Hai tờ di chúc - Nam Quân (Trinh thám) (22c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 25

      Mỹ Ngọc tiếp lời em :


      - Còn hai người cháu trai kêu bác Doanh bằng cậu ruột nữa ! Hai Lân và Ba Mẫn, hai em ruột, khai thác sở trồng cà phê và trà con đường này, cũng lối ra Phi Nôm, cách đây chừng hơn năm cây số thôi, dễ kiếm lắm em à ! Nội vùng này ai cũng đinh ninh là hai bác Lân, Mẫn thế nào cũng được hưởng di sản của bác Doanh ngay sau khi bác nằm xuống kia đấy !


      Đôi mắt Ái Lan sáng lên :


      - Chị nhớ chắc chỗ ở của hai bác này đấy chứ ?


      - Chắc mà em ! Cứ quay xe trở ngược lại phía Phi Nôm, cách đây khoảng năm, sáu cây số, bên tay mặt nghe, Ái Lan !


      Ái Lan đứng lên :


      - Vậy là tiện quá ! Em ghé tìm hai bác Lân, Mẫn xong, đến nhà hai bà Ba Thìn, Tư Mậu tại Phi Nôm ! - Rồi liếc nhìn đồng hồ tay - Chà ! Bốn giờ chiều rồi này hai chị ! Thôi em , nghe !


      Chợt Mỹ Liên quay lại ngó Mỹ Ngọc :


      - Ấy chị Ngọc ! Sao chị cho Ái Lan biết còn bà Sáu Riệm nữa ? Theo em bà Sáu có lẽ lại biết về bác Doanh hơn ai hết đó !


      Mỹ Ngọc giật mình :


      - À ừ ! Đúng vậy đó Ái Lan ! Chị quên bẵng mất bà cụ Sáu Riệm nữa ! Ái Lan ! Nhất định là em phải tìm đến hỏi bà cụ này cho bằng được đó nghe ! Vì chính bà Sáu đích tay săn sóc bác Doanh như người chị cả săn sóc em út sau cái tang vợ đau buồn bị ngã bệnh trầm trọng. Nhờ tận tâm của bà Sáu mà bác Doanh hồi phục được sức khỏe lần lần. Bác vẫn nhớ ơn bà cụ kể xiết và thường ra miệng là quên tên bà khi bác lập tờ di chúc.


      Mỹ Liên :


      - Em chỉ mong chuyện đó có để cho bà Sáu Riệm đỡ phần cơ cực ! Tội nghiệp ! Bà cụ 79 tuổi rồi, mấy tháng nữa đầy 80 đấy, mà trơ trọi mỗi mình, chẳng có con cháu gì cả !


      Ái Lan hỏi nhanh :


      - Thế bà cụ Sáu ở đâu, Mỹ Liên ?


      - con đường La Ba ! Nghe từ ngã tư Liên Khương, quẹo tay mặt theo con lộ đất đỏ La Ba, chừng tám, chín cây số gì đó ! Phải hỏi dần dần mới được, tụi này cũng chưa đến nhà bà cụ bao giờ, chỉ nghe bác Doanh chuyện vậy thôi !


      Ái Lan :


      - Vậy hôm nay kịp rồi ! Ngày mai em tìm đến bà cụ Sáu ! Bây giờ phải gấp mới về tới Đà Lạt trước khi trời tối được !


      Hai chị em Ngọc Liên tiễn Ái Lan tới lúc em lên xe đạp máy và đứng ngó theo đến khi Ái Lan cùng chiếc vespa xinh xắn khuất sau lùm cây xanh ngoài lộ đá.


      Vừa lái xe, Ái Lan vừa tự nhủ :


      - Mỹ Ngọc, Mỹ Liên là con mà can đảm chịu đựng nghèo khổ thiếu thốn cách đáng phục . Hai người cố sức gắng gượng nhưng mình cũng dư biết là họ cũng lâm vào tình trạng bi đát lắm. Phải có cách gì cứu giúp hai chị em mới được !


      Phút chốc, dọc vệ đường bên phải, Ái Lan thấy xuất những cây cà-phê lá to như lá mít, quả chín đỏ mọng bám vào cành lúc lỉu như những chùm nho căng nước ngọt.


      Nhớ lời Ngọc, Liên dặn, Ái Lan chăm chú, đưa mắt nhìn, cho xe chạy chậm, chợt thấy hai cánh cổng lớn đóng bằng những thanh gỗ lớn ghép lại. Hai bên là hai cột trụ lớn xây bằng đá. đầu hai cột trụ, gối tấm biển gỗ, sơn màu vàng, kẻ đen hai hàng chữ lớn : Mẫn Lân, trại trồng tỉa.


      Mấy phút sau, xe của Ái Lan bon bon chạy vào cái sân trại rộng. người đàn ông, trạc bốn mươi tuổi, đứng ở bậc cửa đưa tia mắt ngạc nhiên ngó tuổi lạ mặt. Ái Lan xuống xe, tiến lại trước mặt người đàn ông. Và em tự giới thiệu. Ông chủ trại cũng cho Ái Lan biết ông là Nguyễn Mạnh Lân, ruột ông Nguyễn Mạnh Mẫn. Hai em ông ở chung và cùng khai thác sở trà và cà phê "Mẫn Lân".


      Ái Lan cho ông Lân biết mục đích em mới đây tìm hai ông. Mới đầu ông chủ trại có ý nghi ngờ Ái Lan là người của gia đình Phàm nên ăn dè dặt đề phòng. Chỉ mấy phút sau thấy em chuyện cởi mở hồn nhiên, chân thực, ông ta mới yên lòng kể lể cho em nghe :


      - Hai em tôi rất quan tâm đến cái quyền hưởng gia tài của cậu tôi để lại. cũng biết đó, cụ Doanh là cậu ruột chúng tôi. Ông thương chúng tôi khác mẹ chúng tôi thương con vậy, và chắc là thế nào cũng để cho em chúng tôi được thừa hưởng phần gia tài. Do đó, tôi tin rằng thế nào cậu cũng viết tờ di chúc khác rồi. Có điều là biết cất giấu chỗ nào đó thôi !


      Tim Ái Lan đập thình thịch :


      - Ông trông thấy tờ giấy đó bao giờ chưa ?


      Ông Lân lắc đầu :


      - Dạ, chưa đâu ! em tôi chỉ nghe cậu hứa chắc như vậy thôi, còn giữ lời hứa hay chúng tôi cũng chưa có được bằng chứng chắc chắn trong tay, em ! Có điều rệt nhất là cậu tôi ưa gì gia đình Phàm hết ! Cậu biết là bọn họ chỉ săn đón, chứa chấp

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 26

      cậu để nhằm trục lợi về sau. Cho nên lúc nào tôi cũng tin rằng cậu tôi thí cho nhà Phàm đồng xu .


      - Hay là cụ Doanh quên bẵng mất việc viết tờ di chúc mới ?


      Ông Lân mỉm cười lắc đầu :


      - đâu ạ ! Tính tình cậu tôi, tôi biết lắm mà ! Nhiều người hiểu tưởng là ông cụ lẩn thẩn ! Điều đó có thể lắm, nhưng đối với những cái nhoi đáng kể kia ! Chớ còn vấn đề tiền bạc, của cải hay là làm ăn to lớn ai kỹ bằng ông cụ đâu, ! Tôi và chú Mẫn nhà tôi, hai em tin chắc là cậu tôi lập tờ di chúc thứ hai đó rồi, nhưng cất giấu chỗ nào đó kỹ quá đến nỗi ai tìm ra nỗi đó !


      - Riêng ông ông có ý kiến gì hoặc phỏng đoán là ông cụ cất nó ở đâu ?


      Ông Lân cười buồn :


      - Chịu chết ạ ! - Tia mắt ông bỗng lại lóe lên ánh vui tươi, - Nhưng em tôi treo giải thưởng rất lớn cho bất cứ ai tìm ra được.


      Ái Lan còn hỏi thêm vài câu nữa, nhưng ông Lân biết gì hơn. Em đành đứng lên xin từ giã và tươi cười xin lỗi vì làm mất giờ của ông.


      Tới Phi Nôm, nhờ lời chỉ dẫn của Mỹ Ngọc, Ái Lan tìm đến nhà bà Ba Thìn khó. Bà Ba Thìn và bà Tư Mậu đều góa chồng, con cái lại có gia đình đều ở riêng cả. Hai chị em về ở chung với nhau ngôi nhà có vườn rộng ở ngay mặt đường phố chính tại Phi Nôm. Đời sống có vẻ sung túc nhờ tiền hoa lợi cây trái, ổi, mãng cầu, mít, cam trồng đầy vườn. Hai bà tiếp đón Ái Lan niềm nở khi biết em là con luật sư Minh ở Đà Lạt. Nhưng cũng như ông Lân, hai bà biết chút gì về tin tức tờ di chúc sau này của cụ Doanh hết.


      Sau cùng bà Ba Thìn bảo Ái Lan :


      - A ! Vậy sao tìm đến dì Sáu Riệm thử coi ! Hồi còn sống, ông họ chúng tôi quý mến và tin tưởng ở dì Sáu này hơn hết cả đấy. May ra...


      Bà Tư Mậu nhè lắc đầu :


      - Chưa chắc đâu, chị Ba ! Dì Sáu hồi này già cả lú lẫn hết rồi, liệu còn nhớ được gì ?


      Trời xế chiều. Sương bắt đầu xuống khiến khí trở nên lành lạnh. Ái Lan xin phép hai bà Ba Thìn và bà Tư Mậu ra về.


      Ngồi xe, em lẩm bẩm :


      - Lại ngày về rồi ! Chưa được tia sáng nào soi vào bên trong tấm màn bí mật này cả ! Chưa có tin tức gì về tấm giấy quan trọng này hết ! Hừ ! Ba đúng : nghề thám tử quả phải là nghề nhàn hạ chút nào !


      08 - BÀ SÁU RIỆM


      Đây, nhà bà Sáu Riệm đây rồi ! Đúng như lời ông chủ trại trồng bắp hồi nãy chỉ ình đây mà !


      Ái Lan đậu xe trước căn nhà tranh cũ kỹ cất giữa cái sân rộng. Chung quanh sân, hàng rào bằng cây gòn chắc chắn, xen lẫn những thanh tre rừng, lâu ngày ngả màu trắng bạc. Dây mồng tơi đua nhau phủ kín hàng rào, lá to xanh ngắt điểm lốm đốm những chùm hoa hồng và những quả tròn xinh xinh màu tím thẫm. Bốn góc sân cỏ mọc tốt um. Vách nhà thấp, tưởng như đủ sức đỡ nổi cái mái lợp bằng lá gồi. Có mỗi cái cửa ra vào độc nhất. Hai ô cửa sổ hai bên hình như chỉ làm cho có chứ cốt ý soi sáng, nên bé xíu và đóng im ỉm. Liếp che cửa sổ và cửa ra vào bựt nẹp tuột cả đầu nan tre ra, trông căn nhà càng thêm phần tiêu điều hiu quạnh.


      Ái Lan ngần ngại lẩm bẩm :


      - Quái ! Sao trông như nhà bỏ hoang vậy ? Em đưa mắt nhìn quanh lần nữa - nội khu đây chỉ có mỗi căn nhà này thôi mà, lầm sao được !


      Đặt bước chân lên bực tam cấp bằng cây, Ái Lan có ý tránh những chỗ gỗ mọt có thể sụt xuống bất tử lắm.


      Ngập ngừng chưa gõ cửa vội, thêm quang cảnh tiều tụy bao quanh, khiến Ái Lan tự nhủ trong hơi thở dài nhè :


      - Hừ ! Đây là chuyện cuối cùng ! được tia sáng gì nữa coi như… bỏ cuộc.


      Sau tiếng gõ cửa, chẳng nghe động tĩnh gì hết. Chừng hai phút sau, Ái Lan lại gõ nữa, lần này hơi mạnh hơn. Vẫn im lặng ! Thất vọng, em buồn rầu quay người định bước xuống bậc thềm cây, đột nhiên nghe tiếng động khẽ. Tim đập rộn lên, Ái Lan đợi chờ. giọng già nua yếu ớt từ phía trong vẳng ra :


      - Ai đó ! Bán gì thế ? ! mua đâu !


      Ái Lan to :


      - Cháu đây, cụ Sáu ơi ! phải bán gì đâu ! Cháu đến hỏi thăm cụ câu chuyện này thôi, cụ Sáu à !


      Phút im lặng kéo dài, rồi lại giọng run rẩy :

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 27

      Nước trong siêu sôi réo như tiếng reo vui. Ái Lan nhanh nhẹn cắt bánh mì, quệt mứt dâu, bưng lên cho người ốm. Và em vui mừng khi thấy bà cụ Sáu Riệm ăn bánh uống nước ngon lành. Thêm nhờ mấy lá thuốc và băng dầu nóng, mắt cá chân đỡ hẳn đau, bà cụ gượng ngồi được ngay ngắn, dựa vào lưng ghế nệm dài. Tia mắt ngó Ái Lan có nhiều ánh vui tươi :


      - từ xưa đến nay chưa bao giờ tôi gặp bé ngoan ngoãn biết thương người già lão tàn tật như đó ! - Cụ Sáu Riệm vừa vừa lắc lắc cái đầu tóc bạc trắng như cước, miệng ngớt chép chép, - Ối chà ! Nếu chú Doanh nó còn sống tôi đâu đến nỗi bơ vơ, quạnh thế này !


      Ái Lan giọng cố làm ra vẻ thản nhiên :


      - Vâng ! Kể ra cũng lạ là tại sao cụ Doanh lại ghi tên cụ tờ di chúc chứ ?


      Có ý giấu nhẹm muốn để cụ Sáu Riệm biết được mục đích cuộc viếng thăm hôm nay, Ái Lan, ngoài mặt bình thản, nhưng trong lòng như lửa đốt. Em băn khoăn tự hỏi : "Chẳng biết cuộc gặp gỡ bà cụ Sáu bữa nay có kết quả gì hay ? Liệu bà cụ già ốm yếu này có biết tí gì về cái tờ di chúc bí mật của cụ Doanh ? Hay là lại... ! " - Ái Lan chỉ cầu mong gợi được cho bà cụ chuyện cách tự nhiên mà muốn gieo vào trí óc bà cái hy vọng được hưởng gia tài biết đâu lại chẳng là hão huyền.


      Đột nhiên tiếng của cụ Sáu nghe chắc nịch :


      - Tôi dám chắc là chú Doanh nó quên tôi đâu ! biết bao lần chú dặn dặn lại rằng : cứ tin ở chú, đừng lo ngại gì về sau hết, vì chú ghi tên tôi trước nhất vào tờ di chúc mà... Trời ! Tưởng như tiếng của chú ấy còn văng vẳng đâu đây...


      Ái Lan tự kiềm chế được, hỏi nhanh :


      - Chắc chắn là như thế chứ, cụ Sáu ?


      Tiếng hơi thất thanh của em chợt làm bà cụ ngạc nhiên, ngẩng lên nhìn chăm chú. Ái Lan hơi giật mình, nhưng may quá, cụ Sáu tiếp :


      - Chắc chắn chứ ! biết ? Chính mắt tôi... nhìn thấy tờ di chúc đó !


      Ái Lan vờ thản nhiên :


      - À ! Cụ Sáu ngó thấy tờ di chúc đó ? - Giọng của em bình tĩnh, nhưng cổ họng lại thấy khô đắng.


      Người ốm gật đầu :


      - Có, tôi thấy lắm mà ! À..., nhưng mà coi chừng nghe ! Tôi ngó thấy thôi chớ tôi được đọc nên hiểu bên trong gì cả. Đây, thôi để tôi kể em nghe nhé ! Bữa đó, tôi ngồi khâu bên cửa sổ, cái ghế bành kia kìa, chú Doanh lừng lững vào. Vừa vào đến nơi, chú ấy lôi trong túi ra cái giấy gì đó. Và chú bảo tôi :


      "Chị Sáu, tôi viết xong tờ di chúc đây này. Gớm, mấy ông kia cứ làm khó tôi hoài. Họ tưởng tôi biết cách viết chúc thư ra làm sao đó chắc !"


      - Ngày đó tới nay được bao lâu rồi, cụ Sáu ?


      Bà cụ ngập ngừng :


      - Coi nào ! - Vầng trán bà cụ nhăn, giờ đây lại nhíu lại thêm nữa, - Kỳ quá, còn nhớ được là bao giờ nữa chứ ! - Cụ Sáu lại im lặng, đôi mắt đăm đăm suy nghĩ, lúc sau mới tiếp, - coi... hình như là ít ngày sau khi chú Doanh về ở với gia đình Phàm phải ? để tôi nốt ! Tôi còn nhớ hôm đó chú ấy có vẻ khoan khoái vui vẻ lắm ! Cười huyên thuyên, tờ giấy vẫn cầm ở tay. Chú đưa cho tôi đọc, nhưng cho tôi biết là, khi hạ hút viết, chú ghi tên tôi rồi. Ngay lúc đó, chưa hẳn yên tâm tôi hỏi chú là viết chúc thư để lại như thế liệu có đúng cách , và liệu có được pháp luật chịu ? Chú trả lời : "Cứ yên trí mà, chị Sáu ! Trước khi viết tôi hỏi thăm cẩn thận lắm rồi. Pháp luật nhất định phải công nhận chứ ! Chỉ còn thiếu chữ ký của hai người làm chứng nữa là xong !"


      Ái Lan hỏi nhanh :


      - Hai người chứng này là những ai, cụ Sáu biết ?


      - ! Tôi biết ! Bữa đó tôi hỏi mà chú Doanh cũng gì thêm ! Đoạn chú quay ra bỏ ngay, mặt mày tươi vui hớn hở, cứ vừa cười vừa lầm thầm cái gì đó. Chú có cái tật hay cười mình, mình như thế mỗi khi làm xong được việc gì ưng ý !


      - Thế cụ Sáu có ý nghi ngờ gì về chuyện tờ chúc thư đó giờ ở đâu ?


      - Theo tôi nghĩ chắc chú Doanh cất giấu nơi nào đó rồi. Tính kỳ cục lắm, chỉ thích cất kỹ đồ vào những nơi chắc chắn ! À... và tôi còn nhớ mang máng chú có ... "Phải cất vào nơi mà ai có thể lấy ra được, trừ phi được pháp luật cho phép". Thế rồi về sau ra sao, tôi cũng chẳng hay nữa ? Có thể là chú ấy trao tờ di chúc đó ột phòng chưởng khế hoặc ông luật sư nào quen biết rồi chớ chẳng đâu !


      Ái Lan dịu dàng đáp :


      - Thế cụ Doanh có còn gì thêm nữa , cụ Sáu ? - Lòng em lo ngay ngáy là với tuổi già còm cõi, cụ già còn sáng suốt minh mẫn, quên khuấy mất nhiều điểm quan trọng chăng !


      - … À… à, hình như chú ấy còn thêm cái gì nữa này... Ừ, hình như chú đem tờ giấy đó đâu này này, quên mất rồi !


      Bà cụ lại lắc đầu buồn bã :

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 28

      - Nhiều đêm nằm suy nghĩ mãi mà nhớ ra được chứ !


      Ái Lan có cảm giác là kết quả vinh quang vừa sán gần đến tầm tay, lại bỗng vuột bay mất hút. Nhưng em tin chắc rằng bà cụ Sáu quả có biết được vài điều bí mật quan trọng lắm về tờ di chúc thứ hai của cụ Doanh. Nhưng vì tuổi già chồng chất, điều bí mật đó bị chìm sâu trong hố quên lãng. Khó mà nhớ lại được, trừ phi có tình cờ mầu nhiệm nào sui khiến điều đó đột ngột xuất trong trí nhớ.


      Ái Lan khẩn khoản :


      - Cụ thử cố nhớ lại coi, cụ Sáu !


      - Vô ích ! Cháu ơi ! Già cố gắng lắm mà sao nhớ lại được ! Thiệt khổ !


      Dứt lời bà cụ già lại ngả người xuống cái gối lớn, mắt lim dim vô cùng mệt nhọc.


      Ngay lúc đó, chiếc đồng hồ treo phía tủ -mốt thong thả gõ mười tiếng. Đột nhiên, bà cụ Sáu chợt run rẩy toàn thân, mở choàng mắt ra. Tia nhìn của bà kỳ dị. Vẻ mặt sững sờ, đôi mắt đăm đăm nhìn vào điểm vô hình trong khoảng trước mặt, như sống trong giấc mơ. Có tới gần phút sau, bà cụ mới từ từ quay đầu, đưa mắt ngó chăm chú chiếc đồng hồ treo.


      09 - HÒN ĐÁ HẠ HAI CHIM


      Chuông đồng hồ vừa dứt, đôi môi cụ Sáu Riệm run run mấp máy như muốn cái gì đó. Sợ nghe , Ái Lan ghé sát tai. Tiếng chuông đồng hồ đột ngột quả tác động mạnh lên não bộ của bà cụ khác cái chốt đẩy trúng lò xo, làm bật ra những ý nghĩ thầm kín chưa ra được... và có thể cả những kỷ niệm xa xưa từ lâu bị vùi sâu trong quên lãng. Và Ái Lan linh cảm là bà cụ Sáu Riệm sắp sửa nhớ lại được cái gì quan hệ lắm.


      Quả nhiên, cụ Sáu giọng run rẩy, lắp bắp chẳng ra hơi, khiến Ái Lan phải ghé tai sát hơn nữa mới nghe được văng vẳng như tiếng muỗi kêu :


      - Cái đồng hồ... phải, phải, đúng rồi, cái đồng hồ !


      Ái Lan, nhằm gợi ý cho cụ Sáu, tiếp lời :


      - Cụ Doanh cất giấu tờ di chúc trong cái đồng hồ ?


      Nhưng bà cụ bỗng lại lắc đầu chán nản :


      - ! Tôi đâu có thế ! - Tiếp theo là tiếng thở dài buồn bã; - Tôi mới chợt nhớ ra cái gì, chưa kịp hết lại quên ngay ! Tuổi già lẫn lộn mất hết cả, khổ ! À, à, hình như chú Doanh có với tôi về cái đồng hồ phải ! Ô ! Mà biết có đúng thế , có lẽ tôi nhớ sai rồi… !


      Trong khi lung tung như vậy, đôi mắt bà cụ Sáu vẫn rời chiếc đồng hồ treo vách. Ái Lan ngạc nhiên cũng đưa mắt nhìn theo, và em tự hỏi thầm :


      - Quái lạ ! Cái đồng hồ kia ăn thua gì đến lá chúc thư của cụ Doanh nhỉ ?


      Đột nhiên, bà cụ Sáu khẽ "a" lên tiếng :


      - Phải, phải ! Tôi nhớ ra rồi ! Ấy đấy, tự nhiên sực nhớ ra ngay... , chẳng hiểu ra làm sao cả !


      Ái Lan nôn nóng :


      - Nhớ gì, cụ Sáu ? - Miệng hỏi mà lòng em run sợ bà cụ già chợt nhớ đấy mà cũng lại có thể quên ngay đấy được, kịp .


      Cụ Sáu mau và tiếng to như lời reo mừng :


      - Quyển sổ con ! Ừ, đúng rồi ! Đúng là quyển sổ con con, xinh lắm !


      Ái Lan khẩn khoản :


      - Vâng, quyển sổ con xinh lắm, rồi gì nữa hả cụ Sáu ? - Vừa hỏi em vừa ráng để lộ nóng ruột e làm bà già bị kinh động lại quên mất hết.


      - Thôi, tôi nhớ ra rồi ! Chú Doanh ghi tất cả mọi việc riêng của chú vào quyển sổ con con bé tí. Và chú với tôi như thế này : Chị Sáu, sau khi tôi chết, nếu chị thấy ai đá động gì đến tờ di chúc thứ hai tôi để lại đó, chị phải đích thân lo việc đó nhé ! Cần làm những cái gì, tôi ghi cả ở trong cuốn sổ con tí đó…"


      - Thế bây giờ cuốn sổ đó đâu rồi, cụ Sáu biết ?


      - Chịu ! Tôi cũng chẳng biết nữa ! Chắc chú Doanh cất chỗ nào rồi đó chứ !


      Ái Lan lại lạnh toát người và có cảm giác thành công biến thành mây khói. Đưa tia mắt ngó quanh nhà, rồi Ái Lan chăm chú nhìn cái đồng hồ treo vách, tự hỏi chẳng hiểu cái đồ vật đó liệu có liên hệ gì tới tờ chúc thư bí mật của cụ Doanh ? Câu trả lời chợt xuất như làn chớp trong đầu óc em : "Nếu liên hệ tại sao khi nghe chuông đồng hồ đổ đột ngột, cụ Sáu lại sực nhớ ra quyển sổ con tí của ông em họ ?"


      Ái Lan bật đứng lên, tiến lại phía tủ -mốt, nơi treo đồng hồ. Chiếc đồng hồ lớn lắm nên em nhấc xuống dễ dàng, mở nắp hộp kính ngó vào bên trong. Ngoài chiếc chìa khóa

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 29

      dùng để lên giây thiều và bộ máy đầy bánh xe lớn , thấy cái gì khác lạ nữa. Treo trả lên vách xong, Ái Lan trở lại ngồi bên cụ Sáu. lúc sau, em mới hỏi :


      - Khi cụ Doanh với cụ Sáu những điều vừa rồi, ông cụ ở trại cam hay lên Đà Lạt rồi ?


      - Hồi đó chú ấy ở với gia đình Phàm rồi chớ ! Nhưng cũng chưa được lâu nhiều. Thỉnh thoảng lại về trại cam ở Lạc Dương hai ba bữa. Rồi ít tháng sau đó chú về nữa, ngoài lần sau chót để bán nhà và vườn.


      - Thế còn đồ đạc ? Cụ Doanh bán cả đồ đạc luôn sao ?


      - Đồ đạc gia đình Phàm đem xe về chở hết !


      Ái Lan giữ im lặng, nghiền ngẫm mấy cái chi tiết vừa được biết. Rồi em lẩm bẩm :


      - Chắc thế nào cụ Doanh cũng phải có chiếc đồng hồ lớn, cổ xưa chứ được !


      Cụ Sáu lẩm bẩm nhắc lại :


      - Đồng hồ treo cũ, đúng rồi ! Chú ấy có cái đồng hồ kiểu cổ vẫn treo trong nhà mà !


      - Cụ Sáu cho cháu biết qua hình dạng nó được ?


      - Coi nào ! Ừ phải, trông nó như những cái đồng hồ lớn khác đó,... mặt vuông vuông ! À đây này, nó cũng giống cái đồng hồ này của tôi, nhưng lớn hơn, vẫn treo tường mà. À !... à, cái mặt ngoài phía đó, có chạm trổ cái gì đây này !... A, phải rồi có mấy ngôi sao và mảnh trăng hình lưỡi liềm, đúng rồi !


      - Cái đồng hồ đó bây giờ đâu rồi cụ Sáu ?


      - Già cũng chẳng biết nữa ! Chắc tụi nhà Phàm lấy luôn chứ còn đâu !


      Ái Lan cắn môi cố giữ cho khỏi buột miệng hở cho cụ Sáu biết là có thể cụ Doanh giấu tờ di chúc bên trong cái đồng hồ. Ý nghĩ đó chỉ là giả thuyết. ra để bà cụ hy vọng, rồi lỡ sao ? Để người già lão ốm yếu như vậy mong ngóng trông chờ rồi rốt cuộc lại hoàn tội nghiệp. Và Ái Lan quyết định :


      "Để chắc chắn có kết quả tốt , mới cho bà cụ hay !"


      Em hỏi bà cụ Sáu vài câu nữa, nhưng nhận ra là bà còn biết gì hơn, dù em có gợi cho cụ thêm về cái đồng hồ cũ của cụ Doanh.


      Rồi cho cụ Sáu thêm ly nước trà nữa, xong, Ái Lan đứng dậy xin phép ra về và hứa đến thăm cụ luôn. Em lại có ý ngừng lại, ghé vào cái nông lại nào ở gần nhà cụ Sáu nhất để nhờ người ở trong đó, nếu có phút nào rảnh, làm ơn đến ngó qua bà cụ đau yếu giùm.


      Mấy phút sau, Ái Lan đường về Đà Lạt, tạm yên trí về số phận của bà cụ Sáu Riệm, đồng thời cương quyết khám phá bí mật trong vụ gia tài của cụ Doanh. Cuộc tiếp xúc với bà chị họ gần của cụ cho em nhiều tin tức có ích. Và em kín miệng gì với chị em Mỹ Ngọc, Mỹ Liên vội, trước khi biết được gì thêm về cái đồng hồ bí mật. Ái Lan ngấm ngầm vui vẻ kết luận :


      - Như vậy nhất định là cụ Doanh có viết lá chúc thư thứ hai và cất giấu kỹ nơi nào đó rồi. Tìm ra quyển sổ con kia là biết được hết. Bà cụ sáu cũng còn nhớ và biết được chút gì về số phận của quyển sổ quý giá đó. Riêng mình, mình cho là cụ Doanh giấu nó ở trong cái đồng hồ cổ. Phải, nhất định là như thế rồi ! Nếu , tại sao bà cụ Sáu lại cứ lẩm cẩm mắt ngó chừng chừng vào cái đồng hồ vách vậy ?


      Ái Lan lại bâng khuâng tự hỏi làm cách nào mà tìm cho ra cái đồng hồ cổ ấy đây ? Cứ cho là đoán của cụ Sáu đúng và chiếc cổ vật đó bị nhà Phàm thu nhặt đem về làm của riêng rồi, liệu em làm cách nào mà mó máy được ? Thêm nữa, biết đâu vợ con ông Phàm lại chẳng tò mò lục bới, vô tình nắm được trong tay !


      Nhưng Ái Lan lại bình tĩnh tự trả lời ngay :


      - Nếu tụi họ vớ được tất nhiên phải thiêu hủy ngay rồi chứ... ! Và như vậy sao lại còn câu chuyện băn khoăn lo lắng của chị em Bích Mai, Bích Đào bữa nọ nơi vườn bông trước cửa chợ ? ! Nhất định là gia đình Phàm chưa tìm ra được, nếu quả thực cụ Doanh có dấu cuốn sổ con trong chiếc đồng hô cổ. Và phải là mình, phải là chính mình đích tay tìm ra cuốn sổ quý giá đó.


      Đường từ nhà bà cụ Sáu về Đà Lạt khá xa, trời lại nắng đẹp, Ái Lan cho xe chạy từ từ, thảnh thơi, tha hồ nghiền ngẫm kế hoạch. Vẫn chưa tìm ra phương cách nào cho đích đáng. Nhưng em phải vào nhà Phạm Văn Phàm cho kỳ được.


      Ái Lan khẽ cười ra tiếng, lẩm bẩm :


      - lẽ mình trèo qua cửa sổ nhà họ mà vào ? Nếu phải vào cách đường hoàng bằng cổng chính ! A, như vậy chắc tụi họ nghi ngay ! Hai con với mình từ trước đến nay vốn vẫn ghét nhau ra mặt, nay mình đột ngột đến nhà, tránh sao họ vô cùng ngạc nhiên ? Hơn nữa, Bích Mai, Bích Đào, dư biết là mình chú ý săn sóc đến hai chị em Ngọc, Liên dữ lắm, nay thấy mình lù lù đến, tất nhiên họ lại càng nghi tợn... À, khó ghê ! Phải tìm lý do gì có vẻ xuôi xuôi mới được !


      Mải suy nghĩ, xe về tới nhà lúc nào hay. Ái Lan mừng rỡ tắt máy, dựng xe. Vừa đặt chân xuống đất, đột nhiên có tiếng ai gọi tên em. Ái Lan quay lại : Diễm , bạn thân chạy tới, miệng láu táu :


      - Trời ! Ái Lan ! Sao lâu quá gặp ? đâu vắng mà biệt tăm vậy.


      Em cười khanh khách :


      - Ừa ! Hồi này bận quá ! Vào nhà Diễm ! Tụi mình chuyện chầu cho , !

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :