1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện Đại ] Hôn Nhân Thất Bại - Tát Không Không ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 53:

      Rất nhanh đồ ăn được nướng chín.

      Cố Dung Dịch biết tôi thích ăn cay, cố ý quét nhiều ớt cánh gà, rồi giống như hiến báu vật mà đưa cho tôi.

      Vì ở đây chỉ có mình hai chúng tôi là người , cho nên các đồng nghiệp còn lại đều trêu ghẹo, hùa nhau : “Bác sĩ Cố à, đừng có thấy sắc quên bạn nha, bọn tôi vẫn đói meo này.”

      Cố Dung Dịch cười đáp: “Tự thân vận động , cơm no áo ấm, ai bảo mấy người mang theo người nhà?”

      Những người còn lại đều cười, chỉ mình Vạn Quyên vẫn đen mặt, giống vỉ sắt đặt than nướng vậy.

      Chợt có người hỏi: “Bác sĩ Cố định bao giờ kết hôn?”

      Câu này chỉ hỏi cho vui thôi, mọi người cho là . Nhưng ngay lúc này Vạn Quyên bỗng ngẩng đầu lên, hỏi: “Đúng rồi, như chị Ninh có con riêng, lại kết hôn với bác sĩ Cố chưa lập gia đình, biết chính sách quy định thế nào nhỉ? Còn mang thai lần 2 được ?”

      Câu này vừa ra, bầu khí lập tức trầm xuống.

      Các đồng nghiệp của Cố Dung Dịch đều biết chuyện của tôi, nên khi trêu đùa thường tránh những chuyện liên quan tới li hôn. Mà bây giờ Vạn Quyên lại thẳng thừng chọc vào vết thương của tôi và Cố Dung Dịch như thế, ràng muốn cho tôi phải xấu hổ.

      Vạn Quyên che giấu suy nghĩ của mình, nhìn chằm chằm tôi, giống như muốn gây chiến.

      Tôi cũng bình tĩnh được, rất muốn đấu khẩu với ta trận. Nhưng dù sao xung quanh có đồng nghiệp của Cố Dung Dịch, tôi muốn làm khó xử.

      Hơn nữa, Vạn Quyên như thế làm mọi người có ác cảm với ta, tôi đấu đá với ta chỉ tổ tự hạ thấp bản thân mình xuống.

      Trăm hại mà lợi, tốt nhất nên mỉm cười đáp lại, còn được mang danh hiền lành.

      nén cơn giận, bỗng Cố Dung Dịch mở miệng: “Dù sao kế hoạch của chúng tôi là, chỉ cần vi phạm chính sách kế hoạch hóa gia đình của nhà nước, được sinh bao nhiêu sinh bấy nhiêu.”

      Lời này thành công làm dịu bầu khí, cũng khẳng định tầm quan trọng của tôi trong lòng Cố Dung Dịch.

      đồng nghiệp nam bên cạnh đùa: “Được sinh bao nhiêu sinh bấy nhiêu? Ái chà, bác sĩ Cố nên kiềm chế chút, phải chú ý thân thể.”

      xong, mọi người lập tức cười ầm lên.

      Bữa ăn lại tiếp tục vui vẻ.

      Trong tiếng cười, Cố Dung Dịch lặng lẽ nắm tay tôi, cho tôi ánh mắt dịu dàng, lòng tôi như có mặt trời sưởi ấm.

      Vạn Quyên cười gượng gạo, có lẽ muốn nhìn bọn tôi thắm thiết nữa, xoay người toilet. Lúc này Cố Dung Dịch cúi đầu với tôi câu “ xử lí chút chuyện”, sau đó theo.

      Tôi biết Cố Dung Dịch muốn chuyện với Vạn Quyên, mặc dù tôi vô cùng tò mò, nhưng vẫn ngồi im tại chỗ chờ đợi.

      Có câu – phụ nữ thông minh đối phó với đàn ông, còn phụ nữ ngu ngốc mới đối phó với phụ nữ.

      ra việc thắng thua trong cuộc chiến giữa tôi và Vạn Quyên đều do Cố Dung Dịch quyết định. Vậy nên dù cho tôi có dùng hết mưu thủ đoạn đối phó với Vạn Quyên cũng chẳng có tác dụng gì. Mà Vạn Quyên cũng giống như vậy.

      Muốn chấm dứt cuộc chiến giữa hai người phụ nữ, rất đơn giản – chỉ cần người đàn ông ra mặt dập tắt hi vọng của trong hai người phụ nữ kia thôi.

      Nhưng có rất nhiều người đàn ông làm thế, bởi vì bọn họ thích hưởng thụ cảm giác được nhiều phụ nữ thương tranh giành mình.

      Thế nên mỗi khi tôi thấy hai người phụ nữ ghen tuông vì gã đàn ông nào đó, tôi đều khinh bỉ tâm lí biến thái của gã kia.

      liên lạc với ta, là tự ta tìm đến .”

      em, nhưng ta cứ bám lấy như thế, biết làm sao đây?”

      ra người đàn ông chỉ cần nghiêm túc câu: “Tôi có bạn , và tôi rất ấy, vậy nên sau này đừng bám theo tôi nữa, làm phiền tôi đấy.”

      Chỉ cần câu như vậy thôi, thế giới của ta thanh bình.

      Nhưng bọn họ , phải vì họ nghĩ ra được, mà vì muốn .

      Bởi vì ra chẳng hưởng thụ được cái thứ tình cảm mờ ám giả dối kia nữa.

      Tôi thầm nghĩ, lần này cắm trại đúng là có ý nghĩa , ít nhất tôi cũng hiểu được tâm tư của Cố Dung Dịch—— Vạn Quyên thẳng thừng như thế, nếu Cố Dung Dịch vẫn im lặng có hành động gì, vậy chứng tỏ rất muốn hưởng thụ thứ tình cảm mờ ám của Vạn Quyên.

      Tôi biết, thứ tình cảm mờ ám kiểu ấy thường gặp rất nhiều trong cuộc sống. Nước quá trong có cá, thế nên tôi cũng cầu nửa kia của mình phải tuyệt giao với những người khác phái. Nhưng với những người kiêng dè muốn khích bác tôi như Vạn Quyên, nếu Cố Dung Dịch vẫn ra tay, tôi phải thất vọng về , và xem lại tình cảm giữa tôi và Cố Dung Dịch lần nữa.

      Dù sao sống phải sống cho đàng hoàng, phải suy nghĩ cho cảm nhận của đối phương.

      lát sau Cố Dung Dịch quay lại.

      “Xử lý xong rồi à?” Tôi hỏi.

      “Ừ.” ôm vai tôi, khẽ: “Xử lí tận gốc.”

      Sau đó tôi thấy Vạn Quyên cúi đầu quay lại, đôi bắt ửng đỏ, có vẻ như mới khóc.

      Tôi nghĩ, chắc hẳn Cố Dung Dịch nặng lời.

      Trong chuyện tình giữa ba người, chắc chắn phải có người bị tổn thương, nếu phải Vạn Quyên, là tôi.

      Quả nhiên, sau khi Cố Dung Dịch “Xử lý” xong, Vạn Quyên còn ra những lời khiêu khích tôi nữa.

      Tôi thầm cộng cho Cố Dung Dịch thêm điểm.

      Đêm xuống, nhóm người chúng tôi ngồi bãi cỏ mềm, giữa mùi cỏ thơm và hương đất nồng nàn, ngẩng đầu nhìn những vì sao lấp lánh cao, bắt đầu chơi trò ‘ hay mạo hiểm’.

      Đến lượt tôi, tôi chọn .

      chàng ra câu hỏi khá tốt bụng, chỉ hỏi: “ và bác sĩ Cố quen nhau thế nào?”

      Mọi người chuẩn bị tinh thần nghe chuyện tình đầy lãng mạn, nhưng tôi lại thà trả lời: “Khuya rồi mà ấy và bạn cũ vẫn còn cãi nhau, ném gì đó khiến tôi thức giấc, tôi gõ cửa góp ý, thế là quen nhau.”

      Mọi người giật giật khóe môi: “ mở đầu vi diệu.”

      Đến lượt Cố Dung Dịch, cũng chọn .

      chàng ra câu hỏi muốn vãn hồi khí lãng mạn vừa nãy, bèn hỏi: “ nhận ra mình thích Ninh Chân là từ khi nào?”

      Cố Dung Dịch suy nghĩ lâu, sau đó nghiêm túc trả lời: “Có lần tôi với ấy là tôi muốn uống canh gà, ấy liền mua con gà rồi tự làm thịt. tay ấy giữ chặt con gà, tay kia cầm dao phay, nhìn cổ gà rồi giơ tay chém. Khi ấy tôi chợt thấy người phụ nữ này mạnh mẽ, vậy là thích thôi.”

      Nghe tới đây, mọi người hoàn toàn hết hi vọng tìm kiếm chuyện lãng mạn từ chúng tôi.

      Về đêm nhiệt độ núi hạ xuống rất thấp, nửa đêm ai nấy về lều của mình.

      Đoàn người chúng tôi mang theo ba cái lều trại, hai nam hai nữ ngủ riêng hai cái lều, cái còn lại để cho tôi và Cố Dung Dịch.

      Mặc dù tôi và Cố Dung Dịch ở lầu lầu dưới, sống gần nhau, nhưng lâu như vậy rồi mà chúng tôi vẫn chưa ngủ chung giường bao giờ hết, thế nên tôi thấy hơi hồi hộp.

      Dưới chăn, tay tôi và tay dựa sát vào nhau, cũng nảy sinh phản ứng giữa nam và nữ. hiểu tại sao, bình thường chúng tôi có rất nhiều chuyện để mà bây giờ cả hai đều im lặng, ai câu nào.

      Trong gian hẹp, im lặng là chuyện tạo xấu hổ cho hai bên, tôi chịu được nữa, hắng giọng: “Em này, bắt đầu thích em ấy, là vì thấy em giết gà à?”

      Cái này cũng biến thái, tôi nghi ngờ Cố Dung Dịch là người có tính bạo lực ngầm.

      “Đương nhiên phải.” Cố Dung Dịch đáp.

      “Vậy thấy thích em từ khi nào?” Tôi vội hỏi.

      Cố Dung Dịch xoay đầu lại, đôi mắt trong bóng đêm chợt lóe: “Em hôn cái rồi cho biết.”

      Người đàn ông chưa lập gia đình lại dám đùa giỡn bà mẹ có con, tôi vừa cảm thán trời đất đảo điên vừa hôn cái.

      thoải mái hưởng thụ, bắt đầu trả lời: “Chắc là lần bị sốt, em đến chăm sóc làm động lòng. ra từ bé quen với việc tự lo cho bản thân và chăm sóc người khác, nhưng lúc bị sốt cũng là khi yếu lòng nhất, rất mong có ai đó đến chăm sóc. Khi ấy mê man mình, hiểu tại sao trong đầu lại xuất bóng dáng em. Rồi em đến , gõ cửa nhưng còn mơ màng nên cứ tưởng là giấc mộng. Sau đó tỉnh lại, thấy em ngủ cạnh , vậy mới biết là em đến chăm sóc . Lúc em tỉnh dậy mơ màng nhìn , cái dáng vẻ ấy dễ thương vô cùng, kìm được mốn hôn em. Nhưng vừa động em lại trốn mất. Kể từ đó, biết sao lại nhớ đến em rất nhiều, mỗi khi nghĩ lại đều kìm được bật cười, khi ấy mới biết, mình thích em.”

      Giọng của Cố Dung Dịch rất , nhưng trong bóng đêm lại vô cùng ràng, từng chữ tựa như chiếc dùi đánh vào lòng tôi, tạo nên từng cơn rung động.

      Lúc này tôi mới biết – ra lần đó phải tôi nhìn lầm, mà Cố Dung Dịch muốn hôn tôi.

      “Hôm nay gì với Vạn Quyên vậy?” Tôi vẫn kìm được tò mò, hỏi.

      “Em lại hôn cái , rồi cho em biết.” Cố Dung Dịch lại bắt đầu giở trò xấu xa.

      Dù sao tôi cũng còn là thiếu nữ ngây thơ, hôn hôn thôi.

      Chẳng qua nụ hôn này kéo dài khá lâu, đến khi dừng lại chúng tôi đều phải thở dốc.

      cho ấy biết, coi em là vợ tương lai. Hành vi hôm nay của ấy khiến cảm thấy ấy tôn trọng em, làm rất tức giận. bảo ấy đừng có những hành động như thế nữa, nếu từ mặt ấy.” Cố Dung Dịch kể lại.

      “Vậy chẳng phải ấy đau lòng lắm hay sao?” Tôi cố tình hỏi.

      “Đau lòng còn tốt hơn hiểu lầm.” Cố Dung Dịch : “Thẳng thắn như vậy cũng tốt, ấy cần nghĩ nhiều nữa.”

      Tôi thở dài: “Ai, nhìn xem, chúng ta mới bên nhau thời gian ngắn, mà quanh đầy hoa đào hoa huệ như thế, em làm sao yên tâm được chứ.”

      “Em cũng có người chờ em đó thôi, mới là người yên tâm có.” Cố Dung Dịch .

      chuyện thôi, cái tay làm gì đấy?”

      Dưới chăn, bàn tay Cố Dung Dịch bắt đầu an phận.

      Tôi cứ tưởng vậy là cảnh cáo , nào ngờ thằng nhóc này còn được đà lấn tới, càng xấu xa hơn, xoay người đè lên tôi.

      “Làm cái gì đấy!” Tôi : “ còn vậy em hét lên đó.”

      “Nếu em đành lòng để bị mấy chú cảnh sát tóm cứ hét .” Trong bóng tối, cười xấu xa.

      Tôi đành lòng, thanh niên đẹp trai ngời ngời như thế, dù có xảy ra chuyện gì với tôi nữa, cũng là lỗi của tôi.

      Nghĩ đến đây, tôi còn chống cự nữa.

      Sau đó chúng tôi cùng chơi trò xấu xa.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 54:

      Sau đêm dã ngoại ấy, quan hệ giữa tôi và Cố Dung Dịch coi như bước vào giai đoạn mới.

      Phần tử có sở thích tám nhảm cuồng nhiệt như Thái Thái đương nhiên buông tha bất cứ tình tiết nào, bày ra tư thế nhất định phải hỏi ngọn ngành chuyện đêm hôm ấy.

      “Chú ý dưỡng thai có được hả?” Tôi nghiêm mặt nghiêm túc giáo huấn.

      Ấy thế mà Thái Thái lại chẳng thèm để ý, chỉ tiếp tục phát huy tinh thần của bà tám: “Kỹ thuật của bác sĩ Cố thế nào, phải ta công việc bận rộn sao? Áp lực nhiều như thế, có ảnh hưởng gì đến phương diện kia ?”

      Tôi quyết định theo con đường “bình tĩnh”, chậm rãi thốt ra câu: “Rất hợp ý tao.”

      Thái Thái ở đầu bên kia vỗ mạnh vào đùi, : “Tao chấm rồi, chính là ta! Ninh Chân mày nhất định phải giữ cho chắc bác sĩ Cố lại!”

      Tôi khinh bỉ: “Mày thế này hoàn toàn là tình xác thịt, tao nhìn trúng là nhìn trúng tình tinh thần được ?”

      Đến lượt Thái Thái khinh bỉ tôi: “Thôi , từ xa xưa dương kết hợp, giữa nam và nữ chỉ cần hài hòa về phương diện kia, những cái khác đều thành vấn đề.”

      Tôi cẩn thận suy nghĩ, lời này của Thái Thái vậy mà lại có chút đạo lý.

      Tình cảm giữa nam và nữ có thể bồi đắp, thế nhưng vấn đề về phương diện kia phải cứ có sức người là có thể giải quyết.

      Những hành vi kiểu như ngoại tình, ngọn nguồn chính là bởi phương diện kia hài hòa, cần bù đắp từ phương diện khác.

      Quả nhiên trong cái xã hội này, thể xác quan trọng hơn tinh thần.

      Sau lần dã ngoại đó, Cố Dung Dịch và tôi bắt đầu cứ ba ngày lại lăn lộn giường lần. Khỉ Con được ba tuổi bắt đầu ngủ phòng riêng. Tôi và Cố Dung Dịch liền nhân lúc Khỉ Con ngủ tranh thủ thời gian, cả quá trình đều vụng trộm, có ảo giác giống như Tây Môn Khánh và Phan Kim Liên.

      Số lần vụng trộm nhiều, chung quy tạo ảnh hưởng tốt đối với tim mạch và huyết áp, thế nên kiểu người quý thân thể như Cố Dung Dịch đương nhiên vô cùng bất mãn, hôm nay sau khi lăn lộn giường xong bèn đưa ra đề nghị muốn ngủ ở nhà tôi.

      Thực ra tôi cũng cảm thấy vô cùng khó xử, vừa mới “truyền hơi ấm” cho nhau xong liền đuổi người ra quả quá vô hậu, nhưng mặt tình cảm, liệu Khỉ Con có thể tiếp nhận việc mẹ nó là chú Cố cùng nằm chiếc giường hay ?

      Cố Dung Dịch nhiều lầm bảo đảm rằng Khỉ Con tuyệt đối có thể hiểu được, tôi thấy kiên quyết như thế, bèn thử lần.

      Ngày hôm say tỉnh lại, thấp tha thấp thỏm quan sát biểu tình, sắc mặt của Khỉ Con, lại phát con bé khi nhìn thấy Cố Dung Dịch bước ra từ phòng tôi vui sướng đến bất ngờ, ánh mắt ấy chẳng khác gì khi con bé nhìn thấy kẹo sữa đường ở siêu thị.

      Suy cho cùng cũng là chui từ trong bụng tôi mà ra, bị tôi bức hỏi, Khỉ Con cuối cùng cũng khai : lúc trước Cố Dung Dịch thương lượng với con bé, chỉ cần ấy và tôi cùng ngủ trong phòng đêm, hôm sau mua cho con bé túi đồ ăn vặt.

      Chỉ vì túi đồ ăn vặt mà bán đứng mẹ, Khỉ Con hổ là con sâu ham ăn danh bất hư truyền.

      Sau hôm đó, tôi và Cố Dung Dịch bước vào trạng thái nửa sống chung.

      Công việc của tôi và Cố Dung Dịch rất bận rộn, mà sau khi tôi gia nhập vào công ty JK bận càng thêm bận, có lúc đến tối cũng cần phải tranh thủ vẽ bài. Cố Dung Dịch về nhà liền bắt tay vào chăm sóc Khỉ Con, dỗ Khỉ Con ngủ xong lặng lẽ ngồi sô pha xem tiết mục món ăn ngon của mình.

      Tôi ở thư phòng tăng tốc vẽ bài, mệt đến mức eo mỏi lưng đau, quay mình nhìn, thấy ấy lặng lẽ nhàn nhã ngồi sô pha, trong lòng lập tức tràn đầy yên ổn và hạnh phúc.

      Dù cho bất kỳ lúc nào tôi quay đầu lại, Cố Dung Dịch đều ở nơi đó.

      Tôi biết cách thức ở bên nhau thế này trong mắt người ngoài có lẽ cảm thấy nhạt nhẽo, nhưng tôi và Cố Dung Dịch lại rất thích, công việc của chúng tôi có cường độ lớn, tính khiêu chiến cao, rảnh rỗi chỉ muốn trải qua trong lặng lẽ và yên ổn mà thôi.

      Tình cảm giống như uống nước, lạnh hay nóng chỉ bản thân người uống mưới biết, chỉ cần hai người cảm thấy thích hợp là được rồi.

      Đời người luôn có lúc lên lúc xuống, luôn có những sóng gió, ngay trong lúc chúng tôi hưởng thụ cuộc sống yên ổn này, mặt đất lại nổi cơn sóng gió.

      biết từ đâu mà mợ Đổng Thừa Nghiệp biết được chuyện tôi và Cố Dung Dịch, gọi điện thoại đến thăm dò: “Ninh Chân à, nghe cháu kiếm được bác sĩ, sắp kết hôn chưa?”

      Tôi hoàn toàn muốn với bọn họ chuyện riêng tư của mình, cho nên chỉ cười xòa, năng gì.

      Mợ Đổng Thừa Nghiệp khuyên tôi: “Ninh Chân này, mợ khuyên cháu vẫn nên suy nghĩ cho kỹ. Nghe chàng bác sĩ kia chưa từng kết hôn, mà cháu lại từng kết hôn, có đứa con, sau này trong lòng ta nhất định cân bằng, lòng dạ chung sống với cháu, hai người kết hôn cũng hợp lý cho lắm. Hơn nữa đứa con cũng phải là máu mủ của ta, ta nhất định lòng quan tâm đến đứa bé, càng bỏ tiền ra để nuôi dạy đứa bé nên người.”

      Những lời này nghe xong khiến cho con người ta tức giận vô cùng.

      Nhưng tại tôi còn là người hơi tý là tức giận nữa: Thứ nhất, những chuyện phiền lòng trong những năm tháng trước đây gặp nhiều rồi, thành thói quen; thứ hai, tức giận hại thận hại gan, hà tất phải vì lời của người liên quan gì mà làm hại đến thân thể của mình?

      Đó chẳng phải là mất được hơn nhiều hay sao.

      Tôi biết, Đổng gia đương nhiên hy vọng cả đời này tôi lấy chồng, chỉ cần mình nuôi Khỉ Con là tốt nhất. Như thế Khỉ Con chỉ có mình người cha là Đổng Thừa Nghiệp, lớn lên vẫn nhận tổ nhận tông, vẫn hiếu thuận với Đổng gia.

      nực cười, phụ nữ thời xưa thủ tiết còn được nhận tấm bài trinh tiết, tôi đây được cái gì?

      Còn về quan điểm “Cố Dung Dịch nuôi dưỡng Khỉ Con”, tôi càng cảm thấy buồn cười.

      Tôi lại đương, lại kết hôn phải để tìm người đàn ông đến nuôi dưỡng đứa con của mình với chồng trước, như thế đối với tất cả mọi người đều công bằng. Nếu như tôi có cái khí khái để làm người mẹ đơn thân, tôi ắt có khí khái để tự mình kiếm tiền nuôi Khỉ Con.

      Hơn nữa, , dù cho cha ruột của Khỉ Con là Đổng Thừa Nghiệp, những năm nay lúc đưa phí nuôi dưỡng cho Khỉ Con cũng ậm ừ mãi, thậm chí còn làm loạn đến mức phải nhờ tòa án cưỡng chế chấp hành.

      Cho nên phải có quan hệ máu mủ đối với Khỉ Con là tốt, cũng như phải có quan hệ máu mủ với Khỉ Con là tốt.

      Nhưng những lời này tôi đều cho người nhà Đổng Thừa Nghiệp nghe, tôi biết dù cho cái cân đạo lý của toàn thế giới đều lệch về phía tôi, nhưng trong mắt người nhà bọn họ tôi vẫn là kẻ có tội.

      trách người nhà họ thiên vị, mà dù có là người lý trí đến cỡ nào cũng chỉ giúp cái tình chứ giúp cái lý. Đây là tính cách của con người, sức người thể thay đổi nổi, tôi hà tất phải phí sức mình để cố gắng dành những thứ biết trước là thể có được chứ?

      Mợ Đổng Thừa Nghiệp tiếp tục : “Ninh Chân, nghe cháu gần đây phát triển tồi, còn đạt được giải gì đó đúng , nghe bọn họ tại cháu kiếm được khá nhiều tiền, còn mua cả xe nữa. Cháu xem xem, cháu và Đổng Thừa Nghiệp nếu như chưa li hôn, thế sống thoải mái biết bao nhiêu, hai căn nhà hai chiếc xe, thu nhập hai người đều cao, con cái hạnh phúc đến nhường nào. Ninh Chân, nghe mợ khuyên câu, đứa bé vẫn cần có gia đình, vẫn cần sống cùng với bố ruột của nó. Cháu xem, tại cháu cũng làm mình làm mẩy lâu như thế rồi, bao nhiêu tức giận cũng tan biến hết rồi, dứa khoát cho Đổng Thừa Nghiệp thêm cơ hội, suy nghĩ cho đứa bé, suy nghĩ chút về chuyện quay lại với nhau nhé.”

      Nghe được những lời này, tôi càng câm nín.

      Tôi làm người mẹ đơn thân, nhẫn nhịn cuộc sống dày vò, áp lực kinh tế, chỉ bởi vì làm mình làm mẩy đoạn thời gian rồi sau đó phục hôn sao?

      Nếu như chỉ vì làm mình làm mẩy, tôi thà rằng cầm thẻ ngân hàng của Đổng Thừa Nghiệp ra nước ngoài đập phá phen. Hà cớ gì phải lựa chọn kiểu “hard” – làm người mẹ đơn thân chứ?

      Tôi ăn no rửng mỡ sao?

      Chẳng qua suy nghĩ kỹ chút cũng thấy khá thực, trước đây tôi rơi vào đáy sâu của cuộc đời, hoàn toàn có người đoái hoài. Còn hôm nay, khi nghiệp có thành quả, kinh tế dư dả những người đàn ông trước đây lại tranh nhau nhảy vào.

      Vu Viễn như thế, Đổng Thừa Nghiệp cũng như thế, quả đúng như câu : ruộng người cày, cày rồi vạn người tranh.

      Cho nên phụ nữ nếu muốn trở nên mạnh mẽ, phương pháp có hiệu quả nhất chính là phải độc lập về kinh tế, đạt được thành công trong nghiệp. Chẳng phải tiền đại diện cho tất cả, thân là phụ nữ phải làm được điều này, đương nhiên bộc lộ ra tự tin, người phụ nữ như thế mới là người phụ nữ có sức quyến rũ nhất.

      thực, nếu như người mà Cố Dung Dịch quen là tôi của hai năm trước – người trong vực sâu của cuộc đời, có lẽ giữa hai chúng tôi chẳng có gì xảy ra cả.

      Hai người ở bên nhau, điều kiện thể chênh lệch quá xa.

      Kinh tế dư dả hơn tôi, dáng vẻ của tôi lại tốt hơn , làm việc nhà cần mẫn hơn tôi, EQ của tôi cao hơn .

      Tôi thu lại dòng suy tư, bắt đầu với mợ Đổng Thừa Nghiệp: “ Trong lòng cháu, ly hôn và kết hôn phải trò trẻ con, những năm qua thứ cháu xóa tan hẳn là tức giận với Đổng Thừa Nghiệp, mà còn cả tình cảm đối với ta. Cháu trước giờ đề cập đến chuyện đương của ta mấy năm nay, cho nên dù ta và kẻ thứ ba kia tu thành chính quả cũng liên quan gì đến cháu.”

      Hàm ý của tôi rất ràng, chuyện tôi giao du bạn bè ra sao cũng chẳng có tý quan hệ nào với Đổng Thừa Nghiệp và người nhà ta.

      Tôi tiếp tục : “Hơn nữa, vấn đề liên quan đến Khỉ Con, vẫn là câu cũ: con cái quả thực cần có gia đình hoàn chỉnh. Nhưng thứ mà con cái muốn có nhất chính là gia đình với bố mẹ bằng mặt mà bằng lòng.”

      Bất kỳ lúc nào, đều đừng lấy con cái làm cái cớ để tiếp tục duy trì cuộc hôn nhân của mình, như thế đối với con cái mà , âu cũng là loại tổn thương.

      Tôi có người bạn, từ quan hệ giữa cha mẹ tốt, thường xuyên cãi nhau. ấy điều mà ấy ghét nhất chính là mỗi khi mẹ ấy : “Nếu như phải vì con, mẹ li hôn với bố con từ lâu rồi.”

      Sau lần sau rượu, ấy khóc với tôi, chính bởi vì câu này, từ ấy có cảm giác tội lỗi mãnh liệt. ấy thấy chính mình ngăn cản mẹ mình tìm hạnh phúc, cho nên tự ti thấm vào trong xương tủy. ấy nếu như có cỗ máy thời gian, ấy rất muốn quay trở về khi còn , với mẹ mình, xin đừng vì ấy mà duy trì cuộc hôn nhân này.

      Bởi vì sống trong gia đình như thế, ấy hoàn toàn hạnh phúc.

      Tôi hoàn toàn khinh bỉ những người phụ nữ trong cuộc hôn nhân gặp phải phản bội, hạnh phúc mà vẫn chọn duy trì cuộc hôn nhân ấy, tôi từng , mỗi người đều có nỗi khổ của chính mình, chúng ta có tư cách để phê bình. Nhưng tôi đích thực khinh bỉ những người phụ nữ lấy con cái để làm cái cớ duy trì cuộc hôn nhân của mình, hơn nữa lại còn với con cái những lời như thế.

      Họ mãi mãi biết, những lời đó của mình tạo thành biết bao nhiêu tổn thương đối với con cái.

      Mợ Đổng Thừa Nghiệp nghe tôi thế, đành ngượng ngùng cúp điện thoại.

      Vốn dĩ tôi tưởng chuyện này thế là xong, ai dè chẳng được bao lâu, Đổng Thừa Nghiệp gọi điện thoại đến, trong giọng có chút tức giận: “ để con gọi người đàn ông kia là ba sao?”

      Tôi chỉ cảm thấy mạng lưới quan hệ của xã hội Trung Quốc quả quá lớn mạnh, tôi và Đổng Thừa Nghiệp cách nhau xa như thế, vậy mà có những chuyện vẫn được truyền đến tai ta.

      Hơn nữa, lời truyền so với thực khác xa trời vực.

      Tôi thừa nhận Khỉ Con có từng gọi Cố Dung Dịch là ba lần, nhưng đều bị tôi cấm rồi.

      là, tôi và Cố Dung Dịch chỉ là mối quan hệ đương, hai là tôi thấy như thế này tạo thành ảnh hưởng đối với tư duy của Khỉ Con.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 55:

      Tôi ngờ, những lời tam sao thất bản này lại biến thành tôi cố tình xúi Khỉ Con nhận ba lung tung.

      Tôi nghĩ tháng tháng sáu năm nay chắc chắn có tuyết rơi.

      Tôi muốn giải thích cho ta hiểu, nhưng Đổng Thừa Nghiệp chỉ mới nghe hai ba câu là cắt ngang: “Ninh Chân, chả lẽ tôi biết con người của thế nào à? là người chỉ biết đến bản thân, muốn trả thù tôi chứ gì?”

      Tôi cười lạnh.

      Cái gì gọi là ‘chỉ biết đến bản thân’ chứ?

      Khi ta phản bội, tôi đến công ty ta làm lớn chuyện, cho ta thân bại danh liệt thậm chí bị đuổi việc, đó mới là chỉ biết đến bản thân.

      Nếu lúc đó tôi làm thế , hôm nay ta còn có thể tiếp tục an ổn làm việc, còn sống hả hê như vậy được ?

      Đổng Thừa Nghiệp tới lui cũng chỉ lên án tôi lợi dụng con để trả thù ta, tôi thấy ta tự đề cao mình quá – tôi tuyệt đối bao giờ lợi dụng Khỉ Con, hoặc làm tổn thương Khỉ Con chỉ để báo thù người chẳng có ý nghĩa gì với đời tôi hết.

      Ngày trước ly hôn tôi làm lớn chuyện mà chỉ im lặng quay về thành phố C, nguyên nhân chủ yếu là vì nghĩ cho Khỉ Con – tôi muốn con bé lớn lên phải gặp cảnh cha mẹ trở mặt căm thù nhau.

      Nhưng đến cuối cùng, vẫn phải mang danh xấu là ‘chỉ biết nghĩ đến bản thân’.

      Tôi giải thích lần cuối: “Tôi, Ninh Chân ngồi ngay đứng thẳng, tôi có là có, tin cũng được, tin cũng chẳng sao, tôi chẳng có nghĩa vụ phải giải thích với .”

      Người tin tưởng bạn cho dù thấy bạn cầm đao chém người cũng nghĩ rằng bạn có nỗi khổ riêng, còn người tin tưởng bạn cho dù bạn đưa bà lão qua đường cũng nghĩ rằng bạn có ý định hại người mà thôi.

      Cuộc đời này ngắn ngủi lắm, nên lãng phí thời gian vào những người đáng.

      Trước khi tôi cúp máy, Đổng Thừa Nghiệp hung tợn : “Ninh Chân, tôi cho biết cái gì gọi là hối hận.

      Tôi cười khổ.

      Tôi biết cái gọi là hối hận từ lâu rồi – đó là quen biết ta.

      Tôi để ý đến câu của Đổng Thừa Nghiệp, mỗi ngày chỉ lo vẽ tranh, chăm sóc Khỉ Con, hẹn hò đương với Cố Dung Dịch.

      Nhưng mấy ngày sau, Hồ Hiểu bỗng nhiên gọi điện cho thôi, giọng có vẻ nghiêm trọng: “Ngừng việc làm lại, mở cái link tôi gửi cho ngay .”

      Lòng tôi trầm xuống, vội bật máy tính lên, mở trang web Hồ Hiểu gửi, xem xong lượt, máu nóng xông lên đầu, hai mắt tối sầm suýt nữa té xỉu.

      Đổng Thừa Nghiệp lấy danh nghĩa ‘Chồng trước của họa sĩ vẽ tranh châm biếm’ viết bài văn dài cả mấy trang lớn, lên án tôi.

      Trong bài viết tố cáo tôi làm vợ mà quan tâm đến ta, làm con dâu mà lại hiếu thuận với cha mẹ chồng, còn làm tăng mâu thuẫn bên nhà chồng, làm mẹ mà nghĩ cho con, lại còn lôi đứa ra uy hiếp ta.

      Tổng kết lại là: người phụ nữ như tôi, tật xấu đầy mình, làm người ta chán ghét tới mức thể tha thứ, là người phụ nữ độc ác ích kỉ.

      ý là: có người vợ như thế ta ngoại tình là điều đương nhiên, đúng lí hợp tình.

      Vì tôi là mẹ đơn thân, có rất nhiều người biết chuyện tôi bị phản bội đều tức giận và đồng tình thay tôi. Nhưng khi Đổng Thừa Nghiệp đăng bài viết này lên, đổi trắng thành đen, ta nhắc đến lỗi của mình mà đổ hết lên đầu tôi.

      mạng bắt đầu có người nghi ngờ, nếu đúng như lời Đổng Thừa Nghiệp, trong cuộc hôn nhân này tôi cũng có lỗi.

      Đổng Thừa Nghiệp ở mạng vẫn tiếp tục bịa chuyện xấu tôi, còn lôi cả thông tin của Khỉ Con ra nữa.

      Tôi biết ta nghĩ gì, có thể vì kích động, có thể vì muốn hả giận, cũng có thể vì muốn trả thù tôi.

      Nhưng ta lại nghĩ, rằng hành vi của ta gây tổn thương cho đứa trẻ như thế nào.

      Nực cười là, để lộ tên của Khỉ Con ảnh hưởng đến nó, mà ta hoàn toàn ý thức được.

      Đổng Thừa Nghiệp lúc nào cũng tuyên bố với bên ngoài là ta con, mà biểu tình của ta là cách hai ba tháng mới gặp Khỉ Con lần, đưa tiền nuôi dưỡng, còn nhớ lầm cả tên của con bé.

      Cũng đúng thôi, trước đây ta cũng tôi, mà cách của ta là trong lúc tôi cần chồng ở bên chăm sóc nhất ta tát thẳng vào mặt tôi cú ngoại tình.

      Tôi từng nghĩ ít nhất ta vẫn thương con ruột của mình, mà bây giờ xem ra, tôi vẫn còn nghĩ tốt cho ta quá.

      Mà kể ra, người từ được ai thương, làm sao có thể người khác chứ.

      Từng có độc giả gửi thư cho tôi, có hai người đàn ông theo đuổi ấy. người sinh ra trong gia đình bình thường, còn người mồ côi bố mẹ từ , được gửi nuôi trong gia đình họ hàng. ấy mình người thứ hai nhiều hơn, trong tình còn mang theo đau lòng, thấy ta chưa từng được cảm nhận hơi ấm của gia đình, nên muốn kết hôn cùng ta, cho ta mái ấm hạnh phúc.

      Tôi lấy tư cách người từng trải khuyên ấy nên nghĩ khĩ lại rồi mới quyết định.

      người đàn ông được thương đúng là làm người ta thương tiếc. Nhưng ta làm cho bạn đau lòng xong, còn làm bạn tan nát cõi lòng.

      Nếu muốn sống bên người này, bạn phải giống như mẹ ta vậy, chỉ có thể hết lòng, cho hết lòng chứ đừng mong được nhận lại.

      Điều này cũng thể trách ta được, vì ta chưa từng được thương, làm sao có thể thương bạn chứ?

      bé kia nghe lời khuyên của tôi, kết hôn cùng người thứ hai. năm sau ấy lại gửi thư cho tôi, kể chuyện hôn nhân thất bại, giấc mộng tan vỡ, hỏi tôi nên làm thế nào.

      Tôi chỉ trả lời ấy – “ chọn phải chấp nhận kết quả”.

      Đều là người trưởng thành, phải chịu trách nhiệm với việc mình làm. Ngày xưa quyết định như thế đâu ai ép, nên giờ phải gánh vác hậu quả sai lầm của mình chứ sao nữa.

      Tôi cũng thế, vì ngày xưa tôi chọn kết hôn với Đổng Thừa Nghiệp, nên giờ đến tình trạng này, tôi phải chịu hậu quả.

      Từ lúc Đổng Thừa Nghiệp lên tiếng đến nay, cuộc sống của tôi rơi vào hỗn loạn. ngừng có người gọi điện hỏi tôi, thậm chí cánh nhà báo, phóng viên cũng muốn phỏng vấn, còn có người nghi ngờ tôi dùng scandal để đánh bóng tên tuổi.

      Tôi chỉ đành cười khổ, có ai muốn dùng cái scandal kinh tởm như thế để PR bản thân chứ?

      Bao nhiêu phiền phức đeo bám, làm tôi vô cùng áp lực.

      Mà trong lúc này tôi còn phải giấu Thái Thái và Cố Dung Dịch.

      Thái Thái mang thai, thể xúc động, nếu ấy biết tin này chừng ngồi máy may đến đây mất.

      Mà giấu Cố Dung Dịch vì nguyên nhân khá phức tạp, tôi cũng thể .

      Nhưng chuyện ầm ĩ quá lớn, cuối cùng Cố Dung Dịch cũng biết. nhíu mày, hỏi: “Sao với ?”

      Lúc hỏi câu này, Đổng Thừa Nghiệp lại đăng thêm mấy bài vạch tội tôi. Tôi bức bối, chỉ khoát tay: “ có gì ghê gớm cả, em có thể tự giải quyết.”

      Cố Dung Dịch sựng lại, lúc lâu sau mới : “Dù sao cũng là bạn trai em, mặc kệ em có thể giải quyết hay , vẫn nên cho biết.”

      “Đây là chuyện của em.” Tôi khó chịu nên lời cũng gay gắt theo.

      Cố Dung Dịch nhìn tôi lúc, trong mắt như có ngàn vạn lời muốn , nhưng cuối cùng chỉ hóa thành câu: “Có gì khó chịu đừng giấu trong lòng, nhớ cho biết.”

      Tôi cảm giác Cố Dung Dịch bị tổn thương, nhưng lúc này tôi có sức để xử lí chuyện của bọn tôi nữa.

      Từ lúc xảy ra chuyện đến nay chỉ mới mấy ngày, nhưng tôi kiệt sức, sức lực như bị rút khô.

      Hồ Hiểu gọi điện tới, nghiêm túc cho tôi biết, là chuyện lần này ảnh hưởng nghiêm trọng đến danh tiếng của tôi. Bây giờ có ít người đều nghĩ xấu về tôi, bọn họ tin lời của Đổng Thừa Nghiệp, nghĩ tôi lúc trước vì chồng ngoại tình mà làm mẹ đơn thân đều là dối, thấy tôi là kẻ dối trá.

      Đồng thời, Hồ Hiểu thêm tin, đó là công ty JK trọng danh tiếng, những người dưới quyền họ chưa bao giờ bị điều tiếng gì cả, Trong khi tôi vừa kí hợp đồng dính scandal, bọn họ hài lòng chuyện này, quyết định tạm hoãn kế hoạch xuất bản truyện tranh của tôi.

      Tôi cảm thấy mình giống như nhà leo núi, khổ cực từng bước leo lên đến đỉnh, lại vô tình trượt chân ngã xuống hố sâu.

      Tôi chưa bao giờ mệt mỏi như thế.

      Giờ mới hiểu được, hôn nhân là quyết định vô cùng quan trọng, vì nó ảnh hưởng tới cả đời người phụ nữ.

      Thầy bói với tôi từ lâu, rằng tôi là người lường biếng, chỉ thích an nhàn ổn định.

      Nhưng lại ngờ, an nhàn ổn định này sao khó quá.

      Sau đó Đổng Thừa Nghiệp gọi điện tới, là muốn thăm Khỉ Con, muốn đăng hình của ta và Khỉ Con lên mạng. Tôi biết, ta làm như vậy chỉ vì muốn xây dựng hình tượng người cha tốt.

      Nhưng ta nghĩ, là nếu hình của Khỉ Con được công khai mạng, để giáo viên trường mầm non và phụ huynh bạn học của nó nhìn thấy tạo nên hậu quả thế nào. có bao nhiêu người chỉ trỏ sau lưng Khỉ Con, bàn tán, con bé còn lại phải chịu bao ánh mắt dòm ngó như thế.

      Đổng Thừa Nghiệp nghĩ đến điều đó, vì ta biết .

      Lúc Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình tôi nhịn. Tôi nhịn vì con, nhưng nay Khỉ Con lại bị tổn thương lần nữa, tôi im lặng.

      Tôi đăng lên mạng bản ghi chuyện điện thoại với Quyển Quyển, còn cả bài post ghi Quyển Quyển sảy thai vì Đổng Thừa Nghiệp, còn cả tin nhắn đe dọa của Đổng Thừa Nghiệp, đăng hết tất cả.

      khối đá ném xuống tung vô vàn bọt sóng, cộng đồng mạng sôi trào.

      Chứng cứ Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình cách nào phản bác, cư dân mạng bắt đầu lên án ta, hành vi ta đáng mặt đàn ông, thậm chí xứng làm người.

      Tiếp theo mọi người đổ dồn đến công ty ta, làm ầm lên.

      Sau khi đăng hết bằng chứng, tôi tắt máy tính, chỉ muốn ngủ giấc ngon

      Mệt mỏi quá.

      Đến chiều tối Đổng Thừa Nghiệp gọi điện đến, rống lên: “ dám ghi ? Tôi ngờ là người nham hiểm như thế, Ninh Chân đáng sợ.”

      Tôi cười chua sót.

      Tôi cũng từng ngây thơ, nhưng kết quả là bị tổn thương. Nếu nham hiểm có thể bảo vệ tôi, tôi cũng cam chịu ác danh này.

      ta : “Tôi hận , cả đời này muốn gặp lại nữa.”

      Đúng thế, tôi cũng muốn như vậy.

      Hai người còn gặp nhau nữa, đây là kết quả tốt nhất cho tôi và ta.

      ta tiếp: “Xin bỏ qua cho tôi, được ? Cuộc sống của tôi bị hủy hoại, cấp cũng đuổi việc tôi rồi, xin bỏ qua cho tôi.”

      Người gây chuyện là Đổng Thừa Nghiệp mới đúng. Mà bây giờ ta lại đổ cho tôi.

      Nhưng tôi đôi co với ta làm gì.

      Nếu ta có thể hiểu được, chúng tôi cũng đến bước này.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 56:

      Tôi bình tĩnh chỉ ra: “ nên suy nghĩ lại, chuyện này là do ai làm mà nên…”

      Đổng Thừa Nghiệp hỏi lại: “Là ai làm quan trọng sao? Điều quan trọng chính là hậu quả tại.”

      Tôi cười lạnh: “ sai, ai khơi ra, người đó có trách nhiệm phải gánh chịu hậu quả.”

      Đổng Thừa Nghiệp rất tức giận: “ chẳng thèm bận tâm đến những hậu quả này, thứ mà quan tâm là ai khơi mào ra thôi. Vậy công việc của tôi sao, gia đình của tôi sao, tại đều bị làm cho rối tinh rối mù, tính chịu trách nhiệm gì sao?”

      chuyện với Đổng Thừa Nghiệp chỉ có lợi mỗi chỗ này, có thể rèn luyện ý chí của bản thân, chỉ cần khi chuyện với ta bạn có thể chịu đựng để bị phát điên, thế cả trái đất này chẳng còn chuyện gì có thể khiến cho bạn tức giận nữa.

      Tôi tu luyện cũng khá đến nơi đến chốn, giọng điệu vẫn bình tĩnh như thường: “ tình do mà ra, tôi chẳng qua chỉ đưa ra chứng cớ chứng tỏ . Nếu như những chuyện đó chưa từng làm, có thể đưa ra chứng cứ để phản bác. Nếu như từng làm, vậy xin hãy gánh chịu hậu quả. người sai, có thể so nhầm lẫn, hai người sai, có thể do có thành kiến, song đến nay có hàng ngàn hàng vạn người đều lên án , lẽ nào chưa từng tự xem xét lại xem mình có sai hay sao? Mặt khác, công việc, gia đình của bị ảnh hưởng là do tự đâm đầu vào chỗ chết. tự đâm đầu vào chết, hy vọng nhớ mãi câu này.”

      ra cất tiếng cười the thé: “Đúng thế, đều là lỗi của tôi, tôi muốn đôi co với chuyện này nữa. Tôi chỉ muốn , Ninh Chân, vô cùng hiền lành.”

      Tôi nhếch khóe miệng, nở nụ cười nhạt.

      Trước đây đối diện với Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình, tôi nhân nhượng để tránh phiền hà, làm loạn cũng cãi vã, tự mình cuốn gói hành lý rời , khi ấy biết bao người xung quanh tôi khen tôi hiền lành.

      Thế nhưng hiền lành có tác dụng gì sao? Lấy ơn báo oán dùng gì báo ơn?Ấy thế mà Đổng Thừa Nghiệp lại chẳng biết ơn cái “lương thiện” của tôi.

      Trái lại còn tiếp tục chà đạp tôi.

      Tại sao? Bởi vì bản tính loài người – gạt thiện sợ ác.

      Cái từng được gọi là “hiền lành” trong tôi, đổi lại cũng chỉ là những tổn thương hết lần này đến lần khác.

      Máu và nước mắt giúp tôi hiểu ra, đối với người xứng đáng, “lương thiện” gọi là lương thiện, mà gọi là mềm yếu.

      Sau cùng Đổng Thừa Nghiệp đưa ra phương án giải quyết: “Bây giờ nếu hai bên rạch mặt nhau. Vậy chỉ còn lại hai con đường. , con để tự nuôi, tôi đưa phí nuôi dưỡng nữa. Hai, con để tôi nuôi, mỗi tháng đưa tôi phí nuôi dưỡng.”

      Tôi trả lời cách mỉa mai: “Thứ nhất, tôi phải là người sai, tuyệt đối từ bỏ quyền nuôi con. Thứ hai, căn bản đủ điều kiện để nuôi dưỡng con, giành được quyền nuôi con cũng vứt con cho người lớn chăm nuôi, lặp lại bị kịch cuộc đời . Thứ ba, phí nuôi dưỡng đưa hay đưa là do pháp luật quyết định, có tư cách gì để quyết định.”

      Đổng Thừa Nghiệp cất giọng lạnh băng: “Chẳng phải tìm được thằng đàn ông rồi còn gì, còn bảo con gọi ta là ba? Nếu gọi là ba rồi, để ta nuôi là xong chứ gì?”

      Tôi ức đến bật cười: “ là ba đẻ của con, nên nuoi nấng con, đây là nghĩa vụ pháp luật quy định. Nếu như có gì bất mãn, chúng ta có thể để cho tòa án quyết định, ít nhất pháp luật cũng thiên vị ai.”

      Giá cả hàng hóa ngày càng cao, phí nuôi dưỡng Đổng Thừa Nghiệp đưa chẳng qua cũng như muối đổ vào biển, nhưng tôi nhất định phải thay con giành lấy. Bởi vì dù cho ta làm trọn nghĩa vụ nuôi dạy con cái, nhưng sau khi con lớn lên, vẫn có nghĩa vụ phải phụng dưỡng ta.

      Có những lúc pháp luật cũng công bằng.

      Cuộc đàm phán qua điện thoại của chúng tôi kết thúc chẳng mấy vui vẻ, sau khi cúp điện thoại, tôi chỉ cảm thấy mệt nhoài.

      Vốn dĩ tôi cho rằng bản thân thoát ra khỏi cuộc hôn nhân tồi tệ, là sống sót sau đại nạn, ngờ đén giờ vẫn còn những chuyện nhọc lòng đợi mình.

      Mấy ngày nay, tôi sức cùng lực kiệt, mở mặt ra là cảm thấy đầu óc choáng váng, trời đất quay điên đảo. Thế nên phải đưa Khỉ Con cho bố mẹ chăm sóc, còn mình nằm giường nghỉ ngơi trốn tránh tất cả.

      Làm người phụ nữ, cuộc hôn nhân thất bại của mình bị người ta lôi ra bàn tán, dù rằng tôi là kẻ bị hại, nhưng vẫn cảm thấy xấu hổ đến tột cùng.

      Tôi tưởng chừng như bị người ta lột sạch quần áo, vất lên đường lớn, bị vô số những cặp mắt nhìn chằm chằm.

      Rất nhiều người chỉ trích Đổng Thừa Nghiệp, nhưng khi nhìn thấy ta bị chỉ trích, trong lòng tôi lại chẳng thấy vui vẻ, mà chỉ thấy xấu hổ. Bởi vì rất nhiều người đều khỏi câu: “Khi xưa sao lại thích cái loại người này cơ chứ?”

      Tôi hoảng hốt, đúng thế, tại sao khi xưa tôi lại thích loại người này?

      Hồi tưởng lại năm xưa, quả có cảm giác như cách mấy đời.

      Thực ra nghĩ kỹ lại, những chỗ thiếu hụt trong tính cách của ta từ khi nhau bộc lộ ra: cố chấp, hiếu thắng, dễ đố kỵ, lòng trả thù lớn.

      Chỉ là những khuyết điểm này bộc lộ ràng, hoặc là, ta biến những khuyết điểm này thành lực công kích tôi.

      Cho nên những khuyết điểm này nhìn mà thấy.

      câu xưa: “Thái độ của người đàn ông đối với nhân viên phục vụ chính là thái độ của ta đối với bạn sau thời kỳ đương cuồng nhiệt.

      Có những dễ dàng rơi vào vòng luẩn quẩn nguy hiểm, họ cho rằng người đàn ông mặc dù đối xử tốt với người khác, nhưng đối xử với mình tốt, như thế nảy sinh kiêu ngạo trong lòng , cho rằng mình là người đặc biệt. Thế nhưng họ lại hề hay biết, cuồng nhiệt của tình rồi cũng trở nên nhạt nhẽo, đến khi ấy những cái xấu mà người đàn ông này đối xử với người khác gia tăng người ấy.

      Bởi vì bản tính khó đổi, cái gọi là đặc biệt ấy cũng chỉ do cố ý tạo ra. Mà đợi đến khi cuồng nhiệt mất , những điều đẹp cố ý tạo dựng ấy cũng mất theo.

      Đổng Thừa Nghiệp nuốt trôi cục tức, ngày thứ hai sau cuộc điện thoại ấy vẫn khắp nơi rêu rao chuyện riêng tư của tôi.

      ta càng bộc lộ bao nhiêu vô liêm sỉ, tôi càng mất mặt bấy nhiêu.

      tình xảy ra mấy hôm, tôi với Cố Dung Dịch mình muốn bình tĩnh chút, xin ấy đừng làm phiền. Còn ấy lại gửi đến tin nhắn thoại, thân thiết hỏi thăm, tôi từ đầu đến cuối đều mong ấy nhúng tay vào chuyện này.

      Đến cuối cùng, Cố Dung Dịch dứt khoát ngừng gọi điện với nhắn tin, biến mất để lại dấu vết.

      Tôi biết tâm trạng ấy vui, nhưng nay tôi ốc mang nổi mình ốc, nào có tinh thần quan tâm đến cảm xúc của ấy.

      việc càng “diễn” càng kịch liệt, cuối cùng chị họ Đổng Thừa Nghiệp biết được chuyện này, cũng gọi điện thoại đến, khuyên hai người chúng tôi nên bình tĩnh lại.

      ra chuyện này có ảnh hưởng rất lớn đến Đổng Thừa Nghiệp, suy cho cùng trời cũng chẳng dung nổi ta. Còn tiếp tục làm lớn lên công việc cùng với gia đình ta tràn ngập nguy cơ. Mà ta vẫn dừng lại, chỉ bởi vì chịu khuất phục, ta cho rằng mình phải chịu thiệt lớn như thế, nhất định phải kéo tôi xuống nước.

      Đến nay, lời khuyên của chị họ như đưa cho ta cái thang, ta đồng ý với chị họ là dừng tay, xóa sạch tất cả mọi thứ.

      Cứ như thế, mọi chuyện lại bình ổn.

      biết từ đâu mà Thái Thái biết được chuyện này, vội gọi điện thoại đến, mắng Đổng Thừa Nghiệp trận, sau đó hỏi: “Mày định cứ thế là xong sao? Sao thừa thắng xông lên, ta làm những chuyện đáng hận ấy, ắt phải chịu trừng phạt.”

      Tôi thở dài hơi: “Nếu như tao muốn làm lớn chuyện, lúc li hôn làm rồi, hà cớ gì phải đợi đến hôm nay. Tao muốn Khỉ Con có người cha mất công việc, đời sống rối loạn, thậm chí có nguy cơ phải vào tù ngục, như thế đối với Khỉ con mà sỉ nhục khắc sâu vào sinh mệnh của nó. Thái Thái, mày cũng là người sắp làm mẹ rồi, nên hiểu cho tao chứ.”

      Tôi nghe thấy có tiếng nghiến răng nghiến lợi ở đầu dây bên kia, nhưng cuối cùng, lại biến thành tiếng thở dài: “Nếu như đổi lại là tao, có lẽ tao cũng làm như thế.”

      Đúng thế, làm mẹ, ắt phải suy nghĩ cho con cái. Còn tiếp tục làm loạn, mặc dù có thể khiến cho Đổng Thừa Nghiệp thân bại danh liệt, gia đình tan nát, nhưng đó chẳng qua chỉ là niềm vui nhất thời, hậu hoạn lại vô cùng.

      Tôi muốn Khỉ Con đau lòng, cũng muốn đến khi con hiểu chuyện bị người ta xem thường.

      Thái Thái tiếp tục : “Ninh Chân, với cái tính đó của ta, chịu thiệt như thế này, có khi nào làm chuyện bất lợi với mày ?”

      Tôi nhún nhún vai, làm xong mới phát Thái Thái thể nhìn thấy: “Có lẽ gây chuyện gì quá lớn, tao cũng làm tổn thương đến ta, lẽ nào ta từ bỏ cuộc sống vui vẻ của mình, đến chém cho tao mấy đao chắc? Chém tao cũng chẳng sợ, mạng đổi mạng, rất công bằng. Hành động lớn có nhưng hành động chắc có, nhưng tao cũng sợ, binh đến tướng ngăn, dẫu sao ta khiến tao vui vẻ, tao cũng để cho ta sung sướng.”

      Thái Thái tiếp tục nghiến răng ken két: “Tao nghĩ mà hận, các cụ vẫn thường ác giả ác báo, sao tao thấy ta làm bao nhiêu điều ác thế này mà vẫn chẳng có báo ứng gì nhỉ?”

      Tôi bật cười: “Đây là cuộc sống, phải mấy bộ phim TVB”

      Đúng vậy, cuộc sống phải là phim, kết thúc tốt đẹp, càng nhiều hơn là kết thúc mở.

      Tôi nghĩ đến cuộc điện thoại cuối cùng Đổng Thừa Nghiệp gọi cho tôi, trong điện thoại, ta vẫn tỉnh ngộ, ta cho rằng những thứ gọi là sai ấy đều là do tôi, còn tức giận bất bình quở trách khuyết điểm của tôi: “Nình Chân, đừng chìm đắm trong thế giới của mình. Nếu như rất hoàn mỹ, tôi cũng chẳng ngoại tình. luôn luôn như thế, cái gì cũng cho là mình đúng, cho rằng bản thân rất giỏi giang. Đúng thế, cái gì cũng được , cái gì cũng có thể làm, thế còn cần tôi để làm gì, sống với tôi tìm được cần thiết của mình.”

      Tôi yên lặng nghe ta xong, sau đó câu “tạm biệt” rồi cúp điện thoại.

      Tôi hiểu, nếu như có gì bất ngờ xảy ra, cơ hội chúng tôi gặp nhau chỉ đếm đầu ngón tay.

      Đối với tôi, Đổng Thừa Nghiệp có thể biến mất khỏi cuộc sống của tôi, chính là kết thúc viên mãn.

      Tôi suy nghĩ cẩn thận lời Đổng Thừa Nghiệp , bỗng dưng phát giác ra vấn đề của mình.

      ra tôi cảm thấy bản thân hoàn mỹ, cũng cảm thấy mình cái gì cũng đúng, việc gì bản thân cũng có thể giải quyết. Tôi chỉ muốn người mình vì mình mà lao tâm, cho nên rất nhiều chuyện đều do bản thân tự mình gánh vác. Chỉ ngờ rằng, trong mắt đàn ông lại biến thành thế này.

      mối tình tan vỡ, cả hai bên đều có trách nhiệm. Trước đây tôi bị tức giận làm mờ mắt, mới tìm ra nguyên nhân từ phía mình. Thực ra nghĩ kỹ, tôi cũng phải là sai.

      Tôi dễ xúc động, có lúc khiến cho cánh mày râu mất mặt.

      Tôi biết làm nũng, thể cho họ thấy mềm yếu từ tôi.

      Miệng lưỡi tôi đủ ngọt, thể mang đến cho họ cảm giác thành tựu.

      Vẫn còn rất nhiều rất nhiều những khuyết điểm, đều đáng để tôi suy ngẫm lại.

      Tôi nghĩ như thế phải để giải vây cho hành động ngoại tình của Đổng Thừa Nghiệp, mà chỉ muốn nhận thức những chỗ thiếu sót của mình trong cuộc hôn nhân ấy.

      Tôi nghĩ, mình dễ có được hạnh phúc hơn Đổng Thừa Nghiệp.

      Bởi vì trong cuộc hôn nhân thất bai tôi có thể tổng kết được kinh nghiệm cũng như bài học, nhận thức được thiếu sót của bản thân. Nhưng từ đầu tới cuối ta chỉ mải bới móc sai lầm của người khác mà hề suy nghĩ đến vấn đề ở bản thân mình.

      người nhận thức được sai lầm của mình, mãi mãi thể nào sửa chữa được, mãi mai tiếp tục phạm phải lỗi như thế.

      Cuộc hôn nhân tiếp theo của ta, có lẽ cũng hoàn mỹ.

      Đây phải là lời nguyền, đó là thực.

      Cho nên tôi nghĩ, đây chính là cái mà ta đạt được, là trừng phạt lớn nhất đối với ta.

      Đợi cho mọi chuyện qua , tôi mới ngạc nhiên phát giác ra rằng, mình và Cố Dung Dịch lâu liên lạc.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 57:

      Mọi chuyện giải quyết xong, tôi như bỏ được tảng đá đầu xuống, cả người thoải mái, vội gọi cho Cố Dung Dịch, nhưng lại nghe máy.

      Tôi tưởng Cố Dung Dịch phẫu thuật, nhắn tin bảo khi nào thấy tin nhắn gọi lại cho tôi, nhưng đến tối vẫn thấy liên lạc.

      Bình thường phẫu thuật xong thấy tin nhắn của tôi chắc chắn gọi lại, mà hôm nay lại khác thường như thế. Tôi tới lui trong phòng, kìm được gọi cho , bỗng loáng thoáng nghẻ thấy tiếng chuông từ ban công lầu .

      Hóa ra là về nhà rồi, tôi vội chạy lên lầu gõ cửa. Nhưng gõ lúc lâu mà bên trong vẫn có động tĩnh gì.

      Dù sao cũng còn nai tơ, tôi đoán chắc Cố Dung Dịch giận tôi. Tôi hắng giọng, vừa gõ cửa vừa : “Cố Dung Dịch, đừng trốn trong đó, em biết ở nhà. có bản lĩnh nghe điện thoại sao lại có gan mở cửa? Mở cửa mở cửa mở cửa mở cửa!”

      chuẩn bị gõ lần hai cửa mở, Cố Dung Dịch mặc áo lông vàng nhạt, quần dài thẳng tắp, trầm mặc nhìn tôi.

      ở nhà sao chịu mở cửa?” Tôi biết rồi nhưng vẫn cố hỏi.

      Cố Dung Dịch mở cửa cho tôi vào, nhưng thèm để ý đến tôi, mà vào thư phòng tiếp tục đọc tài liệu, viết luận văn.

      Tôi đứng sau , lòng như cuộn len bị mèo cào rối tung, loạn xì ngầu. Đứng lúc, thấy Cố Dung Dịch vẫn cứ cúi đầu mua bút thành văn, tôi xấu hổ lúng túng vô cùng, bèn rót trà cho , rồi gọt trái cây. Nhưng dù tôi cuwoif lấy lòng thế nào Cố Dung Dịch vẫn cứ đanh mặt với tôi, coi như tôi tồn tại.

      Tôi cũng bực mình, đập bàn cái: “Cố Dung Dịch muốn gì hả, bày ra vẻ mặt ấy, coi em guống như kẻ thù giết cha vậy, chúng ta còn nghiêm túc nhau nữa ?”

      Cố Dung Dịch dừng bút lại, nhìn tôi, mặc dù khuông mặt dưới ánh đèn sáng rọi có vẻ dịu dàng tuấn tú, nhưng ánh mắt lại sắc bén lạ thường: “, em cũng biết chúng ta hả? Vậy hôm trước gặp chuyện sao lại coi như người ngoài, như muốn phủi sạch quan hệ giữa chúng ta?”

      Tôi hổ thẹn cúi đầu, mắt nhìn mũi mũi nhìn tâm, hạ giọng: “Xin lỗi, em có ý đó.”

      “Vậy em có ý gì?” Cố Dung Dịch xoay ghế lại, đôi chân dài bắt chéo, hai tay giao nhau, đôi mày hơi nhíu: “Ninh Chân, có phải là bạn trai em ? Cho dù thể giải quyết giúp em, nhưng ít nhất em cũng có thể với . Mà em lại gạt ra ngoài, điều đó làm thấy mình vô dụng, và cảm thấy em cần .”

      Cố Dung Dịch ngồi ghế, còn tôi đứng nghiêm bên cạnh ,, cái cảnh này sao giống thầy giáo dạy bảo học trò vậy.

      Tôi đành giả thích: “ phỉa, em cần , hơn nữa em cũng xem là người quan trọng nhất. Nhưng chuyện đó liên quan đến chồng trước của em, em hổ thẹn bên muốn để tham vào. Bây giờ mọi chuyện giải quyết xong rồi, nhưng suốt quá trình đó em đều nhớ tới nên mới có động lực để cố gắng kiên trì tới cùng, vậy nên là công thần lớn nhất đó.”

      Ai chả thích nghe nịnh, quả nhiên sắc mặt Cố Dung Dịch dịu .

      Tôi nhanh chóng rèn sắt khi còn nóng: “Em biết lần này mình làm đúng, em cũng biết lỗi rồi, sau này em thế nữa. Xin đại nhân khai ân tha tiểu nhân mạng .”

      Đối phó với đàn ông, phải mềm mỏng mới được.

      Lần này Cố Dung Dịch hoàn toàn nguôi giận, buông tay ra, : “Lại đây.”

      Tôi lại gần, để ôm mình vào lòng.

      Tôi thích vòng tay của Cố Dung Dịch, người có hương sữa tắm và mùi thuốc khử trùng, hương vị ấy làm cho tôi tháy rất đỗi yên bình.

      là thế, sau giận dỗi là ngọt ngào, tôi và Cố Dung Dịch cứ thế bình bình yên yên sống bên nhau.

      Thời gian như nước chảy, tháng 7 Thái Thái sinh , tôi đến Vân Nam thăm cậu ấy.

      Thái Thái là xinh đẹp, dáng ngươi chuẩn, ngực ra ngực mông ra mông, sau khi mang thai mặc dù phải chú ý đến dinh dưỡng thai nhi nhưng vẫn chăm sóc dáng người và dung nhan mình. Thế nên vốn tôi tưởng mình thấy sản phụ tóc tai bù xù mập mạp, nhưng ngờ lại thấy mỹ nhân với nét mặt sáng ngời.

      Tôi từng sinh con, nên biết làm được thế dễ dàng gì, chỉ biết cảm thán: “Tao bái phục rồi đó.”

      Người phụ nữ có thể gìn giữ được dáng người của mình, nhất định phải có ý chí mạnh mẽ, cũng được coi là dũng sĩ.

      Thaái Thái nhún vai: “Có tấm gương như mày, làm sai tao dám để mình béo chứ.”

      Câu thẳng thừng như tát vào mặt nhua thế này ma cũng có thể , đúng là bạn thân có khác.

      Tôi chịu thua, phản bác: “Người đàn ông muốn ngoại tình dù thế nào cũng ngoại tình.”

      “Thôi lắm.” Thái Thái đồng ý: “Con người tau cũng có lúc yếu lòng, có lúc kiên định, cai đó phải xem sức hút có lớn hay . Mày thử , nếu gườ có Ngô Ngạn Tổ khỏa thân đứng trước mặt mày, mày có phản bội Cố Dung Dịch hay ?”

      “Chắc chắn…” Tôi : “Có.”

      “Thế đấy,vậy nên phụ nữ vừa phải canh chừng chồng hái hoa ngắt cỏ bên ngoài, lại vừa phải tăng sức hút của bản thân. Còn nữa, cho dù sau này chồng có ngoại tình, tao đá là xong, rồi dùng nhan sắc lộng lẫy như xưa của tao tìm người đàn ông khác.” Thái Thái xong ngẩng đầu, phong thái như nữ hoàng.

      Dĩ nhiên, nếu vị nữ hoàng này có thể ăn bớt thô bỉ chút tốt hơn.

      chuyện xong tôi mới thấy cái bệnh viện này quen mắt, nghĩ lúc mới nhận ra hồi trước Thái Thái bị Viên Chấn đánh gãy xương sườn cũng nằm viện ở đây.

      Thaá Thái là người tinh ý, chỉ cần liếc mắt là biết suy nghĩ của tôi, ấy nháy mắt mấy cái, : “Làn trước mày đến đây thăm tao bị gãy xương, còn giờ là sinh em bé. Đúng là tao có duyên với cái bệnh viện này .”

      “Viên Chấn làm phiền mày nữa chứ?” Tôi hỏi.

      , liên quan tới nhau nữa rồi.” Thái Thái đpá.

      ấy hỏi lại: “Đổng Thừa Nghiệp gây rối nữa chứ?”

      Tôi đáp: “, cũng chẳng còn liên quan tới nhau nữa.”

      Có thể như thế, chứng tỏ hai chúng tôi hoàn toàn dứt được đoạn tình kia.

      Khắc cốt ghi tâm, tất cả rồi phai nhòa theo năm tháng.

      Chúng ta cứ nghĩ nhìn thấy, nhưng cuối cùng lại thấy ; chúng ta cứ tưởng mình thêt nào thoát được, nhưng rồi cũng qua; chúng ra cho rằng mình thể nào quên, nhưng ngày nào đó chẳng còn nhớ nữa.

      Cho dù tình cảm sâu nặng nhất thế giới là , sâu đậm thắm thiết cỡ nào, cũng chống lại nổi số mệnh.

      Chỉ cần sống tốt, rồi ngày vết thương lành sẹo.

      Tôi khỏi, Thái Thái khỏi, và rất nhiều phụ nữ thế giới này cũng khỏi.

      chuyện chống Thái Thái ôm con mới tắm xong về phòng. Con giá Thái Thái cũng là mỹ nhâ, mắt to mũi cao da trắng, nhìn thế nào cũng thấy dễ thương. ra con họ giống Thái Thái hơn, nhưng tôi vẫn với chồng Thái Thái: “Bé con này, giống ba như đúc.”

      Tình cảm cha con thể thắm thiết như tình mẫu tử được, thế nên cần phải tăng cường tình cha con mọi phương diện.

      Tình mẫu tử là từ khi sinh ra có, mà tình cha con lại cần bồi đắp qua tháng này.

      Nghe tôi thế, chồng Thái Thái cười tươi như hoa.

      Chồng Thái Thái mập lên ít, ít nhất phải tăng 15 cân so với lần đầu tôi thấy ta ở hôn lễ, nghe trong lúc mang thai canh dinh dưỡng Thái Thái uống hết đều bắt ta uống. Tôi biết ý định của Thái Thái, ấy muống chồng mập lên có ai dòm ngó nữa, ngờ thế mà củng cố an toàn.

      ra điều kiện của Thái Thái rất tốt, nhưng ấy chưa từng lơ là, ấy hiểu tình cảm cần phải cố gắng ngơi nghỉ, bởi có gì là mãi mãi.

      Tôi tin Thái Thái được nhận những gì mà ấy muốn, bởi vì ấy xứng đáng được hưởng hạn phúc.

      Công việc còn bận rộn, nên hôm sau tôi quay về thành phố C.

      Tiểu biệt thắng tân hôn, buổi tối tôi và Cố Dung Dịch thân thiết trận. Xong việc, tôi lấy hình chụp con Thái Thái cho xem, vừa nhìn vừa : “Nhìn này nhìn này, bé con đáng quá.”

      Cố Dung Dịch rất thích trẻ con, mỗi lần nhìn thấy hình trẻ con đều mỉm cười. Lần này cũng thế, tôi đưa hình cho xem, còn mình đứng dậy rót nước uống, nào ngờ mới uống được nửa nghe : “Chúng ta cũng sinh đứa .”

      Tôi sặc nước, ho tới mức mặt đỏ bừng.

      Cố Dung Dịch tiếp tục : “Ninh Chân, chúng ta kết hôn .”

      Tôi ho càng dữ dội hơn, suýt nữa nghẹn thở.

      Cố Dung Dịch nhíu mày nhìn tôi: “Có cần phải sợ đến thế ?”

      phải tôi sợ, mà là lúng túng.

      Tự nhiên nghĩ đến chuyện kết hôn sinh con với Cố Dung Dịch, phải thay đổi cuộc sống bây giờ, tôi lúng túng.

      Cuối cùng tôi cũng hết ho, nhưng giống như mất nửa cái mạng vậy.

      Cố Dung Dịch vẫn chờ câu trả lời của tôi, tôi đành khó nhọc : “Đây là ý nghĩ nhất thời của thôi, tính.”

      Cố Dung Dịch nghiêm túc: “ phải ý nghĩ nhất thời, nghĩ đến chuyện này lâu rồi. Chúng ta quen nhau lâu, tình cảm cũng hào hợp, quan trọng là muốn kết hôn sinh con với em, chúng ta gia đình. Em cần lo cho Khỉ con, vẫn thương nó như con đẻ.”

      Tôi nhìn vẻ mặt nghiêm túc của , đành trốn tránh: “Để em suy nghĩ .”

      Tôi biết trong mắt người ngoài, tôi ‘suy nghĩ’ như vậy là làm cao - tôi là phụ nữ ly hôn, được thanh niên đầy triển vọng như cầu hôn đáng ra phải gật đầu đồng ý liền mới đúng.

      Nhưng tôi vẫn do dự.

      Mặc dù tôi và Cố Dung Dịch nhau đều vì muốn kết hôn, hơn nữa tình cảm của chúng tôi rất tốt, nhưng lần nữa bước vào vòng xoáy hôn nhân, kết hôn sinh con với lại là chuyện khác.

      thất bại lần, tôi hiểu được hôn nhân ảnh hưởng thế nào tới người phụ nữ.

      Tôi cần nghĩ kĩ hơn.

      Người ta có câu, lần bị rắn cắn, mười năm sợ dây thừng. Mặc dù tôi biết Cố Dung Dịch và Đổng Thừa Nghiệp là hai loại người khác nhau hoàn toàn, nhưng lúc quan trọng thế này, tôi vẫn sợ hãi với hai chữ ‘hôn nhân’.

      Có lẽ đây là chứng ‘sợ kết hôn’ mà người ta hay .

      Mà cùng lúc đó, công việc của tôi cũng chào đón cơ hội mới. Công ty JK hi vọng tôi có thể dọn đến trong khuôn viên công ty, như thế tốt cho hoạt động sáng tác và hợp tác, đồng thời tiền lương cũng cao hơn, và tôi có thể thăng tiến.

      Hồ Hiểu giục tôi đồng ý: “Cơ hội này khó lắm mới được, người ta cầu còn được đấy, công ty muốn bồi dưỡng , sau này chắc chắn nâng tác phẩm của lên.”
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :