mấy chuyện tình báo tình , hơn chút chính là chuyện riêng tư nhà người ta.

      Tỉ như ngôi sao nam nào đó kết hôn có con vẫn có thể ở cùng phòng với người mẫu nào đó, tỉ như MC nào đó chỉ “ngủ” qua đêm mà nghiệp lên như diều gặp gió, lại tỉ như nhà tổ chức tuyển chọn các ngôi sao nam ưu tú lại có thể thích con trai.

      Tôi cũng thể tinh thần tò mò của bà tám, mỗi lần đồng nghiệp bàn luận tôi đều bưng tách cà phê đứng bên cạnh dựng tai lên nghe. ngờ đề tài để “chém” hôm nay lại thay đổi, mà đáng sợ hơn cái đề tài ấy lại rơi lên đầu tôi.

      “Ninh Chân, thế rốt cuộc tại sao tổng giám đốc Vu lại li hôn với vợ trước của ấy vậy?”

      Câu hỏi này khiến đầu óc tôi giăng đầy sương mù, đến Vu Viễn có vợ trước tôi còn , gì đến chuyện này.

      Đáng tiếc tôi chớp chớp đôi mắt hồn nhiên ngây thơ đầy nghi hoặc đến thế mà chẳng ai thèm tin, cứ tôi giấu làm của riêng. Tôi thấy mình oan uổng, tôi có cầm tinh con chuột, ngày ngày chui dưới chân giường nhà Vu Viễn mà nghe trộm chứ.

      Đề tài để tám nhảm trước nay dù có nhạt đến thế nào kiểu gì cũng có người cho thêm muối, thậm chí còn cho thêm cả bịch muối.

      “Nghe vợ cũ của ấy rất xinh, cũng là nhân viên của đài truyền hình mình, sau này ra nước ngoài du học, chưa đến năm li hôn rồi.”

      “Nghe hình như người phụ nữ ấy rất chú trọng nghiệp, muốn sinh con, còn tư tưởng gia đình của tổng giám Vu cũng chẳng hề thua kém, luôn muốn có đứa con, bởi thế mà hai người mới li hôn.”

      Vừa nghe mọi người tám, tôi bỗng nghĩ đến giọt nước đọng trong mắt Vu Viễn hôm boong tàu.

      Cũng khó trách ta trước giờ mình rất kính phục những người mẹ hi sinh mình vì con cái, ra bên trong còn có nội tình này nữa.

      Việc này khiến tôi thấy đáng tiếc, tôi nghĩ, kiểu người như Vu Viễn nếu như làm bố, con của ta nhất định rất hạnh phúc.

      Mặc dù đều làm trong đài truyền hình nhưng Vu Viễn lại là người vô cùng bận rộn, cơ bản tuần chúng tôi chạm mặt nhau chẳng đến mấy lần. Mà từ đầu tháng này, ta phải nước ngoài nên cả tháng chả thấy bóng dáng đâu.

      hiểu tại sao, cứ nghĩ đến ta ở đài truyền hình, tôi luôn cảm thấy có cái gì đó trống rỗng.

      Đối với tôi, Vu Viễn là nơi vo cùng ấm áp.

      Hôm cuối tháng, chúng tôi nhận được thông báo, rằng do chuyến bay bị trì hoãn mà nhiều hành khách có hành động quá khích. Tôi và Tiểu Đinh vội vàng chạy chụp ảnh, hóa ra là do thời tiết đột ngột thay đổi, chuyến nay nào đó bắt đầu khống chế lưu lượng bay, đẫn đến nhiều chuyến bay bị hoãn. Mà sân bay và công ty hàng chưa làm tốt công tác động viên làm yên lòng hành khách, dẫn đến hành khách có hành động quá khích, ẩu đả với nhân viên sân bay, làm tổn hại đến thiết bị an ninh. Khi chúng tôi chạy đến, trường chỉ còn lại dấu tích của cuộc ẩu đả, xung đột dừng lại.

      Theo những hành khách mà chúng tôi phỏng vấn, bọn họ mình phải ở sân bay hơn hai mươi tiếng, sân bay hề cung cấp chút nước hay lương thực nào, thậm chí còn có người đến xử lí, cho nên mới dẫn đến tức giận của mọi người.

      Do chụp được cảnh lúc xảy ra xung đột, nên độ hot của tin tức này hề lớn.

      Hai con mắt Tiểu Đinh liếc lên liếc xuống, lập tức đưa máy ảnh cho tôi, còn mình trộn lẫn vào trong đám người giả vờ làm hành khách, giơ cao hai tay gào: “Mau nghĩ cách gì chứ! Nếu chúng tôi đập nát hết!”

      Vừa khỏi miệng, những người vừa mới bình tĩnh trỏe lại cũng biết giả ra sao cũng kích động, lại mở ra cuộc xung đột mới.

      Tiều Đinh khom người chuồn ra khỏi đám động, bật máy quay bắt đầu quay cảnh xung đột.

      Thấy tình huống thế này, miệng tôi mở rộng đến mức có thể nhét vừa cả quả trứng khủng long. Cái cậu Tiểu Đinh này nếu mà để ở thời cổ đại tuyệt đối giống như hai nhân vật Trần Thắng và Ngô Quảng.*

      *Hai vị tướng của Trung Quốc.

      Quay tin xong trời cũng tối, Tiểu Đinh kiên quyết tranh thủ về đài truyền hình giao ảnh, bảo tôi cứ về nhà trước chăm con.

      Mỗi người ngả, tôi đến trạm xe bus. Tôi lấy hai tay để trước mắt làm ống nhòm về phía trước, nhìn đội ngũ chờ xe xếp thành hàng dài như rắn, tôi đành ngoan ngoãn đứng cuối hàng đợi xe.

      Màn đêm thăm thẳm khiến nỗi độc lan tràn. vào đầu đông, hà hơi ra khói. Tôi quấn chặt khăn quàng cổ lại, ngừng giậm hai chân cho ấm lên. Đúng lúc này, bỗng nhiên có người đập vai tôi, toi giật thót tim, quay đầu ra ngó, đập vào mắt chính là cặp mắt dài mà hẹp.

      Tôi đờ người ra, hoàn toàn tin rằng gặp Vu Viễn kéo hành lí ở đây.

      Chỉ thấy ta mặc chiếc áo gió màu xám, toát lên dáng vẻ hết sức thanh nhã.

      phải quên mất tôi là ai rồi đấy chứ?” Vu Viễn cười hỏi: “Tôi mới tháng thôi mà, khả năng quên của cũng quá lớn rồi nha.”

      Phải đến lúc này tôi mới tìm thấy chiếc lưỡi của mình để cất giọng: “ về rồi ư?”

      Trong giọng có hàm chứa niềm vui sướng mà ngay đến bản thân tôi cũng nhận ra.

      “Đúng thế, vừa mới xuống máy bay, bọn đến đây phỏng vấn sao?” Vu Viễn hỏi.

      Tôi bèn kể lại việc lúc nãy cách sinh động, Vu Viễn khẽ cười: “Câu nhóc Tiểu Đinh ấy à, chỉ được cái ranh ma.”

      “Đúng vậy, may mà làm việc với cậu ấy.” Tôi : “Nếu mấy tấm ảnh lúc trước có lẽ cũng được duyệt.”

      “Cũng thể nhắc đến công lao của .” Vu Viễn cổ vũ.

      “Tôi?” Tôi nhìn xuống mũi chân mình, lí nhí: “Tôi là người vô dụng nhất có.”

      đưa ** cho chủ nhiệm các rồi sao?” Bỗng Vu Viễn nghiêm túc hỏi.

      Tôi sợ đến mức liên tục xua tay.

      “Thế tại sao ống ấy luôn khen là vừa chịu được khổ vừa tháo vát trước mặt mọi người? Cho nên là, nếu phải tự coi chính mình là do ông ấy nhận đút lót của .” Trong mắt Vu Viễn đan xen ý trêu chọc.

      Vu Viễn chính là sứ giả mang đến năng lượng, nghe ta cố tình lái lời mà khen tôi, tôi như mở cờ trong bụng. Được người khác thừa nhận, đó là chuyện vô cùng vô cùng vui mừng.

      “Suýt quên, lần này mua cho cục cưng nhà món quà.” Vu Viễn mở hành lý, lấy ra chiếc hộp lớn đưa cho tôi.

      Tôi ngạc nhiên vô cùng, luôn miệng cảm ơn. Mở ra xem, bên trong là bé cá ngựa, bé cá ngựa là con gấu bông phát ra thanh, còn phát sáng được, nghe trước khi ngủ bật nhạc nhàng để bên gối con khiến cho con dễ chìm vào giấc ngủ hơn.

      “Cảm ơn .” Trong đáy mắt tôi tràn ngập thích: “Cái này rất hữu dụng, ngờ là đàn ông con trai mà cũng tỉ mỉ đến thế.”

      “Trước đây cũng có quãng thời gian tôi tìm hiểu về phương diện này.” Mặc dù Vu Viễn cười nhưng giọng chứa đựng u sầu, nghe , giống như loại đau thương.

      Phút chốc tôi nghĩ đến điều gì đó, vội ngậm miệng lại, thêm lời nào nữa.

      Bầu khí bỗng trở nên vắng lặng, giữa hai người có chút bối rối, tôi định mấy câu về thời tiết hôm nay để làm dịu bầu khí, ai biết Vu Viễn đột nhiên mở miệng: “Tôi từng có đứa con, tôi rất vui, giai đoạn đó tôi thường xuyên lên mạng tìm những thứ liên quan đến trẻ sơ sinh. Có điều do công việc, mẹ đứa bé cuối cùng lựa chọn bỏ đứa bé…”
      Phong Vũ Yên, KemmutHale205 thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 22:


      Tận sâu trong đáy lòng mỗi người đều cất giấu vết thương, họ dùng nụ cười để che đậy nó, bao giờ muốn để lộ trước mặt người khác.

      Vậy mà trong đêm đông thăm thẳm thế này, tôi nhìn thấy vết thương lòng ấy của Vu Viễn.

      Đau đớn ấy, dù cho người khác có an ủi thế nào đều thể xoa dịu.

      Tôi chỉ đành nhìn về phía ta, lấy chăm chú lắng nghe làm câu trả lời.

      Vu Viễn là người đàn ông giỏi che dấu tâm , chỉ trong chốc lát thu lại miệng vết thương cùng yếu đuối của mình, lúc ngẩng đầu lên, trong mắt ta chỉ còn lại bình tĩnh, tựa như chiếc thuyền đến mặt sông lặng sóng: “Sau đó tôi cũng từng nghĩ, nếu mẹ của đứa bé chưa chuẩn bị tốt, vậy sinh nó ra có lẽ cũng là loại trách nhiệm.”

      Dù Vu Viễn như thế, nhưng trong con ngươi đen tuyền kia vẫn hàm chưa tiếc nuối.

      Tùng chiếc taxi dừng phía trước lăn bánh, đèn xe sáng chói, còn những người xếp hàng đợi xe lại bị bóng đêm bao trùm.

      Tôi đắn đo chút, giọng : “Kỳ thực tình mẫu tử phải ngày ngày hai là có thể hình thành, chỉ khi đứa bé ra đời, tình mẫu tử ấy mới bộc phát. ra mà thấy hổ thẹn, lần đầu tiên cảm nhận được cái thai động đậy, tôi hoàn toàn cảm thấy niềm ấm áp lan tỏa, trái lại còn có cảm giác như có thứ gì đó làm loạn trong bụng mình.”

      Vu Viễn bật cười: “Kinh khủng như thế à?”

      nghĩ xem, tự nhiên có cái gì đó động đậy trong bụng mình, giây phút ấy nào có nghĩ đến tình mẫu tử, phản ứng đầu tiên chính là kinh hoàng, sợ hãi” Tôi nghĩ lại tình cảnh khi ấy, cũng kìm được mà abatj cười.

      Trải qua đoạn hội thoại này, bầu khí vắng lặng khi nãy cũng hết sạch.

      Vu Viễn nhìn rồi lại nhìn tôi, hỏi: “Gần đây thế nào? Trong khí sắc tốt hơn trước khá nhiều.”

      “Rất tốt.” Tôi : “Khi con lớn lên từng ngày, nó tập tễnh học , rồi lại ê a học . Đôi chân mập mạp của nó tập tễnh bước bên toi cất tiếng gọi mẹ trong trẻo, non nớt, vì thế ngày mệt nhọc của tôi cũng tan biến. Tôi từng hối hận rất nhiều chuyện, nhưng duy nhất hối hận khi sinh nó ra.”

      Vu Viễn gật đầu, câu từ tận đáy lòng: “Đến cả người đàn ông như tôi cũng khâm phục kiên cường của .”

      Tôi cười khổ: “Nào có kiên cường gì chứ, chẳng qua là do thể chịu đựng. Vui cũng hết ngày, vui cũng hết ngày, nếu như cùng kết quả, vậy bằng chọn lựa cái thứ hai. Dẫu sao những ngày tháng gian khổ nhất qua rồi, những ngày còn lại coi như là sống qua ngày vậy.”

      Vu Viễn nở nụ cười tươi với tôi: “Có việc gì tôi có thể giúp , cứ thoải mái.”

      Tôi chớp mắt: “Ở đài truyền hình tôi giả danh họ hàng xa của mà lừa bịp mọi người, thu được ít lơi, chỉ cần nghe được phủ nhận là ok.”

      “Ồ. Mọi người đều cho chúng ta là họ hàng xa sao?” Hai con ngươi của Vu Viễn lóe sáng, tựa như ngôi sao băng sáng chói bầu trời: “Lẽ nào suy đoán thành quan hệ khác?”

      Biểu cảm này của ta, giọng này của ta khi ra những lời này, hai má tôi trong chốc lát đỏ bừng.

      làm mẹ rồi, da mặt vẫn còn mỏng thế này, quả mất mặt.

      Bước ra ngoài xã hội làm việc, giữa đồng nghiệp nam và nữ thường trêu đùa những trò vô hại, đây cũng là điều bình thường, thế nên tôi hề thấy những câu này của Vu Viễn có hàm ý gì, chỉ có thể an ủi chính mình, chủ yếu là do lực sát thương của đồng chí Vu Viễn quá lớn, khuôn mặt già nua này của tôi kháng cự được.

      xong, giây sau Vu Viễn lại khôi phục trạng thái bình htuowngf, còn hai má của tôi vẫn đỏ rực.

      Bản lĩnh thay đổi phong cách nhanh như chớp này càng ngày càng cao rồi.

      Sau đó chúng tôi ai về nhà đấy, ai tìm “mẹ” người đấy.

      Đời người lúc lên lúc xuống, bấp bênh ngừng. Trước đây tôi rơi xuống vực sâu, còn gần đây dần dần yên ổn. Công việc cũng coi như vào quỹ đạo, về công việc họa sĩ minh họa cũng ngày càng thuận lợi, nhà xuất bản phản ứng của độc giả rất tốt, liên tục tìm tôi để vẽ bài.

      Mặc dù ngoài chăm con và làm tôi cơ bản có thời gian rãnh rỗi, nhưng ít nhất kinh tế cũng dần khá giả.

      Kỳ thực, chỉ cần chúng ta chịu khó, cần mẫn, đời nào chết đói.

      Mỗi ngày sau khi tan ca, chơi đùa với Khỉ Con, dỗ Khỉ Con ngủ cũng hơn chín giờ, lại tranh thủ vẽ bài hai ba tiếng, mỗi ngày gần như có thời gian nghỉ ngơi.

      Cũng có lúc mệt đến mức bỏ cuộc giữa chừng, song nghĩ đến tương lai của Khỉ Con, tôi đành phải cắn chặt răng tiếp tục kiên trì.

      Chỉ cần bạn nhẫn tâm với chính mình, có gì là thể vượt qua.

      Đợi đến khi tình hình kinh tế khá khẩm hơn chút, tôi quyết định học lái xe, chuẩn bị mua chiếc xe re rẻ.

      Mua xe rồi, sau này Khỉ Con bị ốm hoặc là muốn ra ngoài chơi quá thuận tiện.

      Tôi chính là người là làm, trog thời gian ngắn nhất thi xong môn viết, bắt đầu đến sân tập lái. Do có nhiều thời gian, tôi chỉ đành đưa phong bì cho người hướng dẫn, mỗi ngày năm, sáu giờ dậy, đến sân tập tập vài vòng rồi lại vội vã làm.

      Trước giờ tôi rất thích ngủ nướng, ngày xưa mỗi hướng đông tây nam bắc đều để cái đồng hồ báo thức, rồi nhất định phải đợi đến khi đồng hồ báo thức kêu hết lượt mới gian nan bò dậy. Thế mà tại, đồng hồ báo thức vừa mới kêu, tôi ngồi bật dậy, rời giường, chạy đến phòng tắm dùng nước lạnh hất lên mặt để cho hết ngái ngủ.

      Khi xưa tôi sợ nhất hai loại người: là người giảm báo thành công, hai là người dậy đúng giờ, ngủ nướng.

      Tôi cho rằng kiểu người có thể ra tay độc ác với chính mình như thế, tương lai nhất định thành công.

      ngờ rằng thời thế thay đổi, ngày hôm nay bản thân cũng có triển vọng, xem ra cách thành công xa nữa rồi.

      Mỗi lần mệt đến hoảng sợ, đều nghĩ đến ngày tháng trước đây. Khi còn làm việc ở thành phố F, thời gian rảnh rỗi mỗi ngày rất nhiều, lúc ấy nhàm chán đến mức xem phim “Chân hoàn truyện” đến mấy trăm lần, cũng chẳng có ý định thi bằng lái xe.

      lại, vẫn là tính dựa dẫm quá lớn.

      Đời người giống như thi cử, lúc trước lười chảy thây, sau này bắt buộc dùng máu và mồ hôi để phấn đấu.

      Do nơi học lái xe cách nhà khá gần, thầy Hoàng hướng dẫn lại ở cùng khu với tôi, cho nên cũng biết chút ít về tình cảnh của tôi. Thỉnh thoảng cũng lấy việc li hôn của tôi ra đùa, tôi đều ngoảnh mặt làm ngơ, lâu dần ta tự cảm thấy vô vị, khuôn mặt lộ ra vẻ ngượng ngập.

      Học liên tiếp hai tháng, chuẩn bị bắt đầu cuộc thi thứ hai. Mấy năm gần đây thi bằng lái xe ngày càng khó, dù cho người luyện tập đều đặn cũng phải thi lại, cho nên kì thi này tôi rất hồi hộp. Mà hôm nay, lúc tập lái xe, thầy Hoàng đột nhiên bảo tôi buổi tối đến đường vành đai núi học thêm.

      Trước khi thi thực hành, rất nhiều thầy hướng dẫn đều dạy thêm cho học viên để kiếm thêm thu nhập, vì thế tôi cũng thấy làm lạ với đề nghị này của thầy. Tôi nghĩ lát, cho rằng hay là cứ luyện tập nhiều chút cho an toàn, bèn vẫy chiếc xe, lên núi.

      Đường vành đa núi nằm ở lưng chừng núi, tương đối hẻo lánh, người xe qua lại nhiều, lúc tôi đến có nhiều người, thầy Hoàng lái xe đến rồi.

      Lúc ngồi vào xe tôi mới phát ra, hai học viên khác mà ta nào có đến. ta giải thích rằng hai học viên đó có việc nên hủy buổi học thêm.

      Tôi để ý gì, ai ngờ thầy Hoàng lại lái xe đến nơi vắng vẻ người, đột nhiên dừng xe rồi khóa cửa lại, tiếp đó quay người sang muốn quấy rói tôi.

      Tôi vừa tức vừa sợ, đợi đến khi ý thức được liền liều mạng phản kháng, chân tay quẩy đạp loạn xạ, móng tay cào loạn mặt ta, chảy cả máu.

      ta bị đau ré lên mấy tiếng, ngã xuống chỗ ngồi, áp chế cơn điên mà giọng: “Ninh Chân, rất thích em, đôi bên đều có tình cảm với nhau phải rất tốt sao.”

      “Ai có tình cảm với ? Mau mở cửa! Nếu tôi báo cảnh sát đấy!” Cơn điên của tôi bùng phát, ngờ gặp phải loại chuyện này.

      ta thấy dáng vẻ hùng hổ của tôi cũng có phần sợ hãi, tình nguyện mà mở cửa ra.

      Tôi lập tức nhảy ra khỏi xe, chỉ thấy lục phủ ngũ tạng hừng hực lửa, muốn ở gần loại người này thêm giây phút nào nữa. Khi đóng cửa lại, thầy Hoàng đó thẹn quá hóa giận, hừ lạnh tiếng với tôi: “Có cái quái gì mà kiêu căng, phải cũng là phụ nữ li hôn đèo bòng thêm đứa con sao? Có người muốn tốt lắm rồi, còn giữ cái khỉ gì?”

      Nghe mấy lời này, tôi tức đến ngứa cả răng, toàn thân run lên, chỉ thấy luồng nhiệt xông thẳng lên đầu, nghĩ cũng chẳng nghĩ, nhặt hòn đá ven đường ném mạnh vào cửa kính xe ta.

      Chỉ nghe thấy bên trong truyền ra tiếng gào rú, phút chốc tôi bật cười, cười mãi nước mắt lại chảy ra.

      Tôi ngồi xổm bên đường, khóc đến kìm lại được.

      Đúng lúc này, chuông điện thoại vang lên, tôi cứ nghĩ là mẹ gọi đến, sợ bà ấy lo lắng nên vội vã kìm nước mắt lại.

      Tuy nhiên sau khi kết nối, phía đầu bên kia truyền đến giọng trong trẻo mà hơi trầm của Vu Viễn: “Ninh Chân, bạn tôi quyết định di dân, đồ đạc quá nhiều thể mang hết, chỉ có thể tặng cho người khác. Đứa bé nhà họ có rất nhiều đồ chơi và quần áo, toi thấy vẫn còn rất mới, muốn hỏi có cần .”

      biết tại sao, nghe thấy giọng của Vu Viễn, nước mắt vừa mới kìm lại trào ra.

      Vu Viễn thông qua những lời thuật lại trong tiếng nghẹn ngào của tôi nhanh chóng hiểu được chuyện gì xảy ra, bình tĩnh hỏi vị trí của tôi, sau đó ta lập tức đến nhay.

      Lúc này, đường núi còn người qua lại, chỉ còn lại ngọn đèn đường mờ nhạt, dưới bóng đèn từng con thiêu thân lượn vòng. Phía xa xa thấp thoáng ngọn núi xanh, nhìn trong bóng đêm tựa như con quái vật khổng lồ. Đêm xuống từng cơn gió lạnh thổi về, mơ hồ như nghe thấy tiếng gào rú thê lương của cơn gió.

      Tôi ngồi xổm dưới ngọn đèn, hai tay ôm lấy cơ thể, cả người kìm được mà run lên.

      Sau khi trở thành bà mẹ đơn thân, tôi vẫn luôn gồng mình chịu đựng. mình nuôi con, mình chăm con, áp lực kinh tế, những nhặt trong cuộc sống, phải cố kiềm chế mệt mỏi, chán chường trong lòng. Điều vừa gặp phải tựa như cọng rơm cuối cùng lưng lạc đà, mọi ấm ức, mệt nhọc trong tôi phút chốc giống như con đê vỡ bờ, trào ra, khiến tôi ngột thở.

      Tôi ngừng với người khác, với chính mình, cuộc sống ngày tốt hơn. Có điều những ngày tháng tươi đẹp ấy, tôi nắm giữ quá nhiều rồi, nhiều đến mức nó trở thành gánh nặng.

      Tôi mệt nhoài.

      Đúng lúc này, chiếc xe từ phía trước lao tới, hai chùm sáng giống như ngọn hải đăng giữa đêm đen, dẫn lối tâm hồn phiêu dạt của tôi quay trở về.
      Phong Vũ Yên, KemmutHale205 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 23:


      Chiếc xe dừng cách chỗ tôi xa, bóng người cao lớn bước xuống, thân hình vạm vỡ, thẳng tắp như tùng (cây tùng).

      Giây phút ấy, tôi tưởng chừng như mình nhìn thấy thiên thần.

      Vu Viễn bước đến trước mặt tôi, tôi ngẩng đầu nhìn ta, tôi nghĩ dáng vẻ của tôi lúc này nhất định trông rất nhếch nhác, trong mắt ta lóe lên u ám .

      cách thô tục, tôi là người chết cần mặt mũi, sống phải chịu tội, thứ muốn người khác nhìn thấy nhất là nhếch nhác cùng hèn nhát của mình. Lúc vừa rồi tâm trí rối loạn, khóc lóc thảm thiết với Vu Viễn trong điện thoại, tại hối hận đến mức chỉ muốn cho mình hai cái bạt tai.

      Tôi cố gắng đứng dậy, ngồi lâu quá máu thông, hai chân tê rần, khó chịu vô cùng.

      Tuy nhiên, càng khó chịu càng phải cắn chặt răng mà đứng dậy.

      Từ thời khắc đặt bút lên thỏa thuận li hôn, tôi phải vì Khỉ Con mà nâng lên cả khoảng trời.

      Tôi, tuyệt đối thể ngã xuống.

      Nghĩ thế, tôi nở nụ cười cách gian nan với Vu Viễn: “Ngại quá, chỗ nàu hoang vắng, đừng đến xe bus với taxi, ngay cả bóng người còn chẳng có, chỉ có thể làm phiền đến đón tôi vậy.”

      Vu Viễn gì, chỉ dùng đôi mắt sâu xa ấy phóng về phía tôi.

      Tôi tránh ánh mắt ta, ta đỡ tôi lên xe.

      Trong xe rất yên tĩnh, tiếng Saxophone vang lên, như tiếng khóc như tiếng than, da diết lòng người. Cảnh sắc ngoài xe từ hoang vắng trở thành huy hoàng, rực rỡ, vụt nhanh qua mắt.

      khí vô cùng trầm lặng, Vu Viễn im lặng cất tiếng, khóe miệng mím chặt.

      Ai biết còn cho rằng người vừa bị chòng ghẹo là ta đó.

      Tôi quen với trầm mặc thế này, bèn thể tinh thần chuyện của mình.

      “Hôm nay phải cảm ơn rất nhiều, nếu tôi chắc còn phải ở lại đó đêm.”

      “Quả ngờ đến xảy ra loại chuyện này, cũng là do bản thân quá sơ ý, đáng lẽ nên hỏi mới đến.”

      sao rồi, ta cũng sàm sỡ tôi, ngược lại còn bị tôi nện cho phát, tính ra tôi vẫn chưa chịu thiệt gì.”

      Cả khoang xe chỉ nghe thấy tiếng lảm nhảm của tôi, mặc dù cố gắng che giấu nhưng tốc độ so với bình thường nhanh hơn rất nhiều.

      Vu Viễn vẫn mở miệng.

      Xe sắp đến nội thành, lần này quả về hướng nhà tôi, có điều lại dừng ngay ở khu trung tâm giải trí lớn giữa đường.

      giải tỏa cùng tôi.” Vu Viễn .

      Tôi biết, thực là ta giải tỏa cùng tôi.

      Vu Viễn mang theo tôi đến khu trò chơi, đưa toi đến căn phòng cách thông thuộc, sau khi mua vé xong liền vào.

      Vào đến nơi mới thấy, trước cửa đặt rất nhiều bình sứ thủy tinh dễ vỡ, hai bên là vách tường cứng rắn, dưới mặt đất rơi đầy mảnh bình vỡ.

      ra đây là nơi ném bình để giải tỏa.

      “Lúc thường, khi áp lực quá lớn hoặc tức giận tôi hay đến đây ném bình, coi những chiếc bình kia là người mình căm ghét hoặc là những phiền muộn, thỏa thích đập tan tành.” Vu Viễn vừa vừa mặc quần áo cùng mặt nạ bảo hộ, bắt đầu làm mẫu cho tôi.

      ta cầm chiếc bình, ném mạnh, chiếc bình tạo thành đường cong trong trung, đập mạnh vào bức tường cứng, chỉ trong phút chốc vỡ tan tành.

      Người bình thường điềm đạm cao nhã như Vu Viễn, lúc này cũng để lộ ra mặt ác liệt trong bản tính của mình.

      hưởng thụ cao nhất trong đời chính là cảm giác khi phát tiết.

      Vu Viễn ra nhưng tôi hiểu ý ta, ta muốn tôi đừng phiền não, đừng khó chịu nữa.

      Tôi cũng mặc quần áo, đội mũ bảo hộ vào, cầm bình thủy tinh lên, hít sâu hơi, dùng sức ném mạnh về phía trước. Đồng thời vào lúc này, thanh bình thủy tinh vỡ lanh lảnh truyền tới, giống như loại rượu cay nồng thấm vào huyết quản của tôi, khiến người ta say sưa ngây ngất.

      Mọi phiền não đè nén lâu trong lòng nay rục rịch ngóc đầu dậy, tôi bỏ mặc những cố kỵ, đập tan từng cái.

      Mảnh vỡ bay lượn, thanh ngừng, ràng là mùa đông mà mồ hôi từng giọt ướt đẫm người.

      Tôi coi những lọ gốm sứ cùng bình thủy tinh là thầy hướng dẫn kia, coi là Đổng Thừa Nghiệp, coi là Quyển Quyển, coi là Triệu Khiết, coi thành tất cả những người làm tổn thương tôi, coi thành những chuyện phiền não.

      Tôi muốn thoải mái đập tan tành bọn họ, tôi muốn xua đuổi bọn họ ra khỏi cuộc sống của tôi hoàn toàn.

      Trước nay tôi phải là người có chí lớn, có hoài bão, cũng chẳng phải là người có chí tiến thủ, ước mơ lớn nhất chính là cùng người bình thường kết hôn, sinh đứa con bình thường, trải qua cuộc sống bình thường như bao người.

      Thế nhưng những người này, những chuyện này lại hủy diệt tất cả mọi nguyện vọng của tôi.

      Tôi dùng sức đập, dùng hết sức mà phát tiết, đem những phiền não, cực nhọc cùng uất ức ném theo những chiếc bình.

      Càng ném càng hưng phấn, tôi gào lên:

      “Nếu chưa chơi đủ, sao còn muốn kết hôn sinh con với tôi, sao còn hủy cả đời con tôi!”

      ràng là biết ta có vợ, sao còn muốn bước vào gia đình người khác, là bởi thích kích thích sao?”

      “Dựa vào đâu mà bắt nạt người mới, người mới cũng là người, cappuccino cũng là cà phê!”

      “Phụ nữ li hôn sao, tôi cho biết, cái loại cầm thú như có ma mới thèm!”

      Hòa lẫn trong thanh thủy tinh vỡ là tiếng gào thét của tôi, gào đến giọng khàn khàn, gào đến lệ rơi đầy mặt.

      Tôi rất cần phát tiết, những đau khổ tích tụ trong năm nay, gần như còn phát tiết, tôi chết mất.

      Tôi biết mình đập bao nhiêu lọ thủy tinh, bao nhiêu bình sứ, chỉ biết khi mình dừng lại, thở hổn hà hổn hển, tay chân mềm nhũn.

      Nhưng trong lòng còn chút phiền não nào, ngược lại còn thấy vô cùng dễ chịu, mỗi lỗ chân lông, mỗi tế bào tựa như hấp thụ đủ khí oxi.

      Tôi lấy mũ bảo hộ xuống, lấy tay lau mồ hôi mặt. Quay đầu lại nhìn, biết từ lúc nào Vu Viễn ngồi xuống chiếc ghế sau lưng tôi, nhàn nhã uống nước.

      Quả nhiên bất cứ lúc nào cũng có phong thái của lãnh đạo.

      Vu Viễn ngẩng đầu lên, nhìn về phía tôi, trong mắt đong đầy ấm áp cùng ý tốt: “Thế nào?”

      “Tuyệt.” Tôi dùng từ ngắn gọn hình dung.

      Phát tiết đủ rồi, cũng còn sớm nữa, tôi quyết định về nhà sớm chút, khoát balo lên chuẩn bị bước ra khỏi căn phòng, lại có người kéo tay lại.

      Bàn tay đó rất lớn, lòng bàn tay khô ráo sạch , có vết chai mờ mờ, lực nắm lấy tay tôi vừa phải.

      Tôi quay đầu, nhìn Vu Viễn.

      Vu Viễn đứng lên, ta bước dưới ánh sáng, khuôn mặt trở nên mơ hồ, chỉ có thể nhìn thấy đôi mắt ấy, trong sáng mà lại sâu thẳm.

      “Chúng ta chỉ là người thường, chỉ có bắp thịt mềm yếu, cần thiết phải giải tỏa cảm xúc. Những gì làm là kiên cường lắm rồi, cần phải gồng mình lên nữa.”

      Giọng của Vu Viễn rất nhàng, nhưng lời đó lại nện vào tim tôi sức mạnh rất lớn.

      Tôi rất cảm ơn ấy.

      nhìn mềm yếu trong vỏ ngoài cứng rắn của tôi, ấy mang tôi ra khỏi vòng luẩn quẩn trong tư tưởng, ấy cho tôi thu được cuộc sống mới ở phương diện, trình độ nào đó.

      Tôi rất cảm ơn ấy.

      Nhưng mà … ấy cứ cầm tay tôi như thế, dắt tôi ra đến trung tâm khu vui chơi, đến tận lúc lái xe mới bỏ ra, thế này là chuyện gì đây?
      Phong Vũ Yên, KemmutHale205 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 24:

      Lúc đó cảm xúc của tôi được ổn định, hậu quả là giờ đầu óc ù ù, như vừa chui ra khỏi bụi gai.

      Sau khi ngồi lên xe, lòng bàn tay vẫn lưu lại cảm giác ấm áp mà sạch kia.

      Đầu óc hỗn độn cũng dần trở nên tỉnh táo theo hành trình của chiếc xe, tôi bỗng ý thức được có gì đúng, vừa rồi tôi và Vu Viễn được coi là … nắm tay sao?

      Trong căn phòng ấy nắm lấy tay tôi, mấy câu vu vơ, suy cho cùng là để khích lệ tôi. Nhưng mà khích lệ cũng khích lệ rồi, ra khỏi phòng cũng nên bỏ tay ra chứ, sao vẫn còn nắm tay?

      Trời sinh tôi thích làm Đà Điểu, cho nên bao giờ có chuyện tôi trực diện hỏi Vu Viễn ràng. Cả đoạn đường, tôi ngồi nghiêm chỉnh, mắt nhìn mũi, mũi nhìn mồm, dám nhìn về phía Vu Viễn ngồi trong buồng lái.

      khí căng thẳng tưởng chừng như muốn vò nát cả con tim bé của tôi.

      Chẳng dễ dàng gì mới đến nhà tôi, tôi cụp mắt lí nhí hai chữ “cảm ơn”, tiếp đó vội vàng tháo dây an toàn, mở cửa muốn xuống xe.

      Ai biết ngay lúc chân đặt dưới đất, chân còn xe, Vu Viễn bỗng gọi tên tôi: “Ninh Chân.”

      Tôi dùng tốc độ chậm đến thể nào chậm hơn quay đầu lại, nhìn ấy.

      Đèn trong xe màu vàng ấm, trong mắt Vu Viễn hàm chứa những cảm xúc phức tạp, rất nhiều thứ hòa lẫn trong đó, tôi hoàn toàn hiểu được.

      Những cảm xúc ấy thay phiên nhau xuất trong đôi mắt , sau đó tạo thành hố sâu đen ngòm.

      Cuối cùng, thần sắc dịu lại, giọng : “Nghỉ ngơi sớm .”

      Tôi gật gật đầu, đóng cửa xe lại, bước nhanh khỏi chiếc xe. Tôi dám quay đầu lại nhìn, sợ nhìn thấy ấy , lại sợ nhìn thấy ấy vẫn chưa .

      Về đến nhà, tôi hề bật đèn, mà đến trước cửa sổ, khẽ kéo rèm cửa sổ ra khoảng , tôi nhìn thấy xe Vu Viễn vẫn dừng ở chỗ đó, sau lúc lâu mới lái .

      Tôi ngồi thụp xuống đất, sàn nhà lạnh lẽo, nhưng lòng tôi lại nóng sốt vô cùng.

      Tôi biết tình cảm với Vu Viễn nên gọi là gì, tôi cũng biết những thứ phức tạp trong mắt khi đó mang hàm ý ra sao.

      Tôi chỉ biết, lòng của tôi hỗn loạn.

      Những ngày sau đó tôi đều gặp Vu Viễn ở đài truyền hình. Thực ra đối với tôi mà đây là tình cảnh vừa thích vừa sợ.

      Tôi vừa hi vọng có thể nhìn thấy Vu Viễn, vừa sợ biết nên đối diện với ấy ra sao.

      Nếu như là năm trước, có lẽ tôi cảm thấy Vu Viễn là đóa hoa đào rực rỡ, trong lòng ngừng tưởng tượng ra những cảnh tượng đẹp đẽ kiều diễm, Thế nhưng năm nay, cuộc đời bể dâu nào có thể quay lại như ngày xưa ấy, cõi lòng tôi trước sau phảng phất như kiếp trước kiếp này.

      Lòng tôi rối bời, đủ loại cảm xúc đan xen.

      Có tự ti, tự ti bởi mình chỉ là người phụ nữ li hôn đèo bòng thêm đứa con, có tài có đức gì mà được người như Vu Viễn xem trọng? Có lẽ ngay lúc này đây cảm thấy hối hận vì hứng thú nhất thời của mình chừng.

      Có lo âu, trải qua cái nắm tay tối qua, có lẽ tôi và thể nào quay trở lại mối quan hệ bạn bè như trước đây nữa.

      Có do dự, sau này nên dùng thái độ gì với ? Giả vờ mất trí hay là tận lực tránh né?

      Lòng tôi giống như đóa hoa sen sắp tàn, từng cánh rơi loạn.

      Vào thời khắc hỗn loạn này, tôi chỉ có thể tìm kiếm tư vấn của Thái Thái nơi phương xa. Tuy nhiên lần này lại là mẹ Thái Thái bắt máy.

      Tôi vẫn chưa gì, nghe thấy tiếng khóc của mẹ Thái Thái, gần như là gào khóc. Tim tôi thót lên, vội hỏi xảy ra chuyện gì.

      ra, trước đây Thái Thái có qua lại với người bạn trai, tên Viên Chấn, là bạn học hồi cấp hai. Từ cấp hai, Viên Chấn rất thích Thái Thái, cứ thế lặng lẽ thích ấy mười năm. Cuối cùng ông trời cũng có mắt, năm trước Thái Thái bị ta làm cảm động, đồng ý làm bạn ta.

      Mẹ Thái Thái khóc kể với tôi, có lẽ là bắt đầu từ nửa năm trước, cứ dăm ba hôm người Thái Thái lại thấy mấy vết bầm tím, hỏi ấy do mình cẩn thận bị ngã. Nhưng ngày trước, mẹ Thái Thái nhận được điện thoại của cục cảnh sát, rằng Thái Thái bị người ta đánh gãy xương sườn, đưa vào bệnh viện. Mà người làm bị thương lại chính là bạn trai ấy, Viên Chấn!

      Lúc này mẹ Thái Thái mới biết, Viên Chấn cái gì cũng tốt, chỉ có cái tật cứ uống rượu say là về nhà đánh người, tính cách của Thái Thái mặc dù ác liệt, cũng biết đánh trả, nhưng suy cho cùng sức con sao bằng đàn ông, thế nên cuối cùng người bị thương luôn là Thái Thái.

      Mà lần này, biết vì lí do gì, Viên Chân ra tay rất nặng, đánh đến mức Thái Thái phải nhập viện.

      Mẹ Thái Thái nghẹn ngào : “Ninh Chân, cháu cũng biết tính cách của Thái Thái, nó quá bướng bỉnh. Nó trách khi nó còn thiếu trách nhiệm, khiến cho nó gia đình hoàn chỉnh, cho nên nó luôn oán hận , hoàn toàn chịu nghe lời . lo nếu con bé còn tiếp tục qua lại với Viên Chấn, có lẽ đến cả mạng cũng chẳng còn!”

      Tôi lập tức quyết định đến Vân Nam chuyến.

      Sau khi xin nghỉ phép ở đài truyền hình, tôi vội vàng mua vé máy bay rẻ nhất, bay về Vân Nam ngay trong đêm.

      Có lẽ do nguyên nhân thời tiết, lúc hạ cánh máy bay nghiêng ngả, sắc mặt mọi người ngôi máy bay đều rất căng thẳng, có số nhịn được còn nôn ra. Tim tôi được tốt, trước đây ngồi máy bay căng thẳng đến mức tim tưởng chừng như vọt ra từ họng, từ mắt. Thế mà lần này tôi lại bình tĩnh cách lạ thường.

      Có lẽ trải qua quá nhiều chuyện, cho nên lần này mới có thể bình tĩnh đối mặt với đột biến thế này.

      Tôi nghĩ, trong mắt thượng đế tôi là con gián đánh cũng gục ngã, nên thượng đế mới nỡ để tôi xảy ra chuyện, vẫn phải giữ lại để tiếp tục đưa ra những đề khó xem tôi cắn răng vượt qua thế nào.

      Huống hồ, sống chết có gì đáng sợ, đáng sợ chính là cuộc sống gian khổ trùng trùng.

      Xuống máy bay, tôi lập tức ngồi lên xe bus của sân bay, đến bệnh viện Thái Thái nằm. Cả đoạn đường, trong đầu tôi chỉ toàn là việc của Thái Thái với Viên Chấn. Mặc dù tôi chưa nhìn thấy Viên Chấn, nhưng lúc học đại học có chuyện với ta mạng, lúc ấy dựa vào cảm giác của phụ nữ tôi thấy ta rất Thái Thái. Mà tốt nghiệp xong, Thái Thái dự định đến Bắc Kinh làm việc, sau khi quay về Vân Nam chính thức qua lại với Viên Chấn, lúc ấy là lúc phải lựa chọn giữa tình và công việc. Khi đó ý nghĩ của tôi chính là “Tình là tất cả”, đương nhiên cũng cố hết sức khuyên Thái Thái vì tình mà từ bỏ nghiệp.

      Cuối cùng Thái Thái lựa chọn quay về quê hương, từ bỏ tiền đồ rộng mở để ở bên Viên Chấn.

      Đến hôm nay mới biết, xem ra tôi và ấy đều sai rồi.

      Đến bệnh viện, tôi theo địa chỉ mà mẹ Thái Thái đưa cho tìm được phòng bệnh. Giây phút đẩy cửa ra, tôi dám tin vào mắt mình.

      tràn đầy sức sống ngày ấy nay lại mang bộ dáng: mắt phải thâm tím, hai vá sưng vù, mặt mày trắng bệch, trông tiều tụy.

      Thái Thái từng là hoạt bát bướng bỉnh như thế, mà nay lại yếu ớt như người mất hết sức lực nằm giường bệnh.

      Hai mắt tôi cay xè, kìm lòng nổi mà nghẹn ngào. Thái Thái nghe được tiếng động, quay đầu qua nhìn thấy tôi, hai mắt phút chốc cũng ửng đỏ.

      Tôi đến ngồi bên mép giường, lời nào, cứ như thế. Đợi đến khi kìm lại được ý muốn bật khóc, tôi mới mở miệng: “Cái thứ đáng chém nghìn phát, nghiền nát nghìn lần giờ ở đâu?”

      Thái Thái trả lời ngay, ấy nhìn chằm chằm vào trần nhà , lúc sau mới cất tiếng: “Ninh Chân, tao sao rồi.”

      ấy tận lực để cho giọng được bình tĩnh, tuy nhiên cuối vẫn tránh khỏi có chút nghẹn ngào.

      Lòng tôi do quá bi thương mà cảm thấy phẫn uất, thấy mình giống như quả bóng căng đầy hơi, chỉ cần chạm vào cái là vỡ đoàng.

      “Thế rốt cuộc là xảy ra chuyện gì? Nghe ta đánh mày cũng phải hai lần, tại sao cho tao!”

      Mỗi tiếng nức nở đều khiến lòng tôi quặn thắt, ấy cổ gắng bình tĩnh, kể cho tôi đầu đuôi tình.

      Sau khi ở bên Viên Chấn, đối với Thái Thái mỗi ngày trôi qua tựa như cuộc sống của thần tiên, Viên Chấn vô cùng chiều chuộng ấy, chiều như chiều tiên nữ. việc bắt đầu từ nửa năm trước, Viên Chấn thăng chức, thay đổi chức vị công tác, lương cũng tăng lên. Nhưng mỗi lần ta uống say đều về nhà đánh đập Thái Thái .Lúc mới đầu Thái Thái còn tha thứ do áp lực công việc, hơn nữa uống rượu vào hồ đồ nên so đo gì với ta. Sau đó có lần chịu đựng được nổi nữa mới mắng ta, ai biết trong cơn say Viên Chấn liền cho cái bạt tai. Lúc ấy Thái Thái tỏ ý muốn chia tay với ta, Viên Chấn sau khi tỉnh rượu khóc lóc nước mắt nước mũi chảy ròng ròng, gần như quỳ xuống trước mắt ấy xin ấy tha thứ. Thái Thái nhẫn tâm, lại trở về bên cạnh ta, Viên Chấn cũng thề từ nay chạm vào giọt rượu, hơn nữa đối xử với Thái Thái tốt hơn cả trước đây. Có điều mộng đẹp lâu, sau tháng, Viên Chấn lại say rượu, về đến nhà là ra tay với Thái Thái…

      Từ đó mối quan hệ của bọn họ rơi vào vòng tròn tuần hoàn, mỗi lần Thái Thái bị đánh đều đòi chia tay, nhưng mỗi lần tỉnh rượu Viên Chấn lại hối hận đến nỗi chỉ muốn giết chính mình, khiến Thái Thái thể nào kiên quyết chia tay được. Khi tỉnh táo Viên Chấn đổi xử với Thái Thái rất tốt, vì ấy thậm chí cò thể hi sinh cả mạng sống, nhưng trong cơn say phúc chốc ta biến thành con quỷ dữ, ngừng đánh đập Thái Thái, chút lưu tình. Viên Chân thay đổi giữa thiên sứ và quỷ dữ, còn Thái Thái cũng bị rơi vào đau khổ ấy. Từ trước đến giờ Thái Thái bao giờ chịu khuất phục, muốn kể những chuyện này cho người xung quanh. Cho đến tận tối hôm qua, Viên Chấn nhận lương về nhà, lại đánh Thái Thái, Thái Thái lời chia tay với ta, Viên Chấn càng phát điên, ra tay ngày càng nặng, đến cuối cùng đến cả xương sườn của Thái Thái cũng bị đánh gãy!

      Ai khi nghe thấy chuyện này đều cảm thấy hết sức bất ngờ, hiểu sao người kiên cường háo thắng như Thái Thái lại chịu đựng bị đánh đập suốt nửa năm như thế, càng hiểu sao dưới đánh đập như thế Thái Thái vẫn lựa chọn ở bên cạnh Viên Chấn.

      Lúc mới bắt đầu tôi cũng tài nào tưởng tượng được có chuyện này xảy ta, nhưng bình tĩnh mà suy nghĩ lại cảm thấy gì là thể giải thích cả.

      Bất kỳ người phụ nữ nào khi rơi vào lưới tình đều có cách nào thoát khỏi, mất lí trí.

      ấy Viên Chấn, cho nên ấy nguyện thở thành còn Đà Điểu, vùi đầu trong đám cát của giấc mơ, tình nguyện bị kìm nén đến chết cũng muốn nhìn vào thực.

      Lúc tỉnh táo ta dành cho tình với chiều chuộng hết mực, thể nào vứt bỏ tình như thế, chỉ đành thừa nhận tình kèm với đau khổ.

      ấy luôn nghĩ, tốt lên, ấy cai rượu, phần quỷ dữ trong ấy mất . Chính là dựa vào ảo tưởng như thế nhẫn nại đến ngày hôm nay, đến khi chịu phải tổn thương càng lớn hơn.

      Tôi từng trải qua, cho nên tôi hiểu.
      Phong Vũ YênKemmut thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :