Hai tờ di chúc - Nam Quân (Trinh thám) (22c)

Thảo luận trong 'Các Thể Loại Khác (Kinh Dị, Trinh Thám..)'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 10

      - Thôi được ! Tùy con ! Nếu con thấy thích, con cứ việc làm ! Nhưng riêng ba, ba có cảm tưởng là con bị làm bài toán có đáp số đó. Hừ ! Khám phá, truy tầm tài liệu chưa chắc gì có ! Mà ngay từ lúc khởi có được chút xíu ánh sáng nào. Đúng là con số !


      Ái Lan chợt cười rộ lên. Giọng em thích thú :


      - sao, con tìm cách mà, ba ! Ba phải cho con đủ ngày giờ chứ. Và rồi ba biết.


      Tuy vậy, sau khi luật sư Minh rồi, ngồi xe Vespa lái về nhà, vài ý nghĩ hoài nghi bắt đầu nhen nhúm trong đầu óc Ái Lan. Em nhận thấy là mọi kiện có vẻ như bất lợi cho việc của em khiến em cứ phải băn khoăn tự hỏi : " biết nên bắt đầu từ đâu, khởi tìm tòi từ điểm nào và dò hỏi ra làm sao đây ?". Ba đúng : Sứ mạng của em quả bắt đầu từ số "" !


      Nhưng trái tim dũng cảm của Ái Lan như lên tiếng :


      - Ối ! Sợ quái gì ? Chẳng có gì là đáng ngại hết ! Nếu tờ di chúc thứ hai này mà có , mình quyết phải tìm ra bằng được, và mong sao nó làm lợi cho những kẻ xứng đáng như bọn Phạm Văn Phàm, mà lại đem hạnh phúc tới cho những người có tấm lòng vàng trong manh áo rách !


      03 - BÃO TỐ


      Mấy ngày sau, khi hai cha con ngồi ăn lót dạ, luật sư Minh bảo con :


      - Bữa nay con rảnh , Ái Lan ? Nếu rảnh ba nhờ con việc, nghe !


      Em vui mừng láu táu :


      - Vâng ! Việc gì đó, ba ?


      - Đây này ! Ba có xấp tài liệu cần chuyển cho ông Dự thẩm dưới Di Linh gấp. Ba định đích thân xuống đó giao tận tay ông kia đấy, nhưng sáng nay ba mắc hẹn để giải quyết mấy vụ quan trọng lắm. Vậy con giùm ba !


      - Dạ ! Ba yên trí ! Con chuyển đến tay ông Dự thẩm tài liệu đó trước 12 giờ trưa hôm nay ! Từ đây xuống Di Linh có 70 cây số thôi mà, ba ! Xe Vespa của con chạy mấy hồi !


      - Tốt lắm, cưng của ba ! Thế là ba yên trí đỡ được gánh nặng ! À, này ! Ái Lan ! Việc phải xuống Di Linh làm phiền con đấy chứ ?


      Ái Lan reo lên :


      - Đâu có ba ! Con lại càng thích ấy chứ ! Ba coi, bữa nay trời đẹp như thế này ! Con diện cái mũ dạ trắng ba mới mua cho và đôi găng tay trắng mà lái Vespa mới toanh oai lắm chứ, hả ba ?


      Luật sư Minh đứng dậy, tiến lại khung cửa sổ và đưa tay kéo tấm màn gió :


      - Ờ, ờ ! Trời hôm nay đẹp ... À, nhưng mà đám mây xám ở phía Tây kia trông ngại quá con à ! Chắc chắn thế nào cũng có trận mưa, nội ngày hôm nay, chưa biết lúc nào đó. Thành phố Đà Lạt ở cao cứ hễ hơi có chút gió lớn mưa rào là y như hứng chịu trước hết.


      - Nếu vậy con phải gấp mới được, nghe ba ! May quá, con lại mặc quần áo sẵn sàng rồi chứ ! Ba đưa con xấp tài liệu , ba ?


      - Được ! Ba để ở ngoài văn phòng. Để ba cùng với con ra đó ?


      Khi ngồi vững yên sau Vespa của con , ông Minh mới lên tiếng, trong khi chiếc xe chạy bon bon ra phố :


      - Ái Lan ! Mấy bữa nay sao thấy con chuyện cụ Doanh gì hết thế ? Hay là con bỏ cuộc rồi ?


      Sắc mặt Ái Lan nghiêm hẳn lại :


      - Đâu có bỏ cuộc ba ! Trái hẳn thế ! Có điều con chưa tiến được bước nào trong việc điều tra tìm hiểu ba à ! Thích, ham thích lắm nhưng có lẽ con khó mà trở thành nữ trinh thám được đó, ba ơi !


      - Đừng có vội nản lòng ! Con nên biết rằng, vụ gia tài cụ Doanh có thể làm bối rối bất cứ tay thám tử trứ danh nào ?


      - Thực ra con cũng chưa mất hết hy vọng đâu, ba ! Hừ ! Biết đâu, ngày nào đó con lại chẳng tình cờ vớ được vết tích gì có thể giúp con được.


      lúc sau, Ái Lan dừng xe trước cửa văn phòng của cha. Ông Minh bước xuống, chạy lẹ vào trong nhà. Ba phút sau ông trở ra, tay cầm chiếc phong bì lớn, dày cộm, có gắn si và đưa cho con :


      - Đây ! Con nhớ trao tận tay ông Dự thẩm Nguyễn Hải Ngân nhé ! Con biết địa chỉ của ông Nguyễn Hải Ngân ở Di Linh rồi chứ ?


      - Dạ, biết rồi ! Ba đừng lo ! Hồi cắm trại ở Bảo Lộc con ngang văn phòng ông nhiều lần mà !

    2. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 11

      Ái Lan giơ tay tạm biệt cha, quay đầu xe hướng về phía Di Linh mở máy.


      Chưa đầy năm phút sau, những căn nhà cuối cùng của thành phố Đà Lạt tụt lại phía sau xe, và Ái Lan ưỡn ngực hít hơi dài khoan khoái.


      Tuy sinh trưởng tại Đà Lạt, từ lúc ra đời cho tới nay, bao giờ cũng sống ở Đà Lạt, Ái Lan vẫn hề phút nào giảm sút tấm lòng mến nơi cắt rốn chôn nhau. Tuổi mới chưa đầy 16, em biết kiêu hãnh vì mảnh đất quê hương được nhiều người biết đến và tặng cho cái mỹ danh "Xứ đào đất Việt". Danh từ đẹp quá, nhưng chút ngoa ngôn nếu người ta đứng trước cảnh Hồ Xuân Hương trong nắng sớm đưa mắt lặng ngắm hàng hoa Đào bờ nở rộ. Ai qua cây cầu xi măng cốt sắt có cái tên đặc biệt "cầu ông Đạo", vừa là cầu vừa là đập ngăn nước hồ, cũng thể dừng chân, dựa tay vào hàng lan can sắt ngó xuống đáy đập để xem nước hồ, lách qua khe cửa sắt dày, đổ xuống những ghềnh đá, kêu ùm ùm, bọt tung trắng xóa. Rồi dòng nước trong vắt qui tụ lại, êm đềm xuôi chảy lững lờ, tản mát vào tưới ẩm những luống sà lách, bắp xu, những cụm glaieul trắng đỏ hồng, mimosa, cúc vàng tươi và những cành hoa hồng màu tiết dê cánh mướt như nhung mịn. đồi thấp hàng thông hùng vĩ chen chúc mọc rồi kéo nhau soải dài liên tiếp ngút ngàn. Lá thông rung rinh hòa tấu vi vu điệu nhạc muôn đời trong gió sớm.


      Cảnh đẹp là thế ! Ái Lan được ngắm nhiều nhưng bao giờ biết chán. Nhưng buổi sáng hôm nay, việc hệ trọng do người cha giao phó trĩu nặng vai, em chăm chú lái xe, chốc chốc lại đưa mắt nhìn bầu trời phía tây lo ngại. Tuy nhiên mặt trời sáng ấm vẫn chiếu rải nắng đẹp con đường nhựa sạch như chùi. Đám mây khổng lồ màu xám tụ tập góc phía tây vẫn đứng im nhúc nhích khiến em cảm thấy yên tâm. Ái Lan tự nhủ thầm : "Mình hy vọng chuyển xong xấp tài liệu của ba gởi cho ông Dự Thẩm Hải Ngân rồi quay trở về nhanh cho kịp tới nhà, trước khi ông Trời trở mặt !"


      Và em gần như lên thành tiếng reo vui :


      - May lắm ! Gió đâu có thổi về phía này !


      Mười giờ đúng, em tới Di Linh.


      Ái Lan dựng và khóa xe xong, cầm chiếc phong bì chạy lẹ vào văn phòng ông Dự Thẩm Nguyễn Hải Ngân. Người tùy phái cho biết là ông mới ra Tòa được chừng mười phút. Em quay ra lái xe tới Tòa, hỏi thăm mãi mới được giáp mặt ông Hải Ngân. Ông Dự Thẩm, qua lời của Ái Lan, được biết em là con người bạn thân nhất của mình, tỏ ra vui mừng vô hạn. Ông nhất định lưu em ở lại, dẫn em về nhà ăn cơm trưa với vợ chồng ông. Ái Lan nhớ lời ba em thường dạy : "Đối với các vị trưởng thượng cung kính chẳng bằng vâng mệnh", em vui vẻ tuân theo. Và em được tiếng đồng hồ sống vui trong gia đình ông Dự Thẩm và bà vợ hiền hòa rất trẻ. Nhất là vợ chồng ông lại hãy còn hiếm muộn chưa có con. Suốt bữa cơm, bà chỉ lo gắp thức ăn bỏ đầy chén của Ái Lan rồi vui cười ngồi ngắm em ăn. Và bà nhiều câu khôi hài mục đích làm cho Ái Lan cười để bà lại được nhìn ngắm hai cái lúm đồng tiền má.


      Nhưng rồi bữa cơm, dù vui tới đâu, cũng tới lúc chấm dứt. Ái Lan đứng dậy xin phép ra về.


      Bà Dự Thẩm bịn rịn nắm mãi tay em. Ông Hải Ngân thân dẫn em ra tận cửa, chỗ em dựng xe.


      Ái Lan tươi cười với ông Dự thẩm :


      - Thưa ông ! Cháu muốn về Đà Lạt bằng lối Lạc Dương để có dịp ngắm cảnh dọc theo hai bờ con sông La Ngà, nhưng cháu chỉ ngại thời tiết đột ngột thay đổi. Thưa ông ! Liệu chừng trời có mưa được ạ ?


      Ông Hải Ngân ngẩng lên nhìn. Mặt trời vẫn le lói chiếu, nhưng tia sáng có vẻ dìu dịu hẳn vài cụm mây xám từ từ bốc cao từ phía chân trời.


      - Nếu có mưa cũng phải hai hoặc ba tiếng đồng hồ nữa mới mưa. Những đám mây đen kia ngó bộ cũng có vẻ gì là đe dọa lắm !


      - Dạ ! Nếu vậy cháu về theo con đường qua Lạc Dương.


      Ngót tiếng đồng hồ sau, Ái Lan , thay vì cho xe chạy thẳng, lại rẽ vào con đường trải đá bên tay mặt : con đường khá lớn chạy lượn theo bờ sông La Ngà, cũng dẫn về Đà Lạt, nhưng qua ngả Lạc Dương.


      Hai bên đường, hàng cây lớn rủ bóng xum xuê mát rượi. Đường lại vắng xe cộ qua lại. Lâu lắm mới gặp chiếc xe vận tải từ các nông trại ở hai bên đường chạy ra, chở đầy nông sản. Ái Lan cho xe chạy chầm chậm để có thể thưởng thức phong cảnh đẹp như vẽ.


      quãng, tàn lá xanh um của rặng cây hai bên đường, chen chúc vươn lên, đan vào nhau tạo thành cái mái thiên nhiên che lấp khoảng trời xanh. Ái Lan khoan khoái lướt xe êm êm bon dưới cái đường hầm râm mát đó. Chừng ba phút sau, ra khỏi bóng tối xanh um lành lạnh, em bỗng giật nẩy mình : Mặt trời biến đâu mất ! Đám mây đen xám, mới buổi sáng trông còn hiền lành vô hại là thế, giờ đây đột nhiên trở thành đe dọa hãi hùng. Nó tản ra rất nhanh, vây kín bầu trời với tốc độ khủng khiếp. Trong thoáng mắt, cảnh vật tối sầm lại, sáng sủa tươi vui, bỗng biến thành tối tăm ảm đạm, mau lẹ như trong giấc mơ kinh dị. Ái Lan lẩm bẩm :


      - Biết thế, mình cứ về đường cũ cho xong ! Bây giờ quay trở lại cũng lỡ rồi mà tiến thẳng khó lòng về tới Đà Lạt trước khi trời mưa ! Rắc rối !


      Em được biết từ trước : con đường Lạc Dương này chỉ trải đá và đất đỏ, về mùa tạnh ráo tốt lắm. Nhưng nếu bị mưa trận lớn trở thành rất nguy hiểm cho các loại xe có động cơ, nhất là bên dựa bìa rừng, núi đá, cây rậm, bên là con sông La Ngà. Mặt đường sũng nước trở nên trơn trượt tới mức các tay tài xế xe bốn bánh thiện nghệ cũng bị lắm phen thất đảm kinh hồn. Thêm nữa, đường lại ít xe qua lại, rủi bị tai nạn rắc rối ắt cũng khó có ai biết mà cấp cứu kịp thời. Đặt giả thuyết lỡ bị sa hố chẳng hạn, sức lực em , liệu được bao lăm, làm sao mà kham nổi chiếc xe Vespa nặng ngót tạ. Mà muốn kêu gọi người tới khiêng giúp, ít nhất cũng phải nhanh chân cuốc bộ băng qua đồi núi hoặc bãi ruộng, xa tối thiểu là ba, bốn cây số.

    3. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 12

      Xe vẫn chạy, đồng thời Ái Lan suy nghĩ lung :


      - Có chỗ nào núp tạm cho qua cơn mưa lũ này tốt quá !


      Trí óc suy nghĩ mà trong lòng em lo lắng vô cùng. Màu xanh của da trời biến mất sau bức thành mây đen kịt. Chốc chốc xe của Ái Lan lại chui qua những tàn cây che kín mặt đường khiến em cảm thấy bóng tối như bưng lấy mắt, tay lái biết lấy gì làm chuẩn đích nữa. Ái Lan đưa ngón tay bật đèn pha. Đột nhiên ngọn cuồng phong lao xốc tới, cuốn lá cành rơi rụng gẫy lìa kêu lắc cắc. Em rợn người, rùng mình như đám lá bị gió táp run rẩy cao.


      Ái Lan nhấn thêm tay "gaz" tăng tốc lực. Chiếc xe chồm lên lao vun vút y như con vật có linh hồn, cảm thông được với chủ, cùng nhau ý thức được mối nguy hiểm đe dọa cả hai kẻ tớ thầy. Bất thình lình tia chớp nháng xé rách màn trời đen, tiếp theo là tiếng sét như trời long đất lở. Ái Lan thầm :


      - Mưa bão tới rồi ! Khó lòng thoát nổi !


      Rồi rạp người tay lái, em lao xe vun vút, đèn chiếu sáng quắc. Cuồng phong quét hung bạo, hốt tung bụi mặt đường. Trước mắt Ái Lan, phía dẫy núi xa xa, mưa trắng xóa chạy nhanh vì gió đẩy, lao vùn vụt về phía em.


      Liếc nhanh mắt nhìn hai bên vệ đường, Ái Lan chợt nhận ra mấy nóc nhà sàn cất phía tít cuối đám ruộng bên tay trái. Á kìa ! Thiệt may quá ! xa mép lộ trải đá, lờ mờ ra mái nhà ngói lụp xụp hình dáng trông như cái kho chứa rơm rạ.


      Em mím môi lẩm bẩm :


      - Nhất định phải chạy đến đó trước khi đám mưa kia xốc tới.


      Muộn rồi ! Những giọt mưa lớn bủa xuống, mới đầu còn lác đác, mấy giây sau thi nhau quất lộp độp vào tấm kính nhựa phía trước xe, tưới ướt sũng chiếc mũ dạ trắng làm nó bẹp rúm như chiếc bị rách. tia chớp lằng nhằng sáng lóe như pháo bông kéo theo chuỗi sấm động ùng ùng. Rồi nước mưa trút xuống như người cầm thùng nước mà đổ.


      Chưa đầy ba phút sau, con đường trải đá biến mất tăm dưới làn nước bùn đục lờ mờ. Ái Lan cũng bị mắc mưa nhiều phen nhưng chưa lần nào em bị kẹt giữa trận bão tố kinh khiếp như lần này. Chiếc xe gài số , bò chầm chậm, dò dẫm từng bước quãng đường lầy lội. Em chỉ lo ngay ngáy gặp phải đám đất bùn trơn trượt, tuột cả xe lẫn người xuống ruộng chết cũng gẫy chân tay. Màn mưa đan trước mặt dày đặc, cách ba thước là còn nhìn thấy vật gì nữa. Đèn vẫn bật sáng, Ái Lan luôn tay bóp còi inh ỏi để tránh tai nạn có thể xảy ra bất cứ lúc nào.


      May quá, bóng dáng lù lù của cái nhà kho lụp xụp ra chỉ còn cách khoảng mươi thước. Ái Lan mừng quýnh, gài số 2, rồ máy cho xe quẹo vào con đường lát đá tảng, rộng chừng hai thước, rồi xộc ngay vào trong gian nhà chứa rơm rạ, hai cánh cửa bị gió bạt mở sẵn toang hoác. Bàn tay em đưa nhanh lên tắt đèn, tắt máy, rồi vẫn ngồi sững yên xe, em trút hơi thở dài nhõm.


      - đến vừa kịp ! Thiệt may quá !


      giọng lảnh lót vang lên phía sau lưng làm Ái Lan giật nẩy người, quay ngoắt lại : lạ mặt giương đôi mắt tò mò ngó em chớp.


      Bên ngoài gió mưa vẫn gào thét điên cuồng. Cây cối vặn mình răng rắc, hai cánh cửa kho bị bạt mạnh đập vào tường làm phát lên tiếng "cành ! cành !". cơn gió thốc qua khuôn cửa lớn lọt vào đem theo cả những giọt nước lạnh buốt.


      Ái Lan lật đật xuống xe, tiến lại phía người con :


      - Chị tha lỗi cho em vào đây cách quá đường đột ! Trời mưa dữ quá !


      Câu trả lời nghe dễ thương :


      - Có gì đâu, ! Xin cứ tự nhiên ! Chỉ tiếc rằng gian kho này xập xệ dơ dáy quá...


      Óc tò mò ngấm ngầm nổi dậy, Ái Lan chăm chú lặng nhìn người đối thoại. Ngay từ phút đầu tiên, tiếng điệu trong vắt êm tai làm em ngây người sửng sốt. Giờ đây, em lại nhận ra rằng, thoáng trông có vẻ nghèo nàn, nhưng quần áo rất sạch , là ủi thẳng nếp và được may cắt rất khéo. ta có dáng vẻ gì phân biệt hẳn với các con con cháu mấy người trại chủ lam lũ rải rác quanh vùng Ái Lan vừa mới chạy xe ngang. Nhưng giữa cái khung cảnh tiều tụy này, Ái Lan cảm thấy dáng điệu cử chỉ sao lại có vẻ dễ dàng và tự nhiên như thể ta là chủ nhân hoặc là con cái chủ nhân nông trại này vậy.


      Tiếng lại dịu cất lên trong khi sấm chớp vẫn ù ù tiếp diễn :


      - Mưa bão còn lớn lắm ! chưa thể sớm được đâu !


      Ái Lan vui vẻ :


      - Em cũng chỉ mong được trú chờ cho trận mưa ghê gớm này tạnh hẳn ! Chỉ ngại làm phiền chị thôi !


      chợt cao giọng hơn chút, thốt câu như xuất phát tự đáy lòng :


      - Làm phiền chúng tôi ? Trời ơi ! Hai chị em tôi ở chỗ hoang vu hiu quạnh này chỉ mong có khách đến chơi đó thôi à ! Vậy mà nào có ai đâu ! Có khi hàng tuần lễ mới thấy bóng người lai vãng. Mà nào có phải là ai khác đâu ngoài ông... phu trạm. Chị tôi và tôi chỉ thèm khát được chuyện trò với những người bạn đồng trang lứa… như đó. Mà có khi hàng tháng cũng chẳng hề có dịp.


      Ái Lan có khả năng đặc biệt là nhận ra được cái khía cạnh khác thường của vật mà em nhìn thấy hoặc nghe tiếng. Tỉ như trường hợp gặp này chẳng hạn. Giác quan thứ sáu của em

    4. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 13

      chợt thức tỉnh và tâm linh máy động hình như trực cảm được cái gì là lạ. Quả có thế : việc hai chân yếu tay mềm sống heo hút tại nơi hoang dã tiêu điều như thế này, hàng tháng chẳng gặp bóng người há chẳng phải là cái gì rất lạ, điều bí mật hay sao ?


      Và Ái Lan nhất quyết khám phá bằng được cái điều bí mật đó.


      Ngoài miệng em vẫn tươi cười :


      - Em cám ơn lòng tốt của chị ! Trận bão này rủi mà lại hóa may ! Vì nhờ có nó, em mới được quen biết chị ! Chúng ta mới có dịp sung sướng được làm bạn với nhau !


      Tiện vui miệng, Ái Lan vì xã giao lễ độ nên thốt lên những lời như thế. Ngay giây phút đó, em chẳng mảy may ngờ rằng trong những ngày mai kế tiếp, câu đáng quý đó lại biến thành thực... nhờ những việc xảy ra đầy tính chất ly kỳ.


      04 - CU CHUYỆN QUAN TRỌNG


      tiến vào phía trong kho rơm :


      - Mưa mỗi lúc nặng hột ! Lạnh ghê !


      Ái Lan bước theo, đồng thời liếc nhanh ra ngoài trời.


      Nước mưa mái ngói chảy tuôn như suối. trận gió ào tới tạt vung những giọt nước lạnh buốt vào mặt hai , vút mạnh như những lằn roi. Hai chị em bật cười rộ lên. Ái Lan :


      - Ôi chà ! Mưa dữ quá ! Đứng vào đây , chị !


      bạn mới của Ái Lan run rẩy :


      - Cái vựa rơm này vẫn hút gió dữ lắm ! Mời chịu khó chạy lẹ vào nhà tôi trong kia ! Nghỉ trong đó cho khỏe hơn rồi mới đủ sức được chứ ! Bão kiểu này chắc còn kéo dài đó !


      - Sợ làm phiền chị quá !


      - phiền gì hết mà ! Trái lại là khác ! đưa vào trú mưa trong ấy, lỡ chị tôi hay được, chị rầy la dữ lắm !


      Rồi nhìn sững Ái Lan, ánh mắt bối rối :


      - A... trời, quên bẵng mất, giới thiệu ! Tôi là Mỹ Liên... Trần Thị Mỹ Liên ! Còn...


      - À, vâng, tên em là Ái Lan đó chị ! Đặng Thị Ái Lan !


      - A... vậy ra ... có lẽ, có lẽ là con của luật sư Đặng Quang Minh Đà Lạt ?


      Ái Lan sửng sốt :


      - Dạ đúng đó chị ! Chị cũng biết ba em ?


      - ! Biết luật sư tôi biết, nhưng nghe tiếng được nghe nhiều lắm ! Luật sư Minh nổi danh lâu rồi, ai mà biết !


      cởi chiếc áo mưa mặc người đưa cho Ái Lan :


      - mặc vào !


      - , em mặc đâu ! Em mặc chị lấy gì che mưa?


      - yên trí ! Tôi còn tấm vải buồm tốt lắm ở phía trong kia. Vả lại cái áo cánh này của tôi dầy lắm, mưa khó thấm ướt được !


      Thành ra, dù muốn dù , Ái Lan vẫn phải mặc chiếc áo mưa của Mỹ Liên. Áo rộng thùng thình khiến Mỹ Liên nín cười được. Hai chị em đồng cười rộ lên, rồi dắt nhau chạy ra khỏi vựa rơm sau khi cài chặt hai cánh cửa lớn lại.


      Hai người nối đuôi nhau ù té chạy, chân lội lõm bõm trong nước lẫn bùn, nhắm phía khu nhà lao tới. Vừa chạy đến trước cổng ngoài, tia chớp loè lên, tiếp theo là tiếng sét lớn nổ ngang trời. Mỹ Liên và Ái Lan bất giác cúi nhanh người xuống. Cả hai tưởng chừng như mọi vật, nhà cửa, hàng rào, cột gỗ, cây cối đều sập đổ xuống hết. Đồng thời mưa lại tuôn dữ hơn trước, gió thổi cũng lạnh buốt hơn.


      Mỹ Liên nắm tay Ái Lan nhẩy vọt lên hàng ba. Rồi ngẩng nhìn lo ngại :


      - Cơ mầu này có lẽ mưa đá mất ?


      Dứt lời, Mỹ Liên giơ tay đẩy cánh cửa gỗ đưa Ái Lan vào gian nhà bếp rộng. Bên bếp lửa, lúi húi nấu nướng. Nghe bước vào, ngẩng mặt, mở to đôi mắt, ngạc nhiên. Tiếng Mỹ Liên :


      - Chị Ngọc ơi ! Em dẫn về cho chị khách đây này ! Rồi quay nhìn Ái Lan - Xin giới thiệu với : Chị tôi, bà chủ nhà đấy ! Tên chị là Mỹ Ngọc !


      Mỹ Ngọc mỉm cười tươi và tiếp đón Ái Lan với vẻ vui thích thấy . Hai chị em Ngọc, Liên đều cao dong dỏng. Liên có nước da trắng hồng, Ngọc da bánh mật khỏe mạnh, nhanh nhẹn. Ái Lan đoán chị có lẽ hơn em có tới bốn, năm tuổi. Khuôn mặt Ngọc có những nét đều, đẹp, nhưng đượm vẻ tư lự, đôi mắt đen to nhiều lúc thoáng buồn, khiến chỉ mới trông cũng biết được ngay là nhiều trách nhiệm đè nặng lên đôi vai gầy của trẻ.

    5. vulinh

      vulinh Well-Known Member

      Bài viết:
      20,019
      Được thích:
      24,221
      Chương 14

      Ái Lan cảm thấy thích thú và mến thực tình hai chị em niềm nở tiếp đón em :


      - Hai chị tử tế quá, cho em trú lúc mưa to gió lớn này.


      Mỹ Ngọc ngay :


      - Được tiếp rước thực là điều quý hóa cho chúng tôi đó. thấy , nội quanh đây còn có ai đâu nào ? Các bạn hữu của chị em tôi đều ở cả Di Linh, người gần nhất cũng ở tận ngoài Phi Nôm lận. Mà chúng tôi lại rất hiếm có dịp ra tới ngoài đó, à !


      Ái Lan:


      - Thôi mà chị Mỹ Ngọc ! Đừng gọi em là nữa nghe ! Em thích chị gọi em bằng Ái Lan như mọi người hơn, nghe chị ! Em chỉ đáng tuổi em hai chị !


      Chỉ ít phút sau, ba vui vẻ chuyện trò, cười reo vui như những người bạn thân thích từ lâu lắm vậy.


      Mỹ Liên quay vào bếp, lôi ra khay bánh ngọt, đặt lên tấm vỉ sắt để cho nguội. Rồi hướng về phía Mỹ Liên và Ái Lan :


      - Nào, bây giờ ba chị em mình qua bên phòng ăn, chị cắt bánh ngọt cho các em nếm để chấm điểm tài khéo của chị, ! Ái Lan !


      Mỹ Liên sốt sắng đứng dậy kéo Ái Lan :


      - Ái Lan thấy ? Chị Mỹ Ngọc giỏi nữ công lắm ! Còn Mỹ Liên chỉ thích chạy nhảy bên ngoài thôi, hà !


      Mỹ Ngọc mở chạn đồ ăn và quay mặt lại vừa cười vừa với Ái Lan :


      - Chị và Mỹ Liên thực tình có ý xấu, nhưng quả thực chị chỉ muốn cho trận mưa bão này kéo dài... thiệt là dài đó, Ái Lan !


      Em, bản tính trẻ nít "rắn mắt" trả đũa ngay :


      - Càng tốt ! Em cũng mong vậy đó hai chị ! Miễn sao về tới Đà Lạt trước khi sập tối là được à !


      Phòng ăn rất rộng, nhưng kê quá ít đồ nên trông có vẻ trống trải gần như là rỗng vậy. cái tràng kỷ kiểu cổ, cái bàn gỗ mộc và bốn cái ghế dựa lâu ngày lên nước đen bóng. Và cái lò sưởi xây sát tường, bên trong đám lửa than sáng ấm lách tách nổ. Sàn nhà bằng gỗ được lau chùi nhẵn bóng. Bốn khung cửa sổ có màn gió màu trắng buông rủ. Tất cả những thứ đó chứng tỏ rằng, dù sống trong cảnh nghèo nàn đạm bạc, hai chị em Ngọc Liên vẫn cố gắng tạo cho bên trong căn nhà khí ấm cúng vui tươi.


      Ái Lan chợt hỏi :


      - Nhà còn ai , hay chỉ có hai chị thôi ?


      Mỹ Liên gật đầu :


      - Đúng vậy đó Ái Lan ! Nhà chỉ có hai chị em thôi ! Sau khi má tụi tôi mất, ba tháng sau, ba tôi, vì buồn rầu sinh bệnh, cũng mất theo luôn. Từ đó tới nay, hai chị em tôi sống côi cút quạnh hiu như vậy đó ! Ngoảnh ngoảnh lại thế mà được hai năm rồi. Mau ! - Giọng Mỹ Liên nghe khác hẳn , khàn đục như ẩm mùi nước mắt.


      lúc sau, Ái Lan mới lại lên tiếng :


      - Mà sao hai chị tiếp tục làm lụng sống được ở đây ? Việc trang trại, theo em biết, vất vả lắm, nhà lại chẳng có đàn ông ?


      Mỹ Ngọc điềm đạm :


      - Cái nông trại nhà chị nay cũng còn gì là đáng kể nữa đâu. Bán dần bán mòn mãi, đến giờ chỉ còn lại hơn hai mẫu thôi Ái Lan !


      Chợt Mỹ Liên cười lên khanh khách :


      - Ái Lan muốn biết chị em mình sinh sống bằng cách nào, nhưng hỏi thẳng đấy, chị Ngọc à ! Có gì khó hiểu đâu hả, Ái Lan ! Cứ trông mấy cái màn gió ở cửa sổ, ở cửa thông xuống bếp và ở cửa phòng ngủ kia, là đủ biết kìa. Chị Ngọc, cây kim chỉ vá may, vẫn nhận đồ may ở tiệm Thịnh Lợi Đà Lạt về nhà may ăn công đấy. Khi thưa việc, chị nhận thêm đồ con nít ở Phi Nôm, may cắt quần áo của hai chị em. Còn tôi làm "xếp" gà !


      Ái Lan bật reo lên :


      - "Xếp" gà ? Nghĩa là chị Mỹ Liên là nhà chăn nuôi gà ? Dữ a ! Có vất vả và kiếm được khá tiền chị Mỹ Liên ?


      - Cũng khá ! Nhưng phải vụ nào cũng lãi nhiều đâu Ái Lan. Như năm nay chẳng hạn ! Giá gà hạ, mà thức ăn, cám, bột lại cao, trứng bán cũng chạy lắm. Nhưng chị có cái thú đam mê việc chăn nuôi, trông thấy những con gà con "khai mỏ", mổ trứng chui ra khác những cụm bông gòn chiêm chíp gọi mẹ thích ghê lắm. Năm nay mà lùng được giống gà Leghorn nuôi để dành bán vào dịp Tết phải biết ! Cái loại gà trắng đó, Ái Lan biết ?


      Mỹ Ngọc nở nụ cười tươi :


      - Mỹ Liên đặc biệt là chủ trại chăn nuôi lắm rồi đó, Ái Lan ! Hai chị em chia nhau công tác : chị nội vụ, còn Liên ngoại giao. Được chưa ?


      Mỹ Liên thoáng chút đăm chiêu :


      - Mùa hạ có gì đáng ngại. Rau muống, rau cần trồng dễ nên số lượng rau cắt đem bán cũng khá lắm. Nhưng mỗi khi mùa đông tới, trồng bắp su và sà lách như ở Đà Lạt, con sức yếu kham sao nổi việc tưới tắm, xới cỏ, bỏ phân. Mà rau muống, rau cần về mùa lạnh lại

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :