Hai tờ di chúc - Nam Quân (Trinh thám) (22c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 40

      Ái Lan lo lắng đưa mắt nhìn quanh, sực nhớ ngay là tại em ở giữa nơi vắng vẻ, rừng bãi quạnh hiu, khu nhà có người ở gần nhất cũng cách xa tới non mười cây số. Vậy mà, bất chợt tụi cướp xuất là nguy khốn. Em thầm nghĩ :


      - Trời ! Tụi cướp bây giờ ở đâu nhảy xổ ra mình nguy mất !


      Em lắng tai nghe động tĩnh. im lặng tràn ngập trong căn nhà rộng mênh mông có vẻ gì đáng lo ngại. Bất giác em run rẩy cả toàn thân và có cảm tưởng nhột nhạt là mọi cử chỉ của mình hình như bị những con mắt vô hình theo dõi.


      13 - TỤI CƯỚP


      Việc quái gì mà phải run lên thế nhỉ ? Đoạn em phá lên cười. Nhưng tiếng cười nghe vẫn có phần gượng gạo.


      Ái Lan lại mạnh bước quanh nhà lần nữa, niềm lo lắng giảm bớt phần vì nhận thấy có triệu chứng gì khác lạ. Nhưng băn khoăn vẫn như khối đá trĩu nặng lồng ngực làm khó khăn cả nhịp thở. Những bức tường đứng sừng sững như muốn nghiêng nghiêng xuống người em. Và trong khí cũng bàng bạc có cái gì đe dọa.


      Đinh ninh là chiếc đồng hồ của cụ Doanh bị tụi cướp đem mất, Ái Lan tính chỉ còn nước là bỏ khỏi nơi này, sớm phút nào hay phút đó.


      - Mình báo ngay cho đồn cảnh sát nào gặp trước nhất vì tụi gian chắc cũng chưa xa khỏi vùng này đâu. Xe chở chắc phải chất nhiều đồ cồng kềnh, nặng lắm chứ ? May ra có thể đuổi kịp !


      Dứt lời, em tiến lại phía căn buồng vẫn để treo mũ áo. Khi lướt qua khung cửa sổ mở rộng, vô tình liếc mắt ngó ra ngoài. Ái Lan sợ xanh xám cả mặt mày : lối trải đá cuội, gã đàn ông xăm xăm bước tới, chiếc mũ cát két đội xụp xuống che kín hai mắt.


      Ái Lan sững người, hai chân như bị chôn tại chỗ. sợ hãi khiến em mất hết khả năng cử động. Nhưng em vẫn còn chút sáng suốt để biết được rằng tên này đúng là người của bọn gian. Rồi thu hết sức lực em tung chân chạy vụt vào căn phòng đầy đồ đạc mà tụi gian chưa động đến. Vào đến nơi Ái Lan lạnh người khi thấy bên trong có cửa ăn thông ra ngoài vườn. Bí quá, em định quẹo vào phòng ăn, nơi có mấy khuôn cửa sổ mở ra hàng ba. Nép sát tường, Ái Lan đưa mắt lơ láo ngó quanh. Chết ! Làm sao bây giờ ? Chỉ còn mỗi cái hầm dưới cầu thang. Em lao vút vào và quài tay khép nhanh cánh cửa lại. Vừa kịp ! Tiếng giày cồm cộp vang lên.


      Đưa mắt nhìn qua khe ván, Ái Lan trông gã đàn ông tiến vào giữa nhà, mắt nhìn dáo dác. Thân hình cao lớn, đôi vai rộng. Gã có bộ mặt lạnh như mặt bàn đá, ánh mắt dữ tợn.


      Gã đứng quay lưng về phía hầm cầu thang. Ái Lan phải nín thở để tên gian khỏi nghe tiếng. May quá, gã gian phi hình như nhận thấy có gì khác thường, tia mắt gã liếc nhanh qua cánh cửa hầm cầu thang rồi quay nhìn ngay ra chỗ khác.


      Nơi nấp của Ái Lan quả kín đáo. Vừa hiểm hóc, khuất nẻo, thêm tối tăm vì giăng mắc đầy quần áo cũ. Mùi bụi bậm, ẩm mốc bay vào mũi khiến Ái Lan khó chịu vô cùng. Em rút vội khăn mùi xoa đưa lên bịt miệng, vừa ngăn kịp cái hắt hơi và mừng rỡ tự nhủ :


      - Trời ơi ! Thiệt may ! chặn kịp tên cướp này tóm được mình ngay chứ gã chẳng ngu gì mà lại cho rằng đó là tiếng mèo đâu !


      Mấy phút sau, Ái Lan hơi quen được với cái mùi khó thở trong căn hầm và em bắt đầu đưa tay sờ soạng các thứ quanh mình. Chút xíu nữa em thét lên : cái đầu đinh nhọn, nhô ra từ tấm kệ đóng dính vào vách hầm chọc trúng đầu ngón tay. Ái Lan đưa tay mò mò lên mặt tấm kệ. đống gì mềm nhũn, mịn mát như bộ lông của con mèo. Bất giác em rụt nhanh bàn tay về, nhưng mấy giây sau, lại mạnh bạo rờ nắn kỹ cái đống êm êm đó.


      - Á à ! cái mũ bằng lông cừu ! Khiếp quá ! Của này chắc sẵn nhậy lắm đây ! Và hôi quá ! Đúng cái đồ quỷ này làm mình hắt hơi đây ! Lại khó chịu hơn lúc nãy nhiều quá !


      Ái Lan đưa tay lên bịt miệng, cố nhịn thở cách khó khăn. chút nặng nhọc trôi qua, em có cảm tưởng bị cực hình. Nhưng rồi em lại thở được dễ dàng hơn chút.


      Quay lại cánh cửa hầm, em dán mắt vào khe hở. Trong căn phòng rộng có thêm hai tên gian phi nữa mới vào. Ái Lan được biết hai đứa sau này cũng đều là gian phi cả vì vẻ mặt chúng đều nhăn nhó khó coi và tia mắt lạnh lùng dữ dội như rắn độc. Tên vào trước nhất có vẻ là tên thủ lĩnh vì Ái Lan thấy gã dõng dạc ra lệnh cho hai tên vào sau :


      - Thôi ! Bắt tay tụi bay ! Rồi liệu mà chuồn cho lẹ, nếu là "dính" hết đấy !


      Rồi gã giơ tay chỉ cái tủ lớn bằng gỗ cẩm lai trạm trổ rất đẹp :


      - Khiêng cái kia ra trước !


      Hai tên bộ hạ liền ghé vai, bắt tay vào cái tủ vĩ đại đó, nhích dần ra phía cửa. Chúng mắm môi mắm lợi, gồng sức lên hai cánh tay bắp thịt cuồn cuộn, cố khiêng cho lẹ đặng làm vừa lòng tên chỉ huy lừ lừ tia mắt, miệng ngớt lầm bầm chửi rủa. đứa khiêng tủ, ý chừng nặng quá, mất nhiều sức, nên đổ quạu, trừng mắt nhìn tên trùm :


      - biết là phải làm gấp, tại sao lùi xe vào sát tận cửa mà lại đem dúi vào lùm cây xa lắc vậy ?


      Tên thủ lĩnh bĩu dài môi :

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 41

      - Ờ há ! Cho xe vào tận đây để tụi cớm nó thấy nó chộp cho ngon há !


      Tên bộ hạ vẫn còn uất ức :


      - Nếu vậy chịu khó mó tay vào đây chút , rồi thấy ngay đấy mà. Tưởng làm bằng giấy đó chắc !


      Từ chỗ nấp nhìn ra, Ái Lan được xem rệt cách "ăn hàng" của tụi gian. Cả ba tên quơ hết thảy mọi món đồ, từ những cái tầm thường đến những cái quý giá. Màn cửa, hoành phi, câu đối, chúng cũng bỏ, và chúng xúm lại khiêng từng cái ra phía cửa. Rủi cho Ái Lan chẳng có cơ hội nào tẩu thoát được. Tên thủ lĩnh chỉ đỡ cho hai thằng em út tay ra đến bậc cửa lại quay vào ngay, rời khỏi căn phòng chút.


      Có tới gần nửa giờ sau, gã chợt lên tiếng :


      - Rồi ! Chắc là hết rồi đó ! em rút lẹ !


      Dứt lời tên trùm bước ra phía cửa, theo chân hai tên đàn em. Bước chân đặt ngưỡng cửa, y còn quay lại đưa mắt quan sát căn phòng vòng.


      Đột nhiên y ngẩng ặt, lắng tai, tiếng hắt hơi rất khẽ vang ra từ phía gầm cầu thang.


      Tên thủ lĩnh giật thót mình, bước nhanh lại chỗ khả nghi. Gã đưa tay giật tung cánh cửa ở hầm cầu thang và phác giác ra Ái Lan rúm người thu mình trong góc tối. Giận sôi lên, tên cướp nắm tay em lôi mạnh ra và gầm to như sét nổ.


      - Hà, hà ! Mày dọ thám tụi tao hả ?


      Sợ quá hóa liều, Ái Lan nhìn thẳng vào mặt tên cướp như thách đố :


      - Ông lầm rồi ! Tôi, con con đứa mà dọ thám cái nỗi gì !


      - Vậy mày làm gì mà chui vào trong đó, hả ? mau !


      - Tôi có việc đến tìm ông gác dan ở đây !


      Tên cướp rộ lên cười mai mỉa :


      - Lạ nhỉ ! Việc gì mà lại phải mò tới tận chỗ này ?


      Ái Lan hiểu ngay là mình ở trong tình trạng rất nguy khốn, và vẻ mặt hung tợn của gã gian phi càng khiến em muốn ngất xỉu vì hãi sợ. Em run giọng :


      - Tôi vào đây tìm ông gác dan mà chẳng thấy ai. Bỗng nghe tiếng chân người bước rầm rập, tôi sợ quá nên phải trốn vào đó !


      Tiếng tên cướp nghe đốp chát dữ dội như tiếng quất của chiếc roi da :


      - Con ! Ở đâu khi dẫn xác tới đây là mày tới số rồi, heng ! Chắc núp trong đó mày nghe thấy mọi rồi, hả mày ? Nhưng yên trí , mày còn dịp nào lại với người khác đâu. Hà, hà !


      Ái Lan hiểu ngay tên cướp muốn gì. Nhìn nét mặt gã, em biết ngay y là người còn biết gì là tình thương cả. Và coi như hết hy vọng thoát khỏi tay , em đâm liều, như tát nước vào mặt tên bất lương :


      - Nghe nghe, nhưng thấy tôi thấy lắm ! ra các chỉ là những quân ăn cướp, còn chút lương tâm nào. Tôi mà thoát được là các bị cảnh sát tóm cổ hết sót mống !


      Tên thủ lĩnh cười mỉa :


      - Đúng rồi ! Nhưng phải có tao cho phép mới được chứ ! Bộ tao dại lắm hả ? Được, tao ày chầu như tên gác dan vậy !


      Ái Lan chợt la lên :


      - Cái gì, gác dan ? Tụi làm gì người ta rồi, hả ?


      - Chờ chút , ! Rồi mày biết !


      Em cố gắng rẫy rụa giựt tay tên cướp ra. Nắm tay gã quả cứng như vòng thép.


      - Đừng lộn xộn mày ! Có im ?


      Ái Lan giả vờ tuân theo thôi giựt tay ra nữa. Đột nhiên gom hết sức lực, em rút tay nhanh làm tên cướp lảo đảo. Nhanh như làn chớp, em vọt nhanh ra phía cửa ! Gã gian phi gầm hộc lên tiếng. Nhảy bước túm được cánh tay, nó xô em cái rất mạnh bắn vào tường.


      Môi bĩu dài ra :


      - Mày tưởng trốn được dễ lắm hả ?


      Ái Lan lại vùng vẫy hết sức. Trong cơn tuyệt vọng cùng cực em vận lực lên tay chân, cào cấu đấm đá vung vít, nhe cả răng ra mà cắn xé kẻ thù như người loạn trí. Nhưng vô ích, em vẫn thể thoát khỏi bàn tay chuối mắn của tên gian xiết chặt như gọng kìm.


      Gã rít qua kẽ răng :


      - Ối cha ! Cái con quỉ này nó khùng thiệt tình mà ! Được, để tao ày nếm mùi cái món này hết đường chó cắn mèo cào nghe !


      Ái Lan gân cổ gào lên :


      - Buông ra !


      Tên cướp xô mạnh em về phía hầm cầu thang, đẩy em ngã chúi vào trong đó. Ái Lan chưa kịp

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 42

      gượng ngồi lên nghe tiếng chìa khóa lách cách xoay trong ổ. Lại thêm tiếng chốt bằng sắt phía bên ngoài cánh cửa hầm ken két rít lên rồi lọt lỗ hãm kêu "xoạch" tiếng.


      Tên thủ lĩnh vừa vừa cười sằng sặc :


      - Rồi ! Ngồi trong đó chờ... chết đói nghe con ranh ! Tiếp theo đó là tiếng đế giày đinh nện cồm cộp nền gạch bông, mới đầu còn rệt, chưa đầy phút sau, dần, dần rồi là ... hoàn toàn im lặng.


      14 - HẦM TỐI


      Khi biết là tụi cướp bỏ hết và cứ để mặc em bị giam hãm đến chết đói trong hầm cầu thang, Ái Lan sợ hãi thất thần. Em còn biết làm gì hơn là xô mạnh vai vào cánh cửa khoá trái, hy vọng tông bật ra được. Vô ích ! Cánh cửa tuy cũ kỹ nhưng gỗ dày rất chắc chắn, vẫn nhúc nhích. Ái Lan hoảng hốt la to kêu cứu, quên bẵng là khu biệt thự tọa lạc tại nơi hẻo lánh, hàng tháng trời chẳng có ai qua lại.


      Thất vọng và vô cùng mệt mỏi, em gục xuống nằm soài ra mặt đất. Trong đầu óc, tuy nhiên vẫn vấn vương hy vọng mong manh như làn khói mỏng :


      - Phải, biết đâu tụi cướp lại chẳng quay lại mở cửa thả mình ra. Dù tàn bạo, nhưng họ cũng là người như mình, vậy mình đói khát khổ sở thế này, chắc họ cũng phải thương hại chứ !


      Ngay lúc đó, bên tai em văng vẳng tiếng xe hơi. Quả , chiếc xe vận tải chất đầy đồ tiến ra ngoài lộ và lăn bánh đều đều. Tiếng máy xa dần rồi tắt hẳn bên tai bị giam trong hầm tối. Ái Lan chép miệng với ý nghĩ "Tụi gian phi này lương tâm tán tận . Chúng thản nhiên ra , bỏ mặc mình chết đói chết khát ở đây, hừ !"


      im lặng trong căn biệt thự rộng mênh mông có vẻ gì rờn rợn như bãi tha ma mộ địa. Sợ quá, Ái Lan thét lên kêu cứu. Biết rằng hy vọng gì có người nghe tiếng, nhưng em vẫn tự kềm chế được. Tiếng la thất thanh của em oang oang trong căn nhà rộng, trống vắng, đập vào những bức tường và trần nhà cao vút, dội lại, vang lên nghe như những lời chế diễu. Mệt mỏi, Ái Lan hai tay ôm đầu ngẫm nghĩ :


      - là mình tính lầm mà lại giấu Diễm việc tới thám thính cái biệt thự này. Chắc cả trại hè Prenn đinh ninh là mình về Đà Lạt rồi đấy. mình bị cầm tù ngay tại cái chốn oái ăm này ! Chắc ai có thể ngờ được !


      Nghĩ đến cha, luật sư Minh, mà Ái Lan xin phép để cắm trại tám ngày liền với bạn, em lại thấy lòng rưng rưng thương nhớ :


      - Hà ! Đến khi ba thấy mình lâu về, đâm bổ tìm, lúc đó muộn quá rồi ! ... ! yên lành ở nhà nghỉ hè an vui nhàn nhã, bỗng nhiên lại giở chứng lao đầu vào cái việc rắc rối này !


      Trí óc Ái Lan làm việc hăng để tìm phương cách thoát hiểm, và em cảm thấy tia hy vọng :


      - May ra cái xe vespa mình dựng ở lề đường có thể được người ta phát giác rồi lần mò vào đây… Nhưng mà nơi đây hẻo lánh thế này, chắc gì có người qua. À, còn cái gác dan Y-Ba này nữa ! biết ra sao rồi ?


      Càng ngẫm nghĩ, Ái Lan càng thất vọng về tình trạng này. Tên thủ lĩnh chẳng cho biết là y "tính toán" về người Thượng này xong đó rồi sao ? Và tụi nó tính toán cách nào ? Cứ xét qua hành động của tụi nó vừa qua đối xử với em, em cũng đoán biết được phần nào. Càng nghĩ Ái Lan càng lo sợ để đâu hết ! Em đứng phắt dậy, cương quyết phá phòng giam bằng được. Lao mạnh vai vào cánh cửa ván, giơ chân tay đạp đấm, nghiến răng lay chuyển. Năm phút sau, em hổn hển, buông tay, người và tứ chi đau đớn như dần. Ái Lan lại ngồi xụp xuống đất. Nhờ vùng vẫy chân tay phá cửa hồi kết quả, giờ đây em thấy bình tĩnh hẳn lại, thanh thản suy nghĩ :


      - Mình kỳ quá ! Chỉ phí sức vô ích ! Cánh cửa này dầy thế này phá sao nổi ! Phải bình tĩnh mới được ! Nếu nguy lắm ! Hoảng hốt là hỏng hết !


      lúc sau, Ái Lan nhớ được có lần ở nhà, em mò mở ống khóa bằng chiếc kẹp tóc. Lập tức em đưa tay lên đầu, em rút ra chiếc kẹp bằng thép rất cứng lùa vào ổ khóa. Bóng tối hầm như bưng lấy mắt, khiến em phải đưa hai tay mò mẫm mãi. Có tới mười lăm phút gắng công chọc ngoáy, rốt cuộc Ái Lan thất bại nặng nề.


      Ngồi lại xuống đất, em thở hơi dài, buồn bã. Như cuốn phim quay chậm, hình ảnh luật sư Minh, Diễm , Mỹ Liên, Mỹ Ngọc, bà cụ Sáu Riệm lần lượt ra. Tia mắt của những người thân như nhìn em ái ngại. Và Ái Lan nước mắt tràn mi, muốn oà lên khóc. Nhưng rất nhanh, em vụt thu hết nghị lực còn sót lại, nghiến răng tự nhủ :


      - Á, ! khi nào mình lại hèn nhát như thế được ! Nhất định phải làm cái gì trước khi thua hẳn chứ ! Hừ ! Chắc thế nào cũng phải có cách phá cửa được chứ ! Mình phải tìm cho ra mới được !


      Ái Lan đứng vụt lên đưa tay mò mò mặt kệ và hy vong vớ được cái gì có thể phá được ổ khóa. Chán rồi, em lại đưa hai tay lục tìm trong túi những chiếc áo cũ giăng mắc sát tường. Cuộc lục soát chỉ đem lại kết quả chán ngán là làm tung lên đám bụi mù. bị bức sốt trong ô hầm chật hẹp, giờ đây Ái Lan lại bị hít bụi như muốn nghẹt luôn cả hơi thở.


      Đột nhiên, giữa giây phút ngờ nhất, em đụng đầu vào cái gì đau điếng. Trong bóng tối mịt mù, Ái Lan nào trông thấy vật đó là cái gì bao giờ đâu. Đưa lẹ hai tay lên cao, rờ rờ, Ái Lan nhận ra đó là thanh gỗ to bằng cổ chân chạy suốt từ đầu tường bên này sang đầu bên kia của căn hầm tối. Và em biết ngay thanh gỗ đó có những cái khoen giữ móc sắc của mấy chục cái treo áo. Em khẽ la lên :


      - Hà ! Có thế chứ ! Thanh gỗ này tốt quá, được việc lắm đây ! Mà làm sao lấy xuống được chứ ?


      may cho em, thanh gỗ chỉ gối sơ sài vào hai cái lỗ đục sâu vào tường, lâu ngày tróc xi măng lỏng lẻo. Và Ái Lan rút mạnh ra, đem xuống chút khó khăn. Phiền nỗi, thanh gỗ to cứng đó lại quá dài, thể cầm và thúc mạnh vào ổ khóa được. Ô hầm quá chật hẹp, có chỗ cho thanh gỗ lùi lại, làm sao lấy đà mà tông được vào cánh cửa. Sau gần năm phút quay ngang quay dọc, Ái Lan lùa đầu thanh gỗ vào phía dưới cánh cửa, nơi đây có kẽ hở giữa mép gỗ và sàn xi măng, vừa vặn cho đầu gỗ lọt vào. Em quơ tay giựt đống áo quần liệng vào xó, gom hết gần hai mươi cái mắc áo bằng gỗ kê xuống dưới đầu thanh gỗ, tạo thành cái đòn bẩy, và em thầm nghĩ đến câu khôi hài của nhà vật lý học Arcchimede : "Nếu có chỗ kê đòn bẩy, con người có thể bẩy được cả trái đất". Ái Lan bật cười khẽ :


      - Bẩy trái đất hay gì chưa biết, chỉ biết lúc này mình cần phải bẩy bằng được cánh cửa hầm giam này !


      Sau khi đè cả thân mình lên cán đòn gỗ lần thứ ba, Ái Lan chợt nghe tiếng rắc rắc. Em tưởng thanh gỗ bị nứt gẫy, nhưng may thay phải, mà lại chính là mép cánh cửa, bên đóng bản lề, bị sức đòn bẩy làm cho há ra, tách khỏi khuôn gỗ. Em mừng rú lên :


      - Trời ơi ! Tuyệt quá !


      Và tiếp tục tăng sức mạnh, trì hết trọng lượng thân mình xuống đầu thanh gỗ. Sau tiếng "xoạc" như tiếng reo vui, chiếc bản lề bung ra. Cánh cửa nặng, hai bản lề chỉ còn , lệch hẳn , hé ra khe hở bằng nắm tay. Ái Lan hăm hở lách đầu đòn gỗ vào bẩy nốt chiếc bản lề còn lại. Chợt em ngưng phắt tay lại : có tiếng chân người. Chưa kịp tìm hiểu, nghe tiếng chân bước mạnh của người nào đó chạy xộc vào nhà, và tiến lại cửa hầm cầu thang.


      việc xảy ra quá nhanh khiến Ái Lan sững người, chân tay cứng ngắc còn cử động được nữa. Đầu óc quay cuồng với ý nghĩ : Có lẽ tụi cướp nghe tiếng em đập phá, quay trở lại soát xem em có trốn thoát được chăng ! ... À, đâu ! Tụi nó đâu dám chần chờ tại nơi chúng cướp phá. Vả lại, Ái Lan chẳng nghe ràng tiếng xe vận tải của tụi chúng mở máy chạy rồi đó sao ?...


      Sau giây phút ngạc nhiên, em tiếp tục phá cửa đùng đùng. Bỗng giọng đàn ông e ngại cất lên :

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 43

      - A, a... tụi quỷ sứ bị sa bẫy rồi chắc ? Hà, hà ! Thế nào ? Ông bạn lưu manh ! Ði ra mà hốt đồ đạc của người ta chứ ! ... Hà, hà ! Phen này mày chết với tao rồi, hừ !...


      Ái Lan :


      - Mở dùm cửa cho tôi với ! ... gì ơi ! Tôi đây, phải tụi cướp đâu, !


      Nghe tiếng con từ hầm cầu thang vọng ra. giọng người đàn ông chợt thay đổi khác, dịu hẳn , nhưng vẫn có chiều mỉa mai :


      - Á, ủa ! Lại còn nhại giọng đàn bà nữa chứ. Để đánh lừa người ta chắc ! Ê, thằng này chớ phải ai đâu mà lừa được nghe !


      Chẳng biết làm cách nào cho người đứng ngoài biết được, Ái Lan vội vàng la hét toáng lên. Quả nhiên người đàn ông hốt hoảng bịt chặt hai tai :


      - Ối ! Ối ! Thôi... ai đó ơi ! Thôi, hãy im để tôi mở cho ! Trời đất ạ, đúng rồi chỉ có các bà, các mới đủ tài la thét ghê gớm như thế được ! Chờ chút , tôi mở cửa liền ngay đây !


      phút qua rồi, Ái Lan thấy ruột gan nóng như lửa đốt mà cánh cửa vẫn im lìm. Bỗng có tiếng người đàn ông kêu khổ :


      - Trời đất ơi ! Chìa khóa đâu mất tiêu rồi !


      15 - NIỀM UẤT HẬN CỦA Y-BA


      Việc chờ đợi kéo dài. Mãi sau, Ái Lan mới nghe tiếng chìa khóa xoay lách cách trong ổ và then sắt bị kéo kêu "soạch" cái. Đẩy nhanh cánh cửa gỗ, em nhẩy vọt ra ngoài.


      Ái Lan đối diện với Y-Ba, gác dan người Thượng, ông Phàm lấy vào để giúp việc. Em đinh ninh Y-Ba bị tụi cướp "làm gì" rồi hay ít ra cũng ăn đòn của chúng. Giờ đây, em trợn mắt ngạc nhiên đứng trước Y-Ba vẻ mặt vẫn bình tĩnh như và lại còn ra điều thích thú là khác. Cái thái độ thản nhiên vô tư lự của gác dan gieo vào đầu óc Ái Lan nghi ngờ.


      Nhưng đột nhiên tia mắt Y-Ba chợt loáng lên, chân tay run bần bật. Và Ái Lan biết ngay rằng chắc bỏ về thăm gia đình để tụi gian phi lợi dụng lúc có người, đột nhập vào cướp hết đồ đạc chở .


      Y-Ba kinh ngạc đến nỗi đờ người ra. Tia nhìn của quét đủ vòng quanh nhà rồi chăm chú ngó Ái Lan :


      - Này, ! Đồ đạc ở đây đâu hết rồi ?


      Ái Lan ngăn cản nổi cái mỉm cười vì câu hỏi ngây thơ của gác dan người Thượng. ràng chàng chất phác này mở mắt còn ngờ chiêm bao.


      Em dịu đàng :


      - Tôi chỉ biết là tòa biệt thự bị tụi cướp vào cướp đồ đem hết rồi. Nếu có mặt ở nhà đâu đến nỗi !


      Y Ba cuống quýt :


      - Trời đất ơi ! Bây giờ còn buộc tội cho tôi nữa ! Tôi biết thân phận tôi quá mà ! Trời ơi ! Tôi chỉ là người đường rừng yếu đuối, có vợ và năm con thơ dại ! Tội nghiệp tôi mà ! Tôi thực thà lắm ai cũng biết mà ! như những thằng hồn mắt rắn ăn cướp kia đâu.


      gác dan ngưng , đưa bàn tay lên trán xoa như muốn xua đuổi hơi men rượu làm rối mù trí óc. Đột nhiên, đôi mắt trợn trừng ngó thẳng mặt Ái Lan, chĩa vào người em ngón tay đe dọa :


      - Mà, mà... ở đâu, đến đây để làm gì mới được chứ ?


      Ái Lan mỉm cười :


      - Hà ! Bây giờ lại còn mất công hỏi tôi nữa. Tôi vừa đặt chân tới đây, chưa kịp làm gì cả thấy tụi cướp dọn đồ sạch trơn rồi. Ðoạn, trước khi dông tuốt, chúng còn nhốt tôi vào hầm cầu thang mãi tới khi tới mở, tôi mới ra được đó. Trời ơi ! Bị giam hãm trong đó suốt ba, bốn tiếng đồng hồ ! ...


      Y-Ba trợn mắt, há hốc miệng :


      - Ý ! bị nhốt trong đó ba bốn tiếng đồng hồ lận ? Trời đất quỷ thần ơi ! Tội nghiệp bé quá chừng ! Chắc phải xám xanh người vì sợ, vì đói khát, heng ! Rồi..., lỡ nhà bốc lửa cháy mà tôi về kịp sao ?


      Ái Lan cắt ngang :


      - Thôi mà ! kể mãi làm chi những điều ghê gớm đó ! Tôi được mở cửa cứu ra thoát đó là điều cốt yếu !


      Sau phút suy nghĩ, Ái Lan đột ngột hỏi Y-Ba :


      - Nhưng khi bỏ đâu vậy ?

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 44

      - Đây này ! Để tôi kể nghe, nghe ! Ngày hôm qua, trong lúc cuốc cỏ ngoài vườn, tự nhiên tôi thấy thèm uống rượu quá. Ôi chao ! Ở cái tuổi tôi còn có thú cái gì nữa đâu ! Chỉ thú uống rượu thôi !


      Ái Lan ranh mãnh :


      - Ừ thảo nào, người sặc sụa hơi ba xi đế hà !


      Y-Ba, ánh mắt bối rối, vội vã đưa bàn tay thô kệch vụng về lên chùi nhanh hai bên mép :


      - Đừng giận tôi tội nghiệp nghe ! Người ta năn nỉ kèo nài mãi mà !...


      - Ai ? Ai năn nỉ kèo nài uống rượu ?


      - người đàn ông, ăn mặc đàng hoàng lái chiếc xe lớn lắm. Lúc tôi làm vườn ông ta lái xe chạy ngang đây, thấy tôi liền ngừng lại. Nhận thấy tôi ngồi buồn, nhổ cỏ, ông ta liền rủ tôi ra quán ngã ba Lạc Dương uống đế nhắm khô nai. Tôi chịu liền, leo lên xe với ông ta. À, mà tôi cũng cẩn thận khóa kỹ cửa lớn, cửa sổ, nhà để xe, đút chìa khóa vào túi rồi mới kia mà. Yên trí lắm chớ !


      - Ờ ! Yên trí lắm ! coi đó.


      Y-Ba vẫn hứng thú thuật lại câu chuyện nhậu nhẹt :


      - bảo lúc đó còn gì mà chẳng yên trí ! Ối chà ! Tới quán Ngã Ba Lạc Dương, ông ăn mặc đàng hoàng đó, kêu xị lớn rượu đế thơm quá là thơm, rồi góc ký khô nai ngọt quá chừng là ngọt... Ấy thế rồi, chưa nhậu giọt nào, ông ta móc tiền ra trả, hẹn ra ngoài chút xíu quay trở lại liền, để mình tôi ở lại với xị đế đầy ắp và mớ khô nai thơm phức. Thế là... thế là...


      Ái Lan nghiêm giọng ngó Y-Ba :


      - Thế là nhậu nhẹt chầu rồi gục ngay tại chỗ, ngủ quên ?


      Y Ba lính quính :


      - … Đến lúc tỉnh dậy thấy mình ngủ chiếc ghế bố, có mùng cẩn thận. Sờ đến túi áo xâu chìa khóa biến mất. Liền ba chân bốn cẳng chạy về đây !


      Ánh mắt Ái Lan nghiêm nghị :


      - Thôi được ! Như vậy cũng là người biết lo công việc đấy !... À, nhưng liệu đoán coi bà Phàm sao khi bà biết được tình trạng đồ đạc tại đây như thế này !


      Người gác dan trợn ngược hai con mắt kinh hoảng :


      - Trời đất ! Vậy khổ tôi rồi ! Ông bà ấy chắc đuổi tôi quá !


      - Vậy cũng đáng cho ! Ai bảo say sưa nhậu nhẹt quá xá như vậy chi ! Ông bà chủ tin dùng giao nhà cửa đồ đạc à lại cả gan bỏ lửng theo người ta chè chén.


      Chợt nghe đến tiếng "tin, tin" chàng người Thượng lại hiểu lầm theo ý nghĩa khác :


      - Cái gì ? Tin, tin ai ? , ! Từ rày về sau, tôi còn có thể tin ai được nữa ! Nhất là mấy cái ông ăn mặc đàng hoàng cái xe to to đó !


      - ! Tôi đâu có bảo như thế ! Ý tôi muốn rằng quá dại dột mà bỏ liều nhà cửa của ông bà chủ giao cho trông coi đó !


      - À ra thế ! Tiếng Y-Ba trầm hẳn xuống, nghẹn ngào. Vậy là tôi ngu để tụi nó lừa, bỏ … và… bây giờ có khổ cũng ráng mà chịu !


      Sau cái chớp mắt, hai giọt nước nóng hổi lăn dài gò má nhăn nheo, và Y-Ba vội vàng đưa tay lên áo quệt.


      Ái Lan thương hại :


      - Thôi ! có buồn cũng lỡ rồi, Y-Ba ! Cố quên chuyện đó . Nghĩ đến chuyện thu xếp vụ này cho êm đẹp hơn. Tôi giúp tay ! Nào ! Việc cần làm trước là báo cho cảnh sát biết ! Nhà có điện thoại ?


      - Khổ ! Làm gì có, !


      - Vậy phải chạy sang biệt thự kế đây nếu ra tận ngã ba Lạc Dương ! Này Y-Ba, còn nhớ mặt người đàn ông mời nhậu nhẹt ?


      người Thượng hăm hở :


      - Nhớ ! Nhớ chứ ! Gặp là nhận ra liền mà ! Cái thằng to lớn mặt mũi chuột đó, lúc nào tia mắt cũng láo liên đó ! cứ tin tôi , gặp mặt, là nó khổ với tôi !


      Ái Lan chợt thấy đến lúc đưa ra câu hỏi quan trọng :


      - À, này, Y-Ba ! Ở đây có thấy cái đồng hồ nào có mặt vuông vuông ?


      - Có chớ ! Cái đồng hồ to to đó mà ! Tôi vẫn quét bụi luôn đó. Cũ xì à ! Tôi cũng chẳng thèm lên dây làm chi nữa vì có cái này. Y-Ba móc ở bao da, nơi dây lưng, chiếc đồng hồ quả quít vỏ bằng bạc, đưa lên tai. Trời đất ! Cái này cũng nghỉ chạy luôn nữa !


      Ái Lan vui vẻ :


      - Ối ! Ăn thua gì cái đó ! Này, Y-Ba ! nhớ chắc là nhà này có cái đồng hồ cổ mặt vuông chứ ?


      - Chắc mà ! Vẫn treo ở chỗ tường kia kìa !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :