1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hãn thê trùng sinh - Mai Quả (Chương 59)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 50: Đầu cầu Đại Thạch

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      "Người đâu." Cảnh Mạch cũng nhìn cha con Triệu thị nữa, hạ lệnh: "Đưa Triệu tướng (*tể tướng - Nuy)) và Triệu tướng quân ra ngoài."

      "Phụ thân." Triệu Thành Bắc thấy Cảnh Mạch mở miệng đuổi người, phụ thân mình tiếng nào, gấp đến độ kêu Triệu Thu Minh tiếng.

      Triệu Thu Minh chắp tay hành lễ với Cảnh Mạch, : "Đại điện hạ, ta đây là người Phụng Thiên."

      thanh Cảnh Mạch lạnh như băng, : "Tiễn khách."

      "Triệu tướng gia, mời." thị vệ tiến lên, nhấc tay về hướng cửa đình viện.

      Triệu Thu Minh nhiều lời nữa, xoay người theo thị vệ ra ngoài.

      Nhìn cha con Triệu thị rời , phụ tá đứng bên trái Cảnh Mạch giọng : "Chuyện bại lộ, liền đẩy lên đầu quân vương , trọng dụng thần tử như vậy, làm sao triều đình Phụng Thiên có thể tốt?"

      Cảnh Mạch cười lạnh, : "Hiền tông là minh quân sao?"

      "Hôn quân nịnh thần." phụ tá khác : "Đây là cũng là chuyện tốt đối với Tru Nhật ta."

      "Chủ tử." Lúc này người thị vệ ôm ngang Thanh Ngọc hôn mê bất tỉnh, chạy tới trước mặt Cảnh Mạch, bẩm báo: "Nô tài phát A Thu phía sau hòn núi giả."

      Cảnh Mạch liếc mắt nhìn hòn núi giả thị vệ chỉ, : "Còn sống?"

      Do hòn núi sơn ngăn cản, Thanh Ngọc có bị tòa mộc lâu đập trúng, bất quá sắc mặt tái nhạt như tờ giấy, được thị vệ ôm trong tay nhúc nhích, làm cho người ta khó phân biệt là còn sống hay chết.

      Thị vệ trả lời Cảnh Mạch: "Còn thở ạ."

      Cảnh Mạch : "Vứt ." Thấy cách đối xử của Ngọc Tiểu Tiểu đối với Cố Tinh Lãng, Cảnh Mạch biết nữ tỳ này có hoàn thành nhiệm vụ, vậy còn lưu nàng làm cái gì?

      "Chủ tử." phụ tá mở miệng đề nghị với Cảnh Mạch: "Có thể A Thu biết trong đình viện này xảy ra chuyện gì, bằng đem nàng cứu tỉnh, chủ tử thử hỏi chút."

      Cảnh Mạch vung tay với thị vệ, : "Tìm đại phu cho nàng."

      "Vâng." Thị vệ lĩnh mệnh, ôm Thanh Ngọc .

      ****

      Lúc này hai cha con Triệu Thu Minh ra khỏi đại môn Tửu Trang, đứng trước cửa Tửu Trang, Triệu tướng gia với Triệu Thành Bắc: "Con cần trở về phủ, vào cung tìm nương nương."

      Triệu Thành Bắc : "Con tìm nàng làm cái gì? Phụ thân, ám đạo này là chuyện gì?" Trong nhà có ám đạo thông vào Đắc Ý Tửu Trang, chuyện lớn như vậy mà thân là đích trưởng tử của Triệu phủ lại biết, cái này làm sao mà được?

      Triệu Minh về phía Triệu phủ, cắn răng : "Con còn có thời gian chuyện với ta? Chúng ta đắc tội với Cảnh Mạch rồi."

      Triệu Thành Bắc : " còn có thể giết chúng ta trong Phụng Thiên sao?"

      Triệu Thu Minh chỉ hận dạy được Triệu Thành Bắc, : "Nhất định ra tay với Lục điện hạ, con còn đứng chỗ ta nhảm nữa hả?"

      Triệu Thành Bắc ngẩn ra, phản ứng lại mới hiểu cách tốt nhất để Cảnh Mạch trả thù Triệu thị bọn họ là đem Ngọc Tử Minh đến Tru Nhật làm con tin.

      "Nhanh !" Triệu Thu Minh nhất thời xúc động, quát lên với đại nhi tử.

      Triệu Thành Bắc nhấc chân chạy .

      "Từ từ ." Triệu Thu Minh gọi con trai lại, dạy bảo: "Con vào cung gặp Thánh thượng, trong Đắc Ý Tửu Trang có tòa mộc lâu sập, ta bị kinh sợ."

      Triệu Thành Bắc : "Như vậy là con có thể gặp nương nương."

      Triệu Thu Minh : "Ta bị giật mình sinh bệnh, Thánh thượng tự động cho người thông báo với nương nương, nhất định phải với Thánh thượng là mộc lâu phía tây sập."

      Có người dẫn ngựa tới trước mặt Triệu Thành Bắc.

      tiếng mộc lâu phía tây sập, Triệu phi liền biết xảy ra chuyện gì, xem ra chuyện ám đạo, Triệu Như San biết, nữ nhi xuất giá có thể biết chuyện này, tức bị lão gia tử giấu diếm, Triệu Thành Bắc đầu bụng chỉ trích, nhưng bây giờ lại phải lúc chuyện này. Triệu đại công tử phi thân lên ngựa, chỉ dẫn theo ba tùy tùng, quất ngựa chạy về phía Đế Cung.

      ****

      Trong lúc Triệu Thành Bắc chạy về phía Đế cung, đoàn người Ngọc Tiểu Tiểu đến đầu cầu Đại Thạch.

      Cầu Đại Thạch là cây cầu đá bình thường trong kinh thành, chính là lúc mặt trăng lên cao, nước sông phản ánh ánh trăng, nước trong veo, thỉnh thoảng còn lắc lư hình ảnh từ cầu chiếu xuống, thuyền động mái chèo, càng đem nước sông nhấp nhô lên xuống.

      Lúc Tiểu Tranh và Tiểu Vệ còn làm ám vệ bên người Hiền tông, khó có được cơ hội ra cung chơi, sau khi được Hiền tông phái làm thị vệ cho Ngọc Tiểu Tiểu, hai người cũng có thời gian hảo hảo dạo vòng kinh thành náo nhiệt phồn hoa. Sau khi đến cầu Đại Thạch, hai tiểu ca mang Cố Tinh Lãng xuống xe ngựa, đỡ vào bàn của quán hàng ăn vặt bên cạnh, liền bỏ chạy tới cầu, vịn vào lan can cầu mà ngắm bức họa sông. Bức họa như nữ tử, áo mỏng lụa mỏng, bộ ngực sữa lộ nửa, làm cho hai tiểu ca này nhìn chớp mắt.

      lão phụ đầu đầy tóc bạc, lưng có chút cong tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, giọng hỏi: "Phu nhân muốn dùng chút gì?"

      Ngọc Tiểu Tiểu hỏi Cố Tinh Lãng: "Chàng muốn ăn cái gì?"

      Cố Tinh Lãng : " phải nàng muốn ăn mì hoành thánh sao?"

      Ngọc Tiểu Tiểu khẳng định : "Cái gì ta cũng muốn ăn."

      Cố Tinh Lãng chỉ đành với lão phụ nhân: "Vương bà, trước tiên cho hai tô hoành thánh, sau đó những món khác của bà, mỗi món bưng lên chén là được."

      Ngọc Tiểu Tiểu : " chén?"

      Cố Tinh Lãng ho khan tiếng, : " đủ chúng ta gọi tiếp."

      Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu mới hài lòng, với Vương bà: " phần phải lớn nha."

      Vương bà đặt quán ở đầu cầu hơn nửa đời người, bản lĩnh nhận thức cũng kém hơn so với tay nghề nấu nướng, biết đôi vợ chồng này thiếu tiền, đáp tiếng, liền vội vàng làm.

      Ở đầu cầu bày rất nhiều quán ăn vặt, Ngọc Tiểu Tiểu ngồi bên cạnh Cố Tinh Lãng, nhìn những tiểu quầy hàng riêng gì thấy thèm, còn vô cùng đói bụng.

      Cố Tinh Lãng sợ Ngọc Tiểu Tiểu ăn đến hư dạ dày, vị này mới vừa rồi ở Đắc Ý Tửu Trang, người liền giết hết bàn thức ăn nha, Cố tam thiếu liền khuyên nhủ Ngọc Tiểu Tiểu: "Ngày mai chúng ta trở lại ăn tiếp, ăn quá nhiều, tốt đối với thân thể."

      Hai người đường cầm trá (*) cá nóng hổi qua trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, mùi thơm của trá cá làm cho Ngọc Tiểu Tiểu thể ngồi yên nữa, với Cố Tinh Lãng: "Ta chút trở lại."

      (*)trá: chiên, rán, chần, trụng, luộc ~> Ở đây nghĩa của từ chỉ nhiều cách nấu ăn khác nhau, Nuy hiểu tác giả muốn tới món cá nào nên giữ nguyên món ăn "trá cá" nha - Nuy

      Lúc này Vương bà bưng hai tô hoàng thánh tới.

      Cố Tinh Lãng thở phào nhõm, cảm thấy hoành thánh tới lúc này có thể giữ lại tiểu tức phụ .

      Ngọc Tiểu Tiểu lại bưng hoành thánh lên, chạy tới quầy trá cá bên tay trái.

      Cố Tinh Lãng thể , chỉ có thể nhìn Ngọc Tiểu Tiểu có chút phong phạm nào của Công chúa hoàng gia, húp hoàng thánh , vừa vừa ăn.

      Lúc Tiểu Trang và Tiểu Vệ trở lại quán của Vương bà, thấy Cố Tinh Lãng ăn được nửa tô hoành thánh, mà Ngọc Tiểu Tiểu biến mất trong biển đông người ở chợ đêm.

      "Nàng mua đồ ăn rồi." Cố Tinh Lãng với Tiểu Trang, Tiểu Vệ.

      Tiểu Trang, Tiểu Vệ tuyệt đối lo lắng an toàn cho Ngọc Tiểu Tiểu, phải là bọn họ có tính tự giác của người thị vệ, mà là hai tiểu ca hoàn toàn tin tưởng, công phu của Công chúa mình là đệ nhất thiên hạ, lo lắng cho Công chúa bằng nên lo lắng cho mấy thằng xui xẻo bị Công chúa mình gieo họa hơn.

      "Ngồi ." Cố Tinh Lãng cho Tiểu Vệ và Tiểu Trang cùng mình ngồi bàn.

      Tiểu Vệ đặt mông ngồi xuống, Tiểu Trang kêu Vương bà: "Ở đây thêm hai tô hoành thánh."

      Vương bà còn chưa kịp lên tiếng, người ngồi cách bàn với bọn họ, đột nhiên cười ồ lên.

      "Thiếu gia Cố gia ra cửa, trước được xưng là tướng tinh hạ phàm, bây giờ nhìn lại chính là phế vật, dựa vào nữ nhân mà sống, lại dựa vào nữ nhân là lên làm tướng quân, mẹ kiếp." Đại hán thân hình cao lớn khỏe mạnh cười khẩy với đồng bọn, : "Nương là nam nhân sao?"
      Trâu, thuyt, lunalovegood2 others thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 51: Thạch lưu khai hoa

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Tiểu Trang nghe đại hán châm chọc, sắc mặt lập tức thay đổi, đứng dậy muốn tính sổ với đại hán này.

      Tay Cố Tinh Lãng nhấn Tiểu Trang xuống, lắc đầu.

      Tiểu Trang thấy Cố Tinh Lãng muốn nhẫn nhịn, khỏi vội la lên: "Phò mã gia!"

      "Bây giờ phải lúc gây thêm chuyện!" Cố Tinh Lãng câu với Tiểu Trang.

      "Ta...."

      "Phò mã gia rất đúng." Tiểu Vệ trợn mắt với Tiểu Trang, thấp giọng : "Ngươi là sợ đám người Triệu gia tìm được lỗi của Công chúa và phò mã gia sao? Ngươi còn ngại bây giờ Công chúa có quá ít chuyện phiền lòng ?"

      Tiểu Trang lên tiếng.

      "Nếu ta là Cố Tinh Lãng, khi còn ở trong thiên lao, ta đụng đầu vào tường, lấy cái chết để thể tinh thần bất khuất." Cố tam thiếu bên này muốn gây chuyện, có nghĩa là đại hán bên bàn kia im miệng, tráng hán râu ria rậm rạp vỗ bàn : "Dựa vào nữ nhân mà sống coi là chuyện gì xảy ra? Con bà nó, ta ưa cái loại túng đản này, ta...."

      Tiểu Trang nghe tráng hán nước miếng tung bay mắng to Cố Tinh Lãng, tại nhịn được cơn tức nữa, vỗ cái mạnh lên bàn.

      Tráng hán râu ria rậm rạp hăng say , nghe bên cạnh có người vỗ bàn, nhìn sang bàn của Cố Tinh Lãng, : "Ngươi là Cố Tinh Lãng hả?"

      Tiểu Trang hung ác trừng tráng hán này, : "Câm miệng!"

      "Ai ." Tráng hán : "Ngươi là phò mã gia sao? Chân này của ngươi nhìn rất tốt, có què nha."

      Lúc này Tiểu Vệ lòng vì Cố Tinh Lãng cảm thấy đáng, con rể hoàng gia bị người ta mỉa mai như vậy, đoán chừng Cố phò mã là người thứ nhất .

      Cố Tinh Lãng cúi đầu, chậm rãi ăn hoành thánh, người bên cạnh thấy được sắc mặt của vị Cố tam thiếu gia lúc này.

      Tráng hán nhìn Tiểu Trang : "Ánh mắt phò mã gia trừng lớn như vậy làm gì? Đây là muốn động thủ sao?"

      Tiểu Trang vỗ bàn đứng lên.

      "Tiểu Trang ngươi là sao vậy?" Lúc này Ngọc Tiểu Tiểu cầm cái tô tới, nhìn thấy bộ dạng Tiểu Trang muốn ẩu đả đánh người, mở miệng hỏi.

      Tiểu Vệ thấy Ngọc Tiểu Tiểu trở về, trực giác tốt, muốn ngăn Tiểu Trang lại, chỉ tiếc là ngăn kịp, Tiểu Trang trực tiếp với Ngọc Tiểu Tiểu: "Chủ tử, bọn họ mắng chửi người!"

      Ngọc Tiểu Tiểu liếc mắt nhìn bốn đại hán, : "Bọn họ mắng người nào?"

      Tiểu Trang chạy tới trước mặt Ngọc Tiểu Tiểu, giọng : "Bọn họ mắng phò mã gia."

      Lúc này Cố Tinh Lãng ngẩng đầu lên với Ngọc Tiểu Tiểu: "Ăn no rồi sao? Ăn no rồi chúng ta trở về thôi."

      " ra là mặt hàng dựa vào nữ nhân." Tráng hán râu ria rậm rạp thấy Tiểu Trang chạy tới bên người Ngọc Tiểu Tiểu, hơi khom lưng chuyện, cười lớn, : "Ta này, nam nhân trong kinh thành đều con mẹ nó là mặt hàng dựa vào nữ nhân sống qua ngày hả?"

      Lông mày Ngọc Tiểu Tiểu nhướng lên nhìn Tiểu Trang.

      Tiểu Trang : "Bọn họ mới vừa rồi chính là mắng phò mã gia như vậy!" Tiểu Trang đem mấy lời tráng hán râu ria rậm rạp mắng Cố Tinh Lãng, chữ thiếu, hết

      [​IMG]
      thuyt, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 52: Tính toán của Tam thiếu tướng quân

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Ở lại cầu Đại Thạch cũng thể nào nữa, Ngọc Tiểu Tiểu cũng hỏi đến sống chết của bốn đại hán bị mình ném xuống sống, theo Cố Tinh Lãng ngồi lên xe ngựa về phủ.

      Chờ xe ngựa chạy tới trước đại môn của Cố phủ, Ngọc Tiểu Tiểu cũng chén hết miếng bánh trôi nước cuối cùng.

      Cố Tinh Lãng nhìn bụng của Ngọc Tiểu Tiểu, : " trướng bụng sao?" Chàng rất lo lắng tiểu tức phụ ăn nhiều quá bể bụng.

      "Nào." Ngọc Tiểu Tiểu múc hớp nước bánh trôi nước đưa tới khóe miệng Cố Tinh Lãng, : "Trong nước có đường, chàng nếm thử chút ."

      Cố Tinh Lãng há mồm hớp ngụm nước canh ngọt, với Ngọc Tiểu Tiểu: "Thích ăn vặt lắm sao?"

      Ngọc Tiểu Tiểu gật đầu, chỉ cần ăn là nàng thích, thừa dịp có thể vội vàng ăn, vạn nhất ngày mai khi nàng tỉnh dậy, cái thế giới này cũng tới ngày tận thế rồi chừng? (*Tác giả: Uy, nghĩ quá nhiều thành bệnh, phải trị a!)

      "Tam đệ." Lúc này Cố Tinh Ngôn đưa đầu vào trong xe ngựa nhìn, mặt khẩn trương quan sát hai người phen, : "Công chúa, các người có bị thương ."

      Cố Tinh Lãng : "Bọn đệ chẳng qua là dự tiệc thôi, nhị ca huynh lo lắng cái gì?"

      Cố Tinh Ngôn : "Các đệ còn biết? Đắc Ý Tửu Trang có tòa mộc lâu sập, ông trời của ta, tòa lâu cao như vậy mà có thể sập á!"

      "Nha ——" thanh của Ngọc Tiểu Tiểu kéo dài, ồ tiếng.

      Ngoài xe, trái tim bé của Tiểu Vệ và Tiểu Trang đều run lên, thiên thần gia gia, lâu đó sập nha!

      Cố Tinh Lãng kinh ngạc: "Lâu sập? Chuyện khi nào? Ta biết."

      Cố Tinh Ngôn : "Là chuyện mới xảy ra thôi."

      Ngọc Tiểu Tiểu hỏi: "Có ai bị thương ?"

      Cố nhị thiếu gia chán nản : "Đừng nữa, người Tru Nhật có ai bị thương."

      có thiệt hại về mạng người, Ngọc Tiểu Tiểu cũng mấy lo lắng nữa, đợi Cố Tinh Ngôn đỡ, liền nhảy ra khỏi xe, ngửa cổ lên uống sạch nửa chén nước canh ngọt còn lại.

      Cố Tinh Ngôn ngoắc tay sai người giữ cửa đến, đem Cố Tinh Lãng từ trong xe ra.

      Tiểu Trang nhìn mọi người đều vội vàng chăm sóc Cố Tinh Lãng, bèn bước tới gần Ngọc Tiểu Tiểu, giọng : "Công chúa, lâu đó sập nha!"

      Tiểu Trang thiếu chút nữa là cắn đầu lưỡi rồi, nguyên lai là chết nhận.

      Cố Tinh Lãng được hai người làm dìu xuống xe, thấy Ngọc Tiểu Tiểu đứng chỗ cầm chén mà ngáp, liền : "Công chúa nghỉ trước , ta gặp tổ phụ chút."

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Chàng còn phải bồi gia gia ăn cơm nữa sao? Ta cũng ."

      " cần!" Cố Tinh Lãng kêu lên, ăn nhiều như vậy có thể gây ra án mạng hay ?

      Cố Tinh Ngôn sợ hết hồn, nhìn tam đệ chút, lại nhìn vợ của tam đệ chút, hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: "Công chúa, ngài dự yến tiệc còn chưa ăn no sao?" Cái này Cố nhị thiếu gia cảm giác mình có thể hiểu được, nhìn thấy Cảnh Mạch, Công chúa và tam đệ nhà mình nhất định là vì chuyện của Thất hoàng tử mà còn tâm trạng dùng bữa ?

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Món ăn phân lượng quá ít, khó trách Tửu Trang kia sắp đóng cửa."

      "Cái gì?" Cố Tinh Ngôn nhìn tam đệ mình, em dâu cái gì?

      Cố Tinh Lãng cũng hiểu, vì sao tiểu tức phụ nhất quyết cho rằng Đắc Ý Tửu Trang sắp đóng cửa? Khoát tay áo với Cố Tinh Ngôn, Cố Tinh Lãng rất nghiêm túc với Ngọc Tiểu Tiểu: "Nhất định tổ phụ dùng bữa rồi, Công chúa, ta chỉ đến tiếng với tổ phụ là chúng ta về, nàng nghỉ ngơi trước , ta mau về phòng, nàng...." Do dự chút, Cố tam thiếu còn hứa hẹn: "Ngày mai chúng ta cầu Đại Thạch nữa."

      Vừa nghe thể ăn cơm nữa, Ngọc Tiểu Tiểu cảm thấy thiếu thiếu, mà sau khi nghe Cố Tinh Lãng hứa hẹn, nàng ồ tiếng, lập tức mang theo Tiểu Trang, Tiểu Vệ bước về viện.

      Cố Tinh Ngôn nhìn Ngọc Tiểu Tiểu để lại hình dáng, mới hỏi Cố Tinh Lãng: "Có phải xảy ra chuyện gì rồi phải ?" Theo lý thuyết, hai vợ chồng phải cùng nhau gặp trưởng bối, mà Cố Tinh Lãng lại tách Ngọc Tiểu Tiểu ra, nhất định xảy ra chuyện gì đó.

      Cố Tinh Lãng lắc đầu cái, thấp giọng : "Nhị ca, chúng ta gặp tổ phụ thôi, nhớ gọi cả đại ca tới."

      Cố Tinh Ngôn theo Cố Tinh Lãng ngồi kiệu mềm, vào cửa phủ, thể chờ được nữa, liền hỏi: "Cuối cùng là xảy ra chuyện gì?"

      Lần này Cố Tinh Lãng im lặng, vị kia rời , Cố Lịch ở Cố gia có thể gọi là thúc tổ phụ, đảo mắt mười bảy năm, vị thúc tổ phụ này ở Tru Nhật hưởng vinh hoa phú quý, còn Cố gia ở Phụng Thiên, người này lại trở thành cấm kỵ.

      Cố Thần luôn ở tại thư phòng chờ Cố Tinh Lãng trở về, đợi khi Cố Tinh Ngôn ôm Cố Tinh Lãng ngồi ổn định ghế, lão gia tử mới mở miệng hỏi: "Chuyện của Thất hoàng tử, cháu và Công chúa với Cảnh Mạch như thế nào?"

      Lúc này Cố Tinh Nặc cũng vội vã chạy tới, ngồi đối diện với Cố Tinh Ngôn và Cố Tinh Lãng, hỏi: "Mộc lâu ở Đắc Ý Tửu Trang sập, đây là chuyện gì?"

      Cố Tinh Lãng có tâm tư chuyện mộc lâu, thấp giọng : "Cố Lịch cho Cảnh Mạch nhắn lại, hỏi thăm chúng ta, còn khi nghe thấy cả nhà chúng ta bị giam vào thiên lao, ông ta rất là bất an."

      Cố Tinh Ngôn hừ lạnh, mắng: "Mèo khóc chuột, ông ta còn có mặt mũi nhờ Cảnh Mạch gửi lời sao? Cũng đúng, nếu muốn mặt mũi, ông ta cũng sau khi hại phụ thân chúng ta rồi chạy tới Tru Nhật làm cây cỏ."

      "Lão nhị!" Cố Tinh Nặc kêu nhị đệ mình, : "Đệ hãy để cho Tinh Lãng hết lời ."

      Cố Tinh Lãng đem ý đồ của Cảnh Mạch ra, muốn Cố gia bọn họ quy hàng, còn muốn bọn họ dâng lên bản đồ Thành Vọng Hương, còn có chuyện Thanh Ngọc bị mua, dùng Thanh Ngọc để kích bác tình cảm vợ chồng của mình, hết lần.

      Cố Tinh Ngôn tức giận đến xanh mặt, muốn mắng, nhưng khi thấy bộ mặt tức giận của tổ phụ và đại ca, dáng vẻ trầm mặt , Cố Tinh ngôn cũng trầm mặc theo.

      Trong thư phòng vang lên thanh ba ba của hoa đăng, lúc lâu sau, Cố Thần mới thở dài tiếng, : "Thân bất phùng , thế đạo gian nan a." (*Câu này Nuy hiểu , có bạn nào biết giúp Nuy với, cám ơn!)

      Cố Tinh Lãng : "Nếu chúng ta đồng ý, Cảnh Mạch nhất định lập tức mang theo Thất điện hạ, tổ phụ, chúng ta trơ mắt nhìn Thất điện hạ đến Tru Nhật làm con tin sao?"

      Trong thư phòng lại yên tĩnh lần nữa.

      Cố Tinh Ngôn gãi gãi đầu, nhìn Cố Tinh Lãng, : "Chuyện của Thanh Ngọc, đệ giải thích với Công chuá rồi sao? Công chúa thế nào?"

      Cố Tinh Lãng trầm mặc, chàng cũng muốn giải thích, nhưng cuối cùng xảy ra chuyện gì? À, đúng rồi, Công chúa muốn cầu Đại Thạch ăn vặt, vì vậy chàng có tiếp tục chuyện này .

      Cố Tinh Ngôn : "Đệ chưa ?"

      Cố Tinh Lãng thầm , ta còn có thể Công chúa vì quan tâm tới ăn, mà tuyệt đối quan tâm đến chuyện của Thanh Ngọc sao? Á, tại sao có cả giác bế tắc đây?

      "Thôi." Cố Thần : "Chuyện của Thanh Ngọc, ngày mai ta cho tổ mẫu cháu tự mình với Công chúa."

      Cố Tinh Nặc : "Chuyện của Thanh Ngọc có tổ mẫu ra mặt giải thích, còn chuyện của Thất hoàng tử sao?"

      Cố Tinh Lãng nhìn tổ phụ và hai người của mình, răng cắn chặt, : " tới chuyện ta và Công chúa là vợ chồng, coi như phải vợ chồng, Công chúa cứu mạng ta hai lần, ta nhất định phải báo ơn."

      Cố lão gia tử : "Cháu muốn làm gì?"

      Cố Tinh Lãng : "Tổ phụ, cháu muốn mang theo Thất điện hạ rời kinh."

      "Đệ muốn mang theo Thất điện hạ bỏ trốn?" Cố Tinh Ngôn hét lên: "Bây giờ đệ cưỡi ngựa còn khó khăn, chi tới chuyện đánh nhau? Đệ mang theo Thất điện hạ như thế nào?"

      " ta rời kinh cầu y." Cố Tinh lãng nghĩ xong chuyện này, kiên quyết : "Ta mang Thất điện hạ trốn trước, Cảnh Mạch thể lưu lại kinh thành lâu được, thấy thất điện hạ, Thánh thượng nhất định phái hoàng tử khác tới Tru Nhật, chờ chuyện này qua , ta mang Thất điện hạ hồi kinh, mặc cho Thánh thượng xử trí."
      thuyt, Tôm Thỏlinhdiep17 thích bài này.

    4. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 53: Tiểu Vệ trung thành

      Editor: Hạ Tiểu Vũ

      Beta: Nuy Ham

      “Mặc cho thánh thượng xử trí.” Cố Tinh Nặc nhìn tiểu đệ của mình, trầm giọng: “Tinh Lãng, đệ muốn chết phải ?”

      Sau khi hồi kinh, Cố Tinh Lãng muốn quản xem cuối cùng vị hoàng tử nào làm con tin. Mẫu phi của vị hoàng tử này, còn có thế lực phía sau lưng vị hoàng tử như vậy sao có thể tha cho Cố Tinh Lãng? Việc này Cố Tinh Ngôn hiểu rất . Hiền Tông có thể tha tội chết cho Cố Tinh Lãng là vì muốn nữ nhi phải làm góa phụ nhưng Cố Tinh Lãng vẫn là cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của ông.

      Cố Tinh Lãng than tiếng, : “Ngoại trừ mang Thất điện hạ tránh trước, chúng ta còn có biện pháp nào khác sao? Ta nợ công chúa quá nhiều, muốn nhìn nàng khổ sở.”

      Ngay tại thời điểm Cố Tinh Lãng ngồi tại thư phòng lão gia tử những lời đó, chính chàng cũng nhận ra những lời mình nghe vào tai người khác lại rất thâm tình.

      ****

      Cùng lúc đó, Vương ma ma nghe Ngọc Tiểu Tiểu với mình: “Đến thời điểm, ta mang tiểu Thất ra ngoài chơi chút, đợi qua thời gian chúng ta lại trở về. Ma ma yên tâm, ta để tiểu Thất làm con tin đâu.”

      Vương ma ma cảm thấy từ lúc Hoàng Hậu nương nương ra , chứng lãng tai của mình càng ngày càng trầm trọng: “ ra ngoài chơi chút?” Vương ma ma nghi hoặc hỏi lại Ngọc Tiểu Tiểu: “Là chạy ra khỏi kinh sao?”

      Ngọc Tiểu Tiểu xoay ba quả quýt vàng trong tay, vừa chơi vừa : “Ừ, bà muốn như vậy cũng được.”

      Mang theo Thất điện hạ chạy trốn sao? Vương ma ma ngây ngốc nhìn chủ tử của mình, vị này phải là bị thất tâm phong chứ (là thần kinh ák)? Bà sống quá nửa đời người, chưa nghe có công chúa nào lại mang hoàng tử làm đào phạm, đây là muốn phá hoại, là muốn vong quốc a?

      Ngọc Tiểu Tiểu nhìn thấy bộ dạng bị đả kích của Vương ma ma lại bồi thêm câu: “Yên tâm . Ai có thể bắt được ta? Cho dù có đuổi theo, ai có thể đánh thắng được ta chứ?”

      Vương ma ma ngồi đối diện Ngọc Tiểu Tiểu, thể trọng bà vượt xa người thường, nặng nề ngã ngồi xuống, ghế gỗ liền phát ra trận tiếng vang két két.

      Ngọc Tiểu Tiểu tốt bụng : “Ma ma, thừa dịp còn kịp, bà nên giảm béo chút, tìm cho mình người bạn già .” Ngọc Tiểu Tiểu cũng nhìn ra, thế giới này lấy gầy làm chuẩn đẹp, mặc dù Vương ma ma là nữ nhân tốt nhưng vóc người này…muốn tìm người bạn già cũng tương đối khó nha. Cái gì? Ngươi Vương ma ma tuổi lớn sao, là đọc sách quá ít. Nam nhân nha, có nhiều người vẫn thích nữ nhân lớn tuổi hơn mình đấy, chẳng phải Ngọc Tử Dịch là ví dụ tốt sao?

      Thân hình Vương ma ma run run, thịt người lại càng run lợi hại, rốt cuộc khóc oa oa hỏi Ngọc Tiểu Tiểu: “Công chúa, người rốt cuộc là làm sao vậy?”

      “A?” Ngọc Tiểu Tiểu nhìn Vương ma ma khóc lóc nức nở, trong lòng vị béo thẩm này lại khóc lóc cái gì, nàng vẫn là chọn ngậm miệng .

      Vương ma ma ô ô khóc trận, đột nhiên đem nước mắt thu lại, hướng ngoài cửa kêu to: “Tiểu Trang, Tiểu Vệ tiến vào.”

      Tiểu trang, Tiểu vệ vào, nhìn đến bộ dạng Vương ma ma mặt đầy nước mắt, lại nhìn đến Ngọc Tiểu Tiểu, này là như thế nào? Sao lại để Vương ma ma thương tâm thành như vậy?

      Vương ma ma hỏi cả hai: “Công chúa và phò mã gia dự tiệc, chuyện [​IMG]
      thuyt, linhdiep17Tôm Thỏ thích bài này.

    5. michellevn

      michellevn Well-Known Member Editor

      Bài viết:
      5,165
      Được thích:
      12,955
      Chương 54: Hỗ trợ để cùng có lợi

      Chuyển ngữ: Nuy Ham

      Trong thánh chỉ Hiền tông gì, chẳng là muốn ngày mai sau khi lâm triều xong, để cho Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng cùng nhau vào cung chuyến.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhận thánh chỉ, đứng dậy liền hỏi thái giám truyền chỉ: "Phụ hoàng tìm ta có chuyện gì?"

      Thái giám lắc đầu, : "Công chúa Điện hạ, chuyện của Thánh thượng, nô tài dám hỏi nhiều."

      Vương ma ma bước lên, đưa vào tay thái giám chút bạc, câu nào, cũng chỉ nhìn thái giám.

      Thái giám ước lượng bạc, đánh giá tiền thưởng ít, mới mở miệng : "Ngày mai Cảnh đại hoàng tử tiến cung, nô tài nghĩ chắc là vì chuyện của hoàng tử."

      Mọi người vừa nghe liền hiểu, đây là muốn Công chúa và phò mã thương lượng chuyện Thất hoàng tử đến Tru Nhật.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhìn chằm chằm bạc trong tay thái giám, thản nhiên thu hối lộ như vậy, quan trường Phụng Thiên còn có thể tốt hay ?

      Thái giám cũng hiểu, mình chuyện này cũng phải là chuyện tốt đối với Công chúa Linh Linh và người Cố phủ, sau khi hành lễ với Ngọc Tiểu Tiểu và Cố Tinh Lãng xong, khắc cũng nguyện lưu lại, mang theo tùy tùng lập tức rời khỏi.

      Ngọc Tiểu Tiểu nhìn thái giám truyền chỉ rời , mọi người còn đứng ở sảnh đường nhúc nhích, : "Mau ngủ ."

      Cố Thần : "Công chúa, ngài thấy như thế nào đối với chuyện ngày mai?"

      Ngọc Tiểu Tiểu : "Chuyện ngày mai để ngày mai ."Chỉ cần thế giới này có ngày tận thế, trong mắt Ngọc Tiểu Tiểu có chuyện gì là chuyện nghiêm trọng.

      "Nàng nghỉ ." Cố Tinh Lãng nghiêng đầu với Ngọc Tiểu Tiểu: "Ta lập tức về phòng sau."

      Ngọc Tiểu Tiểu cũng có nghi ngờ chàng, dù sao bụng nàng cũng no, trừ ngủ nàng cũng nghĩ ra được mình còn có thể làm gì.

      Sau khi Ngọc Tiểu Tiểu mang theo đám người Vương ma ma mờ mịt luống cuống về phòng, Cố Thần cũng để cho lão phu nhân dẫn theo con dâu cháu dâu về phòng nghỉ ngơi, còn mình cùng với ba cháu trai trở lại thư phòng.

      Lần này Cố Tinh Lãng là do đại ca và nhị ca của mình nâng đến thư phòng.

      Sau khi Cố lão gia tử trở lại thư phòng, lập tức mở miệng : "Ngày mai Tinh Lãng phụng bồi Công chúa vào cung, Tinh Ngôn cháu liền mang theo Thất điện hạ rời kinh, cũng cần đâu khác, liền hướng tới Tây Bắc , đến Ngô Châu, chỗ đó là nơi ở của tộc Khương thị, cũng là trọng địa đóng quân của bọn họ, bọn họ cũng có thể bảo vệ Thất điện hạ."

      Cố Tinh Ngôn nghe tổ phụ xong, chút suy nghĩ, gật đầu cái, : "Được, cháu mang Thất điện hạ ."

      Cố Tinh Lãng lại sốt ruột, chàng muốn Ngọc Tiểu Tiểu đau lòng, nhưng chàng cũng muốn liên lụy tới người nhà.

      Thấy Cố Tinh Lãng muốn mở miệng , Cố Tinh Nặc giống như là biết Cố Tinh Lãng muốn cái gì, giành trước: "Đệ cũng cần mấy lời đại loại như muốn liên lụy người trong nhà, Công chúa những có ơn với đệ, mà đối với toàn bộ người phủ chúng ta đều có ân (*ân huệ - Nuy), ta và nhị ca đệ đều xuất lực vì Thất điện hạ, là chuyện tất nhiên."

      Cố Tinh Ngôn cũng : "Tam nhi, đệ đừng có ngốc nữa, đệ chính là cần tham gia chuyện này, người muốn chúng ta yên ổn, cũng nhiều , chúng ta cần phải sợ."

      "Cứ làm như thế ." Cố Thần cũng để cho Cố Tinh Lãng lên tiếng, ngay: "Sáng sớm ngày mai, Tinh Ngôn lập tức lấy lý do cầu y vì Tinh Lãng, mang theo Thất điện hạ đến Ngô Châu. Lão đại, lão nhị các cháu đưa lão Tiểu tam về phòng ."

      Cố Tinh Nặc và Cố Tinh Ngôn đem Cố Tinh Lãng nằm ghế rời .

      Sau khi cháu trai rời , lão gia tử ngồi trước bàn đọc sách, nặng nề thở dài tiếng, ông chính là cược Hiền tông nhìn mặt Công chúa Linh Lung, ra tay giết chết Cố gia bọn họ, còn về phần trở thành địch nhân của mẫu tộc hoàng tử, thiên quân vạn mã lão gia tử ông còn sợ, như thế nào lại sợ cái này?

      ****

      Ngoài thư phòng, sau hai người làm ca ca đem tiểu đệ ra tới đình viện ngoài thư phòng để ghế nằm xuống.

      Cố Tinh Lãng lập tức mở miệng : "Nhị ca, chỉ cần thân thể ta khó chịu, ngày mai ta cũng cần vào cung, như vậy ta có thể mang Thất điện hạ ."

      Cố Tinh Ngôn : "Tam nhi, với bộ dạng này của đệ mà lên đường, gặp phải chuyện gì, là đệ che chở Thất điện hạ, hay là Thất điện hạ che chở cho đệ? Đừng nháo nữa."

      Cố Tinh Nặc ngồi xổm xuống, nhìn Cố Tinh Lãng, : "Tam đệ, coi như đệ mang theo Thất điện hạ , nhưng đệ vẫn là Tam công tử Cố gia, làm sao Cố gia chúng ta có thể đẩy chuyện này ra khỏi được?"

      Cố Tinh Lãng nhất thời nghĩ tới vợ mình, đúng là thể đem chuyện này làm đến chu toàn được, Cố Tinh Nặc đem chuyện này ràng, Cố tam thiếu lại thấy rất có lỗi.

      Cố Tinh Nặc biết người đệ đệ này của mình rất nặng tình nghĩa, vỗ tay Cố Tinh Lãng, Cố đại thiếu gia : "Tiểu tử ngốc, đừng suy nghĩ nhiều nữa, người nhà, là phúc họa cùng hưởng, nếu ngày sau Thất điện hạ có thể tỏa sáng, phải nhà chúng ta có chỗ tốt sao?"

      Cố Tinh Ngôn bất mãn : "Đại ca, huynh như vậy quá tục rồi, giúp người gặp nạn, huynh còn muốn hồi báo sao?"

      Cố Tinh Nặc nhìn hai em trai của mình chút, cười khổ cái, : "Ta chỉ là muốn , đời này chính là hỗ trợ để cùng có lợi, Công chúa cứu chúng ta, sau đó lấy được người chồng tốt, chúng ta giúp Thất điện hạ, ngày sau có lẽ có thể lấy được nhiều vinh hoa phú quý hơn. Cho nên Tinh Lãng à, đệ cần suy nghĩ quá nhiều, ngày mai hãy cùng Công chúa vào cung , nên để người trong cung và Cảnh Mạch nhận ra điều khác thường."

      "Đúng nha." Cố Tinh Ngôn : "Nắm chặt thời gian chút, mau nhanh chóng cùng Công chúa hoàn thành đêm động phòng hoa chúc còn thiếu , cùng Công chúa sống cho tốt qua ngày là thỏa đáng nhất."

      Cố Tinh Nặc trừng mắt nhìn người đệ đệ có hai này của : "Đệ hưu vượn cái gì hả?"

      Cố Tinh Ngôn nhếch miệng, : " ngủ qua có thể là vợ chồng sao? Bây giờ Tinh Lãng nhúc nhích được, nhưng Công chúa có thể a. Ài, Tam nhi à, ta đưa cho đệ quyển sách kia, cũng có cái tư thế này ?"

      Cố Tinh Lãng đỏ mặt, với Cố Tinh Nặc: "Đại ca, huynh đưa ta về ."

      "Câm miệng." Cố Tinh Nặc đấm cái vào người nhị đệ mình, : "Chúng ta đưa Tinh Lãng trở về."

      (@.... ra Ngôn ca cũng ra suy nghĩ trong lòng Nuy, mau mau viên phòng akkkk *cắn khăn* / Tác giả mẹ ruột: "Từ từ, chuyện gì cũng từ từ, thời gian còn dài a~~~")

      ****

      Trong phòng ngủ, Ngọc Tiểu Tiểu ngủ thiếp , vóc người nàng chưa trưởng thành hoàn toàn, ngủ ở giường lớn như vậy, càng lộ ra vẻ trống trải giường lớn khắc hoa văn.

      Cố Tinh Lãng được hai ca ca đưa tới trước phòng, hai đại ma ma đón người, đưa tới mép giường Ngọc Tiểu Tiểu nằm.

      Ngọc Tiểu Tiểu nghe bên cạnh có động tĩnh, mở mắt thấy trước mắt mình là Cố Tinh Lãng, lại đóng mắt ngủ tiếp.

      Cố Tinh Lãng phất tay cho hai ma ma kia lui ra, ngồi ở mép giường nhìn chằm chằm Ngọc Tiểu Tiểu lát, lời của cái người mãng phu Cố Tinh Ngôn kia cũng có ảnh hưởng tới Cố tam thiếu, nhìn khuôn mặt hồng hồng của vợ mình, Cố Tinh Lãng cảm thấy bụng dưới nóng lên, kìm lòng được đưa tay chạm vào mặt của Ngọc Tiểu Tiểu, da mặt bóng loáng nhẵn nhụi, làm cho Cố Tinh Lãng càng thêm nóng rang bất an.

      Ngọc Tiểu Tiểu bị Cố Tinh Lãng làm tỉnh, nhắm mắt lại hỏi: "Chàng làm cái gì vậy?"

      Cố Tinh Lãng còn là trai tơ, tâm nghĩ gì sờ mặt vợ, vừa nghe tiểu tức phụ chuyện, tay giống như chạm vào vật nóng, vèo cái, đem tay thu lại.

      Ngọc Tiểu Tiểu mở mắt, mắt đối mắt với Cố Tinh Lãng.

      Cố Tinh Lãng khàn giọng, : " có chuyện gì, nàng ngủ ."

      Đôi mắt Ngọc Tiểu Tiểu liếc liếc xuống dưới, có thể sống ở thời mạt thế thiếu thốn mọi bề, nhưng huấn luyện viên Ngọc dù chưa từng ăn thịt heo cũng thấy heo chạy, đưa tay cách lớp quần tuốt mấy cái giúp Cố Tinh Lãng, : "Kìm nén khó chịu sao? Nếu thể lăn giường được, ta giúp chàng tuốt là tốt rồi."
      Trâu, Alice Huynh, thuyt3 others thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :