1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện Đại ] Hôn Nhân Thất Bại - Tát Không Không ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 58:

      Đó là cám dỗ rất lớn.

      Trước đây tôi có lẽ coi trọng thành công trong nghiệp như thế này, tuy nhiên trải qua những năm tháng gian khổ trước đây, tôi của ngày hôm nay rời được cái cảm giác thành tựu thực thụ ấy.

      Nhưng như thế thành hai người hai nơi, đối với tình cảm của tôi và Cố Dung Dịch mà thử thách.

      Theo như tôi, duy trì xa quá gian khổ, hiệu suất thất bại cũng vô cùng cao.

      Dù tình cảm có sâu đậm thế nào chăng nữa cũng sánh nổi với bầu bạn.

      Hồ Hiều biết điều cố kỵ của tôi, khuyên nhủ: “Ninh Chân, cơ hội này thể bỏ qua. Chúng ta còn là thiếu nữ mới bước vào lưới tình, ở cái độ tuổi của chúng ta, thứ cần thiết hơn chính là vật chất, có thể nhìn thấy, mà phải thứ tình cảm mộng mơ hư ảo.”

      Tôi thể phủ nhận lời Hồ Hiểu .

      Chỉ cần cố gắng trong công việc, ắt nhận được báo đáp. Nhưng cố gắng trong tình và hôn nhân, có khả năng trắng tay.

      Tình và hôn nhân tràn đầy những điều thể dự đoán được, đây chính là thú vui cũng như sưj tàn khốc của chúng.

      Tôi cảm thấy mình lại lần nữa bước đến ngã tư của cuộc đời, tay phải là nghiệp, tay trái là tình .

      Chọn thế nào, đều là dằn vặt.

      Hôm sau, Cố Dung Dịch gọi điện thoại đến, hẹn tôi đến nhà hàng Tây ăn cơm. Khung cảnh của nhà hàng đó khá đẹp mắt, tinh tế mà yên tĩnh, rất phù hợp với lãng mạn.

      Đáng lẽ tôi nên nhận ra điều bất thường: là, mỗi tuần ăn cơm ngoài lần là tôi đề nghị, rất ít khi Cố Dung Dịch chủ động. Hai là, CỐ Dung Dịch có cái dạ dày “ nước” thích ăn đồ Tây, nhưng hôm nay lại phá lệ hẹn tôi đến nhà hàng Tây. Ba là, cả quá trình ăn cơm, biểu cảm của Cố Dung Dịch khá căng thẳng, các ngón tay niết chặt.

      Nhưng cả đầu tôi đều nghĩ đến lời mời của công ty JK, nào có để tâm đến bất thường của .

      Món tráng miệng tôi chọn là kem, trong lúc chờ đợi Cố Dung Dịch tỏ ra có chút đứng ngồi yên.

      Đối với điều này tôi hề để ý gì, bởi vì so với ấy tôi càng đứng ngồi yên.

      Sau khi kem được mang lên, tôi cắn răng hạ quyết tâm, quyết định mở miệng, sạch sành sanh lời mời hợp tác của công ty JK với Cố Dung Dịch.

      Cố Dung Dịch nghe xong có chút hoảng hốt, qua lúc lâu mới lên tiếng: “Em muốn à?”

      Tôi cúi đầu, dám nhìn ấy, chỉ ngập ngừng: “Đây quả thực là cơ hội rất tốt, nhưng như thế chúng ta thể gặp nhau mỗi ngày rồi.”

      Ly kem bàn dần có dấu vết tan chảy, tôi cầm chiếc dĩa sắt chuẩn bị ăn. Nhưng ngay lúc chiếc dĩa sát chạm vào kem, bàn tay lại bị Cố Dung Kịch nắm lấy.

      Tôi thoáng giật mình nâng mí mắt, vừa lúc chạm phải cặp mắt phức tạp tăm tối của .

      “Trong lòng em … rất muốn có phải ?” Cố Dung Dịch hỏi.

      “Nhưng tốt cho tình cảm của chúng ta.” Tôi .

      Thực ra tôi vẫn là kẻ ích kỷ, lời thoại mà tôi giữ trong lòng chính là: Em muốn , nhưng vì tình cảm của chúng ta mà em nguyện hy sinh.

      Cố Dung Dịch vẫn nắm lấy bàn tay tôi, ngón tay thon dài trắng trẻo, tưởng chừng như trời sinh ra để cầm dao phẫu thuật. Mà giây phút này, lòng bàn tay ấy lại lạnh lẽo ẩm ướt, tựa như đổ mồ hôi.

      nặng nề nhìn tôi, trong mắt như có gì đó sụp đổ, nhưng rất nhanh biến mất.

      biết đối với em công việc rất quan trọng, nếu như bỏ qua cơ hội này, em nuối tiếc cả đời.” Cố Dung Dịch dùng giọng hòa hoãn: “ muốn thấy em vui, cho nên nguyện cùng em nỗ lực.”

      Cảm động tựa như dòng nước ấm chảy qua trái tim tôi, đến cả mạch máu cũng biểu vui mừng của tôi.

      “Kem tan rồi, để bảo người ta đổi cho em cái khác.”

      Cố Dung Dịch bưng ly đến chỗ nhân viên phục vụ, hai câu, nhân viên phục vụ nhìn về phía tôi, trong mắt có chút quái dị, tôi chìm đắm trong biến động của cuộc sống sắp tới mà để ý đến.

      Tận đến tối, về đến nhà nằm giường, tôi mới giật mình nhận ra.

      Trong ly kem đó, chắc chắn giấu chiếc nhẫn.

      Đúng thế, ra hôm nay ở nhà hàng Tây, Cố Dung Dịch muốn cầu hôn tôi!

      Cho nên mới hẹn tôi đến nhà hàng Tây lãng mạn, trang nhã lịch , cho nên ấy mới đứng ngồi yên, cho nên mới cầu nhân viên phục vị đổi ly kem đó.

      Tôi nhất thời cảm thấy tội lỗi tràn đầy.

      Thực ra tôi hiểu , tận đáy lòng Cố Dung Dịch muốn tôi . Nhưng mọi người đều là người trưởng thành, thể nào quay trở lại cái thời hết nữa. Chúng ta cảm động vì hy sinh mà đối phương dành cho mình. Nhưng đồng thời cũng sợ hãi hy sinh ấy. Bởi lẽ chúng ta sợ rằng sau khi cuồng nhiệt qua , bị cuộc sống bình đạm mài mòn, đối phương hối hận vì hi sinh của chính mình, sợ hãi trong lúc cãi vã thốt ra câu “Tôi vì () mà từ bỏ cơ hội tốt như vậy, sao () lại có thể đối xử với tôi như thế.”

      hối hận ấy, chũng ta đều thể nào thừa nhận nổi.

      cách khác, nếu như hôm nay Cố Dung Dịch vì nghiệp mà chuyển đến nơi khác, tôi cũng nhịn đau mà đồng ý.

      Bởi vì chúng tôi muốn khiến cho đối phương hối hận.

      tình đến nước này, tựa như cung lên dây, thể bắn.

      Công ty JK khá coi trọng tôi, thuê căn phòng gần công ty cho tôi, còn cử đến trợ lý đến quan tâm đời sống chỗ ăn chỗ ở của tôi. Tôi quyết định sửa sang lại căn hộ mà công ty thuê cho xong, rồi mới bảo mẹ mang Khỉ Con đến định cư.

      Lúc tôi rời , bầu trời đầy nắng, ánh mặt trời chói chang xuyên qua cửa kính sân bay chiếu xuống sàn nhà. Cố Dung Dịch đến tiễn tôi, chúng tôi cùng ngồi ghế băng chờ, tay nắm tay. Thời khắc ấy, tôi cực kỳ hy vọng chuyến bay bị chậm giờ, có thể cho chúng tôi thời gian bên nhau nhiều hơn nữa.

      “Chỉ cần có tời gian, đến đó với em.” Cố Dung Dịch .

      “Em cũng thường xuyên quay về.” Tôi đáp.

      Tôi buông tay , bước đến cửa kiểm tra an toàn.

      Lúc bước đến góc ngoặt, tôi quay đầu lại lần cuối, nhìn thấy Cố Dung Dịch đứng trong biển người mênh mông, thế nhưng lại độc, đơn bạc đến nhường ấy.

      Tôi lẩm bẩm: “Cố Dung Dịch, xin lỗi và cảm ơn .”

      Xin lỗi, bởi vì ích kỷ của em.

      Cảm ơn, vì thấu hiểu cho em.

      Vốn dĩ tôi nghĩ mình và Cố Dung Dịch ít nhất nửa tháng là có thể gặp lần, nào ngờ so với dự tính, thực tế còn đáng sợ hơn nhiều.

      Đến công ty, tôi bắt đầu mua đồ dùng sinh hoạt để sửa sang nhà cửa, mặc dù còn vó trợ lý giuos đỡ nhưng vẫn mệt gần chết. Vừa mới dàn xếp yên ổn, lại bắt đầu nhận nhiệm vụ vẽ bài mà công ty giao. Công ty chuẩn bị thúc đẩy mạnh mẽ ấn phẩm lẻ lần này của tôi, đồng thời, đưa ra thời gian gấp rút, cho nên toi khong thể rơi vào trạng thái điên cuồng vẽ bài. Cuối cùng còn gần như ăn ngủ luôn ở công ty, lúc mệt quá gục luôn lên bàn làm việc mà ngủ.

      Mà công việc của bác sĩ Cố cũng bận rộn khong kém, sau khi phẫu thuật xong ấy còn phải viết luận văn, căn bản có thời gian đến chỗ tôi.

      Đợi đến khi tôi nghoảnh đầu lại, mới phát tròn hai tháng nay chúng tôi chưa gặp nhau.

      nhớ mong như sợi dây leo quấn thắt trái tim tôi, ban ngày cảm nhận được, thế nhưng khi màn đêm buông xuống, trước khi chìm vào giấc ngủ tưởng chừng như nghe thấy tiếng hồi ức gặm nuốt cơ thể mình.

      Tôi bị gặm nuốt đến mình đầy thương tích.

      Tôi nhớ Cố Dung Dịch.

      Rất nhớ.

      Phụ nữ là tham lam như thế ấy, muốn có được vật chất nhưng cũng muốn có được vòng tay ấm áp.

      Tôi cười khổ.

      Sau khi bản lẻ xuất bản, nhờ công ty JK đề cử mãnh liệt, phản ứng rất tốt, lượng tiêu thụ khá cao.

      Công ty mở tiệc ăn mừng, đối diện với những lời mừng như thủy triều, lòng tôi chỉ cảm thấy trống rỗng thiếu vắng.

      Tôi đến trong góc, ấn số điện thoại của Cố Dung Dịch. Trong điện thoại, giọng Cố Dung Dịch mang theo mệt mỏi, ấy vừa mới tiến hành xong cuộc phẫu thuật.

      “Chỗ em đông người quá nhỉ.” Cố Dung Dịch .

      “Đúng vậy. tổ chức tiệc ăn mừng.” Tôi trả lời.

      “Cũng tốt, em coi như thành công rồi, uổng công chúng ta phải chịu đựng sầu tương tư thế này.” Cố Dung Dịch cười .

      Tôi bắt đầu hưng phấn kể cho nghe những nỗ lực mà tôi và công ty bỏ ra cho ấn phẩm này, tôi kể cho chuyện tôi bận đến mức tuần gội đầu, tóc bết thành đống, tôi kẻ nghe chuyện tôi ngủ ngay ở công ty, sau khi tỉnh dậy mặt cũng rửa mà ngồi lên bàn vẽ bài luôn; tôi kể nghe chuyện mình ăn cơm bên ngoài tháng liền, cuối cùng giờ nhìn đồ ăn ngoài là muốn nôn.

      Tôi cứ hồn nhiên , sau đó mới phát đầu bên kia từ đầu đến cuối vẫn trả lời.

      “Dung Dịch, nghe chứ?” Tôi liên miệng gọi : “Dung Dịch. Dung Dịch?”

      Cơn buồn ngủ của còn chưa tan, có lẽ bị tiếng gọi của tôi đánh thức: “HẢ?”

      Xem ra mệt quá rồi, cho nên nghe điện thoại của tôi mà cũng ngủ quên mất.

      Tôi : “ có gì, mau ngủ , đồng nghiệp cũng gọi em rồi.”

      Cúp điện thoại, tôi quay lại đám đông. Nhiều người như thế, toi cảm thấy đơn, mà chỉ cảm thấy tịch mịch sâu sắc.

      Sau cuộc điện thoại vừa rồi với Cố DUng Dịch, cái tịch mịch như khăn tay thấm nước, tràn vào trong mũi trong tai tôi, khiến tôi gần như thể nào hít thở.

      Tôi cảm thấy giữa mình và Cố Dung Dịch ngày càng trở nên xa cách.

      Tôi nghĩ về trước đây, Cố Dung Dịch phẫu thuật xong, mệt mỏi về nhà, tôi đều bừng lên cho bát canh hầm nhừ, luôn uống hết thừ giọt. Sau đó duỗi tay ra ôm lấy tôi, tựa đầu vào đầu tôi, dần dần thiếp .

      Lúc ấy, dù rằng lời nào, lòng chúng tôi lại như cùng nhịp đập.

      Lúc ấy, dù bên người chỉ có mình Cố Dung Dịch, nhưng tôi lại cảm thấy tịch mịch.

      Còn hôm nay, tình dần thay đổi.

      Chúng tôi phân cách hai nơi, căn bản biết cuộc sống của đổi phương xảy ra những gì. Chúng tôi phân cách hai nơi, căn bản thêt an ủi khi tâm trạng đối phương tốt. Chúng tôi phân cách hai nơi, căn bản thể làm xoa dịu tịch mịch trong lòng đối phương.

      Tôi nếm được quả đắng do chính mình trồng xuống.

      Mấy tháng trước, khi tôi chọn con đường, nên nghĩ đến hậu quả này.

      tháng, hai tháng vẫn còn có thể kiên trì, nhưng năm hai năm thid sao? Tình cảm của chúng tôi sau cùng bệnh mà chết”.

      Mấy ngày sau, con Tô Vũ tròn tháng tuổi, muốn làm tiệc đầy tháng, tôi quyết định nhân cơ hội này vè sum họp với Cố Dung Dịch. Thực ra trong lòng tôi rất , sum họp trong giây ohuts ngắn ngủi rồi lại bắt đầu cho phân ly dài đằng đẵng, nhưng tôi vẫn muốn từ bỏ.

      Tôi muốn từ bỏ nghiệp, càng muốn từ bỏ tình cảm.

      Tôi từng , bản thân là người phụ nữ tham lam.

      Tôi muốn mang đến cho Cố Dung Dịch niềm vui bất ngờ, thế nên quyết định cho ấy biết.

      Trước khi lên máy bay, tôi biết được thông tin qua tin tức điện thoại, rằng thành phố Y gần thành phos C xảy ra động đất, khắp miền đất nước tiến hành trợ giúp khẩn cấp.

      Đọc xong tin tức, tôi liền tắt điện thoại lên máy bay. Mấy tiếng sau, tôi xuống máy bay, mở điện thoại ra, định gọi cho Cố Dung Dịch, lại nhân được tin nhắn của .

      “Ninh Chân, em tắt điện thoại, chỉ có thể nhắn tin thông báo cho em. Thành phố Y xảy ra động đất, tham gia đội ngũ bác sĩ đến vùng xảy ra động đất cứu trợ, bây giờ lên đường. Ở đó có lẽ có sóng điện thoại, cho nên tạm thời em thể liên lạc được với , nhưng đừng lo, sớm về sớm.”

      Tin nhắn này được nhắn vào mấy tiếng trước, tôi vội gọi điện thoại cho Cố Dung Dịch, nhưng chỉ có giọng nữ lạnh lẽo cất lên rằng đối phương nằm trong vùng phủ sóng, thể kết nối.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 59:

      Tôi vội vàng bắt xe về nhà, kịp buông hành lí mà bật TV lên trước tiên, xem tin tức động đất ở thành phố Y.

      Trận động đất lần này cấp 7.0, dư chấn kéo dài, từ hình ảnh phóng viên đưa tin ở trường có thể thấy nhà ở trong khu động đất sụp đổ, quốc lộc và cầu cũng sập, điện nước, các thiết bị thông tin liên lạc bị hư hại nghiêm trọng.

      Vì Y là vùng núi, động đất kéo theo sạt lở, xe chạy vào đó vô cùng khó khăn.

      Nghĩ đến Cố Dung Dịch cũng phải đến nơi nguy hiểm như vậy, tim tôi như treo cổ họng, nghẹn lại, thế nào cũng trôi.

      Điện thoại Cố Dung Dịch vẫn kông có tín hiệu, sau cùng chắc bị hết pin, bên kia tắt máy. Tôi chẳng còn tâm trí ăn cơm, mắt lúc nào cũng nhìn lên TV, bỏ qua bất cứ hình ảnh nào.

      Cuối cùng MC cũng đưa tin về đội cứu trợ từ thành phố C: “Chiều nay, đội cứu trợ gồm 26 người của sở Y tế thành phố C xuất phát đến vùng chịu động đất ở thành phố Y. Đội cứu trợ bao gồm bác sĩ ngoại khoa, chỉnh hình, giải phẫu thần kinh, nội khoa, chăm sóc đặc biệt, khoa nhi, khoa gây mê, khoa cấp cứu, khoa bệnh truyền nhiễm, hộ lí và điều dưỡng. Đội cứu trợ mang theo các phương tiện cứu trợ đến vùng bị nạn, dự kiến làm việc trong hai tuần.”

      Theo giọng của MC, màn hình TV xuất hình ảnh đội cứu trợ chuẩn bị xuất phát, tôi mở to mắt nhìn, cuối cùng cũng thấy bóng dáng Cố Dung Dịch. ngồi gần cửa sổ, cúi đầu bấm điện thoại. Sườn mặt tuấn tú nhã nhặn, dịu dàng điềm tĩnh. Bóng dáng chỉ xuất khoảng 2 giây, nhưng 2 giây này lại khắc sâu vào tâm trí tôi.

      Khi đó chắc nhắn tin cho tôi. Nếu lúc ấy tôi lên máy bay tốt biết bao, ít nhất có thể được nghe giọng của .

      Tôi vội cầm lấy điều khiển, ngừng tua lại bản tin, muốn xem lại hình ảnh, muốn thấy Cố Dung Dịch lần nữa.

      Nhớ nhung khắc khoải, tôi nhớ Cố Dung Dịch, nhớ tới mức trái tim đau đớn.

      Còn những hai tuần, những hai tuần nữa mới được thấy .

      Suốt ngày tôi đều ngồi trước TV, cuối cùng ngủ gục sô pha.

      Hôm sau là sinh nhật con trai của Tô Vũ Huống Đạt, đúng giờ tôi đến khách sạn. Tô Vũ coi tôi là chị đâu tương lai, nên xếp tôi ngồi cạnh ba mẹ Cố Cung Dịch.

      Mẹ Cố Dung Dịch vui vì cháu ngoại đầy tuổi, nhưng cũng lo lắng cho Cố Dung Dịch: “Điện thoại cũng gọi được, biết nó đến nơi chưa, nghe bên đó dư chấn kéo dài, biết có an toàn .”

      Tôi cũng lo lắng nhưng vẫn an ủi bà: “Bác đừng lo quá, Dung Dịch biết tự lo cho bản thân mà, hai tuần nữa về thôi.”

      Tô Vũ bế đứa bé lại. Cu cậu trắng trẻo mập mạp dễ thương vô cùng, cũng có nét của Cố Dung Dịch.

      Tôi cười : “Đúng là cháu ngoại giống cậu, cu cậu này có nét giống Dung Dịch đấy.”

      Tô Vũ cười : “Vậy chị và Cố Dung Dịch cũng phải nhanh nhanh sinh đứa , con của chị chắc chắn dễ thương hơn con em. Chị biết , mặc dù gien em tốt, nhưng thằng cu này lại bị gien xấu mã của ba nó ảnh hưởng.”

      Tôi giật giật khóe miệng, cảm thấy Huống Đạt có thể sống nhiều năm dưới đả kích của Tô Vũ như vậy đúng là dễ dàng.

      Mẹ Cố Dung Dịch cũng nhìn tôi, cười : “Đúng rồi, hai đứa quen nhau lâu vậy rồi, có dự tính gì chưa?”

      Tôi nghẹn họng, đành trả lời có lệ: “Đợi Dung Dịch về rồi cháu bàn với ấy.”

      Để tránh đề tài này, tôi bế cục bột nhà Tô Vũ lên. Cục bột mập mập mềm mềm, còn thơm mùi sữa, dễ thương làm tôi muốn cắn miếng.

      Cục bột tròn xoe mắt nhìn tôi, đầy ngạc nhiên tò mò.

      Đứa trẻ là sinh mệnh hoàn toàn mới, là biểu tượng của ngây thơ, thuần khiết, biểu tượng của hi vọng.

      Ôm đứa bé vào lòng, tôi chợt nghĩ - con của tôi và Cố Dung Dịch liệu có dễ thương như vậy ?

      Trước đây tôi chưa từng nghĩ đến chuyện sinh con với Dung Dịch, nhưng ngay lúc này đây tôi lại rất muốn có thêm đứa.

      đứa con của tôi và Cố Dung Dịch.

      Bỗng nhiên Huống Đạt chay tới, ánh mắt mang theo hoảng hốt chưa từng có: “Vừa nãy bệnh viện gọi tới, …”

      gì vậy?” Tô Vũ giục.

      Huống Đạt cắn răng: “ xe chở đội cứu trợ của Dung Dịch vào núi bị tai nạn, xe rơi xuống sông, người xe sống chết .”

      Lời của cậu ấy giống như đạn pháo oanh tạc, trong chớp mắt đánh tan hồn phách của tôi.

      Xung quanh vang lên rất nhiều tiếng động, có tiếng bát đũa rơi vỡ, có tiếng khóc, có tiếng khuyên ngăn.

      Những tiếng động ấy dường như cách tôi xa, xa giống như trong mộng ảo.

      Đây là mộng ư? Hay vẫn là thực? Tôi thể xác định được.

      Tôi bám vào bàn đứng dậy, biết đứng bao lâu, Huống Đạt gọi tôi: “Ninh Chân, đưa con cho tôi , chị mau ngồi xuống trước .”

      Tôi tỉnh lại, nhìn cục bột trong lòng, thằng bé nhìn tôi mếu máo, ‘oa’ tiếng khóc ầm lên.

      Tôi nghĩ, chắc mặt tôi bây giờ khó coi lắm, dọa thằng bé khóc rồi.

      Sau đó tâm trạng tôi luôn hoảng hốt, chỉ nhớ mình vẫn luôn an ủi cha mẹ Cố Dung Dịch, lặp lặp lại câu: “ ấy sao hết, chắc chắn sao.”, nhưng những lời đó thể chạm vào lòng mình được.

      Truyền thông cũng nhanh chóng đưa tin, tìm được mấy thi thể người bị nạn sông, xác nhận thân phận.

      Nhà họ Cố như rơi vào mây mù đen.

      Tối, Tô Vũ và Huống Đạt ngừng gọi điện hỏi tin tức, cha dượng Cố Dung Dịch vẫn luôn chú ý tin tức TV, còn mẹ Cố Dung Dịch đau buồn nằm giường.

      Đến khuya vẫn có tin gì. Chờ mẹ Cố Dung Dịch ngủ rồi, tôi về khu chung cư, nhưng về nhà mình mà lên nhà Cố Dung Dịch. tôi và Cố Dung Dịch có chìa khóa nhà nhau, lúc trước tôi hay nhân lúc làm mà vào nhà nấu canh cho .

      Mở cửa, chỉ thấy trong phòng tối đen, lạnh lẽo bao quanh. Tôi bật hết đèn trong nhà, nhưng nỗi quạnh kia vẫn tan biến.

      Trước đây tôi luôn cảm thấy nhà Cố Dung Dịch lúc nào cũng ấm áp, mà bây giờ mới hiểu, thứ ấm áp phải ở nhà , mà chính là .

      Bây giờ rồi, ấm áp cũng còn nữa,

      Tôi chợt thấy bức bối khó chịu, ra ban công. Cúi đầu xuống là có thể thấy ban công nhà tôi.

      Bên tai vang lên cuộc chuyện…

      “Ninh Chân, ruốt cuộc em có đồng ý hay .”

      “Đồng ý cái gì?”

      “Đồng ý qua lại .”

      “Tôi uống rượu, đừng chuyện với tôi.”

      “Nếu như em đồng ý, … Hàng ngày vứt bùn xuống sân phơi nhà em.”

      Lúc trước đứng ở chỗ này đe dọa tôi. Mà câu đe dọa ấy lại là câu ngọt ngào nhất mà tôi từng nghe được.

      Cố Dung Dịch, Cố Dung Dịch, Cố Dung Dịch…

      Tôi thầm gọi tên , trong lòng như có cả khối đất nghẹn lại, khó chịu muốn nổ tung.

      Sợ hãi dày vò càng kéo theo nhiều kí ức đau buồn, tôi rời khỏi ban công, vào phòng ngủ. Mở tủ quần áo của ra, bên trong hơi bừa bộn. Cố Dung Dịch là người thích sạch , đây chắc là khi nhận được thông báo cứu viện, từ bệnh biện chạy về tranh thủ dọn đồ nên mới bừa bộn như thế. Tôi cầm từng món đồ treo lên gọn gàng cho , mỗi bộ quần áo đều mang theo mùi vị của . Treo rồi treo, tim tôi nhói lên từng cơn. kìm được ôm lấy áo khoát của , tựa như ôm Cố Dung Dịch.

      Bàn tay chợt chạm vào đồ vật gì đó, tôi lấy ra, đó là chiếc hộp nhung màu đen. Khoảng khắc mở nắp hộp ra, nước mắt rơi xuống.

      Trong hộp, chiếc nhẫn kim cương nằm im lặng lẽ.

      Tôi nhớ áo khoát này Cố Dung Dịch mặc trong ngày ăn ở nhà hàng Tây, hôm ấy, quả nhiên định cầm chiếc nhẫn này cầu hôn tôi.

      Nhưng chính tôi lại dùng hành động cho , rằng tôi nghiệp hơn .

      Đêm ấy về nhà, nhìn thấy chiếc nhẫn này có cảm giác thế nào? Tôi bao giờ hiểu được.

      Nước mắt từng giọt rơi xuống nhẫn, cắt qua mặt kim cương thành từng mảnh , tựa như trái tim của tôi.

      Tôi chưa bao giờ hối hận đến thế - tại sao lúc trước đồng ý? Tại sao còn muốn theo đuổi nghiệp của mình? Tại sao phải đến bước cuối cùng này mới tỉnh ngộ?

      Sợ hãi kết băng trong từng mạch máu của tôi - có thể tôi vĩnh viễn mất Cố Dung Dịch.

      Mất người đàn ông tôi và cũng là người tôi say đắm.

      Con người luôn khờ khại như thế đấy, phải đến khi mất mới hiểu được trân trọng. Tôi thảng thốt nhận ra, thứ mà mình có thể mất , mãi mãi tìm lại được nữa.

      Tôi cầm nhẫn, ngồi bệt nền nhà, khóc như mưa.

      Từ khi đội cứu trợ của Cố Dung Dịch gặp nạn đến nay hai ngày, nhưng vì thông tin gián đoạn nên bên kia chưa thống kê được danh sách thương vong chính xác. Suốt hai ngày qua tôi cũng chợp mắt. Đến ngày thứ ba, tôi quyết định - tôi muốn tìm Cố Dung Dịch.

      Cứ tiếp tục chờ thế này, tôi điên mất. Mặc kệ sống hay chết, tôi cũng phải tìm.

      Tôi mặt dày gọi cho Vu Viễn, nhờ ta giúp, cho tôi lấy thân phận phóng viên vào vùng động đất.

      Vu Viễn đồng ý giúp tôi, trước khi cúp máy ta thở dài : “ chàng ấy được em lòng như vậy, hâm mộ ta.”

      Tôi gì.

      Nhưng tôi biết chắc, nếu hôm nay đổi lại là tôi biết sống hay chết, Cố Dung Dịch cũng giống như tôi, màng nguy hiểm tìm tôi.

      Đó là điều Vu Viễn biết - mà đây cũng là nguyên nhân tôi chọn Cố Dung Dịch chứ chọn Vu Viễn.

      Cho dù toi cố gắng thế nào, lòng Vu Viễn vẫn cách tôi muôn trùng.

      Tình cảm giữa hai người có thể kéo dài, theo tâm linh là do duyên phận, còn theo thực tế là do thái độ.

      Nếu người nghiêm túc trong tình , còn người chỉ coi nó như trò chơi, dù có bên nhau cũng chỉ là đoạn duyên ngắn ngủi, thể lâu dài.

      Tôi và Cố Dung Dịch có thể bên nhau, là bởi trong lòng tôi đều trân trọng tình cảm.

      Chúng tôi luôn nghiêm túc, luôn quý trọng nó.

      Tôi thu dọn đồ đạc, ngòi xe của đài truyền hình, bắt đầu đến vùng động đất. Tôi biết đoạn đường này có muôn vàn nguy hiểm, phải tôi sợ hãi, chỉ là những nỗi sợ ấy chẳng thấm vào đâu so với Cố Dung Dịch trong lòng tôi.

      Toi có rất nhiều điều muốn với .

      Tôi muốn cho biết, rằng tôi quyết định quay về.

      Tôi muốn cho , chúng ta kết hôn .

      Tôi muốn cho , chúng ta sinh em bé .

      Nếu tôi còn có cơ hội để cho biết...
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 60:

      Càng đến gần với khu vực xảy ra động đất, lộ trình càng gian nan, rất nhiều đường lớn bị sụp xuống, chỉ có thể đường , cả đoạn đường sóc nảy, mọi người xe lắc lư đến mức đều nôn ra.

      Nôn xong, dám chậm trễ giây, chúng tôi lại tiếp tục lên đường.

      Lần quay phim này Tiểu Đinh cũng theo cả đoàn, tôi nhớ trước đây Tiểu Đinh là chàng trai chất phác tràn đầy sức sống, thế nhưng lần này gặp mặt, lại phát khuôn mặt cậu ấy chỉ còn lại tăm tối và thực.

      Tranh thủ lúc xuống xe nôn, Tiểu Đinh cho tôi, cậu ấy chia tay với người bạn nhau nhiều năm rồi. Cậu ấy nhịn ăn nhịn mặc cuối cùng cũng gom góp đủ tiền trả tiền mua nhà mới, cậu ấy cầu hôn bạn , nhưng bạn cậu ấy lại cự tuyệt đồng thời đòi chia tay. tháng sau, bạn kết hôn với người đàn ông bốn mươi tuổi có đủ năng lực để lần trả hết tiền mua nhà mới. Lúc bấy giờ Tiểu Đinh mới biết, trước khi chia tay, bạn cậu ấy chân đạp hai thuyền nửa năm rồi.

      Cậu chất vấn , khóc : “Là em có lỗi với , nhưng nếu như cho em cơ hội em vẫn lựa chọn ấy. Em vẫn còn trẻ, em muốn sống cuộc sống mà đến mua mớ rau cũng phải cò kè mặc cả với người ta. Em nhịn ăn nhịn mặc cùng gom góp tiền mua nhà, nhưng em hy sinh thanh xuân của mình, hy sinh sắc đẹp của mình, lại chẳng thể nào giữ nổi tấm phiếu bảo đảm rằng khi gặp người phụ nữ trẻ đẹp vứt bỏ vợ mình, như thế công bẳng với em. Hôn nhân đối với phụ nữ giống như lần đầu thai, lần đầu thai đầu tiên của em tốt, lần này em nhất định phải đầu thai vào chỗ tốt.”

      Cuối cùng tôi hiểu được thay đổi của Tiểu Đinh.

      Phản bội là điều mà con người ta sợ hãi nhất, cũng là thứ làm tổn thương người ta sâu sắc nhất.

      Nhưng hễ là người từng nếm trải phản bội, linh hồn họ đều tan vỡ mất góc, chẳng thể nào tìm lại được bản thân trước đây.

      “Điều này chứng tỏ, ấy phải là người thích hợp với cậu. Khi những người đó làm tổn thương cậu, họ cũng dạy cậu làm thế nào để lòng quý trọng những người đối xử tốt với cậu.” Tôi khuyên.

      “Chị Ninh, chị lạc quan.” Tiểu Đinh cười khổ.

      lạc quan sao có thể sống trong cái xã hội gian nan, nguy hiểm này. Chuyện xảy ra rồi, phải chấp nhận nó, từ bỏ nó, mới có thể bước tiếp.” Tôi .

      chuyện xong, chúng tôi mỗi người lại nôn lần nữa, sau đó lên xe tiếp tục lên đường.

      Tình cảnh này khiến tôi nghĩ đến mấy năm về trước, khi lần đầu tiên phỏng vấn gặp phải vụ tai nạn xe cộ, tôi và Tiểu Đinh cũng đứng bên đường nôn đến trời đất quay cuồng.

      Nghĩ lại chuyện xưa, tựa như cách mấy đời.

      Tôi ở thời khắc đó, rơi vào đáy vực, chỉ cảm thấy con đường trước mắt mờ mịt tăm tối. Trái tim trôi nổi giữa trung, chỉ cần cơn gió thổi lay ngọn cỏ cũng khiến nó run sợ ngừng.

      Mà hôm nay, trong sinh mệnh tôi có người đối xử tốt với tôi xuất , giúp trái tim ấy trở về chỗ cũ, che chở, bảo vệ nó, chẳng phải thê lương, chẳng còn phải lo lắng sợ hãi nữa.

      Chỉ có điều, người đối xử tốt với tôi ấy liệu có bình an ?

      Càng tiến đến gần khu vực động đất, đường càng nguy hiểm, kiến trúc nhà cửa bên đường cũng bị tổn hại nghiêm trọng, nhưng mọi người đứng ở đó mà than trời trách đất, họ chỉ thu dọn đồ đạc, dựng lại mái ấm, tiếp tục sống cuộc sống của mình.

      kiên cường ấy, sức dẻo dai bền bỉ ấy khiến cho lòng người lay động.

      đường cả ngày trời, cuối cùng cũng đến được đích. Phía trước là con đường vành đai núi, để vào nơi bị tổn hại nghiêm trọng chỉ có con đường này, đường …….., khúc ngoặt khá nhiều, hơn nữa luôn có những vụn đất đá lăn xuống.

      Nhìn về con đường này, tôi như ngừng thở, đám người Cố Dung Dịch xảy ra tại nạn, chính là ở con đường này.

      Bên đường có bộ đội canh giữ, tiến hành quản lý xe cộ qua lại 24/24. Lúc này, lại cơn dư trấn xảy ra, bộ đội ra lệnh cho mọi xe cộ dừng lại, đợi dư trấn qua mới được phép vào đường vành đai núi. Theo cơn dư trấn, phía trước có những hòn đá to bằng bàn tay ngừng lăn xuống, rơi mặt đường. Mọi người đều cảm thấy lạnh sống lưng, nếu như những hòn đá này rơi xuống xe, với lực mạnh như thế, nhất định xảy ra chuyện.

      Lúc ấy, biết ai cất tiếng: “Mấy ngày trước phải có đội bác sĩ cứu hộ xảy ra tai nạn ở đây sao, nghe là do tránh đá rơi từ núi, những người bác sĩ đó đến để chữa bệnh cứu người, lại chẳng ngờ đâu gặp phải loại chuyện này.”

      người chiến sĩ dùng giọng điệu thở dài : “Lúc ấy chúng tôi tham gia cứu hộ, có mấy bác sĩ chết, trong đó có người hẵng còn rất trẻ, lại đẹp trai, đáng tiếc quá, người nhà biết đau lòng đến nhường nào.”

      Lời của người chiến sĩ như cột băng đâm vào trái tim tôi, khiến cả người tôi lạnh cứng, thế nhưng trán lại toát ra từng hạt mồ hôi to đùng.

      Tiểu Đinh lo lắng : “Chị Ninh, chị sao chứ, sao sắc mặt kém thế này?”

      Tôi lắc đầu, động tác này tưởng chừng như tiêu hao toàn bộ sức lực của tôi.

      Trong đầu tôi chỉ có ý nghĩ: đừng nghĩ, đừng nghĩ đến bất cứ chuyện gì!

      Dư chấn kết thúc, xe cộ tiếp tục hướng về con đường phía trước, đường vẫn có những hò đá ngừng đập vào cửa kính, thậm chí có hòn còn rơi vào cửa kính bên mặt tôi, phát ra thanh nặng nề, mọi người trong xe đều bị dọa đến mức hét lên, tôi lại ngoảnh mặt làm ngơ.

      Cuồi cùng cũng đến giữa trưa, chiếc xe đưa chúng tôi tiến vào khu vực bị tổn hại nghiêm trọng. Trước tiên tôi đến chỗ đội cứu hộ, nơi đây mảnh yên bình, khắp nơi cắm lều trại, ngoài mỗi lều trại đều treo tấm bảng đơn giản, phía viết “phòng phẫu thuật”, “khoa sản phụ” , “phòng bệnh”, “phòng hóa nghiệm”. Tôi xem từng cái lều , bác sĩ và y tá bên trong nhìn thấy tôi, đều hỏi: “Bị thương ở đâu?”

      Toi nghĩ dáng vẻ của mình lúc này chắc đáng sợ lắm, sắc mặt trắng bệch, nhìn trông giống dáng vẻ của người bị thương nặng.

      Nhưng chỗ mà tôi bị thương, lại là trái tim.

      thuốc nào chữa nổi.

      Tận cho đến khi nhìn xong chiếc lều cuối cùng, vẫn chẳng tìm thấy bóng dáng Cố Dung Dịch đâu. Bên tai tôi bắt đầu vang lên tiếng ù ù, cảnh vật trước mắt tôi bắt đầu đảo lộn, tôi nghiêng ngả bước về phía trước, mỗi bước tựa như dẫm mây, chạm tới mặt đất.

      Chân vấp phải đá vụn, tôi ngã nhào xuống đất, cái đau đớt truyền từ cổ tay truyền khắp cơ thể. Tôi từ từ nâng tay lên, máu đỏ tươi chảy ra từ miệng viết thương, đâm vào mắt tôi đau nhức.

      Tôi chẳng thể nào cất nổi bước chân nữa.

      Tôi ngồi xổm tại chỗ, lòng đau như sắp nổ tung lên, trái tim đong đầy những ký ức bên Cố Dung Dịch.

      Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau, mặc áo tắm ra mở cửa, khuôn mặt tuấn tràn ngập bất lực.

      Tôi đẩy cửa phòng bệnh, nhìn thấy Cố Dung Dịch nắm tay Khỉ Con ngủ say sưa, ánh mặt trời tựa hạt cát bao chùm lên .

      Trong nhà hàng, nhìn tôi cất giọng: “Tình cảm. Nếu như thể dũng cảm bước lên bước, em mãi mãi biết, bản thân mình đạt được những điều đẹp đẽ gì.”

      Từng mảnh hồi ức, tất cả lấn vào trái tim tôi, khiến cho trái tim vỡ thành hoa máu.

      Người mà binh sĩ kia , là Cố Dung Dịch sao?

      Cố Dung Dịch ….. chết rồi sao?

      Đau thương khiến cổ họng tôi tắc nghẹn, thể nào hít thở, chỉ dư lại dòng nước mắt lăn đều má, thấm ướt vết máu gạch vụn, tạo thành vệt tựa đất cát.

      Cố Dung Dịch … của tôi.

      Ngay lúc tôi sắp ngừng hơi thở, đỉnh đẩu truyền đến giọng lưỡng lự: “Ninh….Chân?”

      Ngẩng đầu lên nhìn, ánh mặt trời chói chang, tôi lại nhìn thấy khuôn mặt còn chói chang hơn ánh mặt trời kia.

      Cố Dung Dịch.

      Tôi vội vàng đứng dậy, muốn ôm chặt lấy . Dù là người hay là ma, tôi đều muốn ôm , cho rời .

      Cảm xúc phập phồng liên tiếp trong tôi, giây phút đứng dậy, trước mắt tôi đen xì, tôi ngất xỉu. Trước khi mất ý thức, tôi cảm nhận được cánh tay to lớn ôm trọn lấy mình.

      Tôi mơ giấc mộng.

      Trong giấc mộng, tôi rơi vào khu rừng hiểm ác, xung quanh đầy rẫy những con rắn độc, kiến độc, chúng đòi hút máu của tôi, gặm nuốt da thịt của tôi, mặt tôi cắt còn giọt máu, cố gắng rút chân ra khỏi vũng lầy. Đoạn đường này cực kỳ nguy hiểm, những người xung quanh là ai đều ngã xuống, chỉ có mình tôi vẫn kiên trì lê từng bước hướng về phía trước. Mệt mỏi, đói khát, đau đớn, tất cả gia tăng gấp bội lên người tôi, nhưng tôi từ bỏ, tôi biết, chỉ cần qua đoạn đường này, tôi thấy được ánh sáng.

      Tôi tin, người trải qua cực khổ tra tấn, có được hạnh phúc của riêng mình.

      Cuối cùng, tôi cũng thoát được khu rừng địa ngục. Thế giới bên ngoài tràn ngập tiếng chim chóc hót líu lo, hoa thơm đua nở, ánh mặt trời rực rỡ ấm áp. Bỗng bàn tay vươn ra, ôm chặt lấy tôi vào lòng, tôi tùy người đó dẫn dắt, trong lòng tràn đầy bình an và hạnh phúc.

      Khi tôi tỉnh lại là đêm khuya. Tôi nằm trong lều trại đơn bạc, bên cạnh là Cố Dung Dịch nắm tay tôi, hai mắt sưng đỏ.

      Tôi cử động mình ngồi dậy, ôm chặt lấy .

      Giữa chúng tôi có biết bao nhiêu điều muốn , nhưng vào giờ khắc này, mọi lời đều là dư thừa.

      Tất cả những lời ngon tiếng ngọt, đều sánh được với cái ôm chân .

      Ánh trăng lặng lẽ xuyên qua cửa lều chiếu vào bên trong, ánh lên mặt sàn, khiến cảnh này trông như mộng ảo. Tôi ôm Cố Dung Dịch, cảm thấy ấm áp đến tận đáy lòng.

      Mấy ngày qua thể tắm rửa, người còn mùi sữa tắm thanh khiết, mà thay vào đó là mùi mồ hôi của đàn ông, nhưng tôi lại thấy rất đỗi quen thuộc.

      Đây chính là Cố Dung Dịch của tôi.

      Cơ thể Cố Dung Dịch hơi run run, chôn mặt vào hõm vai tôi, cất tiếng: “ rất nhớ em, mấy ngày qua đều mơ thấy em. Vừa nãy khi nhìn thấy em, còn tưởng mình sinh ảo giác. Nhưng là em , là em , … Ninh Chân em biết , nhìn các đồng nghiệp cùng xe với lần lượt chết , nhưng lại thể làm gì được. Sinh mệnh yếu ớt, được sống chính là niềm hạnh phúc nhất… Ninh Chân, rất nhớ em, chúng ta đừng tách ra nữa có được ?”

      Bờ vai tôi bỏng rát, bởi vì nước mắt của .

      Khi đối diện với cái chết, con người ta mới biết quý trùng sinh mạng, mới biết trân trọng những gì mình có.

      Tôi lục trong đống quần áo lấy ra hộp nhẫn, mở ra, dưới ánh trăng, nhẫn kim cương tỏa ra ánh sáng dịu .

      “Giúp em mang .” Tôi nức nở .

      Ngón tay Cố Dung Dịch run rẩy, ngón tay tôi cũng run rẩy, đeo trật vài lần mới mang được cái nhẫn vào đúng ngón áp út.

      to , vừa khít, chứng tỏ Cố Dung Dịch rất dụng tâm.

      ” Trở về chúng ta lập tức kết hôn.” Tôi vui mừng : “Em nữa, em về, em muốn ở bên .”

      Chúng tôi lại ôm nhau.

      Tôi tuyệt đối hối hận, tôi cần nghiệp, nhưng cũng cần đoạn tình cảm này.

      Cuộc sống chính là như vậy, bạn chọn cái này, tất yếu phải hi sinh cái khác.

      Sở dĩ tôi li hôn là vì tình cảm của bản thân, mà nay sao lại vì vật ngoài thân mà từ bỏ tình cảm mình tìm kiếm bao lâu nay chứ.

      Tôi suýt nữa lệch khỏi quỹ đạo, may mà tôi tỉnh ngộ sớm.

      Cho dù ở lại thành phố C, tôi vẫn ngừng cố gắng trong công việc, tuy đạt được thành tựu huy hoàng, nhưng tôi tin, tình cảm của tôi và Cố Dung Dịch nhất định bù đắp được thiếu sót này.

      Sống ở đời, mục đích cuối cùng là phải nhận thức được bản thân muốn gì.

      Tôi cuối cùng cũng hiểu bản thân, hiểu thứ mà mình muốn.

      Và tôi nghĩ, rốt cuộc mình có tư cách để có được hạnh phúc.

      Hai tuần sau, tôi và Cố Dung Dịch rời khỏi khu thiên tai, tuy rằng nhà cửa sụp đổ, nhưng trải qua hai tuần tu bổ, hi vọng về cuộc sống mới lại tràn ngập khắp nơi vùng xảy ra động đất này.

      Chỉ cần còn sống, cái gì cũng có thể gây dựng lại được.

      Gây dựng nhà cửa, tình cảm.

      Sau khi trở về, tôi chuyển về thành phố C, kết hôn với Cố Dung Dịch.

      lần nữa, tôi lại trở thành phụ nữ kết hôn.

      Cuộc sống của tôi, lại khôi phục ấm áp và yên bình.

      Vào này cuối tuần của ba tháng sau, tôi từ toilet ra, rồi bước vội ra ngoài sân chung cư. Đưa mắt nhìn xa xa, tôi thấy Cố Dung Dịch và Khỉ Con ngồi xổm bên đường, biết nhìn gì.

      Tôi tới, tò mò hỏi: “Hai người nhìn gì vậy?”

      Hai người đều làm động tác ‘suỵt’ với tôi, tôi cúi đầu nhìn, phát hai người quan sát đoàn kiến tha những cánh hoa về tổ.

      Giữa trưa, cả chung cư yên tĩnh, hai người lớn cứ ngồi như vậy.

      Tôi cũng ngồi xuống cạnh Cố Dung Dịch, dịu dàng : “Chúc mừng , Khỉ Con lại đến nữa.”

      Vẻ mặt của Cố Dung Dịch đầu tiên là khiếp sợ, sau đó là nỗi vui mừng thể che giấu được, ôm lấy tôi, hôn tôi cái sâu.

      Khỉ Con ngồi che mắt, cười khanh khách.

      Tôi cũng cười.

      Đây là con của tôi, chồng của tôi, có được họ, là may mắn lớn nhất trong cuộc đời này.

      Mấy tháng sau, Cố Dung Dịch cùng tôi đến bệnh viện kiểm tra thai, đến lúc về tôi gặp người quen – Dương Dung.

      ấy bước xuống xe, bụng phình to, chắc là có thai lần hai. Bạch Hồng Văn cũng bước xuống xe, săn sóc cầm lấy túi xách từ tay vợ, sau đó đỡ lấy bả vai vợ tựa vào mình.

      Tôi và Dương Dung đều bị chồng phản bội, hơn nữa còn chọn theo hai con đường khác nhau, mà nay hai chúng tôi đều mang thai.

      Trải qua phản bội, chúng tôi đều nếm trải vô số đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn cố gắng đến ngày hôm nay.

      Mặc kệ quá trình xảy ra những gì, tôi và ấy đều đạt được những gì mình muốn.

      ấy đứng ở đầu đường bên kia, còn tôi đứng ở bên này, chúng tôi đứng xa xa nhìn nhau, gì, chỉ mỉm cười.

      đường về nhà, nghĩ lại đoạn đường ngày trước, mắt tôi hiểu vì sao cay cay.

      Cố Dung Dịch nắm lấy tay tôi, cười : “Nghĩ gì thế?”

      Tôi lắc đầu: “ nghĩ gì cả.”

      Cố Dung Dịch tin, nhưng ép hỏi.

      Quả tôi nghĩ gì mà, còn nghĩ gì nữa, cuộc sống sau này của tôi, chính là cuộc sống của người phụ nữ kết hôn như bao người khác. Có được cuộc sống yên bình như vậy, tôi rất vui vẻ.

      Tôi nhìn ra ngoài cửa sổ, bên ngoài là ánh mặt trời ấm áp, là những áng mây trắng trôi bồng bềnh.

      Tôi nhắm mắt lại, mỉm cười hạnh phúc.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 61: Ngoại Truyện Vu Viễn - Hai Đóa Hoa Trong Sinh Mệnh.


      Đẩy cửa ra, luồng khí lạnh lẽo trong lành phả vào mặt, bao chùm lên khoang mũi, khiến cho con người ta ngạt thở. Hơi rượu xông lên đầu, bước chân của hơi loạng choạng, nặng nề tiến tới chiếc sô pha.

      bật đèn, chỉ chống hai tay vào đầu gối, đỡ lấy chiếc đầu chứa đầy cồn.

      uống rượu có tiết chế, xưa nay chưa uống say bao giờ, thế nhưng hôm nay lại là ngoại lệ. Chuyên mục mà chế tác đạt được hiệu suất người xem cao, trong đài tổ chức tiệc ăn mừng, là đại công thần, được đón nhận lời tán dương của lãnh đạo, sùng bái ngưỡng mộ của nhân viên, đắc ý, ngạo mạn xưng hùng xưng bá.

      Sau huyên náo, ồn ào ấy, về đến nhà, đón tiếp lại chỉ là đơn và thê thương.

      Trong bóng tối, người ta dường như dễ nghĩ đến những chuyện qua hơn.

      Vu Viễn nghĩ đến hai người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời mình.

      Người thứ nhất là Mộ Dung Nhã.

      Trước khi tình cờ gặp phải Mộ Dung Nhã, Vu Viễn người đàn ông rất xuất sắc, tướng mạo tuấn, có công danh nghiệp, tiền đồ rộng lớn. Mà mẫu đàn ông như thế trước nay bao giờ thiếu phụ nữ, nhưng Vu Viễn lại giữ thân mình trong sạch. phải màng sắc dục, mà bởi vì kiêu ngạo, cho rằng người tình của mình phải là người xuất chúng tựa như mình.

      Cuối cùng gặp được .

      chính là Mộ Dung Nhã, xinh đẹp giỏi giang, gia cảnh ưu việt, năng lực làm việc tốt.

      chính là Vu Viễn phiên bản “nữ”.

      Lúc mới đầu, bọn họ thuận mắt nhau, ngầm tranh đấu nhau trong đài truyền hình, đấu đến chết sống lại.

      Đấu đến cuối cùng, bọn họ nhau.

      Bởi vì kiêu ngạo của họ khiến cho họ chỉ có thể phải đối thủ ngang tài ngang sức.

      Vu Viễn phát , Mộ Dung Nhã phù hợp với tất cả những ảo mộng của , cảm thấy may mắn, cảm thấy hạnh phúc khi bản thân tìm được người phụ nữ phù hợp với mình đến thế.

      Vu Viễn và Mộ Dung Nhã là những thợ săn trời sinh, khát máu và hiếu chiến, bọn họ nhau rừng rực mà điên cuồng, chẳng mấy chốc hai người đến hôn nhân.

      Trước khi kết hôn, Mộ Dung Nhã rằng muốn có con sớm. Vu Viễn hiểu được và cũng tán thành, suy cho cùng hai người hẵng còn trẻ, trong nghiệp vẫn còn rất nhiều cơ hội thăng tiến.

      Thế nhưng sáu năm trôi qua, Mộ Dung Nhã vẫn đặt cả tinh thần và sức lực vào nghiệp, chút ý định sinh con.

      Còn lúc này, Vu Viễn bước vào thời kỳ trung niên, thời khắc ấy thu lại nông nổi của mình, chỉ khát vọng yên ổn. muốn sau ngày làm việc mệt nhọc, mở cửa ra nhìn thấy người vợ đảm và đứa con đáng .

      muốn có gia đình hoàn chỉnh.

      Nhưng Mộ Dung Nhã muốn.

      nghiệp của đà thăng tiến, muốn hy sinh vì bất cứ điều gì.

      , cho nên tình nguyện đợi . Nhưng đồng thời lúc này, cũng hy vọng có thể mình.

      Bọn họ đều là những con người được ông trời ưu ái, bọn họ kiêu ngạo, đều mong muốn đối phương có thể hy sinh vì bản thân.

      Sau này, bất chấp phản đối của , Mỹ học. Bọn họ bắt đầu cãi nhau vì vấn đề khoảng cách, vì vấn đề con cái, cãi đến thân mệt mà lòng cũng mệt, cãi đến mức người khác đều cho rằng bọn họ li hôn. Lần ấy, Vu Viễn thăm , biết là ai bắt đầu, hai người uống say rồi cãi nhau, cãi đến mức họ ôm lấy nhau. Hai người đều say, có bất kỳ biện pháp phòng hộ gì, cũng cho rằng ngẫu nhiên lần chẳng xảy ra chuyện gì, thế nhưng Mộ Dung Nhã lại có thai.

      Vu Viễn tưởng chừng như mừng phát điên, cho rằng đây là món quà mà ông trời ban tặng cho mình. như người phụ nữ, sắm sửa những đồ dùng cho trẻ sơ sinh, bắt đầu xem sách dạy nuôi con, tràn đầy mong đợi về xuất của đứa bé.

      Thế nhưng Mộ Dung Nhã lại giấu phá cái thai , biết được tin này, Vu Viễn cảm thấy có thứ gì đó giữa mình và Mộ Dung Nhã mất cùng với đứa bé rồi.

      phẫn nộ đập nát mọi đồ đạc trong nhà.

      Mộ Dung Nhã khóc lóc : “Vu Viễn, lấy em về là để nấu cơm giặt quần áo, sinh con cho sao? Điều này bất kỳ người phụ nữ nào cũng có thể làm được, thế năm xưa vì sao chọn lui chọn tới lại nhìn trúng em? Giá trị của Mộ Dung Nhã em chỉ có thế!”

      Vu Viễn cười khổ, ra trong lòng Mộ Dung Nhã, trước giờ đều có ý muốn sinh con, ấy tình nguyện gánh vách trách nhiệm nuôi con dạy cái, ấy muốn lãng phí thời gian và sức lực để cùng xây dựng gia đình hoàn chỉnh.

      Chuyện này khiến bọn họ bắt đầu chiến tranh lạnh, vẻn vẹn hai tháng trời, bọn họ liên hệ gì với nhau.

      Vu Viễn vẫn Mộ Dung Nhã như xưa, nhưng đồng thời, cũng ngộ ra điều: thay đổi rồi.

      Thứ mà Vu Viễn cần vào lúc ấy chỉ là người bạn đời xuất sắc, mà hơn thế cần người bạn đời tình nguyện cùng xây dựng mái ấm hoàn chỉnh.

      nghĩ, có lẽ cần thời gian để suy nghĩ về việc có nên tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân với Mộ Dung Nhã nữa .

      Ngay vào lúc này, người phụ nữ khác xuất .

      tên Ninh Chân, là người mẹ đơn thân.

      Lúc mới bắt đầu có thái độ thương hại , người phụ nữ đèo bòng đứa con còn kham cả công việc, đó là điều rất gian nan. Nhưng dần dần, phát thương hại biến thành kính phục, dù rằng trong tình huống gian khổ như thế, vẫn cắn chặt răng vượt qua, lúc làm việc chăm chỉ, có tinh thần trách nhiệm, tan ca gắng kiêm thêm nghề vẽ tranh minh họa. Do ngủ đủ giấc, dưới mí mắt thường có mấy vòng thâm đen, nhưng chưa hề nghe thấy than câu mệt mỏi nào, mỗi ngày đều cười ha ha, lạc quan với mọi chuyện.

      Nhưng phần tình cảm ấy thích hợp xuất vào lúc này, vẫn chưa giải quyết ràng mối quan hệ giữa mình và Mộ Dung Nhã, hơn nữa còn là người mẹ đơn thân, thận phận này mang đến quá nhiều chuyện phức tạp.

      Tiếp đó lẩn tránh , nhưng cuối cùng thất bại.

      ràng biết đó là sai, nhưng vẫn duỗi tay ra với .

      Bọn họ cuối cùng cũng ở bên nhau, quãng thời gian ấy rất vui vẻ, nhưng biết, vui vẻ ấy là có đạo đức, là ăn trộm mà có được.

      Đêm khuya nằm mộng, đều phải chịu dày vò do lừa dối của mình dành cho hai người phụ nữ.

      Nhưng cũng đâu phải là người đàn ông hoàn mỹ, thứ muốn quá nhiều, cho nên tiếp tục cuộc sống như thế.

      Cuối cùng, Mộ Dung Nhã biết chuyện, về nước.

      với , bằng lòng quay trở về với mái ấm của họ. với , bằng lòng tha thứ cho việc ngoại tình. với , chỉ cần để Ninh Chân rời xa cuộc sống của họ, chuyện này có thể coi như chưa từng xảy ra.

      Mộ Dung Nhã ra tay, chỉ cái phất tay cũng khiến Ninh Chân đầu hàng.

      biết mình tội ác tày trời, Ninh Chân bởi vì kẻ thứ ba mới rơi vào tình trạng thê thảm ấy, thế mà lại khiến thành kẻ thứ ba.

      đến xin lỗi , đồng thời đưa ra lời hứa. Nhưng lời xin lỗi và lời hứa ấy đến ngay bản thân cũng tin nổi.

      Sắc mặt Ninh Chân rất trắng, trắng đến mức giống như mất toàn bộ máu trong cơ thế, cự tuyệt , hận .

      Thời khắc ấy, góc u tối trong lòng thở phào nhõm, đưa ra quyết định.

      rời khỏi Ninh Chân, bắt đầu cuộc sống mới với Mộ Dung Nhã.

      Nhưng mà thứ vỡ nát, nào có thể hàn gắn lại?

      Trong mái nhà của họ chẳng còn thấy được nụ cười của Mộ Dung Nhã nữa, mà cũng thể nào tìm lại cảm giác qua. Sau khi quay lại với nhau, bọn họ chưa cãi nhau lần, nhưng vào buổi tối mười tháng sau, bọn họ bình tĩnh ngồi sô pha, ký kết thỏa thuận li hôn.

      Bọn họ đều là những con người kiêu ngạo từ xương tủy, sao có thể chấp nhận mối tình biến chất.

      Sau khi li hôn, người đầu tiên nghĩ đến là Ninh Chân, muốn quay trở lại như cũ với . Nhưng bên cạnh Ninh Chân có bạn trai, hơn nữa … cũng còn là của quá khứ.

      Ánh mắt nhìn , còn sùng bái, còn lưu luyến, chỉ còn lại cái nhìn xuyên thấu.

      nhìn thấu góc đen tối u trong lòng .

      đứng ở vị trí ngang hàng với .

      chiếm giữ quyền quyết định.

      Vốn dĩ cho rằng trải qua hai lần bị tổn thương, với tình như “chim sợ cành cong”, thế nhưng khi nhìn thấy hề do dự mà mạo hiểm đến nơi động đất để tìm Cố Dung Dịch, lần đầu tiên mới hiểu .

      Trong cơ thể , có nguồn dũng khí bất tận.

      là người đáng để quý trọng.

      Đáng tiếc, là của người khác.

      Sau khi kết thúc hai mối tình này, Vu Viễn cũng thử tìm kiếm đối tượng tái hôn. hẹn người ta, cũng nhận lời mời của người ta, nhưng dù cho với người phụ nữ nào, cũng tìm được cảm giác của trước đây.

      nhớ đến câu Ninh Chân thích đọc nhất “ Nếu như……….”

      Vu Viễn nở nụ cười mơ hồ, đóa hoa ấy, héo rồi.

      chẳng thể nào tìm được đóa hoa thuộc về mình ấy nữa rồi.

      Ngoại truyện Cố Dung Dịch: Nguyên nhân hệ quả.

      Cố Dung Dịch còn nhớ khi mình tỏ tình với Ninh Chân, nghi hoặc hỏi: “Cố Dung Dịch, tại sao lại là tôi?”

      Thực ra chỉ mình Ninh Chân hiểu, ngay đến cả bản thân Cố Dung Dịch cũng thể hiểu.

      Tại sao lại là Ninh Chân nhỉ?

      Mặc dù có định kiến gì với thân phận người mẹ đơn thân, nhưng nếu quen , tình cảm của họ phải trải qua nhiều dày vò, khó khăn hơn những đôi tình nhân khác.

      Vậy , tại sao lại bỏ dễ mà tìm khó?

      đường đến khu động đất, Cố Dung Dịch biết tại sao lại thắc mắc vấn đề này.

      Thế nhưng chưa nghĩ ra đáp án, tai nạn xảy ra, vì để tránh những hòn đá từ núi rơi xuống, xe lệch khỏi quỹ đạo, rơi vào con sông bên cạnh. Cảm giác tại họa ập xuống đầu khiến Cố Dung Dịch cảm thấy sợ hãi, trước khi mất hơi thở, được người ta cứu.

      Thế nhưng mấy bác sĩ ngồi cùng xe với , lại mãi mãi thể nào trở về.

      khuôn mặt bọn họ, ra màu xám xịt sức sống

      sợ nhất chính là màu xám xịt đó, còn nhớ năm bảy tuổi ba mất, mặt ba cũng xuất màu xám xịt ấy.

      Mặc dù là bác sĩ, nhưng lại sợ cái chết. Bởi lẽ đó, làm việc càng chăm chỉ, muốn cứu những sinh mạng từ cõi chết trở về.

      Thế nhưng chẳng phải là thần, cũng có lúc bất lực.

      nhớ hôm ấy, đứa bé hơn tuổi nuốt nhầm thạch đông cứng, chặn mất cổ họng, đưa đến bệnh viện tắc thở rồi.

      sinh mệnh bé mới biết đến thế giới, cứ thế mà mất ngay trước mắt .

      về đến nhà, cả người rã rời, tâm trạng vô cùng tồi tệ. biết vì sao, muốn có người chuyện. Lúc lên mạng vô tình nhìn thấy weibo của họa sĩ vẽ tranh hoạt hình tên “Đâu Đâu” , phát các tác phẩm vẽ đều rất mới mẻ, mang cá tính độc đáo.

      gửi tin nhắn cho : “Sinh mệnh yếu ớt.”

      ngờ rằng trả lời, chưa đến mất phút, khung chat có phản hồi : Chính bởi vì như thế, chúng ta mới biết cách quý trùng sinh mệnh.”

      Ngay lúc đó, bỗng cảm thấy họa sĩ này là người tràn đầy sức sống.

      Sau này mới biết, Đâu Đâu chính là Ninh Chân. Nhưng chưa từng với việc này, chỉ thầm xem tranh vẽ, từ trong những bức tranh cảm nhận được mặt tối tăm của thế giới, nhưng luôn có dũng khí để chống lại những điều tối tăm ấy.

      Sau tai nạn, Cố Dung Dịch và những người sống sót vẫn đến khu vực xảy ra động đất để làm việc. Nhưng trải qua vụ tai nạn ấy, tâm trạng xuống dốc trầm trọng, trong người như cất giấu thứ gì đó, có thể bùng nổ bất cứ lúc nào.

      Cố Dung Dịch bao giờ ngờ tới, Ninh Chân đến tìm .

      Lặn lội đường xa, tóc tai loạn xạ, mặt cũng bám những bụi bẩn. Mặc dù ngồi xổm xuống khóc, nhưng giây phút nhìn thấy , trong mắt lại xuất tia sáng rạng ngời.

      ôm lấy , máu nóng chảy trong cơ thể, chất lỏng ấy làm tan chảy thứ chứa chờ bùng phát trong cơ thể .

      hiểu, thứ chứa ấy chính là nỗi sợ hãi trước cái chết.

      Giây phút đó, cuối cùng cũng nhận ra tại sao mình chọn Ninh Chân.

      Bởi vì người , có thể nhìn thấy sức sống đến bất tận. Dù cho gặp phải khó khăn như thế nào, luôn cắn chặt răng cố gắng vượt qua.

      Sức sống, chính là thứ khát vọng nhất.

      Từ khu vực động đất trở về, bọn họ liền đến cục dân chính.

      Lần đầu tiên chụp ảnh thẻ làm giấy kết hôn, có chút hồi hộp. Ninh Chân an ủi : “ sao đâu, lần lạ, hai lần thành quen.”

      : “..”

      Cố Dung Dịch nghĩ, cả đời chỉ có lần duy nhất này với , tuyệt đối quen lần thứ hai.

      Câu chuyện số 1:

      Sau khi có thai lượng hoocmon tăng cao, hay lo bóng lo gió, nghe lời Thái Thái, quyết định vỗ béo Cố Dung Dịch, làm giảm mức độ được hoan nghênh của ấy.

      Thế là, mỗi ngày Ninh Chân đều ép Cố Dung Dịch uống bát canh thịt lớn.

      Sau đó, dạ dày Cố Dung Dịch chịu nổi cái món đồ toàn mỡ này, thi nhau đòi WC.

      Ôm WC ba ngày, giản ba cân ( ba cân bên TQ = 1,5kg bên mình),trông lại càng bảnh bao.

      Ninh Chân chỉ đành nuốt nước mắt bỏ cuộc.

      Câu chuyện số 2:

      Sau khi Ninh Chân có thai, Cố Dung Dịch sợ Khỉ Con ghen, liền gọi bé đến, nghiêm túc chỉ vào bụng Ninh Chân: “Mẹ là mẹ của em, mẹ cũng là mẹ của con.”

      Khỉ Con gật đầu: “Con hiểu.”

      Ninh Chân hỏi: “Con hiểu hả?”

      Khỉ Con gật đầu: “Mẹ là mẹ của con, em là em của con, bố là bố của con, ừm, mọi người đều là của con.”

      Cố Dung Dịch và Ninh Chân dùng ánh mắt như ngước lên để nhìn bé, hai miệng lời: “Xin chào Nữ Vương.”

      Hoàn
      xukemPhong Vũ Yên thích bài này.

    5. Phong Vũ Yên

      Phong Vũ Yên Well-Known Member

      Bài viết:
      675
      Được thích:
      809
      Cha mẹ ơi. Truyện hay kinh khủng luôn ý. Thấy Tát nên mình mò vô. Trời ơi. quyết định đúng đắn. Đọc hết trong buổi tối.
      L Khuynh Tâm thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :