1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hai "cầm" cùng vui - Đông Bôn Tây Cố (58 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 35 (H đây ^.^)
      Khiêu khích
      Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt nhắn ửng hồng, mê mang nhìn cậu, trong lòng bỗng nhiên dâng lên kích thích, dòng kích thích này khiến cho cậu càng muốn giữ chặt lấy .
      Kiều Nhạc Hi ràng cảm nhận được vật cứng rắn phía dưới của cậu cùng với nhiệt nóng của nó. có ngốc cũng biết điều đó đại diện cho cái gì, cau mày chống cự, "Giang Thánh Trác, đừng, tớ sợ đau..."
      Giang Thánh Trác hôn ngừng lên chiếc cổ trắng ngần của , giọng ngắt quãng truyền tới, "Ngoan, để tớ kiểm tra, tớ vào......"
      Tay cậu theo vạt áo tiến vào, lướt qua vòng eo đến vùng ngực cao vút, khẽ bóp chầm chậm vân vê.
      Kiều Nhạc Hi cảm thấy cả người như có lửa nóng, từ mặt cho tới bụng dưới. Chiếc áo đơn bạc bị kéo xuống, trước ngực bị mặt vải ma sát càng ngày càng căng to ngứa hơn, môi lưỡi cậu từ từ xuống cho đến trước bầu ngực cuối cùng ngặm chặt đóa hoa mai, nút, cắn từng chút từng chút, đối với loại dày vò này khiến tự giác thoải mái thở ra.
      Giang Thánh Trác nhìn theo bản năng ưỡn ngực hướng tới miệng cậu, giọng cười khàn khàn, "Cậu cũng thích, đúng ?"
      Kiều Nhạc Hi mặt đỏ như gấc, muốn phản bác nhưng tìm được lời nào để .
      Giang Thánh Trác hài lòng ngẩng đầu, nhìn quần áo xốc xếch nằm dưới người cậu, nhắm chặt mắt, tự đáy lòng càng ngày càng mãnh liệt, hô hấp cũng ngày càng rối loạn.
      Trong mơ năm đó, cậu thường mộng xuân thấy Kiều Nhạc Hi cũng trần truồng thế này nằm dưới thân cậu, vẻ mặt si mê gọi tên cậu, nắm lấy tay cậu vuốt ve cơ thể chính mình, sau cùng để cậu tiến vào cơ thể ...........
      Loại cảm giác khoái cảm cực hạn chưa từng có này xông lên não, sau khi tỉnh lại phát giữa hai chân có dòng nước ấm nên biết chuyện gì xảy ra. Cái cảm giác chặt chẽ mềm mại cứ mãi lỡn vỡn trong đầu, ngoại trừ hoảng hốt nhưng đối với Kiều Nhạc Hi cậu càng ngày càng khát vọng sâu sắc. Thế nên ngày hôm sau, khi nhìn thấy , ánh mắt cậu tránh né dám nhìn thẳng.
      Đối với khát vọng cơ thể theo tuổi tác càng ngày càng mãnh liệt, cậu chỉ lần cảnh cáo chính mình là "Kiều Nhạc Hi là bạn bè", " hãy còn , được đụng tới ".
      ra tâm tư sâu kín của cậu, cậu canh giữ đóa hoa mềm mại mười mấy năm có thể nào để cho người khác hái ? Ra nước ngoài mấy năm đó, liên hệ với cậu, trong lòng cậu sợ hãi và ganh tị muốn điên người.
      Giang Thánh Trác ngừng lưu luyến cơ thể , "Có người nào chạm qua nơi này?"
      Kiều Nhạc Hi cảm giác có con kiến cắn nuốt mình, cảm giác tê dại này khiến muốn sát cậu hơn, đến gần hơn nữa, thành trả lời, " có".
      Tay nắm lấy quả đào mềm làm nó biến dạng, Giang Thánh Trác mở miệng lớn ra ngặm chặt, khiêu khích , " xinh đẹp, vừa tròn vừa nhọn, ngọt, còn ngọt hơn lúc nãy......."
      Kiều Nhạc Hi bởi vì lời trắng trợn của cậu mà mặt lẫn tai đều đỏ, thân thể nổi lên phản ứng, cảm giác ràng có dòng khí nóng thể khống chế tuôn trào.
      Bàn tay Giang Thánh Trác ngừng xuống phía dưới, xuyên qua lớp vải mỏng manh, xoa xoa nơi ẩm ướt bên dưới tinh tế vuốt ve, "Nơi này?"
      Kiều Nhạc Hi lập tức khép chân lại, nhàng rên rỉ tiếng, "Cũng có........"
      Giang Thánh Trá hài lòng hôn , " bé ngoan".
      Vừa vừa đút ngón tay vào, Kiều Nhạc Hi bị xâm nhập bất ngờ đau đớn giật mình tỉnh lại, cau mày kêu khóc, "Đau...... Cậu cậu vào..........."
      Cái cảm giác khắc khao siết lấy ngón tay truyền tới tận đáy lòng, Giang Thánh Trác sảng khoái chợt nhíu mày, có ý nghĩa vừa mới nhen nhóm, tiện tay cởi bỏ thắt lưng, để lộ ra vật nóng cứng rắn, cười xấu xa, "Ngoan, thay trai ngậm mút nó, trai bỏ qua cho em......"
      Nếu chuyện này xảy ra trong hoàn cảnh bình thường, Kiều Nhạc Hi khẳng định bao giờ tin tưởng nhưng lúc này đầu óc bắt đầu rối tung rối mù, chỉ có thể miễn cưỡng làm theo những gì Giang Thánh Trác .
      quỳ gối giữa hai chân cậu, bàn tay vịn lên eo cậu, cánh tay kia nắm lấy vật cứng rắn của cậu vẻ mặt khó xử nhìn lên, "Tớ ......."
      Giang Thánh Trác nhìn thấy tình cảnh trước mắt, cố gắng kiềm chế, "Tớ dạy cậu, đặt nó vào trong miệng......... Dùng răng cắn.......Ừ........ Nút nó....... đẩy nó sâu bên trong......"
      Giang Thánh Trác vuối ve Kiều Nhạc Hi, bên hướng dẫn, "Cảm giác được lỗ tên đó , dùng đầu lưỡi liếm liếm chỗ đó........ A...."
      Chiếc lưỡi rắn linh hoạt khiến cậu lâng lâng, Giang Thánh Trác bỗng rên rỉ tiếng, từ miệng Kiều Nhạc Hi có mấy sợi tơ óng ánh nối tới vật cứng của cậu. Kiều Nhạc Hi đỏ mặt tim đập dữ dội, Giang Thánh Trác tâm trạng phơi phới.
      Cậu chút suy nghĩ hôn lên miệng , cả người ôm lấy , môi hai người ngừng dây dưa mãi tới khi rên rỉ tiến cậu mới buông tha. Cậu di chuyển thân thể, lần mò tới nụ hoa bên dưới, nhếch miệng cười, " trai dạy em tốt, có biết đây là gì ?"
      Kiều Nhạc Hi mím chặt môi, vẻ mặt ngây thơ nhìn cậu, Giang Thánh Trác ghé vào tai phun mấy chữ, còn chưa xong bị Kiều Nhạc Hi đẩy ra, trốn tránh cậu, "Cậu lưu manh!"
      Giang Thánh Trác dính sát người rời, vẻ mặt phóng đãng cười, ", cậu có muốn thử chút ?"
      Mấy cúc áo của cậu mở rộng toàn bộ lộ ra khuôn ngực vững chắc, Kiều Nhạc Hi vốn nhìn thấy là tim rộn ràng lên, lần này trong lòng dường như cũng dâng lên cảm giác biết tên, khiến khó nhịn được.
      Giang Thánh Trác lần này sờ lại chỗ đó, bỗng nhiên cười lên, "Ẩm ướt nhiều như vậy, là ngoan......"
      Tay cậu vừa nắn vừa xoa khiến cho hạt châu sưng to hơn, nghiêng đầu xem phản ứng của .
      Kiều Nhạc Hi cảm thấy khó chịu, loại cảm giác tê dại khiến sợ hãi, trong lòng hết sức trống rỗng, thân thể cũng thể bị lấp đầy, vội vã muốn nhét đầy cảm giác trống trãi lúc này lại biết làm gì, mắt nén được ngấn nước tội nghiệp đáng thương nhìn Giang Thánh Trác, "Tớ khó chịu..........."
      Giang Thánh Trác thấy mục đích cuối cùng cũng đến, ở bên cạnh dụ dỗ lấy vật cứng của mình nhàng ma sát hỏi, "Có muốn tớ vào hay ?"
      Kiều Nhạc Hi co rút lại, " cần, đau.........."
      Giang Thánh Trác kéo trở về, " đau đâu, tớ nhàng, chút cũng đau, còn có thể cực kỳ thoải mái".
      Khi Kiều Nhạc Hi còn do dự, Giang Thánh Trác đột nhiên thúc mạnh vào, tầng tầng lớp lớp thịt non lập tức ôm chặt vật cứng, cậu thoải mái thở ra.
      Kiều Nhạc Hi lập tức la lên, loại đau đớn muốn đem xé ra làm hai lập tức trào lên, đẩy người cậu muốn thoát khỏi, "Cậu ra, đau....... Cậu vào, khốn khiếp............."
      Giang Thánh Trác nhàng hôn nước mắt mặt , nhàng dụ dỗ, "Xuỵt, đừng khóc, đau nữa, tớ cũng muốn làm tổn thương cậu, tại vì tớ nhịn được......... Tớ chịu đựng mười năm rồi, sao có thể chịu được.........."
      Cậu nắm lấy tay , ngặm lấy ngón tay từng chút từng chút , nhưng vẫn kéo ra rồi lại mút vào, giống như ám chỉ cái gì, Kiều Nhạc Hi rút ngón tay về, đánh cậu, "Cậu........ Cậu lưu manh!"
      Giang Thánh Trác cười cười, thử di chuyển vài lần, dịch lỏng trong suốt óng ánh bắn ra, dù sao đây cũng là lần đầu tiên của cậu, tới đây thể nhịn được.
      biết thay đổi bao nhiêu góc độ, Kiều Nhạc Hi lập tức nũng nịu rên rỉ, cậu đẩy mạnh vào khối thịt mềm mại bên trong, tiếng rên của cũng tăng lên, cả người co rút.
      Giang Thánh Trác bỗng nhiên nhớ tới điều Điền Hạo lúc tối, liên tiếp va chạm hỏi , "Cậu gọi tớ là gì?"
      Kiều Nhạc Hi mơ màng bay bổng, biết tại sao cậu đột nhiên hỏi như vậy cũng còn hơi sức nghĩ tới, trong đầu chỉ nghĩ đến khoái cảm nơi kết hợp chặt chẽ giữa hai người
      Giang Thánh Trác cúi người xuống, bên tai giọng dỗ dành, "Cậu phải vẫn cường điệu tớ là trai cậu sao?
      Kiều Nhạc Hi lặp lại lời cậu, " trai........."
      Giang Thánh Trác nhíu mày, "Em trai sao có thể phát sinh ra chuyện này sao? Gọi là ông xã........"
      Kiều Nhạc Hi bị cậu làm cho hồ đồ, chỉ có thể làm theo ý cậu, "Ông xã........."
      "Tớ là ông xã hay vẫn là trai?"
      Kiều Nhạc Hi theo bản năng chọn cái sau, " trai......."
      "Ngoan......." - Giang Thánh Trác cười xoa lên nhụy hoa bên dưới , liên tiếp thúc mạnh vào để lồi ra khoản thịt khiêu khích, " trai đem thứ tốt cho em, đem chỗ này lấp đầy, đến lúc đó em giúp sinh đứa , có được ?"
      "Được.........."
      "Vậy em , em bé gọi đây là ba ba hay vẫn là cậu?"
      Kiều Nhạc Hi chịu nổi thân thể cậu và cùng miệng mồm khiêu khích, khóc lên, "Cậu........"
      Cậu nhìn , lớn bên tai , "Về sau nếu còn với người khác tớ là trai tớ lập tức giết chết cậu!"
      Kiều Nhạc Hi chỉ nghe được nửa câu đầu liền bị thủy triều cuồn cuộn nhấn chìm, bên tai còn nghe cậu gì nữa, trước mắt chỉ thấy cả trời đầy pháo hoa tản ra.
      Giang Thánh Trác vận động cảm nhận co rút của nụ hoa co rút lại, " chặt......... thoải mái............"
      Sau khi tỉnh lại, Kiều Nhạc Hi chỉ thấy toàn thân đau nhức, vật kia của Giang Thánh Trác còn nằm trong người lớn dần lên, nóng hổi, như muốn làm cả người tan chảy, bỗng nhiên sợ hãi, hai mắt đầy nước cầu xin cậu, " được......... cậu ra ngoài......."
      Giang Thánh Trác vẫn thích thú tràn đầy ngừng hoạt động, đem chân co lại trước ngực, tiến vào vừa sâu vừa mạnh, khoái cảm dần dần tăng nhanh, cậu còn khiêu khích , "Cái gì được.......... Vậy cậu tìm cách để tớ ra ..........."
      Kiều Nhạc Hi dường như hiểu ra điều gì, dừng lực kéo bụng dưới trở lại. Giang Thánh Trác bị kéo mạnh ra gần như muốn rời khỏi người , mới vừa rút ra, Kiều Nhạc Hi lập tức cảm nhận có dòng chất lỏng ấm áp phun người .

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 36. Ghen

      Giang Thánh Trác ôm Kiều Nhạc Hi vào phòng tắm trong phòng, vừa rồi bị rượu kích thích mạnh mẽ muốn , tại có chút lo lắng, biết khi tỉnh lại có phản ứng thế nào.
      Cậu hoàn toàn hối hận, thậm chí cảm thấy có chút may mắn, nếu biết chuyện này còn kéo dài đến khi nào nữa. Nhưng mà, còn sao?
      Giang Thánh Trác hôn lên trán Kiều Nhạc Hi, trong lòng chột dạ lại nhịn được cười khổ, mặc dù hai người khó khăn lắm mới quay lại bên nhau nhưng như vậy cũng dám chắc. Mỗi lần đối mặt với người phụ nữ này cậu có biện pháp nào nắm bắt được.
      suy nghĩ, di động của Kiều Nhạc Hi vang lên, Giang Thánh Trác thò tay qua lấy điện thoại bên kia giường nhìn xem, rất nhanh trả lời máy, " Hai".
      Kiều Dụ nghe nghe thấy trả lời cũng nghĩ nhiều hỏi, "Sao lại là cậu, Nhạc Hi đâu?"
      Giang Thánh Trác nhìn người phụ nữ trong lòng mình, trả lời hợp tình hợp lý, " ấy ngủ rồi".
      Kiều Dụ nhớ tới cảnh kia ở khách sạn ngày hôm đó, lần này có hơi chần chừ mở miệng, "Lúc này hai người....... ở chỗ con bé hay ở chỗ của cậu?"
      Giang Thánh Trác thành , "Em ở cùng với ấy".
      Trong lòng Kiều Dụ , cầm điện thoại hồi lâu gì, qua lúc sau mới , "Chủ nhật tuần này đưa con bé về nhà".
      Giang Thánh Trác biết Kiều Nhạc Hi luôn bài xích với gia đình bên kia nên hỏi ngay, "Có cần thiết như vậy ?"
      Kiều Dụ thở dài, "Hai người mấy người đó, cả ngày chỉ biết tranh cãi, ông già nghe tin đồn bên ngoài, lại thêm chuyện Bạc Trọng Dương gần đây nổi bậc như vậy. Mà mấy năm nay Kiều Nhạc Hi vẫn chưa có bạn trai, ông ấy cho rằng con bé với Bạc Trọng Dương có quan hệ, suy nghĩ chút, hôm nay cố ý gọi tôi về hỏi chuyện này, cậu xem chuyện này có cần thiết ?"
      Xế chiều hôm nay, Kiều Dụ nhận được điện thoại từ nhà, cứ tưởng trong nhà xảy ra chuyện gì vội vã chạy về. ngờ ba cậu hỏi chuyện này. Cậu rất ràng tâm ý của em , biết Bạc Trọng Dương cũng dễ xơi (??), nhưng mà dĩ nhiên mấy lời này thể được chỉ có thể suy đoán mập mờ khuyên ba cậu, Nhạc Hi còn , việc này cần phải nôn nóng.
      Đại khái ông Kiều cũng nhìn ra ý tứ của cậu nên chưa gì thêm.
      Nhưng mà Kiều Dụ biết ba mình khẳng định có tính toán sẵn mới hỏi cậu. Cho nên lúc gọi điện chuẩn bị cho Kiều Nhạc Hi biết để chống đỡ chuyện trước mắt, đừng tìm Bạc Trọng Dương làm rối tung lên, miễn cho lúc đó ràng làm ảnh hưởng xấu quan hệ hai bên gia đình.
      Cậu càng ngờ thằng nhóc Giang Thánh Trác này ra tay nhanh như vậy.
      Giang Thánh Trác cũng ngờ chuyện này tới nhanh như thế, cậu vỗ lưng Kiều Nhạc Hi, rất nhanh đáp ứng, "Được, chủ nhật này em đưa ấy trở về..."
      Giang Thánh Trác còn muốn tiếp, cúi đầu nhìn xuống thấy Kiều Nhạc Hi biết từ lúc nào thức dậy nhìn chằm chằm theo dõi cậu.
      Khóe mắt cậu nhảy lên, nhanh với Kiều Dụ, "Em có chút chuyện, cúp máy trước, gọi lại sau".
      Cúp điện thoại, cậu quay sang nhìn Kiều Nhạc Hi cười vô lại, "Tỉnh rồi à?"
      Kiều Nhạc Hi trả lời cậu, vẫn duy trì tư thế trong lòng cậu, mặt chút thay đổi, chỉ mở to đôi mắt đen sáng ngời nhìn cậu.
      Trãi qua tình cảm mãnh liệt vừa rồi, mặt vẫn đượm hồng, ngoan ngoãn làm tổ trong lòng cậu. Giang Thánh Trác trong lòng nôn nóng, cậu nhàn nhạt nhíu mày, "Em nhìn gì vậy?"
      Kiều Nhạc Hi vẫn lời nào, nhưng ngay sau đó nước mắt rơi xuống, giọt nước mắt to tròn lăn dài theo đôi gò má rơi cánh tay ôm của cậu. Giang Thánh Trác ngay tức khắc như bị bỏng rát, lấy tay lau nước mắt giọng hỏi, "Sao lại khóc?"
      Cậu cho rằng làm ầm ĩ muốn đánh người nhưng nghĩ tới khóc.
      Kiều Nhạc Hi bị nước mắt làm mờ mắt, nhìn mặt cậu, trong lòng ủy khuất, hung tợn hỏi, " uống rượu phải ?"
      Giọng của sau khi khóc có chút khàn, Giang Thánh Trác luống cuống tay chân lau mặt cho , gật đầu lung tung, "Ừm, có uống ít".
      "Tớ biết ngay cậu coi tớ thành người khác......." - Kiều Nhạc Hi 'oa' tiếng lại khóc tiếp.
      Giang Thánh Trác nhìn khóc rống lên muốn nhức đầu, trước kia có đùa cỡ nào cũng khóc, tại sao bây giờ lại khóc tới nỗi này. Cậu bên cạnh lấy khăn giấy lau nước mắt cho bất đắc dĩ giọng, "Em chính là em, có coi em là người nào đâu".
      Kiều Nhạc Hi đẩy vai cậu ra, "Ai biết, cậu có nhiều bạn như vậy,..... cậu còn....... Còn làm như vậy với tớ....."
      Giang Thánh Trác kéo vào ngực, cười tà ác, "Làm như vậy là sao?"
      " còn dám ! - Kiều Nhạc Hi đỏ mặt đánh cậu, " ! Em muốn nhìn thấy !"
      Sau khi nghe Kiều Nhạc Hi xong, Giang Thánh Trác cầm lấy khăn tắm lấy ra ngoài, Kiều Nhạc Hi sửng sốt chút, từ phía sau cậu kêu lên, "Này! đó à?"
      Giang Thánh Trác đầu cũng quay lại, thẳng vào trong phòng tắm sau đó rất nhanh trở lại, cầm khăn ấm trong tay, cẩn thận lau đôi mắt khóc sưng đỏ của , giải thích tỉ mỉ, "Em em , khóc gì mà khóc. Lần nào em cũng nghĩ về như vậy, em cũng nghĩ kỹ lại, trừ em ra, ai có thể khiến cho như vậy, em xem?"
      Chiếc khăn mặt ấm áp nhàng lau qua mí mắt, cực kỳ mềm mại, cực kỳ thoải mái, Kiều Nhạc Hi cũng làm loạn nhích qua người cậu nghe cậu .
      " có uống rượu nhưng mà chưa tới mức biết gì" - Cậu đột nhiên nhếch môi vào tai , hơi thở ấm áp phà bên tai, "Hơn nữa, nếu người đàn ông nào mà say tới nổi bất tỉnh nhân có khả năng..........."
      Mấy chữ cuối cùng cậu chầm chậm nhả ra, Kiều Nhạc Hi nghe xong liền đỏ mặt, vươn hai tay ra bóp cổ cậu, "Lời như vậy mà cũng dám !"
      Giang Thánh Trác nhìn hai tay , chăn đắp người vì tay giơ cao mà bị rơi xuống lộ ra cảnh xuân trước ngực, còn chưa biết gì, nhìn cậu sớm nắng chiều mưa.
      Lực tay nặng cũng , miệng Giang Thánh Trác ngừng cười, cười tới lỗ mảng, " còn thích dáng vẻ của em lúc nãy, muốn ngoan bao nhiêu ngoan bấy nhiêu.........."
      Vừa vẻ mặt như hồi tưởng, Kiều Nhạc Hi giận quá hóa thẹn tay che miệng cậu, suy nghĩ bỗng nhiên thay đổi buông lỏng, cười nhìn Giang Thánh Trác, nhàng kêu tiếng, " trai"
      Giang Thánh Trác bây giờ đặc biệt kiêng kị hai chữ này, "Em..... Em dám kêu tiếng nữa thử coi!"
      Kiều Nhạc Hi vừa rồi bị thiệt thòi, lúc này hận thể quay lại tất cả, nghiêng đầu vẻ mặt khờ dại hỏi, "Thế nào, thể gọi sao? phải vẫn thường nhấn mạnh gọi em là em sao?"
      "Tại vì ......." - Giang Thánh Trác mắc nghẹn, "Tóm lại, cho em kêu như vậy nữa!"
      "Em cứ kêu đó!"
      "Được, dạy em em sợ đúng nào!"
      Giang Thánh Trác khẽ vươn tay bị Kiều Nhạc Hi tránh được, cậu giơ lên lần nữa, Kiều Nhạc Hi cười ha ha trốn thoát, miệng vẫn gọi trai, cuối cùng lại bị cậu chặn trong góc tường.
      Hai người ôm nhau nằm giường, Giang Thánh Trác từ trán hôn xuống, quấn lấy đầu lưỡi dụ dỗ đáp lại, "Nhạc Hi, em cuối cùng cũng là của ............"
      Cơ thể hai người da thịt quấn quanh cùng chỗ, Kiều Nhạc Hi cảm thấy hai mươi mấy năm sinh lý của mình chưa bao giờ thỏa mãn như lúc này, len lén mở to mắt nhìn Giang Thánh Trác.
      Hai mắt cậu nhắm lại chuyên tâm, từ từ nhắm mắt lại đáp lại cậu, khóe miệng khẽ nhếch lên.
      ***
      Ngày hôm sau làm, Kiều Nhạc Hi bận sửa bản vẽ cả ngày, lúc bước ra khỏi cửa lớn của công ty toàn thân tỏa ra sát khí xung quanh, bộ dạng như gián tiếp 'Đừng chọc tôi', nhìn cũng thèm nhìn Giang Thánh Trác, lập tức ngồi vào xe.
      Giang Thánh Trác cũng để ý tới khuôn mặt đen của , nghiêng người qua giúp kéo dây an toàn, nhàng hôn chút, cũng hỏi nhiều, sau đó cho xe khởi động.
      Cậu ôm ngồi vào bàn tiệc, mọi người tán gẫu khí thế ngất trời, cũng cảm thấy có gì khác thường.
      Bên cạnh có người rót rượu đưa tới cho Giang Thánh Trác , "Rượu này tệ lắm, cậu Giang nếm thử xem".
      Ly rượu mới được nửa đường liền bị Kiều Nhạc Hi ngăn lại, mặt chút thay đổi nhìn Giang Thánh Trác cái, "Dạ dày của tốt, được uống".
      Thừa dịp người kia còn sửng sốt, Kiều Nhạc Hi đẩy nó sang bên.
      Giang Thánh Trác cười cực kỳ vui vẻ, cũng phản đối.
      Người nọ xấu hổ chà sát hai tay, xoay tròn bàn thủy tinh, xoay món ăn đến trước mặt Giang Thánh Trác, "Cậu Giang, đây là món ăn nổi tiếng nhất (đặc biệt) của quán, cậu nếm thử".
      Món ăn lúc ngang qua Kiều Nhạc Hi, tay đè bàn quay lại, món ăn đó vừa đúng lúc dừng trước mặt , gắp miếng nếm thử, mặt biểu tình gì nhìn Giang Thánh Trác , "Dạ dày của được tốt, món này khó tiêu hóa, được ăn".
      xong quay cái bàn sang hướng khác, đĩa thức ăn đó càng ngày càng xa chỗ Giang Thánh Trác.
      Người kia hoàn toàn suy sụp xuống, vẻ mặt đau khổ, " Giang, vậy......."
      Bả vai Giang Thánh Trác run run cười tới mức thể kiềm chế được, với người nọ, "Cứ thoải mái , liên quan tới cậu đâu, tâm trạng ấy tốt, liên quan tới cậu".
      Mọi người trong bàn nhìn cảnh quỷ dị trước mắt, đầu óc mờ mịt.
      Hai người này trước kia phải luôn luôn chống đối nhau sao, người này cho làm gì đối phương phải làm cho bằng được. Giang Thánh Trác khi nào lại nghe lời như vậy?
      Sau đó Kiều Nhạc Hi cực kỳ yên lặng ăn uống gì đó, Giang Thánh Trác bên cạnh chuyện phiếm với bọn họ cũng quên thỉnh thoảng liếc nhìn cái.
      Gần tới lúc kết thúc tiệc, người đối diện ồn ào lên, "Đúng rồi, Giang này, tôi nghe gần đây mấy người mẫu mới, trẻ người mà dáng lại đẹp, chốc nữa kêu lên ngồi chung lúc nhé?"
      Lúc trước khi đến chuyện này bọn họ khi nào tránh Kiều Nhạc Hi, mà thích nghe chuyện này nên làm như người điếc.
      Lần này nghe được sửng sốt, tiếp tục cúi đầu ăn tiếp, vẻ mặt lạnh lùng bắt đầu nở nụ cười.
      Giang Thánh Trác nhìn dáng vẻ của , hai tay run lên, đôi đũa gắp rơi xuống bàn, Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu liếc mắt cậu cái, cười giúp cậu gắp thức ăn đưa tới đĩa cho cậu, dịu dàng mở miệng hỏi, "Trẻ người dáng người lại đẹp, xem ?"
      Người nọ còn đùa, "Chỗ đàn ông vui vẻ, Nhạc Hi cũng đừng ".
      Kiều Nhạc Hi cười híp mắt trả lời, "Vậy à, ra là tiện để tôi ".
      xong lại nhìn Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh Trác trừng mắt nhìn người nọ, cười lấy lòng giải thích với , "Lâu lắm rồi , đó".
      Kiều Nhạc Hi bộ dáng ngồi chỉ tay năm ngón, hất cằm hỏi lại, "Phải ?"

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 37
      Sưởi ấm tay

      Giang Thánh Trác so dự gật đầu, vẻ mặt chân thành nhìn .
      Kiều Nhạc Hi thôi cười, giống như tùy ý hỏi câu, "Tạp chí sáng nay có xem qua chưa?"
      "Hôm nay khá bận, có nhìn sơ qua, sao vậy?"
      Giang Thánh Trác cố nhớ lại nột dung tạp chí, tựa như có gì khiến cậu chú ý mà.
      Kiều Nhạc Hi há miệng thở dốc, chợt thấy vẻ mặt buôn chuyện của mấy 'bà tám' xung quanh, đem mấy lời muốn nuốt trở lại, đặt đũa xuống với mọi người, "Mọi người từ từ ăn, tôi no rồi, trước".
      xong cũng nhìn Giang Thánh Trác thản nhiên đứng dậy bước ra ngoài.
      Giang Thánh Trác biết Kiều Nhạc Hi đây là nể mặt cậu, nhìn thấy bước chân ra cửa, cậu đứng dậy muốn đuổi theo.
      Có người bên cạnh kéo cậu lại, lười biếng hỏi chuyện, "Này người em, cậu đừng có nuông chiều bà đó được ? Nhìn đó càng chiều càng làm tới, chậc chậc....."
      Giang Thánh Trác đẩy mạnh tay người đó ra, "Tôi vui đó! Cậu quản được sao? Tôi đối xử với vợ mình như vậy, nuông chiều ấy nuông chiều cậu à?"
      xong liền đuổi theo.
      Để lại cả đám người trừng mắt ngu ngơ, lâu sau mới có người mở miệng hỏi.
      " phải là em sao, từ khi nào biến thành vợ rồi?"
      "............"
      " phải là có quan hệ với Bạc Trọng Dương sao, sao lại.........."
      ".........."
      "Vừa rồi ai gọi người mẫu xinh đẹp tới ngồi cùng vậy?"
      ".............."
      Giang Thánh Trác vừa mặc áo khoác vừa chạy theo sau, rốt cuộc chạy tới cửa nhà hàng mới đuổi kịp Kiều Nhạc Hi. Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu mà , bước chân nhanh cũng chậm ra khỏi nhà hàng tới con đường phía trước. Ngay lúc cậu đuổi theo tới cũng coi như nhìn thấy cậu mà bỏ .
      Giang Thánh Trác đứng chặn trước mặt chắn gió, cố gắng đuổi sát theo, cười hỏi, " tạp chí viết gì à?"
      gì còn đỡ, vừa nhắc tới Kiều Nhạc Hi ngay lập tức như bị chăm ngòi nổ, ngón tay trắng ngà hung hăng chỉ vào Giang Thánh Trác, " còn dám hỏi? Còn tự biết Giang thiếu gia lại lên trang bìa tạp chí nữa à! mình cậu còn làm cho bản thân xuất nổi bậc liên tiếp mỗi kỳ trong tháng! Bọn họ trích phần trăm cho phải ?"
      Giang Thánh Trác né người bị chỉ trúng rồi nắm lấy ngón tay của đặt lên miệng hôn, dở khóc dở cười, " biết, em cũng vậy nữa, cho biết, giải thích với em".
      Kiều Nhạc Hi rút mạnh tay về, trừng mắt nhìn cậu, "Còn dám hỏi em là ai, có phải có nhiều người đẹp quá nên phân biệt người nào với người nào?!" - Kìm nén cả ngày trời cục tức cuối cùng cũng xả ra hả giận.
      Mấy cặp đôi ngang qua nhìn họ nén cười, còn có trai ôm bạn của mình với vẻ mặt đồng tình nhìn Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh Trác có biểu nào chứng tỏ xấu hổ gì, kéo Kiều Nhạc Hi gần hơn, cười đùa giải thích, "Sao có thể vậy được, là gần đây có người con nào khác, nếu ........ em có thể nghiệm thân mà?"
      "Còn dám dối, bị người ta chụp vậy mà còn thừa nhận? Em ngược lại muốn nghe giải thích thế nào" - Kiều Nhạc Hi trừng mắt nhìn cậu, từ trong túi xách lấy ra quyển tạp chí có hình cậu trang bìa chìa ra trước mặt cậu ta, " tự mình xem , xem có phải biết".
      Giang Thánh Trác cầm lấy, xuyên qua đèn đường mờ ảo nhìn kỹ hồi lâu mới , "Khụ, tưởng là ai, hôm trước với đối tác làm ăn ăn tối, cậu ta là người Pháp, thích mấy chỗ đó nên mới gặp ta, chỉ chào chút thôi, em nhìn xem ta ngăn chỗ ngồi này là đối tác của , có thấy cánh tay đó ?"
      Kiều Nhạc Hi cau mày nhìn lại hồi lâu, chỉ có thể khen tên chụp ảnh này chọn góc độ quá tốt, e rằng chỉ những người trong cuộc mới biết được có có mặt của người thứ ba.
      " tức giận nữa?" - Giang Thánh Trác nghiêng đầu nhìn , thấy sắc mặt còn khó coi nữa mới cười sáp lại gần.
      mới đầu ra nổi giận nhưng mà hôm nay có bản vẽ thay đổi nhiều lần mới làm tâm trạng trở nên buồn bực lấy cớ mượn đề tài này để xả giận chuyện của mình. Buổi sáng vẫn vui vẻ thích thú cầm tạp chí này với tấm ảnh chính diện đẹp mắt của Giang Thánh Trác tán dóc với Quan Duyệt về đề tài đẹp trai bàn luận hồi lâu, căn bản là bận tâm chuyện này lắm.
      Kiều Nhạc Hi bĩu môi ngẩng đầu định chuyện, liền trông thấy mấy mảnh bông tuyết rơi lông mi Giang Thánh Trác. Ngay sau đó là từng mảng bông tuyết lần lượt rơi xuống, ngẩng đầu nhìn, trong lòng vui vẻ, cũng quên nổi giận với cậu, níu chặt áo khoác Giang Thánh Trác hô, " xem, tuyết rơi này!".
      "Lần này vui lắm sao?" - Giang Thánh Trác giúp vén mấy sợ tóc rối, nhìn vào đôi mắt sáng long lanh nhìn lên bầu trời kia, cảm thấy vô cùng mãn nguyện, nắm tay tiếp tục .
      Kiều Nhạc Hi vui vẻ gật đầu.
      Giang Thánh Trác từng nghe người khác , tính tình của đối với cậu rất tốt, tuy có chút ác ý với cậu nhưng mà chúng đến nhanh mà cũng nhanh, chưa bao giờ thù dai. Về điểm này cậu tự nhận mình bằng , có lẽ thể giống như người phụ nữ này được, cả đời cũng giận chuyện gì, còn nữa, sợ là sau khi hò hét xong kiên nhẫn cả đời tích góp lại cũng làm được.
      Đây là trận tuyết đầu mùa, đến cách đột ngột, đường người đường đều rất vui vẻ, có mấy đứa la hét hoan hô.
      bé ba tuổi chỉ vào bông tuyết cười vui vẻ kêu, vẻ mặt ngạc nhiên như lần đầu tiên được thấy, nắm lấy ống quần ba bé ngây thơ , "Ba ba ôm......."
      Người ba trẻ tuổi cười khom lưng cõng bé, vừa vừa giỡn, hai cha con cười đùa tiếng cười vang xa.
      Kiều Nhạc Hi nhìn hồi lâu, ánh mắt bỗng nhiên nhìn lại, phe phẩy cánh tay học theo, "Giang Bươm Bướm, cõng em...."
      Giang Thánh Trác xoay mặt qua bên ngừng run run hai vai, "Lần này được, phải là em, đổi thành phụ nữa rồi".
      Kiều Nhạc Hi tâm tình bởi vậy mà đột nhiên thay đổi, níu chặt Giang Thánh Trác rời, ra sức đong đưa, "Ay da, cõng em, lần nha!"
      "Cõng em?" - Giang Thánh Trác vẻ mặt ghét bỏ đánh giá từ xuống, "Em gần đây nặng thêm rồi đúng ?"
      Kiều Nhạc Hi hận thể nhảy qua cắn miệng cậu ta, gầm hét, " có!"
      Giang Thánh Trác cười xoa mặt , sau đó đưa lưng về phía , "Lên nào".
      Kiều Nhạc Hi lập tức vui vẻ ra mặt nhảy lên, nằm lưng cậu chỉ huy, phải 'điều khiển mà là 'Hu'
      Tuyết rơi càng lúc càng lớn, hai người vẫn dạo thong thả đường.
      "Em nhớ lúc lúc em vui trong viện cũng cõng em lưng thế này, đúng là làm trâu ngựa cho em rồi".
      Kiều Nhạc Hi ghé mặt vào tấm lưng ấm áp rộng lớn của cậu cọ cọ vào, ôm chặt lấy, môi nở nụ cười.
      Tuy Giang Thánh Trác nhìn thấy biểu mặt của nhưng cảm nhận được ỷ lại của , "Giờ có thể cho biết, tại sao hôm nay được vui ?"
      Kiều Nhạc Hi ôm lấy cổ cậu, hồi lâu mới mở miệng, "Em nhớ lúc chúng ta còn , cả ngày cứ hy vọng nhanh chóng lớn lên, cứ nghĩ rằng trưởng thành rồi có thể làm chuyện của con nít nữa. Nhưng mà tại sao khi lớn lên rồi chúng ta cũng có lúc thể làm chuyện chúng ta muốn, thậm chí chỉ có con nít cũng có thể làm chuyện mà chúng ta thể làm? Tại sao chúng ta lại gò bó trong khuôn khổ của chiếc mặt nạ của chính mình? Tại sao trong lòng chúng ta ràng là muốn chửi cha mẹ người ta mà ngoài miệng còn cười vui vẻ?"
      Giang Thánh Trác sốc lên, giọng mát lạnh mang theo ý cười, hai người bọn họ khó khăn lắm mới chuyện đứng đắn thế này, "Sao vậy? Đột nhiên đối với chuyện đời người lại hiểu biết nhiều như vậy?"
      Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm đỉnh đầu Giang Thánh Trác, nhịn được lấy tay vuốt mái tóc bị rối của cậu, "Cả ngày hôm nay em chỉnh sửa lại bản vẽ, làm thế nào cũng được thông qua, là tốn quá nhiều chi phí, sau đó sửa tới sửa lui, lại thay đổi nữa khẳng định xảy ra chuyện. ra, tất cả hoàn cảnh đều như vậy, chỉ là nhiều năm như vậy nhưng em quen được".
      Giang Thánh Trác dừng bước, đỡ đứng xuống, hay tay nắm lấy hai bên vai , "Công việc vui à?"
      Kiều Nhạc Hi vễnh môi gật gật đầu, có chút uể oải.
      Giang Thánh Trác nhíu mày cười, " ngược lại có biện pháp".
      "Biện pháp gì?"
      "Từ chức về nhà nuôi. Lần sau có người nào tới bắt em thay đổi nữa em ném vào mặt kẻ đó, cho kẻ đó biết, bà đây còn liên quan gì nữa! Tôi về nhà để chồng nuôi! - Giang Thánh Trác bộ mặt diễn cảm, vừa vừa giả bộ làm động tác như .
      Kiều Nhạc Hi bị cậu chọc cười, "Ai muốn nuôi?"
      Hai người còn đùa giỡn, Giang Thánh Trác bỗng nhiên đè tay lấy điện thoại ra nhìn, "Mẹ "
      Kiều Nhạc Hi lập tức ngoan ngoãn, đứng sát bên nghe lén.
      "Mẹ, mẹ có gì chỉ dạy ạ? - Giang Thánh Trác mới vừa nghe xong liền cắt ngang, "Mẹ cũng đừng lo lắng, mẹ có con dâu rồi...... Vừa rồi có người mới gọi điện qua đây, phải vậy sao hai mẹ con chúng ta cùng suy nghĩ chứ..... phải đó.... Là ai? Mẹ muốn gặp? Dạ, được, hôm nào con dẫn ấy về cho mẹ nhìn, mẹ nhất định hài lòng..... Vậy nhé, chủ nhật tuần này con mang ấy về..... Được rồi, heo bò gì ấy cũng ăn hết.... Quyết định vậy nhé, dạ mẹ, chào mẹ".
      Giang Thánh Trác tắt điện thoại ôm chầm Kiều Nhạc Hi, "Chủ nhật theo về nhà nha!"
      Kiều Nhạc Hi nhíu mày, "Em "
      "Sao lại ? Ông nội , bà nội , cha mẹ , em đều biết hết rồi".
      Kiều Nhạc Hi lắc mạnh đầu, " giống nhau!"
      Giang Thánh Trác định thuyết phục , bỗng nhiên nở nụ cười, ra vẻ ép buộc, " có cách để em phải đồng ý!"
      Kiều Nhạc Hi cực kỳ khinh thường 'cắt' tiếng, "Được, chúng ta........"
      Măt thấy tuyết mặt đất càng dầy hơn, hai người mới quyết định trở về, may mà chỗ này xa căn hộ của Giang Thánh Trác là mấy. Lúc cả hai về đến nhà, cả tóc và quần áo người đều bị ướt đẫm.
      Giang Thánh Trác đưa cái khăn tắm sau đó đẩy tới cửa phòng tắm, "Nhớ tắm nước nóng, bị cảm đó".
      Kiều Nhạc Hi cầm lấy, nhìn thấy Giang Thánh Trác vào phòng ngủ thay quần áo, lén lút theo sau.
      Ngay khi Giang Thánh Trác cởi hết quần áo ra, Kiều Nhạc Hi mới nhảy ra đem hai tay đặt lưng cậu, kêu tiếng, " Tiếp chiêu Hàn Băng chưởng của ta đây!"
      Có thể là tay quá lạnh mà Giang Thánh Trác vẫn đưa lưng về phía , hồi lâu cũng có phản ứng gì. Kiều Nhạc Hi nghĩ rằng cậu nổi giận, chột dạ thu tay lại.
      Ai ngờ cậu ta quay người qua cầm lấy hai tay của , vẻ mặt đứng đắn dạy bảo, "Sao lại thế này, bao tay, khăn choàng cổ đều đưa em hết mà tay còn lạnh như vậy. giúp em sưởi ấm".
      xong kéo tay tới trước ngực mình.
      Kiều Nhạc Hi cười vui vẻ lại phát càng ngày càng thích hợp.
      Giang Thánh Trác đem tay càng ngày càng xuống, sau đó bỏ vào trong quần.........
      Đôi mắt đào dịu dàng của cậu phát sáng, miệng cười xấu xa, "Ấm ?"

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 38
      Ý loạn tình mê

      Kiều Nhạc Hi chỉ cảm thấy nhiệt độ của vật đó nóng phỏng tay, nhưng vẫn dần dần có xu hướng thức tỉnh, cố gắng rút tay lại nhưng Giang Thánh Trác cứ đè lại di chuyển được.
      hết nhìn đông lại nhìn tây nhưng dám nhìn Giang Thánh Trác. Giang Thánh Trác cười cúi người xuống ngầm hỏi bên tai , "Có ấm áp ?".
      sợ Giang Thánh Trác làm ra chuyện xa hơn, cánh tay còn lại ngăn cậu sáp lại gần, vội vàng trả lời 'Ừm' tiếng. xong đỏ mặt cúi đầu, lại thấy thị giác càng bị kích thích dữ dội.
      Cậu ta dùng cánh tay của kéo đường thẳng song song bụng cậu, hai tay của biến mất dần trong vạt quần được mở ra kia, từ đó có thể thấy viền của chiếc quần lót đen của cậu.
      Cậu dường như có cảm ứng, cả người cậu đột nhiên nảy lên cái, Kiều Nhạc Hi bị hoảng sợ ngẩng mạnh đầu nhìn đến đôi mắt đầy khí vẻ mê hoặc trong đôi mắt ấy.
      Giang Thánh Trác kéo vào trong ngực hôn lên đôi mắt của , vốn cực kỳ ấm áp lại bởi vì kích thích nên lời trở nên □, "Thích khuôn mặt này sao?"
      Môi của cậu mềm lành lạnh khiến Kiều Nhạc Hi nhàng run rẩy, giọng nhận sai, "Giang Thánh Trác, em sai rồi, tha cho em !"
      Lông mi run rẩy của lướt qua làn môi của cậu, làm cậu nỡ buông tay, giọng dụ dỗ, "Ngoan, làm cho bảo bối của ............"
      Vừa xong còn tiện tay kéo tay của nhàng xoa vật nào đó bắt đầu to dần lên, tiếng rên rỉ nhàng vang bên tai .
      Kiều Nhạc Hi biết là cậu ta cố ý, mặt càng đỏ, tim đập càng nhanh hơn, vừa nóng vừa giận, từ đầu đến cuối cực kỳ mất tự nhiên, cắn môi phản kháng, hết sức lời cứng rắn nhưng hiệu quả dường như ràng như vậy, "Phía dưới....... mau buông tay ra......."
      Giang Thánh Trác gặm lên làn da trắng cổ , " nóng đến độ muốn nổ mạnh tức , em giúp hạ nhiệt nhé........"
      Kiều Nhạc Hi ngửa người ra sau tránh né, nhưng hai tay đều bị dính người cậu nên làm cách nào cũng thoát được, chỉ có thể làm nũng, "Em khó chịu, muốn tắm".
      Giang Thánh Trác ngẩng đầu lên nhìn, nháy mắt mấy cái hỏi lại, "Tắm xong sau đó?"
      "Tắm xong......" - Kiều Nhạc Hi nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ, " ngủ!"
      Giang Thánh Trác cầm lọn tóc của chơi đùa, quấn tay, "Tắm xong rồi ngủ, vậy trong lúc đó có khả năng làm cái khác ?"
      " thể!" - Sáng sớm hôm nay tỉnh lại cả eo bị đau nhức thôi, vậy lúc làm hai chân còn bị run rẩy. tại chỉ muốn được ngủ giấc ngon lành.
      Giang Thánh Trác nghe được lời của nhíu mày, nhìn lâu sau mới bắt đầu từ bỏ, vậy mà còn vui vẻ đáp ứng, "Vậy tắm ".
      Kiều Nhạc Hi rút tay về chạy trối chết, vừa vừa nhìn tay mình, cảm xúc đó vẫn còn vươn lại tay, có cảm giác cái tay này phải của mình nữa. Vừa vào phòng tắm mới quay người muốn đóng cửa lại, Giang Thánh Trác chen chân vào được.
      Kiều Nhạc Hi khẩn trương muốn đóng cửa, bị cánh tay của cậu bên ngoài ngăn lại, tạo ra khe hở.
      " làm gì vậy?" - Kiều Nhạc Hi trừng mắt cậu.
      Giang Thánh Trác cũng là vẻ mặt đương nhiên, " phải em là tắm xong rồi ngủ sao, có số việc cũng chỉ có thể lúc tắm rửa mới làm được".
      xong còn cười với , " ra là em thích làm ở phòng tắm, sau này nhất định chiều theo ý của em......".
      Kiều Nhạc Hi quát lớn ngắt lời cậu, "Em có ý kia!"
      Giang Thánh Trác giơ ngón trỏ để môi, "Xuỵt, thôi, giữ sức chốc nữa rồi từ từ kêu".
      Kiều Nhạc Hi biết có giằng co với cậu thế nào cũng có ích gì, nếu Giang Thánh Trác hơi dùng sức chút liền có thể xông tới, nên chỉ có thể buông tay, tức giận thở hổn hển, "Giang Thánh Trác! Cậu độc ác lắm! Tôi chịu thua cậu!"
      xong còn đứng sang bên nhường đường cho cậu, bộ dáng thà chết chứ chịu khuất phục.
      Giang Thánh Trác nghênh ngang nhanh vào, lại trước mặt tới lui.
      Kiều Nhạc Hi bất đắc dĩ chỉ có thể nhìn lên nóc nhà, tuy cổ mỏi nhừ muốn gãy nhưng dám buông lỏng.
      Giang Thánh Trác cợt nhã đến trước mặt , còn hỏi, "Em nhìn gì vậy?"
      Giờ phút này buồn bực, khẩu khí tốt, " có thể mặc đồ vào trước được ?"
      Giang Thánh Trác bày ra bộ mặt kỳ quái hỏi, "Nhà em hay mặc đồ để tắm sao?"
      Kiều Nhạc Hi cảm thấy cơn tức của Giang Thánh Trác từ hơn hai mươi mấy năm nay tất cả đều trả lại hết tại đây, đúng là tình này tại mà ra nên thể tiếp tục cứng rắn, có giận chỉ giận bản thân.
      "Vậy tắm trước , lát nữa em tắm sau: - xong tay còn quơ quơ, "Nhường đường chút cho em ra".
      Giang Thánh Trác những nhường mà còn tiến lại gần, phản xạ có điều kiện lui về sau, vừa lui được mấy bước bị dí tới góc tường. Giang Thánh Trác bỗng nhiên giơ tay mở nước vòi sen, hơi nước ấm bốc lên trong nháy mắt làm áo quần ướt hết.
      Quần áo bị ướt đẫm dính sát vào da thịt , lên dáng người nóng bỏng, hoa văn nội y dần dần , chiếc áo lót màu đen bao bọc lấy vòng ngực căng tròn, đen trắng. Giang Thánh Trác nhìn thấy hai mắt nóng rực lên, giữ chặt cằm hôn xuống, đầu lưỡi linh hoạt liếm vòng quanh đôi môi mọng đỏ của , tiến quân thần tốc vào trong miệng quấn lấy. Sau cùng quấn lấy lưỡi tiếp tục mút mạnh vào, tay nắm lấy vòng căng tròn kia nhàng vuốt ve.
      Hai tay Kiều Nhạc Hi đặt trước ngực cậu giãy giụa, "Ưm....... ưm........."
      Cả người Giang Thánh Trác dính sát vào người , Kiều Nhạc Hi cảm thấy vật nóng cứng phía dưới của cậu, bỗng nhiên có chút nhịn được tự giác ma sát vào người cậu. Nhiệt độ từ môi và lưỡi cậu khám phá khắp người , dùng miệng mở ra từng vật cản người , tùy ý đặt hai tay ôm lấy cổ mình. Vật kia của cậu từ từ cọ sát giữa hai chân .
      Kiều Nhạc Hi kẹp chặt hai chân ngửa đầu tùy ý để dòng nước ấm chảy xuống người, giọng rên rỉ, dòng nước nóng từ bụng dưới chảy ra chảy lên vật kia của cậu, để cho cậu tiện cọ sát hơn.
      Giang Thánh Trác ngặm lấy môi dưới của , nhàng chủ động đưa cái lưỡi qua quấn lấy, giọng khàn trầm thấp, "Đừng kẹp lấy ........"
      Cảm giác lần này so với lần trước giống nhau, Kiều Nhạc Hi trong lòng luống cuống, "Giang Thánh Trác....... em sợ........."
      Giang Thánh Trác biết hiểu biết chuyện hoan ái nam nữ, đối với loại chuyện này theo bản năng chống cự. Lần trước bởi vì cậu nên mới chịu thỏa hiệp, nghĩ tới đây cậu bỗng nhiên cảm thấy hơi đau lòng, đem ôm chặt vào trong ngực, nửa an ủi nửa nhàng dỗ dành, "Đừng sợ, bởi vì em nên kiềm chế được muốn em, em cũng muốn phải ?"
      Kiều Nhạc Hi tim nhảy bang bang, cảm thấy toàn thân rất khó chịu, giống như thiếu gì đó, "Em biết..... Em khó chịu.........."
      Tay Giang Thánh Trác vuốt ve trước ngực , tinh tế nhào nặn, "Đừng giãy giụa, cứ theo cảm giác, mang đến khoái cảm cho em, cho biết, như vậy có khó chịu hơn ?"
      Giang Thánh Trác ngừng khiêu chiến cực hạn của , tay của cậu vận động càng ngày càng khéo léo, cảm giác này những tốt, ngược lại càng ngày càng mãnh liệt, ngón tay Kiều Nhạc Hi bám mạnh lên lưng cậu.
      Giang Thánh Trác nhìn gò tuyết căng tròn trước mặt như đóa hoa mai nhồi máu nở rộ, mặt là vẻ mặt ý loạn tình mê, nụ cười nhàng nở rộ, " là mèo hoang mê người......."
      xong kéo tay quấn quanh cổ mình, "Ôm sát trai, trai làm em khó chịu nữa".
      Tiếng nước bên tai dần dần còn nữa, chỉ nghe được tiếng của cậu. Nghe lời cậu, ôm sát vào, giây sau bị cậu ẳm lên trung, hai chân theo bản năng kẹp chặt lấy eo cậu, thân sau ép sát vào vách tường lạnh lẽo, phía trước kề sát vòng ngực nóng bỏng của cậu. Kiều Nhạc Hi cảm thấy bản thân mình sắp bị cậu hành hạ tới chết.
      Giang Thánh Trác đặt sát tường, để lấy vật cứng của mình trước cửa động nhàng khều vài cái, từ từ tiến vào.
      Nháy mắt tiếp theo, Kiều Nhạc Hi cảm thấy thỏa mãn, cái loại cảm giác được lấp đầy có chút căng ra khiến tự chủ được rên rỉ tiếng "Ừm......"
      Giang Thánh Trác nhắm mắt lại hưởng thụ động hẹp chặt chẽ của , tầng tầng lớp lớp thịt non bên trong khi vật cứng của cậu tiến vào ngay lập tức ôm chặt lấy, ngừng hút chặt, làm cậu càng muốn tiến vào sâu thêm nữa.
      Giang Thánh Trác di động vài cái, Kiều Nhạc Hi lập tức bắt đầu phản kháng, "Đừng, đừng vào nữa....."
      Giang Thánh Trác cắn mút ngực , "Cái này chịu nổi, tại sao thể vào, còn chưa cho vào hết mà".
      Kiều Nhạc Hi đứt quãng rên rỉ, "Cực đỉnh rồi......"
      "Cực đỉnh chỗ nào rồi?" - Giang Thánh Trác cảm nhận được miệng bên dưới của co rút lại có quy luật, ngoài miệng cũng buông tha .
      Mặt Kiều Nhạc Hi mặt đỏ như rỉ máu, nhưng làm thế nào cũng chịu được hơn nữa.
      Giang Thánh Trác đánh vào nơi cực hạn kia vài cái, Kiều Nhạc Hi cảm thấy cảm giác trống rỗng ngứa ngáy lại nổi lên, ràng vật kia của cậu còn trong người , cái loại cảm giác bén nhọn trống rỗng này kết hợp với nơi giao nhau của cả hai vọt tới đáy lòng, khiến tất cả tế bào toàn thân muốn hò hét, muốn cậu nhanh lên, nhanh hơn nữa.
      "Giang Thánh Trác....... em khó chịu......"
      "Khó chịu chỗ nào?" - Giang Thánh Trác ra sức đẩy mạnh vài cái, "Chỗ này hay chỗ này?"
      Kiều Nhạc Hi cau mày, "Bên trái....... nhanh lên....."
      Giang Thánh Trác khẽ nhìn ngực sưng to của , "Kêu lên....."
      tựa như chỉ chờ những lời này, trước đó tiếng rên rĩ bị kìm nén nhưng vì câu này mà tiếng kiều diễm phát ra càng nhiều.
      Giang Thánh Trác đỡ lấy eo , từng chút từng chút ra vào kịch liệt, khuôn mặt trong mắt cậu dần dần trở nên xinh đẹp.
      Hôm nay lần đầu tiên cậu nhìn kỹ lại mới phát ra nét dị thường, trán lộ vẻ phong tình quyến rũ, có lẽ do kích tình nam nữ nên từ xuất vẻ xinh đẹp nở rộ, đôi môi căng mọng hé mở để thanh từ bên trong phát ra ngừng.
      Hai chân mở rộng, tư thế này thuận tiện cho cậu tiến vào, cậu muốn đâm sâu mạnh vào, lí trí duy nhất còn sót lại của cậu theo vận động mãnh liệt còn nữa. được cậu từng bước từng bước đến tới đỉnh cao khoái cảm, nhắm mắt lại dựa cổ cậu, dùng đầu lưỡi trơn mịn khẽ liếm hầu kết của cậu.
      Giang Thánh Trác bởi vì hành động ý thức này của cực kỳ nổi giận, bỗng nhiên gia tăng tốc độ, nắm chặt vòng eo hung hăng , " được hấp dẫn nữa, quan tâm gì nữa!"
      Trong phòng tắm hơi nóng bốc lên, tiếng nước lẫn tiếng thở dốc cùng rên rỉ tồn tại.
      Sau khi tất cả qua , hai người ngồi trong bồn tắm lớn. Giang Thánh Trác ngồi ôm từ phía sau, Kiều Nhạc Hi còn chút sức lực nào ngã vào lồng ngực cậu, tùy ý để cậu tắm rửa mình.
      Giang Thánh Trác nhàng chà tóc , "Chủ nhật này theo về nhà nhé?"
      Kiều Nhạc Hi giờ phút này vô cùng dịu dàng ngoan ngoãn, nhàng gật đầu.
      Giang Thánh Trác sau khi xử lý tóc xong trở lại phòng, quay người lại để nằm trong lòng cậu, cảm thấy bản thân như có được toàn bộ thế giới, khóe miệng mang theo theo nụ cười thỏa mãn, dần dần cũng chìm vào giấc ngủ.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 39. Máy sấy
      Ngày hôm sau khi Kiều Nhạc Hi vừa mở mắt cảm thấy có điều khác thường, hai tay hai chân Giang Thánh Trác đều quấn người , ngủ say, hơi thở đều đều, đầu tóc có chút hỗn loạn nhìn qua giống như đứa bé to xác.
      Ánh sáng mặt trời bị màn che khuất khó đoán được thời gian, vỗ vỗ cái trán, cầm điện thoại đầu giường nhìn, sau đó ngay lập tức ngồi bậc dậy.
      Giang Thánh Trác bị hành động của đánh thức, mắt còn buồn ngủ mơ màng mở ra, "Sao vậy?"
      Kiều Nhạc Hi hết nhìn bên này lại nhìn bên nọ để tìm quần áo, "Hơn mười giờ sáng, em bị trễ làm rồi!"
      Giang Thánh Trác nghiêng đầu nằm giường, im lặng nhìn hồi lâu mới sâu xa mở miệng, "Hôm nay là thứ bảy".
      Kiều Nhạc Hi dừng tất cả mọi động tác, suy nghĩ cả buổi lâu mới nghi ngờ hỏi lại, " có chắc hôm nay là thứ bảy ?"
      Giang Thánh Trác cười kéo xuống, "Em quên rồi à? Tối hôm qua em đồng ý theo về nhà, phải là cuối tuần vội vàng hỏi em làm gì? Nếu em quên rồi .... có thể giúp em nhớ lại chút".
      Cả người cậu dính sát vào , Kiều Nhạc Hi cảm giác được □ của cậu tỏa ra hơi ấm, mang vẻ mặt phòng bị kéo ra chút khoảng cách, cười xin tha thứ, " tồi, tồi, vậy chúng ta cùng ngủ lại chút".
      Giang Thánh Trác dựa sát vào hơn, tấn công lên cổ , kháng nghị trong im lặng.
      Kiều Nhạc Hi dùng chăn ngăn lại vỗ vỗ chỗ nào đó người cậu, cười đến nổi thở nổi, "Em trai ngoan, mau ngủ !"
      xong cũng để ý tới Giang Thánh Trác, nhanh chóng ngủ thiếp .
      Giang Thánh Trác bị lăn qua lăn lại khiến cơn buồn ngủ toàn bộ biến mất tăm, ôm nằm lát mới rời giường. Từ phòng tắm ra, đến giúp kéo lại góc chăn nghe tiếng chuông cửa.
      Mở cửa ra, nhìn tới người khách sớm là thư ký của Giang Thánh Khiêm và cậu bé ủ rủ mặt mày Giang Niệm Nhất, đúng là có ngoài ý muốn, "Sao lại là ?"
      Thư ký Trần vẻ mặt xin lỗi, vừa định chuyện, Giang Niệm Nhất hất tay cậu ta ra chạy ôm đùi Giang Thánh Trác, tay giữ chặt buông, hu hu khóc lớn, "Giang tiểu Tứ......."
      Nhóc con ăn mặc giống như chú gấu con, lưng mang túi xách hình hoạt họa, đầu còn dính mấy mảnh bông tuyết, lại nhìn đến vẻ ủy khuất của nhóc nhìn qua có phần buồn cười.
      Giang Thánh Trác ngồi chồm hổm xuống sờ đầu nhóc con, mở miệng là lời đùa giỡn với nhóc, "A, là ai dám khi dễ cháu đích tôn trưởng nam trong nhà vậy? Đúng là muốn sống nữa mà!"
      Giang Niệm Nhất càng khóc càng đau lòng, ôm chặt cổ cậu đầu cũng nâng lên.
      Giang Thánh Trác ôm nhóc đứng lên, vỗ phía sau lưng Giang Niệm Nhất với thư ký Trần, "Được rồi, tôi biết rồi, về với Cả, cứ giao thằng bé cho tôi là được".
      Thư ký Trần lập tức nhàng thở phào, vô cùng nhõm ra về.
      Giang Thánh Trác ôm nhóc đóng cửa lại, dỗ dành hồi lâu.
      Lúc Kiều Nhạc Hi tỉnh lại Giang Thánh Trác còn đó, tìm được quần áo, đành phải mặc áo tắm rời giường, mở màn cửa sổ ra mới kinh ngạc phát , cả gian trắng của tuyết bao phủ khắp tầm mắt.
      Trãi qua đêm, khắp nơi đều là màu trắng của tuyết, càng đáng mừng hơn nữa là tuyết vẫn còn rơi giống như chưa từng dừng lại. cười cười quyết định tìm Giang Thánh Trác.
      Đẩy cửa phòng ngủ ra, đập vào mắt là thân ảnh của Giang Thánh Trác ngồi lưng dựa ghế sô pha trước cửa sổ trong phòng khách, miệng ngừng, tay cầm máy sấy thổi vào quần áo lót của , hai mảnh tròn tròn mềm mại bị cậu cầm trong tay.
      Cậu mặc quần áo trong nhà cúi thấp đầu, ánh sáng chói mắt màu trắng bên ngoài chiếu lên mặt cậu, vẻ mặt của cậu chăm chú, tựa như làm chuyện quan trọng nhất thế giới.
      Kiều Nhạc Hi vừa định qua, mắt đảo qua liền thấy Giang Niệm Nhất cầm móc áo chạy tới hỏi, "Chú Tư, là cái này phải ?"
      Giang Thánh Trác ngẩng đầu nhìn nhóc cái, "Ừm, lấy qua đây".
      "A......." - Giang Niệm Nhất trả lời giòn giã, sau đó ghé lên lưng cậu nhìn.
      "Chú Tư, con cũng muốn ngồi ở ".
      "Con ngồi ở bị trượt sao, cứ ngồi dưới đó !"
      "Chú Tư, con muốn ngồi đó" - Giang Niệm Nhất lập lại lần nữa với vẻ kiên quyết.
      Giang Thánh Trác nhìn nhóc cái, bất đắc dĩ buông cái gì đó trong tay ra, ôm nhóc lên dặn, "Ngồi chắc".
      Giang Niệm Nhất cười ha hả, hai cái chân mập mạp ngắn ngủn cùng thân thể lắc lư nhìn bông tuyết ngoài cửa sổ, qua lúc sau lại bắt đầu líu ríu chuyện.
      "Chú Tư, chú làm gì đó?"
      " thấy sao, đồ chưa khô, chú sấy (thổi) cho khô"
      "Con biết, con hỏi là chú thổi cái gì?"
      "Quần áo"
      Giang Niệm Nhất khẽ vươn tay sờ sờ, "Sao con chưa từng thấy qua, cho con mặc nó nha?"
      "Con chưa thấy qua cái này?" - Giang Thánh Trác nhìn nhóc hỏi.
      Giang Niệm Nhất lắc đầu, "Chưa"
      Giang Thánh Trác cảm thấy đồ chắc cũng đủ khô rồi, cười đùa với thằng bé, "Con muốn mặc nó?"
      Giang Niệm Nhất vẻ mặt vô cùng tò mò, hai tay chìa ra chuẩn bị để Giang Thánh Trác mặc giúp nhóc.
      Giang Thánh Trác nhéo mặt nhóc, " phải cho con, cái này dành cho con ".
      xong chỉa chỉa phía và phía dưới, vẻ mặt giải thích, "Con chỗ này, chỗ này và con trai giống nhau, con chỗ này từ từ lớn ra........"
      Kiều Nhạc Hi nhịn được, hét to tiếng cắt ngang lời cậu, "Giang Thánh Trác!"
      Hai cái đầu, lớn lần lượt quay lại, Giang Niệm Nhất mở miệng trước kêu lên, " Kiều!"
      Giang Thánh Trác tắt máy sấy, cười hỏi, "Dậy rồi à?"
      Kiều Nhạc Hi vẻ mặt hung dữ muốn giết người, "Mang cái tay đem vào cho em!"
      xong xoay người trở lại phòng ngủ.
      Giang Niệm Nhất và Giang Thánh Trác đồng thời giơ tay lên ngoái lỗ tay, Giang Thánh Trác mang vẻ mặt ù ù cạc cạc, " ấy làm sao vậy?"
      Giang Niệm Nhất ra sức vỗ vỗ vai Giang Thánh Trác, mở miệng ra vẻ đồng tình, "Haiz, phụ nữ luôn luôn là vậy! Mẹ con cũng vậy! Con cũng nhẫn nhịn lâu rồi"
      Giang Thánh Trác bị hành động của nhóc chọc cười, cầm đồ trong tay vào phòng ngủ đưa cho Kiều Nhạc Hi, "Này, mặc vào !"
      Kiều Nhạc Hi hung hăn trừng mắt lớn với cậu, "Sao có thể....... Sao lại hông khô đồ lót của em trước mặt thằng bé? Lại còn mấy lời đó với nó?"
      Giang Thánh Trác vẻ mặt vô tội, " chỉ giáo dục trước thôi, phòng khi về sau cái gì cũng biết bị con chê cười".
      Kiều Nhạc Hi mặt châm chọc hừ lạnh, "Trái lại hiểu biết cũng nhiều quá nhỉ, chắc là bị cười chê?"
      Giang Thánh Trác cười cười ngăn cánh tay chuẩn bị mặc áo, xoa bóp ngực của , giọng đứng đắn, "Vừa rồi lúc sấy quần áo lót chịu nổi rồi......"
      Kiều Nhạc Hi lập tức che miệng cậu lại, " đúng là cái gì cũng dám ?!"
      Giang Thánh Trác cong mặt cười hôn lên lòng bàn tay .
      Khi hai người nháo nghe thấy tiếng kêu của Giang Niệm Nhất.
      "Chú Tư, nhanh tới cứu con!"
      Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi lập tức ngưng cười, liếc nhau cái lập tức chạy tới. Nhìn thấy Giang Niệm Nhất bị kẹp giữa khe hở giữa ghế sô pha và vách tường mới nhàng thở ra.
      Thằng bé vò đầu rồi vẫy vẫy cánh tay, vẻ mặt đau khổ , "Chú Tư, con ra được".
      Hai tay Giang Thánh Trác ôm trước ngực, khuôn mặt như kẻ vui sướng khi người gặp họa, "Con lại thành rồi, ngã xuống? Chú đây ngược lại rất tò mò, cái khe hở như vậy làm sao người phì như con có thể nhét vào mà ngã được?"
      Giang Niệm Nhất biết thể nhờ cậy được gì bên này, lại đáng thương nhìn Kiều Nhạc Hi, " Kiều, cứu con với, con sắp rớt xuống rồi".
      Kiều Nhạc Hi nhìn nhóc cười ha ha, đụng đụng Giang Thánh Trác, " mau ôm thằng bé ra "
      Giang Thánh Trác giơ hai tay ôm lấy người nhóc lên, đặt sô pha, "Thằng nhóc này, trái lại biết chọn mặt gửi lời quá há. Còn nữa, nhóc con, con nên giảm béo , sao mới đây mà nặng hơn trước rồi."
      Giang Niệm Nhất nằm bò sô pha trịnh trọng lời cảm ơn, "Cám ơn chú Tư".
      Kiều Nhạc Hi mằn mò chân nhóc, vẻ mặt thân thiết, "Có bị đau chỗ nào ?"
      Giang Niệm Nhất cười nheo mắt lắc đầu, " có, cũng cám ơn , Kiều".
      Kiều Nhạc Hi sờ đầu thằng bé, cười trả lời, " cần cám ơn, có việc gi tốt".
      Giang Niệm Nhất trèo lên người để cho ôm, " Kiều, nhìn xem tuyết rơi bên ngoài kìa. Chúng ta ra ngoài nặn người tuyết , chú Tư chờ dậy sớm chúng ta cùng . Chúng ta đợi cũng lâu rồi".
      Kiều Nhạc Hi sợ nhóc mãi lo chơi bị cảm nên dám chắc chắn quay qua hỏi Giang Thánh Trác, "Có thể dẫn thằng bé ?"
      Giang Thánh Trác nhìn đồng hồ, " ra ngoài ăn cơm trước, ăn xong rồi chơi tuyết".
      Giang Niệm Nhất chỉ mới mấy tuổi đầu, trong lòng chờ đợi tới buổi trưa, vừa nghe là được ra ngoài, lập tức hoan hô mặc quần áo.
      Kiều Nhạc Hi trở vào phòng ngủ thay quần áo, vừa mới mặc nửa nhận được điện thoại của Quan Duyệt.
      "Kiều đại tiểu thư thân ái của tôi ơi, tới giữa buổi trưa rồi mà còn chưa làm nữa, tổ trưởng Lưu hỏi thăm tới ba lần rồi đó!"
      Kiều Nhạc Hi lập tức dừng tay lại, cau mày bĩnh tĩnh hỏi lại, "Hôm nay là thứ mấy?"
      Quan Duyệt thấy kỳ quái nhưng cũng trả lời, "Thứ sáu, sao vậy?"
      Kiều Nhạc Hi cực kỳ giận dữ, " có gì, xin nghỉ giúp tớ ngày hôm nay nha, chỉ ngày hôm nay thôi!"
      xong cúp điện thoại.
      Giang Thánh Trác thay đồ xong, đứng gần cửa giúp Giang Niệm Nhất mang giày, nghe thấy tiếng hét từ phòng thay đồ chỗ Kiều Nhạc Hi, sau đó còn nổi giận đùng đùng chạy về phía cậu, nắm chặt cổ cậu hỏi, " phải là với em hôm nay thứ bảy sao!? Hôm nay là thứ bảy sao?! ràng hôm nay chỉ mới thứ sáu!"
      "À....... ra" - Giang Thánh Trác có chút nào gọi là ăn năn hối cải, trả lời theo kiểu hợp tình hợp lý, "Là lừa em".
      "! là đồ lừa đảo!" - Kiều Nhạc Hi hận thể bóp chết cậu, "Thứ sáu làm sao?"
      Giang Thánh Trác vẻ mặt lấy lòng, " cùng em mà, em xem đối xử với em rất tốt".
      Kiều Nhạc Hi nhìn cái vẻ 'được tiện nghi còn khoe mẻ' của ta liền nổi giận, Giang Niệm Nhất đứng bên cạnh cười tít mắt, ", chuẩn bị xong chưa? Chúng ta thôi!"
      Trong khu dân cư, chỗ nào cũng có mấy đứa chơi tuyết, Giang Niệm Nhất hưng phấn khuôn mặt nhắn đỏ rực, tay nắm Giang Thánh Trác, tay kia nắm tay Kiều Nhạc Hi, bước thấp bước cao đạp tuyết mà , thanh giẫm tuyết cùng với tiếng cười 'khanh khách' xen lẫn suốt dọc đường .
      Dọc theo đường , Kiều Nhạc Hi cùng Giang Thánh Trác với nhau lời nào, hoàn toàn xem cậu như tồn tại. Ăn cơm xong đến tiết mục chơi tuyết, lúc này bọn họ biến Giang Thánh Trác thành quân địch, lúc nào cũng bị 'ăn đạn' nương tay.
      "Haiz, hai người chơi đủ chưa?" - Giang Thánh Trác từ đầu tới giờ đều bị Kiều Nhạc Hi và Giang Niệm Nhất công kích, nhìn giống như người tuyết rồi.
      Kiều Nhạc Hi ném nhanh cục tuyết về phía cậu mới hết giận, kêu Giang Niệm Nhất bên cạnh, ", chúng ta nắn người tuyết ".
      Ba người bận rộn lúc lâu, rốt cuộc người tuyết cao sấp xỉ Giang Thánh Trác xuất .
      "Chú Tư, chú đem khăn quàng cổ xuống cho nó mang !" - Giang Niệm Nhất nhìn thấy người tuyết trụi lủi hồi lâu mới ngửa đầu nhìn Giang Thánh Trác .
      Kiều Nhạc Hi đứng bên cạnh cười trộm, là chú cháu ruột, làm việc hay phong cách đều là kiểu, chút thiệt thòi cũng chịu bỏ qua.
      Giang Thánh Trác gõ cầu thằng nhóc, tức giận bất bình, "Chú đây phải chú ruột của cháu sao, sao cháu có thể đối xử với chú tốt như vậy, hả?"
      Giang Niệm Nhất sờ sờ người tuyết, sau đó co thành nắm, "Đúng là lạnh thiệt".
      Giang Thánh Trác ngồi xổm xuống liếc mắt nhóc cái, làm bộ muốn lấy khăn quàng cổ của nhóc, "Nó cho cháu là nó lạnh? Nếu cháu muốn thấy nó lạnh lấy khăn choàng cổ của mình cho nó !"
      Giang Niệm Nhất bày ra khuôn mặt khổ sở, kéo căng khăn che cổ lại, "Nhưng mà con cũng lạnh".
      Hai tay Giang Thánh Trác cũng chà sát mặt nhóc, hung tợn , "Chú Tư của cháu cũng rất lạnh!"
      "Vậy làm sao bây giờ?" - Giang Niệm Nhất hiển nhiên nỡ để nó trụi lủi được.
      Kiều Nhạc Hi bên cạnh đưa ra chủ ý ôi thiu, "Nếu để Giang Tiểu Tứ giúp con đem người tuyết này vào trong nhà? Trong phòng ấm áp hơn".
      Giang Niệm Nhất mở to hai mắt, vẻ mặt hưng phấn gật đầu, "Đúng! Chú Tư, chúng ta đem chuyển vô nhà !"
      Giang Thánh Trác đến gần Kiều Nhạc Hi bộ dáng 'tha cho ', "Bà của ơi, em tha cho ! Tới lúc đó trong nhà bị ướt còn chưa , đen đứa cháu đích tôn trưởng nam này làm ướt nhẹp khóc lóc để yên biết làm sao".
      Kiều Nhạc Hi cười tới nghiêng ngả.
      Giang Thánh Trác tay kéo , tay ôm lấy Giang Niệm Nhất, "Nhóc con, đừng có nghe Kiều bậy, chỉ chọc con chơi thôi. Người tuyết sợ lạnh, nó sợ nóng, nóng lên lập tức bị chảy ra ngay, lúc đó chơi được nữa. Chúng ta về nhà trước, hồi quay lại nhìn nó".
      Giang Niệm Nhất dựa vào đầu vai cậu nhìn người tuyết, ngoan ngoãn gật đầu.
      Kiều Nhạc Hi nhìn hai chú cháu, khẽ mĩm cười.
      Giang Thánh Trác nhìn qua giống như cả ngày thường xuyên khi dễ thằng bé nhưng bất quá chứng kiến thấy bộ dáng Giang Thánh Trác dỗ dành chơi với Giang Niệm Nhất, vừa tỉ mỉ lại kiên nhẫn. tại, người chưa kết hôn, chưa làm cha nhưng lại kiên nhẫn dạy dỗ con nít thế này xác định là có nhiều. Về sau cậu nhất định là người cha tốt.
      Kiều Nhạc Hi nhịn được nghĩ tới tương lai xa hơn, về sau cùng cậu có thằng nhóc có khuôn mặt giống nhau, bộ dáng thằng bé ngọt ngào ngây thơ gọi cậu tiếng ba ba. Lúc đó chắc hẳn là cậu che dấu nét nghiệt mặt , vẻ mặt thành thục trầm ổn hơn, mặt mày tươi cười ấm áp, kiên nhẫn đùa giỡn với nhóc con........
      Giang Thánh Trác quay đầu nhìn , cười dài đứng trong trời đầy tuyết, khóe miệng giương cao, ánh mắt trong suốt linh động, cả khuôn mặt như sáng lên chói mắt, cậu cũng cười theo, tự giác phát ra lời , "Nghĩ gì mà cười vui vẻ như vậy?"
      Kiều Nhạc Hi hơi thu lại vẻ mặt, hai mắt vụt sáng hỏi lại, "Em cười cực kỳ vui vẻ sao?"
      Giang Thánh Trác quay đầu nắm lấy tay tiếp tục , cà lơ phất phơ thầm, " chỉ vui vẻ đâu, quả là cực kỳ bỉ ổi".
      Kiều Nhạc Hi nhanh về phía trước hai tay nắm lấy tay cậu.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :