Chương 50 dung quyển sổ tí hon của cụ Doanh. Vội vàng hấp tấp chỉ tổ mất giờ vô ích. Việc cần ngay là phải đuổi bắt bọn cướp trước , nghĩa là phải báo cho toán cảnh sát lạc đường kia biết tức khắc. Thế là Ái Lan lại móc quyển sổ con vào chỗ cũ cúi lượm mặt đồng hồ lắp vào, rồi hai cây kim, đậy nắp, xong gói gọn vào mảnh mền len, cho tất cả vào sắc vải dầy ở xe vespa. Và em gài số cho xe lăn bánh từ từ băng qua bãi cỏ phẳng, lần ra đường cái. Con lộ dẫn trở lại La Ngà, dưới ánh đèn xe, vắng hoe bóng người. Ái Lan hăm hở : - Mình phải lẹ lên mới được. Tụi cướp lên đường được hơn mười phút rồi chớ ít đâu, và toán cảnh sát nữa, chỉ sợ gặp được họ nữa chứ ! Em cúi rạp người tay lái, mở tay ga lớn. Chiếc vespa lao vun vút như con thần mã có cánh, lướt đám mây hồng của bụi đường. Phúc chốc, em tới chỗ ngã ba, nơi chia tay với toán cảnh sát. Em giảm tốc lực về số , cho xe chạy theo hướng của họ phóng xe jeep lúc trước. Rồi lại bắt đầu phóng như bay. Chưa đầy ba phút, trước mắt em, cách khoảng chừng hơn cây số, lấp ló hai chấm trắng sáng tiến dần về phía em. Cẩn thận đề phòng, Ái Lan hãm tốc lực và từ từ thắng lại. Em lẩm bẩm : - Chắc xe cảnh sát quay trở lại đó ! Phải ra hiệu cho họ tốp lại, kẻo họ biết cứ lao thẳng là hỏng hết ! Chớp mắt, Ái Lan nhận ra đúng là đèn pha đặc biệt của xe cảnh sát. Em dựng xe lại, nhưng vẫn để máy quay đều chờ đợi. Chiếc xe jeep lù lù phóng tới như bay. Khi xe hơi còn cách khoảng năm trăm thước, Ái Lan chạy lẹ ra giữa đường, khoác tay làm hiệu "dừng lại". Xong, em lại nhảy vút vào bên xe vespa, nép sát bên lề đường. Quả nhiên, đúng là chiếc xe sơn hai màu xanh trắng. Nó lao tới nhanh như tên bắn rồi đột ngột thắng lại. Bánh xe siết mặt lộ kêu ken két, hất đám bụi đỏ bay mù. Ái Lan kêu hét lên : - Mau lên, các ông ! Tụi cướp lao về hướng Cầu Đất. Phóng đuổi lập tức. Các ông chạy trước , tôi theo sát đằng sau ! Em vừa dứt lời, chiếc xe jeep gài số phóng vút , quẹo theo hướng Cầu Đất, nhanh như tên bắn, chớp mắt mất hút. Ái Lan theo sau, lái vespa vùn vụt. Cuộc săn đuổi bọn cướp bắt đầu. Năm phút trôi qua. Ái Lan bắt đầu bồn chồn. Cột cây số nối tiếp nhau bị hai chiếc xe, jeep, vespa vượt bỏ lại phía sau khá nhiều mà chưa hề thấy bóng những tên đào tẩu. Em băn khoăn tự hỏi : - Quái ! Xe của tụi chúng nặng nề kềnh càng như vậy, và chạy trước khi cảnh sát săn đuổi lâu, mà tại sao... hừ ! Nhiều phút lại vùn vụt trôi nhanh, gây bao nhiêu khắc khoải ọi người săn đuổi. Đột nhiên, Ái Lan chợt thấy hai chấm đỏ thấp thoáng tít đằng xa. Bất giác, em reo lên : - Đúng tụi nó rồi ! Chưa đầy phút sau, hai chấm đỏ ấy dần và như tiến gần lại trước mắt em, mỗi lúc nhanh. Ái Lan mừng rú lên : - Đúng xe của bọn cướp rồi ! Hà ! Chiếc cam nhông to lớn kềnh càng ! Nếu là xe thường phải chạy lẹ nhiều hơn chứ ! Toán cảnh sát xe jeep chắc cũng nghĩ như em vì thấy họ bắt đầu giảm tốc lực. Ái Lan nghe tiếng ông chỉ huy ra lệnh : - Cấm nổ súng nghe ! Tôi muốn rằng mọi diễn tiến êm đẹp. Nhưng nếu những tên vô lại đó tỏ ý muốn kháng cự, em cứ việc bắn cho chúng què luôn ! Khoảng cách thu ngắn dần. Toán cảnh sát bảo nhau đừng làm tụi nó kinh động vội. Ái Lan khéo léo chạy từ từ sát lề bên trái để ngó cho phía sau chiếc xe cam nhông. Phút chốc, đèn pha xe jeep soi tấm bảng số chiếc xe vận tải. Ái Lan chăm chú đọc, và em rung động toàn thân vì vui sướng : - Tụi bay có chạy lên trời ! Ngay lúc đó, tài xế xe cam nhông nép sát lề bên tay mặt có ý nhường cho chiếc xe jeep vượt qua. Lập tức, ông chỉ huy nhấn lút ga, đồng thời nhấn nút còi hụ ra lệnh cho chiếc cam nhông ngừng lại. những ngừng, chiếc xe vận tải còn tăng tốc lực cố ý ép sát xe jeep, nhằm vượt lên chạy trốn. Ông chỉ huy cảnh sát lập tức tăng tốc độ xe jeep để chiếc cam nhông có cơ hội vượt qua mặt, và ông hô lớn, thò cả đầu ra ngoài cửa xe : - Dừng ngay lại ! Mau lên ! Nếu chúng tôi nổ súng ! Ông vừa dứt lời, bỗng nghe phát súng lục nổ, tụi cướp bắn trước. Toán cảnh sát lập tức bắn trả lời xối xả. Lằn đạn của nhân viên công lực rít lên "chíu, chíu", trúng bánh trước của chiếc xe tụi cướp, làm nó nổ "bình" tiếng. Cả khối sắt nặng nề ngót hai chục tấn loạng choạng, lăn bánh trúng hố đầy bùn, mất thăng bằng trong khi trớn xe còn rất mạnh, lao nghiêng xuống, nằm ép hông bên vệ đường, hai bánh xe về bên phải còn quay tít. Thời gian ánh chớp, ông chỉ huy cảnh sát cùng toán nhân viên nhảy ào xuống, lao vào ba tên cướp. Bọn chúng mảy may bị thương nhưng bị chiếc xe cam nhông trật đường xóc mạnh, khiến cả ba tên đớ người, chân tay cứng ngắc, có cử chỉ nào để chống cự. - Tước khí giới của tụi nó ! cảnh sát lập tức thu ba khẩu súng lục của bọn gian, rồi đưa tay lục soát túi áo, túi quần xem còn vũ khí cất giấu . nhân viên khác rút hai chiếc còng, còng tay ba tên dính chùm lại. việc diễn tiến nhanh như chớp, khiến Ái Lan khi chạy lại, mọi việc đâu vào đấy ! Ông chỉ huy quay lại nhìn em :
Chương 51 - nhìn xem có phải tụi nó ? Dứt lời ông quét tia sáng đèn bấm từng tên . Ái Lan chỉ ngay mặt tên cao lớn : - Đúng tên này xô tôi vào hầm tối nhốt lại ! Và thưa ông chỉ huy, tôi dám chắc rằng mớ đồ đạc trong xe của tụi nó là của ông Phàm hết đó ! - bé cứ yên trí ! Tụi gian này rồi nếm mùi kết quả của thói hư tật xấu "muốn ăn nhưng chẳng muốn làm" ! - Thưa ông chỉ huy ! Đêm khuya mà nhà tôi ở cách đây xa lắm, tận Đà Lạt kia ! Ông cho tôi về nhé ! - Ồ, được chứ, bé ! Chỉ cần cho tôi địa chỉ rồi khi lập biên bản giải chúng nó ra tòa, tôi cho người mời sau ! Ái Lan khai tên tuổi, địa chỉ, ông chỉ huy ghi cẩn thận xong chăm chú ngó em : - A ! Vậy ra là con của luật sư Ðặng Quang Minh ? đúng là "cha nào con ấy" ! lại giống hệt ông nhà thôi ! Mới ra quân lần đầu mà thắng lợi thế này rồi ! Ái Lan bật cười khanh khách : - Cũng là tình cờ đó thôi, thưa ông ! Tình cờ tôi vào thăm biệt thự của ông Phàm đúng lúc tụi cướp dọn đồ ! Chứ thực ra … Ông chỉ huy cảnh sát vui vẻ ngắt lời em : - Tôi lại nghĩ khác, em ạ ! Rất hiếm các em cỡ tuổi mà nhất là con , lại can đảm được như đó ! Tụi gian phi này tôi biết lắm ! Trông nét mặt hồn của chúng là tôi biết ngay tụi nó phải tầm thường đâu ! Cũng may là "ở hiền gặp lành" lại thoát khỏi hiểm nguy ! Chúng tôi vui mừng dùm ! Rồi đây ông bà Phạm Văn Phàm nhất định phải đền ơn nhiều lắm, Ái Lan à ! Ái Lan cười nhè gật đầu : - Tôi hề nghĩ đến chuyện đó đâu, ông chỉ huy ! Về Đà Lạt tôi cũng gì hết á ! - Được ! Nếu để đó tôi, tôi ! Em lại cười : - Vậy ra ông chỉ huy ở La Ngà ít có dịp lên Đà Lạt thành ra chưa biết gì đó thôi. Còn tôi, tôi biết là ông bà Phàm đền ơn gì tôi hết ! Mà cho dù họ có đền ơn, tôi cũng nhận kia mà ! Và tôi còn mong ông chỉ huy đừng có nhắc nhở gì tên tôi với nhà ông Phàm cả. Được vậy, tôi cám ơn ông lắm ! Viên chỉ huy toán nhân viên công lực trầm giọng : - Thiệt tình, lần đầu tiên tôi được biết bé dám đàng hoàng từ chối món quà thưởng và ham cả những lời khen tặng nữa. Ái Lan lại mỉm cười vui vẻ : - Vậy ông bằng lòng nhé ! Ông bằng lòng đến tôi chứ ! - Tôi lấy danh dự hứa với đúng như thế ! Rồi ông quay lại người nhân viên : - Lũy ! ở lại đây canh chừng chiếc cam nhông này, mười lăm phút sau tôi cho xe lớn tới trục đem về chi. Giờ đây, phải dẫn mấy tên kia về trước . Tôi cùng xe cần trục trở lại ngay. Ái Lan vội xin phép ông chỉ huy để hỏi tên thủ lĩnh câu : - Có phải chính cho người gác dan uống rượu say xong lấy chiếc chìa khóa biệt thự ? Tên cướp nghiến răng, mắt long lên sòng sọc : - Ừ đúng đó ! Có sao ? Tao mà biết trước cơ như thế này, tụi bay đâu có còn ! Yên chí về ngay của Y-Ba, Ái Lan lặng lẽ đứng cạnh người cảnh sát tên Lũy có nhiệm vụ ở lại canh chừng chiếc xe cướp, đưa ánh mắt vui vẻ nhìn toán nhân viên công lực dẫn ba tên gian phi lên xe jeep. Xe mở máy, chầm chậm lăn bánh..., phút chốc mất hút sau màn đêm dày đặc. 19 - CUỐN SỔ XANH Mười lăm phút sau nửa đêm, Ái Lan mới về tới nhà. Sau cuộc hành trình vất vả và vô cùng nguy hiểm, em mệt nhoài người, bụng đói, cổ khát khô bỏng. Trái hẳn với dự đoán của em, cửa sổ tia sáng chiếu ra, trong nhà để xe cũng trống rỗng, xe của luật sư Minh đâu thấy. Ái Lan băn khoăn : - Lạ ! Ba đâu mà giờ này còn chưa về chứ ? Mình chỉ muốn kể cho ba nghe câu chuyện mạo hiểm vừa qua !
Chương 52 Mở nắp sắc vải dầy đeo ở xe, em nhấc cái đồng hồ cổ ra, mê say ngắm nghía, thầm hãnh diện về kết quả do cố gắng của mình. Trong nhà vắng vẻ tĩnh mịch. Rảo bước xuống nhà dưới, liếc qua căn bếp rộng : chị Năm Dậu cũng ngủ. Em thầm nhủ : - Chắc là ba mắc bận công việc cần lắm tại văn phòng. Thôi, chịu khó chờ ba vậy. Và trong khi chờ đợi, mình đem cuốn sổ tí hon của cụ Doanh ra coi mới được ! Rồi ngả người thoải mái trong chiếc ghế bành kê bên ngọn đèn nê-ông sáng dịu, em từ tốn lấy cuốn sổ con từ mặt chiếc đồng hồ ra. - Lạy trời ình biết được tin tức về tờ di chúc mới, và mọi việc êm đẹp như ý mình mong muốn để ấy người bà con của cụ Doanh đỡ phần cơ cực, nhất là Mỹ Ngọc, Mỹ Liên và bà cụ Sáu Riệm. Em tay lật từng trang giấy bé, mỏng manh, chỉ sợ nó rách mất. Và em thận trọng đọc từng chữ, từng câu, từng hàng hề bỏ sót nét phẩy, dấu chấm. Trang nọ nối tiếp trang kia, ghi từng ngày , mọi hoạt động về tài chánh : bảng kê khai các chứng khoán, các trương mục ở ngân hàng, tóm lại, của chìm của nổi của cụ già Doanh, cộng lại hết thảy lên tới hơn ba trăm triệu đồng, Ái Lan sửng sốt : - Trời ! ngờ ông cụ trông hiền lành khù khờ mà lại giàu có đến như vậy ! Những hàng con số chi chít, số và ngày các chứng khoán khiến Ái Lan bắt đầu mệt mỏi. Em đọc lướt nhanh các trang giấy mà trí óc để tận đâu đâu. thực em chỉ có ý tìm tin tức về tờ di chúc mới. Đột nhiên, Ái Lan ngồi nhỏm dậy, chăm chú đọc mấy hàng chữ viết rất . Đọc hết, em lại đọc lại lần nữa, tim đập thình thịch và em la lên : - Trời ơi ! Ðây rồi ! Quả nhiên trang giấy xíu vàng khè, mấy hàng chữ nét như chân con kiến, ra rệt : "Tôi ký thác tờ di chúc thứ hai mà cũng là tờ di chúc cuối cùng của tôi tại tủ sắt số 148 của Ngân Hàng Di Linh với tên là Phạm Trọng Kinh." Bên dưới là chữ ký của cụ già Doanh và ngày tháng... Ái Lan mừng rỡ lẩm bẩm : - Vậy cái tờ di chúc mới đó có . Và chắc chắn là thế nào cũng có tên bà cụ Sáu Riệm và hai chị em Ngọc, Liên trong đó. Ái Lan lại tiếp tục đọc nốt mấy trang sau nữa, nhưng khám phá thêm được điều gì bổ ích. Và em ngẫm nghĩ : - Thảo nào mà ai mò mẫm tìm ra được. ông cụ quả là có nhiều hành động khác người. Cẩn thận quá để đến nỗi chút xíu nữa là hư hết mọi chuyện. Ngay lúc đó, Ái Lan chợt nghe tiếng xe hơi chạy vào trong vườn, thẳng tới nhà xe rồi là im lặng. Em nhẩy bổ tới khuôn cửa sổ nghiêng người ngó ra và trông thấy người cha thân đóng cửa nhà xe. Phút sau, vừa đặt chân lên hàng ba, luật sư Minh thấy con chờ đợi cha ngưỡng cửa. Ông giương đôi mắt ngạc nhiên nhìn con : - Ủa ! Sao bữa nay con về rồi ? Ba đâu có dè. Nếu biết con về ba đâu có nán lại văn phòng làm gì ! Nhưng ba muốn biết tại sao con lại trở về sớm quá vậy, Ái Lan ? - Đúng đó ba ! Con bỏ về trước ngày hẹn với ba mấy bữa, vì có chuyện này lạ lắm ba ơi ! Và để ông Minh kịp cởi bỏ áo dạ khoác ngoài, treo mũ, em liến láu kể câu chuyện bắt cướp từ đầu đến cuối. Khi câu chuyện chấm dứt, Ái Lan thích thú, quơ quơ quyển sổ bé tí màu xanh tìm thấy trong chiếc đồng hồ cổ cụ Doanh. Luật sư Minh nhìn con kinh ngạc hết sức : - A ! Con của ba quả là nữ thám tử trứ danh rồi ! Và niềm hân hoan ngập tràn ánh mắt sáng ngời của ông. Ái Lan chẩu môi phụng phịu khiến hai lún đồng tiền má lộ sâu rệt : - Ba ! Ba lại chế con rồi, hà ! Luật sư Minh nghiêm nét mặt, tiếng trầm hẳn xuống : - đâu con ! Ba đó ! Ba lấy làm hãnh diện có được đứa con giỏi giang như con đó, Ái Lan ! Ở địa vị con, chưa chắc ba làm được như thế đâu ! Trong lúc vạn phần nguy khốn, con có được nhiều sáng kiến, nhất là lại dũng cảm ít ai bì được. Trời, cứ hình dung ra nguy hiểm khi con phải đương đầu với ba tên cướp ba lại… Nhưng giờ đây con thoát hiểm, cha con mình phải quên chuyện đó , nghe ! - Ba khen con như vậy, con thích lắm ! Nhưng ba ơi ! Con biết có những người, khi biết câu chuyện này, lại thèm khen con tiếng nào đâu, ba ! Gia đình Phạm văn Phàm đó ! Ông Minh cười : - Trái lại là đằng khác ! Chẳng những khen hoặc cám ơn con tiếng, họ lại còn buộc tội con ăn trộm chiếc đồng hồ cổ của họ nữa đó. Nhưng có ăn nhằm gì cái điều vu oan đó. Khi con đặt chân tới biệt thự họ tại hồ La Ngà ngôi nhà bị bọn cướp đột nhập, cửa cái cửa sổ mở toang cả rồi, mà tụi gian lại bốc hốt đồ đạc. Họ thể trách con cái chuyện xâm nhập gia cư của họ cách bất hợp pháp được. À ! Ba dặn con nhớ kỹ điều này : Phải tuyệt đối giữ kín mọi chi tiết về việc phát giác được dấu vết của tờ di chúc mới này, kẻo tụi nhà ông Phàm hay được là rắc rối lắm đó, nghe ! Dứt lời, luật sư Minh cầm quyển sổ bìa xanh của cụ Doanh, lật coi mấy trang :
Chương 53 - Á hà ! Ông cụ Doanh quả nhiên là tay đại phú ! Và ông cụ khôn ngoan ! Mua toàn những cổ phần vĩ đại lời lãi chắc chắn ! Ái Lan hăm hở : - Con chỉ mong sao nhà Phàm được đồng xu ba à ! - Hừ ! Có thể như thế lắm chứ ! Ba có thể chứ là chắc chắn đâu nghe ! khi chưa được phép mở tờ di chúc ra tuyên đọc, chưa thể chắc được nghe con. Nhưng có điều là, nếu những tin tức ba nghe được đều đúng cả, kết quả việc khám phá của con vừa rồi khiến cho gia đình nhà Phạm văn Phàm phen này chắc nguy lắm, nhất là lại đúng lúc... Ái Lan thắc mắc : - Ba bảo đúng lúc... là sao kia ba ? - Ừ ! Đúng lúc ông ta buôn bán thua lỗ, hàng đầu cơ tích trữ ế ẩm nằm mục trong kho. Ăn ở thất đức như vậy cho nên, lúc xuống, của cải cứ đội nón ra mấy hồi. Ấy vậy mà các ngân hàng vẫn cứ tiếp tục cho ông ta vay nhiều món tiền khổng lồ. Có lẽ họ tin tưởng cái di sản của cụ Doanh mà ông Phàm được hưởng đó chắc ? "Dễ vay dầy nợ", ông Phàm chắc cũng chỉ trông chừng vào cái của cải của cụ Doanh để trả nợ thôi đó. Thảo nào, hồi này ba thấy ông ta chạy ngược chạy xuôi cậy cục dữ lắm. Để thúc đẩy cho sớm xong việc hưởng thụ gia sản của người chết đó ! Ái Lan giọng chắc nịch : - Gia đình Phàm mà có bị mất hết, con cho là cũng đáng đời. Người gì đâu mà bạc ác, nhẫn tâm để cho người thân thích họ hàng đói rách khổ sở mà chẳng nở thí ột chén cơm thừa, manh áo cũ ! Ông Minh thận trọng gấp cuốn sổ con lại, đưa cho con : - Bây giờ, việc cần nhất là phải tìm tờ di chúc mới đó trước khi nhà Phàm dò biết được tin tức quan trọng này. Tìm ra sớm được giờ nào hay giờ ấy, nếu , để tới khi họ điều chỉnh xong quyền thụ hưởng khó mà móc ra được lắm đó ! - Đúng thế đó ba ! Vậy, bây giờ con trao lại cho ba tất cả vụ này đó nghe, ba ! Về cái món luật lệ con đâu có hiểu gì mấy ! - Ba sẵn sàng giúp con tay ! Nào ! Để xem cần phải làm cái gì nào ? À ! Việc trước tiên là phải tìm cho ra tờ di chúc quái ác này cái ! Ái Lan với cha : - Cái đó dễ rồi, ba ! Ba với con chỉ việc xuống Di Linh ngay ngày mai này, phải ba ? - Ờ, đúng rồi ! Nhưng có điều con chưa biết là : chúng ta chưa có giấy ủy quyền để mở cái tủ sắt của cụ Doanh thuê tại Ngân hàng dưới đó. Nhưng cũng khó ! Ba xin ông Chánh án Tòa Sơ thẩm Đà Lạt cấp cho ba tấm giấy cần thiết đó ! Ái Lan khẽ la : - Trời ơi ! Con đâu có nghĩ tới cái điểm đó, ba ! Liệu chừng ông Chánh án có chịu cấp giấy đó hả ba ? Luật sư Minh mỉm cười vui vẻ : - Con yên trí ! Tăm tiếng của ba tại thành phố Đà Lạt này tới mức đầy đủ uy tín rồi nên việc đó có gì khó mà con phải lo ngại. Ba nêu lên việc hai mồ côi ủy thác cho ba nhiệm vụ bảo vệ quyền lợi của họ trong vụ này. Đó là và ba có quyền xin ông Chánh án cấp cho tấm giấy ủy thác mở tủ kín của cụ Doanh. Ái Lan cười tươi, đôi mắt sáng ngời : - Vậy yên trí lắm rồi hở ba ? Đó, rồi ba coi ! Y hệt trong chuyện thần tiên mà con đọc hàng ngày đó, ba nhớ ? Bao giờ cũng là : những tấm lòng vàng trong manh áo rách thế nào cùng có phần hưởng, trở nên giàu có, sung sướng ! Còn những người bạc ác bất nhân như gia đình Phàm rồi thế nào cũng mất hết. Ha ! Ha ! Rồi bà cụ Sáu Riệm già lão ốm yếu kia được thuốc men chạy chữa cẩn thận. Mỹ Ngọc, Mỹ Liên còn bị đói khổ thiếu thốn nữa, phải ba ? - Ừ !... ấy, nhưng con phải cẩn thận lắm đó nghe, Ái Lan ! Phương ngôn : "Chớ có dạm bán da gấu trước khi bắt được gấu". Con nhớ kỹ điều đó. Phải biết coi chừng những cái bất ngờ mới được ! Đặt giả thuyết, khi mở tủ sắt của cụ Doanh mà bên trong rỗng sao ? Hoặc là có tờ di chúc mới đấy, nhưng trong đó, ông cụ lại viết những lời di ngôn theo đúng ý ba con mình mong muốn sao đây ? Nghĩa là có tên Mỹ Ngọc, Mỹ Liên và bà cụ Sáu Riệm sao ?... Vậy nếu là con, ba hở môi chút gì cho những người bất hạnh đó biết vội. Mà ba đợi tới khi chắc chắn mười phần ! - Ba đúng đó ba ! Vậy, con hứa với ba là con ngậm tăm, "ngựa tháo nhạc, người cột chặt gươm vào mình" lặng lẽ như những đoàn quân thầm ba kể chuyện cho con nghe dạo nào đó, hả ba !... Thôi, bây giờ con ngủ đây, ngủ cho ngon để sáng mai dậy sớm, cha con mình lên đường... mạo hiểm phen nữa, nghe ba ! Chà ! Con nôn nả muốn biết bên trong tờ di chúc đó cụ Doanh viết những gì ? Dứt lời, Ái Lan tinh nghịch giơ tay cấu tay cha rồi nhẩy chân sáo bước lên thang lầu. Mới được chừng năm, sáu bậc thang em quay xuống chạy vụt vào phòng khách nơi ông Minh vẫn còn ngồi đọc tờ nhật báo. Em chạy thẳng tới bên chiếc kệ bằng gỗ cẩm lai, nơi để quyển sổ con của cụ Doanh, em cười ranh mãnh ngó cha : - Chà ! Con phải vất vả lắm mới tóm cổ được cuốn sách quí này. Nỡ nào để nó lang bang vạ vật ở đây, hả ba ! Con phải đem lên gác nhét vào dưới gối cho chắc ăn, nghe ba !
Chương 54 20 - TỜ DI CHÚC THỨ HAI Sáng hôm sau, ánh nắng ban mai sáng ấm qua cửa sổ lọt vào nhảy múa trong phòng, Ái Lan mới thức giấc. Đưa mắt nhìn đồng hồ hình con cú để bàn đêm, em giật mình khi thấy kim ngắn chỉ gần mười giờ. - Hừ ! định dậy sớm, mà giờ này mới mở được mắt ! Chết chưa ! Ngày hôm nay nhiều việc lắm đây ! Còn muốn nằm thêm nữa sao được ! Đưa nhanh tay lùa vào áo gối, em lôi quyển sổ xanh của cụ Doanh ra và đưa mắt ngắm nhìn thích thú. Hai ngón trỏ và cái mân mê ngoài bìa mịn mãi thôi : - Hà ! Hà ! Gia đình Phàm khi bị cú bất ngờ này phải biết... là đau ! Nhẩy khỏi giường, em vội vả rửa mặt đánh răng, mặc quần áo. Bước vào phòng ăn : ghế ngồi của luật sư Minh bỏ trống, ba em lái xe tới văn phòng làm việc theo thường lệ rồi, để khỏi trễ hẹn với các thân chủ. Vẻ mặt Ái Lan buồn thiu : - Trời ơi ! Chỉ sợ ba lại quên là ngày hôm nay hai cha con phải xuống Ngân hàng Di Linh. Ngay lúc đó, chị Năm Dậu bước vào, hai tay bưng cái khay bầy ổ bánh mì kẹp trứng chiên và ly cà phê sữa khói bốc nghi ngút : - à ! Ông dặn tôi là khi nào thức giấc, ăn uống xong xuôi ra gặp ông tại văn phòng. Và ông bảo nhắc nhớ đem theo cuốn sổ con bìa xanh gì đó ! Ái Lan ngây người : - Cuốn sổ con nào ?... À, phải ! Thôi được rồi ! ăn chị Năm ! Em hiểu rồi !... Em ăn lẹ lắm ! Chút xíu là rồi à ! Mười phút sau, Ái Lan chễm chệ vespa, chạy thẳng ra phố. Thiệt may, khi bước chân vào văn phòng của cha, em thấy luật sư Minh có mỗi mình cặm cụi làm việc. - Con lỡ dậy trễ quá ! Chẳng ai đánh thức con hết, ba ơi ! Chắc ba phải chờ đợi lâu lắm hả ba ? - lâu gì đâu con ! Chính ba dặn chị Năm để yên cho con ngủ cho ngon đấy mà. Ba biết rằng con cần phải ngủ nhiều cho lại sức sau ngày vất vả khó nhọc như hôm qua. Vả lại, cha con mình cũng thể làm gì được nếu có được tờ ủy thác mở tủ sắt do ông Chánh án ký cho phép. - Thế sao ba tới xin ông Chánh án ? - Rồi ! Ba ghé vào Tòa án trước khi tới văn phòng kia mà, và ba trình bày cho ông biết ràng mọi việc. Nghe xong ông Chánh án ra lịnh cho viên Lục viết rồi đánh máy ngay tờ ủy thác. Chính tay ông đóng dấu lấy, và hạ bút ký tên. giờ tờ giấy đó nằm đây... Vừa , luật sư vừa vỗ vỗ vào túi cái áo "vét tông" ông mặc người. Ái Lan : - Còn con, con cũng đem theo cả cuốn sổ của cụ Doanh đây ba ! Ba cần đến nó ? - Được, con đưa ba ! Đáng lẽ phải đưa trình ông Chánh án để chứng minh câu chuyện ba thuật trình ông kia đấy. Nhưng thôi, bây giờ cần nữa. Đưa ba cất vào két sắt cho yên trí hơn. Ái Lan đưa cuốn sổ con cho cha : - Bao giờ xuống Di Linh hả ba ? - Ngay bây giờ, nếu con rảnh... Em vui mừng để luật sư Minh phải nhắc đến lần thứ hai, nhanh bước tiến ra phía cửa, trong khi ông Minh quay vào dặn dò thư ký mấy công việc cần làm gấp. Luật sư Minh bước ra cửa dịu dàng bảo con : - xe của ba ! Ba muốn cho con rảnh tay bữa. Mấy phút sau, chiếc xe hơi 4 chỗ ngồi sơn đen bóng loáng phóng nhanh, nhằm hướng Di Linh. Lâu lắm Ái Lan mới lên tiếng : - Lần này mà tìm ra được tờ chúc thư mới của cụ Doanh là thôi, con cũng chịu thua luôn đó, ba à ! Luật sư Minh liếc nhanh mắt ngó con. Làn da trắng hồng rám nắng, đôi mắt sáng long lanh của Ái Lan chứng tỏ nóng lòng của em mỗi lúc mỗi tăng khi câu chuyện gia tài của cụ Doanh sắp sửa đến hồi kết cục vô cùng gay cấn. Để em vui vẻ, luật sư Minh cất tiếng giọng bình tĩnh, chậm rãi : - Có điểm đặc biệt chắc con chưa quên. Đó là tính nết lạ lùng của cụ Tú Doanh, chỉ thích làm những việc khác người. Nhiều khi cụ có những hành động kỳ dị ai ngờ được đó con. Biết đâu, xuống đến Ngân hàng Di Linh mà tìm tờ di chúc cũng có ấy chứ. Hoặc là