1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hai "cầm" cùng vui - Đông Bôn Tây Cố (58 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 5. Tâm trạng tốt

      Giang Thánh Trác vừa xong câu đó, thành công biến mặt cha Giang thành than đen, mẹ Giang lựa chọn đúng thời điểm ho khan tiếng, "Thánh Trác, con chuyện dễ nghe chút được sao, ba con dạo này sức khoẻ tốt, đừng có chọc giận ông".
      Mẹ Giang lúc trẻ là người phụ nữ xinh đẹp, dù ở tuổi này nhưng vẫn có thể nhận thấy được đường nét xinh đẹp của thời thanh xuân. Giang Thánh Trác có khuôn mặt tinh xảo, tuấn tú phần lớn được thừa hưởng từ bà.
      Kiều Nhạc Hi rất bội phục mẹ Giang, dáng vẻ dịu dàng nhưng có thể dễ dàng khắc chế tính khí nóng của cha Giang.
      Mặc dù Giang Thánh Trác chỉnh sửa vô số lần, đó được gọi là tôn trọng lẫn nhau, giữa vợ chồng phải tôn trọng nhau như đối với người khách, nhưng nghĩ rằng từ 'dọn dẹp' này phù hợp với thực tế hơn.
      Ba Giang nhìn vợ mình cái, quả nhiên là dịu hẳn . Bà Giang gắp miếng cá để vào bát của Giang Thánh Trác, sâu xa , "Tiểu Trác à, tuổi của con cũng còn nữa, cũng đến tuổi phải lập gia đình rồi, bà thấy con bé nhà họ Trình nhìn cũng tệ".
      Giang Thánh Trác gì, ánh mắt lướt qua người đối diện, nhìn cái vẻ mặt hào hứng như người xem kịch của , dưới gầm bàn, Giang Thánh Trác đá phát vào chân Kiều Nhạc Hi làm khẽ run lên, quay đầu nhìn khuôn mặt tối sầm của Giang Thánh Trác, mới nhớ tới mình nhận hối lộ của người ta, đúng là 'lấy thân nhận tiền, giúp người nhận xui' mà.
      Nhân lúc mọi người trầm mặt, Kiều Nhạc Hi mới lên tiếng, "Ông nội, bà nội, bác trai, bác , Trình Vũ Vi con cũng có gặp qua, lúc du học trùng hợp cùng trường với ấy. Vẻ ngoài ra trông rất khá, chỉ là danh tiếng hình như tốt lắm, mọi người có thể hỏi thăm chút, nhà họ Trình gần đây vung tay che giấu chuyện xấu của của tốn ít tiền của. Ông à, mặc dù hai nhà Trình - Giang có quan hệ tốt, nhưng mà con thấy nhà bên đó làm như vậy tốt lắm. Riêng con cho rằng Giang Thánh Trác và Trình Vũ Vi thích hợp với nhau.
      Còn nữa, chuyện tình cảm trai thể miễn cưỡng là được. Bác Giang, bác với bác nắm tay nhau hơn nửa cuộc đời, đối với chuyện tình cảm trong hôn nhân dĩ nhiên là hiểu , dưa non bị ép hái sớm ngọt, cha mẹ con phải là ví dụ tốt nhất sao ạ?".
      Kiều Nhạc Hi chậm rãi ra câu sau cùng, mang theo thanh dịu dàng, êm ái cho đến hết câu, làm người nghe khó nén niềm khắc khoải. Sau khi Kiều Nhạc Hi xong, tất cả rơi vào im lặng, ngay cả những người ban đầu hướng Giang Thánh Trác chất vấn cũng trầm tư, cau mày.
      Hồi lâu sau, mẹ Giang là người đầu tiên phá vỡ khí nặng nề, "Nhanh ăn cơm nào, món ăn nguội hết cả rồi".
      Mặc dù ai gì nữa, nhưng Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi đều biết , đề tài này bao giờ được nhắc lại lần nữa.
      Sau khi ăn xong, mọi người ra phòng khách ăn trái cây, Kiều Nhạc Hi xoa bóp chân cho ông Giang, và Giang Thánh Trác kẻ tung người hứng chọc cả nhà cười vui vẻ.
      Cuối cùng khi rời , hai người kẻ trước kẻ sau ra, biết người nào thở dài , "Tướng mạo với tính tình thế kia nhìn biết ngay gia giáo tốt cỡ nào, biết ai có phúc được hưởng…."
      Vừa ra khỏi cửa, Giang Thánh Trác lại bắt đầu đắc ý, hùng hổ nắm lấy Kiều Nhạc Hi mà reo, "Công chúa Nhạc Hi à, bài tập vừa rồi chân lắm, đến lai lịch của Trình Vũ Vi mà cậu cũng đào ra được".
      Kiều Nhạc Hi dừng bước, suy nghĩ chút, quyết định thẳng thắng được tha thứ, "Dĩ nhiên chuyện gia đình cậu tìm người cùng tuổi để xếp đặt việc kết hôn của cậu, mình có biết. Còn chuyện Trình Vũ Vi du học cùng trường với tớ tối qua mới biết, còn những chuyện khác là mình tự bịa chuyện".
      Giang Thánh Trác dừng lại, hùng hổ như muốn ăn tươi , "Mấy lời như vậy mà cậu cũng bịa được! Nếu ông điều tra ra thế nào?"
      Kiều Nhạc Hi lui về phía sau bước, cười lấy lòng, "Cậu nghe tớ giải thích . Thứ nhất, như mình vừa mới , nhà họ Trình cố che dấu chuyện xấu trước kia của ta, nên dù họ điều tra được cũng là chuyện bình thường, dù sao bên họ Trình cũng động chân động tay. Thứ hai, người nhà cậu coi trọng sĩ diện, chắc chắn tự chấn vấn đề bên kia. Thứ ba, căn cứ vào năm kinh nghiệm ứng chiến của tớ, lời của tớ ra họ hoàn toàn tin tưởng là . Xin hỏi cậu Giang có gì hài lòng ?".
      Giang Thánh Trác vẫn tiếp tục về phía trước, miễn cưỡng trả lời, "Tạm thời vượt qua kiểm tra".
      Hai bên đường cây cối um tùm, mặt đất rụng đầy lá rơi, khuôn mặt Giang Thánh Trác được che mất trong bóng tối, thanh vừa rồi hoàn toàn khác xa, có chút nặng nề, " ra ... cậu cần phải, cần..."
      Cậu cần phải dùng đến liều thuốc nặng như vậy, cần tự vạch vết thương của bản thân, chuyện của cha mẹ cậu.
      Giang Thánh Trác thế nhưng nên lời.
      Câu đột ngột đầu đuôi, nhưng Kiều Nhạc Hi hiểu, khẽ mĩm cười, lạnh nhạt mở miệng, "Mình chẳng lưu tâm, chẳng quan tâm. Bà ấy cũng chết nhiều năm rồi, mình còn nhớ bà trông như thế nào nữa".
      Sau đó cười tiếng, rất nhanh , "Vậy họ còn bắt ép cậu nữa! Coi như bức thư pháp kia mất còn có ý nghĩa".
      Giang Thánh Trác đột nhiên dừng lại, nhìn về phía bên phải hỏi, "Này, trước mặt là nhà cậu rồi, cậu có muốn ghé vào chút ?".
      Kiều Nhạc Hi mặt quan tâm đáp, "Được, thôi".
      Đứng trước cửa, hỏi bảo vệ, "Ba tôi có nhà ?".
      "Bí thư Kiều buổi chiều ra ngoài hợp còn chưa trở về".
      Kiều Nhạc Hi vỗ tay Giang Thánh Trác , "Cậu thấy đó, phải là mình muốn gặp ông ấy, chúng tôi có duyên".
      Mặc dù cười cả đêm, nhưng trong lòng cậu bỗng thấy đau xót. Cậu nghiêng người ôm lấy , trong lúc Kiều Nhạc Hi còn chưa phản ứng kịp thời cậu buông tay quay đầu bước nhanh về phía trước, vừa vừa la, "Xảo mừng tư! Tớ hận cậu chết được! Đây chính là bản chất của tớ! Vậy mà bị cậu cướp mất! Ôi tâm hồn lương thiện của mình, đau quá, đau quá!".
      Kiều Nhạc Hi cười hắc hắc đuổi theo, "Tên Giang Nhị kia, chờ mình với!".
      Chiếc điện thoại yên tĩnh cả đêm của Giang Thánh Trác bắt đầu réo rắc, máy vừa kết nối, giọng nũng nịu của truyền tới, Kiều Nhạc Hi rất nể mặt mà rùng mình cái.
      cần phải hỏi, khẳng định là đám người đẹp của cậu ta, cũng nôn nóng, nhàng bước nhanh về phía trước, chờ Giang Thánh Trác cúp điện thoại đuổi theo sau, mở miệng trước, "Nếu như bây giờ cậu cho mình biết có người đẹp nõn nà cởi hết nằm giường chờ cậu về, mà cậu cũng đợi được muốn bay tới đó muốn vức bỏ người bạn chiến hữu này, mình có thể để cậu nhưng mà ít nhất cậu phải đưa mình đến nơi nào có xe taxi ".
      Giang Thánh Trác biểu dáng vẻ đứng đắn, nhảy nhót tới lui, "Mình là người có phong độ như vậy sao? Coi như có hẹn với người đẹp nữa mình cũng đưa cậu về tận nhà chứ!"
      Kiều Nhạc Hi hừ lạnh tiếng, "Nếu được vậy cám ơn cậu!".
      Sau khi tiễn Kiều Nhạc Hi về tận nhà, Giang Thánh Trác gọi mấy cuộc điện thoại, vòng trở về đổi xe, xong xuôi cậu mới hướng nơi hẹn mà .
      Ngoài xe lúc sáng lúc tối, ánh đèn neon chiếu lên người lúc này, Giang Thánh Trác mím chặt môi.
      đường , xa xa có thể thấy hơn mười chiếc xe thể thao xếp thành hàng, giống như dã thú trốn khắp nơi trong bóng đêm, hết sức căng thẳng.
      Giang Thánh Trác đột nhiên tăng tốc, em xinh đẹp vẫy tay, xe trượt vào vị trí giữa hai chiếc dừng, Diệp Tử Nam, Tiêu Tử Uyên, Thi Thần có chút nào hoảng hốt hay lo lắng ngồi mà ngồi ngay nơi bóng của chiếc xe vừa mới dừng hút thuốc, chuyện phiếm.
      Giang Thánh Trác bước xuống xe, lười biếng dựa vào xe, tay vẫy vẫy tan khói, tay đút tay trong túi (quần) yên lòng nghe bọn họ chuyện, cũng tham gia.
      Diệp Tử Nam yên lặng xuyên qua đám khói nhìn cậu, rồi "Thế này là thế nào? Buổi tối đẹp trời thế này, bắt chúng tôi mang đội ngũ xe đua đên đây mà chẳng lời thế này?"
      Giang Thánh Trác quất mạnh tay vẫy khói, nặng nề nghiến răng mấy cái mới bực bội mở miệng, "Phiền!".
      Thi Thần "Hả" tiếng, rất kỳ quái , "Cậu phải , có thể làm cho đàn ông buồn phiền ngoại trừ phụ nữ chỉ có tiền thôi sao? Phụ nữ với cậu mà nhất định là thể, bọn họ vì cậu mà buồn phiền còn kịp nữa là, tiền càng thể. Người này hoàn toàn tự loại bỏ bản thân ra khỏi phạm vi của đàn ông rồi".
      Hai người kia "Xì" bậc cười thành tiếng, Tiêu Tử Uyên cười nham nhở độc mồm mở miệng, "Chẳng lẽ là................ đàn ông?".
      Giang Thánh Trác giơ chân đá tới, nóng nảy mở miệng, "Cút!".
      Thi Thần hỏi hai người kia: "Tên này chưa được thoả mãn dục vọng hay là ăn quá no đây?"
      "Đúng là rất dễ nhìn ra, có thể kìm chế cậu ta chắc là mấy người già trong nhà rồi, sợ là cậu ta vừa mới từ đó ra, nếu lầm người cậu ta vẫn còn bị thương".
      Nhìn khuôn mặt biểu tình hung ác của Giang Thánh Trác khiến mấy người kia lập tức rối tít đồng tình.
      Giang Thánh Trác lập tức mặt hả hê , "Tớ có bia đỡ đạn bên cạnh, bình an vô , toàn thân trở ra".
      Cả ba người ba miệng lời "À" tiếng, "Vậy có liên quan tới bia đỡ đạn kia rồi!".
      Giang Thánh Trác mím môi, "Có hay đây? Giờ mà trời sắp sáng đó!"
      xong câu dó, trời bỗng nhiên tí tách mưa, ngay sau đó mười mấy chiếc xe thể thao phóng nhanh trong đêm rời , nối tiếp đuổi theo nhau.
      Sáng sớm ngày thứ hai, Kiều Nhạc Hi nhìn chằm chằm vào tờ báo có tiêu đề nổi bậc trang đầu về tai nạn giao thông tối qua, chiếc xe trong hình nhìn thế nào cũng thấy quen quen.
      Nghĩ đến khả năng, Kiều Nhạc Hi mở điện thoại, bấm số điện thoại kia, quả nhiên ai nghe náy.
      Nửa tiếng sau, Kiều Nhạc Hi thong thả đứng ngay cửa phòng bệnh, vào mà cũng chẳng ra, nhìn Giang Thánh Trác nẳm giường bệnh, nhìn cậu nửa ngày mới mở miệng, "Tớ … bạn học Trác, hôm nay cậu kiểu gì đây? Đúng là đủ cam đảm!".
      Người nằm giường bệnh, đùi phải bị bó thạch cao treo ngược lên, cánh tay cũng được băng bó cẩn thận, khuôn mặt tuấn tú cũng có vài vết thương.
      Giang Thánh Trác nhắm mắt lại lầu bầu, "Tớ trở thành bệnh binh rồi, cậu đừng có châm chọc mình nữa".
      Kiều Nhạc Hi nhẫn tâm trả lời, "Đáng đời!"
      là đáng đời, thời tiết tốt mà còn đua xe.
      còn muốn gì thêm, liền nhìn thấy hành lang có ba người tới.
      Kiều Nhạc Hi lập tức hỏi Diệp Tử Nam, "Cậu phải từng xe của cậu ta là loại xuất sắc sao?"
      Diệp Tử Nam liếc nhìn người nằm giường bệnh kia, thờ ơ , " phải là khoác, xe của cậu ta tuyệt đối là loại tốt nhất trong nhóm bọn tớ".
      "Vậy chuyện gì xảy ra? Ba người các cậu đứng chỗ này còn cậu ta nằm vất vưởng chỗ kia?"
      "Cậu ta , hôm qua tâm trạng được tốt".
      "……………."
      Vừa đúng lúc dạo này bên công ty vừa kết thúc hạng mục, Kiều Nhạc Hi xin nghỉ phép mấy ngày đến chăm sóc lẫn chế nhạo Giang Thánh Trác, có cơ hội tốt thế này cầu còn được.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 06. Khi dễ người bị thương

      Kiều Nhạc Hi ngồi ghế sô pha đối diện giường bệnh vừa xem tạp chí vừa ăn trái cây, dáng vẻ vô cùng đắc ý.
      Giang Thánh Trác dần dần hồi phục, vết thương lên da non ngứa ngáy, ngừng vặn vẹo.
      "Này, Xảo nhạc tư, rót cho tớ ly nước".
      Kiều Nhạc Hi liếc cậu cái, chậm rãi đứng lên, rót ly nước nóng đưa tới trước mặt cậu.
      Giang Thánh Trác liền đưa tay cầm lấy, vừa đưa lên miệng liền phun ra ngoài, "Nước nóng vậy cho người uống sao?"
      "Nếu phải cho người uống, vậy chẳng lẽ dùng để tắm người? Nếu cậu nghĩ vậy chút nữa mình vui lòng giúp cậu".
      "………….."
      Sau lát nữa, cậu ta lại kêu, "Xảo nhạt tư, tớ muốn ăn quýt".
      Trong mấy giây kế tiếp, vật thể màu đỏ cam hướng ót cậu bay tới, cũng may cậu nhanh tay tiếp được, Giang Thánh Trác nổi giận rống lên, "Cậu thể dịu dàng chút sao? Sao lột đưa sang đây? Cậu thấy buổi sáng mấy y tá dịu dàng thế nào, đôi tay chu đáo tỉ mỉ tiêm thuốc ra sao…..".
      Kiều Nhạc Hi liếc mắt khinh thường, "Cậu còn biết nghiêm túc chút, bản thân bị liệt nửa người vậy mà còn bỏ bản tính háo sắc!"
      "Mấy y tá đó, đồng phục hấp dẫn, cậu biết cái gì? Chờ , cái gì mà liệt nửa người? Tớ mà bị liệt nửa người á? đúng, mình như vậy là bị liệt rồi sao?! Cũng đúng……."
      Buổi chiều, viện trưởng mang theo số chuyên gia hướng Giang Thánh Trác kiểm tra, cậu ta dựa người vào tường chỉ vào cái bàn bên cạnh, "Đây là cái gì? Thức ăn của bệnh viện mấy người đây sao? Cái này mà làm cho người ăn? Các người đây là ngược đãi bệnh nhân!"
      Mấy chuyên gia rối rít nhìn về phía viện trưởng, vài giọt mồ hôi lặng lẽ rơi trán viện trưởng, "À……….. à……….."
      Đứa cháu nghiệt nhà họ Giang thể trêu chọc.
      Kiều Nhạc Hi đến trước mặt viện trưởng cười giọng, "Viện trưởng đừng để ý đến cậu ta, thương thế cậu ta có vấn đề gì chứ?"
      " có, khôi phục rất tốt".
      "Làm phiền mọi người, cửa bên này".
      Lời ngầm chính là có chuyện gì các người cũng nhanh , tôi đây là muốn xử lý cái tên chết tiệt này, tránh cho mọi người bị liên luỵ.
      Đám chuyên gia ước còn được, bước như bay ra ngoài.
      Giang Thánh Trác còn mặt lạnh bất bình, "Cậu thấy tớ có đúng ?"
      Kiều Nhạc Hi bỗng hướng với cậu cười dịu dàng , "Để tớ suy nghĩ chút, cậu vừa rồi cái gì? phải đồ cho người ăn? Lời này đúng rồi, cậu vốn phải là người, cậu là cầm thú!"
      Giang Thánh Trác bất mãn phản đối, "Tớ đây ăn!"
      " ăn đúng ?" Kiều Nhạc Hi vừa ngồi mép giường vừa cười híp mắt hỏi, bên kia ngón tay trỏ hung hăng để lên cái chân bị bó thạch cao của cậu, ngừng dùng sức ép mạnh xuống.
      Giang Thánh Trác lập tức kêu oai oải, "Kiều Nhạc Hi! Cậu mau buông tay ra! Tớ ăn, tớ ăn!"
      Giang Thánh Trác uống canh từng ngụm từng ngụm, bộ dáng khổ sở, Kiều Nhạc Hi nhìn thấy sắc mặt tái nhợt của cậu, chỉ mới mấy ngày mà gầy trông thấy, giọng cũng mềm hơn, "Đây là thuốc bệnh viện nấu cách thuỷ giúp cậu, đều là mấy loại thuốc tốt, đối với vết thương của cậu có lợi, sao cậu chịu uống nhiều chút?"
      Giang Thánh Trác ngẩng đầu trợn mắt nhìn , "Đừng có chuyện biết suy nghĩ, chính cậu cũng biết cái này được nấu bằng thuốc bắc, tớ ói cũng là may lắm rồi".
      Kiều Nhạc Hi nhìn cái chén nước màu đen, phân biệt được gì này, với lại trong khí vẫn còn đặc mùi thuốc đông y, rất đồng tình với cậu, suy nghĩ chút hay là thẳng ra, "Sao cậu lại cứ liều lĩnh như vậy? Cậu thoát nạn khỏi tai nạn xe nếu như cậu che dấu, trong nhà khẳng định là sớm phát ra! Ba cậu sớm chạy tới đánh cho cậu trận, chứ phải như cậu bây giờ la hét như ông chủ lớn chỗ này, có việc gì cũng gây chuyện, cậu muốn được chết nhanh phải ?".
      Giang Thánh Trác nghe đến đó mắt sáng lên, "A, tớ rồi mà, tại sao ai đến thăm tớ, ra là che giấu tin tức!"
      Kiều Nhạc Hi biết chuyện với cậu cũng chẳng dễ dàng gì nên dứt khoát để ý tới cậu.
      Giang Thánh Trác ở giường bệnh giằng co lát, "Này, sao để ý tới mình! Xảo nhạc tư? Kỹ sư Kiều? Nhạc Hi? Công chúa Nhạc Hi? Thái hậu Nhạc Hi?….."(Các bạn đọc truyện tại: tuthienbao.com
      Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ)Mấy ngày trôi qua, Kiều Nhạc Hi vận dụng hết tất cả sở trường ác độc của mình, kể khổ, châm chọc, nhạo báng, cay nghiệt, ngoài sáng và trong tối, dứt khoát bỏ qua bất cứ cơ hội nào, thân thể Giang Thánh Trác chưa khôi phục, tinh thần và thể lực đều có hạn, công lực đối đáp nhanh mồm nhanh miệng kém hơn ngày thường hơn phân nữa, hơn nữa Kiều Nhạc Hi tiếc dùng vũ lực đối phó, mấy lần tranh cãi gay gắt, nhưng Giang Thánh Trác đều bị thua trận bởi vì trực tiếp uy hiếp vết thương người cậu.
      Cậu Giang bị Kiều mỹ nữ chọc đến tức hộc máu, Kiều mỹ nữ cố tình giương khuôn mạnh lạnh lùng dáng vẻ vô tội, làm cậu tức đến mức đầu muốn bốc khói.
      Kiều Nhạc Hi thấy cậu cũng gần như hồi phục hoàn, liền quyết định làm lại, đêm hôm đó trước khi cho cậu biết.
      Giang Thánh Trác nghe xong lập tức mặt mày hớn hở, lớn tiếng hoan hô, chỉ thiếu mỗi việc đốt pháo ăn mừng nữa thôi, nếu như phải xương đùi bị gãy, Kiều Nhạc Hi đoán chắc cậu có thể chạy mấy vòng hoan hô.
      Ngày thứ hai Kiều Nhạc Hi vừa mới bước vào phòng làm việc, Quan Duyệt ở phía sau gọi lại, "Tổ trưởng Lưu tìm cậu!".
      Kiều Nhạc Hi liếc mắt nhìn , thấp giọng hỏi, "Mấy ngày nay tớ có ở đây, có xảy ra chuyện gì chứ?"
      " có", Quan Duyệt muốn ở lại phất tay bỏ .
      Kiều Nhạc Hi gõ cửa vào, tổ trưởng Lưu chuyện với .
      Thấy Kiều Nhạc Hi, tổ trưởng liền giới thiệu, "Đây là kỹ sư Kiều, còn đây là thực tập sinh mới đến, Bạch Tân Tân, về sau vào tổ chúng ta".
      Kiều Nhạc Hi quét mắt cực nhanh sang người kia, trong lòng có chuẩn bị.
      Giang Thánh Trác từng nhận xét Kiều Nhạc Hi là người chỉ miệng lưỡi lợi hại mà mắt nhìn người cũng kém, vừa nhìn chút liền biết ngay.
      Theo nhìn thấy vẻ ngoài của này khó sống chung với người khác, bên ngoài cười nhưng lòng cười cùng bắt tay, biết vâng lời đứng yên lặng bên phát biểu ý kiến gì. Tổ trưởng nhìn ra ý của , liền để ra ngoài trước.
      Cửa vừa đóng xong, Kiều Nhạc Hi liền hỏi, "Em nhớ là nhóm thực tập này được xác định từ trước, hơn nữa thực tập cũng sắp kết thúc rồi, bắt đầu vị trí công tác, bây giờ đưa người mới vào là có ý gì?".
      Tổ trưởng cũng rất ảo não, "Chị cũng có biện pháp, ta là cháu của Tổng giám đốc Bạch".
      Kiều Nhạc Hi nhíu mày, "Cháu của Tổng giám đốc Bạch? Sao tuỳ tiện tìm vị trí hậu cần nào đó ngồi chơi xơi nước là được rồi, qua bên công trình làm gì?"
      " đó cũng là kỹ sư truyền thông, điều sai vị trí chẳng phải là lãng phí nhân tài sao!"
      "Vậy tại sao lại sắp xếp cùng chung tổ với em?"
      " em chứ ai!" Tổ trưởng nghiến răng mở miệng, " đó nhằm vào em đó! Người ta nghe trong nghề có nữ kỹ sư xinh đẹp họ Kiều, nghe danh mà đến."
      Kiều Nhạc Hi "Cắt" tiếng, "Sếp cũng chụp cái mũ quá lớn cho em rồi, có lời gì cứ thẳng ra hơn".
      "Tổng giám đốc Bạch có ý muốn em hướng dẫn ta nhiều hơn, ta cũng là du học sinh về nước, gây phiền toái gì cho em đâu."
      Kiều Nhạc Hi biết có phản đối gì cũng vô dụng, chỉ có thể chấp nhận, "Hy vọng là thế".
      Kiều Nhạc Hi phờ phạt ra khỏi phòng, Quan Duyệt bên ngoài nghênh đón, hai người đứng chuyện phiếm ngay tại khúc quanh hành lang.
      "Haiz, xảy ra chuyện gì vậy?" - Vừa vừa hất cầm sang hướng khác.
      Mấy bạn đồng nghiệp nam vây quanh thực tập sinh mới, tuổi trẻ, đôi má ửng hồng. Trừ những cái khác, Kiều Nhạc Hi là thích này, đôi mắt trong sáng đáng .
      Nhưng đáng tiếc….
      thở dài, "Lính nhảy dù…."
      Quan Duyệt "A" tiếng, " có ý tứ".
      Kiều Nhạc Hi vỗ vỗ trán, "Rất có ý nghĩa mới đúng".
      Bạch Tân Tân vừa thấy vui vẻ chạy đến xấu hổ cười: "Chị Kiều, trước kia em nghe danh của chị, hy vọng về sau học hỏi được nhiều điều."
      Kiều Nhạc Hi cười , " cần khách sáo, gọi tôi là Kỹ sư Kiều là được rồi, mọi người cùng nhau học tập, cùng nhau tiến bộ. Theo tôi vào phòng làm việc chút".
      Vào phòng làm việc, Kiều Nhạc Hi tựa vào bàn làm việc thu hồi nụ cười, "Về sau mọi người là đồng nghiệp, trước tiên tôi có số việc cần với . Ở ban công trình phải có cạm bẫy nào, người nào có khả năng gặp ít phiền phức, còn ở công trường có hàng triệu cạm bẫy, nghiêm trọng hơn còn ảnh hưởng đến tính mạng con người. Tổng giám đốc Bạch đối với cấp dưới cầu rất cao, tôi nghĩ cũng biết. Hoan nghênh tham gia tổ chúng tôi, hy vọng về sau hợp tác vui vẻ."
      Bạch Tân Tân cũng là người thông minh, nghe xong những lời tinh tế đầy ý của , nhìn chằm chằm Kiều Nhạc Hi suy nghĩ mấy giây, cái gì cũng , gật đầu ra ngoài.
      Buổi chiều, Kiều Nhạc Hi trong phòng hội nghị cùng mấy tổ trưởng chủ lực của công ty sửa đổi bản vẽ, tập trung tinh thần vào buổi họp, quan tâm đến những việc xung quanh, chỉ tiếc lại có người sẵn lòng để người khác sống yên ổn.
      Khi đó, tiếng chuông điện thoại lần thứ ba vang lên, Kiều Nhạc Hi từ trạng thái tập trung vào bản vẽ ngẩng đầu lên, nhìn chằm chằm vào điện thoại đến ngơ ngẩn.
      phòng đầy người hăng say trong công việc, trong công ty mọi người ai cũng biết, thời điểm kỹ sư Kiều chỉnh sửa kế hoạch tuyệt thể quấy rầy, hậu quả của việc quấy rầy vô cùng nghiêm trọng.
      Kiều Nhạc Hi luôn cho là nhất quá tam, khi tiếng chuông di động lần thứ ba vang lên cảm thấy có lẽ nên nhận cuộc gọi này. Đưa tay cầm điền thoại lên, giọng nhàng vang lên, "Xin chào, xin hỏi ai vậy?"
      Mọi người trong phòng nhìn vẻ dịu dàng của Kiều Nhạc Hi, cảm thấy vô cùng đồng tình với người ở kia đường dây kia, dịu dàng kỹ sư Kiều có sức công phá mạnh mẽ hơn mấy lần so với bộc phát bình thường của , tinh thần mọi người lập tức chuyển sang tình trạng báo động khẩn cấp, chỉ sợ bị ảnh thưởng từ cuộc chiến sắp diễn ra kia.
      Bên kia dừng chút mới trả lời, "Nhạc Hi, tớ là Mạnh Lai đây, tớ sắp trở về".

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 07
      Những ngày tháng tuổi trẻ trôi qua nhanh chóng

      Kiều Nhạc Hi bước ra khỏi thang máy, giày cao gót bước hành lang gây tiếng động. chưa được mấy bước, đến phòng bệnh của Giang Thánh Trác nghe được tiếng cười đùa giỡn của cậu với y tá từ bên trong.
      gõ cửa vào, Giang Thánh Trác lúc này còn nắm tay y tá , cười đến mức phóng đãng. Căn phòng của cậu, cửa sổ bên giường vừa lớn vừa sáng, ánh sáng mặt trời buổi chiều vào chiếu lên người cậu, hai gò má cực kỳ ôn hoà, hai má đồng tiền lúm sâu mặt.
      y tá khuôn mặt ửng hồng, nhìn thấy mặt mày u ám của Kiều Nhạc Hi, hơn nữa gần đây chỉ có mình đến thăm nom cậu nên ta nghĩ có lẽ Kiều Nhạc Hi là người của cậu, nay bạn trai vụng trộm bị bạn bắt gặp, nghĩ đến đây ta ngay lập tức dùng sức giãy giụa. Giang Thánh Trác thấy Kiều Nhạc Hi vào liền buông tay, y tá chạy nhanh như làn khói ra khỏi phòng, lúc lướt qua Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi như có như liếc qua cái khiến chạy nhanh hơn.
      Giang Thánh Trác hai tay đặt sau gáy, cười ha ha, giống như cậu là kẻ đứng xem kịch, tuỳ ý dựa vào giường.
      Kiều Nhạc Hi tuỳ tiện quăng túi xách bên, cả người nhào lên giường, câu.
      Giang Thánh Trác nhíu mày, hài hước hỏi, "Cậu biết giường của đàn ông được tuỳ tiện nằm hay sao?"
      Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, phản ứng đến câu của cậu.
      "Này, tớ cấm dục lâu, cậu như vậy là dụ dỗ tớ phạm tội phải ?"
      Kiều Nhạc Hi vẫn có động tĩnh.
      Giang Thánh Trác thu hồi vẻ mặt tươi cười, giật tóc , "Sao vậy? Sắc mặt bơ phờ như vậy?".
      Kiều Nhạc Hi khoác lấy tay cậu, đôi mắt mở ra, nhàng trả lời, thanh vô cùng mệt mỏi, "Giang Thánh Trác, Mạnh Lai muốn trở về".
      Mạnh Lai, cái tên này chiếm giữ vị trí quan trọng trong những năm tháng tuổi trẻ của Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi, bây giờ lại muốn trở về.
      Kiều Nhạc Hi còn nhớ mấy năm trước, trong đêm Giáng sinh năm đó. Xế chiều ngày hôm đó, nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác, mất mấy tiếng xe mới đến trường của cậu.
      Khi đó và Giang Thánh Trác lâu liên lạc, biết tại sao chỉ cú điện thoại của cậu cứ như vậy để ý chạy nhanh tìm cậu.
      Đêm Giáng sinh và Giang Thánh Trác ở đường đất nước xa lạ, khắp nơi náo nhiệt, thế nhưng cậu lại hoà nhịp với khí náo nhiệt xung quanh, ngược lại rất đơn, cả người mệt mỏi, tia hăng hái như ngày thường.
      Lúc ấy tuyết bay đầy trời, đường khắp nơi giăng đèn kết hoa, khắp nơi đều là đám người vui vẻ, ồn ào. Hai người ngồi ngay bậc thang trước cửa nhà trọ, Giang Thánh Trác mặc chiếc áo màu xám tro mỏng, bên ngoài khoác thêm chiếc áo khoác màu đen ngắn, có khăn quàng cổ, mặc cho bông tuyết rơi đầy người, tự trang bị đầy đủ quần áo chống rét cho mình nhưng vẫn cảm thấy lạnh thấu xương, răng cứ ngừng va vào nhau.
      Cậu trầm mặc đến đáng sợ, cũng dám gì.
      Giang Thánh Trác bỗng nhiên quay đầu nhìn , đôi mắt trong trẻo, "Tớ cùng Mạnh Lai chia tay rồi."
      Kiều Nhạc Hi nhớ đến lúc đó lòng dạ ác độc đau cái, loại cảm giác đó cho đến nay vẫn nhớ.
      đột nhiên biết nên phản ứng thế nào cho phải, tuy là quen biết nhiều năm nhưng dù sao bọn họ lâu như vậy có liên lạc, lạnh nhạt cùng lúng túng là điều tất nhiên.
      miễn cưỡng giật giật khoé môi, nghĩa khí vỗ vỗ vai cậu, cả khuôn mặt giấu trong khăn quàng cổ, "Chia tay? Chia tay là tốt! Thời gian lâu như vậy rồi, với lại cậu đối với người như vậy được coi là lâu rồi!"
      Giang Thánh Trác cau mày rất kỳ quái nhìn , Kiều Nhạc Hi cười khan hai tiếng, tự biết bản thân sai, nhất thời gì thêm, bổ sung thêm câu có ý tứ, " sao, như vậy với cậu từ nay tốt hơn. Cậu xem có biết bao người đẹp ở đất nước lạ lẫm này, cậu tuỳ tiện ngoắc ngoắc ngón tay cái ……."
      Còn nửa câu sau bị ánh mắt giận dữ của Giang Thánh Trác ngăn cản, căn bản là dám nữa.
      Khi đó, trong lòng Kiều Nhạc Hi bắt đầu hận chết Mạnh Lai. Giang Thánh Trác là người vui vẻ, phóng khoáng bị bất cứ người nào đối xử như vậy mà ta lại hành hạ ra thế này.
      Từ đó về sau, Mạnh Lai - cái tên này chỉ mình cậu đến.
      Kiều Nhạc Hi cho rằng cậu bị sa sút chút, ai ngờ mấy ngày sau, cậu ta vậy mà chạy đến trường học của , còn ôm theo người Hoa, chỉ chỉ vào cười hi hi ha ha hỏi , này lớn lên ánh mắt giống Mạnh Lai.
      Kiều Nhạc Hi biết cậu giở trò gì, chỉ có thể ngơ ngác gật đầu.
      Sau này, thông thường cách khoảng thời gian ngắn, cậu gửi cho mấy tấm hình có phải mắt lớn giống Mạnh Lai cái lỗ mũi lớn giống Mạnh Lai, nếu tóc giống Mạnh Lai.
      ra , Kiều Nhạc Hi về sau cũng thích Mạnh Lai.
      ra , Kiều Nhạc Hi và Mạnh Lai bắt đầu từ tình bạn tốt.
      Khi đó, Kiều Nhạc Hi cùng với Giang Thánh Trác còn rất trẻ, cột tóc đuôi ngựa, cậu mặc áo sơ mi trắng, đều có khuôn mặt trẻ trung, khuôn mặt non nớt của tuổi trẻ. Cả hai lần lượt chiếm lấy gương mặt đại diện của ban khoa học tự nhiên và ban văn chính quy, sức trẻ nghĩa khí, mặc dù chung ngành học nhưng đều ra sức trợ giúp lẫn nhau.
      Kiều Nhạc Hi nhìn thầy giáo giảng bài bục đến kích thích thôi, đồng thời cũng kích thích cơn buồn ngủ trong . Giờ phút này hâm mộ Giang Thánh Trác. Có lúc ngang qua phòng học khoa Văn, lần nào cậu cũng gục đầu xuống bàn ngủ đến quên trời đất.
      Ánh mắt liếc nhìn cảnh đẹp bên ngoài, trong đầu luôn nhớ đến hình ảnh người nằm chiếc ghế dài, ánh mặt trời phản chiếu người ấm áp….
      Càng nghĩ càng mơ mẩn, nhịn được, dưới gầm bàn đá lên bạn Triệu Dương Dương ngồi phía , Triệu Dương Dương lập tức hiểu ý. vừa đặt đầu gục xuống bàn, liền nghe Triệu Dương Dương hét tiếng chói tai, "Nhạc Hi, cậu làm sao vậy?!"
      Kiều Nhạc Hi nhịn được xoa xoa lấy lỗ tai đau đau, trong lòng cảm thán, Triệu Dương Dương có tiềm năng làm nha hoàn trong truyện Quỳnh Dao.
      Quả nhiên thầy giáo xuống ân cần hỏi thăm, đối với học sinh tốt, thành tích khá, dĩ nhiên là đối tượng đáng quan tâm của gíao sư.
      Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu lên yếu đuối trả lời, "Thầy ơi, đầu em choáng".
      Triệu Dương Dương ngay lập tức đỡ lấy, "Thầy, hay để em đưa bạn ấy phòng y tế".
      Thầy gật gật đầu, mặt lo lắng , "Nhạc Hi, chú ý nghỉ ngơi nhiều, buổi tối đừng học bài khuya quá".
      Kiều Nhạc Hi nửa dựa người vào người Triệu Dương Dương, trong lòng cảm thấy lời này rất có lý, về sau thể đọc tiểu thuyết khuya, ảnh hưởng đến giấc ngủ.
      Hai người chậm rã qua khúc quanh, Kiều Nhạc Hi liền đứng thẳng người, cười híp mắt với Triệu Dương Dương, "Dương Dương, mau trở về học ".
      xong mừng như điên chạy nhanh tới đó.
      Ai ngờ chiếc ghế dài bị chiếm mất.
      Kiều Nhạc Hi từ xa nhìn thấy bóng dáng kia, hai tay đặt sau ót, bởi vì chân quá dài, đôi chân chỉ có thể để rũ xuống đất.
      Kiều Nhạc Hi trong lòng buồn bực, mấy năm trước ràng chưa có cao hơn bao nhiêu, thế mà bây giờ chỉ qua có mấy năm lại vọt lên nhanh chóng.
      Đến gần nhìn thấy đôi mắt kia nhắm lại, đeo tai nghe, mặt nhàn nhã nhắm mắt nghỉ ngơi. quan sát khuôn mặt của cậu, người này có làn da trắng sáng, giống như hề có tì vết, năm đó bị cha cậu ném vào quân đội phơi nắng suốt hai tháng vậy mà khuôn mặt trước mắt vẫn trắng sáng ngư ngọc. Nhìn thấy mí mắt cậu có vết nhăn có thể thấy , sống mũi cao thẳng, môi mỏng lúc này khẽ mím.
      Kiều Nhạc Hi liền có chút tức giận, tự dưng đẹp trai như vậy để làm gì? Lông mi so với cũng cong hơn.
      Kiều Nhạc Hi trực tiếp dùng chân đá vào người cậu, Giang Thánh Trác mơ màng mở mắt, mê mang hỏi, "Sao vậy?"
      Kiều Nhạc Hi đem mấy lá thư hồng hồng bỏ người cậu, "Cho cậu! Mấy đứa kia đem tới chỗ tớ".
      Kiều Nhạc Hi ngồi dậy, nhường nửa chiếc ghế cho , gạt tai nghe xuống, vuốt mấy phong thư trong tay cũng định mở ra xem, nghiêng đầu khoé miệng cong lên, chế nhạo Kiều Nhạc Hi, "Ơ, sinh viên tốt trong mắt giáo sư cúp học rồi hả? Lúc này lại giả vờ khoẻ à?"
      Kiều Nhạc Hi biết kỷ xảo của Giang Thánh Trác rất ràng, cũng phản bác, tựa lưng vào ghế ngồi phơi nắng, trả lời biếng nhát, "Choáng váng đầu".
      Giang Thánh Trác đem tai nghe đưa tới hỏi, "Nè, có muốn nghe ?"
      Kiều Nhạc Hi lười biếng giống như mèo phơi nắng, "Ừ, đặt bên tai giúp tớ".
      Xuân về hoa nở, gió lướt qua, hai người yên lặng ngồi cạnh nhau vai kề vai chiếc ghế dưới gốc liễu, Giang Thánh Trác đột nhiên mở miệng, "Haiz, có em của tớ thích cậu, hôm nào giới thiệu hai người quen biết nhau."
      Kiều Nhạc Hi mở mắt liếc cậu cái, tức giận , "Lại nữa hả?"
      Giang Thánh Trác nghiêng người sang nhìn , "Cậu còn dám ! Thứ nhất cậu ghét người ta đủ dịu dàng, thứ hai ghét bỏ người ta xấu hổ…… Người trước cậu ghét người ta kết quả học tập tốt! Cậu tớ nghe chút tại sao em xung quanh tớ thích cậu có kết quả tốt! Cậu đúng là diệt người biết mệt mỏi mà!".
      Kiều Nhạc Hi tâm tư trống rỗng, nhận lời Giang Thánh Trác.
      Giang Thánh Trác nhìn mặt mà , "Haiz, người lần này tệ, cậu thử xem sao?"
      Kiều Nhạc Hi mặt nhịn được, "Được rồi, cậu cứ tự nhiên ! Bắt đầu từ bây giờ cậu câm miệng lại được lời quấy rầy tớ ngủ!".
      Qua mấy ngày lâu, trong giờ học bạn học Kiều nằm dài bàn làm bài, ngoài cửa có người kêu lên, "Kiều Nhạc Hi, có người tìm!". xong còn nháy mắt ra hiệu với .
      Vừa ra cửa, nhìn thấy bạn học nam quen biết nhìn cười, cũng biết chuyện gì xảy ra, vừa nâng mắt thấy Giang Thánh Trác đứng cách đó xa, dáng đứng thong thả, lười biếng, nhíu mày cười khẽ với .
      Kiều Nhạc Hi lập tức hiểu được, biết thế nào nhưng có cảm giác Giang Thánh Trác là người dẫn mối.
      Khoảng thời gian đó Kiều Nhạc Hi vẫn cảm thấy, hình như mỗi lần quay đầu lại luôn có thể nhìn thấy Giang Thánh Trác nghiêng người tựa vào đâu đó, cười xấu xa với .
      Bạn nam kia cũng xấu hổ, chuyện huyên thuyên với , mà rất trôi chảy, câu nghe cũng nghe vào, trong lòng phiền muộn thôi, nhưng vẫn giữ nụ cười yếu ớt môi, phát được nụ cười đó miễn cưỡng cỡ nào.
      Trong lòng nghĩ, hình tượng của mình: khéo léo hiểu chuyện, lễ phép ôn hoà, danh tiếng xây dựng cũng dễ dàng. suy nghĩ thế nào để ngăn cái họng súng nả đạn liên tiếp kia, lớp trưởng tới.
      "Kiều Nhạc Hi, chủ nhiệm lớp gọi cậu tới phòng thầy chuyến".
      thở phào nhõm, "Bạn học Nhâm gì đó, tớ có chuyện trước, hôm nào liên lạc vớc bạn sau".
      xong liền chạy .
      Vào phòng làm việc của thầy chủ nhiệm, thầy chỉ vào bạn yên lặng đứng bên kia với , "Nhạc Hi, đây là học sinh mới chuyển tới, Mạnh Lai, về sau cùng ngồi với em, các em giúp đỡ lẫn nhau cùng nhau tiến bộ".
      Kiều Nhạc Hi trước mặt thầy từ trước đến giờ luôn là người hiểu chuyện, dĩ nhiên đồng ý. Ra khỏi phòng mới dò xét Mạnh Lai cẩn thận.
      Mạnh Lai nhận thấy được ánh mắt dò xét của , khẽ mĩm cười với , dịu dàng động lòng người.
      Trong nháy mắt đó, Kiều Nhạc Hi cảm thấy Mạnh Lai là xinh đẹp nhất mà từng gặp, phải xinh đẹp bình thường, là phi thường xinh đẹp.
      giống với Kiều Nhạc Hi giương nanh múa vuốt, Mạnh Lai vĩnh viễn yên tĩnh, đối với người khác cười tiếng như gió mát xuân về, nhìn vẻ yếu đuối của Kiều Nhạc Hi sinh ra cảm giác muốn bảo vệ, từ đó hai người như hình với bóng.
      Sau cuộc thi học kỳ đầu, Kiều Nhạc Hi đứng đầu danh sách bảng điểm.
      Mạnh Lai nắm lấy tay , mặt kích động. "Nhạc Hi, cậu là người đứng đầu, là giỏi!"
      Kiều Nhạc Hi cười hì hì nắm chặt tay , "Chuyện thôi! Cậu cũng tồi!".
      Mạnh Lai đột nhiên chỉ vào bên cạnh tấm giấy đỏ, "Bên khoa Văn, người đứng đầu hình như lúc nào cũng là người, cậu có biết ?"
      Kiều Nhạc Hi cũng ngẩng đầu, lười biếng "Ừ" tiếng.
      "Tớ nghe cậu ta rất lợi hại, học ngủ trong lớp, vậy mà có thể trở thành người đứng đầu được, hay ".
      "Cậu cũng nghe cậu ta tốc độ đổi bạn cũng nhanh như chong chóng àh?".
      Ngay lúc ấy, Nhậm Gia Minh vừa vặn tìm đến gặp , Giang Thánh Trác còn theo phía sau. Vì vậy Kiều Nhạc Hi vô cùng miễn cưỡng chỉ vào thân hình thon dài, mạnh mẽ, rắn rỏi với Mạnh Lai, "Ừ, cậu ta chính là Giang Thánh Trác."

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 08
      Tuổi thanh xuân bị chó ăn

      Giang Thánh Trác nhìn thấy đẹp dĩ nhiên là cực kỳ ân cần, Kiều Nhạc Hi đứng bên cạnh cặp mắt ngừng trợn trắng.
      Khi đó sau mỗi ngày sau giờ tự học vào buổi tối (chiều tối), Kiều Nhạc Hi cùng Mạnh Lai đứng lầu nhìn trời chiều, có lúc thấy Giang Thánh Trác cùng nhóm bạn thân ngang qua, dường như mỗi nơi cậu qua, nơi đó đều ủng hộ nồng nhiệt, mà cậu luôn là người được chú ý nhiều nhất.
      Mạnh Lai đối với cậu ngày càng thích, "Giang Thánh Trác mặc quần áo rất có phẩm vị"
      Kiều Nhạc Hi tựa vào cây cột híp mắt nhìn trời chiều, nhàn nhạt trả lời, "Ừ, mặt người dạ thú!"
      "Nhìn qua rất nhã nhặn".
      "Lịch ? A, đúng, lịch bại hoại, sai!".
      " nhìn gò bó".
      "Phóng đãng chìm chế được? ra tớ thấy có hai chữ thích hợp với cậu ta hơn".
      Mạnh Lai gì được nữa, thử thăm dò hỏi, "Nhạc Hi, phải là cậu có ý gì với cậu ấy chứ?"
      Kiều Nhạc Hi mặt ngây thơ vô tội , " có à nha".
      Mạnh Lai bộ dạng muốn lại thôi, "NHạc Hi, hai người từ lớn lên cùng nhau, cậu……. thích cậu ấy?"
      Kiều Nhạc Hi mở to mắt, nháy mấy cái, "Ha, đừng có đùa, tớ làm sao mà thích cái tên đó!".
      Mặt Mạnh Lai lập tức đỏ ửng, nhưng vẫn thận trọng hỏi, "Vậy ……………… Tớ có thể thích cậu ấy ?"
      Kiều Nhạc Hi lần nữa nhắm mắt lại, giọng bình tĩnh vô tư, "Có thể".
      Những lời này từ đến lớn nghe riết cũng quen, mỗi người bạn bên cạnh mình đều hỏi những câu này, thậm chí nghi ngờ lý do ban đầu họ tiếp cận có phải vì dụng ý khác.
      Bên tai nghe được giọng đầy vui sướng của Mạnh Hi, Kiều Nhạc Hi mặc dù mở mắt nhưng vẫn biết đôi mắt của giờ sáng lắp lánh thế nào.
      " sao? Nhạc Hi cậu tốt quá!".
      Những lời này, Kiều Nhạc Hi thể giải thích được! Tại sao những người thích Giang Thánh Trác đều chạy tới hỏi ý kiến của ? Chẳng lẽ là mẹ của cậu ta sao?
      "Nhạc Hi, sao tớ thấy cậu với Nhậm Dương Minh thân thiết, phải các cậu nhau sao?"
      Kiều Nhạc Hi suy nghĩ chút, sau đó thành trả lời, " biết".
      ra gần đây tìm lý do quăng cậu ta.
      Khi đó, có khoảng thời gian Giang Thánh Trác làm mối cho , nhét vào tay nào là thư tình lẫn quà tặng, miệng cà lơ phất phơ , "Xảo nhạc tư, tớ có cậu bạn này thích cậu, người đặc biệt tốt, cậu đồng ý nhé?"
      Mỗi lần như vậy Kiều Nhạc Hi buồn bực chịu được, định đồng ý nhưng mà đối với đối phương tia rung động, đến cuối cùng luôn là người bị bắt bẻ.
      Sau này Giang Thánh Trác và Mạnh Lai ở bên nhau.
      ra đó cũng phải lần đầu tiên Giang Thánh Trác đoạt người bên cạnh , bắt đầu từ lúc nhà trẻ, Giang Thánh Trác trừ ra đều bới móc tìm người đẹp, từng từng bạn tốt bên cạnh , người cũng bỏ qua.
      Từ đó về sau, Kiều Nhạc Hi luôn bị kẹp giữa bọn họ diễn các loại nhân vật khác nhau, người hầu, tài xế, người tiếp khách, kẻ giảng hoà,……
      Kiều Nhạc Hi mỗi lần sau bọn họ cũng có cảm giác phí hoài năm tháng tuổi trẻ của mình, rồi thỉnh thoảng Giang Thánh Trác làm mặt quỷ với , hận chạy lên đạp cậu mấy cái cho đỡ tức.
      Giang Thánh Trác trốn đến ban Khoa học tự nhiên ngày thường xuyên, lúc bắt đầu nhiều người còn cho rằng cậu giống như trước đều là tìm Kiều Nhạc Hi, sau này nhìn thấy cậu đến gọi Mạnh Hi ra ngoài.
      Lời trêu chọc, đùa giỡn bên tai vang lên dứt, Kiều Nhạc Hi vẫn bình tĩnh ngồi đó, từ cửa sổ nhìn ra vô tình thấy hai bóng người sải bước bên nhau.
      Mạnh Lai đỏ mặt ngượng ngùng nhìn Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác ngược lại đối với ồn ào bàn tán xung quanh để ý, nụ cười trong sáng môi, nghiêng đầu chuyện với Mạnh Lai".
      Sau khoảng thời gian rất dài về sau, mỗi lần Kiều Nhạc Hi nhớ lại những năm tháng tuổi trẻ trước đây hình ảnh này của bọn họ là phần của hồi ức đó.
      Sân trường vắng lặng, mưa phùn lấy phất, chàng trai và thong thả bước bên nhau, chiếc áo sơ mi cùng quần tây bị cơn gió thổi qua, xuyên qua bóng cây khuôn viên ánh sáng rọi lên mặt tươi cười của cậu, trong mắt đầy vẻ thương, trẻ trung với tình cảm mông lung…..
      Hai người cứ như vậy tim phổi chiếm hết khoản thời gian ngây thơ, đơn thuần nhất, trong sáng nhất trong cuộc đời .
      Cũng chính từ khi đó, bắt đầu ghét Mạnh Lai, lúc trẻ còn viết trong nhật ký, 'Bạn của mình, thông qua mình quen biết người bạn khác của mình, sau đó bọn họ nảy sinh tình cảm, mình lại bị ép ra ngoài, loại cảm giác đó rất khó chịu'.
      Nhưng ràng, khó chịu chỉ là lý do đó.
      Sau nữa khi Giang Thánh Trác tay trong tay cùng Mạnh Lai qua Mỹ du học cùng nhau, sau đó lâu cũng qua đó du học nhưng dù cho Mạnh Lai hết lần này đến lần khác năn nỉ đến nhập học cùng trường với bọn họ nhưng vẫn khăng khăng từ chối.
      Tới nước Mỹ, Kiều Nhạc Hi đến cuối cùng vẫn chủ động tìm bọn họ, mà mấy năm này giữa và Giang Thánh Trác là khoảng thời gian trống rỗng mập mờ.
      *******
      Giang Thánh Trác nghe những lời của , sửng sốt chút, vẻ mặt lẫn giọng cũng có nửa phần gợn sóng, "Trở về trở về chứ sao!"
      Kiều Nhạc Hi chợt xoay người bắt đầu quan sát cậu, "Trước mặt tớ cậu cần phải giả vờ".
      Kiều Nhạc Hi khẳng định Giang Thánh Trác đối với Mạnh Lai phải như vậy, Giang Thánh Trác bản tính phong lưu khắp nơi nhưng mà sau khi chia tay với Mạnh Lai lại ngày càng nghiêm trọng hơn.
      Giang Thánh Trác giải thích được hỏi, "Tớ giả bộ cái gì? Haiz, tại sao tớ cảm thấy cậu hoan nghênh Mạnh Lai trở về? Năm đó phải hai người chơi rất thân sao? Còn đặt biệt chạy tới cảnh cáo tớ nên đối xử tốt với ta, thế mà chỉ mới chớp mắt cậu lại thay đổi rồi?".
      Kiều Nhạc Hi dúi đầu trong chăn, buồn buồn trả lời, " có, tớ chỉ thương tiếc tuổi xuân bị chó ăn của tớ bị hai người các cậu làm hại".
      Tình bạn tốt trong suốt ba năm kia, cuộc sống vô lo tư lự, nào là chuyện trời, chuyện dưới biển, lời hời hợt, tim phổi, chút so đo, sau đó lại ham ăn tục uống, nâng chén nâng ly, liều mạng hưởng thụ, những ngày tháng điên cuồng thể cứu vãn, trở lại.
      Giang Thánh Trác liếc cái, "Há? Lời này của cậu đúng đó, cậu thử đếm xem có bao nhiêu em của tớ bị cậu đá?"
      Kiều Nhạc Hi lập tức tiếp lời, "Cậu còn dám , sao cậu đếm bao nhiêu chị em tốt của tớ bị cậu làm hại?".
      "..........,......."
      Hai người đối đáp mấy câu khiến khí nặng nề lúc trước nhanh chóng biến mất.
      Hai người tranh đua hăng hái, điện thoại Giang Thánh Trác vang lên, nhìn thấy số màn hình, cậu quay sang Kiều Nhạc Hi làm cái mặt mếu khóc, Kiều Nhạc Hi tiến tới nhìn, mặt có chút hả hê.
      "Mẹ, trễ thế này còn chưa ngủ sao?".
      "Gây hoạ? Làm gì có! Gần đây con ngoan lắm, mẹ cứ yên tâm, tin mẹ cứ hỏi con xem".
      "Có chuyện gì đâu, mẹ nghe ai sằng bậy vậy, cái tên đó có chuyện gì làm rảnh rỗi rủa con trai của mẹ, nghe họ xong mẹ có dạy dỗ họ trận ?".
      "Cái gì? Tuần này về ăn cơm? được! Dạo gần đây con rất bận."
      "Mẹ sao có thể con trai của mình như vậy? Con phải con ruột của mẹ sao? Con có quan hệ nam nữ bừa bãi.................. Người nào? Con nhà ai? Mẹ có thể tính , ta so với dáng con còn 'đô' hơn, chấp hai lần con, con cũng đánh lại ta. Còn có ai? Con nhớ ........ nhớ nổi........... Haiz, đừng, mẹ làm ơn đừng để ta tới đây......... Ôi thôi, mẹ ơi, con trai của mẹ muốn trình độ có trình độ, muốn dáng người có dáng người, muốn nhan sắc có nhan sắc, mẹ còn sợ con tìm được con dâu cho mẹ sao?.......... Vậy chờ qua thêm thời gian nữa rồi hãy tính nha, con nghe hình như cha trở lại rồi kìa, mẹ nhanh chăm sóc cha , con cúp máy trước đây, bye".
      Giang Thánh Trác vừa cúp điện thoại miệng vười vui vẻ, chớp mắt nhìn thấy Kiều Nhạc Hi ngủ quên giường.
      Cậu vỗ người hai cái, "Muốn ngủ về nhà ngủ! Ở chỗ này đêm, cậu giống tớ thân tàn phế đó!".
      Kiều Nhạc Hi chợt cong khoé miệng cười híp mắt ràng trả lời, "Vậy tốt chứ sao, thế chẳng phải chúng ta xứng đôi sao?".
      Giang Thánh Trác ngây ngẩn cả người, khuôn mặt đứng đắn, cùng nụ cười cợt nhã được che dấu, lâu sau mới dùng sức lay người mấy cái, "Cậu mới vừa cái gì?".
      Kiều Nhạc Hi mơ màng đẩy cậu ra, "Tránh ra, Giang Thánh Trác! Cậu mà dám cãi tớ nữa là tớ với ông nội cậu, cậu trốn học đánh cầu với Diệp Tử Nam".
      Giang Thánh Trác hì hì rồi bậc cười thành tiếng chỉ chỉ mũi , giọng dạy dỗ, "Vật này! Cậu biết mà vẫn tố cáo!".
      Kiều Nhạc Hi gạt tay cậu ra, yên ổn ngủ.
      Nửa tháng sau, cuối cùng Giang Thánh Trác cũng được phép xuất viện. Sáng sớm ai đó vui vẻ, miệng khẽ hát ngân nga, trang phục hoà nhã phóng khoáng. Thư ký mới là trẻ vừa mới vào công ty, vẻ mặt say mê, đứng bên cạnh Đỗ Kiều cười , "Tổng giám đốc Giang trở lại!"
      Đỗ Kiều nâng trán, cấp thế này đúng là nhân vật phiền toái.
      Đừng bao giờ nhìn người đàn ông ngày thường cười vui vẻ, phóng khoáng, bất cần đời này mà đánh giá vội. ta luôn xuất trước mặt bạn với mọi khuôn mặt khác nhau và nguỵ trang dưới lớp áo quần hoa lệ đó là con sói già đội lớp cừu non nguy hiểm. Trước bàn đàm phán, với bộ dáng này nhưng có khả năng giết người nhanh chóng, với lối suy nghĩ chặt chẽ, lời lẽ sắc bén, khí thế áp đảo khiến đối thủ thể ứng phó kịp thời, thỉnh thoảng có người biết chân tướng xúc phạm cậu ta, cậu ta tiến lên 'chém' thương tiếc, tuyệt nương tay, ngoài ra thủ đoạn cực kỳ đặc biệt.
      Rùng mình cái, vội vàng thu hồi lại tâm tư, Đỗ Kiều cầm lấy tập hồ sơ bàn mang vào trong tìm Giang Thánh Trác ký tên.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 09
      Dị ứng phấn hoa

      Ngay khi Kiều Nhạc Hi bước ra khỏi thang máy hướng đến phòng làm việc, Quan Duyệt biết xuất khi nào lôi kéo vào phòng ấy. Nội thất của tất cả các phòng trong công ty đều như nhau, nhưng phòng của Quan Duyệt đặc biệt hơn hết. Chồng ấy vì lo lắng bức xạ ảnh hưởng đến em bé nên sắp xếp nhiều cây xanh trong phòng hơn.
      Nhớ lại lần đầu tiên Kiều Nhạc Hi vào phòng này, thấy sắp xếp bên trong sửng sốt chút, quay lại nhìn cánh cửa phía sau lưng thầm, "Chắc là mình nhằm đó chứ? Phòng gì mà giống như chợ cây kiểng thế này?"
      Cũng vì chuyện này mà Kiều Nhạc Hi chọc Quan Duyệt biết bao nhiêu lần.
      Quan Duyệt xấu bụng cười, "Gần đây có chuyện gì xảy ra ?"
      Kiều Nhạc Hi thở dài, cũng biết mình dấu được.
      Quan Duyệt xích lại gần, " ra Tề Trạch Thành thế nào cũng được coi là nhân tài có nghiệp thành công, tuổi còn trẻ mà giữ chức Tổng thanh tra kỹ thuật, cậu ta cũng là người trẻ tuổi nhất trong các Tổng thanh tra ở công ty chúng ta từ trước đến nay, mặc dù so với cái tên biến thái bên cạnh cậu thể so sánh, nhưng cũng được xem là người có tiền đồ, cậu có chút rung động nào ?"
      "Động lòng chứ", Kiều Nhạc Hi nửa nửa giả , bỗng nhiên lại hỏi "Cậu Tề Trạch Thành dạo này biết bị kích thích gì mà để ý tớ quá vậy?"
      Quan Duyệt vỗ cái tát, "Người ta từ khi cậu vào công ty ý có ám hiệu tình cảm với cậu rồi. Chỉ là cậu giả ngây giả dại biết, người ta bất đắc dĩ mới công khai thôi".
      Kiều Nhạc Hi gật gù hả hê, giương giương khuôn mặt khổ sở, "Haiz, tình nơi công sở là phiền toái nhất! khổ cái số đào hoa mà!"
      Từ phòng Quan Duyệt ra ngoài, Kiều Nhạc Hi nhìn vào đại sảnh, mọi người cứ nhìn cười mập mờ, cười tới mức khiến thấy sợ hãi.
      Ngay lúc cảm thấy kỳ quái, mở cửa phòng làm việc ra, nhìn thấy bên trong khiến kinh hoàng thôi, trong phòng khắp nơi đều là hoa hồng, sửng sốt mấy giây, nháy mắt mấy cái, phản ứng kịp thời đóng sầm cửa lại.
      Kiều Nhạc Hi mắt thấy mấy đồng nghiệp xung quanh lén lút cười trộm, ai lên tiếng. Kiều Nhạc Hi tự : 'Sao lại có người 'cực phẩm' như vậy, thời đại gì rồi mà còn dùng cái chiêu cũ rích như vậy để theo đuổi con ! Cậu ta nên theo Giang Thánh Trác học khoá về 'làm thế nào để lấy lòng con ' hơn'.
      xoay người nhìn quanh cười hỏi, "Các bạn đồng nghiệp, có ai thích hoa ? Nếu thích đến đây lấy nào."
      Mọi người nhìn , ý , cũng ai di chuyển.
      Kiều Nhạc Hi tỏ ra tiếc nuối, "À, vậy ra ai thích. Thôi đành phải bỏ vào thùng rác rồi!"
      Câu vừa kết thúc, mấy đồng nghiệp nam lẫn nữ ngẩng đầu lên, sau đó với tốc độ nhanh nhất dọn dẹp căn phòng đầy hoa tươi kia, chỉ chốc lát, tất cả quay trở lại bình thường, chỉ còn mùi hương hoa tan trong khí chứng tỏ chuyện vừa xảy ra hoàn toàn chân thực.
      Sau khi vào phòng làm việc, Kiều Nhạc Hi đến mở cửa sổ ra thông gió mới bắt đầu ngồi xuống làm việc.
      Đến buổi chiều, lúc này Kiều Nhạc Hi mới cảm thấy có gì đó đúng, đầu bị đau nhức, vừa nhảy mũi tay kia tìm khăn giấy lau nước mũi, kéo ống tay áo lên thấy cổ tay có nhiều mảng ban đỏ mới nổi, vừa đỏ vừa ngứa.
      khom lưng mở ngăn kéo tìm thuốc, lúc này nhận được điện thoại của Giang Thánh Trác.
      "Xảo Nhạc tư, tối nay có phim mới chiếu buổi đầu, tớ có vé đây, tớ dẫn cậu xem nhé! Trai đẹp xinh cùng nhau hội tụ nào".
      Kiều Nhạc Hi liên tiếp hắt-xì mấy cái, giọng ồm ồm trả lời, " , cậu muốn tự ".
      Giang Thánh Trác cười hì hì, "Ơ, sao lại nóng nảy vậy, bị cảm rồi à?"
      Kiều Nhạc Hi tìm khắp nơi cũng thấy thuốc, người càng ngứa ngáy khó chịu, tính tình tự nhiên cũng tốt, "Sao cậu lại nghèo như vậy? có gì tớ cúp máy đây, bận muốn chết".
      xong liền cúp điện thoại, vất vả lắm mới tìm được hộp thuốc, mở ra lại trống .
      Kiều Nhạc Hi ngửa đầu lên trời thở dài, ông trời cố tình muốn huỷ diệt mình đây mà!
      nhìn vào hình vẽ dang dở vi tính, lại nhìn đồng hồ suy nghĩ, cắn răng quyết định, tiếp tục vùi đầu vào công việc.
      Hết giờ làm, dự định đón xe taxi về nhà uống thuốc, vừa ra khỏi cổng lại bị Tề Trạch Thành gọi lại.
      "Nhạc Hi, em nhận được hoa ? hôm nay bận rộn bên ngoài suốt cũng kịp tới hỏi em, em thích ?"
      Kiều Nhạc Hi cầm lấy khăn giấy bịt mũi, che nửa mặt, đầu óc choáng váng, cả người thấy ngứa ngáy, có tâm trạng cùng cậu ta chuyện, trả lời cho có, "Thích, cám ơn ".
      xong xoay người rời , 'cám ơn ! cám ơn mười tám đời tổ tiên nhà !'.
      Ai ngờ Tề Trạch Thành vẫn chưa chịu buông tha, nắm lấy cổ tay , "Đừng vội, vẫn còn chưa xong…….."
      Kiều Nhạc Hi cố gắng giãy giụa nhưng có kết quả, đến lúc này còn chút kiên nhẫn nào nữa, cũng chẳng để ý hình tượng bình thường chỉ muốn xoay người mắng chửi thẳng vào mặt cậu ta.
      Khi chợt quay người lại, chỉ thấy trời đất quay cuồng, trước mắt cứ thấy sao trăng xoay vòng vòng, chưa kịp mở miệng xuất bàn tay nắm chặt cổ tay Tề Trạch Thành khiến cậu phải nới lỏng, ngay sau đó cánh tay đó đỡ lấy .
      Bên tai lại nghe giọng cà lơ phất phơ quen thuộc, "Thế nào bạn, ban ngày ban mặt lại làm khó sao?"
      Kiều Nhạc Hi chưa bao giờ cảm thấy xuất của Giang Thánh Trác khiến vui mừng như thế này.
      Tề Trạch Thành cau mày nhìn Giang Thánh Trác, lại xem Kiều Nhạc Hi, " Giang?"
      Giang Thánh Trác thong thả đứng, hai tay để trong túi quần, đặc biệt kiêu căng hỏi, "Cậu là ai?"
      " Giang nhớ , mấy tháng trước chúng ta từng hợp tác. Tôi cùng với Nhạc Hi là đồng nghiệp, tôi là Tổng thanh tra kỹ thuật công trình, Tề Trạch Thành".
      Kiều Nhạc Hi trong lòng biết , Giang Thánh Trác sao lại nhớ, cậu ta căn bản là nhìn Tề Trạch Thành thuận mắt, cố ý gây khó dễ. càng lúc càng thấy khó chịu, cũng muốn dây dưa thêm nữa, lôi kéo tay áo Giang Thánh Trác, " nhanh thôi".
      Giang Thánh Trác còn chưa phản ứng gì, Tề Trạch Thành cũng vui, lần nữa kéo Kiều Nhạc Hi, "Nhạc Hi …………"
      Giang Thánh Trác nhìn Kiều Nhạc Hi cầm khăn giấy che hơn nửa khuôn mặt, nhìn lại Tề Trạch Thành, lập tức giận dữ, "Có chuyện gì mà chưa xong?"
      " Giang đừng hiểu lầm, ấy là bạn của tôi."
      Kiều Nhạc Hi nghe lời cậu sợ hết hồn, ngay lập tức ngẳng đầu lên, hai mắt mở to kinh ngạc nhìn cậu ta, mặt biểu tượng ' thể tin nổi'.
      Giang Thánh Trác giận quá hoá cười, hoa đào tháng ba nở rộ đón gió phấp phới nhưng có nửa phần ấm áp, " ấy là bạn của cậu? Ha ha………."
      Kiều Nhạc Hi nổi giận trợn mắt nhìn Giang Thánh Trác, "Cậu bị động kinh hả?"
      xong xoay rời bỏ .
      Tề Trạch Thành vốn định đuổi theo, nhưng bị ánh mắt của Giang Thánh Trác ngăn lại.
      Lên xe, Giang Thánh Trác cũng chưa vội lái xe, nghiêng người nhìn , hài hước mở miệng, "Cậu làm gì vậy? Che nửa gương mặt, vẫn còn ôm đàn tỳ bà che nửa mặt sao?"
      Kiều Nhạc Hi lườm cậu cái, vừa dựa lên ghế cọ cọ vào thành ghế, " nhảm ít thôi, mau lái xe đưa tớ về nhà!"
      Giang Thánh Trác cười hì hì xoay người chợt thấy cánh tay lộ ra của , lập tức tắt nụ cười mặt, kéo tay qua, cuộn cao hai ống tay áo lên, Kiều Nhạc Hi còn giùng giằng thu cánh tay về.
      Giang Thánh Trác bất ngờ giơ tay lấy miếng khăn giấy che nửa mặt của , vốn dĩ khuôn mặt trắng nõn nà thế mà giờ vừa đỏ vừa sưng.
      Cậu ngẩng đầu cau mày hỏi, "Sao lúc này lại bị dị ứng? Mùa phấn hoa cũng qua rồi mà?"
      Kiều Nhạc Hi đoạt lại khăn giấy, lần nữa che kín mặt, " tại cái tên vừa rồi chứ ai, có chuyện gì tự nhiên tặng hoa làm gì biết!"
      "Vậy mà cậu còn đứng dây dưa ở đó?"
      "Tớ sao biết lại khéo như vậy, tớ còn biết chắc mình bị dị ứng hoa!"
      Giang Thánh Trác chợt lấy tay áp lên trán , lòng bàn tay cậu ấm áp khô ráo, ngón tay dài khớp xương ràng, KNH vẫn trong tình trạng sửng sốt, bất chợt cả người cậu tiến tới, tay đỡ lấy đầu , trán cậu nhàng đặt lên trán .
      Khoảng cách lẫn gian bất chợt như bị thu hẹp lại, có thể nghe thấy tiếng hô hấp dồn dập của đối phương, chút ánh sáng mập mờ cùng ấp áp, lại có chút cảm xúc khác lạ khi mái tóc thổi qua vành tai.
      Trán cậu hơi lạnh, nơi tiếp xúc có cảm giác được thoải mái, dâng lên từng mảng rung động trong .
      Kiều Nhạc Hi dám cử động dù chỉ chút, giống như vừa động liền có thể chạm đến môi của Giang Thánh Trác, nắm chặt khăn giấy trong tay, vốn là cơn ngứa khó chịu như vậy mà chẳng khiến nhúc nhích nửa điểm.
      Qua mấy giây sau Giang Thánh Trác buông ra, giọng điệu tốt, "Bị nóng đến như vậy còn chịu tới bệnh viện! Cậu định sốt biến thành người ngu ngốc ai nuôi cậu đây?"
      Kiều Nhạc Hi vẫn còn trong nổi khiếp sợ chưa trở về, lâu sau mới , "Dù sao cũng muốn cậu nuôi, cậu lo lắng cái gì….."
      Giang Thánh Trác mặt than khởi động xe, vừa được mấy trăm mét, Kiều Nhạc Hi liền kêu lên, "Này, sai rồi, sai rồi! Mới có mấy ngày mà cậu quên nhà tớ ở đâu hả? Phải quẹo phải ở đầu đường vừa rồi chứ, cậu định làm gì?"
      "Coi cậu kìa, nhìn cái bộ dáng cậu như vậy mà giờ mới chịu uống thuốc cũng chẳng tác dụng gì, nhanh bệnh viện kiểm tra chút !"
      " nghiêm trọng như vậy đâu, tớ về nhà uống thuốc ngủ ngủ giấc là tốt mà! Tớ bệnh viện đâu!".
      Giang Thánh Trác thèm quan tâm đến lời phản đối của , lái xe thẳng đến bệnh viện.
      Đến bệnh viện ngay lúc giờ tan ca, Giang Thánh Trác tính tình gấp gáp vượt qua trình tự khám bệnh, nắm tay chạy thẳng lên lầu, Kiều Nhạc Hi vừa nhảy mũi vừa kêu lên, "Ay da, cậu phải đăng ký lấy thẻ khám chứ, cậu đâu vậy? Còn chưa lấy số khám bệnh mà!".
      Chạy mạch lên lầu ba, dừng ngay trước phòng khám có bảng tên Bác sĩ cửa, thấy cậu có vẻ giống như đùa giỡn như bình thường, Kiều Nhạc Hi cũng theo sau vào.
      Đẩy cửa vào, vốn dĩ bác sĩ trẻ ngồi sau bàn làm việc kinh ngạc ngẩng đầu lên, sau đó tươi cười rạng rỡ, "Sao cậu lại tới đây, tớ chuẩn bị tan ca đây".
      Kiều Nhạc Hi theo sau nhìn thấy cảnh này, nháy mắt mấy cái, bác sĩ rất đẹp trai, rất nhã nhặn lịch nha.
      Giang Thánh Trác lấy tay đẩy lên phía trước, " ấy bị dị ứng".
      bác sĩ trẻ đứng lên, chiếc áo blouse trắng nổi bậc dáng người cao ráo khoẻ mạnh.
      Sau khi kiểm tra mấy phút, lại hỏi thêm số vấn đề, mặc dù tại cả khuôn mặt Kiều Nhạc Hi bị sưng đỏ giống như đầu heo, lại nhảy mũi, ho khan, chảy nước mắt nước mũi tèm lem, đúng là cảnh tượng đặc sắc nhất của cảnh giới 'nhếch nhác', mà đối lập với hình ảnh đó là vẻ mặt hút hồn của bác sĩ trẻ tuổi này.
      Kiều Nhạc Hi trong lòng vô cùng cảm khái, cực phẩm!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :