1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãn thê trùng sinh - Mai Quả (Chương 59)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. banglangtrang123

      banglangtrang123 Well-Known Member Staff Member Super Moderator

      Bài viết:
      26,213
      Được thích:
      47,825
      Chương 59:

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Đợi sau khi Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng biến mất trong tầm mắt của Cảnh Mạch, Tả Hựu từ từ ra Lãm Thư Các, nhìn thấy bên ngoài viện chỉ có Cảnh Mạch và mấy tên thái giám Phụng Thiên đứng, sắc mặt lập tức xụ xuống.

      Cảnh Mạch lướt nhanh qua gương mặt râu ria rậm rạp của Tả Hựu, buồn cười : " thấy Công chúa Điện hạ, ngươi liền lấy bộ mặt này nhìn ta à."

      Tả Hựu lập tức cười lạnh: "Ta dùng bộ mặt này nhìn ngươi? thấy được Công chúa Điện hạ? Cảnh Mạch, ta van ngươi lúc chuyện dùng chút đầu óc, ngươi phải lão bản của thanh lâu, ta cũng phải là khách hàng chơi, ngươi cho là ta thấy nương đầu bài vui?"

      Cảnh Mạch trách mắng: "Người Bạch Hổ Quốc các ngươi, vô luận giá cả thế nào, đều biết cái gì là văn nhã hết."

      "Vậy so ra cả ngày cái gì mà chi - hồ - giả - dã còn tốt hơn." Tả Hựu ngóng nhìn phía xa, hy vọng có thể thấy chút gì đó.

      " xa rồi." Cảnh Mạch cũng có tức giận với Tả Hựu, hỏi: "Làm sao mà ngươi lại tới Phụng Thiên?"

      Tả Hựu về phía trước, : "Ngươi theo ta cùng đứng trong cung Phụng Thiên dối, ngươi cảm thấy như vậy được ?"

      Lúc này từ trong Lãm Thư Các truyền ra tiếng khóc mất khống chế của nữ nhân.

      Tả Hựu dừng bước, quay đầu lại nhìn Lãm Thư Các.

      Cảnh Mạch qua bên người Tả Hựu, khóe miệng nở nụ cười châm chọc. Ngày hôm qua Ngọc Tiểu Tiểu mấy lời đó với , bắt người phải bắt kẻ có tiền có thế, lời này chút cũng sai. Nắm mạng Ngọc Tử Minh trong tay, Triệu gia còn phải ngoan ngoãn nghe lời mình? Có con chó dữ luôn cắn người như Triệu gia này, ngày "tốt" của Cảnh Thiên muốn bắt đầu .

      Tả Hựu bên cạnh Cảnh Mạch, hắng họng cái, : "Ngày hôm qua ngươi mời Công chúa Linh Lung ăn cơm?"

      Cảnh Mạch : "Tâm cơ Công chúa Linh Lung thâm trầm, tốt nhất là cách xa."

      Tả Hựu tin lời Cảnh Mạch, người tập võ gặp chuyện động thủ là được, còn cần chơi tâm cơ cái gì? Quả nhiên đạo bất đồng nên chuyện. Tả đại nguyên soái quyết định tự mình suy nghĩ, phải lấy cớ gì cho tốt, để có thể để cho mình mời Công chúa Linh Lung bữa cơm đây.

      Lúc này Cảnh Mạch suy nghĩ, đáng tiếc Ngọc Linh Lung, mưu thủ đoạn tốt nha vậy, nếu kia là thân nam nhi, vậy chiếc ghế thái tử Phụng Thiên, cũng còn để trống như bây giờ nha.

      ****

      Trong Lãm Thư Các.

      Triệu phi khóc đến thương tâm, nếu thân thể có thể động, nàng nhất định ngã vào ngực Hiền tông mà khóc.

      Triệu Thu Minh thấp giọng với Hiền tông: "Thánh thượng, Đắc Ý Tửu Trang chính là "ánh mắt" của Tru Nhật tại Phụng Thiên ta, thần thầm đào ám đạo, cũng là vì để giám sát người Tru Nhật, hôm nay bị Cảnh Mạch phát , thần thổ thẹn với Thánh thượng!"

      Hiền Tông : "Triệu ái khanh có lòng, chuyện này oán ngươi."

      Triệu Thu Minh cũng rơi xuống vài giọt lệ nam nhi, giọng khàn khàn: "Chẳng qua là khổ cho Lục điện hạ."

      Lúc này trái tim của Triệu phi rỉ máu, nhưng mặt trở nên kiên quyết dứt khoát, nhìn Hiền Tông, : "Có thể phân ưu vì Thánh thượng, đây cũng là phúc phận của Lục điện hạ, tuy nô tỳ chỉ là nữ lưu (*đàn bà con - Nuy), nhưng nô tỳ vẫn hiểu thế nào là đại nghĩa vì quốc gia."

      "Nương nương!" Bốn huynh đệ Triệu Thành Bắc vội vàng gọi Triệu phi tiếng, biểu tình cam lòng.

      mặt Triệu phi đầy nước mắt, nhưng vẫn giương cao môi cười tiếng, giọng : " mình nô tỳ thương tâm, còn tốt hơn làm người khác thương tâm."

      Lúc này đến phiên Hiền tông rơi lệ, coi như là hoàng hậu hiền lương thục đức, cũng chưa chắc có lòng dạ như Triệu phi. Hiền tông nhắm mắt thở dài tiếng, : "Ái phi yên tâm, trẫm bạc đãi mẹ con các nàng."

      Triệu phi rưng rưng tạ ơn Hiền tông, : "Nô tỳ tạ ơn Thánh thượng."

      Triệu phi chính là muốn những lời này của Hiền tông, tối hôm qua, sau khi nghe được tin Triệu Thành Bắc gửi tới, Triệu phi cũng biết, Cảnh Mạch thẹn quá thành giận, thể nào bỏ qua cho Ngọc Tử Minh được, cho nên để cho Ngọc Tử Minh đêm bị cảm lạnh, nóng lên, mưu cầu Hiền tông bảo vệ con, cứng đối cứng lần với Cảnh Mạch, hoặc là để Cảnh Mạch vì muốn mang tiếng xấu bức ép trẻ bệnh, mà bỏ qua cho Ngọc Tử Minh lần này, nhưng Triệu phi cũng quá ôm hy vọng đối với hai loại khả năng này, đành phải tận lực nghe ý trời thôi.

      Năm cha con Triệu Thu Minh cùng nhau quỳ gối trước mặt Hiền tông, cái trán Triệu Thành Bắc chạm sát xuống đất, dập đầu với Hiền tông: "Thánh thượng, thần ngày kia, nhất định mang theo đại quân Phụng Thiên ta, san bằng Tru NHật, phát tiết mối hận của thần ngày hôm nay."

      "Đứng lên ." Hiền tông phất tay với năm cha con này, trong lòng đế vương đau lòng, mặt lại có vẻ kiên nhẫn, với bốn huynh đệ Triệu Thành Bắc: "Chắc bốn huynh đệ các ngươi lâu rồi chưa gặp trưởng tỷ , ở lại trong cung này trò chuyện với nàng chút cũng được." xong, đợi bốn người lĩnh chỉ tạ ơn, Hiền tông liền đứng dậy rời .

      Sau khi Hiền tông và thái giám thân cận rời , Triệu Thành Bắc mới thấp giọng quát Triệu phi: " phải để cho Lục điện hạ đến Tru Nhật?!"

      người Triệu phi gảy vài cọng xương, lúc này toàn thân cao thấp động được cũng chỉ có cái cổ, lắc đầu với em trai lớn của mình, giọng : "Tai vách mạch rừng (*)."

      (*) tai vách mạch rừng: dù có giữ bí mật đến đâu vẫn có khả năng bị lộ - Nuy

      Chỉ câu, dù Triệu Thành Bắc có nhiều câu tức giận bất bình, cũng dám lên tiếng nữa.

      " gánh nổi, nếu gánh nổi sau đó chúng ta nên làm cái gì bây giờ...." thanh Triệu phi tới mức thể nghe , nhưng khi ra, lại làm cho huynh đệ Triệu gia kinh hãi: "Ta chỉ có đứa con trai là Lục điện hạ, nhất định ."

      Cho nên mới buông tha Lục điện hạ, đổi lại sủng ái của đế vương? Huynh đệ Triệu gia ta nhìn ngươi, ngươi nhìn ta, lên lời.

      "Hôm qua Công chúa Linh Lung ở Đắc Ý Tửu Trang." Triệu phi để ý bọn họ kinh ngạc, với Triệu Thu Minh: "Chuyện này và nó nhất định thoát khỏi liên quan."

      "Ý của nương nương là?"

      "Sau khi người Cảnh Thiên tới kinh thành, có lẽ bị người Ngọc Linh Lung theo dõi."

      "Cái này thể nào." Triệu Thành Bắc chen vào: "Nàng ta mới bao nhiêu tuổi? Coi như là tai mắt hoàng hậu để lại, nhưng lúc người Cảnh Thiên vào thành, Công chúa vẫn còn ở trong Đế cung, như thế nào mà nàng ta lấy được tin tức?"

      "Cố gia." Triệu phi : "Còn có mấy người giao hảo với Cố gia, Ngọc Linh Lung gả vào Cố gia, có lý gì Cố gia đem hết sức lực bảo hộ Ngọc Tử Dịch?"

      Triệu Thu Minh thở dài: "Hôm nay chúng ta biết Cố Tinh Ngôn mang theo Ngọc Tử Dịch trốn ra khỏi kinh thành, chúng ta cũng làm là cái gì."

      "Đúng vậy." Triệu phi : "Chỉ cần Cố Tinh Ngôn mang Ngọc Tử Dịch ra kinh thành chơi đùa vài ngày, chúng ta còn có thể cái gì?"

      "Vậy, vậy phải làm sao đây?" Triệu Thành Bắc hỏi.

      "Đưa Lục điện hạ ." Triệu phi : "Sau đó ta muốn đuổi Ngọc Linh Lung và Ngọc Tử Dịch ra khỏi kinh thành." Con trai của nàng thể ở lại bên người Hiền tông, vậy hai tỷ đệ này, cũng đừng có mong dung thân ở kinh thành phồn hoa giàu có và đông đúc này!

      "Tỷ." Triệu Thành Bắc kêu Triệu phi.

      "Các ngươi trở về ." Triệu phi lạnh lùng : "Bây giờ nhiều lời cũng vô ích, ta biết nên làm gì kế tiếp, các ngươi cần lo lắng cho ta."

      Ánh mắt Triệu Thu Minh đầy phức tạp nhìn nữ nhi mình cái, với bốn người con trai: "Chúng ta thôi."

      Bên ngoài Lãm Thư Các, tiểu thái giám hai tay để trong tay áo, đứng bên ngoài đình viện, thấy Triệu Thu Minh ra, vội vàng bước lên nghênh tiếp Triệu Thu Minh.

      Triệu Thu Minh nhận ra đây chính là tiểu thái giám phục vụ nữ nhi của ông, giọng hỏi: "Thánh thượng đâu?"

      Tiểu thái giám cung kính : "Thánh thượng đến chỗ Hoa phi nương nương."

      Triệu Thu Minh cười khổ tiếng. Đúng nha, tại trừ bỏ mỹ nhân, còn có cái gì có thể giảm tích tụ buồn phiền trong lòng đế vương?
      Trâu, thuyt, Alice Huynh2 others thích bài này.

    2. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 60: Thiên địch (*) của Tả đại nguyên soái

      (*) thiên địch: kẻ thù trời sinh - Nuy

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Hiền Tông tìm mỹ nhân giải buồn cũng tốt, Triệu phi tính kế cũng được, sau khi Ngọc Tiểu Tiểu ra khỏi cửa cung lập tức quăng hai vị đó ra sau đầu. Ngồi đối diện với Cố Tinh Lãng, nhìn đường phố ngoài cửa xe, tới tới, mọi người ăn mặc khác nhau đường, Ngọc Tiểu Tiểu lại lần nữa nhìn đến thất thần. Nếu như có thể, nàng muốn để cho bạn bè mình đến đây, tới để tận mắt nhìn, giờ phút này đây nàng thấy tất cả. thế giới có zombie, mọi người có thể tùy tiện lại đường, tiếng cười trong gió, trong khí đầy mùi thơm của thức ăn, ngày thu ánh nắng ấm áp và vui vẻ, ngọn cây thỉnh thoảng có vài chiếc lá xanh rơi xuống. Ngọc Tiểu Tiểu hít hơi, cái thế giới này đẹp làm sao, nàng phải nghĩ hết biện pháp đế sống lâu mấy năm ở thế giới này mới được.

      Thế giới ngoài cửa xe là thế giới Cố Tinh Lãng sớm quen thuộc, cho nên lúc Ngọc Tiểu Tiểu nhìn ngoài cửa sổ, Cố tam thiếu gia liền nhìn tiểu tức phụ của mình chớp mắt, mặc dù có lúc mặt Ngọc Tiểu Tiểu co quắp, nhưng Cố Tinh Lãng có thể cảm giác được, lúc này Ngọc Tiểu Tiểu là vui vẻ .

      "Chúng ta ăn bữa nha." Sau khi qua ba con phố, Ngọc Tiểu Tiểu ngửi được mùi thức ăn, nhìn tửu lâu lớn ngoài cửa xe, với Cố Tinh Lãng: "Tiểu Thất tử sao, chúng ta nên ăn mừng á." Đến tiệm cơm ăn cơm là phải tìm lý do, đạo lý đối nhân xử thế này, Ngọc Tiểu Tiểu vẫn còn hiểu.

      Tiểu tức phụ muốn ăn cơm, Cố Tinh Lãng cũng ngại bỏ ra chút tiền cho bữa cơm, cần suy nghĩ, Cố tam thiếu gật đầu, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Vậy nàng muốn dùng cơm ở đâu?"

      Ngón tay út của Ngọc Tiểu Tiểu chỉ ra ngoài xe, : "Vậy nhà kia , Đại Tô Quán (*quán cơm chén [tô] lớn - Nuy)." Vừa nghe cái tên này, phải thể khí tức đủ mười phần của Phách Vương (*) sao? Món ăn phải dùng tô lớn, mới gọi là món ăn á.

      (*) Phách Vương (còn gọi là Bá Vương): là kẻ cực kỳ thô bạo, kẻ ngang ngược, là hiệu của Sở Vương Hạng thời Tần - Hán ~> Ý là chủ quán đặt cái tên rất khí phách, ngang ngược - Nuy

      Cố Tinh Lãng im lặng chút, bên cạnh Đại Tô Quán là tiểu lâu hai tầng, cửa sổ khắc hoa, chính là tửu lâu nổi danh nhất trong kinh thành - Lục Triều Xuân, dĩ nhiên Công chúa Điện hạ có nhìn thấy.

      Ánh mắt Ngọc Tiểu Tiểu tỏa sáng nhìn Cố Tinh Lãng, : "Chúng ta ăn ở đó ."

      "Tốt, tốt." Cố Tinh Lãng gật đầu, mặc dù Đại Tô Quán phải tửu lâu nổi tiếng, nhưng tuyệt đối phải có danh ở kinh thành, nhưng Cố tam thiếu ăn vài lần ở Lục Triều Xuân, mà đúng là chưa lần nào ăn ở Đại Tô Quán.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhìn thấy Cố Tinh Lãng chần chờ, nghiêng đầu với Tiểu Trang cởi ngựa ở bên ngoài: "Tiểu Trang, chúng ta ăn cơm, ta mời khách."

      Tiểu Trang vội vàng : "Công chúa, chúng ta ăn ở nhà nào?"

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Đại Tô Quán, mau, chúng ta quay đầu lại."

      Đoàn người liền quay đầu lại, tới trước cửa Đại Tô Quán.

      Lúc này lão bản của Đại Tô Quán đứng trước cửa, nhìn thấy đoàn chủ tớ tới, tiên y nộ mã (? - Nuy) vây quanh chiếc xe ngựa được hai con ngựa đen cao lớn kéo, dừng lại lại trước cửa tiệm cơm nhà mình, phản ứng đầu tiên của lão bản này là, đây là muốn đến Lục Triều Xuân nhưng lại lộn chỗ sao?

      Xe ngựa dừng lại, Ngọc Tiểu Tiểu lập tức nhảy xuống xe, ngẩng đầu lên nhìn tấm biển cửa, hài lòng gật đầu, ba chữ "Đại Tô Quán" này quá hợp với tâm ý của nàng . (@ Có cảm giác kẻ đặt tên quán cơm này cũng quá.....có học thức , được chị Tiểu nhìn trúng rồi >,< - Nuy)

      Lão bản chạy tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, chẳng qua là khi sắp chạy gần tới Ngọc Tiểu Tiểu, bị hai gia đinh Cố phủ chặn lại, lão bản thông minh liền cúi thắt lưng, : "Vị phu nhân này, Lục Triều Xuân ở kế bên ạ."

      Ngọc Tiểu Tiểu quay lại với Cố Tinh Lãng được Tiểu Trang và Tiểu Vệ đỡ xuống xe: "Tiểu Cố này, lão bản này rất tốt nha, lại đề nghị cho chúng ta đến tiệm cơm khác ăn đấy."

      Cố Tinh Lãng a tiếng, lời này chàng phải trả lời thế nào đây.

      Ngọc Tiểu Tiểu lại tiếp với Cố Tinh Lãng: "Lão bản gọi ta là phu nhân, thoạt nhìn ta giống người đàn bà kết hôn sao?" Huấn luyện viên Ngọc khi ở mạt thế, đến chết vẫn là người độc thân, khi đến thế giới này là mười ba tuổi, cũng là nữ tử kết hôn, cảm giác này đối với Ngọc Tiểu Tiểu, kỳ có chút phát mộng.

      Cố Tinh Lãng và Tiểu Trang, Tiểu Vệ chỉ ha hả, búi tóc của gả chồng và khuê nữ giống nhau, ngay cả chuyện này mà Công chúa Điện hạ biết sao?!

      "Chúng ta chính là đến Đại Tô Quán ăn cơm." Ngọc Tiểu Tiểu cảm khái xong, nghiêng đầu với lão bản: "Món ăn quán cơm của ngươi cũng là dùng tô lớn sao?"

      Lão bản lập tức : "Phu nhân yên tâm, món ăn của nhà tiểu nhân đều dùng tô lớn."

      "Vậy được." Ngọc Tiểu Tiểu vung tay, bộ dạng chỉ huy thuộc hạ như năm xưa, : "Vậy chọn nhà ngươi."

      trận vó ngựa dồn dập từ xa truyền tới, sau khi Cố Tinh Lãng thấy người cỡi ngựa tới gần, chân mày lập tức nhíu lại.

      Tả Hựu ngồi lưng ngựa, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, nhếch miệng cười, tung người xuống ngựa, : "Đây là Công chúa muốn ăn cơm sao? Ta mời khách, biết Công chúa có nể mặt hay ?"

      Lão bản bị dọa sợ đến nổi răng run cầm cập, Hiền tông Phụng Thiên chỉ có Công chúa, ra nương xinh đẹp này chính là Trưởng công chúa Linh Lung á!

      "Tiểu nhân gặp qua Công chúa Điện hạ." Lão bản quỳ xuống, dập đầu với Ngọc Tiểu Tiểu.

      Tả Hựu đợi Ngọc Tiểu Tiểu lên tiếng, duỗi tay kéo lão bản lên, nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, : "Công chúa, chúng ta cùng nhua ăn cơm ."

      Lúc này Cố Tinh Lãng : "Tả đại nguyên soái có chuyện muốn với Công chúa?"

      Bây giờ Tả Hựu nhìn thấy Cố Tinh Lãng bốc lửa trong lòng, lúc đánh giặc bị người này đả thương, nương được mình coi trọng cũng bị người này đoạt, họ Cố có thể chính là thiên địch mệnh trung chí định (*) của Tả Hựu .

      (*) mệnh trung chú định: vận mệnh, số phận định sẵn - Nuy

      Có người mời khách ăn cơm tương đương với việc cần tốn tiền có thể ăn no, chuyện tốt như vậy làm sao Ngọc Tiểu Tiểu lại có thể bỏ qau, đợi Tả Hựu sỉ nhục Cố Tinh Lãng, Ngọc Tiểu Tiểu : "Bên ta nhiều người như vậy, ngươi cũng mời?"

      Tả Hựu thèm nhìn bên Ngọc Tiểu Tiểu có bao nhiêu người, đường đường là Binh mã Đại nguyên soái Bạch Hổ Quốc, mặc dù có cưới lão bà (*vợ - Nuy), nhưng cũng phải phải nghèo đến nỗi có tiền dư.

      "Mời, ta mời hết." Tả Hựu vỗ vỗ ngực biểu cho Ngọc Tiểu Tiểu xem, ngực của là cơ bắp rắn chắc, cái vỗ này, thanh phát ra như tiếng trống đánh vậy.

      "Chúng ta mau vào ." Ngọc Tiểu Tiểu hô hoán đồng bọn của mình vào quán.

      Lão bản chạy phía trước dẫn đường, mang theo đám người Ngọc Tiểu Tiểu lên lầu.

      Ngọc Tiểu Tiểu lên lầu, cũng có phát tùy tùng thị vệ Cố gia, còn có hơn phân nữ thị vệ của Tả Hựu, sau khi vào quán, có tính tự giác ở lại đại sảnh, có lên lầu cùng với bọn họ.

      Lão bản dẫn đoàn người Ngọc Tiểu Tiểu vào phòng bao, cúi đầu khom lưng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu muốn ăn gì.

      Ngọc Tiểu Tiểu liền nhìn Cố Tinh Lãng.

      Tả Hựu cảm thấy lão bản này quả biết làm người mà, trả tiền chính là trả, nhưng thế nào lão bản này lại hỏi muốn ăn gì?

      Cố Tinh Lãng ngẩng đầu lên, cũng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa muốn ăn cái gì?"

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Cái gì ta cũng có thể ăn."

      Cố Tinh Lãng với lão bản: "Mấy món chiêu bài của quán, ngươi đem hết lượt lên ."

      Miệng lão bản vâng dạ, rồi lui ra ngoài.

      Tiểu Trang, Tiểu Vệ, còn có ba người tùy tùng đều ngồi ở bàn bên cạnh, ba người râu ria này chính là theo hầu bên cạnh Tả Hựu, tối hôm qua cũng theo Tả Hựu đến chợ đêm Cầu Đại Thạch, cuối cùng cũng bồi chủ tử mình cùng nhau bị Ngọc Tiểu Tiểu ném vào sông. Lúc mới vừa nhìn thấy Ngọc Tiểu Tiểu, trong lòng ba vị này cũng rụt rè, cảm thấy vị Trưởng công chúa Linh Lung của Phụng Thiên có võ công sâu thể lường, lớn lên xinh đẹp như vậy, nhất định phải là nhân vật dễ đối phó.

      Sau khi Tả Hựu ngồi xuống liền chuyện với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, ta thích nương kén ăn."

      Cố Tinh Lãng mới vừa bưng ly trà lên, nghe thấy Tả Hựu như vậy, liền nặng nền đặt ly trà xuống, chàng biết mà, cái tên điên này có ý nên có đối với tiểu tức phụ của chàng!

    3. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 61: Huynh ấy là tướng công của ta

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "Nước này uống ngon sao?" Ngọc Tiểu Tiểu cầm ly trà Cố Tinh Lãng đặt bàn, hớp uống gần nửa chén, : "Có mùi hoa, phải uống vô cùng ngon sao?"

      Trà là trà hoa lài, mùi rất thơm, Cố Tinh Lãng : "Màu trà tốt, cho tiểu nhị tới làm bình trà khác."

      diễn tuồng gì? Ngọc Tiểu Tiểu cúi đầu nhìn ly trà còn phân nửa, màu trà là cái gì? Ánh mắt tán thành nhìn Cố Tinh Lãng, Ngọc Tiểu Tiểu : "Có thể uống nước sạch phải biết đủ." Ở mạt thế, có bao nhiêu người mất mạng vì miệng khô mà có tìm được nước, tại sao người của thế giới này lại có thể biết phúc như vậy? Nước có mùi hoa thơm như vậy lại ghét bỏ, làm sao người sống ở mạt thế lại có thể nhịn được?

      Tả Hựu cũng uống hớp, trà này có mùi hơi nhạt, có thể nhìn ra đây phải là trà quý, Tả Hựu uống xong hớp, liếc Cố Tinh Lãng cái, với Ngọc Tiểu Tiểu: "Đúng vậy, Công chúa, chiến trường, ngay cả máu chúng ta cũng uống qua, có thể uống hớp trà cũng thấy thỏa mãn. Công chúa, ta có hay bới móc."

      "Ngươi tệ, đáng khen ngợi." Ngọc Tiểu Tiểu thoải mái đẩy bình trà tới trước mặt Tả Hựu, : "Uống nhiều chút."

      Tả Hựu hào sảng ngửa cổ lên, uống hết bình trà.

      "Tới tới, uống thêm nữa." Ngọc Tiểu Tiểu lại lấy thêm bình trà nữa tới trước mặt Tả Hựu, lại gọi người bên ngoài: "Đem thêm mấy bình nước nữa tới đây."

      Cố Tinh Lãng thấy Tả Hựu bình rồi lại bình chui vào bụng , nhịn được thấp giọng hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa?"

      Ngọc Tiểu Tiểu kề sát tai của Cố Tinh Lãng, : "Cho uống nhiều nước chút, lát nữa món ăn bưng lên, ăn ít."

      Cố Tinh Lãng còn lời nào nữa, theo lý thuyết Công chúa Điện hạ lớn lên trong Đế cung phải là cẩm y ngọc thực lớn lên, nhưng vị Công chúa thê tử này, giống như là bị bỏ đói mười năm vậy.

      Tả Hựu thấy Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng kề tai với nhau, trong lòng lần nữa có tư vị gì, biết mình phải đùa, nhưng nương tốt như vậy lại bị cái tên con heo Cố Tinh Lãng nhúng chàm, Tả Hựu lập tức cảm thấy ông trời già quá công bình rồi.

      Lúc này lão bản cùng tiểu nhị bắt đầu mang thức ăn lên, quả nhiên là toàn tô lớn, nhìn phân lượng là đủ mười phần.

      Cố Tinh Lãng nếm thử du muộn gia giáp[Hình 1], , hương vị bằng Lục Triều Xuân, dầu (*mỡ - Nuy) quá nhiều.

      Ngọc Tiểu Tiểu cũng chỉ nhìn cái tô to đủ hài lòng, những món này nhìn đầy đủ. Cái gì? Ngươi hỏi hương vị món ăn? Tệ hơn nữa có thể còn khó ăn hơn cả bánh bích quy nén sao?

      "Ăn ngon." Ngọc Tiểu Tiểu vùi đầu ăn, quên khen lão bản đứng bên cạnh tiếng.

      Mặt lão bản như nở hoa, tạ ơn Ngọc Tiểu Tiểu: "Tiểu nhân cảm ơn Công chúa Điện hạ khen ạ."

      " cần cám ơn." Ngọc Tiểu Tiểu : "Mấy món còn lại mau mang lên chút."

      Lão bản ngẩng đầu nhìn mặt bàn, chúa ơi, trong tô chỉ còn dư lại vài miếng.

      Lão bản nhấc chân chạy ra ngoài, tới phòng bếp thúc giục, Tả Hựu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu xuống đũa gắp món ăn, hai mắt nhìn đăm đăm, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Đây là, đây là ăn no ở Cố gia à?" Nghiêng đầu nhìn hai tùy tùng mang theo Cố Tinh Lãng vào phòng bao, hai người này cũng có gắp đũa nhanh như Ngọc Tiểu Tiểu.

      Cố Tinh Lãng nhặt xương cá cho Ngọc Tiểu Tiểu, sống lưng cá trích có những cọng xương và dài, Cố Tinh Lãng làm cũng thuận tay lắm, nhưng Cố tam thiếu gia cũng từ bỏ, nhặt xương xong bỏ vào cái đĩa khác, để cho Ngọc Tiểu Tiểu ăn.

      Tả Hựu chọc chọc cái bao tử cá, chấm dấm chua rồi bỏ vào miệng, thiếu chút nữa là phun ra, giấm chua, Cố Tinh Lãng cũng chua, làm bộ dáng tiểu nương tử này là cho ai nhìn hả?

      Ba tùy tùng của Tả Hựu cũng có tâm tư ăn cơm, vẫn nhìn bàn của chủ tử, cảm thấy chủ tử ở trước mặt Công chúa Linh Lung hoàn toàn thắng nổi, nam tử Bạch Hổ bọn họ có chuyện lập đền thờ trinh tiết, hãy nhìn dáng vẻ Cố Tam thiếu gia đối xử với vợ , liệu chủ tử nhà mình có thành công cướp người hay ?

      Tiểu Vệ nhìn ba tráng hán, hồi lắc đầu, hồi nhe răng, trong lòng cảnh giác, cảm thấy ba người này nhất định đánh chủ ý xấu với chủ tử mình.

      Tiểu Trang có nặng việc để ý nhiều như vậy, giống như Ngọc Tiểu Tiểu, vùi đầu ăn ngấu nghiến. Đừng nghĩ rằng làm hạ nhân trong Đế cung, cơm ăn đều là từ Ngự Thiện Phòng, dù tiền công của ám vệ rất cao, nhưng ngày ăn mấy cái bánh bao thay cơm là chuyện thường.

      Món ăn lục tục bưng lên, sau khi phát Tả Hựu vẫn có thể ăn, tốc độ nuốt thức ăn của Ngọc Tiểu Tiểu ràng ngày càng nhanh, hạ đũa như đao, mạnh mẽ, chính xác, nhanh chóng, chỉ sợ mình ăn ít hơn miếng.

      Tả Hựu hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, thức ăn của Bạch Hổ Quốc chúng ta là món ngon nhất thiên hạ."

      " sao?" Ngọc Tiểu Tiểu dừng đũa, mấy món ăn của Phụng thiên, nàng cảm thấy là món ăn ngon, vẫn còn có món ngon hơn sao?

      "Tả nguyên soái là người Bạch Hổ QUốc." Cố Tinh Lãng lại lột vỏ con tôm, để vào đĩa của Ngọc Tiểu Tiểu, cũng có ngẩng đầu lên, : "Tự nhiên là cho món ăn Bạch Hổ QUốc là đệ nhất thiên hạ."

      Ngọc Tiểu Tiểu lập tức hiểu, nguyên lai là như vậy nha.

      Vẻ mặt Tả Hựu đầy khinh thường, nhìn Cố Tinh Lãng cái, : "Phụng Thiên các ngươi chỉ là nước nghèo, có cái gì tốt chứ?"

      Ba tùy tùng của Tả Hựu đành lòng nhìn chủ tử nhà mình, chủ tử quyền cao chức trọng chính là có lão bà (*vợ - Nuy), cũng có nguyên nhân cả, chủ tử bọn họ biết lấy lòng nữ nhân nha. Coi trọng nương người ta, sau đó ngay trước mặt người ta mắng, nhà của ngươi chính là sa cơ thất thế, là quỷ nghèo, nương người ta hận ngươi hay là ngươi, ngay cả người bình thường cũng đoán được kết quả ?

      Ngọc Tiểu Tiểu nhún vai, tiếp tục ăn, cũng phải là nàng nghĩ tới Phụng Thiên, nếu Phụng thiên tốt, tìm cơ hội nàng đổi lại nhà khác, quá khó khăn nha?

      Tả Hựu mắng Phụng Thiên là nước nghèo xong cũng thầm hối hận chút, nhưng mắt thấy Ngọc Tiểu Tiểu có nửa phần tức giận, chăm chú đánh nhau với bánh trôi nước, đợi Công chúa Điện hạ nuốt xong hai cái, Tả Hựu lại hỏi câu: "Rốt cuộc là thực phẩm trong Đế cung eo hẹp, hay Cố gia rất nghèo?" Nếu sớm biết Phụng Thiên nghèo, ngay cả đường đường là Công chúa đói bụng như vậy, lúc muốn Hiền tông cống nạp, đòi ít chút rồi.

      Ngọc Tiểu Tiểu vùi đầu ăn, cũng ngẩng lên, : "Ta có tính toán."

      Người tính toán làm sao có thể biết trong nhà nghèo hay giàu chứ?

      Tả Hựu nhìn Cố Tinh Lãng, ánh mắt hết sức khinh bỉ, tàn phế mà lại có thể cưới nương tốt như vậy, nhưng lại cho người ta sống tốt mỗi ngày, phải tàn phế cộng thêm vô dụng chút sao?

      Cố Tinh Lãng chịu đựng ánh mắt chiếu thẳng của Tả Hựu, giống như nhìn người tàn phế vô dụng vậy, tư vị này cũng dễ chịu gì.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Tả Hựu chút, lại ngó sang Cố Tinh lãng, cảm thấy vị này dùng ánh mắt như xem vợ mình, rất có hương vị gian tình, nhưng thấy bộ dạng chút tình nghĩa nào của Cố Tinh Lãng, Ngọc Tiểu Tiểu né người qua bên, giúp Cố Tinh Lãng chặn lại ánh mắt của Tả Hựu, : "Huynh ấy là tướng công của ta."

      mũi tên sắc bén đâm vào trái tim của Tả Đại nguyên soái, lời này quá đả thương người rồi.

      Cố Tinh Lãng ngẩng đầu nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, cười tiếng.

      "Ừ, sau này phải cười nhiều như vậy nha, đừng sợ, đợi chân tốt lên, chúng ta ra chiến trường lần nữa." Nhìn qua Tả Hựu, Ngọc Tiểu Tiểu với Cố Tinh Lãng: "Trước kia đánh trận như thế nào, sau này còn đánh tốt hơn."

      _______________________

      [Hình 1] Du muộn gia giáp: cà ngấm dầu

      [​IMG]
      Trâu, thienbinh2388, Tôm Thỏ2 others thích bài này.

    4. Evans Lizzie

      Evans Lizzie Well-Known Member

      Bài viết:
      1,931
      Được thích:
      1,662
      Chương 62: Công chúa Điện hạ muốn giảng đạo lý

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Tả Hựu che ngực, trước kia bị Cố Tinh Lãng chỉnh thê thảm chiến trường, ý của Công chúa Linh Lung là, sau này Cố Tinh Lãng có thể chỉnh mình nữa hả, đối với người khách được mời cơm, người khác trả tiền, lời vô tình như vậy, có thể ra sao?

      "Ăn nhiều chút." Ngọc Tiểu Tiểu gắp nửa cục thịt viên đưa tới khóe miệng Cố Tinh Lãng, còn về vẻ mặt nghẹn khuất của Tả Hựu, Ngọc Tiểu Tiểu căn bản để ý, dĩ nhiên nếu Công chúa Điện hạ thấy mặt Tả đại nguyên soái chỉ toàn là râu ria rậm rạp, Công chúa Điện hạ có nhìn cũng tới.

      Cố Tinh Lãng há mồm ăn nửa cục thịt viên, giọng với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nàng đừng đút ta nữa, ăn ."

      Trước mặt mọi người, để cho tiểu tức phụ của mình đút ăn, mới phát Cố Tinh Lãng trước mặt hai quân nghiêm túc, cả ngày mang cái bộ mặt thối, ra cũng là hạng biết xấu hổ!

      ra Cố Tinh Lãng chỉ là thiếu niên ngây thơ, chẳng qua những ngày này được Ngọc Tiểu Tiểu uy quá nhiều lần, vừa nhìn thấy đồ ăn tới miệng liền há mồm ăn, có phản ứng kịp là ở trước mặt mọi người.

      "Người Phụng Thiên đáng chết!"

      tiếng mắng chửi ngay lúc Cố Tam thiếu ăn nhai, còn chưa nuốt xuống bụng, từ bên ngoài truyền vào phòng bao.

      Tiểu Trang bước tới cửa sổ, liếc mắt nhìn ra ngoài cái, kỳ quái với Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, là mấy thương nhân người Tru Nhật khi dễ người ta."

      "Các vị đại gia, xin các vị giơ cao đánh khẽ, tiểu nhân còn phải nuôi nhà, chuyện này tiểu nhân thể đáp ứng ngài được." lão hán khóc lóc cầu xin, sau khi Tiểu Trang lại tình huống bên ngoài, truyền vào phòng.

      Tả Hựu đứng dậy bước tới, mở cửa sổ ra, nhìn dưới lầu chút, xoay lại với Cố Tinh Lãng: "Năm sáu tên người Tru Nhật đánh lão già người Phụng Thiên các ngươi, người Tru Nhật có thể khi dễ người Phụng Thiên ngươi sao?"

      Cố Tinh Lãng theo bản năng muốn đứng dậy xem, chẳng qua vừa động, mới nhớ tới bây giờ mình thể lại.

      Ngọc Tiểu Tiểu đưa tay nhấn Cố Tinh lãng cái, : "Chàng đừng vội, ta xem chút."

      Dưới lầu, tiếng mắng chửi và tiếng khóc cầu xin ngày càng lớn, tình huống nghe rất gấp, nhưng nếu bỏ lại bàn đầy thức ăn để hăng hái chạy làm việc nghĩa, đúng là phải chuyện Ngọc Tiểu Tiểu có thể làm được, cho nên, mặc dù với Cố Tinh Lãng là chạy xem chút, nhưng Ngọc Tiểu Tiểu vẫn ngồi ăn bàn.

      Tả Hựu thấy mấy tên đại hán đánh lão đầu, coi như phải người Phụng Thiên, cũng coi Phụng Thiên là nước nghèo, nhưng cũng có làm quá mức, người Tru Nhật tới chỗ nào cũng giả làm đại gia, kính già trẻ gì đó cũng biết, Tả đại nguyên soái chống tay lên thành cửa sổ, người lập tức nhảy xuống lầu.

      Ba tùy tùng thấy chủ tử nhà mình nhảy xuống xen vào chuyện người khác, cũng nhảy theo.

      Tiểu Trang mắt ba ba nhìn Ngọc Tiểu Tiểu, rốt cuộc chuyện này bọn họ có dính líu ?

      Tiểu Vệ : "Ngươi ngồi xuống, Phủ Doãn kinh đô quản chuyện này, chẳng lẽ ngươi nghĩ Công chúa ra mặt quản chuyện giữa các thương nhân sao?" Sĩ - Nông - Công - Thương, người trong nhân gian, thương nhân được xếp cuối cùng, đường đường là Trưởng công chúa lại xen vào chuyện tranh chấp của các thương nhân? tại Tiểu Vệ càng thấy người ca ca Tiểu Trang này càng ngốc nha.

      Ngọc Tiểu Tiểu ngồi trước bàn ăn, vừa ăn vừa dựng thẳng lỗ tai nghe động tĩnh dưới lầu, từ lúc Tả Hựu nhảy xuống, tiếng mắng chửi cũng có nhiều thay đổi lớn. Buông đũa xuống, Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Tiểu Trang: " làm gì đó?"

      Tiểu Trang nghiêng đầu nhìn bên ngoài cửa sổ: "Tả nguyên soái đứng bên cạnh xem náo nhiệt."

      Ngọc Tiểu Tiểu vỗ bàn cái, là nàng ngốc, chính là bắt nguồn tai họa của Cố Tinh Lãng, làm sao có thể trở thành Chúa cứu thế chứ?

      "Ta xem chút." Ngọc Tiểu Tiểu vẫn tiếng với Cố Tinh im lặng nãy giờ.

      Cố Tinh Lãng đưa tay ra giúp tiểu tức phụ của mình lau mỡ dầu bên miệng, vừa nghĩ tới tính tình Tả Hựu phải là người sợ phiền phức gì, sau khi xuống lầu, người này vẫn ra tay, có phải rằng biết mấy người....Tru Nhật kia, hơn nữa mấy người đó cũng chọc nổi.

      "Tiểu Trang." Cố Tinh Lãng hỏi Tiểu Trang: "Mấy người...Tru Nhật kia chỉ là thương nhân?"

      Tiểu Trang lại nhìn ra ngoài cửa sổ, : "Vâng, chính là bên cạnh còn có vài tên hoà thượng đội mũ sa đứng."

      Hòa thượng? Chân mày Cố Tinh Lãng chau lại, vừa định chuyện với Ngọc Tiểu Tiểu, tiểu tức phụ của chàng đên bên cửa sổ, cũng có lấy tay chống cửa sổ, người liền nghiêng nhảy qua, lập tức bắn ra bên ngoài.

      Tiểu Trang nhìn Công chúa nhà mình nhảy lầu, cũng muốn nhảy theo.

      Cố Tinh Lãng quát tiếng: "Từ từ, các ngươi mang ta xuống lầu."

      Tiểu Vệ chưa hai lời, đứng sau lưng Cố Tinh Lãng, giọng : "Phò mã gia đừng vội, mấy tên thương nhân người....Tru Nhật kia cũng thể nào gây thương tổn cho Công chúa được." Với thân thủ kia của Công chúa nhà mình, lên chiến trường là tướng quân vô địch, làm sao có thể bị mấy tên thương nhân Tru Nhật kia thưởng tổn chứ? Đánh chết Tiểu Vệ cũng tin phát sinh chuyện này nha.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhảy xuống lầu, vừa muốn mở miệng hô đừng đánh nữa, Tả Hựu lập tức hạt lại trước mặt nàng, : "Công chúa, chúng ta đừng để ý tới chuyện này."

      "Hửm?" Ngọc Tiểu Tiểu nhìn mấy tên hán tử cao lớn thô kịch chút, : "Tại sao?"

      "Tại cái gì?" Tả Hựu .

      " phải chỉ là thương nhân sao?" Ngọc Tiểu Tiểu chỉ vào mấy thương nhân Tru Nhật hỏi, chẳng lẽ mấy tên này là nhà giàu nhất thế giới, cả thế giới này đều là dưới chân phú hào (*người giàu có - Nuy), người bình thường thể đắc tội?

      Tả Hựu chỉ cho Ngọc Tiểu Tiểu nhìn mấy người....đeo mũ sa kia, vành nón rộng có lụa trắng che mặt của tăng lữ.

      Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu mới liếc thấy hán tử Tru Nhật giơ chân đạp lão đầu ngã xuống đất: "Ngươi chờ chút." Ngọc Tiểu Tiểu mở miệng với hán tử kia.

      Hán tử thể nào nghe lời của tiểu nương người Phụng Thiên, chân vẫn hạ xuống.

      Ngọc Tiểu Tiểu chỉ có thể bước đến, trước bước kéo lão đầu ra sau mình.

      Mấy thương nhân Tru Nhật thấy có người sợ chết xen mồm vào, hô to rồi lập tức vây Ngọc Tiểu Tiểu lại.

      Tả Hựu chạy tới sau lưng Ngọc Tiểu Tiểu, kêu lên với mấy tên thương nhân kia: "Các ngươi khi dễ ông lão như vậy, giờ lại muốn khi dễ ? Nam nhi đại trượng phu, làm chuyện thế này, các ngươi sợ mất mặt hả?"

      Khẩu của Tả Hựu cũng phải là khẩu của Phụng Thiên, cho nên mấy thương nhân này vẫn có chút khách khí với Tả Hựu, người Tru Nhật muốn nhấc chân muốn đá kia chỉ vào lão đầu quỳ gối sau lưng Ngọc Tiểu Tiểu: "Lão già này dám gạt chúng tôi!"

      Lão đầu bị đánh đến miệng mũi đều đầy máu, sau khi nghe mấy người Tru NHật , lập tức khóc lóc kêu oan: "Tiểu lão nhân bán dạo nhiều năm, chưa từng làm chuyện lừa gạt nha. Mong mấy vị đại gia minh giám."

      người Tru Nhật ném cây hương xuống đất.

      Tả Hựu liếc nhìn đoạn hương đất, hươn bị ẩm, hương bị như vậy là cách nào dùng: "Ngươi bán ẩm hương (*hương bị ẩm - Nuy) à?" Tả Hựu quay đầu lại hỏi lão đầu.

      Lão đầu lắc đầu liên tục, : "Cái này thể nào là hàng của tiểu lão nhân bán ra, lúc lấy hàng, mấy vị đại nhân kia cũng tra xét qua á."

      "Chẳng lẽ chúng ta còn lừa ông hả?!" thương nhân Tru NHật lên tiếng.

      Lúc này Tiểu Trang và Tiểu Vệ nâng Cố Tinh Lãng xuống lầu, chen vào đám người, Cố Tinh Lãng nhìn mấy tăng lữ, sắc mặt trầm.

      "Ngươi mau tránh ra." Gã thương nhân đứng đối diện Ngọc Tiểu Tiểu chỉ tay vào nàng, : "Chuyện này có quan hệ với ngươi, đừng biết điều mà tới tìm chết."

      Tiểu Vệ nhắm mắt lại, cái này biết là au tìm chết nha.

      Lần này Ngọc Tiểu Tiểu vội ra tay, nhìn người Tru Nhật đối diện, : "Trước chúng ta nên chút đạo lý ."

      Cố Tinh Lãng, Tiểu Trang, Tiểu Vệ nghe được lời của Ngọc Tiểu Tiểu đều đồng loạt phủ ngạch, thiên thần gia gia, vị này hễ chuyện là rất khó câu thông với bọn họ, giờ còn có thể giảng đạo lý với người nước khác hả?
      Last edited by a moderator: 15/7/16
      thienbinh2388, Alice Huynh, Trâu2 others thích bài này.

    5. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :