1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hearts Aflame - Johanna Lindsey

Thảo luận trong 'Truyện Phương Tây (Sưu Tầm)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 33 (phần 1/2)

      “Tự hỏi, nếu mình trốn ở dưới cái bàn này, liệu ấy có tìm thấy mình ?”

      Eda ném cho Kristen ánh nhìn sắc lẻm. “ , hỏi cái kiểu gì thế?”

      “Cái kiểu kỳ cục,” Kristen trả miếng khi thả mình phịch xuống chiếc ghế.

      Sau những thời khắc chờ đợi đứng tim như thế, bây giờ nàng có quyền bực bội, nhưng đó phải là lý do tại sao nàng cáu kỉnh. Nàng thích bị trách mắng vì những lỗi phải của nàng, vì thế phòng thủ là trạng thái đúng đắn để đối mặt với cơn giận của Royce. Tốt hơn là nàng nên tránh nó . Thực ra nàng ước có nơi nào đó nàng có thể trốn trong chốc, chỉ cho đến khi hạ hỏa. Nhưng chẳng có xó xỉnh nào cả, chẳng có nơi nào trong nhà của cả.

      quay về có mình thôi sao?” Eda xen vào những suy nghĩ của nàng. “Ngài Royce đâu?”

      Kristen tùy tiện phẩy tay. “Có vài rắc rối với tù binh. Ngài ấy về ngay.”

      về , ngay sau đó, và mắt chiếu vào nàng từ bên kia sảnh. Nhưng có vẻ như chưa sẵn sàng để xử nàng, vì ánh nhìn của chỉ thoáng và tiến đến chiếc ghế trống của ở chiếc bàn dài, phải về phía nàng.

      Thế là, chỉ quay lại với việc chè chén và vui chơi của mình, cứ như thể chưa hề gần như mất mạng. Tại sao việc này lại làm nàng cáu kỉnh hơn?

      “Tôi lại ngủ chỗ bà được , Eda?”

      biết là được mà. thấy đó, Ngài Averill và gia đình rời hôm nay.”

      “Phải, nhưng tôi thích ngủ với bà.”

      á? Thế mà tối hôm qua cự nự vì được ngủ ở cái giường mềm mại của ?”

      “Tôi đâu có cự nự!” Kristen cắn cảu.

      “Ồ, hố, cái gì làm hờn dỗi thế?”

      Câu hỏi đáng để được trả lời. “Sao ngài ấy lại theo tôi hả Eda? Tôi đâu có lâu đâu.”

      Eda nhún vai trả lời. “Ngài ấy thấy Uland bước vào rảo mấy vòng với vài câu chuyện làm cậu ấy vện lên. Ông chủ liền gửi Edrea xem có chuyện gì. Thằng ngờ ngệch nghĩ kinh ngạc khi được mấy gã Viking của chào đón như thể em thất lạc lâu ngày, và có thể chẳng còn chiếc xương lành lặn nào sau khi được chuyền quanh và ôm chặt bởi mấy cái gã khổng lồ ấy.”

      “Điều đó làm ngài ấy tìm tôi à?”

      , ông chủ tiếp tục ăn. Nhưng tôi dòm chừng ngài ấy.” đến đây Eda rúc rích. “Và ngài ấy ngó ra cửa, đợi quay về. Tôi đoán cuối cùng ngài quyết định rằng quá lâu.”

      Và Kristen đoán rằng vào lúc đó, Royce muốn nhà Vua thấy cơn giận của . Nhưng chẳng chút nghi ngờ rằng nàng cảm nhận được cơn giận ấy chốc nữa. chẳng để vụ lùm xùm này chìm xuồng mà bị trừng phạt như từng bỏ qua việc đào tẩu của nàng.

      Nàng nhìn về phía , nhưng chẳng thể thấy vì Alden ngồi bên cạnh và che khuất khỏi tầm nhìn của nàng. Alfred ngồi phía bên kia Royce, và từ góc ngồi của mình, nàng cũng thể nhìn thấy nhà Vua.

      Edrea đến bên Kristen, đặt lên bàn chiếc khay gỗ. Tất cả những gì còn lại đó chỉ là vài mẩu vụn bánh mì.

      “Họ rất thích, biết , bánh mì làm đó,” Edrea bảo . “Ngay cả ông chủ cũng khen và hỏi ai làm bánh.”

      “Rồi cho ngài biết ?”

      hề, tôi e rằng hơn nữa các vị lãnh chúa nhổ bánh , họ sợ rằng đầu độc họ.”

      Đôi mắt nâu sẫm của Edrea hấp háy. Ắt hẳn ta đùa. Kristen khó màtin được câu chuyện, để xem thực với nàng về món bánh của nàng.

      “Sau khi họ dùng xong, lúc đó cho họ biết cũng được mà”, Kristen trả miếng.

      Giờ Edrea vỡ ra cười. “Uland đúng. rất khác lạ. Eda cũng thế, nhưng Eda lại thích . Điều này kỳ lạ.”

      Kristen đành cười mặc dù chẳng thấy vui tí nào. “Tin sao nổi, bà già đó quá ư là ác nghiệt.” Giọng nàng cao lên vào phần cuối để Eda có thể nghe được.

      Nhận xét của nàng được đáp trả bằng cái khịt mũi từ Eda và nụ cười nhăn nhở từ Edrea. “Phải rồi, với tính khí của mình, Eda có thể nhầm lẫn. Có lẽ mấy gã Viking cũng quá rụt rè.”

      Kristen ướm lời “ ấy tên Bjarni,”

      “Ai cơ?”

      chàng mê đó.”

      tội tình hề biết phải làm sao để che dấu niềm vui sướng. Khuôn mặt xinh xắn của sáng bừng lên với kinh ngạc. “ ấy thế à?”

      Kristen biết chính xác tình trạng sâu xa của động cơ Bjarni và những người khác vào lúc này, nhưng chí ít là phải chuyện với phân tâm. “ ấy bực mình vì ấy thể tự với được. phải nhờ Thorolf dạy ngôn ngữ của , nhưng xin chớ ngạc nhiên nếu chẳng hiểu gì hết khi nghe họ , vì bản thân Thorolf cũng rành tiếng của .”

      Suốt tiếng đồng hồ sau đó, Edrea ngừng hỏi về chàng Viking trẻ, và Kristen tô vẽ bức tranh rực rỡ mà chẳng nghi ngờ gì dẫn đến kết cục thất vọng tràn trề, vì Bjarni phải là mẫu người hoàn hảo đầy đức tính như nàng nhào nặn. gã đàn ông hưởng thụ, chẳng chút nghiêm túc. Nhưng nếu Edrea đủ ngốc ngếch để tin bất cứ điều gì để có thể tranh thủ trợ giúp của trong cuộc đào thoát, Kristen thể tội nghiệp cho nàng được.

      Bạn bè của nàng và tự do của họ phải được đặt lên tình cảm của nàng Saxon. Nếu Kristen có thể tiếp cận Lyman và chiếc chìa khóa đó, nàng tự làm. Nhưng nàng bị bắt trở lại phòng ngủ của lãnh chúa.

      cứ ngồi đó mà chẳng thèm làm việc,” Eda ngang qua cằn nhằn Kristen khi Edrea được gọi chuốc thêm rượu vào mấy chiếc sừng. cũng nghỉ để mai còn có thể làm việc sớm. Tiểu thư Darrelle đòi thêm bánh mì quả hạch do làm cho riêng ấy. ấy nghĩ tôi giấu công thức làm bánh cho riêng mình trong suốt ngần ấy năm trời.”

      “Và đương nhiên là bà để mặc cho ấy nghĩ vậy.”

      “Dĩ nhiên.” Eda cười hình hịch. “À mà và Edrea túm tụm vì chuyện gì thế?”

      ấy thích tù binh.”

      Nghe vậy, Eda nhướng bên mày khó chịu. “Tôi mong là bảo ấy đó là chuyện thể.”

      “Thế tại sao lại ? Họ là đàn ông, giống như Royce vậy thôi. Chắc ngài ấy độc ác đến mức gửi phụ nữ đến để thỏa mãn những nhu cầu tự nhiên của họ. Nếu , thất vọng gây khích động. Rắc rối theo sau. Điều này dễ hiểu mà --"

      “Chúa gìn giữ chúng con!” Eda cắt lời nàng trong kinh ngạc. “Thoạt đầu, đòi đem thức ăn cho họ. Bây giờ muốn đưa đám chị em ta đến cho họ. ngủ , trước khi nảy ra ý nghĩ tiếp theo là họ được phép cưới vợ và ở luôn đây.”

      “Nhân tiện bà đề cập đến vấn đề này….”

      Kristen phóng vội trước khi Eda có thể lên tiếng. Nàng vẫn còn mang nụ cười môi cho đến khi lên đến những bậc cùng của cầu thang. Rồi việc chòng ghẹo Eda cũng xao nhãng khi nàng bận nghiêng ngó quan sát cánh cửa phía cuối hành lang. Nàng thở dài, chậm chạp về phía đó, lòng tự hỏi nàng có bao nhiêu thời gian trước khi Royce đến gặp nàng.

      Nàng có đến nửa phút. Ắt hẳn rời sảnh ngay lúc nàng . Nàng đứng bên chiếc bàn, lưng quay về phía cửa. Nàng định cởi quần áo và tận dụng số nước bàn. Khi cánh cửa bật mở, nàng thậm chí còn kịp tháo đai lưng ra.

      “Cái quái gì xảy ra với đám tù binh vậy hả Kristen?”

      Nàng quay ngoắt lại, đôi mắt trong veo mở to nhìn Alden, chứ phải Royce. Nàng mất lúc để trấn tỉnh lại với bất ngờ; rồi nàng nhìn về phía đám khí giới treo tường.

      “Thôi mà,” , như guốc trong bụng nàng. “Nghe tôi trước khi cố cắt cổ tôi lần nữa. Tôi rành họ tôi quá mà. Khi ảnh giận, ảnh thét lác, khi điên tiết, ảnh đập đầu mọi người lại với nhau. Khi nổi cơn cuồng nộ, ảnh im lìm chết người, và khi đó chỉ có Chúa mới giúp được linh hồn bất hạnh của kẻ phá vỡ câm lặng đó. Giờ ảnh thịnh nộ. Điều gì gây nên nó vậy?”

      “Sao mà hỏi Ngài ấy?”

      “Hỏi ấy hả?” Alden rùng mình, và Kristen tự hỏi biết đó là hay ta làm bộ nữa. “Khi nào ấy như thế, tôi chẳng dám lảng vảng xung quanh ấy đâu.”

      “Và tôi chẳng muốn ở gần , chàng Saxon ạ. cần sợ rằng tôi tấn công . Tôi hứa với họ của rằng chừng nào nhà Vua của các người còn ở đây, tôi tránh xa ra.”

      nụ cười nửa miệng cong lên đôi môi . “Ý là lúc này tôi an toàn nếu đến gần hả?”

      “Tôi chẳng đề nghị điều đó đâu,” nàng mơ hồ đáp trả.

      “Chí ít cũng cho tôi biết chuyện gì xảy ra chứ? Biết đâu sau đó tôi có thể biết làm cách nào để hạ hỏa cho ảnh chứ.”

      Nàng nhún vai chút ngại ngùng, thế nhưng lời ngược lại với vẻ lãnh đạm của nàng. “Ngài ấy cư xử như tên ngốc não vậy. Ngài vào giữa những tù binh để đưa tôi ra ngay trong sào huyệt của họ.” Giọng nàng bắt đầu vút cao, nàng quay lại cáu kỉnh. “Thorolf giữ tôi, nhưng thay vì Royce khôn ngoan bỏ lúc đó, vì tôi cũng xe nếu ngài ấy làm thế, ngài lại bước vào để đưa tôi ra. Đây là điều ngu ngốc, kiêu ngạo nhất mà ngài ấy từng làm. Đó chính là điều họ mong ngài ấy làm!”

      “Thế nhưng chẳng có gì xảy ra.”

      Biểu của Kristen cho thấy kinh tởm của nàng. “Vấn đề phải ở chỗ đó. Ngài ấy xoay chuyển tình thế và ở thế thượng phong. Ngài ấy có thể dể dàng thấy mình nằm trong tay bọn họ.”

      “Điều này làm vui à?”

      Nàng trừng mắt nhìn . “Tôi cho điều muốn biết. Giờ để tôi yên.”

      gật đầu, nhưng đế thêm trước khi quay gót ra , “ , có lời cảnh báo cho đây. Đừng với ấy những gì vừa với tôi. Tôi nghĩ lần này ấy dung thứ khi bị gọi là tên ngốc não đâu.”

      mở cửa bước ra, và gặp ngay Royce đứng đó. Alden rên trong lòng, thầm cầu nguyện rằng Royce nghe được bất cứ thứ gì trong câu chuyện. Kristen rèn luyện nhiều mặt tính cách, nàng nhận thấy Alden đúng. Bề ngoài Royce nhìn trầm tĩnh, nhưng đó chỉ là cái nhìn sơ đầu tiên. cái nhìn gần hơn thấy đôi môi mím chặt, ánh mắt nguy hiểm của .

      “Em làm gì ở đây vậy, em họ?”

      Alden đùa cợt, “ giúp nàng chuẩn bị cho cuộc vây hãm.”

      Royce thấy vui tí nào. “Giúp đỡ ấy, đó là thói quen khôn ngoan mà em hình thành. Cuối cùng rồi cũng dẫn đến việc em lãnh đủ dao vào lưng thôi. Biến , để chúng tôi yên.”

      Những lời này được rất nhàng, nhưng Kristen nhận thấy mối đe dọa dấu bên dưới. Nàng quay lưng lại phía cánh cửa đóng, lo lắng cắn môi dưới. Duy nhất có lần nàng thấy Royce giống như vầy trước đây: đó là lần đầu tiên nàng thấy . lạnh lùng rồi giết cả đám. Lần này sao? Nàng quá sợ hãi, chắc chắn rằng giết nàng. Điều mà nàng e sợ là phải đối mặt với điều mà nàng biết.

      “Lúc này tôi buộc phải tự hỏi, có điều gì nàng từng phải là dối trá.”

      Kristen cứng cả người. Chúa giúp nàng, nàng chắc chắn là thể tự giúp mình nếu nàng thể hiểu được . Có gì liên quan giữa điều xảy ra với nhận xét thất thường vừa được thốt ra?

      “Em phải cho rằng ngài có lý do để thế, thưa ngài. Liệu ngài cho em biết hay em phải tự đoán ra?”

      tiến đến phía sau nàng khi nàng , vì vậy nàng thể nghe tiếng bước đến, và nàng thở dốc lên khi những ngón tay nắm chặt lấy vai để xoay nàng lại. Nhưng biểu của nàng lúc này cho thấy sắt đá nàng nhìn thấy trong đôi mắt tối sầm của . Nàng nên đùa với chúng, giống như mèo và chuột vậy.

      Chương 33 (Phần 2/2 - tiếp theo và hết)

      “Cứ việc đưa ra lời kết tội của ngài và thực nó luôn !” Kristen trả treo.

      ta còn hơn là người bạn đối với nàng nữa, cái gã Thorolf của nàng ấy.”

      “Ngài vậy vì em để ấy cầm chân mình lâu sao?” nàng kinh ngạc hỏi. “Phải, em để ấy làm thế vì em hề nghĩ rằng ngài lại có thể quá ngốc nghếch đến nổi rơi ngay vào tròng của ấy.”

      “Ai là tên ngốc vậy?”

      Mắt nàng vụt mở to. “Thế ra ngài biết! Ngài biết điều ấy định làm, thế mà ngài vẫn bước vào! Ngài điên rồi!”

      Giờ nắm chặt lấy hai vai nàng và lắc. “Có là gì chăng nữa ta cũng phải là người kiên nhẫn đâu. Nàng phải ?”

      Nàng hất tay ra, đôi tay giữ chặt lấy nàng, cho thấy mất kiên nhẫn của nàng. “Lại thêm câu hỏi chẳng dính dáng gì đến những gì xảy ra! Dĩ nhiên là em ấy. ấy như là trai của em vậy. Giờ ngài cho em biết , cần làm gì cho phải đạo hả! Ngài tự đặt mình trong tầm tay của họ. Thorolf các giết ngài, nhưng ngài đâu thể biết điều đó. Ngài chỉ cần quay lại sảnh thôi, Ông tướng Saxon ạ, và em tự mình theo sau thôi.”

      “Liệu ta có biết điều đó ?”

      Chợt lóe lên trong đầu nàng rằng quát lên, thế có nghĩa là còn nổi cơn lôi đình nữa -- chỉ còn giận thôi, nếu nàng có thể tin những gì Alden . Nàng tự hỏi liệu những gì nàng làm khuây khỏa đủ để đem lại đổi thay này?

      Nàng xuống giọng. “Tự ngài cũng biết thôi mà. Bên ngoài căn chòi, ngài kiểm soát tình thế. Ngài có thể buộc em ra ngoài bằng nhiều cách. Em biết điều đó. Vả lại em đâu có định ở lại đâu,” nàng thậm chí còn thú nhận. “ Em định ở lại lâu như thế, nhưng lâu quá rồi em chuyện với họ.”

      “Hay đụng chạm vào họ -- vào gã ta đúng hơn! Ta có mắt mà em. Nàng gần như ngồi lọt thỏm trong lòng !”

      “Ồ, công bằng!” nàng la lên. “Em ngồi cạnh ấy. ấy nắm tay em. Làm sao ngài đọc ra được nhiều hơn những gì thực xảy ra hả? Em bảo với ngài từ lâu rằng em được nuôi dạy che dấu tình cảm thực của mình. Rất tự nhiên khi em chạm vào những ai em thương.”

      “Vậy hãy chạm vào ta , Kristen.”

      Những lời này đánh mạnh vào nàng như tia sét, chúng lan khắp người nàng như bị tích điện. đột ngột, cách diễn đạt của tràn ngập khát khao, chút giận dữ, và nó chạm vào hồi đáp trong Kristen. Nàng hoàn toàn bị khuấy động cảm xúc. Ánh nhìn của chỉ đơn giản cho thấy cảm xúc ấy, xoáy nó vào các giác quan của nàng, chúng gào thét rằng nàng hãy ném mình vào đôi tay .

      Nàng gần như ở trong tay . Nàng nhón bước cuối mang hai cơ thể họ lại gần với nhau. Chỉ còn chút ý chí nàng làm chủ còn sót lại bảo rằng . Chúa giúp con, nếu chỉ điều ấy với ý khác, nếu tình phải là điều tới…

      "Kristen?"

      !” ngôn từ bật ra khỏi miệng nàng, quá nhiều cho bản thân nàng cũng như cho . “Em ngài!”

      Nàng biết lời chối từ quá mạnh mẽ, dứt khoát. Chẳng chút nghi ngờ làm lơ nó. lấp đầy bước chân mà nàng muốn thực , nâng nàng lên cao dựa vào cơ thể căng cứng của . Lại tia sét khác, hông chạm hông, ngực dựa ngực và đôi môi là niềm an ủi làm dịu cơn sốt lan khắp người nàng. Thiêu đốt, cho phép bất cứ chối từ, áp môi mình lên miệng nàng, rút hết đam mê từ sâu thẳm tâm hồn nàng.

      cúi xuống, ôm nàng để cơ thể nàng cong áp vào , chặt, khi đôi môi cháy bỏng bên tai nàng. “Ta chịu thua, Kristen. Hãy chạm vào ta phải vì nàng ta, nhưng vì ta cần nàng. nào, hãy chạm vào ta!”

      tiếng rên van nài phát ra từ sâu thẳm trong như thể trong cơn đau cùng cực chết người. Tim nàng còn chút sức lực để kháng cự lại lời cầu khẩn. Cơ thể nàng cũng thua trong cuộc chiến này. Đôi tay nàng khum lấy khuôn mặt , buộc nhìn vào nàng, và ánh nhìn của mang nhiều uy lực hơn bất cứ vuốt ve mơn trớn nào.

      Vâng, chàng Saxon của em, em chạm vào . Em chạm vào cho đến khi em với được tới tim . Nàng điều ấy ra thành lời, nhưng nó in trong mắt nàng để cho nhìn thấy: mong muốn của nàng, khát khao của nàng -- tình của nàng. Nhưng nàng lại hôn lên đôi mắt để chúng nhắm lại, nàng muốn nhận biết quá nhiều. Và rồi nàng kéo đôi môi lại với đôi môi nàng và bắt đầu làm trở nên hoang dại với những gì hỏi xin. Nàng chạm vào với tất cả nhiệt thành của con tim.

    2. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chap 34
      Sáu ổ bánh mì nóng được đặt trong rỗ và mang ra xe đẩy hành lý đợi bên ngoài. Eda đánh thức Kristen dậy từ sớm để làm chúng cho nhà vua. Ngài và tùy tùng cuối cùng cũng rời .
      Những người hầu lại tập trung ở cửa sổ để ngắm các quý tộc cưỡi những chú ngựa tốt của họ. Bầu trời xám xịt mây. Họ có thể bị mắc mưa trước buổi sáng. Nhưng có lệnh dời ngày . Alfred trông chờ thời tiết.
      Trái với khi những quý tộc này đến, Kristen có thể cùng những người khác nhìn họ rời khỏi. Nàng thấy Đức vua ôm Royce. Nàng thấy họ tươi cười với nhau về điều gì đó Alfred . Và lúc đó nàng ngắm vị vua trẻ của Saxon cưỡi ngựa ra khỏi Wuyndhurst.
      Nàng ko luyến tiếc khi đức vui rời , nàng thích biến đổi mà chuyến viếng thăm của đức vua gây ra. Và vì nàng biết rời khỏi của ngài có ý nghĩa gì với nàng: mặc cả giữa nàng và Royce kết thúc.
      Nàng chầm chậm lại khu vực bếp, Eda ngay bên cạnh nàng. “Royce có gì với bác sáng nay ?” nàng đánh bạo.
      “Có, ngài ấy có .”
      “Oh.”
      “Oh? giống cháu khi rào đón thế, ,” Eda cách gắt gỏng. “Nếu cháu muốn hỏi về dây xích, hãy hỏi ta. , đừng hỏi. Ta có lệnh của ngài ấy, hơn những gì cháu nghĩ đâu.”
      “Phải, cháu mong là hơn thế.”
      “Nếu có bất cứ điều an ủi nào, ngài ấy cũng vui thích gì hơn cháu đâu.”
      đâu.”
      Eda trừng mắt vì thờ ơ của nàng. “Cháu mặc cả với ngài ấy. Hãy làm thế lần nữa . Cháu có cảm xúc, à. Dùng những gì cháu có để đạt điều cháu muốn.”
      Bà lão cuối cùng cũng cố chọc vào cơn giận của nàng, cơn giận lộ ra trong lời châm biếm mỉa mai. “Bác chống lại lãnh chúa của bác khi đề nghị thế đấy. Bác quên là cháu được tin tưởng ít đến thế nào rồi. Cháu có thể trốn thoát giữa ban ngày.”
      “Phải, đừng nghe lời ta. Cháu bao giờ nghe lời ta. Ta biết gì nào? Ta chỉ biết người đàn ông đó từ khi cậu ta là đứa trẻ. Ta có…”
      “Chúa tôi!” Kristen bực mình quạt lại. “Nếu bác thôi cằn nhằn cháu, bà lão, cháu …”
      “Chúa giúp nàng à?” Royce hỏi sau lưng nàng. ‘Đức chúa nào cơ?”
      Nàng quay ngoắt lại, quá bực bội để mà chú ý đến kinh ngạc của . “Ngài muốn gì đây, Saxon? Ngài săn hay huấn luyện hay thứ gì khác để làm à? Tôi ghét khi ngài cứ lén lút sau lưng tôi!”
      biết điều gì khiến nàng như thế. liệu trước khó mà bắt nàng mang xích lại. Đó là lý do tại sao ở đây, để chắc có rủi ro nào xảy ra. Nhưng nàng làm mất cảnh giác khi dùng câu chửi rủa mà chỉ người của Chúa mới dùng.
      “Nàng khẩn nài vị thần nào?” lặp lại.
      Nàng mím môi bướng bỉnh. Nàng trả lời . túm lấy hai cánh tay nàng và lắc cho tới khi nàng vùng vẫy đẩy ra trong cơn giận bừng bừng.
      “Làm răng tôi va vào nhau lần nữa, Saxon, tôi thề tôi đấm thẳng vào mặt ngài.!”
      hẳn là bùng nỗ trong cơn giận. Thay vì thế bật cười. “Đó chỉ câu hỏi dơn giản, Kristen. Sao nàng quá phòng thủ như thế?”
      Tiếng cười của ảnh hưởng đến nàng như ma thuật, xoa dịu cơn giận của nàng.
      Sao nàng vẫn cứ giữ bí mất này? Ban đầu là có lý do, nhưng bây giờ thi nữa.
      Kristen tự cười vào xấu tính của mình. Eda quay , lắc đầu vì thay đổi tâm trạng nhanh chóng như thế. Royce bị làm rối tung. Cái cách nàng làm chủ cảm xúc xáo trộn cách dễ dàng là phi thường.
      “Thứ lỗi cho tôi, thưa ngài,” Kristen , dù trông nàng chẳng có chút hối lỗi nào. “Tôi cố ý đẩy ngài…à, tôi , nhưng tôi xin lỗi vì điều đó.”
      “Điều này có nghĩa nó xảy ra lần nữa.”
      mà.” Nàng cười với bằng mắt.
      Royce cũng cười, lắc đầu. “Giờ nàng có trả lời câu hỏi của ta nào?”
      Nàng nhún vai. “Em theo đạo của mẹ em.”
      “Vậy sao gọi tên Người?”
      “Em ” nàng giải thích khi nhướng mày. “Mẹ em tin vào Chúa.”
      cứng người, tính khí bùng nổ. “Sao có thể thế được chứ?”
      “Rất dễ, thưa ngài. Người Viking xâm chiếm những vùng đất khác trong nhiều năm. Các chiến binh mang về những tù binh là người Thiên Chúa. Mẹ em là trong số đó. Bà nội của em cũng là con chiên của Chúa. Cha em và các em trai…” đến đây nàng mỉm cười—“ họ ứng xử liều lỉnh hay tôn sùng vị thánh nào cả”
      “Còn nàng?”
      “Em tin vào Đức Chúa trời.”
      nhăn mặt, gay gắt nhắc nàng, “Nàng ủng hộ ý định tấn công tu viện của bạn nàng!”
      Nàng cũng nhăn nhó lại với . “Tôi ủng hộ. Tôi biết, cái mà ngài còn hơn cả sẳn lòng làm thế. Tôi với ngài trai tôi cho tôi biết ý định của họ. Tôi tại sao, nhưng lý do là ấy biết rằng tôi làm tất cả để ngăn cản ấy. vì thế ấy cho tôi biết. Vì thế ấy đến đây và chết! Trong thâm tâm, tôi biết đó là ý của Chúa, nhưng nữa dòng máu viking trong người tôi và trái tim tôi gào thét phải trả thù. Ngài có rằng những con chiên Thiên Chúa ở Saxon này trả thù cho cái chết của người thân ? ”
      thể với nàng điều đó. Nhà thờ căm ghét những mối thù truyền kiếp, nhưng thể ngăn lại.
      “Tại sao nàng chưa bao giờ với ta nàng là con chiên của Chúa?” gặng hỏi.
      “Điều đó có thể tạo ra khác biệt gì chăng? Những nô lệ khác của ngài cũng theo Chúa, nhưng họ vẫn là nô lệ.”
      “Điều đó tạo ra khác biệt, Kristen. Nó cho chúng ta mối ràng buộc chung, và cho ta cơ sở mà ta thiếu để mặc cả với nàng. Nó cho ta điều gì đó để tin cậy.”
      Nàng liếc mắt nghi ngờ. “Ngài gì, Saxon?”
      “Ta có thể chập nhận đề nghị của nàng nếu nàng thề trước Chúa. Thề rằng nàng bao giờ bỏ trốn, và nàng có tự do như những người hầu khác.”
      mang xích nữa?” Nàng hỏi cách ngờ vực.
      .”
      “Vậy em thề…”
      Nàng ngừng lại. Điều này quá vội. Nàng cam kết mà suy xét trước.
      “Kristen?”
      “Lạy Chúa!” nàng quạt lại. “Cho em phút.”
      bao giờ, . bao giờ là mãi mãi. Chuyện gì xảy ra khi muốn nàng nữa, khi có vợ đáp ứng cho nhưng nhu cầu của ? Lúc đó nàng chán ghét nơi này, rồi nghi ngờ là ghét cả nữa. Và vì lời thề của mình, nàng phải ở lại đây, tiếp tục làm người hầu trong lâu đài này – mãi mãi.
      Nàng tặng cái nhìn nhiều ý nghĩa. thích điều đó. Sao phải quan tâm đến cảm nhận của nàng? Nhưng lúc nay đây, phải để ý nhiều thứ, hoặc là sẳn lòng mặc cả với nàng.
      “Rất tốt, thưa ngài. Em thề với danh dự của Chúa rằng em cố gắng bỏ trốn khỏi Wyndhurst – cho đến khi kết hôn.” Mắt nheo lại, và nàng thêm vào cách hợp lý. “Em rất tiếc phải điều đó, nhưng em thích vợ hứa hôn của . Em nghĩ là em có thể chịu đựng được nơi này khi ta cai quản nơi này.”
      “Xong.” vội.
      có ý gì vậy?” nàng hỏi vì bất ngờ. “ đồng ý những điều kiện đó sao?”
      “Phải. Đó chỉ có nghĩa là nàng lúc đó nàng lại mang xích.”
      Nàng nghiến răng trèo trẹo, chán nản. “Cứ thế . Nhưng đó là tất cả những gì tôi có thể thề.”
      đâu, nàng cũng phải thề rằng nàng giúp bạn nàng bỏ trốn.” miết tay lên môi nàng để ngăn tiếng hét tức giận của nàng. “Cho đến khi ta kết hôn.”
      “Được rồi!” nàng trả miếng chua chát. “Nhưng tôi thề từ bỏ việc trả thù đâu.”
      , ta biết nàng thề đâu,” buồn rầu. “Alden hồi phục đủ để tự vệ trước nàng rồi. Ta tin tưởng khả năng của cậu ấy, miễn là nàng tấn công cậu ta trong khi ngủ thôi.”
      “Tôi trả thù, phải ám sát,” nàng đáp trả với khinh miệt.
      “Rất tốt. Vậy ta chỉ cần cảnh cảnh báo nàng rằng nếu nàng giết Alden, ta buộc phải bắt nàng đền mạng.”
      Đó là những lời cuối cùng của . bỏ , bỏ lại cơn giận sủi tăm biến thành lôi đình của nàng. Làm cách nào đó mà nàng cảm thấy mình là người chiến thắng trong cuộc mặc cả này.

    3. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chap 35
      Sau khi hoàn tất việc luyện tập cho người của sân tập, việc mà họ làm cả 5 ngày qua, Royce quay trở lại lâu đài. Ngôi nhà trở lại bình thường, bàn ghế bị dẹp qua bên suốt những ngày qua, và giờ Darrelle cũng quay lại với công việc may vá của . chỉ với những gì cần vì việc ngủ với Kristen trở nên quá ràng với .

      tỏ ra phản đối bằng cách hờn dỗi, nhưng thường là chả có tác động nỗi tới . Nhưng Royce phát mình lại so sánh với Kristen, nàng dỗi, giữ điều bực mình trong lòng mà huỵch toẹt ra. Lạ lùng, nhưng thẳng thắn gây bực tức như vô số những cái nhìn sưng sỉa suốt cả tuần qua.

      Có lẽ nên tìm chồng cho Darrelle, dù khẳng định chắc chắn là muốn.
      “Em cậu có chú ý đặc biệt tới bất cứ vị khách nào của chúng ta Alden?” hỏi.
      Họ ngồi chơi cờ, ván cờ trong giai đoạn chiến lược quân . Alden chẳng chú ý mấy đến câu hỏi vì đến lượt cậu ta triển khai binh lực.
      “Em để ý nhiều lắm.”
      “Tìm hiểu .”
      Lúc này Alden mới nhìn lên, môi bắt đầu mỉm cười. “Em thề là có những suy nghĩ lạ lùng trong đầu. Nhưng vì đề cập, con bé dường như hoạt bát hơn khi Wilburt ở đây.”
      “Em trai của Corliss à?” Royce ngạc nhiên, nhưng sau khi thẩm thấu được tin đó, hỏi, “Cậu có nghĩ con bé có muốn lấy ta ?”
      Alden huýt sao nho . “Con bé có biết nghĩ đến việc này ?”
      “Làm thế nào con bé biết được tôi suy nghĩ gì khi mà nó gì với tôi chứ?”
      “Phải rồi, con bé giận , mà theo đó gả chồng cho nó?”
      “Tôi thể tôi thích hơn khi có người nào đó chịu đựng những cơn hờn giận của con bé, nhưng cậu nghĩ con bé đến lúc phải lấy chồng sao?”
      “Phải, thời điểm đó tới lâu rồi. Nhưng con bé cưới đâu, cho tới khi lấy vợ.”
      “Việc đó liên quan gì chứ?” Royce gặng hỏi.
      “Thôi nào, họ. Tại sao con bé lại từ chối tất cả trong những năm qua để sắp xếp hôn nhân cho nó chứ? Con bé sợ có phụ nữ trong lâu đài, căn nhà này trở nên nhếch nhác luộm thuộm, thể chối cải.”
      Royce làu bàu. “Nếu cậu biết đó là lý do của con bé, em họ của tôi, với tư cách là trai, cậu nên cho tôi biết sớm hơn.”
      “Và phải chịu đựng với con bé vì tiết lộ tâm của nó à?” Alden ra vẻ kinh hoàng. “ đùa chắc, họ. Nhưng về kết hôn, khi nào cưới thế?”
      “Khi tôi có thời gian,” Royce cộc lốc. “Và cậu đừng bây giờ tôi có thời gian, vì tôi có.”

      Alden lắc đầu. “Nếu muốn cưới ấy…”
      “Tôi bao giờ muốn cưới ấy, Alden. Chỉ có điều đó dường như là điều hợp lý phải làm sau khi… à, hợp lý.”
      “Vậy cắt đứt .”
      “Phải, lời thoát ra từ miện người chẳng có liên quan gì mới dễ làm sao,” Royce chua chát.

      Alden cười cách hiểu biết. “Cuộc sống ở đây chắc chắn đơn giản hơn trước khi người Viking đến.” cậu ta chịu cái nhìn tối tăm vì câu đó và càng cười bạo hơn nữa.
      chú ý của hai người đột ngột hướng ra cửa trước lâu đài, hai người của Royce áp giải người lạ mặt. ta là người cao to, bề ngoài của người Celt, cả hai nhân vật đều làm chú ý, đặc biệt là người sau, sau vấn đề gần đây gặp với người Celt xứ Cornwall.
      ta được dẫn đến trước mặt Royce sau khi được báo là ta bị phát ở hướng tây lãnh thổ Wyndhurst. cuộc truy quét diện rộng được thực đảm bảo rằng ta liệu có mình như ta , hay là còn có ai khác. ta cưỡi con ngựa ốm yếu mà lẽ ra nên tống khứ lâu rồi. ta có tài sản gì, chỉ có thanh kiếm gỉ sét, cán kiếm là kiểu của người Celtic cổ.
      Royce chấp nhận tất cả những điều đó khi nhìn xuyên thấu người đàn ông đó. thấy gì khác ngoài người đàn ông hết sức đẹp trai, vì tất cả bề ngoài bẩn thỉu của ta. Tóc ta dài và được buột lại bằng dãy da. Và ta ăn mặc chẳng khá hơn người hầu nghèo khổ nhất, với chiếc áo chẽn dài tay rộng thùng thình được thắt lại bằng sợi dây thừng sơ xác, và cái ao sơ mi cũ rích tả tơi. Nhưng chẳng có vẻ quỵ lỵ nào trong thái độ của ta. Đôi mắt xám của ta nhìn vào mắt Royce cách táo bạo. tham chiến, đề phòng, quỷ quyệt, căng thẳng. Đó là ánh nhìn mà Royce còn hơn cả quen thuộc, và nó châm chích tò mò của .
      “Ngươi là ai?”
      “Tôi hiểu.”
      Royce căng thẳng khi nghe giọng Celtic. Hầu hết người Celt ở phía tây giọng Saxon khi họ sống lân cận với người Saxon. phải như người Celt xứ Cornwall, bọn người thường tấn công lãnh thổ của .

      lặp lại câu hỏi bằng giọng của người lạ mặt.
      “Tôi là Gaelan.”
      “Người Cornwall?”
      “Devon.”
      “Người tự do?”
      “Phải.”
      Royce nhăn mày. nhiều, người đàn ông tự do này thuộc xứ Devon. “Làm thế nào ta biết những gì ngươi ?”
      “Thế tại sao tôi phải dối?”
      “Tại sao, thế,” Royce làu bàu. “Nơi này cách quá xa nhà của ngươi. Ngươi đâu mà ngang qua đất của ta?”
      “Tôi tìm vị lãnh chúa để phục vụ, người chống lại bọn Đan Mạch. Có phải tôi tìm thấy ngài rồi chăng?”
      Alden bật cười vì bất ngờ của Royce. “Đó là điều cuối cùng muốn nghe nhỉ, họ?”
      Royce ném cho cậu ta cái nhìn đàn áp, rồi nheo mắt nhìn người Celt kia. “Có nhiều lãnh chúa giữa nơi này và Devon sẳn sàng chống lại bọn Đan Mạch. Sao phải xa đến phía đông?”
      có nghiêm chỉnh làm chuyện đó cả. Tôi muốn chắc rằng tôi có cuộc chiến đúng nghĩa.”
      “Tại sao?”
      “Ở phía bắc có nhiều người Đan Mạch cố giành lấy đất liền, họ vẫn làm cướp biển. Tôi sống ở làng chày miền duyên hải phía nam. Nó bị phá hủy trong trận chiến Viking. Tôi mất vợ, hai con và gia đình, cả bạn bè tôi. ai còn sống sót.”
      “Chúa tôi. Tại sao lại như thế.”
      “Tôi săn trong đất liền. Tôi quay lại chỉ kịp nhìn thấy con tàu rời .”
      Đó là câu chuyện mà Gealan lặp lặp lại trong suốt cuộc tìm kiếm của ta. Nó giúp ích cho nhiều với các lãnh chúa Saxon. Và hai người trước kia hầu như là rất bối rối. Phải chăng cuộc tìm kiếm của kết thúc?
      “Chuyện xảy ra khi nào?” Royce hỏi.
      “Vào đầu mùa hè.”
      “Tại sao ngươi bọn Đan Mạch tấn công làng của ngươi?”
      “Còn ai khác quấy nhiễu vùng đất này lâu đến thế?”
      Royce và Alden trao đổi ánh mắt với nhau, trước khi Royce liếc xuống nắm tay mình, ghì chặt bàn. Câu hỏi có lời đáp.
      Alden bảo Gealan, “Nếu bọn Đan Mạch tới Wessex lần nữa, chúng tôi ở đó để ngăn chặn chúng. có ý chí chiến đấu, đúng nào?”
      “Tôi—tôi cần được huấn luyện.”
      “Và nếu họ tôi đồng ý huấn luyện , có báo đáp ấy thế nào?”
      “Tôi phục vụ với tư cách cận vệ - vì khổ người của tôi.”
      “Cứ cho là có thể chiến đấu, nhìn vào ta ,” Royce xen vào. “Trông ta có cần được bảo vệ ?”
      Đôi mắt xám nheo lại khi nụ cười thoáng qua môi Gaelan. “Những lãnh chúa khác mà tôi thỉnh cầu khéo sắp đặt như ngài, thưa ngài. Tôi sẳn lòng phục vụ ngài theo bất cứ cách nào ngài cầu, nếu ngài nhận tôi.”

      Alden chuyển sang giọng bản xứ của mình để hỏi Royce, “Này, họ? Chúng ta có thể dùng người khác, và người với kích thước này được huấn luyện tốt người đáng giá. ”
      “Tôi thích,” Royce đáp.
      nghĩ ta quên mất việc báo thù khi gặp các tù nhân của à?”
      “Là thế đấy.”
      “Nhưng họ được canh gác chặt chẽ, ta ko đến gần bọn họ được”
      “Kristen ,” Royce ngắn ngủn.
      Alden đảo mắt lên trời. “Dĩ nhiên, bây giờ ấy được tự do ở Wyndhurst, ấy bị canh giữ gì cả. lúc nào cũng có thể giới hạn mức độ tự do của ấy ở lâu đài, và cấm người Celt này. ”
      “Tôi mặc cả với nàng rồi. Giờ thể thay đổi nữa.”
      “Em chỉ đùa thôi, Royce. Với tất cả lý do đó, ta hại ấy. ta muốn máu của người Viking, phải mạng của phụ nữ. Nếu nghi ngờ điều đó, kiểm tra ta . Nhưng đừng để ta vì lý do như thế. Điều đó đẩy cẩn trọng của đối với đó quá xa, đặc biệt khi thể có bất cứ phụ nữ nào sinh động, tự lo cho an toàn của mình như người phụ nữ đó. Và nếu điều đó còn chưa đủ, mục tiêu của cũng như của ta, nhưng tổn hại gì ấy hết.”

      Môi Royce mím lại căm phẫn. Tất cả đều là . đánh mắt qua người Celt đứng đó, mẫu người kiên nhẫn.
      “Chúng tôi cũng bị người Viking tấn công hồi mùa hè,” Royce , nhìn gần vào mắt ta. “Chúng tôi may mắn hơn làng chài của là đánh bại họ.”
      “Ngài giết tất cả bọn họ rồi?”

      Thậm chí Alden cũng nhướng mày vì câu hỏi đó, và , “Họ phải là những người Viking như thế. Họ là những người Na-uy khổng lồ, giàu có. Tôi tin là họ tấn công làng chài để cướp bọc ít của cải đó.”
      “Nhưng ngài giết họ rồi sao?”
      . Những người bị bắt làm tù binh ở đây. Họ phải xây tường thành cho chúng tôi.”
      “Họ làm việc dưới bảo hộ của ta,” Royce thêm vào, thích cái cách người đàn ông này dịu căng thẳng ngay khi Alden đề cập rằng họ có tù binh.

      Gealan nghe thấy đe dọa và đáp lại. “Nếu ngài bắt họ làm nô lệ công lý được đền đáp. Họ cướp bóc được nữa. Tôi muốn những kẻ tự do ở phía bắc, vì có thể đó là nơi mà con tàu tấn công làng chày của tôi đến đó.”
      “Nếu tôi nhận , Gealan Devon, làm việc ở hàng rào phòng thủ cùng với những tù binh kia chứ?”
      Người đàn ông căng thẳng. “Tôi tìm kiếm trả thù nơi họ, nhưng ngài đừng cầu tôi làm việc bên cạnh họ.”
      “Ta cầu điều đó. Đó là công việc duy nhất ta có dành cho người đàn ông to lớn vào lúc này. Ngươi ngươi sẳn lòng làm bất cứ gì ta cầu.”
      “Tôi thế.” Có khoảng im lặng dài, rồi ta : “ thế vậy.”
      có thể chống lại cám dỗ ?” Royce vẫn tiếp tục.
      “Vậy chào mừng . bắt đầu làm việc sáng mai. Buổi trưa tập luyện với người của ta. Seldon, lo liệu cho tiện nghi của người này.”
      Alden chồm tới gần Royce khi Seldon dẫn Gaelan đến thùng rượu mật ong. “ chắc chứ?”
      Royce nhướng mày. “cậu hỏi điều đó sau khi giúp ta à? Phải, tôi chắc thế.” Nhưng thêm, “Đủ chắc để ta được giám sát cho đến khi tôi chắc hơn kia.”

    4. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 36(Phần 1/2)

      Chiều muộn, khi Kristen quay về sảnh với Eda sau khi dọn dẹp gọn gàng các phòng ngủ của khách, nàng vẫn miên man tự hỏi làm cách nào nàng có thể trả thù Alden mà phải trả giá bằng mạng sống của chính mình. Nàng loay hoay tính toán về điều này cả ngày. Nàng lên danh sách trong đầu những cách nàng có thể làm chàng bị thương -- hoặc, tốt hơn là làm cho ta bị thương tật vĩnh viễn, để ta chống chọi nổi với buồn thảm và tự kết liễu cuộc đời mình. Vấn đề duy nhất ở đây là thế nào nếu bị xi cà que cũng làm chàng tự vẫn? gã đàn ông vô tư lự và lúc nào cũng vui hơn hớn hành xử thế nào khi chán nản nhỉ?

      Nàng định bỏ cuộc và để Alden sống nhởn nhơ. Hoàn toàn ngược lại. Quay quắt vì chuyện này cả ngày làm nàng càng nghĩ đến mình nhiều hơn, và đó là điều duy nhất củng cố quyết tâm của nàng.

      Nhưng có lẽ Selig chiếm hữu đầu óc nàng quá mạnh mẻ làm nàng phản ứng quá tệ khi bắt gặp người lạ trong sảnh. ta ngồi xoay lưng lại phía nàng, mặc dầu vậy nàng vẫn trở nên bệch bạc, quên cả thở, nhấc nổi chân, thậm chí hết nhìn thấy đường trong khoảnh khắc của nhịp đập tim khi nàng nghĩ mình trở về từ cõi chết.

      Eda thúc vào nàng làm Kristen quay về với cuộc sống, cuộc sống thực, vì nàng phản ứng tồi tệ trong cơn điên thoáng chốc. “Trời ạ, cái bà này! Nhìn xem bà đâu vậy!”

      “Tôi á!” Eda quay lại. “Tôi à? Tôi hỏi , ai là người chết sững ở đây vậy?”

      Kristen merely glowered at her and stalked on toward the cooking area. Once there, her eyes were drawn back to the stranger again and again. It was the cursed hair, blackest black. It was the cursed breadth of shoulder, just the exact width. It was the cursed long-muscled back, just like the one she used to ride on when she was so much younger. No wonder she had thought she looked at Selig, despite every sense that told her it was impossible. From behind, the stranger was his double.
      Kristen chỉ quắc mắt nhìn bà và về phía bếp ăn. Khi yên vị ở đó, mắt nàng vẫn cứ ngoái lại phía người lạ hoài. Đó là mái tóc đáng tội, đen nhay nháy. Đó là bề rộng đáng nguyền rủa của bờ vai, chính xác với cùng cỡ rộng. Đó là tấm lưng dài, đầy cơ bắp đáng chết, giống hệt phiến lưng nàng từng nhong nhong cưỡi khi còn tấm bé. Chả trách sao nàng nghĩ mình nhìn thấy Selig, mặc dù ý thức cho biết đó là điều thể. Nhìn từ sau, kẻ lạ mặt giống hệt nàng.

      Nàng thể ngừng ngắm ta. Nàng thể dừng nhu cầu phải thấy mặt ta. Mặc dầu vậy, ta hề quay mặt lại lấy lần. ta ngồi với Seldon và Hunfrith nốc rượu mật ong, thảng hoặc tràng cười đến từ người hay cả đám khi bọn họ lặng lẽ truyện trò với nhau, quá xa tầm để nàng có thể nghe tiếng họ.

      Khi Royce bước vào trong sảnh, cơn bối rối của Kristen phần nào tĩnh lặng. có thứ quyền lực đó nàng. Mặc dầu vậy, nàng vẫn bực mình với vì lời dọa dẫm của và chỉ liếc cái nhanh. Alden ngồi với , và với người em họ này của Royce, nàng ném cho cái nhìn giết chóc làm ta cười khùng khục. đầy 10 giây sau, mắt nàng quay sang người lạ. ta là ai?

      “Tên ta là Gaelan.”

      “Cái gì?” Kristen quay sang nhìn Edrea cười cợt với nàng.

      “Gaelan,” Edrea lập lại. “ chàng người Celt đến từ Devon. Tôi thấy cũng ngó chàng.”

      " 'Cũng'?"

      Giờ Edrea cười rúc rích. “Nhìn xung quanh mà xem.” nàng chỉ thẳng vào khu may vá. “Ngay cả Tiểu thư Darrelle cũng chòng chọc nhìn ta.”

      "Sao thế?"

      “Sao thế? Giỡn chơi hả Kristen. Khuôn mặt của ta chỉ có ở thiên đường mà thôi. Thế vì cái quái gì khác lại chằm chằm nhìn ta?”

      “Tôi chỉ tự hỏi ta là ai và ta làm cái quái gì ở đây,” Kristen cáu kỉnh . “Tôi nghĩ chúng ta xong việc với đám khách khứa ở đây rồi chứ.”

      “Về lý do ta ở đây, ông chủ giữ ta lại. ta làm việc tại khu tường thành với những người khác.”

      “Phải rồi, ta có cơ thể để làm những công việc như vậy.”

      “Thực thế.” Edrea thở dài.

      “Tôi tưởng để ý Bjarni chứ.”

      tôi để ý ta đấy chứ.” Edra đỏ mặt mỉm cười. “Nhưng nếu chàng người Celt để ý tôi…” ả thở dài lần nữa. “Thế nhưng tôi có cùng vấn đề. ta tiếng của chúng tôi, dẫu thế có nhiều người ở đây có thể tiếng của ấy lắm, tôi nằm trong số đó.”

      Eda bước đến mắng: “Edrea, nhanh lên và giúp Aethel dọn bàn ăn. Tám chuyện làm cho công việc xong được đâu. Cả nữa, Kristen, lột cho xong cái đám đậu đó .”

      Kristen túm lấy cánh tay người phụ nữ trước khi bà có thể quay lần nữa. “Eda, bà có để ý thấy người Celt đó ?”

      Eda nhìn băng qua sảnh đến chỗ Gaelan ngồi. “Có. chẳng thể làm việc gì ngoài chuyện để ý đến ta, ta bự con ghê.”

      “Nhưng tôi nghĩ chỉ có người Celts Cornish là kềnh càng thôi, và bà họ là kẻ thù của Royce.”

      "True, but this one is not from the Cornish coast. And there are exceptions everywhere as to the size of a people. Look at Lord Royce in comparison with other Saxons, but he is a Saxon true."
      đúng vậy, nhưng gã này đến từ vùng duyên hải Cornish. Và ở đâu cũng có ngoại lệ về khổ người. Hãy nhìn Lãnh chúa Royce so với những người Saxon khác thấy, nhưng ngài ấy thực là người Saxon đấy thôi.”

      "I suppose."

      Mắt Eda nheo lại. “Ta thấy quan tâm đến chàng ấy đấy, nhưng phải dẹp ngay cái mối quan tâm ấy . Ông chủ thích nó chút nào đâu.

      “Royce --"

      Kristen toét miệng cười, mấy từ “sở hữu tôi” tắt lịm trong cổ nàng. Royce thực sở hữu nàng và nàng nên quan tâm đến những thứ thích và thích -- chừng nào nó còn liên quan đến nàng. Nhưng nàng thực quan tâm đến gã người Celt, phải theo cái cách Eda nghĩ. Nàng chỉ muốn nhìn thấy khuôn mặt gã.

      “Eda, tôi lưu ý lời nhắc nhở của bà.”

      “Tốt. Và giờ đến những hạt đậu, trước khi chúng kịp để nấu.”

      Nhưng chỉ năm giây sau khi Eda quay lưng về phía lò sưởi, Kristen cố ý chuyển cái vạc nặng nề chứa những quả đậu đến rìa bàn, nơi nó bấp bênh chỉ trong nửa giây. Khi nó rơi ầm ĩ xuống nền nhà, những hạt đậu lăn tròn như cái thảm xanh lá trải dài về phía lò sưởi, mắt nàng hề nhìn vào đám lộn xộn nàng gây ra mà vẫn gắn chặt về phía gã người Celt.


      Đầu ta phải là cái đầu duy nhất quay về phía thanh loảng xoảng. Nhưng mái đầu là thứ duy nhất Kristen nhìn thấy.

      “Hồng ân Chúa, cái này!” Eda kêu lên từ sau nàng. “Cái gì làm cho hôm nay vụng về thế?”

      Kristen thậm chí nghe thấy gì cả. Mắt nàng khóa chặt vào đôi mắt xám nàng những tưởng bao giờ gặp lại. thanh bị bóp nghẹt lại trong họng nàng, vuột khỏi bàn tay che miệng nàng. Bàn tay còn lại ép chặt vào ngực nàng, vì tim nàng đập dồn đến đớn đau. Điều này là thực! Chúa giúp con! Selig! Còn sống![/

      Nàng nhớm lên từ ghế của mình để đến với . rời ghế mình để gặp nàng giữa chừng. Chính xác trong cùng khoảnh khắc, nhận thức quay về với cả hai và họ dừng lại.

      Kristen quay ngoắt lại, hai tay nàng giờ bám chặt lấy chiếc bàn phía sau để kìm giữ mình ở lại nơi đó. Còn sống! Mắt nàng nhắm nghiền. Thực còn sống! Nàng thở sâu, nhanh và mạnh, cố gắng để la lên, cười to và khóc nức nở.

      Nàng thể đến với . Chúa giúp nàng, nàng thể ghì chặt trong tay mình. Nếu làm thế, bị nhốt cùng với những người khác. Thế nhưng niềm vui ngập tràn trong nàng và nàng nghĩ nàng có thể nổ tung lên vì nó.

      Cuối cùng nàng cũng nhận ra Eda nhìn nàng kinh ngạc. Trong cơn bốc đồng, nàng nhảy bổ về phía trước, túm lấy người phụ nữ, nhấc bổng bà lên và quay bà vòng vòng, rồi cười ngặt nghẽo. Nàng có thể cười vì điều này. Nàng phải dùng nó để giải thích cho cơn cười của mình. Ôi, Chúa ơi, nàng còn sống!

      điên rồi, cái nhà này! Thả ta xuống!”

      “Tôi xin lỗi!” Kristen cười rạng rỡ. “Vì tôi chú ý đến những lời dặn dò của bà. Eda, tôi xin thừa nhận bà rất khôn ngoan với tuổi đời chồng chất. Ôi, Eda, tôi quý bà lắm lắm!”

      Kristen quay người phụ nữ thêm vòng nữa trước khi đặt bà xuống để bà bắt đầu càu nhàu và chửi rủa những lời tàn tệ nhất mà Kristen chưa từng nghe trước đây. Với những lời chửi rủa, nàng vẫn cười khi vội vàng thu lượm những hạt đậu rơi vãi, dám nhìn qua phía bên kia sảnh lần nào nữa.

      Nhưng ở phía bên kia sảnh, Selig cũng mỉm cười. Cuộc tìm kiếm của thực kết thúc. tìm thấy Kristen, nàng vui sướng chào đón và tự làm cho mình trở nên ngớ ngẩn để tránh chạy đến với . biết tình cảm chan chứa của nàng. hơn lần nàng vật thẳng cẳng xuống sàn khi trở về từ chuyến ra khơi, và nàng quăng mình vào vòng tay để mừng trở lại. Làm sao nàng có thể tự kềm chế mình lúc này quả là kỳ công, nhưng đó cũng là lời cảnh cáo mà biết trước. thể gặp nàng, thể nhận nàng bằng bất cứ cách nào. Trong suốt cuộc tìm kiếm, khổ sở với ý nghĩ rằng nàng chết. Nhưng nàng còn sống. Còn sống!

      “Royce, làm gì trong chuyện này?” Alden tò mò.

      Cả hai nhìn Kristen hành xử cách kỳ quặc. “Ta còn có thể được gì? Nàng hết gây cho ta ngạc nhiên với những điều lạ lùng nàng làm. , nàng vẫn làm ta kinh ngạc, nhưng bây giờ ta dần dần quen với nó.”

      “Ngộ ghê, lạ là nàng ta thực thấy vui khi vãi đậu ra đất.”

      Royce cười to với cái giọng càu nhàu của Alden. Cách đó nhiều bước, Selig căng thẳng nhìn hai vị lãnh chúa quan sát Kristen.

      huých Seldon ngồi bên cạnh. “Họ gì thế?”

      “Họ về nàng Viking.”

      ta cũng là tù binh ở đây hả?”

      “Ừ, nhưng chính xác hơn phải gọi ta là nô lệ riêng của Lãnh chúa Royce, nếu hiểu ý tôi muốn gì.” Seldon cười khùng khục. “Đó là người Viking được ông chủ thuần hóa.”

      Selig nhắm nghiền mắt lại. Hai tay siết chặt thành những nắm đấm dưới bàn. chỉ sợ rằng nàng chết. Nhưng chưa từng nghĩ đến việc nàng bị cưỡng hiếp bởi những gã Saxon này.

      Mắt chầm chậm mở ra, nó thẫm lại với cơn bão dữ dội trong đó. phải giết chết tên lãnh chúa Saxon này.

    5. lavendervs

      lavendervs Well-Known Member

      Bài viết:
      2,143
      Được thích:
      392
      Chương 37 (Phần 1)


      Kristen đến với Royce ngay khi bước vào phòng ngủ của mình, vòng tay buông lơi cổ , khi những ngón tay nàng đùa nghịch những món tóc ở gáy . nhướng mày đặt dấu hỏi cho cái màn trình diễn chào đón khác thường này.

      “Alden với ta rằng hồi sớm nàng gửi cho cậu ta cái nhìn có thể đốn tay đàn ông gục ngã đầu gối , và rồi chưa đầy hai giờ sau, nàng lại cười với cậu ta.”

      “Dạ phải, thưa ngài, em để căm ghét của mình bộc lộ ra, đây là lần cuối, trước khi em gạt nó qua bên.” Nàng cười phá lên khi thấy nhíu mày ngờ vực. “Em ghi khắc lời cảnh cáo của ngài vào trong tâm. Như thế nghe lạ lắm sao?”

      “Phải, từ nàng lạ .”

      “Thời gian trả lời ngài.”

      ngón tay nàng xoáy tròn những vòng dần về phía tai . Đôi mắt nàng mềm mượt, gọi mời, thế nhưng tâm trí nàng chẳng để vào những việc nàng làm. Nàng nghĩ nếu nàng có chút tò mò về người tùy tùng mới của , cũng lấy làm lạ.

      Lấy giọng tự nhiên, nàng “Em thấy Ngài có tùy tùng mới. Ngài vẫn thường dùng những người lạ à?”

      Câu hỏi của nàng có hiệu ứng ngược với những gì nàng tìm kiếm, thay vào đó, nó làm nghi ngờ. “Nàng chẳng chút quan tâm đến Vua xứ Wessex, hay các vị quý tộc của Ngài, dẫu thế, nàng lại hỏi về gã người Celt này. Sao lại thế hả?”

      “Em chỉ tò mò thôi mà, thưa Ngài. Mọi phụ nữ đều bàn tán về ta.”

      “Họ có thể bàn tán,” cộc cằn . “Nhưng nàng phải tránh xa ta ra. Gã ghét cả đám Viking nhiều như ta ghét họ vậy.”

      đến lúc chỉnh lại những ý nghĩ của . Mắt nàng khép hờ. Ngón tay nàng dần xuống cạnh hàm , rồi chuyển ngược lên, trượt ngang môi dưới của .

      “Ngài có vậy , Ngài Saxon?” nàng trầm giọng rì rầm. “Ngài vẫn ghét tất cả những người Viking hả?”

      trả lời nàng bằng cái ôm ghì chặt nàng vào trong tiếng rên rỉ. Và Kristen chẳng còn ý nghĩ nào trong tâm trí nữa. Thế nhưng niềm vui vì nàng trở về từ cõi chết được thể qua mọi việc nàng làm. Ngay khi nàng tóm lấy Eda hồi sớm cũng bởi vì nàng phải chia niềm vui của mình với ai đó hoặc bị nổ tung lên, nàng chia sẻ điều này với Royce tối nay.

      Nàng nghịch ngợm và đam mê, thẹn thùng và dạn dĩ. Nàng biến đổi thành ả chuyên quyến rũ, nàng trinh nữ, người phụ nữ lẳng lơ hoang dại. Nàng là tất cả những hình ảnh đó với , cho đến khi Royce còn ngạc nhiên về những biến đổi này nữa. Tiếng cười thầm trong cổ của nàng, chưa từng được nghe giường mình trước đây, nhen lên đám lửa làm máu sôi lên. nàng hết lần này đến lần khác, và chỉ mơ hồ ngạc nhiên sao mình lại có thể làm điều đó. Nhưng khi nàng thầm rằng nàng muốn thêm nữa, nàng thực cám dỗ linh hồn . Nàng vắt kiệt , và cuối cùng khi ngủ thiếp , thực ngủ như chết.

      Kristen cũng ngủ thiếp . Nhưng cảm xúc của nàng vẫn đong đầy, vì thế giấc ngủ của nàng chập chờn, do đó nàng có thể thức dậy sớm, rất lâu trước khi bình minh ló dạng.

      Nàng chỉ dành khắc để đắm chìm trong cảm giác được ôm trong vòng tay Royce. Rồi nàng cẩn trọng gỡ mình khỏi vòng ôm của và lặng lẽ mặc đồ trong bóng tối.

      Intuition told her she would find Selig waiting for her. He was, at the bottom of the stairs. He had waited through the night, sitting with his back to the wall and facing the stairs, sleeping in only short bouts, waking with each little sound he heard. So he had heard her soft tread and was standing when she reached the bottom of the stairs. And he was braced to take the weight of her body, which she did indeed throw at him.
      Trực giác mách bảo rằng nàng thấy Selig đợi nàng. Quả , đợi nàng ở chân cầu thang. đợi suốt đêm, ngồi dựa lưng vào tường và hướng về phía cầu thang, chìm vào những giấc ngủ ngắn, tỉnh thức ngay với mỗi tiếng động nghe được. Vì thế nghe tiếng bước chân nhẻ của nàng và đứng lên khi nàng đến chân cầu thang. vòng tay đỡ lấy trọng lượng của cơ thể nàng, nàng thực lao mình vào .

      Họ ôm chặt lấy nhau trong những khoảnh khắc hoàng kim lâu. Và rồi Kristen ngả người ra sau để lướt đôi bàn tay khuôn mặt dấu của . Nàng thể nhìn thấy . Tất cả những ngọn đuốc tàn lụi, và chỉ còn ánh trăng mờ ảo xuyên qua những ô cửa sổ mở. Nàng phải nhìn thấy .

      “Selig, em những tưởng chết.” Giọng nàng cho thấy lệ đong đầy đôi mắt.

      lại nghĩ là em chết.” Tay vuốt ve tóc nàng, và rồi kéo nàng lại gần, áp đầu nàng lên vai . “Khóc lóc đáng mặt nam nhi chút nào.”

      “Em biết mà.” Nàng khịt mũi, cho rằng nhạo những giọt nước mắt của nàng, cho đến khi nàng cảm thấy nước mắt rớt má nàng. Nàng mỉm cười, nhớm lên hôn vào má . “ nào. chuyện ở đây an toàn đâu.”

      Kristen nắm tay và đưa vòng quanh cầu thang ra phía cửa sau. Giống như cửa sổ, cánh cửa này khóa. Selig lưỡng lự khi bước ra ngoài, e ngại gặp lính canh.


      Kristen nhận thấy cẩn thận của . “Em nghĩ là lính canh tuần tra. Trước đây, em từng ra ngoài vào ban đêm và em chẳng thấy ai trong sân cả. Nhưng thế có nghĩa là những người Saxon này bất cẩn đâu. Có thể có những nhóm tuần tra bên ngoài tường thành.”

      “Rồi chúng ta đối phó với chúng khi mình gặp chúng. em mình biến Kristen.”

      Nàng lôi ngược lại khi bắt đầu kéo nàng ra khỏi bóng khuất của đại sảnh. “Selig à, em thể bỏ được.”

      thể?”

      “Em thề là em bỏ .”

      “Lạy Thần Odin! Sao lại thế?”

      Nàng nao núng khi nghe giọng . “Để em khỏi bị xiềng lại lần nữa.”

      rơi vào thinh lặng, và rồi lặng lẽ : “Lần nữa?”

      “Từ lúc bọn em bị bắt, em bị xiềng lại giống những người khác. Em--"

      “Kristen, mình còn lại những ai?” ngắt lời nàng.

      Nàng nêu tên của từng người cho nghe, và dừng lại chờ đợi trong khi tưởng nhớ tới những người mất mạng. Trong khi chờ đợi, nàng cảm nhận cơn gió thoảng, đùa nghịch những sợi tóc nàng. Nàng nghe tiếng nỉ non của côn trùng trong đêm. Nàng cảm nhận được nổi đau trong , nhưng nàng biết rằng nó thể tệ hơn được nữa, vì nghĩ rằng tất cả đều bỏ mạng.

      Cuối cùng cũng lên tiếng, “Em tiếp .”

      “Xiềng xích của em chỉ được tháo bỏ hồi đầu tuần này khi Vua của người Saxon và các cận thần của ông ta đến đây. Em bị vài tên lãnh chúa quấy rầy, và Royce tháo xiềng cho em để em có thể tự bảo vệ mình trong khi họ ở đây. Nhưng khi họ rời vào sáng nay -- hay, đúng hơn là sáng hôm qua -- em lại mất tự do trừ phi em thề cố trốn khỏi đây.”

      Ngôn từ ngập trong thất vọng. “Em tự kết án mình bao giờ rời khỏi đây sao?”

      , em chỉ thỏa hiệp. Khi Royce kết hôn, em thoát khỏi lời thề của mình.”

      “Khi nào điều đó xảy ra?”

      sớm thôi mà .”

      Thấu đáo vấn đề, nhỏm hẳn. Nàng cảm thấy điều đó qua bàn tay nắm giữ tay nàng.

      Nàng bảo, “Giờ cho em nghe trước khi em nổ tung lên. Làm sao thoát được? Em thấy bị thương.”

      “Em thấy hả?”

      “Khẽ nào!” nàng suỵt khi cao giọng. “Đương nhiên là em thấy. Em thể ở yên trong tàu sau khi em nghe tiếng của trận đánh. Em phải ra giúp.”

      “Em, giúp đỡ á?”

      Nàng làm ngơ xem thường đó. “Thế em giúp nhiều đó nha. Chí ít là em hạ được gã Saxon làm bị thương.”

      “Em làm được sao!”

      "Selig!"

      “Ôi Thần Odin! Em có thể bị giết chết!”

      “Nhưng em đâu có bị giết. Ôi chao, ta cũng chẳng chết được. Em chỉ làm gã bị thương thôi. Gã hồi phục và từ đó cho em vố đích đáng, mặc dầu vậy, em vẫn cố giết gã. Giờ em mừng là em phải làm thế nữa.” Selig lắc đầu với nàng, và nàng nôn nóng thêm, “Thôi nào, em nghe . Lần cuối em thấy , nằm bất động đất, ngập trong máu của chính mình.”

      “Ừ, vết thương của nặng lắm. tỉnh lại khi đoàn xe bỏ , đem theo những người bị bắt. bị bỏ lại với những người chết, và vì bọn bị cho là chết hết, ai ở lại để canh chừng nữa. Nhưng biết liệu họ có quay lại để chôn xác hay , vì thế cố lê mình ra khỏi bãi chiến trường đề phòng họ quay trở lại. định trốn trong rừng chỉ vài giờ, rồi theo và xem em bị đưa đâu. Nhưng như , bị thương nặng quá.”

      bất tỉnh lần nữa và tỉnh lại cho đến khi đêm xuống. thấy mình quá yếu để có thể ngồi lên ngay tại nơi ấy. biết ở đó bao lâu. Vết thương chết tiệt lại mưng mủ. Cơn sốt điên cuồng kéo đến, nhưng nhớ rất ít về nó. biết mình rời nơi trú đến nơi khác. nhớ mình lang thang, tìm kiếm những người Saxon.”

      “Cứ như thể làm được gì hay ho lắm nếu tìm thấy họ vậy,” nàng rầy rà.

      “Tâm trí có hiểu được chút lập luận nào đâu.” mỉm cười với nàng. “ chỉ biết tiếp tục di chuyển, cố gắng tìm em và mọi người trước khi quá trễ.”

      “Quá trễ ư?”

      nghĩ có ai trong nhóm mình được giữ mạng sống. nghĩ em được đưa đến cho tên lãnh chúa của nhóm người Saxon phục kích bọn mình, để ta có thể giết em.”

      ta gần như làm thế, “ Kristen thừa nhận. “Nơi đây, tại Wyndherst này, trước đây bị những người Viking tấn công. Ngài ấy hầu như mất cả gia đình trong cuộc cướp bóc ấy, và căm thù người Viking từ ấy.”

      Selig cười lục khục. “Chả trách sao để ở lại. kể nghe câu chuyện y hệt xảy ra cho . ắt hẳn thương hại.”

      “Sao có thể kể câu chuyện như vậy?” nàng gay gắt hỏi. “ Chúa ơi! Ngài ấy xé xác thành từng mảnh nếu phát thực ra là ai. Em lo lắng muốn chết khi nghĩ bị xiềng và giam cùng với những người khác nếu ngài ấy biết!”

      cười toét trước cáu kỉnh của nàng. “ ta phát ra. Ohthere và những người khác đủ tỉnh táo để chào đón khi họ nhìn thấy .”

      “Nếu họ lăn quay bất tỉnh ngay lập tức, như em gần như là thế,” nàng trả miếng.

      thấy em tỉnh trí nhanh đấy chứ.” cười phá lên.

      Kristen huých vào ngực bực tức. “ kể nốt câu chuyện của mình chứ!”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :