1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện Đại ] Hôn Nhân Thất Bại - Tát Không Không ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 10



      “Nhưng mà mình li hôn.” Dương Dung với giọng đầy kiên định: “Mình trúng bẫy của người phụ nữ kia giăng ra, tự động nhường vị trí của mình cho ta. Ninh Chân, nghe lời mình khuyên, xã hội này chính là như thế đó, cậu xem, mấy vị giám đốc, phó giám đốc mà chúng ta quen biết, còn cả những đôi ở xung quanh ta nữa, sau khi kết hôn đàn ông đều ngoại tình, nhưng phụ nữ cuối cùng vẫn lựa chọn tha thứ. Dù cho cậu vì bản thân mình cũng phải nghĩ cho đứa chứ, nó còn bé như thế cậu nỡ lòng khiến nó có bố sao? Nếu như cậu tức giận vậy đợi đến khi việc này lắng xuống, cậu cũng tìm tình nhân cho công bằng là được rồi.”

      Cách tìm tình nhân mà Dương Dung phải là ý nghĩ kỳ quái. Tôi cũng từng nghe qua chuyện này, chồng ngoại tình, vợ canh cánh trong lòng, sau đó cũng tìm tình nhân coi như là “ ông ăn chả bà ăn nem”, hai bên đều có thú vui của mình, ai nhường ai.

      Trước đây tôi rất nghe lời Dương Dung, nhưng lần này tôi lại cự tuyệt kiến nghị của ấy.

      đoạn tình cảm duy trì nhờ vào tình cuồng nhiệt, cuộc hôn nhân duy trì nhờ vào lòng tín nhiệm của đôi bên.

      Để duy trì cuộc hôn nhân tốt đẹp còn khó hơn đánh thắng trận chiến. Trong những năm tháng dài đằng đẵng, thứ tình cuồng nhiệt ấy dần phai nhòa, kích tình bị những mối lo cơm áo gạo tiền mài mòn, gặp phải rất nhiều biến cố xảy ra, cuối cùng người có thể giữ vững được cuộc hôn nhân, cùng người kia đến hết cuộc đời, chính là người vô cùng dũng cảm.

      Tôi phải là người theo chủ nghĩa lý tưởng, tôi biết cuộc hôn nhân tốt đẹp dễ dàng có được. Nhưng ít nhất tôi hi vọng, trong hôn nhân, hai bên phải có chung thủy cũng như giúp đỡ lẫn nhau.

      Nếu như đến điều này cũng làm được, vậy cuộc hôn nhân như thế còn có ý nghĩa gì nữa?

      Ngoài những điều này, còn có vấn đề liên quan đến đứa . Nếu như gia đình khiếm khuyết ảnh hưởng đến phát triển của con cái, vậy lẽ nào gia đình toàn là phản bội và dối trá có lợi cho phát triển của con cái sao?

      Từ lúc tôi quyết định li hôn, mọi người đều khuyên tôi vì con cái mà hãy tha thứ cho Đổng Thừa Nghiệp.

      Có người khuyên: “ tại Đổng Thừa Nghiệp chỉ ham “ của ngon vật lạ”, đàn ông đều như thế, đợi khi ta chán rồi tự nhiên quay về với gia đình thôi.”

      Có người khuyên: “ Chỉ cần ta đề nghị li hôn, cậu nên li hôn, đứa con có cha vô cùng đáng thương.”

      Có người lại khuyên: “ Cháu thể ích kỷ như thế, chỉ vì phút xúc động mà làm tổn thương đứa trẻ, khiến đứa trẻ mất mái ấm hoàn thiện.”

      Tôi chỉ đành cười khổ, lẽ nào bọn họ nghĩ đến, kẻ khiến đứa bé mất gia đình hoàn chỉnh phải là tôi, mà chính là cái người ngoại tình – Đổng Thừa Nghiệp kia à?

      Nhưng mối quan hệ hôn nhân trong xã hội giờ, đàn ông gần như trời sinh có địa vị cao hơn phụ nữ.

      Đàn ông ngoại tình có thể coi là chuyện có thể tha thứ, chỉ cần bọn họ chủ động đòi li hôn, cắt đứt quan hệ với tình nhân chính là “ Lãng tử quay đầu quý hơn vàng”.

      Còn phụ nữ khi ngoại tình khác nào phạm phải tội ác tày trời, chém còn bẩn đao.

      Mặc dù ngoại tình là việc đáng xấu hổ, nhưng bất bình đẳng như thế khiến cho con người ta ớn lạnh.

      Mà trong mắt những người “qua đường”, Đổng Thừa Nghiệp trong lúc tôi sinh đẻ ngoại tình là điều có thể hiểu được. Bởi vì lúc ấy chúng tôi ở cùng chỗ, bởi vì lúc ấy tôi thể mang lại cho ta ấm áp, bởi vì lúc ấy tôi thể giúp ta giải quyết vấn đề sinh lý, thậm chí còn bởi vì khi ấy tôi thể giữ được dáng vóc cũng như dung mạo. Chính vì thế, dù rằng lúc tôi và Khỉ cần Đổng Thừa Nghiệp nhất ta lại ở cùng với người phụ nữ mới 16 tuổi phản bội lại cuộc hôn nhân của mình, chỉ cần ta đề nghị li hôn, là đấng trượng phu đầu đội trời chân đạp đất, dù cho tổn thương đến đứa , dù cho phá hoại gia đình.

      Vậy mà tôi lại biết tốt xấu, mực đòi li hôn, chủ động đem chồng nhường cho người khác, quả là **, quả là đạo đức giả, quả phải là hành động của con người nên làm, quả thực là tự tay phá hủy gia đình này, và quả thực là hại cả đời của con.

      Đến thời điểm này, tôi lại lần nữa cảm nhận được khốc liệt mà xã hội này dành cho người phụ nữ.

      Càng đáng sợ hơn nữa là, người mang đến tàn khốc này chỉ là người đàn ông mà còn là những người phụ nữ đà từng trải qua khổ sở ấy.

      Quan điểm của bọn họ là, loại chuyện này vẫn có thể chấp nhận được, sao cứ khăng khăng chịu bỏ qua, cho rằng bản thân mình cao quý hơn ai?

      Đấu tranh bao nhiêu năm, tập tục phụ nữ phải bó chân ở Trung Quốc cũng được xóa bỏ, nhưng mặt tư tưởng những trói buộc ấy vẫn mãi tồn tại.

      Tôi cũng có cách nào cùng phân giải với họ, thứ tôi muốn giống với thứ họ cần. Tôi sợ khổ, sợ nghèo, điều tôi sợ chính là thờ ơ lạnh nhạt, lừa gạt cùng với tổn thương.

      Từ lúc mới qua lại, tôi với Đổng Thừa Nghiệp, tôi biết tình là thứ đến trong phút chốc và cũng trong giây lát, tôi trách ta thay lòng, nhưng tôi hi vọng nếu như có ngày ta người khác, có thể thành với tôi, để cho tôi chút tôn nghiêm mà rời , đừng khiến tôi giống như **, bị giam giữ trong bóng tối.

      còn nữa, tôi có thể chịu đựng, nhưng tôi thể chấp nhận được lừa dối.

      Song, sau cùng ta vẫn lừa gạt tôi, hơn nữa còn là lúc tôi yếu đuối nhất.

      Tổn thương lớn nhất mà Đổng Thừa Nghiệp mang đến cho tôi chính là, trong quãng thời gian dài, ta khiến tôi mất niềm tin với thế giới này.

      Gần nửa năm trước khi li hôn, tôi thường mơ thấy mình mặc bộ đồ đen kín mít, ôm lấy con đuổi theo Đổng Thừa Nhiệp. Người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ tôi, mặt tràn ngập cười nhạo. Tôi chịu đựng nổi những ánh mắt ấy, khóc lóc xin Đổng Thừa Nghiệp đừng , xin ta dừng xe lại,… tôi quá mệt rồi, cũng quá sợ hãi rồi, tôi muốn có chỗ dựa. Chân tôi bị sạt, miệng vết thương chảy máu, vậy mà Đổng Thừa Nghiệp vẫn cứ lái xe, hề dừng lại dù chỉ là trong giây phút.

      Mỗi lần từ trong mộng tỉnh lại, gối đầu đều ướt đẫm mảng.

      Lúc tôi cần chồng nhất, Đổng Thừa Ngiệp hề mang lại cho tôi bất kỳ giúp đỡ nào, ngược lại còn đâm tôi đao. Nếu như duy trì cuộc hôn nhân với Đổng Thừa Nghiệp, tôi sống mãi sống trong sợ hãi, bao giờ có chút cảm giác an toàn.

      Tôi biết mình hổ thẹn với Khỉ , đem lại được cho con mái ấm hoàn chỉnh, nhưng tôi dùng cả đời mình để bù đắp cho con.

      Nhưng tôi có cách nào vì con mà quay lại với Đổng Thừa Nghiệp.

      Chuyện giữa Đổng Thừa Nghiệp và Quyển Quyển quá bẩn thỉu, là cái hố mà tôi bao giờ có thể bước qua, dù cho chúng tôi có quay lại với nhau cũng vì chuyện này mà xảy ra vô số tranh chấp. Càng quan trọng hơn nữa là, Đổng Thừa Nghiệp có thể qua lại với Quyển Quyển nữa, nhưng quen biết càng nhiều “ Quyển Quyển”. Khả năng xảy ra việc này là rất lớn, bởi vì thiếu trách nhiệm của đàn ông là trời sinh, là do giáo dục gia đình mà thành, những người đàn ông ngoại tình lần ắt có lần hai, bởi vì người đàn ông có ý thức trách nhiệm ngoại tình dù chỉ lần, còn người đàn ông thiếu trách nhiệm tự nhiên ngừng ngoại tình.

      Tôi có thế tượng tượng ra cảnh sau khi quay lại với Đổng Thừa Nghiệp, chúng tôi vì chuyện này mà cả ngày cãi vã. Khỉ Con vì chúng tôi quay lại với nhau mà có gia đình hoản chỉnh, thứ mà nó có được chỉ là gia đình bề ngoài nhìn hoàn chỉnh nhưng thực chất bên trong lại toàn là cãi vã cùng với phản bội.

      Lòng tôi quyết, thể nào thay đổi.

      Cuối cùng Đổng Thừa Nghiệp cũng quay lại, đưa tôi đến cục Dân chính. Giấy chứng nhận li hôn làm rất thuận lợi, hai vị nhân viên công vụ nhiệt tình cũng nhiều lời, rất nhanh đưa giấy chứng nhận li hôn cho chúng tôi.

      Tôi cầm giấy chứng nhận kết hôn cùng với giấy chứng nhận li hôn.

      Nhìn hai bức ảnh của mình, kìm được cảm thán, chẳng qua chỉ có hơn năm, cả người lại tang thương biết bao.

      Người ta vẫn thương phụ nữ chính là hoa còn đàn ông là đất.

      Có lẽ mảnh đất “ Đổng Thừa Nhiệp” này chứa quá nhiều kiềm, cho nên hợp cho loài hoa Loa Kèn như tôi sinh sống.

      đường đưa tôi về nhà, Đổng Thừa Nghiệp và tôi giữ im lặng gì, tôi vốn cho rằng bản thân nghĩ thoáng ra rồi, thậm chí còn thoáng hơn cả tã lót của Khỉ Con, ai ngờ vẫn nhịn được mà rơi nước mắt

      Còn Đổng Thừa Nghiệp, cũng vừa lái xe vừa sụt sịt mũi, lau nước mắt.

      biết vì sao, tôi nghĩ đến tết năm ấy, lần đầu tiên Đổng Thừa Nghiệp đưa tôi đến thành phố D. Sau khi ra mắt ông bà ta, chuẩn bị đưa tôi đến ra mắt bà con thân thích đằng nhà mẹ ta, bố ta lại nghiêm túc ngăn cản, ông ấy cho rằng họ hàng bên nhà mẹ ta cũng chẳng sao. Sau đó Đổng Thừa Nghiệp và bố ta nảy sinh cãi cọ, ta liền tông cửa xông ra ngoài. Tôi nhanh chóng đuổi theo, đến cửa cầu thang kéo ta lại. ta cao gần mét tám, to cao lực lưỡng, ta ôm lấy tôi, vùi đầu vào vai tôi tựa như đứa phải chịu muôn vàn tủi nhục, òa khóc.

      Tôi biết, ta cảm thấy tủi thân. ta hiểu tại sao mình lại gia đình hoàn chỉnh, hiểu tại sao bố mình lại phản cảm với mẹ như thế.

      Thím từng , hồi Đổng Thừa Nghiệp được gửi đến ở nhà ông bà nội, cùng em họ ta mỗi ngày đều đến nhà bà cơm, nhà ba người vui vẻ ở bên nhau. Còn ta, trong ánh mắt tràn ngập hâm mộ mà nhìn em họ.

      Năm ấy, giây phút Đổng Thừa Nghiệp ôm tôi đứng trước của cầu thang khóc, lòng tôi bỗng mềm nhũn ra. Khi ấy tôi ngầm thề trong lòng, phải đối tốt với ta, sinh con dạy cái cho ta, mang đến cho ta gia đình ấm áp.

      Đáng tiếc, ta cần tôi đối xử tốt với ta nữa rồi.

      Từ , Đổng Thừa Nghiệp đứa trẻ nghe lời, do cha mẹ li dị mà ta có người chăm sóc, thường xuyên khiến thầy giáo phải đau đầu. Ở trường đánh nhau phá hoại của công, biết bao nhiêu lần bị gọi lên ban giám hiệu. Đến khi lên trung học, mải mê chơi game đến mức muốn học, thêm vào đó còn quen biết ít mấy tên lông bông. Bố ta hết cách, liền sửa tuổi ta nhiều lên, tống ta nghĩa vụ quân . ta nghĩa vụ năm sáu năm, sau đó vào làm việc ở công ty bố ta làm. Đổng Thừa Nghiệp là người rất dễ bị hoàn cảnh xung quanh làm ảnh hưởng đến cách suy nghĩ, gần mực đen, gần đèn rạng. Bởi vì nghĩa vụ quân , cách biệt với thế giới bên ngoài năm sáu năm, nên sau khi ta ra quân bỗng trở thành người rất đơn thuần, liên lạc với mấy người bạn trước đây, cả ngày đều nghĩ rằng phải cố gắng làm việc, thành gia lập nghiệp. Chính vào quãng thời gian này tôi quen biết ta. Sau này ta được điều động đến thành phố D, bắt đầu liên lạc với mấy người bạn ra gì, từ đó thể nào cứu vãn được nữa, lại trở về Đổng Thừa Nghiệp trước đây.

      Kỳ tôi vẫn mực tin tưởng bản tính của Đổng Thừa Nghiệp rất lương thiện, dịu dàng. Khi tôi quen biết ta, ta rất thích khóc, xem phim “ Đường Sơn Đại Địa Trấn” còn khóc đến nước mắt nước mũi giàn dụa. Lúc đọc nghi lễ kết hôn ta cũng khóc hu hu. Tôi nghĩ, ít nhất cũng chứng tỏ ta dễ cảm động, cũng dễ làm cảm động người khác, nhớ mong đến nơi khác.

      ta chưa tính là người xấu, nhưng lại là người chồng tốt.

      Cho nên li hôn, là kết cục cuối cùng của chúng tôi.

      Khi tôi xuống xe, tôi hỏi ta: “ có muốn thăm con lát ?”

      ta quay mặt , muốn tôi nhìn thấy nước mắt của mình, đầy giọng mũi: “ thăm”

      Tôi vừa mới xuống xe, ta liền đạp chân ga, lập tức rời .

      Lần này, tôi vì tưởng tượng đến cảnh ta trở lại thành phố D ôm ấp Quyển Quyển mà cảm thấy đau lòng nữa rồi.

      Bởi vì Đổng Thừa Nghiệp còn là chồng tôi, tôi mất cái quyền quản lí đời sống riêng của ta.

      Từ đó, mỗi người ngả, hạnh phúc của chúng tôi còn thuộc về nhau.

      Từ đó, tôi trở thành người phụ nữ li hôn.

      Sau khi lên nhà, tôi gọi điện thoại cho Dương Dung, với ấy chuyện tôi và Đổng Thừa Nghiệp li hôn. ấy cùng với vợ của phó giám đốc nào đó nấu cơm, chuẩn bị đồ ăn cho hai người đàn ông sắp tan làm về.

      Vị phó giám đốc ấy năm ngoài từng tìm trong KTV làm tình nhân, vợ ta làm loạn cả năm, náo loạn với tiểu tam, chiêu trò gì cũng dùng hết, cuối cùng cũng khiến chồng mình đoạt tuyệt quan hệ với người phụ nữ kia.

      Còn tại, hai người phụ nữ đều từng trải qua tổn thương vui vui vẻ vẻ ở trong bếp làm đồ ăn cho hai người đàn ông làm tổn thương họ, dường như những đau thương trong quá khứ kia chưa từng tồn tại.

      Nhưng có điều những niềm vui ấy, có thể giống như chiếc thuyền lướt qua dòng nước, để lại dấu vết gì hay sao? Hay là khi màn đêm buông xuống, những đau khổ ấy mới trỗi dậy?

      Đối diện với chồng ngoại tình, bởi vì phục xã hội nam quyền này, tôi lựa chọn con đường khác với bọn họ.

      Mà phàm là những điều giống ai, phải trả giá càng lớn đắt.

      Tôi biết, li hôn là dấu chấm hết cho những khổ cực về mặt tình cảm nhưng lại là bắt đầu cho cuộc sống gian khổ.

      Sau khi cúp điện thoại, tôi trốn trong góc cầu thanh im lặng khóc. Thái Thái tìm thấy tôi, lại dùng cup 36D để an ủi tôi.

      “ Ngoan, đừng khóc nữa.”

      Sao có thể khóc đây?

      Mười mấy đồng tiền làm thủ tục li hôn là móc từ túi tôi, vậy mà tôi lại quên đòi Đổng Thừa Nghiệp mất rồi!
      Phong Vũ Yên, Hale205Kemmut thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 11:

      Sau khi làm xong thủ tục li hôn, căn bản là có thời gian đâu mà đa sầu đa cảm, tôi chỉ muốn nhanh chóng bán nhà để chuyển về thành phố C.

      Khi ấy chỉ cảm thấy thành phố F đâu đâu cũng tràn ngập kí ức đau thương, gần như mỗi nơi đều có dấu vết tôi và Đổng Thừa Nghiệp nắm tay nhau .

      Những ngọt ngào ngày xưa, giờ bỗng trở thành thuốc độc của ngày hôm nay.

      Hơn nữa, lúc đó trong lòng tôi có loại dự cảm, rằng duyên phận giữa tôi và thành phố này cạn rồi.

      tại Thái Thái ở thành phố F cùng tôi hơn nửa tháng, giờ buộc phải về lại Vân Nam.

      Trước khi , ấy nhét điện thoại vào tay tôi, rằng mẹ ấy có đôi lời muốn với tôi.

      Mẹ Thái Thái là người phụ nữ rất văn hóa, trước đây khi đưa Thái Thái đến trường còn mời tôi ăn cơm, tôi rất quý bà ấy.

      Bà thấy thích gọi tôi là “ ”, vừa mở miệng liền : “ à, Dì cũng chỉ là người “ qua đường”, đời người phụ nữ sợ nhất là li hôn. đến bước đường cùng li hôn, dì khuyên con li hôn, nhưng nếu như đến bước đường cùng rồi cũng chỉ còn cách ấy. việc đến nước này, con cũng đừng nghĩ nhiều, có thời gian mang Khỉ con đến chỗ chị con chơi, dì nấu món ngon cho các con ăn.”

      Thái Thái lớn hơn tôi tuổi cho nên mẹ Thái Thái trước giờ vẫn coi Thái Thái là chị tôi.

      Những quan tâm dù rằng rất nhặt, nhưng nó lại khiến cho sống mũi tôi cay cay.

      Cúp điện thoại, nhớ đến câu “ Dì cũng chỉ là người qua đường” của mẹ Thái Thái, tôi sụt sịt mũi, hỏi Thái Thái: “ Mẹ cậu năm đó cũng vì do bố cậu ngoại tình mà li hôn à?”

      Thái Thái trợn cặp mắt trắng nhã: “Cút, bà ấy là do chê bố tao nghèo nên mới ngoại tình.”

      Tôi: “…”

      Thái Thái nhất quyết cho tôi tiễn ấy, bảo tôi ở nhà chăm sóc Khỉ Con, rẳng bản thân mình ngực to nhưng não phẳng hiếm gặp, tuyệt đối nhầm đường.

      Thái Thái nhiều lời, tiếp tục dùng cup 36D ôm chọn lấy tôi coi như lời từ biệt.

      Nhìn bóng lưng dần mờ của Thái Thái, đột nhiên tôi nhớ đến câu tôi thích nhất trong cuốn “ Lão Hữu Ký”: ‘Người đến rồi lại , chỉ có bạn bè mãi ở bên ta’.

      Haizz, đột nhiên muốn làm les với ấy quá.

      Trước khi rời khỏi thành phố F, tôi hẹn mấy đồng nghiệp và bạn bè ăn cơm, sau khi biết được cảnh ngộ của tôi, mọi người đều trầm mặc, cơm cũng nuốt nổi.

      Tôi khua khua tay, thôi kệ nó , tôi đến thành phố F sắp được bốn năm rồi, bọn họ là “ thu hoạch” duy nhất của tôi ở thành phố này.

      Thế cũng tốt, tính là chuyến công cốc.

      Hồ Ca khoảng hơn 30 tuổi ngồi bên cạnh tôi, đẹp trai ngời ngời, đáng tiếc người vợ trước chê ta giáo viên lương thấp, liền theo người khác. Nghe trong đêm hôm li hôn mình Hồ Ca uống hết trai rượu trắng, say bí tỉ ngã bên đường, suýt bị người ta cướp sắc (XXOO).

      Hồ Ca lặng lẽ hút hết điếu thuốc, sau đó mới ngẩng đầu để lộ ra khuôn mặt đẹp trai hại người lên, với tôi: “ Ninh Chân, khi gặp phải chuyện này, phản ứng đầu tiên là muốn li hôn, lúc ấy rất đau khổ, nhưng tôi hề hối hận khi trải qua những đau khổ đó chút nào.”

      tại Hồ ca cũng tái hôn với giáo viên dạy ngoại ngữ, dâu rất ấy, hai người sinh được đứa con mập mạp, ngày tháng trôi qua rất đầm ấp, hạnh phúc.

      bữa cơm ăn trong khí nặng nề, mọi người đều vì tương lai của người mẹ đơn thân là tôi đây mà lo lắng.

      Sau khi ăn cơm xong, chị Linh làm cùng phòng tôi rủ tôi bộ. Đêm mập mờ khiến cho người ta khỏi suy nghĩ miên man, chị Linh kìm được thở dài, : “Thời gian trôi qua nhanh quá, chị vẫn nhớ dáng vẻ của em khi lần đầu tiên đến trường chúng ta, áo sơ mi, quần bò, tóc buộc đuôi ngựa, tựa như học sinh, ấy thế mà chỉ trong đêm, em có thai và sinh con rồi.”

      “Còn li hôn nữa.” Tôi tự giễu.

      Lúc này, chúng tôi bước qua cổng nightclub, say rượu ngồi trước bồn hoa khóc rống.

      “Nửa năm trước, chị cũng mang bộ dạng như này.” Chị Linh cười khổ.

      Trong phòng chúng tôi, mấy thầy giáo đều biết cảnh ngộ của chị Linh nửa năm trước đây: chồng chị ấy là nhân viên của sở giáo dục, từng dạy học ở cấp ba, học sinh ta từng dạy sau khi lớn lên lại qua lại với ta, bởi vì cuộc hôn nhân của học sinh đó được hạnh phúc, nhà chồng ta nghèo, nên thường xuyên than khổ với chồng chị Linh, chồng chị Linh khuyên bảo ta. học sinh đó cảm thận được ấm áp từ chồng chị, thể sùng bái với chồng chị, hai người sùng bái đến tận giường. Nghỉ đông chị Linh công tác ba ngày, chính trong ba ngày này, chồng chị ngang nhiên mang học sinh kia về nhà, càng đáng sợ hơn là, trong nhà vẫn còn đứa con bốn tuổi! Sau khi chị Linh về, con chị thầm với chị “ Mẹ, mấy ngày hôm nay bố cùng với nào đó ngủ với nhau”, lúc này chị Linh mới biết chân tướng việc.

      Chị Linh là người phụ nữ tài đức vẹn toàn truyền thống, chồng chị cũng chính là mối tình đầu, chuyện này đối với chị ấy mà quả đúng là “ sét đánh giữa trời quang”. Chị ấy từng nhiều lần xúc động muốn li hôn, nhưng do vấn đề kinh tế nên cuối cùng chị ấy vẫn phải từ bỏ quyết định này. Nhưng vết thương trong lòng thể nào lành lặn, chỉ cần chạm vào là rỉ máu.

      “Chị trải qua, chị hiểu được nỗi khổ của em, nhưng nếu so sánh, chị sợ đau khổ mà người mẹ đơn thân ắt phải trải qua hơn.” Chị Linh thở dài, : “ Ninh Chân, chị rất khâm phục em.”

      Tôi lắc đầu: “ Chỉ là em muốn cam chịu mà thôi.”

      muốn cam chịu bất bình đẳng giữa nam và nữ trong xã hội Trung Quốc.

      Chính vì cam chịu nên mới đưa ra quết định này.

      Tôi nghĩ, đau khổ khi li hôn chỉ có người trải qua mới hiểu được.

      Sau khi đối phương ngoại tình, cả người giống như sa chân vào vũng lầy, chết nhưng vĩnh viễn bị vây khốn, chịu đựng đơn dần cắn nuốt lấy mình. Còn lựa chọn li hôn, chính là gượng ép chính mình cắt chân, đau đến xé gan xé ruột.

      Cho dù đau, nhưng lại là cách duy nhất để thoát khỏi vũng lầy đó.

      Sau khi li hôn, mọi thứ trước mắt vẫn cứ mờ mịt

      Biết hình dung thế nào đây? cách đơn giản, chính là cái cảm giác mê man, mờ mịt của ế lớn tuổi mở rộng lên gấp nghìn lần.

      Có lẽ đến cuối đời, tôi bao giờ tìm được người thích hợp với mình, tôi với sống với độc mãi mãi, có nơi nương tựa.

      Nhưng ít nhất, tôi bị chiếc gông xiềng vô hình trói tại chỗ.

      Níu giữ người chồng từ thân thể đến trái tim đều bị người phụ nữ khác chiếm giữ, tôi làm được. Cuộc sống như thế dù cho phải lo lắng về mặt vật chất, nhưng đối với tôi mà , lại chính là sống bẳng chết.

      Còn tại, ít nhất tôi còn có hy vọng sống.

      Về đến nhà, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc, ngày mai họ và dượng lái xe đến giúp tôi chuyển đồ về thành phố C.

      Mở tủ quần áo ra, tôi giật mình.

      Quần áo trước đây của Đổng Thừa Nghiệp đều mang hết, bên tủ trống rỗng tựa như trong bụng trống rỗng vậy

      Nhìn như thế nào, thê lương thế ấy.

      Từng vì ta, cả thế giới của tôi đều tràn ngập hạnh phúc, hôm nay ta bước ra khỏi cuộc sống của tôi, thế giới của tôi lại trở về với trống vắng.

      Tôi lặng lẽ với chính mình: Ninh Chân, bao nhiêu phụ nữ bởi vì li hôn mà mất luôn cả sinh mệnh, mày vẫn còn sống rốt, vì thế sau này dù có gặp phải chuyện gì chăng nữa mày đều vượt qua.

      Sáng hôm sau, họ lái xe đến giúp tôi mang đồ đạc về thành phố C, buổi chiều dượng cũng đến đưa tôi về.

      Khi về đến nhà, phát đồ đạc được mọi người sắp xếp ổn thỏa hết rồi.

      Tôi kìm được mà cảm khái: vào thời khắc quan trọng, vẫn là người nhà tiếp thêm sức mạnh.

      Chị họ của tôi cũng là điển hình của mẫu người mạnh mẽ, là nữ hãn tử trong những nữ hán tử, hơn nữa con là rất xinh đẹp, bạn trai nào cũng có nhan sắc hơn cả ngôi sao. Cuối cùng gặp được người đàn ông cao mét tám ba, vô cùng đẹp trai. Vấn đề ở đây là chàng đẹp trai này lại là trạch nam, cả ngày chỉ biết sáng nỗ lực làm việc, tối về chăm con, tiền lương hàng tháng chỉ lấy mất đồng mua tiền thuốc cùng tiền ăn, còn lại đưa hết cho vợ.

      Mà lúc chị họ mang thai, chồng chị vì muốn kiếm được thêm nhiều tiền, chủ động xin chuyển đến Nội Mông Cổ năm, trong năm làm việc khác gì con thiêu thân. Sau lại thấy trong lúc vợ sinh con đẻ cái mình thường ở bên cạnh chăm vợ chăm con mà thấy áy này, bèn chủ động đảm nhận mọi việc nhà.

      Nhìn chồng chị họ, lại nghĩ đến Đổng Thừa Nghiệp, tôi sâu sắc cảm nhận được mình thiệt thòi.

      Chị họ tôi thuộc cung Thiên Bình, tính cách điển hình của chữ “S”. Câu của miệng là “ Có tin bà đây đạp phát sướng đến tận xương

      Còn rể lại thuộc cung Cự Giải, điển hình của nhân cách chữ “ M”, đối với câu cửa miệng của chị họ tôi cũng chỉ “ ha ha ha” ba câu, còn biểu tình lại vô cùng hưởng thụ.

      Chị họ tôi cũng coi như cao thủ tình trường, lúc trước biết là đá người ta hay là bị đá, chung là rất phong phú. Nhưng quan niệm của chị ấy chính là “Trước khi kết hôn bạn có thể chơi bời như thế nào đều được, nhưng sau khi kết hôn sinh con phải có trách nhiệm với con cái, vẫn tiếp tục chơi bời quá phúc hậu rồi, có đạo nghĩa giang hồ, ra ngoài bị chém chết”

      Cho nên chị ấy vô cùng coi thường cách làm của Đổng Thừa Nghiệp và đồng nghiệp của ta.
      Phong Vũ Yên, Hale205Kemmut thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 12:

      Thời tiết tháng mười có chút lạnh, sau khi ngồi xuống, chị họ cầm chai bia trong tay, dùng ánh mắt còn lạnh hơn cả thời tiết tại lườm tôi, biểu mặt như : “Qua đây, chị đảm bảo giẫm chết mày.”

      Tôi bị dọa đến nỗi cây xúc xích bị mắc nghẹn ở cổ họng, nhổ được mà nuốt cũng xong.

      , người chị họ này của tôi mới sáu tuổi có thể gánh bao gạo nặng 15 cân, trèo lên chín tầng lầu, đến tiểu học có thể vác ghế nện bạn nam cùng lớp.

      Ngay lúc tôi bị dọa sắp tè ra quần, chị họ tôi cuối cùng cũng mở miệng, trong giọng chứa sát khí, chỉ hận rèn sắt thành thép: “ Chị này! Có phải đầu mày bị máy bơm hút sạch nước rồi ? Cuộc sống xung quanh thằng đó loạn thành cái dạng ấy rồi mà mày vẫn còn đâm đầu vào? Mày cho rằng số mình đỏ có thể nhặt được “món hàng” sạch à? Nếu mày số đỏ có bản lĩnh trúng 500 vạn rồi giúp chị mày bao tiểu bạch kiểm xem nào!”

      Tôi thầm nghĩ: rể phải là kiểu tiểu bạch kiểm thanh tú sao? Chị ấy cũng sợ ăn nhiều đầy bụng à?

      Nhưng những lời này tuyệt thể ra trước mặt chị họ, bằng ngay lập tức bị chai bia kia nện chết.

      Chị họ vừa uống bia lạnh, vừa gặm xâu thịt, vừa giúp tôi quyết định tương lai: “Còn nữa, tục ngữ có câu ngã từ đâu đứng lên ở đó. Mày ý à! có việc gì ở nhà suy ngẫm chút về bài học rút ra từ lần li hôn này , lần hôn nhân thất bại chúng ta còn có lần thứ hai, hai lần thất bại còn có lần thứ ba, dù sao cứ thất bại lần này ta lại có lần sau, “càng đánh càng hăng”.

      Tôi cất giọng run run: “ Chị thấy em còn phải kết hôn mấy lần nữa?”

      Chị họ liếc tôi cái: “ Cục dân chính cũng quy định phải kết hôn mấy lần, Elizabeth Taylor phải cũng kết hôn tám lần rồi sao? Yên tâm , chuyện của mày cứ để chị đây lo, chị giúp mày để ý, có đối tượng tốt tuyệt đối giới thiệu cho mày. Còn nữa, nhất quyết thể do lần giẫm phải phân chó mà cho rằng cả thế giới toàn là phân chó, phải có niềm tin vào tương lai, niềm tin vào đàn ông.”

      Tôi khóc ra nước mắt, bà chị à, người ta là Elizabeth Taylor, còn tôi nghèo hai là trình độ văn hóa cũng chẳng phải cao, sao có thể so sánh với người ta.

      Mặc dù chị họ là người qua loa, sềnh xoàng, nhưng chị cũng có mặt rất mẫn cảm, chị cảm nhận được sau khi li hôn tôi sinh ra tâm lý sợ hãi với hôn nhân.

      Quả thực là như thế, đoạn thời gian này tôi thấy sợ hãi. Nhờ có Đổng Thừa Nghiệp tôi hiểu ra, ra người có thể hoàn toàn thay đổi. Đồng thời cũng hiểu được, khi người đàn ông bạn, tồn tại của bạn thế giới này là sai lầm.

      lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng”, tôi cảm thấy bản thân cần rất nhiều thời gian để ổn định lại tinh thần mới có thể thoát ra khỏi sợ hãi ấy.

      Lời chị họ mặc dù là như thế, nhưng ràng giai đoạn tại Khỉ Con vẫn còn , mọi tinh thần sức lực của tôi đều phải đặt người con, cho nên chị cũng lập tức giới thiệu đối tượng cho tôi. Mà chỉ thường xuyên mời người khác tới nhà tôi giúp tay, thuận tiện giảng giải cho tôi.

      Trước đây sau khi tốt nghiệp tôi lập tức thi đến thành phố F, rất ít khi về nhà, may ra cũng chỉ những dịp lễ tết người nhà mới gặp mặt nhau. Còn sau lần về nhà này, chứng kiến mấy người chị họ, họ rất quan tâm đến gia đình, ngoài làm ra cả ngày ở nhà trông con, ra ngoài chơi với đồng nghiệp cũng mang con cùng.

      Theo như lời của bọn họ chính là: vừa làm việc vừa chăm lo cho con cái rất mệt rồi, lấy đâu ra sức lực mà làm mấy cái chuyện trăng hoa ấy.

      Lời chị họ tôi quả thực rất sâu sắc: “ Sau khi kết hôn nhất định phải để việc cho đàn ông làm , để cho họ làm họ đến nơi khác tìm việc mà làm.”

      Đến nay tôi phải cảm ơn gia đình mình, họ cho tôi nhìn thấy những điều đẹp đẽ, khiến cho tôi mất niềm tin với thế giới này.

      Song, đối với việc này, Dương Dung lại cho là đúng.

      Khi tôi cảm thán kể với tích của mấy người đàn ông tốt trong nhà tôi, ấy cười cười, với đầy ý tứ: “ Trong thế giới này lấy đâu ra đàn ông thích lăng nhăng, chỉ là họ lăng nhăng mà bị phát ra thôi.”

      Nghe những lời này, tôi tựa như bị nhét cả quả trứng luộc vào miệng, nghẹn tại cổ họng, nuốt xuống được mà nhổ ra cũng chẳng xong.

      “Mình với cậu này, lần trước chúng ta từng thấy giám đốc Triệu ở công ti bọn họ, cậu cũng gặp qua vợ ta, rất xinh đẹp nhé! Kết quả sao? Mình vô tình phát ra cái vị giám đốc Triệu đó thế mà lại có tình nhân.” Qua điện thoại, tôi nhìn thấy biểu cảm của Dương Dung, nhưng lại nghe thấy thỏa mãn cách quái dị từ giọng của ấy: “Có điều vợ ta vẫn chưa phát ra. Cho nên mình mới , cái thế giới này có người đàn ông nào vụng trộm.”

      “Có lẽ là vấn đề hoàn cảnh sống.” Tôi : “Hơn nữa, thế giới này vẫn còn bao nhiêu đàn ông, sao có thế vơ đũa cả nắm như thế!”

      “Ninh Chân à, đến lúc này rồi mà sao cậu vẫn ngây thơ thế!.” Dương Dung có chút mất kiên nhẫn.

      Ngữ điệu của ấy khiến cho tôi thấy kinh ngạc, khí nhất thời trầm mặc, sau đó hai người tùy tiện hai ba câu rồi cúp máy.

      Sau khi ngắt điện thoại, tôi bỗng thấy mình ngốc.

      Trước đây tôi dò hỏi Dương Dung, Bạch Hồng Văn và Phi Phi có còn liên hệ với nhau nữa , ấy cũng ậm ờ cho qua. Bây giờ nghĩ đến, có lẽ Bạch Hồng Văn và Phi Phi hề cắt đứt hoàn toàn quan hệ. Dương Dung từng với tôi, sau khi biết Bạch Hồng Văn ngoại tình, cùng với khi ta làm ra chuyện đó, trong đầu luôn lên cảnh ta và Phi Phi giường. Từ chuyện này có thể chứng minh được Dương Dung tuyệt đối phải là người có thể triệt để bỏ qua chuyện này.

      Khi mà thể thay đổi được thực tế, cách làm duy nhất của ấy chỉ có thể là ngừng thuyết phục bản thân: đàn ông ngoại tình là chuyện nhất định, tất cả mọi người phụ nữ đều phải trải qua.

      Vậy mà tôi lại ngừng nhắc nhở ấy: thế giới này vẫn còn tồn tại rất nhiều người đàn ông tốt, phải bất kỳ người phụ nữ cũng phải gánh chịu phản bội.

      Tôi chính là kẻ làm vỡ mộng đẹp của ấy.

      Kể từ hôm ấy, tôi và Dương Dung dần dần ít liên hệ với nhau hơn.

      Kỳ thực lúc này, quan hệ giữa hai chúng tôi có chút rạn nứt, sau khi tôi li hôn với Đổng Thừa Nghiệp, vì tôi cứ nhất quyết li hôn mà cha ta rất vừa ý với tôi. Trước đây người ở công ti ta đều biết tôi và Dương Dung rất thân nhau, vậy mà sau khi tôi li hôn, Dương Dung bắt đầu phủ nhận có quen biết tôi.

      Tôi hiểu nỗi khổ của Dương Dung, bởi lẽ trong công việc ấy và Bạch Hồng Văn vẫn phải dựa vào cha Đổng Thừa Nghiệp. Nếu đổi lại là tôi, có lẽ cũng làm như thế. Hơn nữa, khi tôi quyết định li hôn quan niệm về hôn nhân giữa hai chúng tôi xuất những điểm bất đồng. Mỗi lần nhắc đến Bạch Hồng Văn và Đổng Thừa Nghiệp là hai bên đều tránh khỏi ngượng ngùng.

      Cho nên càng lúc càng xa là kết cục giữa hai chúng tôi.

      Tôi chỉ cảm thấy tiếc nuối.

      từng là những người bạn thân mật, có gì giấu diếm nhau, chúng tôi cùng nhau du lịch, ngủ cùng chiếc giường, cùng nhau tâm , tôi giúp ấy mắng kẻ quyến rũ Bạch Hồng văn, trong lúc tôi mang thai ấy thường đến nấu canh bồi bổ cho tôi.

      Nhưng cuối cùng chúng tôi lại vì những biến cố này mà bất hòa.

      Cẩn thận ngẫm lại, năm nay, cuộc sống tôi có bước ngoặt vô cùng lớn.

      Vốn dĩ tôi nghĩ cả đời này mình ở lại thành phố F, đợi đến khi Đổng Thừa Nghiệp được điều về, sinh hai đứa con, cùng ta trải qua cuộc sống có cãi vã nhưng cũng có hạnh phúc. Song, cuối cũng tôi lại ôm con quay về thành phố C, bước vào con đường làm mẹ đơn thân.

      ra tôi là người tha thiết cuộc sống ổn định, vậy mà số mệnh lại buộc tôi phải lựa chọn con đường hề ổn định.

      Đêm khuya mơ về những điều qua, cũng chỉ có thể cảm thán thần kỳ cũng như biến đổi của vận mệnh.

      Khi trong lòng cảm thấy mờ mịt, tôi luôn thích xem 12 cung hoàng đạo, mà lời khuyên cho cung hoàng đạo của tôi năm nay là “ từ bỏ cái cũ mới có thể đón nhận cái mới.”

      Đúng vậy, chỉ có thể chịu đau đớn bỏ người cũ vật cũ mới có thời gian, gian để đón tiếp người mới vật mới.

      Trong mênh mang, mù mịt, sinh mệnh tôi bỗng xuất tia sáng của hi vọng.
      Phong Vũ YênHale205 thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 13:

      tháng sau, do phải làm thủ tục từ chức cùng với bán nhà, tôi bôn ba giữa thành phố C và thành phố F.

      Đến lúc này, tôi mới ý thức được quá khứ mình lười biếng đến mức nào, cứ nghĩ rằng dù gì cũng có Đổng Thừa Nghiệp làm tài xế, muốn thi lấy bằng lái xe. Cho nên giờ chỉ có thể chen chúc xe công cộng.

      giờ mới tỉnh ngộ, dù là vật chất hay là năng lực, chỉ có tự tay mình nắm giữ mới thuộc về chính mình.

      Chuyến xe tám giờ sáng, từ thành phố D xuất phát, cứ dừng lại , dừng lại , đến thành phố F gần giữa trưa rồi.

      Ngồi xe tôi rất dễ ngủ, lúc bất giác tỉnh dậy mơ mơ màng màng tựa như trở về nhiều năm trước đây, ý nghĩ tiếp theo chính là: từ trong đám người đứng xe tìm kiếm bóng dáng của Đổng Thừa Nghiệp. Khi còn nhau, mỗi lần được nghỉ nhiều là tôi lại về nhà, mà những lúc ấy ta đúng giờ đứng trước bến xe, nhón chân ngóng cổ chờ tôi.

      Thời tiết tháng mười hai, hà hơi ra khói, trong lúc mơ mơ màng màng, bên má tôi dán lên cửa thủy tinh lạnh lẽo, nhịn được mà rùng mình.

      Cái lạnh giá ấy làm tôi bừng tỉnh.

      Đâu còn có Đổng Thừa Nghiệp, từ nay về sau chỉ còn mình tôi chống chọi.

      thương cảm tồn tại trong phút chốc, tôi lại tất bật giữa trường học, giáo ủy, ngân hàng, cục quản lí bất động sản làm các loại giấy tờ. Chạy qua chạy lại đến mức cơm trưa cũng có thời gian mà ăn, đến buổi chiều lại phải hối hả chạy đến bến xe cho kịp chuyến xe về thành phố C.

      Về đến thành phố C, phố lên đèn, người bộ đường đều mang dáng vẻ vội vàng. Lòng tôi, mắt tôi tràn ngập mê mang. Tựa má lên cửa kính lạnh lẽo, có giọng nhàng hỏi tôi: “ Cuộc đời này của tôi, có phải hết rồi ?“

      Tôi biết, giọng ấy đến từ nội tâm tôi.

      người thiếu phụ li hôn mang theo con , tiền phòng thân có, công việc trước mắt chưa tìm được, bất kỳ ai khi nghe thấy tình cảnh này đều nhăn mày.

      Mặc dù trước khi li hôn tôi dự đoán được đoạn đường sắp phải khó khăn gập ghềnh, song, thực tế so với tưởng tưởng còn khó vượt qua hơn.

      Giống như nhìn thấy bát thuốc đông y, từ màu sắc cũng như mùi hương cũng đoán được đắng đến mức nào nhưng khi uống vào mới biết được mùi vị của nó là gì.

      Tôi tựa như vách núi, nhìn thấy con đường phía trước, cũng thể nào quay lại, chỉ có thế cắn chặt răng mà tiến về phía trước.

      Tôi từng mong ước: lần đương thành, gả cho mối tình đầu, cùng nhau sinh con dưỡng cái, trải qua đời có cãi vã nhưng cũng tràn ngập ngọt ngào.

      Nhưng đến lúc này tôi mới hiểu , giấc mộng này quá khó để có thể trở thành thực.

      Giống như bạn với ông già noel: “ Noel con muốn con tuần lộc.”

      Ông già Noel khinh bỉ nhìn bạn: “ Con có thể thực tế hơn chút được ?”

      Bạn gật đầu, : “Vậy con muốn chỉ cần đương lần thành, cùng với mối tình đầu sinh con đẻ cái, cùng nhau trải qua đời.”

      Ông già noel hắng giọng, : “ Con thân ái, con muốn tuần lộc màu gì.”

      Bởi vậy có thể thấy, nguyện vọng này khó thực đến nhường nào, còn khó hơn cả chuyện đội 7 Trung Quốc giành chức vô địch thế giới.

      Nếu như có thể cho tôi được sinh ra lần nữa, tôi tuyệt đối bắt đầu đương từ khi mười sáu mười bảy tuổi, đến tận năm ba mươi tuổi mới nghĩ đến chuyện kết hôn.

      Chỉ hơn hai lần, mới có thể nhìn người đàn ông nào thích hợp để kết hôn, người đàn ông nào thích hợp.

      Giống như việc bạn mua dưa chuột, nếu xem ở nhiều cửa hàng bạn biết ở đâu bán hàng tốt ở đâu bán hàng dởm.

      Hiên tại dưa chuột đều tiêm hormon tăng trưởng, huống chi là đàn ông còn thông minh hơn dưa chuột gấp bội.

      Tóm lại, đương thể tùy tiện, hôn nhân càng phải thận trọng.

      Còn tôi, vừa vặn chính là ví dụ điển hình cho kẻ thận trọng.

      Có điều ví dụ điển hình như tôi mặc dù có nhiều khuyết điểm nhưng lại có ưu điểm, chính là suy nghĩ rất thoáng, vì sắp xảy ra chuyện rắc rối mà cả ngày ưu phiền. Logic của tôi chính là: Nếu như việc rắc rối tương lai xảy ra, vậy tại buồn bực chỉ càng khiến cho mình thêm mệt mỏi, nếu như việc rắc rối ấy nhất định xảy ra, thế tại bạn buồn bực cũng chẳng có tác dụng gì.

      Cho nên phần lớn thời gian tôi vẫn như thường, nhưng đêm đến chìm với giấc ngủ mới cảm thấy khổ sở, luôn tự chủ được mà nhớ tới những chuyện đáng tiếc qua, trằn trọc trăn trở.

      Thủ tục thôi việc cuối cùng cũng làm xong, nhà cũng bán rồi. Lần cuối cùng đến căn nhà để kiểm tra đồ đạc, tôi rút tấm bưu thiếp của người bạn thân gửi tới từ trong hòm thư dưới lầu ra.

      Đó là tấm bưu thiếp mà năm trước ấy gửi cho tôi khi du lịch ở An Huy, hẹn chủ khách sạn năm sau gửi đến cho tôi.

      bưu thiếp ấy viết: “ Hai năm trước mình ở nơi này viết cho cậu. Hai năm sau, mình lại đến. Cậu sinh con, mình cũng có nghiệp, hai năm trước chúng ta đều chưa nghĩ đến những thứ này. Bạn thân à, mình mệt mỏi rồi, nhưng mình thỏa hiệp, mình biết cậu cũng thế.”

      Nhìn tấm bưu thiếp, nhất thời nước mắt tôi tuôn ra như mưa.

      Mẹ nó, chữ viết còn xấu hơn tôi.

      Tôi cầm lấy tấm bưu thiếp, lần cuối cùng nhìn xung quanh căn phòng, tấm rèm máu trắng trong thư phòng bị gió thổi tung lên, phần phật giống như đong đầy kí ức.

      Song những hồi ức ấy lại chứa axit sulfuric, ăn mòn trái tim tôi.

      Đóng cửa lại, tôi thầm trong lòng: Tạm biệt nhé, ngôi nhà của tôi. Tạm biết nhé, quãng thời gian trước đây.

      đường về thành phố C, tôi nhắn tin cho Đổng Thừa Nghiệp, với ta là nhà bán rồi, bảo ta vứt chìa khóa trước đó .

      ngờ ta lại nhắn tin lại, hỏi tôi: “ Em cảm thấy em làm đúng sao? Em cứ như thế mà vứt bỏ tất cả sao?”

      Tôi hướng tầm mắt ra bên ngoài nhìn những cảnh vật vụt lướt qua, cười .

      Đúng thế, căn nhà đẹp đẽ, cuộc sống ổn định, hồi ức khó quên, khó vứt bỏ đến nhường nào!

      Nhưng mà tôi nhất định phải từ bỏ.

      Bởi vì, tôi muốn thỏa hiệp.

      Về đến nhà, nhìn thấy tôi Khỉ Con kích động như nhìn thấy mẹ ruột (đùa chút),tôi vốn dĩ là mẹ ruột của nó.

      Ý của tôi là, Khỉ Con nhìn thấy tôi hai mắt tỏa sáng, vội vàng sà vào ngực tôi, coi tôi là bình sữa di dộng.

      Sau khi “cơm no rượu say”, Khỉ Con ợ no cái rồi chìm vào giấc ngủ ngon lành.

      Sau những ngày tôi ở cữ Khỉ con lớn lên trông thấy, tròn tròn mập mạp, véo chỗ nào người cũng là thịt.

      Ôm cục thịt trong lòng, giống như ôm cả thế giới.

      Ít nhất, tôi còn có nó.

      Sau khi thôi việc cũng như bán nhà, tôi rảnh rỗi dù chỉ khắc, ngừng khắp nơi tìm phòng, cuối cùng cũng tìm được căn phòng hai gian bên đường Tân Giang, diện tích lớn nhưng trông rất ngăn nắp, tôi thương lượng giá cả với chủ nhà xong liền mua luôn.

      Do phải chăm sóc cho Khỉ Con, tôi căn bản có thừa bao nhiêu sức lực cho nên chỉ có thể đẩy nhanh tiến độ, bỏ ra ngày chạy cả siêu thị cũng như cửa hàng đồ gia dụng sắm đồ đạc, trước tiên cứ mua đủ mọi vật liệu cùng với đồ dùng gia đình .

      Chuyện này đối với người thuộc cung Thiên Bình, ngày thường đến mua đôi dép lê cũng phải dạo cả ngày taobao đúng là kỳ tích.

      Có điều hậu quả của việc này chính là hai chân mỏi nhừ, về nhà là ngủ say như chết.

      Đến lúc bát đầu trang hoàng cho ngôi nhà, càng mệt bở hơi tai, phải hợp lý mỗi phụ kiện, kiểm tra chất lượng. Mà đến khi làm xong việc này lại phải vội vàng về nhà chăm sóc Khỉ Con.

      Đến khi mệt đến chịu được nữa, tôi mới chốn trong chăn khóc hu hu trận đời. Ngày hôm sau, lại vác đôi mắt sưng húp tiếp tục công việc.

      Mà vào đúng dịp này, tính cách của tôi cũng thay đổi ít. Ngày trước tôi tiêu tiền tiếc tay, cũng thích mặc cả. Nhưng mà giờ giống, tình trạng kinh tế ổn định, còn phải nuôi dưỡng Khỉ Con, phải trả tiền thuê phòng, cho nên tôi học được cách chia tiền tiết kiệm làm hai để dùng.

      Trước đây ra khỏi nhà phải Đổng Thừa Nghiệp lái xe đưa cũng là ngồi taxi, còn tại là ngày ngày chen chúc xe bus, chỗ gần nhà bộ.

      Trước đây, quần áo đều là hàng hiệu, còn tại là lên taobao tùy tiện chọn vài bộ.

      Trước đây luôn thích đến nhà hàng ăn cơm, còn tại cả ngày cuốn ổ ở nhà ăn cơm gia đình do mẹ nấu.

      Bạn bè đến nhà thăm tôi, do dự hồi lâu, cuối cùng cũng quyết định : “ Ninh Chân, cậu thay đổi nhiều quá!”

      Trước đây, mỗi khi ra ngoài tôi đều phải ăn mặc hết sức tỉ mỉ, lúc nào cũng phải mang theo đôi giày cao gót.

      Còn tại tôi gần như để mặt mộc cả ngày, đôi giày thể thao, buộc tóc đuôi ngựa, lôi thôi vô cùng.

      Cuộc sống cùng với áp lực kinh tế có thể thay đổi người phụ nữ.

      Kỳ thực áp lực tôi sợ gặp phải nhất nhất chính là nhìn thấy ánh mắt thương hại của mọi người.

      “ Sao lại như thế này? Sao lại gặp phải cảnh ngộ này cơ chứ?”

      “Vậy sau này mang theo con biết phải làm sao đây?”

      “Haizz, quá thảm rồi!”

      Mỗi ngày, tôi đều phải đón nhận những ánh mắt như thế, đến từ những người thân quen và cả những người xa lạ.

      Tôi biết ra những ánh mắt ấy hề có ác ý, nhưng lại khiến cho tôi cảm thấy tự ti.

      Hồi tiểu học, lớp tôi có bạn nữ gia cảnh tốt, mỗi học kỳ thầy giáo đều kêu gọi học sinh quyên góp giúp đỡ bạn ấy. Lúc đó, ấy đứng bục giảng, cúi thấp đầu, hai tay nắm chặt mép áo, nắm đến mức tay trắng bệch.

      Phải đến tại tôi mới hoàn toàn hiểu tâm trạng của bạn nữ đó.

      Ánh mắt thương cảm hề dễ tiếp nhận, bởi vì nó ngừng nhắc nhở bạn rằng bạn đáng thương đến mức nào.

      Tôi giống như bạn học nữ ấy, cảm thấy vô cùng tự ti.

      cho cùng, điều khiến cho người phụ nữ kiêu ngạo nhất, phải bản thân xinh đẹp như thế nào, mà là người đàn ông của mình đổi xử với mình tốt bao nhiêu.

      Mà ở phương diện này, tôi thua đến thê thảm.

      Đương nhiên cũng có giọng khác chất vất: “ Chuyện này có chút cổ quái, làm gì có người đàn ông nào nỡ đối xử lạnh nhạt với con cái mình như thế? Chắc chắn là người phụ nữ đó làm chuyện gì xấu? Có phải người phụ nữ đó cũng có người khác? Có phải người đàn ông kia cho rằng đứa con phải của mình? Có phải người phụ nữ đó nấu cơm, chăm sóc gia đình? Có phải người phụ nữ đó quá xấu? Mày nghĩ xem, nếu như là lỗi của người đàn ông kia, người phụ nữ đó sao có thể dễ dàng bỏ qua người đàn ông kia như thế?”

      Những lời này ngừng vang vọng bên tai tôi, tức giận là điều tất nhiên, nhưng khi tức giận qua , thay thế vào đó là là bi thương.

      Quả thực có rất nhiều người khuyên tôi lúc ấy nên đến trường học Quyển Quyển cùng với công ti Đổng Thừa Nghiệp làm loạn, nhưng tôi làm được, tôi có cách nào buông bỏ lòng tự tôn của chính mình.

      Đó là thứ duy nhất còn sót lại của tôi.

      Những lời này khiến tôi ràng, trong mắt rất nhiều người, ở cái xã hội này, bản thân người mẹ đơn thân là mang tội.

      Trong mắt những người ấy, dù cho phụ nữ quét dọn nhà cửa cũng là lý do khiến cho đàn ông ngoại tình.

      Dù cho người vợ xinh đẹp như tiên, gia cảnh giàu có lại dịu dàng lương thiện, đàn ông cũng có lí do để ngoại tình, chính là cả ngày nhìn bản mặt đó cũng phát ngán, thiếu cảm giác mới lạ.

      Tôi thừa nhận, hôn nhân thất bại là do lỗi của cả đôi bên, nhưng dù cho sai đến mức nào cũng nên ngoại tình.

      Phản bội, là tội vĩnh viễn thể tha thứ.
      Phong Vũ YênHale205 thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 14:


      Sau khi sửa sang lại căn phòng, tôi mệt đến mức sút hơn 5 cân, nhìn căn phòng như nhìn đứa con vừa mới sinh ra xong, kích động đến nỗi nước mũi chảy ra ào ào..

      Phòng mới trang trí rất đơn giản, nhưng mang lại cảm giác ấm áp, Khỉ Con hứng thú nhìn xung quanh căn phòng, dáng vẻ như rất thích.

      Tôi ôm Khỉ Con, khẽ bên tai nó: “Đây chính là nhà của chúng ta, từ nay về sau, con với mẹ cùng nhau sống tốt nhé!”

      Có lẽ từ bố mẹ li dị cho nên Khỉ Con rất hiểu chuyện, những lúc tôi mệt mỏi khổ sở nó đều ngoan ngoãn nhìn tôi, khóc cũng làm khó tôi.

      Sau khi nghe xong những lời tôi , nó dùng cái cằm bé “vuốt ve” bờ vai tôi, rồi bỗng bật cười khanh khách.

      Hai mắt tôi dần nhòe , chỉ cần có Khỉ Con, những khó khăn cực khổ trước đây đều đáng giá cả.

      Tôi tính toán xong cả rồi, những ngày tháng sau này chăm chỉ làm việc, cố gắng kiếm tiền, phải đưa Khỉ Con nhìn ngắm cả thế giới này.

      Cái gọi là cho con cuộc sống sung túc phải là cho con nhà cao của rộng, hàng hiệu đầy mình mà quan trọng hơn là cho con thấy được hết thế giới này. Chỉ có để cho con nhìn được, ngắm được cả thế giới, tầm nhìn, tư tưởng của con mới rộng được.

      xa hơn chút, như thế sau này kén chọn chồng cũng chuẩn hơn.

      Đương nhiên, giấc mộng luôn đẹp còn thực tàn khốc.

      Tôi mất công việc, cộng thêm bấy giờ chi phí cho Khỉ Con nhiều nhất, khoản tiền đó khác gì “bà gì ghẻ” hàng tháng ào ào chảy . Mắt thấy miệng ăn núi lở, mỗi ngày tôi nhìn số tiền dư lại trong ngân hàng còn bao nhiêu, lòng nóng như lửa đốt, như sắp mọc lại bệnh đậu mùa*

      *Thông thường bệnh đậu mùa thường mắc ở độ tuổi 15 đến 20 nhưng do chế độ nghỉ ngơi mà qua độ tuổi này mà mắc lại.

      Cuối cùng, khi Khỉ Con đầy chín tháng, tôi nhịn đau cai sữa, bắt đầu tìm công việc mới.

      Do có người thân làm ở đài truyền hình, nên tôi tìm được chức phóng viên thực tập trong đài truyền hình.

      Giơ ngón tay tính tính, cũng phải đến thời gian rất lâu rồi tôi bước chân ra ngoài xã hội, hơn nữa vừa mới bước chân ra vào nơi đầy rẫy phức tạp như đài truyền hình, lòng tôi thấp thỏm như mắc phải bệnh trĩ, thể nào cho người khác.

      Nhưng vì cuộc sống, vẫn phải kiên quyết đâm đầu vào.

      Tôi vào tổ làm về chuyên mục tin tức cuộc sống, sau khi người phụ trách giới thiệu qua bèn vứt tôi lại cho vị phóng viên dày kinh nghiệm – Lão Trương, bảo ta có trách nhiệm dẫn dắt tôi.

      Lão Trương khoảng hơn 40 tuổi, diện mạo rất phổ thông, mắt như hai đường thẳng, con ngươi đoán trừng chắc cả đời này cũng có cơ hội hết ra ngoài. Lão Trương là người hiền lành, dễ gần, luôn cười ha ha, vừa nhìn biết là kiểu người thà chất phác.

      Ông ấy sắp xếp công việc cho tôi ngay, chỉ bảo tôi trước tiên cứ làm quen với môi trường công việc, thuận tiện sắp xếp lại bàn làm việc của mình chút.

      Lão Trương sắp xếp việc cho tôi, phóng viên tên Triệu Khiết ở bên cạnh lại gõ gõ bàn làm việc của tôi, vừa cười hi hi vừa : “Ninh Chân này, dù sao cũng có việc gì làm, giúp tôi mua tách cà phê nhé, xa dưới lầu có quán starbuck, tôi muốn latte.”

      Tôi vẫn chưa kịp gì mà mấy người phóng viên bên cạnh nhao nhao cất tiếng, nhờ tôi mua cà phê cho họ.

      Tôi chỉ có thể theo lời bọ họ mà làm, giữ chức em mua đồ.

      Kết quả, cái mà Triệu Khiết gọi là “ xa” là phải hết ba con phố, tôi mang giày cao gót, đến mức toát hết cả mồ hôi. Kết quả sau khi mang cà phê lên phòng làm việc, Triệu Khiết những câu cảm ơn, mà còn nhíu mày, giọng oán trách: “Ai ya! Sao lại có chút vương ra ngoài rồi, lần sau Ninh Chân phải cẩn thận chút đó.”

      Tôi tức giận đến mức suýt nữa bán thân bất toại nhịn được mà đại tiểu tiện đều tuôn ra.

      Do hoàn cảnh công việc ở ngôi trường trước đây tôi làm tương đối đơn thuần, cho nên trước giờ gặp phải kiểu mơ mới bắt nạt ma cũ, ngờ mới đổi việc gặp phải loại chuyện này.

      Tôi tự an ủi chính mình, sao cả, có lẽ cũng chỉ là đánh đòn ra oai phủ đầu, nhịn chút rồi qua. Tục ngữ có câu, “Sống giang hồ, sao có thể dính đao.”

      Nhưng điều tôi ngờ tới chính là cái đao này lại liên miên khôn cùng. Sau khi ở đó tuần, gần như ngày nào Triệu Khiết cũng bảo tôi mua cà phê hộ, ngoài việc này ra, còn bảo tôi quét dọn phòng làm việc sạch , viết bài hộ ta nhưng lại ghi tên ta vào.

      Triệu Khiết tầm khoảng 35 tuổi, là phóng viên già cội trong đài, nơi phân biệt đối xử như thế này trong đài truyền hình, ta coi như là bá chủ phòng.

      , tôi nhẫn nhục đủ rồi, nhưng nghĩ đến mình là người mới nên cũng dám đắc tội với ta.

      Tôi quả hiểu tại sao cái Triệu Khiết này lại chịu bỏ qua cho tôi, tận đến lúc Lão Trương khẽ với tôi đầu đuôi tình: ra Triệu Khiết muốn đưa em họ vào cái chức phóng viên thực tập này, ai ngờ lại bị tôi nẫng mất.

      ra là thế.

      Lão Trương bày ra bộ dạng thay tôi bất bình, : “Cái em họ của Triệu Khiết kia học đại học, lăn lộn ngoài xã hội, cấp sao có thể đồng ý cho ta vào, chẳng qua dùng để chặn miệng ta lại mà thôi. Thế mà Triệu Khiết vẫn hận lây sang . là quá đáng, bọn tôi muốn ta từ lâu rồi.”

      Tôi mấp máy khóe miệng, lúc Triệu Khiết bắt nạt tôi, cả cái văn phòng cứ như mù điếc hết cả, chỉ lo làm việc của mình.

      Có điều ngẫm nghĩ lại, đây là việc của tôi, người ta dựa vào đâu mà mạo hiểm đắc tội với người khác mà ra mặt giúp tôi chứ.

      Lão Trương có thể cho tôi biết chân tướng, đối với tôi mà cũng coi như hết lòng quan tâm giúp đỡ rồi.

      Tôi thấy mình là người mới đến, cũng nên đụng độ với Triệu Khiết, chỉ đành nhịn xuống. Cách chút giận duy nhất chính là kể khổ với Thái Thái ở nơi xa. Trưa hôm ấy, tôi vừa ngồi ở quán cà phê đợi cà phê vừa gọi điện cho Thái Thái oán giận: “Cái bà Triệu Khiết kia cũng sợ uống quá nhiều cà phê mà kinh nguyệt thất thường, xương bị loãng ra à?”

      Thái Thái nghĩ kế cho tôi: “Trực tiếp đem cà phê dội vào đầu bà ta, nhổ nước bọt vào tách cà phê của bà ta.”

      Tôi cảm thấy cái kiến nghị này quá buồn nôn, tôi có cách nào bưng nước bọt của mình chạy ba con phố. Thế là chỉ có thể ôm mặt thở dài: “Haizz, nhất định là do tao quá xinh đẹp, khiến cho bà ta ghen ghét.”

      Có lẽ là giọng quá to, người đàn ông bàn bên cạnh ngẩng đầu nhìn tôi, khóe miệng lộ ý cười.

      Tôi vội vàng cúi đầu chuyện với Thái Thái, có thời gian đếm xỉa đến cái khác.

      Thái Thái bỗng nhiên hỏi: “Đổng Thừa Nghiệp có đến tìm mày ?”

      Đáp án là có, từ sau khi li hôn, cứ cách ba bốn hôm ta lại mượn danh nghĩa Khỉ Con để gọi điện thoại đến, thuận tiện hỏi thăm tình hình của tôi gần đây.

      ta với Bạch Hồng Văn, trước đến giờ nghĩ đến li hôn với tôi, ta có tình cảm với tôi.

      Thế là Dương Dung lại chuyển những lời này đến tôi.

      Tôi chỉ có thể cười, tình cảm đương nhiên là có, dù cho con chó nuôi ba năm còn có tình cảm, dù cho ta làm tổn thương tôi như thế nhưng tôi vẫn còn tình cảm với ta.

      Nhưng mà tình cảm như thế, quá mức rẻ mạt, địch lại được hai chữ “cám dỗ”, địch lại được dục vọng của cái thứ nằm giữa hai chân.

      Mà tư duy của Đổng Thừa Nghiệp luôn coi mình là trung tâm, ta vẫn ý thức được sai lầm của mình, cho rằng chỉ cần ta có ý nghĩ muốn li hôn tôi nên quỳ xuống mà hô to “Ngô hoàng vạn tuế”.

      Thái Thái lạnh lùng : “ ta ta từ trước đến giờ đều nghĩ li hôn? Ha ha, nực cười, ta ngoại tình còn to miệng phải là hành động muốn li hôn? Ý của ta chình lá lấy dao nhọn đâm vào mày mà còn chưng ra bộ mặt vô tội mình chưa từng nghĩ sẽd làm tổn thương mày. Rốt cuộc là ta đơn thuần ** hay là cho rằng mày quá đơn thuần **?”

      Tôi cho rằng đáp án là 50/50.

      Trải qua những chuyện đó, tôi cuối cùng cũng hiểu ra đạo lý: bạn có thể chuyện đương, nhưng nhất quyết được kết hôn với người đó.

      Bởi vì bản thân của hôn nhân chính là thứ mà người phải có đầy đủ quan niệm về gia đình cùng với trách nhiệm mới có được.

      Đổng Thừa Nghiệp, ta vốn dĩ là người thích hợp với hôn nhân.

      Tôi có mắt tròng, bị tình làm cho mù mắt, tự làm hại bản thân, hại cả con cái, khó khăn lắm mới tìm được đường sống từ trong cõi chết, sao có thể dẫm lên đường cũ đây?

      Mèo có mấy cái mệnh, tôi đây chỉ có , lại thể tránh khỏ bị ta mài mòn.

      Vừa mới ngắt điện thoại với Thái Thái, mẹ Đổng Thừa Nghiệp bỗng gọi điện thoại đến cho tôi, hỏi thăm Khỉ Con, đồng thời cũng dò hỏi xem gần đây cuối tuần Đổng Thừa Nghiệp có đúng giờ về nhà, có chăm sóc khỉ con hay ?

      Vừa nghe giọng điệu tôi liền biết, Đổng Thừa Nghiệp chưa hề chuyện chúng tôi li hôn với mẹ ta, nhưng mẹ ta cảm giác được có gì đúng, cho nên mới gọi đến dò hỏi tôi.

      Thế là, ngay tại Starbuck, tôi kể toàn bộ nguyên bản chuyện li hôn cho mẹ chồng cũ.

      Mẹ Đổng Thừa Nghiệp nghe xong liền bật khóc: “Cái đứa con đáng chết này, sao có thể làm ra chuyện này cơ chứ, sao có thể giống bố nó, cái đứa con đáng chết này! Ninh Chân, năm ấy bố nó cũng đối xử với mẹ như thế này! Chính là như thế này!”

      Tôi nghe đến đau cả đầu.

      Mẹ Đổng Thừa Nghiệp cho rằng khi ấy li hôn nếu đèo bồng thêm đứa con khó gả cho người mới, hơn nữa cũng sợ gánh nặng kinh tế, cho nên hề đòi quyền chăm sóc Đổng Thừa Nghiệp, mà tự mình cải giá đến nơi khác.

      Chỗ chúng tôi có câu tục ngữ, ý là…. chăm sóc của người mẹ đối với đứa trẻ mà là rất quan trọng.

      Thế mà trong những năm tháng trưởng thành dài đằng đẵng, Đổng Thừa Nghiệp lại mất tình thương của mẹ.

      Tôi nghĩ, Đổng Thừa Nghiệp biến thành bộ dạng ngày hôm nay, mẹ ta cũng có phần trách nhiệm.

      Tôi với mẹ chồng trước, mặc dù tôi và Đổng Thừa Nghiệp li hôn nhưng Khỉ Con mãi mãi là con của Đổng Thừa Nghiệp, là cháu của bà ấy, bà ấy có thể đến thăm Khỉ Con bất cứ lúc nào..

      Sau khi ngắt điện thoại, tôi cảm thấy…… Tối hôm qua Khỉ Con hơi cảm, cả đêm lăn qua lăn lại ngủ được, tôi sợ nó đạp chăn ra, nên cũng gần như ngủ. Vốn dĩ thiếu ngủ, lại thêm nhận được điện thoại của mẹ chồng cũ, nghĩ đến những chuyện phiền lòng, tâm trạng lại càng cảm thấy khó chịu.

      Đến phòng làm việc, đưa cà phê cho Triệu Khiết xong tôi liền nằm bò ra bàn định tranh thủ ngủ giấc, ai ngờ Triệu Khiết lại gõ bàn làm việc của tôi, : “Ninh Chân, có chuyện gì thế? Tôi muốn latte, sao lại đổi thành Cappuccino.”

      “Có lẽ là nhân viên bán hàng nhầm lẫn.” Tôi kiên nhẫn giải thích.

      “Vậy giúp tôi đổi tí nhé, tôi uống capuccino” . Triệu Khiết nhíu mày.

      Tôi đè nén cơ thể thoải mái cùng với chút phẫn nộ, tận lực với giọng bình tĩnh: “Ngại quá, chị Triệu, hôm nay tôi được khỏe.”

      “Haizz, mấy người trẻ tuổi các , nhờ có chút chuyện mà cũng mực từ chối, có làm hộ cho cũng hấp ta hấp tấp.” Triệu Khiết lạnh lùng , giọng điệu cùng vẻ mặt muốn bao nhiêu cay nghiệt có bấy nhiêu cay nghiệt.

      Phân nỗ của tôi bị thổi bùng lên, tiền cà phê là tôi bỏ ra, mua cà phê là tôi , kết quả chị còn kén cá chọn canh, chê này chê nọ, coi tôi là chân tôm mềm * chắc.

      *Người dễ bắt nạt

      Ninh Chân tôi nhìn bề ngoài có vẻ là kiểu “chân tôm mềm” , nhưng nội tâm lại là tôm hùm đấy!

      Tôi nhận lấy tách cappuccino còn chưa uống, mở nắp uống, vừa uống vừa với Triệu Khiết: “Đúng thế, Triệu Khiết, tôi làm việc rất hấp tấp, sau này việc quan trọng như mua cà phê, phiền chị tự mình vậy.”

      Cappuccino nhà người ta cũng có tôn nghiêm cả đấy, dựa vào gì mà dám kỳ thị chứ!
      Phong Vũ Yên, Hale205Kemmut thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :