1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN TƯƠNG HỘI - TUYẾT ÁNH SƯƠNG HỒN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 15

      Liên tiếp mấy ngày này người của Nguyễn phủ đều trốn trong nhà đóng cửa ra ngoài. kiện "hôn môi cứu người" dậy sóng lâu thôi, càng lúc càng có nhiều dị bản khác nhau theo gió Trường An mà thổi khắp nơi rồi bị miệng lưỡi thế gian nhai nhai lại. Ngay cả những nha hoàn chợ mua thức ăn cũng bị ngăn cản lại để ngóng tin tức. Họ quả rất tò mò về bộ dáng cũng như tính tình của vị Tam tiểu thư này...thậm chí còn hận biết nàng mỗi đêm rời gường mao xí mấy lần. Nhóm người này nhàm chán rỗi rãnh, quả thực là đội chuyên săn tin giật gân của đời Đường. Những nha hoàn tính tình vốn ôn hòa cũng bị làm phiền đến nổi điên lên, đem vài trứng gà đập vào họ mới có thể thoát thân.

      Nguyễn Nhược Long còn phiền phức hơn, lúc bận rộn , rảnh rỗi chút là dứt khoát chạy tới giễu cợt Tam muội của , "Hôm nay trong thành Trường An này ai là biết tên tuổi của Nguyễn gia Tam tiểu thư nha."

      mới đầu nghe Nguyễn Nhược Nhược "hôn môi cứu người" quả là kinh hãi, hồi lâu cũng được nửa lời. Những sau khi phục hồi tinh thần liền phán cho nàng câu "Tam muội đúng là bậc nữ trung trượng phu" làm cho Nguyễn Nhược Nhược vừa vui mừng vừa cảm kích. Ở tại đời Đường vốn coi trọng gia giáo lễ nghi này, đối với hành động của nàng hề chê trách bất quá chỉ có hai người, người là Ngọc Liên Thành, người còn lại chính là Nguyễn Nhược Long. Có hai người này nàng xem như được an ủi rồi.

      Nghe Nguyễn Nhược Long trêu ghẹo mình, Nguyễn Nhược Nhược cười khổ dứt. Nàng e rằng bây giờ ở Trường An thành này người nào là biết đến tên của nàng, đến cả Ngọc Liên Thành cũng có nguy cơ "cam bái hạ phong". Chỉ vì kiện như thế này khiến nàng bỗng trở nên nổi tiếng, khác gì các diễn viên thời đại dùng scandal để đánh bóng tên tuổi của mình.

      "Đại ca, ngươi chớ có giễu cợt ta nữa. Ta đây...thanh danh cũng có cái gì tốt đẹp, phải là "con sâu làm rầu nồi canh", đối với những loại tình này...người người đều la đánh"

      "Người người đều la đánh sao, có nhiều chuyện được chấp nhận bởi vì người có thể hiểu được quá ít."

      Nguyễn Nhược Long lần này rỗi rảnh tới chuyện lại khiến Nguyễn Nhược Nhược nghe được liền kinh ngạc vạn phần. Nhịn được, nàng giơ ngón tay cái lên khen ngợi, "Đại ca, cao minh, cao minh nha."

      Hai huynh muội vui vẻ trò chuyện với nhau nha hoàn Mai Nhi theo hầu bên cạnh Nguyễn phu nhân xông vào. Nàng ta thở hồng hộc : "Tam tiểu thư, lão gia phu nhân mời người nhanh đến tiền sảnh".

      "Tại sao chạy vội vã như vậy?", Nguyễn Nhược Long nhướn mày, "Xảy ra chuyện gì sao?"

      "Tĩnh An vương phi và Tĩnh An vương thế tử đến phủ"

      ***

      Tiền sảnh nửa phòng đầy ắp người, ai nấy đều im lặng trong thanh bình. Ở vị trí quan trọng nhất có hai người ngồi. người chính là Tiểu vương gia Lý Hơi, gương mặt tuấn mỹ, mi tĩnh như sơn thủy gợn sóng mà chỉ có nét trong trẻo lạnh lùng. Ánh mắt của phiêu hốt, giống như bạch hạc cao cao tại thượng đoái hoài tới bất cứ chuyện gì.

      Người ngồi bên cạnh là mỹ phụ phu nhân mặc cung trang, khí khái cao quý vô cùng. Đây chính là Tĩnh An vương phi.

      Nguyễn gia phu phụ ngồi bên dưới phụng bồi, hai vị di nương và Nguyễn Nhược Phượng đều yên lặng đứng bên phải họ. Nguyễn Nhược Long và Nguyễn Nhược Nhược bước vào sảnh, trước tiên là hướng Vương phi và Tiểu vương gia hành lễ vấn an. Nguyễn Nhược Nhược am tường lễ tiết đành bắt chước động tác của Nguyễn Nhược Long, lễ nghi cuối cùng cũng chu toàn.

      Sau khi hành lễ xong, Tĩnh An vương phi gọi Nguyễn Nhược Nhược đến bên cạnh, đem nàng cao thấp tinh tế đánh giá hồi rồi quay sang Nguyễn lão gia : "Quả là tiểu nương thanh tú".

      Nguyễn lão gia sợ hãi : " dám dám, tiểu nữ vụng về, vương phi quá khen."

      Tĩnh An vương phi hướng Nguyễn Nhược Nhược : "Đứa bé ngoan, ngày ấy Hơi Nhi nhà ta bị đuối nước may nhờ có ngươi cứu giúp. Ta cố ý đến đây là để với ngươi lời tạ ơn."

      "Vương phi người quá khách khí rồi, Tiểu vương gia là vì cứu hai tiểu đệ của ta nên mới cẩn thận đuối nước. Ta cứu cũng là chuyện phải làm, phiền người tự mình đến cửa lời cám ơn đâu." Nguyễn Nhược Nhược sảng khoái .

      "Hài tử ngoan, giúp người đòi trả ơn. Chẳng qua là...việc ngươi cứu người giống với việc cứu người." Tĩnh An vương phi nhấn mạnh ba chữ " giống với", vừa vừa nhanh mắt liếc nhìn người ngồi ngay bên cạnh. Lý Hơi né tránh ánh mắt của nàng, gương mặt tuấn tú điểm chút hồng, đôi mi thoáng cau lại. Vương phi lộ sắc mặt gì lại đem ánh mắt thả lại người Nguyễn Nhược Nhược, "Hài tử ngoan, ngươi thân nữ nhi, cứ như vậy mà cứu sống người...quả là làm khó ngươi rồi."

      Nguyễn Nhược Nhược suýt nữa thốt ra " làm khó gì hết, ra ta chẳng sao cả", may là lời vừa đến cổ họng liền cảnh tỉnh lại, nàng nhanh chóng ngậm miệng lại. Nhìn trong mắt của vương phi cũng có điều khó .

      Tĩnh An vương phi vừa liếc mắt nhìn Lý Hơi, mặt bây giờ đỏ ửng nhưng đôi mi nhịn được mà cau lại ba phần. chút trầm ngâm, nàng hướng sang Nguyễn Nhược Nhược : "Hài tử ngoan, ngươi mười mấy tuổi rồi?"

      A! Câu hỏi này làm Nguyễn Nhược Nhược sửng sốt, nàng còn chưa biết chính xác mình bao nhiêu tuổi mà, làm sao mà trả lời được? May là Nguyễn lão gia ở bên giải vây, "Thưa vương phi, tiểu nữ năm nay vừa tròn mười sáu tuổi".

      "Vậy...nàng từng hứa gả cho nhà nào chưa?"

      "Tiểu nữ vẫn chưa từng đính hôn." Có đính hôn cũng chỉ e nhà người ta nháo nhào từ hôn rồi. Nguyễn lão gia nghĩ đến chuyện chung thân đại của nữ nhi sau này mà nhịn được đau xót. Sau chuyện tại bờ sông, sợ rằng nàng chết già trong khuê phòng mất thôi. Còn có ai dám dạm hỏi?

      trong lúc phiền não Tĩnh An vương phi chậm rãi ra câu thạch phá thiên kinh. "Nếu chưa từng đính hôn, hay là làm con dâu của ta "

      Lời vừa ra, toàn bộ người trong sảnh đều sợ ngây người.

      "Chẳng qua...Hơi Nhi là Tĩnh An vương thế tử, việc lựa chọn thế tử phi quả rất khắc khe. thẳng ra, nhân phẩm gia thế phi tử đều phải cẩn thận tuyển chọn. Đương kim Thánh thượng ưu ái Hơi Nhi, từ sớm qua định ngày chọn thế tử phi, cho nên...chỉ có thể ủy khuất Tam tiểu thư làm trắc phi. Nguyễn lão gia xin chớ trách."

      Lời của Tĩnh An vương phi vô cùng khách khí. Nàng vốn dĩ thân phận tôn quý cần phải khách khí như vậy. Làm trắc phi của Tĩnh An vương thế tử mặc dù chỉ là thê thiếp như cũng ít gia đình giàu sang muốn mà được. Giờ phút này đây mắt thấy cơ hội tốt như vậy lại tự động chạy đến Nguyễn phủ, Nguyễn lão gia "thụ sủng nhược kinh" (được mà sợ) quả thực nên lời.

      " trách trách, như thế nào lại có thể trách được? Vương phi ưu ái tiểu nữ là phúc đức tu luyện ba đời của tiểu nữ rồi!"

      Những người khác trong Nguyễn phủ, hoặc là kinh ngạc, hoặc vui mừng, hoặc đố kị, hoặc ganh ghét...đủ mọi tư vị trong lòng. Nhị di nương lại bắt đầu gạt lệ, nàng ta quả đúng là phụ nữ cổ hữu điển hình, vui cũng khóc buồn cũng khóc. Tất cả tình cảm đều chỉ biết dùng nước mắt để diễn tả.

      "Nếu Nguyễn lão gia có ý kiến gì khác, vậy...hôn này cứ quyết định như vậy. Ta chọn ngày cho người đến phủ đưa sính lễ."

      Nguyễn lão gia mặt mày hớn hở định đáp ứng liền bị thanh làm tắc ngẹn cổ họng. Lời rất đơn giản, ba chữ ràng vang lên: "Ta phản đối."

      Mọi người theo tiếng nhìn lại, tất cả ánh mắt đều nhìn trân trân vào Nguyễn Nhược Nhược. Đến cả tiểu vương gia Lý Hơi từ sau khi vào phủ chưa từng nhìn thẳng ai, nhưng giờ phút này cũng theo mọi người nhìn sững nàng, gương mặt giấu được kinh ngạc.

      "Nhược Nhược, ngươi...ngươi nhăng cuội gì đó!" Nguyễn lão gia trừng mắt nhìn nàng cảnh cáo.

      Cố để ý đến , Nguyễn Nhược Nhược nhìn thẳng thắn nhìn Tĩnh An vương phi , "Vương phi, hôn này cần thiết. Ta mặc dù cứu Tiểu vương gia mạng nhưng cũng cần lấy thân báo đáp."

      Lời nàng vừa ra, mọi người liền đông cứng. Vương phi chấn động để chén trà sang bên, Lý Hơi đôi tay tự chủ được nắm thành quyền, vẻ mặt vừa tức vừa nhõm. Đám người còn lại sau khi kinh ngạc trôi qua đều là muốn cười nhưng cũng dám cười. Nguyễn Nhược Long nhịn cười cơ hồ sắp sửa xuất nội thương,...Tam muội này là khó lường. Tiểu vương gia vì báo ân cứu mạng nên lấy thân báo đáp... lời này ra thể chết vì cười nha. Nàng tại sao nghĩ tới người ta là mảnh hảo tâm, sợ nàng ngày sau gả được nên mới đến cầu hôn.

      Nhìn thấy thần sắc của mọi người, Nguyễn Nhược Nhược biết mình lại thất thố nên nhanh chóng sửa sai, "lời vừa rồi ta thu hồi lại. phải Tiểu vương gia lấy thân báo đáp mà là cần thiết cưới ta để đáp tạ ân cứu mạng. Ta cứu lúc đó chẳng qua là đơn thuần muốn cứu người, cần báo đáp gì hết. Cho nên Vương phi, đề nghị của người hay là...thôi , người cũng cần vì ta mà lo lằng thua thiệt gì, Tiểu vương gia cứu hai mạng người nhà chúng ta trong khi ta chỉ mới cứu về mình . Tính ra vẫn còn ít hơn mạng đó nha!"

      Lần này coi như Nguyễn Nhược Nhược làm cho Vương phi ngạc nhiên đến lâu sau mới miễn cưỡng mở miệng được: "Tam tiểu thư...", gọi là "hài tử ngoan" nữa, "Ngươi quả là có trái tim bác ái. Nếu như ngươi tình nguyện, vậy...hôn này coi như ta chưa từng đề cập tới ."

      Tĩnh An vương phi mẫu tử vì vậy đành trở về phủ, mọi người trong Nguyễn phủ mực cung kính tiễn ra tận đại môn. Tiểu vương gia Lý Hơi leo lên xe trước đột nhiên quay đầu lại, cho tới bây giờ hé răng lời bỗng liếc mắt nhìn Nguyễn Nhược Nhược chút rồi : "Ngươi gọi là Nguyễn Nhược Nhược, dường như tên hợp với người nha!"

      Có ý gì? Nguyễn Nhược Nhược còn chưa hiểu ra Lý Hơi phóng lên xe mất.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 16

      Vì chuyện cự tuyệt hôn mà Nguyễn Nhược Nhược cơ hồ bị Nguyễn lao gia mắng cho trận trối chết, "Ngu xuẩn! Ngu xuẩn! Cơ hội tốt cho ngươi bay lên làm phượng hoàng mà ngươi lại..." giận đến thiếu chút nữa máu chạy nên não kịp.

      Hai phụ mẫu Nguyễn phu nhân thầm vui vẻ. Vô luận thế nào, để nhị di nương mẫu tử các nàng có danh phận cao quý hơn mình cũng thể gọi là chuyện vui được. Tam di nương cũng thực tâm thực ý vài câu: "Nhược Nhược, cơ hội tốt như vậy có nhiều, ngươi lại bỏ lỡ, sau này muốn kiếm mối tốt như vậy nữa e là cũng khó khăn..." Nàng ta chưa chính xác, đâu chỉ là khó khăn như vậy thôi,....chỉ sợ rằng còn bất cứ nhà nào nữa kìa.

      Nhị di nương nước mắt tuôn như mưa, "Nhược Nhược, ngươi tại sao lại cự tuyệt? Vương phủ cầu hôn, ngươi tại sao lại cự tuyệt a." lại cũng là mấy câu như thế.

      Hạnh Nhi tiếc nuối: "Tiểu thư, Tiểu vương gia lớn lên tuấn a, lang quân tốt như vậy tại sao người lại cự tuyệt, là tiếc mà." Nha đầu kia hề ganh tị mà chỉ mực than tiếc cho nàng.

      Chỉ có Nguyễn Nhược Long cùng trận tuyến với nàng, "Tam muội, cự tuyệt cũng tốt. Ta xem tên Tiểu vương gia kia là tình nguyện, chắc chắn bị vương phi ép buộc tới đây. Ngươi nếu gả cho làm trắc phi...chỉ sợ mỗi đêm muội phải đơn phòng trống."

      vị ca ca hiểu người hiểu chuyện như vậy, Nguyễn Nhược Nhược đối với đời Đường này phá lệ sinh tia hảo cảm. Nếu cùng với Nguyễn Nhược Phượng so sánh, Nguyễn Nhược Long đích thị là ca ca tốt. Tại sao hai người cùng bụng mẹ sinh ra lại khác nhau tới như vậy chứ?

      Ngọc Liên Thành lần đến Nguyễn phủ, Nguyễn Nhược Phượng như hình với bóng bám theo , hận thể sinh trưởng người mới phải. Nguyễn Nhược Nhược thấy có khách đến liền nhanh chân chạy về phòng, chịu được mớ phép tắc lễ nghi này. nghĩ tới mà nàng cũng biết tại sao Ngọc Liên Thành lại thi hành kế "thoát xác", dứt khỏi Nguyễn Nhược Phượng rồi mình tới khuê phòng của nàng.

      Hạnh Nhi vừa thấy biểu thiếu gia tới liền vội vàng châm trà cho . Nguyễn Nhược Nhược thấy nàng ta mặt đỏ ửng, cổ tay mềm nhũng, chăm chú rót trà, rót trà, rót trà...Mắt thấy chén trà cũng sắp đầy tràn ra rồi, đúng là hết . Đây là trà môn tử nha! Cũng giống như cõi lòng của thiếu nữ vậy, sóng dạt mênh mông, tình quá sâu chén quá cạn, như thế nào mà đơm bông kết trái được đây?

      Nguyễn Nhược Nhược thể nhắc nhở nàng, "Hạnh Nhi, tràn rồi kìa." Nàng ta mặt đỏ đến tận cổ, đặt bình trà bên rồi chạy mất. Ngọc Liên Thành gặp phải tình huống như thế cũng trách, coi như thấy gì hết.

      "Tam biểu muội, ta nghe Tĩnh An vương phủ muốn cầu hôn?", Ngọc Liên Thành theo thói quen nở nụ cười. Nguyễn Nhược Nhược liếc cái rồi vội vàng chuyển dời ánh mắt sang chỗ khác, dám nhìn lâu. Ngoài cửa sổ trăm hoa đua nở, xuân sắc vạn phần, nhưng nụ cười của so với xuân quang còn tươi sáng hơn. Nếu nhìn lâu chút chỉ sợ...xuân tâm manh động. Nguyễn Nhược Nhựơc mỗi lần gặp là lần hiểu ra tại sao vô số thiếu nữ ở Trường An thành lại diễn trò "Khuynh thành chi mến" . Mị lực của khiến cho người nào có thể chống đỡ, nhất là lúc mỉm cười. Giống như thi triển "Hút tâm đại pháp" khiến cho vô số thiếu nữ Trường An thành đánh mất trái tim vì . Nguyễn Nhược Nhược hết sức trân quý trái tim của mình, muốn bị mất dễ dàng như vậy. Hơn nữa cũng muốn nhận được kết quả vô tình "ngã dục phó tâm dư minh nguyệt, nại hà minh nguyệt chiếu cừ câu" (Ta muốn mặc tâm mình cho trăng sáng, mong được vầng trăng kia chiếu sáng).

      "Biểu ca, chuyện này ngươi cũng biết à?" Nguyễn Nhược Nhược đáp mà hỏi ngược lại.

      "Lòng hiếu kỳ người người đều có, nhất là khi biểu muội ngươi lại cự tuyệt. Hôn với Vương phủ là vinh diệu biết bao nhiêu thiếu nữ mơ tưởng xin cầu. Biểu muội tại sao từ chối, ta cũng rất muốn nghe chút nguyên do." chuyện cũng rất sảng khoái, thẳng vào ý chính.

      "Nguyên do rất đơn giản. Ta chỉ là... chấp hôn nhân cưỡng ép, Hai – nhận cùng tam thê tứ thiếp." Ngươi sảng khoái ta cũng sảng khoái, Nguyễn Nhược Nhược thẳng giấu diếm.

      "Đây cũng là điều bình thường, biểu muội, hai điều kiện ngươi chấp nhận này chính là thiết luật nam cưới nữ gả hơn trăm ngàn năm qua."

      "Ai là thiết luật? Coi như là thiết luật, ngày thiết luật tự nhiên thay đổi." Nguyễn Nhược Nhược xong trong lòng tin mười phần. Nàng đương nhiên tin tưởng mười phần, ở thế kỷ hai mươi mốt việc "nam cưới nữ gả" này sớm bị đào thải, thứ thiết luật này cơ bản còn tồn tại.

      Ngọc Liên Thành , nhìn nàng hồi lâu mới từ từ mở miệng: "Biểu muội, ngươi có là Nguyễn Nhược Nhược ta biết trước đây ?"

      Bụng Nguyễn Nhược Nhược nhảy thót lên cái, khỏi nhìn vào sẵn giọng: "Biểu ca, mong ngươi chỉ giáo cho, ta chỗ nào phải là ta?"

      "Ngươi đúng là ngươi, nhưng ngươi cũng phải là ngươi. Ngươi là ai, ai là... ngươi? Ta vẫn chưa ", Ngọc Liên Thành vừa vừa gõ nhịp lên bàn, bên môi nỏ ra nụ cười thâm thúy. Nụ cười kia giống như mạng lưới thôi miên, tâm trí khi bị nó bủa vây đừng mơ tưởng trốn ra được. Nguyễn Nhược Nhược vội vàng nhìn chỗ khác, thầm hoảng sợ. Vừa e sợ mị lực khó có thể ngăn cản của , vừa lo lắng nhạy cảm nhìn thấu tâm tư kín đáo của nàng. Ngọc Liên Thành phải là đồ bỏ nha. Ai xinh đẹp cùng với trí tuệ, nhân vật vừa vô cùng xinh đẹp vừa cực kỳ trí tuệ ở đây nè.

      Nguyễn Nhược Nhược có tâm ma, dám cùng dây dưa đến vấn đề này nữa, vôi vàng cầm chừng mà : "A, biểu ca, tại sao Nhị tỷ tỷ theo bên cạnh ngươi, ngươi làm sao mà dứt khỏi nàng được vậy?"

      "Sơn nhân tự có diệu kế."

      "Cái gì diệu kế? ta nghe chút...được ?" Nguyễn Nhược Nhược tò mò vạn phần. Nàng biết Nguyễn Nhược Phượng bám dính Ngọc Liên Thành như keo dán sắt, thậm chí là như nam châm trái dấu cực đại, dính vào rồi là đừng hòng lôi ra được.

      "Nếu như ta ...ta dùng mười tám thần công lực đem nàng đánh văng ra, ngươi tin hay tin?" Ngọc Liên Thành rồi bật cười.

      Nguyễn Nhược Nhược cười gật gù như chim bồ câu, "Tin tin tin, ngươi...trước hết dùng mười tám thần công lực đánh văng nàng, sau đó thi triển Thảo thượng phi khinh công bay cho nên nàng ta đuổi kịp ngươi. Biểu ca, chắc ta nên đổi cách xưng hô gọi ngươi là Ngọc thiếu hiệp!"

      " bằng ngươi đổi giọng gọi thẳng tên của ta, gọi biểu ca cảm thấy được tự nhiên sao?"

      Lời này đâu chỉ có ý như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cười khan : "Tại sao lại được tự nhiên chứ, hay là ta gọi ngươi biểu ca tốt nha."

      Ngọc Liên Thành trở giọng bình thường, quay về đề tài ban nãy. " ra...ta né Nhị biểu muội rất dễ dàng, bất quá chỉ cần hơi để lộ ra ý muốn ăn chút điểm tâm, nàng ta lập tức tự cáo lui, hớn hở xuống phòng bếp."

      Đúng là biện pháp đơn giản nhưng vô cùng hiệu quả, những cũng chỉ mới có thể áp dụng được thôi. Nguyễn Nhược Nhược nhịn được bật cười, "Đây là tự nhiên rồi. Chỉ cần ngươi Ngọc đại công tử câu, đừng là xuống bếp, cho dù có phải nước hay bước lửa Nhị tỷ cũng vui vẻ thực ngay." Sức mạnh của ái tình rất đáng sợ, những vẫn chưa đáng sợ bằng sức mạnh của tình đơn phương.

      Ngọc Liên Thành nâng chén trà nhấp ngụm, cứ như vô tình mà ra: "Vậy...Tam biểu muội, ngươi sao?"

      "Ta?!" Nguyễn Nhược Nhược bị hỏi làm cho sửng sốt, "Biểu ca, những thiếu nữ ngã dưới trường sam của ngươi rất nhiều...rất nhiều rồi, buông tha cho ta , riêng ta cần đếm gộp vào."

      Ngọc Liên Thành để chén trà xuống, than tiếng. "Ta nhớ kỹ Tam biểu muội trước kia, chỉ vì ta thuận miệng ra muốn uống trà pha bằng tuyết hứng lá thông, nàng liền giữa đêm đông giá rét tự mình chạy đến thành tây, dưới gốc cây tùng hứng đầy ba bình châm tuyết, sau khi trở lại phủ liền ngã bệnh nặng thời gian. Dường như tại ta vô phúc được Tam biểu muội ưu ái như vậy nữa."

      Cái gì, Nguyễn Nhược Nhược tiền nhậm lại còn làm ra loại chuyện ngu xuẩn như thế này sao? Vốn thể chất yếu đuối lại giữa trời đông giá rét chạy thu cái gì tùng châm tuyết, là muốn chết mà? Nhưng những lời này nàng chỉ phỉ nhổ trong lòng dám , mặt ngoài còn phải hướng Ngọc Liên Thành cười thành đóa hoa, "Biểu ca, nếu ngươi còn muốn uống thứ trà pha tuyết gì gì này cứ ta tiếng, ta ...tìm mấy thùng về cho."

      Ngọc Liên Thành cười thâm sâu. "Đa tạ Tam biểu muội thịnh tình như trước, chỉ e là tùng châm tuyết năm nay giống tư vị năm ngoái nữa rồi."

      Lời có ngầm ý bên trong, từng chữ từng chữ như đánh vào Nguyễn Nhược Nhược. Nàng cơ hồ còn chống đỡ được may ngoài cửa sổ truyền đến tiếng gọi của Nguyễn Nhược Phượng. "Liên Thành biểu ca, Liên Thành biểu ca."

      Nguyễn Nhược Nhược như được đại xá, "Biểu ca, Nhị tỷ tỷ gọi ngươi kìa, chắc là điểm tâm ngươi thích ăn chuẩn bị xong rồi đó."

      "Xem ra lần sau phải nhớ kiếm loại điểm tâm phức tạp hơn chút để làm phiền Nhị tỷ của ngươi rồi." Ngọc Liên Thành cười .

      "Nhờ cậy ngươi rồi, biểu ca. Ngươi đứng dậy ra ngoài kia đón nhanh lên chút, đừng để Nhị tỷ thấy ngươi ở chỗ của ta." Nguyễn Nhược Nhược đuổi khách thẳng thừng.

      "Sợ nàng ta cao hứng ?" Ngọc Liên Thành tâm tư lấp lóe.

      "Đúng nha! Sợ nàng ta cao hứng trút giận lên đầu ta. Ngươi cũng biết vóc người nàng gấp hai lần vóc người của ta, nếu bị ăn cái tát ta đây đúng là tiêu hóa nổi."

      Ngọc Liên Thành cười khẽ, "Nhược Nhược biểu muội, ta cho là việc ta đến thăm ngươi lại khiến ngươi bị ăn tát."

      "Tuy là như vậy, những nếu có thể tránh được chính diện xung đột ta tận lực né tránh. Ta dự tính cùng Nhị tỷ ở cùng nhà mà bốn mắt nhìn nhau trừng trừng, hận thể ngươi ăn ta ta ăn ngươi. như thế nào cũng là người nhà của mình."

      Ngọc Liên Thành nghe vậy liền nhìn nàng sâu, vừa lúc Nguyễn Nhược Nhược ngước lên, bắt gặp ánh mắt thâm sâu bí kia liền oanh tiếng, cảm giác như quanh quẩn trong đường núi ngoằn ngèo, trong phút chốc nghĩ rằng mình lạc mất phương hướng. Muốn chết sao, nàng lập tức nhắc nhở chính mình, đừng nhìn nữa, mau quay đầu, chỉ cần dời mắt sang bất cứ chỗ nào khác. Nhược Nhược phảng phất chính mình như hành tinh gặp phải lỗ đen vũ trụ, bản thân tránh khỏi lực hấp dẫn mà từng chút từng chút bị hút vào trong đó...

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 17

      "Nguyễn – Nhược – Nhược" thanh mang theo lửa giận trong gang tấc vang lên, Nguyễn Nhược Phượng đứng ngay trước cửa.

      Nguyễn Nhược Nhược phục hồi tinh thần, kêu khổ dứt. Phen này thê thảm rồi, ngày tháng sau này thể thanh thanh tĩnh tĩnh mà trôi qua nữa rồi. Ngọc Liên Thành phất ống tay áo, rời cũng mang theo đám mây đen này. Vẻ mặt Nguyễn Nhược Phượng đích thực u ám mây đen, cũng chỉ có thể nhận xét như thế. Ngọc Liên Thành nha Ngọc Liên Thành, tên họa thủy, nam nhân như vậy sinh ở đời chính là tai họa của nữ nhân. Cứ nhìn , vừa hại nàng bị Nhị tỷ nhìn bằng con mắt nảy lửa.

      "Nhị tỷ, chuyện này liên quan ta nha! Là biểu ca muốn tới chỗ ta uống trà, ta tuyệt đối có câu dẫn à." muốn Nguyễn Nhược Phượng đem hết tội danh đổ lên đầu nàng nên Nguyễn Nhược Nhược vội vàng đem chuyện này đính chính ràng.

      "Vậy ngươi cứ nhìn chằm chằm Liên Thành biểu ca là có ý gì?" Nguyễn Nhược Phượng phẫn nộ.

      Kỳ quái, ngươi mua bản quyền tất cả chưa? Còn cho ta nhìn, ta nhịn có nghĩa là ta sợ ngươi. Nguyễn Nhược Nhược vì vậy cũng khách khí , "Nhị tỷ, ngươi cũng muốn ta nhìn thấy biểu ca, vậy ngươi sau này dứt khoát mang bao bố trùm kín đầu lại , ta đây cũng nhìn thấy nữa."

      "Ngươi?!" Nguyễn Nhược Phượng bị chọc giận đến cứng lưỡi. Nàng ta bộ dáng hung hăng nhưng miệng lưỡi lợi hại bằng Nguyễn phu nhân.

      Ngọc Liên Thành đứng bên xem chiến nghe được lời này liền mỉm cười thú vị. Suy nghĩ chút, đứng ra làm người hòa giải, "Nhị biểu muội, ngươi tới tìm ta đúng ?"

      "Đúng nha, biểu ca, người ta làm cho ngươi bánh quế hoa. Tới tìm ngươi cùng ăn nè." Vốn là Nguyễn Nhược Phượng nhìn phía Nguyễn Nhược Nhược với đôi mắt bén nhọn như hổ mẹ, vừa quay đầu nhìn sang Ngọc Liên Thành liền tức khắc thu móng vuốt, hóa thân thành con mèo ôn thuần . Đối với việc gương mặt biến sắc cực nhanh thế này, Nguyễn Nhược Nhược than thở dứt. Nghệ thuật kịch nghệ trình diễn kỹ năng thay đổi gương mặt xem ra chính là do Nguyễn Nhị tiểu thư này khởi xướng.

      "Vậy...chúng ta thôi." Ngọc Liên Thành lại hỏi: "Tam muội có muốn...cùng dùng điểm tâm?"

      "Ta , các ngươi ăn thong thả." Nguyễn Nhược Nhược lập tức cự tuyệt, ta đây nào dám nha! Nếu nàng , ai dám đảm bảo Nguyễn Nhược Phượng cho cái gì đó vào trong đồ ăn. Hệ số an toàn cao, nàng tự nhiên trốn .

      ***

      ngày xuân, trời về chiều, phía trước cửa sổ có nhân ảnh thoáng qua. Nguyễn Nhược Nhược ngủ trưa thức dậy, nhàm chán biết làm gì Nguyễn Nhược Long tới, "Tam muội, ta dẫn ngươi đến nơi."

      Nguyễn Nhược Nhược tinh thần hơi rung lên, có thể ra cửa, tốt quá! Từ khi xảy ra vụ việc ở bờ sông đến bây giờ, nàng bước ra khỏi phủ gần nửa tháng rồi.

      Nguyễn Nhược Long đưa ra cầu, "Tam muội, đổi lại ngươi có thể...hóa trang chút được ?"

      Nguyễn Nhược Nhược tưởng mình nghe lầm, "Cái gì? Còn muốn hóa trang ra ngoài, hóa trang thành cái gì?"

      " phải là hóa trang, là hoán trang, mặc trang phục nam giới ra ngoài"

      "Đại ca, ý của ngươi là để ta nữ giả nam trang? Tại sao?"

      "Bởi vì... Chỗ chúng ta sắp đến tương đối đặc biệt, nữ nhân thể lui tới."

      "Có chỗ nữ nhân thể lui tới?" Nguyễn Nhược Nhược lại càng kỳ quái.

      Nguyễn Nhược Long chần chừ hồi lâu mới nhả ra ba chữ: "Là thanh lâu."

      Choang tiếng, Hạnh Nhi mang bộ trà vào phòng nghe thấy liền cả kinh, đem toàn bộ đánh rơi xuống đất.

      "Đại thiếu gia, người muốn dẫn tiểu thư thanh lâu? Bị lão gia phu nhân biết được ..." Hạnh Nhi kinh hãi thất sắc.

      "Ngươi , ta , nàng ai biết? Tam muội ngươi hay ? Ngươi cũng phải , coi như ca ca ta cầu xin ngươi vậy." Nguyễn Nhược Long vẻ mặt cầu khẩn .

      "Đại ca, rốt cuộc là có chuyện gì?" Nguyễn Nhược Nhược đoán chắc Nguyễn Nhược Long phải chỉ muốn mang nàng dạo thanh lâu cách đơn giản như vậy.

      "Là...ta có bằng hữu muốn gặp ngươi." Nguyễn Nhược Long .

      "Đại thiếu gia, ngươi tại sao lại kết giao bằng hữu chốn thanh lâu, lão gia phu nhân nếu biết được..."

      "Ngươi câm." đợi Hạnh Nhi xong, Nguyễn Nhược Long sắc mặt khó coi quát nàng. Bình thường cũng hay tức giận với hạ nhân, vậy mà lúc này lại phản ứng nóng nảy như vậy khiến Hạnh Nhi sợ dám lên tiếng nữa.

      "Đại ca, vậy ngươi cầm y phục của ngươi tới, ta lập tức thay đồ theo ngươi xuất phủ."

      Cứ như vậy, Nguyễn Nhược Nhược thân nam trang theo Nguyễn Nhược Long lặng lẽ từ cửa sau rời phủ. Hạnh Nhi vẻ mặt van cầu thống thiết, trước khi để nàng liền : "Đại thiếu gia, Tam tiểu thư, các người nhất định phải về trước bữa cơm tối, nếu lão gia phu nhân bảo ta gọi ta biết phải làm sao nữa..."

      Nguyễn Nhược Long mang Nguyễn Nhược Nhược cứ như vậy mà khí khái hướng thẳng thanh lâu. Nhìn liền biết, thanh lâu này ở thành Trường An thuộc loại năm sao, tên gọi là Hoa Nguyệt lâu.

      Nguyễn Nhược Long quả là khách quen, vừa vào tới cửa có người tới chào hỏi: "Nguyễn công tử tới, Thủy Băng Thanh nương chờ người lâu..."

      Thủy Băng Thanh, cái tên rất tao nhã, giống với những tên gọi hoa hòe hoa sói khác. Vừa nghe thấy cái tên này, Nguyễn Nhược Nhược liền có ba phần hảo cảm. Đợi đến lúc được gặp Thủy Băng Thanh kỳ nhân, ba phần hảo cảm ban đầu lập tức bay lên đến mười phần. Quả nhiên người cũng như tên, là thiếu nữ vô cùng thanh nhã, có lấy nửa điểm phong trần. thân kim ngọc như vậy tại sao lại đọa ở... chốn phong trần này?

      Nguyễn Nhược Long giới thiệu, "Băng Thanh nương, vị...này chính là Tam muội của ta, Nguyễn Nhược Nhược."

      Thủy Băng Thanh đôi con ngươi trong suốt như nước hướng Nguyễn Nhược Nhược nhìn qua, cái chớp mắt cũng , tinh tế đánh giá nàng. Ánh mắt kia làm Nguyễn Nhược Nhược khỏi ngẩn ra, tại sao Băng Thanh nương lại nhìn nàng kỳ lạ như vậy.

      "Tam muội, Băng Thanh nương nghe ngươi lần trước ở bờ sông cứu người liền với ta là muốn...biết ngươi. Cho nên hôm nay, đại ca đặc biệt mang ngươi tới gặp nàng."

      Nguyễn Nhược Long mặc dù chuyện với Nguyễn Nhược Nhược nhưng ánh mắt rời khỏi người của Thủy Băng Thanh. Nguyễn Nhược Nhược vừa nhìn thấy nét mặt như vậy liền biết vị ca ca này ...sa lưới tình. Chỉ là...vị Thủy Băng Thanh nương này có cùng vẫy vùng trong lưới với ngươi ? Tuy nhiên, sau khi giấu giếm quan sát ánh mắt của Thủy Băng Thanh lần, Nguyễn Nhược Nhược thập phần tiếc nuối mà đưa ra kết luận. Nhìn bộ dáng này, trước mắt bị trong lưới tình chỉ có mỗi Nguyễn Nhược Long mà thôi. Thủy Băng Thanh ánh mắt cơ hồ nhìn Nguyễn Nhược Long, toàn bộ tâm tư đều tập trung... người nàng. Nguyễn Nhược Ngược bị ánh mắt của nàng "chiếu tướng" rất thoải mái, vị Thủy Băng Thanh nương này là...có chút quái dị.

      Ba người ngồi đối diện, chút lời xã giao. Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy thú vị, dứt khoát cáo từ: "Đại ca, ta và Băng Thanh nương nay gặp mặt rồi. Nếu có chuyện gì nữa ta về trước, ngươi cứ ngồi lại đây thêm chút cũng sao."

      Nguyễn Nhược Long tất nhiên phản đối, Thủy Băng Thanh đáp ứng, "Tam tiểu thư, ngươi...chờ ta chút được ?" Chần chừ chút, lại : "Nguyễn công tử, ngươi có thể...về trước? Ta có vài câu muốn riêng với lệnh muội."

      Đây là chuyện gì chứ, Nguyễn Nhược Nhược nghĩ ra nàng ta còn có điều gì muốn với mình. Chẳng qua là người ta mở miệng, chí ít cũng nên lưu lại nghe chút. nhìn mặt sư cũng phải nhìn mặt phật nha! Nguyễn Nhược Long vì vậy mà lui ra ngoài, hai thiếu nữ ngồi đối diện chiếc bàn tròn khắc hoa văn.

      Thủy Băng Thanh : "Tam tiểu thư, ta có vài vấn đề muốn hỏi ngươi? Nếu có chỗ ổn, xin hãy lượng thứ."

      " sao, ngươi hỏi ", Nguyễn Nhược Nhược mặt đáp, mặt phỏng đoán rốt cuộc nàng ta muốn hỏi vấn đề gì.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 18

      Thủy Băng Thanh bắt đầu chính thức đặt câu hỏi: "Nguyễn tiểu thư, trong thành Trường An người người đều ngày ấy ngươi ở bờ sông chỉ dùng cách hôn môi cứu sống Tĩnh An vương thế tử, có ?"

      Hóa ra nương này muốn thỉnh nàng tới đây mục đích chỉ là hỏi thăm vấn đề này. Nguyễn Nhược Nhược nhất thời có hứng cùng nàng chuyện, nhàn nhạt đáp: "Đúng vậy"

      Tuy nhiên Thủy Băng Thanh tiếp vấn đề thứ hai làm cho Nguyễn Nhược Nhược hơi chấn động. "Nguyễn tiểu thư, ngươi có biết phương thức cứu người này có tên gọi là hô hấp nhân tạo ?"

      Kinh ngạc vạn phần, Nguyễn Nhược Nhược thất thanh : "Làm sao ngươi biết?"

      Thủy Băng Thanh cũng đáp lại, chẳng qua là chăm chú nhìn nàng rồi hỏi ra vấn đề thứ ba. "Nguyễn tiểu thư, xin hỏi... ngươi có phải là-người-đời-Đường ?"

      Nguyễn Nhược Nhược từ ghế nhảy dựng lên, thoạt trông như cái ghế bất chợt biến thành bụi gai sắc nhọn vậy. Nàng run rẩy đưa tay chỉ thẳng vào Thủy Băng Thanh, câu cũng nên lời.

      Thủy Băng Thanh nhìn nàng hồi, sau đó thở dài: "Xem ra ta đoán sai, Nguyễn Nhược Nhược, chúng ta hai người cùng là thiên nhai luân lạc."

      "Thiên nhai luân lạc"?! Nguyễn Nhược Nhược miễn cưỡng mở miệng : "Ngươi cái gì? Ý của ngươi là...ngươi cũng xuyên qua... lạc tới đời Đường?"

      Thủy Băng Thanh lời nào, chỉ u oán nặng nề...gật đầu.

      Nguyễn Nhược Nhược ngã trở lại xuống ghế, tâm tư chấn động lâu mới dần dần bình phục lại, nàng bắt đầu hỏi Thủy Băng Thanh.

      "Ngươi xuyên qua vào năm mấy?"

      "Sau công nguyên, năm 2006."

      "Ta cũng vậy"

      Lại hỏi:

      "Ngươi là người thành thị nào xuyên qua?"

      "Bắc Kinh"

      "Ta cũng vậy"

      Lại hỏi:

      "Ngươi vì sao mà xuyên qua được?"

      "Tai nạn xe cộ."

      "Ta cũng vậy"

      Lại hỏi:

      "Ngươi là tại sao lại gặp tai nạn xe cộ?"

      "Đừng nữa, sáng sớm ta lái xe làm, vừa mới từ đường Trường An chạy ra đột ngột bị người đường lao tới. Ta thắng gấp, mất khống chế tay lái tông vào thân cây ven đường. Ta nhất thời ngất , khi tỉnh dậy thấy mình ở đây. Ngươi sao?"

      Nguyễn Nhược Nhược nghe được ngơ ngẩn hồi liền phục hồi lại tinh thần, tức giận đập bàn chỉ về phía nàng ta cả giận : "Ngươi... Nguyên lai là ngươi đụng phải ta!"

      Thủy Băng Thanh kinh ngạc, " phải trùng hợp vậy chứ?"

      "Chính là trùng hợp như thế, ta sáng sớm làm, chạy ngang qua đường Trường An bị chiếc xe đụng trúng, ngươi dám phải là ngươi." Nguyễn Nhược ánh mắt như đao như kiếm liếc nhìn Thủy Băng Thanh, nếu quả ánh mắt có thể giết người, Thủy Băng Thanh lúc này bị giết chết dưới trăm lần.

      "Tiểu thư, ngươi đạo lý có được hay . Xe của ta từ đường chính chạy tới, ngươi đột nhiên từ lề đường xông ra, lỗi là lỗi ở người chứ?" Thủy Băng Thanh cũng chịu thua.

      Suy nghĩ chút cũng là...Nguyễn Nhược Nhược muốn dây dưa đến vấn đề này nữa. Nàng như có điều suy nghĩ, "Từ Bắc Kinh đến Trường An, tới ngàn năm sau này là Đại Đường Trường An thành, giữa hai nơi này có gì huyền diệu nhỉ?"

      "Ta có tâm tình trông nom điều huyền diệu giữa hai nơi này, ta chỉ muốn biết phải làm sao để trở về thế kỷ hai mươi mốt thôi." Thủy Băng Thanh âu sầu .

      Nguyễn Nhược Nhược lần nữa đánh giá Thủy Băng Thanh, "Khó trách ta mới vừa nãy vẫn cảm thấy ngươi có cái gì đúng, ra là ngươi và ta giống nhau, đều là khách từ thế kỷ hai mươi mốt tới. Chẳng qua ngươi vận khí tốt, nhập vào thân thể thiếu nữ thanh lâu. Đúng là ổn nha." Nàng cất giọng đồng tình. bàn tay ngọc ngàn người sờ mò, bán nụ cười để kiếm sống, phụ nữ thành phố đại làm sao có thể chịu đựng nổi?

      Thủy Băng Thanh thống khổ cực độ, "Ngươi có điều biết, vận khí của ta so sánh với ngươi đúng là tệ hại. Trước khi xuyên qua ta là nam nhân. Sau khi xuyên qua lại nhập hồn vào cơ thể nữ nhi. Ngươi ta thảm hay thảm?"

      Nguyễn Nhược Nhược lại lần nữa từ ghế nhảy dựng lên, chiếc ghế bị xô ngã xuống sàn. "Ngươi ngươi ngươi..." lời bất giác chùng xuống, "Ngươi ...cái gì? Ngươi vốn là nam nhân?"

      "Ai! Ta vốn là nam nhi, phải là nữ kiều nga." Thủy Băng Thanh nhắc thôi, nhắc tới liền buồn bực.

      Nguyễn Nhược Nhược u mê hồi lâu, mới đem cái ghế dựng lên, vừa ngồi xuống vừa . "Ta còn tưởng mình là thiên hạ đệ nhất xui xẻo, mới tỉnh dậy thấy thân xuyên về cổ đại còn bị bức cưới. nghĩ ngươi so với ta còn xui xẻo hơn, xem ra ta cũng còn là người may mắn."

      "Ngươi cũng đừng nữa đả kích ta nữa! Chúng ta coi như là cùng hội cùng thuyền, cứ xem như là huynh đệ ." Nhìn thiếu nữ bề ngoài xinh đẹp như Thủy Băng Thanh mà ra lời chỉ dành cho nam nhi, cũng may là nàng lo lắng trăm bề, nếu chết vì cười mất.

      "Vị huynh đệ này, xin hỏi xưng hô như thế nào đây?"

      Thủy Băng Thanh chần chừ chút rồi đáp: "Ta gọi là Lưu Đức Hoa."

      Nguyễn Nhược Nhược phá ra cười, Thủy Băng Thanh vẻ mặt khó coi, "Ta biết ngươi cười mà. Có cái gì buồn cười đâu chứ, đây chẳng qua là cái tên thường thấy ở Hồng Kông, tại sao ta được gọi?"

      "Dĩ nhiên có thể gọi, dĩ nhiên có thể gọi, ta phải...ý tứ này. Chẳng qua là ở Đại Đường này đột nhiên nghe được người xưng tên như thế nên nhất thời thấy tức cười, mới nhịn được cười thôi." Nàng vừa vừa cười.

      "Dừng lại dừng lại, ngươi đừng cười nữa. Mau nghĩ biện pháp cứu ta ra khỏi chỗ này...nhanh nhanh ! Chậm trễ nữa là tú bà bắt ta tiếp khách!" Thủy Băng Thanh lộ ra bộ dáng sắp phát điên.

      "A, ra là ngươi còn chưa chính thức tiếp khách nha?"

      "Là trong bất hạnh vẫn còn chút may mắn, Thủy Băng Thanh vẫn còn nữ nhân trong trắng."

      "Ta đây làm sao cứu ngươi? Thay ngươi chuộc thân được ? Ngươi...giá bao nhiêu? Mụ tú bà kia ngàn vạn lần nên làm con sư tử há to miệng nha, nếu gánh nặng này chỉ sợ ta kham nổi."

      "Cho chuộc thân là tốt rồi. Cái... nương Thủy Băng Thanh này nghe là nử tử của phạm quan, từ thiên kim tiểu thư bị bán vào thanh lâu làm kỹ nữ. Mà kỹ nữ là thể tự chuộc ra, nếu bỏ trốn bị căn cứ theo "Đào Vong Luật" mà luận xử."

      "Vậy phải làm sao mới cứu được ngươi mang ra ngoài?"

      "Hãy nghĩ phương pháp đưa chúng ta trở về thế kỷ hai mươi mốt nhanh lên, nếu ta chỉ còn cách nhảy lầu tự vẫn."

      "Chỉ là...ngươi nghĩ trở về thế kỷ hai mươi mốt dễ dàng như vậy sao! Tại sao tới được nơi này cũng biết, gì tới việc làm sao để quay trở về."

      Hai người vẻ mặt đều lo lắng, ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, hồi lâu sau Nguyễn Nhược Nhược cuối cùng mới lên tiếng: "Chuyện trở về...xét tình thế cấp bách này là thể được, cũng phải là vấn đề có thể giải quyết trong nhất thời. Việc tại mới khẩn cấp, trước tiên phải nghĩ cách để ngươi phải tiếp khách. Còn việc chuộc ngươi...ngươi cứ chứ?"

      Thủy Băng Thanh cũng nghĩ đến điều này, chỉ đành phải thở dài tiếng gật đầu. "Cũng là, ngươi so với ta suy nghĩ mạch lạc ràng hơn, hết thảy chỉ còn biết nhờ cậy ngươi thay ta lo liệu. Ta bị vây ở chỗ này, chút sức mạnh cũng có."

      "Yên tâm , Lưu huynh đệ, sau này ta chiếu cố ngươi." Nguyễn Nhược Nhược dùng lực mạnh vỗ vai , dùng cách của lão Đại xã hội đen đối với bọn đàn em. Thủy Băng Thanh cười mếu, "Đại tỷ, khi nào rảnh rổi hãy tới thăm ta. Ta mình ở chỗ này rất là thê lương. Nhân sinh quen, chỉ có mình ngươi là người đồng hương, mặc dù phải là thân nhân nhưng cũng còn hơn thân nhân a!"

      " hay lắm, chẳng qua là ta thể tùy tiện tới lui nơi này. Khi nào ta tới được cứ để ca ca ta tới thăm ngươi. Thế nào?"

      "Đừng, đừng bao giờ, ngươi tới cũng sao nhưng đừng để tới. mỗi lần như vậy đều sống chết nhìn ta chăm chăm, ta chịu nổi. muốn cho biết ngươi đừng nhìn ta, chúng ta đều là nam nhân." Thủy Băng Thanh vẻ mặt thống khổ thể tả, Nguyễn Nhược Nhược nghe xong gục xuống bàn cười nắc nẻ.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 19

      đường trở về phủ, Nguyễn Nhược Nhược hỏi Nguyễn Nhược Long làm thế nào mà quen biết Thủy Băng Thanh.

      "Lúc đầu ta cùng mấy bằng hữu Hoa Nguyệt lâu uống rượu, gọi nàng ra phụng bồi rượu. Nàng là thanh quan nhân, bán nghệ bán thân. Hơn nữa còn nghe nàng là tiểu nữ của phạm quan nên giống những thanh lâu khác, ngược lại còn là nương khí chất lãnh nhược băng sương. Tam muội, sợ ngươi chê cười, đại ca ta vừa nhìn nàng lập tức động tâm." Nguyễn Nhược Long hề che giấu, thẳng thắng thừa nhận với nàng.

      Dừng chút lại tiếp: "Nàng bề ngoài mặc dù nhu nhược, tính tình cũng rất cương liệt. Vốn là đầu tháng mười này tú bà sắp xếp nàng chính thức tiếp khách, nàng thà đập đầu vào cột thà chết nghe theo. Ngày đó nàng mất rất nhiều máu, thiếu chút nữa là còn cứu kịp."

      Đầu tháng mười, Nguyễn Nhược Nhược thầm gật đầu, đúng rồi, tính ra nàng và Lưu Đức Hoa cùng ngày bị tai nạn xe cộ mà xuyên đến đây. đôi hồn phách song song tiến vào đời Đường tại Trường An thành, cũng biết cơ duyên thế nào sắp xếp hai người nhập vào thân thể của hai thiếu nữ tự vẫn.

      "Nàng mặc dù được cứu nhưng tính tình thay đổi rất nhiều. Cả ngày buồn bực lời, hơn nữa còn quên mất nhiều chuyện trước kia, thậm chí cũng nhớ được ta. Vốn là, khách nhân tại Hoa Nguyệt lâu nàng để ý đến bất cứ ai, duy độc đối với ta là...vài phần kính trọng."

      Nguyễn Nhược Nhược hiểu, xem ra nương Thủy Băng Thanh này đối với Nguyễn Nhược Long là có tình. Chỉ sợ hai người bọn họ từ lâu thề non hẹn biển cũng chưa biết chừng, bất quá Thủy Băng Thanh hôm nay chính là bị Lưu Đức Hoa thay mận đổi đào, làm hại Nguyễn Nhược Long mất ý trung nhân.

      "Sau khi nàng quên mất ta liền đáp lại tình cảm của ta nữa, ngày đó nghe người ta ngươi tại bờ sông cứu người liền đột ngột tìm ta muốn gặp ngươi, ta ngay lập tức dẫn ngươi tới gặp nàng. Tam muội, các ngươi cùng là nữ nhi nên hãy vì ta tốt tiếng, giúp nàng nhớ lại...và đừng làm...chuyện dại dột nữa. Lần kia nàng gặp chuyện may, trái tim ta suýt chút nữa là rớt mất rồi." Nguyễn Nhược Long vừa vừa thở dài, "Chuộc thân mặc dù rất khó làm, nhưng cho nàng biết ta cố gắng suy nghĩ biện pháp. Vô luận ngàn vạn khó khăn, muôn vàn khó khăn nàng cũng còn có ta, ta rời xa nàng bất kể thế nào."

      Trong lòng Nguyễn Nhược Nhược khỏi chấn động, Nguyễn Nhược Long mảnh thâm tình tựa như biển. Nữ tử phong trần gặp gỡ công tử phú gia, tình chàng ý thiếp thường chẳng qua là ân ái trong lúc nhất thời. nghĩ tới đúng là toàn tâm toàn ý thương nương kia.

      "Đại ca, ngươi...ngươi đối xử tốt với Băng Thanh nương như vậy, nếu như...nàng đáp lại tình cảm của ngươi làm sao bây giờ? Phải biết rằng, nàng cũng quên ngươi rồi."

      "Ta tin ngày nàng nhớ lại ta." Nguyễn Nhược Long tin tưởng mười phần. đành lòng đả kích nữa, Nguyễn Nhược Nhược đành ngậm miệng . Còn có thể gì nữa đây? Cũng thể cho biết ngươi đừng uổng phí công sức nữa, Thủy Băng Thanh ra phải là Thủy Băng Thanh mà là nam nhân tên Lưu Đức Hoa tới từ thế kỷ hai mươi mốt. Nguyễn Nhược Nhược muốn đem này trút lên đầu .

      "Đại ca, chuộc thân là chuyện phi thường phiền phức, chi bằng trước mắt chúng ta nghĩ cách để tú bà buộc nàng tiếp khách."

      "Ta cũng suy nghĩ! Tú bà khó mà thuyết phục." Nguyễn Nhược Long than thở.

      "Tú bà ham tiền, muốn bắt bà ta thỏa hiệp ngoài cách dùng ngân lượng xem ra còn phương án nào khác. Đại ca, ta còn có nhiều châu báu. Ngươi quay trở lại thương lượng với tú bà, ta trở về đem châu báu đổi thành ngân phiếu, cùng tú bà mua khoảng thời gian cho Thủy Băng Thanh, để nàng tiếp khách. Ngươi thấy thế nào?"

      "Tam muội, ta thể dùng...châu báu của ngươi!"

      " sao sao, Tam muội của ngươi cũng tiểu phú bà. Ngươi chỉ cần dùng tốt là được, huynh muội nhà khách khí cái gì." Suy nghĩ chút, Nguyễn Nhược Nhược thập phần tiếc nuối mà kêu tiếng, "Lần trước cứu Tiểu vương gia, Vương phi mang hôn nhân tới đáp tạ. Ta tại sao bảo nàng đáp tạ thêm mấy hộp châu báu chứ, là thất sách nha Đại ca!"

      Nguyễn Nhược Long nhìn vị muội tử có ý nghĩ kì lạ này nhịn được đưa tay xoa xoa đầu nàng , "Vốn gả vào vương phủ cơ hội đáng giá hơn tài lượng, mình ngươi chịu nắm chặt lấy, giờ hối hận rồi sao? Bất quá...Tam muội à, ngày đó ngươi câu "ta mặc dù cứu Tiểu vương gia nhưng cũng cần lấy thân báo đáp" là khiến ta thiếu chút nữa vỡ bụng vì nhịn cười." vừa vừa bật cười to.

      Nguyễn Nhược Nhược cũng cất tiếng cười to, bất quá là bởi vì nàng nhớ tới lời của Thủy Băng Thanh (Lưu Đức Hoa) " mỗi lần đến đều sống chết nhìn ta chằm chằm, ta chịu nổi", nhịn cười được.

      Tiếng cười của hai huynh muội thanh thúy như ngọc châu, từ đầu đường trong Trường An thành bay xa. Tiếng cười sảng khoái như vậy tự nhiên thu hút ánh mắt chú ý của ít người. chiếc xe ngựa buông rèm xanh chạy ngang qua bên cạnh bọn họ, trong xe là vị mỹ phu nhân mặc cung trang, nàng ta liếc mắt nhìn qua rèm xe trông thấy cảnh tượng này. Ánh mắt từ người Nguyễn Nhược Long quét qua, dừng lại người Nguyễn Nhược Nhược trong bộ dáng nam trang. Tựa hồ cảm thấy kinh ngạc, hơi ngây ngốc, nàng quay đầu sang người ngồi bên cạnh :

      "Hơi Nhi, ngươi nhìn , đây phải là Nguyễn gia...Tam nha đầu sao, thếnào mà lại ăn mặc như thế lại lại ở đầu đường?"

      Người nọ nghe vậy ngẩng đầu lên, mi thanh mục tú ngũ quan chính là Tiểu vương gia Lý Hơi. hướng ra ngoài nhìn lại, liếc mắt thấy Nguyễn Nhược Nhược tươi cười vui vẻ. Nàng mặc bộ trường sam màu thanh thúy, thúc ngọc đái, đầu đội mũ màu đen. Trong bộ dạng nam trang như vậy là đẹp mắt. Cả người nàng tươi mát như xuân liễu đầu mùa, xuân quang tràn đầy.

      Thu hồi ánh mắt, Lý Hơi nhàn nhạt trả lời mẫu thân: "Trang phục đó cũng kém!" Đây là nhận xét lòng, mặc dù ấn tượng của đối với Ngưyễn Nhược Nhược cũng tốt lắm, những đinh là đinh mão là mão, thể vơ đũa cả nắm được.

      "Còn sao? Nữ nhi phải ở chốn thâm khuê thêu thùa may vá, làm sao lại có thể chạy bát nháo đường phố như vậy. Nguyễn gia biết dạy nữ nhi, hoàn hảo ngày đó hôn này thành, tuy là trắc phi nhưng gia thế nhân phẩm cũng rất quan trọng." Vương phi kinh ngạc trách Nguyễn nhà quản giáo nữ nhi nghiêm, lòng thầm kêu may mắn vì ngày đó hôn bị từ chối.

      Lý Hơi . tình cầu hôn ngày đó vốn là muốn, chỉ vì Vương phi khổ cầu khuyên nhủ , nào là kia bất chấp danh tiết...xả thân cứu , nên mới bất đắc dĩ để nàng ta "áp giải" tới Nguyễn phủ. Kết quả...kết quả cơ hồ khiến tức đến suýt hộc máu. Cái nương... nương Nguyễn Nhược Nhược kia làm gì mà "mềm nhũng" như cái tên, chờ người tới bảo toàn danh tiết cho nàng ta. Chẳng những cự tuyệt hôn phũ phàng, mặt lại còn cần lấy thân báo đáp, mặt mũi Tĩnh An vương thế tử biết bị nàng ta đem vứt ở đâu? Bây giờ nhớ tới vẫn còn rất buồn bực.

      Vừa nghĩ vậy, Lý Hơi nhịn được lại liếc mắt nhìn...đằng kia cái. Nhìn Nguyễn Nhược Nhược thân nam trang, khỏi hồi tưởng lại đêm gặp gỡ đầu tiên đó, Nguyễn Nhược Nhược trong trang phục "váy lửng". Nếu để Vương phi nhìn thấy kiểu trang phục đó chẳng phải còn kinh hãi hơn sao. Nhưng tất cả những điều kinh hãi đó xem ra vẫn chưa bằng vụ việc nàng cứu sống bờ sông. Lúc ấy vô tri vô giác, cái gì cũng biết. Sau khi nghe Tần Mại tinh tế nhắc tới, ngạc nhiên đến độ khó có thể tin. Nam nữ thụ thụ bất thân, nàng sao dám ở trước mắt mọi người...dùng phương thức... tưởng tượng nổi mà cứu sống ? Kinh ngạc trôi qua, nhịn được mặt nóng rần lên, chuyện này...cực kỳ khó chịu. Vốn nghĩ nàng trong lúc tình thế cấp bách nên nhất thời phải xuất hạ sách này, nhất định nghĩ nhiều như vậy. Cũng là ngày đó ở Nguyễn phủ, thái độ nàng lạc quan hào phóng, trong lời đem việc kinh thế hãi tục như vậy biến thành chuyện tầm thường. Kỳ quái, trong đám nữ nhân từ khi nào lại xuất nhân vật lạ lùng như vậy...

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :