1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hai "cầm" cùng vui - Đông Bôn Tây Cố (58 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 30
      Giữ mình trong sạch

      Hai người gần đây quan hệ căng thẳng, có nhiều chuyện để . Giang Thánh Trác thản nhiên mở miệng trước, "Trước tiên tớ đưa cậu , sau đó gọi người tới kéo xe cậu tới trạm sửa chữa".
      Kiều Nhạc Hi chưa lời nào theo cậu lên xe.
      Giang Thánh Trác miệng nhả khói, rảnh rang hỏi, "Sao tìm Bạc Trọng Dương? Hai người cãi nhau rồi à?"
      Kiều Nhạc Hi tựa lưng vào ghế giả chết để ý tới cậu.
      Giang Thánh Trác liếc nhìn cái, "Sao vậy? thích tên kia rồi?"
      Kiều Nhạc Hi nghe câu này, nắm tay che lên hai mắt, dần dần đỏ lên.
      Giang Thánh Trác bị làm cho hoảng sợ, giảm tốc độ xe, đem điếu thuốc trong tay ném ra cửa, "Cậu đừng khóc đừng khóc, có phải tên đó khi dễ cậu ? Tớ lập tức đánh cho cậu ta trận để cậu hả giận!"
      Giọng Kiều Nhạc Hi khàn khàn, "Giang Thánh Trác, chúng ta về sau đừng liên lạc nữa".
      Giang Thánh Trác, cậu là loại độc, là thuốc phiện, tớ biết chính mình cai được. Đừng tiếp tục như vậy nữa nếu tớ thể nào chịu nổi nữa, tớ muốn cả đời cũng trở lại được, cho nên mong cậu hãy trước.
      Giang Thánh Trác bị chọc vài lần, tính tình coi như được rèn luyện nên quen dần, giận quá thành cười, tay cần tay lái siết chặt, "Thế nào? Có niềm vui mới lập tức ghét bỏ tôi rồi hả? Đúng là qua cầu rút ván, lợi dụng xong sau đó trở mặt. Có muốn tôi nhắc cậu , hôm nay là chủ động tìm tôi!"
      Kiều Nhạc Hi để ý tới cậu, giọng giải thích, "Hôm nay là tớ sai, tớ tìm được người, về sau còn như vậy nữa".
      Giang Thánh Trác hai tay lại siết chặc hơn, cười lạnh, thở hổn hển nghiến răng nghiến lợi , "Được, tốt lắm. thành vấn đề".
      Cậu đạp mạnh vào chân ga tăng tốc đưa Kiều Nhạc Hi đến trước nhà. còn đứng vững, Giang Thánh Trác ngay lập tức hất bụi mà .
      Kiều Nhạc Hi đứng tại chỗ nhúc nhích, nhìn hướng Giang Thánh Trác rời , nước mắt dần dần che chắn tầm mắt.
      Mỗi người thời tuổi trẻ, đều tránh khỏi câu chuyện tình , dù nó được công khai hay là đơn phương chăng nữa.
      , có tình ý, có thai, có vui vẻ, nhưng lại có gì là mãi mãi.
      Thời thiếu niên ra để ôm ấp (hoài niệm) cùng chuyện cũ, cái gì qua cũng qua, là hoa trong gương hay là trăng trong nước, toàn bộ đều qua.
      Trong lòng níu kéo nhiều năm như vậy cũng nên buông xuống, cũng nên từ bỏ hy vọng .
      Giang Thánh Trác mặc dù tốt, nhưng nhìn chung, bất quá cậu chỉ coi như em . Chừng mấy năm nữa thôi, cậu ta cũng kết hôn, cũng trở thành chồng của người khác, cũng có cuộc sống riêng đến lúc đó gọi người phụ nữ xa lạ khác là chị dâu. Mặc kệ người đó có phải là Mạnh Lai hay , đều có quan hệ gì tới nữa rồi.
      Cuộc sống của bọn họ càng ngày càng xa, nhưng nghĩ tới mối quan hệ tốt đẹp có giữa họ, nhớ lại mới thấy lòng chua xót.
      Thời tiết càng ngày càng lạnh, thời tiết chuyển sang đông, Kiều Nhạc Hi nhìn ra nhánh cây trụi lá ngoài cửa sổ sống nào.
      Quan Duyệt lấy bút gõ gõ mặt bàn, "Này, tuy là đề nghị của tớ phải là ý tưởng rất tốt nhưng dù sao cũng bỏ nhiều công sức. Phiền cậu tôn trọng thành quả của tớ chút có được , Kiều kỹ sư thân mến kính đáng tôi của tớ? Đây là lần thứ hai tớ nhắc lại rồi".
      Kiều Nhạc Hi vẻ mặt ngây thơ nhìn , "Vừa rồi tới chỗ nào?"
      Quan Duyệt bất đắc dĩ trợn mắt thở dài, "Thôi , có làm gì cũng thể làm trong tình trạng này của cậu".
      Kiều Nhạc Hi đặt tay dưới cằm, nằm sắp lên bàn, bộ dáng đáng thương tội nghiệp , "Duyệt Duyệt, tớ gần đây cảm thấy mệt mỏi quá, làm gì cũng để ý, tớ cảm thấy chắc mình bị bệnh rồi".
      luôn kêu cả tên lẫn họ của Quan Duyệt, lúc này lại dùng giọng điệu này gọi Quan Duyệt, Quan Duyệt lúc này mới nhìn kỹ Kiều Nhạc Hi, "Ừ, sắc mặt đúng là tốt lắm, có phải bị cảm ?"
      Kiều Nhạc Hi buồn buồn ỉu xìu lắc đầu, vểnh môi vẻ mặt ủy khuất.
      Quan Duyệt nhìn bộ dáng của đoán chừng cũng thảo luận được gì, hỏi tới cũng nhớ, trở về văn phòng. ta vừa bước chân ra, điện thoại Bạc Trọng Dương gọi tới.
      Kiều Nhạc Hi nhấc máy, tất cả trở lại như thường, chuyện vài câu, cuối cùng Bạc Trọng Dương cũng hỏi tới.
      "Đêm qua gọi cho tôi phải ?"
      Kiều Nhạc Hi vẻ mặt bình tĩnh, " có chuyện gì".
      " có thể hỏi tôi".
      "Tôi muốn biết"
      "Nếu tôi muốn cho ?"
      " có thể ".
      Bạc Trọng Dương cảm thấy Kiều Nhạc Hi giống ngày thường, có loại chịu đựng, bình tĩnh, chút nào nổi giận.
      Cậu nở nụ cười, "Vậy thôi . Nếu khi nào muốn biết có thể hỏi tôi, bất kể khi nào".
      "Được".
      "Hôm nay trời mới vào đông, buổi tối cùng ăn cơm nhé?"
      Kiều Nhạc Hi dừng hồi lâu mới trả lời, "Được".
      ***
      Giang Thánh Trác nhìn hồ sơ trong tay, đánh dấu mấy cái tên đưa cho Diệp Tử Nam, "Tớ cảm thấy mấy chỗ này có thể thương lượng lại".
      Diệp Tử Nam nhận lấy hồ sơ, lại nhìn đồng hồ, "Tớ , cậu gần đây bình thường chút nào nha".
      Giang Thánh Trác ngồi đối diện máy tính, đầu cũng nâng hỏi, " bình thường chỗ nào?"
      Diệp Tử Nam quan sát cậu, sờ sờ cằm nghiên cứu, " việc như thế này, ừ, quá đứng đắn rồi. Mấy ngày liên tiếp cậu kéo tớ tăng ca. Tăng ca , cậu còn ăn uống, lời nào. Bình thường lúc nào nhìn cậu ngồi yên lặng quá tiếng, khi nào cậu trở nên tích cực như vậy hả? Còn nữa, thường thường cậu nhôn nhao dự tiệc Tết, hôm nay là Đông Chí (mùa đông?), cậu còn chưa phản ứng, bị kích thích gì rồi phải ?"
      Nhìn thấy cậu ta phản ứng, Diệp Tử Nam tiếp, "Thi Thần và Tử Uyên gọi hai cuộc qua hối thúc rồi. Tớ còn muốn ghé nhà đón vợ cùng tới, chúng ta phải nhanh lên mới còn cơm để ăn chứ?"
      Giang Thánh Trác bỗng nhiên khép lại máy tính, trừng mắt nhìn cậu ta, "Biết cậu có vợ rồi! cần phải thường xuyên lấy ra khoe khoang như vậy".
      Diêp Tử Nam biết làm sao nhìn cậu, thầm, "Đúng là bình thường, tớ khi nào khoe khoang đâu".
      Giang Thánh Trác cầm áo khoác, quay đầu nhìn cậu, "Có hay ?"
      Diệp Tử Nam theo sau, "Muốn gọi Nhạc Hi cùng hay ?"
      Giang Thánh Trác lườm cậu ta, "Cậu kết hôn rồi, sao còn nhớ tới người phụ nữ khác làm gì?"
      Diệp Tử Nam bất đắc dĩ, "Hôm nay cậu làm gì mà giống chó điên vậy? Trước kia phải cậu vẫn hay gọi con bé kia tới sao?"
      Giang Thánh Trác thu hồi mặt than, bỗng nhiên cười sáng lạn, "Tớ đây tuổi trẻ phơi phới, tài năng đầy mình muốn có người nào mà được? Tìm con nhóc chưa trổ mã đầy đủ làm gì?"
      Diệp Tử Nam cũng vạch trần cậu, bỗng nhiên nhớ tới cái gì cố ý , "Cũng tốt, con bé kia gần đây thân thiết với Bạc Trọng Dương, chừng cũng rảnh quan tâm đến cậu".
      Giang Thánh Trác quan sát cậu ta từ xuống, bộ mặ ghét bỏ, "Cậu làm gì mà sau khi kết hôn nhiều chuyện như vậy?"
      Diệp Tử Nam ngại, rút ra kết luận, "Cậu Giang, cậu bình thường!"
      Hai người vừa mới bước vào cửa nhà hàng, Giang Thánh Trác theo bản năng nhìn quanh lượt, sau đó liền bắt gặp Kiều Nhạc Hi và Bạc Trọng Dương.
      Cơ thể cậu cứng đờ, Diệp Tử Nam phát , theo tầm mắt cậu nhìn sang, sau đó cười chọc cậu, " trùng hợp nha".
      Có lẽ là dịp Tết, rất nhiều nhà hàng đầy chỗ. Kiều Nhạc Hi nghĩ muốn khí náo nhiệt nên ngồi ở đại sảnh, Bạc Trọng Dương cũng phản đối, liền chiều theo .
      vừa quay đầu lại, nhìn thấy Diệp Tử Nam ở bên cạnh cười kéo Giang Thánh Trác tới chỗ bọn họ. Giang Thánh Trác vẻ mặt tình nguyện, mặt nghiêng sang bên trợn mắt. cũng có chút xấu hổ.
      Diệp Tử Nam mặc kệ Giang Thánh Trác lạnh nhạt, nhiệt tình chào hỏi Kiều Nhạc Hi và Bạc Trọng Dương. Chào xong cũng vội vã , Giang Thánh Trác ra hiệu với cậu ta mấy lần, cậu ta cũng để ý tới.
      Thi Thần từ xa chạy tới, chào hỏi thúc giục, "Hai người các người làm gì còn ở chỗ này nữa, mọi người chờ hai người tới ăn kìa".
      Diệp Tử Nam nháy mắt ra hiệu Thi Thần, Thi Thần nhìn hai người được tự nhiên, lập tức ngầm hiểu ra, "Nhạc Hi, Trọng Dương, cùng ngồi chung ".
      Bạc Trọng Dương nhìn Kiều Nhạc Hi, lên tiếng hỏi ý kiến , Kiều Nhạc Hi lập tức từ chối, " cần".
      Thi Thần để ý tới , châm chọc trực tiếp lôi kéo , "Ngồi chung với mấy em thôi mà, thôi, Trọng Dương theo sau".
      Vào ghế ngồi, quả nhiên là bàn toàn người quen. Bạc Trọng Dương hình như cũng quen biết họ nên cũng khá thân thiết, rất nhanh nhập cuộc. Chỉ có Giang Thánh Trác ngồi đối diện Kiều Nhạc Hi vẻ mặt lạnh lùng.
      Kiều Nhạc Hi ăn giữa chừng đột nhiên che miệng chạy ra ngoài, mọi người sửng sốt. Tuy nhiên trong lòng ai cũng tự hiểu nhìn Bạc Trọng Dương cười cười.
      Bạc Trọng Dương lập tức giải thích, "Mọi người đừng nghĩ nhiều, hai ngày nay dạ dày của ấy được khỏe".
      Bọn họ đều chơi thân với nhau, đương nhiên chịu tin. Uống chút rượu càng náo nhiệt hơn giống như vui có chỗ dừng.
      "Tử Nam này, cậu là người đầu tiên kết hôn trong nhóm, dĩ nhiên cũng lên chức ba ba sớm nhất nên để người khác đoạt được".
      "Đúng vậy đúng vậy, định khi nào có tin vui đây?"
      "............"
      Cả đám nhốn nháo bàn tán khác gì phụ nữ buôn chuyện, mặc kệ Bạc Trọng Dương có giải thích nào cũng vô dụng. Trong mắt bọn họ, giải thích đồng nghĩa với che dấu.
      Giang Thánh Trác càng nghe sắc mặt cũng kém , bỗng nhiên đứng lên cười , "Tớ toilet".
      Kiều Nhạc Hi ôm bồn cầu nôn khan mấy lần. gần đây ăn uống đúng giờ, thêm nữa còn bị cảm lạnh nên bụng vẫn thoải mái, vừa ngửi thấy mùi tanh liền cảm thấy buồn nôn.
      Xử lý xong xuôi, bước ra khỏi toilet liền nhìn thấy Giang Thánh Trác đứng nghiêm mặt hành lang chờ .
      Kiều Nhạc Hi kiên trì qua.
      biết cậu tìm đâu được cái khăn ướt, đặt trong tay , giọng được tự nhiên, "Bạc Trọng Dương nhìn đơn giản như vậy đâu, cách xa cậu ta chút".
      Sau khi xong, lại tự nhiên nhanh chóng bổ sung thêm câu, "Con phải giữ mình trong sạch".
      Ý của cậu ta, quá ràng.
      Kiều Nhạc Hi bị chọc giận, cười lạnh, "Giữ mình trong sạch? Cậu chính mình sao?"
      Giang Thánh Trác vừa thấy thái độ hiểu của liền nổi giận, "Tôi làm sao?"
      Kiều Nhạc Hi ném khăn vào tay cậu, vẻ mặt quật cường, "Cậu làm gì chính cậu ràng, tự quản mình cho tốt. Chuyện của tôi cần cậu xem vào! Cậu là gì của tôi nào? Dựa vào cái gì mà muốn quản tôi?"
      "Đúng rồi, tôi là ai hết, hai chúng ta chỉ là quan hệ như người qua đường Giáp và kẻ qua đường Ất thôi. Là tôi xen vào chuyện của người khác! Tôi đúng là đầu óc bị bệnh mới quản !" - Giang Thánh Trác vẻ mặt tươi cười, chậm rãi xong, có lẽ là quá nổi giận lời bậc ra nhưng đều mang theo giọng nhàng,
      xong xoay người bỏ , đường còn đạp bỏ chậu cây.
      Kiều Nhạc Hi quật cường đứng hồi lâu nhúc nhích, lâu sau vẻ mặt mê mang thào, "Tôi cần cậu lo, Giang Thánh Trác, nếu cậu thích tôi cũng đừng quản tôi nữa..........."

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 31
      Lời thú nhận

      Diệp Tử Nam nhìn thấy tình huống trước mắt khỏi nhíu mày.
      Hôm nay cậu cùng Giang Thánh Trác ra ngoài chiêu đãi vài ông chủ có quan hệ với các bộ ngành Chính Phủ, biết hôm nay Giang Thánh Trác bị kích thích gì mà rằng, liên tiếp uống rượu, ai tới mời cũng từ chối. Từ lúc đầu khi ngồi xuống bắt đầu cầm ly. Vài người bị cậu hạ gục, nằm vật vờ bàn, cậu mới đứng dậy toilet.
      Giang Thánh Trác vừa mới khỏi cửa, Diệp Tử Nam trở thành đối tượng bị công kích. Thấy người ta ràng say tới mức phân biệt phương hướng, cậu dùng mắt ra hiệu cho người bên cạnh, thừa dịp chạy ra khỏi phòng tìm Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh Trác cũng nôn xong, chậm rãi trở lại.
      Diệp Tử Nam châm điếu thuốc để tỉnh rượu, "Haiz, sắc mặt của cậu tốt. Lát nữa để tôi thay cậu, cậu đừng uống nữa".
      Sau khi rửa mặt xong, vẻ mặt Giang Thánh Trác còn cười giỡn như bình thường, , "Nhìn tớ giống như người say sao?"
      Diệp Tử Nam nhìn dáng vẻ uống rượu giống như càng uống càng tỉnh của cậu ta, như vậy mới càng đáng sợ hơn, " giống, nhưng mà............"
      "Vậy thôi".
      xong đẩy Diệp Tử Nam sang bên thẳng lên phía trước.
      Ngồi trở lại bàn rượu, cậu lại hét, sắc mặt ngày càng khó coi. ràng trán ngừng đổ mồ hôi, tay giơ ly rượu ngừng run rẩy. Diệp Tử Nam vừa định hỏi cậu bị gì đột nhiên cậu phun máu tươi, sau đó cả người ngã thẳng xuống.
      Lúc đầu Giang Thánh Trác chỉ cảm thấy hoảng hốt, trong bụng giống như bị đau, hớp rượu nuốt xuống lại cảm thấy trong cổ ngưa ngứa. Trước mắt bỗng nhiên tối đen, lúc ngã xuống còn nghe tiếng kinh hoảng.
      Diệp Tử Nam gọi điện cho Túc Kỳ ngủ trước, mới vừa cúp máy liền thấy Ôn Thiều Khanh tới.
      "Cậu ta có sao chứ?"
      Ôn Thiều Khanh kéo khẩu trang xuống, cười ôn hòa, "Tạm thời chết được".
      Diệp Tử Nam nhịn được bậc cười, người làm trong bệnh viện mà chuyện kiểu này chắc chỉ có mỗi Ôn Thiều Khanh mới được thôi.
      Ngày hôm sau khi Giang Thánh Trác tỉnh lại, cậu nhìn thấy Kiều Dụ mặc đồ tây, mang giầy da ngồi so-pha đọc báo.
      Giang Thánh Trác nhìn thấy người họ Kiều lập tức thấy buồn bực, "Sao lại ở đây?"
      Kiều Dụ để tờ báo xuống, cười tít mắt trả lời, "Sáng nay mới họp xong, nghe cậu Giang hôm qua dũng bị thương bàn rượu nên đặc biệt tới thăm".
      Giang Thánh Trác cau mày giọng yếu ớt , "Em ra nông nổi như thế này mà còn chế nhạo em sao?"
      Kiều Dụ thu hồi vẻ mặt tươi cười, "Bây giờ chúng ta chuyện đứng đắn, gần đây tâm trạng tốt?"
      Giang Thánh Trác có sức phản bác, giữ yên lặng.
      "Có liên quan với Nhạc Hi?"
      Giang Thánh Trác hoàn toàn nhắm mắt tai ngơ, giống như cực kỳ chán ghét đề tài này.
      "Hai người bị sao vậy? Tính của con bé như thế nào cậu còn biết sao mà còn nổi giận với nó? Nhường chút phải tốt hơn sao?"
      Giang Thánh Trác mở to hai mắt, hỏi ngược lại, "Là tại em cùng ta nổi giận sao? ta mở miệng tiếng là muốn nhìn thấy em, hận tới mức thể trốn càng xa càng tốt. Tại sao em còn chạy lẽo đẽo theo ta làm gì?"
      Kiều Dụ nghĩ nghĩ, "Vì Bạc Trọng Dương sao? Cái này có ý nghĩa nha, năm đó người tươi cười thoải mái làm mối cho nó phong độ đó bây giờ đâu rồi?"
      Giang Thánh Trác im lặng .
      Đúng là năm đó cậu có thăm dò nên trong lòng hiểu . Từ đầu tới cuối Kiều Nhạc Hi vừa mắt mấy người đó.
      Nhưng mà tại giống như trước.
      Bọn họ trưởng thành, bọn họ còn tiếp xúc càng nhiều người hơn. Có số việc còn trong khả năng khống chế của cậu, cậu thể xác định được nữa. chừng ngày nào đó, Kiều Nhạc Hi vui vẻ chạy tới cho cậu, thích người nào đó.
      Suy nghĩ đến khả năng này, tức giận cũng nhanh chóng tiêu tán chỉ còn lại nỗi đau dày vò.
      Kiều Dụ nhớ lại hai đứa kỳ quá này, trong lòng thở dài, "Được rồi, tôi biết rồi. Cậu dưỡng thương cho tốt, tôi trước. Tôi nghĩ chuyện này cứ để đây giải quyết!"
      tới cửa quay đầu hỏi lại, "Muốn đây với con bé tiếng để nó tới thăm cậu ?"
      Giang Thánh Trác trợn tròn mắt, " cần!"
      Kiều Dụ bất đắc dĩ cười, vừa vừa lắc đầu, "Khổ nhục kế, đúng là cơ hội tốt, tên ngốc này!"
      ****
      Vài ngày sau, Kiều Dụ và Kiều Nhạc Hi cùng nhau ăn cơm.
      Vẻ mặt vui vẻ sinh động, nhưng giữa trán xuất chút vui vẻ nào, còn giống như tỏ ra tươi cười hết sức miễn cưỡng.
      Cậu nhìn Kiều Nhạc Hi hồi lâu, mở miệng , "Thánh Trác phải chủ nhật này xuất viện sao? Mọi người định họp mặt chúc mừng cậu ta, em có tới ?"
      Tay Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên dừng lại, lúc lâu mới ngẩng đầu nhìn Kiều Dụ, giả vờ bình tĩnh, "Xuất viện? Cậu ta bị sao vậy?"
      Kiều Dụ giống như vô tình , "Em còn biết sao? Dạ dày bị xuất huyết rất nghiêm trọng. Nghe ngày đó cậu ta gục bàn rượu nôn ra máu khiến Tử Nam sợ hết hồn".
      Trong lòng Kiều Nhạc Hi nhảy dựng khó chịu, cau mày , "Dạ dày tốt mà vẫn còn uống, có bệnh mà!"
      Kiều Dụ gật đầu, giọng đồng ý theo, "Đúng là có bệnh, với lại bệnh cũng ".
      Mắng xong Kiều Nhạc Hi mới tự nhiên hỏi, "Chuyện này khi nào?"
      Kiều Dụ nghiêm túc trả lời, "Trước đó, xuất viện nhanh thôi, thế nào? Hai người gần đây liên lạc à?"
      Kiều Nhạc Hi thản nhiên "Ừ" tiếng.
      Kiều Dụ nhịn cười nhíu mày hỏi, "Vậy.......... lúc đó em tới ?"
      Kiều Nhạc Hi cúi đầu, mệt mỏi , "Em , giúp em tặng quà ".
      " ?" - Kiều Dụ hỏi lại, "Tại sao lại ? Chuyện của cậu ta phải em luôn sốt sắng sao?"
      Kiều Nhạc Hi đột nhiên nóng nảy, đỏ mặt tía tai giải thích, "Khi nào e sốt sắng chuyện của cậu ta? Hai, nên lung tung!"
      Kiều Dụ sờ đầu cười , "Em gấp cái gì, phải em luôn coi cậu ta là trai sao, chuyện của trai em nên sốt sắng sao?"
      Kiều Nhạc Hi biết Kiều Dụ phải vô duyên vô cớ chỉnh từ trong câu của , hơi tức giận nhìn Kiều Dụ, " Hai, có chuyện gì cứ thẳng, cần dùng cách đối phó người khác đối với em".
      Kiều Dụ nhìn , cảm thấy đây là thời điểm tốt để chuyện, cân nhắc mở lời, "Nhạc Hi, em là tốt, em nên theo đuổi những gì em muốn. biết chuyện gì khiến em mất tự tin như vậy. Nếu em có khó khăn gì cứ với trai, trai giúp em".
      Chuyện này Kiều Nhạc Hi chưa từng với người nào, chuyện này bị nhắc ra khiến bỗng thấy luống cuống, " là Bạc Trọng Dương sao? Em thích ta......"
      Kiều Dụ cắt ngang lời , " biết em hiểu người muốn là ai. Em là em của , em thích người nào, thích người nào còn sao?"
      Kiều Nhạc Hi thở ra.
      "Muốn giúp ?"
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, tin tưởng toàn bộ cố gắng được đền đáp xứng đáng, ngoại trừ chuyện tình , chuyện này ai có thể giúp được.
      Kiều Dụ biết có nữa cũng vô dụng, dù sao đây cũng là chuyện riêng của hai người bọn họ. Người trong cuộc mạnh mẽ, người khác có cố gắng cũng bằng thừa.
      "Chủ nhật em cứ , hai người lúc nào cũng dính với nhau, bây giờ đột nhiên qua lại khiến người khác suy nghĩ lung tung. Nếu em muốn tránh mặt chỉ có thể từng bước mà làm".
      Kiều Nhạc Hi trong lòng cũng lo lắng cho Giang Thánh Trác, ngày đó suy nghĩ rất lâu, giờ thấy hối hận việc từ chối đề nghị của Kiều Dụ. Giờ mở miệng hỏi lại càng xấu mặt, nếu tại có đường mở sẵn dĩ nhiên cũng muốn .
      "Ừ".
      Ngày đó Kiều Nhạc Hi mè nheo mãi mới ra khỏi cửa, đến chỗ mới thấy mình tới muộn.
      Đến cửa thấy Giang Thánh Trác coi như ai bên cạnh tự nhiên ôm Lý Thư Dao cùng chuyện cười giỡn với mọi người, nhìn vẻ mặt trắng xanh nghiêm túc nhưng vẫn cứ bộ dáng phóng túng, "A, hãnh diện quá Kiều tiểu thư, nhưng mà nếu tới trễ như vậy tốt nhất đừng tới".
      Kiều Nhạc Hi ngồi đối diện cậu, lạnh lùng nghiêm mặt, trong mắt mang theo vẻ lạnh lùng nhìn cậu , "Đôi mắt biến thành màu đen, khuôn mặt tái nhợt, điển hình cho loại tình dục quá độ hay là đứa phá sản nghiện thuốc phiện".
      Giang Thánh Trác đột nhiên nghiêng người tiến lại gần tai Lý Thanh Dao, ánh mắt si mê, giọng điệu mờ ám, "Hút thuốc phiện là giả, nhưng mà, tình dục quá độ sao...... đúng đó, Thư Dao hả?"
      Hai người cãi nhau ầm ĩ từ trước đến nay, vừa thấy mặt là chẳng ai chịu thua ai, còn Giang Thánh Trác cái miệng bao giờ chịu dừng. Mọi người cho rằng cả hai đùa giỡn, cười hề hề coi như xem náo nhiệt.
      Ai ngờ giây sau, hốc mắt Kiều Nhạc Hi đỏ lên, đứng lên, giọng có chút run rẩy, "Mọi người cứ từ từ ăn, tôi được khỏe, trước".
      Xoay người trong nháy mắt, giọt nước mắt rơi khăn trãi bàn, lan ra mảng .
      Mấy năm nay, mỗi lần đấu võ mồm, Giang Thánh Trác luôn luôn bị yếu thế, lần nào cũng bị vẻ mặt lạnh nhạt của Kiều Nhạc Hi làm tức giận đến mức giậm chân. Nhưng mà chuyện xảy ra trước mắt có chút kỳ lạ.
      Giang Thánh Trác sửng sốt, nhìn thấy kéo cửa chạy ra, cánh cửa đóng 'ầm' tiếng cậu mới kịp phản ứng, lật đật đứng dậy bỏ lại cả phòng nhanh chóng đuổi theo.
      Kiều Nhạc Hi vừa chạy vừa lau nước mắt, nhưng càng lau càng rơi nhiều. đường , tất cả phục vụ nhìn hỏi 'có thể giúp gì cho ' cũng để ý.
      Vừa chạy tới góc bị người phía sau giữ lại. Bàn tay ấm áp khô ráo nắm cổ tay , mùi vị quen thuộc này cần cũng biết là ai. ra sức tránh né nhưng được, chỉ có thể dừng lại, nhưng vẫn bướng bỉnh xoay người.
      Giang Thánh Trác vòng lên phía trước người , cúi đầu nhìn cậu.
      Giang Thánh Trác bị chọc giận mấy lần, vốn định nổi giận với ngờ khóc. Cậu quen biết Kiều Nhạc Hi bao nhiêu năm nay rất ít thấy tỏ ra thế này.
      Kiều Nhạc Hi cắn môi tiếng động bậc ra nhưng càng khóc càng dữ dội, bả vai ngừng run run.
      Lòng Giang Thánh Trác có cứng rắng đến đâu cũng bị nước mắt của làm biến mất tăm, thậm chí còn hơi đau đớn. Do dự mấy lần nhưng vẫn vươn tay giữ chặt tay , nắm cả bàn tay nhắn trong tay, thở dài, "Chúng ta náo loạn nữa, nếu là tớ tốt đều tại tớ sai, tớ xin lỗi, cậu đừng khóc nữa, được ?"
      Cậu biết những lời đó chọc giận Kiều Nhạc Hi, ngẩng mạnh đầu lên nhìn cậu, "Cậu vì sao muốn xin lỗi tôi? Cậu dựa vào đâu giải thích? Có phải trong mắt cậu tôi cố tình gây , tôi lý phải ?"
      Giang Thánh Trác cảm thấy khoảng thời gian này Kiều Nhạc Hi có gì đó khác thường, cậu bỗng nhiên biết nên trả lời thế nào, mà chính xác là cậu biết mình sai chỗ nào.
      Kiều Nhạc Hi bên cạnh gật đầu cười lạnh, " gì mà im lặng rồi sao? Đúng rồi, tôi cố tình gây , tôi lý lẽ, có đôi khi chỉ là kẻ đầu xỏ gây họa, cậu tìm người khác , tìm Lý Thư Dao đó, cậu còn chạy theo tôi làm gì? À, đúng rồi, cậu phải thích Mạnh Lai sao, tìm ta ".
      Giang Thánh Trác nhìn khóc càng lúc càng đau lòng nhưng vẫn mạnh miệng, hai mắt đầy nước, cả khuôn mặt bị nước mắt bao phủ chảy xuống má rơi xuống, chóp mũi đều bị ửng đỏ. Chân tay lúng túng, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, tình cảm phức tạp dâng lên não, rốt cuộc mất lý trí, câu thốt ra, cả cổ họng hét khàn cả giọng, "Tôi vẫn cậu, phải ta!"

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 32
      Những năm qua....

      Giang Thánh Trác nhìn khóc càng lúc càng đau lòng nhưng vẫn mạnh miệng, hai mắt đầy nước, cả khuôn mặt bị nước mắt bao phủ chảy xuống má rơi xuống, chóp mũi đều bị ửng đỏ. Chân tay lúng túng, trong lòng vừa tức lại vừa đau lòng, tình cảm phức tạp dâng lên não, rốt cuộc mất lý trí, câu thốt ra, cả cổ họng hét khàn cả giọng, "Tôi vẫn cậu, phải ta!".
      Sau khi Giang Thánh Trá gào hét xong, cả thế giới như yên tĩnh, Kiều Nhạc Hi còn khóc, chỉ mở to đôi mắt ngập nước sững sờ nhìn cậu, giống như bị dọa sợ hãi. Vốn định cậu ta bị bệnh thần kinh nhưng há miệng chữ cũng được.
      Giang Thánh Trác cúi đầu cười khổ. Xong rồi, cậu biết chắn chắn có kết quả này, lần này tất cả kết thúc. Chuyện tuyệt được đề cập giữa bọn họ cậu ra.
      Kiều Nhạc Hi sững sờ nhìn cậu, ánh sáng từ ngọn đèn phía chói mắt chiếu vào khuôn mặt trắng toát chút máu của cậu, nhìn như người còn sức sống.
      Kiều Nhạc Hi gần như có thể thấy vẻ phiền não mặt đó.
      Giang Thánh Trác dùng bộ dáng chút quan tâm nào đối diện với , hai con ngươi đen nhánh như hai viên ngọc nhìn chằm chằm giống như muốn cuốn hút vào. Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên dám nhìn cậu.
      bị tin tức này khiến cả người chấn động, cuối cùng đây là tình huống gì?
      Giang Thánh Trác tại lòng như nguội lạnh, nhìn vẻ mặt của Kiều Nhạc Hi, cậu rốt cuộc còn mặt mũi nào đối mặt với . Xem ra quan hệ của bọn họ giống như người qua đường.
      Cậu nặng nề thở ra, kéo về phía trước vài bước. tới góc cuối hành lang, đẩy cửa ra, đối diện là công viên khách sạn. Cậu kéo ngồi xuống bậc thềm, những bậc thang phía dưới đối diện do những viên đá cuội tạo thành lối , quanh co uốn lượn.
      Thời tiết lạnh và khô, chút gió, ánh trăng trong vắt, cả bầu trời lấp lánh vì sao.
      Giang Thánh Trác ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, hít sâu hơi, hơi lạnh thấm vào trong xương tủy, đầu óc nhanh chóng tỉnh táo hơn, xua tan cơn bực và kích thích vừa rồi. Đúng là tình cảm phức tạp tích góp nhiều năm như vậy đè nén cũng xong.
      Cậu nhìn qua trang phục mỏng manh của Kiều Nhạc Hi thấy lo lắng, có chút hối hận vì vừa rồi quá vội đuổi theo nên lấy áo khoác.
      Giang Thánh Trác nhìn Kiều Nhạc Hi ngồi cách đó xa. Cả người trốn trong bóng tối, vùi đầu vào giữa gối, co rút thành thể, "Có lạnh ?"
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, vừa rồi bên trong nhà hàng có uống chút rượu ấm người, thấy lạnh mà tại cũng có tâm trạng để quan tâm mấy thứ này.
      Giang Thánh Trác nghĩ muốn sờ tay để xem có lạnh hay nhưng tay mới giơ tới nửa chừng bỗng dừng lại, sau đó rụt tay về.
      Cậu biết có tránh né cậu , loại cảm giác cự tuyệt lời khiến cậu biết nên đối mặt thế nào.
      Yên lặng hồi lâu, thanh mát lạnh vang lên.
      "Cậu còn nhớ , có đêm Giáng Sinh chúng ta cũng ngồi như thế này........"
      Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên muốn khóc, sao có thể nhớ .
      Giang Thánh Trác thấy chuyện, tiếp, "Nếu lý do, đơn giản có thể , chỉ sợ về sao tớ còn cơ hội để . Tớ...... tớ thầm thích cậu rất nhiều năm.........."
      Câu cuối cùng từ miệng cậu thốt ra, nghe cực kỳ khó chịu.
      Thầm thích? Cái từ này sao có thể được ra từ miệng Giang Thánh Trác?
      Kiều Nhạc Hi thể tin nhìn cậu, cậu có chút xấu hổ, "Cậu bậy bạ gì đó?"
      Đây nên là lời kịch của chứ? Nếu phải vẻ mặt chân của cậu, còn cho rằng cậu ta cố ý cười nhạo .
      Giang Thánh Trác nhìn lên ngôi sao sáng nhất bầu trời kia, nhàn nhạt cười, giọng hết sức nhàng chậm rãi, "Tớ bậy, tớ vì sợ cậu như vậy nên mới dám . Bây giờ được rồi, vậy.... cũng tốt, giải thoát án tử hình".
      Kiều Nhạc Hi im lặng nhìn cậu ta. mặt cậu chính là vẻ đơn và đau khổ sao?
      "Tớ cũng biết là từ khi nào bắt đầu thích cậu. Năm đó đưa thư tỏ tình là tớ viết cho cậu, tớ cho rằng...... Tớ nghĩ cậu cũng thích tớ" - Giang Thánh Trác tới đây bỗng nhiên nở nụ cười tự giễu, tựa như nhớ lại chuyện ngày đó, nhưng rất nhanh tiếp, "Lá thư đó tớ viết mấy ngày, tớ biết cậu thích chữ viết của Diệp Tử Nam cho nên nhờ cậu ta giúp phần, vì chuyện này mà cậu ta cười nhạo tớ rất nhiều năm. Đúng là bị cậu trả về, lúc tớ biết được mới nhận ra, hóa ra tất cả đều do tớ tự mình đa tình (tự suy diễn lung tung). Sau đó vì sợ cậu trốn tránh tớ nên tớ mới bậy bạ lung tung, tớ là tớ chọc cậu chơi, ra câu này mới là lời dối. Tất cả những lời tớ đều là , nếu cậu tin xem như đây là dối cũng được".
      Giang Thánh Trác đầu vẫn ngẩng cao chậm rãi xong, có logic gì, giống như nghĩ tới điều gì. Giờ phút này cậu yên lặng trầm ổn, vẻ mặt này Kiều Nhạc Hi chưa từng thấy qua.
      "Tớ vẫn biết cậu luôn xem tớ là trai, nhiều năm như vậy tớ cũng muốn buông tay. Có đôi khi giữa đêm tỉnh giấc, sau đó ngủ được. Lần nào tớ cũng hạ quyết tâm, thuyết phục chính mình, cứ như vậy , coi cậu như em thôi, hà cớ gì phải tự hành hạ chính mình. Nhưng mà ngày hôm sau gặp lại cậu tớ lại phủ định tất cả, những quyết định trước đó đều làm được.
      Còn gì nữa, à, Mạnh Lai. Cho tới bây giờ tớ hề thích ta, ta..... tớ...... việc là thế này, tớ mới đầu sợ là nếu thường xuyên tìm cậu, cậu suy nghĩ lung tung, trốn tránh tớ cho nên muốn cậu và Mạnh Lai có quan hệ tốt, thông qua ta có thể nhìn thấy cậu, nếu là vậy chắc cậu suy nghĩ nhiều? Đúng là chuyện về sau càng càng ràng rồi.
      Mạnh Lai hề thích tớ, hoặc là ta thích những người có địa vị và tiền bạc. Lúc ta còn , cha mẹ ta đột ngột qua đời, được người nuôi lớn, cũng chịu nhiều đau khổ. ta muốn chịu đựng những ngày tháng đó nữa nên muốn nhờ vào tớ, vừa đúng lúc tớ có thể giúp ta xuất ngoại, chúng ta, coi như vì nhu cầu cả hai.
      Sau khi xuất ngoại, ta dần dần cảm nhận được người tớ thích là cậu, cũng biết ta gì với cậu mà mấy năm đó cậu còn liên lạc với tớ, tớ cũng chịu đựng liên lạc với cậu, biết đến cùng ai chịu thua ai.
      Đêm Giáng Sinh năm đó, tớ đặc biệt nhớ ràng, chúng ta 283 ngày liên lạc, tớ chịu nổi nên cùng ta , giúp ta những gì ta muốn, chúng tớ chia tay trong hòa bình. Đêm đó tớ định cho cậu nghe tất cả mọi chuyện, nhưng khi chúng ta ngồi lâu như vậy tớ được.
      Lúc đó tớ mới biết bản thân mình yếu đuối đến cỡ nào. Hết lần này tới lần khác có can đảm, đến khi muốn mở miệng trong phút chốc lại nản lòng. Chúng ta cùng nhau lớn lên, có biết bao kỷ niệm, mỗi lần nhớ tới tớ đều tự hỏi mình, cậu cũng thích tớ phải ? Chỉ sợ bản thân suy nghĩ quá nhiều, tớ biết cậu thích gặp mặt nên trốn tránh rất xa. Tớ dám với người khác, tớ chỉ sợ khi lời ra ngày nào đó tới tai cậu. Bản thân tớ thể giữ nổi bí mật làm sao có thể nhờ vào người khác giữ giúp tớ? chữ tớ cũng dám , có lần tớ tự hỏi mình, cậu thích tớ ? Cậu có lẽ cũng có lúc cậu thích chứ? Nhưng trước giờ vẫn dám hỏi cậu".
      Giang Thánh Trác quay đầu nhìn cười, nụ cười bình thản ấm áp, mang theo vẻ mệt mỏi suy sụp, trong mắt tựa như vẫn mang theo chút tuyệt vọng, "Còn gì nữa? Chắc là hết rồi. ra cũng có rất nhiều rất nhiều, giờ tớ nghĩ ra, cậu còn muốn biết gì nữa?"
      Trãi qua bao nhiêu ngày đêm như vậy, tớ sao có thể diễn tả hết qua vài câu ?
      Kiều Nhạc Hi vốn yên lặng nghe bỗng nhiên ôm đầu gối giọng khóc lên.
      Giang Thánh Trác cảm giác được trong lòng cũng buồn phiền, giống như có cái gì đó lặng lẽ rời khỏi cậu, loại cảm giác đau đớn từng chút này cứ triền miên dứt cuốn lấy người cậu, hành hạ cậu.
      Giọng của cậu ràng run rẩy nhưng vẫn miễn cưỡng xen lẫn ý cười, "Tớ làm cậu sợ rồi chứ gì?"
      Kiều Nhạc Hi khóc đến mức thở nổi, ra sức lắc đầu.
      Giang Thánh Trác nhìn khóc cả người gồng lên, bên cạnh vừa đưa khăn tay vừa giọng khuyên, "Đừng khóc nữa, lát nữa về nhìn coi biến thành cái dạng gì đây, nếu Hai nhìn thấy, ta đánh chết tớ mới lạ? Tớ vừa mới xuất viện, chắc bị đánh trở vô đó mất".
      Kiều Nhạc Hi hít hít mũi, từ từ nín khóc, trong lòng có nhiều điều muốn với cậu nhưng đúng lúc này biết nên bắt đầu thế nào.
      Giang Thánh Trác sợ ngồi lâu bị cảm, thấy cũng ngừng khóc, thuận tiện đứng dậy thoải mái , "Được rồi, chúng ta trở về , nếu chúng ta về bọn họ nóng nảy cho coi".
      xong xoay người , nụ cười mặt dần giữ được, đôi mắt từ từ đỏ lên.
      Nhạc Hi, tớ biết, qua đêm nay chúng ta chỉ sợ còn cơ hội ngồi trò chuyện với nhau như vậy nữa; qua đêm nay, tớ e rằng chỉ có thể làm trai của cậu.
      Kiều Nhạc Hi từ từ ngẩng đầu lên, đưa lưng về phía cậu, giọng vì khóc lúc nên có chút khàn, "Giang Thánh Trác, tên khốn này! Cậu chỉ biết khi dễ tớ! Các người đều khi dễ tớ, Mạnh Lai khi dễ tớ, Bạch Tân Tân khi dễ tớ, cậu cũng khi dễ tớ...... Từ lúc cậu khi dễ tớ......... Giang Thánh Trác, cậu bất quá ỷ vào tớ cậu.........."
      Kiều Nhạc Hi năng lộn xộn, nước mắt dễ dàng kiềm chế lần nữa nhanh chóng chảy xuống.
      Bước chân Giang Thánh Trác đột ngột dừng lại, quay mạnh đầu, nhanh về phía , cảm xúc thể khống chế hỏi, "Cậu vừa cái gì?"
      Kiều Nhạc Hi chỉ lo khóc, cái gì cũng được.
      Năm đó, khi vẫn còn non nớt, tuổi trẻ hết sức lông bông. Ngày hôm đó tìm Giang Thánh Trác, theo khúc rẽ chỗ lầu nghe được cậu chuyện với người khác.
      "Haiz, Kiều Nhạc Hi có vẻ thích cậu, sao lại đối xử tốt với cậu vậy?"
      Nghe xong câu đó, tim đập rộn lên, vì chột dạ nên chưa kịp nghe Giang Thánh Trác gì liền nhanh chóng chạy mất.
      Ai ngờ buổi chiều Giang Thánh Trác tới dò hỏi , hỏi thích loại bạn trai thế nào, bậy bạ vài câu đuổi cậu ta .
      Ai ngờ tới mấy ngày sau, cậu ta nhét lá thư vào tay .
      Tối hôm đó, nằm giường ôm đèn pin nhìn lá thư suốt cả đêm, hy vọng tất cả đều là , càng hy vọng nhiều lá thư này là cậu viết cho .
      Nhưng mà, chữ viết ràng phải của cậu mà là của Diệp Tử Nam.
      Bọn họ từ cùng cùng học luyện chữ bằng bút lông nên nét chữ của ai dĩ nhiên dễ dàng nhận ra.
      Lá thư tình này chắc là kết quả của mấy học sinh nam nhàm chán mà viết ra? Người ra ý kiến, người viết chữ, người ra lời mà hoàn toàn bị bọn họ trêu chọc, là đáng thương.
      càng lúc càng nổi giận, phần khác bởi vì chột dạ, bọn họ vậy mà chọc ? Có phải vì biết thích cậu ta ? Sau này nên đối mặt với cậu ta như thế nào đây?
      ngờ ôm lá thư ngủ suốt đêm.
      Ngày hôm sau, mang chút lo lắng nào, mặt chỉ có nổi giận dữ dội đem lá thư ném người cậu. Quả nhiên là cậu tới giải thích, tất cả đều là trò đùa.
      ra tất cả giống như dự đoán của .
      suy sụp, cậu vẫn vui vẻ hỏi có người trong lòng hay , hỏi thích Diệp Tử Nam hay là Thi Thần.
      Kiều Nhạc Hi chột dạ lại thêm phiền não, là Diệp Tử Nam là người thích, thoạt đầu chỉ định đuổi cậu ta ai ngờ cậu ta còn khuyến khích viết thư hồi .
      Lúc đó, biết câu trả lời của cậu, cậu thích . Nếu tại sao cậu có thể giúp viết thư tình cho người khác.
      thất vọng, chỉ tùy tiện chép đâu đó rồi ném lại cho cậu, cậu còn thề nhất định chuyển tới tận tay Diệp Tử Nam.
      Cậu càng làm như vậy, trong lòng càng khó chịu, sau này cũng dám nghĩ nhiều nữa.
      Kiều Nhạc Hi đứt quảng xong, Giang Thánh Trác cũng trợn tròn mắt.
      ra toàn bộ đều là giả hổn độn, bọn họ bỏ lỡ nhiều năm như vậy!

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 33
      Thu dọn sạch

      Giang Thánh Trác nâng đứng dậy, đóng cửa, lần nữa trở lại hành lang.
      Cậu ta rất thoải mái thanh cổ họng, trong mắt lên chút gian xảo, giọng vẫn đều đều như cũ dám làm kinh động tới , "Cậu là, cậu thích tớ, rất nhiều năm?"
      Kiều Nhạc Hi vẫn còn chìm đắm trong bầu khí vừa rồi, cúi đầu suy nghĩ nhìn xuống hoa văn thảm, thành gật đầu.
      Giang Thánh Trác theo trình tự dụ dỗ, " ?"
      "Ừm"
      "Cái gì ?"
      "Tớ thích cậu rất nhiều năm".
      Kiều Nhạc Hị bị hỏi liên tiếp mấy câu mới cảm thấy có điều khác thường, nhất thời mới ngẩng đầu lên nhìn Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh Trác mặt mày hớn hở, lộ ra vẻ mặt tuấn, "Thế này có được xem là cậu thổ lộ với tớ ?"
      Vẻ mặt cười xấu xa của cậu ta có giống chút nào với bộ dạng thâm tình như lúc nãy?
      Kiều Nhạc Hi giờ mới phát mình bị mắc mưu, đỏ mặt giơ tay đánh lên người cậu. Giang Thánh Trác thuận thế bắt lấy tay đặt ngực, ôm vào lòng, cằm đặt đỉnh đầu , hồi lâu cũng chuyện.
      Đây là lần đầu tiên Giang Thánh Trác quang minh chính đại ôm . cũng ngoan ngoãn yên lặng trước ngực cậu, mềm mại dịu dàng như con mèo , hơi thở ấm áp từ cơ thể thông qua chiếc áo mỏng xuyên qua lớp áo trước ngực cậu khiến lòng cậu khoan khoái. Loại cảm xúc này mang đến cảm giác chân thực.
      Cậu cũng còn ở cái tuổi đỏ mặt tim run, thời thiếu niên trước kia, cậu sớm lạnh nhạt. Có lẽ chỉ có trong ngực này mới có thể mang lại những ngày tháng tự tại vui vẻ trở về.
      Cậu tâm trạng giờ nên diễn tả thế nào, giống như từ lâu bản thân cậu hiểu , có thứ mà cả đời này cậu mãi mãi cũng có được nhưng đột nhiên, ngày nào đó cậu phát vật đó vẫn luôn nằm trong túi mình. Vừa kinh ngạc lẫn vui mừng, hai niềm vui bất ngờ dâng lên trong lòng, sau đó bỗng nhiên thất vọng.
      " cãi nhau nữa, chúng ta phải hòa thuận đem những năm tháng lãng phí bù đắp lại nhé".
      Giang Thánh Trác cằm vẫn đặt đầu , biết là cho Kiều Nhạc Hi nghe hay tự cho chính mình nghe.
      Kiều Nhạc Hi vừa rồi khóc lúc lâu, lúc này dựa vào người cậu có chút mệt mỏi. Vừa nghiêng đầu, nhìn thấy mặt sàn có mấy bóng người di động, đẩy Giang Thánh Trác ra, bước tới vài bước bắt gặp Diệp Tử Nam, Thi Thần, Tiêu Tử Uyên còn có Kiều Dụ đứng trong góc tường nén cười. Cả bọn rình coi bị bắt tại trận, vẻ mặt được tự nhiên nhưng vì tất cả hết sức thân thiết nên rất nhanh che dấu, thay vào đó là vẻ mặt tươi cười nhìn hai người.
      Kiều Nhạc Hi lập tức đỏ mặt, Giang Thánh Trác che phía sau lưng mình, híp mắt nhìn kỹ bốn người, giống như đợi họ giải thích.
      "Khụ, à, chuyện này, tớ thấy hai người ra ngoài lâu vậy còn chưa trở lại nên đến xem thế nào" - Thi Thần nhảy ra tạo khoảng cách với ba người kia.
      "Tớ toilet thuận đường nên qua" - Diệp Tử Nam nhích lại gần Thi Thần chứng tỏ lập trường.
      Giang Thánh Trác vẻ mặt giả cười gật đầu, hỏi hai tên còn lại, "Vậy nhóm người này, người hầu Tiêu tử kính mến và đầy tớ Kiều thân ?"
      Tiêu Tử Uyên vẻ mặt đứng đắn, "Tớ ngang qua, cậu nhìn thấy bộ dạng tớ thế này giống người nhiều chuyện sao? Mấy chuyện như vậy ảnh hưởng tốt đến hình tượng của tớ!".
      Kiều Dụ mang vẻ mặt hợp tình hợp lý, "Tôi tới tìm em của mình, có vấn đề gì sao?"
      Giang Thánh Trác biết ảnh hưởng của Kiều Dụ với Kiều Nhạc Hi, sau này cũng có nhiều chuyện còn cần cậu ta giúp đỡ nên tất nhiên dám gì thêm.
      Kiều Nhạc Hi đứng cúi đầu phía sau cậu hai tay nắm lấy ngón tay của cậu chơi đùa, bị bốn người cười chọc làm cả khuôn mặt càng ngày càng đỏ.
      Giang Thánh Trác cảm nhận lòng bàn tay lành lạnh của , cau mày đuổi bọn họ . Mà bọn họ cũng cười toe toét về lại bàn tiệc.
      Giang Thánh Trác xoay người xoa đầu cười, "Chúng ta cũng trở lại ".
      Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên trở mặt, hất tay cậu ra, "Tớ muốn quay lại".
      Tay Giang Thánh Trác mon men nắm lại như cũ, cười nghiêm túc hỏi, "Tại sao?"
      "Cậu xem!" - Kiều Nhạc Hi hung dữ trừng mắt nhìn cậu, vừa rồi cậu ta với Lý Thư Dao liếc mắt đưa tình mập mờ như vậy còn hỏi!
      Giang Thánh Trác nhìn thấy bộ dáng như xù lông của , chỉ sợ giây sau trực tiếp nhảy qua cào cậu, cậu chỉ cười , nhờ phục vụ vào phòng lấy áo khoác và túi ra giúp họ. Sau đó hai người lặng lẽ ra về.
      Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi tay trong tay chầm chậm bên đường. Thời gian cũng trễ lắm, bên đường còn thấy đủ loại người qua đường.
      Quán ăn vặt bên đường, người làm đứng ngay nồi cháo hầm hập chào hỏi khách, dáng vẻ vội vàng nhìn người qua đường cũng vội vã qua lại, còn có cặp tình nhân cãi nhau, cặp khác tay trong tay tình tứ dạo.
      Giang Thánh Trác cúi đầu giúp choàng khăng quanh cổ, ngón tay ấm áp lúc vô tình xoẹt qua má sau đó nổi lên chút hồng.
      Kiều Nhạc Hi ngoan ngoãn đứng im gần sát bên người cậu, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Cậu cũng nhìn , nghiêm túc đem tóc của vén lên cao, sau đó cả bàn tay cậu nắm chặt tay nhét vào trong túi áo, câu cũng .
      Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu nhìn cậu, hai mắt cậu nhìn về phía trước nhưng khóe miệng tự nhiên cong lên chứng tỏ tâm trạng giờ vô tình tốt.
      Có lẽ vì hạnh phúc tới quá đột ngột nên cả hai giống trước kia cứ đấu võ mồm mấy chuyện vặt vãnh. khí yên lặng suốt đường . Tuy nhiên loại yên lặng này phải là yên lặng xấu hổ, dưới ánh đèn mờ nhạt hai bóng người như có như quấn lấy nhau mang đến loại yên lặng ấm áp lạ thường.
      được lúc, Kiều Nhạc Hi vẫn nhịn được mở miệng, "Dạ dày sao rồi?"
      Giang Thánh Trác nhéo mạnh tay , từ lỗ mũi 'hừ' tiếng, khóe mắt hơi nhíu, "Chờ cậu hỏi tới chắc tớ cũng sắp chết rồi".
      "Phi phi phi" - Kiều Nhạc Hi lập tức nhảy dựng lên, " nên lung tung!"
      Giang Thánh Trác xoa mặt , "Vậy tại sao đến thăm tớ?"
      Hai mắt Kiều Nhạc Hi đảo qua mấy vòng, vừa định mở miệng bị Giang Thánh Trác thêm câu, "Đừng với tớ cậu biết!"
      Kiều Nhạc Hi cúi thấp đầu, mũi chân vẽ bậy mặt đất , " phải lúc đó hai người cãi nhau sao, tớ sao tìm cậu được...."
      Giang Thánh Trác kéo tiếp, bộ dáng biết làm thế nào, "Đúng là thiệt thòi gì cũng trãi qua hết!"
      " phải, lúc đó tớ nghĩ cậu thích Mạnh Lai........."
      "Cậu nghĩ! Cậu muốn biết gì sao tới hỏi trực tiếp tớ? Người khác thế nào cậu cũng tin như vậy? Tại sao từ trước tới giờ cậu nhớ là phải chạy qua hỏi tớ?"
      Kiều Nhạc Hi theo bước chân của cậu, nhìn cậu nổi giận đùng đùng dám phản bác chỉ im lặng lắng nghe.
      Giang Thánh Trác phải trách móc mà cậu tự trách chính mình. Đối với quá khứ mấy năm qua cậu vẫn luôn canh cánh trong lòng, cho dù cậu muốn thay đổi điều gì nữa cũng được vì tất cả là những năm tháng qua.
      Giang Thánh Trác đưa lên lầu, Kiều Nhạc Hi tìm chìa khóa mở cửa rồi mới quay qua hỏi cậu, "Có muốn vào ngồi ?"
      Giang Thánh Trác đứng dựa cửa, vẻ mặt đứng đắn đùa hỏi, "Mùa đông khắc nghiệt, đêm khuya yên tĩnh, đêm dài mênh mang, chúng ta là trai---đơn, cậu đưa ra cầu cám dỗ như vậy có biết ý nghĩa gì ?"
      Nhà của cậu tới cũng mấy trăm lần rồi, mỗi lần tới đều là bộ dạng trở về nhà mình. Kiều Nhạc Hi mở cửa, trực tiếp lôi kéo cậu vô trong, "Tớ ngay cả mặc quần áo cậu cũng xem qua rồi còn sợ gì nữa".
      Giang Thánh Trác nghe vậy giật mình, nữa.
      là ngồi lát, nhưng từ khi Giang Thánh Trác ngồi xuống cầm cốc trà nhìn chằm chằm tivi thỉnh thoảng lâu lắm mới đưa lên miệng hớp hớp, cũng có ý định ra về.
      Kiều Nhạc Hi nhàm chán nhìn tin tức trong tivi ngáp, "Này, tớ mệt rồi".
      Giang Thánh Trác nhìn , "Vậy ngủ ".
      Lời lẫn ánh mắt kia muốn thuần khiết bao nhiêu có bấy nhiêu thuần khiết.
      Kiều Nhạc Hi chỉ tay ra cửa, "Vậy tớ tiễn đâu".
      Giang Thánh Trác vẻ mặt kinh ngạc, "Cậu để tớ ?"
      Kiều Nhạc Hi bình tĩnh nhìn cậu, " vậy sao?"
      Giang Thánh Trác thương xót kể khổ, "Cậu còn nhớ , chúng ta là bộ về, tớ có xe, nhà cậu chỗ này lại khá xa, cậu nỡ lòng nào để tớ bộ trở về xa như vậy? Tớ đúng là mới ra viện....."
      Kiều Nhạc Hi vừa nhớ tới cái gì, híp mắt cười rộ lên, "Đúng đúng đúng, thân thể cậu suy nhược, là hoạt động quá độ với Lý Thư Dao, tớ nhớ rồi!"
      Giang Thánh Trác lập tức im lặng, cậu càng nhìn nụ cười quỷ dị của trong lòng càng thấy hối hận. Đúng là gậy ông đập lưng ông đây mà!
      Kiều Nhạc Hi vẫn giữ nguyên nụ cười quỷ dị đó, mãi tới lúc kéo cậu ra khỏi sô-pha đẩy ra cửa, mới hung tợn , "Tự đem bản thân thu dọn sạch rồi quay lại tìm tớ!"
      Sau đó đóng sầm cửa lại.
      Giang Thánh Trác vô tội sờ sờ cái mũi, gõ cửa giải thích, "Tớ và ta có gì".
      Kiều Nhạc Hi bên kia cánh cửa trả lời, " phải là chỉ mình ' ta', là mấy ' ta'!"
      "Cậu cho tớ vào trước , bên ngoài lạnh lắm".
      " được!" - Kiều Nhạc Hi vốn bừng bừng nổi giận bỗng nhiên ỉu xìu, "Tớ cho người lái xe tới đón cậu, cậu đừng chờ ở cửa, tớ vào đây, chào nhé".
      Giang Thánh Trác nhìn cánh cửa nhúc nhích chút nào liền hiểu , ra của cậu thẹn thùng.
      Tươi cười mặt đổi thậm chí còn rực rỡ hơn, cậu khẽ hát mấy câu tới thang máy. Mới đầu cậu có ý định gì, chỉ là thói quen muốn chọc ghẹo . Trước kia vì cố kị nhưng tại, cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận nên dĩ nhiên cậu thể bỏ qua cơ hội tốt như vậy.
      Giang Thánh Trác đợi dưới lầu có xe chậm rãi tới đón, sau khi ngồi yên ổn ghế cậu mới quay qua hỏi, "Đưa ấy trở về rồi?"
      Diệp Tử Nam dựa lưng vào ghế gật đầu, "Cái gì cần tớ , ấy cũng hiểu ý của cậu. Lý Thư Dao là người thông minh, mắt chọn người đẹp của cậu đúng là khiến người khác thể bội phục".
      Giang Thánh Trác cắt ngang lời cậu ta, "Dừng! Dừng lại! Lời này của cậu có gì hay, tớ và ấy có gì!".
      Diệp Tử Nam cười cười nữa.
      Giang Thánh Trác liếc cậu cái, phần sáng tối trong xe lên vẻ mặt cậu mệt mỏi ràng, "Sao vậy? Vừa mới kết hôn phải là lúc lòng xuân phơi phới sao?"
      Diệp Tử Nam ảm đạm cười, nửa mở nửa khép mắt, "Mỗi nhà đều có chuyện khó riêng".
      Giang Thánh Trác biết cậu muốn nên cũng hỏi nhiều, trong lòng bắt đầu tính toán nên thu dọn sạch như thế nào.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 34
      Ngọt, cực kỳ ngọt

      Ngày hôm sau làm, Kiều Nhạc Hi đứng đợi thang máy gặp Quan Duyệt, cả hai cười chào hỏi.
      Quan nhìn nhìn đầy ý, "Có chuyện gì vui sao? Nhìn cậu cao hứng như vậy?"
      Kiều Nhạc Hi tay sờ mặt mình hỏi lại, "Tớ biểu cao hứng lắm sao?"
      Quan Duyệt chuyện lả lướt kéo dài giọng, "Cậu tại với cảnh sống giở chết giở hôm trước đúng là trời vực".
      Kiều Nhạc Hi lấy hai tay che mặt, quay đầu nhìn ảnh phản chiếu của tấm thủy tinh bên cạnh, tuy cả khuôn mặt bị che khuất nhưng vẫn thấy được đôi mắt như cười kia có muốn dấu cũng được.
      Quan Duyệt nhìn bộ dáng mất hồn của giọng hỏi, "Với Giang Thánh Trác.... tốt rồi hửm?"
      Kiều Nhạc Hi như bị kinh hãi, giọng cũng tăng cao, "Sao cậu biết?"
      Quan Duyệt cười thích thú nhìn , nhìn lúc lâu mới từ từ mở miệng, "Hai người phải thường xuyên cãi vã rồi hòa thuận, hòa thuận xong rồi lại cãi nhau sao, tớ đoán được có gì đâu mà lạ? Vậy cậu nghĩ xem tớ và cậu đến chuyện gì?"
      Kiều Nhạc Hi cắn môi, quả là suy nghĩ nhiều, nghiêm mặt hồi lâu mới bên tai Quan Duyệt mấy câu.
      Quan Duyệt vừa nghe vừa cười, đến khi nghe xong cười lớn tiếng.
      Kiều Nhạc Hi liếc mắt nhìn , "Cậu cười cái gì?"
      Quan Duyệt chờ mấy người khác vào thang máy hết, giữ lại chờ đợt thang máy tiếp, nhìn xung quanh có ai mới mở miệng.
      "Đối với kết quả này, chỉ sợ người ngạc nhiên chỉ là hai người trong cuộc như các người thôi. Những người tinh mắt đều có thể đoán được đây là chuyện sớm muộn. Nhạc Hi à, cậu là loại người nào, kiêu ngạo thông minh như thế, đối với người đàn ông thích cho tới giờ đều bị cuốn như lá vàng rơi rụng tàn khốc vô tình, nếu trong lòng cậu có cậu ta, làm sao có thể cho phép bản thân cùng cậu ta dây dưa , vướn mắc thôi? Còn Giang Thánh Trác à, lấy tư cách của cậu ta, đống con thương nhung nhớ, cậu ta chịu chấp nhận bị cậu suốt ngày chế nhạo châm chọc, tìm phiền phức sao? Hai người mấy người đúng là có ý tứ nha, người tình ta nguyện, ai cũng mở miệng trước nhưng người ngoài nhìn vào đều thấy , chỉ có hai người cứ mơ mơ hồ hồ".
      Kiều Nhạc Hi im lặng nghe Quan Duyệt , lại tự suy nghĩ lúc lâu, bỗng nhiên muốn gặp mặt Giang Thánh Trác.
      Khi Quan Duyệt còn muốn gì đó thình lình dừng lại, huých vào người , Kiều Nhạc Hi theo tầm mắt của ấy nhìn qua, thấy Tề Trạch Thành vội vàng chạy theo Bạch Tân Tân giải thích gì đó, vẻ mặt nhếch nhác.
      Bạch Tân Tân đến gần nhìn thấy hai mặt hơi xấu hổ, dừng bước xoay người gạt tay Tề Trạch Thành ra, nhìn cậu cười ngạo nghễ thong dong bước tới gần.
      Kiều Nhạc Hi và Quan Duyệt nhìn nhau vài giây, trong mắt đều là ý cười, sau đó chào hỏi sôi nổi.
      Tề Trạch Thành nhìn Kiều Nhạc Hi mặt cũng có chút lúng túng, miễn cưỡng cười đáp lại.
      Kiều Nhạc Hi quen nhìn Bạch Tân Tân ngẩng đầu coi ai ra gì, chọc ghẹo Tề Trạch Thành, "A, Tổng giám sát Tề được điều về đây sao?"
      Tề Trạch Thành cười được tự nhiên, ", tôi có chút việc riêng nên về trụ sở giải quyết chút....."
      Bạch Tân Tân giờ ngụy trang nữa, nhìn Kiều Nhạc Hi cười châm chọc, chanh chua , "Có phải đối với người đàn ông nào cũng luôn luôn quan tâm như vậy?"
      Kiều Nhạc Hi chút nổi giận, mĩm cười , " phải là quan tâm, tôi chỉ muốn Tổng giám sát Tề tiếng, cậu ấy bị điều quá vội vàng, tặng tôi 'nhân duyên' tôi vẫn chưa có cơ hội trả lại, vừa đúng dịp này cậu ấy trở lại nên tôi trả lại thôi".
      Quan Duyệt ở bên cười tít mắt, "Ừm, tôi còn nhớ lần trước Tổng giám sát Tề vung khoản lớn mua cả phòng đầy hoa đắt tiền, rất là xinh đẹp".
      Bạch Tân Tân đen mặt, "Các người có ý gì?"
      Kiều Nhạc Hi nhíu mày cười, " có ý tứ gì, chỉ muốn hỏi chút, cái tôi chơi đùa xong biết người tới sau 'nhận hàng' có cảm nghĩ gì thôi".
      Quan Duyệt bên kia 'sợ thế giới chưa đủ loạn' cố gắng chăm thêm ngòi nổ, "Nhạc Hi, sao cậu có thể như vậy, Tổng giám sát Tề ràng rất coi trọng....... gia cảnh của Bạch tiểu thư thôi!".
      Lần này mặt mày Bạch Tân Tân hết xanh rồi lại trắng, Tề Trạch Thành vẻ mặt xấu hổ nhìn ta, vừa định giải thích, "Tân Tân, nghe ......"
      Bạch Tân Tân đẩy cậu ta ra, " câm miệng cho tôi!"
      xong quay người bỏ , Tề Trạch Thành cau mày liếc nhìn hai người cái rồi đuổi theo sau.
      Kiều Nhạc Hi vẻ mặt đồng tình nhìn hai bóng lưng, lắc đầu thở dài, "Chia cắt nhân duyên, là tội lỗi, tội lỗi!"
      Quan Duyệt đứng bên cạnh hô to, " là vô cùng hả giận nha!".
      Kiều Nhạc Hi cùng vào thang máy, "Thế nào, dám đắc tội con ông cháu cha à, ngờ cậu dám đụng tới đó!"
      Quan Duyệt vẻ mặt bất cần, " ta mà muốn đâm thọc tớ, tớ quăng đơn từ chức vô mặt ta, sau đó hét tiếng, bà đây còn liên quan gì nữa! Sau đó về nhà để Tạ Hằng nuôi, vậy còn vui hơn nữa chứ!"
      Hai người liếc nhau cùng cười ra tiếng.
      Mấy ngày kế tiếp, Kiều Nhạc Hi gặp mặt Giang Thánh Trác, trái lại vì công việc còn chạm mặt Bạc Trọng Dương mấy lần.
      Kiều Nhạc Hi nghĩ tới việc muốn nhắc đến chuyện giữa và Giang Thánh Trác với cậu ta nhưng nghĩ lại và Bạc Trọng Dương cũng hò hẹn thề thốt gì nên nếu tự mình mở miệng đề cập có phải chứng tỏ bản thân tự mình đa tình hay ?
      Do dự vài lần, thôi tạm thời cứ dằn xuống vậy.
      Buổi tối chín giờ, Kiều Nhạc Hi ngồi sô pha chỉnh sửa tài liệu laptop, nghe được tiếng mở cửa, theo bản năng ngẩng đầu lên, nhìn thấy Giang Thánh Trác thân âu phục, tay cầm hồ sơ tới.
      Từ cửa đến phòng khách chỉ ngắn ngủi mấy bước mà cậu lại có vẻ phong tình khác.
      Kiều Nhạc Hi cau mày hỏi, "Tại sao cậu có chìa khóa nhà tớ?"
      Vẻ mặt Giang Thánh Trác biểu đương nhiên, "Cậu quên nhà này ai giúp cậu tìm, lúc thuê căn hộ này tớ cũng có chân trong này".
      Kiều Nhạc Hi gì, nhìn bộ dạng tự nhiên tự đắc của cậu, nhớ đến mấy hôm nay cậu ta thèm đến tìm khiến trong lòng dâng lên cảm xúc tự nhiên.
      đặt laptop xuống, đem kính đen đeo lên, nghiêng đầu trêu chọc, giống như bộ dáng của tú bà, "A, cậu Giang, cuộc sống về đêm hôm nay kết thúc như thế nào? Là phục vụ chu đáo sao?"
      Đôi mắt đào hoa của Giang Thánh Trác lúc này nhướng cao, có thể là uống rượu, mị hoặc vô cùng, đem áo khoác tùy ý vắt lưng ghế sô pha, cười tít mắt tới gần , trêu tức trả lời, "Trong nhà có mỹ nữ như thế này đợi tớ tớ nào còn tâm tư nào đùa giỡn với hoa dại bên ngoài?"
      xong ném kính đen của sang bên cạnh, từng bước tới gần, hô hấp nóng bỏng phà mặt Kiều Nhạc Hi.
      Kiều Nhạc Hi căng thẳng trong lòng, vừa định đẩy cậu ta ra, môi của cậu dấu hiệu nào rơi xuống, mềm lành lạnh, giống như vẫn mang theo hơi lạnh bên ngoài.
      Đầu óc giống như 'Oanh' tiếng nổ tung, trong nháy mắt ngây người, lưỡi của cậu linh hoạt tham lam tiến vào miệng , dịu dàng mềm mại đảo qua môi và lưỡi, sau cùng ngậm chặt môi rồi cắn cái mới vừa lòng buông ra.
      Nụ cười rực rỡ mặt cậu càng ngày càng phóng đãng, giống như còn thưởng thức dư vị còn sót lại, đầu lưỡi nhàng liếm môi dưới, giọng ái muội, "Quả nhiên rất ngọt!".
      Kiều Nhạc Hi lúc này mới vừa cơn khủng hoảng tỉnh lại, lập tức đẩy cậu ta nhưng lung lay gì được cậu, Giang Thánh Trác ngược lại đến gần hơn, đôi mắt sáng đầy xuân tình nhìn chăm chú.
      Kiều Nhạc Hi nhìn dáng vẻ đó là biết ngay cậu uống rượu, nghiêm mặt quay đầu , "Cậu uống say, mau đứng lên.........."
      Giang Thánh Trác đặt tay lên miệng hôn, miệng vẫn lặp lại, " rất ngọt, tớ còn muốn nếm nữa.......... Cậu biết buổi tối nay tên Điền Hạo kia tới chuyện này làm tớ hận tới mức muốn lật bàn!".
      xong kéo vào trong ngực, tay nắm lấy eo, tay kia nắm lấy gáy , từ cao hôn xuống.
      Điền Hạo và Giang Thánh Trác là bạn học thời Trung Học, năm đó Giang Thánh Trác và cậu ta cùng Kiều Nhạc Hi cùng chơi chung nhóm. Bọn họ học chung bao lâu tách ra. Hôm nay Điền Hạo từ nước ngoài trở về, mọi người tổ chức tiệc chào đón cậu ta, Bạc Trọng Dương cũng có mặt, tự nhiên cũng nhắc tới Kiều Nhạc Hi.
      Điền Hạo uống ít rượu, chuyện kiêng dè gì, cầm ly rượu, nấc cái, đến cạnh Bạc Trọng Dương với vẻ mặt chìm đắm trong hồi ức, " ra hai người qua lại với nhau, tôi cho cậu biết, năm đó tôi còn hôn con nhóc đó nữa, mềm mại ướt át, cậu biết ngọt như thế nào đâu, à phải, cậu khẳng định biết, cậu cũng nếm qua, có phải ngọt lắm hay ...."
      đám người vốn uống chút rượu, lại nhắc tới đề tài này, khí lập tức nóng lên.
      Bạc Trọng Dương thái độ đúng mực chỉ cười, để ý mọi người ồn ào, chỉ nhàn nhạt trả lời, "Cậu nên lung tung".
      So với Bạc Trọng Dương bình tĩnh Giang Thánh Trác lại hận thể lật bàn lên nhưng mặt biểu chút nào. Hai mắt vẫn buông xuống như cũ, khóe môi nhếch lên đầy ý tứ cùng nụ cười yếu ớt.
      Tất nhiên trong đám người cũng có kẻ có khả năng nhìn mặt đoán ý, phát ra vẻ mặt kém tươi của Giang Thánh Trác cười đùa.
      "A a a, cậu Giang vừa ý rồi".
      "Cậu biết cái gì, tình cảm em nhiều năm như vậy, làm trai dĩ nhiên muốn bị người khác cướp chứ".
      "Cậu Giang, tuy nhiên đó là chỉ là em thôi, chắc chắn kết hôn, cuối cùng cũng cùng với người đàn ông......... Ha ha, đúng ?"
      đám say rượu cười càng càng quá đáng, Giang Thánh Trác lạnh nhạt tiếp lời, "Cậu rất đúng, con bé kia cuối cùng là để cho người đàn ông....."
      Tạm dừng vài giây, cậu nhìn Bạc Trọng Dương gằn từng chữ, "Đáng tiếc phải cậu".
      Trong phòng yên tĩnh, môi mỏng của cậu bỗng nhiên vẽ lên độ cong, "Các cậu từ từ chơi, cứ tính vào cho tớ, tớ trước đây".
      Tất cả mọi người khác cảm thấy ớn lạnh từ sau lưng truyền tới, ràng điều hòa trong phòng còn phun khí ấm* nhưng lại cảm giác khí lạnh dần, còn nụ cười tắt môi đó nhưng khiến người khác có cảm giác ta lạnh mặt.
      *Có lẽ đây là dạng điều hòa dùng cho thời tiết lạnh.
      Giang Thánh Trác đứng lên đẩy ghế sang bên, bước ra khỏi nhà hàng, nhấn mạnh ga phóng nhanh tới nhà Kiều Nhạc Hi.
      Kiều Nhạc Hi còn suy nghĩ lời cậu vừa , ngừng phản kháng. Giang Thánh Trác sao lại bỏ qua cho .
      bị hôn tới đầu óc muốn mơ màng, hỏi, "Ưm........ chuyện này liên quan gì với Điền Hạo?"
      Giang Thánh Trác đột nhiên buông ra, ngón tay cái vuốt cánh môi , híp mắt hỏi, "Điền Hạo có từng hôn qua chỗ này?"
      Kiều Nhạc Hi nhớ tới chuyện này, lúc đó biết chuyện gì xảy ra, để ý ngẩng đầu lên vậy là chạm gần môi Điền Hạo, chỉ là trong tích tắc lập tức đẩy cậu ta ra. Bởi vì chuyện này nên mới trở mặt với Điền Hạo.
      Kiều Nhạc Hi nhìn vẻ mặt nguy hiểm của Giang Thánh Trác, giọng giải thích, "Chỉ là nhàng đụng cái............"
      Giang Thánh Trác bỏ tay môi ra, bộ dáng hiểu , "À..... chỉ là đụng cái... được được được lắm......"
      xong mạnh mẽ sáp tới, đầu lưỡi từ từ vẻ theo vòng ngoài của môi , Kiều Nhạc Hi bị cậu đùa giỡn đến ngứa ngáy rạo rực trong lòng, mặt nóng lên, hô hấp cũng càng dồn dập, trong đêm yên tĩnh nghe qua có vẻ đặc biệt mờ ám.
      Giang Thánh dừng lại môi chút hỏi, "Còn Bạc Trọng Dương? từng thân mật hôn qua chưa?"
      Kiều Nhạc Hi lắc mạnh đầu.
      Giang Thánh Trác chuyển tới tai , giọng , tựa như bị áp lực gì đó, "Nhạc Hi, đưa đầu lưỡi ra......."
      xong lại hôn lên khóe miệng của , Kiều Nhạc Hi run rẩy vươn đầu lưỡi ra, giây sau liền bị cậu ta quấn lấy, khiêu khích mút vào, trong đầu trống rỗng.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :