1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hai "cầm" cùng vui - Đông Bôn Tây Cố (58 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 50. Nhạc Chuẩn

      Quả nhiên Nhạc Chuẩn ngồi ghế sô pha tập trung tinh thần nghe kịch, nhìn thấy ba người vào, tay nhịp nhịp theo tiếc tấu, tùy ý hỏi câu, "Trở lại rồi à?"
      Tuy là bộ dáng dễ gần nhưng mà trong lòng ba người lại run lên, dám gì.
      Nhạc Chuẩn híp mắt tùy ý đảo qua ba người, "Làm gì vậy? chịu chuyện, bị điếc hay câm rồi hả?"
      Ba người khẩn trương gật đầu, "Trở về rồi".
      Ông Nhạc cả đời chinh chiến, có hoàn cảnh nào mà chưa gặp qua, chưa tính tới chuyện gì mà ông chưa làm qua, chỉ cần ngồi chỗ cũng đủ uy hiếp người khác.
      "Thế nào, thấy người lớn mà ngay cả tiếng chào cũng có, tôi thấy mấy người càng lớn càng trẻ hơn rồi!"
      Ba người cung kính kêu tiếng, "Ông ngoại"
      Bà Nhạc nhìn bộ dáng nom nớp lo sợ của ba người chỉ cảm thấy buồn cười, thừa lúc châm trà cho bạn già liếc mắt ra hiệu sau đó nhanh chóng ra ngoài.
      Ông Nhạc dĩ nhiên phát ra, vì chỗ đứng bọn họ, lại hứng thú dạt dào nghe xong đoạn thích mới chỉ cây gậy tay ra lệnh, "Hai đứa ngồi xuống, còn con nhóc này đứng".
      Kiều Nhạc Hi nhìn cây gậy thẳng tắp chỉ về phía mình biết lần này tránh thoát rồi.
      Kiều Dụ và Giang Thánh Trác liếc nhìn nhau rồi ngoan ngoãn ngồi xuống bên cạnh.
      Nhạc Chuẩn lẳng lặng nhìn Kiều Nhạc Hi lâu, thở dài mở miệng, "Tuy tuổi ông lớn nhưng đầu óc vẫn tinh tường, có chuyện từ trước ông muốn nhưng tới giờ chưa . Vì sao lại , thứ nhất, vì các người tuổi còn , thứ hai, là cố kỵ bà ngoại mấy đứa, nhắc lại chuyện cũ làm bà ấy đau lòng, nên cứ kéo dài tới bây giờ. Dù gì ông cũng muốn xuống hố rồi, con đó, mấy năm qua, vừa đúng lúc thừa dịp này ra, ra con thoải mái, ông cũng thấy thoải mái".
      Ông Nhạc dài dòng quanh co, ngước mặt nhìn Kiều Nhạc Hi, "Mẹ cháu ra sớm, lúc đó cháu còn , ông và bà ngoại cháu tận tâm chăm sóc chỉ dẫn cháu, chỉ sợ vì chuyện này gây ra bóng ma trong đời cháu. Thấm thoát vậy mà qua mười mấy năm, cháu lớn lên hoạt bát vui vẻ như những đứa trẻ cùng trang lứa, Nhạc Chuẩn ông đây tự hỏi làm....... thất vọng cháu với mẹ cháu. Nhưng mà, điều ông muốn ngày hôm nay là chuyện của mẹ cháu, ông và bà ngoại từ đầu tới cuối đều trách Bách Viễn".
      Khóe mắt Kiều Nhạc Hi nhướng cao, ngờ Nhạc Chuẩn tới chuyện này, mặt tự chủ biểu phản đối đề tài này.
      Nhạc Chuẩn dùng gậy chống xuống từ từ đứng lên, bao nhiêu năm chiến trường trở về đầy đầy vết thương người, trước kia tuổi trẻ có cảm giác nhưng tại lớn tuổi, càng ngày càng cảm thấy lực bất tòng tâm.
      Kiều Nhạc Hi vốn định tiến tới dìu ông nhưng biết tính tình của ông nên chỉ đứng đó dám di chuyển, chờ ông tới gần.
      Nhạc Chuẩn tới mấy bước, cách Kiều Nhạc Hi xa gần dừng lại, "Nhưng mà cháu đó, từ khi mẹ cháu mất , tự cháu xem, cháu đối xử với cha cháu với thái độ gì? Từ tới lớn, mỗi lần có phiếu điền nào có khoản ghi tên cha mẹ cháu thế nào! Vì chuyện này ông và bà ngoại cháu bị mời tới trường học bao nhiêu lần? Mẹ cháu mất , cháu muốn cũng làm được gì, nhưng mà ba cháu còn ở đây! Cháu thà rằng tình nguyện viết lên ba chữ Kiều Bách Viễn! Tháng này tới năm nọ đều nghiêm mặt, ngược lại ông đây muốn hỏi cháu, người nào có lỗi với cháu đây hả? Nếu cháu hận chính họ Kiều của mình, nhưng trong người cháu còn mang nửa dòng máu của ba cháu, như vậy tại sao có can đảm đem máu ra trả lại cho ông ấy?"
      Kiều Nhạc Hi cúi đầu lẳng lặng nghe, đây là lần đầu tiên trong mấy năm nay đem chuyện này trực tiếp thế này.
      Trong ấn tượng của , Nhạc Chuẩn lúc nào cũng tỏ ra hòa nhã với , mấy trai của ai cũng sợ ông nhưng mà sợ. Đây cũng là lần đầu tiên Nhạc Chuẩn dùng lời và sắc mặt phê bình đối với , ngẫm nghĩ chắc là ông cũng nhịn lâu rồi.
      Giọng hơi tang thương của Nhạc Chuẩn vang lên, "Chuyện của mẹ cháu, cho dù ba cháu có sai, nhưng mà sai hoàn toàn. Lúc vừa mới bắt đầu vài năm, bao nhiêu người đạp phá cánh cửa mai mối cho ba cháu, nhưng ông ấy đều gặp, năm đó ba cháu bao nhiêu tuổi? Ba cháu trông nom ba đứa nhiều năm như vậy vì cái gì? Còn phải sợ mấy đứa bị ủy khuất? Năm đó ông và bà ngoại cháu vì chuyện này mà với ba cháu, muốn đem cháu và hai cháu qua đây để ông nuôi nhưng mà ba cháu nhất quyết chịu".
      Nhạc Chuẩn nhắm chặt mắt, cho tới bây giờ ông đều nhớ sau buổi trưa ngày hôm đó, so với Kiều Bách Viễn tại lúc đó Kiều Bách Viễn còn trẻ tuổi và non nớt hơn rất nhiều, cậu ta còn đỏ mắt gọi bọn họ là ba mẹ, ba đứa là sinh mạng của cậu ta, ngoại trừ tự cậu ta ra, ai giúp cậu nuôi dưỡng cậu cũng yên tâm.
      "Hai mươi mấy năm nay, mỗi khi có chuyện lớn chuyện gì cậu ta cũng vội vàng chạy tới thăm nom ông và bà ngoại cháu, đừng là mẹ cháu qua đời nhiều năm như vậy, thử hỏi nay có mấy người đối xử với người già được như thế? Những năm gần đây, ông gợi ý cho cháu bao nhiêu lần, vậy mà cháu còn hiểu hay sao?"
      phải là hiểu , nhưng mà trong lòng có gút mắc, thể giải được.
      Tự chính bản thân Kiều Nhạc Hi đối với Kiều Bách Viễn là cảm giác gì cũng , có phải là hận? Cho dù chưa tới nhưng dù sao cũng là quan hệ huyết thống. Oán? Chắc là có. ?
      Kiều Nhạc Hi thình lình nhớ lại những chuyện trước kia, trong trí nhớ của , Kiều Bách Viễn bận rộn nhiều việc, bận tới nổi nghĩ tới mình từng ngồi ăn cơm cùng bàn với ông ấy.
      còn nhớ lúc mình tập tễnh bước , Kiều Bách Viễn đứng cách mấy bước vỗ tay gọi, nghiêng nghiêng đảo đảo bước vài bước nhào vào lòng ông, lúc đó ông ấy sảng khoái cười lớn ôm lấy .
      Lớn hơn chút, Kiều Bách Viễn nắm tay dắt về nhà, vừa vừa đưa kem cho lại vẫn dặn dò câu, "Đừng cho mẹ con biết".
      Ở cái tuổi luôn thích thú hương vị lạnh lạnh ngọt ngọt của kem, nhưng mà mẹ vì sợ nó ảnh hưởng tốt tới bao tử nên luôn luôn hạn chế. Cái năm đó, cho dù là mấy gia đình lúc bấy giờ thường hay trọng nam khinh nữ nhưng mà trong ba đứa này, Kiều Bách Viễn dường như thiên vị hơn chút.
      Về sau nữa, Kiều Bách Viễn ngồi xổm trước mặt , vẻ mặt bi thương với , "Nhạc Hi à, mẹ con rồi........"
      Về sau còn tiếp xúc thường xuyên với Kiều Bách Viễn nữa, tất cả mọi người đều cho rằng oán hận Kiều Bách Viễn, hận ông ấy quay về nên mẹ mới tự sát. Nhưng mà cho tới bây giờ có bất kỳ ai biết được, ra cũng sợ hãi Kiều Bách Viễn hận , nếu mẹ bị mắc bệnh trầm cảm hậu sản, và tất nhiên chết .
      sợ khi Kiều Bách Viễn nhìn là ánh mắt kia. Mẹ mất, sợ trong mắt ba ba cũng chán ghét mình, loại cảm giác vừa hận vừa sợ này khiến có lựa chọn nào khác mà phải rời xa, thân thiết với tất cả người thân, khôn khéo hiểu chuyện nhưng chỉ trừ có ông ấy ra.
      Ông đằng Đông, đằng Tây, nhiều năm như vậy, cái loại phản nghịch này dường như từ lâu trở thành loại thói quen.
      Quen đến mức biết từ lúc nào tổn thương hai người.
      Ông Nhạc càng càng giận, "Chuyện quá khứ vậy, buổi sáng hôm nay, cậu ta trước mặt mọi người vỗ bàn, cháu có biết cậu ta cái gì ? người trầm ổn nhã nhặn mà vỗ bàn nổi giận, bản thân cậu ta sinh ra con thế nào hiểu con mình hơn hết. gì mà cái chức Bí thư này làm cũng cần phải gì đó. Có thể làm người như vậy nổi giận ra những lời đó cháu cảm thấy thế nào? Đến khi nào cháu mới bảo vệ ba của mình được như vậy?
      Mặt Kiều Nhạc Hi chút thay đổi lẳng lặng lắng nghe, đôi mắt dần đỏ lên, hai bàn tay bên người nắm chặt.
      Giang Thánh Trác bên cạnh nhìn thấy mà đau lòng, cố gắng nhịn lại, nhịn nữa nhưng vẫn nhịn được, vừa muốn định đứng lên bị Kiều Dụ ấn lại, nhìn cậu lắc đầu.
      Giang Thánh Trác nắm chặt quả đấm ngồi lại lần nữa.
      "Chính cháu cẩn thận suy nghĩ lại lần nữa ! Lớn như vậy rồi mà hiểu chuyện như vậy!" - cuối cùng ông Nhạc ra lệnh, "Chuyện nơi này ông xử lý, thủ tục xuất ngoại cháu nhanh chóng hoàn tất, bây giờ ra ngoài nhanh ".
      Lời này vừa ra, Kiều Dụ làm thế nào cũng giữ nổi Giang Thánh Trác.
      "Tại sao lại bắt ấy ?" - Giang Thánh Trác chút né tránh nhìn Nhạc Chuẩn.
      Nhạc Chuẩn nhanh chậm ngồi xuống, "Vì sao bắt nó ? Cháu hỏi ông cũng có câu muốn hỏi cháu. Vì cái gì mà cháu đưa nó chạy tới chỗ xa xôi như vậy? Cháu vì sao làm như vậy ông cũng như thế. Nhóc con, tự cháu , cháu có nguyện ý hay ?"
      Kiều Nhạc Hi liếc mắt nhìn Giang Thánh Trác cái, lâu sau mới mở miệng, "Ông ngoại, cháu có thể ?"
      " lòng ! Trong lòng cháu quả muốn sao? Cháu cho rằng mình xuất ngoại là vì sao? Ông là Nhạc Chuẩn, đời này ông có bản lĩnh gì nhưng che chở cháu mình vẫn có bản lĩnh, ông vì suy nghĩ toàn diện sao? Ông là vì cháu! Ông có bản lĩnh đó nhưng ông có thể quản được suy nghĩ trong lòng người khác sao? Người khác ở trước mặt cháu khách sáo ra sao nhưng trong lòng ra sức mắng cháu, cháu tới chỗ nào, người khác cũng bàn tán sau lưng cháu! Cháu chịu được sao? Vậy về sau cháu làm thế nào để tiếp tục công việc? Có người nào, công ty nào còn ý định muốn cháu làm việc cho họ? Chẳng lẽ cháu cam tâm ngây ngốc ở nhà cả đời? Giang Tiểu Tứ, con bé lúc này đều mọi người chỉ trích, cháu nhẫn tâm để nó bị như vậy sao?"
      Kiều Nhạc Hi nhàng thở ra hơi, tuy nhưng Giang Thánh Trác nghe thấy, cậu đứng bên cạnh , "Cháu cùng với ấy".
      Nhạc Chuẩn híp mắt nhìn cậu, "Cháu cùng với nó? Vậy nghiệp của cháu mặc kệ sao? Cháu năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Tất cả phải bắt đầu lại từ đầu?"
      xong quay đầu lại hỏi Kiều Nhạc Hi, "Nhóc con, cháu nhẫn tâm để tên này vứt bỏ tất cả chạy theo cháu ?"
      Giang Thánh Trác đợi trả lời mở miệng trước, "Cháu rồi, mấy thứ này cháu cần!"
      Nhạc Chuẩn mĩm cười, " cần? Cháu đó, từ lúc như vậy rồi, cứ giống như ngựa hoang khó thuần phục, vẫn cứ đấu đá lung tung, sau này tay sáng lập Hoa Đình cuối cùng mới chững chạc hơn, ngoài miệng cháu cần nhưng trong lòng cháu có chút lưu luyến nào sao? Tâm huyết mấy năm nay của cháu cứ như vậy mà buông xuôi? Nhóc con, nó bỏ được, cháu bỏ được ? Hơn nữa, rất nhanh thôi cháu bước qua tuổi lập nghiệp, trong tay có lợi thế gì, ông làm sao có thể giao phó cháu của mình cho cháu được? Cháu lấy gì ra bảo đảm hạnh phúc cho nó?"
      lúc sau Kiều Nhạc Hi rút bàn tay được nắm trong tay cậu ra, chậm rãi mở miệng, bình tĩnh tự kiềm chế mình, "Em , Giang Thánh Trác, ở lại".
      Giang Thánh Trác, tuy ngoài miệng để ý tới bất cứ cái gì nhưng mà em biết, ra phải vậy.
      Nhìn thấy cậu xây lầu, thấy cậu chiêu đãi khách hàng, lại thấy cậu làm nó sụp đổ. biết đó là cảm giác gì, sao có thể nhẫn tâm để cậu chịu đựng?
      Giang Thánh Trác mở to hai mắt thể tin nhìn , cậu dường như có thể nghe thấy nơi nào đó trong lòng cậu sụp đổ dữ dội.
      Kiều Nhạc Hi né tránh dám nhìn thẳng vào mắt cậu.
      Nhạc Chuẩn tiếp tục mở miệng, mang theo chút ý tứ an ủi, "Chuyện này khá phiền toái, nhưng mà cần phải để nó , qua khoảng thời gian lâu hơn, những người đó tự nhiên hứng thú với đề tài mới khác. Người xưa có , gom góp càng nhiều rồi sản sinh càng ít (???), cháu ra ngoài học tập vài năm, có thành tích tốt rồi thuận lợi vui vẻ trở về, tới lúc đó còn ai dám gì cháu nữa? Ông phải là phản đối hai đứa bên nhau nhưng mà hai đứa cũng thể mù quáng, ông cũng phải cậy già mà lên mặt, những gì ông nhìn thấy nhiều vô số, thế giới này, tình mù quáng tuyệt đối được, nó hủy diệt cháu rồi cũng hủy luôn Giang Thánh Trác. Nếu tại ông nhắc nhở hai đứa, trong tương lai hai đứa hận ông. Tên nhóc này, tuy là quậy phá bát nháo mấy năm nay nhưng ông thấy nó đối với cháu luôn luôn tình. Còn cháu là cháu của ông, ông dĩ nhiên hy vọng cháu được hạnh phúc vui vẻ, ông mong cháu có thể vui sướng cả đời mà phải chỉ lúc rồi thôi".
      Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi đứng yên lặng nghe, trầm mặc .
      Ông Nhạc tới cuối cùng cũng vì đau lòng cháu , dạy dỗ vài câu giọng điệu cũng trở lại bình thường, "Được rồi, sao đứng cả lên hết rồi, ngồi xuống !"
      chuyện trong này, bà ngoại vào với ông Nhạc, "Bạch Thái Lâm tới".
      Ông Nhạc gật gật đầu, " cần phải bận tâm ông ta, cứ để cho ông ta chờ . Bà làm mấy món ngon cho con nhóc này , nhìn bọn họ gầy ra cái dạng gì rồi!"
      Bà Nhạc cười cười thầm, cái ông già này, ràng là đau lòng cháu mà còn bày đặt sĩ diện.
      Kiều Nhạc Hi muốn kéo tay Giang Thánh Trác, mới đụng tới lại bị cậu né tránh, Kiều Nhạc Hi ủy khuất hai mắt đều đỏ lên.
      Bà Nhạc cười gọi qua, "Nhóc con, qua đây, giúp ngoại chút nào".
      Kiều Nhạc Hi tình nguyện theo bà ngoại vào bếp.
      Ông Nhạc lúc này mới dùng cây gậy trong tay gõ gõ chân Giang Thánh Trác, "Thằng nhóc này, làm gì mà cứ như Na Tra vậy, quậy tới long trời lở đất mà còn hài lòng sao, chờ lát nữa về nhà, nhìn xem ông nội cháu có đánh cháu biết!"
      Tâm tư Giang Thánh Trác nào lo lắng tới chuyện bị đánh hay , trong lòng cậu giờ đây khó chịu vô cùng.
      "Thế nào? phục à? Bình thường phải là miệng lưỡi trơn tru nhiều lắm sao, sao hôm nay lại đặc biệt im lặng như vậy?" - Ông Nhạc gõ gõ Kiều Dụ, "Còn cháu nữa, cháu làm sao cũng gì?"
      Ông Nhạc chỉ chọn chỗ đau mà gõ, Giang Thánh Trác bị gõ vài cái chịu nổi, vẻ mặt đau khổ than thở, "Ông ngoại, trong lòng con khó chịu lắm".
      Nhạc Chuẩn vỗ bả vai cậu, "Cái tên ngốc này, khó chịu cái gì? Ông ngoại cho cháu bốn chữ, còn nhiều thời gian, cháu cứ cẩn thận mà cân nhắc".
      Kiều Dụ cũng thở dài, với Giang Thánh Trác, "Để con bé thôi, nó có kiêu ngạo và mộng tưởng riêng. Cậu bẻ gãy cánh của nó bắt nó lại bên người, con bé thấy vui vẻ thoải mái. Nhạc Hi phải là dạng con thích trốn sau lưng người khác. Cậu hẳn nhiên có thể nhận ra, về chuyện này trong lòng nó kìm nén ý nghĩ riêng, cậu cho nó thay đổi trở về, nó hẳn chịu thua".
      Giang Thánh Trác nghiêm mặt lời nào.

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 51
      được tự nhiên

      Kiều Dụ biết chuyện này chính cậu ta cần phải suy nghĩ cẩn thận, cũng khuyên nhiều nữa, quay đầu với Nhạc Chuẩn, "Ông ngoại, bên Bạch gia ông tính thế nào ạ?"
      Nhạc Chuẩn căn bản để Bạch gia trong mắt, cười hỏi lại cậu, "Cháu là người trong Chính Phủ phải ngắn, ông ngược lại muốn nghe quan điểm của cháu, cháu xem, chuyện này nên làm thế nào bây giờ?"
      Kiều Dụ nhất thời mơ hồ quan điểm của Nhạc Chuẩn, trầm ngâm hồi mới mở miệng, giọng có chút tình nguyện, "Ông già Bạch bên đó là bạn chí cốt với ông, ông ấy......."
      Vừa mới bắt đầu bị Nhạc Chuẩn cắt ngang trợn mắt nhìn cậu, "Ít điêu thôi, lời lòng!"
      Kiều Dụ hơi mím môi, hung tợn phun ra câu, "Chỉnh chết ông ta!"
      Lời của Kiều Dụ vời ra, Giang Thánh Trác giả chết bên cạnh vẻ mặt khó tin nhìn cậu, ngơ ngác hỏi, " bị cái gì ám rồi à?"
      Lời này rất nhiều năm qua nghe Kiều Dụ .
      Cậu còn nhớ lúc còn trẻ, cậu cùng với Kiều Dụ , bất cứ ai hay người nào khi dễ Kiều Nhạc Hi hoặc là cậu, Kiều Dụ bày ra vẻ mặt hung ác rồi phán câu như vậy.
      Nhạc Chuẩn nghe xong cười ha ha, "Cái tên nhóc này, tại có phải cháu cảm thấy mình sống quá áp lực hay ? Lúc nào cũng phải nhắc nhở chính mình phải năng cẩn thận , mình là Bộ trưởng, thể lời thất thố thể để người khác đạp bẹp đuôi. giờ mấy người trẻ tuổi, bị buộc phải trưởng thành sớm, thường thường ở trước mặt ngừng thỏa hiệp, dần dần lại biết khéo léo đưa đẩy sành đời, áp lực chính mình, giống cái □ tượng gỗ ngang dọc, ông cụ non. Cháu muốn nhìn cái gì quan trọng nhất trong lòng cháu, nếu ngày nào đó cái quan trọng của cháu bị người khác nắm được sinh ra xung đột, cháu nên vứt bỏ cái nào? Như vậy cháu mới có thể tiến xa hơn con đường này.
      ra tính cách của cháu thích hợp con đường này, nhưng điều đó có nghĩa là cháu được, nhưng cho dù cháu có tốt đến đâu, trong lòng vui vẻ có tác dụng gì đây? về mấy thế hệ sau này, nếu thể làm theo ý nguyện vui vẻ, chút hứng thú nào chờ tới lúc cháu tới tuổi của ông rồi cháu hối hận vì chính mình sống uổng phí đời. Ông ngoại nhìn ra được, cháu vẫn mất hứng, ông biết cháu giãy giụa với cái gì nhưng mà ông biết chuyện này đối với cháu là quyết định quan trọng, mà chuyện tại đối với chuyện của cháu có xung đột với nhau, cháu do dự rồi quyết định được. Hôm nay gọi cháu cùng tới, chủ yếu là muốn chuyện này, là người trước, ông khẳng định là hy vọng cháu tập trung vào con đường mình , nhưng với tư cách là ông ngoại của cháu, ông hy vọng cháu có thể tùy ý chút".
      Vẻ mặt Kiều Dụ mờ mịt, tâm tư chôn kín dưới đáy lòng tự nhận là che dấu rất kỹ, ai ngờ toàn toàn bị ông già liếc mắt cái liền có thể nhìn ra.
      "Được rồi, cái ông già độc ác này, vẫn cứ để ông xử lý !" - Nhạc Chuẩn nhiều lời, kêu cảnh vệ vào, "Gọi ông ta vào !".
      Bạch Thái Lâm đưa Bạch Khởi Hùng cùng Bạch Tân Tân nhanh chóng vào, Kiều Dụ và Giang Thánh Trác nhìn thấy ba người này đều rầu rĩ hừ lạnh tiếng, nghiêng đầu bên.
      Nhạc Chuẩn mặt biểu gì, nhưng trong lòng vẫn nhịn được cười lắc đầu, ông cố ý nghiêm mặt lời đầy ngụ ý, "Ông bình thường dạy mấy đứa như thế nào, ! Người khác có giáo dục, mấy đứa cũng có sao?"
      Kiều Sụ sớm khôi phục lại bộ dáng trước đó, nửa nửa giả cười, "Ông Bạch, chú Bạch".
      Giang Thánh Trác cũng thèm nhìn tới, giọng theo Kiều Dụ, coi như là chào cho có.
      Bạch Thái Lâm cũng để ý, "Thủ Trưởng, nghe Nhạc Hi trở lại, tôi cố ý mang hai đứa này tới chịu tội với con bé".
      Nhạc Chuẩn tiếp đề tài này, kêu ông ta ngồi xuống, "Ông Bạch này, ông xem, hai chúng ta liều sống liều chết hơn nửa đời người, cho cùng là vì cái gì?"
      Bạch Thái Lâm biết Nhạc Chuẩn vì sao lại nhàn hạ thoải mái thảo luận vấn đề này, nhưng vẫn trả lời, "Vì con cháu!"
      Nhạc Chuẩn nghe được đáp án muốn nghe, khẽ mĩm cười cảm thán, "Đúng vậy, vì con cháu, chính mình có bị gì đều sao cả, nhưng mà thể để con cháu của mình bị ủy khuất. Ông Bạch này, ông với tôi đều là em nhiều năm, ngờ già tới tuổi này mà còn xảy ra chuyện thế này. Tôi ấy mà, đối với chuyện này luôn luôn muốn xen vào. Tuy nhiên ông cũng biết rồi đó, tôi chỉ có đứa con , vậy mà nó có mạng khổ, ra khi tuổi còn trẻ, chỉ để lại đứa cháu duy nhất, nó lại khéo léo hiểu chuyện hợp lòng hợp ý tôi, ông xem, con bé ở bên ngoài bị ức hiếp tôi có thể quản hỏi được sao?"
      Bạch Thái Lâm ngồi yên, đứng dậy cung kính nhận sai, "Thủ trưởng, đều là do tôi dạy dỗ đúng, đứa này vụng về, ông đừng nóng giận. Sau này tôi nhất định dạy dỗ tốt! Chỉ mong ông có thể cho đứa này cơ hội".
      Nhạc Chuẩn liếc nhìn Bạch Tân Tân cái, "Chuyện này có gì về sau rồi hãy , ông biết tính tình của tôi rồi đó, nhất là trong mắt tôi chấp nhận hạt cát, là ai làm người đó chịu trách nhiệm, Trần gia bảo vệ được mấy người, mấy người mới tới tìm tôi, phải là quá trễ rồi sao? Trần gia muốn che chở người kia, tôi nhất định bỏ qua, chuyện này của mấy người cũng đừng mong chạy thoát được".
      Bạch Thái Lâm biến sắc, giọng có chút run rẩy, "Thủ trưởng, tôi từng cứu ông mạng! Ông xem đây là cho tôi con đường sống, tha cho con bé lần được sao?"
      "Ông đau lòng cháu của ông, nhưng mà đứa kia cũng là cháu của tôi........."
      "Thái Lâm à, nếu hôm nay người làm sai chuyện đổi lại là Nhạc Hi, tôi tuyệt đối cũng thiên vị con bé! Nên thế nào như thế đó! Làm chuyện sai bị trừng phạt, ông cứ luôn che chở cho nó, nó càng ngày càng biết chừng mực, đến cuối cùng vẫn là hại nó".
      "Con bé còn , tôi sao có thể nhẫn tâm..........."
      Nhạc Chuẩn híp mắt nhìn ông ta, "Còn ? Đó là mạng người! Có thể đem ra đùa được sao! Tôi thấy ông càng già càng hồ đồ rồi! cần phải thêm gì nữa, là ông chính mình đưa nó tới hoặc tự mình dẫn nó về hoặc tôi cho người đưa ra ngoài, chính ông tự chọn cái! Muốn tôi xong rồi, ông tự mình nhìn mà làm !"
      xong quay đầu mà thẳng ra ngoài.
      Bạch Khởi Hùng nhìn Kiều Dụ, khó khăn mở miệng, "Bộ trưởng Kiều......."
      Kiều Dụ đứng lên, "Chú Bạch, cháu muốn gặp người họ Bạch chút nào, lại càng muốn câu nào với người họ Bạch".
      xong cũng ra ngoài.
      Giang Thánh Trác im lặng ngồi sô pha, tựa như lầu bầu lầm bầm cũng như cho bọn họ nghe, "Tôi nhớ là tôi với mấy người rồi, các người muốn cái gì cứ nhắm vào tôi, nên đụng tới ấy, nếu như mấy người vẫn có ý định người ấy, tôi làm sao có thể để mấy người yên ổn mà ? giờ trong lòng ấy khó chịu bao nhiêu tôi nhất định đòi lại gấp mười gấp trăm người mấy người. Còn nhiều thời gian, ông ngoại rất đúng, tôi từ từ đòi lại.......... Tôi tại vô cùng hối hận, lúc ấy sao thẳng thừng ra tay đập chết ta, vậy tất cả xảy ra chuyện ngày hôm nay".
      Ba người Bạch gia đạt được hy vọng nào nhanh chóng rời khỏi, Giang Thánh Trác cũng gì thêm.
      Lúc ăn cơm, trả lời cuộc điện thoại, sau đó tắt máy đứng lên, "Ông nội của cháu gọi cháu về chuyến, bà ngoại ông ngoại, cháu trước".
      Kiều Nhạc Hi cũng theo cậu đứng lên, "Em cũng !"
      Giang Thánh Trác nhìn cũng nhìn cái.
      Nhạc Chuẩn cười cười, " !"
      Giang Thánh Trác cầm áo khoác ra ngoài, cũng chờ Kiều Nhạc Hi, khởi động xe chuẩn bị Kiều Nhạc Hi chạy tới mở cửa xe ngồi vào.
      Dọc theo đường Giang Thánh Trác giẫm mạnh chân ga phóng câu nào, Kiều Nhạc Hi có chuyện với cậu, cậu cũng phản ứng mặt chút thay đổi.
      Đến chỗ Giang gia, Giang Thánh Trác xuống xe nhanh vào nhà, Kiều Nhạc Hi vội vã chạy đuổi theo cậu, bắt lấy cánh tay cậu, giọng mang theo khẩn cầu, " nên tức giận được ? Em cũng muốn như vậy".
      Giang Thánh Trác nhìn về phía trước, lạnh lùng nghiêm mặt phất tay khỏi tay , tiếp tục về phía trước.
      Nước mắt trong mắt nhanh chóng chảy xuống, cúi đầu ra sức lau mấy lần, rốt cuộc ngừng khóc mới tiếp tục vào.
      Mới vừa bước qua cửa nghe tiếng gào thét của Giang Dung Tu, "Cái tên hồ đồ này, tôi với bao nhiêu lần rồi, làm việc nên quá cuồng vọng, việc gì cũng phải chừa đường lui, nên đắc tội mấy kẻ ti tiện bỉ ổi! câu của tôi cũng chịu nghe, xem cái cục diện ngày hôm nay có liên quan tới hả?"
      Cả nhà đều có mặt đầy đủ tại đây, Tam Đường Hội Thẩm bất quá cũng chỉ có thế này.
      Giang Thánh Trác hiên ngang đứng đó, còn cười giỡn bác bỏ hay cầu xin tha thứ, cũng có chút nổi giận nào.
      Giang Dung Tu nhìn còn thấy tức giận hơn, giơ tay lên, cây gậy trong tay hung hăng đập thẳng lên người Giang Thánh Trác.
      Kiều Nhạc Hi chút suy nghĩ chạy qua bên cậu.
      Giang Thánh Trác nhìn thấy chạy tới muốn ngăn bọn họ lại mà kịp, cái đòn kia cuối cùng đánh người Kiều Nhạc Hi.
      Kiều Nhạc Hi ngã nhào người cậu, đau đớn hít hơi, "Giang Thánh Trác, đau quá....... Em trước kia nhìn bị đánh trúng mấy cái mà vẫn còn đùa được, cứ nghĩ là đau, nhưng mà là đau quá..........."
      Giang Thánh Trác đau lòng thôi, nhưng vẫn chịu chuyện với , chỉ ôm trong ngực cau mày nhìn Giang Dung Tu, "Ba! Ba nhìn xem tới ấy mà ba cũng xuống tay được!"
      Giang Dung Tu ngờ chuyện lại như vậy, lúc đó ông muốn dừng tay còn kịp nữa, ném gậy qua bên, "Mau đỡ con bé lên, Nhạc Hi có chuyện gì chứ?"
      Mọi người trong nhà đều vây quanh , Kiều Nhạc Hi miễn cưỡng dựa vào Giang Thánh Trác đứng lên, " có việc gì có việc gì, con chỉ đau chút thôi".
      Giang Dung Tu cũng chẳng còn tâm trạng giáo huấn Giang Thánh Trác, hối thúc cậu, "Mau đỡ Nhạc Hi vào phòng nghỉ ngơi chút, bôi thuốc lên cho con bé".
      Tuy Giang Thánh Trác ôm chặt Kiều Nhạc Hi những sắc mặt vẫn khó coi như cũ, mẹ Giang nhéo nhéo khuỷu tay của cậu nhắc cậu cân nhắc.
      Giang Thánh Trác cau mày quyết tâm ôm Kiều Nhạc Hi lên lầu.
      Kiều Nhạc Hi được ôm trước ngực cậu ôm lấy cổ cậu, giọng , "Giang Thánh Trác, ra em đau chút nào đâu, là em lừa mọi người đó, như vậy họ tiếp tục đánh nữa".
      ràng là đau tới nổi cả khuôn mặt trắng bệch mà còn miễn cưỡng dối.
      Giang Thánh Trác cắn răng để ý tới .
      Lên lầu đặt giường, Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt nhắn nhăn nhúm của nhịn được, xoa xoa lạnh mặt hỏi, "Có đau ?"
      Kiều Nhạc Hi ủy khuất gật mạnh đầu, nhìn như con cún con bị vứt bỏ, đáng thương tội nghiệp trả lời, "Đau, rát đau..."
      Giang Thánh Trác khom lưng tìm kiếm trong ngăn tủ hồi lâu, cuối cùng tìm thấy tuýp thuốc mỡ, mặt chút thay đổi mở miệng, "Nằm sắp xuống, giúp em bôi thuốc".
      Kiều Nhạc Hi thành ghé xuống giường để Giang Thánh Trác giúp mình bôi thuốc.
      Thuốc mỡ lành lạnh, tay cậu cũng lạnh, Kiều Nhạc Hi nhắm mắt lại, " đừng giận nữa, em cũng muốn xa , nhưng mà......."
      "Im miệng!" - Giang Thánh Trác đột nhiên mở miệng cắt ngang lời , sau đó ném tuýp thuốc mỡ phía đầu giường, "Được rồi, em nghỉ ngơi !".
      xong liền ra khỏi phòng, Kiều Nhạc Hi muốn đuổi theo nhưng lưng vẫn còn nóng rát, thử vài lần cũng nhất lên nổi, mặt mày uể oải nằm sấp giường, qua lúc lâu mới mơ màng ngủ gục.
      Giang Thánh Trác đứng đợi ở cửa phòng hồi lâu, mãi tới khi bên trong còn tiếng động mới đẩy cửa vào, đắp chăn cho người nằm giường.
      Mới vừa xuống lầu bị mẹ Giang gọi trở lại, "Con ra ngoài nhanh như vậy để làm gì, ba con còn nổi giận, muốn bị đánh nữa sao? Trở lại !"
      Giang Thánh Trác cúi đầu, giọng khó nén chút suy sụp, "Mẹ, con mệt mỏi, con muốn ngủ giấc ngon".

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 52. Gặp mặt

      Mẹ Giang càng lúc càng thấy đúng, ân cần hỏi, "Xảy ra chuyện gì sao?"
      Giang Thánh Trác lắc đầu, vẻ mặt mệt mỏi, " có, mẹ, con mệt rồi, con về nhà con trước đây".
      Mẹ Giang Nhìn bóng lưng của cậu hỏi, "Còn Nhạc Hi làm sao bây giờ?"
      Giang Thánh Trác cũng quay đầu lại, "Con gọi trai của ấy tới đón".
      Giang Thánh Trác lên xe, ngồi mất sửng sốt mất hồn lúc lâu mới lấy điện thoại ra gọi cho Kiều Dụ.
      " cho nghe chuyện, có thể mắng em, vừa rồi ba em muốn đánh em rồi bị Kiều Nhạc Hi cản lại nên bị đánh trúng người ấy. Ba em rất nổi giận, cú đánh kia rất mạnh, ấy bị thương lưng, em thoa thuốc, ấy giờ ngủ, lát nữa tới đón ấy về ".
      Kiều Dụ gì thêm, tuy giọng của Giang Thánh Trác bình tĩnh gợn sóng nhưng chắc chắn trong lòng cuồn cuộn thôi.
      "Còn cậu?"
      Giang Thánh Trác xoa xoa trán, "Em tại chỉ muốn ngủ thôi".
      Lúc Kiều Nhạc Hi tỉnh lại lưng còn cảm giác đau nữa, mới vừa ngồi xuống liền thấy Kiều Dụ đẩy cửa vào, "Dậy rồi à?"
      Kiều Nhạc Hi nhìn đồng hồ, là buổi tối, lại nhìn ra phía sau lưng Kiều Dụ, thấy ai mới hỏi, " ấy đâu?"
      Kiều Dụ vốn định chọc nhưng mà vừa muốn cười lại thu trở lại, tại cậu có tâm trạng đó, " biết. Cậu ta gọi điện cho xong rồi thấy bóng dáng đâu hết".
      Trong lòng Kiều Nhạc Hi , từ giường đứng lên, "Chúng ta cũng về nhà thôi".
      Hai em tạm biệt mọi người trong Giang gia, từ từ qua nhà Kiều gia.
      Kiều Dụ nhìn Kiều Nhạc Hi càng chạy càng chậm, "Còn đau ?"
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, giọng hơi khàn, " đau nữa".
      Kiều Dụ cúi đầu nhìn , "Sao lại khóc rồi?"
      Kiều Nhạc Hi từng bước lên phía trước, " Hai, trong lòng em khó chịu........."
      Từ trong lòng Kiều Dụ dâng lên cảm giác bất lực, vốn định an ủi vài câu nhưng câu cũng được, hồi lâu sau mới vụng về mở miệng, " có chuyện gì, Nhạc Hi, bao lâu sao em có thể trở về, tới lúc đó em vẫn có thể quay trở lại với Giang Thánh Trác. tiếp, tại phương tiện thông tin cực kỳ phát triển, hai đứa có thể gọi điện thoại, cậu ta có thể bay qua thăm em........."
      Kiều Nhạc Hi rầu rĩ mở miệng, "Chuyện này khác".
      Kiều Dụ im lặng, cậu cũng biết, chuyện này khác.
      Hai người cùng chỗ chính là muốn cùng bên nhau, bên nhau sao có thể gọi là ở cùng chỗ?
      tới trước cửa nhà Kiều gia, vừa đúng lúc gặp Kiều Diệp mới trở về.
      Kiều Nhạc Hi nhìn Kiều Diệp cái, kêu tiếng, "".
      Kiều Diệp bỗng nhiên mở to hai mắt nhìn , lại nhìn qua Kiều Dụ, hồi lâu lên tiếng.
      Kiều Nhạc Hi để ý tới cậu ta, mặc kệ bọn họ vào trong.
      Kiều Diệp giữ chặt Kiều Dụ, "Nhạc Hi làm sao vậy?"
      Trong lòng Kiều Dụ cũng nặng nề cảm thấy có gì khác thường, "Có chỗ nào khác thường sao? Đừng kéo em, em rất buồn bực!"
      xong cũng vào trong nhà, chỉ bỏ lại mình Kiều Diệp đứng tại chỗ thầm, "Sao bỗng dưng lại kêu mình là , nhiều năm rồi gọi như vậy, phải hay gọi mình là cả sao, là kỳ quái........."
      Kiều Nhạc Hi vào nhà ngay lập tức tới đẩy cửa phòng đọc sách ra. Kiều Bách Viễn quả nhiên ở đây, tập trung viết chữ, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhạc Hi, cũng biểu lộ vẻ gì khác lạ, bình tĩnh hỏi, "Trở về rồi à?"
      Giống như trước đây khi Kiều Nhạc Hi chơi, tối về nhà ăn cơm, Kiều Bách Viễn luôn hỏi câu như vậy.
      Kiều Nhạc Hi tới vài bước, chủ động mở miệng, "Ba, con sai rồi".
      Kiều Bách Viễn cho là chuyện kia, cảm thấy hành động nhận sai của rất kỳ quái, "Chuyện này người sai phải là con, con cũng cần tự trách mình. Về sau đừng có mà tiếng nào chạy mất tăm, chuyện này xảy ra lại tìm được con, vừa mới bắt đầu ba...... Hai của con nôn nóng lắm, may mà sau này có Giang Thánh trác chủ động liên hệ với nó".
      Kiều Nhạc Hi sát mép bàn, cúi đầu nhìn chằm chằm mấy chữ giấy, từ từ mở miệng, " phải, ba, con nên đối xử với ba như vậy trong suốt mấy năm qua".
      Tay viết của Kiều Bách Viễn bị trợt, vốn là chữ liền như vậy bị hư mất, ông ngẩng đầu lên nhìn Kiều Nhạc Hi, "Con cái gì?"
      Chữ viết trước mắt dần dần nhòa , "Ba ba, con xin lỗi........"
      Thoạt đầu muốn định giải thích nhưng mà ngàn vạn lời muốn chỉ ra được câu này.
      Con người khi xảy ra chuyện mới cảm nhận được đáng quý của người thân.
      Kiều Bách Viễn lần này ngay lập tức ý thức được gì, suy nghĩ lại có lẽ đoán được Nhạc Chuẩn gì đó với rồi.
      Ông nhìn vẻ mặt uể oải của Kiều Nhạc Hi, sờ sờ đầu , "Chuyện kia con cũng đừng quá để trong lòng. Con người khi còn sống tránh được những lúc bị thương, nhưng tất cả vết thương cũ qua thời gian dài hồi phục như mới, ngày nào đó tất cả vết thương được vỗ về, con người phải thừa nhận đau khổ, từ trong đau khổ dần dần vươn lên, người nào cũng có ngoại lệ. Khi tất cả mọi chuyện trong tương lai thay đổi, luôn luôn có số khoảng thời gian vui, những ngày này có lẽ rất dài, nhưng đôi khi chỉ như giấc ngủ ngắn mới tỉnh lại. Con nên học cách lớn lên, bảo vệ chính mình tốt mà phải dựa vào ba hay mấy của con, còn có Thánh Trác đứng phía sau lưng, con cũng có thể mạnh mẽ đứng bên cạnh nó".
      Lời của Nhạc Chuẩn và Kiều Bách Viễn làm cho Kiều Nhạc Hi có nhận thức mới về quan hệ nam nữ, cái loại nhận thức này sau này con đường tình mấy chục năm sau có ích ít.
      Liên tiếp nửa tháng trôi qua, Kiều Nhạc Hi cũng chưa gặp lại Giang Thánh Trác, biết cậu tức giận rồi.
      ngừng có tin tức về Bạch gia, tình hình bên Bạch gia sa sút càng ngày càng thấy , nghe Bạch Thái Lâm tự mình dẫn Bạch Tân Tân tự thú.
      Kiều Nhạc Hi xin vào danh sách giao lưu của trường đại học trong nước, tích cực chuẩn bị thử nghiệm bí mật, mắt thấy ngày xuất ngoại càng ngày càng gần mà lòng cũng ngày càng hoảng hốt.
      Buổi tối ngày đó, Kiều Nhạc Hi gõ cửa phòng Kiều Dụ, đứng trước cửa thẳng vào đề, " Hai, em muốn gặp ấy".
      Kiều Dụ kéo vào phòng, có chút kỳ quái hỏi, "Hai đứa có liên lạc gì sao?"
      Cậu gần đây cũng có nghe tin tức gì của Giang Thánh Trác, cứ nghĩ là hai người làm hòa rồi.
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, "Em gọi điện nhưng ấy nhận, Hoa Đình tìm cũng gặp. Giống như ấy hoàn toàn biến mất thế giới này vậy".
      Kiều Dụ lấy điện thoại ra gọi cho Giang Thánh Trác, bên kia reo lên hồi lâu nhưng có ai nghe máy. Lúc này cậu mới phát việc có hơi nghiêm trọng rồi.
      "Vậy à, hôm nay trễ rồi, ngày mai để giúp em liên lạc với cậu ta".
      Kiều Nhạc Hi gật đầu ủ rủ về phòng.
      Ngay lúc chờ cuộc gọi của Giang Thánh Trác đằng này nhận được điện thoại của Bạc Trọng Dương, hẹn dùng cơm.
      biết hẳn chỉ là ăn cơm đơn giản như vậy, khẳng định Bạc Trọng Dương có lời muốn .
      Khi Kiều Nhạc Hi đến nhà hàng thấy Bạc Trọng Dương chờ trước ở đó, vẫn là phong độ như trước, phong cách quý ông lịch lãm.
      cười gọi cậu, "Tổng giám đốc Bạc".
      Bạc Trọng Dương cười nhạt, "Tôi biết trách tôi".
      Trải qua việc lần này Kiều Nhạc Hi học được thản nhiên trong ứng xử, " có, tôi biết kiện lúc sau là giúp đỡ tôi".
      Bạc Trọng Dương bỗng nhiên sảng khoái cười lên, so với lúc bình thường hoàn toàn khác hẳn, ngay sau đó mở miệng, "Tôi thích ".
      Kiều Nhạc Hi nghe được chữ 'thích' này tự chủ nhớ tới Giang Thánh Trác, nhìn ra ánh sáng bên ngoài cửa sổ, mỉm cười hỏi, "Là cái loại thích tới mức thể thích ?"
      bỗng nhiên quay đầu nhìn Bạc Trọng Dương, " phải đâu Bạc Trọng Dương?"
      Bạc Trọng Dương lẳng lặng nhìn .
      Kiều Nhạc Hi cười phân tích, "Có phải vì và tôi vừa lúc tuổi tác thích hợp, vừa lúc cũng quá khó coi, vừa lúc nhà họ Kiều và nhà môn đăng hộ đối, mới có thể thích tôi?"
      Bạc Trọng Dương gật gật đầu, "Tôi cảm thấy có gì hợp lý".
      "Cái đó phải là thích, mà gọi là thích hợp. có lẽ căn bản biết cảm giác thích là gì, nhưng mà tôi biết, tôi có người cực kỳ thích" - Kiều Nhạc Hi lần nữa nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt là nụ cười dịu dàng sáng ngời, từ từ miêu tả người trong lòng kia, "Vẻ ngoài của ấy rất được mấy con thích, vẻ mặt cực kỳ bắt mắt, đôi mắt sáng ngời, cười lên nhìn rất đẹp, mùi vị người rất dễ chịu, mặc quần áo rất có phong phạm, nhiệt độ trước ngực rất ấm áp..........."
      "Người là Giang Thánh Trác phải ?"
      Kiều Nhạc Hi lấy lại tinh thần nhìn cậu, "Vâng".
      "Hai người gặp nhau quá sớm, cả hai có từng nghĩ qua chưa, có lẽ tình cảm giữa hai người phải là tình ".
      Kiều Nhạc Hi nở nụ cười, "Dù giữa chúng tôi phải là tình , nhưng mà nếu để tôi chọn lần nữa thôi vẫn chọn ".
      "A......" - Bạc Trọng Dương bỗng nhiên tràn đầy hứng thú, "Tại sao?"
      Kiều Nhạc Hi nghiêm túc nhìn cậu, "Bạc Trọng Dương, quá xuất sắc, dù là lúc nào nữa cũng bình tĩnh lạnh nhạt như vậy, vẻ tươi cười mặt đều thay đổi, lúc nào cũng vậy. Tôi tới bây giờ cũng tìm thấy khuyết điểm gì ở , khiến tôi cảm thấy sợ hãi. Cho dù là bây giờ, có thể duy trì nụ cười đó, nhưng tôi biết là vui, buồn hay khổ nữa.
      người mà ngay cả buồn vui hờn giận đều cảm giác được, vậy làm thế nào để tôi có thể sống cùng đến cuối đời đây?"
      Bạc Trọng Dương cúi đầu nhàng cười, lâu sau mới mở miệng lần nữa, giọng bình tĩnh nhưng dường như hơi gợn sóng, "Tôi và Giang Thánh Trác hoàn toàn khác nhau, cậu ta vừa sinh ra được hưởng muôn vàn tình thương, mà tất cả của tôi là phải dựa vào chính bản thân mình giành giật. Đau buồn vui hận gì đó đối với tôi là loại vật cản, tôi muốn đặt chân trong nhà đó nhất định phải vứt bỏ vài thứ. phải là tôi biết thế nào là vui buồn mà là từ lâu rồi tôi hề biết như thế nào là thích người....... Đúng là lâu rồi......."
      Dường như cậu rơi vào trầm tư, ngồi chỗ nhúc nhích, Kiều Nhạc Hi vô cùng yên lặng rời khỏi.
      biết Bạc Trọng Dương sau khi ra khỏi cánh cửa này rồi tiếp tục cuộc sống như trước kia hay có nhận thức đối nhân xử thế khác, nhưng mà biết, đối với mọi chuyện thay đổi.
      Thời tiết ngày phỏng vấn u, Kiều Nhạc Hi vẫn có tin tức gì của Giang Thánh Trác.
      Đến lượt vào, mấy giáo sư cũng cho bắt đầu ngay, giải thích với , "Hạng mục này do công ty tài trợ, họ cũng cử người đến phỏng vấn, xin chờ chút, hẳn là tới ngay thôi".
      Kiều Nhạc Hi khiêm tốn cười gật đầu, yên lặng chờ.
      Cánh cửa nhanh chóng bị đẩy vào từ bên ngoài, theo bản năng quay đầu nhìn sau đó nhìn thấy Giang Thánh Trác vào.
      Cậu ấy gầy rất nhiều, đáy mắt mệt mỏi và cách nào che dấu được, mang theo vài phần miễn cưỡng.
      Cậu nhìn lấy lần, bắt tay chào hỏi với mấy vị giáo sư rồi ngồi xuống, cầm tài liệu của lên yên lặng nhìn.
      Giáo sư bên cạnh rất nhanh cho bắt đầu phỏng vấn, Kiều Nhạc Hi vững vàng tinh thần ứng phó, ánh mắt từ lúc bắt đầu lại tự giác nhìn tới người.
      Sau cùng, vị giáo sư chủ trì cười hỏi Giang Thánh Trác, "Tổng giám đốc Giang còn có vấn đề gì ?"
      Cuối cùng Giang Thánh Trác cũng ngẩng đầu lên nhìn , mấy giây sau lại rũ mắt xuống, rất nhạt nhẽ phun ra câu, "Muốn sao?"
      Vấn đề này được đưa ra, mấy vị giáo sư người nhìn ta ta nhìn người, nhôn nhao cả lên.
      Điều này phải là vô nghĩa sau, muốn tới chỗ này làm gì.
      Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, "Muốn ".
      "Còn chúng ta sao đây?" - Giang Thánh Trác nhìn lời nào bỗng nhiên cười cười, đôi mắt hơi đỏ, giọng cũng rất thoải mái, "Cho tới bây giờ em cũng chưa nghĩ tới đúng ?"
      khí lập tức nhôn nhao cả lên nhưng Kiều Nhạc Hi gì cắn chặt môi dưới.
      "Muốn !" - Giang Thánh Trác rất nhanh khôi phục lại vẻ mặt, đáy mắt có chút tình cảm nào.
      xong câu này cậu đứng lên, cài lại nút áo chiếc áo vét, cũng quay đầu lại thong dong bước .
      Kiều Nhạc Hi ngồi ở ghế dựa, nghe tiếng động của cánh cửa, từ đầu tới cuối dám quay đầu liếc mắt cái.

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 53. Biệt ly

      Sau mấy lần bị gọi Kiều Nhạc Hi mới lấy lại tinh thần, bần thần còn sức sống về nhà.
      Kiều Dụ nhìn sáng vẻ của lo lắng hỏi, "Làm sao vậy? Người phỏng vấn làm khó dễ em hả?"
      Kiều Nhạc Hi nửa ngồi nửa nằm sô pha, ta phải gác mắt, giọng , "Em gặp Giang Thánh Trác rồi".
      "Cậu ta gì?"
      " ấy , em muốn " - Kiều Nhạc Hi biết làm cậu rất đau lòng.
      Kiều Dụ vỗ vỗ , "Thôi đừng nghĩ gì, mau kiểm tra xem còn thiếu thứ gì , sáng sớm mai phải rồi".
      Kiều Nhạc Hi gật đầu, từ từ đứng lên lên lầu.
      Mãi tới khi kéo khóa vali xong Kiều Nhạc Hi mới ý thức được mình sắp phải xa, tới nơi có Giang Thánh Trác.
      Ngay lúc suy nghĩ Kiều Dụ gõ cửa vào, "Đều thu xếp hết chưa?"
      Kiều Nhạc Hi nhìn quanh phòng, "Thu xếp xong rồi......."
      tới nửa chợt thấy cái gì, qua cầm lấy khung vẽ cũ hỏi Kiều Dụ, "Cái này có thể mang ?"
      Kiều Dụ cầm lấy nhìn nhìn, vẻ mặt kỳ quái , "Mang nó theo làm gì, nặng như vậy nữa chứ".
      Vẻ mặt Kiều Nhạc Hi kiên quyết, "Em muốn đem theo".
      Kiều Dụ nhìn lại vài lần, cẩn thận hỏi lại, "Thánh Trác tặng?"
      câu hỏi làm Kiều Nhạc Hi buồn bực, rầu rĩ trả lời, "Thôi, cứ để lại ".
      Cùng lúc đó, Giang Thánh trác lười biếng ở nhà nằm sô pha cầm lấy điều khiển ti vi ấn loạn xạ.
      Giang Niệm Nhất bên cạnh xem phim hoạt hình ngon lành lại bị cậu đổi thành tin tức buổi trưa, lập tức kháng nghị, "Đổi lại ! Con muốn xem phim hoạt hình!"
      Giang Thánh Trác bắt đầu nhấm tùm lum, bộ dáng yên ổn.
      Giang Niệm Nhất tới trước mặt cậu, "Giang Tiểu Tứ, Kiều đâu? Hình như lâu rồi con thấy ?"
      Giang Thánh Trác cực kỳ u oán nhìn Giang Niệm Nhất chuyện, Giang Niệm Nhất ra vẻ vô tội chớp chớp mắt hỏi, "Chú Tư, chú làm sao vậy? Sao chú lại vui?"
      Giang Thánh Trác khép hờ mắt thèm để ý tới nhóc, Giang Niệm Nhất nắm cả cánh tay cậu ra sức lắc, "Chú Tư, con chuyện với chú sao chú gì vậy?"
      Giang Thánh Trác bị thằng bé lắc tới lắc lui muốn nhức cả đầu, "Đừng lắc nữa, trong lòng chú Tư khó chịu".
      Giang Niệm Nhất tò mò, "Tại sao?"
      Giang Thánh Trác thở dài, "Tim chú bị đau".
      Giang Niệm Nhất ngẫm nghĩ rồi đề nghị, "Vậy gặp bác sĩ, chú bác sĩ khám cho chú, uống thuốc rồi đau nữa".
      Giang Thánh Trác thào , " có thuốc nào có thể trị được, chỉ có thể để cho nó đau".
      " thuốc nào có thể trị? Hu hu, chú Tư có thể bị chết .... hu hu hu......." - Giang Niệm Nhất đột nhiên khóc lớn, lớn giọng hô, "Mẹ ơi, chú Tư sắp chết.........."
      Mẹ Giang nghe tiếng khóc thất thanh của Giang Niệm Nhất lật đật chạy tới, nhìn thấy thằng bé ra sức khóc lóc, giơ tay ra tát cho Giang Thánh Trác cái, "Cái thằng xấu xa này! Con dọa nó làm gì!"
      Giang Thánh Trác nhắm mắt giả chết.
      Giang Niệm Nhất kéo lấy Giang Thánh Trác, lau nước mắt nước mũi lên người cậu, khóc nấc lên, "Chú Tư, sau này cháu khi dễ chú nữa, chú đừng chết có được ...... hu hu hu......."
      Mẹ Giang kéo Giang Niệm Nhất qua bên lau nước mắt cho cậu, "Niệm Nhất ngoan, đừng nghe chú Tư bậy, chú chỉ giỡn với cháu thôi, chú chết đâu".
      Khó khăn lắm mới dỗ được Giang Niệm Nhất xong, mẹ Giang hỏi, "Khi nào Nhạc Hi ?"
      Giang Thánh Trác mở to mắt nhìn mẹ Giang rồi nhắm lại như cũ.
      Mẹ Giang cho cậu thêm cái tát nữa, " hỏi con đó!"
      Giang Thánh Trác lúc này mới yếu ớt trả lời, "Sáng sớm ngày mai".
      Mẹ Giang , "Nhanh vậy à, ngày mai phải rồi, biết khi nào mới trở về, haiz........."
      Giang Thánh Trác bỗng nhiên mở to mắt đứng lên, cầm lấy chìa khóa ra ngoài.
      "À, con đâu đó?"
      Giang Thánh Trác khoát tay, "Con ra ngoài dạo".
      Cậu lái xe lòng vòng quanh đại viện, sau cùng đứng trước cửa nhà Kiều gia, ngồi trong xe nhìn lên cánh cửa sổ kia.
      Giang Thánh Trác dựa vào cửa xe, ngọn đèn hơi tối lẻ loi chiếu lên người cậu, ngón tay kẹp điếu thuốc lại chậm chạp để lên miệng.
      Mãi tới khi thuốc lá bị cháy hết đốt tới ngón tay của cậu.
      Tay đau, trái tim dù cách khá xa nhưng vẫn cảm thấy nhói đau.
      Kiều Nhạc Hi nằm giường, cầm điện thoại nhắn tin, soạn tới soạn lui sau đó lại xóa , sau cùng mới nhắn mấy chữ rồi gửi.
      'Ngày mai em '
      Giang Thánh Trác nghe tiếng tin nhắn từ điện thoại, lấy ra nhìn thấy, chỉ nhắn lại hai chữ.
      Kiều Nhạc Hi trông chờ gì vào Giang Thánh Trác để ý tới , ném điện thoại qua bên chuẩn bị ngủ, bỗng nhiên cảm giác di động rung lên, có tin nhắn mới, chỉ có hai chữ.
      'Ra ngoài'
      lập tức chạy tới bên cửa sổ nhìn ra, quả nhiên nhìn thấy xe của Giang Thánh Trác dừng trước cổng, còn cậu đứng cạnh cánh cửa, lập tức chạy nhanh như bay ra ngoài.
      Kiều Nhạc Hi chạy mạch tới gần, bỗng nhiên hơi sợ hãi, đứng cách cậu vài bước yên lặng nhìn cậu.
      Giang Thánh Trác cũng nhúc nhích nhìn lâu mới duỗi tay về phía , "Qua đây ôm cái".
      Kiều Nhạc Hi lập tức nhào vào ngực cậu, Giang Thánh trác ôm vào lòng, thở dài sâu, cẩn thận vỗ về lưng , "Vết thương tốt hơn chưa?"
      Kiều Nhạc Hi rút mặt trong ngực cậu lẳng lặng gật đầu.
      Qua lúc lâu Giang Thánh Trác mới mở miệng, "Em cũng phải là lần đầu tiên ra nước ngoài, nên chú ý gì em cũng biết rồi, chăm sóc bản thân cho tốt".
      xong thoa lên tay , có hơi lạnh, cậu ra ngoài cũng mang theo áo ấm, hai người ôm chặt lấy nhau, ràng là có rất nhiều điều muốn nhưng câu cũng , chỉ muốn yên lặng ôm nhau hưởng thụ khoảng thời gian cuối cùng bên nhau.
      muốn cậu hứa hẹn bất cứ điều gì, cậu cũng hứa hẹn gì với .
      Lúc sau Kiều Nhạc Hi ngủ trong lòng cậu, Giang Thánh Trác ôm trở lại Kiều gia.
      Vừa vào cửa gặp Kiều Dụ, cậu ta nhìn Giang Thánh Trác lại nhìn tới người được cậu ôm, cười khổ lắc đầu, chỉ chỉ lầu ý lát nữa gặp cậu trong phòng.
      Giang Thánh Trác ôm Kiều Nhạc Hi đặt giường, đắp chăn, su đó ngồi bên giường lúc, ngay khi chuẩn bị nhìn thấy cái thùng đựng bản vẽ bên cạnh, cầm bản vẽ tay nhìn vài lần rồi để lại mới nhanh chóng khỏi phòng.
      Trong đại sảnh của sân bay, Kiều Nhạc Hi vốn cười tới vui vẻ lời chào tạm biệt, tới giờ phải kiểm tra an ninh Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên ôm Kiều Dụ khóc rống lên, làm thế nào cũng chịu buông tay, cũng liếc mắt nhìn Giang Thánh Trác bên cạnh và vẻ mặt đành lòng của Kiều Bách Viễn.
      Kiều Dụ nhàng vỗ Kiều Nhạc Hi, "Được rồi, đừng khóc, Nhạc Hi, chúng ta , nữa.........."
      Kiều Nhạc Hi nghe tới đây thình lình đẩy Kiều Dụ ra, cũng quay đầu tới cửa kiểm tra, qua khỏi cổng kiểm tra cũng quay đầu lại.
      Giang Thánh trác cực kỳ yên lặng nhìn, lại thong thả ra khỏi sân bay.
      Kiều Dụ biết trong lòng cậu khổ sở, vỗ vỗ bờ vai cậu, "Cậu cũng đừng trách nó, trong lòng con bé chắc cũng chịu nổi, nó trách cậu......."
      Hai mắt Giang Thánh Trác hơi đỏ lên, "Kiều Dụ, em nào có trách gì ai? Là em trách bản thân mình! Ngay cả người thương nhất cũng bảo vệ được, em......"
      Người người ra vào sân bay rất đông, thình thoảng quay lại nhìn họ.
      Kiều Dụ chưa từng nhìn thấy Giang Thánh Trác như thế này bao giờ, biết bao nhiêu năm rồi cậu chưa nghe Giang Thánh Trác gọi thẳng tên mình như vậy nữa!
      Từ lúc Giang Thánh Trác còn xíu lẽo đẽo theo phía sau cậu bắt chước Kiều Nhạc Hi gọi cậu là Hai, tiếng gọi vừa giòn tan vừa ngọt ngào, nhưng mà từ trước giờ chưa từng gọi tên cậu. Cậu ta có tức giận cậu tới mấy mỗi lần gặp cậu chỉ oán hận ra mặt mà thôi.
      Kiều Dụ nắm lấy bả vai của cậu, có lời nào để , lúc này cậu có thể gì đây?
      Sau ngày hôm đó, Giang Thánh Trác biến mất thời gian rất dài, ai biết cậu nơi nào.
      Cậu vẫn là Tây Tạng chuyến.
      Cậu đứng nhìn rất nhiều sư thầy phía trước, nhìn chiếc áo bị gió lạnh thổi bay phấp phới của bọn họ, dáng vẻ tiều tụy cầu nguyện.
      .
      .
      .
      Mong sao em tất cả đều thuận lợi, vui vẻ bình an.
      Chờ đến lúc cậu quay trở lại lại khôi phục dáng vẻ bất cần đời trước kia, chỉ là nhắc tới Kiều Nhạc Hi lần nào nữa.
      lần bàn tiệc, Diệp Tử Nam và Thi thần liếc nhau, đánh mắt ý bảo cái bóng xa bên kia hỏi Giang Thánh Trác, "Này, làm sao bây giờ?"
      Giang Thánh Trác nghiêng người dựa vào thân cột, nhấp chút rượu, vẻ mặt hèn mọn, " ta quả là bông hoa hiếm lạ, vậy mà bây giờ lại leo lên giường ông già Trần".
      Thi Thần chế nhạo cậu, "Vậy cậu thừa nhận cũng được, người ta có bản lĩnh mà".
      Giang Thánh Trác hừ lạnh, "Cái này mà cũng gọi là bản lĩnh? Hừ, nếu ông già họ Trần đó mà có cố về đường tình dục tớ cũng tình nguyện cởi hết bò lên giường của ông ta luôn!"
      "Phụp!" - Diệp Tử Nam và Thi Thần cùng phun rượu lúc.
      Giang Thánh Trác nhìn thoáng qua cái bàn bên kia, thong thả , "Ông Trần đó cũng còn mấy năm nữa đâu. Chúng ta cùng chờ xem ta cùng với ông Trần bên kia đấu đá với mấy con sói như thể nào, nhìn xem ta có thể chiếm tiện nghi được ".
      Thoáng cái là mấy năm trôi qua.
      Vào buổi sáng sớm đẹp trời, mẹ Giang lấy chìa khóa mở cửa, vào phòng ngủ kéo màn cửa sổ qua.
      Giang Thánh Trác nằm giường chỉ dùng chăn che lấy phần dưới cơ thể, lúc ngủ sau lại bị ánh sáng chói mắt làm tỉnh ngủ.
      Cậu giơ tay lên chắn ngay mắt, thấy người đứng trước cửa sổ mới lầm bầm tỏ ý kháng nghị, "Mẹ! Mẹ làm gì vậy!"
      Tối qua cậu dự tiệc với khách hàng nửa đêm mới về, bị thiếu ngủ trầm trọng.
      "Thằng nhóc này, công việc bận mà chịu tìm bạn ! phải trước kia con có rất nhiều bạn sao? Bây giờ người đâu hết rồi?"
      Giang Thánh Trác nửa ngồi nửa nằm gối vẻ mặt cười xấu xa, "A...... chắc là trước kia phóng túng quá độ nên bây giờ.... ừm.... được".
      Mẹ Giang tát mạnh cái lên ngực cậu, ra vẻ như biết trước câu trả lời của cậu, " được? Vậy cái chỗ nhô to kia là bị gì, hả?"
      Giang Thánh Trác lập tức đỏ mặt kéo chăn che kín mít từ đầu tới chân.
      Mẹ Giang tỏ vẻ rừng càng già càng cay cười cười, "Vậy mà xấu hổ gì, người con có chỗ nào mà mẹ chưa nhìn thấy?"
      Giang Thánh Trác vùi đầu gối nằm, "Ai da, con mệt chết được, để con ngủ lát nữa".
      Mẹ Giang ngồi bên giường bắt đầu lải nhải, "Con cũng trưởng thành rồi, con nhìn Tử Nam xem, nó có lớn hơn con bao nhiêu đâu mà bây giờ cũng có con rồi.........."
      Giang Thánh Trác biết mẹ Giang mà biết bao giờ mới xong, giơ hai tay lên đầu hàng, "Mẹ, mẹ, mẹ, con sai rồi, mẹ đừng quên, mẹ có đứa cháu mà, Giang Niệm Nhất là cháu trai của mẹ! Nếu mà mẹ thích con của cái tên họ Diệp kia, hôm nào con mượn Diệp Tử Nam đem về cho mẹ mượn chơi vài ngày, mẹ cứ lải nhải ngừng, con thiệt là sợ quá".
      "Cái thằng này cái gì đó! Mẹ chỉ muốn ôm cháu trai - con của con thôi....."
      bên kia di động của Giang Thánh Trác reo lên, cậu giơ lên cho mẹ Giang xem, "Nhìn này, mới vừa tới con của Diệp Tử Nam là cậu ta điện tới ngay".
      Giọng ôn hòa của Diệp Tử Nam vang lên, "Thiếu gia Giang, có rảnh ?"
      Giang Thánh Trác cà lơ phất phơ trả lời, "Để làm gì, có việc gì mà tìm tớ? Cậu năn nỉ năn nỉ tớ !"
      Diệp Tử Nam mĩm cười, "Tớ mới vừa nhìn thấy ai giống như Kiều Nhạc Hi".
      Giang Thánh Trác sửng sốt chút, vội vàng hỏi tiếp, "Ở đâu?"
      Diệp Tử Nam vẫn tỏ ra dịu dàng như thường, "Muốn biết à? Vậy cậu năn nỉ năn nỉ tớ !"
      Giang Thánh Trác nghiến răng nghiến lợi , "Được! Tớ năn nỉ cậu! mau, ở đâu?"

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 54. ấy trở lại

      Diệp Tử Nam nhìn người kéo hành lý ra, mãi tới khi biến mất trong đám đông mới có tâm trạng tốt phun ra hai chữ trong điện thoại, "Sân bay".
      Giang Thánh Trác trầm mặc hồi lâu.
      "Thế nào? ấy nó với cậu à?" - Diệp Tử Nam tiếp tục châm ngòi thổi gió.
      Giang Thánh Trác vẫn chuyện như cũ.
      "À, xem ra, chắc là ấy về mình rồi" - xong lại thở dài, như nghe thế nào cũng làm người khác có cảm giác của kẻ vui sướng khi người gặp họa.
      Giang Thánh Trác rốt cuộc nhịn được mất tự nhiên hỏi, "Cậu nhìn mà biết là ấy có mình hay sao?"
      "À..... sân bay có nhiều người quá tớ nhìn ".
      'Bụp' tiếng, Giang Thánh Trác cúp điện thoại.
      Diệp Tử Nam nhướn mày để điện thoại xuống, nhàng cười lên.
      Lúc Giang Thánh Trác vội vàng chạy tới nhà Kiều gia, vậy mà nhìn thấy ba cha con Kiều gia ngồi trong phòng khách chuyện phiếm. Khi nhìn thấy Giang Thánh Trác xông vào nhà chỉ ngẩng đầu lên nhìn cậu, đều là vẻ mặt bình tĩnh ung dung.
      " ấy trở về?" - Giang Thánh Trác vừa hỏi vừa hướng cầu thang tới.
      Kiều Dụ đứng ra trước mặt cậu ngăn cản, nhìn cậu nhanh chậm gật đầu mỉm cười, "Mới về, bị lệch giờ nên nó mới ngủ".
      Giang Thánh Trác nghe xong lập tức muốn lên lầu, "Em lên nhìn ấy".
      Kiều Dụ mỉm cười, " được".
      Giờ phút này Giang Thánh Trác cũng có kiên nhẫn, nhiều muốn xông lên mà Kiều Dụ cũng nhường đường. Hai người người đá kẻ đấm đánh nhau tới tấp ngay tại lối cầu thang gây tiếng động lớn cũng .
      Kiều Diệp ngồi sô pha thích thú quan sát, nhàn nhạt cười.
      Kiều Bách Viễn liếc mắt cái cũng thấy, chỉ đặt chén trà lên bàn nặng , "Thằng Hai, rót chén trà cho ba".
      Kiều Diệp phụ họa tiếng, "Ừm, sẳn tiện rót cho chén".
      Kiều Dụ vừa bị phân tâm chút xíu liền bị Giang Thánh Trác nhanh chóng xông lên, sau đó nhanh chóng biến mất ngay khúc quanh.
      Mặt Kiều Dụ chút thay đổi quay lại lấy hai chén rồi rót đầy, sau đó quay lại ngồi sô pha.
      Kiều Diệp bên kia vừa cười vừa vỗ vai cậu.
      Kiều Bách Viễn uống ngụm trà rồi mới mở miệng, "Tâm tư của con bé kia lẽ con nhìn được? Con muốn ngăn cản, có thể cản được sao?"
      Kiều Dụ cau mày, buồn bực mở miệng, " ngăn được".
      Kiều Diệp cười, "Ngăn được mà em vẫn ngăn?"
      Kiều Dụ trước mặt ba và trai vẫn có phần như trẻ con, "Mấy năm nay cuối cùng em cảm thấy được, để thằng nhóc kia dễ dàng làm em rể như vậy, phải cố gắng gì gì đó mới được, , thấy vậy được ?"
      Kiều Diệp thấp giọng cười, chuyện, Kiều Dụ quay đầu hỏi Kiều Bách Viễn, "Ba, phải lúc đó ba đồng ý để hai người đó bên nhau sao?"
      Kiều Bách Viễn thưởng thức trà ra vẻ như lão thần, "Cho tới bây giờ ba chưa từng đồng ý, lúc đó ba chỉ hai người bọn họ thích hợp bên nhau thôi. Cũng phải lại, tên nhóc này mấy năm nay có tiến bộ ít, có thể cân nhắc".
      Kiều Dụ híp mắt nửa ngày cũng gì.
      Giang Thánh Trác nhàng đẩy cửa vào, Kiều Nhạc Hi nằm giường ôm chăn mỏng ngủ say.
      Giang Thánh Trác qua ngồi bên giường, yên lặng ngắm nhìn .
      gầy.
      Cậu muốn giơ tay sờ người ngày đêm nhung nhớ nhung bàn tay mới vươn tới nửa lại thu trở lại.
      Mấy năm kia, cậu chưa từng liên lạc với , cậu tức giận lúc ấy bỏ cậu mà . Mà , trong lòng kiềm nén, tự nhận ra tâm trạng ủ rũ chán nản, có thành tựu liên lạc với bất kỳ người nào.
      ra cậu có nhận cuộc điện thoại của .
      Lúc đó chắc bên ấy là đêm khuya, gọi tới lời nào, chỉ có tiếng khóc giọng, giọng kìm nén uất ức như muốn cứa vào tim cậu, cậu giọng gọi, "Nhạc Hi........"
      Cậu chỉ gọi tên , đầu dây bên kia lập tức bắt đầu khóc lớn tiếng, tiếng khóc kiêng nể gì, như tiếng khóc bi thương tuyệt vọng, có lẽ vì áp lực quá lâu trước mặt người khác nên mới kiêng nể gì mà thể với cậu.
      Cậu lẳng lặng nghe, mặt mày xụ xuống được lời nào.
      Trong đầu cậu lần lại lần lặp lại lời .
      'Có hút mấy lần, mấy năm ở nước ngoài, đôi khi ban đêm nhớ chịu được liền hút thuốc
      Viết tên trong làn khói sau đó hít vào phổi để có thể gần bên trái tim em ………'
      Mặt của , nghiêng người cười , cau mày ghét bỏ, vênh mặt cất tiếng cười to, hổn hển gọi cậu Giang Bươm Bướm, những hình ảnh ra trước mặt cậu.
      Chỉ sợ dù là thuốc lá cũng giải được nỗi tương tư này.
      Cậu hơi há miệng, chậm rãi mở miệng, "Nhạc Hi, trở về ".
      Tiếng khóc ngừng lại, bên kia cúp điện thoại.
      Lúc ấy cậu ngồi trong phòng đấu giá hạng mục, đứng ở sân khấu, bởi vì muốn phát sóng đoạn phim tài liệu, trong phòng tầm mắt có hơi tối, bên dưới là mấy chuyên gia hàng hải và quan chức chính phủ vậy mà ma xui quỷ khiến gì khiến cậu nhận cuộc gọi này sau đó còn cầm điện thoại bắt đầu mất hồn.
      Cậu cố gắng lúc lâu nhưng ra chữ, sau cùng chỉ có thể giải thích muốn nghỉ ngơi lúc, phía bên dưới rộ lên mản.
      xong lập tức nhanh ra ngoài, cậu đứng hành lang liên tiếp gọi lại nhưng ai nghe máy, sau cùng chỉ có thể suy sụp hạ cánh tay cầm điện thoại, đứng ở đó biết phải làm sao, trong đầu trống rỗng.
      Kiều Dụ ra hỏi cậu xảy ra chuyện gì.
      Vẻ mặt Giang Thánh Trác bi thương ngẩng đầu nhìn Kiều Dụ, " Hai, em sợ hãi, em sợ tình cảm nhiều năm bằng bả vai bên cạnh".
      Kiều Dụ lập tức hiểu chuyện xảy ra, hai tay đặt lên hai bên vai cậu, hơi dùng sức, "Nhóc con, phải giữ vững tinh thần, em phải tin tưởng ở nơi con bé chứ".
      May mà sau này cậu điều chỉnh lại tâm trạng thành công nhận được hạng mục kia.
      Nhưng mà ngày khánh thành lại thấy bóng dáng cậu đâu.
      Giang Thánh Trác thất thần hồi tưởng lại, Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên trở mình mơ mơ màng màng vô thức , "Giang Thánh Trác, gió lớn quá, đóng cửa ".
      Giang Thánh Trác có chút xúc động, hai mắt mở to nhìn chiếc máy lạnh chạy, lại nhìn Kiều Nhạc Hi lâu, mới xác định là tỉnh, cười khổ lắc đầu cầm lấy điều khiển tắt máy lạnh.
      Sau đó đứng dậy xuống lầu.
      Vừa xuống gặp phải Kiều Diệp, " nhanh vậy à? đợi con bé tỉnh lại sao?"
      Giang Thánh Trác lắc đầu, " đợi, em trước, làm phiền cả nhà đoàn tụ".
      Kiều Diệp nghe câu này có vị chua chua, bỗng nhiên nở nụ cười.
      Giang Thánh Trác ra khỏi nhà Kiều gia đoạn mới lấy lại tinh thần, mới ra khỏi cửa Kiều gia bao lâu cậu mới nhìn thấy cổng Giang gia chỉ cách có vài bước, thôi cứ mặc kệ, trực tiếp về nhà.
      Mẹ Giang chắc còn chưa trở về, ông Giang bà Giang có lẽ ngủ trưa, cậu lên lầu phát có tiếng động trong phòng đọc sách nên đẩy cửa vào.
      Giang Niệm Nhất đứng giữa phòng ghế dựa cầm bút luyện chữ, vừa viết lại vừa lầm bầm than thở gì đó, nghe thấy tiếng động mới ngẩng đầu nhìn Giang Thánh Trác rồi kêu lên, "Giang Tiểu Tứ, chú tới xem cái chữ cực kỳ phức tạo này là chữ gì?"
      Giang Thánh Trác tới gần, Giang Niệm Nhất viết lên chữ, "Hi".
      Giang Niệm Nhất nghiêng đầu nửa ngày , "Là Kiều Nhạc Hi phải ?"
      Giang Thánh Trác hít hơi sâu, lắc đầu, " phải".
      Giang Niệm Nhất ra vẻ tò mò, "Vậy tên của Kiều viết như thế nào?"
      Giang Thánh Trác tới cạnh nhóc, nắm tay nhóc viết lên chỗ trống chữ 'Hi, nét chữ cứng cáp, vô cùng cương nghị.
      Sau đó buông tay Giang Niệm Nhất ra.
      Giang Niệm Nhất mở tròn to đôi mắt, miệng mở rộng thán phục, "Chú Tư, chữ của chú đẹp quá! Con còn tưởng chú biết làm gì chứ!"
      Giang Thánh Trác liếc mắt nhìn nhóc, "Chú Tư của cháu trong mắt cháu lại vô dụng như vậy sao?"
      Giang Niệm Nhất lấy hai tay lên che miệng, vẻ mặt cười lấy lòng, " có".
      Ông Giang vừa đẩy cửa vào liền nhìn thấy Giang Thánh Trác ở đây, cũng tới gần nhìn thoáng qua, sau khi xem xong hơi hơi nhíu mày, "Luyện chữ nhiều năm như như vậy, khung chữ trái lại viết sai, nhưng mà, nét chữ mạnh mẽ lưu manh thay đổi chút nào!"
      Giang Thánh Trác im lặng nghe, mặt dường như hơi cười cười.
      Giang Niệm Nhất nhìn cậu kỳ quái, sau đó ném bút lông tay xuống chạy tới kéo áo ông Giang, "Ông cố, chú Tư u mê, ông mắng chú mà chú lại cười cười".
      Ông Giang nhìn Giang Thánh Trác cái, đả động gì tới cậu, cười với Giang Niệm Nhất, " cần lo cho chú con, tờ giấy bị chú con viết vừa rồi hư rồi đem bỏ , tập trung viết chữ !"
      Vừa vừa thân thiết nhìn Giang Niệm Nhất, "Viết xong cho phép chơi".
      Giang Niệm Nhất hét lên tiếng chạy trở về, nhìn mảnh giấy gần đầy mấy con chữ, mắt nhìn trân trân vào chữ 'Hi', cuối cùng trừng mắt nhìn Giang Thánh Trác, "Giang Tiểu Tứ, cháu hận chú!".
      xong tức giận lấy ra tờ giấy mới bắt đầu viết.
      Giang Thánh Trác tựa hồ như chìm đắm trong thế giới của mình, để ý tới Giang Niệm Nhất, cầm cây bút lông lên, lại thêm hai chữ tờ giấy kia.
      Viết thêm xong lại cảm thấy hài lòng, viết lại lần nữa.
      lâu rồi cậu viết nên tay có hơi cứng, liên tục viết mấy lần mới thỏa mãn cười lên.
      Giang Niệm Nhất nhíu khuôn mặt kinh sợ nhìn cậu, giọng hỏi ông Giang, "Ông cố, chú Tư hôm nay nhìn đáng sợ!".
      Ông Giang hiền lành sờ đầu nhóc, ra lệnh, "Trước hết viết nữa, chơi , buổi tối viết bù".
      Giang Niệm Nhất hoan hô tiếng, nhảy xuống ghế chạy nhanh như làn khói.
      Ông Giang bắt đầu đặt câu hỏi, "Con bé trở lại?"
      Giang Thánh Trác hơi gật đầu, "Dạ, trở lại rồi".
      Ông Giang nghĩ nghĩ, "Lúc trước nghe vì công trình đô thị kia cố ý mời mấy kỹ sư nước ngoài về, nghe còn có nữ, có thể là con bé ?"
      Giọng của Giang Thánh Trác bỗng nhiên trở nên lạnh lùng, hừ tiếng, "Xem ra chắc là vậy rồi, có lẽ nhận được số tiền lớn, còn được nổi tiếng, chẳng trách có người bò trở về".
      "Vậy cháu có dự định gì ?"
      Giang Thánh Trác kỳ quái tự giễu, "Con có tính toán gì, người ta nước ngoài còn liên lạc gì với con, quay về cũng tiếng, vừa quay về lại trở về nhà mình, phỏng chừng từ đầu người ta quên con rồi, con còn dự định gì nữa".
      Ông Giang thưởng cho cậu cái tát, "Cái thằng này! Ông chờ ôm cháu trai đó!"
      Giang Thánh Trác lười biếng dựa vào bàn học, chỉ ra hướng, "Cái thằng nhóc nhảy nhót hoan hô chạy ra ngoài phải là cháu trai của ông sao?"
      Ông Giang trừng mắt nhìn cậu, " phải là cháu chờ đợi mấy năm sao, bây giờ khó khăn lắm người ta mới trở lại, làm sao lại có chút động lòng nào hết vậy?"
      Giang Thánh Trác bỗng nhiên nhớ tới cái gì, nhướng mày cười xấu xa, "Lần trước ông giới thiệu tên gì nhỉ? Hôm nào gọi tới cho con nhìn cái nha?"

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :