Chương 6 Khóa cảng Harry thấy có cảm giác như thể nó còn chưa kịp ngả lưng xuống cái giường trong phòng của Ron và chưa kịp chợp mắt bị bà Weasley lay gọi dậy. Bà thầm gọi Harry rồi quay qua giường Ron: “Harry , dậy cưng, tới giờ rồi.” Harry quơ tay chung quanh tìm cặp kính mắt của nó. Bên ngoài trời vẫn còn tối. Ron lầm bầm điều gì khi bị má nó dựng dậy. Harry nhìn thấy phía cuối tấm nệm của nó hai hình thù to đùng đầu bù tóc rối chui ra khỏi đống chăn bèo nhèo. Fred còn ngái ngủ, hỏi: “Tới giờ rồi hả?” Mấy đứa con trai thay đồ trong im lặng vì tụi nó còn buồn ngủ đến nỗi muốn năng gì hết. Rồi vừa ngáp dài vừa vươn vai, cả bốn đứa xuống cầu thang vô nhà bếp. Bà Weasley khuấy món gì đó trong cái nồi bự chảng bếp lò, trong khi ông Weasley ngồi bên cạnh bàn, kiểm tra thếp vé khổ lớn bằng giấy da. Ông ngước nhìn lên đám con trai vừa bước vô phòng và giang hai cánh tay ra để tụi nó có thể nhìn thấy kỹ hơn quần áo của ông. Bộ đồ ông mặc có vẻ như là cái áo len chơi gôn và cái quần bó rất cũ, hơi rộng quá khổ đối với ông, cái quần được túm lại bằng sợi dây nít da. Ông băn khoăn hỏi: “Các con thấy sao? Chúng ta nên cải trang mà … Harry , cháu có thấy bác giống Muggle chưa?” Harry đáp, mỉm cười: “Dạ, giống lắm.” George cố gắng mà nén được cái ngáp sái quai hàm: “Mấy Bill , Charlie và P…P… Percy đâu?” “Chà , tụi nó độn thổ tàng hình hả?” Bà Weasley nhấc cái nồi bự chảng ra khỏi bếp lò, bưng đặt lên bàn và bắt đầu múc cháo vô mấy cái chén. “Vậy là tụi nó có thể nằm nướng giường thêm lát.” Harry biết độn thổ tàng hình có nghĩa là biến mất ở chỗ này rồi xuất tức ở chỗ khác, nhưng nó chưa hề nghe học sinh trường Hogwarts nào làm được điều đó, và nó hiểu rằng làm được chuyện đó là cực kỳ khó khăn. Fred làu bàu khi kéo chén cháo về phía mình : “Vậy là mấy ảnh vẫn còn ngủ? Tại sao tụi con được độn thổ luôn?” Bà Weasley nạt: “Bởi vì các con chưa tới tuổi và chưa qua kỳ thi. Còn mấy đứa con đâu rồi?” Bà te te ra khỏi nhà bếp và mọi người nghe tiếng chân bà hối hả bước lên cầu thang. Harry hỏi: “Vậy ra mình phải thi đậu kỳ kiểm tra mới được độn thổ à?” Ông Weasley nhét cẩn thận thếp vé vô túi sau của cái quần bò, đáp: “Ừ, đúng vậy. Mới hôm kia Bộ Giao thông phù thủy phải phạt hai người về tội độn thổ mà có giấy phép. Độn thổ coi vậy mà phải dễ, và khi làm mà đúng phép có thể dẫn tới những rắc rối tệ hại. Hai người mà bác đó làm đúng phép và bị bán thân bất hợp.” Ngoại trừ Harry , mọi người ngồi quanh bàn đều nhăn mặt rùng mình. Harry bèn hỏi: “Ơ… Bán thân bất hợp là sao ạ?” Ông Weasley múc muỗng đầy mật đường cho vô chén cháo của ông: “Họ để sót nửa thân thể của họ lại phía sau, thành ra đương nhiên là họ cũng bị kẹt cứng. thể lùi mà cũng thể tiến. Phải chờ cho tới khi Đội Giải trừ Tai nạn Pháp thuật đến giải cứu. Vậy là bị câu lưu và dính vô mớ thủ tục bùng nhùng, bác có thể với cháu điều này, dân Muggle mà nhìn thấy phần thân thể của người nào đó bị rớt lại ở đâu đó sao…?” Harry bỗng hình dung ra đôi chân và con mắt lăn lóc vô chủ đường Privet Drive. Nó kinh ngạc hỏi: “Mà mấy người đó có sao ạ?” Ông Weasley xác nhận như thực hiển nhiên: “À, sao. Nhưng mà họ bị phạt nặng, và bác tin là họ dại gì lại vội vã tái phạm ngay. Đừng có làm trò độn thổ cách ẩu tả. Có nhiều phù thủy pháp sư trưởng thành mà còn chẳng thèm bận tâm xài tới nó. Họ thà bằng chổi… chậm hơn, nhưng mà an toàn hơn.” “Nhưng mà các Bill , Charlie và Percy đều có thể làm được phép độn thổ à?” Fred nhe răng cười: “ Charlie phải thi đến hai lần. Lần đầu ảnh rớt, ảnh độn thổ trật hết năm dặm về phía nam so với chỗ mà ảnh tính đến, xuất ngay đầu cụ già mua sắm,còn nhớ ?” Bà Weasley trở vô nhà bếp với nụ cười vui vẻ đắc ý: “Đúng, nhưng mà lần thứ hai nó đậu.” George : “ Percy mới thi đậu cách đây hai tuần lễ. Từ bữa đó đến nay sáng nào ảnh cũng độn thổ xuống cầu thang, chỉ nhằm chứng tỏ là ảnh có khả năng độn thổ.” Có tiếng chân bước trong hành lang và Hermione cùng Ginny vào nhà bếp, cả hai trông xanh xao và đờ đẫn. Ginny dụi mắt ngồi xuống bên bàn ăn, hỏi: “Tại sao mình phải dậy sớm như vầy chứ?” Ông Weasley : “Chúng ta phải bộ chút.” Harry ngạc nhiên : “ bộ hả? Chúng ta bộ tới chỗ thi đấu Cúp thế giới à?” Ông Weasley mỉm cười: “Đâu có! Xa hàng bao nhiêu dặm chứ bộ gần sao? Chúng ta chỉ cần bộ quãng ngắn mà thôi. Chẳng qua là đám phù thủy túm tụm lại khó mà gây chú ý của dân Muggle . Thành ra chúng ta phải hết sức cẩn thận về cách chúng ta lại và chọn thời điểm thích hợp nhất, và nhất là trong trường hợp có kiện to tát như Cúp Quidditch Thế Giới …” “George !” Bà Weasley quát tiếng đanh sắc đến nỗi tất cả giật bắn mình lên. George bằng cái giọng ngây thơ lừa được ai, làm bộ hỏi: “Cái gì cơ?” “Cái gì ở trong túi con hả?” “Đâu có gì đâu?” “Đừng có dối má.” Bà Weasley chĩa cây đũa phép vô túi áo của George và hô: “Accio!” (nghĩa là: “Tới đây!”) Nhiều vật màu sắc rực vọt ra khỏi túi áo George , nó đưa tay chụp lại, nhưng chụp hụt, và mấy thứ đồ nho đó bay thẳng vô bàn tay xòe ra của bà Weasley . Bà Weasley tức giận kinh khủng, nắm cái mớ đồ mà bà thể nhầm được là kẹo bơ Phù-Lưỡi, quát lên: “Má biểu con tiêu hủy hết cái đồ này rồi mà! Ba má biểu con quẳng hết chúng ! Móc hết túi áo ra, mau lên , cả hai đứa bây!” Thiệt là cảnh hay ho chút xíu nào. Hai em sinh đôi ràng là thử lén đem ra khỏi nhà càng nhiều kẹo bơ Phù-Lưỡi càng tốt; và bà Weasley phải nhờ tới bùa Triệu tập mới xoay sở truy ra được tất cả. Bà hét om sòm: “Accio! Accio! Accio!” Lũ kẹo bơ hè nhau phóng ra từ mọi ngóc ngách bất ngờ nhất, kể cả từ đường lai tấm áo khoác của George và gấu săn lên của cái quần bò Fred mặc. Khi bà Weasley liệng đám kẹo , Fred gào lên với bà: “Tụi con mất sáu tháng trời mới chế tạo được mấy thứ đó!” Bà Weasley rít lên the thé: “Sáu tháng trời làm cái trò này, hay quá hả? Hèn gì tụi bây thể lấy thêm Chứng chỉ phù thủy Thường đẳng nào nữa!” Sau cùng, khi mọi người bắt đầu lên đường khí chẳng được thân mật cho lắm. Bà Weasley vẫn còn quắc mắt lên khi ông Weasley hôn từ biệt lên má bà, mặc dù cái quắc mắt đó đến nỗi dữ dội như khi bà nhìn hai thằng con sinh đôi. Tụi nó lẳng cái ba lô lên lưng rồi bỏ thèm với bà tới lời. Bà Weasley với theo mấy cái lưng khuất của hai thằng con sinh đôi: “Thôi, chơi vui nha. Và liệu mà cư xử cho đàng hoàng.” Nhưng hai thằng con trai thèm trả lời cũng chẳng ngoảnh lại cái. Khi ông Weasley và Ginny , Harry , Ron và Hermione băng ngang qua khu vườn còn tối om theo sau bước Fred và George , bà Weasley với chồng: “Em phái Bill , Charlie và Percy theo vào khoảng trưa.” Trời hơi lạnh và trăng vẫn còn treo trời. Chỉ có giải màu xanh nhạt mờ mờ phía chân trời bên phải họ là báo hiệu bình minh tỏ rạng dần. Harry hình dung hàng ngàn phù thủy hối hả tiến về Cúp Quidditch Thế Giới , nó cũng hối hả sóng bước với ông Weasley . Nó hỏi: “Vậy làm sao mà mọi người đến được chỗ thi đấu mà bị dân Muggle để ý hả bác?” Ông Weasley thở dài: “Đó là cả vấn đề tổ chức vĩ đại. Cái rắc rối ở chỗ, hàng trăm ngàn phù thủy đều hướng tới Cúp Quidditch Thế Giới , trong khi chúng ta dĩ nhiên là đâu có chỗ có phép thuật đủ rộng để chứa hết mọi người. Có những nơi mà dân Muggle thể xâm nhập hay nhìn xuyên vào, nhưng hãy thử tưởng tượng cái cảnh nhét hàng trăm ngàn phù thủy vô Hẻm Xéo hay sân ga số Chín Ba Phần Tư chẳng hạn. Thành ra chúng ta phải tìm ra cánh đồng hoang trống trải đàng hoàng, rồi ra sức ếm càng nhiều bùa để chống Muggle càng tốt. Cả cái Bộ Pháp Thuật phải làm việc cả mấy tháng trời nay. Dĩ nhiên, trước tiên là chúng ta phải bố trí xen kẽ việc đến sân vận động. Những người có vé rẻ tiền phải đến sớm hơn hai tuần lễ. số ít thôi bằng xe đò thường của dân Muggle , nhưng mà chúng ta cũng thể nhét đầy xe buýt hay xe điện của họ được. Cháu nên nhớ là phù thủy từ khắp thế giới kéo đến đây đó nha! Dĩ nhiên số độn thổ, nhưng mà chúng ta cũng phải lập ra những địa điểm an toàn cho họ ra, cách xa hẳn dân Muggle . Bác tin là có khu rừng thuận tiện gần đó được sử dụng là địa điểm độn thổ. Đối với những người muốn độn thổ, hay thể độn thổ, như chúng ta , chúng ta có thể dùng Khóa cảng. Đó là những vật thể giúp chúng ta di chuyển từ địa điểm này đến địa điểm khác vào giờ ấn định trước. Nếu cần chúng ta có thể cả nhóm đông người lúc cũng chẳng sao. Có tới hai trăm Khóa cảng đặt ở những điểm chiến lược khắp nước , và cái gần chúng ta nhất ở ngay đỉnh đồi Stoatshead. Đó là nơi chúng ta tới đây.” Ông Weasley chỉ về phía trước, ở đó, bên kia làng Ottery St Catchpole, dâng lên khối đen khổng lồ. Harry tò mò hỏi: “Khóa cảng là thứ gì vậy bác?” Ông Weasley : “À, có thể là bất cứ vật gì. Dĩ nhiên phải là vật kín đáo, để cho dân Muggle nhầm lẫn lượm được chúng mà vọc chơi… phải là mấy thứ đồ mà họ chỉ coi như đồ rác rưởi…” Mọi người chậm chạp con đường quê ẩm ướt tối tăm hướng về phía làng, chỉ có tiếng bước chân của họ phá vỡ im lặng. Bầu trời từ từ tỏ rạng dần khi họ xuyên qua làng, cái màu đêm đen như mực loãng dần thành màu xanh thẩm. Tay chân của Harry cóng lạnh. Ông Weasley cứ xem chừng đồng hồ. Họ còn hơi sức đâu để mà trò chuyện nữa khi bắt đầu trèo lên đồi Stoatshead, thỉnh thoảng vấp té vô những lỗ hang thỏ khuất trong lùm cây bụi cỏ, hay trượt ngã những mô đất đen thui. Mỗi hơi thở của Harry hít vào làm đâu buốt lồng ngực của nó, và rốt cuộc, khi đặt được chân lên đất bằng chân nó cũng bắt đầu cứng khớp lại. Ông Weasley gỡ cặp kiếng ra lau mồ hôi, thở hổn hển: “Chà! Chúng ta cuối cùng cũng kịp giờ… còn được mười phút…” Hermione là người cuối cùng lên được tới đỉnh đồi, tay ôm chặt bên hông bị xóc đau điếng. Ông Weasley đeo mắt kiếng lại, liếc mắt nhìn quanh mặt đất. Ông : “Bây giờ chúng ta chỉ cần tìm ra Khóa cảng . Nó lớn lắm đâu… Kiếm nào…” Họ tản ra, tìm kiếm. Tuy nhiên, họ chỉ mới lùng sục được hai phút mà thôi, tiếng hô to vang lên trong gian tĩnh mịch: “Ở đây nè, Arthur ! Lại đây các cháu, chúng ta kiếm được rồi.” Hai hình thù cao lớn in bóng nền trời còn lấp lánh sao bên kia sườn đồi. Ông Weasley mỉm cười sải bước tới gần người đàn ông vừa la. Ông Weasley chào: “ Amos!” Bọn trẻ theo gót ông Weasley . Người đàn ông bắt tay với ông Weasley là pháp sư có gương mặt hồng hào và bộ ria rậm màu nâu. Ông ta cầm chiếc giầy ống cũ kỹ trông mốc meo cả ra.” Ông Weasley giới thiệu: “Các con, đây là bác Amos Diggory . Bác ấy làm việc ở Bộ Qui chế và Kiểm soát Sinh Vật Huyền Bí. Và ba nghĩ là các con biết cậu Cerdic , con trai của bác ây chứ hả?” Cerdic Diggory là chàng trai mười bảy tuổi cực kỳ đẹp trai. là đội trưởng và là Tầm thủ của đội Quidditch nhà Hufflepuff ở trường Hogwarts . Cerdic Diggory nhìn khắp mọi người, : “Xin chào!” Mọi người chào lại, ngoại trừ Fred và George . Hai đứa này chỉ gật đầu thôi . Tụi nó đời nào chịu tha thứ cho Cerdic về cái tội đánh bại đội nhà của tụi nó, đội Gryffindor , trong trận đầu tiên hồi năm ngoái. Ông Diggory hỏi: “ xa dữ hả, Arthur ?” Ông Weasley : “Cũng đến nỗi tệ lắm. Chúng tôi sống ở ngay bên kia làng. Còn ?” “Chúng tôi phải dậy từ lúc hai giờ, phải , Cerdic ? Tôi thiệt với , bao giờ mà cháu nó thi được bằng Độn thổ tôi mừng lắm. Còn bây giờ… cũng nên than phiền… Cúp Quidditch Thế Giới dẫu được bao đầy Galleon vàng cũng thể bỏ lỡ được. Mà vé cũng mắc gần bằng thế. Xin lỗi , tôi hình như hơi lắm lời…” Ông Diggory nhìn ba đứa nhà Weasley , Harry , Hermione và Ginny với ánh mắt hiền hậu: “Tất cả là con đó hả, Arthur ?” “À, ! Chỉ có mấy đứa đầu đỏ thôi.” Ông Weasley chỉ vào bọn trẻ, giới thiệu: “Đây là Hermione , bạn của Ron, và đây là Harry , đứa bạn khác…” Mắt ông Diggory mở lớn: “Chua choa mẹt ơi! Harry hả? Harry Potter phải ?” Harry đáp: “Ơ… dạ phải.” Harry quen với chuyện bị người khác tò mò dòm ngó khi người ta gặp nó, quen với cách họ lập tức đưa mắt tìm cái thẹo hình tia chớp trán nó, nhưng dù vậy chuyện đó cũng làm cho nó cảm thấy thoải mái. Ông Diggory : “Dĩ nhiên là Cerdic có về cháu, kể cho tất cả chúng tôi nghe trận Quidditch mà nó đấu với cháu hồi năm ngoái … Tôi với nó, tôi … Cerdic , đó là điều mà sau này con kể lại cho cháu nội cháu ngoại của con nghe, điều đó đáng được kể lại lắm… Con đánh bại Harry Potter!” Harry thể nghĩ ra được câu gì để đáp lại, cho nên nó đứng làm thinh. Fred và George lại nổi cơn quạu lần nữa. Cerdic có vẻ hơi bối rối. Nó với ba nó: “Harry té khỏi cây chổi thần của nó, ba à. Con với ba là… đó là tai nạn…” Ông Diggory vỗ lên lưng đứa con trai, gầm lên cách thân ái: “Đúng vậy. Nhưng mà con đâu có té khỏi cây chổi, đúng ? Thằng con của chúng tôi, thằng Cerdic này, luôn luôn khiêm tốn, luôn luôn là người quân tử… nhưng mà người chiến thắng là người xuất sắc nhất, tôi chắc chắn là Harry cũng như vậy, đúng cháu? người té khỏi cây chổi thần, người vẫn ngồi nguyên cây chổi thần, cần là thiên tài mới có thể ai là người đằng vân giỏi hơn!” Ông Weasley lại giở đồng hồ ra xem và nhanh: “Ắt là sắp tới giờ rồi. Amos, có biết liệu chúng ta có phải chờ thêm nữa ?” Ông Diggory : “, gia đình Lovegood đến đó tuần trước rồi, còn gia đình Fawcett kiếm được vé. Trong vùng này đâu có nhiều người như chúng ta hả?” Ông Weasley : “ có, theo tôi biết. Vâng, chỉ còn phút nữa thôi… Chúng ta nên chuẩn bị sẵn sàng…” Ông đưa mắt nhìn Hermione và Harry : “Hai con chỉ cần chạm vô Khóa cảng, chỉ cần vậy thôi, chạm ngón tay cũng được…” Do đeo ba lô cồng kềnh lưng cho nên cũng khó cho cả chín người xúm quanh sờ vô chiếc giầy ống cũ rích tay ông Diggory . Tất cả họ đứng đó, trong vòng tròn chặt chẽ, làn gió lạnh thổi lùa qua đỉnh đồi. ai gì cả. Harry đột nhiên nghĩ cái cảnh này trông quái dị biết chừng nào nếu có Muggle nào đó tình cờ lên đỉnh đồi vào lúc này… Chín người, trong đó có hai người lớn, đều bám chặt chiếc giầy ống cũ rích này trong cảnh tranh tối tranh sáng, và chờ đợi… Ông Weasley chăm chú ngó đồng hồ đeo tay, lẩm bẩm: “Ba… hai … …” Và xảy ra ngay tức : Harry cảm thấy như thể có cái móc câu móc ở rún nó bỗng nhiên được giật tới trước cách gì cưỡng lại được. Chân nó hổng khỏi mặt đất; nó cảm giác được Ron và Hermione ở hai bên hông nó, vai của tụi nó đụng vô vai nó; tất cả tụi nó đều vọt tới trước rất nhanh trong cơn gió hú và màu sắc quằn quện. Ngón tay trỏ của Jorkins kẹt trong chiếc giầy ống như thể chiếc giầy hút nó tới trước bằng ma lực nam châm, và rồi… Chân Harry chạm vào mặt đất; Ron loạng choạng ngã vào nó khiến nó té lăn cù ra đất. Cái Khóa cảng rớt xuống đất cái ịch nặng nề kế bên đầu nó. Harry ngước nhìn lên. Ông Weasley , ông Diggory và Cerdic vẫn đứng vững vàng, mặc dù trông cũng có vẻ như bị gió quất. Mọi người khác cũng đều đáp xuống mặt đất cả. giọng vang lên: “Chuyến năm giờ bảy phút đến từ đồi Stoatshead.”
Chương 7 Bagman và Crouch Harry khẽ đẩy Ron ra và cố đứng lên. Họ đến nơi có vẻ như cánh đồng hoang mờ mịt trải dài và trống vắng. Trước mặt họ là hai lão phù thủy trông bộ dạng cáu kỉnh và mệt mỏi hết sức. trong hai lão cầm cái đồng hồ vàng bự chảng, còn người kia cầm cuộn giấy da dày cui và cây viết lông ngỗng. Cả hai lão phù thủy đều ăn mặc như dân Muggle , tuy ràng họ mặc luộm thuộm hết chỗ : lão cẫm đồng hồ mặc bộ đồ nỉ, mang giày cao su cao tới bắp đùi; còn lão kia mặc váy ca rô của dân Tô Cách Lan và trùm cái pông-xô. Ông Weasley lượm chiếc giầy ống lên, đưa cho lão phù thủy mặc váy, : “Chào Basil.” Lão Basil quăng chiếc giày vô cái hộp to kềnh đựng toàn là những Khóa cảng xài rồi đặt bên cạnh lão. Harry có thể dòm thấy tờ báo cũ, vỏ lon nước ngọt rỗng và trái banh da lủng lỗ. Lão Basil uể oải đáp lại lời chào của ôn Weasley : “Chào Arthur ! phải trực hả? số người sao mà sướng… tụi tôi phải ở đây suốt cả đêm… nên tránh lối ra hơn, tụi này sắp có nhóm đông lắm đến từ Rừng Đen vào lúc năm giờ mười lăm. Khoan , tôi kiếm chỗ cắm trại cho … Weasley … Weasley …” Lão tham khảo cái danh sách trong tấm giấy da: “ bộ khoảng phần tư dặm đến ddawngf kia, khoảng sân mà đến trước tiên ấy. Ông quản lý bãi cắm trại tên là Roberts . Còn ông Diggory … khoảng sân thứ hai… Hãy hỏi ông Payne.” Ông Weasley : “Cám ơn Basil.” Rồi ông bảo bọn trẻ theo ông. Họ ngang qua cánh đồng hoang trống trải, thể phân biệt được cái gì ra cái gì trong lớp sường mù. Sau khoảng hai mươi phút, cái chòi bằng đá xíu kế bên cánh cổng ra. Đằng sau cánh cổng đó, Harry chỉ có thể đoán những hình thù ma quái mờ ảo của hàng trăm và hàng trăm chiếc lều mọc lên sườn dốc thoai thoải của bãi đất rộng lài xuống cánh rừng u phía đường chân trời. Cánh Weasley tạm biệt cha con Diggory và đến gần cái cửa chòi đá. người đàn ông đứng trong ngạch cửa, nhìn ra phía những cái lều. Chỉ thoáng nhìn là Harry nhận ra ngay đây là Muggle thứ thiệt duy nhất ở trong vùng rộng nhiều mẫu quanh đây. Khi nghe tiếng bước chân, gã Muggle quay đầu lại nhìn bầu đoàn Weasley . Ông Weasley hớn hở : “Chào!” Gã Muggle : “Chào!” “Ông có phải là ông Roberts ?” “Ờ, phải . Còn ông là ai?” “Weasley … Hai lều đăng ký trước cách đây hai ngày.” Ông Roberts dò cái danh sách dán cánh cửa: “Có đây, chỗ của ông phía khu rừng đằng kia. Chỉ đêm thôi hả?” Ông Weasley : “Đúng vậy.” Ông Roberts : “Vậy ông có trả tiền ngay bây giờ ?” Ông Weasley : “Ờ… được… đương nhiên…” Ông Weasley lùi ra khỏi chòi đá khoảng cách ngắn và ngoắc Harry về phía ông: “Giúp bác với, Harry .” Ông Weasley thầm và rút từ túi áo ra cuộn tiền Muggle và bắt đầu gỡ từng tờ tiền giấy ra. “Tờ này là… tờ… tờ… tờ mười đồng hả? Ừ đúng rồi, bây giờ bác thấy con số xíu tờ giấy rồi… vậy cái này là năm đồng?” “Tờ hai chục.” Harry đính chính lại bằng cái giọng nhỉ rí, ý thức cách khó chịu rằng cái ông Roberts kia cố gắng lắng nghe lóm từng lời. “Ừ phải, vậy là tờ hai chục… Bác biết, ba thứ đồ tiền giấy này…” Khi ông Weasley trở lại với số tiền vừa đúng, ông Roberts hỏi: “Người nước ngoài hả?” Ông Weasley hiểu, hỏi lại: “Người nước ngoài?” Ông Roberts chăm chú nghiên cứu ông Weasley cách tỉ mỉ: “Ông phải là người đầu tiên biết xài tiền. Cách đây mười phút tôi gặp hai người trả cho tôi mấy đồng tiền vàng bự bằng nắp đậy trục bánh xe.” Ông Weasley lo lắng hỏi: “Thiệt hả?” Ông Roberts lục lọi trong cái lon thiếc đựng bạc cắc để lấy tiền thối lại. Bỗng nhiên ông lại nhìn ra cánh đồng mờ sương, đột ngột : “Chưa bao giờ thấy đông đúc như vậy. Hàng trăm người giữ chỗ trước . Thường thường người ta chỉ đến nơi rồi mới…” “Vậy sao?” Ông Weasley giơ tay ra nhận tiền thối lại, nhưng ông Roberts chịu đưa. Ông vẫn với vẻ suy nghĩ đăm chiêu: “Chà. Người ta từ khắp nơi tới. Hàng đống người nước ngoài. Và chỉ có người nước ngoài. Ông biết , cả bọn lập dị nữa. Có thằng cha bận váy trùm Pông-xô rễu rễu quanh đây nữa.” Ông Weasley lo lắng hỏi: “Đúng ra nên mặc như vậy sao?” Ông Roberts : “Giống như có thứ… tôi biết… giống như kiểu tập hợp lực lượng vậy. Họ dường như quen biết lẫn nhau. Giống như bữa tiệc lớn vậy.” Vừa lúc đó, pháp sư mặc quàn chẽn từ khoảng ra bên cạnh cửa trước nhà ông Roberts . Ông ta chĩa cây đũa phép vào ông Roberts , ngắn gọn: “Obliviate!” (Có nghĩa là: “Quên !”) Ngay lập tức, mắt ông Roberts mất tập trung, chân mày của ông giãn ra chứ nhíu lại nữa, cái vẻ mơ màng lơ đãng bao phủ gương mặt ông. Harry nhận ra những triệu chứng của người vừa bị thay đổi ký ức. Ông Roberts điềm tĩnh với ông Weasley : “ bản đồ khu cắm trại dành cho ông đây. Và đây là tiền thối lại của ông.” Ông Weasley : “Cảm ơn nhiều lắm.” Vị pháp sư mặc quần chẽn cùng với đám Weasley đến cổng của khu cắm trại. Trông ông như kiệt sức, cằm ông xanh chàm vì chân râu mọc lún phún kịp cạo, còn quầng mắt của ông sâu và thâm. Khi xa đủ để ông Roberts thể nghe lọt tai, ông mặc quần chẽn rù rì với ông Weasley : “Gặp vô số rắc rối với thằng cha đó. Mỗi ngày cần đến mười lần bỏ bùa mê ngải lú cho để làm cho thằng chả vui vẻ. Mà ông Ludo Bagman chẳng giúp được việc gì cả. Chỉ cưỡi ngựa xem hoa loanh quanh rồi cao giọng chuyện phiếm về mấy trái banh Bludger với Quaffle , chẳng chút lo lắng gì về an ninh chống Muggle cả. Cha mẹ ôi, vụ này mà xong rồi tôi mững biết chừng nào. Thôi, hẹn gặp lại sau nha Arthur .” Rồi ông độn thổ tàng hình. Ginny tỏ ra ngạc nhiên: “Con cứ tưởng ông Bagman là thủ trưởng của Bộ Thể dục Thể thao phù thủy chứ! Lẽ ra ổng phải có ý thức hơn về chuyện đến Bludger gần dân Muggle chứ, đúng ba?” Ông Weasley mỉm cười, : “Đúng vậy?” Ông dẫn cả bọn qua cánh cổng vào khu cắm trại. “Ông Ludo luôn luôn hơi… ờ… hơi lè phè về vấn đề an ninh. Nhưng mà người ta cũng mong gì có được ông đầu ngành Thể dục Thể thao nhiệt tình hơn ông ta đâu. Các con biết , hồi trẻ chính ổng chơi trong đội Quidditch Ăng-lê, và ổng là Tấn thủ giỏi nhất từ trước đến nay mà đội Ong Bắp cày Wimbourne từng có được đó.” Cả đám lần mò qua khu đồng trống mịt mờ sương khói giữa hai dãy lều. Hầu hết các lều trông rất bình thường, chủ nhân của các lều hiển nhiên là cố gắng hết sức để làm cho mình giống với dân Muggle , nhưng rồi lại tự thò đuôi phù thủy ra khi thêm thắt vô nào là ống khói, nào là chong chóng gió, nào là dây chuông. Đây đó lại xuất cái lều trông phù thủy rành rành đến nỗi Harry thấy có ngờ vực cũng chẳng có gì đáng ngạc nhiên. Lưng chừng trảng trống là cái lều làm bằng những tấm lụa sọc mắc đầy những đồ trang trí hào nhoáng xa xỉ, trông như tòa lâu đài tí hon, cắm đầy những cái lông công lối ra vào. Xa hơn chút nữa, cả đám Weasley ngang cái lều có ba tầng, với mấy cái tháp, kèm theo vườn bông trang trí nào là đồng hồ mặt trời, bể nước cho chim tắm, và cả cái hồ có vòi phun nước nữa. Ông Weasley mỉm cười: “Luôn luôn như vậy. Khi giới phù thủy chúng ta mà túm tụm lại thiệt là khó mà cưỡng lại được thói khoe khoang. À, đây rồi, nhìn coi, chỗ này là chỗ của chúng ta!” Cả đám đến bên bìa rừng chỗ cao nhất của khu đồng trống. Chỗ đó trống trải, có cái biển xíu đóng xuống mặt đất ghi là WEEZLY (Họ ghi sai nhà Weasley ). Ông Weasley vui mừng lắm. “ thể có chỗ nào tốt hơn được. Sân khấu ở ngay bên kia của cánh rừng đó, coi như mình ở sát nhất rồi.” Ông quăng cái ba lô lưng xuống, cách hào hứng: “Nghe đây, được xài pháp thuật nhá, nghiêm túc đó, tuyệt nhiên được xài pháp thuật khi chúng ta tụ tập đông đúc như vầy đất của dân Muggle . Chúng ta dựng mấy cái lều này lên bằng tay! Cũng có khó khăn gì lắm đâu… dân Muggle vẫn làm như vậy hoài… Đây, Harry , cháu thấy là chúng ta nên bắt đầu từ chỗ nào hử?” Trong đời Harry chưa từng cắm trại bao giờ; gia đình Dursley chẳng bao giờ đem nó theo trong bất kỳ ngày nghỉ hay ngày lễ nào, chỉ gửi nó cho bà hàng xóm già tên là Figg trông chừng khi họ vắng. Tuy nhiên nó và Hermione cũng lần ra được phần lớn những cái cọc và những cái móc nên cắm vô đâu khớp, và mặc dù ông Weasley chỉ tổ làm rách việc thêm chứ chẳng được tích gì, khi ông sử dụng cái vồ cách hoàn toàn hào hứng quá cỡ, rốt cuộc cả đám cũng xoay sở dựng được hai cái lều đôi xộc xệch. Tất cả bèn đứng lùi lại chiêm ngưỡng tác phẩm bằng tay của mình. Harry nghĩ, chắc ai ngó thấy mấy cái lều này mà dám cho là tác phẩm của phù thủy , nhưng cái rắc rối là khi Bill , Charlie và Percy đến nhóm của họ đông tới mười người. Có vẻ như Hermione cũng nhìn thấy vấn đề này. bé ném cho Harry cái nhìn đánh đố khi ông Weasley ngồi thụp xuống đất và dùng cả hai tay lẫn hai chân để bò vô trong cái lều đầu tiên. Từ trong đó, ông gọi ra: “Chúng ta hơi bị chật chút, nhưng mà ba cho là chúng ta có thể khéo co ấm thôi. Vô đây coi nè các con.” Harry khom mình xuống, chuồi qua cái tấm vải cửa lều để vô trong, và miệng nó há hốc ra ngay: nó vừa mới bước vào chỗ trông giống như căn hộ ba phòng kiểu xưa, có đầy đủ buồng tắm và nhà bếp. Và thiệt là lạ lùng, căn phòng được bày biện và trang trí nội thất giống y hệt kiểu với ngôi nhà của bà Figg: có những tấm khăn đan phủ những cái ghế chệch choạc ăn rơ với nhau và cái mùi mèo hết sức nồng. Ông Weasley dùng cái khăn tay để chùi cái đầu hói của mình, vừa thò đầu vô phòng ngủ ngó bốn cái giường hai tầng. “Ba mượn mấy cái này của nhà Perkin làm chung ở sở. Bây giừo y thèm cắm trại nữa, tội nghiệp, y bị đau lưng.” Ông lượm lên cái ấm đun nước, dòm vô bên trong: “Chà, chúng ta cần ít nước…” Ron theo Harry vô bên trong lều và dường như có chút xíu ấn tượng gì hết về cái phần bên trong lều rất khác thường này. Nó : “Có cái vòi nước được đánh dấu trong tấm bản đồ mà ông Muggle đưa cho ba. Nó ở phía bên kia sân đấu.” Ông Weasley đưa cái ấm và mấy cái nồi cho Ron: “Vậy con, Harry và Hermione lấy về cho ba ít nước với vài cái nồi? Ba với mấy đứa kia gom củi về để nhóm bếp.” Ron : “Nhưng mà mình có cái bếp lò, tại sao mình …” Gương mặt ông Weasley sáng lên với vẻ “biết trước mà!”: “Ron ơi, điều đo vi phạm qui định an ninh chống Muggle . Khi dân Muggle cắm trại, họ đốt đống lửa ngoài trời để nấu ăn. Ba thấy họ làm vậy mà.” Sau khi ngó qua cách mau mắn cái lều của con , hơi hơn lều của con trai chút, và có mùi mèo, Harry , Ron và Hermione cầm ấm nước và nồi xoong băng ngang qua sân đấu. Bây giờ mặt trời vừa mới mọc lên, sương mù tan , tụi nó có thể nhìn thấy cả thành phố lều nối tiếp nhau vươn ra mọi hướng. Tụi nó chậm chạp qua những dãy lều, háo hức ngó ngang ngó ngửa. Harry bây giờ mới thoáng có ý nghĩ là có bao nhiêu phù thủy và pháp sư thế giới này; quả thực nó chưa bao giờ bỏ tâm suy nghĩ nhiều đến các phù thủy và pháp sư ở các nước khác. Những người cắm trại chung với tụi nó bắt đầu thức dậy. Chộn rộn trước tiên là những gia đình có con ; trước đây Harry chưa từng nhìn thấy những phù thủy con và pháp sư con ấy. chú nhóc chưa tới hai tuổi nắm chặt cây đũa phép và hí hửng chọc chọc con sên trong đám cỏ, con sên đó từ từ phình ra thành cây xúc xích Ý. Khi tụi nó tới chỗ của thằng nhóc con, má nó cũng vội vã chui ra khỏi lều: “Bao nhiêu lần rồi hả, Kevin? Con – – được – đụng – vô – cây – đũa – phép – của – ba. Nghe ?” Bà dẫm chân lên con ốc sên khổng lồ và khiến nó banh ta lông. Tiếng mắng mỏ của bà vẫn còn văng vẳng đuổi theo tụi nó lẫn trong tiếng gào khóc của thằng nhóc phù thủy con: “Má làm bể con sên! Má làm bể con sên!” Cách đó quãng ngắn, tụi nó thấy hai con bé phù thủy con khác, chỉ nhỉnh hơn nhóc Kevin chút xíu, cỡi chổi thần đồ chơi, cây chổi đồ chơi này chỉ bay đủ cao để ngón cho ngón chân của tụi con nít bay là đà mặt cỏ. phù thủy của Bộ Pháp Thuật phát ra mấy con nhóc ngay, ông ta hối hả vượt qua mặt Harry , Ron và Hermione vừa lẩm bẩm như mất trí: “Giữa ban ngày ban mặt! Bộ ba má tụi nó còn ngủ nướng sao chớ…” Rải rác đó đây các phù thủy và pháp sư trưởng thành chui ra khỏi những cái lều và bắt đầu chuẩn bị bữa điểm tâm. số đưa mắt lén lút nhìn quanh, rồi dùng đũa phép hóa phép ra ngọn lửa; mấy người khác đánh diêm với vẻ nghi ngờ, như thể biết thừa là mấy thứ đồ diêm quẹt này làm sao mà xẹt ra lửa! Ba phù thủy người Phi châu ngồi chuyện nghiêm túc, cả ba đều mặc áo chùng trắng và nướng cái gì đó giống như con thỏ ngọn lửa màu tím, trong khi nhóm phù thủy Mỹ trung niên ngồi tán gẫu vui vẻ dưới biểu ngữ dát vàng căng giữa hai cái lều của họ: VIỆN PHÙ THỦY SALEM. Harry nghe loáng thoáng những ngôn ngữ xa lạ vọng ra từ bên trong những cái lều mà tụi nó ngang qua, và mặc dù nó hiểu tiếng nào hết, nó vẫn cảm nhận được vô cùng hào hứng trong từng tiếng . Ron : “Ơ… biết tại mắt mình bị làm sao, hay là tại mọi thứ bỗng nhiên xanh biếc hết vậy ta?” Chẳng phải tại mắt Ron bị làm sao cả. Tụi nó qua đám lều được phủ kín bằng những đám lá chụm ba dày mo, đến nỗi trông như những trái đồi con con kỳ cục vừa mới nảy lên từ mặt đất. Dưới lớp cỏ xanh phủ dày ấy, có thể nhìn thấy những gương mặt nhăn nhở cười khi họ hé mở cửa lều ra. Rồi, bỗng nhiên có tiếng gọi tên tụi nó vang lên từ phía sau: “Harry ! Ron ! Hermione !” Đó là Seamus Finnigan, bạn học cùng lớp năm thứ tư với tụi nó ở nhà Gryffindor trường Hogwarts . Nó ngồi phía trước cái lều của chính nó, phủ đầy cỏ chụm ba, bên cạnh nó là người đàn bà có mái tóc màu cát, chắc ai khác hơn má nó. Và thằng bạn thân nhất của nó ở Gryffindor cũng ngồi bên cạnh nó: Dean Thomas. Seamus toe toét cười: “Khoái cách trang trí này ? Bộ Pháp Thuật tỏ ra được vui lắm đâu nhé!” Bà Finnigan : “Nhưng tại sao mình lại được trưng ra màu sắc của mình chớ? Các cháu thử ngó coi mấy người Bungari treo cái gì khắp những căn lều của họ ? Các cháu đương nhiên là ủng hộ đội Ái Nhĩ Lan rồi, đúng ?” Bà nhìn Harry , Ron và Hermione bằng đôi mắt tròn và sáng lóng lánh. Sau khi bảo đảm với bà là tụi nó chắc chắn ủng hộ đội Ái Nhĩ Lan , mấy đứa lại tiếp, Ron : “Làm như tụi mình khoái chuyện giữa cái đám xanh rì ấy lắm vậy.” Hermione : “Mình thắc mắc là cổ động viên Bungari treo cái gì lên lều của họ?” Harry , tay chỉ đám lều lớn nằm phía sân đấu, ở đó cờ của Bungari màu trắng, xanh lá cây và đỏ bay phất phới. “Tụi mình tới đó coi .” Lều của họ trang hoàng bằng thực vật sống, nhưng mỗi cái lều dán bích chương cổ dộng , những tấm bích chương ấy cổ động cho gương mặt cáu kỉnh với đôi mày đen chì xuống nặng nề. Dĩ nhiên cái hình đó nhúc nhích , nhưng mà tất cả nhúc nhích chỉ là quắc mắt nhìn chúng và cau mày thôi. Ron : “Krum .” Hermione hỏi lại: “Cái gì?” Ron : “Krum ! Viktor Krum , tầm thủ của đội Bungari !” Hermione nhìn quanh quất thấy vô số Krum cau mày hoặc quắc mắt nìn nó, nhận xét: “Ngó ảnh thấy quạu thiệt tình.” Ron nhướn mắt lên trời: “Quạu thiệt tình hả? Ai mà bận tâm đến chuyện mặt mũi ảnh ra sao chứ? Ảnh giỏi tin nổi. Mà ảnh cũng còn trẻ lắm. Chỉ chừng mười tám hay mười chín gì đó. Ảnh là thiên tài, mấy bồ chờ tối nay coi rồi mấy bồ biết!” có hàng người nối đuôi nhau để lấy nước ở góc sân. Harry , Ron và Hermione đứng nối đuôi ngay sau hai người đàn ông hăng hái cãi nhau. trong hai người đó là ông pháp sư rất già mặc bộ đồ ngủ in bóng dài thượt. Người kia ràng là pháp sư của Bộ Pháp Thuật . Ông ta cầm cái quần bằng vải sọc và gần như phát khóc lên được vì cáu tiết: “Ông Archie ơi, làm ơn bận cái đồ này vô . Ông thể nào lung tung trong bộ vó như vậy được, thằng cha Muggle ở ngoài cổng bắt đầu nghi ngờ rồi…” Như ông pháp sư già ương ngạnh : “Tôi mua bộ đồ này ở tiệm Muggle mà. Tụi Muggle vẫn mặc nó có sao đâu!” “Ông Archie ơi, đàn bà Muggle mới mặc thứ đó, chứ đàn ông mặc, họ mặc cái này nè.” Ông pháp sư của Bộ Pháp Thuật phe phẩy cái quần sọc. Nhưng ông già Archie trong công phẫn: “Ta thèm bận đồ đó. Ta thích có chút thoáng đãng quanh riêng tư của mình. Cám ơn.” Tới đây, Hermione thể nào nín cười được nữa, bé đành phải lỉnh ra khỏi hàng, và chỉ khi ông già Archie hứng xong nước và bỏ rồi bé mới quay trở lại. Bây giờ do sức nặng của thùng nước, tụi nó từ từ trở lại con đường băng qua những dãy lều để trở về chỗ cắm trại của mình. Tụi nó gặp những gương mặt quen thuộc ở chỗ này hoặc chỗ kia : đó là tụi học sinh trường Hogwarts xem thi đấu cùng với gia đình chúng: Oliver Wood,cựu đội trưởng đội Quidditch Gryffindor , vừa mới tốt nghiệp năm rồi. Gặp Harry , ta kéo cho bằng được Harry về lều mình để giới thiệu Harry với ba má của , và phấn khởi cho Harry biết là ta vừa mới ghi danh vào đội dự bị của Puddlemere United. Kế đến tụi nó được Ernie Macmillan đón chào. Đó là học sinh năm thứ tư bên nhà Hufflepuff . Và xa thêm chút nữa, tụi nó nhìn thấy Cho Chang, bé rất xinh đẹp chơi trong đội tuyển nhà Ravenclaw với vai trò Tầm thủ. bé vẫy tay và mỉm cười với Harry . Harry làm đổ ọc ra quá chừng nước khi nó vẫy tay lại với bé. Để chặn đứng châm chọc chế giễu của Ron, Harry vội vã chỉ đám đông choai choai mà tụi nó chưa từng gặp bao giờ. Nó hỏi: “Bồ có biết họ là ai ? Tụi nó đâu có học ở trường Hogwarts hả?” Ron : “Chắc là tụi nó học ở trường nước ngoài nào đó. Mình biết có những trường học khác. Nhưng chưa bao giờ được gặp người nào học ở trường khác. Bill có người bạn tâm thư học ở cái trường bên Brazil… Chuyện đó lâu lắm rồi… ảnh muốn du học trong chương trình giao lưu, nhưng mà ba má kham nổi phí tổn. Khi ảnh ảnh thể du học được, người bạn tâm thư của ảnh bực mình và gửi cho ảnh cái nón bị ếm bùa. Cái nón làm cho tai ảnh bị quăn quéo lại.” Harry cười lớn để át ngạc nhiên của nó khi nghe đến những trường pháp thuật khác. Bây giờ nó nhìn thấy quá nhiều đại diện của các quốc tịch trong khu cắm trại, nó nghĩ nó thiệt là ngốc khi cứ tưởng tượng Hogwarts là trường pháp thuật duy nhất. Nó liếc qua Hermione , bé chẳng hề bất ngờ trước cái thông tin đó. Chắc chắn llà bé đọc thấy tin tức về những trường pháp thuật khác ở đâu đó trong cuốn sách nào đó. Cuối cùng khi tụi nó về tới lều nhà Weasley George kêu lên: “Tụi bây gì mà lâu dữ vậy?” Ron đặt ấm nước xuống: “Bị vì gặp mấy người quen. cũng chưa nhóm lửa hả?” Fred : “Ba khoái giỡn với mấy que diêm.” Ông Weasley từ nãy đến giờ có cách chi làm bật ra nổi tia lửa từ đầu que diêm, mặc dù ông cố gắng hết sức. Que diêm quẹt hỏng vương vãi mặt đất khăp xung quanh ông. Trông ông như thể quyết tâm chơi cú quyết định của đời người. “Ối!” Ông la lên khi tìm cách đánh mạnh cái que diêm rồi lập tức vuông tay cho nó rớt xuống trong ngạc nhiên. Harry ân cần : “Bác Weasley , xin bác lại đây.” bé cầm cái hộp diêm trong tay ông, chỉ cho ông cách đánh diêm. Cuối cùng họ cũng nhóm được lửa, và dù vậy họ cũng mất thêm ít nhất tiếng đồng hỗ nữa ngọn lửa mới đủ nóng để nấu chín thức ăn. Tuy nhiên, trong khi chờ đợi có cả đống thứ để xem. Cái lều của họ gần như cắm ngay bên cái có thể như đại lộ của khu đồng trống, và các nhân viên của Bộ Pháp Thuật cứ hối hả lên xuống cái đại lộ đó, thân mật chào ông Weasley khi ngang qua. Ông Weasley cũng cứ liên tục bình phẩm, chủ yếu là để mở mang kiến thức cho Hermione và Harry , chứ đám con cái của chính ông biết quá nhiều về Bộ Pháp Thuật đến nỗi chẳng còn mấy hứng thú nữa. “Đó là ông Cuthbert Mockridge, trưởng Văn phòng Liên lạc với tinh… Đây là ông Gilbert Wimple, ổng làm việc với Ủy ban Bùa nghiệm; ổng bị mọc mấy cái sừng đó mới đây mà thôi… Chào Arnie… Ông Arnold Peasegood, ổng là chuyên viên Lú – thành viên của Đội Giải trừ Tai nạn Pháp thuật, các con cũng biết đấy, và kia là ông Bode và Croaker… họ là chuyên viên Bất khả ngôn…” “Dạ, họ là cái gì ạ?” “Họ thuộc Bộ Bí mật, tối mật, cũng bỉết họ làm cái gì nữa…” Sau cùng, khi lửa đủ nóng để họ có thể bắt đầu luộc trứng và nướng xúc xích Bill , Charlie và Percy sải bước qua cánh rừng về phía họ. Percy to: “Ba ơi, con vừa độn thổ đến. Chà, ngon quá, bữa ăn trưa đây hả?” Mọi người mới ăn được nửa đĩa trứng và xúc xích ông Weasley đứng phắt dậy, vẫy tay chào và toe toét cười với người nhanh về phía họ. Ông Weasley : “Ái chà! Ludo! Nhân vật thời !” Ông Ludo Bagman đương nhiên là nhân vật đáng chú ý nhất mà Harry được gặp tính cho đến lúc này, tính luôn cả ông già Archie bận đồ ngủ in bông. Ông Bagman mặc bộ áo chùng cầu thủ Quidditch dài có đường sọc ngang màu vàng rực và màu đen. Trước ngực ông là bức ảnh vĩ đại. Trông ông giống như người vốn lực lưỡng nhưng bây giờ hơi xuống sắc rồi; áo chùng của ông hơi căng ở chỗ eo bụng, chắc hẳn là vào cái thời mà ông còn chơi cho đội tuyển Ăng-lê ông chưa có cái thùng nước lèo như nay. Mũi ông ta hơi vẹo (Harry nghĩ, có lẽ là bị trái Bludger bay lạc nào đó làm bể) Nhưng đôi mắt xanh, mái tóc vàng cắt ngắn, và vẻ mặt hồng hào của ông lại khiến cho ông trông giống cậu học sinh lớn xác. Ông Bagman vui vẻ gọi: “Chào!” Ông như thể gót chân của ông có gắn lò xo và ràng là ông cao hứng cực kỳ. tới đống lửa trại của nhà Weasley , ông Bagman thở hổn hển: “Chào ông bạn già Arthur ! Ngon lành quá hả? Thiệt là ngày đẹp hết ý! Chúng ta thể đòi hỏi thời tiết hoàn hảo hơn thế này được nữa, đúng ? Tối nay là đêm mây… Và có chút xíu trục trặc nào trong tổ chức… chẳng có đủ chuyện để mà tôi phải ra tay!” Đằng sau ông là đám pháp sư trông phờ phạc bơ thờ hối hả qua, chỉ chỏ chứng cứ ở đằng xa xa của loại lửa pháp thuật xẹt lên những tia lửa tím cao đến bảy thước. Percy vội vã tới trước với hai cánh tay dang ra. Hiển nhiên là việc chấp nhận cái cách mà ông Ludo Bagman điều hành cái bộ của ông vẫn hề ngăn cản việc Percy muốn gây ấn tượng tốt trước ông. Ông Weasley như răng cười: “À… phải, đây là con trai tôi, Percy . Cháu nó vừa mới bắt đầu vào làm việc trong bộ . Còn đây là Fred , à phải, xin lỗi, nó là George , kia mới là Fred , và Bill , Charlie , Ron, con tôi, Ginny ,và hai đứa bạn của Ron: Hermione Granger và Harry Potter.” Ông Bagman tỏ ra chút nghi ngờ gì khi nghe cái tên của Harry , và mắt của ông thực ngay cái liếc nhìn quen thuộc lên cái thẹo trán Harry . Ông Weasley tiếp tục: “Và xin giới thiệu với mọi người, đây là ông Ludo Bagman , các con đều biết ông là ai, chính nhờ ông mà chúng ta mới có được vé tốt như vậy.” Ông Bagman xua tay như thể chuyện đó có đáng gì mà . Ông khua cái gì đo trong túi áo đen sọc vàng của ông, nghe như mớ tiền vàng, hăm hở : “ Arthur , thử tưởng tượng những bất ngờ của trận đấu coi! Roddy Pontner đánh cá với tôi là Bungari ghi điểm trước… Tôi chấp ông ta, bởi vì ba cầu thủ tấn công của Ái Nhĩ Lan là những người mạnh nhất mà tôi từng thấy trong nhiều năm nay… và nhóc Agatha Timms đặt cược nửa phần hùn của mình ở trang trại nuôi lươn để cá là trận đấu kéo dài tuần lễ.” Ông Weasley : “Ôi vậy … để coi… đánh cá đồng Galleon là đội Ái Nhĩ Lan thắng nhé?” Ông Ludo Bagman trông có vẻ hơi thất vọng, nhưng tự chủ lại ngay: “ đồng vàng Galleon hả? Được, được… còn ai muốn cá nữa ?” Ông Weasley : “Tụi nó còn quá , được cờ bạc. Molly ưa…” Bỗng nhiên Fred và George dốc hết tiền trong túi của tụi nó ra, Fred : “Tụi con đánh cá ba mươi bảy đồng Galleon vàng, mười lăm đồng Sickle bạc và ba Knut là đội Ái Nhĩ Lan thắng, nhưng Viktor Krum bắt được trái Snitch . À, và chúng con liệng ra cây đũa phép giả.” Percy rít lên: “Tụi bây được phô bày ra với ông Bagman những thứ rác rưởi nhảm nhí đó.” Nhưng ông Bagman có vẻ gì cho là cây đũa phép là đồ nhảm nhí; ngược lại, vẻ mặt học trò của ông tỏ ra khoái chí hết sức. Ông giựt cây đũa phép tay Fred và vẫy lên tiếng kêu quang quắc. Cây đũa phép liền biến thành con gà nhựa và ông phá ra cười: “Xuất sắc! Lâu rồi tôi chưa từng thấy ai có sức thuyết phục hùng hồn như vầy. Tôi mua cái đó năm đồng Galleon vàng!” Percy sượng cứng trong bộ tịch bất đồng sững sờ. Ông Weasley : “Các con à, ba muốn các con chơi cá cược … Đó là tất cả tiền dành dụm của các con… Má của con…” Ông Ludo Bagman oang oang, tay rung cái túi của ông kêu xủng xoẻng: “Đừng có phá bĩnh cuộc chơi chứ, Arthur ! Tụi nó đủ lớn để biết tụi nó muốn cái gì mà! Cháu đánh cá là đội Ái Nhĩ Lan thắng và Krum bắt được trái banh Snitch phải ? có cơ hội nào đâu, các cậu ơi, chẳng có cơ hội nào… Tôi cho con được bắt … Chúng ta cũng thêm vô năm đồng Galleon cho cây đũa phép tức cười đó, vậy chúng ta …” Ông Weasley nhìn cách bất lực khi ông Ludo Bagman lấy ra cuốn sổ và cây viết lông ngỗng, bắt đầu ghi tên của hai đứa sinh đôi chơi đánh cá. George : “Chơi luôn!” Nó cầm miếng giấy da mà ông Bagman đưa nó, nhét vô trong túi áo chùng của mình. Ông Bagman quay lại với ông Weasley , hớn hỏ hơn bao giờ hết: “ mời tôi tách trà chứ? Tôi kiếm ông Barty Crouch đây. Đối tác Bungari của tôi gây ra nhiều khó khăn, mà tôi chẳng hiểu chút gì những điều ông ta . Barty chắc giải quyết được việc này. Ảnh được khoảng trăm năm chục thứ tiếng phải.” “Ông Crouch hả?” Percy kêu lên, gỡ bỏ ngay cái vẻ bất đồng lạnh nhạt khỏi gương mặt và đeo vào ngay cái vẻ mặt nhăn nhăn tích cực vì hào hứng: “Ông ấy được hơn hai trăm thứ tiếng lận! Nào là tiếng Ngư nhân ngữ, tiếng Lộp ộp ngữ và Quỉ ngữ…” Fred tùy tiện chen vô: “Ai mà chẳng được Quỷ ngữ. Chỉ cần chỉ chỏ và ủn ỉn.” Percy quăng cho Fred cái nhìn cực kỳ khó chịu và tọng thêm cả đống than củi vô đống lửa để cho nước sôi trở lại. Ông Weasley hỏi ông Bagman sau khi ông này ngồi xuống đám cỏ bên cạnh những người khác: “Có tin gì về Bertha Jorkins ?” Ông Bagman cách thoải mái: “Chẳng có chút tăm hơi gì hết. Nhưng mà rồi bả xuất lại thôi… nàng Bertha tội nghiệp… Ký ức như cái vạc lủng mà lại biết phương hướng gì hết. cứ tin lời tôi, bả lạc rồi. Đâu chừng đến tháng mười bả đủng đỉnh vô sở, và cứ tưởng mới tháng bảy mà thôi.” “ nghĩ là đến lúc nên phái ai đó tìm ấy sao?” Ông Weasley dè dặt đề nghị khi Percy đưa cho ông tách trà. Ông Bagman mở to đôi mắt vô tư : “Barty Crouch cứ vậy hoài, nhưng mà chúng tôi thực tình còn ai rảnh trong lúc này. A, phải chi nhắc tiền nhắc bạc linh như nhắc tới ông! Barty!” pháp sư vừa mới độn thổ ra ngay bên đống lửa của họ. Trông ông hoàn toàn trái ngược với ông Bagman ngồi lê la cỏ trong bộ áo chùng cũ. Barty Crouch là người đàn ông đứng tuổi, cao lớn, thẳng đơ, cứng cỏi, mặc bộ com-lê bảnh bao chê vào đâu được và thắt cà vạt đàng hoàng. Đường rẽ ngôi mái tóc của ông ngay đến mức phi tự nhiên, và bôj ria mỏng giống như như bàn chải đánh răng của ông trông ngay ngắn như thể ông tỉa nó bằng cách dùng thước lôga mà đo. Giầy của ông bóng láng sáng ngời. Harry có thể hiểu được ngay tại sao mà Percy thần tượng ông này. Percy là tín đồ của tuân thủ lễ luật cách nghiêm ngặt, và ông Crouch tuân theo qui định về việc ăn mặc như Muggle cách hoàn hảo đến độ hoàn toàn có thể nhầm ông với ông giám đốc nhà băng. Harry còn ngờ là ngay đến dượng Vernon cũng có thể bé cái lầm về ông phù thủy thứ thiệt này. Ông Ludo mặt mày rạng rỡ, vỗ vỗ xuống khoảnh đất bên cạnh, với ông Crouch : “Kéo hơi ‘cỏ’ Barty.” Ông Crouch : “Thôi, cám ơn Ludo.” Trong giọng ông Crouch có chút sốt ruột: “Tôi kiếm khắp nơi. Mấy người Bungari cứ khăng khăng đòi thêm cho họ mười hai chỗ ngồi ở khu thượng hạng.” Ông Bagman : “ ra đó là cái mà họ cứ đòi nằng nặc. Tôi cứ tưởng thằng cha đó đòi mượn cái cặp nhíp chớ. Tiếng thằng chả khó nghe thiệt!” Percy gần như nín thở và khúm núm trong cái cúi mình gần như gập đôi, khiến trông giống hệt gã gù lưng. “Thưa ông Crouch ! Ôngc có muốn dùng tách trà ạ?” Ông Crouch ngước lên nhìn Percy với vẻ hơi ngạc nhiên: “À, vâng… cảm ơn nhé, Weatherby .” Fred và George ngậm cái tách của mình nín cười đến suýt chết ngạt. Percy ửng đỏ cả hai vành tai, nhưng vẫn lăng xăng rót nước pha trà. Đôi mắt sắc của ông Crouch nhìn ông Weasley : “À, tôi cũng có đôi lời muốn với nữa, Arthur à. Ông Ali Bashir gây hấn. Ông ta muốn thương lượng với về việc cấm vận thảm bay.” Ông Weasley thốt ra tiếng thở dài: “Ổng có gửi cú cho tôi về chuyện đó hồi tuần trước. Tôi với ổng rồi và cả trăm lần rồi, rằng theo định nghĩa của Sở đăng ký Vật thể Bùa phép Bị cấm, thảm bay được coi là chế tác của dân Muggle . Nhưng mà ổng có thèm nghe tôi đâu?” Ông Crouch nhận tách trà Percy trao, : “Tôi cũng nghĩ vậy. Ổng rất muốn xuất khẩu thảm qua đây.” Ông Bagman : “Chà, mấy cái thảm đó chẳng đời nào thay thế được chổi thần ở nước này, đúng ?” Ông Crouch : “Ông Ali cho là có chỗ đứng cho thảm bay trong thị trường phương tiện vận chuyển gia đình. Tôi nhớ ông nội của tôi từng có cái thảm hiệu Axminster đủ chỗ cho mười hai người – nhưng mà dĩ nhiên đó là thời trước khi thảm bay bị cấm.” Ông Crouch như thể ông muốn cho ai hiểu lắm về những bậc ông cha tuân thủ luật pháp cực kỳ nghiêm túc của ông. Ông Bagman vui vẻ: “Coi bộ bận rộn dữ à, Barty?” Ông Crouch đáp khô khan: “Tương đối. Tổ chức Khóa cảng khắp năm lục địa đâu phải là công việc gì đáng kể đâu Ludo, Ludo!” Ông Weasley : “Tôi chắc hai ông vui mừng lắm khi vụ này xong?” Ông Ludo Bagman có vẻ kinh ngạc: “Vui mừng hả? biết còn có lúc nào tôi thấy vui hơn lúc này … Tuy vậy cũng hẳn là mình chẳng trông mong cái gì nữa, phải , Barty? Hả? Còn cả đống dịp để tổ chức, hén?” Ông Crouch nhướn mày nhìn ông Bagman : “Chúng ta thỏa thuận thông báo gì hết cho đến khi tất cả các chi tiết…” Ông Bagman gạt lời ông Crouch như gạt đám ruồi vo ve: “Ối, chi tiết! Họ ký rồi, đúng ? Họ thỏa hiệp rồi, chứ gì nữa? Tôi cá với là chẳng mấy chốc nữa là lũ con nít này cũng biết hết; ý tôi là việc đó xảy ra ở trường Hogwarts kia mà…” Ông Crouch đanh giọng, cắt ngang lời ông Bagman : “ Ludo à, cũng biết đấy, chúng ta cần đến gặp những người Bungari . Cảm ơn tách trà của cậu nhé, cậu Weatherby .” Ông đưa trả lại tách trà chưa hề uống cho Percy và chờ ông Bagman đứng dậy. Ông Bagman gượng đứng lên, uống nốt trà trong tách của mình, những đồng tiền vàng vui vẻ kêu leng keng trong túi áo của ông. Ông : “Hẹn gặp lại tất cả quí vị. Quí vị ngồi khu thượng hạng chung với tôi… Tôi là người bình luận trận đấu đó nha!” Ông Bagman vẫy tay chào, ông Crouch gật đầu cộc lốc, và cả hai độn thổ tàng hình. Fred hỏi ngay lập tức: “Ba ơi, sắp có chuyện gì xảy ra ở trường Hogwarts vậy ba? Họ về chuyện gì vậy?” Ông Weasley mỉm cười: “Các con sớm biết thôi.” Percy giọng nguyên tắc: “Đó là thông tin được bảo mật, cho tới khi đúng thời điểm thích hợp Bộ Pháp Thuật quyết định tiết lộ. Ông Crouch hoàn toàn đúng khi cho tiết lộ tin tức đó.” Fred kêu: “Ôi, nín giùm , Weatherby !” Đến xế chiều khí náo nức dâng lên trong khắp khu vực cắm trại, y như đám mây sờ thấy được. Vào lúc hoàng hôn, khí mùa hè tĩnh lặng dường như cũng run lên cùng mong ngóng, và khi bóng tối trải thành tấm màn, chụp lên hàng ngàn phù thủy pháp sư nôn nóng chờ đợi, chẳng còn chút xíu dấu vết nào của ngụy trang giả dạng Muggle nữa: Bộ Pháp Thuật dường như chịu thua cái điều thể tránh được và thôi bắt dẹp những biểu hiển của pháp thuật rành rành ra ở khắp mọi nơi. Mấy người bán hàng cứ độn thổ lên ở mỗi tấc đất, tay bưng những cái khay hay đẩy những chiếc xe đầy những món hàng vô cùng kỳ dị. Có những cái nơ hoa hồng tỏa sáng – màu đỏ cho cổ động viên Bungari , màu xanh lục cho cổ động viên đội Ái Nhĩ Lan – và biết gào lên tên của các cầu thủ. Có những cái nón chóp nhọn màu xanh lá trang trí bằng những nhánh cỏ ba lá; còn khăn quàng Bungari được trang hoàng bằng hình những con sư tử biết rống thiệt. Cờ của cả hai nước khi phất phơ là phát ra quốc thiều của nước mình. Có những mô hình chổi thần Tia Chớp xíu nhưng mà cũng biết bay, và những bộ sưu tập chân dung các cầu thủ danh tiếng, những cầu thủ này tản bộ ra khỏi khung hình dạo chơi lòng bàn tay người ta và làm điệu làm bộ. Khi cùng Harry và Hermione dạo qua những người bán hàng rong để mua quà kỷ niệm, Ron : “Mình dành dụm tiền túi suốt mùa hè cho dịp này đây.” Mặc dù Ron mua cái nón cỏ có ba lá biết khiêu vũ và cái nơ bông hồng xanh lục, nó cũng mua cả hình của Viktor Krum , Tầm thủ của đội Bungari . Hình chàng Krum tí hon cứ tới lui lòng bàn tay của Ron, cau có nhìn cái nơ hồng màu xanh lục nằm phía ta. “Chà. Coi mấy thứ kia kìa!” Harry kêu lên, hấp táp tới cái xe đẩy tay chở đầy cái giống như ống dòm bằng đồng, nhưng lại được bao phủ bằng đủ loại mấu và nút hết sức kỳ dị. Tay phù thủy bán hàng rong rao to: “Ống dòm huyền bí đây! Có thể quay lại cảnh qua… có thể làm chậm lại diễm tiến… và có thể nhá lên từng cảnh nếu cần. Mại dô… Mười Galleon cái.” Ron ngó cái ống dòm cách thèm muốn, chỉ vô cái nón cỏ ba lá nhảy múa mà : “Ước gì hồi nãy mình đừng có mua cái đồ quỷ này!” Harry rành mạch với lão phù thủy bán hàng: “Bán cho ba cặp ống dòm.” Ron đỏ mặt lên: “Đừng… đừng làm vậy.” Ron luôn luôn rất nhạy cảm về chuyện Harry – người được thừa kế của cha mẹ gia tài nho - luôn luôn có nhiều tiền hơn nó. Harry dúi cái ống dòm vô tay Ron và Hermione , : “Đừng ngại, mấy bồ nhận được món quà Giáng sinh nào của mình nữa đâu,trong chừng mười năm tới.” Ron nhe răng cười: “Cũng được .” Hermione : “Ôi, cám ơn nhiều lắm nha. Để mình mua mấy tờ chương trình vậy, coi kìa…” Túi tiền của tụi nó coi bộ hổng rồi, tụi nó trở lại chỗ dựng lều. Bill , Charlie , và Ginny cũng chơi đùa với mấy cái nơ hoa hồng xanh lục, còn ông Weasley cầm cây cờ Ái Nhĩ Lan . Fred và George chẳng có món đồ chơi nào cả, bởi vì họ đưa cho ông Bagman tất cả số vàng của họ để cá cược rồi. Và rồi tiếng cồng ngân nga, trầm sâu vang lên từ đâu đó bên kia cánh rừng. Lập tức lồng đèn xanh và lồng đèn đỏ bừng cháy sáng các ngọn cây, soi tỏ con đường dẫn đến sân đấu. Ông Weasley trông hồi hộp háo hức như bất cứ đứa nào trong đám trẻ. Ông : “Tới giờ rồi! Chúng ta thôi!”
Chương 8 Cúp Quidditch thế giới Nắm chặt trong tay những thư mà mình vừa mua được, ông Weasley dẫn đầu, cả đám trẻ theo sau, mọi người hối hả vô cánh rừng, con đường mòn được chiếu sáng bằng những ngọn đèn lồng. Họ có thể nghe thanh của hàng ngàn người di chuyển chung quanh, nào tiếng cười tiếng , tiếng vỗ vai, bắt tay, và cả tiếng hát. khí náo nức như điên truyền lan khắp nơi; và Harry thể nào nhịn nổi toe toét cười. Họ xuyên qua cánh rừng khoảng hai mươi phút, lớn tiếng chuyện trò và đùa cợt nhau, cho đến khi đến được bên kia cánh rừng và nhận thấy mình đứng trong bóng phủ của sân vận động siêu vĩ đại. Mặc dù Harry chỉ thấy được phần của những bức tường vàng hùng vĩ vây quanh sân vận động, nó cũng dám chắc bên trong sân vận động đủ rộng để cất cỡ mười cái nhà thờ lớn. Nhận thấy vẻ kinh ngạc gương mặt Harry , ông Weasley giải thích: “ trăm ngàn chỗ ngồi! lực lượng năm trăm phù thủy công tác ở Bộ Pháp Thuật làm ròng rã cả năm trời để xây dựng cái sân vận động này.Mỗi tấc mỗi phân ở đây đều được ếm bùa đuổi Muggle . Suốt cả năm, cứ mỗi khi có dân Muggle nào lảng vảng đâu đó gần đây, họ bỗng nhiên nhớ ra cái hẹn khẩn cấp nào đó và phải lập tức quay về ngay… Phước cho họ.” Ba tiếng cuối, ông Weasley thêm vô cách khoái trá. Ông dẫn đầu đám trẻ về phía cửa ra vào gần nhất. Ở đó cũng chen chúc đám phù thủy và pháp sư hò hét. phù thủy của Bộ Pháp Thuật đứng ngay cổng kiểm soát vé và : “Ghế đầu tiên! Khán đài Danh dự! Cứ thẳng lên cầu thang, Arthur , và cứ lên cao tới hết mức luôn.” Cầu thang vào sân vận động được trải tấm thảm màu tím sẫm. Đám nhà Weasley hòa cùng đám đông trèo lên, qua khỏi cửa đám đông tản ra, về các khu khán đài ở bên trái hoặc bên phải. Đám Weasley cứ tiếp tục trèo lên cao, và cuối cùng họ lên tới đỉnh cầu thang để đến khu vực dành riêng khôn lớn lắm, nằm biệt lập ở bị trí cao nhất của sân vận động, ngay chóc chính giữa khoảng cách giữa các cột gôn bằng vàng của hai đội. Có khoảng hai chục cái ghế sơn son thếp vàng đặt thành hai hàng trong khu vực này, Harry cùng đám Weasley ngồi đầy hết hàng ghế đầu, nó cúi xuống nhìn cái cảnh trí mà nó bao giờ có thể tưởng tượng ra có cái gì tương tự được như vậy hết. trăm ngàn phù thủy và pháp sư tới chỗ ngồi của họ,những chỗ ngồi này nhô lên cao chung quanh sân đấu hình bầu dục. Mọi thứ tràn ngập trong loại ánh sáng vàng óng huyền ảo, ánh sáng đỏ dường như tỏa ra từ chính cái sân vận động. Từ vị trí cao của Harry , nó thấy sân đấu phẳng phiu và mượt mà. Ở mỗi đầu sân đấu đều có ba cột gôn bằng vàng, cao mười sáu thước rưỡi. Ngay bên phải Harry , gần như ngang tầm mắt nó là tấm bảng cực kỳ lớn. Những dòng chữ vàng cứ chạy ngang qua tấm bảng như thể có bàn tay của người khổng lồ vô hình viết vội tấm bảng để rồi lại bôi . Chăm chú ngó tấm bảng đó, Harry nhận thấy tấm bảng phát ra những dòng chữ quảng cáo ngang qua sân đấu: Chai Xanh: cây Chổi Thần Cho Tất cả mọi gia đình – an toàn, đáng tin, và có Còi chống trộm thiết kế bên trong.. Thuốc tẩy vết bẩn nhiệm mầu đa dụng của bà Skower: Đau, tì vết! Thời trang pháp sư ngày hội = London, Paris, Hogsmeade… Harry dứt mắt khỏi mấy bảng hiệu đó để ngoảnh lại nhìn ra đằng sau, xem coi những ai ngồi chung khán đài danh dự với tụi nó. Cho tới lúc này các ghế vẫn còn trống, ngoại trừ sinh vật xíu ngồi ở cái ghế thứ hai tính từ đầu kia của hàng ghế sau lưng Harry . Cái sinh vật đó, chân cẳng ngắn ngủn đến nỗi chúng chìa ra trước cái ghế cao, và y quấn quanh mình cái khăn trải bàn uống trà, trông lùng thùng như khăn choàng ngoài của những người La Mã cổ đại. Cái sinh vật đó giấu mặt vào hai bàn tay, nhưng hai cái tai dài và nhọn như tai dơi ấy trông sao mà cực kỳ quen… Harry ngờ ngợ, gọi: “Dobby?” Cái sinh vật xíu đó ngẩng nhìn lên và duỗi những ngón tay ra, để lộ hai con mắt nâu to cồ cộ và cái mũi có hình dạng và kích thước chính xác của trái cà chua bự. Đó phải là Dobby, nhưng đó chắc chắn là con gia tinh như Dobby, kẻ từng là bạn của Harry. Chính Harry giúp Dobby thoát khỏi chủ cũ của nó là gia đình Malfoy. Qua kẽ hở giữa mấy ngón tay, con gia tinh kêu lên the thé với giọng tò mò: “Có phải ngàu vừa gọi tôi là Dobby ?” Giọng của con gia tinh này cao vút, con hơn cả giọng trước đây của Dobby , vốn là giọng rít lên eo éo, nghe , run run. Harry ngờ rằng đó hẳn là giọng nữ, mặc dù đối với gia tinh điều này thiệt là khó phân biệt. Ron và Hermione cũng xoay mình ghế ngồi quay lại nhìn. Mặc dù hai đứa đó nghe Harry rất nhiều về Dobby nhưng tụi nó chưa hề được gặp Dobby bao giờ. Ngay cả ông Weasley cũng ngoái nhìn cách thích thú. Harry với con gia tinh: “Xin lỗi nha, tôi nhầm bạn với người quen cũ.” Con gia tinh thốt lên những lời có vực cao nghe eo éo: “Nhưng mà thưa ngài, tôi cũng có biết Dobby nữa mà.” Con gia tinh vẫn che mặt bằng bàn tay, như thể bị ánh sáng làm lóa mắt, mặc dù khán đài danh dự cũng được chiếu đèn sáng cho lắm. “Thưa ngài, tên tôi là Winky , và quí danh của ngài…” Đôi mắt nâu đen của con gia tinh mở lớn bằng cỡ cái dĩa khi nó nhìn thấy cái thẹo trán của Harry : “Ngài chắc hẳn là Harry Potter!” Harry : “Phải, chính tôi đây.” Con gia tinh hơi hạ bàn tay xuống tí, vẻ mặt nó hết sức kinh ngạc sửng sốt: “Thưa ngài, Dobby luôn miệng về ngài!” Harry hỏi: “Vậy hả? Được tự do rồi bạn ấy sống ra sao?” Winky lắc đầu: “A, thưa ngài… , ôi, thưa ngài, tôi chẳng có ý gì bất kính đâu, thưa ngài, nhưng tôi hổng chắc là khi ngài giải phóng Dobby là ngài làm được việc tốt lành cho Dobby đâu, thưa ngài.” Harry hơi bất ngờ: “Sao vậy? Có gì ổn với bạn ấy hả?” Winky buồn bã : “Thưa ngài, tự do tiêm nhiễm vô đầu của Dobby . Mà tư tưởng này nọ vượt qua thân phận của Dobby , thưa ngài. Đâu có thể kiếm được địa vị nào khác đâu, thưa ngài.” Harry hỏi: “Sao lại ?” Winky hạ thấp giọng tới nửa quãng tám, khiến giọng trở nên thào: “Thưa ngài, Dobby đòi người ta phải trả lương cho công việc nó làm!” Harry ngơ ngác: “Trả lương hả? Ừ, phải trả lương cho bạn ấy chứ?” Winky hoảng kinh hồn vía khi nghe tới ý tưởng đó, vội khép mấy ngón tay lại để che giấu gương mặt của mình. Con gia tinh ấy bằng giọng the thé bị nghẹn lại: “Thưa ngài, gia tinh có lương bổng gì hết! , , . Tôi với Dobby : “Dobby à, kiếm gia đình tử tế nào đó mà ổn định lại .” Nhưng thưa ngài, Dobby còn bày ra đủ loại trò tinh nghịch, thiệt là ra tư cách gia tinh chút nào. Tôi , Dobby , cứ nhong nhỏng quậy như vầy trước sau gì cũng bị ra trước bộ Chỉnh đốn và Kiểm soát Sinh vật Huyền bí, như bất kỳ con tinh tầm thường nào đó.” Harry : “Ở, cũng đến lúc phải cho bạn ấy vui chơi thỏa thuê chớ?” Winky nghiêm giọng với Harry , hai bàn tay vẫn bưng kín khuôn mặt: “Gia tinh được phép vui chơi, Harry Potter à. Gia tinh phải làm những gì mà chủ nhân sai bảo. Như tôi đây, tôi đâu có thích ngồi cao nhất nào đâu, ngài Harry Potter…” Winky liếc mắt về phía rìa khán đài và nén giọng xuống: “…nhưng ông chủ phái tôi đến khán đài danh dự tôi phải đến thôi, thưa ngài.” Harry cau mày: “Nhưng mà nếu bạn thích ngồi cao tại sao ông ấy lại phái bạn đến đây?” Winky ngoẹo đầu sang chỗ trống bên cạnh, : “Ông chủ… ông chủ muốn tôi giữ chỗ cho ông ấy chỗ ngồi, thưa ngài Harry Potter. Ông chủ bận lắm. Winky chỉ ước ao được trở về lều cảu ông chủ, Harry Potter à, nhưng chủ sai bảo điều gì Winky phải làm thôi. Winky là gia tinh ngoan mà.” Con gia tinh lại lấm lét nhìn ra bìa khán đài với vẻ sợ hãi và lại giấu biệt cả đôi mắt. Harry quay lại với những người trong nhóm của nó.. Ron rù rì hỏi: “Vậy ra đó là con gia tinh hả? Tụi nó kỳ cục quá hén?” Harry nhiệt thành : “Dobby còn kỳ cục hơn nữa kìa.” Ron lấy mấy cái ống dòm ra và bắt đầu kiểm tra. Nó dòm xuống đám đông phía dưới sân, ở cả hai phía của sân vận động. “Dễ sợ!” Nó vừa vừa vặn cái nút xem lại ở bên cái ống dòm. “Mình có thể làm cho cái thằng cha dưới kia ngoáy mũi ngoáy mũi lại… rồi lại ngoáy mũi nữa…” Lúc đó Hermione hăm hở đọc lướt qua tấm chương trình bọ nhung và viền tua rua. bé đọc to: “Trước trận đấu có cuộc trình diễn phước thần và linh vật của các đội.” Ông Weasley : “Chà, cái đó luôn luôn đáng xem à! Các con biết các đội quốc gia đem tới đây những linh vật ở xứ sở của họ để trình diễn phô trương.” Lô khán đài thượng hạng dần dần có thêm bốn người vô ngồi. Ông Weasley cứ phải bắt tay với những người ràng là những phù thủy rất ư quan trọng. Percy cứ đứng dựng lên hoài đến nỗi trông như thể ráng ngồi lưng con chim ấy. Khi đích thân ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật , ông Corneilius Fudge, đến , Percy cúi chào thấp đến nỗi cặp kiếng của rớt ra và bể tan tành. Percy bối rối quá, dùng cây đũa phép hàn cặp kiếng lại, rồi sau đó đành ngồi yên tại chỗ, quẳng cái nhìn đố kỵ ghen tức về phía Harry , vì nó được ông Fudge chào thân mật như bạn cố tri. Ông Fudge và Harry từng gặp nhau trước đây, và ông Fudge bắt tay Harry thân thiết như cách người cha bắt tay con, hỏi nó khỏe , và giới thiệu nó với những phù thủy và pháp sư ngồi ở hai bên. Ông to với ông Bộ trưởng Bungari : “Ông biết chứ, đây là Harry Potter.” Ồng bộ trưởng Bungari mặc bộ áo chùng lộng lẫy bằng nhung đen viền vàng và có vẻ gì hiểu được tới chữ tiếng . Ông Fudge ra sức minh họa: “Harry Potter… Chèn ơi… Ông biết chứ… ông biết đây là ai mà… thằng bé sống sót qua cuộc tấn công của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy … ông biết nó là ai mà…” Vị pháp sư Bungari đột nhiên phát ra cái thẹo trán Harry và bắt đầu chỉ chỏ vào đó mà lắp bắp cách hào hứng và ồn ào. Ông Fudge chán ngán với Harry : “Rốt cuộc ông cũng hiểu ra. Bác giỏi lắm cái vụ ngoại ngữ này; bác cần đến Barty Crouch trong những loại việc như vầy. À, bác thấy con gia tinh của ổng giữ chỗ cho ổng kìa… cũng tốt, mấy tay Bungari khó chịu này cứ khăng khăng nằn nì đòi những chỗ tốt nhất… A, Lucius kìa!” Harry , Ron và Hermione lập tức quay đầu lại. Mấy người len lách dọc theo hàng ghế thứ hai để đến ba ghế hãy còn trống ngay đằng sau lưng ông Weasley , chẳng ai khác hơn là ông chủ cũ của Dobby cựu gia tinh: Lucius Malfoy và cậu quí tử: Draco Malfoy; còn người đàn bà Harry đoán là bà má của Draco. Harry và Draco Malfoy trở thành hai kẻ thù địch từ khi tụi nó gặp nhau chuyến xe lửa đầu tiên đến trường Hogwarts . Là thằng bé xanh xao có bộ mặt nhọn hoắt và mái tóc vàng bạch kim, Draco giống y chang như cha nó. Má nó cũng tóc vàng, cao và mảnh khảnh, lẽ ra trông bà cũng đẹp lắm nếu như bà đừng có đeo cái bộ mặt khinh khinh như thể dưới mũi bà có mùi có mùi gì khó chịu lắm ấy. Ông Malfoy giơ tay ra khi bước tới gần ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật : “À, chào ông Fudge . Ông khỏe chứ? Tôi chắc ông chưa gặp vợ tôi, đây là bà Narcissa. Và con trai tôi, Draco .” Ông Fudge mỉm cười và cúi chào bà Malfoy: “Và xin phép cho tôi được giới thiệu quí vị với ông Oblansk… Obalonsk.. ông… Ơ, ổng là Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Bungari , và ổng hiểu tới từ mà tôi , nhưng đằng nào cũng sao. Và để tôi xem còn ai nữa… tôi chắc ông biết gia đình Weasley chứ?” Đó là giây phút căng thẳng. Ông Weasley và ông Malfoy nhìn nhau khiến cho Harry nhớ lại mồn lần cuối cùng mà hai người đó đối diện nhau. Chuyện xảy ra trong tiệm sách Phú quý và Cơ Hàn, hai người choảng nhau trận ác liệt. Đôi mắt xám lạnh của ông Malfoy quét qua mặt ông Weasley , rồi lướt lên đảo xuống hàng ghế. Ông : “Chu choa, ông phải bán tống bán tháo cái gì để mua vé ngồi ở khán đài danh dự hả Arthur ? Chứ nhà ông làm gì có đủ ngần ấy tiền hả?” nghe , ông Fudge : “ Arthur à, ông Lucius vừa đóng góp rất hào phóng cho bệnh viện Thánh Mungo chuyên trị Thương tật và Tệ nạn đó. Bữa nay ổng là khách mời của tôi.” Ông Weasley giọng được thoải mái lắm: “Hay… hay lắm…” Mắt ông Malfoy nhìn về phía Hermione . bé hơi ửng đỏ tí, nhưng quả quyết nhìn lại ông ta. Harry biết tỏng điều gì khiến cho môi của ông Malfoy cong cớn lên như vậy. Gia đình Malfoy luôn tự hào là phù thủy thuần chủng; cách khác họ coi bất cứ ai thuộc con cháu dân Muggle, như Hermione, đều là hàng thứ dân, là hạ cấp so với họ. Tuy nhiên, ngay dưới mũi của bộ trưởng Bộ Pháp Thuật ông Malfoy cũng dám hé răng gì. Ông khinh khỉnh gật đầu với ông Weasley và tiếp tục tới chỗ ngồi của ổng. Draco ném cho Harry , Ron và Hermione ánh mắt khinh bỉ, quay mặt lại nhìn xuống sân đấu. Ron : “Đồ bỉ ổi!” Ngay lúc đó ông Ludo Bagman xông vô khán đàu danh dự. Ông : “Mọi người sẵn sàng cả rồi chứ?” Gương mặt tròn quay của ông rạng rỡ như tảng phômai Edam. “Thưa ông Bộ trưởng… bắt đầu được chưa ạ?” Ông Fudge cách thoải mái: “Khi nào thấy bắt đầu được cứ bắt đầu, Ludo à.” Ông Bagman vung cây đũa phép của ông lên, chĩa ngay vô cổ họng của ông và : “Sonorus!” (Nghĩa là :” vang!”) Và rồi ông bắt đầu , át cả tiếng gầm vang rung trời chuyển đất phát ra từ cái sân vận động chật kín phù thủy và pháp sư. Giọng của ông Bagman vang vọng bên tiếng hò reo của đám đông, dội lên từ mọi góc của các khán đài. “Thưa quí bà và quí ông… Xin được chào mừng! Chào mừng trận chung kết Cúp Quidditch Thế Giới lần thứ bốn trăm hai mươi hai!” Khán giả hò reo và vỗ tay. Hàng ngàn cây cờ vẫy phất. huyên náo lại càng huyên náo hơn khi hàng loạt khúc quốc thiều cùng vang lên, thanh xuôi ngược chõi nhau. Cái bảng khổng lồ đối diện khán đài danh dự được lau sạch đến cái quảng cáo cuối cùng (Đậu Các Vị hiệu Bertie Bott – Mỗi Miệng đầy kẹo là cả cuộc đánh Liều!) Và lúc này ra bảng: BUNGARI : 0, ÁI NHĨ LAN : 0 “Và bây giờ, cần vòng vo tam quốc nữa, cho phép tôi giới thiệu Các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Bungari !” Từ bên phải của khán đài, nơi ngồi kín rịt những cổ động viên khoác áo đỏ tươi, vang lên tiếng hò reo cổ vũ như sấm rền. Ông Weasley chồm tới trước ghế ngồi: “Ba thắc mắc biết họ đem tới cái gì… Aaaa!” Bỗng nhiên ông cới phắt cặp kiếng ra và hấp tấp chùi nó vô tấm áo chùng của mình: “Tiên nữ!” “Tiên nữ là cái gì vậy bác?” Nhưng câu hỏi của Harry được trả lời ngay khi hàng trăm tiên nữ lướt ra sân cỏ. Tiên nữ là… phụ nữ, những phụ nữ đẹp nhất mà Harry chưa từng được thấy bao giờ… chỉ có điều họ phải… thể là… người. Điều này làm cho Harry thắc mắc lát khi nó cố gắng suy đoán xem tiên nữ chính xác có thể là cái gì; cái gì làm thành làn da trông như ánh trăng chiếu sáng mượt mà, hay mái tóc bạch kim bay phất phơ đằng sau họ khi có chút gió nào… Nhưng khi nhạc trỗi lên, Harry thôi ngay nỗi băn khoăn rằng đó phải là người… Thực ra, nó thôi băn khoăn về hết thảy mọi thứ cõi đời. Các tiên nữ bắt đầu khiêu vũ, và đầu óc Harry hoàn toàn ngây ra cách đê mê hạnh phúc. Tất cả thế giới này giờ chỉ còn điều đáng bận tâm là thưởng ngoạn vũ khúc của các tiên nữ, bởi vì nếu các tiên nữ mà ngừng nhảy múa, chắc chắn là có những điều khủng khiếp xảy ra… Và khi các tiên nữ múa càng nhanh lúc càng nhanh, những ý tưởng điên rồ hình thành mập mờ trong đầu Harry bắt đầu xúi giục nó. Harry muốn làm cái gì đó, ấn tượng, ngay bây giờ. Có vẻ như ý tưởng nhảy từ khán đài xuống sân vận động là sáng kiến hay ho… nhưng mà nhảy như vậy chưa chắc thiệt hay. “Harry , bồ làm gì đó?” Giọng của Hermione nghe như vọng lại từ nơi đâu xa lắm. nhạc ngừng. Harry chớp mắt. Nó đứng dậy, chân đặt thành chắn của khán đài. Bên cạnh nó, Ron đông cứng trong tư thế trông như thể sắp sửa lao xuống từ tấm ván nhún ở bể bơi. Tiếng kêu la tức giận vang lên khắp sân vận động. Đám đông chẳng muốn các tiên nữ bỏ chút nào hết. Harry cũng hùa theo mọi người. Dĩ nhiên bây giờ nó cũng muốn ủng hỗ đội Bungari , và nó ngờ ngợ tự hỏi tại sao mình lại cài cái huy hiệu cỏ ba lá màu xanh to tướng kia lên ngực áo. Cùng lúc đó, Ron cũng lơ đãng bứt bứt mấy cái cỏ ba lá cái nón của mình. Ông Weasley hơi mỉm cười chồm qua Ron và đoạt cái nón khỏi tay nó. Ông : “ lát nữa khi đội Ái Nhĩ Lan trình diễn con lại muốn có cái nón đó cho coi.” “Hả?” Ron há hốc miệng ra, mắt vẫn còn đờ đẫn ngó các tiên nữ đứng xếp thành hàng dọc bên kia sân đấu. Hermione chắt lưỡi om sòm. bé nhổm dậy kéo Harry ngồi xuống ghế, : “Thiệt tình!” Tiếng của ông Bagman lại rống lên: “Và bây giờ, xin quí vị vui lòng giơ đũa phép của quí vị lên trung. Mời các linh vật của đội tuyển quốc gia Ái Nhĩ Lan trình diễn!” Tiếp liền theo đó, dường như có sao chổi vĩ đại màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay vòng quanh sân vận động rồi chẻ ra thành hai sao chổi hơn, mỗi cái quét mạnh về phía các cột gôn ở hai đầu sân đấu. cầu vồng thình lình bắc ngang qua sân vận động, nối hai quả cầu ánh sáng với nhau. Đám đông xuýt xoa hết ÔÔÔÔÔÔ đến AAAAAA như thể chiêm ngưỡng lễ đốt pháo bông vậy. Bây giờ cái cầu vồng mờ và hai trái cầu sáng của hai sao chổi lại hiệp thành và lớn thêm lên; chúng hình thành cái vòm ba lá lung linh, và cái vòm này dâng cao lên bầu trời xong bay vủt qua các khán đài. Từ cái vòm xanh biếc ấy dường như rơi xuống cái gì đó giống như cơn mưa vàng óng ánh… Khi cái vòm ba lá bay qua khán đài danh dự, những đồng vàng trút xuống như mưa rào, dội vào đầu khán giả và ghế ngồi của họ. Ron hét: “Tuyệt vời!” Liếc nhìn lên cái vòm ba lá, Harry nhận ra cái đó thực ra được hình thành bởi hàng ngàn con người râu rậm tí hon, mặc áo vét đỏ và mỗi người cầm ngọn đèn cũng tí hon màu vàng kim hoặc xanh lá . Ông Weasley lẫn trong tiếng vỗ tay dữ dội vang rần của đám đông: “Quỷ râu rậm!” Nhiều người trong đám đông vẫn còn giành nhau và lùng sục dưới ghế của họ để lượm những đồng tiền vàng. Ron lượm được bụm vàng, bỏ vô tay Harry, : “Đây nè! Trả lại bồ tiền mua cái ống dòm huyền bí nè! Vậy là Giáng sinh bồ phải mua quà cho mình đó nha. Ha ha!” Cái vòm ba lá vĩ đại tản ra, những con quỷ râu rậm tí hon đáp xuống sân cỏ, phía đối diện với những tiên nữ, rồi họ ngồi đó vắt chân hình chữ ngũ mà quan sát trận đấu. “Và bây giờ, thưa quí bà và thưa quí ông, xin nồng nhiệt chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Bungari ! Và đây! Dimitrov!” người mặc áo đỏ tươi, cỡi chổi thần, di chuyển nhanh đến nỗi chỉ thấy xẹt cái từ cổng ra vào xa tuốt bên dưới phóng vút vô sân đấu. Cổ động viên của đội Bungari bùng lên tràng vỗ tay như điên và gào: “Ivanova!” cầu thủ mặc áo đỏ thứ hai phóng vô sân đấu. “Zograft! Levski~! Vulchanov! Volkov! Vàààààààaaaaa Krum!” Ron gào lên: “ ta đó! ta kìa!” Nó dùng ống dòm huyền bí theo dõi Krum , Harry cũng mau mắn chú mục vô cái ống dòm của nó. Viktor Krum ốm nhách, đen thui, da bủng xì, lại có cái mũi khoằm và cặp lông mày đen dày. Trông ta giống như con chim săn mồi quá bự. Thiệt khó mà tin là ta chỉ mới có mười tám tuổi. “Và bây giờ, xin chào mừng đội tuyển Quidditch Quốc gia Ái Nhĩ Lan !” Ông Bagman tiếp tục gào: “Xin giới thiệu: Connolly! Ryan! Troy! Muller! Moran! Quigley! Vààààaaaaa… Lynch!” Bảy cái bóng mờ xanh lá xẹt vào sân vận động; Harry vặn cái nút bên hông cái ống dòm huyền bí của nó để nhìn chậm lại các cầu thủ. Nó thấy chữ “Tia Chớp “ mỗi cây chổi thần mà các cầu thủ cỡi, và nhìn thấy tên của họ, thêu bằng chỉ bạc lưng áo. “Và đây, trọng tài của chúng ta, người thực hành trình xa xôi từ tận Ai Cập đến đây, xin giới thiệu: Pháp sư chủ tịch của hội Quidditch Quốc tế, ông Hassan Mostafa!” pháp sư thó, da bọc xương, đầu sói sọi nhưng lại có bộ ria đáng mặt đối thủ với bộ ria của dượng Vernon , và mặc áo chùng toàn màu vàng để hài hòa với toàn cảnh sân vận động. Ông ta sải bước ra sân đấu. cái còi bằng bạc thòi ra dưới bộ ria rậm rạp của ông, và cái thùng gỗ to được ông kẹp dưới nách, nách kia của ông kẹp cây chổi thần. Harry vặn cái nút tốc độ bên hông cái ống dòm cho trở lại nhịp bình thường, quan sát cận cảnh ông Mostafa trèo lên cây chổi thần và đá cái thùng gỗ cho mở ra – Bốn trai banh bung ra phóng lên trung: trai Quaffle màu đỏ chói, hai trái Bludger đen, và trái banh tí hon Snitch bằng vàng, có cánh (Harry chỉ kịp thấy nó trong nháy mắt nó biến mất rồi) Với tiếng còi sắc đanh, Mostafa vọt lên trung theo mấy trái banh. Ông Bagman gào lên: “Họ VỌT lên rồồồồiiii. Và Muller có banh! Troy! Moran! Dimitrov! Banh trả về cho Muller! Troy! Levski! Moran!” Đó là trận Quidditch mà Harry chưa từng được xem từ xưa đến nay. Nó ấn chặt cái ống dòm vô cặp mắt kiếng, chặt đến nỗi cái gọng kiếng cắt vô sống mũi đau đớn. Tốc độ của các cầu thủ thiệt tình thể tin nổi. Các truy thủ quẳng trái Quaffle vào nhau nhanh đến nỗi ông Bagman chỉ có đủ thời gian để hét lên tên của họ mà thôi. Harry lại phải lần nữa xoay cái nút nhìn chậm bên phải cái ống dòm, ấn cả vào nút Nhìn-từng-cảnh ở phía ống dòm, và nó lập tức được xem những động tác chậm rãi, trong khi những nét chữ tía lung linh nhá ngang qua ống kính và thanh của đám đông dội inh inh vô màng nhĩ. Harry vừa đọc hàng chữ CƠ CHẾ TẤN CÔNG ƯNG THỦ vừa theo dõi ba truy thủ Ái Nhĩ Lan bay vù vù sát bên nhau, Troy ở chính giữa, hơi nhích tới trước hơn Mullet và Moran tý, ở thế lấn sân đội Bungari . Kế đến là THỦ ĐOẠN KHIÊU KHÍCH nhá lên, sau đó là Troy vượt lên và thảy trái Quaffle cho Moran. trong những tấn thủ của Bungari lả Volkov vất vả gạt mạnh trái Bludger bay tới bằng cây gậy của , tống nó sang cản lối Moran; Moran chuồi người né được trái Bludger và thả trái Quaffle ra; Levski lao ngay xuống dưới để chụp lấy nó… Ông Bagman gào lên: “Troy Làm Bàn!” Toàn sân vận động rung chuyển khi tiếng vỗ tay và hò hét bùng nổ. “10 – 0 . điểm cho Ái Nhĩ Lan !” Qua cái ống dòm huyền bí của mình, Harry ngơ ngác nhìn quanh, nó hét lên: “Cái gì? Levski vừa mới bắt được trái Quaffle mà!” Hermione nhảy múa mừng vui và vung vẩy hai tay trung khi Troy bay vòng vinh quang quanh sân vận động. bé hét: “Harry ! Nếu bồ chịu theo dõi trận đấu ở tốc độ bình thường bồ bỏ lỡ mất nhiều thứ cho coi!” Harry ngước nhìn quanh qua đỉnh ống dòm huyền bí và thấy mấy con quỷ râu rậm tí hon ngồi chầu rìa coi cọp bên lề sân đấu lại bay hết lên trời và kết thành cái hình lá-chụm-ba lung linh vĩ đại. Bên kia sân đấu, các tiên nữ nhìn theo đám quỷ râu rậm cách dỗi hờn. Nổi quạu với chính mình, Harry vặn cái nút tốc độ trở lại mức bình thường khi trận đấu tiếp tục. Trình độ Quidditch của Harry đủ để cho nó nhận thấy tài nghệ của các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan là siêu quần. Họ chơi nhịp nhàng như thể nhất quán, chuyển động của họ hết sức ăn rơ với nhau, đến nỗi Harry có cảm tưởng rằng họ có thể đọc được ý nghĩ của nhau khi phân chia vị trí giữa họ, và cái nơ hoa hồng ngực của Harry cứ ngừng rít lên tên của các cầu thủ: “Troy… Mullet… Moran!” Và chỉ trong vòng mười phút, đội tuyển Ái Nhĩ Lan ghi thêm được hai bàn thắng nữa, nâng số điểm dẫn đầu của họ lên 30 – 0 , gây ra cơn sóng thần những tiếng hò reo, tiếng vỗ tay hoan hô từ đám cổ động viên mặc áo màu xanh lá cây. Trận đấu diễn ra càng lúc càng nhanh hơn, nhưng cũng thô bạo hơn. Volkov và Vulchanov, hai tấn thủ của đội tuyển Bungari , dùng hết sức quất thiệt mạnh hai trái Bludger vào các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan , và bắt đầu truy cản họ chơi số chiến thuật hay nhất; hai lần các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan bị buộc phải bay tán loạn, và rồi, cuối cùng, Ivanova tìm được cách phá vỡ hàng ngũ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan ; lừa được thủ quân Ryan, và ghi bàn đầu tiên cho đội tuyển Bungari . Ông Weasley hét to khi thấy các tiên nữ bắt đầu nhảy múa để mừng chiến thắng: “Đút ngón tay vô lỗ tai ngay!” Harry vừa bịt tai vừa híp cả mắt lại; vì nó muốn giữ cho đầu óc tỉnh táo để theo dõi trận đấu. Sau vài giây, nó hé mắt ra nhìn đấu trường. Các tiên nữ thôi ngảy múa, và đội tuyển Bungari lại khống chế trái Quaffle . Ông Bagman gào: “Dimitrov! Levski! Dimitrov! Ivanova… ôi, cha mẹ ôi!” trăm ngàn phù thủy và pháp sư há hốc miệng nín thở khi hai tầm thủ Krum và Lynch cùng lao thẳng xuống, xuyên qua trung tâm hoạt động của các truy thủ, nhanh đến nỗi trông như thể họ vừa nhảy ra khỏi máy bay mà bung dù. Harry dõi theo cú lao xuống của họ qua ống dòm huyền bí, vừa đảo cái ống dòm để coi trái banh Snitch ở đâu. Hermione ngồi bên cạnh Harry , kêu thất thanh: “Họ sắp bị tai nạn rồi!” bé đúng được nửa – Vào cái giây cuối cùng, Viktor Krum ngóc lên và bay dần lên theo đường xoắn ốc. Nhưng Lynch đụng mặt đất kêu cái ạch, to đến nỗi toàn thể sân vận động đều nghe thấy. Từ chỗ ngồi của các cổ động viên Ái Nhĩ Lan vang lên tiếng rên đồng loạt khổng lồ. Ông Weasley rên rỉ: “Đồ ngu! Bị Krum bịp rồi.” Giọng ông Bagman lại gào lên: “Tạm dừng trận đấu! Các pháp sư y tế vội vã ra sân để kiểm tra Aidan Lynch!” Charlie vỗ về Ginny , bé chồm qua thành chắn của khán đài, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt: “ ấy sao đâu, ảnh chỉ bị bầm mình thôi! Đó mới chính là mục tiêu Krum nhắm tới.” Harry hấp tấp bấm bấm lại nút Nhìn-từng-cảnh cái ống dòm Đa năng của nó, xoay xoay cái nút chỉnh tốc độ, rồi đưa trở lên mắt mà xem. Nó thấy lại cảnh Krum và Lynch lao xuống trong chuyển động chậm. Hàng chữ màu tím sáng ngời băng ngang qua mặt ống kính của nó: ĐÒN NHỬ TỰ VỆ WRONSKI – CHIẾN THUẬT NGHI BINH TẦM THỦ NGUY HIỂM. Harry nhìn thấy gương mặt Krum cau lại vì tập trung chú ý khi ta kịp thời phóng ngược lên trời, trong lúc đó Lynch té bẹp dí. Và Harry hiểu - Krum chẳng hề nhìn thấy trái banh Snitch ở đâu cả, ta chỉ giả vờ để cho Lynch bắt chước làm theo. Harry chưa từng bao giờ nhìn thấy ai bay kiểu đó; trông Krum bay khó mà tin là ta cỡi chổi thần, di chuyển khắp trung dễ dàng như thể có trọng lượng và cần có điểm tựa nào cả. Harry xoay cái ống dòm của nó trở lại tốc độ bình thường rồi lại tập trung vào Krum . Bây giờ ta bay vòng vòng phía Lynch, trong khi Lynch được các pháp sư y tế hồi sinh bằng mấy tách nước. Harry tập trung sát hơn vào gương mặt của Krum, thấy đôi mắt đen của láo liên đảo tìm khắp mặt đất phía dưới ba chục thước. ta tranh thủ thời gian Lynch hồi phục sức khỏe để tìm kiếm trái banh Snitch mà bị ai cản trở. Cuối cùng Lynch đứng thẳng lên được, tiếng cổ vũ rân trời vang lên từ đám cổ động viên của đội tuyển Ái Nhĩ Lan . Lynch trèo lên cây Tia Chớp của , đạp ngược cái mạnh và lao vút vào khí. bình phục của Lynch làm cho đội tuyển Ái Nhĩ Lan có thêm nhiệt tính mới. Khi Mostafa thổi còi cho tiếp tục trận đấu, các truy thủ di chuyển nhịp nhàng với khéo léo vô địch mà cho tới bây giờ Harry mới được nhìn thấy lần đầu. Sau khoảng mười lăm phút đấu càng lúc càng nhanh và dữ dội, đội tuyển Ái Nhĩ Lan bứt lên trước ghi thêm mười bàn thắng nữa. Bây giờ đội tuyển Ái Nhĩ Lan dẫn trước 130 – 10, và trận đấu càng lúc càng nhiều pha chơi xấu hơn. Khi Mullet phóng về hướng các cột gôn lần nữa, nắm chặt trái Quaffle trong tay của mình, thủ quân của đội tuyển Bungari là Zograf bay ra đón đầu. Có cái gì đó xảy ra lúc ấy nhanh đến nỗi Harry nhìn kịp, nhưng từ đám cổ động viên Bungari bùng lên tiếng gào giận dữ, và tiếng còi dài chói tai của Mostafa ré lên, báo cho nó biết là vừa có màn chơi xấu. “Vậy là ông Mostafa phạt thủ quân của đội tuyển Bungari vì sử dụng cùi chỏ quá dài!” Ông Bagman thông báo cho đám đông gào thét phẫn nộ: “Và… vâng, phạt đền cho đội tuyển Ái Nhĩ Lan !” Đám quỷ râu rậm tí hon, ngay khi Mullet bị chơi xấu, bay vút lên trời hình thành bầy ong bắp cầy vo ve đầy tức giận, bây giờ tản ra sắp xếp lại thành mấy chữ “HA! HA! HA!” Các tiên nữ bên kia sân cũng đứng phắt dậy, xổ tung mái tóc cách tức tối, và bắt đầu nhảy múa. Ngay lập tức, Harry và đám con trai nhà Weasley đút ngay ngón tay vô lỗ tai mình, trong khi Hermione tỉnh bơ coi như chẳng đáng bận tâm. Nhưng bé níu lấy cánh tay Harry . Harry quay lại nhìn bé, và Hermione sốt ruột kéo cả ngón tay Harry ra khỏi lỗ tai của nó. bé cười khúc khích, : “Ngó ông trọng tài kìa!” Harry ngó xuống sân đấu. Ông Hassan Mostafa đáp xuống ngay trước mặt các nàng tiên nữ và ông hành động cách quả là rất kỳ dị. Ông uốn éo các cơ bắp và bồi hổi vuốt bộ ria mép cách đầy xúc động. Ông Ludo la to, mặc dù giọng của ông có vẻ khoái trá vô cùng: “Ái chà, thể để như vậy được! Cần có ai đó tát cho ông trọng tài cái chứ!” pháp sư y tế băng qua sân đấu nhanh, ngón tay nút chặt lỗ tia, đến đá vô ống quyển ông Mostafa cái thiệt mạnh. Ông Mostafa như bừng tỉnh cơn mê; đưa ống dòm đa năng lên mắt lần nữa, Harry nhìn thấy ông trọng tải tỏ ra cực kỳ hổ thẹn và bắt đầu quát thét các nàng tiên nữ, khiến các nàng phải ngừng nhảy múa và tỏ ra bất bình hết chỗ . Giọng ông Bagman lại vang lên: “Và nếu tôi nhầm lẫn quá đáng, ông Mostafa cố gắng đuổi đám phước thần của đội tuyển Bungari ra khỏi sân. A, bây giờ lại xảy ra chuyện mà chúng ta chưa bao giờ được thấy trước đây… Chà, chuyện này có thể trở nên tồi tệ đây.” Đúng vậy: các tấn thủ của đội tuyển Bungari , Volkov và Vulchanov, đáp xuống đất đứng hai bên ông trọng tài Mostafa và bắt đầu tranh cãi giận dữ với ông, quơ tay chỉ chỏ lên đám quỷ râu rậm tí hon hí hửng hình thành mấy chữ “HI! HI! HI! HI!”. Ông Mostafa tỏ ra có chút ấn tượng nào hết về phản kháng của các cầu thủ Bungari . Tuy nhiên, ông vung ngón tay lên trời, ràng là muốn bảo các cầu thủ Bungari quay trở lên kia tiếp tục trận đấu, và khi họ chịu làm theo ông thổi hai hồi còi ngắn. Ông Bagman la lên: “Hai cú phạt đền cho đội tuyển Ái Nhĩ Lan !” Đám đông ủng hộ đội tuyển Bungari hú lên tức giận. Ông Bagman tiếp tục tường thuật: “Và Volkov, Bulchanov nên cưỡi lên chổi thần mà bay lên hơn… Vâng… họ quay lại trận đấu… và Troy lấy được trái Quaffle …” Trận đấu bây giờ đạt tới mức độ khốc liệt hơn bất cứ trận đấu nào mà giới phù thủy từng được xem. Tấn thủ của cả hai đội hành động chút nương tay, hết sức tàn nhẫn; Volkov và Bulchanov đặc biệt tỏ ra quan tâm đến việc cây gậy của họ quất nện vô trái Bludger hay vô người ta khi chúng khua điên cuồng giữa trời. Dimitrov đâm thẳng vô Moran, người giữ trái Quaffle , suýt chút nữa quật văng ra khỏi cây chổi. Đám cổ động viên Ái Nhĩ Lan cùng đứng lên trong đợt sóng xanh lá cây cuồng nộ dâng lên, gào thét: “Chơi tồi!” Giọng ông Ludo Bagman được tăng bằng pháp thuật cũng vang lên mồn : “Phạm lỗi rồi! Dimitrov quật bậy Moran – cố tình bay tới để đụng người ta – vậy là phải phạt đền nữa – vâng, tiếng còi vang lên.” Đám quỷ rậm râu tí hon lại bốc lên trung lần nữa, và lần này, chúng hình thành bàn tay khổng lồ. Bàn tay đó làm dấu hiệu quả thực rất ư là thô tục đối với các tiên nữ bên kia sân đấu. Các nàng bèn nổi điên lên. Thay vì nhảy múa, các nàng tiên nữ tự lao mình băng qua sân đấu, quăng túi bụi vô đám quỷ râu rậm tí hon cái gì đó trông như những bụm lửa . Quan sát các tiên nữ qua cái ống dòm huyền bí, Harry thấy bây giờ họ đến nỗi xinh đẹp lắm như khi nhìn xa xa. Ngược lại, mặt các nàng dài ngoằng tạo thành hình cái đầu chim có mỏ khằm khoặm, vai lại mọc ra những cái cánh có vảy… Ông Weasley khản tiếng hét nền hỗn độn của đám đông bên dưới: “Đó, các con hiểu chưa! Đó là lý do vì sao mà người ta nên chỉ đánh giá qua cái đẹp bề ngoài!” Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật tràn ra sân để can và tách đám quỷ râu rậm tí hon cùng các nàng tiên nữ ra; nhưng mà họ cũng chẳng thành công lắm. Trong khi đó, trận đấu cũng kém phần ác liệt so với trận ẩu đả phía dưới đất. Harry cứ chĩa cái ống dòm huyền bí của nó hết lên cao lại xuống thấp, vừa chăm chú theo dõi trận banh này vừa say mê quan sát trận đấu kia, trong khi trái Quaffle vẫn được liên tục chuyền tay với tốc độ của những viên đạn bay. “Levski – Dimitrov – Moran – Troy – Mullet – Ivanova – Moran lại được banh – Moran – MORAN LÀM BÀN!” Cổ động viên của đội tuyển Ái Nhĩ Lan hò reo, nhưng tiếng reo hò của họ bị tiếng rít the thé của các nàng tiên nữ, tiếng nổ phát ra từ đầu đũa phép của các pháp sư Bộ Pháp Thuật , và tiếng gầm giận dữ của cổ động viên đội tuyển Bungari , át . Trận đấu được tiếp tục ngay tức ; giờ đây Levski có banh, chuyền cho Dimitrov… Tấn thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan là Quigley giáng cú đánh bạt cực mạnh vô trái Bludger bay ngang qua và nó văng với sức mạnh khủng khiếp về phía tầm thủ của đội tuyển Bungari là Krum . ta kịp né, lãnh nguyên trái banh vô mặt. Từ đám đông vang lên tiếng rên to đến điếc cả tai. Cái mũi của Krum có vẻ như bể rồi, máu me tùm lum mặt , nhưng trọng tài Hassan Mostafa hề thổi còi cho tạm dừng trận đấu. Ông bị rối trí quá rồi. Và Harry thấy nỡ trách ổng, bởi vì nàng tiên nữ quẳng bụm lửa vô đuôi chổi thần của ổng khiến nó cháy ì xèo. Harry chỉ muốn có người nhận thấy Krum bị thương; cho dù nó ủng hộ đổi tuyển Ái Nhĩ Lan nữa, với nó, Krum vãn là cầu thủ lý thú nhất trong trận đấu; Ron hiển nhiên cũng cảm thấy như vậy. “Tạm ngưng đấu! A, coi kìa, ta thể nào chơi như vậy, nhìn ta kìa…” Harry gào: “Nhìn Lynch kìa!” Tầm thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan đột ngột lao xuống, và Harry biết chắc lần này phải là chiến thuật nhử đòn Wronski nữa; đây là làm thiệt… Harry hét: “Ảnh nhìn thấy trái banh Snitch ! Ảnh thấy nó rồi! Nhìn ảnh lao xuống kìa!” nửa đám đông dường như cũng nhận thấy có điều gì đó xảy ra; các cổ động viên đội tuyển Ái Nhĩ Lan trồi lên thành những đợt sóng xanh lá, kêu gào tên tầm thủ của họ… Nhưng Krum bám sát đuôi Lynch . Harry hiểu làm sao mà Krum có thể nhìn thấy là mình lao đâu. Cùng bay với Krum là những giọt máu văng ngược ra sau trong khí, nhưng Krum vẫn theo kịp Lynch và vươn tới ngang tầm với Lynch ; bây giờ cả hai kèn cựa nhau cùng lao xuống mặt đất lần nữa… Hermione kêu thất thanh: “Họ lại sắp bị tai nạn!” Ron gầm: “ bị đâu!” Harry kêu: “Lynch bị rồi!” Harry đúng – Lần thứ hai Lynch dộng đầu xuống đất với sức mạnh kinh khủng khiếp và lập tức bị bẹp dí dưới cơn phẫn nộ của bầy tiên nữ chung quanh ùa tới. Charlie hét dọc xuống hàng ghế: “Trái Snitch ? Trái Snitch đâu rồi?” Harry hét trả lời: “Ảnh chụp được rồi! Krum bắt được rồi! Trận đấu kết thúc rồi!” Krum trong tấm áo chùng đỏ tươi loang máu vọt từ mũi ra, nhàng bay trở lên trung, nắm tay giơ cao, ánh sáng vàng chóe lóe phát ra từ bàn tay . biển người đông nghịt, tấm bảng ghi điểm nhấp nháy hàng chữ: “BUNGARI: 160 , ÁI NHĨ LAN: 170” Đám đông dường như vẫn chưa hiểu chuyện gì xảy ra. Rồi, dần dần, như thể chiếc máy bay phản lực khổng lồ vừa mở máy, tiếng gào rú của các cổ động viên Ái Nhĩ Lan càng lúc càng lớn hơn và cuối cùng bùng nổ thành cơn gầm rú vui mừng. Ông Bagman hét: “ÁI NHĨ LAN THẮNG RỒI!” Ông Bagman vốn khoái đội tuyển Ái Nhĩ Lan , nhưng hơi bị dội ngược bởi cái kết thúc bất ngờ của trận đấu: “KRUM BẮT ĐƯỢC TRÁI BANH SNITCH – NHƯNG ĐỘI TUYỂN ÁI NHĨ LAN THẮNG – Chèn đét ơi, tôi tin là có ai trong chúng ta lại trông chờ kết quả như vậy!” Ron nhảy lưng tưng, hai bàn tay giơ cao đầu vỗ cuồng nhiệt, nhưng nó cũng gào lên: “Ảnh bắt trái Snitch làm cái quỷ gì? Ảnh kết thúc trận đấu khi mà đội tuyển Ái Nhĩ Lan dẫn trước trăm sáu chục điểm. Thiệt là ngu!” Harry cũng vỗ tay như điên, vừa hét to đáp lại Ron: “Ảnh biết đội của ảnh bao giờ san bằng được tỷ sổ. Các truy thủ của đội tuyển Ái Nhĩ Lan quá xuất sắc… Ảnh muốn kết thúc trận đấu có lợi cho ảnh, vậy đó…” Hermione tiếp lời: “Ảnh can đảm quá hả? Coi bộ ảnh bị thương thê thảm rồi.” Hermione chồm tới trước để quan sát Krum đáp xuống nơi mà các phù thủy y tế cho nổ con đường xuyên qua đám bát nhào các tiên nữ và quỷ râu rậm tí hon, để đến được bên ta mà chăm sóc vết thương. Harry đặt cái ống dòm Đa năng lên mắt lần nữa. Khó mà thấy được chuyện gì xảy ra dưới đó, mấy con quỷ râu rậm xẹt qua xẹt lại khắp sân vận động cách sung sướng, nhưng rồi nó cũng nhìn ra được Krum giữa nhóm pháp sư y tế. Trông ta cáu kỉnh hơn bao giờ hết và chịu để cho pháp sư y tế lau chùi vết thương. Các cầu thủ đồng đội vây quanh Krum , ai nấy đều lắc đầu buồn bã. Cách đó xa, đám cầu thủ Ái Nhĩ Lan nhảy nhót tưng bừng trong cơn mưa vàng do mấy phước thần râu rậm rải xuống. Khắp sân vận động bay phấp phới cờ của Ái Nhĩ Lan và quốc thiều của nước này vang vang khắp nơi; các nàng tiên nữ bây giờ thu hình lại dưới vẻ xinh đẹp ngoan hiền bình thường, mặc dù trông thấy vẻ thấy vọng và xuống tinh thần. giọng rầu rĩ vang lên sau lưng Harry : “Phôi phì, họ cũng lã chiến đấu xũng cảm.” Harry ngoái đầu nhìn ra sau. Đó chính là ông Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật của Bungari . Ông Fudge buột miệng , nghe tức giận hết sức: “Vậy ra ông ta được tiếng ! Vậy mà ông cứ để cho tôi diễn kịch câm suốt cả ngày!” Ông bộ trưởng Bộ Pháp Thuật Bungari nhún vai: “Phôi phì, túng dzui dắm chứ!” Ông Bagman vẫn gào: “Và trong khi đội tuyển Ái Nhĩ Lan cùng phước thần của họ bay vòng quanh sân vận động để đáp lại thịnh tình của các cổ động viên, Cúp Quidditch Thế Giới được mang lên khán đài danh dự!” Mắt Harry bỗng nhiên chợt lòa vì ánh sáng trắng chói lóa, khi khán đài danh dự đột ngột được chiếu sáng rực bằng ánh đèn huyền bí, để mọi người từ các khán đài khác có thể nhì thấy diễn tiến ở đây. Nhíu mắt nhìn về phía cửa ra vào, Harry nhìn thấy hai pháp sư vửa thở hổn hển vừa khiêng cái cúp vàng khổng lồ lên khán đài. Họ trao cái cúp cho ông Fudge , ông này có vẻ vẫn còn quạu quọ bực tức lắm vì phải dùng tay ra dấu suốt cả ngày vô ích. Ông Bagman hét: “Chúng ta lại dành tràng pháo tay thực nồng nhiệt cho đội thua cách oanh liệt – đội tuyển Bungari !” Và khán đài danh dự xuất bảy cầu thủ thua trận của đội tuyển Bungari . Đám đông bên dưới vỗ tay tán thưởng; Harry có thể nhìn thấy hàng ngàn và hàng ngàn cái ống dòm Đa Năng giơ lên và chĩa về phía đó. Từng người , các cầu thủ Bungari đứng sắp hàng giữa hai hàng ghế khán đài danh dự, và ông Bagman gọi tên từng cầu thủ để họ bắt tay với chính ông bộ trưởng Bộ Pháp Thuật của họ và ông Fudge . Người đứng cuối hàng là Krum , trông thiệt là thê thảm. Hai con mắt đen của nở lớn cách kỳ lạ gương mặt đẫm máu. vẫn còn nắm chặt trái banh Snitch . Harry để ý là dường như ở dưới mặt đất trông hơi bị vụng về phải. Hai vai tròn u lên rệt, còn chân chè bè ngắn ngủn như chân vịt. Dù vậy, khi cái tên Krum được xướng lên, toàn thể sân vận động gầm lên vang rền điếc tét cả tai. Và bây giờ đến đội tuyển Ái Nhĩ Lan . Aidan Lynch được Moran và Connolly công kênh lên; vụ hun đất thứ hai dường như làm choáng váng mê mụ luôn, và hai con mắt của lệch cách kỳ quái. Nhưng vẫn toe toét cười khi Troy và Quigley giơ cao cái Cúp lên trời và đám đông bên dưới nổ ra những trận hoan hô như sấm rền. Bàn tay Harry vỗ nhiều quá đến nỗi tê luôn. Cuối cùng, khi đội tuyển Ái Nhĩ Lan rời khỏi khán đài danh dự để thực chuyến bay vinh quang vòng quanh sân vận động những cây chổi thần của họ để đáp lại tấm thịnh tình cuồng nhiệt của khán giả, ông Bagman chĩa cây đũa phép vô cổ họng của ông mà hô: “Quietus!” (Có nghĩa là: “Im lặng!” ) (Aidan Lynch được cỡi lưng Connolly, hai tay bám thiệt chắc eo ếch của đông đội và vẫn toe toét cười với vẻ hoang mang) Ông Bagman khàn khàn : “Họ bàn tán về trận đấu này tron suốt nhiều năm nữa… Thiệt là cú đảo ngược ngờ được… Thiệt đáng tiếc là trận đấu kéo dài thêm chút nào nữa… Ờ phải… phải rồi… tôi còn nợ các cậu … bao nhiêu hả?” Ấy là bởi vì Fred và George vừa nhảy qua khỏi lưng ghế của tụi nó và đứng ngay trước mặt ông Ludo Bagman với bộ mặt rạng rỡ, còn cái miệng toét đến mang tai và hai tay tụi nó chìa thẳng tới trước mặt ông.
Chương 9 Dấu hiệu đen Khi đám Weasley cùng nhau chậm rãi xuống cầu thang trải thảm tím, ông Weasley với giọng năn nỉ Fred và George : “Đừng có cho má con biết chuyện các con cá cược nghe!” Fred hân hoan đáp: “Ba đừng lo. Tụi con có những kế hoạch vĩ đại cần xài món tiền này, tụi con đâu có muốn nó bị xung công.” Trong tích tắc, ông Weasley có vẻ như muốn biết những kế hoạch vĩ đại đó là gì, nhưng rồi dường như ông quyết định sau khi suy nghĩ, rằng ông chẳng nên biết làm gì. Chẳng mấy chốc cả đám nhập vô đám đông tràn ngập sân vận động và trở về nơi cắm trại của họ. Những tiếng ca khàn khàn được làn khí đêm mưa vọng đến tai họ khi họ bước trở lại con đường mòn được thắp sáng bằng những cái lồng đèn treo ngọn cây, và đám quỷ râu rậm tí hon cứ chốc chốc lại ra đầu họ, khúc khích cười và đung đưa những cái lồng đèn của chúng. Sau cùng, khi họ về đến lều, ai cảm thấy buồn ngủ cả, và với ngần ấy ồn ào ở chung quanh, ông Weasley đồng ý rằng mọi người có thể cùng nhau uống tách sôcôla trước khi ngủ. Chẳng mấy chốc mọi người lại bàn tán sôi nổi hào hứng về trận đấu; ông Weasley bị lôi kéo vô cuộc tranh luận với Charlie về những cú quật, và chỉ đến khi Ginny ngủ gục ngay cái bàn khiến cho sôcôla đổ vấy ra sàn, ông Weasley mới cầu tạm ngưng vụ diễn tả lại trận đấu bằng mồm, và nhấn mạnh là mọi người phải ngủ. Hermione và Ginny qua lều bên cạnh để ngủ, còn Harry và tất cả những người còn lại trong nhà Weasley thay đồ ngủ và trèo lên giường. Mọi người vẫn còn nghe tiếng đờn ca hát xướng cùng những tiếng nổ lớn vọng lại từ đầu bên kia của khu cắm trại. Ông Weasley lẩm bẩm, giọng ngái ngủ: “Ôi, ba sung sướng là ba bị trực vào ngày hôm nay. Ba thể nào tưởng tượng nổi cái chuyện phải mà biểu cái đám Ái Nhĩ Lan thôi cái chuyện ăn mừng của họ .” Harry nằm cái giường đầu tiên, phía giường Ron. Nó vẫn mở thao láo con mắt ngó cái trần bằng vải bố của căn lều, ngắm luồng sáng thỉnh thoảng xuyên qua kẽ lều khi đám quỷ râu rậm tí hon bay qua nóc lều với những ngon đèn lồng của chúng. Nó hình dung lại số đường di chuyển ngoạn mục của Krum . Nó háo hức làm sao cho mau chóng được cưỡi lại cây chổi thần Tia Chớp của nó để thể nghiệm cái cú nhử đòn Wronski… Có lẽ Oliver Wood cũng chưa bao giờ mô tả được cú nhử zic-zăc này trong các sơ đồ ngoằn ngoèo của ảnh… Harry tưởng tượng thấy chính nó trong bộ áo chùng có tên mình áo, và tưởng tượng ra cảm xúc khi nghe đám đông hàng-trăm-ngàn-người cùng gầm lên, trong khi giọng của ông Ludo Bagman vang vang khắp sân vận động: “Xin giới thiệu cùng quí khán giả ông… Potter!” Harry cũng biết được là liệu nó thực chìm vào giấc ngủ chưa – trí tưởng tượng của nó bay bổng và hình ảnh biến hóa huyền ảo của Krum rất có thể chuyển thành giấc mơ thực lắm – Điều duy nhất nó biết được là, ông Weasley bỗng hét lên hết sức đột ngột: “Thức dậy! Ron!... Harry!... Dậy mau lên các con, chuyện này gấp lắm!” Harry ngồi bật dậy ngay khiến đầu nó đụng vô cái trần lều bằng vải bố. Nó hỏi: “Có chuyện gì vậy bác?” cách mơ hồ, nó đoán ra là có chuyện gì đó ổn. Tiếng ồn ào trong khu cắm trại thay đổi. Tiếng hát ngừng. Nó nghe thấy tiếng gào thét, và tiếng người chạy rần rần. Nó chuồi mình ra khỏi giường ngủ ngay và mặc quần áo vào. Nhưng ông Weasley , cố tròng cái quần jean ra bên ngoài cái quần ngủ, bảo: “ còn giờ đâu Harry … chỉ cần khoác cái áo khoác thôi, chạy ra ngoài … Mau lên!” Harry làm theo lời ông Weasley bảo và vội vã chạy ra khỏi lều, Ron bám theo sát gót nó. Trong ánh sáng của vài đống lửa còn cháy, Harry có thể nhìn thấy người ta rùng rùng bươn chạy vô trong những cánh rừng, cố chạy thoát cái gì đó di chuyện qua khu đồng trống về phía họ, cái gì đó nhá lên những lằn sáng và những thanh nghe như súng nổ. Những lời nhạo báng to tiếng, những tràng cười như điên, và những tiếng rú say xỉn tuôn tràn về phía Harry ; và rồi luồng ánh sáng xanh lá cây rất mạnh chợt tỏa chiếu và soi sáng trường. đám đông pháp sư, chen vai thích cánh, cùng tới với những cây đũa phép chĩa thẳng ra phía trước. Họ ung dung đều bước băng qua cánh đồng. Harry liếc nhìn họ… Dường như họ đều có mặt… Nhưng rồi nó nhận ra đầu của họ đều trùm mũ và đeo mặt nạ kín mít. Phía đầu họ, trôi lơ lửng giữa trung là bốn hình thù vùng vẫy và bị vặn vẹo méo mó thành những hình dạng hết sức ghê rợn. Có vẻ như những phù thủy đeo mặt nạ mặt đất là những người trình diễn rối, còn những kẻ ở phía đầu họ là những con rối được điều khiển bằng những sợi dây vô hình nối với đầu những cây đũa phép của họ. Hai trong bốn hình thù đó xíu. Càng lúc càng có thêm nhiều pháp sư nhập vô đám diễu hành đó, cười và chỉ chỏ lên những hình hài lơ lửng. Đám diễu hành đó bành trướng tới đâu lều trại sụp đổ tan hoang tới đó. hai lần Harry nhìn thấy mọi người trong nhóm diễu hành đó xỉa đũa phép ra làm nổ tung cái lều. Nhiều cái lều bị bốc cháy. Tiếng gào khóc nghe càng lúc càng lớn hơn. Khi đám đó ngang qua căn lều cháy, bốn người bị trôi lơ lửng cao thình lình được chiếu sáng, và Harry nhận ra người trong số đó: ông Roberts, người quản lý khu cắm trại. Ba người kia trông có vẻ như là vợ và con của ông ta. trong những kẻ diễu hành dùng đũa phép quất cái khiến bà Roberts bị lật sấp lại; cái áo ngủ của bà rủ xuống để lộ cái quần lót lùng nhùng bên trong và bà cố gắng vùng vẫy để tự che đậy mình lại, trong khi lũ người bên dưới rít lên, hú hét cách khoái trá. Nhìn đứa bé Muggle nhất bắt đầu bị xoay tít ở độ cao hai thước, đầu nó lặc lìa ẻo lả hết ngoẻo sang bên này rồi đến bên kia, Ron lẩm bẩm: “Thiệt là bệnh. Bệnh hết chỗ …” Lúc đó Hermione và Ginny cũng vừa hối hả chạy đến bên tụi nó, vừa chạy vừa chùm áo khoác ra bên ngoài áo ngủ, theo sát đằng sau tụi nó là ông Weasley . Cùng lúc đó, Bill , Charlie và Percy cũng từ trong lều con trai chui ra, ăn mặc đầy đủ, tay áo xắn lên, và đũa phép cầm trong tay sẵn sàng. Ông Weasley cũng xắn tay áo lên, hét to cho át những tiếng ồn ào: “Chúng ta giúp đỡ Bộ Pháp Thuật ! Các con hãy chạy vô cánh rừng, và luôn ở sát bên nhau nhé! Chừng nào dẹp xong vụ này ba đến đón các con.” Các Bill , Charlie và Percy chạy nước rút về phía những kẻ diễu hành để chặn đầu họ. Ông Weasley cũng bươn chạy theo ba đứa con trai lớn. Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật từ mọi hướng lao tới cái nguồn phát sinh hỗn loạn ấy. Đám diễu hành phía dưới gia đình ông Roberts càng tiếng đến gần tụi nó hơn. Fred nắm tay Ginny , bắt đầu kéo bé chạy về phía cánh rừng: “Chạy mau!” Harry , Ron, Hermione và George chạy theo sau. Khi đến được hàng cây, tất cả tụi nó đều ngoái đầu nhìn lại. Đám đông những kẻ diễu hành phía dưới gia đình ông Roberts bây giờ đông đúc hơn bao giờ hết. Tụi có thể nhìn thấy các pháp sư của Bộ Pháp Thuật tìm cách xông qua đám đông để tiếp cận những kẻ đeo mặt nạ ở chính giữa, nhưng họ hết sức vất vả. Có vẻ như họ ngại dùng đến bất cứ bùa chú pháp thuật nào vì có thể làm cho gia đình Roberts té xuống đất. Những cái lồng đèn nhiều màu thắp sáng con đường mòn dẫn tới sân vận động bị tắt ngấm. Những bóng người đen thui mò mẫm xuyên qua rừng cây; trẻ con khóc lóc; những tiếng kêu la lo lắng và những giọng hốt hoảng vang dội trong bầu khí đêm lạnh lẽo chung quanh. Harry cảm thấy chính nó khi bị người ta đẩy qua đây khi bị người ta xô qua kia, mà nó thể thấy được mặt người nào hết. Chợt nó nghe Ron kêu lên đau đớn. Hermione lo lắng hỏi: “Chuyện gì vậy?” bé đứng khựng lại bất ngờ đến nỗi Harry đâm sầm vô bé. “Ron, bồ ở đâu? Ôi, sao mà ngu ngốc như vầy… Lumos! (Tỏa sáng!)” bé thắp đầu đũa phép của mình lên và chìa cái đốm lửa của cây đũa ra phía trước để soi tỏ con đường. Ron nằm sóng xoài mặt đất. Nó gượng đứng dậy, tức giận : “Vấp vô cái rễ cây.” “Ái chà, chân cẳng to tè bè như vậy mà vấp té cũng uổng.” giọng lè nhè vang lên đằng sau tụi nó. Harry , Ron và Hermione quay phắt lại. Draco Malfoy đứng mình gần đó, dựa lưng vô gốc cây, ra vẻ ung dung tự tại vô cùng. Hai tay khoanh trước ngực, Malfoy có vẻ như thưởng ngoạn cảnh diễn ra ở khu cắm trại qua khoảng trống giữa các thân cây. Ron bảo Malfoy làm chuyện mà Harry biết là Ron đời nào dám trước mặt bà Weasley . Đôi mắt nhợt nhạt của Malfoy long lên sòng sọc. “Lựa lời mà nghe Weasley ! Sao bây giờ tụi bây còn lo cút cho lẹ lên? Bộ mày muốn ở vào địa vị của mụ ta lắm hả?” Malfoy hất đầu về phía Hermione , đúng lúc đó tiếng nổ to như bom nổ vang dội khắp khu cắm trại, và trong khoảnh khắc, tia sáng xanh lè nhá sáng rừng cây chung quanh tụi nó. Hermione , giọng đầy thách thức: “Mày muốn gì hả?” Malfoy : “Granger oi, họ săn lùng Muggle . Mày có muốn phô đồ lót ra giữa trời ? Bởi vì nếu mày cứ quẩn quanh ở đây thế nào mày cũng được biểu diễn… họ về phía này, và tụi tao được dịp cười thả cửa.” Harry quát: “Hermione là phù thủy !” Malfoy cười gằn cách nham hiểm: “Cứ làm theo kiểu của mày Potter, cứ đứng ở đó nếu mày cho là họ phân biệt được đứa Máu bùn.” Ron hét: “Coi chừng cái miệng mày!” Mọi người có mặt đều biết “Máu bùn” là danh xưng miệt thị rất xúc phạm đối với phù thủy hay pháp sư xuất thân từ gia đình Muggle . “Đừng để ý, Ron. “ Lại thêm tiếng nổ vọng lại từ phía bên kia hàng cây, vang lớn hơn bất cứ thanh gì mà tụi nó từng nghe. Nhiều người gần đó gào thét. Malfoy tặc lưỡi khe khè. Nó với giọng nhừa nhựa: “Nhát vậy? Tao chắc là ba mày biểu mày chạy trốn , chứ gì? Ổng làm cái trò gì vậy?... Tìm cách cứu tụi Muggle đó hả?” Cơn giận của Harry trào dâng: “Còn cha mẹ mày? Lũ đeo mặt nạ ngoài đó chắc là ba mẹ của mày, phải ?” Malfoy quay mặt lại nhìn Harry , mỉm cười: “Ái chà, … nếu đó là họ, tao lại cho mày biết sao, Harry ?” Hermione nhìn Malfoy đầy ghê tởm: “Thôi, thôi . Tụi mình kiếm mấy người kia .” Malfoy với theo chế nhạo: “Thụt cái đầu của mày xuống , Granger!” Hermione kéo Ron và Harry theo lối mòn, giục tụi nó lần nữa: “Thôi !” Ron nóng nảy : “Mình dám cá bất cứ thứ gì rằng ba của nó chính là trong những kẻ đeo mặt nạ đó.” Hermione hăng hái : “Ừ, may ra Bộ Pháp Thuật bắt được ổng. Ôi, mình thể nào tin được chuyện này. biết mấy người kia đâu rồi?” Tụi nó thấy Fred , George và Ginny ở đâu hết, mặc dù con đường mòn bây giờ đông chật những người là người, tất cả đều lo âu ngoái nhìn lại vụ hỗn loạn ở khu cắm trại. đám những đứa choai choai mặc đồ ngủ cãi nhau ỏm tỏi con đường mòn. Khi mấy đứa đó nhìn thấy Harry , Ron và Hermione , bé tóc dài, dày và quăn tít, quay lại : “Où est Madame Maxime? Nous I’avons perdue” (Tiếng pháp: “Bà Maxime đâu rồi? Tụi tôi lạc mất bà ấy…”) Ron : “Ơ… cái gì?” “Ôi…” bé vừa tiếng Tây quay lưng lại Harry , và khi tụi nó bước tiếp, tụi nó nghe bé : “Ogwarts.” Còn Hermione lầm bầm: “Beauxbatons .” (Tiếng Pháp: Bô-ba-tông: Những cây gậy đẹp.) Harry : “Xin lỗi, bồ cái gì?” Hermione giải thích: “Mấy bạn đó chắc là học sinh trường Beauxbatons . Bồ biết… đó là Viện Pháp thuật Beauxbatons … mình đọc về cái trường đó trong cuốn Đánh giá về nền giáo dục pháp thuật ở Âu châu.” Harry ú ớ: “Ờ… ờ… phải.” Ron rút cây đũa phép của nó ra, thắp sáng lên như đũa phép của Hermione , nheo mắt nhìn xuống con đường mòn. Nó : “ Fred với George thể nào xa đây lắm đâu.” Harry thọc tay vô túi áo khoác của nó để kiếm cây đũa phép, nhưng kiếm ra. Cái duy nhất mà nó lục tìm được là cái ống dòm Đa năng. “Ôi chết rồi, thể nào tin được… mình mất cây đũa phép của mình rồi!” “Bồ giỡn sao chứ?” Ron và Hermione giơ cây đũa phép của huia đứa nó để ánh sáng bé mấy đầu đũa chiếu rộng hơn mặt đất. Harry nhìn ngó khắp chung quanh, nhưng vẫn thấy cây đũa phép của nó ở đâu hết. Ron : “Có lẽ bồ để quên nó trong lều.” Hermione lo lắng giả định: “Có thể nó rớt ra đường lúc tụi mình cắm đầu chạy.” Harry : “Ừ… có thể…” Thông thường khi sống trong thế giới phù thủy , Harry luôn luôn giữ cây đũa phép ở bên mình, cho nên việc phát ra mình có cây đũa phép trong tay giữa khung cảnh náo loạn như vầy khiến cho nó cảm thấy rất dễ gặp nguy hiểm. Bỗng có tiếng gì đó sột soạt khiến cả ba đứa nhảy dựng lên. ra con gia tinh Winky ra sức vùng vẫy để thoát ra khỏi lùm cây gần đó. Con gia tinh đứng theo kiểu hết sức kỳ cục, ràng là rất vất vả khó khăn. Như thể có kẻ vô hình nào đó ra sức níu kéo nó lại. Khi con gia tinh chồm tới trước và dốc sức chạy, nó thét lên the thé cách hoang mang hoảng hốt: “Bọn pháp sư xấu ở đâu đó! Người ta… người ta lơ lửng giữa trởi! Winky phải chuồn khỏi chỗ này thôi.” Và con gia tinh biến mất sau hàng cây bên kia đường mòn, thở hổn hà hổn hển và rít lên the thé khi ra sức kháng cự lại cái sức mạnh trì níu nó. Ron nhìn theo con gia tinh cách tò mò: “Con gia tinh đó bị làm sao vậy? Tại sao nó thể chạy cách bình thường?” Harry : “Mình cá là nó chưa xin được ông chủ cho phép nó lánh nạn.” Harry nghĩ đến Dobby : cứ mỗi lần Dobby cố gắng làm chuyện gì mà gia đình Malfoy , chủ cũ của nó, thích con gia tinh đó đều bị buộc phải tự dộng đầu mình vô tường. Hermione cách phẫn nộ: “Mấy bồ biết hông, gia tinh bị đối xử rất bất công! Đó là chế độ nô lệ, đúng như vậy! Ông Crouch buộc Winky lên tuốt khán đài cao và làm cho nó sợ chết khiếp, rồi lại phù phép khiến cho nó thậm chí chạy thoát thân cũng thể được, khi mà những cái lều bị dẫm đạp bẹp nát. Tại sao ai làm điều gì đó về chuyền này chứ?” Ron : “Để coi, tụi tinh hạnh phúc, đúng ? Mấy bồ có nghe Winky hồi nãy khán đài trước trận đấu … ‘gia tinh đâu có được phép vui chơi’… Winky coi bộ thích như vậy… thích được sai bảo linh tinh…” Hermione bắt đầu nổi nóng lên: “Chính là do những hạng người như bạn đó, Ron, những người khống chế cho những hệ thống bất công và thối nát, chỉ vì quá lười biếng …” tiếng nổ kinh thiên động địa nữa vọng lại từ bìa rừng. Ron : “Tụi mình tiếp tục chứ?” Harry thấy Ron liếc Hermione cái quạu đeo. Có lẽ mấy lời Malfoy là : có thể Hermione ở trong tình thế nguy hiểm hơn tụi nó. Cả ba đứa lại nhanh, Harry vẫn lục tìm cây đũa phép trong các túi áo, mặc dù nó biết là cây đũa phép của nó có trong túi áo. Tụi nó theo con đường mòn càng lúc càng vô sâu tuốt trong rừng, vừa để ý tìm kiếm Fred , George và Ginny . Tụi nó ngang qua nhóm tinh cười khúc khích với cái túi vàng mà chắc chắn là vừa thắng cược ở khu cắm trại. Vẫn dọc theo con đường mòn, tụi nó xa hơn nữa, dưới vệt sáng lấp lánh như bạc, và khi nhìn xuyên qua hàng cây, tụi nó thấy ba nàng tiên nữ cao ráo xinh đẹp đứng giữa khoảng trống, vây quanh là đám pháp sư trẻ măng, tất cả đều năng huyên thuyên chi địa. trong mấy tay đó : “Tôi phá tán khoảng trăm bao tiền vàng Galleons mỗi năm ấy chứ! Tôi đây là kẻ giết rồng cho Ủy ban Bài trừ sinh vật Nguy hiểm đấy!” Bạn của tay đó la lên: “Dóc! Mày mà là kẻ giết rồng! Mày là thằng rửa chén ở tiệm Cái Vạc Lủng, tao đây mới là kẻ săn ma cà rồng, tính đến nay tao giết chín chục…” Tay phù thủy trẻ thứ ba, mặt đầy mụn, cho dù nhìn trong ánh sáng bạc mờ mờ tỏa ra từ các tiên nữ cũng vẫn thấy những nốt mụn, ngắt ngang lời bạn y mà : “Tôi sắp sửa trở thành Bộ trưởng Bộ Pháp Thuật trẻ tuổi nhất, tôi sắp làm đấy!” Harry khụt khịt cười. Nó nhận ra chàng pháp sư trẻ tuổi thứ ba, đó là Stan Shunpike, và thực ra là lơ chuyến Xe đò Hiệp sĩ ba tầng mà Harry từng quá giang. Harry quay lại cho Ron biết điều này, nhưng gương mặt Ron tỏ ra chán chường cách kỳ lạ, và ngay sau đó nó gào tướng lên: “Chứ bộ tôi chưa cho quí vị biết là tôi phát minh ra cây chổi thần bay được tới sao Mộc sao?” Hermione : “Thiệt tình!” bé và Harry cùng túm chặt lấy cánh tay của Ron, xoay nó quay lại, rồi kèm nó khỏi chỗ đó. Đến khi mà tiếng của các tiên nữ và những lời khoác lác của đám ái mộ các nàng tắt hẳn, ba đứa tụi nó ở sâu tuốt trong ruột rừng rồi. Có vẻ như ở đây bây giờ chỉ còn lại có mỗi ba đứa tụi nó mà thôi. Mọi thứ chung quang sao mà yên vắng quá. Harry nhìn quanh. “Mấy bồ biết , mình nghĩ là tụi mình cứ ở đây mà đợi. Bất cứ cái gì đến gần đây trong vòng dặm là tụi mình có thể nghe tiếng ngay.” Mấy lời đó còn chưa ra hết khỏi miệng của nó ông Ludo Bagman xuất ngay đằng sau cái cây ngay trước mặt tụi nó. Cho dù bằng ánh sáng mong manh của hai cây đũa phép, Harry cũng có thể nhận thấy thay đổi lớn lao nơi con người ông Ludo Bagman . Cái mặt của ông bây giờ còn nét trai trẻ và hồng tươi nữa. Bước chân ông cũng chẳng còn nhún nhảy nữa. Trông ông trắng bệch và cực kỳ căng thẳng. Ông chớp mắt ngó xuống ba đứa , cố gắng nhìn gương mặt tụi nó và hỏi: “Ai đó? Các cháu làm gì ở đây mà chỉ có mình?” Ba đứa nhìn nhau hết sức ngạc nhiên: Ron : “Dạ… có vụ bạo động xảy ra.” Ông Bagman trừng mắt nhìn Ron: “Cái gì?” “Ở chỗ cắm trại ấy… số người bắt được gia đình Muggle …” Ông Bagman chửi thề om sòm: “Mồ tổ nó!” Ông như phát điên lên và thèm thêm lơi nào, ông độn thổ mất tăm sau tiếng bụp . Hermione sững sờ: “Ông Bagman đó nắm được tình hình gì hết, đúng ?” Ron đầu con đường mòn dẫn ra khoảng trống nho , ngồi xuống đám cỏ dưới gốc cây. Nó : “Dù sao ổng cũng là tầm thủ vĩ đại. Hồi ổng còn thi đấu trong đội Ong Bắp Cày Wimbourne, đội đó đoạt cúp liên đoàn liên tục ba lần.” Nó móc cái tượng Krum xíu trong túi áo ra, đặt xuống mặt đất, rồi ngắm cái tượng loanh quanh. Giống y hệt chàng Krum thiệt, cái tượng này cũng chè bè chân vịt và vai niểng tròn u, nhưng trông chẳng có tí ấn tượng gì đôi chân lạch bạch như khi Krum thiệt bay cây chổi thần. Harry ngồi lắng nghe động tĩnh từ phía khu cắm trại. Mọi thứ dường như yên tĩnh rất nhiều; có thể vụ bạo động qua. lát sau Hermione : “Mình hy vọng là mấy người khác đều sao hết.” Ron : “Họ sao đâu.” Harry ngồi bên cạnh Ron ngắm cái tượng Krum lừ đừ đám lá khô. Nó : “Thử tưởng tượng ba của bồ mà bắt được ông Malfoy hén? Mình nghe bác hoài là muốn tẩn cho ổng trận mà.” Ron : “Chuyện đó thể nào cũng chùi khỏi mặt thằng Malfoy cái nụ cười tự mãn của nó hả?” Hermione lo âu: “Nhưng tội nghiệp cho những người Muggle quá. Nếu mà người ta cứu họ xuống được sao?” Ron cho Hermione yên tâm: “Người ta cứu được mà. Người ta tìm được cách cứu mà.”
Hermione : “Dù sao cũng thiệt là điên quá, làm chuyện như vậy trong khi toàn bộ Bộ Pháp Thuật đều có cả nơi đây vào đêm nay! Ý mình là những kẻ gây rối đó còn trông mong thoát ra bằng cách nào chứ? Bồ nghĩ thử xem, hay là họ chè chén say xỉn quá, hay là họ chỉ…” Nhưng bé đột ngột ngưng và ngoái đầu nhìn ra sau lưng. Harry và Ron cũng nhanh nhảu đưa mắt nhìn quanh. Nghe như thể có ai đó lê lết về phía khoảnh đất trống mà tụi nó ngồi. Tụi nó chờ đợi, lắng nghe thanh của những bước chân khập khiễng vang từ đằng sau những bóng cây đen hù. Bỗng nhiên tiếng bước chân dừng lại. Harry gọi: “Xin chào!” Im lặng. Harry đứng lên và nhìn dáo dác quanh cái cây bên cạnh nó. Trời quá tối nên thể nhìn xa hơn được, nhưng mà nó vẫn cảm nhận được là có ai đó đứng ngay bên kia tầm nhìn của nó mà thôi. Nó hỏi: “Ai đó?” Và bỗng nhiên, có dấu hiệu báo trước nào hết, im lặng bị phá vỡ bởi giọng giống với bất kỳ giọng nào mà tụi nó từng nghe trong khu rừng. Giọng đó thốt ra, hẳn là tiếng hét kinh hoàng, nhưng có điệu của giọng đọc thần chú: “MORSMORDRE!” (Gốc chữ Latin, mors = death; mordre = mordere = bite. Morsmordre có nghĩa là : “Miếng cắn của thần chết !” ) Và từ trong khoảng tối thui mà Harry cố giương mắt chọc thủng, cái gì đó cực kỳ lớn, xanh lá cây và lấp lánh rực , chợt bung ra. Nó bay lên ngọn cây rồi bay tuốt lên bầu trời. Ron thở phập phồng, nó lại đứng phắt dậy đôi chân nhón lên để cố nhìn theo cái vật biết mất rồi: “Cái gì vậy?” Trong tích tắc mà thôi, Harry nghĩ đó có thể là tập hợp khác nhau của đám quỷ râu rậm tí hon. Nhưng rồi nó nhận ra cái vật đó có cái sọ khổng lồ, làm bằng cái gì đó trông như những ngôi sao bằng ngọc bích, có con trăn thò ra khỏi cái hốc miệng như thể là cái lưỡi . Khi tụi nó ngó theo, cái vật đó bay mỗi lúc cao hơn, rồi nhòa trong làn khói lam mờ, in bầu trời đen như giải thiên hà mới. Bỗng nhiêu khu rừng chung quanh ba đứa bùng lên tiếng kêu gào thảm thiết. Harry hiểu tại sao, nhưng cái nguyên nhân duy nhất có thể nghe hợp lý chính là diện của cái đầu lâu. Bây giờ cái đầu lâu đó bay lên đủ cao để soi chiếu cả khu rừng, giống như bảng đèn nê-ông thiệt là ghê rợn. Harry căng mắt quét qua bóng đêm để tìm kiếm cái người hóa phép ra cái đầu lâu đó, nhưng nó thể nhìn thấy ai hết. Nó gọi lần nữa: “Ai đó?” Hermione chợt túm lấy cổ áo khoác của Harry và cố lôi kéo nó lùi lại: “Harry , mau lên, chạy!” Harry ngạc nhiên thấy gương mặt của Hermione trắng bệch kinh hoàng: “Chuyện gì vậy?” Hermione dùng hết sức níu chặt lấy Harry , rên rỉ: “Harry ơi, đó là Dấu hiệu Đen! Dấu hiệu của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy !” “Của Voldemort hả?” “Harry ơi, chạy thôi!” Harry quay lại – Ron vội chụp ngay cái tượng Krum xíu lên – cả ba đứa bắt đầu băng ngang qua khoảng trống – nhưng trước khi tụi nó kịp được mấy bước vội vàng, loạt tiếng nổ lốp bốp nổi lên, báo trước xuất của hai chục pháp sư, từ trong trung ra chung quanh tụi nó. Harry xoay người nhìn quanh, và ngay lập tức nó ghi nhận kiện: mỗi pháp sư này đều cầm đũa phép chĩa thẳng ra trước, và mọi cây đũa phép đó đều nhắm thẳng vào Harry , Ron và Hermione . kịp nghĩ ngới tới giây, Harry gào: “LẶN!” Nó nắm chặt hai đứa kia và kéo tụi nó nhào xuống đất. Hai mươi giọng cùng gầm lên: “MÊ MUỘI!” loạt ánh chớp chói lòa nhá lên làm cho Harry cảm thấy tóc đầu nó gợn sóng như thể có luồng gió rất mạnh vừa thổi lùa qua trảng trống. Ngóc đầu lên chút xíu, nó hi hí nhìn thấy những tia sáng đỏ bay vèo vèo qua lại phía tụi nó từ những cây đũa phép, đan chéo nhau, dội vào các thân cây, rồi dội lại vào bóng đêm… Rồi vang lên tiếng thét mà nó nghe rất quen: “Dừng lại! DỪNG LẠI! Đó là con trai tôi!” Tóc Harry hết bị thổi bay. Nó ngóc đầu lên thêm tí nữa. Vị pháp sư đứng ngay trước mặt nó hạ cây đũa phép xuống. Nó đảo con mắt nhìn quanh và thấy ông Weasley sải bước chân về phía tụi nó, trông vẻ mặt thiệt là khiếp đảm. “Ron… Harry … Hermione … Các con sao chứ?” Giọng của ông nghe run run. giọng khác, lạnh lùng cộc lốc vang lên: “Tránh đường ra, Arthur !” Đó chính là ông Crouch . Ông ta và các pháp sư Bộ trưởng khác đến gần trường. Harry đứng lên và đối diện với cái mặt căng đầy giận dữ. Đôi mắt sắc của ông quét qua mặt ba đứa : “Ai trong các cậu làm điều đó? Ai trong các cậu gọi lên Dấu hiệu Đen hả?” Harry làm dấu chỉ lên cái đầu lâu, : “Chúng cháu làm ra cái đó.” Ron vừa phủi hai cùi chỏ vừa nhìn ba nó cách tức tối: “Tụi con hề làm gì cả! Các ông đinh tấn công tụi con về cái gì?” Ông Crouch quát: “Đừng láo nữa, thưa cậu!” Cây đũa phép của ông ta vẫn còn chĩa thẳng vào Ron, và mắt ông lồi hết ra, trông ông hơi bị điên rồi. “Các cậu bị bắt quả tang tại trường!” bà phù thủy mặc tấm áo khoác bằng len : “ Barty à, tụi nó là con nít, tụi nó đâu có đủ khả năng để làm chuyện đó… Barty ?” Ông Weasley hỏi ngay: “Ba đứa con , cái Dấu hiệu Đen đó xuất phát từ đâu?” Hermione run rẩy chỉ vào cái chỗ mà trước đó tụi nó nghe có giọng : “Ở đằng kia kìa. Lúc đó có ai đó ở đằng sau hàng cây… họ hét ra mất tiếng… câu thần chú… phải.” Ông Crouch bây giờ hướng đôi mắt lồi về phía Hermione , mặt hằn vẻ nghi ngờ: “A, đứng ở đằng kia, phải ? Đọc câu thần chú hả? Tiểu thư à, coi bộ biết khá đầy đủ về cách thức để gọi được Dấu hiệu Đen lên đấy…” Nhưng mà ngoại trừ ông Crouch cứ chăm bẵm buộc tội Harry , Ron và Hermione , còn ai trong Bộ Pháp Thuật nghĩ rằng ba đứa đó gọi lên Dấu hiệu Đen; ngược lại, sau khi Hermione , tất cả họ đều giơ cây đũa phép lên và chĩa vào hướng mà Hermione chỉ, mắt láo liên quan sát chung quanh. Bà phù thủy mặc áo khoác lắc đầu: “Chúng ta trễ quá rồi! Họ chắc độn thổ mất rồi.” pháp sư có bộ râu còi cọc : “Toi cho là như vậy.” Đó là ông Amos Diggory , cha của Cerdic. Ông tiếp: “Các pháp sư cơ động của chúng tôi xuyên qua hàng cây đó… Rất có nhiều khả năng tóm cổ được tụi nó…” Ông Amos Diggory xoay mình, so vai, gồng lên, giơ cây đũa phép lên cao, bước ngang qua trảng trống, vài pháp sư cảnh cáo ông: “Amos, cẩn thận đó!” Nhưng ông mất hút vào bóng đêm. Với hai bàn tay bụm cái miệng há hốc ra vì sợ hãi, Hermione ngó theo ông biến mất vào rừng. Chỉ vài giây sau, mọi người nghe tiếng hét của ông Amos vang ra: “Đây rồi! Tôi bắt được chúng! Ở đây có người nè! Bất tỉnh rồi! Đây là… nhưng mà ủa, mèn ơi…” Ông Crouch hét lại bằng cái giọng chút tin tưởng gì hết: “Ông bắt được người nào à? Ai? Ai thế?” Mọi người nghe tiếng cành cây gãy lách cách, tiếng lá xào xạc, và rồi tiếng lạo xạo của bước chân ông Diggory tái xuất từ đằng sau hàng cây, trong hai bàn tay ông bồng hình thù xíu, bất động. Harry nhận ra cái khăn trải bàn uống trà ngay tức . Đó chính là Winky. Ông Crouch nhúc nhích hay năng gì khi ông Diggory đặt con gia tinh xuống mặt đất cạnh chân ông ấy. Các pháp sư của Bộ Pháp Thuật đều trố mắt nhìn ông Crouch . Trong mấy giây, ông Crouch cứ đứng sững sờ, trừng trừng ngó xuống Winky . Rồi dường như ông tỉnh lại. Ông giọng nhát gừng: “Chuyện này… thể nào… có thể . !” Ông nhanh, vòng qua ông Diggory rồi sải bước về hướng mà Winky bị phát . Ông Diggory gọi với theo: “Vô ích, ông Crouch à, chẳng còn ai khác nữa ở đó đâu.” Nhưng ông Crouch dường như muốn nghe lời của ông Diggory . Mọi người có thể nghe tiếng chân ông quanh quẩn và tiếng lá xào xạc khi ông gạt những lùm cây bụi cỏ qua bên để lùng kiếm. Ông Diggory ngó xuống cái hình hài bất động của Winky , dứt khoát : “Kể cũng rối thiệt. Con gia tinh của Barty Crouch … À, tôi định là…” Ông Weasley lặng lẽ lên tiếng: “Thôi ra khỏi chỗ đó ông Crouch à, ông đâu có tin cách nghiêm túc là con gia tinh của ông là thủ phạm hả? Dấu hiệu Đen là dấu hiệu của phù thủy , cần phải có cây đũa phép mới làm ra được.” Ông Diggory : “Đúng vậy. Và con gia tinh này có cây đũa phép.” Ông Weasley : “Cái gì?” Ông Diggory giơ lên cây đũa phép và đưa nó cho ông Weasley coi. “Đây, thử nhìn coi. Tôi lấy từ trong tay con gia tinh. Như vậy là điều ba của bộ luật sử dụng đũa phép bị vi phạm. sinh-vật-phi-nhân nào được phép mang hay dùng đũa phép.” Vừa lúc đó có tiếng nổ bốp, và ông Ludo Bagman độn thổ ra ngay bên cạnh ông Weasley . Trông ông ta hụt hơi và thảng thốt hết sức . Ông vòng vòng quanh trường, rồi giương mắt nhìn lên cái đầu lâu xanh màu ngọc bích ở trời. Ông thở hồng hộc, suýt nữa dẫm đạp lên Winky khi ông xoay qua tra tấn các đồng : “Dấu hiệu Đen ! Ai làm thế? Quí vị bắt được kẻ đó chưa! Barty , chuyện gì xảy ra vậy?” Ông Crouch quay trở lại với hai bàn tay . Mặt ông ta vẫn còn trắng bệch như ma, và hai bàn tay của ông cùng bộ râu bàn chải đánh răng của ông, cả hai đều vặn vẹo. Ông Bagman hỏi: “ đâu hả Barty ? Sao có mặt ở trận đấu? Con gia tinh của có xí chỗ để dành cho mà… Ủa quỷ thần ơi!” Ông Bagman vừa nhận thấy Winky nằm dài ngay cạnh chân ông: “Nó bị làm sao vậy hả?” Ông trả lời, vẫn bằng cái giọng rin rít nhát gừng, hầu như thèm nhếch tới môi: “Tôi bận, Ludo à. Và con gia tinh của tôi bất tỉnh.” “Bất tỉnh hả? định là tại à? Nhưng mà tại sao…?” hiểu biết đột nhiên bừng sáng gương mặt tròn trịa bóng bẩy của ông Bagman . Ông ngước nhìn lên Dấu hiệu Đen trời, rồi nhìn ông Crouch . Ông : “Đâu có được! Winky hả? Gọi lên được Dấu hiệu Đen à? Nó đâu có biết làm sao đâu mà làm. Ít nhất khởi đầu nó phải có cây đũa phép trước .” Ông Diggory : “Và nó có cây đây ạ. Tôi tìm thấy nó nắm chặt cây đũa phép này, Ludo à. Thưa ông Crouch , nếu ông phản đối tôi cho là ông nên nghe xem chính con gia tinh này tự biện hộ như thế nào. Ông Crouch tỏ dấu hiệu nào chứng tỏ ông có nghe những gì ông Diggory . Nhưng ông Diggory dường như coi im lặng của ông Crouch có nghĩa là bằng lòng. Ông bèn giơ cây đũa phép lên, chĩa ngay vô Winky và hô: “Enervate!” (Có nghĩa là: “Hồi sinh!”) Winky yếu ớt ngọ nguậy. Đôi mắt nâu to cồ cộ của nó mở ra và nó chớp chớp nhiều lần với vẻ hết sức ngạc nhiên. Trước quan sát của các pháp sư đứng chung quanh, con gia tinh rum rẩy lồm cồm ngồi dậy. Nó nhìn thấy cặp giò của ông Diggory trước tiên, và rồi từ từ, run run, nó giương mắt ngước lên nhìn chăm chăm vào mặt ông ta; rồi cũng rất từ tốn, nó ngước nhìn cao thêm chút nữa lên bầu trời. Harry có thể nhìn thấy cái đầu lâu lơ lửng kia được phản chiếu thành hai cái trong đôi mắt to trong veo mở thao láo. Winky há hốc miệng, hốt hoảng nhìn quanh cái đám đông vây quanh mình giữa khoảng trống, và nó sợ hãi đến òa ra khóc nức nở. Ông Diggory nghiêm nghị : “ tinh! Mi có biết ta là ai ? Ta là viên chức của Bộ Qui chế và Kiểm tra Sinh vật Huyền bí!” Winky bắt đầu ngã giật ngược ra sau rồi bổ nhào tới trước mặt đất, hơi thở nó bắt đầu ngắn và hổn hển. Harry nhớ lại hết sức sinh động hình ảnh của Dobby vào những lúc khủng khiếp của nó khi ngoan ngoãn vâng lởi. Ông Diggory tiếp: “Như mi thấy đó, tinh, Dấu hiệu Đen đựoc gọi lên tại chỗ này cách đây lâu, và chỉ lát sau đó mi bị phát ngay phía dưới dấu hiệu đó! Cho phép mi tự giải thích!” Winky hổn hà hổn hển : “Thưa… thưa… ngài… tôi… tôi… tôi… hổng có làm gì hết trơn á! Tôi hổng biết gì hết trơn, ngài ơi…” Ông Diggory nạt: “Mi bị phát với cây đũa phép trong tay!” Ông Diggory vung cây đũa trước mặt con gia tinh. Và khi cây đũa hiểna dưới ánh sáng xanh lè tỏa xuống khu đất trống từ cái đầu lâu cao, Harry nhận ra ngay. Nó : “Xí… cây đũa phép đó của cháu!” Mọi người đứng trong khu đất trống đó đều quay qua nhìn Harry . Ông Diggory ngờ vực hỏi: “Con gì?” Harry : “Đó là cây đũa phép của cháu! Cháu làm rớt nó. “ Ông Diggory lặp lại với vẻ thể nào tin được: “Cháu làm rớt nó? Có phải là lời thú tội đó ? Sau khi gọi lên Dấu hiệu, cháu quẳng nó qua bên hả?” Ông Weasley vô cùng tức giận: “ Amos! Làm ơn cân nhắc xem về ai chứ! Chẳng lẽ chúng ta lại tình nghi Harry Potter là kẻ gọi lên Dấu hiệu Đen sao?” Ông Diggory cứng họng ngọng nghịu: “Ơ… dĩ nhiên là rồi… Xin lỗi… cho qua…” Harry chỉ ngón tay về phía cái cây bên dưới cái đầu lâu : “Tuy nhiên cháu đánh rớt nó ở chỗ đó. Ngay khi mới tới bìa rừng cháu còn cây đũa phép nữa rồi.” Đôi mắt ông Diggory lại trở nên nhẫn tâm khi ông quay lại ngó chằm chằm Winky lần nữa, con gia tinhđang co rúm dưới chân ông: “Vậy ra mi tìm thấy cây đũa phép này, phải hả, tinh? Và mi lượm nó lên và tưởng là mi bày trò vui với nó, phải ?” Winky khóc ré lên, nước mắt tuôn ràn rụa chảy quanh cái mũi trái cà chua bẹp dí của nó: “Thưa ngài… con hổng có làm phép thuật… con … con là… Con chỉ lượm nó lên thôi mà, ngài ơi… Con hổng có làm cái Dấu hiệu Đen , thưa ngài, con hổng có biết làm sao đâu mà!” Hermione : “ phải chị ấy đâu!” Trông Hermione có vẻ căng thẳng khi đứng trước tất cả bá quan của Bộ Pháp Thuật như vầy, nhưng dù sao bé cũng vẫn kiên định: “Winky có cái giọng the thé chói tai, còn cái giọng mà chúng cháu nghe đọc câu thần chú trầm hơn!” bé nhìn Harry và Ron tìm ủng hộ: “Cái giọng đó nghe giống giọng của Winky chút nào hết, đúng ?” Harry lắc đầu ngay: “. Giọng đó nhất định giống giọng của con gia tinh.” Ron : “Đúng vậy. Đó là giọng của con người.” Ông Diggory tỏ vẻ có quan tâm gì đến chi tiết đó hết, nhưng ông gầm gừ: “Được, chúng sớm biết thôi. Có cách đơn giản để khám phá ra phép thần chú cuối cùng mà cây đũa phép vừa thực , mi có biết cách đó hả, con tinh kia?” Winky run lập cập và lắc đầu như điên, hai tai của nó phe phẩy lia lịa khi ông Diggory giơ cao cây đũa phép của chính ông lẫn nữa và chụm đầu đũa ấy vào đầu đũa của Harry . Ông rống lên: “Prior Incantato!” (Có nghĩa là: “Câu thần chú vừa rồi!” ) Harry nghe tiếng Hermione thở hổn hển và hoảng kinh hồn vía khi thấy cái đầu lâu có cái lưỡi rắn khổng lồ xẹt ra từ điểm chạm nhau của hai cây đũa, nhưng đó chỉ là cái bóng của cái đầu lâu xanh lè ở cao tuốt bên họ. Cái bóng đầu lâu mới hình thành dường như là vệt khói xám dày tựu thành: đó là bóng ma của câu thần chú. Ông Diggory quát: “Deletrius!” ( Có nghĩa là: “Tẩy xóa!” ) Cái đầu lâu bằng khói liền biến thành làn khói. “Vậy đó!” Ông Diggory thốt lên với giọng chiến thắng dã man, ngó xuống Winky , con gia tinh run rẩy cách thảm khốc. Winky gào khóc, hai con mắt to cồ cộ trợn tròn trong nỗi hãi hùng: “Tôi hổng có làm cái đó! Tôi hổng có! Tôi hổng có làm mà! Tôi đâu có biết làm sao đâu? Tôi là con gia tinh ngoan hiền mà, tôi hổng có xài đũa phép, tôi đâu có biết xài đâu…” Ông Diggory gầm lên: “Con tinh kia! Mi bị bắt tại trận có chứng cứ hẳn hoi! Bị bắt với cây đũa phép còn nắm trong tay!” Ông Weasley to: “ Amos, hãy nghĩ lại điều đó… ngay cả pháp sư biết đọc thần chú làm phép đó cũng còn quý hiếm nữa là… Con gia tinh ấy học ở đâu ra cái tài đó chứ?” Ông Crouch , cơn giận ghìm trong mỗi lời lạnh lùng: “Có lẽ Amos cho là tôi thường xuyên dạy con gia tinh của tôi cách gọi Dấu hiệu Đen chắc?” im lặng khó chịu bao trùm. Ông Diggory có vẻ hoảng: “Ông Crouch à… … hằn…” Ông Crouch quát lên: “ tiến gần tới chỗ buộc tội cho hai người ít có khả năng phạm tội nhất gọi lên Dấu hiệu Đen trong khoảnh rừng thưa này. Đó chính là Harry Potter và tôi! Amos, tôi chắc cũng quá thuộc câu chuyện về cậu bé này mà?” Ông Diggory có vẻ rất thoải mái, miệng lầm bầm: “Dĩ nhiên… ai mà chẳng biết…” “Và tôi cũng tin là còn nhớ rất nhiều bằng chứng mà tôi từng đưa ra, trong nghề nghiệp lâu dài, rằng tôi khinh miệt và ghê tởm Nghệ thuật Hắc ám và những kẻ thực hành cái nghệ thuật đó, nhớ chứ?” Ông Crouch càng quát càng to tiếng, hai con mắt lại lồ lộ ra suýt lọt tròng. Ông Diggory lại lầm bầm, gương mặt bắt đầu đỏ lên sau chòm râu lởm chởm. “Ông Crouch à, tôi… tôi bao giờ cho là ông có dính dáng gì đến chuyện đó!” Ông Crouch thét to hơn: “Nếu ông buộc tội con gia tinh của tôi cũng như buộc tội tôi, ông Diggory à! Chứ nó còn có thể học ở đâu cách gọi Dấu hiệu Đen chứ?” “Nó… nó có thể học mót ở đâu đó…” Ông Weasley : “Chính xác đó, Amos. Nó có thể học mót ở đâu đó… phải Winky ? Chính xác là mi lượm được cây đũa phép của Harry ở đâu?” Giọng ông Weasley nghe tử tế khi ông quay về phía con gia tinh, nhưng nó vẫn hoảng kinh co rúm người. Winky vò xoắn cái vạt khăn trải bàn uống trà mà nó mặc cách dữ dội đến nỗi miếng vải tưa xước ra hết dưới mấy ngón tay của nó. “Tôi… tôi… tìm thấy nó… thấy nó… ở đằng kia kìa, thưa ngài… Đó… trong đám cây… đó…, thưa ngài.” Ông Weasley : “Thấy chưa Amos? Bất kể là ai cái kẻ gọi lên Dấu hiệu Đen ấy độn thổ ngay sau khi thực xong, quẳng lại cây đũa phép của Harry . Đúng là mưu chước khôn ngoan khi dùng chính cây đũa phép của mình, vì cây đũa phép có thể phản phé. Và Winky đây thực ra chỉ xui xẻo gặp phải cây đũa phép vào khoảnh thời khắc sau đó và lượm nó lên.” Ông Diggory mất kiên nhẫn: “Nhưng mà như vậy chứng tỏ nó có thể ở nơi mà chỉ cách trường vụ án này vài bước chân mà thôi. tinh! Mi có nhìn thấy ai ?” Winky lại run và còn run dữ dội hơn bao giờ hết. Đôi mắt to cồ cộ của nó đảo từ ông Diggory sang ông Ludo Bagman , đến ông Crouch . Rồi nó nuốt khan mà : “Thưa ngài… tôi thấy… ai hết… thấy ai hết.” Ông Crouch sẵng giọng: “ Amos, tôi hoàn toàn biết rằng, trong tiến trình bình thường của kiện, muốn câu lưu Winky về văn phòng bộ của để thẩm vấn. Tuy nhiên, tôi cầu cho phép tôi giải quyết với nó.” Ông Diggory tỏ vẻ là ông có cân nhắc nhiều đến đề nghị đó, nhưng ràng Harry nhận thấy ông Crouch là nhân vật của Bộ Pháp Thuật quan trọng đến nỗi ông Diggory dám từ chối cầu của ông. Ông Crouch thêm bằng giọng lạnh băng: “Ông có thể yên chí là nó bị trừng phạt đích đáng!” Winky ngước lên nhìn ông Crouch , nước mắt ràn rụa. Nó lắp bắp van xin: “Ông chủ ơi… ông chủ ơi… xin làm ơn…” Ông Crouch trừng mắt ngó lại con gia tinh, mặt ông đanh lại như thế nào đó mà mỗi đường nét gương mặt đều hằn lên nét sắc cạnh. Trong cái nhìn của ông chẳng biểu lộ chút lòng thương hại nào hết. Ông chậm rãi : “Tối nay Winky cư xử cách mà ta bao giờ có thể tin được. Ta bảo nó ở lại trong lều. Ta bảo nó ở lại trong đó trong thời gian ta ra ngoài giải quyết rắc rối. Và ta thấy là nó nghe lời ta. Như vậy có nghĩa là mặc quần áo.” “ phải đâu!” Winky hét lên the thé, gieo mình phủ phục dưới chân ông Crouch : “Ông chủ ơi, xin ông đừng! Đừng cho quần áo, xin đừng cho quần áo!” Harry biết rằng cách duy nhất để trả tự do cho gia tinh là cho nó tấm áo quần hay y phục đúng nghĩa. Trông cái cảnh Winky bám giữ chặt tấm khăn trải bàn uống trà trong khi khóc lóc van xin dưới chân ông Crouch là thương tâm. Hermione giận dữ quắc mắt nhìn ông Crouch : “Nhưng tại chị ấy hoảng sợ quá! Chị ấy sợ độ cao mà mấy pháp sư đeo mặt nạ ấy cứ nhấc người ta tít lên . Ông thể trách phạt chị ấy chỉ vì né tránh tai họa!” Ông Crouch lùi lại bước, tránh đụng vào con gia tinh của mình. Cái kiểu ông nhìn Winky như thể nó là cái gì bẩn thỉu thối nát ghê lắm, có thể làm vấy bẩn đôi giày bóng láng của ông. Rồi ông ngước nhìn Hermione , lạnh lùng : “Tôi dùng con gia tinh vâng lời tôi. Tôi dùng kẻ tôi tớ quên mất bổn phận với ông chủ của mình, và biết giữ gìn danh dự cho ông chủ mình.” Winky khóc rống lên thảm thiết đến nỗi tiếng khóc của nó vang vọng khắp khu đất trống. Mọi người im lặng cách ngột ngạt, cuối cùng ông Weasley chấm dứt im lặng đó bằng cách lặng lẽ: “Thôi, tôi nghĩ tôi dẫn mấy đữa của tôi về lều, nếu ai phản đối. Amos, cây đũa phép đó cung cấp cho chúng ta tất cả thông tín mà nó có thể cung cấp được rồi… Vậy xin trả nó lại cho Harry …” Ông Diggory đưa trả cây đũa phép cho Harry , và Harry cất nó vô túi áo. Ông Weasley lại : “ thôi, các con!” Nhưng Hermione dường như muốn nhúc nhích; hai mắt bé vẫn rời được con gia tinh khóc nức nở. Ông Weasley thúc giục: “Hermione !” bé quay rồi cùng với Harry và Ron ra khỏi khu đất trống, xuyên qua rừng cây. Nhưng ngay sau khi ra khỏi trảng trống. Hermione lên thắc mắc của mình: “Chuyện gì xảy ra cho Winky ?” Ông Weasley : “Bác biết!” Hermione tức giận: “Cái cách mà người ta đối xử với Winky quá đáng! Ông Diggory cứ gọi chị ấy là “con tinh” miết… và ông Crouch nữa chứ! Ổng biết chị ấy đâu có làm bậy, vậy mà ổng vẫn cứ đuổi chị ấy! Ổng chẳng thèm bận tâm đếm xỉa gì đến nỗi kinh hoàng hay đau đớn của chị ấy… như thể chị ấy phải là người vậy!” Ron : “ Winky đâu phải là người!” Hermione quay phắt lại Ron: “Điều đó có nghĩa là chị ấy có cảm xúc đâu, Ron? ghê tởm khi đối xử như vậy…” Ông Weasley nhanh, khuyên giải bé: “Hermione , bác đồng ý với cháu. Nhưng bây giờ phải là lúc tranh luận về quyền của tinh. Bác muốn chúng ta quay trở về lều càng nhanh càng tốt. Chuyện gì xảy ra cho những người khác hả?” Ron : “Tụi con lạc họ trong bóng đêm. Ba à, tại sao mọi người ai cũng lo lắng đến như vậy về cái thứ đầu lâu ấy?” Ông Weasley cách căng thẳng: “Khi trở về lều ba giải thích mọi chuyện.” Nhưng khi họ ra đến bìa rừng đường bị nghẽn. đám đông khổng lồ những pháp sư và phù thủy trông hết sức hoảng hốt tụ tập ở đó, và khi họ thấy ông Weasley về phía họ, nhiều người ào tới trước: “Chuyện gì xảy ra ở trong vậy?” “Ai gọi nó lên vậy?” “… Arthur … chắc phải … chứ?” Ông Weasley đáp với giọng kiên nhẫn cho lắm: “Dĩ nhiên là phải ! Chúng tôi chưa biết thủ phạm là ai. Có vẻ như họ độn thổ. Bây giờ xin cho phép tôi , xin lỗi… tôi muốn ngủ.” Ông Weasley dẫn Harry , Ron và Hermione xuyên qua đám đông và trở về chỗ cắm trại. Bây giờ tất cả đều yên tĩnh. còn bóng dáng pháp sư đeo mặt nạ nào, mặc dù nhiều căn lều bị tàn phá vẫn còn bốc khói. Từ cái lều dành cho con trai, Charlie thò đầu ra. gọi vọng qua bóng tối: “Chuyện gì xảy ra vậy ba? Fred , George và Ginny trở về, nhưng mấy đứa kia…” Ông Weasley khom mình chui vào lều, : “Ba đem được tụi nó về rồi đây.” Harry, Ron và Hermione cũng vừa chui vào lều theo sau ông. Bill ngồi bên cạnh cái bàn ăn , giữ chặt tấm khăn trải giường rịt lấy cánh tay chảy máu ròng ròng của . Charlie bị vết rách toạc áo, còn Percy bị chảy máu mũi. Fred , George và Ginny bị thương tích gì, mặc dù rất hoảng sợ. Bill hỏi nhanh: “Có bắt được ba? Cái kẻ gọi lên Dấu hiệu Đen ấy?” Ông Weasley : “. Người ta bắt được con gia tinh của ông Crouch cầm tay cây đũa phép của Harry , nhưng ai biết gì hơn về kẻ thực gọi lên Dấu hiệu Đen .” Bill , Charlie và Percy cùng kêu lên: “Cái gì?” Fred cũng kêu: “Cây đũa phép của Harry à?” Giọng Percy nghe như bị sét đánh: “Con gia tinh của ông Crouch à?” Nhờ Harry, Ron và Hermione bổ sung đôi chỗ, ông Weasley tường thuật lại được những gì xảy ra trong rừng. Khi câu chuyện kết thúc, Percy phồng mang lên cách căm phẫn: “Hừ, ông Crouch đuổi con gia tinh như thế là hoàn toàn đúng! Bỏ chạy trong khi ràng ông bảo nó là được… làm cho ông ngượng ngùng trước toàn thể Bộ Pháp Thuật … Nếu mà nó bị đưa ra xử trước Bộ Qui chế và Kiểm tra Sinh vật Huyền bí còn ra thể thống gì nữa…” Hermione cự lại Percy ngay: “Chị ấy đâu có làm gì sai trái đâu? Chị ấy chỉ tình cờ có mặt ở trường vào đúng lúc xảy ra điều quấy!” Percy dường như bị phản đối của Hermione làm cho dội ngược. Từ trước đến giờ, Hermione vẫn hòa thuận với Percy … đúng ra là hòa thuận với Percy hơn so với tất cả những người khác trong gia đính Weasley . Percy tự trấn tĩnh lại, với Hermione bằng giọng lên lớp: “Hermione à, pháp sư ở địa vị ông Crouch thể nào dung túng con gia tinh cầm cây đũa phép chạy lăng quăng như đồ điên được!” Hermione la lên: “Chị ấy chạy lăng quăng như đồ điên! Chị ấy chỉ lượm nó dưới đất lên!” Ron sốt ruột bảo: “Đến khổ! Có ai làm ơn giải thích dùm xem cái đầu lâu đó là cái thứ gì ? Thấy nó cũng chẳng làm tổn hại gì đến ai… tại sao mà mọi người lại cuống quít nhặng xị lên như vậy chứ?” Trước khi ai đó có thể trả lời Hermione vọt miệng : “Mình với bồ rồi mà Ron, đó là biểu tượng của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy . Mình đọc điều đó trong cuốn thăng trầm của nghệ thuật Hắc ám.” Ông Weasley lặng lẽ thêm: “Và suốt mười ba năm nay có ai nhìn thấy biểu tượng đó nữa. Dĩ nhiên là người ta phải hoảng loạn… nhìn thấy biểu tượng đó cũng như nhìn thấy lại chính Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy . “ Ron ngớ người ra: “Con vẫn chưa hiểu… ý con là… đó chẳng qua là dấu hiệu, hình dạng bầu trời mà thôi…” Ông Weasley : “Ron à, Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy và thuộc hạ của phát ra Dấu hiệu Đen lên trời mỗi khi chúng giết người. Nỗi kinh hoàng được khơi dậy… các con còn quá, chưa hiểu được đâu. Thử hình dung khi trở về nhà, thấy cái Dấu hiệu Đen đó ám bên mái gia đình mình, và biết là mình tìm thấy cái gì ở trong căn nhà mình…” Ông Weasley chớp mắt: “Đó là nỗi sợ hãi tồi tệ nhất của mọi người… khủng khiếp nhất…” Mọi người im lặng lát. Sau đó Bill tháo cái khăn trải giường ra để kiểm tra vết thương cánh tay. : “Thôi, cho dù kẻ nào gọi lên Dấu hiệu Đen cũng chẳng giúp gì được cho chúng ta đêm nay. Ngay khi vừa thấy Dấu hiệu Đen lũ Tử thần Thực tử vội chuồn lẹ. Chúng ta chưa kịp đến gần để lột được mặt nạ của kẻ nào trong bọn chúng chúng độn thổ mất tiêu. May mà chúng ta đón được gia đình Roberts trước khi họ rớt xuống đất. giờ họ được điều hòa trí nhớ lại.” Harry hỏi: “Tử thần Thực tử ? Tử thần Thực tử là cái gì?” Bill : “Đó là danh xưng mà bọn theo phe Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy tự xưng. nghĩ có lẽ chúng ta nhìn thấy bọn tay chân sót lại của chúng hồi tối nay… là bọn làm cách nào đó thoát bị tống vô ngục Azkaban .” Ông Weasley : “Chúng ta thể chứng minh đó là bọn chúng, Bill à, mặc dù rất có thể là bọn chúng đấy.” Ron đột ngột : “Đúng! Con dám cá là bọn chúng! Ba ơi, tụi con gặp Draco Malfoy ở trong rừng, và nó gần như thừa nhận với tụi con rằng ba nó chính là trong những kẻ đeo mặt nạ đó! Mà tất cả chúng ta biết quá rằng gia đình Malfoy là cánh hẩu của Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy .” Harry mở miệng: “Nhưng mà những kẻ theo phe Voldemort …” Những người chung quanh Harry đều rùng mình. Như hầu hết mọi người trong thế giới phù thủy , gia đình Weasley cũng luôn luôn tránh ra cái tên Voldemort . Harry nhanh miệng chữa lại: “Xin lỗi, những kẻ theo phe Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy muốn cái gì treo lơ lửng những Muggle … Ý con muốn là ý nghĩa của hành động ấy.” Ông Weasley cười khan: “Ý nghĩa ư? Harry à, đó là chuyện vui chơi giải trí của họ. Có đến nửa số Muggle bị giết khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy còn hùng mạnh chỉ là do chúng muốn giết cho vui vậy thôi. Bác cho là hồi tối này họ nhậu nhẹt say xỉn và kềm lại được ý muốn nhắc nhở cho chúng ta biết là bọn chúng còn đông lắm ở ngoài vòng pháp luật. Chúng tụ tập lại được cũng kha khá chứ ít.” Ông Weasley dứt lời với vẻ chán ghét. Ron hỏi: “Nhưng nếu chúng là Tử thần Thực tử tại sao chúng lại phải độn thổ khi thấy Dấu hiệu Đen ? Lẽ ra chúng phải hí hửng khi thấy dấu hiệu đó mới phải chứ?” Bill : “Ron ơi, em động não chút . Nếu chúng đúng là Tử thần Thực tử , khi Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy mất quyền lực, chúng hẳn phải xoay sở vất vả để chạy tội, đổ vấy hết mọi tội lỗi lên Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy , rằng chính ép buộc chúng tàn sát và hành hạ dân Muggle . cá là khi thấy trở lại, chúng còn sợn hơn cả chúng ta sợ nữa kia. Khi mất quyền lực chúng chối bỏ mọi thứ dây mơ rễ má với , và trở lại sống đời thường của chúng… thấy Kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-đấy hẳn là lấy làm hài lòng lắm với chúng, đúng ?” Hermione thong thả : “Vậy … cứ cho là có kẻ nào đó gọi lên Dấu hiệu Đen … Liệu kẻ đó làm như vậy là nhằm bày tỏ ủng hộ bọn Tử thần Thực tử , hay là để dọa cho chúng chạy trốn?” Ông Weasley : “ ước đoán của cháu cũng giống như giả thuyến của các bác, Hermione à. Nhưng mà để bác cho cháu biết điều này… Chỉ có bọn Tử thần Thực tử mới biết làm thế nào gọi lên được dấu hiệu đó. Bác rất ngạc nhiên nếu như kẻ vừa gọi lên Dấu hiệu Đen phải là kẻ từng là Tử thần Thực tử , cho dù có thể bây giờ y còn… Mà nghe đây các con, bây giờ khuya quá rồi, và nếu mà má của các con nghe được chuyện gì xảy ra thế nào bà ấy cũng lo phát bệnh lên cho. Chúng ta còn vài tiếng đồng hồ nữa để ngủ và rồi cố gắng đón chuyến Khóa-cảng sớm để ra khỏi nơi này.” Harry chui trở lại giường ngủ của nó với cái đầu ong ong bao nhiêu ý nghĩ. Nó biết là lẽ ra nó phải mệt đừ ra: gần ba giờ sáng rồi, nhưng sao mắt nó vẫn mở thao láo hết sức tỉnh táo… Tỉnh táo va lo âu. Cách đây ba ngày – nghe như thể lâu lắm rồi, nhưng thực ra chỉ mới ba ngày mà thôi - Harry thức giấc với cơn đau nhức ở vết thẹo trán. Và đêm nay, lần đầu tiên sau mười ba năm, biểu tượng của Chúa tể Hắc ám Voldemort lại xuất bầu trởi. Những điều này liệu có ý nghĩa gì ? Harry nghĩ đến lá thư nó viết cho chú Sirius trước khi rời khỏi ngôi nhà đường Privet Drive. biết chú Sirius nhận được chưa? Chừng nào chú mới hồi ? Harry nằm ngửa nhìn lên nóc lều bằng vải bố, nhưng bây giờ chẳng có hình ảnh hoang đường nào bay lượn vào đầu óc để làm dịu não nó lại, hòng đem tới được giấc ngủ yên. Lâu thiệt lâu sau khi tiếng ngáy của Charlie vang khắp cái lều, Harry cuối cùng mới chợp được mắt ngủ thiếp .