PHẦN 2: HACKERS LOVE<div> Trận chiến kết thúc, tỷ muội Trúc Lâm sơn trang trả được mối thù mà trong 5 năm qua vẫn luôn đặt ra kế hoạch. Sau trận chiến, tổn thất cũng có gì đáng kể, chỉ là bị thwong chút đỉnh. Thiên Ngân sau trận chiến cũng muốn rửa tay gác kiếm, lên núi để tĩnh tâm, bây giờ giang hồ chỉ còn lại 6 tỷ muội nhưng vẫn hề suy giảm tiếng tăm. Hồi 1: Ma bạc thất thế – Lục tiểu thư – Từ Tố Huyên Chương 9: <img title="6b1fdbedaac8be2579f0559e1" src="http://truclamsontrang.files.wordpress.com/2012/06/6b1fdbedaac8be2579f0559e1.jpg?w=490&h=366" alt="" width="490" height="366" /> Từ Tố Huyên Thiên Dực phải nằm ở nhà dưỡng thương nên Ngân Tuyết tại ở cùng với Tố Huyên Vào 1 ngày trời quang mây tạnh, khí trong lành thoáng đáng. _Tuyết nhi, con có muốn cùng ta kiếm tiền ăn chơi ?_Tố Huyên nổi hứng đề nghị _Là đâu nha Lục sư ? _Đi rèn luyện trí óc, kiểm tra độ tinh mắt nhanh tay Tố Huyên nháy mặt tinh nghích Nghĩ bằng đầu gối cũng biết Tố Huyên cái gì Chính là đánh bạc nha, “Con ma bạc” này rảnh rỗi ngoài đánh bạc ra còn gì để làm nữa. Ngân Tuyết ở lâu nên cũng nhiễm, nghe đến tiền là 2 mắt sáng ra, chẳng cần biết dùng thủ đoạn gì miễn là có tiền, có tiền là được 2 nữ tử vui vẻ bước vào sòng bạc náo nhiệt Toàn là những quan khách lớn, cả 2 hẹn mà liếm môi thèm thuồng nhìn đống bạc trước mặt. _Nào , nào, mời các quan khách, đặt cược , đặt cược “Đại” “Đại” “Tiểu” “Đại” “Tiểu” ……………. Cộp (tiếng đặt thỏi bạc lớn đóa mờ) _Ta đặt Tiểu Tên chủ sòng thấy khách sộp liền cười vơ thỏi bạc vào giữa bàn _Vị nương đây đặt Tiểu, bây giờ ta mở đĩa nha Hahahahaha, đánh bạc cần phải có mánh khóe của nó, 1 thân 1 mình lăn lội giang hồ, có mánh khóe để chết hả? Đánh bạc mà chỉ chờ cho vận may đến phải là đánh bạc Cần phải tạo cơ hội cho chính mình, thể trông chờ vào may rủi được. Chỉ có những tên ngu ngốc mời chờ vận may thôi Tố Huyên khẽ nhếch môi cười ruồi Tên chủ sòng cười toe mở đĩa ra, chắc mẩn trúng mảnh lớm đột nhiên mieengjhawns cứng đơ khép nổi nữa Tại sao lại là Tiểu nha, sai 1 thằng nhóc ở dưới gần bàn điều chỉnh rồi cơ mà, tại sao lại có thể vậy được. đổ mồ hôi hột nhìn Tố Tuyên cười lớn _Hahahahaha, là Tiểu nha, ta xin nhá Vừa nàng vừa ôm đống bạc về phía mình _Nha, Lục sư , người tài giỏi nha, hôm nào chỉ cho con với_Ngân Tuyết vỗ tay cười lớn, nàng chính là khâm phục Lục sư của nàng. _Hahahahaha, chơi bạc cần phải thông minh 1 chút_Tố Huyên ấn ngón trỏ của mình lên trán của Ngân Tuyết lớn lớn như vậy ai mà chả biết ý tứ của nàng là gì, chính là những người kia kém thông minh nha Bên kia, có 1 thân bạch y, khí chất hơn người nhếch mép cười 1 cái “Nữ tử này cũng là gianh manh quá!” Nàng sao mà lại biết cho 1 thằng ở dưới gầm bàn nha, bất quá, nàng cũng đâu phải dạng gà mờ Mang danh “Ma bạc” mà bị lừa kiểu này còn gì là danh tiếng của người ta chứ Chiêu thức của nàng cũng bình thường thôi. Cái bọn suốt ngày đánh bạc chỉ là loại công tử nhà giàu ăn chơi trác tán, trêu hoa ghẹo nguyệt suốt ngày đâu có biết võ công. Chỉ cần vận ít nội lực, truyền lực vừa phải là như ý muốn ngay. Hơn nữa, với đôi tai này, chỉ cần nghe tiếng kêu là biết nó là tiểu hay đại rồi, truyền lực vào chỉ là để chắc chắn hơn, phòng trừ những khi tai lãng. Nghĩ vậy Tố Huyên bất giác cười lớn, điệu bộ cực kỳ sảng khoái Đúng là 1 lũ công tử nhà giàu, khờ quá mà, sau này gia đình có khuynh gia bại sản cũng chẳng biết đường làm ăn, có nước ăn xin chứ chẳng làm gì khác được. Nhìn đám công tử la ó nàng khinh khỉnh 1 câu đến tức cả người _Nhặt 1 lũ vô dụng!!!!! _Ta có thể cùng nương cá 1 ván ? 1 Bạch y cuất với cây quạt phe phẩy tren nay mỉm cười vs nàng _Oa, lục sư , đệp…đẹp trai quá! Ngân Tuyết lắp bắp ra câu . Còn Tố Huyên phải là còn gì để , người cứng đơ,2 mắt nhìn chằm chằm vào nam tử phía trước. Nướt ực 1 ngụm nước miếng, hít 1 hơi lấy tinh thần, nàng cũng cao giọng kém _Vị công tử đây là??? _Không cần biết tên ta, chỉ cần trả lời có hay là ổn._Chẳng cần giông dài nam tử vào vấn đề chính luôn _Được, vậy cùng cá 1 ván xem sao.Nếu ta thắng sao? _thì số vàng này thuộc về nương Nam tử ra giệu cho cận vệ nở 1 hòm gỗ. Hòm gỗ vừa mở ra phát sáng 1 màu vàng hoàng kim mê người. Mắt Tố Huyên cùng Ngân Tuyết sáng long lanh, nhìn đồng vàng mà chảy nước miếng. Nhưng mà vẫn là phải dữ phong độ na, thể để cho người ta biết mình là 1 tên hám tiền được, hắng giọng 1 cái, Tố Huyên ngẩng đầu lên: _Vậy nếu ta thua? _Thì nương phải đáp ứng ta 1 cầu _Được! ta cũng muốn xem với ta, tiền có sức hút hy soái ca có mị lực hơn, haahahaha
Chương 10 Dực: ừm, cách đây nửa năm ta có post bộ này sau đó vì có việc bận nên thể tiếp tục, ney ta post tiếp để hoàn thành nhiệm vụ giữ lời hứa với QH tỷ *cười* hẳn là chẳng ai biết đến bộ này của ta đâu Lạch xạch!!! Lạch xạch!!!……. (Dực: Bỏ qua vài trăm t, mà theo ta nghĩ, cái từ đó chỉ tiếng con xúc xắc kêu á) Này là ông chủ quán nhiệt tình xắc đĩa, mặt mày hớn hở, xắc càng lúc hàng hăng. Cộp!!!!! Chiếc đĩa đước đặt xuống 1 cách thể nào nàng hơn. Cộp!!! Cộp!!! Đây là tiếng đặt tiềng cược, ai mở tay ra. Tố Huyên cùng thanh niên lạ tay năm chặt thỏi bạc lớn. Này là khí căng thẳng, cả sòng bạc đều đổ dồn về đây xem nhưng ai dám lên tiếng bàn luận. Ngay cả người xem cũng thấy đổ mồ hôi huống chi là 2 người đặt cược kia. Mặc dù mặt mày bình thản nhìn nhau cười híp mặt nhưng nào là có ai biết 2 kẻ kia ngầm cắn xé nhau quyết liệt. Trong đó, 2 luồn khí đánh nhau kịch liệt làm cho những con xắc lộn tùng phèo trong đó. Đương nhiên là với kĩ thuật điêu luyện của 2 cao thủ làm sao có thể phát ra tiếng động được. Này là mồ hôi rịn ra từ trán của Tố Huyên, tuy nhiên thanh niên kia vẫn như , nhìn nàng cười cười, cứ như phải vận động gì cả (Dực: này, cái này là vận động nha) _Đại _Tiểu Này người đặt tiểu chính là Tố Huyên, người đặt đại chính là thanh niên bí kia, lại ngước lên nhìn nàng cười nhan hiểm. Nàng cũng nhìn lại với vẻ mặt thách thức. này tên kia võ công cũng cao cường, đấu với nàng như vậy mà chẳng hề đổi sắc, tuy nhiên đấu với Ma Bạc – Từ Tố Huyên này cũng phải dễ, nếu dễ nàng ta cũng chẳng phải Từ Tố Huyên Để xem ai là người thắng cuộc, Tố Huyên khoanh tay trước ngực, quay sang vào tay Ngân Tuyết đứng ngẩn tò te _Con chuẩn bị hốt tiền nhá_Xong nàng ta lại quay sang nhìn thanh niên kia cười bí hiểm. _Nào, ông giúp ta mở nó ra_Thanh niên kia quay sang chủ sóng Đương nhiên ông ta rất chi là vui vẻ làm công việc vốn dĩ nó là của mình Cả sòng bạc nín thở chờ cái đĩa được mở ra, nay, ai có thể thắng được Ma Bạc – Từ Tố Huyên cơ chứ Đĩa xóc mở ra, này là 2 con mắt Tố Huyên muốn lọt ra khỏi tròng, cái gì thế kia, này tại sao lại là đại? ràng nàng chỉnh cho nó thành tiểu rồi cơ mà. này cái tên kia ăn gian, dám qua mặt nàng. Bên này, mặt mày Tố Huyên đen xì lại _Lục sư , ngươi thua rồi, chuyện lạ nha_Ngân Tuyết vẫn chưa hiểu ra vấn đề, phấn khích hét lên, này đúng là chuyện lạ, lần đầu tiên con ma bạc nổi tiếng bị thua nha, đây chẳng phải kiện đáng ăn mừng của Trúc Lâm sơn trang sao a? Còn bên kia, thanh niên bí vỗ tay cười hỉ hả với lão chủ sòng _Này, ngươi sao lại ăn gian?_Tố Huyên chỉ thẳng ngón trỏ vào mặt thanh niên bí kia, giọng tức giận như mất cả kho tiền vậy (Dực: này, cá cược cả rương vàng, tiếc mới lạ a) _Con mắt nào của nương cho thấy ta ăn gian?_Hắn vẫn thu lại nụ cười mà với nàng _Ngươi, ràng là ngươi dùng thủ đoạn, nếu ngươi thể nào thẳng được ta_Tố Huyên vênh mặt nhìn lại với nửa con mắt _Thật?_Thanh niên bí kia, nhướn mày tỏ vẻ tin làm Tố Huyên giận càng thêm giận _Đương nhiên, vì ta chính là TỪ TỐ HUYÊN_Nàng nhấm mạnh đúng chỗ nha, nàng là phô trương thanh thế _Lục tiểu thư, tiểu có chắc rằng mình dùng thủ đoạn?_Thanh niên bí lúc này ghé sát vào vành tai nàng, phả 1 làn hơi nóng khiến cho mặt nàng bất giác đỏ lên Này là bị nắm thóp, chính là nhận ra thủ đoạn bỉ ổi của nàng, làm sao bây giờ nha, mà phanh phui chuyện này ra, chắc chả có sòng bạc nào cho nàng vào chơi bạc nữa đâu aaaaaaaaaaaaaaa _Ta…ta…_nàng chỉ còn biết lắp bắp mãi 1 từ ta Này là làm sao vây giờ?
Chương 11 Này đúng là hỏi trời trời chẳng thấu, hỏi đấy đất hay……………………………… Mây từ Châu thổ sông Hồng tới đồng bằng Cửu Long ớ ơ………………………. (Dực: Này là ta nhầm nghe cái bài của Trọng Tấn nên viết vào lúc nào biết a, đau lòng) Tố Huyên thầm kêu trời trong lòng này là mất mặt để bị thua rồi còn bị người ta phát thủ đoạn lấy ra uy hiếp. Này cái danh Ma Bạc từ nay coi như xong a. Này, tên này tuy nhìn bề ngoài là 1 công tử đàng hoàng nhưng làm sao biết trong tâm thế nào nha, lỡ may………….. bắt nàng về làm sủng nữ sao nhỉ? này Tố Huyên nàng còn chưa bắt sủng nam giống ngũ tỷ Thiên Dực thôi chứ sao lại bị người ta bắt về làm sủng được a, muốn mà (Dực: Này ta ké chút nhá) bất quá nàng cược với người ta rồi, làm sao có thể nuốt lời nha. tiến thoái lưỡng nan. Chậc này hay nha, trong đầu nàng lóe sáng 1 tia lửa điện (Dực: Này làm ta nhớ đến tượng hồ quang điện nha) nàng có thể trốn nợ mà. _Phiền công tử cho ta 1 chút thời gian hội ý_Ánh mắt Tố Huyên ra vẻ gian xảo, ai biết chứ biết thừa nàng ta tìm đường trốn nha Tố Huyên vờ ghé vào tai Ngân Tuyết thầm, lại ngầm ra hiệu cho nàng ta rút quân. Miệng , tay che, chân bước, phối hợp nhịp nhàng nha. Ánh mắt của 2 người quả giấu được gian xảo. Này bước ngon lành nam nhân lạ mắt đáng ghét chết dẫm kia lên tiếng cắt ngang _Lục tiểu thư, đừng với ta là nàng muốn mao xí ngay bây giờ “Này cái tên hỗn đản kia, sao ngươi có thể huỵch toẹt ra như vậy ở chỗ đông người nha, có phải cái bản mặt của người quá dày nên thấy ngại ? thiệt thòi cho 1 nương nhà lành như ta lại phải chuyện với 1 tên mặt dày mọc nổi râu của ngươi, có đánh chết ta, ta cũng thèm chuyện với ngươi lần nữa, mất thể diện a” _Ta cho ngươi hay, ta phải là kẻ trốn nợ như ngươi nghĩ……”_Tố Huyên cao giọng hếch mắt nhìn , chả là cao hơn nàng 1 cái đầu nha _Vậy tốt……….. _Bất quá………………._này nàng cắt ngang lời của thế còn láp lửng nữa chừng , này là có gì ý gì đây nha __Bất quá?_Hắn lại nhướn mày hồ nghi nhìn nàng _Bất quá, ta phải về nhà đến giờ ăn cơm rồi _Nàng chọt chọt 2 ngón trỏ vào nhàu vẻ mặt đỳ nuối tiếc_Này, ngươi ra đây ta Tố Huyên ngắt tay gọi ra 1 chỗ vắng vẻ, thơm tho sạch , chỗ này chắc hẳn phải là chuồng ngựa nha. _Ta ngươi hay, các tỷ tỷ của ta đáng sợ lắm nha, chỉ cần về chậm 1 chút thôi là ta khỏi ăn trưa đó, thế nên ngươi để ta về hôm khác ta trả nợ cho ngươi há _Lục tiểu thư, chúng ta có thể ăn ngoài_hắn vẫn chịu mà. _này ta , ta ăn ngoài được đâu a, này nhà ăn ở cái kinh thành này đều bị Trúc Lâm sơn trang bao hết, chỉ cần ta ló mặt vào họ liền đuổi ra cho ăn a _Vậy ta mua đồ ăn về cho nương Này cái tên trời đánh kia, nàng chắc giận đến máu dồn lên não mất, chối đằng nào cũng quay lại mà đá nàng 1 cái mới hả. này có phải đây là khắc tinh của nàng hay a? Hôm nay là cái ngày gì mà xui dữ vậy trời? Này hết nước hết cái mờ sao vẫn tin a, hay biết nàng xạo nhỉ? _Này ta chỉ cần ăn ở ngoài 1 miếng thôi là bị phát liền ta dám đâu mà ta cũng muốn bị nhịn đói Nàng giả bộ ủy khuất trước mặt may ra kiếm cơ hội thoát thân chứ nàng mà bị sai khiến ê mặt với Ngân Tuyết lắm, thể nào nó cũng về choang choác cho mọi người nghe a, ôi xấu hổ!!!!!!!!! (Dực: Có phải ta ns xấu đồ đệ của ta a?*chọt chọt 1 tay*) _Lục tiểu thư, ngời vào quán làm gì có ai biết nàng ăn ở ngoài?_hắn vẫn dai nhách mà buông tha nàng, này nam nhân mọn. Hở hỏi thế sao nàng trả lời a, này động não tý _A, nhà ta có con chó………… =”=!, này là kết của miệng nhanh hơn cái đầu đây mà, này chết rồi a. _Lục tiểu thư, theo như ta biết Trúc Lâm sơn trang nuôi động vật trừ bạch Hổ của Ngũ tiểu thư và báo Đen của Tứ tiểu thư_hắn cười nhạo nàng a Được rồi, trốn được phải đối diện a _Thôi được rồi, ngươi ra điều kiện của ngươi a _Đơn giản thôi, nàng về cùng ta >>>>>>>>>>>>>>>0<<<<<<<<<<<<<<<