1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

Hai "cầm" cùng vui - Đông Bôn Tây Cố (58 chương) (Hoàn)

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 45. Bị bệnh

      Sau vài phút ngắn ngủi Giang Thánh Trac bỗng nhiên nhíu mày, đoạt lấy điếu thuốc trong tay dụi tắt. bình thường có tác phong phóng túng này khiến cậu khỏi hoảng hốt.
      Mái tóc bị gió thổi rối bay lượn lung tung, quét lên mặt cậu ngưa ngứa. Kiều Nhạc Hi đứng yên lặng nghiêng đầu nhìn cậu, đôi mắt sáng ngời bức người mà cậu nhìn hiểu nỗi.
      Mãi tới sau này cậu mới hiểu, đó là loại tuyệt vọng.
      Trong đầu Giang Thánh Trác đột nhiên nghĩ ra cách, tựa như ngay lập tức biến mất, cậu nắm tay bước , nắm chặt hơn, ra vẻ thoải mái , "Đói bụng chưa? dẫn em ăn nhé".
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, cười làm nũng, "Em muốn ăn cơm, em muốn bệnh viện xem thế nào. dẫn em tới đó nhé?"
      Giang Thánh Trác nhìn , hồi lâu mới gật đầu.
      Vừa lên xe nhận được cuộc gọi của Kiều Dụ, Giang Thánh Trác làm mặt đau khổ đưa điện thoại cho Kiều Nhạc Hi xem. Mặt hơi nhăn lại, "Đừng với ấy em ở chung với ".
      Giang Thánh Trác liếc cái, " ấy còn biết em ở cạnh sao? ấy cũng tin".
      Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu bên rụt cổ lại, "Em mặc kệ, dù sao em cũng muốn nhận, tự mình nghe máy ".
      "Đúng là kiếp trước thiếu nợ em mà!" - Giang Thánh Trác thở dài , lễ phép bắt máy, " Hai".
      "Kêu con bé nghe điện thoại!" - Giọng điệu Kiều Dụ nghe lắm, giống như cực kỳ cứng rắn muốn giải quyết xong hay muốn hỏi ngọn nguồn.
      Giang Thánh Trác nhìn Kiều Nhạc Hi bên cạnh, thử thăm dò hỏi, "Em có thể em và ấy ở cạnh nhau ?"
      "Bậy bạ!" - Kiều Dụ nổi giận, còn giống như có tiếng đập bể đồ đất vang lên, "Lúc này cậu cùng chỗ với nó tôi thấy đời này cậu cũng đừng mong ở chung với nó nữa!"
      Giang Thánh Trác nhàng đưa đẩy, "Đừng đừng, Bộ trưởng Kiều, đừng nóng, ảnh hưởng tới hình tượng của ! Em phải cho ấy nghe điện thoại, là ấy mệt mỏi cả ngày trời nên vừa mới ngủ xong. Em mà kêu ấy dậy chắc chắn ấy nổi điên lên mất!"
      Kiều Dụ im lặng lúc rồi , "Tôi biết con bé muốn nghe điện thoại của tôi, thôi tôi cũng làm khó cậu. Chuyện này tôi cho người điều tra, cậu với con bé đừng lo lắng gì cả, có chuyện gì liên lạc với tôi".
      Giang Thánh Trác lập tức đồng ý, "Được được được".
      Kiều Dụ tổng kết lại câu, "Còn nữa, lo lắng con bé cho tốt. Cậu chuyển lời tới con bé, dù bất kỳ lúc nào Hai cũng mặc kệ nó".
      Giang Thánh Trác tắt điện thoại ném qua cho Kiều Nhạc Hi, Kiều Nhạc Hi cầm trong tay tò mò hỏi, " Hai em gì vậy?"
      Giang Thánh Trác bên cạnh nghiêng người chậm rãi khởi động xe trả lời, "Muốn biết sao lúc nãy nghe máy?"
      Kiều Nhạc Hi cúi đầu gì, Giang Thánh Trác lườm cái, " gì? em gả cho , sau đó cùng em bỏ trốn!"
      Kiều Nhạc Hi trừng mắt nhìn cậu, " bậy! Nhanh cho em biết !"
      Giang Thánh Trác theo lời Kiều Dụ, " Hai em , để lo cho em, bất kỳ lúc nào ấy cũng mặc kệ em".
      Vẻ mặt Kiều Nhạc Hi hớn hở, "Vẫn là Hai em thương em".
      "Vậy sao em nghe điện thoại!"
      "Em sợ sau này ấy khó xử!" - Kiều Nhạc Hi hơi cau mày .
      "Vậy nếu gấp trở lại vậy khi gọi điện cho em, em có nhận ?" - Giang Thánh Trác giống như buột miệng hỏi câu.
      Kiều Nhạc Hi cười xấu xa nhìn cậu hồi lâu, mới kéo dài giọng mà chọc, "Điện thoại của á, em chắc chắn nhận........"
      Giang Thánh Trác lập tức thấy mở cờ trong bụng, nụ cười mặt chưa kịp bị câu tiếp theo của muốn trợn trắng mắt.
      " là tai họa, em cái loại tai họa ngàn năm, cho dù bọn họ muốn bắt cũng bó tay".
      Giang Thánh Trác hơi há miệng muốn , nhưng vẫn phải nuốt về, im lặng thở dài.
      Hai người bọn họ tuy mặt ngoài cười đấu võ mồm bình thường nhưng trong lòng tâm trạng đều cực kỳ nặng nề, cũng muốn để đối phương lo lắng.
      Cửa bệnh viện bị phóng viên vây quanh ít, Giang Thánh Trác lái xe tới bằng cửa sau, gọi điện thoại cho Ôn Thiều Khanh bảo cậu ta ra đưa bọn họ vào.
      Giang Thánh Trác cùng Kiều Nhạc Hi theo cậu vào trong, "Hôm nay hai người bị thương bên công trường xảy ra cố kia như thế nào?"
      Ôn Thiều Khanh nhìn hai người, cũng hỏi gì nhiều, "Trong đó có người lúc đưa tới bệnh viện não chết, người khác được cấp cứu trong phòng mổ".
      Kiều Nhạc Hi hít vào hơi muốn hỏi gì nhưng ra lời. Giang Thánh Trác nhìn cái, thay hỏi ra, "Có thể cứu sống ?"
      "Cái này khó " - Vẻ mặt Ôn Thiều Khanh cũng mệt mỏi, "Hôm nay tớ có hai ca phẫu thuật, lúc người bệnh được đưa tới tớ có mặt ở đó, cũng biết tình huống thế nào, bất quá cậu cứ yên tâm, người đứng mỗ là tay phù thủy, giỏi như thần! Chốc nữa tớ hỏi tình hình".
      Giang Thánh Trác nhìn phòng phẫu thuật sáng đèn nhanh chân tới, "Còn phóng viên bên kia sao?"
      "Mới vừa bị bảo vệ đuổi đống, lúc này chỉ có người nhà ở lại, hai người cứ ở lại sao đâu".
      Trước phòng phẫu thuật đúng là có mấy người đứng đợi bên ngoài, Kiều Nhạc Hi đến cạnh phòng mổ nhìn ba chữ 'Phòng phẫu thuật' liền trầm mặc.
      Ôn Thiều Khanh đối với hai người dường như hề có chút tò mò nào, "Hai người ở đây chờ lát , thời gian phẫu thuật có lẽ còn hơi lâu, hôm nay tớ phải trực, có gì lúc nào cũng có thể tìm tớ".
      Giang Thánh Trác mấy câu với Ôn Thiều Khanh, sau đó cậu ta ra ngoài.
      Giang Thánh Trác và Kiều Nhạc Hi ngồi trước phòng mổ, trầm mặc lát, Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên mở miệng, "Giang Thánh Trác, em khát".
      Giang Thánh Trác lập tức đứng lên, " mua nước, em muốn uống gì?"
      Kiều Nhạc Hi kéo cậu ngồi xuống, " cần đâu, để em , đầu em có hơi choáng sẵn tiện ra ngoài hít thở khí chút, giúp em ngồi chỗ này nhìn nhé".
      Giang Thánh Trác gật đầu Kiều Nhạc Hi mới vừa đứng lên trước mặt khoảng tối đen, chớp chớp mắt nhìn về phía trước.
      Vừa được hai bước thân thể bắt đầu loạng choạng, Giang Thánh Trác thấy khác thường mới chạy tới đỡ lấy, "Sao vậy?"
      Lúc này mới phát khuôn mặt đỏ hồng đúng lắm, vừa sờ, quả nhiên bị sốt.
      ", đưa em tìm bác sĩ khám".
      Kiều Nhạc Hi mềm nhũng ngã vào lòng cậu, trước mắt có rất nhiều sao quay mòng mòng, thậm chí còn bị ù tai, ", em muốn chờ ở đây".
      "Nghe lời" - Giang Thánh Trác dỗ dành , "Treo chai nước biển là được rồi, chỉ ngay bên cạnh thôi, xong rồi quay trở lại".
      Kiều Nhạc Hi cảm thấy cực kỳ khó chịu, nhưng vẫn bướng bỉnh lắc đầu.
      Giang Thánh Trác bất đắc dĩ, chỉ có thể đưa tới cho Ôn Thiều Khanh kiểm tra xem sao.
      Cuối cùng phải ở phòng cấp cứu truyền nước.
      Kiều Nhạc Hi tựa vào người cậu nhíu chặt mày, nhìn qua có vẻ rất khó chịu.
      Giang Thánh Trác thương nhưng ngoài miệng vẫn mực dạy dỗ , "Buổi chiều chắc là bị trúng gió chứ gì? với em nhưng mà chịu nghe! Thời tiết lạnh như vậy mà biết tự lo! Lần này cho biết khó chịu chưa?"
      Kiều Nhạc Hi từ từ mở mắt, yếu ớt nhận sai với cậu, "Em sai rồi".
      Giang Thánh Trác muốn nữa, cởi áo ngoài bọc lại, ôm chặt trong ngực, nhàng hôn lên mắt , "Ngủ chút còn khó chịu nữa".
      Kiều Nhạc Hi rối bời tựa vào ngực cậu, trong đầu mảnh hỗn loạn, nhớ tới chuyện nhiều năm trước đây, lại nhớ tới chuyện lúc chiều, việc này ngừng thay phiên nhau xuất , cảm thấy đầu mình sắp bị nổ tung mất.
      Đột nhiên trong lúc đó, giống như lại nhớ về cái đêm kia, mảnh tối đen xung quanh tia sáng, thấy gì cả, chỉ có mình , độc và rét lạnh tận xương ập tới.
      lạnh run, miệng vô thức líu ríu lên tiếng, " Trác, em lạnh, ôm em cái ".
      Giang Thánh Trác sửng sốt sau đó vội vàng dùng hai tay ôm chặt , thỉnh thoảng đụng tới chóm mũi và môi , giọng , " có chuyện gì, sợ, Trác ôm em, còn lạnh nữa".
      Giang Thánh Trác biết có nghe , chỉ nhìn thấy vẫn còn nhắm mắt cười ngây ngô, đem bàn tay lạnh lẽo từ bên ngoài đưa vào trong vạt áo khiến da thịt dính vào nhau càng thêm ấm áp và thoải mái rên tiếng rồi co rút người vào lòng cậu, miệng ràng, " là thoải mái........"
      Giang Thánh Trác cẩn thận tránh ống tiêm tay , vỗ vỗ lưng, sưởi ấm người , "Nhạc Hi, có chuyện gì, có ở đây".
      Trong ấn tượng của Giang Thánh Trác, Kiều Nhạc Hi chỉ bị ủy khuất lần duy nhất gọi cậu là Trác, cũng với cậu rất lạnh.
      Cậu nhớ ngày đó mẹ xảy ra chuyện gì, Kiều Bách Viễn đưa tới Giang gia, vội vàng mấy câu rồi mất. Kiều Nhạc Hi nhìn ông xa, khóc cũng nháo, cực kỳ yên lặng nhìn bóng lưng của ba mình, sau đó ông Giang và bà Giang nắm tay vào nhà.
      Lúc đầu cậu còn biết gì, chỉ cảm thấy Kiều Nhạc Hi hôm nay hơi khác thường. ôm chặt con gấu bông Bảo Bảo trong lòng, làm thế nào cũng buông tay, tựa như nó là cộng rơm duy nhất đời có thể trụ được.
      ngoan ngoãn ngồi sô pha, cúi đầu , đối với bộ dáng líu lo suốt ngày của hoàn toàn bất đồng.
      Ông bà nội có gì với nhưng trả lời.
      Cậu ở bên cạnh lén lút hỏi bà Giang, "Bà nội, Xảo Nhạc Tư bị sao vậy? Bệnh sao?"
      Bà nội ngồi xổm xuống sờ mặt cậu, "Thánh Trác, mẹ của Nhạc Hi rồi, em cực kỳ đau lòng, con đừng làm ồn con bé".
      Giang Thánh Trác mở to mắt, vẻ mặt cực kỳ nghi hoặc, "Mẹ Nhạc Hi đâu vậy? Khi nào về? Thế tại sao Xảo Nhạc Tư tìm dì ấy?"
      Bà nội giải thích mờ mịt, "Chỗ kia chỉ trở về được, em thể được".
      Ở cái tuổi lúc đó của cậu khi nghe mấy lời kia, cậu đột nhiên oa oa khóc lớn, trong lòng nảy sinh loại cảm xúc, về sau khi trưởng thành mới biết được, cái loại cảm xúc đó gọi là đau khổ.
      "Bà nội, mẹ Nhạc Hi chết..... phải ? Hu hu hu......."
      Bà nội dỗ cậu hơn nửa ngày mới làm cậu nín khóc. Giang Thánh Trác đứng từ xa lặng lẽ nhìn Kiều Nhạc Hi, vẫn duy trì tư thế kia ngồi sô pha mấy tiếng chưa di chuyển, yên lặng giống như con gấu bông Bảo Bảo trong tay .
      Qua lâu sau, cậu mới dám bước tới cẩn thận lấy tay chạm vào , giọng gọi, "Xảo Nhạc Tư.........."
      Kiều Nhạc Hi giống như nghe thấy, cũng ngẩng đầu lên, cậu lại thấy từng giọt từng giọt nước mắt của chảy xuống.
      Cái tuổi mà bé trai ghét nhất nhìn thấy nước mắt con , vậy mà trước mặt cậu khi thấy được nước mắt của có chút phiền chán nào, đưa bàn tay mập mạp cứng ngắc lau nước mắt cho , vội vàng an ủi, "Xảo Nhạc Tư này....... , Nhạc Hi, em đừng khóc, sau này trai khi dễ em nữa, trai dẫn em chơi chịu ?"
      Kiều Nhạc Hi vẫn trả lời cậu, cậu ngồi xổm trước mặt , ngừng chuyện với . Lúc sau chân ngồi xổm cũng bị tê rần rồi trực tiếp ngồi phịch xuống đất.
      Ban đêm người mặc chiếc áo ngủ, tay ôm gấu Bảo Bảo qua phòng cậu gõ cửa, đứng trước mặt cậu, mặt còn dính nước mắt chưa lau sạch, mím môi hai mắt ướt đẫm nhìn cậu, " Trác, em lạnh".
      Lúc đó cậu chỉ mới sáu bảy tuổi, đại khái vẫn là đứa bé chưa hiểu chuyện nhưng mà bỗng nhiên nảy sinh ý thức trách nhiệm của người đàn ông, kéo vào phòng mình, hai người nằm giường, cậu còn đắp chăn lại cho , dưới mền tay nắm lấy tay , biểu như người lớn dỗ dành , " sưởi ấm em sau đó lạnh nữa".
      lúc lâu sau Kiều Nhạc Hi mới run rẩy nắm tay cậu mở miệng, " Trác, em nhìn thấy rất nhiều máu...... rất nhiều............"
      Cậu lúc đó là sợ muốn chết nhưng vẫn an ủi , " sợ sợ, chúng ta ngủ, ngủ rồi sợ nữa".
      Sau đó cậu biết trong hai người ai là người ngủ trước, thế là qua đêm dài.
      Về sau cả hai ai nhắc đến chuyện này nữa, lâu sau Kiều Nhạc Hi khôi phục là bộ dáng trước đây, mặt tươi cười xinh đẹp, tiếp tục tranh cãi ầm ĩ với cậu.
      Cung từ lần đó, cậu phát Kiều Nhạc Hi rất sợ nhìn thấy máu người khác nhưng chưa từng sợ máu chính mình. Chỉ là sợ nhìn thấy người khác bị thương đổ máu.
      Đó là lần duy nhất gọi cậu là Trác, dù sau này cậu có ép buộc hay dụ dỗ cỡ nào cũng chịu kêu thêm tiếng nào nữa.
      Nghĩ tới đây lòng Giang Thánh Trác lại bắt đầu đau đớn, còn cảm thấy loại bất lực thể giúp gì được cho , chỉ có thể ôm chặt vào lòng miệng ngừng lặp lại, "Nhạc Hi, đừng sợ, có ở đây........."

    2. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 46. Khúc mắc

      Lúc Kiều Nhạc Hi tỉnh lại phát chính mình phải ở trong bệnh viện mà trong căn phòng mảng tối đen, chỉ có mỗi chiếc đèn tường chiếu sáng.
      Ánh sáng nhàng của ngọn đèn tản ra mọi từng ngóc ngách của căn phòng, gây chói mắt nhưng đôi mắt lại có cảm giác đau nhức.
      giấc mơ rất dài, đầu óc lao lực quá độ, miễn cưỡng thay đổi tư thế đưa lưng về phía đèn tường, muốn nhúc nhích mà được, ánh mắt nhìn chằm chằm vào hoa văn màn, dần dần nhìn vào khoảng như có tiêu cự.
      chốc sau có tiếng 'lạch cạch' rất vang lên, rất nhanh có người đẩy cửa vào, phần bên giường bị lún xuống, tiếp đó là bàn tay khô ráo ấm áp xoa lên trán , hơi thở người đó phun cổ , tựa như nhàng mà thở ra.
      Ngay lúc bàn tay kia muốn rời khỏi trán , nhanh tay giữ chặt che lên hai mắt của mình , " còn nhớ bà ấy trông thế nào ? Vừa rồi em mơ thấy bà, bà ấy đứng trước mặt em, nhưng nhìn thế nào em cũng nhìn mặt. Dường như bà muốn gì đó với em nhưng em nghe được gì cả. Vừa rồi sau khi tỉnh lại, em nghĩ, tại sao em lại nhớ mặt bà ấy......... Tại sao em có thể quên hình dáng của bà?"
      Giang Thánh Trác thuận thế nằm bên cạnh , từ phía sau ôm gắt gao vào trong ngực, trong lòng quặn đau.
      Cậu biết lúc này cần an ủi, có số câu hỏi được giấu kín trong lòng . bao giờ nhắc tới, cậu cũng nhẫn tâm hỏi. Bây giờ cuối cùng cũng chịu với cậu.
      Cậu nhớ về mẹ của Kiều Nhạc Hi, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng, nấu ăn ngon, hòa nhã dịu dàng vỗ vỗ đầu khen cậu thông minh, giống mấy người lớn trong nhà thường hay nghiêm khắc dạy dỗ cậu.
      Nhưng có ai ngờ người con được cưng chiều của Nhạc gia sau khi sinh Kiều Nhạc Hi bị hội chứng trầm cảm hậu sản. Mới đầu mọi người còn mấy quan tâm nên về sau vì vậy mà biến thành trầm cảm, lúc lúc nặng.
      Có lẽ lúc đó tuổi còn , có lẽ là người lớn trong nhà giấu diếm, lúc trước cậu và Kiều Nhạc Hi cũng biết bà bị bệnh, chỉ nhớ điều duy nhất là bà ấy rất tốt.
      Qua lúc lâu sau, Kiều Nhạc Hi mới mở miệng lần nữa, có vui-mừng-đau-lòng, bình tĩnh như chuyện của người khác, "Em còn nhớ ngày đó bà , để em tự mình chơi lát, chốc nữa rồi nấu cho em ăn.... Đúng lúc em trở về tìm bà......"
      Kiều Nhạc Hi nhớ lúc đó mấy trai học hết, cùng mẹ ngồi ban công phơi nắng. Mẹ vô cùng khéo tay, chải cho hai bím tóc xinh đẹp, chọc cho tới lúc cười khách khách, lát sau chơi trong phòng khách. Chốc sau loáng thoáng nghe được mẹ chuyện điện thoại với ai đó trong phòng, lúc sau lại cãi nhau, rồi nghe tiếng vật gì bị ném bể.
      len lén ghe tai lên cửa nghe thử, giọng chói tai của mẹ vang lên.
      " lập tức quay lại đây!"
      Bên kia biết gì đó, rồi mẹ câu, " trở lại tôi lập tức chết cho xem!"
      Sau đó hoàn toàn yên tĩnh.
      Sau này khi Kiều Nhạc Hi lớn lên mới biết được, ra lúc này chứng trầm cảm của mẹ vô cùng nghiêm trọng, cả ngày nghi thần nghi quỷ, cảm xúc ổn định, thêm nữa Kiều Bách Viễn lúc đó lên như diều gặp gió, gia thế hiển hách, vẻ ngoài bắt mắt, giơ tay nhấc chân đều thể sức hấp dẫn trầm ổn. Bên cạnh thiếu biết bao nhiêu thương nhung nhớ, cho dù ông ta nghĩ hoặc dù có hành động đúng mực nhưng lời đồn đãi nhảm nhí vẫn cứ tràn lan.
      cẩn thận đẩy cửa ra, vẻ mặt hoảng sợ nhìn mẹ, "Mẹ, mẹ làm sao vậy?"
      Mẹ vội vàng lau nước mắt mặt, ngồi xổm trước mặt , "Nhạc Hi ngoan, con gọi điện cho ba ba , để ba ba về nhà được ?"
      Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, "Dạ được, để con , mẹ đừng khóc nữa".
      Vừa vừa chạy tới phòng khách.
      đứng ghế mới với tới chiếc điện thoại tủ, nghe máy là thư ký của Kiều Bách Viễn, "Chú ơi, cháu là Nhạc Hi đây, chú đưa điện thoại cho ba ba con được ?"
      Kiều Bách Viễn nhanh chóng nghe máy, "Nhạc Hi, việc gì?"
      "Ba ba, mẹ hình như được khỏe, ba ba về xem mẹ như thế nào ".
      "Ba ba còn có rất nhiều việc phải làm" - Loại chuyện tương tự mấy năm nay xảy ra vô số lần, ông cũng sớm phiền chán, "Con cố gắng ở với mẹ nhé, được rồi, nữa, cứ như vậy ".
      Giọng điệu kiên nhẫn của Kiều Bách Viễn đến bây giờ vẫn còn nhớ sâu sắc.
      Khi Kiều Nhạc Hi gọi lại lần nữa câu trả lời bên kia chỉ có , Bí thư Kiều họp.
      uể oải trở lại phòng ngủ với mẹ.
      Sau khi nghe xong, đáy mắt mẹ có tia tuyệt vọng chợt lóe lên, sau đó nhanh chóng ngồi xuống ôm lấy , sờ sờ mặt , "Nhạc Hi ngoan, con tự ra ngoài chơi lát, mẹ mệt rồi, muốn ngủ lát".
      Kiều Nhạc Hi ngoan ngoãn gật đầu, ôm gấu bông Bảo Bảo chuẩn bị .
      Mới được vài bước tiếng gọi từ phía sau vang lên, "Nhạc Hi........."
      Kiều Nhạc Hi dừng chân xoay người nhìn mẹ, "Mẹ".
      Mẹ bỗng nhiên nở nụ cười, " có chuyện gì, mẹ chỉ muốn hỏi con có đói bụng , lát nữa mẹ nấu đồ ăn ngon cho con".
      Nghe được đồ ăn ngon hai mắt Kiều Nhạc Hi sáng lấp lánh, cười gật đầu, "Dạ!"
      Chơi tới lúc dạ dày kêu réo nhưng mẹ còn chưa ra khỏi phòng ngủ, bảo vệ bưng đồ ăn lên, vui vẻ chạy tới phòng kêu mẹ ăn cơm.
      Đẩy cửa phòng ngủ ra, giường có ai, phòng thay đồ cũng có ai. chạy tới phòng tắm, chỉ liếc mắt cái ánh mắt liền ngây dại.
      Sắc mặt của mẹ tái nhợt nằm trong bồn tắm lớn, trong bồn đều là máu, cho tới bây giờ chưa bao giờ nhìn thấy nhiều máu như vậy.
      Kiều Bách Viễn cuối cùng cũng trở về, nhưng mà toàn bộ đều thể cứu vãn được.
      Chảy nhiều máu như vậy, phát lại trễ sao có thể cứu sống được?
      "Nhiều năm như vậy, em luôn luôn nghĩ tới, nếu lúc đó Kiều Bách Viễn trở về, có phải là mẹ chết ?" - Kiều Nhạc Hi cau mày, tựa hồ cực kỳ buồn rầu, "Em nghĩ hết lần này tới lần khác, đưa ra vô số giả thiết, ông ta vì sao nghe điện thoại của am? Em vẫn dám hỏi, dám hỏi ngày đó là ông bận họp hay là trả lời cho có với em? Nếu chỉ là trả lời qua quýt, ông ta có hối hận ?"
      Giang Thánh Trác nắm lấy tay chặt, lấy hết cam đảm muốn gì đó nhưng chữ cũng ra.
      "Giang Thánh Trác, tuy là trôi qua nhiều năm như vậy em cũng chưa từng nhắc tới, ngày giỗ của mẹ em chưa từng cùng ba ba và trai tới, đúng là em rất nhớ mẹ, hàng năm em đều len lén nhìn mẹ.... Nhìn vào mộ bia bạc màu của mẹ, nhìn bức ảnh chụp ố màu đó, nhìn cây xung quanh mộ mỗi năm mỗi lớn, nhưng cuối cùng mẹ cũng trở về nữa".
      Giang Thánh Trác biết nên trả lời như thế nào, cậu biết hằng năm đều lén lút tới nhìn mặt mẹ mình. Mỗi lần cậu đều theo phía sau, nhìn đứng trước mộ bia khóc tới mức kiềm chế được, nhìn chỉnh sửa lại toàn bộ tâm tình cười khỏi, hết năm này đến năm khác.
      Cậu thể tiến lên, chỉ có thể đứng nhìn từ đằng xa.
      Đây là tâm bệnh của , trước mặt người khác dùng khuôn mặt tươi cười che dấu vết sẹo, càng là người thân thiết càng thể để họ đụng vào, nếu kết quả chỉ có thể là xa cách của .
      "Mẹ chắc là em chứ? Nếu vì sao mỗi lần nhìn thấy em đều tươi cười rạng rỡ? Em có tìm hiểu về bệnh trầm cảm, mà được biết loại bệnh này là tâm tình sa sút, ủ rũ buồn bã, nhưng mà em vẫn còn nhớ, trước mặt em mẹ chưa từng có biểu khác thường nào, nào là kể chuyện xưa cho em, rồi chơi đùa với em, mua váy đẹp cho em......"
      Giang Thánh Trác cảm giác được lòng bàn tay của bị nước mắt của làm ướt nhẹp, lạnh lẽo từ bàn tay truyền tới đáy lòng. Cậu trầm ngâm hồi mới mở miệng, " thế giới này có cha mẹ nào mà thương con ruột của mình, Nhạc Hi, nhớ , dì xinh đẹp dịu dàng, cười lên rất đẹp, còn nhớ sau buổi trưa đó ngay tại đại viện dưới cậy liễu, hai chúng ta chịu ngủ trưa chạy quanh dì đòi dì kể chuyện xưa....... Tất cả mọi người đều thấy được, trong lòng dì em là bảo bối, làm sao dì thích em cho được?"
      Kiều Nhạc Hi vẫn bình tĩnh như trước, giọng bỗng nhiên có chút kích động, "Nếu là bà ấy em tại sao còn làm như vậy? Bà ta vì sao lại buông tha mạng sống của chính mình như vậy? Lại dễ dàng mặc kệ em? Hôm nay ở công trường lúc em nhìn thấy máu mặt đất, vợ con của bọn họ có phải rất vui vẻ chờ bọn họ bình an trở về hay ? Nếu lát nữa mà chưa về, họ đau khổ cỡ nào? Đó là mạng người, tại sao bọn họ có thể làm như vậy..... Bọn họ có tư cách gì mà đem mạng sống người khác ra đùa giỡn như vậy?"
      Giang Thánh Trác nhàng vỗ ngực an ủi, "Em yên tâm, người cầm dao phẩu thuật rất thành công, ta sao đâu. Con người có làm gì nữa ông trời cũng luôn luôn quan sát họ, làm chuyện xấu tất nhiên bị trừng phạt".
      Kiều Nhạc Hi xoay người ôm lấy cậu, cằm Giang Thánh Trác đặt đầu , nhàng vỗ lưng , "Thôi đừng nghĩ nhiều, em vẫn còn bị bệnh nặng, mọi chuyện rồi khá hơn......."
      Giang Thánh Trác biết mình ngủ như thế nào, lúc bị tiếng điện thoại làm tỉnh lại Kiều Nhạc Hi còn nằm trong lòng cậu.
      Cậu nhìn thấy dãy số điện thoại hiên lên sau đó nhanh chóng nghe máy, "Thế nào rồi?"
      Sau đó cau mày lẳng lặng nghe, "Được, tôi biết rồi".
      Cúp điện thoại xong cậu rơi vào trầm tư, đột nhiên trong lúc đó mới ý thức Kiều Nhạc Hi còn thấy nữa, cậu sốt ruột vội vàng xuống giường tìm.
      Mở cửa phòng ngủ nhìn thấy ngồi trước máy tính để lên mạng, lúc này mới nhàng thở ra, rót ly nước đưa cho , "Còn sốt ?"
      Cậu cúi đầu xuống vừa đúng lúc Kiều Nhạc Hi đóng cửa sổ màn hình lại, cười hì hì nhìn cậu, tỏ ra bộ dáng tranh công trước, "Hết rồi! Em cũng yếu đuối như vậy! phải em là Kim Cương sao!"
      Giang Thánh Trác cũng nhiều, quả còn vẻ yếu ớt như vừa rồi, hai mắt có chút sưng đỏ nhưng cũng ảnh hưởng đến nụ cười tươi sáng trong suốt thuần khiết, tựa như tia tạp chất.
      Cậu lo lắng, lại sờ sờ trán kiểm tra, nhiệt độ bình thường trở lại, thân thiết nhìn , "Còn nữa, người còn chỗ nào thoải mái ?"
      Kiều Nhạc Hi lắc đầu, có chút xấu hổ, " có, nhưng mà..... Em đói bụng".
      Giang Thánh Trác cười cười, nụ cười bất giác cùng cưng chiều, "Em muốn ăn gì, gọi thức ăn để họ mang đến".
      Kiều Nhạc Hi cắn môi cẩn thận suy nghĩ, "Em muốn ăn.........."
      Còn chưa xong điện thoại của Giang Thánh Trác vang lên, "Em cứ nghĩ trước, trả lời điện thoại ".
      Giang Thánh Trác vừa mới hai câu sau đó ánh mắt quét qua Kiều Nhạc Hi, rồi ra ban công, lâu sau mới trở lại, sắc mặt như thường, "Nghĩ ra muốn gì chưa?"
      Cậu gọi điện thoại chưa từng phải tránh mặt , cho dù có dịu dàng với mấy khác cũng cần phải ở trước mặt ghê tởm .
      Kiều Nhạc Hi hỏi gì, cười đưa ra tấm giấy, mặt toàn là tên món ăn, "À, em viết xong rồi, kêu họ làm nhanh đem qua, em đói chết mất!"
      Giang Thánh Trác bất đắc dĩ cười nhận lấy, bắt đầu gọi điện thoại.
      "Tổng giám đốc Giang cứ từ từ mà gọi, em rửa mấy trái táo để gọt!"
      Nhân lúc Kiều Nhạc Hi vào nhà bếp rửa táo, Giang Thánh Trác rất nhanh bấm bấm lên con chuột (máy tính), nhìn tin tức mạng. Tin tức lần này chiếm tất cả đầu đề của mấy trang web, giống như mỗi bài đưa tin đều có tin mở rộng.
      Giang Thánh Trác vội vàng lướt qua mấy lần, điều chỉnh máy tính trở lại như lúc đầu.
      Cậu và - hai vẻ mặt cười ngừng, chuyện trước mắt ai nhắc tới nhưng trong lòng ai cũng có suy nghĩ riêng của mình. Mà mục đích chỉ có , muốn đối phương phải lo lắng.
      Đúng là dù đề cập tới có nghĩa là chuyện phát sinh, chuyện xảy ra sao có thể lưu lại dấu vết đây?

    3. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 47. Thảo nguyên

      Giang Thánh Trác gọi điện xong, Kiều Nhạc Hi còn chưa quay lại. Cậu đứng dậy vào phòng bếp thấy rất tập trung tinh thần vẩy nước rửa táo.
      Ánh sáng của giọt nước trong suốt nghịch ngợm bàn tay trắng mịn của , trông rất khoan khoái nhàng.
      Cậu qua ôm từ phía sau, hai bàn tay ôm từ hông dần tới cánh tay đầy nước của , cằm đặt vai , quay mặt nhàng cọ lên má .
      Kiều Nhạc Hi cười hì hì dán lên mặt cậu.
      "Nhạc Hi, em" - Giang Thánh Trác chậm rãi mở miệng, ban đêm yên tĩnh, giọng của cậu trầm ấm êm tai pha lẫn tiếng nước chảy nghe rất động lòng người, có loại cảm giác làm cho người ta an tâm cách kỳ lạ.
      Kiều Nhạc Hi nghe xong giật mình, nghiêng đầu cười nhìn cậu, " làm sao vậy?"
      Giang Thánh Trác nắm lấy tay nhàng rửa táo, rũ mắt xuống nhìn như rất chăm chú, " có gì, chỉ đột nhiên nhớ tới, hình như chưa từng với em thôi".
      "Có phải đột nhiên phát bản công chúa hiền lương thục đức, xuất sắc tới mức thể xuất sắc hơn được nữa phải ?" - Kiều Nhạc Hi xoay người đem bàn tay ướt nhẹp vỗ lên mặt Giang Thánh Trác, vẻ mặt tự kỷ khen ngợi chính mình.
      Giang Thánh Trác tùy ý để quấy rối, tay đỡ lấy hông tay còn lại chỉnh lại tóc rối của , để ý hùa theo, "Đúng vậy đúng vậy, đúng là trời dưới đất có ai bằng!"
      Giang Thánh Trác nhìn khuôn mặt tươi cười của trong lòng bỗng nhiên có chút khó chịu.
      Cậu muốn để vui vẻ, muốn tươi cười hạnh phúc bên cạnh cậu có đau khổ và bi thương, nhưng mà bây giờ nhìn khuôn mặt cười của , cậu lại thấy khó khăn quá, tuy rằng rất cố gắng nhưng trong mắt vẫn giấu nỗi thương tâm trong đó.
      Ngược lại cậu càng muốn Kiều Nhạc Hi có thể lớn tiếng khóc lên, hy vọng mọi thống khổ đau thương trong mắt có thể theo nước mắt chảy ra, vẻ tươi cười mặt là nụ cười sạch trong sáng mang theo chút sương mù.
      Dĩ nhiên là rất hiểu chuyện, quá hiểu chuyện tới nổi khiến cậu đau lòng.
      Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia, được chiều chuộng thương vô hạn, muốn gì là có cái đó, nhưng mà những cái này trong mắt được xem là gì cả. Mọi người đều cho rằng đại tiểu thư Kiều gia thông minh lanh lợi, thoải mái sảng khoái, đúng là trước nguy cơ lớn cỡ nào trong mắt cũng có thể bình tĩnh thản nhiên, mà cái bình tĩnh thản nhiên đó làm lòng cậu đau như cắt.
      Hai người ồn ào trong này, chuông cửa bên ngoài vang lên.
      Hai mắt Kiều Nhạc Hi phát sáng, "Đồ ăn tới rồi!"
      Giang Thánh Trác cực kỳ ghét bỏ nhìn , " là háo ăn!"
      bàn đầy món ăn ngon, Kiều Nhạc Hi ăn uống kinh người, Giang Thánh Trác chọn lúc ăn khá no buông đũa xuống đề nghị, vẫn là giọng điệu bất cần đời như cũ, " nhóc, đây dẫn em chơi!"
      Kiều Nhạc Hi rất kỳ quái nhìn cậu, "Trễ thế này rồi còn đâu?"
      " phải, du lịch bên ngoài".
      "Du lịch? Tại sao?" - Kiều Nhạc Hi cũng ăn, đối với đề nghị của cậu cảm giác rất kỳ quái.
      Vẻ mặt Giang Thánh Trác bình tĩnh, giọng vẫn bình tĩnh như thường, "Có cần lí do gì đó, thấy em gần đây hay gặp xui xẻo nên mang em ra ngoài giải khuây, xua đuổi xui xẻo".
      Kiều Nhạc Hi cau mày lúc lâu sau mới hỏi, " đâu?"
      Giang Thánh Trác nắm lấy hai vai , vẻ mặt đắc ý bốc phét, "Mang em Tây Bắc cho em mở rộng tầm mắt nhìn trường đua ngựa đây đầu tư".
      Kiều Nhạc Hi nghiêng đầu nhìn cậu chút hỏi, " có trường đua ngựa bao giờ? Sao em lại biết?"
      Giang Thánh Trác nắm lấy cằm , " bởi vì em biết nên mới dẫn em xem".
      Kiều Nhạc Hi nghĩ nghĩ , "Nhưng mà chỗ đó phải nên đợi tháng tám mới chơi tốt nhất sao? Lúc đó màu xanh hoa cỏ như tấm đệm nơi nơi đều là ngựa, còn có đua ngựa với đốt lửa trại nữa".
      Giang Thánh Trác thích thú cực kỳ khát khao , "Vậy là em biết rồi, tháng bảy tháng tám làm gì? Lúc đó người nhiều hơn ngựa, vậy là coi người chứ đâu phải ngựa? cẩn thận còn bị giẫm chết người ấy chứ! Lúc này mới đúng lúc, người ít, trong mắt đều là vàng rực rỡ, thảo nguyên rộng lớn mênh mông vô bờ, chỉ có hai chúng ta, em có thể cảm nhận tất cả thảo nguyên mênh mông đều là của mình. Nếu may mắn hơn mà , vừa lúc đó gặp phải tuyết rơi mùa hạ (??), lúc đó có thể lên xem tuyết Tuyết Sơn, vậy còn đẹp hơn nữa".
      "Tất cả đều là của ? Vậy là muốn làm Vua nơi đó hả?" - Kiều Nhạc Hi trêu chọc cậu.
      Giang Thánh Trác cầm lấy tay đùa giỡn, " làm vua, năm sau binh hùng tướng mạnh cướp em làm áp trại phu nhân"
      Hai người cười lăn cười bò.
      "Nhưng mà........ Nơi này làm sao bây giờ?" - Cười xong Kiều Nhạc Hi có chút lo lắng hỏi.
      Ai ngờ Giang Thánh Trác vung bàn tay to lên, vẻ mặt bất cần, "Em cũng biết đó, bên tổ điều tra muốn điều tra cần thời gian rất lâu, mà còn bên giới truyền thông ruồi bọ cũng là dạng phiền phức. Chúng ta du lịch vui vẻ trước, chờ khi nào trở về chắc cũng có kết quả rồi, đợi ở chỗ này cũng có liên quan gì bằng ra ngoài vui vẻ thoải mái hơn".
      "Được rồi, khi nào chúng ta ?"
      " sắp xếp rồi, sáng sớm ngày mai ".
      "Được rồi!" - Kiều Nhạc Hi gật gật đầu, sắp xếp quá vội vàng mà lý do Giang Thánh Trác đưa ra quá gượng ép, trong lòng mơ hồ có cảm giác lo lắng.
      Rạng sáng ngày hôm sau, hai người ngồi trực thăng, bởi vì thức dậy quá sớm Giang Thánh Trác sợ mất hứng, giúp này điều chỉnh ghế ngồi, "Trước tiên ngủ chút, rất nhanh tới chỗ".
      Tối qua tới tận khuya Kiều Nhạc Hi mới ngủ, dựa vào ngực cậu nhanh chóng chìm vào giấc ngủ. Lúc tỉnh lại máy bay hạ cánh rồi. vẫn có chút tinh thần gì, vẻ mặt mơ hồ, Giang Thánh Trác hỏi mấy câu đơn giản, chỉ cần gật hoặc lắc đầu là được.
      Giang Thánh Trác thu xếp người tiếp đón, lại mất mấy giờ xe mới tới trường đua ngựa.
      Ngủ suốt dọc đường , tinh lực của Kiều Nhạc Hi cũng khôi phục lại rất nhiều, theo Giang Thánh Trác xuống xe, nhìn thấy cảnh vật trước mắt kinh ngạc đến ngây người.
      Phóng tầm mắt ra xa, bầu trời xanh thẳm, mặt đất là màu vàng vô bờ bến, cảnh quang hùng hồn trước mắt làm người ta thán phục, bản sắc đặc biệt của mùa đông mênh mông rộng mở khiến tâm linh rung động, mặc dù thời tiết rất lạnh, nhưng mà thảo nguyên vẫn có rất nhiều người cưỡi ngựa lẫn ngựa được chăn thả.
      Giang Thánh Trác đứng chặn nơi đầu gió cho hăng hái hỏi, "Thế nào? Có cảm giác gì?"
      Kiều Nhạc Hi ro rút nắm chặt khăn quàng cổ, trốn sát phía sau người cậu, "Cảm giác duy nhất là......... Quá lạnh! đúng là siêu cấp bệnh thần kinh, chỗ này lạnh như vậy mà mang em tới, muốn đông chết người à!"
      Thời tiết quả rất lạnh, trong ấn tượng của Kiều Nhạc Hi, đây là lần mặc dày nhất trong suốt mấy năm qua, gió thổi đau rát mặt, "Sớm biết vậy em tình nguyện bị giẫm chết cũng muốn bị đông mà chết".
      Giang Thánh Trác nhìn về phía xa, mặt cười nhạt, thanh rất trả lời, "Lạnh mới tốt, lạnh ai muốn tới đây, chỉ có hai chúng ta, tốt........"
      Rất nhanh sau đó có người chào đón, nhìn cách ăn mặt chắc là người bản xứ, tiếng Hán ngữ gượng gạo, "Tổng giám đốc Giang, ngài tới".
      Giang Thánh Trác xoay người lại cực kỳ sảng khoái ôm người đó, cười chỉ vào Kiều Nhạc Hi giới thiệu với người đó, "Đây là bà xã của tôi".
      Người nọ có chút ngại ngùng xoa xoa tay, cười cười với Kiều Nhạc Hi, "Bà chủ".
      Kiều Nhạc Hi để ý cách xưng hô của người nọ, chỉ là trong nháy mắt bị vẻ mặt chất phác của người đó làm cảm động, tuy rằng người đó làm gì nhưng vẻ thuần khiết trong đôi mắt đó rất khó tìm thấy, cong môi nở nụ cười với cậu ta, sau đó cùng Giang Thánh Trác liếc mắt cái, vẻ mặt đều vui mừng.
      Kiều Nhạc Hi nhìn xung quanh, nơi này chắc là làng du lịch, nhưng mà bởi vì mùa đông nên du khách rất ít. Giang Thánh Trác nắm tay vào nhà, nâng cằm chỉ về phía trước ý bảo người đó dẫn đường, bên tai , "Cậu ta là dân bản xứ, tên gọi cực kỳ phức tạp, với nhiều lần nhưng đều nhớ nổi cho nên em đừng bao giờ hỏi tên của cậu ta. Chỗ này năm tới được vài lần, căn bản là giao cho cậu ta phụ trách, người dân nơi này thành tới nổi khiến em phát khóc".
      Kiều Nhạc Hi nghe xong, duỗi cổ cẩn thận đánh giá chút, gật đầu, "Ừm, vừa thấy là biết ngay là người thành ".
      xong còn kìm lòng nhìn lại vài lần.
      Giang Thánh Trác bỗng nhiên che mắt , mở miệng thái độ hài lòng, "Được rồi, đừng nhìn nữa, đối với phái nam ở đây chỉ cần nhìn là được".
      Sau khi đến đây tâm trạng của Kiều Nhạc Hi trở nên tốt hơn, nắm tay Giang Thánh Trác, thừa dịp ai chú ý khiển chân hôn lên má cậu cái nhanh.
      Cảm giác mềm mại mát rượi lướt qua da cậu rồi biến mất, trong lòng Giang Thánh Trác ngưa ngứa khó chịu, nếu có người ở đây cậu khẳng định kéo vào trong ngực chà đạp phen.
      Sáng sớm ngày hôm sau, Kiều Nhạc Hi tỉnh lại lôi kéo Giang Thánh Trác rời giường mang cưỡi ngựa.
      Giang Thánh Trác chọn con ngựa mẹ nổi tiếng ngoan ngoãn, hướng dẫn mấy câu rồi đứng cạnh ngựa lúc mới đỡ lên ngựa, ở phía trước cậu dắt ngựa dẫn lên đồng cỏ mênh mông.
      Kiều Nhạc Hi ngồi lưng ngựa, hưng phấn hoan hô, "Ha, con ngựa này cao quá, khí này tuyệt!"
      "Haiz, Giang Thánh Trác, nhìn kìa nhìn kìa, đó có phải là chim ó ?"
      "..........."
      Kiều Nhạc Hi vừa tới, mọi người nơi này đều tươi cười chào đón , quả rất cao hứng, ở đây bị bó buộc gì trong thải nguyên biên giới này, tâm tình cũng bay bỗng, lòng dạ tựa như đều rộng mở, chấp nhặt chuyện gì khiến bản thân mất hứng.
      Giang Thánh Trác cũng quay đầu lại, khóe miệng mang theo nét cười, trong lòng cũng thấy có chút an ủi.
      Có người chăn ngựa cưỡi ngựa chạy vụt qua mặt họ, Kiều Nhạc Hi hoảng sợ hét lớn, kéo Giang Thánh Trác, "Giang Thánh Trác, nhìn kìa! Người kia cưỡi ngựa là giỏi! Em cũng muốn giống như vậy, để ngựa chạy !"
      Giang Thánh Trác quay đầu liếc cái cười chế nhạo, "Còn chưa học mà đòi chạy rồi? Nếu bị ngã xuống làm sao bây giờ?"
      Kiều Nhạc Hi vễnh môi mất hứng, bỗng nhiên nhớ tới cái gì, cười xấu xa, ôm cổ sát người cậu, "Haiz, Giang Thánh Trác, chắc phải ganh tị với người ta chứ? , biết cưỡi ngựa đúng ?"
      Giang Thánh Trác mở to hai mắt, chỉ chỉ cái mũi mình, vẻ mặt khó tin, " biết cưỡi ngựa?"
      Kiều Nhạc Hi cao nhìn xuống mặt cậu, ràng là khích tướng.
      Giang Thánh Trác phục, lập tức xoay người lên ngựa. Kiều Nhạc Hi còn kịp phản ứng, ngựa dưới chân chạy như điên. Giang Thánh Trác ôm chặt từ phía sau, bên tai là tiếng gió lẫn tiếng cười đắc ý của cậu, cảm giác cả người muốn bay bỗng lên cao.
      Trong khắc kia, Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên hiểu tại sao nhiều người lại tình nguyện tới nơi này.
      Hai người thảo nguyên chơi đùa cả ngày trời, trời sắp tối mới quay về, ăn tối xong rồi tắm rửa, xoa mái tóc ướt sũng mới ra liền nghe tiếng Giang Thánh Trác chuyện.
      Kiều Nhạc Hi hơi lưỡng lự, đứng tại chỗ.
      Giang Thánh Trác đứng ở cửa đưa lưng về phía , giọng càng lúc càng lớn, dường như rất nổi giận hét lên trong điện thoại, "Ông ta vậy mà sử dụng thủ đoạn thấp hèn để hãm hại ấy, giờ mới sợ tớ trở mặt? Nếu chuyện thế này, ngược lại tớ muốn nhìn xem Bạch gia có năng lực đánh ngã Giang Thánh Trác này hay ! tớ loại người này .........."
      Giang Thánh TRác dần dần xa, Kiều Nhạc Hi tới ghế sô pha ngồi xuống, qua lúc lâu Giang Thánh Trác mới đẩy cửa vào, sắc mặt u ám, môi mím chặt hơi nhếch lên, mặc dù vẫn là vẻ tao nhã lười biếng nhưng bộ dáng đó khó nén được chút sắc bén trong mắt.
      Kiều Nhạc Hi cười hỏi, "Sao thế? Người nào chọc giận rồi?"
      Giang Thánh Trác hơi thu lại vẻ nghiêm nghị, miễn cưỡng nở nụ cười, " có chuyện gì, chỉ trả lời cuộc điện thoại, đám người nhận tiền mà chịu làm việc ấy mà, mắng họ vài câu là bọn họ thoải mái, cần để ý tới bọn họ.........."
      Kiều Nhạc Hi gật gật đầu hỏi lại.
      Giang Thánh Trác lấy khăn trong tay giúp lau tóc, rất nhanh sau đó điều chỉnh lại tâm trạng, " Trước cứ nghỉ ngơi, chốc nữa mang em tới nơi rất thú vị!"
      "Trời sắp tối còn đâu?"
      Giang Thánh Trác ra vẻ thần bí, " biết".

    4. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 48. Thân thiết

      Giang Thánh Trác ôm cưỡi ngựa lâu mới tới khu đất trống, bốn phía tối đen yên tĩnh chỉ nghe thấy hơi thở của con ngựa.
      Kiều Nhạc Hi quay đầu hỏi Giang Thánh Trác, "Đây là nơi nào?"
      Giang Thánh Trác cười ngẩng đầu lên, "Ngẩng đầu nhìn xem".
      Kiều Nhạc Hi nghe lời cậu ngẩng đầu lên, bầu trời ban đêm nơi thảo nguyên trống trãi rộng lớn, hơi nâng mắt liền bị hấp dẫn bởi vòm trời đầy sao, cả mảng đen của bầu trời lẫn ánh sáng tinh khiết của tất cả mọi vì sao, dãy đầy sao lấp lánh trông như mãnh vỡ từ những viên kim cương tỏa ra đầy mà lực kỳ lạ.
      Hai người lẳng lặng ngắm nhìn trời đêm, con ngựa bên dưới nghe lời đứng bất động. Rời xa thành thị ồn ào và náo nhiệt, nơi đây mọi thanh đều yên lặng trong đêm, lòng hai người cũng tĩnh lặng rất nhiều.
      Buổi tối thảo nguyên nhiệt độ rất thấp nhưng Kiều Nhạc Hi cảm thấy lạnh. Chiếc áo khoác của cậu phủ lên người , dựa trong ngực cậu ràng cảm giác được cái ôm ấm áp và dày của cậu. Chiếc khăn quàng cổ cùng quấn cổ cậu, hai khuôn mặt dán cùng chỗ, Kiều Nhạc Hi cảm thấy tim của hai người cũng cùng nhịp đập.
      Qua lâu sau, mới mở miệng phá vỡ bầu khí yên tĩnh.
      "Ngày đó phải là lên máy bay rồi sao? Vì sao lại trở về? ra cần phải quay lại, tự em cũng có khả năng xử lý tốt mọi chuyện, nên tin tưởng em chứ, em còn là nữa".
      xong nghiêng đầu nhìn cậu.
      Giang Thánh Trác nghĩ nghĩ, nhìn ánh mắt nghiêm túc mà thành trả lời, "Đối với em dĩ nhiên rất tin tưởng, em làm việc gọn gàng giỏi giang, có khả năng xử lý tốt rất nhiều chuyện, nhưng mà chuyện đó giống nhau. Ngày đó, Hai có với câu rất đặc biệt, ấy , nếu lúc này ở bên cạnh em đời này cũng cần ở cạnh em nữa. cảm thấy mình rất may mắn khi quyết định trở về, nếu sợ cả đời này hối hận, sau này làm sao có thể an tâm thoải mái làm người đàn ông của em đây?"
      Hai con ngươi đen lắp lánh trong trẻo giờ phút này mang theo chút dịu dàng, rất cảm động, Kiều Nhạc Hi cảm nhận được ánh mắt kia là ánh mắt đẹp nhất mà từng thấy, còn đẹp hơn cả những ngôi sao lấp lánh chói mắt như ngọc kia.
      Kiều Nhạc Hi gì nữa, lần nữa tựa vào lòng cậu ngắm sao, hơi thở của cậu phả bên tai . chưa từng có cảm giác như tại, cảm thấy bờ vai của Giang Thánh Trác mà dựa vào kiên cố biết bao.
      Giang Thánh Trác rũ mắt xuống lẳng lặng nhìn , sao băng phía chân trời đột nhiên xoẹt qua, vui mừng kéo Giang Thánh Trác qua nhìn.
      "Nhìn kìa, là sao băng!"
      Giang Thánh Trác nhìn thoáng qua, tầm mắt lần nữa quay lại nhìn lên mặt , ánh mắt sáng ngời của nhìn lên bầu trời kia, khóe miệng tươi cười ràng đẹp mắt.
      "Vui lắm sao?" - Giọng của Giang Thánh Trác nghe cực kỳ thả lỏng, lười biếng tùy ý.
      Kiều Nhạc Hi cười gật đầu, "Vui vẻ".
      "Nhạc Hi à, em chỉ cần nhớ những chuyện vui vẻ là tốt rồi, nhất định phải nhớ kỹ".
      "Ừm, em nhớ kỹ".
      Về sau vô số đêm có Giang Thánh Trác bên cạnh, mỗi khi Kiều Nhạc Hi ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đầy sao nhớ đến đêm này, nhớ tới mỗi vì sao lấp lánh này, nhớ tới cái ôm ấm áp này.
      Đêm đó tuy rằng cả hai gì, chỉ lẳng lặng ôm nhau ngắm sao nhưng để lại ấn tượng sâu sắc trong trí nhớ Kiều Nhạc Hi
      Buổi tối yên tĩnh dịu dàng, bọn họ đây đó gắn bó.
      Sau khi ngắm đêm tới khuya, Giang Thánh Trác mang trở về nhưng về theo đường cũ mà ngược lại càng càng xa. Kiều Nhạc Hi kỳ quái hỏi, "Chúng ta quay về sao?"
      " quay về nữa" - Giang Thánh Trác xong chỉ chỉ cánh cửa căn nhà phía trước, "Đêm nay chúng ta ở đây".
      Kiều Nhạc Hi xuống ngựa đứng dưới ánh trăng yên lặng đánh giá, "Cái này của ?"
      Giang Thánh Trác dẫn vào nhà, "Đây là nơi ở bí mật của , ba mẹ cũng biết! muốn sau này mang em tới đây dưỡng lão, chăn dê nuôi ngựa".
      Kiều Nhạc Hi nở nụ cười, "Cái này gọi là 'quy ' trong truyền thuyết phải ?"
      Giang Thánh Trác cười cười , đẩy cửa mở đèn, toàn bộ căn phòng trong nháy mắt ra trước mắt .
      Bên trong sạch thoáng mát, quá xa hoa, lại mang theo hơi thở trung nguyên làm cho người ta cực kỳ thoải mái.
      Lăn qua lăn lại cả đêm, hai người nhanh chóng ngủ thiếp .
      Nửa đêm Kiều Nhạc Hi tỉnh lại muốn uống nước lại phát Giang Thánh Trác ở bên cạnh, cầm ly nước muốn lấy nước, bước ngang qua phòng đọc sách, từ khe hở phát ra tầng ánh sáng màu cam, đẩy cửa vào nhìn thấy Giang Thánh Trác ngồi phía sau bàn, ngồi đối diện với màn hình máy tính nhìn gì đó, thỉnh thoảng đánh mấy chữ.
      Ánh sáng màu trắng chiếu lên gương mặt gần như hoàn mỹ của cậu, cậu hơi hơi cúi thấp đầu, hai con ngươi lạnh lẽo rực rỡ phát sáng, có vẻ bất cần đời như trước mà vẻ mặt trầm tĩnh, cảm giác trầm mặt khiến người khác cảm giác được khí thế đặc biệt này.
      Cậu bỗng nhiên ngẩng đầu lên, nhìn thấy xuất trước cửa cười lên, ngay sau đó nhìn thấy đôi chân trần của nhăn mày, "Sao em mang dép?"
      xong còn đứng lên từ sau bàn tới, Kiều Nhạc Hi đứng tại chỗ nhúc nhích, trực tiếp hỏi ra nghi vấn trong lòng, "Rất phiền toái phải ?"
      Hai tay Giang Thánh Trác khoác lên vao , nụ cười mặt cứng lại.
      Cậu biết cậu dối được .
      mặt Kiều Nhạc Hi cũng hơi miễn cưỡng cười, "Em biết rất phiền phức, nếu cũng mất công đột nhiên mang em tới nơi xa xôi thế này, nơi này giao thông phát triển, tin tức cũng vậy, bởi vậy có chuyện gì em cũng biết được. Nhưng mà vậy ngày càng..... phiền toái hơn, em có thể cảm giác được, tình ngày càng phức tạp hơn thôi! nhắc nhở với em, em đúng là ngu ngốc, ngu ngốc hồ đồ nhảy vào hố của người ta đào, em nên nghe lời , em ngờ Bạch Tân Tân lại độc ác như vậy..... Em nghĩ được chuyện gì hết, về sau cũng làm được nữa, chuyện kia liên quan mấy mạng người, em thể...... Em thể xem như có chuyện gì xảy ra được........".
      Kiều Nhạc Hi nâng đôi mắt đầy nước mắt nhìn Giang Thánh Trác, Giang Thánh Trác dường như thấy cả trái tim của chính mình bị nước mắt của kéo đến mềm mại co rút rồi đau đớn. Cậu kéo vào trong ngực nhàng vỗ phía sau lưng , giọng , thanh nhàng mà vững chắc như như lời hứa của chính mình.
      " biết, có chuyện gì, Nhạc Hi, em yên tâm, bất cứ lúc nào để em xảy ra bất kỳ chuyện gì".
      Giờ phút này cậu gắng gượng bình tĩnh, ánh mắt tự tin chắc chắn mà mất vẻ dịu dàng, chỉ đối mặt với người trong lòng mới có thể biểu ra mặt.
      Cậu kéo vào ngồi sô pha trong phòng đọc sách, đem hai chân ôm trong ngực ấm, chậm rãi mở miệng.
      "Tổ điều tra điều tra mấy ngày, chữ ký bản vẽ điều tra ra, ngược lại vật liệu sử dụng bên công trình có vấn đề, mà trùng hợp là tài khoản của em có số tiền lớn nguồn gốc, số lượng rất lớn.... như vậy em hiểu rồi chứ?"
      Khóe miệng Kiều Nhạc Hi xụ xuống trào phún cười, "Hiểu ".
      "Tin tức này khi rò rĩ, em thử nghĩ xem, em và cả Kiều gia đều là đối tượng bị bàn tán. Vốn dĩ chuyện này có thể chú ý phòng bị chút nhưng mà liên quan tới tiền bạc giới truyền thông đẩy lên cao trào ngay".
      Giang Thánh Trác nhìn cái rồi tiếp tục , "Bên Bạch gia lúc trước thấy việc đẩy em ra gánh tội khả năng thành công lớn, lại tính toán đem Mạnh Lai ra làm người chịu tội thay, ai ngờ ta sớm tính toán đường lui của mình, quay người lại liền chui lên giường của lão Trần. Bạch Khởi Hùng nhân cơ hội này cấu kết với Trần gia".
      Kiều Nhạc Hi nghe tới đó, cau mày hỏi, "Em nhớ là, nhà của chúng ta với bên Trần gia kia vẫn luôn bất hòa, nghe khoảng thời gian trước Hai em được bổ nhiệm về liền chèn ép con cháu bên Trần gia lắm".
      Giang Thánh Trác cười xoa mặt , "Bà xã thông minh! Đúng vậy, vốn phải là người cùng đường, vài năm càng đấu càng độc địa hơn. Xuất thân của hai bên đều phức tạp, cũng có thế lực giúp đỡ riêng, Bạch gia lần này cái gì cũng quan tâm, nhờ cậy bên kia, còn dùng loại thủ đoạn nham hiểm này, mặt sau còn có Trần gia chống lưng, làm được rất tốt, vừa mới bắt đầu cái gì cũng điều tra được gì, nhưng mà tối hôm qua mới nhận được tin tức, có người bên tổ điều tra ký gửi phần tài liệu, mới vừa nhìn qua, đối với chúng ta rất có lợi".
      Kiều Nhạc Hi nhìn Giang Thánh Trác, "Là Bạc Trọng Dương?"
      Giang Thánh Trác gật gật đầu, " đoán là ta. chỉ đoán chừng thôi, lúc trước ta cũng biết được lòng dạ của Bạch gia cho nên đề phòng từ sớm".
      "Sau đó?" - Kiều Nhạc Hi luôn luôn cảm giác được Giang Thánh Trác với tất cả mọi chuyện.
      Giang Thánh Trác ẵm lên, cười hôn lên trán , sau đó tới phòng ngủ, "Sau đó chúng ta chỉ cần chờ là được, về ngủ".
      Kiều Nhạc Hi ôm cổ cậu, "Chúng ta phải về sao?"
      Giang Thánh Trác hơi chần chừ, "Phải quay về, nhưng cần phải vội, nghĩ muốn đưa em Tây Tạng chuyến".
      " Tây Tạng làm gì? Xa như vậy, mà chúng ta còn chưa tới bao giờ?"
      Giang Thánh Trác đặt giường sau đó cũng nằm xuống bên cạnh ôm vào lòng, "Lúc trước Tây Tạng ước nguyện, bây giờ muốn đưa em tới Tây Tạng để tạ ơn thần linh".
      Hai người ôm nhau ngủ giường, Kiều Nhạc Hi ngủ được, càng nghĩ càng cảm thấy chuyện đơn giản như vậy.
      Tay Giang Thánh Trác đặt trước ngực , "Sao tim em đập nhanh thế?"
      Kiều Nhạc Hi sợ làm phiền tới cậu, nhất định giữ nguyên tư thế, sau khi biết cậu ngủ, tiện người thay đổi tư thế, "Em........ em hơi sợ, xem có thể bị..........."
      Giang Thánh Trác nhàng vuốt ve đầu , giọng chắn chắn cắt ngang lời , " ".
      Kiều Nhạc Hi nắm tay cậu, "Ngày mai để em gọi điện cho người nhà xem sao".
      Giang Thánh Trác ôm vào lòng, "Được, chuyện ngày mai để ngày mai giải quyết, bây giờ nhắm mắt lại ngủ thôi".
      Trong lòng Kiều Nhạc Hi rối bời được cậu xua tan nỗi phiền, hơi thở của cuối cùng cũng dần dần vững vàng theo quy luật.
      Giang Thánh Trác nhàng đắp chăn giúp , hành động nhàng ôn nhu, đáy mắt dần dần lạnh lùng.
      Ngày hôm sau, ngay khi hai người vừa mới trở lại làng du lịch liền nhìn thấy chiếc xe xa lạ dừng phía trước. Mà người trong xe cũng nhanh chóng nhìn thấy bọn họ và mở cửa xuống xe.
      Trong khoảnh khắc nhìn thấy người tới, Kiều Nhạc Hi cảm giác được bàn tay nắm tay cứng ngắt chút rồi lại nắm chặt hơn. dường như biết Giang Thánh Trác vì sao muốn dẫn Tây Tạng.
      cũng dùng sức nắm nơi bàn tay, sau đó nâng khuôn mặt tươi cười kêu tiếng, " Hai......"
      Vẻ mặt Kiều Dụ tiều tụy, giọng có chút khàn khàn, "Nhạc Hi, Thánh Trác, theo trở về ".
      Giang Thánh Trác cúi đầu nhìn tới Kiều Dụ, giọng có chút lạnh lùng tới tên xưng cũng có, "Đợi vài ngày nữa , em đưa ấy trở lại, được sao?"
      Kiều Dụ cau mày khó xử nhìn cậu, mở miệng tựa hồ vẫn mang chút ý tứ cầu khẩn, "Thánh Trác..........."
      Giang Thánh Trác vẻ mặt khinh thường, "Tôi còn biết các người sao? Các người muốn đưa ấy thôi chứ gì? Xảy ra chuyện các người khống chế được nên phải bước này, lần này chắc cũng ngoại lệ chứ? Hai, khiến tôi thất vọng".
      Nửa câu sau của Giang Thánh Trác là nghiến răng nghiến lợi ra từng lời từng chữ đánh vào tim Kiều Dụ, cậu ta cũng khống chế được bản thân hét lên, "Cậu nghĩ là tôi tình nguyện sao?! Cậu nghĩ là tôi và cậu tình nguyện làm như vậy sao? ấy là em của tôi! Nếu phải vì tốt cho nó, tôi có thể làm như vậy sao? Tình thế bây giờ, con bé ở chỗ này có lợi gì cho nó?! Cậu luôn miệng nó, phải muốn giữ nó bên cạnh, cậu có bao giờ thay con bé suy nghĩ sao?"
      Giang Thánh Trác cũng nổi giận, "Vậy còn ? luôn miệng vì tốt cho ấy, nhưng cái gì mới tốt cho ấy? làm sao mà biết được những gì làm là tốt cho ấy?! ấy vừa cần phải đối mặt với những tin đồn này?!"
      Có lẽ đây là lần đầu tiên Kiều Nhạc Hi nhìn thấy Giang Thánh Trác và Kiều Dụ tranh chấp với nhau nhưng đó là cuộc cãi nhau kịch liệt.

    5. nancy1986

      nancy1986 Well-Known Member

      Bài viết:
      811
      Được thích:
      604
      Chương 49
      Bỏ trốn bị bắt lại

      Kiều Nhạc Hi nhìn hai người đỏ mặt tía tai thở phì phò đối diện, thoải mái cười , "Giang Thánh Trác, hình như em để quên bao tay bên kia, giúp em lấy được ?"
      Mặt Giang Thánh Trác chút thay đổi nhìn chằm chằm, gật cũng lắc đầu.
      Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên tới hôn cậu cái, cười , "Em chạy đâu hết, yên tâm , lấy giúp em, em chuyện với Hai chút".
      Giang Thánh Trác nhìn Kiều Dụ cái, thân thể cứng ngắc xoay người .
      Kiều Nhạc Hi nhìn bóng dáng của cậu, hồi lâu mới quay đầu lại, giọng mềm mại vang lên, " Hai.........."
      Kiều Dụ mạnh mẽ lẫn khí thế vừa rồi bị tiếng gọi này đánh tan tành, cậu há miệng thở dốc nhưng ra được chữ nào. ra mấy năm nay có chuyện gì có thể làm khó cậu như thế này.
      Kiều Nhạc Hi chủ động hỏi, "Bí thư Kiều bảo tới để bắt em về?"
      Kiều Dụ lắc đầu, " phải, em à, em đừng nghĩ về ba như vậy, lần này phải ông ấy, là ông ngoại bảo tới".
      Kiều Nhạc Hi nghe đến câu trả lời này trái lại cảm thấy kinh hãi, "Người nào với ông vậy?"
      Kiều Dụ nhìn bóng dáng càng càng xa , " biết cậu ta có với em chưa, kỳ cục diện bây giờ rất ràng. Số tiền lẫn số tài khoản gửi cho em đều điều tra ra rồi, tất cả đều có liên quan tới em, còn chữ ký bản vẽ sau khi so sánh cũng cho kết quả là giả. Toàn bộ đều có người đứng ra nhận tội, chẳng qua đó phải là Mạnh Lai cũng phải Bạch Tân Tân. Quan hệ của nhà chúng ta và bên Trần gia em cũng biết rồi đó, bức dây động rừng, biết em chịu ủy khuất nhưng đây là kết quả tốt nhất cho tới bây giờ rồi. Nhưng mà Giang Thánh Trác mực muốn bắt cho được Mạnh Lai lẫn Bạch Tân Tân, chịu nhượng bộ chút nào..........."
      Kiều Nhạc Hi nắm chặt chiếc khăn cổ, đó vẫn còn lưu mùi hương của Giang Thánh Trác, mát lạnh mà riêng biệt. hít hơi sâu rồi từ từ mở miệng, khói trắng từ miệng bay lên.
      " Hai, phải tại ấy. Những gì ấy làm đều vì em, sợ em chịu oan khuất. ra trong chuyện này nếu toạc ra có liên quan gì tới ấy? Em họ Kiều, họ Kiều, quản em vì chúng ta cùng có chung dòng máu, mà ấy với Kiều gia có bất kỳ quan hệ nào. ấy họ Giang, ấy giúp em là vì tình cảm riêng, giúp em vì bổn phận, nếu hôm nay ấy khoanh tay đứng nhìn em cũng được gì".
      Kiều Dụ nghe lời càng khó chịu hơn, biểu mặt có hơi méo mó, giọng vì nhẫn nhịn mà có chút thay đổi, " biết là em trách Hai".
      " có" - Kiều Nhạc Hi nhìn Kiều Dụ cười cười, " có, em hoàn toàn trách gì hết, em biết tình hình tại bên Kiều gia thể ra mặt, cũng thể làm được gì. tại bất cứ hành động giúp đỡ nào của là đều đẩy em vào hố lửa. Em....... em chỉ là đau lòng vì ấy. ấy đau lòng vì em nên chẳng quan tâm gì cả, thế tại sao em lại đau lòng vì ấy?"
      Kiều Dụ thở dài, "Em biết được tốt, tại hai bên giằng co, có chứng cứ xác thực ràng chứng tỏ chữ ký giả kia là do Mạnh Lai và Bạch Tân Tân làm, cái chúng ta cần chính là thời gian. Bạch gia gánh được áp lực lớn đó nên tìm ông ngoại ngỏ lời nguyện ý muốn hòa giải, tự động buông tay tất cả gì đó, chỉ cầu bảo vệ Bạch Tân Tân, ông ngoại kêu đưa em trở về, tất cả mọi chuyện chờ em quay về rồi hãy . Còn nữa, nhưng mà phiền toái nhất giờ là giới truyền thông tại làm ầm ĩ chuyện này, thậm chí làm đảo lộn cả lên, lời vô cùng khó nghe. Những gì có thể làm chúng ta làm, nhưng mà lời đồn từ miệng mà ra nên là bất lực".
      Trái ngược với vẻ trầm trọng của cậu, vẻ mặt Kiều Nhạc Hi lại thoải mái hơn, tựa như biết trước kết quả này, "Em biết, bất kể là gì nữa, phần là do người ta đồn, là em nhận tiền dùng vật liệu thấp kém nên mới xảy ra cố, về sau, bởi vì em là người nhà họ Kiều, trong nhà có quyền thế cố ý làm giả chứng cứ đẩy người khác đứng ra chịu tội thay, có lẽ còn có mấy lời còn khó nghe hơn nữa cho nên Giang Thánh Trác mới suy nghĩ thấu đáo mang em rời khỏi nơi đó. ấy cũng biết cũng tới tìm em cho nên mới nóng lòng mang em khỏi đây. Hai, cần khó xử, em ngoan ngoãn theo trở về, trai của em, chắc chắn hại em. Còn về Giang Thánh Trác, em với ấy. Tính tình ấy lúc nào cũng vậy, phải cố ý lớn tiếng tranh cãi với đâu, đừng để ý nhé".
      Kiều Dụ gật gật đầu, " biết, trách cậu ta. biết trong lòng cậu ta cũng dễ chịu gì".
      Đại khái là Kiều Dụ tới cũng khá gấp gáp nên mặc thêm áo, bên trong chỉ mặc lớp áo mỏng màu đen, khoác bên ngoài là chiếc áo khoác len, mà cái lạnh buổi sáng sớm cực kỳ xuống thấp, giọng của cậu có chút run run.
      Kiều Nhạc Hi sờ sờ tay cậu, quả nhiên lạnh toát, nghịch ngợm cười, "Em nhớ trước đây tay Hai lúc nào cũng luôn ấm áp, trong lòng em giống như vị thần có gì làm được, ra tay cũng có lúc lạnh thế này, cũng có lúc thể làm được".
      Kiều Dụ nắm lấy tay em , giọng yếu ớt, " Hai phải thần, Hai là người bình thường".
      Cậu chưa bao giờ sợ giao chiến, lúc mới đầu bước con đường này cậu chuẩn bị tâm lý sẵn sàng. Đoạn đường này cậu , thậm chí cậu còn thích cái loại kích thích mạo hiểm này, đối thủ càng lớn mạnh ý chí chiến đấu càng sục sôi, hưởng thụ cảm giác mỗi lần thành công hay thất bại.
      Nhưng mà trong toàn bộ giới hạn của cậu, cậu hy vọng em của mình bị cuốn vào cuộc đấu tranh này, cậu chỉ hy vọng có cuộc sống bình an cả đời.
      Kiều Nhạc Hi biết tâm tư của cậu, muốn cậu nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của mình nên ra vẻ thoải mái đùa, " cần nhăn mặt như vậy, nhìn khó coi chết được, em thấy em cũng đâu có đau khổ gì mà khổ cái gì? Cười cái coi! Đúng rồi, người bình thường Hai này, khi nào Hai cho em chị Hai đây?"
      Kiều Dụ nghiêng đầu bên, " tại có suy nghĩ này".
      " Hai, em khẳng định có rất nhiều thích , em từng cho rằng thế giới này có người con nào có thể xứng với ".
      Kiều Dụ cười khổ tiếng, " nào có tốt như vậy, có người chỉ sợ tránh còn kịp nữa mà".
      "A....?" - Kiều Nhạc Hi nghe ra manh mối, nhìn cười gian xảo.
      Lúc này Kiều Dụ mới phát chính mình vừa lỡ miệng, được tự nhiên thay đổi đề tài, "Bên ngoài lạnh quá, , vào nhà cho ấm áp".
      Kiều Nhạc Hi đẩy đẩy vào trong, " , em muốn đợi Giang Thánh Trác chỗ này".
      Kiều Dụ nhìn cái, vào trong.
      Khi Giang Thánh Trác quay trở lại chỉ nhìn thấy Kiều Nhạc Hi đứng chỗ cũ đợi cậu, nhìn thấy cậu vô cùng vui vẻ chạy tới, "Bao tay đâu?"
      Giang Thánh Trác hơi ngẩng đầu nhìn trời, ra vẻ ghét bỏ, "Bao tay cái đầu em, phải cái bao tay treo bên cổ em sao, kiếm cớ mà cũng lấy cái cớ nào hợp lý chút!"
      Kiều Nhạc Hi nhìn nhìn, đúng là treo bên cổ, lúc ấy Giang Thánh Trác sợ bỏ quên nên cố ý mua loại này. cười ngây ngô, "Vậy sao lâu vậy?"
      " chọc ghẹo con " - Giang Thánh Trác tỏ ra bộ mặt 'tôi với hề thân thiết', lạnh nhạt, ràng là tức giận rồi.
      Kiều Nhạc Hi giống như nhìn thấy vẻ mặt đó vẫn thân thiết chỉ vào xa phía trước, "Là ấy sao?"
      kia dáng người cao to, nhảy thoắt cái lên lưng ngựa, rất có khí thế oai hùng hiên ngang.
      Giang Thánh Trác nhìn mê đắm, "Đúng vậy, phát này so với người tim phổi tốt hơn nhiều, sơn hào hải vị ăn nhiều rồi, với loại này thấy khẩu vị trước mắt vô cùng thích hợp".
      Kiều Nhạc Hi buông cánh tay cậu ra, khiêu khích , "Vậy qua hôn ta cho em nhìn em".
      "Được" - Giang Thánh Trác lập tức xoay người về hướng đó.
      Kiều Nhạc Hi bỗng nhiên chạy theo sau cậu, hai tay vòng qua eo cậu ôm chặt.
      Giang Thánh Trác để tùy ý ôm mình, sắc mặt đen như đáy nồi, lời.
      Kiều Nhạc Hi càng ôm càng chặt, "Em biết giận em, em biết cố gắng kiên trì như vậy là đều vì em, ai ngờ em lại đứng về phía bên kia, em làm đau lòng".
      ", có" - Giang Thánh Trác tự giễu.
      "Chúng ta cứ trốn tránh mãi cũng phải là biện pháp, nên đối mặt cuối cùng cũng phải đối mặt. Giang Thánh Trác, em nghĩ kỹ rồi, em muốn quay về. Mấy ngày nay em rất vui vẻ, nhưng mà và em đều hiểu , chuyện này lúc nào cũng là nút thắt trong lòng em, nếu như giải quyết tới cùng sau này em thể tiếp tục vui vẻ được". - Kiều Nhạc Hi tới đây bỗng nhiên cười cười, " yên tâm, em là Kim Cương vô địch, cái gì cũng sợ!".
      Qua lúc lâu sau Giang Thánh Trác mới thở dài hơi, rốt cục cũng nhượng bộ, "Được, chúng ta trở về".
      xong nắm tay vào nhà, Kiều Nhạc Hi nhìn sắc mặt của cậu được tốt, giọng điệu nhàng đùa với cậu, "Lần trước đưa em bỏ trốn, em cứ cho là đùa, ai biết là bỏ trốn ".
      Giang Thánh Trác nghiêng đầu liếc cái, xoa xoa mặt , giọng mang theo chút đau lòng, " được, đừng cười nhìn miễn cưỡng lắm, có buồn cười chút nào. phải nổi giận với em, em cần xuống giọng với , Hai la hét vừa rồi của em đâu rồi?"
      Kiều Nhạc Hi nhăn cái mũi, " Hai của em còn nể tình hơn , cười tới mức vui vẻ à!"
      Giang Thánh Trác giọng thầm, " bé ngốc này".
      Vào phòng nhìn thấy Kiều Dụ, Giang Thánh Trác vẫn nhàn nhạt kêu, " Hai".
      Kiều Dụ rộng lượng vỗ vỗ bờ vai cậu, từ đầu tới cuối gì.
      dường trở về, ba người đều im lặng.
      Từ mấy năm về trước từ khu quân đội chuyển về viện điều dưỡng, Kiều Nhạc Hi cũng tới mấy lần, người ở trong khu này đều là người quyền cao chức trọng, vào cực kỳ phiền toái. nhìn con đường xa lạ bên ngoài, trong lòng trống rỗng, mãi tới lúc xe tới trạm gác cuối mới điều chỉnh lại vẻ mặt để bản thân tỏ ra khác thường.
      Ngay khi bước xuống xe, ngay lập tức nhìn thấy bà lão, vui vẻ chạy tới ôm lấy bà, vô cùng thân thiết gọi, "Bà ngoại!".
      Bà lão lôi kéo nhìn trái rồi lại nhìn phải, vẻ mặt đau lòng, "Ai da, sao lại gầy thế này, có phải là chịu ăn cơm ?"
      Kiều Nhạc Hi đung đưa cánh tay bà làm nũng, " có, bà ngoại, con muốn ăn đồ bà làm, chốc nữa bà làm cho con ăn nha!".
      Bà lão cười cười đáp lại, "Được được được"
      "Bà ngoại".
      "Bà ngoại".
      Bà lão nhìn tới vẻ mặt nặng nề của Kiều Dụ và Giang Thánh Trác trước sau tới gần, gọi bọn họ "Mau vào nhà thôi, ông ấy chờ mấy đứa cả nửa ngày rồi. lát mặc kệ ông ấy có gì, mấy đứa cũng được phép cãi lại!"
      Bà ngoại Nhạc Hi cẩn thận dặn dò, xong còn cố ý vỗ Giang THánh Trác cái tát, tuy giọng điệu cố ý nghiêm túc nhưng nghiêm khắc, thậm chí mang theo chút cưng chiều, "Đặc biệt là cháu đó, thằng nhóc này!"
      Thái độ của Giang Thánh Trác yên lặng khác thường, nghe lời gật đầu.
      Kiều Nhạc Hi lúc vào cửa giữ chặt bà ngoại, xoay xoay vặn vặn hỏi, "À..... Bà ngoại, ông ngoại làm gì vậy?"
      Bà ngoại Nhạc Hi nhìn ba người, vẻ mặt đành lòng phun ra hai chữ, "Nghe kịch".
      Nghe ra hai chữ này, cả ba người đều run run phen.
      Ba người tuy đều trưởng thành, mỗi người bên ngoài đều có địa vị riêng nhưng mà đối với người lớn trong gia đình luôn luôn vừa kính vừa sợ trong lòng, mà hơn nữa cảm giác sợ hãi chiếm đa số, huống chi bây giờ là gây chuyện bị gọi về.
      Đừng tới ba người bọn họ, mấy người con cháu bên Nhạc gia bên ngoài đều hô to gọi gió nhưng trước mặt ông lão này đều dịu dàng ngoan ngoãn như con mèo .
      Ông Nhạc bình thường hề nghe kịch, chỉ khi nào nổi giận mới bắt đầu nghe.
      Ba người, hết nhìn người này lại nhìn người kia, hít sâu hơi bộ dáng 'coi thường cái chết' vào.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :