1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãn thê trùng sinh - Mai Quả (Chương 59)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 28: Thiếu niên ngượng ngùng giống như thế nào

      "Thú thê yếu thú hiền (*) mà." Lão phu nhân chỉ câu với Cố lão Nguyên soái.

      (*)Thú thê yếu thú hiền: cưới vợ phải chọn người hiền đức

      Cố Thần nhìn lão thê mình, thú thê yếu thú hiền, đây là đạo lý ai cũng biết, vào lúc này lão thái bà với cái này để làm gì?

      Lão phu nhân đem chuyện Ngọc Tiểu Tiểu đổ chén thuốc của Cố Tinh Lãng cho lão đầu tử nghe.

      Sắc mặt Cố lão nguyên soái trầm xuống, : "Công chúa mới vừa gả tới, bà liền phái Thanh Ngọc tới hầu hạ Tinh Lãng?"

      Lão phu nhân : "Thanh Ngọc sớm muộn gì cũng được thu vào phòng Tinh Lãng, ta đây cũng là để cho Công chúa Điện hạ chuẩn bị trước thôi."

      "Hồ đồ." Lão Nguyên soái trực tiếp đá mạnh chiếc ghế trước chân.

      Lão đầu tử đột nhiên tức giận, làm lão phu nhân sợ hết hồn.

      " có Công chúa Điện hạ, lúc này bà ở thiên lao đấy." Lão Nguyên soái nhìn lão phu nhân: "Làm người phải biết báo đáp, bà đừng có biết phân phải trái."

      Lấy nhau mấy mươi năm, đây là lần đầu tiên Cố lão Nguyên soái nặng lời với lão phu nhân, sắc mặt cũng lập tức thay đổi.

      " thể lý!" Lão Nguyên soái chờ lão phu nhân mở miệng , vung tay áo lên, thẳng ra phòng.

      Lão phu nhân giận đến đau ngực, chuyện này tới cùng, bà người ngoài dặm phải là người sao?

      Đám người Thanh Hà đứng bên ngoài, dám thở mạnh.

      ****

      canh giờ sau, sắc trời ngày càng tối, tiệc cưới trong hỉ đường dọn xong, các tân khách lần lượt tới, cả Cố phủ đều là bầu khí vui vẻ, tràng ban ngày kia, bị người cố ý quên.

      Đợi màn đêm buông xuống, tiệc tối mở ra, sân khấu, các tuồng hát bắt đầu biểu diễn. Mọi người lần lượt nâng cốc, đài tiếng trống chiêng vang lên, vô cùng náo nhiệt, làm cho người ta quên mọi lo lắng.

      Mà lúc này tân lang và tân nương đều ngồi ở trong tân phòng, ràng là nhân vật chính của tiệc cưới, hết lần này đến lần khác cả hai đều cùng nhau mấy quan tâm đến tiệc cưới trước đại viện kia.

      Ngọc Tiểu Tiểu và Vương ma ma mời các đại phu lại, mắt to trừng mắt nửa ngày, sau khi biết thể câu thông với các đại phu, Ngọc Tiểu Tiểu phát thế giới này có kháng sinh, đừng là penicilin, lưu huỳnh amin cũng có!

      lão đại phu dưới ánh đèn, xoát xoát vài bút, viết ra phương thuốc tiêu viêm đưa cho Ngọc Tiểu Tiểu, : "Công chúa Điện hạ, thuốc trị thương cho phò mã gia chính là cái này."

      Ngọc Tiểu Tiểu cầm lấy đơn thuốc, vừa nhìn, cười ha hả tiếng.

      Vương ma ma vội vàng hỏi: "Phương thuốc này tốt sao?"

      Ngọc Tiểu Tiểu bỏ đơn thuốc lên bàn, mấy tháng ở thế giới này, có nhìn qua sách, vào lúc này thấy được đơn thuốc, Ngọc Tiểu Tiểu lập tức phát mình biết chữ phồn
      [​IMG]
      Trâu, Winter, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 29: Giải phẫu đêm động phòng

      Rất nhanh tân phòng bị Ngọc Tiểu Tiểu biến thành phòng giải phẫu , trừ Cố Tinh Lãng nằm giường, mọi người đều bận rộn lên.

      Ngọc Tiểu Tiểu viết đơn thuốc cho lão đại phu, thừa dịp Ngọc Tiểu Tiểu ra ngoài thay đồ, ông tới trước giường, giọng với Cố Tinh Lãng: "Tam thiếu gia, tại hạ thấy Công chúa Điện hạ muốn cắt vết thương chỗ mắt cá chân của ngài ra lần nữa." Lão đại phu tới đây, có chút muốn lại thôi.

      Cố Tinh Lãng : "Tiên sinh có gì cứ thẳng, cần ngại."

      Lão đại phu : "Vết thương sinh mủ chuyển biến tốt, mắt thấy vết thương sắp khép lại, lúc này lại mổ ra, xin Tam thiếu gia thứ cho tại hạ thẳng, nếu vết thương sinh mủ lần nữa, kết quả xấu nhất là hai chân của Tam thiếu gia phải cắt bỏ, còn nguy hiểm tới tính mạng nữa."

      Cố Tinh Lãng trầm mặc, ai biết y thuật của Công chúa Linh Lung thế nào, chàng làm như vậy chính là mạo hiểm.

      "Tam thiếu gia." Lão đại phu : "Ngài hãy nghĩ lại ."

      "Công chúa hại ta." Cố Tinh Lãng dùng ngữ điệu thản nhiên với lão đại phu: "Nàng muốn giúp ta."

      Lão đại phu lắc đầu, Cố Tinh Lãng như vậy, chuyện này cũng cần khuyên giải tiếp nữa.

      "Người đâu." Cố Tinh Lãng kêu người bên ngoài tân phòng.

      gã sai vặt hầu hạ Cố Tinh Lãng bên ngoài phòng chạy vào.

      " mời đại ca ta tới, ta có chuyện cần với huynh ấy." Cố Tinh Lãng phân phó gã sai vặt.

      Gã sai vặt nghe lệnh chạy , bao lâu, Cố Tinh Nặc thân mùi rượu vào tân phòng, nhìn cách bố trí tân phòng chút, Cố đại thiếu gia nghi hoặc hỏi: "Các người muốn làm gì?"

      "Đại ca uống nhiều rượu sao?" Cố Tinh Lãng đáp, hỏi ngược lại.

      Cố Tinh Nặc tới trước giường, : "Đám người trong quân kia đều là quỷ rượu, có cơ hội bọn họ làm sao bỏ qua? Nhị ca đệ uống cũng sai biệt lắm, mà các đệ đây là...."

      Cố Tinh Lãng đợi Cố Tinh Nặc hỏi hết câu, : "Công chúa Điện hạ muốn trị thương cho đệ."

      Cố Tinh Nặc suy nghĩ ý trong câu của Cố Tinh Lãng, mới : "Đệ cái gì?"

      Cố Tinh Lãng lập lại: "Công chúa Điện hạ muốn trị thương cho đệ."

      Đầu tiên là Cố Tinh
      [​IMG]
      Trâu, Winter, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    3. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,164
      Được thích:
      12,954
      Chương 30: Lửa giận của lão phu nhân

      Cố Tinh Lãng hận thể đưa tay bịt miệng lão phu nhân.

      (@Chỗ này Nuy biết tác giả có viết nhầm , đúng ra phải là "Cố Tinh Nặc" mới đúng, nhưng dù sao Nuy cũng phải giữ nguyên mới được @@)

      "Tránh ra!" Lão phu nhân lệnh Cố Tinh Nặc: "Ta muốn vào phòng."

      "Công chúa trị thương cho Tinh Lãng." Cố Tinh Nặc ngăn trước cửa, : "Tổ mẫu, chúng ta nên chờ ở hành lang ."

      "TRánh ra!" Trong lòng lão phu nhân vô cùng lo lắng, trực tiếp hạ lệnh cho Cố Tinh Nặc.

      Lúc này cửa tân phòng mở ra, Vương ma ma xuất .

      Lão phu nhân và Từ thị phu nhân vội vàng nhìn vào tân phòng, chỉ tiếc với vóc người Vương ma ma đứng ở đó, cũng giống như bức bình phong, hai vị phu nhân ngoài trừ thấy người vị ma ma trong cung này, những thứ khác đều thấy.

      Vương ma ma cất bước ra khỏi tân phòng, rồi đóng cửa lại, liếc nhìn lão phu nhân như chúng tinh phủng nguyệt - sao quanh trăng sáng, được tiểu bối, hạ nhân bao quanh đứng ở hành lang, Vương ma ma hừ cái, : "Đây là ai chọc tức lão phu nhân vậy? Khí thế quá hung hăng nha!"

      Vốn lão phu nhân trong cơn tức giận, sau khi thấy Vương ma ma, tỉnh táo chút, tuy ma ma trong cung chỉ là nô tỳ, nhưng đằng trước lại mang theo hai chữ "Hoàng gia", thể coi trọng, sắc mặt lão phu nhân xanh mét, hỏi Vương ma ma: "Công chúa Điện hạ trị thương cho Tam lang sao?"

      Vương ma ma : "Chuyện này sớm cho đại công tử biết rồi sao? Đại công tử còn chưa cho lão phu nhân à?"

      Bị Vương ma ma dẫn lửa đến, Cố Tinh Nặc đành phải cam chịu, với lão phu nhân: "Tổ mẫu, đây là Tinh Lãng tự nguyện."

      "Vậy các ngươi cũng thể tiếng với người nhà sao?!" Lão phu nhân nhìn về cháu trai lớn, lần nữa mặt mũi lại xanh mét.

      Vương ma ma : ", lời này của lão phu nhân, đại công tử phải là người nhà của phò mã gia sao?"

      Lão phu nhân để ý Vương ma ma, nhìn chằm chằm Cố Tinh Nặc, mắng: "Trong mắt các ngươi còn có trưởng bối ? Tinh Lãng hiểu chuyện, chẳng lẽ ngay cả cháu cũng hiểu chuyện luôn sao?"

      "Tổ mẫu!" Cố Tinh Nặc gấp đến giậm chân, : "Công chúa trị thương cho Tinh Lãng, có gì chút nữa sao ."

      "Ta muốn vào." Lão phu nhân vừa , muốn xông vào tân phòng.

      Vương ma ma về phía trước, đứng ở giữa cửa tân phòng, : "Lão phu nhân, đây chính là tân phòng của Công chúa Điện hạ, mặc dù ngài là trưởng bối, có chút quy củ, Công chúa Điện hạ thèm để ý, ngài cũng thèm để ý luôn à?"

      Đùa [​IMG]
      Alice Huynh, Winter, Nhiên Nhiên3 others thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 31: Tẩm lồng heo

      Ầm ĩ, mắt thấy chân trời hừng sáng, cả đêm mưa thu cũng ngừng, trong tân phòng, chút động tĩnh cũng có, Lão phu nhân hoàn toàn sốt ruột, cái gì phong độ, mặt mũi cũng cần , để ý bất cứ cái gì muốn tiến vào tân phòng.

      Cố Tinh Nặc có biện pháp , chỉ có thể đưa tay xuống kéo tổ mẫu, : "Tổ mẫu, ngài thể vào!"

      Giằng co đêm, kiên nhẫn của lão phu nhân dùng hết, đưa tay muốn đánh Cố Tinh Nặc.

      Tôn thị phu nhân đứng trước mặt Cố Tinh Nặc, : "Tổ mẫu, ngài muốn phạt liền phạt cháu dâu ."

      Mấy cái nha hoàn bà mụ lại cùng nhau tiến lên khuyên can, tràng diện lần nữa mất khống chế.

      "Các ngươi nháo cái gì?" thanh giống như tiếng sấm, từ cửa viện truyền đến.

      Mọi người đồng thời quay đầu nhìn.

      Cố Thần còn mặc quần áo tối hôm qua, mặt trầm như sắt, cất bước vào trong đình viện.

      Bọn hạ nhân vừa thấy lão nguyên soái, đều vội cúi đầu lui qua bên.

      Lão phu nhân buông tay nâng cao xuống, nhìn lão gia tử của mình đến trước mặt.

      "Bà muốn làm gì?" Cố Thần đứng bậc thang hành lang, mở miệng hỏi.

      "Tổ phụ." Cố Tinh Nặc đợi lão phu nhân , chạy đến bên người lão nguyên soái, : " tại Công chúa trị bệnh cho Tinh Lãng."

      "Cũng cả đêm rồi." Lão phu nhân vội la lên: "Tinh Lãng như thế nào, chúng ta chút cũng biết á!"

      Lúc này, cửa tân phòng được người bên trong mở ra, Ngọc Tiểu Tiểu xoa mắt, ra từ trong phòng, phía sau theo mấy cái đại phu.

      Ngọc Tiểu Tiểu vừa ra, lão phu nhân ngược lại , mọi người theo vào viện đồng thời nhìn chằm chằm Ngọc Tiểu Tiểu.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhìn những người đứng ngoài cửa này, : "Giải phẫu rất thành công , huynh ấy hẳn là sao."

      " sao?" Cố Tinh Nặc cũng tiếp tục giải thích với Cố Thần, vội bước đến trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, : "Chân Tinh Lãng có thể khỏi hẳn?"

      " kém bao nhiêu đâu." Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, với Vương ma ma: "Ma ma, bà dẫn người vào dọn dẹp phòng chút.”

      "Vâng." Vương ma ma đáp Ngọc Tiểu Tiểu tiếng, mang theo mấy cái cung nhân vào tân phòng.

      Lão phu nhân vội vàng với Ngọc Tiểu Tiểu: "Ta muốn gặp Tinh Lãng."

      "Vào ." Ngọc Tiểu Tiểu tránh người qua cửa lớn.

      Lão phu nhân và Từ thị phu nhân đều vội vàng cất bước vào phòng.

      Tôn thị phu nhân mắt thấy Thanh Ngọc cũng muốn vào phòng, tay nhấc lên cản đại nha hoàn này lại, : "Ngươi vào làm cái gì?"

      Thanh Ngọc ngẩng đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu.

      "Người nhà vào xem tốt rồi." Ngọc Tiểu Tiểu ngáp dài, .

      Thanh Ngọc đem môi cắn đến trắng bệch, cuối cùng còn chưa có lá gan ở trước mặt lão nguyên soái làm Ngọc Tiểu Tiểu thoải mái, lui qua bên.

      "Tinh Lãng!" Trong phòng truyền đến tiếng hô to của lão phu nhân.

      Tiếng hô này còn mang theo tiếng khóc, nghe thê lương, làm cho vài người lão nguyên soái đứng ngoài phòng rùng mình cái.

      Ngọc Tiểu Tiểu cũng cảm thấy ngoài ý muốn, Cố Tinh Lãng có chuyện, làm sao lão thái thái này có thể hô như vậy? Cũng vội xoay người vào phòng.

      Cố Thần đồng thời mang theo hai phu thê Cố Tinh Nặc, còn có Lâm thị phu nhân theo vào phòng.

      Lão phu nhân vừa thấy Ngọc Tiểu Tiểu đến trước giường, đưa tay phải bắt lấy Ngọc Tiểu Tiểu, lạnh lùng : "Ngươi làm gì Tinh Lãng?!"

      Thân người Ngọc Tiểu Tiểu hơi tránh qua bên, liền tránh được tay lão phu nhân, : "Huynh ấy là sao?"

      Nhìn nhìn đến lúc này, Ngọc Tiểu Tiểu vẫn còn có thể ngáp tiếng, làm cho ngay cả Từ thị phu nhân tức giận trong lòng, : "Tại sao chúng ta gọi, Tinh Lãng tỉnh?"

      Giọng Từ thị phu nhân đầy chất vấn, mọi người trong phòng người đều có thể nghe hiểu, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu lại nghe hiểu, vẫn là khuôn mặt lạnh tanh, : "Tác dụng thuốc tê còn chưa hết, huynh ấy ngủ."

      "Đúng." Lúc này lão đại phu cũng chuyện thay Ngọc Tiểu Tiểu, : "Phu nhân, tam thiếu gia chỉ là ngủ." Thấy được toàn bộ quá trình Ngọc Tiểu Tiểu trị thương cho Cố Tinh Lãng, tuy rằng lão đại phu còn chưa hoàn toàn nhìn , nhưng ông biết hai chân bị đứt của Cố tam thiếu gia có thể lành.

      Cố Thần tới trước giường, sờ mặt Cố Tinh Lãng chút, lúc này hô hấp của Cố Tinh Lãng bằng phẳng, nhiệt độ cơ thể bình thường, quả thực là ngủ say.

      Lão đại phu cùng Cố Thần : "Nguyên soái, gân chân tam thiếu gia đều được công chúa điện hạ lần nữa nối lại tốt lắm, nếu là có thể phát triển tốt, chân của tam thiếu gia có thể khỏi hẳn !"

      Những lời này đủ để cho người Cố gia nảy sinh kinh hỉ.

      Lão phu nhân cùng Từ thị phu nhân lại rớt ánh mắt, bất quá lúc này là vui quá mà khóc .

      Vương ma ma tới bên cạnh Ngọc Tiểu Tiểu, nhìn xem mẹ chồng nàng dâu đứng chung chỗ rơi nước mắt, thanh lành lạnh : "Phò mã gia sao là tốt rồi , ngày hôm qua đêm hôm đó làm ầm ĩ a, phò mã gia nếu là có cái tam trưởng lưỡng đoạn, công chúa điện hạ chúng ta chừng được tẩm lồng heo ."

      Lão phu nhân cùng Từ thị phu nhân tiếng khóc đều là trận, sắc mặt ngượng ngùng đều ra lời.

      Ngọc Tiểu Tiểu ngược lại là hiếu kỳ : "Tẩm lồng heo là cái gì?"

      Vương ma ma nhìn công chúa nhà mình vẫn là tỉnh tỉnh mê mê, chút cũng biết chính mình bị mẹ chồng nàng dâu khi dễ , mặt đen vài phần, : "Công chúa vui vẻ làm loại này hiểu việc là tốt, nô tỳ còn có cái gì có thể ?"

      "Đại ca, tẩm lồng heo là cái gì?" Ngọc Tiểu Tiểu vẫn là đối cái này cảm thấy hứng thú.

      Cái này muốn Cố Tinh Nặc đáp như thế nào?

      "Chính là đem người nhốt trong lồng sắt ném trong nước cho chết đuối, " Vương ma ma cực kỳ tinh chuẩn giải thích cho Ngọc Tiểu Tiểu.

      "Vậy vì sao muốn gọi lồng heo?" Ngọc Tiểu Tiểu lại hỏi.

      Vương ma ma nghẹn lời, cái này phải trọng điểm có được hay ?

      "A, " Ngọc Tiểu Tiểu sờ chút bụng mình, : "Ta đói rồi."

      Cố Thần vội : "Mau, mau chuẩn bị cơm cho công chúa điện hạ."

      Tôn thị phu nhân cùng lão phu nhân : "Tổ mẫu, nếu Tinh Lãng sao, chúng ta liền trước hết ra ngoài ."

      Lão phu nhân lúc này mặt thiêu đốt đến khó chịu đâu, Tôn thị cho nàng cái bậc thang xuống, lập tức liền : "Chúng ta thôi."

      Vương ma ma tức giận nhìn xem lão phu nhân mang theo Từ thị phu nhân ra ngoài, lão thái thái này da mặt ngược lại là rất dày, nháo đêm, lúc này xem như có việc gì rồi.

      Cố Tinh Nặc thần sắc lúng túng tới Ngọc Tiểu Tiểu trước mặt, thấp giọng : "Công chúa điện hạ, khó khăn cho ngươi.

      "Hửm?" Ngọc Tiểu Tiểu thực mờ mịt, cứu Cố Tinh Lãng, làm khó nàng cái gì?

      "Tổ mẫu và mẫu thân chỉ là…chỉ là quan tâm Tinh Lãng." Cố Tinh Nặc giải thích với Ngọc Tiểu Tiểu.

      Người nhà bệnh nhân có xúc động, cái này có thể lý giải, Ngọc Tiểu Tiểu khoát tay với Cố Tinh Nặc, ý tứ là có gì.

      Cố Tinh Nặc càng là tội lỗi, đêm qua lão phu nhân chuyện cũng khó nghe á.

      "Sau khi ăn xong hãy đến kính trà." Lúc này lão nguyên soái tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, vẻ mặt ôn hòa giọng .

      Tuy rằng biết kính trà lại là thứ gì, bất quá Ngọc Tiểu Tiểu vẫn là gật đầu, đồng ý : "Biết rồi gia gia, cơm nước xong, ta ."

      Lão nguyên soái mang theo Cố Tinh Nặc ra tân phòng, đến đình viện, liền hỏi Cố Tinh Nặc: "Cái nha hoàn kia tên gì?"

      Cố Tinh Nặc : "Tổ phụ hỏi ai?"

      Cố Thần nhìn trưởng tôn.

      Cố Tinh Nặc chỉ đành phải : "Thanh Ngọc."

      "Đuổi ." lão nguyên soái lạnh nhạt : "Cháu tự mình làm việc này."
      Trâu, Alice Huynh, Winter6 others thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 32: Nô tỳ tâm lớn

      Editor: lebaodang

      Beta: Nuy Ham

      Cố Tinh Nặc 26 tuổi, còn chưa hỏi qua chuyện hậu viện, đột nhiên bị tổ phụ bắt làm chuyện xui xẻo này, Cố đại công tử khó xử : "Vậy nơi Tổ mẫu?"

      Cố Thần hừ lạnh tiếng, lời ra ngoài.

      Cố Tinh Nặc phải theo sau Tổ phụ, : "Cháu biết ."

      Chỉ trong chốc lát, hạ nhân đưa tới đồ ăn sáng cho Ngọc Tiểu Tiểu, nghĩ đến việc ăn no, Ngọc Tiểu Tiểu ngồi tại trước bàn vùi đầu ăn, tâm tình cực tốt.

      Trong tay Vương ma ma bưng bát cháo, uống hai ngụm liền có khẩu vị, : "Công chúa, tâm tư Người sao lại rộng lượng như vậy?"

      Ngọc Tiểu Tiểu dùng xong chén cháo gạo nếp, lại tự mình múc thêm chén nữa, thầm với Vương ma ma: "Cái này ăn ngon."

      Từ lúc công chúa điện hạ bị bệnh trận, phàm là đồ có thể ăn, đều được công chúa điện hạ khen ăn ngon. Vương ma ma thở dài, lại bên cạnh Ngọc Tiểu Tiểu, : "Đêm qua, lão thái thái nháo thành như vậy, coi như xong?"

      Ngọc Tiểu Tiểu : " phải là có chuyện gì sao?"

      "Đó là đại bất kính!" Vương ma ma cả giận : "Việc này thể cứ bỏ qua như vậy."

      "Vậy đánh bà ta trận?" Ngọc Tiểu Tiểu hỏi.

      Vương ma ma hụt hơi chút, lão thái thái kia có thể chịu được cái tát của công chúa sao?

      Dùng xong hai chén cháo gạo nếp , Ngọc Tiểu Tiểu lại ăn thêm phần trứng chiên.

      "Tóm lại thể để cho lão thái thái kia lên mặt!" Vương ma ma cam lòng .

      Trong miệng Ngọc Tiểu Tiểu chất đầy gì đó, ngẩng đầu liếc mắt nhìn Vương ma ma.

      Vương ma ma thể nhìn thẳng công chúa lúc này giống như quỷ chết đói, mỗi lần nhìn thấy thức ăn , hai mắt đều tỏa ánh sáng, đây là muốn nháo loại nào? !

      Ngẫm lại dưới núi hoang chôn đầy xác chết , Trấn quốc Hầu phủ bị tịch thu gia sản, chém cả nhà, khi đó nghe Nữ đế Tàn bạo chuyện với xác của Cố Tinh Lãng, Cố tam thiếu gia vẫn là oan uổng bỏ mình , Ngọc Tiểu Tiểu nghĩ đến đây, nặng nề thở dài, : "Cả nhà bọn họ thực đáng thương ."

      Đều bị người ta nháo cả đêm , người nhà này còn đáng thương? Vương ma ma thể nên lời, đem mình tức chết, dường như cũng đáng.

      ****

      Mấy đại phu đứng tại gian nhà trong chính viện Cố phủ, cùng Cố lão nguyên soái và lão phu nhân thương thế của Cố Tinh Lãng.

      Nghe xong lời các đại phu lời , Lão nguyên soái vuốt vuốt râu bạc, : "Các vị vất vả đêm, Cố mỗ nơi này đa tạ , " Lão nguyên soái xong, chắp quyền với vài vị đại phu.

      Lúc này, Cố Thần là thứ dân, các đại phu cũng dám nhận lễ của lão gia tử, vội nghiêng người né tránh.

      Lão đại phu : "Nguyên soái, thương thế Cố tam thiếu gia vẫn là nghe theo công chúa điện hạ, tam thiếu gia tuổi thanh niên, tàn hai chân, nằm giường bệnh cả đời, đối với tam thiếu gia mà , đời này vô vọng."

      Đêm qua, lão phu nhân nháo trận, Lão Đại phu tại nhớ tới, lòng còn sợ hãi,

      Nếu Công chúa bị lão phu nhân nháo cho phân tâm, gân chân Cố tam thiếu gia có thể nối lại hay khó .

      Cố Thần đứng dậy, hành lễ với lão đại phu, : "Đa tạ tiên sinh ."

      Mấy đại phu cùng Cố lão nguyên soái hàn huyên vài câu, sau đó cáo từ.

      Các đại phu rồi, trong nhà chính còn hai vợ chồng già ngồi, lão phu nhân chau mày nhắm mắt chuyện.

      Cố Thần nhìn vợ già, hỏi: "Bà có phải hay muốn cả nhà chúng ta lại vào thiên lao? Ép Công chúa , bà liền thoải mái ?"

      Lão phu nhân : "Ta, ta làm sao biết Công chúa biết y thuật?"

      "Tinh Lãng là phu quân của nàng!" Lão nguyên soái : "Công chúa hại phu quân của mình? Bà là lão hồ đồ sao?"

      Lão phu nhân cố biện bạch : "Trước đó ta nghe công chúa đem thuốc của Tinh Lãng đổ , nếu công chúa muốn cùng Tinh Lãng sống qua ngày, vậy nàng..."

      "Câm miệng." Lão nguyên soái nghe nổi nữa: "Công chúa muốn cùng Tinh Lãng sống qua ngày, vậy nàng gả cho Tinh Lãng làm cái gì? Cho dù Tinh Lãng còn là người toàn vẹn, Bà nghĩ trong Kinh Thành còn có nương muốn gả cho ?"

      "Vậy vì sao nàng muốn đỗ chén thuốc của Tinh Lãng?" Lão phu nhân quyết giữ ý mình hỏi.

      "Đây là nha hoàn kia với bà?" Lão nguyên soái lạnh giọng hỏi.

      "Thanh Ngọc..."

      "Ta quản nàng ta là cái gì ngọc." Cố lão nguyên soái đem tay ngăn, : "Ta cho Tinh Nặc mau đem nha hoàn này đuổi ."

      Thanh Ngọc là con nô tài của Cố gia, mẫu thân nàng hầu hạ bên người bà, nhìn nàng lớn lên, là chủ tớ, ra tình cảm còn sâu hơn, lão nguyên soái muốn đem Thanh Ngọc đuổi , bà là luyến tiếc.

      "Thanh Ngọc là ta hứa cho Tinh Lãng." Lão phu nhân : "Ông muốn đem người đem nơi nào? Ông sợ bị người khác sau lưng sao?”

      "Nô tài để cho gia đình ta yên, ta giữ nàng làm cái gì?" Lão nguyên soái : "Việc này bà cần hỏi, công chúa điện hạ có ân đối với Cố gia, ta vẫn là những lời này, bà nên biết phân biệt."

      Lão phu nhân biết chính mình làm sai, nhưng bị lão gia tử như vậy quở trách, là mất hết mặt mũi.

      Cố lão nguyên soái hầm hừ đứng dậy bước .

      Lão phu nhân : "Công chúa còn chưa đến kính trà, ông muốn đâu?"

      Lão nguyên soái cũng quay đầu lại ra cửa phòng, nhìn Thanh Ngọc bị phạt quỳ, lệnh quản gia: "Đem nàng dẫn ."

      Thân hình Thanh Ngọc run lên, dập đầu : "Nguyên soái, nô tỳ biết sai rồi, nô tỳ cũng là vì tam thiếu gia, nguyên soái tha cho nô tỳ lần này ." Chỉ hai ba cái, trán Thanh Ngọc liền chảy máu rơi xuống nền gạch xanh, nhuộm đỏ mảng.

      Quản gia chạy lên trước, kéo Thanh Ngọc liền hướng viện ngoài .

      "Lão phu nhân, Thanh Ngọc biết sai rồi." Thanh Ngọc thấy cầu lão nguyên soái vô dụng, liền kêu lão phu nhân ngồi trong phòng.

      Lão phu nhân ngồi tại trong phòng lên tiếng, lão nguyên soái là nhất gia chi chủ, khi lão gia tử , việc này bà còn quản như thế nào?

      Quản gia lôi Thanh Ngọc ra ngoài sân, thấy Cố Tinh Ngôn và Lâm thị.

      Cố Tinh Ngôn vừa mới tỉnh rượu, nghe Lâm thị với y việc tối hôm qua, Cố nhị thiếu gia là vừa vui vừa giận, vui chính là tam đệ có khả năng khỏi hẳn, giận là tổ mẫu làm sao có thể nghe nô tài xúi giục?

      Lâm thị nhìn thấy Thanh Ngọc, liền kéo ống tay áo Cố Tinh Ngôn.

      "Nhị thiếu gia." Quản gia hành lễ.

      "Ngươi đem nàng đem nơi nào?" Cố Tinh Ngôn hỏi.

      Quản gia còn chưa chuyện, Cố Tinh Nặc và Tôn thị cũng trước sau tới, nghe thấy Cố Tinh Ngôn hỏi, liền : " lát nữa ta đuổi nàng ra ngoài."

      "Còn cái gì lát nữa hả?" Cố Tinh Ngôn : "Đem bán thôi."

      Thanh Ngọc nghĩ tới tình biến thành như vậy, nàng chỉ là nghĩ làm cho lão phu nhân cùng trưởng công chúa sinh hiềm khích, ngày sau nàng nhập phòng Cố Tinh Lãng, có thể được lão phu nhân coi trọng, đến mức bị trưởng công chúa đạp dưới lòng bàn chân: "Đại thiếu gia..."

      Quản gia đợi Thanh Ngọc cầu xin tha thứ, đưa tay che miệng ả lại.

      Lâm thị đối tâm tư của Thanh Ngọc nhất thanh nhị sở (*), nhìn thấy Thanh Ngọc máu chảy đầy mặt, cười lạnh tiếng, : " cái nô tỳ, tâm tư quá lớn, chính là kết cục này."

      (*)nhất thanh nhị sở: hiểu (biết) rất ràng

      "Ngươi còn chờ cái gì?" Cố Tinh Ngôn hỏi quản gia.

      Quản gia nhìn Cố Tinh Nặc.

      Cố Tinh Nặc hướng quản gia vung tay lên, : "Đem bán ."




      Chương 33: Chợ nô lệ

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Quản gia che miệng Thanh Ngọc, lôi đại nha hoàn này ra khỏi Cố phủ, giao cho hai gia đinh Cố phủ làm.

      "Đại quản gia." Thanh Ngọc còn muốn cầu xin đại quản gia.

      "Đó là Công chúa Điện hạ, là Trưởng Công chúa." Quản gia cũng là người nhìn Thanh NGọc từ tới lớn, mặc dù đành lòng, nhưng ngoài miệng lại : "Cả gia đình ngươi đều là phận nô tài, sao ngươi lại cảm thấy lão phu nhân có thể bảo vệ ngươi?"

      Thanh Ngọc há miệng, đại phu toàn bộ kinh thành đều Tam thiếu gia thể chữa khỏi, Trưởng công chúa dùng hai đao, là có thể trị khỏi cho Tam thiếu gia sao? Cho tới bây giờ Thanh Ngọc vẫn tin, nữ nhân múa đao lộng thương còn có thể biết y thuật?

      "Mang , trực tiếp bán ra." Quản gia đưa văn thư nô tịch cho tên gia đinh, cũng thèm nghe Thanh Ngọc cần xin nữa, xoay người vào phủ.

      Sau khi Tôn thị phu nhân nghe đại quản gia báo cáo xong, cũng tự mình tới tìm Vương ma ma, với bà về cách xử phạt của đại quản gia.

      Vương ma ma ngược lại rất khách khí với phu nhân của Cố Tinh Nặc, tối ngày hôm qua, Công chúa của bà có việc gì, đều là Cố đại thiếu chịu tội hết, trước đó Vương ma ma cảm ơn Tôn thị phu nhân, sau đó với nàng: "Lần này nô tỳ yên tâm, chuyện tỳ nữ đó, nô tỳ vẫn chưa cho Công chúa Điện hạ biết, việc này Đại thiếu phu nhân xem....?"

      Tôn thị phu nhân : "Chuyện này lão phu nhân , có ai với Công chúa Điện hạ, nô tài trong phủ, ta cũng đánh tiếng, cho phép bọn họ lắm miệng."

      Tôn thi phu nhân câu này, làm Vương ma ma ghé mắt, đừng xem tối hôm qua vị này vô thanh vô thức thay phu quân ngăn bạt tay, trong lòng vị Đại thiếu phu nhân này như gương, chuyện này ai cũng quan trọng, vẫn phải là coi ý tứ của lão phu nhân.

      Ngọc Tiểu Tiểu cầm hai cái bánh bao ra tân phòng, thấy hai người đứng ở hành lang chuyện, liền kêu tiếng với Đại thiếu phu nhân: "Đại tẩu (*chị dâu lớn - Nuy)."

      Tôn thị còn chưa đáp, Vương ma ma trợn mắt, : "Công chúa, ngài lại đói bụng?" Vị này mới vừa ăn sáng xong á, thân thể như vậy, ăn bao nhiêu mới coi là no? Mà bánh bao nóng hổi này ở đâu ra hả?

      "Đây là điểm tâm của Tiểu Trang, Tiểu Vệ." Ngọc Tiểu Tiểu cắn cái hơn nửa cái bánh bao, : "Ta thấy bọn ăn, ta ăn giúp."

      Tiểu Trang, Tiểu Vệ đứng ở trong góc , yên lặng gặm bánh bao trong tay, Công chúa Điện hạ đưa tay lấy bánh bao , căn bản cho bọn họ cơ hội mở miệng có được ? Chàng trai lớn như bọn họ, ăn bao nhiêu cái bánh bao cũng được á!

      " thôi." Ngọc Tiểu Tiểu bước xuống bậc thang, : " phải kính trà sao? Ma ma, kính trà là trò chơi gì vậy?"

      " phải." Vương ma ma chạy nhanh mấy bước, kéo Ngọc Tiểu Tiểu về phía trước, kéo dài khoảng cách với Tôn thị phu nhân, cái vấn đề ngốc như vậy, sao có thể cho người ngoài biết?

      Tôn thị phu nhân che miệng, cũng biết là cười hay ho khan, Công chúa Điện hạ biết kính trà là cái gì, lời này ra, có người tin sao?

      Ngọc Tiểu Tiểu bị Vương ma ma giáo dục cấp bách phen, nên lúc kính trà có phạm lỗi, chính là lấy được mấy bao lì xì của trưởng bối, còn có lễ ra mắt trước đó của đại tẩu, nhị tẩu, nụ cười mặt kia, lại làm cho người Cố gia cảm thấy, lúc vị Công chúa Điện hạ cười, mới tuyệt sắc nha, bởi vì lúc miệng mở ra, cười thấy răng thấy mắt, nhìn quá đau mắt mà!

      Cố Tinh Ngôn muốn xác thực lại lần nữa với Ngọc Tiểu Tiểu, hỏi: "Công chúa Điện hạ, vết thương Tinh Lãng có thể tốt sao?"

      "Có thể." Ngọc Tiểu Tiểu cẩn thận đem tất cả bao lì xì và lễ ra mắt nhét vào áo trong, .

      Hai tay Cố Tinh Ngôn nắm thành quyền, cao hứng : "Cái này quá tốt rồi, Tinh Lãng chúng ta quá tốt số mà!"

      "Ừ."Ngọc Tiểu Tiểu : "Nhị ca yên tâm, có ta ở đây." Bây giờ nàng là Ngọc Linh LUng, dù thế nào cũng để cho Cố Tinh Lãng bị róc xương lóc thịt mà chết.

      Cố Tinh Ngôn : "Vậy Thanh Ngọc...."

      "Khụ...Khụ...Khụ..." Cố Thần và Cố Tinh Nặc đồng thời ho khan.

      Lâm thị phu nhân trực tiếp trợn mắt nhìn trượng phu mình, biết chuyện nên chuyện, lão thái thái cũng thành rồi, chàng còn nhắc tới Thanh Ngọc làm gì?

      Ngọc Tiểu Tiểu cố gắng nghĩ cái, : "Thanh Ngọc? Cái tên này hình như ta nghe qua, là ai vậy?"

      Cố lão Nguyên soái vội : " quan hệ gì tới ngài, Công chúa Điện hạ cần biết người này."

      "Ồ, vậy cũng được." Ngọc Tiểu Tiểu tuyệt đối nghĩ nhiều nữa, dù sao trong cuộc đời của Nữ đế Tàn bạo, cũng có kẻ thù họ Thanh, nàng cần biết người kia là ai để làm gì chứ?

      Tôn thị phu nhân và Lâm thị phu nhân liếc nhau cái, Thanh Ngọc phí hết tâm tư tính toán như vậy, mà người bị tính toán hình như có hứng thú nhớ tên ngươi, lại còn bị mang đến bán ở chợ nô lệ, nếu Thanh Ngọc biết, biết có bị tức chết đây?

      Cố Tinh Ngôn dựng ngón tay cái với Ngọc Tiểu Tiểu, đây mới là khí độ của Công chúa Hoàng gia á!

      Lão nguyên soái cũng gật đầu, có cháu dâu như vậy, ông thích.

      "Phải rồi, Triệu phi còn chưa chết sao?" Ngọc Tiểu Tiểu chỉ nghĩ hai vị này khen nàng là vì chuyện của Cố Tinh Lãng, nên quay qua hỏi thăm chuyện Triệu phi với Cố Thần.

      Cố lão Nguyên soái : "Nghe Triệu phi nương nương bị thương nặng."

      " có chết?" Ngọc Tiểu Tiểu kinh hãi, hai lần bị sét đánh, gian phi này còn chưa chết sao? Lực sinh mệnh còn mạnh hơn tang thi hả?

      Lúc này, ở đây đều là người Cố gia, cho nên Cố lão Nguyên soái cũng che giấu tiếc nuối của mình, : "Bị thương nặng, xương gãy mất mấy cái, nhưng thái y tính mạng cần lo."

      Ngọc Tiểu Tiểu rất buồn bực, : "Tại sao lại có loài người như vậy chứ?"

      Loài người?! Mấy vị Cố gia liếc nhìn nhau, sau đó lại nhìn sang Vương ma ma, có thể giải thích chút hay , đây là ý gì?

      ****

      Lúc mọi người Cố gia và Trưởng công chúa Điện hạ gặp khó khăn trong việc câu thông lẫn nhau, Thanh Ngọc được hai gia đinh Cố gia kéo tới chợ nô lệ, rất tùy ý bán cho tên buôn bán người, ngay cả giá cả cũng hai câu.

      "Dáng dấp tệ." Hôm nay bọn buôn người có cuộc làm ăn với mỹ nhân, trong lòng cao hứng, sau khi hai gia đinh Cố gia cầm tiền rời , người ngồi xuống bóp mặt Thanh Ngọc, cười : "Gia thấy bộ dạng này của ngươi, nỡ bán ngươi mà."

      Miệng Thanh Ngọc ngậm vải, thể , chỉ có thể khóc.

      "Mỹ nhân này có thể được mua với giá cao đấy." Mấy tên buôn lậu tụ lại, cùng quan sát Thanh Ngọc.

      giãy dụa, quần áo người Thanh Ngọc dần dần được cởi ra, thân thể trắng như tuyết, làm cho các nam nhân vây xung quanh nàng ta trắng mắt, nhiệt huyết sôi trào. Trong lòng Thanh Ngọc tuyệt vọng, trước khi bị tên chạm vào ngực nàng ta, nàng ta xông tới tường đá.

      " Đồ ** !" Bọn

      Bọn buôn người nổi giận, nếu ả đụng đầu vào tường chết, phải mất trắng tiền sao?

      Quần áo của Thanh Ngọc bị bọn buôn người kéo lại, thể đụng vào tường gạch, cả người ngã nhào xuống đất.

      Các nam nhân xung quanh thở dốc vì kinh ngạc, sau khi quần áo của mỹ nữ này bị kéo lại, lại lộ ra tiết khố màu trắng.

      "Tốn tiền của lão tử, còn muốn chết?" Bọn buôn người đá liên tục vào lưng Thanh Ngọc, mắng chửi ngừng.

      "Nữ nhân này bao nhiêu tiền?" Mắt thấy Thanh Ngọc bị đánh chạy trời khỏi nắng, bên trái bọn buôn người, có người chợt mở miệng lên tiếng.
      Trâu, Winter, Nhiên Nhiên2 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :