Chương 10 Ngôi nhà của Gaunt Phần còn lại của tiết học Độc dược tuần này Harry tiếp tục làm theo hướng dẫn của hoàng tử Nửa-dòng máu cho đến khi thoát khỏi những cây Libatius Borage, kết quả là đến bài học thứ tư Slughorn thấy thích thú với khả năng của Harry, rằng ông hiếm khi dạy 1 người tài năng như nó.Cả Ron lẫn Hermione đều chẳng vui tí nào. Dù Harry đưa cho cả 2 đứa nó cùng đọc nhưng Ron giải đoán bản viết tay khó khăn hơn harry, và nó thể cầu Harry đọc lớn lên nếu nó thấy nghi nghi thế nào đó. Trong khi đó Hermione kiên quyết tiếp tục với những thứ nó gọi là hướng dẫn " chính thức" nhưng trở nên nóng nảy hơn khi kết quả lại chịu lép so với chỉ dẫn của hoàng tử. Harry lơ đãng tự hỏi biết hoàng tử Nửa-dòng máu là ai. Dù 1 lượng lớn bài tập về nhà ngăn nó chưa đọc hết cuốn bào chế độc dược nâng cao của hoàng tử, nó lướt qua đủ nhìn ra có 1 trang mà hoàng tử ghi chú gì thêm, cũng như phải tất cả đều liên quan tới việc bào chế. Đâu đó là những thần chú có vẻ như chính hoàng tử tạo ra. "Hay là chính ấy" Hermione cáu kỉnh , khi nghe lỏm Harry chỉ chúng ra cho Ron thấy trong phòng sinh hoạt chung bữa tối thứ bảy." Mình thấy chữ viết giống như của con hơn là con trai" " ấy được gọi là Hoàng tử Nửa-dòng máu" Harry " Có bao nhiêu là hoàng tử vậy ta ?" Hermione có câu trả lời. Nó chỉ quắc mắt và giật phăng bài luận Nguyên tắc vật chất hoá lại từ Ron, cố đọc từ xuống dưới. Harry nhìn đồng hồ và vội vã nhét cuốn bào chế độc dược nâng cao vào giỏ nó. "8h kém 5 rồi, mình đây, mình trễ hẹn vói cụ Dumbledore mất" “Ồ " Hermione há hốc mồm, ngước lên nhìn " Chúc may mắn! Tụi mình đợi ở , tụi mình muốn nghe những gì Thầy dạy bồ " " Hy vọng mọi thứ tốt đẹp" Ron , và 2 đứa nhìn Harry chui qua lỗ chân dung. Harry từ hành lang vắng, nó vội vàng núp sau bức tượng khi giáo sư Trelawney xuất ngay góc hành lang, vừa thầm vừa xáo bộ bài dơ dáy, vừa vừa đọc. "con 2 bích : đối chọi" bà lẩm bẩm, khi bà qua chỗ Harry núp, nó thụp người xuống. " Con 7 bích: điềm bệnh tật. Con 10 bích: bạo lực. Con bồi bích 1 người đàn ông ngăm đen, nhắn có thể gây phiền toái, ưa các cuộc thẩm vấn..." Bà đứng sững lại, ngay bên kia bức tượng Harry núp. " Cái này đúng " bà bực mình ,và Harry nghe bà vừa xáo mạnh những lá bài lần nữa vừa tiếp, lưu lại 1 ít mùi rượu nấu ăn xeret. Harry đợi đến khi chắc chắn bà ấy khỏi, nó vội vàng tiếp tới khi nó đến hành lang tầng 7, có 1 miệng máng xối dựa vào tường. " Acid nổ lốp bốp " Harry hô, cái miệng máng xối nhảy sang 1 bên,bức tường phía sau tách ra, để lộ cái cầu thang xoắn bằng đá chuyển động, Harry bước lên, nó được những cái vòng quay nhàng đó mang đến cánh cửa có cái vòng gõ cửa bằng đồng dẫn tới văn phòng của cụ Dumbledore. Harry gõ cửa " Mời vào " giọng của cụ Dumbledore. " Chào Thầy " Harry bước vào phòng hiệu trưởng. "Ah, chào con, Harry.Ngồi " Cụ dumbledore mỉm cười ." Ta hy vọng con có 1 tuần đầu trở lại trường vui vẻ?" " Dạ, cám ơn Thầy " Harry . " Chắc là con bận lắm, có 1 buổi phạt chờ con rồi " "Ơ " Harry bắt đầu vụng về nhưng cụ Dumbledore có vẻ gì tỏ ra nghiêm khắc cả. " Ta sắp xếp với thầy Snape con chịu phạt vào thứ bảy tới" " Hay quá " Harry , nó có nhiều chuyện cấp thiết phải bận tâm hơn là hình phạt của thầy Snape.Giờ nó lén lút nhìn quanh dể tìm dấu hiệu xem cụ Dumbledore làm gì với nó bữa nay. Văn phòng hình tròn này trông vẫn vậy, 1 dụng cụ thanh nhã bằng bạc nằm cái bàn có mấy cái chân gầy như ống sậy, phụt khói kêu ro ro, chân dung của các thầy hiệu trưởng trước ngủ gà ngủ gật trong khung ảnh, và con phượng hoàng lộng lẫy của cụ Dumbledore, Fawkes, đứng cành cây trước cửa, nhìn Harry 1 cách quan tâm. có vẻ gì là cụ Dumbledore dọn chỗ cho 1 cuộc đấu tập tay đôi cả. " Nè Harry " giọng cụ nghiêm chỉnh " Ta chắc là con tự hỏi ta sắp dạy con cái gì ?" " Dạ " "À, ta quyết định là lúc này nên cho con biết chút ít thông tin căn bản cái gì khiến Voldemort cố giết hại con 15 năm trước " Cụ ngừng lại. " Cuối học kỳ trước Thầy sắp sửa cho con nghe mọi thứ " khó chú ý được buộc tội ở cái giọng của nó. Nó thêm vào. " Dĩ nhiên ta thế "cụ Dumbledore bình tĩnh "Ta kể cho con nghe mọi thứ ta biết. Từ đó, chúng ta có thể gác lại những kiện chính để cùng du hành đến đầm lầy tăm tối của kí ức đến những bụi cây hoang dại nhất của phỏng đoán .Ngay trong lúc này đây, Harry, có lẽ ta cũng thấy buồn như Humphrey Belcher, người tin rằng mọi thứ đến thời cơ chín muồi." "Nhưng Thầy nghĩ thầy đúng chứ?" Harry " Lẽ tự nhiên thôi, như ta chứng tỏ cho con thấy, Ta phạm phải những sai lầm của người sau. là-con thứ lỗi cho ta- càng khôn ngoan hơn hết sai lầm của ta cũng lớn hơn hết " "Thưa Thầy" Harry ngập ngừng" Vậy Thầy sắp cho con biết phải làm gì với lời tiên tri à ? Nó có giúp con ...sống sót ?" "Có nhiều thứ phải làm với lời tiên tri lắm " cụ Dumbledore , cũng ngẫu nhiên như thể Harry hỏi cụ về thời tiết ngày hôm sau vậy " Ta hy vọng chắc chắn là nó giúp con sống sót" Cụ Dumbledore đứng dậy quanh bàn làm việc, ngang qua Harry ngồi xoay qua xoay lại xem cụ Dumbledore xoay cái tủ bên cạnh cửa. Khi cụ xếp nó lại, tay cụ cầm cái chậu nông quen thuộc với những hình khắc acid kì dị quanh cái miệng chậu. Cụ đặt Chậu Tưởng Ký lên bàn trước mặt Harry. " Con có vẻ lo lắng " Harry nhìn cái cái chậu e sợ.Những kinh nghiệm lần trước với cái phương thức kì lạ này để giữ lại và ôn lại suy nghĩ và hồi ức, dù là những bài học đáng giá, nó vẫn thấy thoải mái chút nào. Lần vừa rồi dùng cái chậu đ1, nó thấy nhiều hơn cả mong ước. Nhưng cụ Dumbledore mỉm cười. " Lần này con bước vào Chậu tưởng ký cùng ta..dĩ nhiên, giống lúc trước, hôm nay con được phép " " Mình đâu vậy Thầy? " " Đến 1 ngõ hồi ức của Bob Odgen " Cụ Dumbledore , lấy từ túi ra 1 chai pha lê đựng cái chất trắng bạc xoáy tít. " Bob Odgen là ai thưa Thầy ?" " Ông ta là nhân viên của Phòng Cưỡng chế luật lệ pháp thuật. Ông ấy chết 1 thời gian rồi, nhưng trước đó ta tìm thấy ông ta và thuyết phục ông ấy giao lại cho ta 1 vài ký ức. Chúng ta đồng hành cùng ông ấy trong 1 chuyến thi hành nhiệm vụ.Nếu con đồng ý, Harry à........." Nhưng cụ Dumbledore phải vất vả kéo cái nút chai ra: tay cụ ngay đơ vì đau. " Để con....Thầy? " " vấn dề gì đâu, Harry " Cụ chỉ đũa phép vào cái chai và cái nút bật ra. " Thầy, tay thầy có sao ?" Harry hỏi lại,nhìn những ngón tay đen lại vì thứ hỗn hợp đó. " Giờ là lúc cho câu chuyện, Harry. Xong chưa, chúng ta có hẹn với Bob Odgen" Cụ dốc cái chất bạc trong chai vào chậu, chúng xoáy tít và toả sáng lung linh, phải chất lỏng mà cũng phải khí." Ta theo sau con "Cụ chỉ vào cái chậu. Harry bước tới trước,hít sâu vào, nhúng mặt vào hợp chất bạc đó. Nó cảm thấy chân mình rời khỏi sàn, nó té xuống cái lỗ xoáy đen ngòm và rồi hoàn toàn đột ngột, nó nhấp nháy mắt vì những tia nắng chói loá.Trước khi mắt nó điều tiết lai, cụ Dumbledore đáp xuống bên cạnh. Họ đứng ở 1 con đường làng giáp với hàng rào những cây cao lộn xộn ngay dưới bầu trời mùa hè trong xanh như hoa lưu ly.Cách họ chừng 10 feet là 1 người đàn ông thấp, mập phúng phính mang cặp kính dày ơi là dày làm con mắt ông ta chỉ còn lại như 1 nốt ruồi. Ông ta đọc cái biển gỗ chỉ đường nhô ra khỏi bụi gai phía bên trái con đường.Harry biết chắc hẳn đây là Bob Odgen, người duy nhất trong khung cảnh này, ông ta mặc 1 loại quần áo đồng bộ hết sức kỳ cục, thường là của những phù thuỷ lkhông mấy kinh nghiệm trong việc cố gắng trông như dân Muggle:như trong trường hợp này, 1 cái áo choàng dài phủ lên bộ đồ tắm 1 mảnh. Tuy nhiên trước khi Harry có thời gian để ghi nhớ nhiều hơn vẻ ngoài kỳ quái đó, Odgen bước nhanh xuống con đường. Cụ Dumbledore và Harry theo sau. Khi ngang qua cái biển gỗ, Harry tra 2 hướng chỉ. chỉ về hướng mà họ đếntừ đó, Đại Hangleton, 5 dặm. Hướng kia chỉ về phía Odgen, Tiểu Hangleton ,1 dặm. Hai thầy tr2 bước con đường ngắn thấy gì ngoài những bờ giậu, bầu trời rộng trước mặt và cái dáng áo choàng sột soạt đằng trước. Rồi con đường rẽ sang bên trái và dẫn tới con dốc sườn đồi, đột ngột toàn cảnh thung lũng ra trước mắt họ. Harry có thể thấy cái làng, nghi ngờ gì nữa, đây là Tiểu hangleton, náu mình giữa 2 dốc đồi, thấy cả nhà thờ và khu nghĩa địa. Băng qua thung lũng, sườn đồi đối diện là 1 trang viên rất đẹp bao quanh bởi 1 dải rộng cỏ xanh nhung. Odgen lao nhanh vì con dốc đổ xuống. Cụ Dumbledore bước dài ra, Harry phải vội vã mới theo kịp. Nó nghĩ biết có phải Tiểu Hangleton này là nơi đến cuối cùng chưa, và nó tự hỏi trong buổi tối tìm thấy Slughorn, tại sao họ phải lại gần từ 1 khoảng cách như vậy. Tuy nhiên nó nhanh chóng nhận ra rằng nó lầm khi nghĩ họ về phía ngôi làng. Con đường rẽ sang bên phải, khi họ ở góc đường chỉ thấy cái rìa áo choàng của Odgen biến mất sau khe hở hàng rào. Hai thầy trò theo sau 1 con hẻm hẹp giáp với những hàng rào cao hơn rộng hơn so với ở phía sau lưng . Con đường mòn này quanh co, đá sỏi và khúc khuỷu, cũng là sườn dốc như cái vừa rồi, có vẻ như dẫn tới 1 mảnh đất của những hàng cây ảm đạm dưới họ 1 chút. Đủ chắc chắn con đường sớm mở ra trước mặt ngay bãi cây , hai thầy trò dừng lại ngay sau Odgen, lúc này rút đũa phép ra. Dù trời gợn chút mây,nhưng hàng cây già phủ bóng đen lạnh lẽo, mất vài giây trước khi mắt Harry nhìn ngôi nhà giấu 1 nửa trong những thân cây lộn xộn. Với nó có vẻ như đây là 1 địa điểm kỳ cục cho ngôi nhà, hay ít ra là việc để mặc những cái cây mọc bên cạnh, chắn hết ánh sáng và khung cảnh thung lũng bên dưới. Nó tự hỏi ở đây liệu có người ở ? Tường nhà rêu phong,ngói rớt khỏi mái nhà thấy được cả nóc. Tầm ma mọc đầy xung quanh, ngọn vươn tới cửa sổ đóng 1 lớp bụi dày.Tuy nhiên, khi nó vừa kết luận là thể có ai ở đó được cửa sổ mở lách cách, và 1 làn khói mỏng từ đó thoát ra, có lẽ ai đó nấu nướng. Odgen tới trước nhàng, có vẻ đối với Harry là thận trong quá mức. Khi bóng cây vừa lướt người ông ta, ông ta dưng lại, nhìn chằm chằm cái cửa chính mà ai đó ghim lên 1 con rắn chết. Rồi có tiếng sột soạt và tiếng rớt bịch, 1 gã trong bộ dạng te tua rơi khỏi cái cây gần nhất, chân chạm đất ngay trước Odgen, nhảy về sau nhanh đến nỗi đạp phải đuôi áo va vấp ngã. " Ông được tiếp đón " Cái gã trước mặt họ có mái tóc bờm xờm xỉn cáu ghét đến nỗi chẳng biết màu gì nữa. thiếu mất vài cái răng.Mắt và tối thui chỉ nhìn chằm chằm hướng đối diện. Trông có vẻ khôi hài nhưng là , khiến người ta sợ. Harry thể bảo ông Odgen lùi thêm vài bước nữa rồi hãy . " Ơ, Chào buổi sáng. Tôi là người của bộ pháp thuật! "Ông được chào đón" " Ơ, xin lỗi, tôi hiểu" Odgen bối rối. Harry nghĩ Odgen hoàn toàn lờ mờ ;kẻ lạ về hết sức ràng đối với Harry, đặc biệt là khi 1 tay vung vẩy đũa phép, tay kia cầm con dao ngắn đầy máu me. " Ta chắc là con hiểu , Harry? " Cụ Dumbledore " Dĩ nhiên ạ" Harry hơi lúng túng " Tại sao Odgen lại ..?" Nhưng khi nhìn thấy con rắn chết cửa lần nữa, nó chợt hiểu ra. " Xà ngữ hả Thầy ?" " Khá lắm " cụ Dumbledore gật đầu và mỉm cười. Cái gã trông te tua đó bây giờ tiến đến trước mặt Odgen, 1 tay là dao, 1 tay là đũa phép. " Bây giờ , hãy nhìn.." nhưng quá muộn! tiếng nổ vang lên, Odgen nằm dưới đất, ôm lấy mũi trong khi cái thứ dịc kinh khủng hơi vàng phọt ra giữa những ngón tay. " Morfin" ! 1 giọng vang lên. gã khác già hơn hấp tấp ra khỏi nhà, sập cửa sau lưng khiến con rắn đung đưa thảm hại.Gã này lùn hơn,người chẳng cân xứng tí nào. Vai rộng, tay dài lõng thõng, mắt nâu, tóc rậm , khuôn mặt nhăn nheo nhìn như là 1 con khỉ to và khoẻ. Hắndừng lại ngay cạnh gã cầm dao, lúc này cười khúc khích trước cảnh Odgen đo đất. "Bộ pháp thuật phải ?" tên già hơn lên tiếng, nhìn xuống Odgen." Đúng rồi " Odgen giận dữ , vỗ vỗ khuôn mặt."Còn ông, ông là Gaunt?" " Đúng" Gaunt "Nó cho ông 1 cú vào mặt phải ?" "Đúng, chính " Odgen đợp lại " Ông muốn mọi người biết đến diện của ông à?" Gaunt hùng hổ " Đây là chuyện cá nhân.Chỉ việc đứng đó mà mong con trai tôi làm gì để tự vệ sao?" " Tự vệ lại cái gì cơ? "Odgen , đứng dậy được. " Bọn hay chõ mũi vào việc người khác.Bọn khách mời.Bọn Muggle.Bọn rác rưởi " Odgen chĩa đũa phép vào mũi mình,vẫn còn chảy nhiều cái thứ trông như mủ vàng, nó ngưng chảy nữa.Gaunt qua khoé miệng với Morfin" Vào nhà . được cãi " Lúc này, Harry sẵn sàng nghe Xà ngữ, ngay cả trong khi hiểu những gì họ , nó vẫn phân biệt được cái thanh rin rít mà Odgen nghe..Morfin có vẻ đồng ý nhưng cha ném 1 cái nhìn đầy hăm doạ, thay đổi ngay., ì ạch lết vào nhà với cái dáng nghiêng ngả và sập cửa lại khiến con rắn đung đău đến tội nghiệp. " Vì con trai ông mà tôi có mặt ở đây,ông Gaunt" Odgen vừa vừa chùi chút mủ cuối cùng dính trước áo. " Đó là Morfin phải " " Nó là Morfin" tên già thờ ơ. " Ông có dòng máu thuần chủng ?"hắnthính lình nổi cáu hỏi. " Đó phải là chuyện đáng ở đây " Odgen lạnh lùng đáp, và Harry thấy kính trọng đối với Odgen tăng lên. Hình nhu Gaunt thấy khác hẳn. đảo mắt liếc Odgen và lầm bầm, ràng là với cái giọng cáu kỉnh" Bây giờ tôi nghĩ tới nó đây.Tôi từng thấy những cái mũi bị như ông dưới làng" " Tôi nghi ngờ điều đó nếu con trai ông mất bình tĩnh" Odgen " Có lẽ chúng ta nên tiếp tục thảo luận ở trongnhà?" "Trong nhà?" "vâng, ông Gaunt.Tôi rồi. Tôi ở đây là do Morfin.Chúng tôi gởi cú.." "Tôi dùng cú" Gaunt " Tôi mở thư" " Rồi ông có thể phàn nàn là ông được báo trước việc tôi đến" Odgen bực bội " Tôi ở đây vì 1 vụ phạm luật nghiêm trọng xảy ra hồi sớm nay " "Được rồi, được rồi !"Gaunt gầm lên. " vào cái nhà chết chóc này , ông thấy dễ chịu ra sao " Căn nhà có vẻ như gồm 3 phòng . 2 cái cửa cái dẫn vào phòng chính, vừa là bếp, vừa là phòng khách.Morfin ngồi cái ghế bành bẩn thỉu cạnh ngọn lửa, quấn con rắn vipe vào tay và ngâm nga "Khò khè,khò khè, hỡi rắn bé bỏng bò dưới sàn nhà Hãy tốt với Morfin bị ghim len cửa" Có tiếng cà mòn của cái gì đó ở trong góc cạnh cái cửa sổ mở, Harry nhận ra rằng còn người khác trong phòng, 1 rách rưới trong bộ váy xám như là màu tường đá bẩn sau lưng . đứng cạnh cái nồi sôi cái lò đen cáu bẩn, quanh quẩn bên cái kệ đó là những nồi, những chảo dơ dáy.Tóc màu xám, rũ xuống. có khuôn mặt thà, nhợt nhạt và hơi u ám.Mắt , cũng giống như người , nhìn chằm chằm phía đối diện.Trông sạch hơn 2 gã đàn ông, nhưng Harry nghĩ rằng nó giờ thấy 1 người nào trông yếu đuối hơn. " Con tôi, Merope" Guant miễn cưỡng khi Odgen nhìn ta như dò hỏi. " Chào "Odgen . trả lời, nhưng cái nhìn đe doạ của cha khiến quay trở lại phòng, tiếp tục xếp những cái nồi kệ. "À, ông Gaunt" Odgen " để thẳng vào vào vấn đề, chúng tôi có lý do để tin rằng con trai ông, Morfin, biểu diễn pháp thuật trước mặt dân Muggle khuya hôm qua" 1 tiếng rền inh tai. Merope đánh rơi 1 cái nồi. " Nhặt nó lên !" Gaunt hét " Đó, làm gì phải nhọc thân như bọn Muggle rác rưởi vậy, đũa phép để làm gì, mày vô dụng như bao rác " "Ông Gaunt, làm ơn " Odgen bị sốc.Merope, lúc này nhặt cái nồi lên, đỏ bừng mặt, lại làm rớt lần nữa, run rẩy rút cây đũa phép,chỉ vào cái nồi,lật đật đọc thần chú chẳng ai nghe được khiến cái nồi bắn thẳng nền nhà từ chỗ đến bức tường đối diện, vỡ ra làm đôi. Morfin bật ra 1 tràng cười khặc khặc. Gaunt hét tướng lên " Vá nó lại, mày là được tích gì cả. Vá nó " Merope trượt chân khi ngang qua phòng, nhưng trước khi có thời gian giơ đũa phép lên,Odgen nâng đũa của mình, giọng chắc nịch "Reparo".Cái nồi lành lại ngay tức . Gaunt trố mắt 1 lúc dù định quát tháo Odgen,rồi có vẻ như nghĩ lại,chuyển sang chế nhạo con :" May là người đàn ông dễ mến của Bộ pháp thuật ở đây há ? Có lẽ ông ta mang mày khỏi tay ta, có lẽ ông ta thấy phiền lòng vì những đứa Squib bẩn thỉu..." nhìn ai cũng như cám ơn Odgen,Merope nhặt cái nồi lên đặt vào chỗ cũ, tay run lẩy bẩy.Rồi đứng dựa hẳn lưng vào tường giữa cái cửa sổ và cái lò bẩn thỉu, như thể là chẳng mong ước gì ngoài việc biến mất vào vách tường đá. "Ông Gaunt" Odgen bắt đầu lại " Như tôi ,nguyên nhân chuyến thăm viếng của tôi là........." "Tôi nghe ông 1 lần rồi" Gaunt độp lại." sao? Morfin đưa cho dân Muggle 1 chút của cái xảy ra cho nó- sao nào ?" "Morfin phạm luật" Odgen nghiêm khắc .Gaunt nhại lại giọng Odgen, làm cho nó vênh vang và ê a.Morfin lại cười khằng khặc." Nó dạy cho bọn Muggle rác rưởi 1 bài học, bây giờ cũng là bất hợp pháp sao?" " Đúng " Odgen " Tôi e là như thế " Ông lôi ra từ túi áo trong 1 cuộn giấy da , kéo nó ra. " Gì nữa đây, bản án của nó hả?" Gaunt , giọng giận dữ " Nó là giấy triệu tập của Bộ pháp thuật để nghe.... " Giấy triệu tập! Giấy triệu tập? Các người nghĩ các người là ai chứ, triệu tập con ta ở bất cứ nơi nào à ?" " Tôi là trưởng độiThi hành việc cưỡng chế pháp thuật" Odgen " Vậy ngài nghĩ chúng tôi là đồ cặn bã chắc?" Gaunt gào toáng lên, sấn tới Odgen với cái móng tay vàng cáu bẩn chỉ vào ngực mình " Bọn cặn bã này chạy ngay đến khi Bộ pháp thuật gọi ư? Ngài có biết mình chuyện với ai ?hỡi kẻ cũng có chút máu bùn ?" " Tôi hân hạnh chuyện với ông Gaunt" Odgen , trông thận trọng nhưng vẫn đứng vững. " Đúng đó" Gaunt gầm lên.Lúc đầu, Harry cho là Gaunt làm 1 cử chỉ tuc tĩu bằng tay, nhưng rồi nhận ra rằng cố khoe chiếc nhẫn đá đen gớm ghiếc ở ngón giữa, khuơ khuơ trước mắt Odgen " Thấy cái này ? Thấy cái này ? Biết cái gì đây ? Biết ở đâu ra ? hàng thế kỉ trong nhà ta, biết bao lâu rồi, lúc nào cũng là dòng máu thuần chủng.Biết ta phải trả bao nhiêu cho cái này , với cái huy hiệu Peverell chạm mặt đá ?" " Tôi có ý kiến " Odgen , mắt hấp háy nhu thể chiếc nhẫn lượn ngay trước mũi trong vòng 1 inch vậy." Nó ngoài lề, ông Gaunt, con ông dính vào......" Gào lên trong cơn thịnh nộ, Gaunt chạy tới chỗ đứa con .Trong 1 giây, Harry nghĩ là sắp siết cổ , vì tay rờ tới cổ , nhưng 1 lúc sau, lôi xềnh xệch đến trước mặt Odgen bằng cái dây chuyền vàng quanh cổ . " Thấy cái này ?" gầm lên, lắc lắc cái mề đay vàng to tổ chảng, mặc cho Merope sặc sụa và thở hổn hển. " Tôi thấy rồi, tôi thấy rồi " Odgen vội vàng . "Nhà Slytherin !"Gaunt thét lác " Nhà Salazar Slytherin! Bọn ta là những hậu duệ còn lại, Nghĩ sao hả?" " Ông Gault, con ông kìa "Odgen báo động, nhung Gault buông Merope ra rồi. khỏi chỗ , trở vể góc của mình, xoa xoa cái cổ, hít thở. " Vậy đó " Gaunt đắc thắng, nhu thể vừa mới chứng minh được 1 điều phức tạp nhất hơn cả những tranh cãi có lý nhất. " Đừng có là đến chuyện với bọn ta như những hạt cát trong giày nhé.Các thế hệ thuần chủng , toàn phù thuỷ, hơn cả những gì ngài có thể , tôi chẳng hề nghi ngờ " Rồi nhịp nhịp sàn nhà ngay chân của Odgen. Morfin lại cười khanh khách. Merope nép vào cửa sổ, cúi đầu xuống, giấu mặt vào mớ tóc rũ, gì cả. " Ông Gaunt" Odgen kiên nhẫn," Tôi e là tổ tiên của ông hay tôi gì cũng nhúng tay vào vụ này được.Tôi ở đây là vì Morfin, Morfin và người dân Muggle chuyện với nó khuya hôm qua.Theo nguồn tin của tụi tôi..." Ông liếc xuống cuộn giấy" Morfin dùng thần chú hay bùa ếm gì đó đối với người Muggle , làm ta nổi mẩn đầy đau đớn." Morfin cười khúc khích. " Im lặng cái coi" Gaunt gầm lên bằng xà ngữ, Morfin im ngay. " Nếu nó làm thế sao?" Gaunt ngang ngược " Tôi mong là ông lau sạch cái mặt thằng Muggle rác rưởi đó rồi chứ? cả ký ức của nó nữa......." " Đó cũng phải là vấn đề" Odgen "Đây là vụ tấn công có chủ ý chứ nhằm tự vệ " " Ah, tôi thấy có vẻ như ông là người rất dân Muggle " Gaunt lại nhịp nhịp chân chế nhạo. " Cuộc thảo luận này đưa chúng ta đến đâu cả" Odgen nghiêm túc. " Thái độ của con trai ông ràng là thấy hối hận về hành động của mình chút nào " Ông lại liếc mắt xuống cuộn giấy da " Morfin phải có mặt vào ngày 14 tháng 9 để giải trình về việc sử dụng pháp thuật trước mặt dân Muggle và gây hại cũng như đau đớn cho chính người đó...." Odgen phải dừng lại.Có tiếng leng keng, lộc cộc của những con ngựa và 1 giọng cười to dội vào cửa sổ. Hình như hướng gió thổi từ làng lướt qua rất gần những bụi cây ngoài nhà.Gaunt rùng mình, tai lắng nghe, mắt mở to. Morfin huýt gió, quay mặt vế phía có thanh, vẻ hăm hở.Merope ngẩng đầu lên.Harry thấy khuôn mặt ta trắng bệch. " Lạy Chúa, thiệt là cảnh chướng mắt" giọng 1 vang lên, nghe ràng từ cửa sổ như thể ta đứng ở phòng bên vậy. " Cha có thể dẹp cái nhà tồi tàn đó được Tom?" " Nó thuộc quyền nhà " giọng chàng trai trẻ." Mọi thứ ở bên kia thung lũng là của nhà nhưng riêng cái nhà tranh đó của kẻ lang thang già gọi là Gaunt, và lũ con ông ta.Thằng con trai hoàn toàn điên rồi, em nên nghe những câu chuyện người làng kể.." cười. Rồi tiếng leng keng lộc cộc mỗi lúc mỗi lớn. Morfin định rời khỏi ghế bành. " Mày ngồi đó " tên cha dùng Xà ngữ cảnh cáo. " Tom" lại là giọng , bây giờ nghe gần như họ đứng ngay trong nhà " Có lẽ em lầm, nhưng có ai đó treo con rắn lên cửa kìa?" " Lạy Chúa, em lầm đâu", giọng của chàng trai " Chắc là thằng con, bảo đầu óc nó bình thường mà.Đừng nhìn nữa, Cecilia cưng " Giờ tiếng leng keng lọc cọc dần. " Cưng " Morfin thầm bằng xà ngữ, đưa mắt nhìn em " Cưng, nghe nó gọi kìa. Vậy là thằng đó đâu có biết đến mày " Merope trông trắng bệch khiến Harry cảm thấy ta sắp xỉu tới nơi. " Chuyện gì đó? " giọng Gaunt sắc lẻm, và cũng bằng xà ngữ,nhìn hết thằng con trai tới đứa con ." Mày gì, Morfin?" " Nó khoái nhìn cái thằng Muggle đó" biểu lộ vẻ ghê tởm mặt nó khi nhìn đứa em khiếp đảm. " Lúc nào thằng đó ngang qua vườn, nó cũng ngắm thằng này qua hàng rào. Và tối qua........" Merope lắc đầu lia lịa như van xin nhưng Morfin vẫn tiếp tục 1 cách thương xót," Còn ló đầu ra cửa sổ nhìn tới lúc thằng đó vào nhà nữa ?" " Thò đầu ra cửa sổ để nhìn 1 thằng Muggle? " giọng Gaunt lại Cả 3 ngưới nhà Gaunt có vẻ như quên mất Odgen, trông hoang mang và khó chịu về bộc phát mới thể hiểu nổi của những tiếng rin rít và gay gắt này. " Có đúng ?" Ganut bằng cái giọng chết người, dấn tới 1, 2 bước trước khiếp sợ " Con của ta- hậu duệ thuần chủng của Salazar Slytherein- lại thích 1 thằng máu bùn bẩn thỉu à ?" Merope lắc đầu nhu điên, nép chặt vào tường, được lời nào. " Nhưng con bắt thằng đó rồi cha ".Morfin cười khanh khách " Con túm nó khi nó ngang qua và ket qua nó trông rất xấu xí với những vết rỗ khắp người, đúng Merope?" " Cái con Squib ghê tởm này, con rác rưởi có máu phản bội " Gaunt gầm lên,mất tự chủ, lao vào siết cổ đứa con Cả Harry và Odgen hét lên đồng thời " ", Odgen giơ đũa phép len "Relaskio!" Gaunt bị hất văng ra phía sau, trượt 1 cái ghế, thấy lưng mình ê ẩm. Nổi cơn thịnh nộ,Morfin nhảy ra khỏi ghế chạy tới Odgen, khuơ khuơ con dao máu me và phóng thần chú bừa theo. Odgen chạy bán sống bán chết, cụ Dumbledore ra hiệu chạy theo và Harry nghe lời ngay, tai nó vang vọng tiếng hét thất thanh của Merope. Odgen phóng ra khỏi con đường mòn và nhô ra đường cái đâm sầm vào con ngựa màu hạt dẻ bóng nhẫy, cưỡi lưng là chàng trai trẻ tóc sẫm rất đẹp trai.Cả chàng trai và xinh đẹp cưỡi con ngựa xám bên cạnh đều phá lên cười khi thấy cảnh Odgen bật ra khỏi mông con ngựa rồi lại lao vào tiếp, áo choàng của ông bay phủ từ đầu tới chân đầy bụi bẩn, chạy tán loạn đường. " Chúng ta thôi Harry", cụ Dumbledore giật mạnh khuỷu tay nó. Chỉ 1 lúc sau, 2 người bay vút qua bóng tối nhàng đến khi chân chạm đất, quay trở lại văn phòng còn sáng lờ mờ của cụ Dumbledore. "Chuyện gì đến với sống trong căn nhà đó vậy Thầy?" Harry hỏi khi cụ vung đũa thần thắp thêm đèn "Merope, hay tên ấy là gì gì đó ?" " ta sao cả" cụ ngồi xuống bàn và ra hiệu cho nó cũng ngồi xuống. "Odgen độn thổ về bộ pháp thuật, 15 phút sau quay trở lại với những người tiếp viện. Morfin và cha cố gắng chiến đấu nhưng rồi cả 2 đều bị chế ngự, áp tải ra khỏi nhà, và rồi bị Hội đồng phù thuỷ kết án. Morfin, từng có tiền án tấn công dân Muggle, lãnh 3 năm tù trong ngục Azkaban. Marvolo, làm bị thương vài nhân viên của bộ, trong đó có cả Odgen nhận 6 tháng tù" "Marvolo" Harry băn khoăn lặp lại "Đúng đó " cụ Dumbledore mỉm cười tán thành " Ta rất vui vì con bỏ qua cái tên đó" " Vậy ra ông già đó là..........? "Ừ, ông ngoại của Voldermot" cụ " Marvolo, con trai , Morfin, Con Merope là những người còn lại của gia đình phù thuỷ lâu đời, được chú ý bởi dòng máu bất bình thường và hung hang vì tục kết hôn trong cùng dòng họ.Đánh mất những cảm xúc đương trong hôn nhân chỉ để duy trì lối sống vương giả mà họ phung phí của cải gia đình qua nhiều thế hệ trước khi Marvolo sinh ra. Ông ta, như con thấy đó, chỉ được để lại bẩn thỉu và nghèo khó, với tính khí rất khó chịu nhưng lại đầy kiêu căng và tự ái, vài món gia truyền ông ta quý như đứa con trai và còn hơn cả đứa con " " Vậy Merope" Harry dựa vào ghế nhìn cụ Dumbledore chăm chú" Vậy Merope là.....có phải ý Thầy là.......là mẹ của Voldermot ?" "Đúng đó con, Tương tự chúng ta cũng có ý niệm lờ mờ về người cha. của Voldemort. Ta biết con có chú ý ?" " Người dân Muggle mà Morfin tấn công, cái người cưỡi ngựa đó hả Thầy?" " Con khá lắm , cụ tươi cười " Ừ, đó là Tom Riddle cha, chàng Muggle đẹp trai,từng cưỡi ngựa ngang nhà Gaunt, người mà Merope ấp ủ điều thầm kín, với niềm đam mê mãnh liệt." " Cuối cùng họ cưới nhau?" Harry thể tin được điều nó , nó tưởng tượng 2 người chẳng có điểm gì chung lại nhau. " Ta nghĩ con quên 1 điều rằng Merope là 1 phù thuỷ. Ta tin là pháp lực của ấy đạt tới mức cao nhất khi bị cha làm cho chết khiếp. khi Marvolo và Morfin chắc chắn ở trong ngục Azkaban, khi lần đầu tiên trong đời ấy được tự do 1 mình, ta chắc là ấy có thể lường hết khả năng của mình và lẩp kế hoạch để thoát khỏi cuộc sống kinh khủng mà hết 18 năm qua." "Con có thể nghĩ ra cách gì để Merope có thể làm cho Tom Riddle quên người con dân Muggle mà ấy ?" " Bùa phục tùng" Harry đoán " Hay là tình dược hả Thầy ?" " Được đó Harry. Cá nhân ta nghiêng về việc ấy dùng tình dược. Ta chắc chắn lãng mạn hơn đối với ấy và ta tin rằng khó để thuyết phục Riddle uống 1 cốc nước khi chàng cưỡi ngựa 1 mình vào 1 ngày nóng bức nào đó. Dù thế nào nữa, chỉ trong vòng vài tháng sau cái cảnh ta và con được chứng kiến, làng Tiểu Hangleton xôn xao 1 vụ xì căng đan lớn. Con có tưởng tượng được cái tin đồn con trai điền chủ bí mật chạy trốn với con kẻ lang thang,Merope." " Nhưng cú sốc của dân làng là gì cả so với Marvolo. Ông ta trở về từ ngục Azkaban, mong thấy đứa con biết vâng lời đợi ông ta trở về với bữa cơm nóng sẵn bàn. Nhưng thay vào do, ông ta thấy lớp bụi dày cả inch và mẩu giấy từ biệt, giải thích những gì làm." " Kể từ đó, ta dể ý rằng, trong suốt quãng đời còn lại bao giờ ông ta nhắc tới tên hay là tồn tại của . Cú sốc việc bỏ có lẽ góp phần vào cái chết sớm của ông ta- hoặc giả đơn giản là ông ta chưa bao giờ học cách tự chăm sóc mình.Ngục Azkaban làm Marvolo yếu nhiều, và ông ta thể sống để thấy Morfin trở về nhà" " Còn Merope? ấy .......chết phải Thầy? phải Voldemort lớn lên trong trại trẻ mồ côi sao ?" "Quả có vậy" cụ Dumbledore " Chúng ta phải đoán nhiều đây nhưng ta nghĩ quá khó để suy luận xem chuyện gì xảy ra. Con thấy đó, chỉ trong vòng vài tháng sau cuộc hôn nhân trốn chạy,Tom Riddle lại xuất trong trang viên tiểu Hangleton mà có vợ mình. Tin đồn lan khắp những người láng giềng là ta rằng mình bị lừa dối và gạt gẫm. Những gì ta muốn , ta chắc là việc ta bị bỏ bùa và thoát được nhưng ta chắc là ta dám dùng đúng những từ đó vì sợ bị cho là mất trí. Tuy nhiên, khi nghe những gì ta , dân làng lại cho là Merope dối Tom Riddle, giả vờ sắp có con với ta nên ta phải cưới." " Nhưng đúng là ấy có con với ta" " Nhưng chỉ chưa đầy 1 năm sau ngày cưới, Tom Riddle bỏ rơi ta khi mang thai" " Có chuyện gì nhỉ? Tại sao tình dược còn tác dụng nữa?" Harry hỏi. "Lại phải đoán thôi " cụ Dumbledore " Ta tin rằng Merope chồng sâu đậm, thể chịu đươc việc tiếp tục bắt ta làm nô lệ bằng ma thuật. Ta tin ấy có lựa chọn là ngưng cho ta uống tình dược nữa. Có lẽ ấy mụ mẫm tự cho là chàng ta bây giờ lại . Có lẽ ấy nghĩ ta ở lại vì lợi ích của đứa trẻ. Nếu như thế, ấy lầm cả 2 điểm . chàng bỏ rơi, bao giờ gặp lại nữa, cũng băn khoăn chuyện gì xảy ra cho đứa con trai" Bên ngoài trời tối đen như mực, và cái đèn trong phòng cụ Dumbledore sáng hơn bao giờ hết. " Ta nghĩ hôm nay thế đủ rồi, Harry" 1 lúc sau cụ Dumble dore . " Dạ, thưa Thầy" Nó nhấc chân lên nhưng chưa . " Thầy......Biết tất cả những điều này về quá khứ của Vodemort có quan trọng ?" " Ta nghĩ rất quan trọng" " Và nó có vài điều để xoay sở được lời tiên tri ?" " Nó có mọi thứ để xoay sở với lời tiên tri" "Vâng ạ", Harry vẫn còn hơi băn khoăn nhung giờ nó đoan chắc là nhu thế. Nó quay , nhưng lại nảy ra 1 câu hỏi khác, và nó trở lại " Thưa Thầy, con có được phép kể mọi thứ cho Ron và Hermione nghe ạh ?" Cụ Dumbledore nhìn nó 1 lúc rồi " Được. Ta nghĩ trò Weasley và trò Granger chứng tỏ họ rất đáng tin cậy. Nhưng Harry à, ta cầu con phải với các trò ấy là được kể cho ai khác nghe chuyện này. Nó phải là ý hay nếu có lời qua tiếng lại về việc ta biết đựơc bao nhiêu hay nghi ngờ về những bí mật của Voldemort" " đâu thầy, con chắc là chỉ có Ron và Herminone được biết thôi. Chúc Thầy ngủ ngon" Nó lại quay và gần ra đến cửa nó trong thấy cái vật đó. Nằm 1 trong những cái bàn có chân gầy như ống sậy, có vô số những dụng cụ bạc mỏng mảnh, là 1 chiếc nhẫn vàng xấu xí với cái mặt đá đen lớn rạn. "Thưa Thầy" Harry nhìn chiếc nhẫn chằm chằm " Cái nhẫn đó......" " Gì vậy? " " Thầy đeo nó khi thăm giáo sư Slughorn tối đó phải ạ ?" "Ta đeo nó " cụ Dmbledore xác nhận. " Nhưng nó có phải là chiếc nhẫn Marvolo Gaunt cho Odgen xem ạ ?" Cụ gật đầu " Chính là nó " " Nhưng sao vậy ạ ? Thầy có nó lâu rồi hả Thầy ?" " , ta mới có nó gần đây thôi, vài ngày trước khi ta đến đón con ở nha dì dượng con " " Vào khoảng thời gian Thầy bị thương ở tay hả Thầy ?" " Đúng, Harry, vào khoảng đó" Harry thấy ngại. Cụ Dumbledore mỉm cười. " Thưa Thấy, chính xác ......" " Trễ rồi, Harry, con nghe câu chuyện vào lúc khác. Chúc con ngủ ngon " " Chúc Thầy ngủ ngon"
Chương 11 Trợ thủ Hermione Đúng như Hermione đoán, những khoảng thời gian trống của học viên năm thứ 6 phải là những giờ dành cho thư giãn như Ron mong đợi, mà để bắt kịp với lượng bài tập khổng lồ được giao. Ngoài việc phải học như là chúng có kỳ thi mỗi ngày,mỗi buổi học cũng trở nên đòi hỏi hơn hẳn so với trước đây.Dạo này, Harry hầu như hiểu đến nửa bài giảng của Gíao Sư McGonagall, và kể cả Hermione cũng phải cầu Giáo Sư nhắc lại những chỉ dẫn hay hai lần. điều thể tin đc và mặc cho những phản ứng ngày càng tăng của Hermione , Độc dược bỗng nhiên trở thành môn học tốt nhất của Harry ; nhờ vào Hoàng tử máu lai. Những lời chú câm giờ đây được cầu chỉ trong Phòng chống nghệ thuật Hắc Ám, mà cả trong môn bùa chú (Charms) và Biến hình. Harry thường xuyên thấy những bạn cùng lớp của mình trong phòng sinh họat chung hoặc trong giờ ăn mặt đỏ tía tai và căng thẳng, trông như là họ dùng quá liều U-No-Poo (Mày_chẳng_là_cái_phân_gì : chơi chữ trong tiếng , nghe tương tự như là Voldemort _ ND). Tuy nhiên, Harry biết rằng họ cố để làm lời chú mà phải đọc to nó lên. Đựơc ra ngoài và học trong nhà kính trở nên điều dễ chịu , mặc dù phải học với những thứ cây nguy hiểm hơn bao giờ hết trong môn Dược Thảo, bởi dẫu sao chúng cũng được phép quát tướng lên nếu bị bọn cây Xúc tu độc ôm bất ngờ từ phía sau. kết quả của hàng tá bài tập và những giờ điên đầu tập luyện làm chú lời là Harry , Ron và Hermione chẳng có thời gian để thăm bác Hagrid. Hagrid cũng còn đến ăn trưa ở bàn giáo viên nữa , điềm hay, và trong vài dịp khi chúng ngang qua bác hành lang hoặc sân, bác nghe nhìn thấy hay nghe chúng chào, cách bí . “Chúng ta phải đến giải thích thôi” Hermione , mẳt nhìn vào cái ghế trống khổng lồ của Hagrid tại bàn giáo viên buổi sáng thứ bảy hôm sau. “ Nhưng chúng ta có buổi tuyển chọn đội Quiddich sáng nay” Ron đáp lại. “ và chúng ta phải luyện tập lời chú Aguamenti của Flitcwick nữa! Vả lại, giải thích gì chứ, phải làm thế nào để là chúng ta ghét môn học dớ dẩn đó của bác ấy? “ ” Chúng ta ghét môn đó” Hermione . “ điều đó cho mình cậu , mình vẫn chưa quên những con đuôi nổ đâu “ Ron lầm bầm. “ Và để cậu biết, chúng ta thoát cách may mắn đó. Cậu chẳng phải nghe suốt ngày về ông vô ý thức của bác ấy. Hẳn là chúng ta phải dạy Grawp buộc dây dầy như thế nào nếu ở lại” “Mình ghét chuyện đựợc với Hagrid” Hermione với vẻ rầu rĩ. ” Chúng mình sau buổi Quiddich” Harry trấn an . Cậu cũng nhớ Hagrid, mặc dù cũng như Ron, cậu nghĩ rằng tốt hơn là có Grawp trong cuộc sống của chúng. “ Nhưng buổi thử đội tuyển có thể chiếm cả buổi sáng, với số nguời đăng ký”. Cậu cảm thấy hơi hồi hộp với việc phải đối mặt gánh nặng đầu tiên trong tư cách Thủ Quân. “Mình chẳng hiểu sao tự nhiên đội lại trở nên đông đúc đến vậy”. “Thôi nào Harry ”, Hermione với giọng bỗng nhiên còn tý kiên nhẫn. “ Đó chẳng phải là do Quiddich, mà do cậu! Cậu chưa bao giở trở nên hấp dẫn hơn thế này và nhé, cậu còn đáng tơ tuởng ấy chứ” Ron lấp miệng cuời với miếng cá muối to tướng. Hermione dành cho Ron cái nhìn khinh khỉnh truớc khi quay trở sang với Harry ” Mọi nguời đều biết là cậu là , phải ? Cả thế giới phù thủy đều công nhận là cậu đúng về việc Voldemort quay trở lại và cậu chiến đấu với lão 2 lần trong 2 năm trước và thoát hiểm cả hai lần. Và bây giờ họ gọi cậu là Nguời Đựợc Chọn – Sao, cậu vẫn chưa thấy là sao mọi ngừơi bị thu hút bởi cậu à” Đúng là Harry thấy tòa Đaị Sảnh trở nên nóng nực bất thường, mặc dù trần nhà trông vẫn lạnh và ẩm ướt. “ Và cậu trải qua hết những ngược đãi từ Bộ Pháp Thuât khi mà họ cố để làm cho cậu giống như kẻ dối và bất nhất. Cậu vẫn còn thấy những dấu vết mu bàn tay mà mụ đàn bà dã man đó bắt cậu lên viết bằng máu của mình, nhưng dẫu sao cậu vẫn từ bỏ những gì cậu … “ “ Cậu vẫn có thể nhìn thấy chỗ mà nhũng bộ não đó tóm mình trong bộ Pháp thuật, nhìn đây này!” , Ron vừa vừa lắc cái tay áo ra đằng sau. ” Và nó cũng chả đau đớn gì khi mà cậu cao lên hơn 1 foot kỳ hè vừa rồi đâu”. Hermione kết thúc, chẳng thèm ngó ngàng gì đến Ron. “ Mình cao”Ron cách chả ăn nhập gì. Nhưng con cú đưa tin bay đến, sà xuống qua những của sổ lất phất mưa và tung tóe nuớc lên tất cả mọi ngừơi. Hầu hết mọi người đều nhận đựợc nhiều thư tín hơn bình thường; những bậc phụ huynh lo lắng muốn nghe tin tức từ con cái và trấn an chúng rằng mọi nguời ở nhà đều ổn cả. Harry chẳng có cái thư nào từ đầu kỳ đến giờ, nguời duy nhất viết thư cho cậu giờ mất và mặc dù cậu mong chờ thư của Lupin, cho đến nay, vẫn bặt vô tín. Vì thế sáng nay cậu ngạc nhiên khi thấy Hedwig bay vòng quanh giữa những con cú nâu và xám. Nó đậu trứơc Harry , mang gói hàng to hình vuông. Ngay sau đó, gói hàng giống nguyên xi cũng đậu trước mặt Ron, đè duới nó là đống đôm đốm kiệt sức, Pigwidgeon. “Ha!” Harry reo lên, mở gói hàng và để lộ ra cuốn sách “Chế tạo độc duợc bậc cao” , mới tinh từ Flourish và Blotts. “Ồ tốt quá”, Hermione , giọng vui mừng “ Giờ cậu có thể trả cuốn sách bị viết lên đó lại rồi” ” Cậu điên đấy à” Harry . “ Mình giữ nó! Mình nghĩ kỹ rồi __“ Cậu lôi quyển sách ra khỏi cặp và gõ lên bìa của nó băng cây đũa phép, miêng lẩm bẩm “ Dijjindo!” Bìa của cuốn sách rời ra. Harry làm lại như vậy với cuốn sách mới.( Hermione trông rất xì căng đan ). Sau đó cậu đổi 2 cái bìa và, gõ lên chúng lần nữa và hô “ Gắn lại!” Giờ nằm bàn là cuốn sách của Hoàng tử, đc ngụy trang trông như cuốn sách mới và , cạnh đó là cuốn sách mới từ Flourish và Blotts, nhìn chẳng khác gì cuốn sách cũ. “ Mình trả lại Slughorn cuốn sách mới, thày chẳng thể phàn nàn gì, nó có giá 9 đồng Galleon lận” Hermione bặm môi lại, trông có vẻ bực bôi và đồng ý nhưng rồi bị mất tập trung bởi con cú thứ ba đậu xuống mang theo tờ Nhật Báo Phù thủy. mở vội nó ra và luớt qua trang nhất. “Có ai mà chúng ta biết chết thế ?” Ron hỏi với giọng tỉnh bơ; cái câu hỏi mà cậu hỏi mỗi lần Hermione mở tờ báo ra. ” nhưng có thêm vài vụ tấn công của bọn hút hồn “. Hermione đáp “ Và vụ bắt giữ” “Tuyệt, ai thế? ” Harry hỏi, nghĩ rằng đó là Bellatrix Lestrange. “ Stanley Shunpike” Hermione trả lời. “Gì cơ ? ” Harry giật mình . “ Stanley Shunpike, nguời soát vé chiếc xe đò Hiệp khách quen thuộc trong giới phù thuỷ, bị bắt với nghi vấn liên quan đến họat đông của bọn Tử THầN THựC Tử. Shunpike, 21 tuổi, bị giải tối qua sau cuộc vây bắt bất ngờ tại nhà ta ở Clapham” “Stan Shunpike, Tử Thần Thực Tử ?” Harry hỏi mà trong bụng nghĩ đến con chàng trai trẻ cậu gặp ba năm trước.” thể nào!” ” ta có thể bị iểm bùa Phục tùng” Ron lý giải. “ Cậu chẳng bao giờ có thể biết đuợc”. “ có vẻ như vậy” Hermione , vẫn đọc tờ báo, . “Họ rằng ta bị bắt bởi vì ta bị nghe lén trong khi bàn bạc về kế hoạch bí mật của Tử Thần Thực Tử trong quán rượu”. ngẩng lên với vẻ mặt cau có ” Nếu ta bị yểm bùa Phục tùng, hẳn là buôn chuyện về kế hoạch của bọn Tử Thần Thực Tử phải ?” ” Nghe có vẻ như là ta khoác lác hơn là những ta có thể làm” Ron . “ Có phải là chính ta từng tuyên bố là trở thành Bộ truởng Bộ Pháp Thuật khi mà ta tán dóc với tụi mỹ nữ-ma ?” “ Ừ ta đấy”. Harry đáp “ Mình cũng chẳng họ làm trò gì, nghĩ rằng Stan thực” “Họ muốn được nhìn nhận rằng họ làm cái gì đấy” Hermione cau mày. “ Mọi người lo sợ, các cậu hẳn biết rằng bố mẹ nhà chị em sinh đôi Patil muốn họ trở về nhà ? và Elosie Midgen rút ra khỏi trường . Bố của ấy đón về đêm qua.” “Hả ! “ Ron , mắt trợn tròn nhìn Hermione .”Nhưng Hogwarts còn an toàn hơn nhà họ nhiều, chắc chắn là như vậy! Chúng ta có thần sáng , và những lời chú bảo vệ khác, và chúng ta có thầy Dumbledore! “ ” Mình chẳng nghĩ là chúng ta lúc nào cũng có thầy” Hermione thầm, và liếc mắt về phía bàn giáo viên. “Các cậu thấy à ? Chỗ ngồi của thầy trống thường xuyên như chỗ của Hagrid tuần trứơc vậy” Harry và Ron nhìn về phía bàn giáo viên. Ghế của thày hiệu trưởng đúng là trống thât. Đến giờ khi nghĩ về nó, cậu mới nhận ra rằng cậu chẳng thấy Dre từ buổi học riêng tuần trước. “Mình nghĩ là thầy rời trường để làm việc gì đó với Hội “ Hermione thấp giọng. “Mình cho là … mọi việc có vẻ nghiêm trọng phải ? “ Harry và Ron chằng ai trả lời, nhưng Harry biết là cả ba đứa đều nghĩ về cùng thứ. có những việc kinh khủng xảy ra hôm trước , khi mà Hannah Abbott được gọi ra khỏi lớp dược thảo và đuợc cho biết là mẹ của nó mất. Và chúng cũng chẳng thấy Hannah kể tù khi đó. Khi rời bàn Gryffindor năm phút sau để xuống sân Qh, chúng qua Lavender Brown và Parvati Patil. Vẫn còn nhớ là Hermione kể về chuyện bố mẹ nhà Patil muốn con họ rời truờng Hogwarts, Harry chằng ngạc nhiên khi thấy hai đứa bạn thân thầm trông có vẻ rất căng thẳng. Điều làm ngạc nhiên cậu là khi Ron ngang qua họ, Parvati bỗng dưng thúc cùi chỏ vào Lavender, khi mà bé nhìn quanh và rồi cười toét ra với Ron. Ron chớp mẳt với bé và rồi nở nụ cuời gượng gạo đáp lại. Dáng của cậu ta ngay sau đó bỗng trở nên khệnh khạng. Harry cố gắng lắm để nín cười, nhớ rằng Ron làmnhư vậy sau khi Malfoy làm gẫy mũi mình. Tuy nhiên, Hermione trở nên lạnh lùng và giữ khỏang cách suốt cả chặng đường xuống sân vận động dưới cơn mưa phùn lạnh và đầy sương, sau đó tìm chỗ đứng và cũng chẳng buồn chúc Ron may mắn. Đúng như Harry đoán, buổi thử tuyển kéo dài gần hết buổi sáng. Dường như nửa nhà Gryffindor kéo đến, từ học viên năm , những đứa còn hồi hộp nắm mấy cái chổi cũ của trường, cho đến những học viên năm bẩy, cao ngất nghuể hơn hẳn đám đông và trông cũng rất khệnh. Trong đám ấy, có đứa mà cao lớn với mái tóc như dây điện mà Harry nhận ra ngay lập tức từ chuyến tàu Hogwarts Tốc hành. “ Chúng ta gặp tàu, trong khoang của Sluggy nhớ ?” Nó giọng rất tự tin và bước ra khỏi đám đông bắt tay Harry . “Cormac McLaggen, Thủ gôn” “Cậu thử tuyển năm ngoái, phải ?” Harry hỏi, để ý đến bề ngang của McLaggen và nghĩ rằng có lẽ nó có thể chắn được hết ba cái gôn mà chẳng phải di chuyển. ” Mình ở trong bệnh viện khi buổi thử tuyển diễn ra” McLaggen , với cái giọng rất vênh vang. “ Ăn pound trứng nhân tình vì lời cá cựơc “ “A`…” Harry .” Ờ, cậu co thể chờ ở đằng kia…” Harry chỉ tới mép của sân, gần nơi Hermione ngồi. Harry nghĩ rằng mình thấy nét bực tức thoáng qua mặt McLaggen và tự hỏi là có phải McLaggen chờ đợi thiên vị gì chăng vì cả hai đều là học trò cưng của thầy Sluggy. Harry quyết định bắt đầu bằng những những bài kiểm tra rất căn bản, cầu các ứng thí cho đội tuyển chia ra làm nhóm và bay quanh sân. Đây đúng là quyết đinh đúng : mười thí sinh đầu tiên là 10 học viên năm và khá ràng là chúng chưa từng bay trước đó. Chỉ có cậu nhóc cố gắng lắm mới ở được vài giây và sau đó cậu rất ngạc nhiên khi thấy mình đâm thẳng vào cột gôn. Nhóm thư hai gồm có 10 bé ngốc nhất mà Harry từng thấy. Khi mà cậu thổi còi, chỉ thấy rơi lả tả, miệng vẫn cười khúc khích và tay nắm lẫn nhau. Romilda Vane cũng nằm trong số đó. Và khi cậu bảo họ rời sân, họ làm theo cách vui thích và đến ngồi ở hàng ghế để chỉ chỏ những nguời khác. Nhóm thứ ba đâm thành đống ở giữa sân. Hầu hết nhóm thứ tư đến mà chẳng có đến 1 cái chổi. Nhóm thứ năm là thuộc nhà Hufflepuffs. “Nếu ai thuộc nhà Gryffindor” Harry thực bị chọc tức, gào lên “ rời khỏi nơi này ngay!” thấy ai gì, sau đó hai đứa nhóc từ Ravenclaws chạy ra khỏi sân, cười rúc rích. Sau hai giờ, với rất nhiều lời phàn nàn, vài cơn thịnh nộ, cú va chạm Sao chổi 260 và vài cái răng gãy, Harry tìm ra đuợc ba Truy thủ: Katie Bell, người quay trở lại đội sau buổi thử tuyyển xuất sắc, Demelza Robins nhân tố mới phát , nguời mà rất giỏi né tránh Tấn thủ và Ginny Weasley, nguời mà bay vuợt trội hơn trong tất cả các cuộc thi và ghi 17 bàn. Dù khá hài lòng với các lựa chọn của mình, Harry cũng phải hét khản cả giọng với những kẻ phàn nàn và giờ phải chịu trận tương tự với mây Tấn thủ bị lọai. “Đó là quyết định cuối cùng của tôi và nếu cậu tránh ra khỏi đường của Thủ gôn, tôi cho cậu vài lời nguyền” Harry gầm lên. Chẳng ai trong số Tấn thủ đuợc chọn có đuợc sụ tinh ranh của Fred và George, nhưng Harry cũng khá hài lòng với họ: Jimmy Peakes, học viên năm ba, cao nhưng to bè, và để lại cho Harry cục u to bằng quả trứng ở sao đầu với cú shút dữ dội vào quả Bludger. Và Ritchie Coote, trông gầy gò nhưng có khả năng nhằm bóng rất tốt. Hai ngừời cùng với Katie, Demelza, và Ginny đứng vào hàng ghế để xem cú tuyển chọn nguời cuối cùng của đội. Harry cố tình để việc thử tuyển Thủ gôn đến cuối cùng với hi vọng rằng sân vận động vắng hơn và tạo ít áp lực hơn. Tuy nhiên, may mắn là số người sau bữa ăn sáng xuống xem cùng tất cả những tuyển thủ bị lọai tạo nên đám đông đúc hơn bao giờ hết. Mỗi khi có Thủ gôn bay ra chỗ cột gôn, sân vận động lại đầy tiếng reo hò, lẫn giễu cợt. Harry nhìn qua về phía Ron, người luôn có “bệnh” hồi hộp trong những trường hợp thế này, với hi vọng rằng chiến thắng trong trận chung kết năm ngoái chữa khỏi nó. Nhưng ràng là , Ron trông xanh ngắt ! ai trong số năm ứng cử viên đầu cứu đựợc nhiều hơn hai quả. Harry thất vọng khi Cormac McLaggen cũng chỉ cứu đựơc bốn trong năm quả. Tuy nhiên, ở quả cuối cùng, Cormac McLaggen bay hòan tòan trệch hướng, khiến cả đám đông được mẻ cười chế nhạo chàng ra trò. McLaggen bay xuống đất, nghiến răng trèo trẹo. Ron trông có vẻ sẵng sàng để vượt qua khi mà cậu trèo lên cái chổi Sao xẹt Muời . “Chúc may mắn!” giọng cất lên từ phái khán giả. Harry nhìn quanh, hi vọng đó là Hermione , nhưng lại là Lavender Brown. Cậu muốn lấy tay che mặt khi mà nàng lại gào lên ngay sau đó, nhưng với tư cách đội trưởng , cậu nghĩ mình phải ra dáng hơn tý nên quay sang xem Ron thử tuyển. Tuy nhiên, Harry chẳng phải lo lẳng: Ron cứu , hai, ba, bốn năm quả liên tiếp. Vui mừng và chật vật để cưỡng lại nhào ra reo hò cùng đám đông, Harry quay qua McLaggen với ta rằng, rất may mắn, Ron thắng. Harry có thể thấy mặt chàng mặt đỏ lự dù đứng cách hàng inches. ”Em của nó chơi ” McLaggen hằn học. Có cả tia máu hằn lên trong cái cơn bực dọc của nó giống như Harry từng thấy ở Duợng Vernon. “ Con bé phát bóng dễ ợt” ”Rác ruởi” Harry lạnh băng. “ Đó là quả mà cậu ấy suýt bắt trượt.” McLaggen bước lại gần Harry , giờ đây đáp xuống đất. “Cho mình cơ hội nữa” ” ,” Harry . “ Cậu có lượt của mình. Cậu cứu bốn bàn. Ron cứu năm. Ron giờ là thủ gôn, cậu ấy thắng cách công bằng. Giờ tránh đừờng ra” Cậu nghĩ trong giây lát rằng McLaggen đấm mình, nhưng chàng kiềm chế bản thân với vẻ nhăn nhó xấu xí và chạy ào , gầm gừ tiếng gì đó nghe có vẻ như đe dọa. Harry quay sang và thấy cả đội nhìn chằm chằm vào mình. ”Tốt lắm,” Harry rền rĩ. “Cậu bay rất tốt ___” ”Cậu chơi tuyệt , Ron!” Lần này đúng là Hermione chạy về phía Ron từ phía khán đài.Harry thấy Lavender ra khỏi sân đấu, nắm tay Parvati, mặt mũi có vẻ gắt gỏng. Ron trông rất hài lòng với bản thân và trông như còn cao hơn bình thường khi mà cậu ta cuời toe toét vơi cả đội và với Hermione . Sau khi cố định thời gian cho buổi tập luyện đầu tiên vào thư năm sau, Harry , Ron và Hermione chào tạm biệt cả đội và về phía lều của Hagrid. Nắng ươn ướt xuyên qua những đám mây và trời cũng tạnh mưa phùn. Harry cảm thấy đói cồn cào và cậu hi vọng rằng có cái gì đó để ăn tại chỗ của Hagrid. ”Mình nghĩ là mình bắt trựot quả penalty thứ tư” Ron giọng sung sướng. “ quả rất khó từ Demelza, các cậu có thấy , nó hơi xóay__” “ Phải, phải, cậu quả là siêu” Hermione , trông vui mừng ra mặt. “ Dẫu sao mình cũng tốt hơn thằng cha McLaggen đó” Ron bằng giọng thỏa mãn cao độ. “Các cậu có thấy nó bay lệch hướng trong quả thứ năm ? Trông cứ như bị iểm Chú Mất Hướng ấy.. “ Harry ngạc nhiên khi thấy Hermione đỏ mặt quay khi nghe những lời này. Ron chẳng đề ý thấy điều gì vì cậu ta vẫn còn mải mê tả lại mỗi quả penalty với niềm thích thú. con hippogriff, Bằng Mã, lớn màu nâu bị buộc ở phía trước cabin của của hagrid. Nó nhép cái mổ cái mỏ sắc như dao cạo khi thấy ba đứa đến và quay đầu về phía chúng. ”Ui,” Hermione giọng hồi hộp.”Nó có vẻ vẫn còn sợ phải, đúng ? “ ”Thôi nào, cậu từng cưỡi nó phải ?” Ron , Harry tiến về phía trước và cúi người xuống thấp trước Hippogriff và vẫn ngừng nhìn vào mắt nó. Sau vài giây, Bằng mã cũng cúi xuống và chào lại. “Mày khỏe ?” Harry thầm, tiến tới gần vào vướt cái đầu lông vũ của nó.” Mày nhớ chú phải ? Nhưng mày ổn thỏa ở đây với bác Hagrid chứ hả ? “ ”Oi!”, giọng oang oang cất lên Hagrid sải bước ra từ góc của cái cabin mặc mình cái tạp dề hoa và mang theo bao tải khoai tây. Fang, con chó săn to lù của bác quẩn ở quanh chân. Fang sủa ầm lên và nhảy xồ ra phía trước. ” Tránh xa nó ra! Nó ăn hết ngón tay bây giờ ___ À là tụi bay à “. Fang còn nhảy xổ lên Hermione và Ron , cố để liếm tai bọn chúng. Hogwarts đứng và nhìn chúnng trong khoảng khắc rồi quay lại vào trong cabin và đóng sầm của lại “Trời ơi!” Hermione với vẻ sợ hãi. “Đừng lo” Harry cuời . Cậu về phía cánh của và gõ cửa rầm rập. “Hagrid! Mở cửa ra nào, chúng cháu muốn chuyện với bác!” Chẳng có động tĩnh gì từ phía trong. “Nếu bác mở, chúng cháu phá cửa đấy!” Harry , và rút ra cây đũa phép. “Harry !” Hermione , giọng kinh ngạc” Cậu thể ___” “Có mình có thể!” Harry đáp lại “ Lùi ra nào__” Nhưng trước khi cậu kịp thêm lời nào, cánh cửa bật tung ra như Harry nghĩ, và Hagrid đứng đó, nhìn trừng trừng vào cậu, và trông có vẻ rất cảnh giác mặc dù vẫn mặc cái tạp dề hoa. “Ta là giáo viên!” Bác gầm lên với Harry “ giáo viên hiểu , Potter ! Sao mà trò dám dọa phá của của ta !” “Xin lỗi , ngài!” Harry , nhấn vào từ cuối cùng và cậu thảy cái đũa phép vào trong áo. Hagrid trông cóvẻ choáng “ Từ khi nào mà con gọi ta là “ngài” vậy ? “ ”Vậy từ khi nào bác gọi con bằng Potter vậy ? “ “ Khôn lắm” Hagrid cằn nhằn. “Rất buồn cuời” “ Vậy chính ta bị lừa hả ?” “ Đựợc rồi vào đây, tụi nhóc vô ơn …” Lầm bà lầm bầm, bác đứng lùi vào để cho chúng qua. Hermione chạy lon ton sau Harry , trông vẫn còn hơi sờ sợ. ”Sao ?” Hagrid càu nhàu, khi mà Harry Ron và Hermione ngồi xuống quanh cái bàn gỗ khổng lồ của bác, Fang gối ngày cái đầu của nó lên đầu gối của Harry , nước dãi lênh láng ra áo chòang của cậu. “Sao thế hả? Giờ lai thương hại ta à ? Tưởng là ta đơn hay là gì nữa ? “ “ , “ Harry đáp lại ngay lập tức “ Chúng cháu muốn gặp bác “ ”Chúng cháu nhớ bác! “ Hermione giọng run run “Nhớ ta hả ?” Bác Hagrid khịt mũi “ Phải rồi “ Bác nện bước huỳnh huỵch ra xung quanh, pha trà trong cái ấm đồng khổng lồ của mình, lẩm bẩm cái gì đó lúc. Cuối cùng bác đặt mạnh ba cốc trà nâu cái to bằng cái xô trứoc mặt chúng và đĩa bánh cứng như đá. Harry đói đến nỗi ngay cả bánh của Hagrid làm cũng lấy ngay cái. ”Bác Hagrid,” Hermione giọng uơn uớt, khi mà bác ngồi xuống cùng chúng và bắt đầu bóc vỏ khoai tây cách rất thô bạo như thể mỗi củ làm gì sai trái với bác vậy, “ chúng cháu muốn tiếp tục học môn Chăm sóc Động vật Huyền bí , bác biết đấy” Hagrid lại khịt mũi thêm lần nữa. Harry nghĩ rằng có vài cái hỉ mũi bay lên đám khoai tây và nghĩ thầm trong bụng là may mắn thay chúng ở lại ăn bữa tối. ”Đúng là chúng cháu muốn mà” Hermione “ Nhưng ai trong tuị cháu có thể sắp xếp được thời khóa biểu “ “Phải rồi “ Hagrid lặp lại. cái gì đó rơi đánh phẹt và tất cả mọi người đều nhìn ra: Hermione kêu ré lên tiếng và Ron trườn ra khỏi chỗ ngồi và vội vã chạy vòng qua cái bàn, tránh xa khỏi cái thùng lớn ở phía góc mà chúng vừa phát ra. Nó đầy những thứ mà trông giống như những con giòi dài tới foot, trắng, dài, và quằn quại “Cái gì thế hả bác Hagrid? Harry hỏi, cố để với giọng thích thú hơn là ghê tởm nhưng cũng đặt ngay cái bánh xuống cùng lúc đó. “Đó là những con giòi khổng lồ”, Hagrid . “Và chúng trở thành … ? Ron với vẻ lo sợ “Chúng chẳng thành cái gì cả” Hagrid trả lời “ Ta bắt chúng để cho Aragog ăn “ Và như chẳng hề báo trước , bác bật khóc. “Hagrid!” Hermione kêu lên, nhảy ra khỏi ghế và chạy vòng qua cạnh dài của bàn để tránh cái thùng giòi và đặt tay lên đôi vai rung rung của bác “Có chuyện gì vậy ạ ? “ “Nó .. nó .. “ Hagrid nấc lên, đôi mắt bác vẫn ròng ròng nước mắt dù bác lau lau lại bằng cái tạp dề. “ Aragog .. ta nghĩ là nó sắp chết rồi …, Nó bị ốm từ hồi hè và mãi chả bình phục.. ta phải làm gì nếu nó … nếu nó .. Chúng ta biết nhau quá lâu … “ Hermione vỗ vỗ lên vai bác Hagrid, trông chẳng biết phải gì. Harry biết bé cảm thấy thế nào. Cậu biết Hagrid từng tặng con rồng con ghê gớm con thú nhồi bông, từng thấy bác hát ru những con bọ cạp khổng lồ với cái miệng hút đuôi chíc, thấy bác cố gắng giải thích với ông khổng lồ dã man, nhưng có lẽ đây là điều khó hiểu nhất trong số những sở thích về quái vật của bác: con nhện biết khổng lồ, Aragog, sống sấu trong Rừng Cấm mà Harry và Ron may mắn thóat ra được 4 năm trước đây. “Liệu có ___ có điều gì chúng có thể làm ?” Hermione hỏi, chẳng để ý đến vẻ nhăn nhó và những cái lắc đầu quầy quậy của Ron. “ Ta nghĩ vậy ,Hermione à”, Hagrid nấc lên, cố ngăn dòng nước mắt trào ra “ Cả bầy nhện, gia đình của Aragog trở nên hơi kỳ lạ khi mà nó bị ốm, chúng trở nên hung hãn hơn…” “Vâng, cháu nghĩ là tui cháu từng chứng kiến điều đó” Ron lầm rầm. ” Ta nghĩ là bất cứ ai ngoài ta ra an toàn nếu đến gần chúng lúc này” Hagrid kết thúc với cái xì mũi mạnh lên cái tạp dề và nhìn lên “ Nhưng cảm ơn vì lời đề nghị Hermione , … nó rất có ý nghĩa với ta lúc này … “ Sau đó , khí có vẻ nhàng hơn chút, mặc dù cả Harry và Ron ai tỏ vẻ muốn bón những con giòi bự đó cho con nhện giết người khổng lồ, bác Hagrid dường như tự cho rằng chúng hẳn thích làm điều đó và trở lại là Hagrid như mọi khi. “À , ta luôn biết là tụi bây khó mà nhồi ta và cái thời khóa biểu của tụi bay” bác cộc lốc và đổ thêm trà,” Ngay cả khi có cái Quay ngược thời gian ___ “ “Chúng cháu thể làm thế được” Hermione “ Tụi cháu làm hỏng sạch tất cả những cái Quay nguợc thời gian của Bộ pháp thuật mùa hè trước. Nó đựợc đăng Nhật báo Phù thủy. : “À, vậy ” Hagrid .” Chẳng có cách nào để tụi bay có thể …Ta xin lỗi, ta , tui bay biết đấy__, ta lo lắng quá về Aragog.. and ta tự hỏi rằng liệu có phải Giáo sư Grubby Plank dậy dỗ ___” Chỉ chờ đến lúc đó, cả ba đứa dối cách chắc nịch rằng Giáo sư Grubbly-Plank, người thay thế Hagrid vài lần, là giáo viên tệ như thế nào, đén nỗi khi chúng chào tạm biệt Hagrid, trông bác khá vui. “Mình đói chết mất”, Harry khi cánh của đóng lại phía sau chúng và cả ba vội vàng qua khoảng sân tối và chẳng bóng nguời. Cậu thôi cái bánh đá sau khi tiếng crack khủng khiếp từ cái răng hàm. “ Và mình có buổi phạt với Snape tối này, có đủ thời gian cho bữa tối ..” Khi mà cả ba đứa bứơc vào lâu đài, chúng thấy Cormac McLaggen vào Đại Sảnh. Phải đến 2 lần nó mới qua đựợc cái cửa, nó đâm sầm vào khung cửa lần đầu tiên. Ron chỉ cười ha hả và chạy lon ton và trong sảnh đằng sau McLaggen, nhưng Harry nắm lấy tay Hermione và giữ lại. “Gì thế? “ Hermione với giọng phòng thủ, ” Cậu còn hỏi mình à, “ Harry thào, “McLaggen trông như bị iếm chú Mất hướng sáng nay. Và nó đứng ngay trước cậu “ Hermione đỏ mặt. “Thôi được rồi, phải mình làm đấy” thầm. “ Nhưng cậu hẳn nghe nó về Ron và Ginny! Hơn nữa, nó tính khí rất thất thường, cậu thấy nó xử thế nào khi bị loại rổi đấy __ cậu hẳn cũng chẳng muốn đứa như thế trông đội “ “” Harry đáp. “ , mình nghĩ đó là . Nhưng như vậy là trung thực phải ? Cậu là Huynh Trường cơ mà ? “ “Thôi ” Hermione vặc lại, Harry cười cách mỉa mai. "What are you two doing?" demanded Ron, reappearing in the doorway to the Great Hall and looking suspicious. “Các cậu làm gì thế? “ Ron hỏi, xuất trở lại ở của Đại Sảnh và nhìn cách ngờ vực. “Chẳng có gì cả”, Harry và Hermione đồng thanh đáp, và chùng vội vã đí sau Ron. Cái mùi của bò nướng khiến bụng Harry sôi lên vì đói, nhưng khi chúng chỉ còn cách ba bước tới bàn Gryffindor Giáo Sư Slughorn xuất trước mặt chúng , chắn đường. ”Harry , Harry , người mà tôi muốn gặp đây rồi!” ông cười , xoắn hai đầu cái ria mép móc câu, và phập phù cái bụng bự của mình. “Ta hi vọng được gặp con trước bữa tối! Con nghĩ thế nào về bữa tối ở chỗ của ta? Chúng ta có bũa tiệc , vài những ngôi sao lên. Ta có McLaggen và Zabini, bé quyến rũ Melida Bobbin _ Ta biết con có biết con bé đó ? Gia đình nó sở hữu dây chuyền các cửa hiệu thuốc_ và tất nhiên ta cũng mong là Granger cũng đến ủng hộ ta “ Slughorn hơi cúi nguời chào Hermione khi mà ông ngừng . Dường như là Ron chẳng hề có ở đó. Slughorn hề để mắt đến Ron . ”Con thể , Giáo Sư” Harry trả lời ngay tức khắc “ Con có buổi phạt với Giáo sư Snape” “Ôi trời!” Slughorn , mặt ông xị xuống. “ Ta mong chờ vào con Harry ! Ừm giờ để ta câu với Severus và giải thích trường hợp này. Ta chắc là ta có thể thuyết phục được ta hoãn buổi phạt này cho con. Phải ta gặp cả hai con sau.” rồi ông vội vã bước ra khỏi Sảnh. “Ông chẳng có cơ hội nào để thuyết phục Snape đây”, Harry , ngay khi Slughorn vừa khuất tai nghe. “ Buổi phạt bị hoãn lần, Snape làm điều đó vì Dumbldore, chứ chẳng hoãn vì ai khác đâu” “Mình ước là cậu có thể , mình chẳng muốn đến đó mình! “ Hermione giọng lo lắng. Harry biết rằng bé nghĩ về McLaggen ”Mình ngờ rằng bạn phải mình, Ginny có lẽ đuợc mời nữa” Ron hục hoặc, có vẻ vui vì bị bị lờ bởi Slughorn. Sau bữa ăn tôi, chúng quay trở lại tháp Gryffindor. Phòng sinh hoạt chung chật cứng, vì hầu hết moị nguời đều ăn xong bữa tối, nhưng chúgn cố gắng để tìm bàn trống và ngồi xuống, Ron, với tâm trạng mấy vui vẻ từ khi gặp Slughorn, ngồi khoanh tay và nhìn chằm chằm lên trần nhà. Hermione với lấy quyển báo Phù thủy Buổi tối, mà ai đó để lại ghế. ”Có gì mới ? “ Harry hỏi. ” …” Hermione mở tờ báo ra và nhanh chóng lướt qua những tờ báo bên trong. “ Ô, nhìn nè Ron, cha cậu này, Ron __ yên tâm cha cậu vẫn ổn!” phải thêm ngay vì Ron bắt đầu trông lo lắng. “ Họ chỉ rằng cha cậu đến nhà Malfoy.” “Lần tìm kiếm thứ hai này trong dinh cư của Tử THầN THựC Tử có vẻ có kết quả gì. Arthur Weasley của phòng Điều tra và Tịch Thu Lời Chú và Vật Phòng Thân Giả Mạo rằng đội của ông làm việc dựa vào nguồn tin tin cậy “ “Của mình đấy!” Harry . “ Mình bảo với bác tại ngã tư Vua về Malfoy và cái vật mà nó cố bảo Borgin sửa chữa hộ! Nếu vật đó chẳng ở nhà của chúng, hẳn là nó mang nó đến trường Hogwarts với nó rồi __” ”Nhưng làm sao mà nó có thể làm việc đó được, Harry ?” Hermione , đặt tờ báo xuống với cái nhìn ngạc nhiên. “Chúng ta bị dò xét khi chúng ta đến phải ? “ ”Cậu bị à ? “ Harry , ngả người về phía sau “ Mình !” “Ah, , tất nhiên là cậu bị , mình quên à cậu bị muộn… Và Filch dò soát hết mọi ngừoi với cái Dò tìm đồ Bí Mật khi chúng tớ vào của. Bất kỳ vật Hắc ám nào đều bị tìm thấy, và mình biết là Crabbe có cái đầu bé tẹo bị tich thu mất rồi. Nên cậu thấy đấy, Malfoy thề mang cái gì nguy hiểm vào. “ Trong giây thoáng qua bị chặn họng, Harry ngắm Ginny Weasley chơi với con Arnold môt lúc truớc khi nhìn ra cách đáp trả lại “ Hẳn là ai đó gửi đến cho nó bằng cú” Harry “mẹ nó hoặc ai đó” “Tất cả các con cú đều bị kiểm tra”. Hermione đáo “Filch với bọn mình rằng ông ấy thọc cái Dò tìm Bí mật vào bất cứ nơi đâu mà ông ta có thể với tới “ Thực Harry bị chặn đứng lần này, chẳng còn biết gì. Có vẻ có cách nào Malfoy có thể mang vật Hắc ám nguy hiểm nào vào trường. Nó nhìn vào Ron, ngồi khoanh tay và nhìn chằm chặp vào Lavender, hi vọng. “Cậu có nghĩ đến cách nào mà Malfoy __ ? “ ”Thôi Harry . “ Ron . ”Nghe này, đó chẳng phải lỗi của mình mà Slughorn mời Hermione và mình tới bữa tiệc dớ dẩn đó, chẳng ai trong tụi mình muốn cả, cậu biết đấy!” Harry giọng bắt đầu bực bội. ”Ờ vì mình chẳng được mời tới bữa tiệc nào cả” Ron nó và đứng dậy “ nên tốt hơn là mình ngủ đây”. Nó chạy ào qua cửa vào phòng ký túc xá nam, khiến Harry và Hermione nhìn chằm chằm theo sau. “Harry ?” Demelza Robins, bé Truy thủ mới bỗng nhiên xuất sau vai cậu “ Mình có tin nhắn dành cho cậu “ ”Từ GS Slughorn ?” Harry hỏi, ngồi nhổm dậy đầy hi vọng. “ từ GS Snape” Demelza . Tim Harry se lại “Thầy rằng cậu phải đến phòng của ông và lúc 8 30 tối nay cho buổi phạt , bất kể bao nhiêu bữa tiệc cậu đuợc mời tới. Và thầy muốn cậu phân lọai nhưng con sâu tốt với xấu để dùng cho môn độc duợc, và nhất thiết phải mang găng tay bảo vệ” “Ừ “ Harry mặt cau có “ Cám ơn nhiều, Demelza “
Chương 12 Bạc và ngọc Cụ Dumbledore ở đâu, và làm gì cơ chứ? Harry chỉ thoáng thấy thầy hiệu trưởng vào 2 lần trong vài tuần tiếp theo. Cụ ít khi xuất trong các bữa ăn như trước, và Harry chắc chắn Hermione đúng khi nghĩ rằng cụ rời khỏi trường nhiều ngày trong mỗi lần. Cụ Dumbledore quên mất cụ fải dạy các bài học cho Harry ư? Cụ rằng các bài học đó đưa đến điều gì đó có liên quan tới lời tiên tri; Harry cảm thấy như mình được bênh vực, an ủi, và bây giờ nó lại hơi hơi có cảm giác bị bỏ rơi. Giữa tháng tám có chuyến đầu tiên của học kỳ đến Hogsmeade. Harry tự hỏi ko biết những chuyến này có vẫn được cho phép hay ko, khi mà các biện pháp an ninh ngày được thắt chặt xung quanh trường, nhưng nó rất mừng khi biết tụi nó vẫn được ; được ra khỏi lâu đài vài tiếng đồng hồ luôn luôn tuyệt vời. Harry dậy sớm vào buổi sáng của chuyến - bầu trời có dấu hiệu giông bão, và giết thời gian cho tới bữa ăn sáng bằng cách đọc bản sao cuốn Pha chế độc dược cao cấp của nó. Nó ko hay nằm giường mà đọc sách giáo khoa; cái việc đó, như Ron rất đúng, đối với tất cả mọi người đều là đàng hoàng, ngoại trừ Hermione, người đơn giản là lạ lùng theo kiểu đó. Harry cảm thấy, mặc dù vậy, bản sao cuốn “Pha chế độc dược cao cấp” của “Hoàng tử lai” khó mà đạt được tiêu chuẩn của cuốn sách giáo khoa. Harry càng miệt mài vào cuốn sách, nó càng nhận ra có nhiều thứ như thế nào trong đó, ko chỉ là những lời mách nước viết tay hay các cách làm tắt để chế độc dược, những thứ cho Harry tiếng tăm rực rỡ với giáo sư Slughorn, mà còn có các bùa chú nho giàu tưởng tượng được viết nguệch ngoạc ở bên lề, những cái Harry chắc rằng, xét qua những dấu gạch xóa và những vết sửa, là do vị Hoàng tử đó tự sáng tác ra. Harry thử số thần chú do tự Hoàng tử chế . Có loại bùa làm cho mấy cái móng chân mọc ra nhanh đến đáng lo ngại ( nó thử cái này lên Crabbe trong hành lang và thu được kết quả hết sức thú vị); câu thần chú làm dính chặt lưỡi vào vòm miệng (nó ếm 2 lần cách rất đáng khen lên Argus Filch mà lão này chẳng ngờ vực gì cả);và, có lẽ, cái hữu dụng nhất trong số đó là Muffliato, 1 thần chú làm đầy lỗ tai của bất kỳ người nào ở gần đó với những tiếng vù vù ko xác định được, nhờ đó những cuộc chuyện dài dòng có thể được tiến hành trong lớp mà ko lo bị nghe lén. Người duy nhất ko thấy những bùa phép này vui ở chỗ nào là Hermione, bé luôn giữ thái độ ko tán thành cứng rắn từ đầu đến cuối và từ chối ko gì hết nếu Harry xài bùa Muffliato lên bất kỳ người nào xung quanh. Ngồi giường, Harry nghiêng cuốn sách qua bên để xem xét kỹ hơn những chỉ dẫn nguệch ngoạc của loại thần chú hình như gây rắc rối gì đó cho “Hoàng tử”. Có rất nhiều vết gạch xóa và sửa chữa, nhưng cuối cùng, bị nhét vô góc của trang giấy là dòng chữ vội vàng: Levicorpus (nvbl) Trong khi những cơn gió và mưa tuyết đập ko ngớt vào các ô cửa sổ, còn Neville ngáy ầm ĩ, Harry nhìn chăm chăm vào mấy chữ trong ngoặc. Nvbl*…chắc phải nghĩa là “ko phát ra tiếng ”(*nonverbal). Harry hơi nghi ngờ ko biết nó có thực được câu thần chú đặc biệt này ko; nó vẫn còn gặp khó khăn với những bùa chú ko dùng tiếng , điều mà lão Snape nhanh chóng chỉ trích vào mỗi và mọi buổi học trong lớp Phòng chống nghệ thuật hắc ám. Mặt khác, “Hoàng tử” chứng tỏ mình là giáo viên có hiệu quả hơn Snape rất nhiều cho tới lúc này. chĩa đũa phép vào thứ nào cụ thể cả, Harry phẩy nó theo hướng lên và hô “levicorpus” trong đầu. “Aaaaaaaargh!” ánh chớp lóe lên và căn phòng bỗng đầy tiếng : tất cả mọi người đều thức giấc và Ron hét lên. Harry kinh hoàng quăng cuốn “Pha chế độc dược cao cấp” lên trời; Ron lộn ngược đầu treo lủng lẳng giữa khí như thể cái móc vô hình nhấc bổng nó lên ở mắc cá chân “Xin lỗi”- Harry la, trong khi Dean và Seamus rống lên cười, và Neville ngồi dậy dưới sàn nhà sau khi bị té lăn khỏi giường. “Chờ chút- mình cho bồ xuống-” Harry mò mẫm tìm cuốn độc dược và cuống quít lật các trang trong cơn hoảng loạn, cố tìm trang đúng; cuối cùng nó cũng tìm ra và cố đọc cho được cái từ lí nhí bên dưới câu thần chú. Cầu trời đây đúng là câu thần chú giải hóa, Harry đọc “ Liberacorpus!” trong đầu với tất cả sức lực của nó. ánh chớp khác lóe lên, và Ron rớt xuống thành đống lên tấm nệm của nó. “Xin lỗi”- Harry lặp lại yếu ớt, trong lúc Dean và Seamus tiếp tục ầm lên cười. “Mai,”- Ron giọng như bị nghẹn, “Mình khoái bồ đặt đồng hồ báo thức hơn” Sau khi tụi nó thay quần áo, nhồi nhét khắp người với những cái áo ấm đan bằng tay của bà Weasley, mang theo áo choàng, khăng quàng cổ và găng tay cú sốc của Ron giảm bớt và nó quả quyết là câu thần chú mới của Harry cực kỳ vui nhộn; quá vui nhộn , nên nó ko bỏ phí chút thời gian nào để thết đãi Hermione = câu chuyện lúc nãy lúc tụi nó ngồi ăn sáng. “…và sau đó ánh chớp khác lóe lên, và mình rớt xuống giường lần nữa”- Ron nhe răng cười, tự thưởng mình bằng món xúc xích. Hermione ko thèm nở đến lấy nụ cười trong suốt câu chuyện, và bây giờ quay nét mặt lạnh lùng ko đồng tình về phía Harry “Câu thần chú đó, có khả năng nào, lại là 1 câu nữa trong cuốn độc dược của bồ ko, Harry?”- bé hỏi Harry nhăn mặt với bé: “ Bồ luôn nhảy ngay tới kết luận tệ hại nhất vậy hả?” “phải ko?” “ờ…đúng là vậy, nhưng rồi sao?” “vậy là bồ chỉ định kiểm tra câu thần chú chưa biết, được viết bằng tay và xem coi cái gì xảy ra hả?” “tại sao lại có vấn đề nếu nó viết bằng tay?”Harry , khoái việc ko phải trả lời phần còn lại của câu hỏi hơn. “tại vì chắc chắn nó ko được Bộ pháp thuật cho phép”, Hermione . “với lại,” bé thêm vào, khi thấy Harry và Ron tròn mắt lên, “bởi vì mình bắt đầu nghĩ rằng nhân vật Hoàng tử này hơi bị lắm mưu nhiều kế” Cả Harry và Ron đều hét lên để ngăn ko cho bé ngay lập tức. “Đó chỉ là trò đùa mà!”, Ron vừa vừa đổ xốt cà chua nấm lên món xúc xích của nó.“chỉ để cười, Hermione, có vậy thôi!” “bằng cách treo ngược người ta lên lủng lẳng chỗ mắt cá chân?” Hermione . “Ai lại để thời gian và công sức vô việc làm ra những bùa chú kiểu đó” “Fred và George”-Ron , nhún vai- “ và..ơ..” “Ba mình”-Harry - Nó vừa mới nhớ ra. “cái gì?”, Ron và Hermione cùng hỏi. “ba mình từng xài câu thần chú này”, Harry “mình, à, thầy Lupin với mình” Phần cuối đó ko đúng; ra Harry từng thấy ba nó sử dụng câu thần chú để ếm Snape, nhưng nó chưa hề kể với Ron và Hermione về chuyến đặc biệt của nó vào Chậu tưởng ký. Bây giờ, mặc dù vậy, khả năng bỗng xuất trong đầu Harry. Có khi nào Hoàng tử máu lai chính là…? “có thể cha cậu sử dụng nó, Harry à,” Hermione , “nhưng ông ấy ko phải là người duy nhất. Chúng ta từng thấy cả bọn người xài nó, có lẽ mấy bồ quên mất rồi. Treo người ta lủng lẳng trong ko khí. Làm cho họ trôi lềnh bềnh, tê cóng và ko phản kháng được” Harry nhìn chăm chăm vào bé. Với cảm giác nôn nao, nó cũng nhớ ra hành động của bọn tử thần thực tử ở cúp Quidditch thế giới. Ron vớt vát giúp nó. “Cái đó khác mà”, Ron mạnh mẽ. “Mấy kẻ đó lạm dụng nó. Harry và cha bồ ấy chỉ muốn chuyện đùa thôi. Tại bồ ko thích vị Hoàng tử đó, Hermione,” nó thêm vào, đưa miếng xúc xích đến trước mặt bé nghiêm nghị, “tại vì người đó giỏi môn Độc dược hơn bồ-” “ liên quan gì tới chuyện đó cả!” Hermione , hai má ửng đỏ. “Tôi chỉ nghĩ là vô trách nhiệm khi thực bùa chú mà bồ còn biết nó làm gì, và hãy ngừng về “Hoàng tử” như thể đó là tước vị của , tôi cá đó chỉ là cái nickname ngu ngốc, và ko có vẻ gì là người tốt đối với tôi cả!” “Mình ko biết bồ lấy cách hiểu đó ở đâu ra”, Harry giận dữ. “ Nếu ông ấy là Tử thần thực tử tiềm tàng , ông ta đâu có khoe khoang về chuyện là phù thủy lai như vậy chứ?” Khi nó vậy, Harry nhớ ra cha nó là phù thủy thuần chủng, nhưng nó vội đẩy suy nghĩ đó ra khỏi đầu; nó nghĩ về chuyện đó sau… “Bọn Tử thần thực tử ko thể đều là thuần chủng cả, ko còn sót lại đủ phù thủy thuần chủng đâu,”- Hermione cứng đầu . “Mình tin rằng đa số trong bọn chúng chỉ giả vờ là thuần chủng. Chỉ có những người sinh ra từ gia đình Muggle là bị ghét, tụi nó khoái lắm nếu bồ và Ron nhập bọn.” “Bọn đó ko thể nào để mình trở thành Tử thần thực tử!”- Ron căm phẫn , miếng xúc xích bay ra khỏi cái nĩa nó khua khua trước mặt Hermione và rớt trúng vào trán của Ernie Macmillan - Cả nhà mình phản bội dòng giống! Đối với bọn Tử thần thực tử vụ đó cũng tệ hại y như sinh ra trong 1 gia đình Muggle thôi” “và tụi nó khoái có mình lắm,”- Harry mỉa mai . “Tụi tôi là những người bạn tâm đầu ý hợp nhất nếu họ ko cứ cố mà giết tôi như vầy.” Câu này làm Ron bật cười. Ngay cả Hermione cũng nhe nụ cười miễn cưỡng. làm xao nhãng xuất trong hình dáng của Ginny. “Ê, Harry. Em phải đưa cái này.” Đó là cuộn giấy da có tên Harry được viết ở bằng nét chữ mảnh dẻ, nghiêng nghiêng quen thuộc. “cảm ơn, Ginny…đó là buổi học với cụ Dumbledore kế tiếp!”-Harry với Ron và Hermione, mở cuộn giấy da ra và đọc nhanh nội dung bên trong. “vào chiều thứ 2!”. Nó đột nhiên thấy nhõm và vui mừng biết bao. “Có muốn Hogsmead với bọn mình ko. Ginny?”- nó hỏi. “Em với Dean –gặp mọi người ở đó nhé”, bé trả lời, vẫy tay chào chúng rồi . Lão Filch đứng chỗ cây sồi ở cửa trước như thường lệ, đánh dấu tên những người được cho phép tới Hogsmead. Qui trình đó còn kéo dài hơn mọi khi vì Filch kiểm tra mỗi người đến 3 lần với cái Cảm biến bí mật của lão. “Có vấn đề gì nếu chúng tôi chuyển lậu đồ vật Hắc ám ra ngoài chứ?”- Ron hỏi, nhìn trừng trừng cái Cảm biến bí mật ốm dài cách e dè.” ràng ông nên kiểm tra những thứ bọn tôi mang về kìa!” láo xược này ban thêm cho nó vài cú thọc bất thình lình của cái Cảm biến. Đến khi bước ra ngoài trời với những cơn gió và làn mưa tuyết, nó vẫn còn nhăn nhó bực mình. Chuyến bộ vào làng Hogsmead ko thú vị chút nào. Harry kéo khăn quàng phủ hết phần dưới khuôn mặt; phần mặt để lộ ngay sau đó trở nên vừa buốt vừa tê cóng. Con đường vào làng đầy những học sinh chụm đầu vào nhau trước những cơn gió buốt giá. Nhiều hơn lần Harry tự hỏi ko biết có phải bây giờ mà ở trong Phòng sinh hoạt chung ấm áp dễ chịu hơn ko, và khi cuối cùng bọn chúng cũng tới được Hogsmead và thấy rằng Tiệm giỡn Zonko bị bít kín bằng ván, Harry coi đó là xác nhận chuyến này ko hề vui vẻ. Ron chỉ, với bàn tay đeo găng dày sụ, vào tiệm Công tước mật, nơi độ lượng mở cửa, còn Harry và Hermione lảo đảo theo bước chân nó vào cái tiệm đông đúc khách hàng. “Cảm ơn chúa”, Ron run lập cập khi bọn chúng được bao kín bởi khí ấm áp đầy mùi kẹo bơ cứng. “Ở đây nguyên buổi chiều luôn hén.” “Harry, con trai!”- giọng oang oang từ đàng sau tụi nó. “Thôi rồi,” Harry lẩm bẩm. Ba đứa nó quay lại và nhìn thấy giáo sư Slughorn, ông đội cái nón lông thú to khủng khiếp và mặc chiếc áo bành tô với cổ áo cũng bằng lông thú cho hợp, tay giữ chặt túi xách to đầy những quả dứa bọc đường kính, và chiếm đóng ít nhất là phần tư cái tiệm. “Harry, con bỏ lỡ ít nhất là 3 bữa tối nho với ta rồi đấy!” thầy Slughorn , thân ái thúc cho nó cái vào ngực. “vậy ko được, con trai ạ,ta quyết tâm có được con. Granger cũng thích những bữa tối, phải ko?” “Dạ,” Hermione tuyệt vọng , “ơ, nó là…” “vậy sao lại ko tới, Harry?” Slughorn hỏi “Ơ, con phải tập Quiddich, thưa thầy”, Harry , nó lên lịch các buổi tập cứ mỗi lần Slughorn gửi tới nó tấm thiệp mời be bé, tô điểm bằng ruy băng tím đó. Chiến lược này có nghĩa Ron ko bị bỏ rơi, và tụi nó thường có trận cười đời với Ginny, tưởng tượng ra cảnh Hermione bị kẹp giữa McLaggen và Zabini. “Ơ, ta tất nhiên là mong con thắng trận đấu đầu tiên sau tất cả luyện tập vất vả như vậy!”-Slughorn - “Nhưng chút giải trí ko làm ai bị thương đâu. Coi, tối thứ Hai thế nào, con ko thể nào muốn tập trong thời tiết như vầy…” “Con ko được, thưa giáo sư. Con có-ah- cái hẹn với giáo sư Dumbledore chiều hôm đó rồi.” “Lại ko may nữa!”- Slughorn xúc động la lên.”A, thôi vậy…trò ko trốn tôi mãi được đâu, Harry à!” Với cái vẫy tay như của ông hoàng, ông lạch bạch ra khỏi cửa hàng, ko thèm để ý đến Ron như thể nó là Chùm gián trưng bày. “ Mình tin được là bồ lại thoát lần nữa”- Hermione , lắc đầu. “bồ biết đấy, nó ko tệ dữ vậy đâu…thậm chí đôi khi còn khá vui nữa kìa…”. Nhưng sau đó bé trông thấy vẻ mặt của Ron. “ồ, coi kìa, họ có cả loại bút lông đường xa xỉ đó – mấy cái đó chắc là mới nhứt!” Mừng là Hermione thay đổi chủ đề, Harry tỏ ra khoái mấy cái bút lông đường ngoại cỡ hơn nó bình thường làm nhiều lắm, nhưng Ron tiếp tục trông buồn bực và chỉ nhún vai khi Hermione hỏi nó muốn đâu tiếp theo. “Tới tiệm Ba cây chổi ”- Harry -“ ở đó ấm” Tụi nó lại bọc mấy chiếc khăn quàng lên đến mặt và ra khỏi tiệm kẹo. Sau hơi ấm ngọt ngào của Công tước mật, mấy cơn gió buốt giá mặt tụi cứ tựa như những lưỡi dao. Đường ko đông lắm. Ko ai nấn ná mà trò chuyện , chỉ chăm chú rảo chân nhanh đến chỗ dừng chân. Trường hợp ngoại lệ duy nhất là 2 người đàn ông ở phía trước tụi nó chút xíu, đứng ngay trước cửa quán Ba cây chổi. người rất cao và gầy; Nheo mắt nhìn qua cặp kính được mưa tẩy rửa của nó, Harry nhận ra đó là người chủ quán rượu khác của Hogsmead, quán Đầu Heo. Khi Harry, Ron và Hermione đãđến gần hơn, người chủ quán đó tấn lại cổ áo khoác chặt hơn và bước , để lại người đàn ông thấp bé lần mò cái gì đó trong cánh tay. Tụi nó chỉ còn cách người đó vài bước chân và Harry bỗng nhận ra gã ta là ai. “Mundungus!” Gã đàn ông mập lùn, chân vòng kiềng với mái tóc đỏ dài lộn xộn nhảy dựng lên và làm rớt cái vali cũ kỹ, cái đó tung ra, làm lộ ra những thứ trông như là toàn bộ nội dung của cái cửa sổ cửa hàng đồ phế thải. “ô, ’hào, ’Arry”- Mundungus Fletcher , với cố gắng làm ra vẻ thoải mái ko thuyết phục chút nào. “ờ, đừng để tôi làm lỡ công chuyện của cậu ” Và gã tiếp tục quờ quạng mặt đất tìm mấy thứ đồ từ chiếc vali với vẻ khao khát được cuốn gói khỏi chỗ đó ngay lập tức. “ông bán mấy thứ này hả?”-Harry hỏi, nhìn Mudungus chộp lấy số thứ trông bụi bặm dơ dáy “a,ờ, phải kiếm ăn lần hồi mừ,” Mundungus bỗng hét. “Trả cái đó!” Ron cúi xuống và nhặt lên thứ gì bằng bạc. “Chờ ,” Ron chậm rãi, “Cái này nhìn quen quen…” “Cảm ơn!”Mundungus , vồ lấy cái cốc ra khỏi tay Ron và nhét nó vô lại chiếc vali.”A, gặp mấy cậu sau – ahhhhh!” Harry nắm cổ Mundungus dồn vô góc tường của quán. tay nắm chặt gã, nó rút đũa phép ra. “Harry!” Hermione ré lên. “ông chôm cái đó từ nhà chú Sirius!”, Harry , mũi nó gần như chạm mũi Mundungus và nó hít vào mùi thuốc lá cũ và rượu mạnh rất khó chịu. “Nó có huy hiệu của dòng họ Black ở .” “tui… có… gì… ?” gã lắp bắp, mặt dần dần chuyển sang tím. “ông làm gì chứ, trở về vào cái đêm chú ấy chết và lấy hết mọi thứ hả?”-Harry gầm lên. “tui…kh..ông!” “trả đây!” “Harry, bồ được!” –hermione la lên, còn Mudungus xanh mét luôn. tiếng nổ vang lên, và Harry thấy tay nó trượt khỏi cổ họng Mundungus. Hổn hển thở phì phì, Mundungus túm lấy cái vali rớt, và-CRACK- gã độn thổ mất. Harry lấy giọng to hết cỡ mà rủa, quay qua lập tức và thấy Mundungus biến mất. “quay lại! Đồ ăn trộm!” “chẳng làm được gì đâu, Harry”. Tonks ra từ lúc nào, mái tóc xỉn màu ướt đẫm mưa tuyết. “bây giờ chắc Mundungus tới tận Luân Đôn rồi. La hét cũng ko được gì” “ ăn trộm đồ của chú Sirius. Ăn trộm!” “cho dù vậy,”_Tonk , vẻ như hoàn toàn ko bị thông tin này làm phiền tí nào, “mấy em nên vào trong quán đỡ lạnh hơn” nhìn tụi nó qua cánh cửa quán Ba cây chổi. Vừa vào được bên trong, Harry tức khắc nổ ra: “ ta ăn trộm đồ của chú Sirius !!!” “Mình biết, Harry à, nhưng đừng có la, mọi người nhìn kìa”-Hermione thầm “Tới ngồi xuống đây, mình lấy đồ uống cho!” Harry vẫn còn nổi giận đến bốc khói luôn lúc Hermione quay lại bàn vài phút sau đó với 3 chai bia bơ. “bộ Hội ko quản lý được cha đó hả?”_harry thầm với 2 đứa bạn giận dữ. “bộ họ thể ít nhất là ngừng chả chôm chỉa hết mọi thứ ko bị đóng chặt vào tường trong Sở chỉ huy sao?” “suỵt!”_Hermione liều mạng , nhìn quanh để chắc rằng ko ai nghe được; có 2 gã phù thủy ngồi cạnh gã nhìn Harry với vẻ khoái chí lắm, còn Zabini thơ thẩn cạnh cây cột ko xa tụi nó lắm. “Harry, nếu là mình mình cũng bực lắm, mình biết chôm đồ của bồ” Harry tống bia bơ vô miệng; nó nhất thời quên mất là bây giờ nó sở hữu căn nhà số 12, quảng trường Grimmauld. “ừ, đó là đồ của mình”_nó . “hèn gì lão ko khoái chút nào khi thấy mình. Dù sao mình cũng kể với cụ Dumbledore vụ này, thầy là người duy nhất lão biết sợ” “ý hay đó”- Hermione thầm , ràng là vừa lòng khi thấy Harry bình tĩnh lại. “Ron, bồ nhìn gì dữ vậy?” “Ko có gì”_Ron , nhanh nhảu rời mắt khỏi quầy bar, nhưng Harry biết ngay nó cố bắt gặp ánh mắt của bà chủ quán có thân hình hấp dẫn, bà Rosmerta, người mà Ron khoái từ lâu. “Mình biết “ko có gì” là cái lưng của kẻ lấy thêm mấy chai whisky lửa kia.” –Hermione gắt gỏng. Ron phớt lờ châm chọc này; nhấm nháp ly bia bơ của nó; ràng nó coi đó là im lặng đáng nể. Harry nghĩ về chú Sirius, và, gì chăng nữa, chú ấy cũng ghét mấy cái cốc bạc đó như thế nào. Hermione đập tay liên tục lên mặt bàn, ánh mắt rực lửa nhìn Ron và bà chủ tiệm. Harry vừa uống hết giọt cuối cùng trong chai của nó bé lên tiếng. “Vậy mình ngừng ở đây và trở về trường nhé?” Hai đứa kia gật đầu; chuyến chẳng vui vẻ gì và thời tiết càng lúc càng tệ hại nếu chúng cứ nấn ná. lần nữa, cả bọn khóac áo chặt hơn, chỉnh lại mấy cái khăn quàng, theo bước Katie Bell và người bạn ra khỏi quán, lên đường Lớn. Suy nghĩ của Harry lại lang thang về Ginny khi bọn chúng lê bước qua những đống tuyết đóng băng đường về Hogwarts. Tụi nó ko gặp bé, chắc chắn là, Harry nghĩ, bởi vì và Dean ngồi với nhau riêng tư ấm áp trong Tiệm trà Puddifoot, nơi thường xuyên lui tới của những cặp tình nhân hạnh phúc. Nổi cáu, nó cúi đầu tránh những cơn mưa tuyết xoáy tít và tiếp tục khó nhọc lê bước. lúc sau, Harry bắt đầu nhận thấy giọng của Katie Bell và bạn chị ấy, vọng tới chỗ chúng nó trong gió, trở nên chói tai và ầm ĩ hơn. Harry liếc nhìn hình dáng ko của họ. Hai tranh cãi về cái gì đó Katie cầm trong tay. “Ko liên quan gì tới chuyện đó, Leanne!”-Harry nghe Katie . Họ rẽ vào con hẻm ; tuyết rơi dày và nhanh, làm mắt kính của Harry mờ . Nó vừa đưa bàn tay đeo găng lên lau kính Leanne bỗng chụp lấy cái gói Katie cầm; Katie giựt lại và cái gói liền rớt xuống đất. Ngay lập tức, Katie bay lên trời, ko giống như Ron làm, lơ lửng khôi hài nhờ mắt cá chân, mà rất duyên dáng. Hai tay dang rộng, như thể sắp bay vậy. Dù vậy có cái gì ổn ở đây, điều gì đó kỳ quái… Tóc quật đập tứ tung quanh người bởi trận gió mạnh, nhưng đôi mắt bé nhắm nghiền và khuôn mặt ko biểu lộ cảm xúc gì cả. Harry, Ron, Hermione và Leanne đều ngừng cả lại, ngắm nhìn. Rồi, khi cách mặt đất 6 feet, Katie phát ra tiếng thét kinh hoàng. Đôi mắt bé bừng mở, nhưng bất kể thấy cái gì, hay bất kể cảm thấy như thế nào, ràng đều làm đau đớn. chỉ la hét và la hét; Leanne cũng bắt đầu la hét vàtúm lấy mắt cá chân của Katie, cố mang bé xuống đất trở lại. Harry, Ron và Hermione lao nhanh đến giúp đỡ, nhưng khi chúng nắm được chân Katie bé rớt xuống đầu tụi nó; Harry và Ron chụp được bé nhưng lại lăn lộn dữ quá làm 2 đứa nó ko giữ được. Thay vì vậy, chúng hạ bé xuống mặt đất, quẫy đạp và la hét, hình như ko nhận ra được bọn chúng. Harry nhìn xung quanh; Cảnh vật vắng hoe. “ở đây !”_harry hét với đám bạn trong tiếng gió rít. “Mình tìm người giúp.” Nó bắt đầu chạy nước rút về phía trường. Nó chưa từng thấy ai hành động như Katie lúc nãy nên ko thể nghĩ ra cái gì làm ra vậy. Nó xoay người chạy vào ngã rẽ của con đường và đụng cái rầm với cái quái gì đó giống như con gấu khổng lồ đứng. “Hagrid!”- harry hổn hển , tự gỡ mình ra khỏi cái hàng rào nó mới rơi vào. “Har..ry!”_ Hagrid , tuyết dính đầy lông mày và bộ râu, lão mặc cái áo bờm xờm vĩ đại bằng da hải ly. “..ới thăm Grawp zìa,..ó khẻ lắm, con kh..ỏi..” “Bác Hagrid, có người bị thương ở đằng kia, hay là bị nguyền, hay là cái gì đó…” “Hả?”, Hagrid cuối xuống để nghe được Harry trong tiếng gió dữ dội. “Có người bị ếm bùa!”- Harry gầm lên. “bị ếm hả? Ai?...ko phải Ron hay Hermione chứ?” “ko phải…Katie Bell- đường này!” Họ cùng chạy trở lại con đường đó và ko mất chút thời gian nào để tìm thấy cái nhóm xung quanh Katie, bé vẫn lăn lộn và la hét mặt đất; Ron, Hermione và Leanne đều cố làm cho bé yên lặng. “Quay lại!”-Hagrid hét lên-“Để ta coi thử!” “Cái gì đó xảy ra với cậu ấy”_Leanne nức nở- “Tôi ko biết…” Hagrid trừng mắt nhìn Katie trong khoảng giây, rồi ko thèm gì, cúi xuống bế bé vào tay, chạy thẳng về phía tòa lâu đài. Chỉ trong vài giây, tiếng hét lanh lảnh của Katie tắt dần và thanh duy nhất còn lại là những tiếng gào thét của gió. Hermione chạy vội đến bạn khóc tấm tức của Katie vàchoàng tay qua . “Chị là Leanne, phải ko?” ta gật đầu. “Việc đó xảy ra hoàn toàn bất ngờ, hay…?” “Lúc đó cái gói đó rách ra” Leanne nức nở , chỉ tay vào gói giấy màu nâu ướt đẫm nằm mặt đất, lúc này rách làm 2 để lộ ánh sáng xanh lấp lánh. Ron cúi xuống, thò tay ra, nhưng Harry nắm chặt cánh tay nó và kéo nó trở lại. “Đừng đụng vào!”. Nó cúi xuống, thấy được cái dây chuyền bằng ngọc mắt mèo lộng lẫy lòi ra khỏi đống giấy. “Mình thấy cái này trước đây rồi!”_Harry , chăm chú nhìn vật đó. “Nó được trưng bày trong tiệm Borgin và Burkes từ nhiều năm trước. Cái nhãn là nó bị nguyền. Chắc chắn là Katie chạm vào nó.” Harry nhìn lên Leanne, bây giờ bắt đầu run rẩy ko ngăn nổi luôn. “Làm sao mà Katie có được cái này?” “Oi, đó là điều tụi tui cãi nhau đấy. Cậu ấy quay ra từ phòng tắm tiệm Ba cây chổi và tay cầm cái này, nó là ngạc nhiên cho ai đó ở Hogwarts mà cậu ấy phải trao cho. Lúc vậy cậu ấy trông kỳ lạ lắm. Oi, ôi, ! Mình cá là cậu ấy bị ếm bùa Điều khiển mà mình lại ko nhận ra!” Leanne lại chịu thêm đợt run rẩy và nức nở nữa. Hermione nhàng vỗ vai bé. “Chị ấy ko ai đưa cái đó cho chỉ hả, Leanne?” “, cậu ấy ko chịu … rồi mình cậu ấy ngu ngốc vàđừng mang thứ đó vào trường, nhưng cậu ấy ko chịu, nên mình giựt lấy cái đó—và—và…” Leanne thốt ra tiếng rên thất vọng. “thôi tụi mình về trường ” Hermione , tay vẫn choàng qua vai Leanne “Tụi mình biết chị ấy ra sao rồi. nào…” Harry chần chừ lúc, sau đó tháo chiếc khăng quàng cổ quanh mặt ra và, mặt kệ Ron thở hổn hển, cẩn thận bọc chiếc dây chuyền trong đó và mang theo. “tụi mình cần đưa cái này cho bà Promfey”-Nó Theo bước Hermione và Leanne , Harry cáu tiết suy nghĩ. Tụi nó vừa vào tới bên trong sân trường nó , ko giữ nổi những suy nghĩ cho mình nó được nữa. “Malfoy biết sợi dây chuyền này. lần trong Borgin vàBurkes 4 năm trước, mình thấy nó khoái cái đó lắm khi mình trốn cha nó và nó. Đó chính là cái nó định mua hôm tụi mình theo nó! Nó còn nhớ và quay lại là để tìm thứ đó.” “Mình ko biết, Harry”- Ron lưỡng lự “Nhiều người ra vào Borgin vàBurkes lắm, với lại ko phải kia Katie lấy được cái đó trong nhà tắm à?” “ ta chị ấy trở ra từ nhà tắm với cái đó, chị ấy đâu nhất thiết lấy được cái đó trong nhà tắm chứ?” "McGonagall!"- Ron cảnh giác. Harry nhìn lên. vậy, giáo sư McGonagall nhanh nhẹn xuống các bậc đá, chạy qua tuyết xoáy để đến chỗ tụi nó. “Hagrid 4 đứa trò nhìn thấy cái xảy ra cho Katie Bell-Làm ơn lên cầu thang đến phòng ngay! Trò cầm cái gì vậy, Potter?” “là cái chị ấy chạm vào ạ”, Harry “trời đất,” giáo sư McGonagall , có vẻ hoảng hốt khi cầm lấy sợi dây chuyền từ tay Harry. “, , Filch, tụi nó với tôi mà!” vội thêm vào, khi thấy lão Filch hăm hở qua lối vào Đại sảnh đường, tay giơ cao cái Cảm biến bí mật của lão. “mang sợi dây chuyền này đền chỗ giáo sư Snape, cẩn thận đừng chạm vào nó, giữ cho nó được bọc bằng cái khăn quàng.” Harry và mấy đứa khác theo giáo sư McGonagall lên lầu vào văn phòng của . Những khung cửa sổ đầy tuyết phát ra tiếng kêu lách cách, căn phòng lạnh lẽo mặc dù ngọn lửa réo tanh tách trong lò. Giáo sư Mcgongall đóng cánh cửa phòng và vòng qua bàn để đối mặt với Harry, Ron, Hermione và Leanne lúc này vẫn chưa hết nức nở. “vậy,” sắc sảo , “Chuyện gì xảy ra?” Vừa vừa ngắc ngứ, và nhiều lần phải ngừng lại để cố kiềm chế cơn khóc của mình, Leanne kể cho giáo sư McGonagall nghe Katie vào phòng tắm ở quán Ba cây chổi như thế nào và trở ra với gói đồ đó, Katie có vẻ hơi là lạ như thế nào, và họ tranh cãi về khôn ngoan của chuyện đồng ý nhận giao những đồ lạ ra sao, cuộc tranh luận lên đến cực điểm bằng việc giành giựt gói đồ, làm nó rách. Đến chỗ này, Leanne quá mất tinh thần đến nỗi ko thốt ra được tiếng nào nữa. “thôi được rồi,” Giáo sư , ko quá ép buộc, “Làm ơn vào bệnh xá, Leanne, và bà Pomfrey cho con loại thuốc nào đó giúp giảm xúc động.” Khi bé khỏi, giáo sư quay lại Harry, Ron và Hermione. “Chuyện gì xảy ra khi Katie chạm vào sợi dây chuyền đó?” “Chị ấy bay lên trời,” Harry trả lời, trước khi Ron và Hermione kịp , “và sau đó bắt đầu la hét và bổ nhào xuống. Giáo sư, cho con gặp giáo sư Dumbledore được ko ạ?” “Thầy hiệu trưởng đến thứ 2 mới về, Harry à”- giáo sư Mcgonagall , có vẻ ngạc nhiên. “thầy rồi ạ?” Harry giận dữ lặp lại. “Đúng, Potter, rồi”_ giáo sư McGonagall gay gắt “Nhưng bất cứ điều gì con muốn về tai nạn khủng khiếp này con đều có thể với ta, ta chắc đấy!” Trong vòng nửa giây, Harry do dự. Giáo sư McGonagall ko khoái trò tâm . Cụ Dumbledore, mặc dù ở nhiều khía cạnh khác đáng sợ hơn nhiều, vẫn có vẻ ít coi thường ý kiến hơn, cho dù nó điên khùng cỡ nào chăng nữa. Nhưng đây lại là vấn đề sống còn, ko có thời gian để lo về việc bị chê cười. “giáo sư, con nghĩ Draco Malfoy đưa cho Katie Bell sợi dây đó!” Ở bên Harry, Ron chà chà mũi của nó cách bối rối, ở bên kia, Hermione xoay xoay chân như muốn tạo ra khoảng cách giữa bé và Harry. “Đó là buộc tội nghiêm trọng, Potter à,”_cô , sau thoáng im lặng ngạc nhiên. “con có bằng chứng gì ko?” “”- Harry “nhưng…”, nó kể cho McGonagall về chuyện tụi nó theo Malfoy tới tiệm Borgin vàBurkes và cuộc đối thoại giữa và Borgin mà tụi nó nghe trộm được. Khi nó kể xong, giáo sư McGonagall tỏ vẻ hơi bối rối. “Malfoy mang cái gì đó tới Borgin vàBurkes để sửa hả?” “, thưa giáo sư, nó chỉ muốn Borgin chỉ cách sửa cái gì đó, nó ko mang cái đó theo người. Nhưng đó ko phải là vấn đề, vấn đề là ở chỗ cùng lúc đó ta mua thứ, và con nghĩ đó là sợi dây chuyền_” “trò thấy Malfoy rời khỏi tiệm đó với gói đồ giống vậy hả?” “, thưa , kêu Borgin để nó ở lại tiệm cho hắn_” “Nhưng Harry,” hermione ngắt lời, “Borgin hỏi Malfoy có muốn mang thứ đó theo ko, và Malfoy bảo ko-“ “Dĩ nhiên là tại ko muốn đụng đến nó rồi”_Harry giận dữ . “Điều mà thực lúc đó là: “Tôi trông giống cái gì nếu mang cái đó xuống đường chứ?”_Hermione . “ừ, nó trông hơi bị giống thằng ngu nếu mang cái dây chuyền đó xuống đường”_Ron xen vào “Oi Ron” - Hermione thất vọng , “Nó được bọc kỹ, Malfoy đâu cần phải chạm vào nó chứ, và giấu nó vào áo khoác khó khăn gì, đâu ai có thể thấy được! Mà mình nghĩ bất cứ cái gì mua ở Borgin và Bukers chắc đều ầm ĩ hay rất lớn, thứ mà biết làm cho mọi người chú ý đến mình khi xuống đường- vàtrong bất kỳ trường hợp nào nữa-” bé nhấn mạnh trước khi Harry kịp ngắt lời “mình hỏi Borgin về cái dây chuyền đó, mấy bồ nhớ ko? Khi mình vào để thử tìm xem Malfoy kêu ông ta giữ cái gì, mình thấy sợi dây ở đó. Ong chỉ cho mình giá cả,chứ ko hề là bán nó hay gì cả_” “hừ, chuyện đó quá hiển nhiên mà, ông ta nhận ra ý đồ của bồ trong vòng 5 giây, dĩ nhiên là ổng ko cho bồ biết rồi, dù sao nữa, Malfoy cũng có thể kêu người ta gửi cái đó đến nhà –" “đủ rồi!”- giáo sư McGonagall , khi Hermione giận dữ tính mở miệng trả đũa. “ đánh giá cao việc con kể nghe chuyện này, nhưng chúng ta ko thể buộc tội Malfoy chỉ vì nó đến cái tiệm nơi sợi dây chuyền có thể được mua ở đó. Hàng trăm người có thể cũng như thế-” “đó là điều con -”- Ron . “và dù như thế nào , chúng ta cũng thắt chặt các biện pháp an ninh trong năm nay. ko tin rằng sợi dây chuyền đó vào được trong trường mà chúng ta lại ko hay biết.” “Thêm nữa,” McGonagall , với bầu ko khí dứt khoát rất dễ sợ, “cậu Malfoy ko ở làng Hogsmead ngày hôm nay.” Harry há hốc nhìn giáo, xuội xị: “giáo sư, làm sao biết ?” “tại vì cậu ấy bị phạt cấm túc với ta. Cậu ta ko làm bài tập Biến hóa hai lần liên tục rồi. Nên, cảm ơn cho ta biết về những nghi ngờ của con, Potter à,” bà khi bước ngang qua tụi nó. “nhưng bây giờ ta phải tới bệnh xá để kiểm tra tình hình của Katie Bell. Chúc mấy trò ngày tốt lành.” Bà giữ cánh cửa văn phòng mở rộng. Tụi nó ko còn lựa chọn nào khác ngoài việc sắp hàng ra khỏi phòng mà ko thêm lời nào nữa. Harry nổi khùng với hai đứa bạn hùa về phe giáo sư McGonagall; dù vậy, nó thúc mình tham gia ngay khi 2 đứa kia bắt đầu bàn luận về chuyện xảy ra. “Mấy bồ nghĩ ai Katie bị kêu đưa cái dây chuyền cho?”_Ron hỏi, khi tụi nó leo lên cầu thang đến phòng sinh hoạt chung. “có trời mới biết”_Hermione . “nhưng dù là ai cũng suýt chết rồi đó chứ. Ko ai mở được cái gói đó ra mà ko chạm vào chiếc dây chuyền.” “cái đó có thể dành cho nhiều người lắm,”_Harry . “như thầy Dumbledore, bọn tử thần thực tử phải thích muốn chết luôn nếu tống cổ được thầy, thầy chắc chắn là trong những mục tiêu chính của tụi nó. Hay Slughorn, thầy Dumbledore Voldermort rất muốn có ổng và chúng ko hề vừa lòng thấy ổng về phe Dumbledore. Hoặc là…” “hoặc là bồ”_ Hermione , trông lo lắng. “ko thể nào”_Harry “ chị ấy chỉ cần rẽ ở khúc ngoặt mà đưa nó cho mình, phải ko? Mình phía sau chỉ suốt dọc đường từ tiệm Ba cây chổi ra. có lý hơn nếu giao cái gói đó bên ngoài trường Hogwarts, khi mà lão Fitch chơi trò khám xét từng người ra vào như vậy. Mình tự hỏi ko biết Malfoy kêu chỉ mang cái đó vào Hogwarts làm chi?” “Harry, Malfoy đâu có ở Hogwarts đâu!” Hermione , thực giậm chân chán nản. “Vậy có thể dùng kẻ đồng phạm”_Harry . “Crabbe hay Goyle, nghĩ coi, hay là Tử thần thực tử khác. có nhiều thằng bạn nối khố hay ho hơn nhiều khi mà bây giờ nhập bọn-“ Ron và Hermione trao đổi với nhau cái nhìn ràng hàm ý là tranh-cãi-với-nó-cũng-chả-ít-lợi-gì. "Dilligrout," Hermione hô cách chắc chắn khi tụi nó đến chỗ Bà Béo. Bức chân dung quăng mình ra để tụi nó vào phòng sinh hoạt chung. Căn phòng đầy nhóc người và có hơi quần áo ẩm. Dường như nhiều người rời Hogsmead từ sớm bởi thời tiết xấu. Mặc dù vậy, ko hề có tiếng ồn của lo lắng hay những phỏng đoán; ràng thông tin về số phận Katie chưa bị lan truyền. “Đó đâu phải cuộc tấn công sơ sài gì, , khi bồ thử suy nghĩ về nó”_ Ron , thờ ơ tống đứa năm nhất ra khỏi trong những chiếc ghế bành ấm áp bên cạnh lò sưởi để nó ngồi xuống. “Lời nguyền còn xảy ra ở bên trong lâu đài nữa là…ko phải là điều đồ ngu đến đâu cũng hiểu được.” “Bồ đúng”- Hermione , lấy chân đá Ron ra khỏi ghế và đưa lại nó cho đứa năm nhất. “Kế hoạch đó ko được tính toán kỹ càng chút nào.” “Nhưng từ khi nào Malfoy lại trở thành trong những kẻ biết tính toán kỹ càng vậy?” Cả Ron và Hermione đều ko trả lời nó.
Chương 13 Riddle bí Katie được chuyển đến bệnh viện Thánh Mungo vì những Chứng Bệnh và Chấn Thương Phù Thuỷ vào ngày sau đó, vào thời gian đó tin tức về việc bé bị trúng bùa ếm lan ra khắp trường, mặc dù chi tiết thế nào vẫn còn bị lẫn lộn và ai ngoài Harry, Ron, Hermione, và Leanne có vẻ biết rằng bản thân Katie phải là mục tiêu ban đầu. “Ôi trời, và chắc chắn là Malfoy biết,” Harry với Ron và Hermione, trong khi hai đứa vẫn tiếp tục cái chính sách giả vờ điếc của mình mỗi khi Harry nhắc đến cái lý thuyết Malfoy-là-Tử-Thần-Thực-Tử. Harry rất phân vân hiểu thày Dumbledore về chưa từ cái nơi mà thày đến cho buổi học tối thứ Hai, nhưng mà thấy thày gì, nó vẫn đến cửa văn phòng của thày Dumbledore vào tám giờ tối, gõ cửa, và được gọi vào. Ở đó thày Dumbledore ngồi với vẻ mệt nhọc khác thường; tay của thày vẫn còn cháy đen như trước, nhưng thày vẫn cười khi giơ tay mời Harry ngồi xuống. Cái Tưởng Ký lại xuất ở bàn, chiếu những đốm sáng bàng bạc lên trần nhà. “Con có thời gian rất bận rộn khi ta vắng,” Dumbledore . “Ta tin rằng con tận mắt chứng kiến tai nạn của Katie.” “Vâng thưa thày. Bạn ấy thế nào rồi?” “Vẫn còn tồi tệ lắm, mặc dù bé rất may mắn đấy. bé xem ra chạm vào cái vòng cổ với khả năng nhất có thể; có cái lỗ rất ở găng tay của nó. Nếu như nó đeo cái vòng vào, nếu như nó cầm cái vòng bằng đôi tay trần, có thể nó chết rồi, thậm chí ngay lập tức cơ đấy. là may, Giáo sư Snape làm đủ cách để ngăn cản phát tán của bùa mê…” “Tại sao lại là thày ấy?” Harry hỏi ngay lập tức. “Tại sao lại phải là Bà Pomfrey?” “Xấc láo quá,” giọng cất lên từ trong những bức chân dung ở tường, và Phineas Nigellus Black, kỵ của chú Sirius, ngẩng đầu lên từ bàn tay mình, nơi mà cụ có vẻ như là ngủ. “Ta bao giờ chấp nhận học sinh hỏi về cách Hogwarts được quản lý thế nào ở thời của ta.” “Vâng, cám ơn ngài, Phineas,” Dumbledore cách kìm nén. “Giáo sư Snape biết về Nghệ Thuật Hắc Ám nhiều hơn bà Pomfrey nhiều Harry à. Dù sao nhân viên của bệnh viện Thánh Mungo gửi cho ta những bản báo cáo hàng giờ và ta mong rằng bé kịp hồi phục hoàn toàn.” “Cuối tuần vừa rồi thày ở đâu vậy thưa thày?” Harry hỏi, bất chấp cái cảm giác mạnh mẽ rằng nó đẩy vận may của mình quá xa, cảm xúc mà ràng Phineas Nigellus cũng gặp phải, cụ hít hơi nhàng. “Ta ngay bây giờ đâu,” Dumbledore . “Nhưng ta kể cho con lúc hợp lý nhất.” “Thày kể chứ?” Harry , giọng run run. “Đúng, ta cho là như vậy,” Dumbledore , lấy ra dòng trí nhớ sáng loáng bàng bạc từ bên trong áo choàng và thả nó ra bằng cái vẫy vào đũa thần. “Thưa thày,” Harry ậm ừ, “Con gặp Mundungus ở làng Hogsmeade.” “À, đúng, ta nhận thấy rằng Mundungus phản ứng với việc thừa kế của con bằng số hành động ăn cắp vặt xấu xa,” Dumbledore , hơi có vẻ giận dữ. “ đến khu nhà kể từ khi con bắt chuyện với ở ngoài cửa hiệu Ba Cây Chổi Thần; ta nghĩ rằng sợ phải giáp mặt với ta. Dù sao cứ an tâm rằng thể thoát được cùng với bất cứ thứ tài sản nào của Sirius nữa đâu.” “Cái thằng con lai dơ dáy đó ăn cắp đồ gia truyền dòng họ Black à?” Phineas Nigellus , điên tiết lên; và cụ chui khỏi bức tranh của cụ, chắc chắn là để đến bức chân dung của cụ ở số 12, Quảng trường Grimmauld. “Thưa thày,” Harry , sau thời gian ngắn im lặng, “Giáo sư McGonagall cho thày cái mà con cho Giáo sư biết sau khi Katie bị thương chưa ạ? Về Draco Malfoy ấy?” “Bà với ta về những nghi ngờ của con rồi,” Dumbledore . “Thế thày có…?” “Ta xem xét tất cả những biện pháp phù hợp nhất để điều tra bất cứ ai có dính líu đến tai nạn của Katie,” Dumbledore . “Nhưng mà điều mà ta quan tâm bây giờ là buổi học của chúng ta, Harry à.” Harry cảm thấy hơi bằng lòng về việc này: Nếu như những buổi học của họ quan trọng, tại sao lại có khoảng thời gian rất dài giữa tiết học thứ nhất và thứ hai? Dù sao chăng nữa, nó cũng thêm lời nào về Draco Malfoy, mà chỉ quan sát khi thày Dumbledore trút những ký ức mới vào trong cái Tưởng Ký và bắt đầu quay cái chậu đá lần nữa bằng hai bàn tay dài của mình. “Con vẫn còn nhớ, ta chắc chắn vậy, rằng chúng ta dừng câu chuyện về khởi đầu của chúa tể Voldermort tại thời điểm mà Muggle đẹp trai, Tom Riddle, từ bỏ vợ phù thuỷ của ta, Merope, và trở về ngôi nhà của gia đình ở Little Hangleton. Merope bị bỏ mình ở London,chờ ngày ra đời của đứa trẻ mà ngày nào đó trở thành chúa tể Voldermort.” “Tại sao thày lại biết bà ấy ở London, thưa thày?” “Bởi vì có bằng chứng về Caractacus Burke” Dumbledore , “người mà, bằng trùng hợp kỳ lạ, giúp tìm ra cái cửa hiệu bán có chiếc vòng cổ mà chúng ta vừa bàn tới lúc nãy.” Thày trộn đều cái dung dịch ở trong cái Tưởng Ký giống như Harry nhìn thấy mấy lần trước, giống như người đãi vàng tìm kiếm những hạt vàng vậy. Ở phía của vòng xoáy, khối bạc làm nổi lên người đàn ông bé quay chầm chậm ở trong chiếc Tưởng Ký, trắng sáng như con ma nhưng mà có vẻ đặc hơn, với mái tóc bờm xờm hoàn toàn che lấp đôi mắt của ông ta. “Phải, chúng tôi có nó trong những trường hợp gây trí tò mò. Nó được nữ phù thuỷ trẻ mang đến ngay trước Giáng sinh, ồ, tất nhiên là từ rất nhiều năm về trước rồi . ta rằng ấy cần tiền vàng gấp, ừm, điều đó là quá ràng. Bao bọc bởi những miếng giẻ rách và khá xa đằng kia… có đứa con, thấy chưa. ta rằng cái mề đay đó từng sở hữu bởi Slytherin. Xem nào, chúng ta lúc nào mà chả được nghe những câu chuyện như vậy, ‘Ồ, cái này của Merlin đấy, nó là cái ấm trà ưa thích của ông ta,’ nhưng mà khi ta nhìn vào đó, nó đúng là có dấu ấn của ông ta, và vài bùa chú đơn giản là đủ để cho ta biết là gì. Tất nhiên rằng điều đó làm cho nó gần như vô giá. ta hề biết rằng nó đáng giá thế nào. Bằng lòng với 10 Galleon cho nó, đúng là cuộc mặc cả lời nhất mà ta từng thực !” Dumbledore lắc cái chậu mạnh hơn nữa và Caractacus Burke chìm xuống vào trong cái khối ký ức xoáy tròn, nơi mà ông ra. “Ông ấy chỉ cho bà có 10 Galleon thôi à?” Harry căm phẫn. “Caractacus Burke hề nổi tiếng về tính hào phóng của mình,” Dumbledore . “ Vậy chúng ta biết đựợc rằng, trong thời kỳ cuối mang thai của mình, Merope ở mình ở London và rất cần tiền vàng, cần đến mức phải bán tài sản giá trị duy nhất của mình, cái mề đay mà từng là tài sản gia truyền của Marvolo.” “Nhưng mà bà có thể dùng ma thuật chứ!” Harry thiếu bình tĩnh. “Bà có thể có thức ăn và mọi thứ bà muốn bằng phép thuật phải ?” “À,” Dumbledore , “có thể bà ta có khả năng đó. Nhưng theo ta nghĩ - ta chỉ đoán thôi nhé, nhưng mà ta chắc chắn rằng ta đúng - rằng khi chồng bà bỏ , Merope ngừng sử dụng ma thuật. Ta nghĩ rằng bà còn muốn tiếp tục là phù thuỷ. Tất nhiên rằng, cũng có khả năng là tình được đáp lại cùng nỗi thất vọng rất lớn rút mòn phép thuật ra khỏi bà ta; điều đó cũng có thể lắm chứ. Nhưng trong bất cứ trường hợp nào nữa, giống như con thấy đây, Merope từ chối việc giơ đũa thần lên ngay cả để cứu mạng sống của chính bà.” “Bà thể sống vì con trai của bà sao?” Dumbledore nhướn lông mày. “Con có thể cảm thấy thương Chúa tể Voldermort cơ à?” “,” Harry trả lời nhanh chóng, “nhưng mà bà có lựa chọn cơ mà, giống như mẹ của con…” “Mẹ của con cũng có lựa chọn,” thày Dumbledore nhàng. “Đúng, Merope Riddle chọn lấy cái chết thay cho đứa con cần có bà, nhưng mà đừng có xét đoán quá khắc nghiệt nhé Harry. Bà yếu rất nhiều bởi chịu đựng trong thời gian dài và bà hề có dũng cảm của mẹ con. Và bây giờ, nếu như con có thể đứng lên…” “Chúng ta đâu thế?” Harry hỏi khi thày Dumbledore đứng cùng nó ở trước cái bàn. “Lần này,” Dumbledore , “chúng ta vào ký ức của ta. Ta nghĩ là con thấy điều đó chi tiết và chính xác. Con trước Harry…” Harry cúi xuống cái Tưởng Ký; mặt của nó chạm vào bề mặt của khối ký ức và sau đó nó lại rơi vào khoảng tối mù mịt… Vài giây sau, chân nó đáp xuống mặt đất cứng; nó mở mắt ra và thấy rằng nó cùng thày Dumbledore đứng trong con phố ở London, nhộn nhạo và cũ kỹ. “Ta ở đó kìa,” Dumbledore vui vẻ, chỉ về phía trước họ vào hình dáng cao cao qua phố ở đằng trước chiếc xe chở sữa có vẽ hình con ngựa. Mái tóc và râu dài của Albus Dumbledore trẻ có màu vàng nâu. đến được phía này của con phố, ông ta bước nhanh vỉa hè, kéo theo rất nhiều cái nhìn tò mò vì cái áo ngắn sặc sỡ bằng nhung màu mận mà ông mặc. “Cái áo đẹp đấy thưa thày,” Harry trước khi nó có thể tự mình dừng lại, nhưng mà Dumbledore chỉ cười khẽ khi họ theo cái bản sao trẻ của ông ở khoảng cách gần, cuối cùng qua lũ những cánh cửa sắt để vào cái sân xác xơ, đứng trước toà nhà hình khối, tiều tuỵ, bao bọc bởi hàng rào chắn khá cao. Ông bước thêm vài bước tới cửa trước và gõ lần. Sau vài khoảnh khắc ngắn ngủi, cánh cửa được mở ra bởi bé lếch thếch đeo tạp dề. “Chào . Ta có cuộc hẹn với bà Cole, mà ta tin rằng bà là người quản lý ở đây?” “Ồ,” bé bối rối, với vẻ bề ngoài kỳ dị của Dumbledore. “Ừm… chờ ch… BÀ COLE!” hét to ra đằng sau lưng mình. Harry nghe thấy tiếng trả lời gì đó ở xa xa. quay lại chỗ thày Dumbledore. “Mời vào, bà chủ đến đây.” Dumbledore bước vào hành lang lát bởi màu đen và trắng; cả nơi này đều tồi tàn nhưng lại sạch hạt bụi. Harry và thày Dumbledore già hơn bước theo sau. Trước khi cửa chính đóng lại sau lưng họ, người phụ nữ gầy gò, có vẻ phiền muộn nhiều, bước nhanh về phía họ. Bà có nét mặt rất sắc mà có vẻ biểu lo âu hơn là thiếu hiếu khách, và bà ra phía sau với người giúp việc khác, cũng đeo tạp dề , khi bà về phía Dumbledore. “… và đem lọ iốt lên gác cho Martha luôn nhé, Billy Stubbs cứ bong vảy nến ra, còn Eric Whalley vỡ mủ ra đầy giường - trị bệnh thuỷ đậu là hết,” bà cho cụ thể ai, sau đó mắt bà dừng lại ở Dumbledore, và bà đứng sững lại, bị bất ngờ như thể có con hươu cao cổ vừa vào nhà của bà. “Chào bà,” Dumbledore , hai bàn tay nắm vào nhau. Bà Cole vẫn há hốc mồm. “Tên tôi là Albus Dumbledore. Tôi gửi cho bà bức thư xin phép được hẹn gặp và bà rất tử tế mời tôi đến đây ngày hôm nay.” Mà Cole chớp mắt. ràng bà chắc chắn rằng Dumbledore phải là ảo giác, bà khẽ, “Ồ vâng. Thế … ông nên lên phòng tôi hơn. Đúng rồi.” Bà dẫn Dumbledore đến căn phòng mà có lẽ nửa là phòng khách, nửa là văn phòng của bà. Nó cũng tồi tàn như hành lang vậy, và đồ đạc cũ và rất thiếu ăn nhập. Bà mời Dumbledore ngồi xuống cái ghế ọp ẹp, còn tự mình ra đằng sau cái bàn làm việc bừa bộn, nhìn ông bồn chồn. “Tôi ở đây, như trong thư rồi, để bàn về cậu Tom Riddle và sắp xếp cho tương lai của cậu ta,” Dumbledore . “Ông là người trong gia đình à?” bà Cole hỏi. “, tôi là giáo viên,” Dumbledore . “Tôi đến để cho Tom chỗ trong trường học của tôi.” “Trường gì thế?” “Nó được gọi là Hogwarts,” Dumbledore . “Tại sao ông lại quan tâm đến Tom như vậy?” “Chúng tôi tin rằng nó có những phẩm chất mà chúng tôi tìm.” “Ông rằng nó có suất học bổng à? Làm thế nào mà nó có được? Nó bao giờ đăng ký cho suất học bổng nào đâu?” “Ừm, tên của nó được gửi đến trường của chúng tôi ngay khi nó sinh…” “Ai đăng ký cho nó thế? Cha mẹ nó à?” thể chối cãi rằng bà Cole là người sắc sảo đến mức khó chịu. ràng Dumbledore cũng nghĩ vậy, vì Harry thấy ông kéo cây đũa thần ra khỏi bộ áo nhung của mình và cùng lúc, lấy mẩu giấy trắng hoàn toàn bàn của bà Cole. “Đây,” Dumbledore , vẫy đũa thần lần khi ông đưa cho bà tờ giấy, “Tôi tin rằng cái này giải thích mọi thứ.” Bà Cole mất tập trung và rồi lại nhìn chằm chằm vào tờ giấy trắng trong lúc lâu. “Tất cả đều được sắp xếp rất hợp lý,” bà khẽ, đưa nó lại cho ông. Sau đó mắt của bà dừng ở chai rượu gin và hai chiếc ly mà chắc chắn ở đó vài giây trước. “Ờ… tôi mời ông cốc rượu gin nhé?” bà với giọng hơi quá lịch . “Cám ơn bà rất nhiều,” Dumbledore vui vẻ. Chẳng mấy chốc mà ta có thể thấy rằng bà Cole hề ngây thơ với việc uống rượu. Rót cho cả hai người hai cốc đầy rượu, bà uống phần của bà trong hơi. Liếm môi cách thoải mái, bà cười với Dumbledore lần đầu tiên trong ngày hôm đó, và ông phân vân sử dụng ngay cái ưu thế của mình. “Tôi phân vân biết rằng bà có thể kể cho tôi nghe câu chuyện về cuộc đời của Tom Riddle được ? Tôi nghĩ rằng nó được sinh ra ở trại mồ côi này phải ?” “Đúng đấy,” bà Cole , tự rót cho mình thêm cốc rượu. “Tôi nhớ nó như những thứ khác nữa, vì vào lúc đó tôi vừa mới mở cái trại mồ côi này thôi. Đêm Giao thừa, lạnh thấu xương, và tuyết nữa, ông biết . đêm tồi tệ. Và đó, cũng chẳng lớn tuổi hơn tôi là mấy, lảo đảo ở cửa trước. Thực ra ta phải là người đầu tiên. Tôi cho ta vào, và đỡ cho ta giờ sau đó. ta chết giờ tiếp sau.” Bà Cole gật gù và nhấp thêm ngụm lớn rượu. “Thế ta có gì trước khi chết ?” Dumbledore hỏi. “Có cái gì liên quan đến cha thằng bé, ví dụ thế?” “Bây giờ, nếu vậy , có ,” bà Cole có vẻ tự bằng lòng với chính mình, với cốc rượu trong tay và vị thính giả sốt sắng với câu chuyện của bà. “Tôi nhớ rằng ta với tôi, ‘Tôi mong rằng nó giống ba của nó,’ và tôi dối đâu, ta rất đúng khi mong như thế, vì chẳng đẹp tí nào cả - và rằng thằng bé được đặt tên là Tom, giống bố nó, và Marvolo, giống bố của ta - đúng rồi, tôi biết, cái tên buồn cười phải ? Chúng tôi phân vân biết có phải ta đến từ gánh xiếc - và rằng họ của đứa bé là Riddle. Rồi sau đó ta chết mà thêm lời nào. “Thế nên chúng tôi đặt tên cho nó như ta , điều đó có vẻ rất quan trọng đối với tội nghiệp, nhưng mà chẳng có lão Tom hay Marvolo hay ai đó họ Riddle đến tìm nó cả, cũng chẳng có gia đình nào nữa luôn, nên nó ở lại trong trại mồ côi từ bấy đến giờ.” Bà Cole lại rót thêm cho mình cốc đầy rượu nữa, gần như là phản xạ điều kiện. Hai nốt màu hồng xuất ở gò má của bà. Rồi bà , “nó là cậu bé vui tính đấy.” “Vâng,” Dumbledore . “Tôi nghĩ rằng nó như vậy.” “Nó cũng là đứa bé vui vẻ. Nó chẳng khóc bao giờ. Nhưng sau đó, khi nó lớn dần lên, nó rất là… kỳ lạ.” “Kỳ lạ thế nào thế?” Dumbledore hỏi nhàng. “Hừm, nó…” Nhưng mà bà Cole dừng lại ngay lập tức, và chẳng hề có chút lơ mơ hay thiếu thận trọng nào trong cái nhìn xét đoán mà bà ném về phía Dumbledore qua cốc rượu của bà. “Nó có được chỗ trong trường của ông chứ, ông ?” “Chắc chắn là vậy,” Dumbledore . “Và những gì tôi thể thay đổi được điều đó?” “Chẳng có gì cả,” Dumbledore . “Ông có thể đem nó , bất kể điều gì?” “Bất kể điều gì,” Dumbledore nhắc lại vẻ nghiêm trang. Bà liếc sang ông như thể quyết định xem có nên tin tưởng ông hay . ràng là bà quyết định rằng có, bởi vì bà ngay lập tức, “Nó làm những đứa trẻ khác sợ.” “Ý bà nó là thằng côn đồ à?” Dumbledore hỏi. “Tôi nghĩ là nó có thể như vậy,” bà Cole hơi có vẻ nghiêm trọng, “nhưng mà khó có thể bắt gặp nó trong những vụ như vậy. có những bằng chứng… những thứ kỳ lạ…” Dumbledore giục bà, mặc dù Harry có thể rằng ông bị cuốn hút. Bà uống thêm ngụm rượu và hai bên má ửng hồng của bà càng thêm đỏ. “Con thỏ của Billy Stubbs… ừm, Tom là nó làm vậy, và tôi cũng chẳng biết nó làm thế nào nữa, nhưng mà dù sao nữa con thỏ cũng thể tự treo mình lên xà nhà được phải ?” “Tôi nghĩ là như thế, thể,” Dumbledore khẽ. “Nhưng mà tôi điên mất nếu như tôi biết nó làm thế nào để lên được đấy. Tất cả những gì tôi được biết là nó với Billy hục hoặc với nhau ngày hôm trước. Và sau đó …” bà Cole tớp thêm ngụm rượu, làm vãi chút ra cằm, “trong buổi chơi mùa hè, chúng tôi cho lũ trẻ ra ngoài, ông biết đấy, năm lần, đến vùng quê hoặc là ra bãi biển - xem nào, Amy Benson và Dennis Bishop đều kô còn bình thường sau đó , và tất cả những gì chúng tôi nghe được từ hai đứa là bọn cùng Tom vào trong cái hang. Nó thề rằng bọn trẻ chỉ vào đó để thám hiểm chút thôi, nhưng mà có cái gì đó xảy ra trong cái hang, tôi chắc chắn đấy. Và thêm nữa, có rất nhiều thứ khác, rất buồn cười…” Bà nhìn quanh vào Dumbledore lần nữa, và mặc dù má của bà ta ửng đỏ lên rồi, cái nhìn của bà ta rất chắc chắn. “Tôi nghĩ rằng có nhiều người hối tiếc khi được nhìn thấy lưng của nó.” “Bà hiểu rằng, tôi chắc chắn vậy, chúng tôi giữ nó liên tục đâu,” Dumbledore . “Nó trở lại đây, ít nhất là, mỗi kỳ nghỉ hè.” “Ồ, điều đó ít ra còn khá hơn bị đập vào mặt bởi cái que bẩn thỉu,” bà Cole trong cái nấc . Bà đứng lên, và Harry rất bất ngờ khi thấy bà vẫn có thể đứng vững được, mặc dù hai phần ba của chai rượu vơi . “Tôi cho rằng ông muốn gặp thằng bé?” “Rất hân hạnh,” Dumbledore , cũng đứng dậy. Bà đưa ông ra khỏi văn phòng và đến cầu thang bằng đá, phát ra những lời chỉ dẫn và quở trách đến những người giúp việc và lũ trẻ khi bà qua. Những đứa trẻ mồ côi, theo Harry nhìn thấy, đều mặc cùng thứ đồng phục màu xam xám. Bọn chúng có vẻ được chăm sóc rất tử tế, nhưng thể chối cãi được đây là nơi khắc nghiệt để lớn lên. “Đây rồi,” bà Cole , khi họ rẽ sang khu thứ hai và dừng ở trước cánh cửa trong hành lang dài. Bà gõ hai cái và bước vào. “Tom? Con có khách đến thăm này. Đây là ông Dumberton - xin lỗi, Dunberbore. Ông đến để với con rằng… thôi ta để ông tự hơn.” Harry và cả hai ông Dumbledore đều vào phòng, và bà Cole đóng cửa lại sau lưng họ. Đó là căn phòng trống rỗng trừ cái tủ quần áo cũ kỹ và cái khung giường bằng sắt. Đứa bé ngồi ở cái chăn màu xám, hai chân giơ ra ở phía trước để giữ quyển sách. hề có vẻ gì của gia đình Gaunt mặt của Tom Riddle. Merope có được lời ước nguyện cuối cùng trước khi chết: Nó có vẻ đẹp trai của bố, khá cao ở cái tuổi 11, tóc đen, và tai tái. Mắt của nó khẽ khép lại khi nó nhìn thấy cái vẻ kỳ lạ của Dumbledore. Có khoảnh khắc im lặng. “Chào con, Tom?” Dumbledore , bước lên trước và giơ tay ra. Cậu bé lưỡng lự, rồi cầm lấy nó, họ bắt tay nhau. Dumbledore mở cái ghế gỗ cứng ở bên cạnh Riddle, hai người họ trông giống như là bệnh nhân và người đến thăm bệnh vậy. “Ta là Giáo sư Dumbledore.” “Giáo sư à?” Riddle nhắc lại. Nó có vẻ đề phòng. “Thế có giống ‘bác sĩ’ ? Ông làm gì ở đây thế? Bà ấy cho ông vào để xem chừng ta à?” Nó chỉ vào cánh cửa nơi mà bà Cole vừa mới rời khỏi. “, ,” Dumbledore cười. “Ta tin ông đâu,” Riddle . “Bà ấy muốn xem chừng ta có phải ? !” Nó ba từ cuối cùng với cái mãnh lực khiến cho người ta phải phát nghẹn. Đó là mệnh lệnh, và nó được thốt ra như thể thằng bé như vậy rất nhiều lần rồi. Mắt nó trừng trừng nhìn vào Dumbledore, trong lúc đó hề phản ứng gì cả ngoài việc tiếp tục cười thân mật. Sau đó vài giây Riddle còn trừng mắt nữa, mặc dù nó có vẻ thận trọng hơn. “Ông là ai?” “Ta với con rồi. Tên ta là Giáo sư Dumbledore và ta làm việc tại ngôi trường tên là Hogwarts. Ta đến để cho con chỗ học trong trường của ta… trường học mới của con đấy, nếu như con muốn đến đó.” Phản ứng của Riddle trước kiện này mới là bất ngờ. Nó trượt khỏi giường và lùi lại khỏi Dumbledore, có vẻ rất tức giận. “Ông lừa ta được đâu! Nhà thương điên là nơi ông làm việc phải ? ‘Giáo sư’ à, đúng … ta đâu, thấy chưa? Cái con mèo già đó mới phải vào nhà thương điên. Ta chẳng làm gì Amy Benson bé hay Dennis Bishop cả, và ông có thể hỏi bọn nó, bọn nó kể cho ông nghe!” “Ta đến từ trại thương điên đâu,” Dumbledore điềm tĩnh. “Ta là giáo viên, và nếu như con ngồi xuống bình tĩnh lại, ta kể cho con nghe về Hogwarts. Tất nhiên rằng nếu con muốn đến trường chẳng có ai ép buộc con được cả…” “Ta muốn xem bọn nó thử bắt ép ta xem thế nào,” Riddle gầm gừ. “Hogwarts,” Dumbledore tiếp tục , tựa như ông hề nghe thấy những lời cuối cùng của Riddle, “là trường học dành cho những đứa trẻ có những khả năng đặc biệt…” “Ta bị điên đâu!” “Ta biết rằng con bị điên. Hogwarts phải là trường học cho những người điên. Đó là trường dạy phép thuật.” Có im lặng. Riddle đóng băng ở đó, mặt nó hề có cảm xúc gì cả, nhưng mà mắt nó đưa đưa lại giữa hai mắt của Dumbledore, tựa hồ như cố gắng chứng minh rằng trong hai cái dối. “Phép thuật á?” nó hỏi lại bằng giọng thầm . “Đúng đấy,” Dumbledore . “Đó… đó là phép thuật, con có thể làm gì được chứ?” “Thế còn làm được cái gì nào?” “Tất cả mọi thứ,” Riddle thở hổn hển. dòng máu hào hứng trỗi dậy từ cổ nó lên đến hai gò má, nó có vẻ rất xúc động. “Con có thể làm cho những tờ giấy bay vù vù mà cần phải động đến chúng. Con có thể sai khiến những con vật mà cần phải dạy gì cả. Con có thể khiến cho những kẻ làm cho con bực mình phải chịu những điều tồi tệ. Con có thể làm cho bọn chúng đau nếu như con muốn.” Đôi chân của nó run run. Nó vấp lên đằng trước và ngồi xuống giường, nhìn vào đôi tay của mình, đầu cúi gắm xuống như thể cầu nguyện. “Con biết là con khác mọi người mà,” nó thầm vào những ngón tay lẩy bẩy của mình. “Con biết con là người đặc biệt. Lúc nào cũng vậy, con biết có cái gì đó…” “Đúng, con rất đúng,” Dumbledore , mặc dù còn cười nữa mà nhìn chăm chú vào Riddle. “Con là phù thuỷ.” Riddle ngẩng đầu lên. Mặt nó tươi tỉnh hẳn: Có niềm hạnh phúc dữ dội ở đó, nhưng mà vì lý do nào đó điều đó vẫn làm cho nó dễ ưa hơn; ngược lại, cái nét mặt khắc khổ của nó có vẻ hung dữ hơn, gần như là độc địa. “Ông cũng là phù thuỷ à?” “Đúng, ta là phù thuỷ.” “Chứng minh ,” Riddle ngay lập tức, cũng với cái giọng ra lệnh như nó từng dùng. “ .” Dumbledore nhướn lông mày. “Nếu như, theo như ta nghĩ, con chấp nhận vào học trường Hogwarts…” “Tất nhiên con chấp nhận!” “Thế con phải gọi ta là ‘Giáo sư’ hoặc ‘Thưa thày’” Cảm xúc của Riddle cứng lại trong khoảnh khắc trước khi nó , với giọng lịch thể ngờ được, “Con xin lỗi thưa thày. Ý con là… thưa Giáo sư, thày có thể cho con xem…?” Harry chắc chắn rằng thày Dumbledore từ chối, rằng thày với Riddle là có rất nhiều cơ hội để thực phép thuật ở Hogwarts, rằng họ ở trong toà nhà đầy dân Muggle và vì thế có thể bị phát . Nhưng bất ngờ nhất, Dumbledore rút gậy phép ra khỏi túi áo của ông, chỉ vào cái tủ áo tồi tàn ở góc phòng, và gõ cái. Cái tủ bùng lên cháy. Riddle nhảy dựng lên; Harry thể trách nó vì vụ hét ầm lên trong sợ hãi và sốc; tất cả tài sản của nó đều ở trong đó. Nhưng ngay khi Riddle ôm lấy Dumbledore, ngọn lửa biến mất, để lại cái tủ quần áo hoàn toàn xây xước. Riddle nhìn chằm chằm vào cái tủ rồi đến Dumbledore; sau đó, lòng đầy ham muốn, nó chỉ vào cái đũa thần. “Con có thể có cái như thế ở đâu?” “Rất đúng lúc đấy,” Dumbledore . “Ta nghĩ là có cái gì đó muốn thoát ra khỏi cái tủ của con đấy.” Và rất ràng, có tiếng lục cục có thể được nghe thấy phát ra từ trong cái tủ. Lần đầu tiên, Riddle có vẻ sợ hãi. “Mở cửa ra ,” Dumbledore . Riddle ngập ngừng, rồi cũng chạy qua phía đó và mở toang cánh của tủ. Ở cái giá cùng, ở dãy quần áo cũ kỹ, cái hộp cát tông nhỉ lắc lư và kêu lên lục cục như thể có vài con chuột điên rồ bị nhốt trong đó. “Lấy nó ra đây,” Dumbledore . Riddle lấy cái hộp rung bần bật xuống. Nó có vẻ ngần ngại. “Có cái gì trong cái hộp mà con được phép có ?” Dumbledore hỏi. Riddle ném cái nhìn ràng, xét đoán về phía Dumbledore. “Có, con đoán là vậy, thưa thày,” cuối cùng nó với giọng thờ ơ. “Mở nó ra,” Dumbledore . Riddle mở nắp ra và đổ hết những thứ trong hộp lên giường mà nhìn vào chúng. Harry, chờ đợi cái gì đó thú vị hơn, nhìn thấy lũ những đồ vật được sử dụng hàng ngày: cái yo yo, cái vòng bạc, và cái ácmônica bẩn thỉu ở giữa. Ngay khi ra khỏi cái hộp, bọn chúng thôi rung và nằm yên ở cái chăn mỏng. “Con trả lại cho chủ của chúng với lời xin lỗi chứ,” Dumbledore điềm tĩnh, nhét cái đũa thần vào trong áo khoác của ông. “Ta biết điều đó có được làm hay đấy. Và chú ý rằng: Ăn trộm được chấp nhận ở Hogwarts.” Riddle hề bối rối; nó vẫn đứng nhìn chằm chằm vào Dumbledore cách lạnh lùng và suy xét. Cuối cùng nó bằng giọng bàng quan, “Vâng, thưa thày.” “Tại Hogwarts,” Dumbledore tiếp tục, “chúng ta chỉ dạy con cách sử dụng phép thuật, mà còn điều khiển nó nữa. Con , chẳng may, ta biết vậy, sử dụng khả năng của mình bằng cái cách mà được dạy lẫn cho phép sử dụng ở Hogwarts. Con phải là người đầu tiên, và cũng phải là người cuối cùng, chấp nhận cho phép thuật trốn thoát cùng với mình. Nhưng con phải biết là Hogwarts có thể đuổi học sinh, và Bộ Phép Thuật - à, có hẳn Bộ đấy - trừng phạt những kẻ phá luật lệ thậm chí còn khủng khiếp hơn nữa. Tất cả những phù thuỷ mới đều phải chấp nhận điều đó, khi gia nhập thế giới của chúng ta, họ phải tuân theo luật lệ.” “Vâng, thưa thầy,” Riddle . Khó có thể đoán được nó nghĩ gì; khuôn mặt nó gần như vô cảm khi nó đặt những thứ ăn cắp được vào trong cái hộp cát tông. Khi làm xong, nó quay sang Dumbledore cách khẩn thiết, “Con chẳng có đồng nào cả.” “Điều đó dễ thôi,” Dumbledore , kéo ra bao tiền bằng da từ túi của ông. “Có quỹ ở Hogwarts dành cho những người cần trợ giúp tiền mua sách và áo choàng. Con có thể phải mua vài cuốn sách phép và những thứ dùng rồi, nhưng mà…” “Con có thể mua sách phép ở đâu?” Riddle chen ngang, cầm lấy túi tiền nặng trịch mà hề cảm ơn Dumbledore, và lúc này xem xét đồng Galleon vàng to. “Ở Hẻm Xéo,” Dumbledore . “Ta có danh sách những quyển sách và những dụng cụ con cần ở đây. Ta có thể giúp con tìm mọi thứ…” “Thày cùng con à?” Riddle nhìn lên. “Tất nhiên, nếu con…” “Con cần,” Riddle . “Con quen với việc tự làm mọi thứ rồi, lúc nào con cũng quanh London mà chẳng cần ai chỉ dẫn cả. Làm thế nào để con có thể đến cái Hẻm Xéo này… thưa thày?” nó hỏi thêm, nhìn vào mắt của Dumbledore. Harry nghĩ rằng thày Dumbledore khăng khăng đề nghị cùng với Riddle, nhưng lần nữa nó lại bị bất ngờ. Dumbledore đưa cho Riddle cái phong bì chứa danh mục những dụng cụ cần có, và sau khi dặn Riddle chính xác bằng cách nào để đến được quán Vạc Lủng từ trại mồ côi, ông , “Con nhìn thấy nó, mặc dù những Muggle xung quanh con - đó là những người có phép thuật - thể. Hãy hỏi Tom người phục vụ - dễ nhớ phải , vì ông ta cùng tên với con.” Riddle khịt mũi khó chịu, giống như cố gắng đuổi con ruồi phiền nhiễu vậy. “Con thích cái tên Tom à?” “Có nhiều Tom lắm,” Riddle càu nhàu. Sau đó, dường như là nó thể dừng được câu hỏi này, giống như nó tự động vọt ra từ trong bản thân cậu bé, nó hỏi, “Bố con có phải là phù thuỷ ? Bố cũng tên là Tom Riddle, người ta bảo con thế.” “Ta sợ rằng ta biết điều đó,” Dumbledore , giọng dịu dàng. “Mẹ của con thể nào có phép thuật, nếu mẹ mất,” Riddle , tự với mình hơn là với Dumbledore. “Thế có lẽ là ông ấy. Thế , khi con có các thứ của con rồi, khi nào con đến Hogwarts?” “Tất cả chi tiết đều ở tờ thứ hai của tấm da dê trong phong bì của con,” Dumbledore . “Con rời khỏi đây ở nhà ga Ngã Tư Vua vào ngày 1 tháng 9. Có cái vé tàu trong đó nữa đấy.” Riddle gật đầu. Dumbledore đứng dậy và giơ tay ra lần nữa. Nắm lấy nó, Riddle , “Con có thể chuyện với rắn. Con phát ra khi con cắm trại ra ngoại ô - bọn chúng tìm thấy con, thầm với con. Điều đó có bình thường đối với phù thuỷ ?” Harry có thể rằng thằng bé giữ về khả năng kỳ lạ nhất cho đến lúc này, để gây ấn tượng. “Điều đó là bình thường đâu,” Dumbledore , sau khoảnh khắc lưỡng lự. “nhưng mà phải là chưa có bao giờ.” Giọng của ông vẫn bình thản những cặp mắt di chuyển cách tò mò đến mặt của Riddle. Họ đứng đó lúc, người đàn ông và cậu bé, nhìn chằm chằm vào nhau. Sau đó, họ buông tay nhau ra, Dumbledore ra cửa. “Tạm biệt Tom. Ta gặp lại con ở Hogwarts.” “Ta nghĩ thế đủ rồi,” thày Dumbledore tóc bạc ở bên cạnh Harry cất tiếng, và vài giây sau, hai người họ bay vút lên khoảng tối om trọng lượng lần nữa, trước khi đặt chân vững vàng xuống văn phòng tại. “Ngồi xuống ,” Dumbledore , ngồi xuống cạnh Harry. Harry làm theo, tâm trí nó vẫn để ở những gì nó vừa nhìn thấy. “Nó tin vào điều đó nhanh hơn con, ý con là, khi thày cho nó biết nó là phù thuỷ,” Harry . “Đầu tiên con tin bác Hagrid đâu, khi bác cho con biết.” “Đúng vậy, Riddle hoàn toàn sẵn sàng để tin rằng nó - phải sử dụng từ này - ‘đặc biệt’” Dumbledore . “Thế thày có biết …?” Harry hỏi. “Ta có biết rằng ta vừa mới gặp Phù Thuỷ Hắc Ám nguy hiểm nhất mọi thời đại à?” Dumbledore . “ đâu, ta hề biết rằng sau này nó lại trở thành như ngày nay. Dù sao , ta bị nó làm cho tò mò. Ta trở về Hogwarts, dự định để mắt đến nó, thứ mà ta phải làm trong bất cứ trường hợp nào, vì nó hoàn toàn đơn và bạn bè, nhưng ngay lập tức, ta cảm thấy rằng ta phải làm thế vì những người khác nữa. “Khả năng của nó, như con nghe rồi đấy, được phát triển cách bất ngờ trong người cậu bé và - thú vị và đáng ngại nhất - nó phát ra rằng nó có thể điểu khiển được mình theo cách nào đó, và bắt đầu sử dụng nó theo ý muốn. Và như con thấy đấy, chúng phải là những tượng bất chợt xảy ra như đối với những phù thuỷ khác: Nó sử dụng phép thuật để chống lại những người khác, để làm khiếp sợ, để trừng phạt, để điều khiển. Những câu chuyện về con thỏ bị treo, và về hai đứa nó lừa vào trong hang giải thích cách nhất… ‘Con có thể làm cho bọn chúng đau nếu như con muốn…’” “Và nó được Xà Ngữ,” Harry chen ngang. “Đúng đấy; khả năng hiếm thấy, và đáng lý ra đó phải có mối liên quan đến Nghệ Thuật Hắc Ám, mặc dù như chúng ta biết, có những người dùng được Xà Ngữ trong những người xấu và cả người tốt nữa. Thực ra khả năng chuyện với rắn của nó làm cho ta cảm thấy khó chịu như là cái bản năng rệt của nó về tàn ác, bí mật và khả năng thống trị. “Thời gian lại trêu ngươi chúng ta thêm lần nữa,” Dumbledore , chỉ tay về phía bầu trời tối đen ngoài cửa sổ. “Nhưng trước khi ta chia tay, ta muốn con chú ý tới vài đặc điểm của những cảnh mà ta vừa mới chứng kiến, vì chúng giải thích cho nhiều điều mà chúng ta bàn luận trong những lần gặp tới. “Đầu tiên, ta muốn con để ý tới phản ứng của Riddle khi ta đề cập đến người khác cùng tên với nó, ‘Tom’.” Harry gật đầu. “Đó là phản ứng của nó khi coi khinh bất cứ thứ gì liên quan giữa nó và những người khác, bất cứ thứ gì làm cho nó trở nên bình thường hơn. Thậm chí sau đó, nó ước mong trở nên độc lập, khác thường, và khét tiếng. Nó bỏ cái tên của nó, như con biết, trong vòng có vài năm sau buổi chuyện vừa nãy và tạo ra cái vỏ bọc Chúa Tể Voldermort mà nó chứa trong đó từ rất lâu rồi. “Ta cũng tin là con có để ý đến rằng Tom Riddle đủ khả năng, bí mật, và ràng là có bạn bè nào. Nó muốn ta giúp nó hoặc ít ra cùng nó đến Hẻm Xéo. Nó thích được hành động mình. Voldermort lớn cũng vậy. Con nghe thấy rất nhiều Tử Thần Thực Tử rằng bọn chúng ở trong lòng tin của , rằng bọn chúng rất thân thiết với , thậm chí hiểu lòng . Bọn chúng bị đánh lừa cả đấy. Chúa Tể Voldermort bao giờ có bạn, hoặc là theo ta tin rằng bao giờ muốn có. “Và cuối cùng - ta mong rằng con quá buồn ngủ để có thể tập trung vào điều này, Harry - Tom Riddle trẻ con thích thu thập những chiến lợi phẩm. Con nhìn thấy cái hộp mà nó giữ những đồ vật ăn cắp ở trong phòng rồi đấy. Đó là những thứ lấy được từ những nạn nhân chịu những hành động côn đồ của nó, những món quà, nếu con thích, từ những phần mấy dễ chịu của phép thuật. Hãy nhớ rằng cái xu hướng giống chim ác là, đặc biệt là những biểu này, rất quan trọng sau này. “Còn bây giờ, đến lúc con phải lên giường ngủ rồi đấy.” Harry đứng dậy. Khi nó qua sang bên kia căn phòng, mắt nó dừng lại ở cái bàn con mà cái nhẫn của Marvolo Gaunt ở đó lần trước nó nhìn thấy, nhưng cái nhẫn còn ở đó nữa. “Gì thế Harry?” Dumbledore , vì Harry đứng đó lúc. “Cái nhẫn đâu mất rồi,” Harry nhìn quanh. “Nhưng con nghĩ thày phải có cái đàn ácmônica hay cái gì đó chứ.” Dumbledore cười rạng rỡ với Harry, nhìn qua đỉnh cái kính hình mặt trăng của ông. “Rất tinh đó Harry, nhưng mà cái kèn lúc nào cũng chỉ là cái kèn mà thôi.” Và sau lời đầy bí đó ông vẫy chào Harry, nó hiểu đó chính là mệnh lệnh rời khỏi đây.
Chương 14 Phúc lạc dược Harry có lớp Thảo Dược vào ngay sáng hôm sau. Nó có cơ hội để kể cho Ron và Hermione về buổi học tối hôm trước với thày Dumbledore trong bữa sáng được vì sợ bị nghe lén, nhưng nó tóm tắt lại khi bọn qua mảnh vườn rau đến ngôi nhà kính. Những ngọn gió tàn ác cuối tuần cuối cùng qua; màn sương mù huyền bí quay trở lại và điều này khiến cho bọn trẻ mất thêm thời gian để tìm được chính xác ngôi nhà kính. “Wow, đáng sợ , cậu bé mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy,” Ron khẽ khàng khi bọn chúng ngồi quanh cái rễ cây Snargaluff xương xẩu - chủ đề của học kỳ này, và bắt đầu kéo găng tay bảo vệ ra. “Nhưng mà tớ vẫn hiểu tại sao thày Dumbledore lại cho cậu xem tất cả những thứ đó. Ý tớ là, nó cũng rất thú vị đấy, nhưng ý thày là gì chứ?” “Chẳng biết nữa,” Harry , nhét vào tấm bảo vệ dinh dính. “Nhưng thày tất cả điều đó đều rất quan trọng và nó giúp tớ sống sót.” “Tớ nghĩ là nó rất hấp dẫn đấy,” Hermione sốt sắng. “Rất là đúng khi được biết Voldermort nhiều nhất có thể. Nếu làm thế nào mà biết được điểm yếu của ?” “Thế bữa tiệc gần nhất của cụ Slughorn sao?”Harry khó nhọc hỏi vọng qua tấm bảo vệ cao su. “Ồ, nó khá là vui, đấy,” Hermione , lúc này đeo kính bảo vệ lên. “Ý tớ là, cụ hơi tán nhiều chuyện về những chiến tích nổi tiểng, và cụ hoàn toàn muốn lấy lòng McLaggen vì ông ta là họ hàng quá gần mà, nhưng cụ cho bọn tớ ăn rất ngon và cụ giới thiệu bọn tớ với Gwenog Jones.” “Gwenog Jones á?” Ron hỏi, mắt nó mở to đằng sau cái kính bảo vệ. “Gwenog Jones? Đội trưởng đội Holyhead Harpies?” “Đúng đấy,” Hermione . “Theo tớ nghĩ ấy quá tự kiêu với mình, nhưng mà…” “Tán gẫu ở đó đủ rồi nhé!” Giáo sư Sprout cao giọng, chạy đến trông rất nghiêm khắc. “Các con theo sau đấy nhé, tất cả mọi người đều bắt đầu rồi, cả Neville cũng có cái kén đầu tiên rồi đấy nhé!” Bọn chúng nhìn quanh; chắc chắn rồi, ở đó Neville ngồi với đôi môi chảy máu và vài vết cào dơ dáy ở bên má của nó, nhưng tay lại ôm chặt thứ khó ưa màu xanh phập phồng, to cỡ quả nho. “Vâng thưa Giáo sư, chúng con bắt đầu ngay đây!” Ron khẽ khi bà quay đầu về phía chúng nó, “chúng ta dùng Muffliato chứ Harry.” “ chúng ta được!” Hermione ngay lập tức, trông có vẻ, lúc nào cũng vậy, cực kỳ cáu kỉnh với ý nghĩ về chàng Hoàng Tử Lai và những bùa phép của ông ta. “Nào… chúng ta nên bắt tay vào thôi…” bé nhìn hai đứa kia ái ngại; rồi bọn hít hơi sâu và đút tay vào trong cái rễ cây xương xẩu ở giữa chúng. Nó bất chợt cử động; những cái tua dài đầy gai vụt lên đỉnh và ngúng nguẩy trong khí. cái vướng vào tóc của Hermione, và Ron đánh bật nó ra bằng cái kéo tỉa cây; Harry thành công trong việc tóm lấy vài cái tua và bó chúng lại; cái lỗ ra ở giữa những cành cây giống xúc tu này; Hermione thọc tay vào cái lỗ cách dũng cảm, lúc này giống như cái bẫy ở xung quanh khuỷu tay bé; Harry và Ron cùng kéo và vặn những cái tua rất mạnh, cố gắng sao cho cái lỗ mở ra lần nữa, và Hermione rút tay ra thoải mái, nắm trong tay cái kén giống như cái của Neville. Ngay lập tức, những cái tua gai lại tụt vào trong, và cái rễ xương xẩu lại ngồi đó giống như khúc gỗ vô tri. "Các cậu biết , tớ nghĩ là tớ trồng cây thế này ở trong vườn khi tớ có nhà riêng đâu," Ron , kéo cái kính bảo vệ lên trán và lau mồ hôi mặt. "Đưa cho tớ cái bát nào," Hermione , cầm cái kén thoi thóp giơ ra xa; Harry đưa cái ra và bé thả cái kén vào trong đó với vẻ kinh tởm mặt. "Đừng có nản chí chứ, bóp nó ra , bọn chúng là tốt nhất khi còn tươi!" Giáo sư Sprout gọi với sang. "Dù sao ," Hermione , tiếp tục câu chuyện còn dang dở của bọn tựa như cái khúc gỗ kia chưa hề tấn công gì cả, "cụ Slughorn mở bữa tiệc giáng sinh, Harry ạ, và cậu thể trốn tránh khỏi lần này đâu vì cụ hỏi tớ rằng cậu rỗi những tối nào rồi, để cụ có thể mở tiệc vào buổi tối mà cậu có thể tham dự." Harry rầm rĩ lên. Trong lúc đó, Ron, cố gắng bóp vớ cái kén ở trong bát ra bằng cả hai tay mình, đứng dậy và ép mạnh hết cỡ nó có thể, giận dữ, "Và đó là bữa tiệc nữa chỉ dành cho những người ưa thích của Slughorn thôi phải ?" "Chỉ cho Câu lạc bộ Slug, đúng rồi đấy," Hermione . Cái kén bật ra khỏi tay của Ron và bắn vào cửa kính của căn nhà, bật ngược trở lại vào gáy của Giáo sư Sprout và đánh rơi cái mũ cũ kỹ, vá chằng vá đụp của bà. Harry lấy lại cái kén; khi nó trở lại, Hermione , "Thấy chưa, tớ đề xuất cái tên Câu lạc bộ Slug đâu nhé..." " Câu lạc bộ Slug, " Ron nhắc lại với cái giọng gầm gừ kiểu Malfoy. "Lâm ly đấy. Tốt thôi, tớ mong rằng cả hai cậu đều thích bữa tiệc. Tại sao hai cậu lại kết bè với McLaggen, để cho lão Slughorn gọi các cậu là Vua và Hoàng Hậu Slug..." "Chúng tớ được phép đem theo bạn mà," Hermione , chẳng hiểu vì lý do gì mà mặt trở nên đỏ ửng, "và tớ có ý định mời cậu đấy, nhưng mà nếu cậu nghĩ đó là ngu ngốc tớ chẳng làm phiền nữa!" Harry bỗng chốc ước rằng cái kén ở xa xa tí, để cho nó phải ngồi ở đây với hai đứa nó. bị để ý bởi hai đứa, nó ôm lấy cái bát chứa cái kén và bắt đầu cố gắng tách nó ra bằng cái cách ồn ào và mãnh liệt nhất mà nó còn có thể nghĩ ra được; nhưng may nó vẫn có thể nghe được từng từ của cuộc chuyện. "Cậu định mời tớ à?" Ron hỏi, với giọng khác hẳn. "Đúng đấy," Hermione giận dữ. "Nhưng mà ràng cậu muốn tớ kết bè với McLaggen..." Có phút im lặng trong lúc Harry tiếp tục nện cái kén tưng tưng bằng cái xẻng. ", tớ muốn thế," Ron lí nhí. Harry đánh trượt khỏi cái kén, đập vào cái bát vỡ tan. " Reparo, " nó nhanh, chỉ vào những miếng vỡ bằng đũa thần của mình, và cái bát lại liền trở lại. Vụ đổ vỡ này, dù sao chăng nữa, chỉ cho Ron và Hermione thấy có mặt của Harry. Hermione rất bối rối và ngay lập tức làm nhặng xị lên xem quyển sách "Những Loài Cây Ăn Thịt Thế Giới" của bé để tìm cách vắt kén của cây Snargaluff sao cho đúng; mặt khác, Ron có vẻ ngượng ngùng, nhưng cũng rất hài lòng với chính mình. "Đưa đây Harry," Hermione vội vã. "Nó rằng chúng ta phải chọc chúng ra bằng cái gì đó nhọn nhọn..." Harry đưa cái kén trong bát cho bé; nó và Ron cùng đeo kính bảo vệ vào và thọc tay, lần nữa, vào trong cái rễ cây. Chẳng phải là nó quá bất ngờ, Harry nghĩ, khi nó đánh vật với những sợi gai định tóm lấy cổ họng nó; nó có ý niệm rằng điều này chẳng sớm muộn cũng xảy ra. Nhưng nó nó cảm thấy thế nào... Nó và Cho quá xấu hổ khi nhìn mặt nhau, lặng im chẳng có gì để với nhau cả; nếu Ron và Hermione hẹn hò nhau, rồi lại chia tay, sao nhỉ? Tình bạn của bọn nó có phục hồi được ? Harry nhớ khoảng thời gian vài tuần lễ trong năm thứ ba mà hai đứa nó chẳng hề chuyện với nhau; nó muốn trở thành cái cầu đo khoảng cách giữa hai đứa. Và sau đó, nếu như bọn nó chia tay sao? Nếu như bọn nó trở thành giống như Bill và chị Fleur sao, và nó cực kỳ xấu hổ khi cùng hai đứa, để tốt hơn hết là nó xin rút ra hơn. "Bắt được mày rồi!" Ron hét lên, kéo cái kén thứ hai ra khỏi cái rễ cây trong lúc Hermione đập được cái thứ nhất ra, bây giờ cái bát đầy những cái ống quằn quại giống như những con sâu xanh tím tái. Những phút còn lại của buổi học trôi qua mà có lời nào về bữa tiệc của Slughorn. Mặc dù Harry soi hai đứa bạn mình rất kỹ trong vài ngày gần đây, Ron và Hermione chẳng có vẻ gì khác ngoài việc bọn chúng hơi có vẻ lịch với nhau hơn bình thường. Harry cho rằng nó phải chờ để xem việc gì xảy ra dưới tác dụng của bia bơ trong căn phòng chiếu sáng mờ mờ của Slughorn vào cái đêm có bữa tiệc. Trong lúc đó, dù sao chăng nữa nó cũng có những lo lắng cấp thiết hơn. Katie Bell vẫn còn ở trong bệnh viện Thánh Mungo mà hề có dấu hiệu của việc rời viện, có nghĩa là đội Gryffindor đầy hứa hẹn mà Harry tập luyện rất cẩn thận từ tháng chín thiếu Truy Thủ. Nó vẫn lui việc thay thế Katie lại với hy vọng bé hồi phục, nhưng trận mở màn với Slytherin đến gần, và cuối cùng nó phải chấp nhận rằng bé thể trở lại kịp trận đấu. Harry nghĩ rằng nó có thể chịu đựng thêm vụ thử vị trí toàn Nhà nữa. Với cảm giác hụt hẫng chẳng liên quan gì đến Quidditch, nó bắt gặp Dean Thomas sau lớp Biến Hình ngày kia. Phần lớn lớp học rời rồi, mặc dù vài con chim sẻ vàng líu lo vẫn còn bay vù vù trong phòng, tất cả đều cả sản phẩm của Hermione; chẳng có ai thành công trong việc biến hình ngoài việc biến ra cái lông từ khí. "Cậu có thích chơi ở vị trí Truy Thủ ?" "Cá...? Có chứ, tất nhiên rồi!" Dean rất sốt sắng. Đằng sau Dean, Harry nhìn thấy Seamus Finnegan ném quyển sách của nó vào trong túi, trông rất bực bội. trong những lý do Harry muốn hỏi Dean về vụ chơi trong đội là vì nó biết Seamus thích. Mặt khác, nó phải làm những gì tốt nhất cho đội, và Dean qua mặt Seamus trong những lần tập thử. "Thế cậu vào rồi đấy," Harry . "Có buổi tập tối nay, 7 giờ nhé." "Được rồi," Dean . "Vui vẻ nhé Harry! Trời đất ơi, tớ thể chờ để báo cho Ginny biết được!" Rồi nó vọt khỏi phòng, để Harry và Seamus lại với nhau, cái khoảnh khắc thoải mái này cũng chẳng dịu khi cục phân chim rơi lên đầu Seamus khi con chim hoàng yến của Hermione bay vèo qua đầu bọn chúng. Seamus phải là người duy nhất tỏ ra cáu kỉnh với lựa chọn người thay thế cho Katie. Có rất nhiều lời thầm trong phòng học chung về thực là Harry chọn hai người cùng lớp với nó vào đội. Nhưng Harry từng chịu nhiều tiếng thầm hơn thế này nhiều trong quá trình học ở trường, nên nó chẳng hề thấy phiền hà, nhưng dù sao cũng vậy, áp lực càng gia tăng hơn với việc phải chiến thắng đội Slytherin trong trận đấu tới. Nếu Gryfindor thắng, Harry biết rằng toàn bộ Nhà quên ngay những lời dị nghị và thề rằng họ luôn luôn nghĩ đội nhà là đội tuyệt vời. Nếu bọn nó thua... Harry nghĩ chua xót, nó phải chịu thêm những lời thầm nữa... Harry chằng có lý do nào để ân hận khi nó nhìn thấy Dean bay tối đó; nó chơi rất tốt với Ginny và Demelza. Những Tấn Thủ, Peakes và Coote, lúc nào cũng tiến bộ. Vấn đề duy nhất là Ron. Harry biết rằng Ron là người rất thiếu ổn định, luôn luôn phải chịu đựng những đòn tâm lý và thiếu tự tin, và may, bóng dáng của trận đấu sắp tới kéo lại tất cả những bấp bênh của nó. Sau khi để vào những nửa tá điểm, phần lớn là của Ginny, phương pháp chơi của nó càng ngày càng thô bạo, cho đến khi nó đấm Demelza Robins bay đến vào mồm. "Đó là tai nạn, tớ xin lỗi, Demelza, thực xin lỗi!" Ron hét lên khi bé bay lập lờ xuống mặt đất, máu rơi vãi khắp nơi. "Tớ mới chỉ..." "Khiếp quá," Ginny giận dữ, hạ xuống cạnh Demelza và kiểm tra đôi môi sưng vù của bé. " ngốc lắm Ron ạ, xem chị ấy trong tình trạng thế nào này!" " chữa được cái đó," Harry , hạ xuống bên cạnh hai bé, chỉ đũa thần vào miệng Demelza và "Episkey." "Và Ginny, đừng gọi Ron là đồ ngốc, em phải là đội trưởng..." "Hừm, quá bận bịu để có thể gọi ấy là đồ ngốc và em nghĩ là ai đó nên..." Harry cố gắng để phá lên cười. "Bay lên nào, mọi người, thôi..." Xét toàn cục đó là buổi tập tồi tệ nhất trong cả học kỳ, mặc dù Harry cảm thấy rằng trung thực là chính sách tốt nhất khi họ tiến gần đến trận đấu. "Tốt lắm mọi người, tớ nghĩ là chúng ta có thể đánh bại Slytherin," nó khích lệ, và những Truy Thủ cùng Tấn Thủ rời phòng thay đồ trông rất vui vẻ với chính mình. "Tớ chơi như là thùng phân rồng ấy," Ron với giọng trống rỗng khi cánh cửa đóng lại đằng sau Ginny. " đâu," Harry chắc nịch. "Cậu là Thủ Quân tốt nhất mà tớ chọn ra Ron à. Vấn đề duy nhất của cậu là tâm lý." Nó tiếp tục động viên ngừng đường về lâu đài, và khi bọn chúng lên đến tầng hai, Ron có vẻ vui lên nhiều. Khi Harry mở cái tấm thảm thêu để con đường tắt bọn chúng thường về Tháp Gryffindor, bọn chúng nhìn thấy Dean và Ginny, ôm chặt lấy nhau và hôn mãnh liệt tựa hồ như có keo dính hai đứa lại vậy. Điều đó giống như có thứ gì rất to và rộng bùng lên ở trong bụng của Harry, cào cấu bên trong nó: Những dòng máu nóng như trào dâng lên trong não, khiến cho mọi suy nghĩ đều lu mờ và bị thay thế bởi cái ham muốn man rợ muốn ếm Dean thành cục thạch. đấu tranh với cơn tức giận bất chợt, nó nghe thấy giọng Ron như từ xa vọng đến. "Ôi trời!" Dean và Ginny buông nhau ra và nhìn quanh. "Gì thế?" Ginny . " muốn nhìn thấy em hôn hít người ta nơi công cộng!" "Nhưng mà đây là hành lang trống cho đến khi thò mặt vào!" Ginny . Dean trông rất ngượng nghịu. Nó ném sang Harry cái cười thiếu thận trọng mà Harry đáp lại, như thể con ác quỷ vừa mới sinh trong lòng nó gào lên ý tưởng đuổi cổ Dean ra khỏi đội ngay lập tức. "Ờ... thôi Ginny," Dean , "chúng ta trở lại phòng học chung thôi..." " !" Ginny . "Em muốn có vài lời với ông quý của em!" Dean rời , tựa hồ như nó hề lấy làm tiếc khi thoát khỏi vở kịch này. "Thế đấy," Ginny , gạt mái tóc dài đỏ ra khỏi mặt mình và nhìn chằm chằm vào Ron, "hãy làm mọi chuyện lần thôi và cứ thế về sau. Đó chẳng phải là để xía mũi vào việc em với ai hay làm gì, Ron..." "Ừ đúng rồi đấy!" Ron , cũng giận dữ như vậy. "Thế em có nghĩ rằng muốn mọi người gọi em của là..." "Là cái gì?" Ginny hét toáng lên, giơ đũa thần ra. "Chính xác là cái gì hả?" "Nó có ý gì đâu, Ginny à..." Harry cách tự động, mặc dù con quỷ trong nó vẫn gào thét lời đồng ý với Ron. "Ồ ta có chứ!" bé , quắc mắt sang Harry. "Chỉ vì ta chưa lần nào được ôm ấp ai cả, chỉ vì nụ hôn tuyệt vời nhất mà ta có là của Dì Muriel..." "Câm ngay!" Ron gầm lên, mặt qua ngưỡng đỏ và chuyển sang tím ngắt. " đời nào!" Ginny hét to bên cạnh bé. "Em thấy cùng với Phlegm, ước rằng chị ấy hôn lên má mỗi lần gặp, là tội nghiệp! Nếu như có hẹn hò và ôm ấp ai đó rồi, chẳng bao giờ phiền lòng khi thấy người khác làm vậy đâu!" Ron cũng kéo đũa thần của nó ra rồi; Harry vội vã nhảy vào giữa hai đứa. "Mày chẳng biết mày cái gì đâu!" Ron gào lên, cố gắng chọn vị trí để dễ dàng tấn công Ginny quanh Harry, vì nó đứng trước bé hai tay giang rộng. "Chỉ vì muốn làm thế ở nơi công cộng...!" Ginny hét lên với giọng cười chế giễu, cố gắng đẩy Harry ra khỏi tầm nhìn. "Hôn con Pigwidgeon hả ? Hay là có bức ảnh của dì Muriel giấu ở dưới gối hả?" "Mày..." vệt sáng da cam bay ngay dưới tay trái của Harry và sượt qua Ginny có vài inch; Harry đẩy Ron bẹp dí vào tường. "Đừng có điên chứ..." "Harry từng hẹn hò Cho Chang!" Ginny quát lớn, nghe gần như khóc. "Và Hermione từng trong vòng tay của Viktor Krum, chỉ có mình mới coi đó là thứ ghê tởm, Ron ạ, và đó là bởi vì chỉ có kinh nghiệm của đứa trẻ 12 tuổi!" Và sau đó, bé chạy vụt . Harry nhanh chóng thả Ron ra; vẻ mặt của nó trông ghê rợn. Bọn nó đứng đó, thở dốc, cho đến khi bà Norris, con mèo của lão Rich, xuất ở góc tường, phá tan căng thẳng. " thôi," Harry , khi thanh bước chân lão Filch lết đến đập vào tai bọn . Bọn nó vội vã lên cầu thang và qua cái hành lang tầng bảy. "Trời ạ, tránh ra nào!" Ron sủa vào bé khiến cho nó bật lên sợ hãi và làm rơi lọ trứng cóc. Harry chẳng thể để ý đến tiếng vỡ thuỷ tinh loảng xoảng; nó cảm thấy bị mất phương hướng, chóng mặt; bị sét đánh cũng chỉ đến thế này mà thôi. Chỉ vì đó là em của Ron, nó tự bảo mình. Mình chỉ thích nhìn thấy cảnh nó hôn Dean vì nó là em của Ron thôi... Nhưng thể cản được trong tâm trí nó xuất hành lang vắng vẻ y như thế, với nó hôn Ginny... Con quỷ trong ngực nó rên lên... nhưng rồi nó thấy Ron gạt tung cái rèm thêu và chĩa đũa thần vào Harry, gào cái gì đó đại loại như "đồ phản bội"... "đáng ra phải là bạn chứ"... "Cậu có nghĩ là Hermione hôn Krum rồi ?" Ron tự dưng hỏi, khi bọn nó đến chỗ Bà Béo. Harry bắt đầu có suy nghĩ xấu xa và phải giật dòng suy nghĩ của nó khỏi cái hành lang mà chẳng hề có xâm phạm của Ron, chỉ có nó và Ginny với nhau thôi... "Cái gì cơ?" nó ngượng ngập. "Ồ... ờ..." Câu trả lời trung thực nhất phải là "có," nhưng nó muốn ra. Dù sao, Ron có vẻ như mong chờ điều tồi tệ nhất dựa vào khuôn mặt của Harry. "Dilligrout," nó ủ ê với Bà Béo, và bọn nó chui qua cái lỗ sau bức tranh để vào phòng học chung. ai nhắc nhở về Ginny hay Hermione thêm nữa; thay vào đó, bọn nó chẳng hề với nhau câu nào vào tối đó và trèo lên giường trong im lặng, cả hai cùng chìm trong những suy nghĩ riêng, Harry thao thức lúc lâu, nhìn lên đỉnh màn treo giường và cố gắng tự bảo mình rằng cảm xúc của nó giành cho Ginny chỉ là trai em mà thôi. Bọn chúng sống, có phải nào, giống như trai em trong suốt mùa hè, chơi Quidditch, trêu chọc Ron, cười rũ rượi với nhau về Bill và Phlegm. Nó quen Ginny từ lâu lắm rồi... Rất là tự nhiên khi nó cảm thấy mình cần bảo vệ bé... rất tự nhiên khi nó muốn chăm lo cho bé... muốn vặt gãy tay Dean vì hôn bé... ... nó phải điều khiển cái cảm xúc trai em đó thôi... Ron ngáy lên tiếng ủn ỉn rất to. bé là em của Ron, Harry tự bảo mình. Em của Ron. Nó nằm ngoài vùng kiểm soát. Nó chẳng thể đánh đổi tình bạn của nó với Ron lấy bất cứ thứ nào khác được. Nó đập cái gối của nó cho thoải mái hơn và chờ cho giấc ngủ tới, cố gắng hết mức sao cho tư tưởng của nó lởn vởn quanh Ginny. Harry thức dậy vào sáng hôm sau, hơi mê mụ và lộn xộn vì loạt những giấc mơ mà trong đó Ron đuổi nó với cây gậy Tấn Thủ, nhưng mà đến trưa nó lại muốn đổi Ron thực tế lấy Ron trong mơ còn hơn, vì lúc này nó những lạnh nhạt với Ginny và Dean, mà còn coi Hermione bị tổn thương và bối rối nghiêm trọng giống hệt như vậy, cách băng giá và độc đoán. Còn gì nữa chứ, Ron có vẻ trở nên, trong suốt đêm vừa rồi, dễ bực mình và đánh đập người khác giống như con Quái Tôm Đuổi Nổ cỡ nhỡ vậy. Harry dành cả ngày đó để cố gắng giữ hoà bình giữa Ron và Hermione nhưng chẳng thành công; cuối cùng, Hermione vào giường của mình trong tức giận tột độ, và Ron hầm hầm vào phòng ngủ nam sau khi nguyền rủa cay độc mấy đứa năm nhất co rúm lại chỉ vì bọn chúng nhìn nó. Cùng với mất hết nhuệ khí của Harry, tình trạng mới của Ron cũng chẳng biến đổi gì trong vài ngày sau đó. Thậm chí còn tồi hơn, điều đó còn cộng thêm tụt dốc thảm hại hơn nữa trong khả năng giữ gôn của nó, làm cho nó càng hung hăng hơn, để rồi trong buổi tập Quidditch cuối cùng trước trận đấu vào thứ Bảy, nó bắt trượt tất cả những cú đánh mà Truy Thủ thực về phía nó, nhưng lại quát mắng mọi người nhiều đến nỗi nó làm cho Demelza Robins bật khóc. "Cậu im và để cho nó yên!" Peakes hét lên, nó chỉ cao bằng hai phần ba Ron, nhưng lại cầm cái chày rất nặng. "ĐỦ RỒI ĐẤY!" Harry gào lên, vì nó nhìn thấy Ginny trừng trừng nhìn về phía Ron và, vẫn còn nhớ danh tiếng của bé vì hoàn thành mỹ mãn bùa Gậy-Ba-Bị, gầm lên để can thiệp trước khi mọi thứ còn trong vòng quản lý. "Peakes, cậu cất những quả Bludger lại , ăn ý với nhau chút nào, hôm nay cậu chơi tốt lắm Ron à..." nó chờ đến khi những thành viên còn lại đủ xa rồi mới , "cậu là bạn thân nhất của tớ, nhưng mà cậu cứ tiếp tục đối xử với những người khác như thế là tớ cho cậu ra khỏi đội đấy." Nó thực nghĩ trong lúc đó rằng Ron có thể đánh nó, nhưng mà điều tồi tệ hơn xảy ra: Ron lết thết bên cây chổi của nó. Tất cả ý chí biến mất và nó , "Tớ xin rút. Tớ quá tồi." "Cậu tồi và cậu được rút!" Harry cách dữ dội, kéo Ron lại bằng chiếc áo choàng của nó. "Cậu có thể giữ gôn rất tốt nếu như cậu có chuẩn bị tinh thần, đó chỉ là vấn đề tâm lý mà cậu mắc phải thôi!" "Cậu tớ có vấn đề tinh thần à?" "Ừ, có thể tớ vậy đấy!" Bọn nó nhìn nhau mất lúc, rồi Ron lắc đầu mệt nhọc. "Tớ biết cậu chẳng còn có thời gian để tìm Thủ Quân mới, nên ngày mai tớ chơi, nhưng nếu như chúng ta thua, mà chắc chắn là vậy còn gì, tớ rời khỏi đội." Chẳng có gì Harry thanh minh có thể thay đổi được tình hình. Nó cố gắng tạo cho Ron thêm tự tin trong suốt bữa tối, nhưng Ron quá bận rộn với việc cáu kỉnh và cục cằn với Hermione để quan tâm đến những gì nó . Harry lại tiếp tục trong phòng học chung sau đó, nhưng khẳng định rằng việc Ron rời khỏi đội có thể làm cho cả đội tan rã phần nào bị phá hoại bởi thực là những người còn lại của đội ngồi túm lại ở góc xa, ràng là bàn tán về Ron và ném cho nó những cái nhìn hiểm ác. Cuối cùng Harry đành phải tự làm cho mình cáu giận thêm lần nữa, cốt hy vọng khích bác lòng tự kiêu của Ron, và rất có thể cả khả năng giữ gôn của nó nữa, nhưng cách này xem ra cũng chẳng thành công hơn những lời khích lệ; Ron ngủ trong tâm trạng chán nản và vô vọng hơn bao giờ hết. Harry trằn trọc rất lâu trong bóng đêm. Nó muốn thua trong trận đấu sắp tới; chẳng phải là vì đây là lần đầu nó làm Đội Trưởng, mà vì nó xác định là phải đánh bại Draco Malfoy trong môn Quidditch kể cả khi nó chưa thể chứng minh được những nghi ngờ của mình về Draco. Nhưng nếu Ron mà cứ chơi như nó thể trong mấy lần tập gần đây, hy vọng thắng là rất mong manh... Nếu như có cái gì đó nó có thể làm để khiến Ron hoà hợp hơn... làm cho nó chơi với khả năng tốt nhất có thể... cái gì có thể chắc chắn rằng Ron có ngày tuyệt vời... Và câu trả lời đến với Harry trong cảm hứng tuyệt vời, bất thình lình. Bữa sáng là vụ rất dễ gây náo loạn giống như những lần trước; những đứa Slytherin hít hơi và chế giễu rất to mỗi khi có đứa nhà Gryffindor vào trong Đại Sảnh Đường. Harry nhìn lên trần và thấy bầu trời xanh, ít mây: điềm tốt đây. Bàn của Gryffindor, khối màu đỏ và vàng, chào mừng khi Harry và Ron tới. Harry cười to và vẫy chào; Ron nhăn nhó cách yếu ớt và lắc đầu. "Vui lên Ron!" Lavender gọi sang. "Tớ biết cậu chơi tuyệt lắm!" : Ron mặc kệ bé. "Trà chứ?" Harry hỏi nó. "Cà phê? Nước bí đỏ?" "Cái gì cũng được," Ron rầu rĩ, cắn uể oải vào miếng bánh mỳ. Vài phút sau, Hermione, vẫn còn rất mệt mỏi vì những biểu khó ưa gần đây của Ron mà xuống ăn sáng cùng hai đứa, dừng lại đường đến bàn của Nhà. "Hai cậu thế nào?" bé ướm hỏi, mắt dừng ở đằng sau gáy của Ron. "Tốt lắm," Harry , tập trung đưa cho Ron cốc nước bí đỏ. "Của cậu này Ron. Uống hết nhé." Ron vừa mới đưa cốc lên môi Hermione ngay lập tức. "Đừng có uống cái đó Ron!" Cả Harry và Ron cùng nhìn lên bé. "Tại sao ?" Ron . Hermione lúc này nhìn chằm chằm vào Harry tựa hồ như thể tin nổi mắt mình. "Cậu vừa cho cái gì đó vào cốc nước." "Cái gì cơ?" Harry . "Cậu nghe rồi còn gì. Tớ nhìn thấy rồi. Cậu vừa mới đổ cái gì đó vào cốc nước của Ron. Cậu có cái chai trong tay kia kìa!" "Tớ chẳng biết cậu cái gì nữa," Harry , nhét vội cái chai vào trong túi. "Ron, tớ cảnh báo đấy, đừng có uống!" Hermione lần nữa, sợ hãi, nhưng Ron cầm cốc lên, uống cạn nó trong có ngụm thôi, và , "Đừng có ra lệnh cho tớ nữa Hermione." bé cảm thấy bị xúc phạm. Cúi xuống thấp để cho chỉ có Harry mới nghe thấy, rít lên, "Cậu phải bị đuổi vì hành động đó. Tớ thể ngờ rằng cậu lại làm thế, Harry ạ!" "Xem ai kìa," nó thầm lại. "Gần đây chửi rủa ai à?" bé lao thẳng ra khỏi hai đứa. Harry nhìn bé chạy mà hề hối tiếc. Hermione chưa bao giờ hiểu được Quidditch quan trọng thế nào. Rồi nó nhìn sang Ron, lúc này liếm mép. "Gần đến giờ rồi đấy..." Harry thờ ơ. Những ngọn cỏ lạnh buốt cào cào dưới chân khi bọn băng ra sân vận động. " là may thời tiết đẹp thế này phải ?" Harry hỏi Ron. "Ừ," Ron , lúc này tái xám và trông như ốm vậy. Ginny và Demelza mặc áo Quidditch vào và chờ ở trong phòng chờ rồi. "Điều kiện tuyệt vời !" Ginny , mặc kệ để ý tới Ron. "Và đoán xem gì nào? Truy Thủ Vaisey nhà Slytherin bị trái Bludger đập vào đầu trong buổi tập hôm qua nên thể ra chơi được vì quá đau! Và thậm chí còn tuyệt vời hơn... Malfoy cũng ốm rồi!" "Cái gì cơ?" Harry , chạy vòng qua để nhìn bé. "Nó ốm á? Bị sao thế?" "Chẳng biết nữa, nhưng mà quá tuyệt cho đội mình còn gì," Ginny rạng rỡ. "Họ đưa Harper vào thay thế; nó bằng tuổi em và có cực kỳ ngu ngốc." Harry cười lơ đãng, nhưng khi nó mặc cái áo choàng màu đỏ tươi vào, đầu óc nó hề nghĩ về Quidditch. Malfoy lần rằng nó thể chơi vì bị thương, nhưng lần đó nó chắc chắn trận đấu được rời đến thời điểm phù hợp nhất cho nhà Slytherin. Tại sao giờ nó lại chịu để bị thay thế? Có phải nó cực kỳ ốm, hay là nó chỉ giả vờ? "Đáng ngờ phải ?" nó với Ron. "Malfoy ra chơi?" "Tớ cho đó là may mắn," Ron , có vẻ sống động hơn. "Và Vaisey cũng ra luôn, nó là người ghi bàn tốt nhất, tớ chẳng thích... hey!" nó ngay lập tức, khựng lại nửa chừng lúc kéo cái găng tay Thủ Quân vào và nhìn chằm chằm vào Harry. "Cái gì?" "Tớ... cậu..." Ron hạ giọng, nó vừa sợ vừa thích thú. "Nước của tớ... cốc nước bí đỏ của tớ... cậu ...?" Harry nhướn lông mày, chẳng gì nữa ngoài, "Chúng ta bắt đầu trong khoảng 5 phút nữa, cậu nên giày vào ." Bọn bước ra trong những tiếng la hét hò reo chói tai. đầu sân vận động là màu vàng và đỏ, đầu kia là xanh và bạc. Rất nhiều đứa nhà Hufflepuff và Ravenclaw cũng chia ra: ở giữa những tiếng la hét và vỗ tay Harry có thể phân biệt ràng tiếng gầm rú của cái mũ đầu sư tử nổi tiếng của Luna Lovegood. Harry bước tới chỗ Bà Hooch, vị trọng tài, đứng sẵn sàng thả những quả bóng ra khỏi hòm chứa. "Đội trưởng bắt tay nào," bà , và tay Harry bị bóp chặt bởi Đội trưởng mới nhà Slytherin, Urquhart. "Lên chổi nào. Nghe tiếng còi nhé... ba... hai... ..." Tiếng còi cất lên, Harry và những đứa khác đạp mạnh xuống nền đất lạnh giá, và bọn chúng bay lên. Harry gào lên ở viền quanh khu đất, tìm kiếm trái banh Snitch và chú ý tới Harper, lúc này bay lập lờ xa đằng sau nó. Rồi giọng rầm rĩ khác hẳn với giọng người thuyết minh bình thường vang lên. "Xem nào, họ kìa, và tôi nghĩ rằng chúng ta đều rất bất ngờ với đội hình mà Potter thiết lập trong năm nay. Rất nhiều ý kiến, với phong độ chập chờn của Ronald Weasley dưới danh nghĩa thủ môn trong năm vừa rồi, cho rằng ta có thể bị đuổi khỏi đội, nhưng tất nhiên rằng, chút tình bạn cá nhân với Đội Trưởng giúp..." Những lời vừa rồi được chào đón bằng những lời giễu cợt và vỗ tay từ nhà Slytherin ở đầu kia. Harry nghển cổ quanh cái chổi của mình để tìm cái bục thuyết minh. đứa bé cao, gầy nhom tóc vàng với cái mũi hếch lên đứng đó, vào cái loa pháp thuật mà từng được sử dụng bởi Lee Jordan; Harry nhận ra Zacharias Smith, cầu thủ của Hufflepuff mà nó ghét cay ghét đắng. "Ồ, và đây là cơ hội đầu tiên của Slytherin, đó là Urquhart lao xuống vùn vụt và..." bụng Harry xoắn lại. "... Weasley bắt được rồi, ta thỉnh thoảng cũng may mắn chứ, tôi cho là vậy..." "Ừ đúng rồi đấy, nó đúng là thế đấy," Harry thầm, tự cười với mình, rồi nhào xuống giữ những Truy Thủ căng mắt ra để tìm dấu vết của quả banh Snitch lẩn trốn. Nửa giờ trôi qua, Gryffindor dẫn 60 - 0, Ron có vài cú cứu nguy ngoạn mục, vài cú chỉ bằng đầu găng tay, và Ginny ghi đến 4 trong 6 bàn của Gryffindor. Điều này làm cho Zacharias thôi đoán già đoán non ẫm ĩ rằng hai đứa nhà Weasley được vào đội chỉ vì Harry thích thế, và giờ lại quay sang Peakes và Coote. "Tất nhiên rằng, Coote được sinh ra làm Tấn Thủ," Zacharias trịch thượng, "họ xem ra có nhiều cơ bắp hơn..." "Đập quả Bludger vào nó !" Harry gọi Coote khi nó lao đến, nhưng mà Coote, thay vào đó, cười rất tươi, chọn để đập quả Bludger tiếp theo vào Harper, lúc này vừa mới vọt qua Harry ở hướng đối diện. Harry rất hài lòng khi nghe thấy tiếng bụp lờ mờ, có nghĩa là trái Bludger tìm thấy đích đúng của mình. Có vẻ như là Gryffindor hề mắc lỗi . Họ cứ tiếp tục tiếp tục ghi bàn, tiếp nữa và tiếp nữa, còn ở đầu kia của sân đấu, Ron bảo vệ vòng gôn với dễ dàng rệt. Nó thực cười, và khi đám đông chào mừng cú đỡ ngoạn mục bằng đoạn điệp khúc đầy phấn khích của bài hát cũ được ưa thích "Weasley là Vua Của Chúng Ta," nó chỉ huy dàn nhạc đó từ cao. "Nó nghĩ nó là cái gì đó đặc biệt trong ngày hôm nay phải ?" giọng cạnh khoé cất lên, và Harry gần như rơi khỏi chổi của nó khi Harper va vào nó rất mạnh và có chủ tâm. "Thằng bạn phản bội của mày..." Bà Hooch quay chỗ khác, và mặc dù nhà Gryffindor ở dưới gào lên phẫn nộ, khi bà quay lại Harper biến rồi. Vai đau nhức, Harry đuổi theo nó, với ý định nện lại nó cú... "Và tôi nghĩ rằng Harper của Slytherin thấy trái Snitch!" Zacharias Smith qua cái loa. "Vâng, ta chắc chắn nhìn thấy cái gì đó mà Potter !" Smith đúng là thằng ngu, Harry nghĩ, nó thấy bọn chúng va vào nhau hay sao? Nhưng khoảnh khắc sau đó, dạ dày nó gần như rơi khỏi khoảng ... Smith đúng và Harry sai rồi: Harper hề phóng cách ngẫu nhiên; nó nhìn thấy cái mà Harry thấy: trái Snitch vù vù bay ở đầu bọn nó, loé sáng lấp lánh ở nền trời xanh. Harry tăng tốc; gió gào thét ở trong tai nó đến nỗi nó chẳng nghe thấy những lời bình luận của Smith hay đám đông nữa, nhưng Harper vẫn còn ở đằng trước, và Gryffindor chỉ dẫn có 100 điểm thôi; nếu Harper có trái banh trước Gryffindor thua... và giờ Harper chỉ cách đó có vài foot, tay nó giang rộng. "Ôi trời Harper ơi!" Harry gào lên trong tuyệt vọng. "Malfoy trả mày bao nhiêu để mày thế chỗ nó hả?" Nó chẳng hiểu ai bắt nó phải thế, nhưng Harper giả vờ kinh ngạc; nó sượt tay khỏi trái Snitch, để cho nó chui khỏi những ngón tay, và vọt khỏi nó. Harry thực cú chộp mạnh về phía trái bóng , lửng lơ kia, và tóm lấy nó. "ĐÂY RỒI!" Harry hét lên. Bay vòng quanh, nó lao xuống đất và trái Snitch giơ cao trong tay. Khi đám đông nhận ra điều gì diễn ra, tiếng hò reo vang dội gần như nhấn chìm tiếng còi kết thúc trận đấu. "Ginny, em đâu thế?" Harry gào lên, lúc này bị ép bẹp dí ở trong những cái ôm ở trung đến từ những thành viên còn lại của đội, nhưng Ginny vẫn tiếp tục tăng tốc qua bọn chúng, cho đến khi, với cú va cực kỳ mạnh, bé đập vào cái đài thuyết minh. Khi đám đông la inh tai và cười ngặt nghẽo, đội Gryffindor đáp xuống bên cạnh những mảnh vụn gỗ mà Zacharias run sợ yếu ớt; Harry nghe thấy Ginny cách vô tình với Giáo Sư McGonagall tức giận, "Quên phanh, thưa Giáo sư, con xin lỗi." Cười to, Harry rời khỏi những người khác của đội và ôm lấy Ginny, nhưng mà nó thả ra rất nhanh. Bất chấp cái nhìn của bé, nó vỗ tay chào mừng Ron ở đằng sau trong lúc, tất cả thù hằn đều mất , đội Gryffindor rời sân đấu tay trong tay, đấm vào khí và vẫy chào những người ủng hộ. khí trong phòng thay đồ nhộn nhịp. "Tiệc ở phòng học chung nhé, Seamus bảo vậy!" Dean hét lên hồ hởi. " nào, Ginny, Demelza!" Ron và Harry là hai người cuối cùng ở trong phòng thay đồ. Bọn chúng chuẩn bị ra Hermione bước vào. bé vặn vẹo cái khăn quàng cổ của Gryffindor trong hai tay và trông rất tức giận và kiên quyết. "Tớ muốn chuyện với cậu Harry." thở hơi dài. "Cậu nên làm thế. Cậu nghe cụ Slughorn rồi đấy, nó bị cấm." "Cậu định làm gì thế, tố cáo bọn này à?" Ron hỏi gặng. "Hai cậu về cái gì thế?" Harry hỏi, quay để treo cái áo choàng lên, cốt để bọn chúng nhìn thấy nó cười, "Cậu biết thừa chúng tớ về cái gì!" Hermione bực bội. "Cậu pha vào nước của Ron cái thuốc may mắn trong bữa sáng! Felix Felicis ấy!" "Đâu, tớ đâu có," Harry , quay lại để nhìn hai đứa. "Có cậu có làm Harry ạ, và vì thế mọi thứ trôi qua rất tốt, có cầu thủ nhà Slytherin bị thiếu và Ron bắt được tất cả các cú đánh!" "Tớ cho vào đâu!" Harry , cười to hơn nữa. Nó thò tay vào túi áo và kéo ra cái lọ mà Hermione nhìn thấy sáng nay. Nó chứa đầy thứ thuốc vàng vàng và cái nắp vẫn còn bị đóng chặt bởi keo. "Tớ muốn Ron nghĩ rằng tớ làm vậy, nên tớ giả vờ khi tớ biết cậu theo dõi." Nó nhìn sang Ron. "Cậu cứu nguy vì cậu cảm thấy mình may mắn. Cậu tự làm tất cả đấy." Nó lại nhét cái chai vào túi. "Thực là có gì trong cốc nước bí đỏ của tớ chứ?" Ron sửng sốt. "Nhưng thời tiết tốt... và Vaisey thể chơi... Tớ uống thuốc may mắn sao?" Harry lắc đầu. Ron nhìn nó hồi, rồi quay về phía Hermione, giả giọng bé. "Cậu cho thuốc Felix Felicis vào nước của Ron sáng nay, vì thế nên cậu ta cứu nguy được tất cả các bàn thắng! Thấy chưa! Tớ giữ gôn đâu cần cái gì giúp đâu Hermione!" "Tớ chưa bao giờ cậu thể... Ron à, cậu cũng nghĩ là cậu được uống thuốc còn gì!" Nhưng Ron vụt qua bé ra cửa với chổi thần ở vai. "Ờ," Harry vào tĩnh lặng; nó thể ngờ rằng kế hoạch lại theo chiều hướng này, "thế... chúng ta lên bữa tiệc nhé?" "Cậu !" Hermione , nháy mắt ngăn để khóc. "Tớ ngán Ron lắm rồi, tớ biết tớ phải làm những gì nữa..." Và bé cũng phóng ra khỏi phòng thay đồ. Harry chầm chậm lên cái sân dẫn về lâu đài, qua đám đông, trong đó có rất nhiều người chúc mừng nó, nhưng nó cảm thấy thất vọng quá; nó chắc chắn rằng nếu Ron thắng trận, nó và Hermione có thể làm lành với nhau ngay tức . Nó chẳng biết làm thế nào để nó có thể giải thích cho Hermione hiểu rằng lý do bé làm cho Ron bực chính là vụ hôn Viktor Krum, cũng vì vụ đó xảy ra rất lâu rồi. Harry thể tìm thấy Hermione ở bữa tiệc kỷ niệm của nhà Gryffindor, lúc nó đến là lúc sôi nổi nhất. Những lời chào và vỗ tay đón có mặt của nó, và nó nhanh chóng bị vây quanh bởi đám người muốn chúc mừng. Rất muốn tống khứ em nhà Creevey, lúc này muốn diễn lại trận đánh từ cú này sang cú khác, và nhóm toàn con bao quanh nó, cười ngặt nghẽo bởi lời nhận xét ít buồn cười nhất của nó và nháy nháy mắt, phải mất lúc nó mới có thời gian tìm Ron. Cuối cùng nó được giải thoát khỏi Romilda Vane, nỗ lực gợi ý rằng bé có thể đến bữa tiệc của Slughorn cùng với nó. Khi nó chui rúc về phía bàn uống nước, nó thẳng đến chỗ Ginny, với Arnold con Phù Phì Lùn vai và con Crookshanks kêo meo meo đầy hy vọng dưới chân. "Tìm Ron hả ?" bé cười ngơ ngẩn. " ta ở kia kìa, kẻ đạo đức giả bẩn thỉu." Harry nhìn về phía cái góc nhà mà bé chỉ. Ở đó, với tầm nhìn của cả căn phòng, Ron đứng, ôm chặt Lavender Brown đến nỗi khó có thể đâu là tay của ai. "Giống như là ta gặm nhấm cái mặt của nàng vậy phải ?" Ginny thản nhiên. "Nhưng em cho rằng ta phải thay đổi phương pháp thôi. trận đấu tốt đấy, Harry." bé vỗ vào tay nó; Harry cảm thấy dạ dày nó như tụt xuống, nhưng sau đó bé lại ra lấy thêm bia bơ. Crookshanks lon ton theo bé, đôi mắt vàng của nó chằm chằm vào con Arnold. Harry quay khỏi Ron, lúc này xem chừng chưa muốn gặp nó, ngay khi cái lỗ chân dung đóng lại. Với cảm xúc hụt hẫng, nó cảm thấy lọn tóc nâu bù xù lướt qua. Nó lao lên trước, lại vấp phải Romilda Vane, và kéo bức tranh Bà Béo mở ra. Hành lang phía ngoài xem chừng rất vắng vẻ. "Hermione?" Nó tìm thấy bé ở cái phòng học khoá đầu tiên mà nó vào. bé ngồi ghế giáo viên, mình, trừ cái vòng toàn những chim sẻ vàng kêu líu lo bay đầu bé, mà ràng là vừa biến ra từ trung. Harry thể nào thán phục khả năng bùa chú của bé vào lúc này được. "Ồ, chào Harry," bằng giọng run rẩy. "Tớ tập thôi." "Ừ... cái đó... ờ... giỏi đấy..." Harry . Nó chẳng biết phải gì với bé cả. Nó chỉ mong rằng có cơ hội mỏng manh bé chứng kiến Ron, rằng chỉ đơn thuần rời phòng vì bữa tiệc quá ồn ào, khi , với giọng the thé thiếu tự nhiên, "Ron có vẻ rất thích buổi tiệc." "Ờ... thế à?" Harry . "Đừng có giả vờ cậu nhìn thấy nó," Hermione . "Cậu ta có giấu giếm điều đó đâu phải...?" Cánh cửa đằng sau hai đứa mở tung. Trong sợ hãi của Harry, Ron bước vào, cười ngặt nghẽo, kéo Lavender bằng tay mình. "Ồ," nó , bật lên ngay lập tức khi nhìn thấy Harry và Hermione. "Ối!" Lavender , và bé chạy khỏi phòng, cười rúc rích. Cánh cửa đóng lại phía sau bé. Có tĩnh lặng kinh khủng, trào dâng và bùng nổ. Hermione chằm chằm nhìn vào Ron, lúc này tránh nhìn vào mặt bé, nhưng lại với trộn lẫn kỳ dị giữa tự tin và lúng túng, "Chào Harry! Chả biết cậu biến đâu mất!" Hermione trượt khỏi cái bàn. Lũ chim sẻ vàng vẫn cứ tiếp tục líu lo đầu bé làm cho giống như hệ mặt trời kỳ lạ, được làm bằng lông tơ vậy. "Cậu nên để Lavender chờ ở ngoài," khẽ. " ta biết cậu biến đâu mất cho mà xem." bước chầm chậm và hiên ngang về phía cửa. Harry liếc sang Ron, lúc này vẫn an tâm vì chẳng có gì tồi tệ hơn thế xảy ra. "Oppugno!" tiếng kêu từ phía cửa vọng vào. Harry quay phắt lại để thấy Hermione chĩa đũa thần vào Ron, vẻ mặt rất hoang dại: Lũ chim bé phóng vụt giống như trận mưa đạn màu vàng về phía Ron, lúc này kêu lên và che lấy mặt bằng hai tay của mình, nhưng lũ chim vẫn tấn công, mổ xẻ, cào cấu bất cứ phần da thịt nào mà chúng gặp. "Gerremoffme!" nó hét lên, nhưng bằng cái nhìn cuối cùng đầy hận thù, Hermione đạp mạnh cửa và biến mất. Harry có thể nghe thấy tiếng nức nở trước khi cửa đóng sầm lại.