1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãn thê trùng sinh - Mai Quả (Chương 59)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 45: Nô tỳ đẻ non

      Editor: gauconhy

      Beta: Nuy Ham

      Nghe Cảnh Mạch chính mình là ngu trung, thần sắc Cố Tinh Lãng có biến hóa gì lớn, lạnh nhạt : "Cố Lịch làm phản theo Tru Nhật được mười bảy năm, chưa lần được lãnh binh xuất chinh, các ngươi chỉ là đem ông ta nuôi như chó trong nhà.”

      “Chó trong nhà?” Cảnh Mạch buồn cười : “Cố Lịch tại nước Tru Nhật ta có công, đứng hàng đầu, người trong nhà có được sống cuộc sống xa hoa, cuộc sống như vậy trong mắt của ngươi lại là chó nuôi.”

      Cố Tinh Lãng : "Đối xử tử tế với người hàng phục mình, mới có thể có được lòng trung của nhiều người khác, chỉ là đời này phải tất cả mọi người đều giống như Cố lịch, phản chủ quên tông."

      Cảnh Mạch : “Cố phò mã, Thất điện hạ đến Tru Nhật ta , Công chúa Linh Lung cũng có thể theo."

      Cố Tinh Lãng nhíu mày, hỏi Cảnh Mạch: "Ngươi có ý gì?"

      Cảnh Mạch : “ Hoàng Hậu Khương thị chết. Phụng Thiên của ngươi hầu như đều nghe lệnh Triệu gia, gia tộc của ngươi mất binh quyền, ngươi muốn bảo vệ tỷ đệ Công chúa Linh Lung như thế nào? Cùng ta về nước Tru Nhật, ta bảo đảm ngươi được hưởng vinh hoa phú quý, cũng cam đoan ngươi nhất định có thể được lãnh binh."

      Cố Tinh Lãng giận dữ lại cười , : "Đại hoàng tử muốn ta mang theo công chúa cùng phản quốc? Nàng là trưởng công chúa, đại hoàng tử cảm thấy công chúa đồng ý phản lại phụ vương và quốc gia của mình?"

      Cảnh Mạch : " ai mà vì chính mình, vì mạng sống, có chuyện gì thể làm đây? cần công chúa làm phản, phụ hoàng nàng cũng bỏ tỷ đệ nàng. Cố tướng quân, ở trong mắt của ta, huynh đệ Cố gia các ngươi, hơn xa đôi tỷ đệ thất thế của Hoàng gia."

      tại Cố Tinh Lãng cuối cùng cũng hiểu được, cái gì cũng chính là cái cớ, mà Tru Nhật mong muốn Cố gia bọn quy thuận.

      Cảnh Mạch hướng Cố Tinh Lãng giơ cốc rượu lên, cười : "Chỉ đáng tiếc nay thân thể Cố phò mã bị thương. Bằng ta còn muốn cùng Tam thiếu tướng quân đại danh lừng lẫy uống chén."

      Cố Tinh Lãng cũng cầm cốc rượu lên, trong cốc lại có rượu, Cố Tinh Lãng nhìn cốc rượu trống , trong đầu đột nhiên chợt lóe ý niệm, nếu muốn mời Cố gia bọn họ đầu hàng, vậy tại sao còn phải kêu thêm Ngọc Tiểu Tiểu? Công chúa là chỗ khó khăn, có khả năng theo phò mã gia làm công chúa phản quốc? Cố Tinh Lãng ngẩng đầu, nghiêm giọng hỏi Cảnh Mạch: “Ngươi muốn công chúa đến chỗ này, đến cuối cùng là muốn làm cái gì?"

      Cảnh Mạch nhấp ngụm rượu ngon trong ly, nhìn Cố Tinh Lãng cười : "Tự nhiên chỉ là mở tiệc chiêu đãi."

      Cố Tinh Lãng đem tình suy nghĩ, chợt hiểu ràng? mua Thanh Ngọc, là muốn để cho Thanh Ngọc ở trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu chuyện, mới vừa rồi lại cho Thanh Ngọc cùng ra ngoài hầu hạ Ngọc Tiểu Tiểu. Chỉ cần Ngọc Tiểu Tiểu và làm phu thê, Thánh Thượng tức giận, Cố gia tại Phụng Thiên còn đất dung thân? Cố Tinh Lãng đặt tay lên bàn muốn đứng dậy, nhưng vừa động phía dưới, mắt cá chân tự nhiên đau nhức, làm cho Cố Tinh Lãng nháy mắt liền cứng ngắc thân thể.

      Cảnh Mạch thong thả : "Các ngươi thủ Vọng Hương quan nhiều năm. Vọng Hương Quan lại có địa hình hiểm trở, nếu như có các ngươi thủ hộ, Phụng Thiên sớm còn tồn tại rồi."

      Vọng Hương quan là nơi quan trọng với Phụng Thiên, phía bắc có Tru Nhật, phía tây bắc có nước Bạch Hổ là nơi giao nhau quan trọng, thành quan quan trọng nhất của [​IMG]
      Trâu, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    2. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 46: Đập côn trùng, cột gãy (bi kịch)
      Editor: gauconhy
      Beta: Nuy Ham

      câu nô tỳ bị đẻ non, làm cho hai người Tiểu Trang và Tiểu Vệ cả kinh, lại mang nô tỳ có cốt nhục của Cố gia đem bán, Cố gia có thể làm được chuyện như vậy sao?

      Thanh Ngọc quỳ chờ đợi Ngọc Tiểu Tiểu nổi trận lôi đình, nhìn công chúa điện hạ trong ngày thành thân cùng các cấm vệ quân ra tay tàn nhẫn, Công chúa Linh Lung cũng phải là người hay chịu nhẫn nhịn .

      Ngọc Tiểu Tiểu rất mờ mịt, nàng học qua thuật ngữ y học, có sinh non, nhưng đẻ non là cái thứ gì? Nhìn sắc mặt đại biến của Tiểu Trang và Tiểu Vệ, ánh mắt đồng tình của Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Thanh Ngọc, : "Là Bệnh nan y sao?"

      Tiểu Vệ vội : " phải là bệnh nan y."

      Tiểu Trang và Tiểu Vệ liếc mắt cái, nghĩ rằng nguyên lai người này cũng có thời gian ngu ngốc, với bệnh của phò mã gia, công chúa đều có thể trị khỏi, vậy mà biết đẻ non là gì?

      Ngọc Tiểu Tiểu nghe Tiểu Vệ , liền với Thanh Ngọc: " phải bệnh nan y, ngươi khóc lóc như vậy làm gì? Rốt cuộc ngươi làm sao vậy?”

      Thanh Ngọc cúi đầu quỳ, lời.

      Tiểu Vệ cũng biết Ngọc Tiểu Tiểu muốn làm gì, nhưng vẫn với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, nô tỳ này mới bị mất thai nhi trong bụng."

      Ánh mắt Ngọc Tiểu Tiểu nhất thời rơi lệ: "Sinh non a." Trong lòng Ngọc Tiểu Tiểu đối với đứa chính là hy vọng kéo dài của con người, đều là trân bảo đấy.

      Thanh Ngọc lại khóc ra thành tiếng, : "Nô tỳ đáng chết."

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Ngươi đáng chết, tại sao lại chiếu cố tốt cho con mình chứ?”

      Thanh Ngọc khóc, : "Tam thiếu gia muốn đứa này, sao nô tỳ dám sinh hạ đứa này?"

      Tiểu Vệ kêu lên: " hươu vượn! Ta căn bản là có nghe ngươi mang thai, ngươi dám hồ ngôn loạn ngữ, Thanh Ngọc ngươi căn bản là muốn sống nữa?!"

      Thanh Ngọc : "Nếu Công chúa tin, có thể tìm đại phu đến bắt mạch cho Thanh Ngọc."

      Đừng là đại phu, chính là thái y trong cung, Cảnh Mạch đều sắp xếp xong xuôi, Thanh Ngọc cũng sợ Ngọc Tiểu Tiểu phát ra mình dối, vì nàng dùng qua bí dược cung đình của Tru Nhật, ai biết được.

      Tiểu Trang hung hăng trừng Thanh Ngọc cái, với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, phò mã gia phải người như vậy."

      Ngọc Tiểu Tiểu vòng quanh Thanh Ngọc, nữ nhân của Cố Tinh Lãng, còn vì Cố Tinh Lãng mang thai đứa , đây là khinh bỉ lão nương ngu ngốc sao? Người đàn ông đầu tiên của ngươi là Cảnh Mạch, có đứa lại bị vương phi Cảnh Mạch làm hại sinh non, sau mới bị Cảnh Mạch đưa cho Ngọc Tử Dịch, chuyện này là hậu cung bí sử kiếp trước, làm sao nàng lại có thể nhớ lầm? Đến phiên Ngọc Tiểu Tiểu nàng làm vai nữ chính, cái kịch tình này lại có thể từ Nam Cực bay tới Bắc Cực ?

      Thanh Ngọc cảm thấy cuối cùng công chúa cũng muốn phát cáu, thấy lửa cháy liền đổ thêm dầu : "Cái này thể trách Tam thiếu gia, là nô tỳ bạc mệnh, nô tỳ chỉ cầu công chúa điện hạ bớt giận, ngàn vạn lần đừng trách Tam thiếu gia."

      Tiểu Vệ cả giận : "Ngươi dám châm ngòi ly gián?!"

      Thanh Ngọc nghe, lại khóc rống lên.

      Ngọc Tiểu Tiểu tay đem Thanh Ngọc từ dưới mặt đất xách lên.

      Ánh mắt Thanh Ngọc nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, trong lòng đột nhiên bắt đầu căng thẳng, đây phải là muốn giết nàng trút giận chứ? Thanh Ngọc vùng vẫy trong tay Ngọc Tiểu Tiểu, nàng muốn chết, nàng còn muốn làm tốt chuyện lần này , vậy có thể được Đại hoàng tử Cảnh Mạch thưởng thức, lại được chút sủng ái của Đại hoàng tử Cảnh Mạch.

      Thanh Ngọc dùng hết toàn lực giãy dụa khỏi tay Ngọc Tiểu Tiểu. Ngọc Tiểu Tiểu xách áo Thanh Ngọc lên, : "Ngươi làm như ta biết tình hả, hân loại ngu xuẩn này !”

      Thanh Ngọc nghe hiểu Ngọc Tiểu Tiểu gì, cũng kêu khóc lên: "Công chúa tha cho nô tỳ !"

      Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay ném Thanh Ngọc lên góc tây bắc của đình viện, nơi có hòn non bộ giả, ngươi học ai học, lại học theo Triệu gian phi? Ghét nhất là những kẻ luôn khóc sướt mướt, đàn bà giả bộ đáng thương!

      Tiểu Trang, Tiểu Vệ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu ném Thanh Ngọc , trái tim của mình đều run lên, công chúa nhà mình quá hung tàn rồi, bị ném như vậy, biết thân thể bé của Thanh Ngọc có còn sống được hay ?

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Cố Tinh Lãng phải là người giết tiểu hài tử ."

      Tiểu Vệ vội : "Công chúa đúng, phò mã gia nhất định làm hại đến cốt nhục của mình."

      "Ta đánh nàng là đúng."

      Tiểu Trang, Tiểu Vệ trăm miệng lời : "Đúng, Công chúa minh."

      Nghe nhiều đại thần trong cung hay khen hôn quân kia minh, Ngọc Tiểu Tiểu trực giác cái XX minh này kỳ là câu mắng chửi người, nhìn ám vệ tiểu ca : "Cho ta giấy khen ."

      Cái gì gọi là giấy khen, Tiểu Trang Tiểu Vệ cả hai đều hiểu, bất quá công chúa nhà mình nêu cầu như vậy, cả hai chút do dự với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nô tài cho công chúa giấy khen!"

      Lần này Ngọc Tiểu Tiểu xem ra rất hài lòng, xoay người tới hành lang: ”Trở về tiếp tục ăn."

      Đột nhiên tường của hành lang cuối lên cái bóng lớn, bay thẳng tới mặt Ngọc Tiểu Tiểu, Ngọc Tiểu Tiểu tát cái, đem cái trụ hành lang vỡ vụn.

      Tiểu Trang nhìn Ngọc Tiểu Tiểu dùng cái tát chụp nát thân con đóm đóm và trụ hành lang, : “Công chúa, đây chỉ là con đom đóm mà thôi.”

      Ngọc Tiểu Tiểu nghe hiểu được ý của Tiểu Trang, là chỉ giết con côn trùng cũng cần dùng lực nha vậy, nghiêm túc đánh giá “thi thể” của con đom đóm, Ngọc Tiểu Tiểu : “Ta quên thế giới này có trùng zombie.”

      Nghe công chúa đến từ “zombie” này phải chỉ hai lần, cuối cùng Tiểu Vệ cũng nhịn được muốn làm sáng tỏ từ này, mở miệng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: “Công chúa, trùng zombie là cái gì?”

      "Ồ, chính là..."

      "Ca ca —— "

      Ngay tại thời điểm Ngọc Tiểu Tiểu muốn giải thích cái gì là zombie, nhưng vì trụ hành lang vỡ vụn phát ra tiếng vang lớn làm kinh động đến mọi người.

      Ba người Ngọc Tiểu Tiểu đồng thời theo hướng phát ra thanh ca ca, ngẩng đầu nhìn lại thấy hai nam tử thành niên cố gắng ôm trụ hành lang.

      Tiểu Trang há to miệng, : " thể nào? Cây cột này muốn đổ?"

      thanh ca ca rất nhanh biến thành thanh răng rắc, khe hở trụ hành bắt đầu nứt ra, đầu tiên là phân hai hướng Nam Bắc, bỗng dưng "Oành" tiếng, hành lang đầu hai người, nứt ra vô số mảnh.

      Bụi gỗ rơi đầy mặt Ngọc Tiểu Tiểu, bị Ngọc Tiểu Tiểu hít vào trong lỗ mũi, Ngọc Tiểu Tiểu nhịn được, liền hắt xì liên tục, hít hít mũi, Ngọc Tiểu Tiểu hỏi câu: "Đây là tình huống gì?"

      Tiểu Trang, Tiểu Vệ đều cảm thấy lạnh người, chỉ là giết chết con côn trùng mà thôi a, vì sao công chúa nhà mình có thể đem cây cột to đùng tát gãy luôn hả? Nhìn chút cả cái tòa lâu này đều muốn đổ luôn!

      Tiểu Trang đứng chắn trước người Ngọc Tiểu Tiểu, : "Công ….. Công chúa, chúng ta mau, ở đây muốn sập rồi."

      Tiểu Trang còn chưa hết, đầu gỗ vụn nát, bắt đầu đổ xuống như đổ mưa.

      Ngọc Tiểu Tiểu suy nghĩ chút, mình chỉ là cẩn thận, lực dùng ra hơi lớn chút, làm sao lại thành ra như vậy chứ?

      Tiểu Vệ nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, kêu lên: "Công chúa, chúng ta mau chạy ."

      Ngọc Tiểu Tiểu hỏi tiếng: "Cảnh Mạch có bắt ta đền tiền hay ?"

      Tiểu Vệ : "Đền đền , Công chúa ngài đâu chỉ có chút tiền như vậy.”

      Tiền là dùng để mua lương thực, đem tiền bỏ ra ngoài như vậy, có nghĩa là lương thực giảm bớt, Ngọc Tiểu Tiểu thể để bi kịch phát sinh được, với Tiểu Trang và Tiểu Vệ: “Ta tìm cây cột khác đến đỡ mái hiên, các ngươi chờ ta chút.”

      Tiểu Vệ kêu: "Công chúa, ngài muốn đâu? Ngài…..."

      Tiểu Vệ lời còn chưa kêu xong, thân hình của Ngọc Tiểu Tiểu thoắt cái, người liền biến mất trong đêm tối.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 47: Xe ngựa trong thâm trạch đại viện
      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Ngọc Tiểu Tiểu nhanh chóng dạo vòng Đắc Ý Tửu Trang, trong Tửu TRang có thị vệ canh chừng, cũng biết Công chúa Linh Lung là khách quý của Đại hoàng tử, thấy Ngọc Tiểu Tiểu có làm chuyện gì quá giới hạn, vì vậy đám thị vệ có bước lên hỏi Ngọc Tiểu Tiểu, Công chúa Điện hạ ngài muốn làm gì?

      Tiểu Trang và Tiểu Vệ dùng thân thể đỡ cột sắp biến thành ba phần, gỗ vụn rơi xuống đầu và mặt, hô hấp cũng khó khăn.

      "Lần này sụp làm sao bây giờ?" Tiểu Trang hỏi Tiểu Vệ.

      Tiểu Vệ liều hết sức toàn thân, dùng sức đỡ cột hành lang, : "Đền tiền, chẳng lẽ Cảnh đại hoàng tử còn muốn lấy mạng Công chúa sao?"

      Tiểu Trang nhổ ra miếng gỗ rơi vào miệng, vẻ mặt đưa đám, : "Ai có thể tin, đây là do Công chúa tát cái?"

      Tiểu Vệ nhe răng trợn mắt, : "Đúng vậy, lại còn vì con đom đóm á!"

      thanh đầu gỗ nứt ra đường vang lên, nghe được kinh hồn bạt vía, lại dám chạy, nếu lúc này bọn họ chạy, chỉ cây cột này, mà cả tòa lâu cũng xong luôn.

      Lúc này rốt cuộc Ngọc Tiểu Tiểu cũng nhìn trúng cây cột trong Đắc Ý Tửu Trang, độ cao cây cột này cùng với cây cột kia cũng sai biệt lắm, cũng lớn xấp xỉ nhau, ngẩng đầu nhìn nhìn, đầu cột gỗ là mộc thai, dùng trúc làm thành lan can, đây là bục Tửu Trang, nếu dựng đứng lên có thể tiến thủ, cái bục này cũng có thể dùng làm phòng ngự. Thân là binh đoàn huấn luyện viên, Ngọc Tiểu Tiểu có thể nhìn ra tác dụng của cái mộc thai này, nhưng đối với cách dùng của người cổ trong việc phòng ngự với địch, Ngọc Tiểu Tiểu thấy có tác dụng gì lớn, tang thi có thể dùng miệng xử lý đoạn gỗ này, loại vật này đặt trong thời mạt thế cũng chỉ có thể làm củi đốt mà thôi.

      Dưới ánh trăng, chỗ đất trống yên tĩnh, chỉ có côn trùng vui vẻ kêu vang trong bụi hoa và cây bụi.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhảy lên bức tường bên cạnh, ngoài tường là con hẻm , bóng người. Bên kia hẻm là tòa nhà cao cửa rộng, ngọn đèn dầu sáng ngời, chẳng qua là thể nhìn .

      Xác định bên ngoài tường có người nào, Ngọc Tiểu Tiểu nhảy xuống bức tường, hai tay ôm lấy cột gỗ dùng sức chút, cứ thế đem cây cột này từ dưới đất rút lên, mạnh mẽ rung cái, tạt hết mấy thứ vướng víu cột ra, dùng sức thêm lần nữa, cây cột liền thuận thế bay ra bức tường cao của Tửu Trang.

      Lúc này chiếc xe ngựa từ nhà cao cửa rộng cách vách Tửu Trang ra, chạy vào con hẻm , người tiễn khách đứng ở cửa , mới vừa vẫy tay tạm biệt người trong xe ngựa, nụ cười mặt còn chưa thu đây, liền trơ mắt nhìn bóng đen hình vuông vô cùng lớn từ trời giáng xuống.

      "Loảng xoảng ——"

      "Rầm rầm ——"

      "......"

      Bên ngoài bức tường truyền tới thanh, Ngọc Tiểu Tiểu làm như nghe thấy, khiêng cây cột chạy .

      Xe ngựa bị mộc thai đập cái, phu xe và mọi người trong xe ngựa bị mộc thai chặn lại, người đánh xe có bị thương, ngựa cũng thành , sau khi dừng lại đứng yên nhúc nhích, tiếng cũng kêu lên.

      Người tiễn khách kia cũng đứng ngây ngốc trước cửa , trong khoảng thời gian ngắn cũng phản ứng kịp.

      Ngược lại người trong Đắc Ý Tửu Trang nghe động tĩnh bên ngoài, lập tức có đội thị vệ đốt lửa lên, chạy tới chỗ phát ra tiếng động.

      Ngọc Tiểu Tiểu đường nấp, lén lút gánh cây cột tới hành lang.

      Tiểu Trang và Tiểu Vệ thấy Ngọc Tiểu Tiểu gánh cây cột như cầm cọng cỏ, rất nhõm nha, cái trán đổ mồ hôi lạnh, nhìn phần khí lực này của Công chúa, giống như có luyện võ cũng có thể đại sát tứ phương ?

      Ngọc Tiểu Tiểu gánh cây cột vào hành lang, đặt vào chỗ cây cột bị nàng tát gãy.

      Tiểu Vệ nhìn vụn gỗ rơi xuống như trời mưa, giọng hỏi: "Như vậy có được ?"

      Ngọc Tiểu Tiểu ra khỏi hành lang, : "Mang theo phò mã, chúng ta mau rút lui."

      Tiểu Trang cũng chạy theo Ngọc Tiểu Tiểu, vừa chạy vừa : "Cảnh đại hoàng tử tìm tới cửa sao đây?"

      Ngọc Tiểu Tiểu cách tất nhiên: " có bị bắt tại chỗ, chúng ta có chết nhận là được."

      Tiểu Trang cảm thấy như vậy quá nhân hậu rồi, muốn mở miệng với Ngọc Tiểu Tiểu, lại bị Tiểu Vệ cước đá vào mông, rống lên: "Ngươi câm miệng, chạy mau!"

      Lúc này yến tiệc trong phòng vang lên tiếng nhạc, cả khách và chủ lại gì.

      Cảnh Mạch nhìn rất nhàn nhã tự tại thưởng thức rượu ngon, trừ Thanh Ngọc ở bên ngoài, cũng có để người thầm theo Ngọc Tiểu Tiểu, dù sao phá rối tình cảm vợ chồng người ta, thủ đoạn quá ti tiện, càng ít người biết chuyện này càng tốt. Lúc này Cảnh Mạch chờ Ngọc Tiểu Tiểu trở lại, chờ kết quả.

      Cố Tinh Lãng mặt ngoài nhìn bình tĩnh, kỳ trong lòng rất bất an.

      Ngọc Tiểu Tiểu mang theo Tiểu Trang, Tiểu Vệ vội vã tới, đầu chăm chăm vọt vào phòng khách.

      Cảnh Mạch đặt ly rượu trong tay xuống, quan sát Ngọc Tiểu Tiểu cái, Ngọc Tiểu Tiểu mặt đỏ, thở gấp, ngược lại hai ám vệ lại có hơi thở hơi loạn: "Công chúa ngươi...."

      "Ăn xong sao?" Ngọc Tiểu Tiểu cũng chờ Cảnh Mạch hỏi hết, liền với Cố Tinh Lãng: "Thời gian cũng còn sớm nữa, chúng ta về nhà ."

      Lúc này Cố Tinh Lãng ước gì có thể nhanh chút, vội vàng gật đầu.

      "Mau." Ngọc Tiểu Tiểu quay đầu lại thúc giục Tiểu Trang, Tiểu Vệ: "Đem người đặt lên xe, chúng ta ."

      Tiểu Trang, Tiểu Vệ chạy lên trước, nhấc Cố Tinh Lãng lên.

      "Gặp lại." Ngọc Tiểu Tiểu chạy tới trước mặt Cảnh Mạch, phất tay tạm biệt.

      Cảnh Mạch thấy mình vừa ba chữ ba người này mang theo Cố Tinh Lãng tới trước cửa phòng, Cảnh Đại hoàng tử đứng dậy, thân hình lóe cái, đến bên cạnh Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa Điện hạ muốn ?"

      Ngọc Tiểu Tiểu chỉ đành dừng bước, nhìn Cảnh Mạch, : "Ta mới vừa nhớ trong nhà có chút chuyện, ta và Tiểu Cố phải nhanh về."

      "Tiểu Cố?" Cảnh Mạch bật cười, chưa từng nghe qua có nương nào gọi tướng công của mình như vậy.

      Lúc này Cố Tinh Lãng rất nôn nóng muốn giải thích với Ngọc Tiểu Tiểu về chuyện của Thanh Ngọc, đừng Ngọc Tiểu Tiểu gọi chàng là Tiểu Có, chính là nàng có gọi chàng là khốn kiếp, Cố Tinh Lãng cũng để ý, ôm quyền với Cảnh Mạch, Cố tam thiếu gia : "Cáo từ."

      "A Thu hầu hạ, Công chúa ngươi có hài lòng ?" Cảnh Mạch để ý Cố Tinh Lãng, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu.

      Lúc này thị vệ bên cạnh Cảnh Mạch chạy vào phòng, thẳng tới bên cạnh Cảnh Mạch, thầm mấy câu vào tai .

      Tiểu Vệ và Tiểu Trang lau mồ hôi, phỉa cái kia sụp rồi ?

      Sau khi Cảnh Mạch nghe thị vệ xong, nụ cười mặt cũng có biến hóa, với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nếu trong phủ Công chúa Điện hạ còn có việc, vậy ta lưu Công chúa Điện hạ nữa, ngày khác ta mời Công chúa dự tiệc lại."

      "Được, thành vấn đề." Ngọc Tiểu Tiểu học dáng vẻ của Cố Tinh Lãng, ôm quyền thi lễ với Cảnh Mạch cái, rồi tiêu soái ra cửa.

      Cảnh Mạch có đưa Ngọc Tiểu Tiểu ra ngoài, mà là quản Tửu Trang lúc trước tiếp đón Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng, đưa đoàn người ra khỏi cửa lớn Tửu Trang.

      Ngọc Tiểu Tiểu vừa lên xe thúc giục phu xe: "Mau, chúng ta ."

      Cố Tinh Lãng nửa nằm trong xe, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu gấp gáp như vậy, trong lòng nghi ngờ, phải tiểu thê tử tin lời Thanh Ngọc, vội vã mang chàng về đánh trận ?

      Ngọc Tiểu Tiểu đợi mãi cho đến khi xe ngựa rời khỏi Đắc Ý Tửu Trang chạy con đường đá, mới nghiêng đầu với Cố Tinh Lãng: "Tiểu Trang ở cầu Đại Thạch có hoành thánh và bánh trôi ăn rất ngon, chúng ta cầu Đại Thạch nha."

      Nhắc tới ăn, hai mắt Ngọc Tiểu Tiểu tỏa sáng, Cố Tinh Lãng thấy cặp mắt sáng trong suốt của Công chúa Điện hạ, lại cảm thấy vợ mình nhịn tức, chờ trở về nhà lên dáng vẻ nổi giận đùng đùng.

      Lúc này bên trong Đắc Ý Tửu Trang, Cảnh Mạch mang theo người tới con hẻm bên ngoài phía đông nam Tửu Trang.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 48: Nhất phó nhị chủ (*)

      (*)nhất phó nhị chủ: người mà hầu hạ hai chủ nhân, gần giống như câu "chân đạp hai thuyền" - Nuy

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "Công chúa, khi đó ta ở trong thiên lao, Thanh Ngọc là được người trong nhà chọn, cho ta....." Mặc dù muốn giải thích với Ngọc Tiểu Tiểu, nhưng khi đối mặt với Ngọc Tiểu Tiểu, cái từ "lưu hậu" này, Cố Tinh Lãng thử mấy lần, cũng thể ra khỏi miệng.

      "Lưu hậu?" Ngọc Tiểu Tiểu thay Cố Tinh Lãng.

      Cố Tinh Lãng gật đầu cái.

      " ra nữ nhân cũng phải muốn mang thai đứa bé là có thể mang thai." Ngọc Tiểu Tiểu rất nghiêm túc chuyện về vấn đề y học với Cố Tinh Lãng: "Này cũng cần phải xem lúc đó Thanh Ngọc có phải ở thời kỳ rụng trứng hay , còn phải xem chàng....."

      "Nàng cái gì vậy?" Cố Tinh Lãng cắt đứt lời của Ngọc Tiểu Tiểu.

      "Lên giường là có thể có đứa bé sao?" Ngọc Tiểu Tiểu cau mày, ngay cả thời kỳ rụng trứng cũng biết, đến tột cùng người của thế giới này chỉ biết chút ít kiến thức à?

      Cố Tinh Lãng theo bản năng : "Vậy còn muốn làm cái gì?" Sau khi hỏi cái vấn đề này, Cố Tinh Lãng liền hối hận.

      Lúc Ngọc Tiểu Tiểu muốn hảo hảo dạy Cố Tinh Lãng cái gì gọi là sinh dục, Tiểu Vệ bên ngoài cửa xe lên tiếng hỏi: "Công chúa, chúng ta là cầu Đại Thạch sao?"

      "Ừ." Lực chú ý của Ngọc Tiểu Tiểu lập tức chuyển tới vấn đề ăn uống, với Tiểu Vệ: "Phải, đến cái quán ăn vặt các ngươi á, ta mời các ngươi ăn cơm."

      Tiểu Vệ cười tươi, cám ơn với Ngọc Tiểu Tiểu.

      Tiểu Trang có tâm tình tốt như Tiểu Vệ, giọng với người em: "Cái đó nếu sập làm sao bây giờ?"

      Tiểu Vệ liếc Tiểu Trang cái, thẳng: "Tất cả chúng ta rời , cái đó sập hay liên quan gì tới chúng ta?"

      Tiểu Trang sờ mũi, nếu tất cả mọi người quan tâm, vậy còn muốn cái gì? Suy nghĩ chút lát nữa phải ăn cái gì đây, gian hàng của Vương bà ở cầu Đại Thạch cũng có ít thức ăn vặt nha.

      Lúc này ở trong xe, Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng: "Hàng xóm sát vách Tửu Trang là ai?"

      Cố Tinh Lãng thấp giọng khinh thường : "Là Triệu phủ."

      Ngọc Tiểu Tiểu nghiêng đầu, đem lỗ tai nhích tới gần miệng của Cố Tinh Lãng, : "Người nào?"

      "Phủ tướng quốc." Cố Tinh Lãng : "Công chúa biết sao?"

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Triệu Thu Minh?"

      Cố Tinh Lãng gật đầu, : "Phụng Thiên ta chỉ có vị Tướng quốc đại nhân thôi á Công chúa."

      Ngọc Tiểu Tiểu cảm thấy đáng tiếc, sớm biết khu nhà cao cửa rộng đó là của Triệu Thu Minh, nàng cũng nên tìm cây đuốc nha.

      ****

      Lúc này Triệu tướng gia vốn tránh được cuộc hỏa hoạn, đứng trước mặt Cảnh Mạch, vẻ mặt coi như là trấn định, chỉ là lời quá lưu loát.

      Bọn thị vệ đem người ngồi trong xe ngựa, từ đống lớn tấm ván gỗ kéo ra ngoài, sau đó đồng loạt quay đầu lại nhìn Cảnh Mạch, người này bọn họ đều biết, đây chính là phụ tá bên cạnh Tam hoàng tử Cảnh Thiên, còn là cánh tay phải đắc lực của Cảnh Thiên.

      Cảnh Mạch tới bên cạnh kim ngân châu báu nằm ngổn ngang đất, những thứ này tất nhiên là lễ vật mà Triệu Thu Minh muốn tặng cho tam đệ , nhìn hình dáng, cũng ít hơn lễ vật Triệu Thu Minh cho mình .

      "Khách?" Cảnh Mạch tới chỗ Triệu Thu Minh, biết mà còn hỏi.

      Tay áo Cảnh Mạch vung lên, xoay người rời .

      Triệu Thu Minh đuổi theo Cảnh Mạch mấy bước, mặt mang nụ cười miễn cưỡng: "Đại điện hạ, Tam điện hạ phái người tới trước, ta thể trốn tránh mà gặp, cho nên mong Đại điện hạ thứ lỗi."

      Cảnh Mạch : "Sắc trời còn sớm, Triệu tướng, có gì ngày mai chúng ta sau."

      Triệu Thu Minh qua loa thưa dạ.

      Hai thị vị mang theo phụ tá Cảnh Thiên, còn có mấy thị vệ khác thu lấy lễ vật của Triệu Thu Minh đưa cho Tam hoàng tử, cùng nhau vào Tửu Trang.

      Triệu Thu Minh nhìn đoàn người qua mình, dám với Cảnh Mạch câu nào.

      Sau khi đoàn người Cảnh Mạch rời hết, Triệu tướng gia đứng trước cửa xe bị đập nát, ngẩn người, tại sao đột nhiên lại có cái mộc thai bay ra ngoài? Đáng chết hơn nữa là lại đập trúng xe ngựa? Triệu Thu Minh nghiêng đầu nhìn tường cao của Đắc Ý Tửu Trang, đây là người nào muốn cùng ông đối nghịch?!

      Hai gia đinh Triệu phủ mang phu xe ra ngoài, quản gia chạy tới trước mặt Triệu Thu Minh, hỏi: "Tướng gia, vậy cái phu xe này?"

      Triệu Thu Minh liếc nhìn mặt đầy máu của phu xe, phu xe này là do phụ tá của Cảnh Thiên mang tới, ông thể quản sống chết của người Tru Nhật này, giọng : "Mời đại phu cho ."

      Quản gia lĩnh mệnh, mang theo hai gia đinh, cùng với phu xe vào Tướng phủ.

      thể nào là trùng hợp, Triệu Thu Minh đánh giá tường viện cao trước mắt, nhất định là sau khi người của Cảnh Thiên vào thành bị theo dõi, người này là ai? Là Cảnh Mạch? Hay đám người đối nghịch với ông trong triều? Mộc thai rất nặng, chừng mười hán tử cũng chưa chắc nâng nổi, người ném mộc thai này nhất định là người có võ công siêu phàm, còn thân trong Đắc Ý Tửu Trang, đầu óc Triệu Thu Minh mau lẹ, ông rất nhanh xác định, chuyện này chủ sử nhất định là Cảnh Mạch, cái gì võ nghệ cao cường cũng quan trọng, quan trong là....muốn thân ở Đắc Ý Tửu Trang, cho phép của Cảnh Mạch, căn bản là thể nào.

      "Phụ thân?" Triệu Thành Bắc vốn vẫn theo sau lưng Triệu Thu Minh có mở miệng, sau khi cùng với Triệu Thu Minh từ đầu hẻm tới cuối hẻm, cuối cùng nhịn được lên tiếng hỏi.

      "Chuyện kế tiếp khó làm." Triệu Thu Minh giọng thở dài: "Cảnh Mạch và Cảnh Thiên là hai người đứng đầu trong việc trong tranh giành ngôi vị, vốn là phụ thân muốn thuận lợi mọi bề, bây giờ nhìn lại lại thể nào."

      Triệu Thành Bắc : "Vậy chọn á."

      Triệu Thu Minh cười khổ, tại ông muốn chọn, Cảnh Mạch còn nguyện ý sao?

      ****

      Trong Đắc Ý Tửu Trang, sau khi Cảnh Mạch vào phòng, trước mặt mọi người coi như có chuyện gì xảy ra, nhất thời mặt liền trầm xuống, cước đá lăn bàn: "Tốt Triệu Thu Minh, dám cùng ta chơi trò "nhất phó nhị chủ", coi ta là kẻ ngốc mà đùa giỡn hả?!"

      Hai phụ tá nhìn Cảnh Mạch nổi giận, đứng ở bên dám lên tiếng.

      Sau khi Cảnh Mạch lại lại mấy vòng trong phòng, mới dần dần tỉnh táo lại, tới ngồi xuống ghế thái sư, cười lạnh : "Lão tam đúng là hồn bất tán mà."

      Lúc này thị vệ đứng ở ngoài bẩm báo: "Chủ tử, Triệu Thu Minh sai người mang phu xe kia vào tướng phủ, theo ý của Triệu Thu Minh, bọn họ muốn trị thương cho ."

      "Biết." Cảnh Mạch đáp tiếng với thị vệ kia.

      Sau khi thị vệ kia lui xuống, trong phòng yên lặng tiếng động, lúc lâu sau, Cảnh Mạch mới mở miệng: "Phu xe kia là người của lão tam, xem ra Triệu Thu Minh muốn đắc tội với lão tam."

      phụ tá bước lên bước, : "Chủ tử, Triệu Thu Minh cũng chỉ là muốn mọi bề suông sẻ, nhất định cũng muốn đắc tội với chủ tử."

      "Cỏ đầu tường như vậy, ta muốn có ích lợi gì?" Cảnh Mạch lạnh nhạt .

      "Chủ tử." Lúc này phụ tá khác cũng tiến lên phía trước, : "Dù sao Triệu Thu Minh ở Phụng Thiên cũng nắm quyền, bỏ tiếc."

      Trong mắt Cảnh Mạch lóe hung quang trong nhoáng, thấp giọng : "Đúng vậy, bỏ tiếc, vậy phải cho con chó này đeo cẩu liên (*dây xích chó - Nuy) ."

      Hai phụ tá vội vàng : "Vậy ý của chủ tử là?"

      "Ngọc Tử Minh là Triệu phi sở sinh." Cảnh Mạch lạnh nhạt với hai phụ tá: "Nếu ý định của Triệu thị quá nhiều, vậy ta liền đưa Lục hoàng tử tới Tru Nhật là tốt nhất."
      Trâu, thuytlinhdiep17 thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 49: Ám đạo dưới mộc lâu

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Nghe Cảnh Mạch đổi Ngọc Tử Minh làm con tin, phụ tá vội vàng hỏi: "Vậy Ngọc Tử Dịch?"

      Ngón tay Cảnh Mạch điểm cái lên cửa sổ.

      Hai phụ tá nghiêng đầu nhìn nửa cánh cửa sổ mở, từ chỗ cửa sổ này nhìn ra có thể thấy mộc lâu (*tòa trạch viện gỗ, toà lâu bằng gỗ - Nuy) mà Cảnh Mạch dùng tiếp đãi Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng lúc nãy.

      "Có câu Công chúa Linh Lung sai." Cảnh Mạch : " tiểu hoàng tử được phụ hoàng sủng ái, thế lực mẫu tộc vẻn vẹn chỉ có , đối với ta có ích lợi gì?'

      "Cố gia kia?" Phụ tá hỏi Cảnh Mạch, nếu lần này Đại hoàng tử có thể làm cho Cố gia quy thuận, đây mới công lao lớn nha.

      Cảnh Mạch hướng ngoài phòng, hỏi: "A Thu đâu?"

      "Nô tài lập tức tìm nàng tới đây." thị vệ canh cửa lập tức lên tiếng.

      Lúc này Cảnh Mạch mới nhớ tới Thanh Ngọc, mơ hồ cảm thấy ổn, theo lý thuyết nếu tỳ nữ này làm xong chuyện cũng nên đến gặp mình, như thế nào mà hai vợ chồng Công chúa Linh Lung rời , còn thấy bóng dáng của tỳ nữ này? phải là bị Công chúa Linh Lung thẹn quá hóa giận giết chết chứ?

      Lúc Cảnh Mạch hoài nghi Thanh Ngọc có phải bị Ngọc Tiểu Tiểu làm thịt hay , phía tây nam Tửu Trang truyền tới tiếng động cực kỳ lớn, liên đới làm cho tòa mộc lâu của Cảnh Mạch cũng rung động kịch liệt.

      Mặc dù hai phụ tá là người đọc sách, nhưng lúc mộc lâu kịch liệt lắc lư, hai người cũng chạy tới bên cạnh Cảnh Mạch, muốn bảo hộ .

      "Xảy ra chuyện gì?" Cảnh Mạch ngồi ghế thái sư động, hỏi ngoài phòng.

      lúc lâu sau, bên ngoài mới có thị vệ chạy vào, quỳ xuống trước chân của Cảnh Mạch, mặt như màu đất : "Chủ, chủ tử, mộc lâu phía tây sập."

      Cảnh Mạch vốn ngồi yên bất động, mặt hoảng, lúc này cũng đùng cái đứng lên, lạnh lùng : "Ngươi cái gì?"

      Thị vệ trả lời: "Tây lâu, là tây lâu sập." (@"tây lâu" là mộc lâu phía tây, Nuy nghĩ tác giả muốn rút ngắn nên viết gọn thành hai chữ Tây lâu ^^)

      "Làm sao lại sập?" Cảnh Mạch nhìn chằm chằm thị vệ này, hỏi.

      Thị vệ lắc đầu, làm sao biết tòa lâu tốt đẹp lại sập?

      Cảnh Mạch cũng phản ứng kịp, hỏi thị vệ này cũng tương đương với hỏi vô ích, liền nhấc bước ra ngoài phòng.

      tòa mộc lâu cao năm tầng cũng phải hoàn toàn sập hết, ngả nửa, nửa kia nghiêng lệch về hướng bắc, giống như có người nâng thanh kiếm, cứng rắn chặt mộc lâu thành hai nửa.

      Cảnh Mạch đứng trước đống phế tích, tay lạnh như băng, nửa ngày lên tiếng.

      Quản lảo đảo tới trước người Cảnh Mạch, : "Chủ tử, có người bị thương, chính là lâu này, lâu này sập."

      "Ta nhìn thấy lâu sập." Dưới chân Cảnh Mạch đạp lên nửa đoạn xà ngang, hỏi quản : "Đây là chuyện gì xảy ra?"

      Quản luống cuống, : "Nô tài biết, tòa mộc lâu này đột nhiên sập xuống."

      Lúc này trưởng thị vệ cũng chạy tới, : "Chủ tử, trước khi Công chúa Linh Lung rời cũng có tới chỗ này."

      Ngọc Linh Lung mang theo hai thị vệ là có thể phá tòa lâu năm tầng? Chuyện này đánh chết Cảnh Mạch, Cảnh đại hoàng tử cũng thể nào tin. (@Bởi vậy có ai đánh chết Cảnh ca đâu *hắc hắc* - Nuy)

      "Tra." Cảnh Mạch hạ lệnh: " tìm công tượng tới đây, xem chút tòa lâu này là sập thế nào!"

      Quản lĩnh mệnh, nhấc chân chạy .

      "Chủ tử." Quản vừa chạy , thị vệ canh cửa cũng chạy tới, bấm báo với Cảnh Mạch: "Phụ tử Triệu gia tới, muốn gặp chủ tử."

      Phụ tá quan sát thần sắc của Cảnh Mạch cái, : "Để cho bọn họ ."

      Cảnh Mạch đá bay nửa đoạn xà ngang dưới chân, : "QUên , để bọn họ vào."

      Thị vệ lĩnh mệnh, chốc lát dẫn cha con Triệu gia tới."

      toà mộc lâu sập, động tĩnh lớn như vậy, Đắc Ý Tửu Trang ở sát bên, người nào bên Triệu phủ lại nghe được, Triệu Thu Minh ngồi trong thư phòng, cũng cảm thấy chấn động, sau khi biết được Đắc Ý Tửu Trang gặp chuyện may, Triệu tướng gia dám trì hoãn, mang theo đại nhi tử chạy tới.

      Triệu Thành Bắc có tính nhẫn nại gì, sau khi theo phụ thân hành lễ với Cảnh Mạch, liền hỏi: "Đại hoàng tử, tại sao tòa lâu này lại sập?"

      Cảnh Mạch vẫn còn muốn tìm người hỏi đây.

      Triệu Thu Minh thấy đây chính là tây lâu, liền đứng yên bất động, bộ dạng tai vạ đến.

      Lúc Cảnh Mạch nghi ngờ tại sao Triệu Thu Minh lại có sắc mặt như chết cha chết mẹ, nghe thị vệ bên cạnh giọng may mắn : " may là Công chúa Linh Lung rời , nếu tòa lâu này sập trước khắc, phải Công chúa Linh Lung bỏ mạng ở đây sao?"

      Cảnh Mạch đem lời của thị vệ này suy nghĩ chút, nghĩ tới nếu Ngọc Linh Lung chết ở đây chuyện gì phát sinh tiếp đây, ánh mắt Cảnh Mạch nhìn về phía Triệu Thu Minh có chút thay đổi. Ngọc Linh Lung chết, ai là người có lợi nhất? Chính là Lục hoàng tử Ngọc Tử Minh và Triệu phi trong Đế cung. Ngọc Tử Dịch bị mình mang về Tru Nhật, Ngọc Linh Lung lại chết, phái Hoàng hậu Khương thị trong triều còn có thể dư lại ai? có Ngọc Linh Lung, Cố gia liền mất chỗ dựa, nếu Hiền tông giận chó đánh mèo, giết cả nhà Cố gia, kẻ được lợi ích chính là nhất tộc Triệu thị a.

      Lúc Cảnh Mạch nổi tâm nghi ngờ Triệu Thu Minh, thị vệ tra xét phế tích cả giác được dưới chân có cái gì đó, muốn kêu lên, cả người liền rơi xuống lòng đất.

      Tiếng vang mặt đất sụp đổ làm cho mọi người ở đây khẩn trương lên.

      Triệu Thu Minh nhìn địa phương sụp đổ kia, hai mắt nhắm lại, trong lòng thầm kêu lên tiếng "Xong rồi!"

      Thân thể Cảnh Mạch lung lay, có cho người đỡ, sau khi đứng vững, lớn tiếng hạ lệnh: " xem chút."

      Năm, sáu thị vệ vọt tới chỗ sụp đổ kia, vừa nhìn, rất tốt, bây giờ trước mặt bọn họ, là cửa động đen xì, cửa động lớn , vừa đúng có thể để nam tử trưởng thành ra vào.

      "Phía dưới có ám đạo." Thị vệ rơi xuống lúc này ở dưới lòng đất hô to.

      Cảnh Mạch liếc Triệu Thu Minh cái, lệnh: " xuống hai người, xem thử ám đạo thông tới nơi nào."

      "Đại điện hạ..." Triệu Thu Minh cố gắng chuyện.

      Cảnh Mạch khoát tay với Triệu Thu Minh, : " tại cái gì ta cũng muốn nghe."

      Triệu Thu Minh bị Cảnh Mạch chặn ở họng, đứng yên tại chỗ.

      Hai thị vệ nhảy vào, trước đem thị vệ bị thương ở chân ra khỏi hầm ngầm, hai người liền chạy theo hướng đông.

      Cảnh Mạch đứng chắp tay sau lưng, bước thong thả trước phế tích, trăng sáng nhô cao bị mây che lại, coi như ngọn đèn dầu trong viện có ít, nhưng vẫn vẻ u đáng sợ.

      Thị vệ là người tập võ, bước chân cũng mau, lâu sau, hai thị vệ liền nhảy ra khỏi ám đạo, chạy tới trước mặt Cảnh Mạch.

      "Ám đạo thông tới chỗ nào?" Cảnh Mạch hỏi.

      thị vệ bẩm báo: "Chủ tử, ám đạo này thông tới hòn núi giả sau vườn tướng phủ."

      Cảnh Mạch cười tiếng, nhìn về phía Triệu Thu Minh, : "Là khó Triệu tướng."

      Triệu Thành Bắc vừa nghe ám đạo này thông tới nhà mình, trợn tròn mắt, : "Này, điều này sau có thể?"

      Triệu Thu Minh nhìn mảnh phế tích trước mắt, toàn lâu này tốt tại sao lại sập? Trừ Cảnh Mạch tự hủy mộc lâu của mình, còn ai có thể chạy tới Đắc Ý Tửu Trang phá tòa mộc lâu cao năm tầng? Nhất định là Cảnh Mạch biết mình thầm lui tới với Cảnh Thiên, đây là vị Đại hoàng tử muốn cho mình biết tay mà.

      Cảnh Mạch nghe Triệu Thành Bắc lầm bầm lầu bầu, cười : "Đúng a, điều này sao có thể đây?"

      đúng, lúc này Triệu Thu Minh nghĩ tới, mình thầm giám sát Đắc Ý Tửu Trang, chuyện này truyền tới Tru Nhật, chuyện mình giao hảo với Tam hoàng tử Cảnh Thiên, lập tức bị Cảnh Mạch thành là Cảnh Thiên thưởng thức người , bị hạ thần thuộc quốc lừa gạt, nhất định Cảnh Thiên mất hết mặt mũi, chuyện này đến cũng là thủ đoạn Cảnh Mạch đối phó với huynh đệ mình .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :