1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

[ Hiện Đại ] Hôn Nhân Thất Bại - Tát Không Không ( Hoàn )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 48:

      Giây phút đó, đầu tôi ong ong tựa như có cây gậy sắt đập mạnh vào, cả người như vô tri vô giác, biết đau đớn, cũng biết buồn thương.

      Tôi ngồi ghế băng chờ ở sân bay rất lâu, chiếc ghế lạnh lẽo, cái lạnh ấy truyền trực tiếp vào cơ thể tôi, hai hàm răng tôi bắt đầu run lên.

      Triệu Khiết tự sát rồi.

      Triệu Khiết tự sát rồi.

      Triệu Khiết tự sát rồi!

      Tôi nhớ đến ba cuộc điện thoại nhỡ của Triệu Khiết, lúc ấy cũng đúng vào giờ này, 11strong5 phút sáng. Đó rất có khả năng là mấy cuộc điện thoại cuối cùng trước khi Triệu Khiết lâm chung, lúc đó ấy nhất định lại rơi vào trạng thái tuyệt vọng, muốn tìm người giãy bày, thế nhưng tôi lại bắt máy.

      Nếu như tôi bắt máy, kết quả có khác .

      Nếu như tôi bắt máy, ấy những gì với tôi?

      Tôi biết, tôi biết gì cả. Người chết đèn cạn, tất cả mọi thông tin liên quan đến Triệu Khiết đều tan biến hết.

      Đợi cho đến khi đôi chân hồi phục lại sức lực, tôi bèn nhờ Hồ Hiểu giúp tôi mang hành lý về nhà, sau đó bắt taxi đến bệnh viện mà Tiểu Đinh .

      Thi thể Triệu Khiết vẫn đặt trong phòng cấp cứu, phủ tấm vải trắng xóa, yên lặng động đậy, chẳng còn chút sức sống nào nữa.

      Tôi nhớ đến nụ cười lạnh của ấy khi châm biếm cuộc hôn nhân thất bại của tôi, tôi nhớ đến những giọt nước mắt khi ấy kể lại chuyện chồng mình ngoại tình, tôi nhớ đến những khi ấy giúp tôi bày mưu tính kế để tìm công việc sau khi tôi từ chức.

      Triệu Khiết trong ấn tượng của tôi, chính là người phụ nữ tràn đầy sức sống. Vậy mà bây giờ, mọi sức sống đó đều biến mất.

      ấy chẳng bao giờ cười nữa, chẳng bao giờ khóc nữa, chẳng bao giờ bi thương nữa.

      Tôi nhớ lại cuộc điện thoại cuối cùng với ấy khi đường từ Tây An về Dân Phố, ấy : “Được, tôi đợi .”

      Nhưng ấy đợi được nữa rồi, gia đình lạnh lẽo, người chồng lạnh nhạt, cuộc sống tuyệt vọng, ấy đợi nổi nữa rồi.

      ấy chọn lựa cái chết.

      Đến tận lúc này, chồng Triệu Khiết mới vội vàng chạy đến. Người nhà Triệu Khiết bi thương vô cùng, ùa lên vây lấy ta, chỉ trích ta ngoại tình hại chết Triệu Khiết. Dưới tình huống kích động, hai bên xông vào đánh nhau.

      Đợi đến khi cảnh sát đến tách hai bên ra, khuôn mặt chồng Triệu Khiết đầy vết xanh tím, khóe miệng rỉ máu, quần áo cũng bị kéo đến nhàu nát, nhìn qua trông vô cùng chật vật.

      Khi cái màn khôi hài này xảy ra, tôi hề đến khuyên, chỉ ngồi yên ghế chờ ngoài hành lang bệnh viện.

      Tôi vẫn cảm thấy hoảng hốt, còn nhớ lần trước ở bệnh viện với Triệu Khiết, ấy ôm mặt khóc, còn tôi lại giải thích với đám người xung quanh rằng chồng ấy bị xe nghiến thành hai mảnh, đến cả xác cũng trọn vẹn.

      châm chọc, cuối cùng người chết lại là Triệu Khiết.

      Trong lúc hoảng loạn, chồng Triệu Khiết ngồi xuống ghế bên cạnh tôi. ta nhận ra tôi, biết tôi là đồng nghiệp cũ của Triệu Khiết, vội vội vàng vàng giải thích: “Chuyện này hề liên quan đến tôi, tôi làm sao biết được ấy tự sát, có chuyện gì mà thể với nhau, làm loạn đến thế này tôi biết làm thế nào?”

      ta thở phì phò, tốc độ rất nhanh. khuôn mặt có sợ hãi, có lo lắng, có phiền muộn, cũng có chán ghét.

      Thứ duy nhất có là bi thương.

      Giống như Diệc Thư : “Khi người đàn ông còn người con của ta nữa, ta khóc nháo là sai, im lặng là sai, hít thở là sai, chết cũng là sai.”

      Đàn ông lòng dạ sắt thép thế đấy, khi họ người phụ nữ, dù cho người phụ nữ đó có trả giá cả sinh mệnh vì ta, ta cũng cảm thấy chán ghét.

      Phải chăng ta quên rồi, khi xưa ta trao cho người con này bao lời ngon tiếng ngọt, bao dịu dàng, bao thương.

      Thế nhưng khi ta hết rồi, người con ấy trong lòng ta ngay đến người qua đường xa lạ cũng chẳng bằng.

      Tôi nhìn ta, lạnh lùng : “Sao chết hả.”

      Đúng thế, sao ta lại chết quách ?

      Tại sao tất cả những người đàn ông ngoại tình thế giới này chết hết ? Tại sao người chết lại là những người phụ nữ bị bọn họ làm tổn thương?

      Tôi thậm chí còn có ý nghĩ đáng sợ, tại sao Triệu Khiết giết chết cái người đàn ông bội bạc này rồi sau đó mới tự sát?

      xong, tôi đứng dậy, cũng chẳng thèm nhìn biểu cảm của ta, thẳng ra khỏi bệnh viện, muốn dừng lại dù chỉ giây.

      khí ở đây quá bức bối, khiến tôi nghĩ đến rất nhiều những chuyện trong quá khứ.

      Có lẽ thời khắc cuối cùng của cuộc đời, Triệu Khiết vẫn kì vọng chồng mình có thể rơi giọt nước mắt vì mình.

      Thế nhưng có, thứ ta cho ấy chỉ là trách cứ và chán ghét.

      Đối diện với người đàn ông còn bạn, cách làm duy nhất đó là từ bỏ.

      phải từ bỏ sinh mệnh của bạn, mà là từ bỏ tình cảm bạn dành cho ta.

      Bước ra khỏi bệnh viện, ánh trăng lạnh lẽo, sao trời thớt thưa, gió lạnh hiu hiu thổi. Ngực bị đè nén sắp hít thở nổi, tôi cúi mình, thở từng hơi từng hơi lớn, toàn thân ướt đẫm mồ hôi, nhưng lại có cảm giác sống sót sau tai nạn.

      Giây phút ấy, tôi bỗng nhiên nhớ đến ba năm trước khi biết tin Đổng Thừa Nghiệp ngoại tình, lòng tôi vỡ nát, chỉ chút nữa thôi tôi nhảy từ tầng mười bốn xuống.

      tổn thương mà người chồng phản bội mang đến cho phụ nữ là vô cùng trầm trọng, đủ để phá hủy tất cả.

      Chết đáng sợ, đáng sợ là phải tiếp tục sống cuộc sống rách nát đầy vết thủng.

      Ban nãy khi tôi đứng trước cửa phòng cấp cứu, nhìn thi thể Triệu Khiết từ xa, mặt ấy trùm khăn trắng, giây phút đó tôi bỗng ngỡ rằng dưới tấm vải trắng kia chính là tôi!

      Những năm tháng gian khổ sau khi li hôn, lúc gần như thể chống đỡ nổi, có nhiều lần, ý nghĩ tìm đến cái chết thoáng ra trong đầu tôi. Nếu như tôi yếu đuối hơn chút, có lẽ cũng giống như Triệu Khiết, nằm dưới tấm vải trắng.

      Nghĩ đến đây, tôi rét mà run, cảm thấy mình như tìm thấy đường sống từ trong chỗ chết.

      Sắc đêm ngày càng đậm, khí lạnh lẽo tràn vào trong phổi khiến tôi trở nên tỉnh táo.

      Tôi tranh chấp bên bờ của cái chết, những thứ mà tôi có giờ đều là giành giật mà có. Nếu đều là giành giật mà có, vậy nên khiến cho bản thân được vui vẻ.

      Vậy tại sao tôi thể mặc kệ tất cả mà theo tiếng gọi của tình ? Tại sao phải vì những thứ mang tên “quy tắc xã hội”, vì những cách nghĩ của những người liên quan mà thỏa hiệp.

      Chồng tôi dùng phương thức xấu xa nhất thế giới để phản bội tôi, tôi cắn chặt răng để vượt qua.

      Tôi mang theo con tự mình vượt qua những năm tháng túng quẫn, tôi cũng chịu đựng được.

      Vết thương tình cảm cùng với áp lực kinh tế tôi cũng vượt qua rồi, vậy còn gì có thể khiến tôi gục ngã nữa đây?

      có, có gì cả. Tôi vẫn còn kiên cường hơn cả những gì tôi nghĩ.

      Vậy tại sao tôi vẫn sợ hãi tương lai? Bởi vì chỉ có chút xíu khả năng Cố Dung Dịch hối hận, tôi liền vứt bỏ đoạn tình cảm khiến tôi vui vẻ hành phúc này ư?

      Tôi cần, tôi muốn, tôi phục!

      Trong tình cảm, câu châm ngôn mà tôi tin tưởng chính là “chịu chơi chịu thua”.

      Mỗi cuộc tình đều giống như ván bài, có thắng có thua. Thắng rồi đương nhiên là tốt, còn thua cũng phải thua đẹp.

      Trong hai mối tình trước đây, tôi đều thua. Nhưng chẳng sao cả, thua sạch rồi tôi lại kiếm, kiếm được rồi tôi lại cược.

      Tôi sợ thua sạch, tôi chỉ sợ có tình cảm.

      Khi tôi đến cổng khu chung cư, trời tối hẳn.

      Sau bóng đêm tối tăm nhất mới có ánh nắng sớm rực rỡ.

      Tôi về nhà mà đến trước cửa nhà Cố Dung Dịch. Có lẽ tâm linh tương thông, ngay lúc tôi bước ra khỏi thang máy nhận được tin nhắn của .

      “Chuyện hiếm gặp, ngờ bầu trời hôm nay lại có mấy vì sao, nếu như em ở đây có thể cùng ngắm sao rồi. Ngủ ngon.”

      Tôi hít sâu hơi, lần đầu tiên trả lời tin nhắn của : “Em bằng lòng cùng ngắm sao đêm.”

      Gửi tin nhắn xong, cách tận phút sau mới trả lời: “Em ở đâu?”

      Tôi nắm chặt điện thoại, muốn gõ “Mở cửa ra nhìn thấy”, ai ngờ gõ được nửa, cửa bỗng dưng mở ra.

      Phòng khách bật đèn, tối om om, nhưng trong bóng tối như thế, tôi lại có thể nhìn thấy đôi mắt của Cố Dung Dịch, ánh mắt ấy lấp lánh ánh sáng dị thường. Giây tiếp theo, tôi lập tức bị ôm lấy.

      Chóp mũi tôi quanh quẩn mùi hương sạch chỉ riêng ở Cố Dung Dịch, đó là mùi sữa tắm lẫn với mùi thuốc sát trùng, thanh đạm mà hề nồng đậm, lại có thể khiến tôi cảm thấy an toàn và dễ chịu.

      Đây là điều tôi muốn.

      Cố Dung Dịch ôm lấy tôi, tôi cũng ôm lại , chúng tôi gì, chỉ dựa vào hành động này để truyền đến nhau tình cảm của đối phương.

      Tôi biết, đợi rất lâu.

      biết, tôi tìm lại được dũng khí.

      Con đường phía trước dài đằng đẵng, đây phải là điểm cuối, cũng được gọi là viên mãn. Nhưng chúng tôi ở bên nhau, đó chính là điểm đầu của viên mãn.

      Nếm trải phản bội cùng với cuộc hôn nhân thất bại, tôi chết, tôi vẫn sống tốt trái đất này, tôi có nghiệp, tôi có con, còn hôm nay tôi có người đàn ông tôi và tôi .

      Tôi may mắn, tôi kiêu ngạo vì may mắn đó.

      Tôi quyết định, dù cho có bất kỳ khó khăn gì, tôi đều cùng Cố Dung Dịch vượt qua.

      Tôi thực lời hứa, cùng ngắm bầu trời đêm với Cố Dung Dịch sân thượng.

      Chúng tôi nằm ghế mây, tay nắm tay, cùng nhau chuyện trò.

      “Vừa nãy khi trả lời tin nhắn, do dự phút là làm gì?” Tôi hỏi.

      “Ngây người.” Cố Dung Dịch có gì nấy: “Thấy hạnh phúc đến nhanh quá, có chút dám tin.”

      Trong đầu tôi mường tượng ra cảnh nắm điện thoại, ngây ngốc phút, kìm được bật cười.

      “Hôm ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì, sao bỗng dưng lại từ chối .” Đến lượt Cố Dung Dịch hỏi tôi.

      Tôi muốn trả lời câu hỏi này.

      Tôi muốn khiến đoạn đối thoại giữa mình và mẹ Cố Dung Dịch bị biết được, muốn làm xấu hình tượng bố dượng trong lòng Cố Dung Dịch, hai là cũng muốn Cố Dung Dịch vì tôi mà xảy ra tranh chấp với mẹ mình.

      Như thế đối với mối quan hệ của chúng tôi có gì tốt cả.

      “Giống như thôi, em đủ dũng khí.” Tôi ra câu trả lời ràng.

      Cố Dung Dịch tin, nhưng cũng truy hỏi vấn đề này nữa, tiếp tục hỏi câu hỏi khác: “Vậy hôm nay sao bỗng dưng em lại đồng ý?”

      Tôi nhìn lên những vì sao bầu trời, giọng kể với những gì xảy ra trong bệnh viện hôm nay.

      người phụ nữ vì chồng mình ngoại tình mà từ bỏ thế giới này.

      Tôi yên lặng , yên lặng nghe, khi tôi đến năm xưa suýt chút nữa tôi nhảy từ tầng mười bốn xuống, bỗng nắm chặt lấy tay tôi.

      Đó là phản ứng tự nhiên, thương tiếc, căng thẳng và cả tức giận, oán hận.

      Tôi nhớ, khi xưa Đổng Thừa Nghiệp biết tôi muốn tự sát bởi ta, ta rất bình tĩnh, chút thương tiếc hay áy náy gì.

      Còn hôm nay, việc mà đương cảm thấy đau ngứa nữa lại khiến Cố Dung Dịch sinh ra kích động và thương tiếc.

      đáng châm chọc, nhưng lại châm chọc đến mức tôi cảm động.

      Cho nên hãy sống, sống là tốt, sống tất gặp được người tốt hơn bạn.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 49:

      Vào lúc quyết định ở bên Cố Dung Dịch, tôi biết rằng sau này có rất nhiều cản trở khó khăn chờ đợi chúng tôi phía trước, tuy nhiên tôi chuẩn bị xong công tác tư tưởng đối mặt.

      Chuyện tôi làm đầu tiên, đó chính là tìm mẹ Cố Dung Dịch chuyện.

      Trước kia tôi thề son sắt đồng ý qua lại với Cố Dung Dịch, mà nay lại vì thế biến hóa mà đổi ý. Cho dù thế nào nữa, tôi cũng nợ bà ấy lời giải thích.

      Chúng tôi hẹn gặp mặt tại quán cà phê yên tĩnh, và dĩ nhiên, lần này cũng giấu Cố Dung Dịch.

      Đối với đàn ông, hai người phụ nữ khó thu phục nhất thế giới này phải bạn cũ và bạn tại, mà là bạn tại và mẹ của mình. Cho dù là người đàn ông thế nào, bị kẹp giữa hai người phụ nữ ấy đều rất khó xử, tôi muốn vừa mới bắt đầu hẹn hò khiến lâm vào cảnh khó xử như thế.

      Chuyện cần thiết, nhất thiết phải để nó phát sinh.

      Mẹ Cố Dung Dịch tới rất đúng giờ, mà khuôn mặt bà cũng lộ vẻ hiểu mục đích vì sao tôi lại hẹn gặp bà hôm nay.

      Tôi nghĩ, thông minh của Cố Dung Dịch là di truyền từ mẹ của mình.

      Từ trước giờ, tôi là người thẳng tính, thấy mọi do dự đều là dư thừa. Nếu nhất định phải , bằng sớm ra, miễn tốn thời gian giày vò nhau.

      Vì thế, tôi thẳng vào vấn đề: “Cháu rất xin lỗi bác, nhưng cháu đồng ý ở bên cạnh Cố Dung Dịch.”

      Mẹ Cố Dung Dịch hề cảm thấy ngạc nhiên, chỉ hơi gật đầu, bưng cà phê lên thong thả uống. Dưới ánh mặt trời làn da của bà càng thêm trắng sáng, giống như chiếc ly cà phê tay.

      lâu sau, bà mới khẽ thở dài: “Hai đứa suy nghĩ kỹ càng chưa?”

      “Dạ rồi.” Tôi nhìn thẳng vào bà, bình tĩnh kiên định, thoải mái : “Cháu biết chúng cháu gặp rất nhiều khó khăn, nhưng cháu muốn từ bỏ, cháu nguyện ý vượt qua.”

      “Ý của bác là, cháu đồng ý vì Dung Dịch mà chịu đựng những gian nan và những lời lạnh nhạt của mọi người?” Mẹ Cố Dung Dịch nâng mắt nhìn tôi.

      Khóe mắt bà có nếp nhăn mờ mờ, đó là dấu vết của sương gió tạo thành.

      Tôi lắc đầu: “ phải cháu vì Dung Dịch, mà cháu vì chính bản thân mình.”

      Tôi kiên trì, phải vì bất kì ai, mà là vì mục tiêu có được tình cảm của chính mình.

      Tôi muốn nghĩ rằng mình phải hi sinh vì Cố Dung Dịch, bởi vì nhận thức như thế khiến cho tình cảm bị biến chất.

      Hi sinh, là cái hố nguy hiểm nhất của tình , nếu cứ nghĩ rằng mình hi sinh vì tình , thế phản ứng của đối phương cũng khiến bạn nghĩ là – em hi sinh cho nhiều như thế, sao lại có thể cãi nhau với em? Sao rửa chén? Sao thể nhớ ngày kỉ niệm của chúng ta.

      Rạn nứt vì thế mà bắt đầu.

      Giữa những người nhau, điều nên có nhất chính là hi sinh vì tình cảm.

      Có ai lại muốn ở bên chủ nợ của mình hàng ngày chứ? rất mệt mỏi.

      Mẹ Cố Dung Dịch nghe thấy những lời này thả lỏng, nhìn ra cửa sổ. Dưới sảnh quán cà phê là đài phun nhạc nước , bọt nước dưới ánh sáng mặt trời khúc xạ nên những ánh quang đẹp. Bà ngắm nhìn, bỗng nhiên thở dài, : “Thằng bé Dung Dịch này, từ cần bác phải bận tâm. Từ khi học biết tự đến trường, tự về nhà, việc học hành cũng rất tự giác, mỗi cuộc thi đều đứng nhất. Sau khi ba nó qua đời, bác vì đau buồn mà sinh bệnh, mỗi ngày đều nằm bẹp giường. Lúc đó nó mới sáu bảy tuổi, đứa bé như thế, vậy mà còn chăm sóc ngược lại bác. Mỗi ngày đều bưng trà rót nước cho bác, nấu cơm cho bác ăn… Dung Dịch từ quyết đoán, thi trường nào, học chuyên ngành gì, làm việc gì, tất cả đều do nó tự quyết định, chưa từng xuất bất cứ sai lầm gì. Cho nên lần này, nó chọn cháu, bác cũng tin tưởng quyết định của nó. Con đường tình cảm của hai đứa sau này chắc chắn có nhiều cách trở hơn người khác, hi vọng duy nhất của bác chính là hai đứa có thể cùng nhau vượt qua, đừng dễ dàng buông tay, cũng đừng hối hận.”

      Tôi rất cảm động.

      Là trưởng bối bên nhà trai, có thể ra những lời này dễ dàng.

      Tuy tình là chuyện của tôi và Cố Dung Dịch, nhưng mà cùng với nó, cha mẹ của chúng tôi, nhất là cha mẹ của Cố Dung Dịch cũng phải đối mặt với rất nhiều áp lực.

      Bạn bè thân thích nội ngoại nhà Cố Dung Dịch thầm dị nghị “Con trai nhà chị sao lại lấy người đàn bà có con, có phải là do con trai chị vô sinh ? Hay , nhà này có gen di truyền toàn thích tìm người phụ nữ như vậy nhỉ?”

      Lực châm biếm của ngôn ngữ rất mạnh, nó có thể làm tổn thương người khác. Hoàn cảnh mà cha mẹ Cố Dung Dịch gặp phải là những lời bàn tán như thế, áp lực hề .

      Tôi rất ràng, trở thành bà mẹ đơn thân phải là lỗi của tôi, hơn nữa tôi cũng tự xem mình. Nhưng sống trong xã hội này, khó mà bỏ qua được những ảnh hưởng từ thái độ của người ngoài.

      Mà những lời mà mẹ Cố Dung Dịch vừa , thể rằng bà cùng chúng tôi chiến đâu với những áp lực ấy.

      chấp nhận và ủng hộ của bà, khiến tôi rất cảm động.

      Người nhà của Cố Dung Dịch đều rất lương thiện, cái nhìn về hôn nhân cũng giống như nhà tôi, cho nên tôi hiểu rằng về mặt này tôi và Cố Dung Dịch rất hợp nhau, cần bồi đắp.

      Weibo có bạn đọc nhắn tin tới hỏi: “Đâu Đâu, chị cho em biết với, làm sao để biết được người đàn ông nào là hợp với mình để kết hôn ạ?”

      Vấn đề này, vấn đề phức tạp.

      Khi con luôn toàn tâm toàn ý dâng hiến, chỉ số thông minh giảm xuống nghiêm trọng, cơ bản đều giải quyết theo tình cảm, vứt bỏ lí trí, cho nên rất khó để có thể nhận định được đối phương có thích hợp để lấy làm chồng hay .

      ra những vấn đề liên quan đến hôn nhân đều rất phức tạp, nhưng tôi từng trải qua lần thất bại trong hôn nhân, từ đó thấy việc, tôi thấy trong những rắc rối nhất của hôn nhân, có vấn đề cơ bản.

      Đó chính là môn đăng hộ đối.

      Cái gọi là môn đăng hộ đối, chỉ là tương đương về kinh tế, mà còn về hoàn cảnh gia đình hai bên, quan hệ hôn nhân của gia đình hai bên, tương đương về trình độ bằng cấp.

      Thứ nhất, hoàn cảnh hai gia đình tương đương nhau, như thế khi có việc gì lớn, ví dụ như việc giáo dục con cái khác biệt quá lớn, đến mức phải phát sinh tranh cãi.

      Thứ hai, là tương đương về quan hệ hôn nhân của hai gia đình, như vậy hai bên mới có cái nhìn giống nhau về hôn nhân và gia đình.

      Thứ ba, trình độ bằng cấp hai bên phải ngang nhau, bằng cấp đại diện cho năng lực, nhưng nó khẳng định tầm nhìn rộng hay hẹp của người cùng với lối suy nghĩ của họ. Chênh lệch bằng cấp quá lớn, hai người như ở hai thế giới khác nhau, tư tưởng rất khó để hòa hợp.

      Thường những đôi nam nữ thanh niên những người có hoàn cảnh giáo dục, bằng cấp trái ngược với mình, bởi vì lúc đó còn chìm đắm trong tình , bị tình làm mờ mắt, nghĩ những thứ đối lập ấy rất mới mẻ, hấp dẫn, và thu hút. Nhưng ở bên nhau càng lâu, chất xúc tác của tình giảm xuống, nếu hai người muốn ở bên nhau lâu dài, những cách biệt này nhất định phải được bồi đắp. Mà mặt trái của bồi đắp này chính là máu chảy đầm đìa, mang đến tổn thương, có khi còn phá hủy luôn cả đoạn tình cảm sâu đậm.

      Người chơi theo nhóm, vật theo đàn, chính là đạo lí ấy.

      Suy nghĩ môn đăng hộ đối lưu hành mấy ngàn năm, nhất định là có tồn tại hợp lý của nó.

      Tôi rất may mắn, cần bồi đắp thêm quan điểm về hôn nhân với Cố Dung Dịch, như vậy khi bên nhau giảm thiểu được tối đa tranh cãi.

      Sau khi chuyện với mẹ Cố Dung Dịch xong, tôi cảm thấy toàn thân thư thái hơn, cho dù thế nào, vấn đề về phía gia đình Cố Dung Dịch xem như cơ bản được giải quyết.

      Lúc này, Cố Dung Dịch gọi điện thoại đến, hẹn tôi buổi tối ra ngoài ăn cơm, xem phim.

      Kể từ khi bắt đầu qua lại với Cố Dung Dịch, danh chính ngôn thuận chạy tới nhà tôi xin cơm, có điều chàng này đúng là có voi đòi tiên, việc đầu tiên mỗi khi qua là gọi món, hoàn toàn coi tôi là đầu bếp riêng của mình. Nhưng mà trước khi cùng chuyện đương tôi cũng đề ra ước pháp ba điều, mỗi tuần đều phải có lần ăn cơm ngoài.

      Cố Dung Dịch hơi do dự: “Nhưng đồ ăn bên ngoài, sạch mà.”

      Tôi nhún vai: “ thích ăn ở nhà, được, em tôn trọng sở thích này. Vậy thỉnh thoảng em thích ra ngoài ăn, có thể tôn trọng sở thích này của em ?”

      Nếu hai người chúng tôi thể nào đương vui vẻ, cùng vui chơi bên ngoài rồi.

      ra tôi cũng muốn Cố Dung Dịch phải khó xử, chỉ là hai người muốn ở bên nhau lâu dài nhất định phải thỏa hiệp, tôn trọng lẫn nhau.

      Lúc , muốn tình lâu bền con cần phải trong nhu có cương, tùy cơ ứng biến. Bình thường có thể nhu mì nũng nịu, nhưng vào những thời khắc quan trọng, vẫn phải có nguyên tắc của mình.

      thể tất cả đều vì đàn ông được.

      Buổi tối, chúng tôi ăn sushi, lúc đầu khí rất hòa hợp, chúng tôi tay trong tay, mắt nhìn nhau, tình ý nồng đậm. Nhưng mà điều này chỉ tồn tại tới khi món gỏi cá được bưng lên – ngay khi tôi sảng khoái tận hưởng miếng gỏi, Cố Dung Dịch nhìn tôi chằm chằm như thể miếng gỏi tôi ăn chính là miếng thịt sống.

      Tôi thở sâu hỏi: “Này, em ăn thế có ý kiến gì à?”

      “Mấy món này được nấu nướng, khả năng chứa rất nhiều kí sinh trùng bé.” hắng giọng, khẽ giải thích.

      “Yên tâm, người tốt mới đoản mệnh, hai kẻ gieo rắc tai họa như chúng ta chắc chắn sống ngàn năm, gặp chuyện gì may đâu.” Tôi gắp miếng, bỏ vào đĩa của Cố Dung Dịch.

      Nhưng dẫu thế nào Cố Dung Dịch vẫn ăn, còn bày ra bộ dạng thà chết chứ chịu khuất phục: “Em thể ép buộc .”

      Tôi bật cười to, người biết còn tưởng rằng tôi muốn làm gì đó với đấy.

      Cuối cùng, Cố Dung Dịch bỏ luôn cả miếng cá và cái đĩa của mình, trực tiếp cầu phục vụ thay đĩa mới.

      Dù sao khi mới quen Cố Dung Dịch như thế rồi, cho nên tôi cũng vì hành động đó của mà mất hứng, vẫn tiếp tục ăn miếng thịt của mình… , miếng cá sống.

      Sau khi ăn xong, chúng tôi xem phim. Là bộ phim hài, tôi mua bỏng ngô và ca, nhưng Cố Dung Dịch lại thấy tay có quá nhiều vi khuẩn, muốn dùng tay bốc bỏng ngô, nên chỉ có mình tôi hưởng thụ.

      ra mấy năm gần đây có rất ít phim hài chất gây cười tự nhiên, đa phần đều pha chút bựa, cố ý làm hiệu ứng. Có điều trong rạp đông người, chỉ cần người cười, mọi người liền cười theo, rất có khí. Tôi cười cười, bỗng cảm nhận có ánh mắt nhìn mình chằm chằm.

      Quay đầu, liền thấy trong con mắt đen nhánh của Cố Dung Dịch có ý cười rạng rỡ.

      “Làm sao vậy?” Tôi thấp giọng hỏi.

      “Khi em cười rộ lên trông là đẹp.” thấp giọng trả lời.

      Trong lòng tôi như có dòng mật chảy qua, thầm khen ngờ cũng có lúc biết lời ngọt ngào đến thế.

      Sau khi xong, gương mặt tuấn tú của bỗng hạ gần xuống, nhìn kĩ , ngũ quan đặc biệt tuấn tú, khiến tim tôi bỗng nhiên đập nhanh, giống như là vừa mới uống liền ba cốc cà phê đen.

      Bởi vì chúng tôi ngồi ở chỗ sát tường, vị trí khá kín, cảnh tối lửa tắt đèn, cho nên dù có làm gì người bên cạnh cũng nhìn thấy.

      Xem bộ dạng của Cố Dung Dịch, chắc là muốn hôn tôi.

      Tôi lấy tay che miệng, trong mắt ý cười: “Nhắc nhở trước câu, em vừa ăn cá sống chứa hàng tá kí sinh trùng, nếu tiếp xúc thân mật, khả năng lây bệnh là rất cao.”

      kéo tay tôi xuống, dịu dàng : “Mặc dù khả năng lây bệnh cao, nhưng… hấp dẫn còn cao hơn.”

      xong nghiêng người hôn xuống.

      Đây là nụ hôn đầu tiên của chúng tôi, rất đẹp. Nụ hôn của Cố Dung Dịch cũng giống như con người , tinh khiết, nghiêm chỉnh nhưng thiếu phần ôn nhu.

      Trong gian mơ màng, tôi chợt nghĩ, thế mà lại mặc kệ nguy cơ bị lây nhiễm kí sinh trùng mà hôn tôi.

      Xem ra, Cố Dung Dịch này rất mình.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 50:

      , những lúc ở bên cạnh Cố Dung Dịch tôi cảm thấy rất nhõm. Chúng tôi thuộc dạng đôi tình nhân theo phương thức như đôi bạn, từ lúc mới bắt đầu hiểu những khuyết điểm của đôi bên, hơn nữa từ đó sâu tìm hiểu, cho nên khi nhau cũng có những thứ tình cảm mơ mộng hão huyền gì.

      Khi Cố Dung Dịch có ca trực, buổi tối chúng tôi đều cùng nhau ăn cơm, ăn cơm xong mang Khỉ Con dạo hoặc đến trung tâm vui chơi, về đến nhà dỗ Khỉ Con ngủ xong chúng tôi cùng nhau ngồi sô pha xem tiết mục “món ăn ngon”. Xem đến mức tưởng chừng như sắp chảy cả nước miếng, cả hai mới rủ nhau đến quán đồ nướng gần chung cư ăn khuya.

      Những điều nhặt đời thường này có thể lặng lẽ mang đến cho con người ta niềm hạnh phúc bé.

      Cố Dung Dịch có thể mang đến cho tôi yên ổn cách bình lặng, điều mà trước nay tôi chưa từng cảm nhận được, trái tim trôi nổi bấy lâu nay cuối cùng tìm được bến bờ thực.

      nỗ lực trong tình chưa chắc nhận được báo đáp, nhưng cố gắng làm việc nhất định có báo đáp.

      Tác phẩm xuất bản của tôi đạt mức tranh hoạt hình có số lượng bán ra chạy nhất trong năm, Hồ Hiểu gọi điện thoại đến chúc mừng, lại dặn dò: “Tranh thủ lúc này, nhất cổ tác khí1, tiếp tục cố gắng. nhất định được vì chuyện đương mà làm lở dở công việc đấy nhé, cơ hội đương tùy thời có, nhưng cơ hội làm việc chắc đâu.”

      [1] Nhất cổ tác khí: ngừng nỗ lực cho đến phút cuối.

      Tôi vội thề với ấy: “Công việc tại là nguồn sống của tôi, có công việc tôi khác nào con ốc sên, nào dám lơi là.”

      Hồ Hiểu lại thương thảo chuyện công ty TNHH chế tác điện ảnh và hoạt hình JK muốn ký hợp đồng với tôi: “Công ty này rất được, dưới trướng thiếu những tác giả nổi tiếng, khâu truyền thông cũng rất ổn, có lợi cho phát triển sau này của , cho nên tôi khuyên nên đồng ý.”

      Tôi tò mò: “Sao lại có kiểu “Thân ở trại Tào, lòng ở đất Thục” thế này, đáng lẽ khuyên tôi nên tiếp tục ở lại dưới trướng mới đúng chứ?”

      “Người tìm đến chỗ cao, nước chảy tới chỗ trũng, Tôn đại phật như tôi giữ nổi, sau này chừng còn xé rách mặt nhau. Cho nên dứt khoát tiễn đường, sau này có gì tốt đừng quên tôi nhé.” Hồ Hiểu thành thực trả lời.

      Người giữ được dứt khoát buông tay, dù cho là người hay là đối tác, tôi và Hồ Hiểu đều hiểu được đạo lý này.

      xong chuyện công việc, Hồ Hiểu lại đến chuyện riêng: “Vu Viễn chính thức li hôn, Mộ Dung Nhã cũng Mỹ rồi. ta gần đây lại hỏi tình hình của , tôi có gì nấy, bảo rằng tìm được người bạn trai là bác sĩ.”

      “Thế ấy phản ứng thế nào?” Tôi tò mò hỏi.

      ta gì.” Hồ Hiểu trả lời.

      thấy tôi nên làm gì?” Tôi hỏi.

      “Tôi á? Đâu phải là tôi , liên quan gì đến tôi, tôi chỉ phụ trách thực, cái khác nhất quyết bàn.” Hồ Hiểu vội vàng “phủi mông chạy mất”.

      Tôi cười.

      Tôi biết Hồ Hiểu nghĩ gì, tôi và Vu Viễn đều là bạn của ấy, mà sau khi chúng tôi chia tay, cách làm tốt nhất của ấy chính là “chỉ lo thân mình”.

      Nước quá trong lại có cá, bạn bè qua lại với nhau có mức độ nhất định, vượt quá nguy hiểm.

      Trong đoạn thời gian này, vừa bởi tính nguyên tắc của Hồ Hiểu mà chúng tôi mới có thể vui vẻ hợp tác với nhau.

      Sau khi đạt được giải, chuông điện thoại tôi ngừng reo lên, có đồng nghiệp gọi điện đến chúc mừng, có công ty gọi điện thoại đến mời ký hợp đồng, lại có cuộc điện thoại nào đó mời đến phỏng vấn. Tôi ứng phó xuể, chỉ đành tạm thời giao Khỉ Con cho Cố Dung Dịch chăm sóc. Đợi đến khi tiếp hết các cuộc điện thoại là đêm khuya, Khỉ Con ngủ say trong phòng, còn Cố Dung Dịch lại cuốn mình sô pha.

      Tôi đến ngồi xuống bên cạnh ấy, cảm thấy mệt nhoài.

      “Mệt ?” Cố Dung Dịch giúp tôi xoa bóp vai.

      “So mệt với bác sĩ các , em đúng là biết trời cao đất dày.” Tôi cười.

      Xem ra Cố Dung Dịch từng luyện xoa bóp, lực tay vừa đủ, bả vai được xoa bóp dần trở nên thả lỏng. Tôi nhắm mắt lại, thoải mái đến mức luôn miệng ngâm nga.

      Trong thời khắc tiêu dao thế này, khẽ mấy câu tôi nghe , bèn hỏi lại: “ gì, to lên chút .”

      ” Cố Dung Dịch hắng giọng: “May mà xuống tay sớm.”

      Thoạt đầu tôi ngây ra, đợi đến khi tỉnh ngộ ra bật cười.

      Tiếp đó, tôi thu lại nụ cười, vờ cả giận : “ cho rằng nếu như em phát đạt rồi cần nữa sao? thấy em là loại người như thế hả?”

      Cố Dung Dịch cho rằng mình vuốt phải râu hùm, cả người căng cứng, có chút lo lắng.

      Tôi tiếp tục làu bàu: “Có điều, hình như em là người làm chuyện như thế.”

      Nghe xong, Cố Dung Dịch tặng cho tôi cái nhìn khinh bỉ.

      “Em sợ gặp được trẻ đẹp chưa kết hôn mà đá em đấy.” Tôi nửa nửa giả .

      “Xem ra hai chúng ta đều có cảm giác an toàn.” Cố Dung Dịch vuốt vuốt chiếc cằm tinh xảo của mình, nghiêm túc suy nghĩ, : “Vậy chúng ta phải quản chặt nhau hơn, quan hệ cân bằng, ấy là chuyện tốt.”

      Quả nhiên là đứa bé lạc quan, tôi tán dương.

      Từ lúc Hồ Hiểu với tôi tin tức Vu Viễn li hôn, tôi liền có dự cảm: rất nhanh thôi tôi gặp Vu Viễn.

      Nhưng tôi ngờ là, chúng tôi lại gặp nhau trong tang lễ của Triệu Khiết. Người thân Triệu Khiết và chồng Triệu Khiết dây dưa lâu, cuối cùng cũng đạt được thỏa thuận, lúc này mới cử hành tang lễ, để người mất yên lành nơi lòng đất.

      Đám tang cử hành trong nhà tang lễ, hôm ấy trời đầy mây, khí bao trùm lạnh lẽo, u ám. Tôi bước vào trong hành lễ, nhìn thấy bố mẹ tuổi già của Triệu Khiết bi thương cực độ, còn chồng ấy lại thấy tăm hơi.

      Trong nghi thức kết hôn, người chủ trì hỏi đôi bạn trẻ: “Bất luận giàu nghèo, ốm đau bệnh tất, khó khăn, đau khổ hay khỏe mạnh, vui vẻ, hạnh phúc, con đều đồng ý rời bỏ ấy, cả đời cả kiếp đều thương bảo vệ ấy chứ?”

      Khi ấy, chồng Triệu Khiết nhất định đưa ra lời thề son sắt: “Con đồng ý.”

      Thế nhưng cuối cùng, ngay đến tang lễ Triệu Khiết ta cũng tham gia.

      Hôn nhân đối với người phụ nữ mà , là chuyện cần phải cẩn thận từng li từng tí, gả nhầm người, bạn chỉ mất tài sản, mất tình , mà nhiều khi còn mất tính mạng.

      Từ tôi sợ bệnh viện và nhà tang lễ, bởi lẽ tôi ngửi được mùi vị của tuyệt vọng lan tràn trong khí.

      Mất tính mạng, đó chẳng phải là mất toàn bộ sao.

      Tôi ngồi ghế chờ trong nhà tang lễ, lặng lẽ nhớ về những chuyện phát sinh quanh tôi mấy năm gần đây, bỗng dưng có chút cảm giác kiếp phù du tựa như giất mộng, trong phút chốc giống như Trang Chu mơ thấy bướm, đâu là thực đâu là ảo.

      Chẳng qua mới có ba năm mà thôi, vậy mà cuộc sống của tôi lại thay đổi hoàn toàn, tưởng chừng như sống cuộc sống khác.

      Nếu như khi xưa tôi chọn lựa giống Dương Dung, tha thứ cho Đổng Thừa Nghiệp, thế tại tôi ra sao?

      Tôi nghĩ mình điên.

      Hôn nhân giúp cho con người ta nhìn chính mình, tôi rất , mình là người nạy cảm nhưng cũng cố chấp, tiếp tục ở bên Đổng Thừa Nghiệp, mặc dù có áp lực về mặt kinh tế nhưng mỗi đêm khuya tĩnh lặng đều nghĩ đến cảnh ta lăn lộn giường với người phụ nữ khác, nghĩ đến giữa bọn họ từng có con, nghĩ đến lạnh nhạt thờ ơ của ta với tôi và Khỉ Con.

      Tôi ở thời khắc ấy, bị bản thân bức đến phát điên, có lẽ làm ra chuyện đáng sợ như Triệu Khiết.

      Tôi và Dương Dung giống nhau, tôi có nhiều dũng khí hơn ấy, nhiều quyết đoán hơn ấy, chủ định cũng bước lên con đường khác ấy.

      Tôi trước giờ hối hận về quyết định của mình, có lẽ đây mới là ý nghĩa của cuộc sống.

      suy nghĩ miên man, bỗng dưng có bóng đen ngồi xuống bên cạnh tôi. Quét mắt về phía bộ tây trang màu đen phẳng phiu vừa người kia, giây phút ấy, rất nhiều chuyện cũ lướt nhanh qua đầu tôi.

      “Những ngày này sống tốt chứ?” Vu Viễn hỏi, giọng trầm thấp, mang theo lưu luyến bị đè ép.

      “Khá ổn.” Tôi trả lời ngắn gọn.

      “Nghe nghiệp của em rất thành công, chúc mừng em.” ấy .

      “Cảm ơn.” Tôi đáp lời.

      Nhưng lời khách khí này dường như khiến khí càng trở nên lạnh lẽo, tôi quen gặp mặt người cũ, cảm thấy ngượng ngùng.

      li hôn rồi.” ấy bỗng nhiên .

      “Ồ.” Tôi cúi đầu nhìn giày mình, trời đổ mưa, chiếc giày màu đen dính chút bùn đất.

      Dùng khăn giấy lau qua, vẫn lưu lại dấu vết.

      Tựa như bất kỳ mối tình nào cũng có vết nứt.

      “Ninh Chân, rất nhớ em, chúng ta có thể làm lại từ đầu ?” ấy cuối cùng cũng ra câu này.

      Tôi quay đầu nhìn Vu Viễn, vẫn là khuôn mặt thon dài ấy, có khí chất ung dung, nhưng tôi lại cảm thấy ấy thiếu điều gì đó.

      “Tôi có bạn trai rồi.” Tôi .

      Đây là chuyện Vu Viễn sớm biết, cho nên khuôn mặt có bất kỳ biểu kinh ngạc nào. ấy chỉ nhìn tôi, trong con ngươi tràn đầy lưu luyến: “Khi xưa em muốn chồng người khác chạm vào mình, liền quyết định li hôn, quá trình rất gian nan, nhưng cuối cùng có được tự do. Giờ có thể gặp em, nhưng ngờ muộn mất rồi.”

      Lông mày tôi khẽ run, nhìn về phía Vu Viễn, bỗng dưng cảm thấy xa lạ.

      Nếu như mấy năm trước đây, có lẽ tôi cảm động bởi những lời này của . Nhưng hôm nay, tôi lại chỉ muốn cười.

      người đàn ông, nếu như lòng thương nhớ người con , tuyệt đối liên lạc với ấy. Lặng lẽ nhớ mong, đó chỉ là tình tiết trong tiểu thuyết, bởi vì có trăm phương nghìn kế để liên lạc với người con mà mình .

      Khi người đàn ông trong thời gian dài liên hệ với bạn, chỉ có hai nguyên nhân:

      là, ta để tâm đến bạn.

      Hai là, ta tai nạn chết rồi.

      ta dám đến tìm bạn, công việc của ta bận rộn, tất cả đều chỉ là những lí do hão huyền mà phụ nữ tự tìm ra để an ủi chính mình.

      Mộ Dung Nhã cũng phải là người có ý chí vững như kiềng ba chân, có chết cũng thay đổi chủ kiến, nếu như thái độ của Vu Viễn kiên quyết, Mộ Dung Nhã nhất định thoải mái mà trả lại tự do cho , cho nên Vu Viễn hoàn toàn thể nào mất đến năm mới có thể li hôn.

      Thực ra rất đơn giản, nhưng cũng quá đỗi tàn khốc: Mấy năm nay rạn nứt giữa ta và Mộ Dung Nhã quá lớn, thậm chí có thể vì Mộ Dung Nhã để tâm ta từng ngoại tình, cho nên tình cảm giữa hai bọn họ mới vỡ tan cách triệt để.

      Sau khi li hôn, Vu Viễn ắt nghĩ đến tôi, bây giờ tôi có nghiệp cũng coi như thành công, xứng với điều kiện của , hai người từng có cơ sở tình cảm, là cặp tình lữ khá thích hợp.

      Bởi lẽ ấy mới tìm đến tôi.

      Chỉ bởi thế mà thôi.

      Đàn ông, là loài động vật thực nhất thế giới.

      Tôi cuối cùng phát ra thứ thiếu người Vu Viễn trong lần gặp lại này là gì, đó chính là thần thái.

      từng, tôi đặt Vu Viễn lên mức tượng đài của vị thần, tôi sung bái , tôi ngưỡng mộ , tôi giao phó cho danh phận “người cứu rỗi”. Nhưng hôm nay, tôi đứng vị trí ngang bằng với , ngồi cùng vị trí với , tôi kéo khỏi bức tượng đài đó.

      Thời khắc này, trong lòng tôi Vu Viễn cởi ra tấm áo khoác mộng ảo, chẳng qua cũng chỉ là người đàn ông thực tế mà thôi.

      Cảnh còn người mất, chúng tôi đều thay đổi.

      Dường như cũng chẳng còn gì đáng để nữa rồi.

      Tôi đứng dậy: “Tình cảm của tôi và bạn trai rất tốt, có lẽ cũng sắp kết hôn rồi, hi vọng có thể tìm thấy hạnh phúc của mình sớm nhất có thể. Tạm biệt.”

      xong, tôi còn bất cứ lưu luyến gì nữa, cất bước rời .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 51:

      Tôi thấy trong chuyện này mình quyết định rất chính xác.

      Từ trước đến nay tôi thích liên lạc với người cũ, nguyên nhân là vì tôi dễ mềm lòng, nếu trong lúc chuyện người kia để lộ chút tình nồng mật ý nào đó, tôi sợ mình quẳng vũ khí đầu hàng mà dẫm lên vết xe đổ. Vậy nên cứ thẳng thừng cắt đứt liên lạc, chặt đứt con đường nối lại tình xưa.

      Trừ khi hai bên chia tay vì hiểu lầm, còn tôi thấy loại chuyện ‘gương vỡ lại lành’ này chẳng hề đáng tin. Giang sơn dễ đổi bản tính khó dời, hàn gắn rồi lại dễ dàng chia tay đó thôi. Như thế chỉ tổ lãng phí thời gian, lãng phí sinh mệnh.

      Nếu hai người tính cách hợp, vĩnh viễn hợp.

      Chuyện đời đâu thể chỉ nhìn bề ngoài là được.

      Chia tay rồi hoàn toàn cắt đứt liên lạc với người kia cũng hẳn là nhẫn tâm, mà đó là phương án tốt lành cho tất cả.

      Giống như đàn ông đa tình gieo rắc tình cảm khắp nơi, cứ nhớ thương đến những người tình cũ – ra bản chất ta là người vô tình mới đúng. ta chỉ bản thân, chỉ chính ta mà thôi.

      Nên trong chuyện này, tôi thấy mình thẹn với lương tâm.

      Nhưng tối hôm nay, lúc tôi ngồi sô pha cùng Cố Dung Dịch xem chương trình ẩm thực, thảo thuận thịt kho tàu nấu sao cho béo mà ngấy, làm cách nào để thịt vừa thơm vừa mềm điện thoại bàn chợt ‘Ting’ tiếng, màn hình hiển thị tin nhắn.

      Người gửi là Vu Viễn – “ buông tay, chờ em.”

      Tin nhắn ngay màn hình, mắt tôi bị cận còn thấy , huống chi là bác sĩ Cố Dung Dịch mắt 10/10.

      Đọc tin nhắn, trán tôi toát mồ hôi lạnh – mặc dù tôi thẹn với lương tâm, nhưng chẳng hiểu sao trong lòng vẫn dâng lên cảm giác có tật giật mình.

      Thế mới những người phụ nữ nhát gan đơn thuần như tôi thể làm cái chuyện đương vụng trộm hay ngoại tình này nọ, nó vượt quá can đảm của tôi.

      ra tôi có thể hiểu tại sao Vu Viễn lại gửi tin nhắn này.

      Có ai đó từng : “Phụ nữ sau khi chia tay đều muốn cho bạn trai cũ đao, còn đàn ông sau khi chia tay luôn muốn bạn cũ lưu luyến.”

      Tôi rất tán thành, còn coi đó là chân lí.

      Thái Thái cũng từng với tôi: “Đàn ông hôm nay muốn ăn thịt nướng, ngày mai lại muốn ăn cá hấp xì dầu, nhưng trong lòng ta biết ngày lại thèm ăn thịt nướng, vậy nên bao giờ bỏ cơ hội ăn thịt nướng đâu.”

      Vì thế Vu Viễn bao giờ ngồi đó chờ tôi như lời ta , mà có thể ngày mai ta lại quen mới, nhưng trong lòng vẫn vấn vương muốn mất tôi.

      Cũng chỉ là tin nhắn thôi, động mấy ngón tay rồi lừa mình, lừa người, lừa thế giới để bản thân vui vẻ.

      Nhưng cái tin nhắn này lại mang đến cho tôi chút rắc rối.

      Tôi lén nhìn Cố Dung Dịch, thấy vẫn tập trung xem TV như vũ, trông chẳng có gì khác thường cả.

      Tôi thầm thả lỏng người, Cố Dung Dịch đúng là người đàn ông trưởng thành chín chắn, để ý đến chuyện nhặt này.

      Nhưng sau khi thả lỏng, trong lòng lại dâng lên chút hờn dỗi – có gã đàn ông khác tơ tưởng đến người phụ nữ của , vậy mà Cố Dung Dịch lại chẳng có chút phản ứng gì, điều đó cũng chứng tỏ quan tâm đến tôi.

      Tôi cứ ôm tâm trạng mâu thuẫn như vậy ngồi xem hết chương trình ẩm thực với . Sáng mai Cố Dung Dịch có ca phẫu thuật nên phải về ngủ sớm. Tôi tiễn ra cửa, đùa: “Ngoan ngoãn lên lầu ngủ nhé, vào thang máy nhớ nhìn trước nhìn sau, cẩn thận cướp sắc.”

      “Yên tâm, nhất định liều chết bảo vệ trong sạch vì em.” Cố Dung Dịch nháy mắt với tôi.

      giày, lúc ra khỏi cửa lơ đãng quay đầu, : “Đúng rồi, nếu có cơ hội em nhắn tin cho gã Vu Viễn kia giúp ta cần chờ, em được bao trọn rồi, bảo ta đến từ đâu về chỗ đó .”

      xong Cố Dung Dịch thèm để ý tới vẻ ngạc nhiên của tôi, bước ra ngoài.

      Dưới ánh đèn ấm áp tự dưng tôi thấy mụ nội nó đẹp trai.

      Đợi bóng dáng khuất sau lối rẽ tôi mới ngậm miệng lại. Trong trái tim như có dòng nước ấm chảy qua, giống như được ăn bánh mật ngọt ngào.

      Dấm của của Cố Dung Dịch đúng là ăn trong thầm lặng lẽ nha.

      Đương nhiên tôi chẳng liên lạc với Vu Viễn, mà thẳng tay cắt đứt liên lạc với ta. Mặc dù nhìn Cố Dung Dịch ghen là chuyện khá vui vẻ, nhưng cái gì cũng có giới hạn của nó, nếu làm cho Cố Dung Dịch hiểu lầm tốt cho tình cảm của chúng tôi.

      Cái gọi là ghen gia tăng tình cảm, ghen lớn thương nhân – chính là đạo lí này.

      ra trong mắt tôi, Cố Dung Dịch được xem như là người đàn ông có cá tính mạnh – đẹp trai chân dài, mặc quần áo nhìn thon gầy còn thoát y là cơ bắp, tam quan đoan chính, rượu chè trai . Đàn ông như vậy đến nay còn chưa kết hôn mà cuối cùng lại bị tôi bắt cóc, trừ duyên phận ra còn có nguyên nhân nữa, đó là do công việc của rất bận.

      Ngày nào cũng phải kiểm tra phòng bệnh, giải phẫu, có khi còn bị điều khám bệnh, về nhà còn phải tra tư liệu, làm báo cáo. Thời gian công tác lại còn cố định, có khi phải ở bệnh viện hai ngày hai đêm.

      Sau này từ miệng Tô Vũ tôi mới biết, ra có ít theo đuổi Cố Dung Dịch, cũng từng trải qua mấy mối tình, nhưng vì công việc quá bận, có thời gian hẹn hò với bạn , dẫn đến bạn đơn tìm người khác, thế là tình tan.

      “Rốt cuộc có mấy lần vậy?” Tôi tò mò.

      Tô Vũ đỡ cái bụng to thầm bên tai tôi: “Ba lần, nhưng chị ngàn vạn lần đừng cho Dung Dịch biết là em nha.”

      Tôi bỗng bật cười, cảm thây nhân ngoại hữu nhân sơn ngoại hữu sơn, thảo nào lần trước tôi hiểu lầm Cố Dung Dịch ngoại tình lại phản ứng lớn như vậy, ra có nhiều kinh nghiệm đau thương như thế.

      Hai chúng tôi đúng là người lưu lạc thiên nhai, xứng đôi vừa lứa.

      May mà chúng tôi đều là người trưởng thành, cần cả ngày quấn quýt đương. Mỗi khi ở bệnh viện mệt mỏi, nhắn tin cho tôi.

      Có khi : “Mệt quá, sáng nay mổ hai ca, chiều lại có tiếp, cầu thịt kho tàu thơm nức mũi.”

      Có khi : “Hôm nay thấy bé trai, còn ăn nhiều hơn Khỉ Con nữa, xin số điện thoại rồi, có thể suy nghĩ làm thông gia.”

      Có khi nhắn gì, chỉ gửi cái mặt cười.

      Tôi ở nhà vẽ tranh, mỗi khi thấy tin nhắn của đều bật cười.

      Mỗi khi ở bên Cố Dung Dịch đều có cảm giác vô cùng bình yên, được biết đến những hạnh phúc giản đơn, mà những hạnh phúc đó đều chân , có thể nắm trong tay.

      Khi tình cảm của tôi và Cố Dung Dịch ngày càng thắm thiết hơn Thái Thái gọi điện tới, báo cho tôi biết ấy mang thai.

      Tôi vui mừng thay ấy, dặn dò những thứ cần lưu ý trong thời gian mang thai cho ấy biết.

      Nhưng Thái Thái kiên nhẫn nghe, bắt đầu tám chuyện. Thời đại học trong lớp chúng tôi có bạn rất xinh đẹp nhưng hay thích giả bộ, đặc biệt là trước mặt các bạn nam luôn giả bộ đơn thuần, làm tiểu bạch thỏ. ra bạn kia quen N bạn trai rồi, nhưng mỗi lần nghe bọn tôi chuyện H ta đều tròn mắt hỏi: “Các cậu gì thế? Sao tớ nghe chẳng hiểu gì cả.”

      Thái Thái và tôi lúc đó ngay cả mối tình đầu cũng chưa có, nhưng lại hay thích mấy chuyện H, tỏ ra kinh nghiệm đầy mình. Còn bạn kia kinh nghiệm đầy mình lại làm ra vẻ ngây thơ theo kiểu nam nữ nắm tay là có thể mang thai vậy.

      Thái Thái lúc ấy tổng kết điều: “Càng là người trong sáng càng thích giả bộ trong sáng, còn người trong sáng lại thích giả bộ trong sáng.

      Chuyện Thái Thái muốn tám với tôi là bạn kia sau khi làm liền đương với phú nhị đại1, lâu sau dọn đến sống chung với ta.

      [1] Phú nhị đại: Con nhà giàu đời thứ hai.

      Mà phú nhị đại mới chia tay với bạn trước, cách khác căn nhà hai người họ ở chính là nơi chung sống hơn năm của phú nhị đại với bạn cũ. Sau này bạn cam lòng, quay về gây , hơn nửa đêm gọi cho phú nhị đại mình du lịch, bảo ta chuyển tiền cho mình. Phú nhị đại cũng đa tình, trước mặt bạn tại chuyển tiền cho bạn cũ. kia tức điên lên nhưng vẫn kìm được, bày mưu tính kế cuối cùng cũng đuổi được bạn cũ, kết hôn cùng phú nhị đại.

      “Mày nghĩ ta có hạnh phúc ?” Thái Thái hỏi.

      “Hạnh phúc là chuyện riêng của mỗi người, có lẽ trong mắt chúng ta tình như vậy thuần khiết, thể hạnh phúc. Nhưng ta lại thấy đó là hạnh phúc, ta giành được thứ mình muốn, như thế là đủ.” Tôi .

      Thái Thái thở dài: “Mày cũng biết trước đây tao rất ghét ta, mỗi lần gặp mặt đều cãi nhau ầm ĩ. Bây giờ trưởng thành rồi tao vẫn khinh bỉ tam quan của ta, nhưng tao phục ta điểm – từ đầu đến cuối ta luôn biết mình muốn gì, và dùng hết thủ đoạn để giành được nó.”

      Tôi ngẫm nghĩ, thấy đúng thế . Người ta sống đời, quan trọng nhất là biết được mình muốn gì, để dựa vào đó mà cố gắng.

      “Ở điểm này hai chúng mình bằng ta.” Tôi .

      Đúng thế, tôi và Thái Thái đều trải qua đổ vỡ, đường vòng, dính đầy vết thương mới biết bản thân muốn gì.

      Nhưng bọn tôi cũng được xem là may mắn, vì cuối cùng cũng tìm được thứ mình muốn.

      “Bây giờ mày gả cho ông chồng tốt, lại có em bé, cũng coi như trọn vẹn rồi còn gì, sau này ngồi hưởng phúc giúp chồng dạy con là được.” Tôi .

      Thái Thái hừ tiếng: “Vạn lý trường chinh mới bắt đầu thôi. Vợ mang thai là lúc chồng dễ ngoại tình nhất, có vết xe đổ là mày đó, tao phải lấy đó làm bài học, phải trói ta chặt.”

      Khốn kiếp, bạn thân có khác, giết người cần dùng gươm đao, sợ làm tổn thương tâm hồn yếu ớt của tôi gì cả.

      Thái Thái phỉ nhổ: “Đừng giả bộ yếu ớt, tâm hồn mày còn mạnh hơn cả Hulk khi tức giận nữa đó.”

      Tôi thấy Thái Thái cũng có lí, tôi cũng cảm thấy may mắn vì mình có tâm hồn mạnh mẽ như vậy, vì nó mà tôi có thể sống bình an đến tận hôm nay.

      Cuối cùng Thái Thái tổng kết: “Tình cảm bao giờ là mãi mãi, xã hội này quá nhiều cám dỗ, chúng ta đều là người, mà người đều có thói hư tật xấu, tình cảm của hai người rồi gặp nhiều sóng gió, chúng ta lúc nào cũng phải hâm nóng tình .”

      Sau cuộc chuyện với Thái Thái, lâu sau, tôi và Cố Dung Dịch gặp phải trắc trở .
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. L Khuynh Tâm

      L Khuynh Tâm Well-Known Member

      Bài viết:
      468
      Được thích:
      1,031
      Chương 52:

      Quãng thời gian ấy, Cố Dung Dịch lại bắt đầu trở nên bận rộn. Hôm đó, vốn dĩ ấy buổi tối về ăn cơm, tôi bèn hầm nồi canh gà, kết quả lúc gần tan ca được thông báo lại có cuộc phẫu thuật khẩn cấp, vì thế đành phải lỡ hẹn. Tôi xót mấy ngày gần đây vất vả, nên quyết định mang canh gà đến bệnh viện cho uống.

      Tôi bấm chuẩn thời gian tiến hành phẫu thuật xong để đến, quả nhiên lúc đến cuộc phẫu thuật của kết thúc, nằm trong phòng làm việc nghỉ ngơi.

      Nhưng đồng thời trong phòng làm việc vẫn còn người khác, đó là ý tá trẻ tuổi.

      ý tá đó tên là Vạn Quyên, lần trước Khỉ Con nằm viện tôi từng gặp qua ta mấy lần, cơ bản đều luẩn quẩn xung quanh Cố Dung Dịch. Hơn nữa tôi cũng vô ý nghe được đám ý tá tám nhảm rằng cái Vạn Quyên đó có ý với Cố Dung Dịch.

      Lúc này, Cố Dung Dịch ngồi trước bàn làm việc, đặt đầu hai tay, say giấc nồng. Còn cái Vạn Quyên kia lại nhàng đắp tấm thảm lông lên lưng Cố Dung Dịch, ngắm nhìn Cố Dung Dịch, tình ý trong đôi mắt tựa biển sâu.

      vị chua loét trào lên ngực tôi.

      Dựa theo bản tính của tôi, tuyệt đối muốn xông lên lôi Vạn Quyên ra, ôm trọn lấy Cố Dung Dịch tuyên bố chủ quyền.

      Nhưng sống đời, bản tính luôn là thứ cần được che dấu. Hơn nữa hành vi của Vạn Quyên cũng có thể giải thích là quan tâm giữa đồng nghiệp, cho nên tôi cũng chỉ đành đứng ngoài cửa, mỉm cười với Vạn Quyên: “Cảm ơn nhé!”

      Câu này chứa rất nhiều ý nghĩa: Cảm ơn đắp tấm thảm lông cho người đàn ông của tôi .

      Vạn Quyên quả nhiên cũng phải nhân vật tầm thường, nhìn thấy tôi chỉ ngây ra chút, xấu hổ cũng chẳng vội vã, liếc nhìn sang cặp lồng giữ nhiệt tôi cầm, cười nhạt: “Mang đồ ăn đến cho bác sĩ Cố phải ? Ninh tiểu thư quả là người hiền hậu, hổ là người làm mẹ.”

      Câu này của Vạn Quyên mặn nhạt, nghĩ qua loa đại khái hay nghĩ sâu nghĩ xa đều mang hàm ý.

      Tôi cũng bình tĩnh cười: “Đúng thế, quãng thời gian này ấy bận rộn quá. Hôm nay với tôi rằng lâu rồi chưa được ăn canh gà tôi hầm, thế nên tôi liền hầm nồi canh mang đến cho .”

      mặt Vạn Quyên mặc dù cười nhưng trong giọng lại chẳng có gì là vui vẻ cả: “ Ninh tiểu thư quan tâm chăm sóc bác sĩ Cố, ân cần như thế, chẳng trách bác sĩ Cố chọn Ninh tiểu thư làm bạn .”

      Tôi suy tư chút, cho rằng câu này có ý là, bởi vì tôi quan tâm chăm sóc Cố Dung Dịch nên ấy mới nhìn trúng tôi.

      Khuôn mặt tôi cứng ngắc, nhưng công phu diễn vẫn phải làm, bèn đáp: “Tình cảm đều phải có qua có lại, ấy đối với tôi tốt như thế, tôi nhất định đối xử tốt với ấy. nhìn những người đơn phương mà xem, theo đuổi cuồng nhiệt thế nhưng cuối cùng vẫn là công dã tràng, chính bởi vì đối phương có tình cảm, nên chỉ có bên cố gắng chủ động có kết quả. có đúng , Vạn tiểu thư.”

      Vạn Quyên dường như bị tôi phải chỗ đau, hai má phập phồng, miễn cưỡng cười : “Tôi phải làm việc rồi.”

      Đợi ta khỏi phòng làm việc, tôi bưng cái ghế đến ngồi cạnh Cố Dung Dịch. Nhìn say giấc nồng, cơn giận kìm được mà trào dâng, ngủ đến chút cảnh giác cũng chẳng có, xém chút nữa bị người ta cướp sắc cũng biết.

      Càng nghĩ càng tức, càng tức càng nghĩ, nhịn nổi mà nhéo tai Cố Dung Dịch. Tai cũng sạch tựa bạch ngọc, bị tôi nhéo, thoáng chốc đỏ bừng. Mà lúc này, Cố Dung Dịch nắm chặt tay tôi, kiên nhẫn mà hừ tiếng, ý thông báo rằng mình tỉnh. Lúc này tôi mới nhớ Cố Dung Dịch sau khi ngủ dậy có tật xấu là hay cáu gắt, tim đập lỗi nhịp, nên tôi chuẩn bị tốt tinh thần để hứng chịu lửa giận của .

      Cố Dung Dịch cau mày mở mắt nhìn chằm chằm vào tôi, khiến dây thần kinh của tôi căng như dây đàn, chuẩn bị lấy chuyện Vạn Quyên để đối kháng với cơn giận của . Ai ngờ ấy nhìn thấy tôi xong, biểu cảm khuôn mặt nhất thời thả lỏng, sau đó liền nắm lấy bàn tay vừa nhéo tai lúc nãy của tôi, đặt xuống bàn, dùng làm gối đầu tiếp tục ngủ.

      Đây có khác nào lấy tay tôi làm thành gối đầu bằng thịt đâu.

      Hơi thở nóng bỏng từ mũi phà lên mu bàn tay tôi, có cảm giác ngưa ngứa, cái ngứa ấy từ mu bàn tay truyền đến trái tim tôi.

      Thái độ đề phòng của Cố Dung Dịch với tôi khiến tôi vô cùng vui vẻ, lúc này dù thêm bao nhiêu oán hận cũng đều bị dung hòa.

      Đợi tỉnh hẳn, tôi quyết định đưa về nhà, có người thầm thương trộm nhớ miếng thịt ba chỉ này rồi, phải coi chừng nghiêm ngặt.

      Tôi lái xe, Cố Dung Dịch ngồi bên ghế phụ húp sạch sành sanh canh tôi mang đến, dáng vẻ đó rất chi là hưởng thụ, làm cho đầu bếp lớn tôi đây rất có cảm giác thành tựu.

      Nhưng song song cảm giác thành tựu, trong lòng tôi dấy lên cảm giác của nguy cơ.

      Ngay lập tức, tôi vờ vô tình hỏi: “Cái đồng nghiệp tên Vạn Quyên của rất tốt, hôm nay lúc em mới đến vừa hay thấy ấy sợ bị lạnh mà đắp tấm thảm lông cho .”

      “Ồ.” Cố Dung Dịch trả lời câu theo bản năng, dừng lát, lại dùng cái ngữ điệu chầm rì rì : “ phải em … ghen đấy chứ?”

      Tôi quả thực là ghen đấy, nhưng suy cho cùng Cố Dung Dịch cũng làm ra động nào đúng đắn, cho nên tức giận với có lẽ là chuyện bạn nên làm.

      Thế là tôi thở dài môt hơi, : “Thực ra, ấy nhìn trúng cũng là chuyện thường tình, chứng minh năng lực thẩm mĩ của ta kém. Nhưng em vẫn muốn gửi lời đến ấy.”

      “Lời gì?” Đôi mắt Cố Dung Dịch như biết cười trong đêm khuya tăm tối.

      với ấy, bác sĩ Cố Dung Dịch bị tôi bao chọn rồi.” Tôi muốn “gậy ông đập lưng ông” .

      xong, tôi và Cố Dung Dịch nhìn nhau, rồi cả hai đều bật cười.

      Mặc dù xảy ra tranh chấp với Cố Dung Dịch bởi chuyện này, nhưng tôi nghĩ đến bệnh viện có quả bom hẹn giờ Vạn Quyên, trong lòng vẫn cứ thoải mái.

      Bạn nghĩ xem, thời gian Cố Dung Dịch ở bệnh viện còn nhiều hơn ở nhà, nếu như ở cùng với Vạn Quyên nhiều mà lâu ngày sinh tình, làm ra chuyện gì khuất tất, tôi đây chẳng phải lại trở thành bi kịch rồi sao.

      Chuyện nay chẳng mấy chốc bị Thái Thái biết, ấy lập tức nghĩ mưu kế giúp tôi, bảo tôi nhất định phải bóp chết cái ý nghĩ kia của Vạn Quyên từ trong trứng nước.

      “Thế nhưng hai người phụ nữ tranh giành người đàn ông, có khi nào cảm thấy coi mình ra gì .” Tôi hỏi.

      Tôi trước nay luôn tin vào câu : thứ đồ có thể bị cướp phải là của bạn.

      Thái Thái mới mang thai, nội tiết tố mất cân bằng, dễ dàng bị xúc động, lập tức mắng lớn tôi: “Ninh Chân à Ninh Chân, mày là con gà mờ ù ù cạc cạc. Dù cho phương diện công việc hay phương diện tình cảm, mày đều muốn tranh giành, muốn cướp đoạt. Mày cho rằng như thế là bình tĩnh, thực ra đó là đần! Thứ của mình phải cướp về! Đổng Thừa Nghiệp bệnh ăn vào máu, thuốc cứu chữa, trực tiếp từ bỏ cũng coi như thôi, nhưng Cố Dung Dịch còn trẻ trung lại tốt đẹp như thế, mày nhất quyết được buông tay! Chưa hết đâu, hạnh phúc là dựa vào bản thân tranh giành mà có, cần theo chủ nghĩa quá hoàn mĩ, bất kỳ người đàn ông nào cũng có thể bị mê hoặc, dụ dỗ. Mặc dù nguyên nhân bên trong quyết định bản chất bên ngoài, nhưng nguyên nhân bên ngoài cũng kém phần quan trọng, có trách nhiệm, có nghĩa vụ đuổi bay những con ruồi nhặng lởn vởn xung quanh nửa của mình.”

      Tôi khá để tâm đến những lời Thái Thái , cho nên hôm nay Cố Dung Dịch hẹn tôi quốc khách cắm trại ngoài trời cùng với mấy người đồng nghiệp, tôi đồng ý luôn, bởi vì Vạn Quyên cũng .

      “Đường hiểm gặp địch, kẻ mạnh dạn ắt thắng”, tôi quyết định chống lại Vạn Quyên.

      Chúng tôi đến khu khỉ mát nằm núi gần ngoại thành, phong cảnh nơi đây tuyệt đẹp, khí trong lành, có thể khiến cho con người ta tạm thời quên những phiền não nơi thành phố bê tông cốt thép.

      Vạn Quyên và đồng nghiệp nữ khác có xe, Cố Dung Dịch và tôi liền chở bọn họ. Vốn dĩ Vạn Quyên rất hưng phấn, ai dè nhìn thấy tôi ngồi ghế lái phụ, sắc mặt phút chốc ỉu xỉu.

      Người đồng nghiệp nữ kia biểu lại rất bình thường, nhìn thấy tôi liền trêu ghẹo: “Tôi này, bác sĩ Cố Dung Dịch là trạch nam chính hiệu, lúc trước hoạt động gì ấy cũng tham gia, chẳng hiểu sao lần này lại đổi tính, ra là mang theo bạn đến để hưởng thụ lãnh mạn nha.”

      Cố Dung Dịch ngờ lại rất thoải mái, chẳng ngượng ngùng, trực tiếp thừa nhận: “Đúng thế, ngày thường công việc quá bận rộn, thời gian bên cạnh ấy quá ít, nên phải tranh thủ lúc nghỉ phép mà bồi thường cho ấy thôi.”

      Lúc này, cái người im phăng phắc từ lúc lên xe cho đến giờ bỗng mở miệng: “Ninh tiểu thư mang con đến sao? Thế đứa trẻ đó ai trông nom? Trẻ trong giai đoạn mẫn cảm, có khi nào lại cảm thấy mẹ chỉ mải hẹn hò với bạn trai mới, quan tâm đến nó mà ghen tị ?”

      Mặc dù Vạn Quyên cố tình ra vẻ đùa nhưng thực tế, lại tuyên cáo với tất cả mọi người thực tôi là người có con.

      Ngay tức khắc, tôi thấy đồng nghiệp kia thầm dùng củi chỏ huých vào tay Vạn Quyên, nhắc nhở ta đừng có lăng nhăng, nhưng khuôn mặt Vạn Quyên vẫn như thường, vẫn cứ làm theo ý mình.

      Dẫu sao chuyện tôi là bà mẹ đơn thân cũng chẳng phải bí mật gì, mọi người đều biết cả. Càng muốn trốn tránh càng chứng tỏ có gì đó nên mới che dấu, mà Khỉ Con là niềm kiêu hãnh, phải là nhược điểm của tôi, tôi hoàn toàn chẳng có gì để che dấu cả.

      Tôi liền đáp: “Con tôi được ông bà ngoại mang về quê chơi rồi, Dung Dịch vốn cũng muốn mang con bé theo, nhưng lại lo lắng dã ngoại ban đêm nhiệt độ ngoài trời thấp dễ khiến trẻ con mắc bệnh. Hơn nữa, tại con tôi hề ghen tỵ với Dung Dịch, mà là ghen tỵ với tôi. Bởi Dung Dịch thân với con bé, cho nên lúc tôi và ấy ở bên nhau, con bé đều bám lấy Dung Dịch.”

      “Đó là bởi vì sức hấp dẫn của quá lớn.” Cố Dung Dịch đắc ý.

      “Đó là bởi vì da mặt dày.” Tôi cười .

      ra, tôi thấy đấy võ mồm chỉ là thứ yếu, đối với Vạn Quyên mà , vũ khí có lực sát thương lớn nhất chính là tôi và Cố Dung Dịch khoe ân ái.

      Quả nhiên, thấy chúng tôi kẻ tung người hứng như thế, sắc mặt Vạn Quyên còn đen hơn đít nồi.

      Kỳ thực, tôi rất ý nghĩ của Vạn Quyên, ta chẳng qua thấy phục.

      ta cho rằng mình trẻ hơn tôi, lại chưa từng kết hôn, cho nên rất phục khi Cố Dung Dịch chọn tôi mà phải là ta.

      Tôi lại chẳng xem thường chính mình, tôi tin bản thân có sức hấp dẫn và điểm nổi bật thuộc về riêng tôi.

      Hơn nữa suy nghĩ của Vạn Quyên cũng quá mức đơn giản, nếu như Cố Dung Dịch kén vợ kén chồng dựa vào điều kiện, thế thế giới này vẫn còn biết bao nhiêu chưa kết hôn trẻ trung xinh đẹp hơn ta, có tôi Cố Dung Dịch cũng nhất định chọn ta.

      Hai tiếng sau, chúng tôi đến được khu nghỉ dưỡng. Biển rừng ở đây mịt mờ, phóng tầm mắt ra xa tất cả đều là mày xanh, khiến cho tâm tình con người trở nên vui vẻ thoải mái. Nhảy xuống xe, tôi hít thở khí nơi rừng núi, chỉ cảm thấy mỗi tế bào đều dãn nở.

      Còn hai người đồng nghiệp nam khác cũng đến nơi, đứng đợi ở đó từ sớm. Lúc này gần đến trưa, mọi người quyết định bắt đầu nướng đồ.

      Ba người đàn ông ở đây phụ trách rải than nhóm lửa, tôi, Vạn Quyên và người đồng nghiệp nữ khác phụ trách làm đồ ăn.

      Chẳng mấy chốc, than nhóm lửa, xiên thịt, chân gà cánh gà, râu mực, đậu phụ khô các loại được đặt giá nướng sắt, dưới nhiệt độ cao, dưới hương dầu mỡ bao trùm tỏa ra mùi hương thơm lừng.

      Có lẽ do bệnh nghề nghiệp, lúc nướng đồ Cố Dung Dịch và mấy người bọn họ sạch hơn hẳn những du khách khác, chịu nổi vết bẩn, vô cùng chú trọng vệ sinh thực phẩm. biết vì sao, tôi nghĩ đến bệnh sạch của Cố Dung Dịch, kìm được mà mỉm cười.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :