1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN TƯƠNG HỘI - TUYẾT ÁNH SƯƠNG HỒN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 10

      Đám người vây quanh Ngọc Liên Thành dần dần xa rồi biến mất ở khúc quanh. Phảng phất như mặt trời bất chợt tắt , cả thế giới chìm trong ảm đạm. Nguyễn Nhược Nhược buồn bã đứng tại chỗ, lúc sau cũng nhúc nhích. Đó cũng là phản ứng bình thường sau khi chiêm ngưỡng cái đẹp.

      "Tam muội, Tam muội." Có người gọi nàng.

      giống như tỉnh dậy sau giấc mộng, Nguyễn Nhược Nhược ngạc nhiên: "Đại ca, huynh làm ta giật mình."

      " giữa ban ngày nha, ta bất quá chỉ gọi tiếng tại sao lại bảo dọa ngươi giật mình." Nguyễn Nhược Long tự tiếu phi tiếu, mặt hỏi mặt đánh giá Nguyễn Nhược Nhược. Nhìn đôi mắt ý loạn tình mê, bởi vì cắm đầu chạy nhanh nên gương mặt chuyển sang màu hồng phấn, váy kéo cao để đôi chân ngọc, mắt cá chân trong suốt dính vài ngọn cỏ xanh, tự chủ được thầm thở dài tiếng.

      Cài này...Nguyễn Nhược Nhược nhất thời quẫn bách ra lời, mặt càng lúc càng đỏ hồng. Nguyễn Nhược Long nhìn nàng cười vang, rồi đem nụ cười thu lại, nghiêm mặt : "Tam muội, đừng bảo ta làm đại ca mà quan tâm đến ngươi. Có số việc có nghĩ đến vô ích, như mong muốn đâu."

      Khi lại phán câu như vậy, Nguyễn Nhược Nhược ngẩn người, chợt hiểu được đấy là ca ca quan tâm đến tâm tư của muội tử. tưởng rằng Nguyễn Nhược Nhược giống như trước đây si tâm nên mới có ý tốt nhắc nhở. Chỉ là Nguyễn Nhược Nhược bây giờ phải là Nguyễn Nhược Nhược lúc trước nữa.

      sai, Ngọc Liên Thành là nhân vật có thể lay động nhân tâm, cũng có thể nhờ đó để lần nữa khẳng định Nguyễn Nhược Nhược bị hăn cuốn hút hoàn toàn. Nhưng là...mọi việc cũng chỉ có thế. Hôm nay đứng ở đây phải là Nguyễn Nhược Nhược mà là Tô San đến từ thế kỷ hai mươi mốt, người sinh trưởng trong thời đại đề cao lý trí, người thành phố làm bất cứ chuyện gì cũng dùng lý trí để xử lý, đến cả những chuyện đầy cảm tính như tình , nếu tâm đầu ý hợp mới tiến tới, quả chẳng đáng nghĩ tới nữa. Tình cũng giống như mua bán, ai cũng hy vọng đầu tư sinh lãi, nếu cũng chẳng còn chút giá trị gì. Nếu nàng đem lòng thương nam nhân như Ngọc Liên Thành nhất định là chuyến buôn lỗ vốn. Ngươi đây vô cùng, cũng nhận ra. Ngươi đây đau đớn đến chết sống lại, vẫn như vậy vô tri vô giác. Ngàn lần thương e cũng chỉ là mảnh tình si trôi theo dòng nước chảy.

      Có thể tưởng tượng...nếu cùng Ngọc Liên Thành thâm nhập tình trường cục diện chẳng khác gì "Nhất tướng công thành vạn khô cốt". Bại quân dưới tay sợ rằng chính mình cũng nhớ bao nhiêu người. Mỹ nam tử như thế này chỉ để ngắm, những vấn đề khác coi như bàn tới nữa.

      Nguyễn Nhược Nhược nghĩ vậy nên mới mỉm cười, hướng Nguyễn Nhược Long : "Đại ca, ý của huynh ta hiểu. chút thời gian cũng thể nào cùng người ta trò chuyện, vậy tại sao ta lại phải khổ sở suy nghĩ quá nhiều?! Lại ...cho dù có thể cũng chưa chắc là lương duyên."

      Nguyễn Nhược Long ngờ nàng lại thanh tĩnh ra những lời như vậy, đôi mày kiếm khỏi giương lên, mắt lộ ra vẻ kinh ngạc. "Tam muội, ca ca ta nhìn ngươi cũng giống như trước đây. Chỉ là...tại sao giống như thay đổi người khác vậy. Ta quả có điểm thông".

      Vốn chính là thay đổi người mà, chẳng qua các ngươi biết thôi. Nguyễn Nhược Nhược trả lời, mím môi cười. Đằng kia Hạnh Nhi từ xa chạy tới, vừa chạy vừa huơ huơ đôi tú hài trong tay, "Tiểu thư, tiểu thư, ngươi vẫn còn chưa mang giày a." ra nàng ta đuổi theo đoạn đường mới phát tiểu thư của mình để chân mà chạy . Nàng cả kinh, đây phải chuyện đùa, liền lập tức quay trở về lấy hài, khó trách lâu như vậy mới đuổi kịp.

      "Đại ca, ta đây." hướng Nguyễn Nhược Long vẫy tay, Nguyễn Nhược Nhược chạy về phía Hạnh Nhi, cước bộ phiên nhiên nhàng như cánh chim chao lượn. Phảng phất nhận ra Nguyễn Nhược Long nhìn theo bóng lưng nàng đến thất thần hồi lâu.

      Chủ tớ hai người từ trong vườn chậm rãi ra, Hạnh Nhi vừa vừa hỏi: "Thế nào, tiểu thư, người có nhìn thấy biểu thiếu gia ?"

      "Thấy rồi, quả nhiên danh bất hư truyền." Nguyễn Nhược Nhược tâm phục khẩu phục. Trường An thành đệ nhất đệ nhị mỹ nam tử tuyệt đối phải là hư danh.

      "Dĩ nhiên, biểu thiếu gia ở Trường An thành ai biết tiếng mỹ nam tử." Hạnh Nhi xong lộ ra bộ dáng vô cùng đáng .

      Nguyễn Nhược Nhược tin nghi ngờ. Nhân vật phong hoa như vậy muốn giấu cũng giấu đươc, muốn che cũng che được, tới chỗ nào là liền thu hút chú ý của mọi người. Hào quang càng sáng, số người biết đến tự nhiên cũng cao.

      "Tiểu thư, vậy vị Tiểu vương gia kia so ra nhất định kém hơn biểu thiếu gia?" Hạnh Nhi hồi cũng quên đem hai người này ra so sánh.

      Nguyễn Nhược Nhược suy nghĩ chút mới đáp: "Nếu bàn về xinh đẹp, Lý Hơi đúng là kém bậc. Nhưng về thần thái, hai người kia ra... khác biệt. Cả hai đều là phong hoa quang thải, khác hẳn với thường nhân."

      Hạnh Nhi chỗ hiểu chỗ , "Tiểu thư, ý của người là bọn họ sai biệt lắm."

      "Đúng vậy, sai biệt lắm." Nguyễn Nhược Nhược gật đầu cái mạnh, "Nếu như Ngọc Liên Thành là phảng phất thần tiên như mây như gió Lý Hơi chính là kiểu điềm nhiên nếu như trăng sáng. Nhưng ra ấn tượng sâu nhất bọn họ lưu lại trong ta cũng phải là dung mạo tuấn mỹ như thế nào, mà chính là ở người của bọn họ, đều hẹn mà cùng có loại khí tức cao quí vượt qua cái đẹp tầm thường."

      hồi, lại nhìn qua Hạnh Nhi vẫn bộ dáng minh bạch lắm, nàng giải thích "Chính là bọn họ người có loại khí chất đặc biệt làm cho người ta nhìn qua lần liền khó quên."

      "Tiểu thư...khí chất đó là gì vậy?" Hạnh Nhi vừa hỏi Nguyễn Nhược Nhược thở dài, "Haiz, phải như thế nào cho ngươi ràng. Bỏ qua , ta còn phải trở về chép "Nữ Giới" nữa, thôi"

      Đúng vậy! Như thế nào mới có thể giảng giải hai từ "khí chất" cho tiểu nha đầu cổ đại biết chữ này đây? Đó là loại mị lực của nhân cách bên trong, loại phong mạo tinh thần tốt đẹp, vô hình mà phát ra. Giống như loại lực hấp dẫn tự nhiên. giống như ánh trăng sáng, có thể dễ dàng chảy vào trăm ngàn đôi mắt mà hề gặp chút cản trở nào vậy.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 11

      Mùng ba tháng ba, tiết xuân ấm áp, trăm hoa đua nở.

      Tháng ba ở cổ đại là tiết thanh minh, trải qua các đời Chu-Tần-Hán mỗi gia đình đều ra trước cửa vẫy nước mang ý nghĩa rửa trôi những điều dơ bẩn, cầu mong hạnh phúc, diệt trừ điềm xấu nên còn gọi là "Ngày thanh tẩy". Đến đời Đường tập quán này dần dần biến mất, chỉ còn chú trọng hội đạp thanh thưởng xuân. (Đạp thanh: đạp lên cỏ)

      Cứ đến tháng ba hàng năm người dân thành Trường An đều kéo đến gần bờ sông kết nhóm đạp thanh, xuất du. Đây chính là Đại Đường thời kỳ hưng thịnh nhất, phong khí nhất thời vô cùng lãng mạng. Người đạp thanh thưởng xuân tại thành Trường An chỉ có những tiểu thư quý tộc, gia đình giàu có. Đương triều hoàng đế và những gia đình quyền quí hoặc là trầm rộ tổ chức, hoặc đơn giản chỉ là cưỡi ngựa xuất du ra ngoài thưởng xuân.

      Từ mấy ngày trước, Nguyễn Nhược Nhược biết được tháng ba có lễ hội đạp thanh liền kích động, mấy đêm liền đều ngủ ngon giấc. "Tam nguyệt tam nhật thiên khí tân, Trường An thuỷ biên đa lệ nhân" (Mồng ba tháng ba khí trời tươi sáng, bên bờ sông Trường An lắm người đẹp), Đỗ Phủ – thi nhân nổi tiếng đời Đường từng ca ngợi như thế trong tập thơ "Mỹ Nhân Hành" đó thôi, nàng sớm đọc qua, nghĩ tới hôm nay thân lạc vào cảnh giới kỳ lạ, làm sao kích động vạn phần. Vì kích động nên nàng nhất thời ngẩn ngơ, ngâm cho Hạnh Nhi nghe bài thơ này. Kết quả, Hạnh Nhi vẻ mặt mờ mịt, "Tiểu thư, trong số những thi nhân có người gọi là Đỗ Phủ sao?"

      Nguyễn Nhược Nhược thiếu điều muốn nhảy dựng lên chỉ vào Hạnh Nhi mà phồng mang trợn má, "Cái gì mà có hay , coi như ngươi biết chữ nhưng trông cũng thông minh sáng láng mà. Là người thời Đường mà nhận ra Lý – Đỗ hai người này có còn dám tự xưng là Đường nhân sao?"

      Hạnh Nhi ham học hỏi nên ngại lên tiếng hỏi, "Tiểu thư, Lý – Đỗ là hai người như thế nào?"

      "Lý – Đỗ hai người...chính là Lý Bạch và Đỗ Phủ. "Lý Đỗ văn chương tại, quang mang vạn diễm trường" (văn chương Lý Đỗ, tỏa sáng ngàn dặm trường). Hạnh Nhi ngươi phải là quá dốt thơ rồi sao?" Nguyễn Nhược Nhược bị nàng ta làm cho dở khóc dở cười.

      "Ta quả chưa nghe qua hai người kia nha!", Hạnh Nhi thà , "Ta chỉ nghe qua Vương Duy, Vương Xương Linh, Mạnh Hạo Nhiên, Hạ Tri Chương..."

      "Tốt lắm tốt lắm, đừng để tâm nha! Ta trách lầm ngươi, là ta nghĩ sai rồi! Xin lỗi, xin lỗi." Hạnh Nhi ngạc nhiên, biết vị tiểu thư này tại sao bất chợt lại thay đổi thái độ hoàn toàn như vậy.

      Chỉ bởi vì Nguyễn Nhược Nhược đột nhiên tỉnh ngộ, nhận ra chính mình vừa phạm vào sai lầm lớn. Đỗ phủ viết "Mỹ Nhân Hành" khi là hồng nhân bên cạnh Yết Lộ hoàng đế, bây giờ mới chỉ là khai nguyên năm thứ chín. Lý Bạch cũng là thanh niên, đáng tiếc vẫn còn du sơn ngoạn thủy trong nhân gian, muốn làm ra những bài thơ động thiên địa phải đợi thêm mười năm tám năm nữa. Nàng đây ở tại nơi này cùng người khác bàn về văn chương Lý – Đỗ quả thực hơi sớm chút.

      nữa, Nguyễn Nhược Nhược bò lên giường ngủ. Ngủ lúc này là tốt nhất, sáng sớm ngày mai được đạp thanh rồi. Từ lúc lạc tới cổ đại đến giờ, trừ đêm đó leo tường xuất du, nàng cũng nhiều ngày rồi chưa bước qua được đại môn của Nguyễn phủ. Giống như chim bị nhốt trong lồng, nàng sớm nhịn được muốn rộng cánh bay .

      ***

      Mồng ba tháng ba, bến Trường An.

      Gió ấm như rượu, mặt hồ như gương, cành liễu xanh mướt, núi xanh như mi, vô số người đẹp rực rỡ. Bên bờ sông "xuân quang ba phần tiếu, diễm sắc bảy phân nghiên", khung cảnh đẹp như bức tranh hoa xuân diễm sắc.

      Nguyễn phủ tất cả các vị thái thái tiểu thư, tính tới Nguyễn phu nhân xuất du vì có nhã hứng, Nhị di nương, Tam di nương cùng Nhị tiểu thư và Tam tiểu thư đều dẫn theo nha hoàn làm thành đoàn xuất phủ đạp thanh. Tam di nương vẫn mang theo cặp song sinh, Nguyễn Nhược Nhược cũng là lần đầu trông thấy hai tiểu đệ này. Mi mắt tuấn tú, da tuyết trắng như phấn, chân chính là "phấn điêu ngọc trác". Hai đứa nhóc này quả rất hiếu động, chạy nhảy hồi là khắc an bình.

      đoàn ba chiếc xe ngựa thẳng hướng bờ sông tới. Nơi này từ sớm đông đúc du khách, vô số giai nhân lui tới. Những chàng công tử "cẩm y ngọc đái" ra vô nườm nượm, giống như đàn ong bướm bay rập rờn. Tháng ba đạp thanh thưởng xuân chính là cơ hội tốt cho vô số tài tử giai nhân gặp nhau, tình chàng ý thiếp, ngây ngất trong cảnh xuân quang mị hoặc.

      Du khách quá đông, người Nguyễn phủ liền bị tản mát. Hạnh Nhi như hình với bóng rời khỏi Nguyễn Nhược Nhược hướng đến chỗ trống gần bờ sông mà chen tới. Sắc xuân là đẹp, vô số gốc hoa đào tựa như dải lụa màu hồng, cành liễu xanh nhè lay động trong gió, gió xuân lại ấm áp khiến nàng cảm thấy như sắp sửa bị cảnh xuân quang này chuốc say.

      Nguyễn Nhược Nhược say sưa thưởng thức cảnh đẹp chợt thấy phía trước trận tao động, vốn là đám người ồn ào bước tới, vây quanh dày đặc đến độ chỗ chen chân vào. "Hạnh Nhi, phía trước sao vậy? Xảy ra chuyện gì sao?"

      Hạnh Nhi nhìn quanh lượt liền chín mười phần khẳng định: "Tiểu thư, phải xảy ra chuyện gì, nhất định là biểu thiếu gia tới. Hàng năm tháng ba phụng bồi Ngọc phu nhân tới đạp thanh thưởng xuân."

      "Ngươi chắc chứ?" Nguyễn Nhược Nhược hỏi lại, " mình làm thiên hạ loạn đến dường này sao?"

      "Điều này là tất nhiên, phải quá, biểu thiếu gia bình thường xuất hành đều có đám thiếu nữ tụ tập phía sau theo . Hôm nay tháng ba, bờ sông có biết bao nữ tử tụ tập, nửa bước cũng khó ."

      A ha, chỉ mới tới đằng kia ở đây trật tự giao thông loạn thành thế này rồi, ai mị lực vô hình? Mị lực của Ngọc Liên Thành đích thị là có thể sờ thấy được. tin cứ thử nhìn cái đám đông bát nháo phía trước xem.

      Đám người nọ tụ tập càng lúc càng đông, thỉnh thoảng lại có ba bốn thiếu nữ cầm giỏ hoa gia nhập, đây là muốn chuẩn bị tát tiên hoa cho nè. Nguyễn Nhược Nhược từ lâu muốn tận mắt chiêm ngưỡng phương thức biểu đạt tình ý lãng mạng của các thiếu nữ Trường An thành, chẳng qua là..."bức tường người" đó nước chảy còn qua lọt nàng làm sao nhìn thấy được bên trong? Ngó quanh quẩn, vừa may thấy gốc cây đào to lớn bên cạnh, cành lá cứng cáp xum xuê có thể dễ dàng leo lên. cần suy nghĩ nhiều, Nguyễn Nhược Nhược phải trèo lên đấy.

      "Tiểu thư, ngươi định làm gì?" Hạnh Nhi đứng bên cạnh kinh ngạc nhìn nàng.

      "Ta trèo lên làm sao nhìn thấy người kia được?" Nguyễn Nhược Ngược còn nghĩ là nàng ta "chậm tiêu".

      "Tiểu thư, nơi này người đông...người...người thân nữ nhi tại sao có thể leo trèo như thế được" Hạnh mà dậm chân trách móc.

      Nguyễn Nhược Nhược tỉnh ngộ, thở dài tiếng, chỉ đành phải đàng hoàng làm nữ nhi đoan trang. Nhìn đám người nọ từ từ bước qua đây, nàng liều mạng nhón mũi chân, đầu ngóng cao. Chỉ thấy được đám đông lúc nhúc vây cứng xung quanh, cứ như là bao thành vòng vây tới, đến cả cái bóng của Ngọc Liên Thành cũng nhìn thấy. Nàng lại nhìn thấy vô số cánh hoa bị ném vào trung tâm đám đông đó, dày đặc như cơn mưa hoa. Tình huống như vậy đúng là trước đây chưa từng gặp, nàng cứng lưỡi trừng mắt nhìn. Đám người dần dần dời , Nguyễn Nhược Nhược tỉnh hồn lại, sinh ra cảm xúc vô hạn, "Hạnh Nhi, biểu thiếu gia được hoan nghênh như vậy, nhìn qua là cảnh tượng vô hạn nhưng ra khổ tâm kể hết nha. tới, đám người kia liền bám theo, y hệt như bức tường, còn có chút gì tự do cá nhân nàp đâu. Nếu phải tinh thần cứng cỏi, cũng chỉ e là..." cao hứng, suýt nữa nàng phát ra mấy lời bất hảo nên liền ngậm miệng lại.

      Hạnh Nhi mở to hai mắt, "Tiểu thư, cái gì là tự do cá nhân?" Nha đầu này đúng là có tinh thần cầu học, hiểu liền hỏi. Nguyễn Nhược Nhược có hứng, hăng hái định giải thích chợt thấy phía trước xáo động.

      "A, sao vậy? Chẳng lẽ lại có thêm mỹ nhân tới nữa?" Nguyễn Nhược Nhược hỏi Hạnh Nhi.

      đợi Hạnh Nhi trả lời, nàng cũng nghe ra đám bát nháo phía trước có người khàn giọng la: " xong, có người rơi xuống nước rồi. Mau cứu người a!"

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 12

      Người bên bờ sông lập tức hò hét loạn lên, mọi người rối rít hướng tiếng la chạy tới. Nguyễn Nhược Nhược chủ tớ hai người cũng chạy theo, ở bên kia có vài người nhảy xuống nước cứu người rồi. Mặt nước vốn là phẳng lặng như gương giờ phút này sóng gợn nặng nề, bọt nước tung tóe khắp nơi. Bên bờ truyền tới tiếng tiếng khóc thê thiết.

      "Ai rơi xuống nước ? Ai rơi xuống nước ?" Có người nhiều chuyện kìa, mọi người dỏng tai lên nghe.

      "Là hai tiểu hài tử, ở bờ đuổi chạy, kết quả cẩn thận bị té xuống sông."

      Nghe được Nguyễn Nhược Nhược trong lòng chấn động, chẳng lẽ là... dám nghĩ tới Hạnh Nhi bên hoảng sợ : "Tiểu thư, dường như là Tam di nương khóc."

      Nhanh chóng tách đám người chen vào, nàng nhìn thấy người ngồi khóc bên bờ đâu khác chính là Nguyễn phủ Tam di nương! Nhị di nương cũng ở bên tuôn trào nước mắt. Phía sau hai nha đầu Đào Nhi và Cúc nhi sắc mặt cũng tái mét, muốn khóc cũng khóc nổi. Để hai tiểu thiếu gia rơi xuống nước, các nàng chạy thoát tội giám hộ bất lực. Mắt thấy Tam di nương khóc sắp ngất , Nguyễn Nhược Nhược tiến lên lời động viên: "Tam di nương, ngươi đừng nóng lòng, có người xuống nước cứu rồi. có việc gì, chắc chắn có việc gì, hai tiểu đệ là cát nhân thiên tướng. Nhất định có việc gì đâu."

      Quả nhiên như nàng , hai tiểu nam hài rất nhanh được cứu lên. Tuy sặc mấy ngụm nước, những chỉ là sợ quá nên vừa lên bờ oa oa khóc lớn. Hữu kinh vô hiểm, coi như là vận khí.

      Những hùng nhảy xuống sông cứu người cũng rối rít lên bờ, Nhị di nương Tam di nương và bọn nhóc ôm khối khóc lóc, Nguyễn Nhược Nhược đành phải thay mặt đa tạ chư vị ân công. lúc nàng còn chưa mở miệng thấy đám người đằng kia bỗng nhiên sắc mặt đại biến: "Tiểu vương gia vẫn còn chưa lên bờ?"

      Tiểu vương gia? Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra...cái người mà bọn họ nhắc tới... lẽ là hán tử đêm đó xe ngựa a!

      lời vừa ra vài người còn lại toàn thất sắc kinh hãi. Lập tức hô lên tiếng toàn bộ nhảy xuống nước. Bên bờ người xem náo nhiệt vốn rời được vài chục liền quay trở lại "quần long tụ hội".

      "Dưới sông còn có người sao?" người biết chuyện lên tiếng hỏi.

      "Đúng nha! Nghe còn là Tiểu vương gia." Có người biết chuyện liền trả lời .

      "Là Tĩnh An vương thế tử, ta nhận ra ." Còn có ngươi biết gốc biết rễ bổ sung .

      "Tiểu vương gia tại sao lại cũng nhảy xuống sông cứu người?" Có người tin.

      "Tại sao lại , ta tận mắt nhìn thấy, hai hài tử kia vừa rơi xuống nước chính là Tiểu vương gia đầu tiên thân nhảy xuống cứu người. vừa nhảy xuống mấy người hầu môn bên cạnh liền nhảy xuống theo." Có người ra mặt chứng minh.

      "Tĩnh An vương trước giờ hiền đức thuần lương, dân như con, Tiểu vương gia là trưởng nam tự nhiên cũng là thánh đức." Còn có người cảm khái kết luận.

      Nguyễn Nhược Nhược lòng nổi sóng. mặt dỏng tai nghe bàn tán, mặt an ủi di nương cùng ấu đệ, mặt khác nhìn chằm chằm xuống mặt sông đợi chờ từng động tĩnh. Mấy người kia ở dưới sông ồn ào tìm kiếm, nhưng vẫn chưa tìm ra tung tích của Tiểu vương gia Lý Hơi. Tâm tư nàng chùng xuống, người rơi xuống nước càng lâu hy vọng cứu sống lại càng xa vời.

      Rốt cục cũng có người kéo thân người trầm trầm nổi lên mặt nước, chính là vị hán tử đánh xe hôm nọ. Những người còn lại lập tức tụ lại dưới nước, cùng nhau đem Tiểu vương gia hôn mê cứu lên bờ. hai mắt nhắm nghiền, hé ra gương mặt tuấn tú trắng bệch, giống như tùy lúc có thể bất chợt tan ta như tuyết. Hán tử kia vội vàng để ở bên bờ liều mạng đập vào lưng , đem tay ấn vào bụng đẩy nước ra. Trường sam ướt đẫm, có thể nhìn thấy nơi mắt cá chân có đoạn tảo quấn quanh, nguyên căn khiến bị kéo xuống nước.

      hồi cố gắng cứu giúp nhưng tình hình Tiểu vương gia cũng có khởi sắc. Nhìn thân thể vô tri vô giác kia, có người ở bên giọng : " giống như... còn thở ."

      Hán tử kia giống như bị chém đao, tức giận rống lên, "Ai, là ai hồ ngôn loạn ngữ?"

      Đám người nhất thời câm như hến, thở cũng dám thở. Trong khí tĩnh lặng như vậy càng thấy Tiểu vương gia vô thanh vô tức, quả có hô hấp. Hán tử gắt gao nhìn chằm chằm , toàn thân run rẩy đứng lên, đôi mắt hổ tự chủ được ngấn đầy lệ. Còn lại mấy người kia, đừng xem đều là kẻ bộ dáng vũ phu hiên ngang, giờ phút này tất cả đều muốn khóc.

      Nguyễn Nhược Nhược đứng bên nhìn hồi lâu liền kiềm chế được, những người này tại sao cứu người lại chỉ cứu nửa, mới đó muốn buông tay? Nhịn được hô hô quát quát đứng lên: "Các ngươi đứng đó mà lo lắng làm chi? Mau đưa thân thể lật lại." Nàng hùng hổ chỉ huy đám hùng vương phủ thị vệ.

      Họ chẳng biết nàng muốn làm gì, nhưng lập tức theo lời phối hợp. Chuyện cho tới bây giờ...muốn đem ngựa chết chữa thành ngựa sống sao?

      Để thân thể Lý Hơi nằm ngửa, Nguyễn Nhược Nhược cúi người xuống, áp tai ngực cẩn thận nghe ngóng. Hoàn hảo, nhịp tim vẫn còn, chẳng qua là hít thở thông nên hô hấp mới ngừng lại. Phải nhanh chóng làm hô hấp nhân tạo cho mới mong cứu được. kịp nghĩ nhiều, Nguyễn Nhược Nhược tay kéo thắt lưng của ra, tay bóp chặt mũi của , chính mình hít vào ngụm tân khí, sau đó cúi người xuống, dùng miệng hoàn toàn áp chặt miệng Lý Hơi rồi đem ngụm khí trong miệng này cho .

      Ngụm khí này vừa đẩy vào ngực của đám người xung quanh cũng nhất tề hít hơi, thanh tựa như hít phải luồng lãnh khí. Mọi người cả kinh ngây người như phỗng, mặt vẫn duy trì cùng loại bộ mặt phảng phất như trong phim kinh dị.

      lâu sau này, người ở Trường An thành còn xôn xao kể về màn kinh thế hãi tục phát sinh vào ngày tháng ba. Mặc dù có nhiều dị bản khác nhau, nhưng nội dung cũng khác mấy...hơn nữa những người đầu tiên nghe kể chuyện này đều nhịn được mà mào đầu câu: "Các ngươi nghe qua chưa? Hôn môi cũng có thể cứu sống người nha."

      Ngày đó Nguyễn Nhược Nhược cứu người rất khổ cực. Lý Hơi bởi vì ngộp nước quá lâu nên hô hấp chậm chạm thể khôi phục ngay lập tức. Nàng đành phải ngụm đón ngụm đem tiếp tục làm hô hấp nhân tạo, đến hơn nửa canh giờ mới ho lên tiếng, từ đó có thể tự chủ hô hấp. Chẳng qua là người còn chưa thể tỉnh táo lại, vẫn như trước hôn mê. Nguyễn Nhược Nhược sức cùng lực kiệt, biết ổn nên cả người ngồi bệt ở bên hít thở.

      Nhìn thấy Tiểu vương gia có biến chuyển tốt, vị hán tử kia vẻ mặt khẩn trương cuối cùng cũng hòa hoãn xuống bước tới, vội vàng ôm quyền : "Tại hạ Tần Mại, đa tạ Nguyễn tam tiểu thư cứu tánh mạng Tiểu vương gia nhà ta". nhận ra nàng.

      Nguyễn Nhược Nhược vô lực khoát khoát tay, " cần khách khí, cần khách khí, các ngươi cũng cứu hai tiểu đệ của ta, xem như có qua có lại." Chỉ là...có kiểu "qua lại" như vậy sao!

      " uống nước quá nhiều nên hao tổn nguyên khí, các ngươi hãy mau chóng mang trở về phủ, để thái y kê khai mấy thang thuốc điều hòa khí tức." Nguyễn Nhược Nhược nhắc nhở .

      Tần Mại vừa nghe có lý, liền nhanh chóng mang Tiểu vương gia hôn mê trở về phủ. Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới phát giác bốn phía nhìn mình khác thường. Lưu mắt để ý, chung quanh đều là đôi con ngươi đen trắng như đá xuyên qua khí thanh minh mà hướng nàng công kích. Vừa mới vội vã cứu người có suy nghĩ nhiều, giờ phút này bị nhiều đôi mắt nhìn trừng trừng mình như vậy, nàng mới tỉnh hồn lại, mới nhận ra cử chỉ vừa rồi là...là -hợp-lễ-nghi. Nguyễn Nhược Nhược nhịn được lấy tay áo quệt mồ hồi, lòng thất thanh kêu khổ: xong rồi, xong hết rồi, thanh danh của Nguyễn gia tam tiểu thư này bị chổi quét thẳng ra sân rồi...

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 13

      Ngày đó Nguyễn Nhược Nhược từ bờ sông trở về phủ vô cùng vất vả. chuyện kinh thế hãi tục như vậy truyền mười mười truyền trăm, làm cho tất cả mọi người tại bờ sông du xuân đều chen chúc tới, muốn nhìn xem nương "hôn môi cứu người" đến cùng bộ dáng như thế nào. Lại đám người tới vây xem nàng so với Ngọc Liên Thành chỉ có hơn chứ kém, cũng là bức tường người dày đặc. Đãi ngộ này dù là ở thế kỷ hai mươi mốt cũng chỉ thấy được khi minh tinh xuất nha! Giờ phút này Nguyễn Nhược Nhược chỉ thấy khổ, người vây quanh xem nàng cũng giống như vây xem Ngọc Liên Thành, đúng là chật vật chịu nổi.

      Nhị di nương, Tam di nương hai người từ sớm bị thiên hạ đẩy dạt đâu rồi. Hạnh Nhi bất ly bất khí tử thủ ở bên cạnh nàng, "Tiểu thư, người đông quá, chúng ta nhanh về phủ thôi."

      "Ta cũng muốn về nè! Nhưng vấn đề là làm thế nào rời khỏi chỗ này bây giờ?" Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy thể kham nổi những ánh mắt như đá tảng ào ào ném vào mình, nàng dứt khoát lấy tay áo che kín mặt. Cho các ngươi nhìn, cho các ngươi nhìn, ta chính là muốn để cho các ngươi nhìn.

      Có người khơi mào , "Hứ, mới vừa dám trước mặt người khác hôn môi, bây giờ sao lại xấu hổ." Vừa nghe lời này cũng biết người chuyện phải tốt lành gì.

      Nàng đây thèm đáp, người này lý nào còn buông tha, "Tiểu nương tử, ta cũng hôn mê, ngươi cũng tới hôn môi cứu ta với?" Đúng là môi mỏng, lại tên nào nữa thế?

      Nguyễn Nhược Nhược gạt phắt tay áo, xoay người nhìn vào kẻ vừa lên tiếng. Đó là tên thanh niên công tử mặc cẩm y hoa phục, tướng mạo cũng coi như được , chỉ là thái độ mang ba phần tà khí, giờ phút này mặt gian xảo liếc nhìn nàng từ xuống dưới. Vừa nhìn cũng biết là loại chẳng ra gì.

      "À, nguyên lai là Nguyễn gia tam tiểu thư Nguyễn Nhược Nhược nương nha! Nhược Nhược nương, ngươi cự tuyệt lời cầu hôn nhà ta khiến ta thương tâm a! Thương tâm muốn chết luôn đây, nhanh lên đến hôn môi cái cứu ta ." ra đây chính tên Diêu nhị công tử Diêu Kế Tông, gã hôn phu bị Nguyễn phủ cự tuyệt hôn ước. ghi hận trong lòng, nay cơ hội báo thù tới.

      Hừ! Nhìn đầy khinh miệt, Nguyễn Nhược Nhược thầm cắn răng: chờ xem ta "cứu" ngươi như thế nào? Dù sao thanh danh cũng còn, xem như thống khoái đại náo hồi nữa . Để cho cái tên Diêu Kế Tông này biết tay lần.

      Nguyễn Nhược Nhược xắn tay áo chuẩn bị lâm trận ...

      "Diêu nhị công tử, mới vừa rồi biểu muội của ta cũng là vì cứu người nên mới bất đắc dĩ xuất ra hạ sách này. Cứu mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, ngươi tại sao có thể giễu cợt nàng như thế?"

      Thanh thanh lãng từ từ vang lên, giọng cũng cao vút nhưng kỳ dị là đều đem tất cả tạp thanh khác đè ép xuống. Mọi người theo tiếng nhìn lại, chỉ thấy đám người sau khi tự động tách ra liền có vị công tử trẻ tuổi từng bước từng bước tới —— là Ngọc Liên Thành. tự trong bể người tiêu sái tới, làm cho Nguyễn Nhược Nhược phát sinh loại cảm giác được trợ giúp. Hạnh Nhi bên cũng như được đại xá: "Tốt rồi tốt rồi, biểu thiếu gia tới liền có thể mang chúng ta rời khỏi nơi này."

      Ngọc Liên Thành vừa xuất đầu lộ diện, kỳ quái là cái tên Diêu Kế Tông kia liền xìu xuống. "Chuyện...chuyện này...Ngọc công tử chí lý. Nhưng ra ta cũng chỉ là đùa giỡn với Nguyễn muội thôi, chớ cho là , chớ cho là a!" Giọnh điệu khinh bạc vô lễ còn mảnh. Cứ như trước đó hề có chỗ nào gây !

      "Hạnh Nhi, gia tộc của biểu thiếu gia có phải là...có quyền thế, nhà họ Diêu cũng dám đắc tội ?" Nguyễn Nhược Nhược thấp giọng hỏi Hạnh Nhi bên cạnh.

      Hạnh Nhị đáp lời còn hơn nàng, "Tiểu thư, nhà biểu thiếu gia trong Trường An thành đích thực là thế gia, rất được kính ngưỡng. Bất quá Diêu nhị công tử cung kính như vậy nghe cũng là vì có duyên cớ khác."

      "Là duyên cớ gì??"

      Hạnh Nhi có lời khó , "Cái...này để sau khi trở về phủ..."

      Ngọc Liên Thành mặc kệ Diêu Kế Tông, ngoắc gọi Nguyễn Nhược Nhược chủ tớ hai người theo . Đám người tự động mau tránh ra, như giữa sông tách ra con đường để bọn họ qua. quả là sở hữu mị lực kì lạ, làm cho người ta tâm sinh vô hạn hướng tới nhưng rồi lại tự ti mặc cảm dám đến gần quá mức.

      Ngọc Liên Thành hộ tống Nguyễn Nhược Nhược chủ tớ hai người đoạn đến tận xe ngựa, hai vị di nương cùng mọi người trong lòng sớm như lửa đốt mà chờ ở nơi đó. Tất nhiên đối với Ngọc Liên Thành phen cảm kích dứt, Nguyễn Nhược Phượng nhảy xuống xe bước tới bám chặt cánh tay chịu buông, "Liên Thành biểu ca, may mà nhờ có ngươi, nếu ta chỉ sợ thể tìm lại Tam muội. Cám ơn ngươi a!"

      Nguyễn Nhược Nhược nghe được thể thầm bỉu môi: hà cớ chi bày vẽ bộ dáng tỷ muội tình thâm, ràng là ngươi muốn sờ tay người ta nhưng lại lôi ta ra làm lý do.

      Ngọc Liên Thành hàm dưỡng vô cùng tốt, nhàng lẳng lặng rút tay ra: "Hai biểu muội nhanh lên xe trở về, nếu để quá muộn lại khiến phụ mẫu lo lắng."

      Nguyễn Nhược Phượng ba bốn lần quay đầu lại quyến luyến thôi, lên xe rồi vấn ngóng đầu ra khỏi cửa số với Ngọc Liên Thành: "Liên Thành biểu ca, ngươi hãy tới nhà của ta chuyến, ta thêu cho ngươi cái túi hương a."

      Ngọc Liên Thành khẽ mỉm cười, "Làm phiền biểu muội rồi." Nhìn nụ cười của , Nguyễn Nhược Phượng tham lam chỉ hận thể đem được cái vẻ mặt lâm lang châu ngọc này về nhà.

      Loại tình này Nguyễn Nhược Nhược thèm nhìn, nhanh chóng quay đầu chỗ khác. Ngọc Liên Thành bỗng với nàng: "Tam biểu muội, ngươi mới vừa cứu người..." Chần chờ chút, vế sau tựa hồ như là lời bất hảo.

      "Ta hiểu ta hiểu", Nguyễn Nhược Nhược ý thức biết chuyện, " là cử chỉ rất hợp lễ, ta biết sai rồi, ta sau này nhất định đổi." Nàng lèo như trả bài.

      "Ta phải là muốn ...chuyện đó", Ngọc Liên Thành khỏi mở to mắt, Nguyễn Nhược Nhược cảm thấy khó hiểu. "Mặc dù quả hợp lễ, nhưng nếu có thể cứu trở về nhân mạng lễ nghi cũng cần phải so đo" có được suy nghĩ này sao, Nguyễn Nhược Nhược trợn mắt nhìn lại .

      "Chẳng qua là di phụ di mẫu trời sanh bản tính cổ hủ, chỉ sợ sau khi ngươi trở về phủ phải lắng nghe giáo huấn phen rồi." Ta đây là...ý tứ của Ngọc Liên Thành.

      Nguyễn Nhược Nhược sinh cảm kích, "Cám ơn biểu ca quan tâm. có gì đáng ngại, cùng lắm lại phạt ta chép ba trăm lần "Nữ Giới"."

      Nhìn bọn họ cứ như vậy ngươi lời ta lời chuyện với nhau, Nguyễn Nhược Phượng tự nhiên khó chịu. "Tam muội, ngươi lần gây chuyện , đừng hy vọng có thể vượt qua xử phạt dễ dàng như vậy. Nhanh lên trở về phủ trước mặt phụ mẫu nhận sai thôi."

      Nữa quay đầu nhìn về phía Ngọc Liên Thành, vẻ mặt khó chịu ban nãy lặn mất tắm, đến nửa dấu vết cũng tìm thấy, ngọt ngào : "Liên Thành biểu ca, chúng ta trước. Ngươi nhớ kỹ có rảnh rỗi tới lấy túi thơm nha!"

      Ngọc Liên Thành mỉm cười gật đầu.

      Xe ngựa dần dần lăn bánh, Nguyễn Nhược Phượng vẫn gục ở cửa sổ nhìn theo thân ảnh Ngọc Liên Thành xa xa, vẻ mặt say mê cười cười. Nguyễn Nhược Nhược nhìn bộ dáng của nàng ta mà trong lòng đem hai chữ "Si ngốc" lăn qua lộn lại tám trăm lần cũng thấy đủ.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 14

      Người ta "chuyện tốt ra khỏi cửa, chuyện xấu truyền ngàn dặm". Tin tức Nguyễn Nhược Nhược tại bờ sông làm ra "cảnh tượng kinh thế" giống như mọc cánh bay , so sánh với xe ngựa chạy còn nhanh hơn. Người còn chưa tới phủ, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân biết nghe được từ tam nương lục lão nào mà cơ hồ giận đến run người. Suýt nữa muốn đem nàng đánh trận ngay cửa.

      "Làm nhục gia phong, Làm nhục gia phong a! Nguyễn thị nhà ta tại sao lại có nữ nhi biết liêm sỉ là ngươi. Ban ngày ban mặt lại..." Nguyễn lão gia khó mà xuất ra được nửa câu còn lại, giận đến râu mép cũng rúng động.

      Nguyễn phu nhân...đúng là lãng phí đôi tử ngọc như ý, nàng ta đứng bên bỏ đá xuống giếng. " là bại phá gia phong, Nguyễn gia đời đời danh dự xem như bị hủy trong tay ngươi rồi. Nhị di nương, ngươi dạy nữ nhi như thế nào a?"

      Nhị di nương vốn thấp thỏm bất an, lúc này lại nghe lão gia cùng phu nhân vài câu nghiêm trọng như vậy nước mắt liền lã chả rơi xuống. Tam di nương đứng bên há miệng, định cái gì cũng dám ra. Gương mặt nàng có vẻ hổ thẹn liếc nhìn Nguyễn Nhược Nhược rồi lặng yên đứng dậy thối lui khỏi tiền sảnh. Hai hài tử được bọn nha đầu mang về phòng thay quần áo ủ nóng, thân làm mẫu thân nàng ta cũng nửa vì lo lắng, nửa vì trốn tránh mà bỏ .

      Tại tiền sảnh, Nguyễn Nhược Nhược quân đối chiến.

      Nàng giải thích, "Phụ thân, ta cũng biết hành động lúc ấy hợp lễ, những vì cứu người nên thể ra hạ sách này." Nàng đem nguyên văn lời của Ngọc Liên Thành bê vào, "Cứu mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, ủng hộ ta thôi, cũng đừng đem chuyện này mà làm khó làm dễ ta chứ?" Nàng vội vàng vàng vàng, đên cả thuật ngữ văn hóa đại cũng lôi ra dùng tới khiến bọn họ chỗ hiểu chỗ .

      Nguyễn lão gia nghe được biết có hiểu hay nhưng cũng dùng giọng điệu mềm mại gì mà quát: "Hồ ngôn loạn ngữ. Cứu mạng người còn hơn xây tháp bảy tầng, đó đương nhiên là chuyện tốt. Nhưng trước con mắt của thiên hạ...ngươi...ngươi nữ nhi khuê các tại sao lại có thể sử dụng phương pháp...phương pháp... thể tưởng tượng nổi phương thức này... là bại hoại gia phong mà!" Nguyễn lão gia tử phen ấp a ấp úng, vô cùng thoải mái.

      "Lỹ nào là vậy, ngươi bại hoại thuần phong mỹ tục! Ngươi còn muốn người khác khen ngợi ngươi, đây là loại tình gì chứ, ai khen ngươi, chỉ sợ tiếng xấu của ngươi bay mười dặm rồi." Nguyễn phu nhân há miệng là có thể châm ngay dầu vào lửa.

      "Nếu là chỉ mình ngươi gánh chịu tiếng xấu này cũng đành , đáng thương chính là nữ nhân Nguyễn phủ của chúng ta, chỉ sợ vì ngươi mà bị liên lụy, để cho thiên hạ chê cười rồi" Nguyễn Nhược Phượng cũng đem thêm bình dầu tới. Hai mẫu tử này đúng là tàn nhẫn, gặp người ngã chẳng những đở, ngược lại còn liều mạng đá bồi thêm cước. Kỳ quái, vốn là cùng căn sinh, tại sao cứ như vậy mà đấu đá nhau?

      Nguyễn Nhược Nhược bị bọn họ vây công, đồng minh duy nhất là Nhị di nương, ngoại trừ có thể ô ô khóc rống nửa điểm cũng nhờ vả gì được. Cũng được, Nguyễn Nhược Nhược vốn cũng có trông cậy quá nhiều ở bên ngoài, có giúp cũng loạn thêm thôi. Nàng chọi ba, nhưng chút sợ hãi cũng có. Nếu chính diện hỏa lực mạnh như vậy, dứt khoát phải vừa đánh vừa lùi.

      "Phụ thân, ý của người là thể cứu người? Nếu bỏ mặc Tiểu vương gia vong mạng, sau đó người đưa Nguyễn gia chúng ta hướng tới linh đường của thủ thượng bảy bảy bốn mươi chín ngày, lạy tạ ân tình xả thân cứu giúp hai tiểu đệ. Chẳng qua là người nghĩ Vương gia và vương phi đối với chuyện này có nhẫn nhịn hay ?!"

      Nguyễn Nhược Nhược pháo oanh kích ra ngoài, Nguyễn lão gia và Nguyễn phu nhân đều cứng họng. Nếu Tĩnh An vương thế tử cứ để vật mà chết , bọn họ làm sao tránh né? như thế nào cũng là vì người Nguyễn phủ gián tiếp hại chết, Vương gia vương phi đau thương hạ tội, ngươi còn rỗi rảnh ngồi đó mà để tâm đến cái gì gia phong sao. Ngẫm ngẫm lại, quả việc bảo vệ tánh mạng cho là đúng đắn.

      Thấy hai người bọn họ bốn mắt nhìn nhau, Nguyễn Nhược Nhược thừa thắng truy kích. "Phụ thân, Tiểu vương gia nếu là vì người của Nguyễn gia mà vong mạng, đây Trường An thành nha, chúng ta như thế nào còn có đất đặt chân? Nữ nhi chính là bận tâm đến điều này mới bất chấp xấu hổ, bỏ qua danh tiếng thể diện mà đem cứu sống lại." Vừa nàng vừa giả vờ rơi lệ, dùng tay áo che mặt. "Nữ nhi là lòng dạ vì Nguyễn gia mà nghĩ, mới bằng lòng hy sinh. nghĩ tới lại bị phụ mẫu hiểu lầm, nữ nhi là ủy khuất mà!"

      Nguyễn Nhược Nhược gọi cái này là mỹ nữ tự vệ, đánh đánh cho đẹp. Ngăn cơn sóng dữ, đem " có liêm sỉ" bốn chữ thay đổi thành "nhẫn nhục phụ trọng", hình tượng lấp lánh huy hoàng. Lại còn là tráng sĩ khí khái ngầm ý " mình ta hy sinh, hạnh phúc cho cả nhà", cứ như vậy Nguyễn lão gia còn có thể thêm lời trách cứ gì nữa! Á khẩu hồi lâu, Nguyễn lão gia mới thở dài tiếng: "Ngươi cũng mệt mỏi rồi, trở về phòng nghỉ ngơi ."

      Nguyễn Nhược Nhược nghe được lời này liền biết thắng thua định, hé ra nụ cười trộm giấu sau tay áo. Nhị di nương như được đại xá, nhanh bước tới lôi kéo nàng trở về phòng. Hạnh Nhi đứng nghe ở bên ngoài lâu, liền tới đỡ nàng trở về phòng.

      Trở lại khuê phòng của Nguyễn Nhược Nhược, Nhị di nương hãy còn hạt châu hạt ngắn hạt dài mà thấp giọng: "Nguyễn Nhược Nhược, hôm nay là ủy khuất cho ngươi."

      " ủy khuất, ủy khuất, ta là nữ nhi của Nguyễn gia, vì Nguyễn gia làm cái gì cũng ủy khuất." Nguyễn Nhược Nhược tuôn tràng dài những lời ba hoa trượng nghĩa.

      Nhị di nương tin nghi ngờ, "Nhược Nhược, ngươi là nữ nhi tốt của Nguyễn gia. Cũng là...Ngươi có nghĩ tới hay , sau ngày hôm nay tình hình của ngươi là bi thảm!"

      A! Còn có cái gì bi thảm. Nhìn nàng vẻ mặt ngây ngơ, Nhị di nương thở dài: "Nhược Nhược, ngươi ngẫm lại , sau này...còn có gia đình nào ở Trường An chịu chọn người làm dâu a?"

      ra là chuyện này, Nguyễn Nhược Nhược dám cười phá ra. "Mẫu thân, những lời này nữ nhi muốn nghe." Nhị di nương còn tưởng nàng nữ nhi xấu hổ thẹn thùng, nhất thời cũng tiện nhiều, chỉ đành phải thở dài rời .

      Nhị di nương vừa rời , Hạnh Nhi khoanh tay nghi ngờ: "Tiểu thư, vừa rồi người ở bờ sông dùng phương pháp cứu người như vậy là hại ta sợ muốn chết", chữ "sợ" e là đủ, khéo cả thành Trường An này đều bị nàng làm cho kinh hãi! Lần này phát sinh tình, Nguyễn Nhược Nhược chỉ cười thông cảm. Thế kỷ hai mươi mốt biết qua ít kiến thức y học cấp cứu sơ bộ ngờ lại hữu ích ở đời Đường này, tuy làm mọi người sợ hãi nhưng cũng là kỳ diệu.

      "Tiểu thư, " Hạnh Nhi ấp a ấp úng, "Tại sao...Tại sao hôn môi cũng có thể cứu sống người?"

      " phải là hôn môi cứu sống người" Nguyễn Nhược Nhược bình thản đáp, hề có chút khó xử, "Là phương pháp cấp cứu bằng hô hấp nhân tạo. Nạn nhân vì bị ngộp nước mà nhất thời gây ra tượng hít thở thông, hô hấp ngừng lại. Lúc này cần phải dùng phương pháp này trợ giúp phổi của có đầy đủ lượng khí trao đổi, cung cấp dưỡng khí cần thiết. Loại này phương thức này gọi là hô hấp nhân tạo."

      Nguyễn Nhược Nhược phải giải thích ràng mà là vì dùng nhiều từ đại nên Hạnh Nhi hiểu lắm. Nhìn thấy mặt nàng ta mờ mịt, chỉ đành phải thở dài tiếng: "Thôi cứ coi như là hôn môi có thể cứu sống người. Dù sao "hô hấp nhân tạo" này cũng chỉ là cái tên hoa mỹ, tính mạng vẫn là thứ đáng trân trọng hơn.""

      thêm vài ba câu, nàng liền leo lên giường nằm. Đúng là mệt mỏi, làm hô hấp nhân tạo hơn nửa canh giờ, hút khí rồi lại thổ khí khiến cổ nàng đau nhức. Sau đó còn phải mình phá vòng vây thiên quân vạn mã những người hiếu kì tới xem nàng, hồi phủ cùng người của Nguyễn gia võ mồm đấu trí đấu dũng phen...Nằm chút, nàng bất chợt nhớ ra chuyện.

      "Hạnh Nhi, ngươi còn chưa cho ta biết tại sao tên Diêu nhị công tử kia ở trước mặt biểu thiếu gia lại cúi đầu áp tai như vậy?"

      Hạnh Nhi tựa hồ có chút khó , "Tiểu thư, ta... Ta cũng là nghe người ta , Diêu nhị công tử... rất háo sắc. Hơn nữa... chỉ mê nữ sắc...mà cũng mê nam sắc."

      A! Nguyễn Nhược Nhược bật người ngồi dậy, "Ý của ngươi là Diêu nhị tiểu tử kia đối với biểu thiếu gia có...sắc tâm." nghĩ tới người này lại còn là tên GAY nha!

      "Cũng thể gọi là sắc tâm" Hạnh Nhi phải vì gã Diêu Kế Tông mà giúp : "Là trong lòng ngưỡng mộ mới đúng. Đừng xem Diêu nhị thiếu gia bên ngoài đối nhân khinh bạc, nhưng mỗi lần nhìn thấy biểu thiếu gia đều là mực vô cùng cung kính"

      Nguyễn Nhược Nhược nằm trở lại gường, nhớ lại màn hồi nãy ở bờ sông...đúng như vậy . Diệu Kế Tông đối với mình khinh bạc là thế, quay sang Ngọc Liên Thành liền thu liễm, bộ dáng đích thị là e sợ. Nàng thể trách mình chuyện như vậy mà cũng nhìn ra. Ngọc Liên Thành hỡi Ngọc Liên Thành, Tạo Hóa phải dùng bao nhiều ngày công mới tinh tế khắc được nhân vật như ngươi nha! sắc đẹp chỉ hấp dẫn nữ nhân mà cũng buông tha nam nhân, cứ như vậy nam nữ đều bị mỹ lực tàn sát, là điên đảo chúng sinh.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :