1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hai "cầm" cùng vui - Đông Bôn Tây Cố (58 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 10
      Bác sĩ dịu dàng ôn nhu, Ôn Thiều Thanh

      Sau khi bác sĩ xác định có gì đáng ngại, bên cúi đầu viết đơn thuốc, bên nghiêm túc hỏi nếu bị dị ứng với các thành phần thuốc nào hay , Kiều Nhạc Hi càng nhìn càng thấy chàng này được mắt, khoé miệng ngừng nhếch lên, bên trái gãi gãi, bên phải gãi gãi nháy mắt mấy cái với Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh TRác đứng bên cạnh gì đôi mắt trợn trắng, nhân tiện tỏ ra khinh bỉ .
      Bác sĩ đem đơn thuốc đưa Giang Thánh Trác , "Được rồi, lấy thuốc ".
      Giang Thánh Trác nhìn tờ giấy tay, hỏi "Cái này là xong rồi? Nhưng ấy còn sốt?"
      Ánh mắt bác sĩ nhìn Giang Thánh Trác rồi lướt qua Kiều Nhạc Hi, nhìn tới nhìn lui mấy lần, mới cười , "Nếu cậu yên lòng có thể truyền dịch (nước biển)".
      Vì vậy Kiều Nhạc Hi bởi câu của Giang Thánh Trác mà bị kim châm.
      Kiều Nhạc Hi nhìn qua khe cửa thấy Giang Thánh Trác và chàng bác sĩ đứng ngoài cửa chuyện cả nửa ngày, sau lại nghe tiếng cười của hai người, sau đó Giang Thánh Trác đẩy cửa vào.
      Truyền được hơn nửa bình các triệu chứng của dần dần lắng xuống, có tinh thần hơn, đùa với Giang Thánh Trác, "Haiz, bác sĩ vừa rồi, cậu quen thân à?".
      Giang Thánh Trác bên cạnh nhàm chán lật tờ báo, để tâm , "Ừ, trước kia du học quen biết".
      Kiều Nhạc Hi cười híp mắt, muốn moi tin từ cậu, "Rất ít thấy bác sĩ nào đẹp trai như vậy nha! Tên gì vậy?".
      Giang Thánh Trác gương mặt vui, "Tớ cũng rất đẹp sao thấy cậu khen lấy câu?"
      Kiều Nhạc Hi"cắt" tiếng, "Cậu có thể cùng với người ta so sánh sao? Người ta là thiên thần áo trắng, cứu người, cậu là đồ bẻ hoa, đúng rồi, lần trước cậu cái gì nà… Đúng! Đồng phục hấp dẫn!".
      "Cái gì của tớ trong mắt cậu cũng sai là sao?" Giang Thánh Trác sắc mặt càng lạnh thêm mấy phần.
      Kiều Nhạc Hi cẩn thận dụ dỗ, " có, đây phải hai người các cậu thực ra là kiểu sao? ra tại loại đào hoa xấu xa được hoang nghênh nhất sao? nhanh, cậu ta tên gì?"
      Giang Thánh Trác hừ hừ hai tiếng, đối với lời nịnh họt của xem như hài lòng, mới thổi ra cái tên, "Ôn Thiều Thanh".
      Ai kia mặt mày mê luyến, "Đến tên cũng dịu dàng như ngọc, là hiếm thấy!".
      Giang Thánh Trác quay đầu chăm chú nhìn , khẽ mĩm cười, " ra dù tớ có tên gì, coi như chó hoặc mèo cậu cũng đánh giá như vậy, đúng ?".
      Kiều Nhạc Hi bĩu môi, lại bị cậu xem thấu.
      Từ bệnh viên ra, Kiều Nhạc Himới phát giác mình đói bụng, đá đá Giang Thánh Trác, "Này, tớ đói!"
      Giang THánh Trác đôi tay nắm lại bỏ trong túi (quần), chậm rãi phối hợp với bước , thong dong trả lời, "Cậu ăn Ôn Thiều Khanh ".
      Kiều Nhạc Hi lảo đảo người chút, Giang Thánh Trác kịp thời đưa tay đỡ lấy.
      Kiều Nhạc Hi mở to hai mắt nhìn chằm chằm cậu, mặt thể tin , " người đàn ông đỉnh đạc như cậu sao lại dễ giận dỗi như vậy?"
      Giang Thánh Trác cười nhạt, mắt nhìn phía trước, "Đúng vậy, tớ keo kiệt, dịu dàng như ngọc, tên lại tục".
      Kiều Nhạc Hi bắt đầu tay chân đấm đá tên xỏ lá nào đó, "Giang Thánh Trác! Tớ đói bụng! Cậu mau dẫn tớ ăn!"
      Giang Thánh Trác tay dài chân dày nhanh chóng ngăn cản công kích của , hai người kẻ đánh người đỡ suốt dọc đường.
      Cuối cùng Giang Thánh Trác rốt cuộc cũng đưa đến quán ăn , ăn uống no say, Kiều Nhạc Hi lên xe bắt đầu ngủ.
      Đến lúc này Giang Thánh Trác mới sờ trán , cảm thấy hết sốt mới vỗ vỗ Kiều Nhạc Hi, "Này, đến nhà rồi".
      Kiều Nhạc Hi mơ màng mở mắt, thấy mặt cậu, "À".
      Sau đó nhắm mắt ngủ tiếp.
      Giang Thánh Trác lại vỗ vỗ, "Cậu a cái gì, nhanh xuống xe về nhà ngủ".
      Kiều Nhạc Hi lần này mắt cũng mở, lên tiếng, "Cậu cõng tớ lên , chìa khoá nhà ở trong túi".
      "Cậu tỉnh mau xuống , cõng cậu tớ phải thu tiền!".
      "Ví tiền cũng ở trong túi xách, cứ tuỳ ý lấy".
      Giang Thánh Trác dở khóc dở cười.
      Giang Thánh Trác cõng vào thanh máy lên trước căn hộ của , mở cửa, cuối cùng đặt lên giường. Vừa nằm xuống, Kiều Nhạc Hi tự động rúc vào trong chăn, khuôn mặt tràn đầy thoả mãn.
      Giang Thánh Trác nhìn chăm chú vào khuôn mặt say ngủ vùi đầu gối của , mới thu hồi gương mặt tươi cười, mặt chút thay đổi, khoé miệng hơi trầm xuống.
      Nhớ đến năm tháng bướng bỉnh trước kia, chưa từng biết dị ứng hoa bị nghiêm trọng như vậy, vốn chỉ là muốn đùa giỡn chút nào ngờ hậu quả nghiêm trọng như vậy.
      Khi đó có người vội vàng chạy tới cho cậu biết Kiều Nhạc Hi khoẻ, cậu còn chưa coi đó là chuyện quan trọng gì, chờ đến khi đến phòng học thấy gục đầu xuống bàn, cả người vừa sưng vừa đỏ cậu mới bắt đầu luống cuống.
      Kiều Nhạc Hi khi đó hôn mê bất tỉnh.
      Cậu lúc đó cũng giống như hôm nay cõng chạy mạch đến bệnh viện, vừa chạy vừa nhìn xuống cánh tay buông lỏng bên vai mình, đầy vết ban đỏ của mới thấy tự trách mình cỡ nào, hận thể đem mình róc xương lóc thịt cho rồi.
      Cũng may sau này có việc gì, dĩ nhiên cậu tránh khỏi bị ai đó đánh cho trận.
      Ngày hôm sau cậu khập khiểng vào bệnh viện thăm , còn cái vẻ tim phổi ngồi giường bệnh cười chọc quê cậu.
      Cậu để thuốc xuống, rót đầy ly nước đặt lên chiếc bàn đầu giường mới rời .
      Vừa ngồi vào xe lập tức nhận được điện thoại của Lý Thư Dao, "Thánh Trác, em vừa làm xong hạng mục, đến đón em nhé?"
      Giang Thánh Trác trầm ngâm chút, "Tối nay có việc, thôi để hôm khác".
      Lý Thư Dao cũng là người thông minh, từng trãi nên lập tức hiểu được ý tứ của cậu, lễ phép vài câu rồi cúp máy.
      Cúp điện thoại xong, cậu cũng vội, gọi đến số khác.
      "Chú Bạch, lâu liên lạc, việc kinh doanh gần đây gần đây tốt chứ ạ?"
      "Cháu Giang? Ôi, nghĩ cháu lại gọi điện cho chú đấy!"
      "Sao chú lại vậy ạ? Chú kiếm lời từ chỗ cháu, cháu gọi cho chú gọi cho ai?".
      "Chú nào có tài gì mà lấy được tiền từ túi cháu? Thủ trưởng gần đây sức khoẻ tốt ?"
      "Ông cụ thân thể khoẻ mạnh lắm, giơ tay đánh cháu cũng mất chút sức lực nào!".
      Hai người chuyện cứ như đánh 'Thái Cực', ra quyền bên trái, bên phải, ai nóng lòng vào đề chính.
      "Cháu cứ vậy thôi, chứ ông nội cháu nào có ý muốn đánh cháu!"
      "Haiz, chú Bạch, nghe bên chú có nhân viên tên Tề Trạch Thành làm Tổng thanh tra kỹ thuật đúng ạ?"
      "Đúng là có người này, có chuyện gì cháu?"
      Giang Thánh Trác cười ha ha giả lả, "Dạ, cũng có gì, cháu chỉ tuỳ tiện hỏi vậy thôi, nếu hôm nào chúng ta gặp nhau rồi tiếp, chú thấy thế nào?"
      "Được, cứ như vậy nhé!"
      Giang Thánh Trác quay đầu nhìn lên cửa sổ phòng lầu, mới lái xe rời .
      Sang ngày hôm sau, Kiều Nhạc Hi được nghỉ nửa ngày, ngủ thẳng đến trưa mới rời giường, đến đầu giờ chiều mới vui vẻ làm.
      Vừa mới ngồi xuống, Quan Duyệt giống như tên trộm lén lút vào, "Ây da, nghe ngày hôm qua lúc tan ca, Tề tổng thanh tra với cậu trước cổng công ty lôi lôi kéo kéo, sau lại lên xe của Tổng giám đốc Hoa Đình, còn Tề tổng thanh tra tuổi trẻ tài cao của chúng ta mặt mày nặng trịch bị bỏ lại."
      Kiều Nhạc Hi đầu cũng ngẩng đầu lên , "Bọn họ biết quan hệ của tớ và Giang Thánh Trác chứ?"
      Quan Duyệt lắc đầu, " biết! Cậu biết lúc tớ nghe mọi người bàn tán chuyện của cậu ở phòng pha nước khiến tớ ngứa miệng muốn ra bí mật này biết chừng nào, là nghẹn muốn chết mà!".
      Kiều Nhạc Hi bất đắc dĩ liếc cái, "Cậu ít nghe ngóng chuyện linh tinh thôi, đừng có dạy hư con nuôi của tớ".
      Quan Duyệt đỡ eo tới lui, "Haiz, tóm lại hôm qua xảy ra chuyện gì?"
      "Còn nữa, Tề Trạch Thành tặng hoa cho tớ, tớ bị dị ứng nên sốt ruột muốn chạy nhanh về nhà uống thuốc, cậu ta còn lôi kéo tớ chịu buông, vừa đúng dịp gặp Giang Thánh Trác, chuyện chỉ có như vậy, nghĩ chuyện như vậy mà bọn họ cũng tha".
      xong ngẩng đầu nhìn bụng Quan Duyệt, "Đúng rồi, Tạ Hằng phải muốn để cậu về dưỡng thai sao? Sao vẫn còn làm?"
      Quan Duyệt vẻ mặt phiền chán, "Uh, còn mấy ngày nữa, mà cậu xem, tớ còn mấy tháng nữa mới sinh mà bị chồng bắt về nhà dưỡng thai, đúng là bệnh thần kinh!"
      KNH sâu kín trả lời, "Cậu ở trong phúc mà biết hưởng!".
      "Cậu bận làm , tớ trước".
      Kiều Nhạc Hi nhấc điện thoại nội bộ, gọi cho thư ký, "Trần Dương, sao mấy ngày nay đem bản vẽ cho chị?".
      Trần Dương bên kia ấp úng lúc lâu, được nửa chữ, Kiều Nhạc Hi trong lòng hiểu, : "Được rồi, vào ".
      Trần Dương khuôn mặt khổ sở vào, Kiều Nhạc Hi hỏi, "Bản vẽ đâu?".
      "Lẽ ra làm xong rồi, sau lại phát tổ số liệu đưa số liệu sai, em sửa lại".
      "Số liệu trước bị sai? Ai bên tổ số liệu làm?"
      Trần Dương lại cái bộ dạng ấp a ấp úng, Kiều Nhạc Hi phất tay, "Được rồi, chị biết là ai rồi, em ra ngoài ! Nhanh chóng sửa xong cho chị".
      Khi Trần Dương mở cửa phòng ra, Kiều Nhạc Hi qua khe cửa thấy hai đồng nghiệp nam ngồi chuyện say sưa với người nào đó, mặt chút thay đổi.
      Gần đây có nhiều người với về chuyện của Bạch Tân Tân, chủ yếu là chăm biếm.
      Bạch Tân Tân, là người mới, tôi thèm so đo với .
      Điện thoại di động lúc này vang lên.
      Kiều Nhạc Hi nổi nóng có cách hạ hoả, cầm điện thoại lên lớn tiếng rống, "!!!"
      Giang Thánh Trác bên kia sợ hết hồn, vừa mở miệng liền khiến người nghe nhớ đến khuôn mặt với nụ cười mê hồn bất cần đời của cậu, "Ơ kìa, ai chọc cậu thế này? Để trai đây giúp cậu đánh tên đó".
      Kiều Nhạc Hi vừa nghe sửng sốt chút, hôm qua may mắn nhờ cậu đưa về, trong lòng khỏi có chút áy náy, " có, công việc thôi, cậu có chuyện gì?"
      " có chuyện gì được tìm cậu sao? Gọi điện liên lạc tình cảm chút được sao?"
      Kiều Nhạc Hi cau mày, "Cậu lại uống rượu hả? Mới giữa trưa mà chìm trong hủ rượu rồi, cậu cũng quá hư hỏng rồi đó!"
      "Cậu nghe ra hả? Cậu phải chó đó chứ?" Giang Thánh Trác lại thở dài, "Tớ có cái hạng mục lớn của Chính phủ, chiêu đãi tiệc tùng dụng kế 'mật ngọt chết ruồi' vây đánh họ!"
      "Cậu mới là chó! Có chuyện gì muốn , tớ vội!"
      Giang Thánh Trác nở nụ cười chút, thanh trầm ấm vang lộ ra ý cười, " ra có việc gì, bất quá thấy cậu lớn tiếng như vậy chắc là có chuyện gì rồi."
      Kiều Nhạc Hi lại ngây ngẩn cả người, bỗng nhiên biết phải làm sao, "À.... Chuyện kia, cám ơn cậu! Chuyện đó của cậu có thể tìm ba cậu xem sao?"
      Giang thánh trác xì cười tiếng, "Cậu bị sốt đến ngốc rồi à? Cậu đây là giúp mình hay hại mình vậy?"
      Kiều Nhạc Hi lúc này mới kịp phản ứng, Giang Dung Tu có bao giờ giúp đỡ cậu đâu chứ!
      Hai người nhảm vài câu rồi mới cúp điện thoại.
      Đến giờ tan làm, Kiều Nhạc Hi nhận được điện thoại của Tề Trạch Thành, cậu ta muốn mời cơm tối, Kiều Nhạc Hi vui vẻ nhận lời.
      Địa điểm hẹn là đại sảnh lớn của nhà hàng Tây ở gần công ty, được xem như khung cảnh khá lý tưởng để ăn tối, bất quá đối diện với vẻ mặt muốn lại thôi của người đối diện khiến người khác chẳng thể nuốt trôi.
      Từ trước đến nay, mỗi khi ăn uống Kiều Nhạc Hi rất tập trung tinh thần, dù chuyện có lớn thế nào cũng phải chờ ăn xong rồi mới . Sau khi ăn xong, uống chút nước trái cây, lau miệng, mới tao nhã mở miệng, "Có thể bắt đầu rồi".
      "Em cùng với Tổng giám Đốc Giang của Hoa Đình......"
      Với kẻ nhàm chán muốn lãng phí thời gian này, Kiều Nhạc Hi dứt khoát trả lời ngắn gọn, "Chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường, phải loại quan hệ như cậu nghĩ đâu".
      Tề Trạch Thành lập tức cười tiếp lời, "Vậy là tốt rồi vậy là tốt rồi."
      Kiều Nhạc Hi nhìn khuôn mặt cười của cậu ta chướng mắt, càng nhìn càng phiền lòng, "Chỉ có chuyện này thôi?"
      "Thực xin lỗi, chúng ta về sau vẫn là đồng nghiệp bình thường." Tề Trạch Thành ấp úng nửa ngày, cuối cùng vẫn là ra.
      Kiều Nhạc Hi gần như bị hôn mê, chúng ta khi nào phải là quan hệ đồng nghiệp bình thường?
      Đối diện với vẻ mặt khó xử của cậu ta, mặc dù đối với cậu Kiều Nhạc Hi chút hứng thú nhưng mà từ người thích mình bỗng nhiên thay đổi đột ngột như vậy khiến có chút tò mò.
      "Thời gian trước, nhân viên thực tập mới - Bạch Tân Tân vào công ty, nghe là cháu của Tổng giám đốc Bạch."
      Kiều Nhạc Hi khóe mắt nâng cao, "Sau đó sao?"
      "Bố của Tổng giám đốc Bạch trước kia là người làm việc trong bộ phận của Chính phủ, là cấp dưới của bên nhà họ Nhạc, em chắc là biết rồi?"
      Kiều Nhạc Hi gật đầu, sau đó kiềm chế được cười rộ lên.
      Nhìn thấy nụ cười mặt , Tề Trạch Thành sởn cả gai ốc.
      Kiều Nhạc Hi càng nghĩ càng buồn cười, càng cười càng lớn tiếng, nghĩ tới bản thân có ngày gặp phải trường hợp này.
      Ra khỏi nhà hàng, Kiều Nhạc Hi cấp tốc gọi điện cho Giang Thánh Trác, "Giang Thánh Trác, cậu mời tớ bữa , tớ bị người ta đá rồi!".

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 11
      Bán thận bán thân
      Trong khi Giang Thánh Trác còn chưa lên tiếng bên cạnh có tiếng nũng nịu của gọi ' Giang', tiếng nhạc trộn lẫn thanh ồn ào xung quanh, cùng với cuối kéo lên cao dịu dàng mê người.
      Kiều Nhạc Hi lại rùng mình cái, thân nổi da gà, trong nháy mắt hiểu bản thân gọi điện đúng lúc, lập tức nhanh, "Tớ sao, Cậu cứ làm việc của cậu !"
      Đồng thời Giang Thánh Trác cũng lên tiếng, "Cậu đừng cúp máy......"
      Nhưng Kiều Nhạc Hi nhanh tay cúp máy trước.
      Khoảng mấy giây sau, Giang Thánh Trác gọi lại, "Có chuyện gì vậy, với cậu là đừng treo máy, vậy mà nhanh tay tắt máy!"
      Kiều Nhạc Hi cười hì hì, "Đây phải là sợ quấy rầy cậu ca múa mừng cảnh thái bình sao?"
      "Được rồi, trễ thế này mà còn chưa ăn tối, vậy tìm chỗ nào ăn trước".
      "Tớ ăn tối rồi, cậu cứ tùy tiện tìm chỗ nào ngồi cũng được".
      Giang Thánh Trác cúp điện thoại quay lại phòng lấy chìa khóa, vào ghế ngồi, vài người trêu chọc, "Chuyện gì vậy cậu Giang, là người đẹp gọi phải , chỉ có cuộc gọi mà kéo được cậu rồi?"
      Giang Thánh Trác chút lo lắng, thong thả mặc áo khoác, cười mắng lại, "Nào có người đẹp nào, là bà tớ chứ ai, tớ phải phục vụ đây! Ngày hôm nay tớ trước, cứ tính hết cho tớ, mọi người cứ thoải mái ăn chơi!"
      Giang Thánh Trác rời khỏi phòng, mới có người nhớ đến lời vừa rồi thắc mắc, "Theo tớ nhớ ông nội của cậu ta làm gì có người em nào, lại còn có em , vậy tức là cậu ta có bà?"
      người khác cho đấm, "Cậu khờ hay đúng là ngốc vậy hả! Điện thoại của con , chỉ bằng cuộc gọi mà kéo được cậu , còn cái rạng rỡ như hoa thế kia của cậu ta, ngoại trừ con cưng nhà họ Kiều còn ai vào đây nữa!".
      "À......"
      "......"
      Kiều Nhạc Hi đợi cậu đường, mấy phút đồng hồ sau thấy Giang Thánh Trác đứng bên kia đường vẫy tay gọi , ai đó vừa lên xe còn giả mù sa mưa hỏi, " quấy rầy chuyện tốt của cậu chứ?".
      Giang thánh trác nhìn cái, khuôn mặt nghiêng bị ánh sáng lúc sáng lúc tối che , đôi mắt đen láy, con ngươi giờ phút này có chút ý tứ ý cười, ngoài miệng khách khí hỏi, "Quấy rầy, vậy cậu có bù đắp cho tớ ?".
      Bù đắp? Bù đắp? Kiều Nhạc Hi trong đầu suy nghĩ nửa ngày, mặc kệ lời của cậu, cái tên Giang Thánh Trác này dù mình có nữa chắc chắn bị chiếm tiện nghi cho xem, cách đơn giản nhất là cứ phớt lờ cậu ta.
      Bọn họ đến quán trà đạo gần đó. Vừa đẩy cửa bước vào, liền có người chào đón, từ cánh cửa bên ngoài thấy điểm thu hút đặc biệt gì, nhưng khi tiến vào mới biết được như thế nào gọi là động tiên.
      Trang trí nội thất có phong cách cổ điển, vừa bước vào có thể thấy được chiếc cầu , bên dưới có dòng suối chảy qua, Kiều Nhạc Hi thêm mấy bước có thể nhìn thấy đáy nước trong suốt, có mấy chú cá đuôi đủ màu vẫy nước tung tăng, miệng tung bọt khí.
      Người nọ đứng ở bên hơi hơi xoay người, lễ phép hỏi, " Giang, vẫn là quy củ cũ sao ạ?"
      Giang Thánh Trác trả lời, cũng thúc giục, chính là thong thả đứng ở bên cạnh chờ kiều nhạc hi đánh giá mọi thứ xung quanh.
      Kiều Nhạc Hi đáng lý ra hứng thú dạt dào nhìn đông lại nhìn tây, đột nhiên dừng lại, bắt đầu quan sát cậu từ xuống dưới, Giang Thánh Trác bị nhìn đến mức khó hiểu, "Sao vậy? Có phải đột nhiên cậu phát mình là đại gia đẹp trai hay ?"
      "Xí!" Kiều Nhạc Hi lườm cậu cái sắc, "Giang Thánh Trác, tớ sống gần đây cũng hơn hai mươi năm, tại sao tớ phát chỗ tốt này? Còn nữa, sao cậu xuất chỗ này được phục vụ như VIP vậy, ngờ người bình thường ăn chơi đàn đúm như cậu mà cũng biết hưởng thụ quá đó!".
      Giang Thánh Trác cũng tức giận, hỏi: "Chọn phòng riêng hay thế nào?".
      Kiều Nhạc Hi thèm để ý tới cậu, cười khach khách hỏi quản lý bên cạnh, " ngờ cậu Giang tới đây ít nha, quy cũ cũ là cái gì, phiền giải thích chút".
      ra đây là lần đầu tiên quản lý thấy Giang Thánh Trác mang theo cùng, hơn nữa này chuyện với cậu cũng khách sáo, lại tùy tiện, nên quan hệ của , ấp úng mở miệng, "À................".
      Nụ cười mặt Kiều Nhạc Hi càng tươi hơn, "Có phải đến phòng riêng, gọi vài món cùng chai rượu đắc tiền, lại kèm theo vài xinh đẹp, người ngồi đánh đàn phía trước, còn lại ngồi xung quanh cậu ta rót rượu phục vụ, trái phải ôm ấp?".
      Giang Thánh Trác xì cười tiếng, "Cậu nghĩ đây là chỗ nào? Mấy cái quán lụp xụp trong hẻm tối à? Càng càng lạc đề, khi lại chà đạp nơi lý tưởng thế này."
      Kiều Nhạc Hi nhấc chân bước tới gian phòng ngoài tới, "Vậy thôi, hai chúng ta phải cái quan hệ cẩu thả kia, cứ ngồi ở đại sảnh là được rồi".
      Ngồi xuống, uống trà, Kiều Nhạc Hi mở miệng, Giang Thánh Trác cũng hỏi, tùy ý ngồi xuống, rung đùi đắc ý theo nhìn lên mặc sườn xám ngồi đánh đàn sân khấu, môi nở ra nụ cười .
      Kiều Nhạc Hi đưa mắt nhìn cậu, hai chân gác chéo, tay tùy ý gõ gõ đùi, đôi mắt khẽ híp lại, môi mỏng khẽ mím, vẻ mặt thỏa mãn, nhìn thế nào cũng giống như mấy loại con trai ăn chơi trác táng, như cách mua vui của người cổ đại.
      "Tớ biết là cậu còn có khả năng này đó nha, nếu ngày nào đó công ty cậu bị phá sản, cậu có thể xin tới đây hát rong, chắn chắn có thể tự nuôi sống mình".
      Hai người chuyện lúc nào cũng đấu khẩu ngừng, Giang Thánh Trác bỗng nhiên quay đầu cười dịu dàng với , "Tớ chỉ bán thận bán thân".
      Kiều Nhạc Hi xì tiếng, phun hết ngụm trà trong miệng ra, ho khan lúc lâu, cười ha ha, "Bán thận? bán thân? Ha ha Giang Thánh Trác, cậu nghĩ sao mà vậy? Hơn nữa, cậu cả ngày ăn chơi đàng điếm hoang dâm vô độ, chỉ sợ ngay cậu cũng đủ để xài, còn định đem bán?".
      Giang Thánh Trác tà tà liếc , nhàn nhạt mở miệng, "Cậu muốn thử chút hay ?".
      Kiều Nhạc Hi lập tức im lặng, đây là lần thứ hai trong tối bị ép thành trong cái đề tài này.
      Tuy rằng cùng Giang Thánh Trác đôi khi cũng đề cập tới chủ đề thô tục này, nhưng lần nào cũng là người kết thúc trong thất bại, sau khi tổng kết nguyên nhân bại trận, ngoài dự đoán phải thừa nhận điều, Giang Thánh Trác mặt dày hơn .
      lúc sau Giang Thánh Trác mới mở miệng hỏi, "Vừa gọi cậu có chuyện gì?".
      Kiều Nhạc Hi lập tức phun trào như núi lửa, nghiêng người lên phía trước, "Cậu còn nhớ tên Tề Trạch Thành ?"
      Nhìn thấy Giang Thánh Trác bưng chén trà lên môi thổi lá trà trong chén gật đầu, mới tiếp tục , đem tất cả chuyện buổi tối lại lần.
      xong, uống hớp trà, vẫn thấy đặc biệt buồn cười, "Ý của cậu ta đặc biệt ràng thế mà, Bạch Tân Tân là cháu Tổng giám đốc Bạch, mà ông ta lại là cấp dưới của Nhạc Chuẩn, cậu biết Nhạc Chuẩn là ai đúng ? Tớ nhớ trước đây thường thấy TV".
      Nhìn đến khuôn mặt sinh động như , Giang Thánh Trác buồn cười, nâng mắt nhìn , "Cậu ta biết Nhạc Chuẩn là ông ngoại cậu sao?"
      Kiều Nhạc Hi gật đầu, xong lấy ảnh chụp trong điện thoại đưa ra soi tới soi lui, hỏi, "Chẳng lẽ nhìn tớ cùng ông giống nhau chút nào sao?"
      Giang Thánh Trác cướp điện thoại tay ném lên bàn, "Đừng có khoa chân múa tay, vậy cậu ta nên biết ông Kiều, mà cậu cũng là người họ Kiều, nghĩ tới điều này sao?".
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, vẻ mặt khinh thường, "Đều là đám nhân viên kỹ thuật, bọn họ quan tâm đến mấy vấn đề này đâu! giống như cậu bản tánh gian xảo cùng mình!".
      Giang Thánh Trác cau mày nhìn , "Sao bất kể lúc nào, bất kỳ chuyện gì cậu cũng lôi tớ ra chế nhạo thế hả?".
      Hai mắt Kiều Nhạc Hi vụt sáng, "Tớ hề chế nhạo cậu, tớ khen ngợi cậu, đấy! Tớ chỉ muốn nhấn mạnh bọn họ là đám đầu gỗ mục!".
      Giang Thánh Trác câu tổng kết, "Tớ hôm nay mới biết được cái gì gọi là đánh mất dưa hấu nhặt được hạt vừng".
      Kiều Nhạc Hi càng nghĩ càng cảm thấy buồn cười, Giang Thánh Trác tựa lưng vào ghế ngồi nhìn .
      Dưới ánh đèn, cầm chén trà tay, dường như vẫn còn suy nghĩ chuyện vừa rồi, khóe môi cong lên, khuôn mặt dịu dàng rối tinh rối rù, đôi mắt sáng lắp lánh, lúc này chớp mở, đôi mắt đầy trí tuệ phát ra mọi nơi.
      Kiều Nhạc Hi cúi đầu chính mình cười tự giễu trong chốc lát, tiếng động, bất chợt ngẩng đầu lên, Giang Thánh Trác kịp trốn tránh, buột miệng hỏi, "Bạch Tân Tân là ai?".
      Kiều Nhạc Hi chỉ biết tên háo sắc này chưa bao giờ bỏ qua bất kỳ đẹp nào, trả lời cách kín đáo, "Phải biết rằng đó là loại cực phẩm đặc biệt!".
      "Vậy à, nhất định đó là rất xinh đẹp."
      "Sao lại vậy?"
      "Bình thường khi phụ nữ khi đánh giá nhau, tất cả đều ngược lại".
      "Hứ! Lời lẽ hoang đường!".
      Trong gian phòng cổ kính, trai ngồi đối diện dưới ánh đèn, cậu câu tôi câu, thỉnh thoảng nhìn nhau mĩm cười, ánh sáng bên ngoài cửa sổ cũng len lén tiến vào, nhìn khung cảnh ấm cúng bên trong hài hòa biết bao.
      Vài ngày sau, Kiều Nhạc Hi bận việc ngập đầu, ở công ty mỗi lần thấy Tề Trạch Thánh cũng gật đầu chào hỏi, mà Tề Trạch Thành cũng còn tỏ ra bất kỳ tình ý như trước, có lẽ là sợ người khác bàn tán, còn đối với Bạch Tân Tân cũng có bất kỳ hành động đặc biệt gì.
      Quan duyệt dần dần nhìn ra manh mối, giữa trưa lúc ăn cơm lôi kéo Kiều Nhạc Hi riêng ngồi ở góc sáng sủa.
      Kiều Nhạc Hi cúi đầu hùng hổ ăn, Quan Duyệt tầm mắt dừng ở bàn chính bên trong, đôi trai ngồi ăn cùng nhau vui vẻ cười hồi lâu, quay mặt lại hỏi Kiều Nhạc Hi, "Lần này cho liều thuốc mạnh?"
      Kiều Nhạc Hi cũng theo tầm mắt nhìn qua, Tề Trạch Thành gắp gau cho Bạch Tân Tân, cười chiều với người đối diện.
      thở dài than thở, " cách chính xác, lần này tớ bị đá!".
      Ánh sáng trong mắt Quan duyệt chợt lóe, mấy tố chất 'bà tám' trong người bắt đầu rục rịch, "Vì sao?"
      Kiều Nhạc Hi trông như rất buồn rầu, cau mày, "Cậu ta , Bạch Tân Tân là cháu của Tổng giám đốc Bạch, cậu ta muốn đường tắt."
      Quan duyệt nhịn được cười ha hả, "Đáng đời cậu chưa, ai biểu cái thân phận kém quá làm chi!".
      Kiều Nhạc Hi vẻ mặt bất đắc dĩ, "Chẳng lẽ tớ muốn trở thành người bình thường cũng được sao?"
      Cuộc sống đúng là vỡ diễn vô cùng phấn khích mà!
      "Cậu định bỏ qua dễ dàng cho cậu ta như vậy? Đây giống tính cách của cậu!".
      Kiều Nhạc Hi nhún nhún vai, " sao cả, đối với cậu ta mình chưa bao giờ hứng thú, đem món đồ chơi mình thích cho người khác cũng được xem đức tính tốt."
      "Cậu đó, mở miệng cũng phải độc ác bình thường! Tối nay ăn tối cùng ?"
      " được, tớ thoải mái trong người, nhà tớ chắc cũng nhớ nhung tớ lắm đây, hôm nay tớ muốn về nhà sớm ngủ giấc, buồn ngủ chết được!"
      Quan duyệt nhìn vẻ mặt mệt mỏi của , do dự nửa ngày mới gọi , "Nhạc Hi."
      Kiều Nhạc Hi tùy tiện lên tiếng.
      Quan duyệt suy nghĩ cân nhắc trước sau rồi mới mở miệng hỏi , "Cậu có nghĩ tới việc lập gia đình ?"
      Kiều Nhạc Hi ngây ngẩn cả người, biết suy nghĩ gì, Quan Duyệt nhìn gương mặt hoảng hốt, đồng thời thấy được đơn cùng đành lòng của .
      Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên cười ngắc ngoẻo trả lời, "Tưởng chuyện gì, tớ cũng nổ lực mà, gần nhất tớ phát Giang Thánh Trác có người bạn làm bác sĩ, trẻ tuổi rất đẹp nhá! Năm nay, mấy chàng đẹp trai hoặc là thể nhờ cậy lâu dài, hoặc là mấy kẻ tự kỷ cuồng, hoặc là dạng độc mồm ác miệng, người vừa có vẻ ngoài khá vừa dịu dàng, chu đáo ra nhiều lắm, đúng rồi, tên của ta cùng con người của cậu đặc biệt xứng...........".
      Quan Duyệt nhìn Kiều Nhạc Hi líu ríu chuyện ngừng, thở dài trong lòng.
      Mấy ngày sau, Tề Trạch Thành nhận được lệnh điều động dời công tác, đến chi nhánh của công ty ở thành phố Nam Phương. Mặc dù là lệnh điều động, mọi người mặt ai cũng cười vui vẻ đưa tiễn cậu ta, nhưng là trong lòng đều hiểu đây là loại ám chỉ của việc bị giáng chức gián tiếp, ai cũng thầm suy đoán biết cậu ta đắc tội nhân vật cao cấp nào.
      Nghe , Bạch Tân Tân vì chuyện này mà chạy đến văn phòng của Tổng giám đốc Bạch tranh cãi ầm ĩ, nhưng kết quả cũng thay đổi.
      Quan Duyệt lý ra hỏi Kiều Nhạc Hi có phải hay có hành động gì , Kiều Nhạc Hi cũng hiểu chuyện gì, nhưng ra Bạch Tân Tân mỗi lần nhìn thấy luôn đường vòng, còn nhiệt tình như lúc ban đầu nữa.
      Nhân điều động vốn là việc , mấy ngày nữa đại gia nào đó xuất trong vai trò mới, Kiều Nhạc Hi cũng còn để ở trong lòng.
      Last edited: 19/9/14

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 12
      Bác sĩ Ôn dễ chọc

      Đến khu du lịch, cả đám bọn họ thu dọn hành lý xong liền tụ họp lại chơi mạt chược, cả gian phòng nhốn nháo, tranh cãi ồn ào, Kiều Nhạc Hi biết đám người này đến đây để du lịch hay là tới để chơi mạt chược nữa.
      đứng quan sát phía sau Giang Thánh Trác, mỗi lần Giang Thánh Trác muốn đánh bài nào đều ngăn cản, ", đừng đánh con này! Ra cái đó, cái đó!".
      ra rất thích chơi mạt chược, nhưng bài đánh ra quá 'thúi' nên ai muốn chơi với .
      Thông qua chỉ dẫn của ai đó, chỉ trong chốc lát Giang Thánh Trác hoàn toàn bị thua thảm hại, ba người còn lại cười to ngừng, "Nhạc Hi, cậu gấp gáp đưa tiền cho bọn này vậy sao?".
      Hết lần này đến lần khác đều như vậy, nhưng Giang Thánh Trác nóng nảy cũng giận dữ, từ đầu đến cuối mặt luôn mang nụ cười môi, giống như thứ cậu thua chỉ là giấy trắng. Trong miệng còn ngậm điếu thuốc, cậu nghiêng đầu hỏi , "Đúng rồi Nhạc Tư, tiếp theo tớ đánh con gì đây?"
      Kiều Nhạc Hi biết bọn họ chơi tiền cược khá lớn nên dám quấy rối nữa, "Cậu cứ tùy tiện đánh , trong nhà oi bức quá, tớ ra ngoài dạo chút".
      Vừa vừa cật lực nháy mắt với Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác cũng hiểu chuyện, nhìn về phía người luôn yên lặng xem cuộc chiến từ đầu đến giờ - Ôn Thiều Khanh - cười hì hì , "Thiều Khanh, cậu với ấy !".
      Dĩ nhiên Ôn Thiều Khanh cự tuyệt.
      Hai người vừa dạo vừa chuyện phiếm trong khu du lịch, Ôn Thiếu Khanh rất có phong độ, là người phá vỡ im lặng giữa hai người.
      " Kiều cùng Thánh Trác quen rất thân với nhau?"
      Kiều Nhạc Hi chân giẫm lên mép đất trả lời, "Chúng tôi quen biết nhau hơn hai mươi năm, từ đến lớn, thậm chí người cậu ta có bao nhiêu cọng lông tôi cũng biết ".
      Ôn Thiều Khanh cười cười, bất quá trong mắt Kiều Nhạc Hi nụ cười kia có chút biến chất, vội vàng giải thích, " phải như cậu nghĩ, tôi đối với cậu ta như trai thôi!".
      Ôn Thiều Khanh vừa cười vừa , " Kiều cần khẩn trương, tôi có nghĩ bậy".
      " cần khách sáo như vậy, cứ gọi tôi Nhạc Hi, tôi gọi cậu Thiều Khanh".
      Ôn Thiều Khanh gật đầu.
      "Tôi nghe Giang Thánh Trác , cậu cùng cậu ta quen nhau khi du học?"
      Ôn Thiều Khanh nhìn về nơi xa nào đó, vẻ mặt ôn hoà , "Tôi cứu cậu ta mạng".
      Kiều Nhạc Hi đột nhiên dừng hẳn lại, nhìn chằm chằm Ôn Thiều Khanh, "Cậu vừa cái gì?"
      Nhìn thấy phản ứng của Kiều Nhạc Hi, Ôn Thiều Khanh cũng ngạc nhiên, đề nghị: "Chúng ta qua bên kia ngồi chứ?"
      Kiều Nhạc Hi theo cậu vào quán cà phê gần đó, Ôn Thiều Khanh mới từ từ mở miệng, "Mùa đông năm đó, chúng tôi cùng trượt tuyết, trời sắp tối mà cậu ta bị té gãy chân, là tôi lôi cậu ta về".
      Qua mấy lời kể đơn giản nhưng Kiều Nhạc Hi hiểu được, tình huống lúc đó nhất định rất nguy hiểm với cậu.
      Kiều Nhạc Hi chợt nghĩ thông suốt, "Chẳng trách được."
      "Chẳng trách được gì?"
      "Tôi cảm thấy cậu ta đối với cậu vượt quá giới hạn tôn trọng bạn bè bình thường, ra là như vậy."
      Ôn Thiều Khanh khuôn mặt dịu dàng, mặc dù cười hay cười đều mang đến cảm giác dịu dàng vô hại cho người đối diện, Kiều Nhạc Hi cũng dần dần buông lỏng cảnh giác.
      Cậu quan sát trước mắt, đường nét mặt tinh xảo, có thể thấy được là người dịu dàng khéo léo, ngay từ lần đầu gặp mặt, cũng chút nào che dấu cảm tình đối với cậu. Nhưng càng biểu ràng bao nhiêu Ôn Thiều Khanh càng thấy giả bấy nhiêu, cậu cũng hiểu tình cảm của phải dành cho cậu.
      cái nhăn mày hay nụ cười, đều lên vẻ trí tuệ hơn người, nhìn khuôn mặt muôn vàn biểu này khiến cậu nhớ đến người khác. Mặc dù cùng giới tính, nhưng nếu cẩn thận quan sát, bọn họ rất giống, khi cười ánh mắt nhếch lên, nét quyến rũ tự nhiên tỏa ra, cùng hơi thở của nghiệt giống nhau, thậm chí số cử động cũng giống đến kỳ lạ.
      Trong lòng cậu, người kia chói mắt như vậy, nhưng có nét quyến rũ khác.
      Thu hồi lại suy nghĩ của mình, Ôn Thiều Khanh mới mở miệng , " Kiều nghĩ sao về tướng vợ chồng?"
      Kiều Nhạc Hi dường như còn suy nghĩ lời của cậu, thuận miệng trả lời, "Cậu , nam nữ sống chung trong khoảng thời gian dài, tướng mạo cùng với thói quen giống nhau?".
      Ôn Thiều Khanh gật đầu.
      "Chắc là có".
      " Kiều phát cùng Giang Thánh Trác rất có tướng vợ chồng sao?"
      Giọng dịu dàng chậm rãi, nụ cười môi cũng chưa từng tắt, giống như vẻ mặt ngày trước ở bệnh viện, nhưng Kiều Nhạc Hi hết lần này đến lần khác cảm thấy người đàn ông trước mắt này phải là người bình thường, dễ dàng trêu chọc. Tuy rằng cậu luôn cười dịu dàng, nhưng ánh mắt khôn khéo cùng nhạy bén kia như muốn nhìn xuyên thấu suy nghĩ của .
      "Ủa, tại sao chúng ta vẫn chuyện của Giang Thánh Trác?".
      " Kiều phải vì muốn biết chuyện xưa của Giang Thánh Trác mới cố tình tiếp cận tôi sao?"
      Cậu còn nhớ lúc mới quen Giang Thánh Trác, cậu và những người khác cứ cho rằng cậu ta là dạng con nhà giàu, hào hoa phóng khoáng, chỉ dựa vào quan hệ gia đình mới có thể vào trường này. Tuy nhiên, lần cậu thức suốt đêm ở thư viện để thực luận văn, 4g rạng sáng hôm đó, lúc cậu chuẩn bị mới phát Giang Thánh Trác ngồi trong góc, yên tĩnh và kiên cường, khuôn mặt trầm lặng, ánh mắt tràn đầy tự tin, phút đó cậu xác định, người đàn ông trước mắt đây có là Giang Thánh Trác kia hay ?
      Kiều Nhạc Hi đột nhiên có dự cảm xấu, cao giọng cảnh giác hỏi, "Cậu có ý gì?"
      Ôn Thiều Khanh chậm rãi nâng chén cà phê nhấm nháp, rành mạch, " có ý gì cả, Kiều cùng với Giang Thánh Trác rất xứng đôi".
      những ý định của mình bị nhìn thấu mà còn vị vạch trần, Kiều Nhạc Hi nhanh chân chạy trối chết.
      Từ bên hông của quán, nơi cuối hành lang có dáng người cao thon thả, yên lặng đứng đó. Hình ảnh cậu như trốn trong bóng đêm, chỉ biết cậu yên lặng chờ đợi, đến gần mới thấy khuôn mặt tươi cười của cậu.
      Đó là khuôn mặt cười hả hê gian xảo khi có người bị mắc mưu.
      "Giờ biết được Bác sĩ Ôn lợi hại ?"
      Kiều Nhạc Hi cam lòng liếc mắt nhưng thể thừa nhận.
      Giang Thánh Trác bước lên hai bước, " trước với cậu đừng có chọc cậu ta!".
      Kiều Nhạc Hi thẹn quá hoá giận, "Cậu với tớ biết khi nào hả?".
      "À, phải ?", cậu vẻ mặt vô tội hỏi lại, bộ dáng lại thể " trước với cậu đừng có chọc cậu ta!".
      Kiều Nhạc Hi hài lòng chút nào với thái độ của cậu, khinh thường liếc mắt lách người bước qua.
      Ngay khi ngang qua, Giang Thánh Trác kéo lấy tay , " dạo bờ biển chút ?"
      Kiều Nhạc Hi suy nghĩ, trở về cũng buồn chán làm gì liền đồng ý.
      Mới đầu tháng mười, nhiệt độ vẫn còn cao, gió biển đêm cũng cảm thấy lạnh.
      Hai người dọc bờ biển, thấy mệt liền ngồi xuống nghe tiếng sóng biển.
      Giang Thánh Trác đột nhiên cười lên, giọng nhàng ấm áp cộng với tiếng sóng biển đặc biệt dễ nghe.
      "Cậu còn nhớ , khi còn bé cậu thiếu chút nữa bị chết đuối ở chỗ này, còn mắc công tớ cứu cậu".
      Kiều Nhạc Hi dĩ nhiên với hồi ức này khắc sâu trong trí nhớ, cực kỳ tức giận , "Cậu còn dám , còn phải cậu đẩy tớ xuống nước sao?".
      "Ông , uống nhiều nước học bơi tốt hơn, ai biết cái đầu nhà cậu chịu uống mới bị chìm!".
      "Tớ đây thèm uống! Bẩn chết được!"
      Khi đó mỗi năm được nghỉ hè, ông Giang mang Giang Thánh Trác cùng Kiều Nhạc Hi tới khu Bắc Đái nghỉ mát, ở nơi đây dọc bờ đê bọn họ cùng nhau tạo nên biết bao tiếng cười ồn ào, những thanh vui vẻ tựa như vẫn còn bên tai.
      Nhớ tới những lời Ôn Thiều Khanh vừa , Kiều Nhạc Hi cảm thán , "Giang Thánh Trác, ra chúng ta quen biết nhiều năm như vậy.........".
      Mỗi lần Kiều Nhạc Hi bình tĩnh hòa nhã gọi tên cậu, Giang Thánh Trác cũng an tĩnh lại, "Đúng vậy, cũng nhiều năm rồi......."
      Trong cuộc đời mỗi người, chỉ có duy nhất thời tuổi trẻ, mà khoản thời gian đó có thể gặp bao nhiêu khó khăn gian khổ, nhiều ngày nhiều đêm xảy ra biết bao nhiêu chuyện, tuy nhiên chỉ với câu cảm thán " nhiều năm" là có thể hình dung được tất cả hay sao?
      Bọn họ cùng nhau trãi qua hết xuân rồi lại đông, cùng trưởng thành bên nhau, cùng xem hoa nở hoa tàn, cùng nhau diễn kịch lừa gạt cha mẹ, ông bà.......
      Tất cả những năm tháng sát cánh tương trợ lẫn nhau, loại tình cảm này gọi là gì?
      Nhưng mà......... Mạnh Lai sắp trở về.
      Bất quá, vậy mà, nhưng là, cuộc sống luôn đầy rẫy những từ này.
      Kiều Nhạc Hi cảm thấy lạc lỏng vô lực, quay đầu khẽ mĩm cười, "Lạnh quá, chúng ta trở về thôi!".
      Giang Thánh Trác quay đầu nhìn , tựa như muốn gì đó, nhưng nhìn thấy vẻ mặt quan tâm của , cuối cùng cũng nuốt trở lại.
      Câu "Đối với cậu ta chỉ như trai" mà cậu nghe được, gấp gáp muốn vạch quan hệ của hai người như vây, cậu còn có thể gì đây?
      đường trở về, Kiều Nhạc Hi làm bộ lơ đãng hỏi, "Nghe lúc du học cậu bị té gãy chân phải ? sao chứ?"
      Những năm tháng có tớ bên cạnh.
      Giang Thánh Trác tay cởi áo khoác phủ lên người , dừng lại chút, "Cũng nhiều năm rồi, sao cả".
      Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên có chút tức giận với tính tình tùy hứng lúc trẻ của mình, biết mấy năm kia bỏ lỡ biết bao nhiêu chuyện.
      Nhưng mà cũng hối hận, nếu như cho thêm cơ hội lựa chọn, cũng làm như vậy.
      Nhưng là, nàng nhưng cũng hối hận, nếu như cho thêm nàng lần cơ hội, nàng còn là làm như vậy.
      Chuyến tới Bắc Đái lần này làm cho Kiều Nhạc Hi nhận thức bác sĩ dịu dàng như ngọc Ôn THiều Khanh là loại người bụng dạ thâm sâu cỡ nào. Lúc trở về, Giang Thánh Trác đề nghị cùng Ôn Thiều Khanh chung xe về, bị thẳng thắn từ chối.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 13
      Bạc hà rất cay

      đường trở về, Kiều Nhạc Hi dựa vào chỗ ngồi phía sau ngủ gà ngủ gật, đầu ngừng đụng vào cửa kính, Giang Thánh Trác nâng tay kéo đầu tựa lên vai mình, với hai người ngồi ghế trước, "Cho tiếng nhạc lại".
      Ngồi phía trước là hai người bạn tốt của Giang Thánh Trác, bọn họ cùng Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi quen biết từ và cùng nhau lớn lên tình cảm như em, nhìn thấy chuyện vừa rồi cũng nhiều.
      Xe chạy với tốc độ nhanh đường, cả gian yên lặng, bỗng tiếng chuông điện thoại vang lên, Kiều Nhạc Hi ngủ say sợ hết cả hồn, cả người nhảy dựng lên, tim như muốn nhảy cả ra ngoài.
      Giang Thánh Trác vỗ vỗ lưng trấn an , Kiều Nhạc Hi nhìn cậu chút mới lấy điện thoại ra, nhìn cũng nhìn liền trả lời máy. Nghe được thanh trong máy, trong nháy mắt đột nhiên ngẩng đầu nhìn Giang Thánh Trác, lâu sau mới trả lời chữ 'được', sau đó cúp điện thoại.
      Sau đó cúi đầu im lặng chơi điện thoại di động, cũng ngủ nữa.
      Giang Thánh Trác đá đá , " ngủ nữa hả? Điện thoại của ai đó? Sao nghe xong lại ủ rủ rồi?".
      Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu nhìn cậu cái rồi lại cúi đầu buồn buồn trả lời, "Mạnh Lai trưa ngày kia về, để tớ rước cậu ấy, tớ nhận lời rồi".
      "Ừ"
      Sau đó hai người mang ý nghĩ xấu vẫn giữ im lặng.
      Trước khi , Kiều Nhạc Hi đỡ cửa xe khom lưng thử thăm dò, "Ngày mốt cậu ?"
      Giang Thánh Trác nghiêng người nhìn , "Cậu muốn cho tớ ?"
      Kiều Nhạc Hi rũ mi xuống suy nghĩ hồi lâu, "Nếu cùng ?"
      Giang Thánh Trác gật đầu, "Được, vậy ngày mốt tớ tới đón cậu".
      Kiều Nhạc Hi biết thế nào, đột nhiên mặt chút thay đổi đứng lên 'phanh' tiếng đóng cửa xe, cũng quay đầu trực tiếp bước .
      Giang Thánh Trác hiểu ra sao, cũng biết câu kia của mình lại đắc tội .
      Kiều Nhạc Hi xuống xe, hai người vốn yên lặng phía trước, bắt đầu chuyện, "Ủa, Mạnh Lai là ai mà nghe quen tai quá vậy!"
      "Vậy mà cậu cũng quên! Là bạn chơi thân nhất với Giang Thánh Trác thời trung học, sau này cùng nhau du học". Vừa vừa quay đầu hỏi Giang Thánh Trác, "Đúng Giang?".
      Mỗi lần Giang Thánh Trác cùng bọn họ chuyện phiếm cũng giống như chăm ngòi tên lửa, càng càng hăng, cứ để bọn họ tùy tiện .
      "Tớ nhớ ta còn là Nhạc Hi là bạn tốt, đúng ? Khi đó chúng tớ đều , hai đóa hoa xinh đẹp nhất ban Khoa học tự nhiên chính là Mạnh Lai và Nhạc Hi, bất quá Nhạc Hi lúc chưa có Mạnh Lai xuất là người xinh đẹp nhất, từ khi Mạnh Lai xuất cười tiếng, là.........."
      Người nọ nghĩ rằng Giang Thánh Trác ở cùng Mạnh Lai thời gian dài bên nhau, tóm lại chỉ thiên vị mỗi Mạnh Lai, bắt đầu nịnh hót, ai ngờ Giang Thánh Trác vốn chẳng quan tâm, nghe xong dần dần cau mày lại, sắc mặt vui, ngay cả khóe miệng cũng rũ xuống.
      Người nọ liếc nhìn biến hóa của ai đó qua kính chiếu hậu, lập tức đổi giọng, "Coi tớ gì thế này, ta được coi là gì, làm sao có thể so sánh với em Kiều của chúng ta đây! , thấy cậu với em Kiều cãi nhau ầm ĩ nhiều năm nhưng tình cảm vẫn tốt như vậy, em chúng tớ là hâm mộ nha!"
      Sắc mặt Giang Thánh Trác lúc này mới trở lại bình thường, liếc cậu ta cái, "Được rồi, đừng nữa, suốt mệt à?".
      Cách ngày, thời điểm Giang Thánh Trác đến đón Kiều Nhạc Hi, sắc mặt được tốt, Giang Thánh Trác chỉ đoán là khó chịu vì mới ngủ dậy.
      lằng nhằng đứng cạnh xe cũng lên xe, "Tớ , tự cậu !".
      Giang Thánh Trác cũng vội vàng, chỉ rảnh rỗi đứng bên nhả ra hơi thuốc lá, "Cậu tớ làm gì?".
      Kiều Nhạc Hi kỳ quái hỏi, " ta phải là bạn cũ của cậu sao?".
      Giang Thánh Trác xuyên qua khói thuốc trừng , "Phải rồi Nhạc Tư này, cậu nghĩ gì vậy, đó là chuyện mấy năm trước rồi, sao cậu còn nhắc mãi thế!".
      Kiều Nhạc Hi tự nhận có chút được tự nhiên, bây giờ quả là lấy bụng mình so bụng người, cúi đầu thỏa hiệp, " thôi!".
      Giang Thánh Trác khuôn mặt cổ quái nhìn , "Cậu hôm nay sao vậy, đến kỳ sinh lý hả?"
      Kiều Nhạc Hi mở to mắt nhìn cậu, mặt nóng như lửa, "Cậu tới kỳ sinh lý có!".
      Giang Thánh Trác cười cười, "Còn phải, cậu cũng biết thời học, cậu làm tớ bị dơ biết bao nhiêu cái áo khoác.........."
      "Giang Bươm Bướm! Cậu câm miệng lại cho tớ!"
      "Tớ chỉ toàn thôi".
      "Dù là cũng cho !"
      "Ui, , cậu đá tớ xong chưa?"
      "......"
      Đến sân bay, Kiều Nhạc Hi xuất trước lối vào, trái ngược với vẻ an nhàn của người đứng bên cạnh, đột nhiên biết phải làm thế nào.
      biết mình còn nhận ra Mạnh Lai hay , gặp mặt rồi câu đầu tiên nên gì....
      Xung quanh nhiều người chuyện điện thoại hoặc ít ra cũng tỏ ra phấn khích, chỉ có mình với vẻ mặt đau khổ.
      Hết lần này đến lần khác Giang Thánh Trác còn hết nhìn đông lại nhìn tây, còn lẩm bẩm, " ra chưa? Cậu thấy chưa? Sao còn chưa ra?"
      Kiều Nhạc Hi ghét bỏ quay mặt sang bên, liền thấy người quen, đầu óc còn chưa phản ứng kịp nhưng miệng kêu lên.
      "Bạch Tân Tân?"
      Bạch Tân Tân quay sang thấy cũng có chút ngạc nhiên, "Kỹ sư Kiều, cũng tới đón người sao?"
      Giang Thánh Trác vẫn đứng bên cạnh, cười híp mắt nhìn, chờ hai người chào hỏi xong hết mới mở miệng, " giới thiệu cho tớ à?"
      Kiều Nhạc Hi bất đắc dĩ, trong lòng lại mắng 'cái đồ háo sắc', "Bạch Tân Tân, đồng nghiệp cùng công ty, Giang Thánh Trác, bạn của tôi".
      Nơi nào có Giang Thánh Trác chưa bao giờ lo lắng bị lúng túng, cậu ta mà há miệng lừa gạt biết bao nhiêu ngu ngốc.
      "Tên rất dễ nghe, tôi thường nghe Nhạc Hi nhắc tới ......."
      Lời khách sáo tục tằng được phát ra từ miệng cậu bao giờ khiến người nghe ghét bỏ, ngược lại rất phù hợp với khuôn mặt cười chào hỏi có khuôn phép, nghe thế nào cũng giống như đây là lời lòng.
      Cứ tưởng sân bay lớn như vậy, nhiều chuyến bay như vậy, nghĩ Kiều Nhạc Hi nghĩ tới, vừa nhìn thấy Mạnh Lai bước ra từ bên trong còn chưa có hành động gì Bạch Tân Tân nhiệt tình chào đón..
      .......... chỉ có thể cảm thán thế giới này quá !
      Mạnh Lai hầu như hề thay đổi, vẫn với dáng vẻ năm đó, dường như mấy năm trôi qua cũng để lại bất kỳ dấu vết năm tháng khuôn mặt , chỉ có quần áo đẹp hơn, áo đen quần trắng - phong cách tuyệt vời.
      Chân Kiều Nhạc Hi cứ như bị dính chặt đất, làm cách nào cũng nhấc nổi bước.
      Giang Thánh Trác nhìn thấy khác thường của , "Sao vậy?"
      Kiều Nhạc Hi suy nghĩ lát, lấy hết dũng khí, nếu tới đây thể lùi bước!
      đứng bên cạnh nhìn Mạnh Lai cùng Bạch Tân Tân ôm nhau hét chói tai, sau đó mới bước tới.
      Khuôn mặt Mạnh Lai sáng rỡ nụ cười, "Đây là Bạch Tân Tân, ấy là bạn học lớp dưới của mình, đây là........."
      KNH cũng thành trả lời , " cần giới thiệu, chúng tớ quen biết, là trùng hợp".
      Mạnh Lai ngược lại rất giật mình, "Quen biết?"
      "Chúng tớ là đồng nghiệp".
      Giang Thánh Trác bước lên giúp cầm lấy hành lý, nở nụ cười có chừng mực, giọng mát lạnh, "Mạnh Lai, hoan nghênh trở về nước".
      Mạnh Lai nhìn thấy Giang Thánh Trác khuôn mặt vui mừng , ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm Giang Thánh Trác.
      Kiều Nhạc Hi thờ ơ lạnh nhạt, nhìn bộ dạng si mê như trước kia của ta, thầm nghĩ nếu như vậy tại sao năm đó còn chia tay?
      Tình cảm càng sâu, sâu hơn cả tình cảm bạn bè, chân trời xa cách, tình cảm cuối cùng cũng phai nhạt. phải tình cảm dành cho nhau thay đổi, cũng phải hề muốn làm bạn bè của nhau nữa, chẳng qua là khoảng cách quá lớn, vui buồn thể cùng chia sẻ, thậm chí căn bản ngay cả hỏi thăm cũng gượng ép............
      Nhiều năm rồi bạn bè gặp nhau, giờ gặp lại cảm giác lúng túng cùng lạ lẫm dĩ nhiên thể tránh khỏi.
      Từ sân bay trở về, Giang Thánh Trác lái xe còn Kiều Nhạc Hi im lặng ngồi ở ghế phụ, hai người còn lại chuyện đùa giỡn hàng ghế sau, Giang Thánh Trác thỉnh thoảng cũng vài câu đệm, chỉ cảm thấy mình dư thừa.
      Giang Thánh Trác nhìn mấy lần, từ ngăn cất đồ lấy ra hộp bạc hà đường đưa cho , "Sao lại buồn ỉu xìu như vậy, còn chưa tỉnh ngủ hẳn?"
      Kiều Nhạc Hi nhận lấy, trút ra mấy viên đem toàn bộ ném vào trong miệng, mùi vị cay nồng kích thích thần kinh cùng tuyến nước mắt, chỉ trong chốc lát nước mắt giàn giụa, cảm giác mát mẻ từ cổ họng truyền đến đến đáy lòng.
      Giang Thánh Trác tập trung lái xe kịp ngăn lại, trơ mắt nhìn phát nhét nhanh vào miệng, khuôn mặt cau có hỏi, "Cay ?"
      Nước mắt nhịn mười mấy ngày qua của Kiều Nhạc Hi cuối cùng cũng danh chính ngôn thuận chảy xuống, mặc dù dần dần thích ứng với vị cay nồng, nước mắt càng chảy càng nhiều.
      Giang Thánh Trác nghĩ nhiều, tay đỡ tay lái, tay giơ ra trước miệng , ra lệnh "Mau nhả ra!"
      Kiều Nhạc Hi hất cằm lên ương ngạnh , "Tớ nhả!"
      xong dùng sức nhai mấy cái, xong xuôi đem toàn bộ nuốt xuống.
      Giang Thánh Trác thể làm gì, chỉ cười khổ.
      Bạch Tân Tân cùng Mạnh Lai nghe được tiếng của hai người, cả người rướn người lên phía trước, tầm mắt Mạnh Lai nhìn chớp mắt ánh mắt giao nhau giữa Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, nụ cười mặt cứng ngắt, rất lâu sau mới điều chỉnh lại nét mặt, thân thiết hỏi, "Nhạc Hi, cậu làm sao vậy?".
      Kiều Nhạc Hi tùy tiện quệt hai hàng nước mắt mặt, hé ra khuôn mặt tươi cười, cười hì hì , "Ăn kẹo bạc hà cay thôi, cậu có muốn ?"
      Vừa vừa đem đường đưa tới trước mặt ta.
      Mạnh lai lắc đầu liên tục, "Cậu biết, ta sợ nhất là cay."
      Kiều Nhạc Hi sửng sốt chút, cười lên, "À, đúng rồi. Tớ quên!."
      Mạnh lai mấy năm về, tạm thời ở lại khách sạn. Bọn họ trước tiên đến khách sạn gửi hành lý, sau đó ăn.
      Bọn họ từ khách sạn ra, Kiều Nhạc Hi đứng lại , nở nụ cười mở miệng, "Lai lai, ngại quá. Tớ có chút việc, có thể ăn cơm cùng với cậu được, mọi người !".
      tại ngay cả cùng diễn trò cũng cảm thấy mệt mỏi.
      Giang Thánh Trác vẫn cho rằng bị chứng khó chịu khi thức dậy, giờ mới phát sắc mặt khó coi, "Thế nào? khỏe sao? Thôi để tớ đưa cậu về trước".
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, " cần, các cậu ăn nhanh ".
      xong liền chạy ra con đường đối diện lên taxi rời .
      Giang Thánh Trác cau mày nhìn thấy nhanh chân nhảy lên xe taxi , như phát ra ánh mắt chăm chú của Mạnh Lai mới thu hồi, mấy giây sau, cậu quay đầu cười , " thôi, ăn cơm trước".

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 14
      công chúa thời
      Kiều Nhạc Hi sau khi trở về, tùy tiện ăn chút mì gói, sau đó chôn mình trong phòng đọc sách tập trung vẽ.
      chiến đấu say sưa nghe được tiếng chuông cửa, vừa mở cửa bắt gặp Quan Duyệt.
      Kiều Nhạc Hi cẩn thận đỡ vào phòng khách, "Sao cậu lại chạy tới đây? Mau mau ngồi xuống đây".
      Ai ngờ Quan Duyệt mặt tỉnh bơ chẳng thèm quan tâm, "Tớ còn hai tháng nữa mới sinh, cần phải lo lắng như vậy, giống như vừa đụng tới là bể liền bằng! Tớ với Tạ Hằng ra ngoài mua giường cho bé, sau đó ấy có việc gấp, vừa đúng lúc nhà cậu cũng ở gần đây nên tớ tới ghé chút, ấy bận rộn lắm".
      Kiều Nhạc Hi buồn cười, "Gần đây sao rồi? Con nuôi của tớ có ngoan ?".
      Quan Duyệt sờ bụng, "Ở nhà chán chết tớ, Tạ Hằng cái này cũng cho tớ làm, cái kia cũng được đụng!".
      Kiều Nhạc Hi như nhớ tới cái gì, chạy vọt vô phòng ngủ, vọng ra: "Cậu chờ chút, tớ có cái này cho cậu".
      Tới khi Kiều Nhạc Hi từ phòng ngủ ra, thấy Quan Duyệt trong phòng khách, nghe được tiếng từ phòng đọc sách.
      Bước vào phòng sách thấy Quan Duyệt nhìn về bức vẽ vừa mới hoàn thành được nửa của hỏi, "Sao lại vẽ?"
      "Nhàm chán, luyện tay chút, lâu rồi đụng tới nên luyện để bị cứng tay".
      Quan Duyệt vuốt thanh gỗ bên dưới bức tranh, hít sâu hơi, cay cay ngọt ngọt, mùi hương khắp nơi, cười hỏi, "Cậu chiếm được cái giá vẽ này quá bở rồi hén!"
      Kiều Nhạc Hi oán hận trả lời, "Cướp được từ chỗ Giang Thánh Trác! Cướp của nhà giàu giúp người nghèo khó!"
      Sinh nhật của năm đó, Giang Thánh Trác biết lấy được cái này từ đâu, đắc ý đưa tới nhà , vừa sờ là biết ngay là gỗ trầm chất lượng xa xỉ nên chịu nhận.
      ngờ lúc đó Giang Thánh Trác đột nhiên nóng nảy, còn cái này phải chỉ là gỗ thôi sao, cái gì mà danh với chả tiếng, sau đó quăng lại cho cũng thèm ngoảnh lại, đành phải nhận lấy.
      Bất quá, cái khung vẽ này cũng là hàng tốt, để nó trong phòng đọc sách, mùi hương tỏa ra khắp nơi, mỗi lần ở trong phòng làm việc khiến tinh thần cũng thoải mái hơn.
      Nhắc đến cái tên đó, Kiều Nhạc Hi cảm thấy phiền lòng, đưa cái túi trong tay cho Quan Duyệt, thay đổi đề tài, "Hôm đó dạo phố thấy được, nhìn dễ thương mua, sau này con nuôi mặc thế nào cũng xinh đẹp!"
      Quan Duyệt cầm lấy, nhìn nhìn chút, đó là cái váy màu trắng, "Kể từ lúc tớ mang thai, cậu mua biết bao nhiêu đồ, tớ lần này sinh chứ có phải sinh đôi đâu!".
      Kiều Nhạc Hi cười híp mắt vuốt bụng , "Tớ mua là mua cho con nuôi của tớ, cậu nhiều làm gì, đúng , Bảo Bảo?".
      Quan Duyệt nhận lấy, nhìn thấy hai hàng chân mày của nhăn lại, hỏi, "Khó chịu sao?".
      Kiều Nhạc Hi định dấu , vuốt vuốt bức tranh, "Cậu còn nhớ Mạnh Lai, người tớ từng với cậu ? Hôm nay ta về rồi".
      "Sau đó sao?".
      "Tớ nhìn thấy bộ dáng của ta, hình như còn thích Giang Thánh Trác".
      "Còn Giang Thánh Trác sao?".
      "Tớ nhìn ra, tớ còn tưởng cậu ta còn thích Mạnh Lai, nhưng hôm nay nhìn thấy lại giống như vậy, hơn nữa mấy năm gần đây lúc nào mà cậu ta chẳng có người đẹp xung quanh, ai biết lòng cậu ta nghĩ thế nào. Cậu ta là dạng điển hình của loại người bụng dạ sâu hơn biển".
      Quan Duyệt suy nghĩ chút, "Em ơi, ở thế giới này có ba loại thần quái: Trống Đại Tát Mãn, Thần Tiên Hổ Lão, còn có loại là công chúa từng ở trong lòng người đàn ông. Trống Đại Tát Mãn dùng để bắt , Thần tiên hổ dùng để giữ lấy, những thứ kia là thuộc về công chúa kia, dùng để bồi dưỡng chủ nghĩa xã hội khoa học vinh nhục của chúng ta. Đây cũng phải là loại tốt gì, cậu cách xa ta chút".
      Kiều Nhạc Hi đỡ ngồi xuống, từ lúc mất mẹ, lớn hơn còn có trai, nên dù có chuyện gì cũng cũng giữ trong lòng, sau này lại gặp Quan Duyệt. Quan Duyệt lớn hơn ba tuổi, xem xét mọi chuyện chính chắn hơn , có số việc Kiều Nhạc Hi cũng muốn chia với , "Chúng tớ dù sao cũng là bạn bè, tớ như vậy có phải quá đáng hay ?". Quan Duyệt bộ dáng 'tiếc thể rèn sắt ngay lúc còn nóng', nóng nảy , "Kiều Nhạc Hi, sao cậu mới hiểu đây? ta mấy năm trời tin tức chút cũng có, bây giờ muốn về lại còn tìm cậu, ta nghĩ như thế nào cậu thấy hay sao? Bất quá người ta chỉ muốn dùng cậu làm bàn đạp để tiếp cận Giang Thánh Trác mà thôi, người ta có ý nghĩ xấu với cậu như vậy, sao cậu còn nghĩ đành lòng?! Chị đây cho cậu biết, tới lúc này mà còn tốt bụng như thế này với ta. Sau này thế nào cũng có ngày bị làm tổn thương!".
      Kiều Nhạc Hi cau mày, "Tớ còn chưa chuyện này, Bạch Tân Tân và Mạnh Lai là bạn bè thân thiết".
      Quan Duyệt còn chưa tiêu hóa hết tin tức đột ngột này, có người gõ cửa, Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu nhìn chút nào để ý cười, "Tạ Hằng nhà cậu cũng gấp gáp quá nha, nhà tớ đây cũng phải hang hùm ổ sói đâu mà mới tới có mấy phút chạy tới đón rồi".
      Vừa vừa ra ngoài, cửa mới mở, là Giang Thánh Trác.
      Kiều Nhạc Hi sửng sốt chút, "Tại sao là cậu?".
      Giang Thánh Trác đứng dựa vào khung cửa, chiếc áo ngoài vắt bên vai, áo sơ mi màu xanh đậm hai hàng nút trước cởi ra, "Cậu đợi người khác?".
      Quan Duyệt từ phòng đọc sách ra, với Kiều Nhạc Hi, "Tạ Hằng đứng đợi dưới lầu, tớ trước nha!".
      Giang Thánh Trác mở to đôi mắt đào, "Lâu rồi thấy, người đẹp".
      Quan Duyệt buồn cười, "Chào người đẹp bụng bự sao?".
      Giang Thánh Trác dẻo miệng đối đáp trêu đùa Quan Duyệt, "Người đẹp lớn ôm người đẹp , đẹp càng thêm đẹp!".
      Quan Duyệt được cậu tâng bốc mặt mày hớn hở, "Mau vô trong ngồi , tớ trước, Nhạc Hi, hôm nào tìm cậu".
      Kiều Nhạc Hi đưa ra thang máy, quay lại nhà đóng cửa mới kêu Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh TRác đem hộp cơm trông khá đắt tiền để bàn, "Ăn chưa? Sẵn mang về cho cậu món cậu thích đây, ăn nhanh lúc còn nóng".
      Kiều Nhạc Hi nhìn cũng thèm nhìn, tới ghế so-pha ngồi xuống, giọng nhàng, "Tớ ăn rồi, cám ơn".
      câu 'cám ơn' khiến Giang Thánh Trác ngạc nhiên thôi, nhìn chằm chằm khuôn mặt của hồi lâu, vuốt cằm kết luận, "Cậu hôm nay mất hứng".
      Kiều Nhạc Hi mặt khinh thường hừ lạnh, " có, tớ có gì để có hứng mà mất".
      "Vậy sao hồi nãy chạy trốn nhanh như vậy?".
      " có chạy, dù sao có tớ hay ảnh hưởng gì, người ta cũng quan tâm gì đến tớ, có cậu ở đó là được rồi. Đúng rồi, ăn cơm thế nào? Mạnh Lai ăn 'mở cờ trong bụng' rồi chứ gì?".
      Giang Thánh Trác cau mày, "Sao bây giờ cậu chuyện nghe cay nghiệt như vậy?".
      Kiều Nhạc Hi tức giận, mặt giả tạo cười, chậm rãi trả lời, "Đúng rồi, tớ cay nghiệt, cậu đừng có để ý tới tớ nữa, cậu tìm Mạnh Lai là được rồi! Cậu phải còn muốn đón ta rồi mời ta ăn cơm sao? Sớm vậy mà trở lại làm gì?".
      Giang Thánh Trác đem áo khoác ném lên ghế sô pha, "Cậu hôm nay sao lại như vậy? đón ta cũng phải cậu bảo tớ sao? Mấy năm nay ta về, cuộc sống quen, cậu bỏ về, tớ phải thay cậu tiếp ta chút sao? Tớ làm vậy là sai sao?".
      "Hừ, lòng người cách cái bụng*, tớ làm sao biết được trong lòng cậu muốn thế nào?". Kiều Nhạc Hi đứng lên đẩy Giang Thánh Trác ra ngoài cửa, "Cậu có chuyện gì ? chuyện gì mau !".
      *M chưa tìm câu nào tương ứng ^^
      Giang THánh Trác dĩ nhiên cũng giận, hít sâu mấy lần cố nén lại lửa giận, "Cậu rốt cuộc muốn thế nào?"
      Kiều Nhạc Hi nhất thời xé bỏ tất cả ngụy trang mặt, đột nhiên hô lớn, "Tôi thế nào? Tôi cho cậu biết! Tôi ghét ta, tôi muốn ăn cơm với ta cùng chỗ, nhìn ta ăn tôi nuốt nổi. Tôi ghê tởm! Thấy cậu tôi cũng ghê tởm!".
      rống hết uất nghẹn, trong nhà im phăng phắc.
      Giang Thánh Trác yên lặng nhìn , mím chặc môi, vẻ mặt cứng đơ, đôi mắt như đóng băng mọi thứ, mấy phút sau quay đầu thẳng ra cửa hề quay lại.
      Sau khi rống xong Kiều Nhạc Hi thấy hối hận ngay, nghĩ chắc mình điên rồi mới ra mấy lời đó.
      Chịu đựng nhiều năm như vậy rồi sao lại sơ suất như vậy.
      Giang Thánh Trác lúc ra cửa đóng cái 'rầm' lớn, Kiều Nhạc Hi biết, báo ứng sao lại tới nhanh như vậy chứ!. Lúc trước cũng làm như vậy, giờ mặt cậu đập sầm cửa vô mặt .
      lát sau, đứng bên cửa sổ, Kiều Nhạc Hi nhìn thấy hình ảnh nổi giận của Giang Thánh TRác. Lúc lái xe , bánh xe còn ma sát với mặt đường phát ra tiếng ồn lớn, cuốn bay nhiều lá phía sau, có thể thấy được cậu giận tới mức nào.
      Lửa giận trong lòng Kiều Nhạc Hi sớm còn, tại chỉ còn lại hối tiếc, thể làm gì hơn chỉ biết thở dài.
      Sau cơn tức giận tận cùng đêm đó, Giang Thánh Trác dường như biến mất khỏi thế giới này. Trước kia, mỗi ngày cậu chủ động gọi điện, có chuyện hay cũng nhảm vài phút, hoặc là phát chỗ nào có món ăn ngon lôi kéo thử.
      Bọn họ trước kia cũng phải là chưa từng cãi nhau, lúc trở mặt hai người hận tới mức muốn cùng đường, nhưng đến ngày hôm sau Giang Thánh TRác cũng cười híp mắt xuất trước mặt , cà lơ phất phơ trêu chọc . Cho tới bây giờ lần nào cũng vậy, chỉ có lần này, liên tiếp mấy ngày cũng có tin tức.
      Lần này chỉ sợ là cậu giận rồi.
      Last edited: 19/9/14

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :