1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

HỮU DUYÊN THIÊN NIÊN TƯƠNG HỘI - TUYẾT ÁNH SƯƠNG HỒN

Thảo luận trong 'Cổ Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 5

      Hán tử kia hiển nhiên cũng bị làm cho hồ đồ, hai mắt hết nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược rồi lại dời qua Nguyễn Nhược Long, nghi ngờ hỏi: " nương, ... là huynh trưởng của ngươi phải ?"

      Nguyễn Nhược Nhược biết phải làm sao. Thừa nhận? Hay là thừa nhận? Nhất thời băn khoăn chủ ý.

      Nếu thừa nhận kế hoạch đào thoát tuyên cáo thất bại hoàn toàn, bị tóm trở về Nguyễn phủ, lần sau muốn bỏ trốn tuyệt đối còn dễ dàng được như vậy. thừa nhận, cứ thử nhìn tình huống trước mắt , cái chân có thể chạy đâu chứ. Là hay ở tốt hơn đây?

      Trong lúc nàng tại nơi này vẫn còn do dự Nguyễn Nhược Long hô to gọi đứng lên, gọi đích danh nàng: "Nguyễn Nhược Nhược, ta chuyện với ngươi nhá! Tại sao lên tiếng?"

      bên, gã thanh y gia nhân sau hồi lâu im lặng cũng lên tiếng: "Tam tiểu thư, người cùng về thôi".

      Nguyễn Nhược Nhược ra lời, tràng diện giằng co cửa xe ngựa bên kia có người nhảy xuống. Hán tử vội vàng cúi người xuống, cực kỳ cung kính cúi đầu gọi tiếng: "Công tử."

      xe ngựa xuống chính là vị thiếu niên trạc mười bảy mười tám tuổi, mi vũ hiên hiên, ánh mắt lấp lánh, toàn thân toát ra loại khí khái thanh hoa cao quý. Nửa đêm tại ngã tư đường u, thân bạch y tựa như ánh trăng tỏa mặt nước, lãng lãng thanh huy. Tự nhiên hấp dẫn tầm mắt của mọi người hướng nhìn sang .

      Nguyễn Nhược Long liếc thấy vị bạch y công tử phong thần như ngọc cũng liền ngẩn ra, lập tức hiểu lầm: "A, Tam muội, ngươi...chẳng lẽ nửa đêm xuất phủ gặp gỡ tình lang?"

      Nguyễn Nhược Nhược còn chưa trả lời hán tử kia mang gương mặt giận tái: "Chớ hồ đồ làm tổn hại đến danh dự công tử nhà ta". Hiển nhiên công tử kia là chủ nhân tôn quý của .

      Nguyễn Nhược Nhược cũng nhanh chóng làm mối quan hệ: " đúng, đúng, ta căn bản biết ." Vừa vừa tiếc nuối trong lòng, thiếu niên này chân chính là "phu quân như ngọc". Nếu quả như ngươi ta nửa đêm leo tường vì vụng trộm với tình lang đây đích thị là chuyện tốt rồi. Đáng tiếc là phải.

      Vị bạch y công tử mắt lóe sáng mang theo vài phần ý dò xét Nguyễn Nhược Long, rồi lại nhìn sang Nguyễn Nhược Nhược, đột nhiên ánh mắt lập tức dời chỗ khác, cất tiếng hỏi: " nương tại sao cài áo?"

      Gì? Nguyễn Nhược Nhược nhất thời còn chưa kịp phản ứng Nguyễn Nhược Long đột nhiên tỉnh ngộ, bước tiến đến bên cạnh Nguyễn Nhược Nhược, gạt hán tử đỡ nàng ra rồi tự bản thân đón lấy nàng, bàn tay sột soạt hồi, đem chiếc váy rộng xắn cao của nàng kéo xuống che kín đôi chân như ngọc.

      "Tam muội, ngươi tại sao lại đem váy cột thành như vậy?" Nguyễn Nhược Long kinh ngạc.

      Nguyễn Nhược Nhược sợ run, như mếu: " như vậy làm sao leo tường a!"

      "Nửa đêm canh ba ngươi làm gì mà leo tường a?" Nguyễn Nhược Long vừa kinh vừa giận. "Lại nữa, ngươi làm sao có thể phóng qua bước tường cao đó? Bình thường ngươi nhiều bệnh, vài bước chao đảo, bị gió thổi chút là bệnh suốt ba ngày, làm sao mà có thể leo tường? Ngươi..." . đên đây thực biết phải làm sao nữa.

      Tên thanh y gia nhân ở bên lên tiếng: "Tam tiểu thư, ta mới vừa rồi thấy người leo tường, còn giật mình ngỡ là có trộm."

      Người trước với người sau tương phản to lớn như thế, nàng nhất thời cách nào giải thích . Nguyễn Nhược Nhược đành phải tránh nặng tìm mà đáp, "Đại ca, ta cũng là có cách nào khác, bất đắc dĩ mới phải dùng đến hạ sách này. Ngươi cho rằng ta nguyện ý nửa đêm canh ba leo tường a!"

      Nguyễn Nhược Long còn chưa kịp hỏi duyên cớ bạch y công tử nãy giờ vẫn im lặng đứng bên lắng nghe liền mở miệng trước. "Xem ra hai vị quả nhiên là huynh muội, giờ phút này tại hạ có chuyện nhà nên thể ở lại được. Xin cáo từ!" xong liền xoay người muốn lên xe rời .

      "Khoan ", Nguyễn Nhược Nhược vội vàng mở miệng gọi lại.

      Bạch y công tử nghe gọi dừng lại, " nương còn có chuyện gì ?"

      "Dĩ nhiên, ngươi nghĩ cứ như vậy mà bỏ được hả! Nhờ ngươi ban tặng mà chân của ta bị thương rồi nè. Ngươi thể bỏ mặc ta được!" Nguyễn Nhược Nhược vừa vừa kéo váy lên, mang vết thương chỉ để khỏi bảo nàng đây bịa đặt. Nếu phải bản thân ở cổ đại, nàng nhất định tóm lấy mà lôi đến bệnh viện, kiểm tra cá nhân tổng quát, chụp X quang, chụp CT...Tóm lại là kiểm tra toàn diện lần để tránh lưu lại hậu hoạn về sau. Tiếp đó căn cứ kết quả kiểm tra mà bắt bồi thường. Ở tại nơi này mà muốn kiểm tra toàn thân đúng là phi thực tế, nhưng bắt bồi thường tiền thuốc thang còn có thể. Nhìn chiếc xe ngựa sang trọng kia , vị công tử này ắt cũng phải thuộc loại có tiền, nàng phải bắt bồi thường ngân lượng rồi mới buông tha cho . nửa đêm "đánh xe tông người" nhất định là hành động bất lương rồi, Nguyễn Nhược Nhược khảng khái nghĩ vậy.

      Đôi chân ngọc nho cùng với mắt cá chân trắng noãn tinh xảo dưới váy như phát sáng, nhưng ngay lập tức bị Nguyễn Nhược Long lần nữa che kín lại. tức giận bộc phát: "Tam muội, ngươi hồ đồ rồi hả, nữ nhi sao lại có thể tùy tiện để người khác thấy chân mình!"

      Nguyễn Nhược Nhược bị ở đây giáo huấn câu mới phát hành vi của mình có chút phù hợp. Nàng thân quốc gia cổ đại nhiều quy củ "bó tay bó chân", nhất định lúc nào cũng phải nhắc nhở mình "nhập gia tùy tục" mới được!

      Bạch y công tử đem Nguyễn Nhược Nhược đánh giá cao thấp phen rồi : "Tại hạ xem ra thương tích của nương cũng có gì đáng ngại, chi bằng nàng cứ...về phủ nghỉ ngơi trước? Hãy để lại địa chỉ phủ thượng, ngày mai ta phái người đến tận cửa, thứ nhất là vì nương chữa thương, thứ hai dâng lễ vật đền bù vì làm nương kinh sợ"

      Lời này nghe rất tốt, chẳng qua là...Nguyễn Nhược Nhược thẳng hề kiêng kỵ: "Nếu bây giờ để ngươi rời , ngày mai lại đến ta làm sao bây giờ? Thậm chí cũng biết ngươi tên gì, nhà ở đâu, ta phải đến nơi nào mới tìm được ngươi chứ!"

      Lời quả rất khách khí, đôi mày bạch y công tử có chút chấn động, nhưng rất nhanh chóng trở lại an tĩnh như nước, thanh trong trẻo lạnh lùng như băng: "Tại hạ họ Lý tên Hơi, tự Khinh Thiên, nhà tại An Vương phủ phía tây Trường An hoàng thành. nương có thể yên tâm được chưa?". Lời chứa hàm ý hài lòng.

      Nguyễn Nhược Nhược nghe những lời này vẫn còn chưa phát giác ra Nguyễn Nhược Long đứng bên sắc mặt đại biến, vội vàng chắp tay thi lễ: "Nguyên lai là Tĩnh An vương thế tử. Xá muội tuổi , hiểu lễ nghi nên có nhiều mạo phạm, xin tiểu vương gia thứ tội."

      Tĩnh An vương thế tử, Tiểu vương gia, Nguyễn Nhược Nhược ánh mắt trợn tròn, "Nửa đêm tông xe" ngờ lại chính là vương tử nha! nghĩ vừa tới cổ đại ngày thứ nhất có duyên gặp gỡ vị vương tử. Nguyễn Nhược Nhược mặt che giấu nhìn từ xuống dưới đánh giá vị tiểu vương gia này, mặt thầm nghĩ trong lòng: nếu ở đây mà có cái máy ảnh tốt biết bao, ta chụp tấm ảnh rồi cầm trở về thế kỷ hai mươi mốt cho người ta chiêm ngưỡng bộ dáng vương tử cổ đại. So sánh với cái gì vương tử quốc đích thị hơn gấp trăm lần.

      Tiểu vương gia thoáng giơ tay lên cho biết "đại nhân tất có đại lượng", giống như những gì tiểu nữ tử kia...suy đoán. Sau khi lên xe, hán tử bên thay chủ hỏi thăm: " nương xin lưu lại địa chỉ của phủ thượng, ngày mai tự có người tới cửa bái phỏng."

      A! Nguyễn Nhược Nhược bị hỏi làm cho sửng sốt, nàng nào biết địa chỉ "phủ thượng" nằm ở đâu. May mà có Nguyễn Nhược Long thay nàng trả lời: "Xá muội cũng có gì lo ngại, dám để Tiểu vương gia hao phí tâm tư."

      "Cái này thể được", hán tử kia nghiêm mặt , "Tiểu vương gia nhà ta là làm, ngài phái người tới chữa thương nhất định thực được. Xin công tử cho biết phủ thượng ở nơi nào."

      Nguyễn Nhược Long cung kính bằng tuân mệnh, cho biết địa chỉ Nguyễn phủ tại. Sau đó hai bên từ biệt, xe ngựa cất vó rời , Nguyễn thị huynh muội như cũ lê lết trở về nhà.

    2. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 6

      Vì có chút bất tiện nên Nguyễn Nhược Long và tên thanh y gia nhân tả hữu đem Nguyễn Nhược Nhược theo hẻm trở về nhà. Nguyễn Nhược Long muốn thừa dịp đoạn đường này mà "hùng sư vấn tội" nàng, tại sao nữ nhi trong nhà nửa đêm canh ba trèo tường bỏ trốn? Đầu mối còn chưa kịp phăng ra chợt phát giác Nguyễn phủ đằng xa được bình thường.

      Nguyễn Nhược Nhược cũng nhận ra, mới vừa rồi nàng từ trong phủ trốn ra tòa trang viên rộng lớn này hoàn toàn tối đen, tĩnh lặng tiếng động. Giờ phút này toàn phủ đều thắp đèn dầu sáng rỡ, có tiếng khóc, tiếng gào, ồn ào tiếng bước chân...Loạn như thể trong nhà có ai sắp sinh hài tử vậy.

      "A Phúc", Nguyễn Nhược Long vội vàng phân phó tên gia nhân, "Ta đỡ Tam tiểu thư từ từ , ngươi...chạy trước về phủ xem xảy ra chuyện gì?"

      A Phúc lĩnh mệnh .

      Nửa đêm canh ba lại có thể xảy ra chuyện gì chứ! Nguyễn Nhược Nhược trong lòng nghi ngờ. Nhưng nàng thể ngờ tới bản thân mình chính là nguyên nhân gây loạn.

      ra là nha đầu trung thành Hạnh Nhi nửa đêm ngủ được nên đến khuê phòng của tiểu thư trông chừng. Kết quả phát thấy tiểu thư đâu liền cả kinh, đây phải chuyện đùa. Nhớ lại tiểu thư vừa rồi còn tìm cách tự vẫn, nàng lập tức hô to gọi đáng động Nguyễn phủ từ xuống dưới. Nguyễn lão gia chỉ huy toàn bộ gia đinh và nha đầu trong phủ, gần như muốn lật tung tòa nhà để tìm người. Tìm mãi cũng thấy bóng dáng người đâu, cuối cùng đành bất đắc dĩ sai gia nhân lặn xuống ao sen lần mò...vốn nghĩ thể tìm được người còn sống, Nhị di nương thuyệt vọng khóc ngất vài lần.

      Đương vào lúc đó A Phúc chạy vội vào. Vừa hiểu duyên cớ liền mau chóng báo lại: "Lão gia, phu nhân, Nhị di nương đừng lo lắng. Tam tiểu thư và Đại thiếu gia ở ngay bên ngoài phủ." Cuối cùng câu đem mớ hỗn độn này làm dịu xuống.

      Nguyễn Nhược Nhược và Nguyễn Nhược Long vừa vào phủ trực tiếp bị dẫn tới đại sảnh, nơi này trở thành cục diện "tam đường hội thẩm".

      "Nhược Nhược, nửa đêm canh ba ngươi hà cớ gì lại xuất phủ? Chân tại sao bị thương?"

      Nguyễn Nhược Nhược quan sát người có gương mặt trắng, thân mặc đoản bào bảo lam nghiêm mặt lên tiếng. cần phải , vị này nhất định là Nguyễn phủ nhất gia chủ Nguyễn Thừa – Nguyễn lão gia rồi, mỹ phụ nhân thần thái phong du ngồi bên cạnh ông ta hẳn nhiên là Nguyễn phủ đương gia phu nhân Thôi thị. Bên phải thấp hơn là hai chiếc ghế, người lệ vẫn ướt đẫm mi là Nhị di nương, thiếu phụ trẻ tuổi hơn và xinh đẹp kia ắt là Tam di nương Hà thị rồi. Cuối cùng bên trái là mỹ nhân mập Nhược Phượng – Nguyễn gia nhị tiểu thư, lúc này vẻ mặt nàng ta nhìn có chút hả hê. Xem tình hình đây nhất định là "hội nghị gia đình" của Nguyễn phủ, tạp nhân rỗi rảnh ngồi chờ ở bên ngoài.

      Có chết cũng chỉ đao, nàng cũng úp úp mở mở mà thẳng: "Ta leo tường ra ngoài." Lý do rất dài dòng, cũng chẳng sao.

      Mọi người nghe thấy đều hớp phải ngụm lãnh khí, ngoại trừ Nguyễn Nhược Long vì ban nãy cũng nếm qua kinh ngạc này rồi.

      "Nhược Nhược, đừng năng lung tung, ngươi thế nào lại leo tường chứ?" Nhị di nương thanh ngẹn ngào .

      Nguyễn lão gia chú ý, "Hừ, thân thể ngươi hư nhược như vậy sao lại có thể leo tường? Ta đây chữ cũng thể tin được"

      "Phụ thân, Tam muội đúng là trèo tường ra ngoài, con tận mắt nhìn thấy." Chớm thấy Nguyễn lão gia định gì, Nguyễn Nhược Long nhanh miệng cướp lời, lên tiếng.

      Mọi người trong phòng lại nuốt thêm ngụm lãnh khí, hai bên nhất thời chỉ nhìn nhau. hồi sau Nguyễn lão gia mới mở miệng: "Ngươi làm sao có thể leo qua bức tường đó?". kinh ngạc kèm quá nhiều nghi vấn.

      "Leo tường phải là đơn giản quá sao!", Nguyễn Nhược Nhược đáp, khẩu khí hùng hổ, "Chuyện này có khó khăn gì, tại cửa sau có nhiều tạp vật, nữ nhi để bọn chúng chất chồng lên nhau thành đống, hướng đầu tường đạp phóng lên rồi từ đầu tường nhảy xuống là OK —— phải, là..được." Nàng quên mất, đến cả từ tiếng này cũng phun ra liền nhanh chóng sửa lại.

      Lời rất hay, sợ hãi lại đúng nhịp, nhưng mọi người nghe vào trong tai liền như bị đá tảng nện vào, nhất thời bàng hoàng đông cứng. Cái này...vị Tam tiểu thư đến cả gió cũng chống chịu được mà cứ như vậy có thể leo trèo. Nguyễn Nhược Phượng còn giật mình hơn nữa, "Tam muội, Hạnh Nhi vừa tìm thấy ngươi chúng ta liền tưởng ngươi tìm chết. nghĩ tới việc ngươi lại leo tường ra khỏi phủ."

      "Cái gì gọi là tìm chết?" Nguyễn Nhược Long nghe thấy liền kinh ngạc, "Tam muội, ngươi gặp khó khăn gì mà lại tìm chết?"

      Nhị di nương càng khóc nức nở, "Đại thiếu gia, ngươi có điều biết, Nhược Nhược lần treo cổ tự vẫn thành. Cho nên tối nay đột nhiên phát thấy nàng, ta còn tưởng rằng..." Những lời sau cùng thốt ra được liền òa khóc.

      "Tam muội, ngươi tại sao phải treo cổ tự vẫn?", Nguyễn Nhược Long kinh hãi, hiển nhiên vị đại thiếu gia này biết tới chuyện hĩ trong nhà.

      Nguyễn Nhược Nhược vặn vẹo hai tay, "Ta cũng là còn cách nào khác. muốn bị gả , chết cũng thành nên chỉ còn cách bỏ trốn tự cứu mình thôi."

      Nàng vừa dứt, chính thê Nguyễn phu nhân trầm mặt tiếp: "Tam nha đầu, nhắc tới hôn của Diêu phủ, ta cũng cất công tìm nhà tốt cho ngươi. Diêu nhị công tử ngày thường tướng mạo khôi ngô, cơ thể kiện tráng, lại là phú gia. Vô luận là nhân phẩm hay gia thế đều tương hợp, cho nên mới cùng lão gia bàn tính đem ngươi hứa gả cho , cũng là phen tâm tư thay ngươi suy nghĩ. Giờ ngươi lại trách đại nương ta đây bạc đãi ngươi, cứ thế mà gây ra lắm chuyện. Hôn nhân cha mẹ mai mối, ai cho phép ngươi làm càn như vậy."

      Nguyễn Nhược Nhược miệng thơn thớt nhưng bụng bồ dao găm, "được đại nương mến như vậy Nhược Nhược quả là biết đạo lý. Chẳng qua Nhược Nhược so sánh với Nhị tỷ lại hơn hai tuổi, nếu Nhược Nhược phải gả , cũng nên để Nhị tỷ trước. Diêu phủ này nếu gia thế tốt như vậy, chi bằng đại nương trước tiên nên vì Nhị tỷ mà tính toán mới đúng nha."

      lời ra mềm mại nhưng chứa ngàn vạn mũi châm đâm vào Nguyễn Nhược Phượng đứng ngồi yên, nàng ta vỗ án đứng dựng lên, "Ngươi...". Nguyễn phu nhân sắc mặt cũng rất khó coi, bị lời của nàng tác động, hai phụ mẫu nhất thời đều được điều gì phản bác.

      "Ai gả cho Diêu gia tốt? Bà mai mối chắc chắn hươu vượn." Nguyễn Nhược Long đứng bên nóng nảy, "Người này tính tình hư hỏng, hơn nữa lại háo sắc, mê bài bạc còn đắm chìm trong rượu. Hai muội muội của ta người cũng chấp thuận gả cho , nếu chẳng phải là đưa qua khỏi cửa để mặc muốn làm gì làm sao."

      "Có thế ?" Nguyễn lão gia ngạc nhiên hỏi.

      "Nhi tử còn có thể giả. Phụ thân tin bà mai mối kia hay tin hài tử của người?"

      "Nếu là như vậy hôn này bàn tới nữa." Nguyễn lão gia nhìn về phía phu nhân, "Mỗi nữ nhi Nguyễn gia ta đều thể gả cho người như vậy. Từ ngày mai hôn này được nhắc tới nữa."

      Sắc mặt của Nguyễn phu nhân sắp sửa vắt ra nước sôi nhưng cũng thể thấp giọng đáp lại: " làm như ý của lão gia"

      nghĩ tới chuyện lại có thể xoay chuyển như thế, Nguyễn Nhược Nhược mừng rỡ trong lòng, thầm kêu may mắn. "Tai nạn" này đúng là hữu kinh vô hiểm. Chỉ là nàng cao hứng hơi sớm, Nguyễn lão gia với nàng còn có xử phạt khác.

      "Nhược Nhược, ngươi có quy củ, nữ nhi dám nửa đêm leo tường. Ngươi bây giờ lập tức trở về phòng cho ta, đem "Nữ Giới" chép ba trăm lần, chép xong cho phép ra khỏi phòng nửa bước.

      A! Nguyễn Nhược Nhược ngơ ngẩn. "Nữ Giới" là cái gì? Nàng đem hai từ này xử lý trong đầu, cơ hồ muốn té xỉu. phải, nàng làm gì biết tới thứ "đồ chơi" cổ đại này.

      định mở miệng kháng nghị Nhị di nương bên như được đại xá bàn mở miệng: "Tạ ân điển lão gia, thiếp lập tức mang nàng trở về phòng." xong liền nắm tay áo nàng kéo về phòng.

      Nguyễn Nhược Nhược vừa vào phòng, Hạnh Nhi phía sau cười phá ra: "Tam tiểu thư, ngươi có việc gì là tốt rồi. Mới vừa khiến ta lo lắng đến chết."

      quan tâm đáp lời nàng ta, Nguyễn Nhược Nhược nhào tới giá sách gần tường, lục lọi lung tung kệ: "Hạnh Nhi, quyển sách "Nữ Giới" này ở đâu?"

      Hạnh Nhi vội vàng thay nàng tìm ra quyển sách. Nàng nhanh chóng lật qua lần, toàn những văn tự khó hiểu. Choáng váng. Tuy là nó quá dài, nhưng cũng phải là bản sao dễ dàng a. Chép ba trăm lần...biết tới bao giờ?!

      "Nhược Nhược...trước hết đem sách để xuống rồi nhanh nhanh lên giường nằm . Ngươi mới phí sức leo tường, thân thể nhất định hao tổn rất nhiều. cần vội vàng sao chép, sau này vẫn còn thời gian mà." Nhị di nương đau lòng bước tới khuyên.

      Chỉ là nàng cũng hăng hái nửa đêm chong đèn sao chép cái "Nữ Giới" gì gì đó, đem quyển sách tay tay ném , Nguyễn Nhược Nhược để yên cho Hạnh Nhi vén lại chăn đệm.
      tart_trung thích bài này.

    3. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 7

      Đương giấc mộng đẹp chợt có người lay gọi, thanh vội vội vàng vàng bên tai: "Tiểu thư, tiểu thư người mau tỉnh lại a!"

      Nguyễn Nhược Nhược mơ màng nửa tỉnh nửa ngủ nhìn người trước mắt hồi mới có phản ứng: "Hạnh Nhi nha! Tại sao đánh thức ta? Để ta ngủ tiếp chút , "Nữ Giới" để giờ nữa chép cũng sao mà."

      "Tiểu thư, phải gọi người dậy để chép sách. Là người của Tĩnh An vương phủ tới, lão gia chuẩn bị tiếp khách."

      Tĩnh An vương phủ? Cái tên nghe quen tai nhưng Nguyễn Nhược Nhược nhất thời nhớ nổi là ai tới, "Tĩnh An vương phủ?"

      Hạnh Nhi dậm chân : "Trời ơi, Tam tiểu thư của ta ơi, là Tĩnh An vương gia, đây chính là hoàng thân quốc thích đó nha! Bọn họ phái người trong phủ đến, gọi tên muốn gặp tiểu thư người kìa!"

      Nguyễn Nhược Nhược lúc này mới tỉnh hồn lại, "A, ra là cái tên tiểu vương gia kia phái người tới. Tới liên hệ thế nào? Người ta làm gì vậy?"

      "Người tới là vị thái y, là đến xem vết thương ở chân của tiểu thư. Ngoài ra còn có vị nãi nãi quản gia họ Từ mang theo hai người tỳ nữ dâng quà lễ. Họ giờ đợi ở ngoài phòng." Hạnh Nhi thấp giọng .

      A! Để nhiều người như vậy ở ngoài phòng chờ nàng, Nguyễn Nhược Nhược lo lắng, "Để bọn họ vào, nhanh lên." Vừa bên tay vừa vén rèm trắng, chuẩn bị bò xuống giường lại bị Hạnh Nhi ấn trở xuống, "Tiểu thư, ngươi cần vội vàng xuống giường, thái y muốn vào xem vết thương nê chiếc rèm này phải...thả xuống."

      Đúng là nhiều quy củ, Nguyễn Nhược Nhược bị nàng ta chặn lại trong tấm rèm trắng, chỉ trông thấy thân ảnh mờ mờ từ ngoài cửa bước tới. Mà người tiến vào đâu chỉ là người của Tĩnh An vương phủ, Nguyễn gia toàn thể những cá nhân tham gia "hội nghị gia đình" đêm qua người cũng thiếu. Đúng là bình thương chẳng thấy đâu, khi có chuyện tò mò kéo đến xem náo nhiệt.

      Cách mảnh rèm, Nguyễn Nhược Ngược vươn đôi chân ngọc ra để cho vị lão thái y râu bạc trắng xem xét phen. Lão thái y rất nhanh hạ phán đoán, bất quá chỉ là vết thương đáng lo ngại, chỉ cần trích máu rồi uống thuốc, tĩnh dưỡng vài ngày là khỏi.

      Sau khi lão thái y rời khỏi phòng Hạnh Nhi mới kéo rèm lên. Từ thị quản gia bước lên : "Nguyễn tam tiểu thư, đêm qua là Tiểu vương gia của chúng ta đánh xe ngựa nhất thời cận thận làm kinh động đến tiểu thư. Hôm nay đặc mệnh giao phó nô tỳ đến dâng lễ vật tạ lỗi với Tam tiểu thư" xong khẽ nâng tay trái ý bảo hai người tỳ nữ lập tức đem hộp cầm tay mở ra.

      Nắp hộp mở ra, mặc dù Nguyễn Nhược Nhược nhất thời nhìn chưa ra đó là thứ gì. Trong hộp mơ hồ có bảo quang lưu động, trong lòng cũng đoán được lễ vật này tệ. Mà đám nữ nhân Nguyễn thị đứng bên nhịn được mà thốt lên kinh ngạc.

      Nguyễn lão gia sợ hãi bước tới, "Tiểu vương gia ...tiểu nữ bất quá chỉ bị thương , dám nhận hậu lễ như vậy. Xin hãy Từ quản gia hãy thu hồi lại."

      Từ quản gia vẻ mặt cười nhạt, "Đây là tâm ý của tiểu vương gia, Nguyễn lão gia cần từ chối". Rồi ý bảo hai tỳ nữ đem hộp lễ vật đặt lên chiếc bàn lớn, "Nếu Tam tiểu thư còn điều chi đáng ngại, ta đây cũng dám ở lại, xin phép trở về phủ phục mệnh."

      Nguyễn lão gia và phu nhân vài lời khách sáo sau đó tự mình tiễn khách. Hôm nay vương phủ phái tới vị quản gia lại càng thể chậm trễ. Bọn họ đúng là khách khí đem đám người này tiễn khỏi đại môn mới lặn lội quay trở về.

      Nguyễn Nhược Nhược trong phòng liền vây bắt hai người kia bình luận về lễ vật.

      " hộp đầy trân châu." Hạnh Nhi con mắt vừa nhìn thấy nhịn được mà hô to. Nàng coi như diện kiến qua bộ mặt của nha đầu này. Đối với đống trân châu, mỗi viên đều là oánh bạch thượng phẩm, nàng thể tấm tắc.

      "Đây là phỉ thúy trạc tử, lên nước nha! Những phỉ thúy thành sắc như vậy quả thực gặp nhiều lắm." Nguyễn Nhược Phượng cầm lấy trạc tử thích buông tay.

      Tam di nương Hà thị cầm lên bức tượng ngọc "Vô lượng thọ phật" mà tấm tắc, "Đây chính là điền dương chi mỹ ngọc điêu khắc thành, cũng chỉ có vương phủ mới có thể đem báu vật như vậy mà tiện tay biếu tặng. Tam tiểu thư ngươi là có phúc nha!" Trong lời phải là có ý hâm mộ.

      "Các ngươi nhìn cái chén thú thủ mã não này , trong suốt côi lệ, trạm khắc tinh tế, quả là khác biệt!" Trong số ngọc ngà châu báu, thứ duy nhất thu hút ánh mắt của Nguyễn Nhược Long chính là ...cái chén.

      "Hừ, đúng là có mắt!", Nguyễn phu nhân và Nguyễn lão gia cùng nhau bước vào cửa, nàng nhanh tay cầm lên món lễ vật mà , "Trong số những món này, quý giá nhất phải kể đến tử ngọc như ý...có vậy mà cũng nhìn ra." Miệng mắt hướng về ngọc như ý lưu luyến nỡ dời .

      Nguyễn Nhược Nhược dĩ nhiên biết mình phải làm gì, đây chính là thời cơ tốt nhất để thu mua lòng người. Số bảo bối mà Tĩnh An vương phủ đưa tới đây vừa lúc để ta mượn hoa dâng phật.

      "Phụ thân, đại nương, tử ngọc như ý này nữ nhi hiếu kính dâng lên hai người. Xin phụ thân mẫu thân nhận lấy để nữ nhi vui lòng" Nàng lời vừa ra, Nguyễn lão gia còn biết ra sao Nguyễn phu nhân mi cười mắt cười vui vẻ nhận lấy.

      Nhận ra xung quanh nhiều ánh mắt chiếu vào mình liên tục, Nguyễn Nhược Nhược thập phần hào sảng quơ tay , "Những món đồ trong hộp, mọi người thích gì chọn nấy ".

      Trong phòng lập tức dấy lên thanh hoan hỉ tự kìm hãm được, e sợ cho nàng có thể đổi ý, Nguyễn Nhược Phượng lập tức đem tay nhón lấy phỉ thúy trạc tử áp vào lòng thốt lên: "Tam muội, ta đây muốn trạc tử này."

      "Cầm cầm , đừng để ý gì mà cầm . Còn trân châu sao, Nhị tỷ muốn lấy vài viên sao?" Nguyễn Nhược Nhược vô cùng hào phóng. Nguyễn Nhược Phượng cười đến thấy mắt, "Đúng nha, ta cầm thêm mấy viên trân châu nữa. Cám ơn Tam muội nhé."

      "Tam muội, ta lấy...cái chén này." Nguyễn Nhược Long .

      "Đại ca, huynh hãy chọn thêm ." Nguyễn Nhược Nhược đối với vị ca ca "cứu nàng trong biển lửa" rất hài lòng, vui vẻ tặng cái chén.

      " cần đâu, ta đây chỉ thích cái chén này, dùng để uống rượu nhất định so với cái chén đêm qua...thú vị hơn nhiều." nửa điểm cũng tham, Nguyễn Nhược Nhược càng cảm thấy thích vị ca ca này hơn.

      Tam di nương chọn tượng ngọc "Vô lượng thọ phật", lại cầm thêm đôi đích dương chi bạch ngọc giống nhau, còn nếu mang kỳ lân bội thiên ân vạn tạ. Nguyễn Nhược Long, Nguyễn Nhược Phượng cũng rời , Hạnh Nhi cũng mang tử ngọc như ý tặng Nguyễn phu nhân và Nguyễn lão gia đem về phòng.

      Trong phòng cuối cùng chỉ còn lại hai mẫu tử Nguyễn Nhược Nhược, "Mẫu thân, ngươi thích cái gì chọn ." Nếu như nàng mượn thân xác của Nguyễn Nhược Nhược dĩ nhiên muốn thay nàng ta hiếu thuận tốt vị mẫu thân này.

      "Nhược Nhược, mẫu thân muốn những thứ này để làm gì, chỉ cần ngươi mạnh khỏe ở bên cạnh mẫu thân là ta mãn nguyện lắm rồi. Hai ngày qua ngươi toàn gặp chuyện may, lòng ta vì ngươi mà lo lắng mãi."

      "Mẫu thân yên tâm , những chuyện sau này người cần quan tâm nữa". Nguyễn Nhược Nhược mạnh miệng , "Mấy phần hậu lễ này khi tặng , những ngày thái bình còn dám tới sao."

      Lời này cũng sai. Cổ nhân rất hay: Được nhân tiền tài thế nhân tiêu tai (nhận tiền của người thay người chịu tai). Những phu nhân tiểu thư này vừa nhận đồ của nàng, sau này có vừa ý với nàng cũng phải méo miệng mà cười. nghĩ tới đêm đó cùng xe ngựa của Tiểu vương gia tông phải nhau, chút vết thương lại buôn bán lời đến như vậy, đánh đổi được cả bộ mặt tươi cười của đám người trong Nguyễn phủ. Lão tổ tông từng : Tắc ông thất mã, yên biết phúc họa. Quả nhiên là danh ngôn a.

    4. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 8

      Nguyễn Nhược Nhược ngồi chép "Nữ Giới" vô cùng khổ cực.

      "...bỉ nhân ngu ám, thụ tính bất mẫn, mông tiên quân chi dư sủng, lại mẫu sư chi điển huấn. Niên thập hữu tứ, chấp cơ trửu vu tào thị, vu kim tứ thập dư tái hỹ. Chiến chiến căng căng, thường cụ xuất nhục,..."

      Toàn là những từ khó hiểu, nàng gục gặc đầu thiểu não. Vậy cũng , vấn đề phiền phức chính là công cụ chép phạt thuận tay. Nàng cho tới bây giờ chưa từng viết chữ bằng bút lông, cầm còn quen tay làm sao có thể hạ bút viết nổi thành chữ? Đáng tiếc xấp giấy trắng tinh giá trị hề rẻ lại bị nàng tay ngệch ngoạc như vẽ quỷ.

      Hạnh Nhi nhìn qua liền kinh ngạc, nàng ta mặc dù biết chữ nhưng cũng có thể nhìn ra chữ viết của Nguyễn Nhược Nhược quả giống trước đây. "Tiểu thư, người viết chữ gì vậy, trông giống với sách mà người viết trước kia nha?"

      Nguyễn Nhược Nhược vứt bút sang bên, vừa xoa bóp cánh tay đau nhức vừa bực tức đáp: "Viết in và viết thảo giống nhau, ngươi nhìn cho kỹ , đây là loại chữ thảo thịnh hành..."

      Hạnh Nhi tin là : " ra đây chính là cách viết thảo! Quả chữ viết ra nhìn như rồng rắn, linh động phiêu dật. Tiểu thư người quả nhiên rất có "long xà chi thế" đó nha!"

      Nguyễn Nhược Nhược nghiêng mình vặn vẹo "long xà chi thế", cười nổi. Nàng cũng chẳng muốn viết nữa, tay đem bút cất , nghỉ ngơi chút .

      Đột nhiên nàng nhớ tới chuyện, "Hạnh Nhi, ngươi tới đây, ta có thứ này cho ngươi." xong từ bên dưới chiếc gối móc ra thanh trân châu.

      Hạnh Nhi giật bắn người, "Tiểu thư, vật quý...quý trọng như vậy, Hạnh Nhi dám nhận."

      "Cái gì mà dám nhận, ta cho ngươi ngươi cứ cầm . Ta còn rất nhiều nha..." Đây chính là lời , nàng có đầy hộp châu ngọc, cũng biết chúng có giá trị như thế nào. Nàng vốn dĩ hào phóng, nếu mình chỉ có nửa đấu gạo nếu cần cũng sẵn sàng san sẻ cho người khác. Nguyễn Nhược Nhược (Tô San) có lẽ đủ cao thượng, nhưng nàng là người chân .

      Hạnh Nhi tất nhiên cảm kích đến rơi nước mắt. Sau khi cất kỹ bảo vật mới hướng nàng tò mò hỏi: "Tiểu thư, Tiểu vương gia đêm đó đụng phải người... bộ dáng trông như thế nào?"

      Nhớ lại Tiểu vương gia Lý Hơi đêm đó quả là rất thanh hoa cao quý, nửa đêm ở đầu đường sáng ngời như ánh trăng, Nguyễn Nhược Nhược liền mi phi sắc vũ đứng lên diễn tả, "Cái tên Tiểu vương gia kia nhân vật mị lực bắn ra bốn phía, rất có phong cách nha, là tên sát thủ thiếu nữ điển hình." Nàng nhất thời quên mất, dùng ngôn ngữ đại thường dùng để bình luận các minh tinh đem đánh giá Tĩnh An vương thế tử thời cổ đại.

      Hạnh Nhi nghe được mặt mày ngây ngất, "Tiểu thư, lời của người có ý gì?! Ta tại sao nghe hiểu."

      Nguyễn Nhược Nhược lập tức đổi lại phương thức biểu đạt, đơn giản đem câu giải thích ràng: "Tóm lại, Tiểu vương gia quả là nhân vật phiên phiên trọc thế giai công tử đó nha".

      "A, như thế, vậy Tiểu vương gia cũng là mỹ nam tử như Phan An."

      "Đúng nha đúng nha! Long chương phượng chất, tuấn sảng hảo phong tư!" Nguyễn Nhược Nhược hưng phấn tán đồng.

      "Vậy nếu cùng biểu thiếu gia so sánh ai phong tư xuất chúng hơn ai?" Hạnh Nhi vừa rào đón vừa hỏi, Nguyễn Nhược Nhược ngẩn ra, "Biểu thiếu gia hình dáng ra sao?! Ta nhớ được."

      "Tiểu thư, ngươi quên sạch , Liên biểu thiếu gia rốt cuộc hình dáng như thế nào cũng nhớ được." Hạnh Nhi dở khóc dở cười.

      "Ta nửa điểm cũng nhớ ra trông ra sao. Chẳng lẽ cũng là mỹ nam tử?" Lần này đổi lại là Nguyễn Nhược Nhược đặt câu hỏi.

      "Trời ơi! Tiểu thư của ta ơi. Cái gì mà mỹ nam tử, người còn nhớ mình trước kia hình dung biểu thiếu gia như thế nào ?" Hạnh Nhi nghĩ ngợi liền bật thốt lên, "Người những người khác bên ngoài xuất trước mặt người đều thoáng qua như gió. Duy độc biểu thiếu gia là rạng rỡ như ánh mặt trời"

      Cái gì, so sánh như vậy phải là quá khoa trương sao! "Ta như vậy sao? Biểu thiếu gia mặc dù phong tư thần mạo, nhưng cũng thể nào tới mức đó được. Có lẽ là ta trước kia đối với có tình nên nhìn muôn vàn xuân sắc đều thấy đẹp, phá lệ xem cùng người khác bất đồng. thực tế cũng coi như có vài phần sắc ." Nguyễn Nhược Nhược chịu nhận nợ cũ.

      Hạnh Nhi phục , "Tiểu thư tại sao lại trở mặt nhận. Biểu thiếu gia cũng phải là cái gì phiếm phiếm chi tư, trong hai mỹ nam tử của Trường An thành. mỗi lần xuất hành, phía sau thường thường có đám nữ tử theo mà "ném quả Phan An". Bất quá phải là ném nước trái cây, mà là tát tiên hoa lên người . Mỗi lần biểu thiếu gia trở lại phủ đều toàn thân sực nức hương hoa."

      Nguyễn Nhược Nhược nghe mà khó tin. Ném quả Phan An, đây là truyền thuyết xa xôi nào rồi! nghĩ tới ở đời Đường lại có phiên bản mới thế này. Người đẹp Trường An thành đuổi theo vị mỹ nam tử "tư nghi tú dật" mà tát tiên hoa, đây quả thực là màn "khuynh thành chi mến". khác phụ nữ thế kỷ hai mươi mốt theo đuổi minh tinh, hơn nữa phương thức biểu đạt ái mộ vẫn còn cao hơn bậc, vừa đẹp vừa lãng mạn. Nguyễn Nhược Nhược nghĩ qua nhịn được tâm thần thơ thẩn, cũng muốn gặp vị nam tử này phen, nếu chẳng phải uổng phí lần tiến nhập Đường triều đó sao?

      "Hạnh Nhi, biểu thiếu gia đến khi nào đến phủ?" Nguyễn Nhược Nhược vội vã hỏi.

      "Cái này...cũng là khi nào, biểu thiếu gia ít khi ra ngoài, bản thân cũng thích sang phủ lắm", Hạnh Nhi lộ ra ngữ khí có phần u ám.

      Nguyễn Nhược Nhược hiểu liền, làm sao mà trêu ghẹo, "A, Hạnh Nhi, ngươi phải cũng mong biểu thiếu gia đến đó chứ?"

      Hạnh Nhi mặt đỏ lên, "Tiểu thư, người tại sao lại trêu ghẹo ta. Biểu thiếu gia như thế...bọn nha đầu chúng ta làm sao với tới. Nếu trót động tâm tư phải là tự mình làm khổ chính mình sao. Chúng ta bất quá chỉ là mong có thể được gặp vài lần cũng mãn nguyện rồi."

      "Các ngươi? Các ngươi ở đây là ai vậy?" Nguyễn Nhược Nhược hỏi tiếp.

      Hạnh Nhi mang chút xấu hổ cười tiếng, "Là bọn nha đầu trong phủ, có cùng tâm như người vậy!"

      A! Nguyễn Nhược Nhược khỏi sợ hãi trong lòng, vị biểu thiếu gia này chẳng lẽ dáng vẻ khuynh thành đến thế sao, nếu tại sao toàn thể nữ nhân trong Nguyễn phủ đều bị khuynh đảo. hận thể lập tức canh ba đem ra tỉ mỉ thưởng thức từ xuống dưới.

      Đột nhiên nhớ tới chuyện, Nguyễn Nhược Nhược vội hỏi: "Hạnh Nhi, biểu thiếu gia tên là cái gì...cái gì Liên Thành?"

      "Ngọc – Liên – Thành." Hạnh Nhi nhả chữ như châu, mượt mà ôn uyển. "Trong thành Trường An, những nữ tử ái mộ xưng là...Ngọc lang."

      "Ngọc Liên Thành, Ngọc lang. Ta có nên gặp nhỉ?" Tâm tư Nguyễn Nhược Nhược khỏi lộ ra ràng nét mặt.

    5. Bebj91

      Bebj91 Well-Known Member

      Bài viết:
      3,524
      Được thích:
      409
      CHƯƠNG 9

      Mất khoảng thời gian vài ngày vết thương ở chân của Nguyễn Nhược Nhược bắt đầu hồi phục lại, nhưng đánh vật với "Nữ Giới" tới bây giờ cũng chỉ mới chép được ba bản, xem như là phần trăm số lượng cầu . Nàng quyết định thèm chép nữa, dù sao Nguyễn lao gia cũng quản chế.

      Chẳng qua là nếu chép "nữ giới" cả ngày nàng cũng biết phải làm gì nữa. Thú tiêu khiển của nữ tử khuê các nằm ngoài cầm-kỳ-thư-họa, thêu thùa may vá. Trong số ấy, thứ nào nàng cũng đụng tới nổi. Đánh đàn , nàng chẳng biết luật là cái quái gì; đánh cờ , mấy con cờ trắng đen cũng phải là thứ nàng có thể lĩnh hội được mà cũng hứng thú học hỏi; đọc sách , sách cổ đại là thứ nên chạm vào; hội họa càng cần phải , viết vài chữ khốn khổ thế này còn gì tới hội họa; đến cả việc thêu thùa, Hạnh Nhi cầm vật đến đưa nàng xem, bảo rằng đây chính là tác phẩm ngày trước nàng thêu. chiếc túi thơm thêu "bách điểu triêu phượng", màu sắc huyến lệ làm cho nàng hoa cả mắt, dám tin tưởng người chỉ dùng đường kim mà có thể tạo nên tuyệt tác thế này. Thưởng thức hồi, nàng quyết định "buông tha" thêu thùa, tiếp tục công cuộc ngồi chép "Nữ Giới". Thứ này còn có thể nguệch ngoạc vài nét rồi cho qua, nhưng thứ kia chỉ cần bất cẩn chút là hỏng bét hết.

      Hạnh Nhi cảm thấy nghi ngờ: "Tiểu thư, người rốt cuộc làm sao vậy? Trước kia người cầm kỳ thư họa đến thêu thùa mỗi loại đều tinh thông, bây giờ tại sao cái gì cũng được."

      Nguyễn Nhược Nhược liều mạng nặn óc tìm lý do để giải vây, cuối cùng nghĩ ra cách. "Ta là người chết lần rồi, đánh vòng qua quỷ môn quan mới trở lại, những chuyện trước đây quên sạch cũng là điều bình thường."

      Lý do này hiển nhiên rất có sức thuyết phục, Hạnh Nhi cũng dám về vấn đề này nữa, lo sợ tiểu thư nhớ lại chuỵên thương tâm ngày xưa.

      Lúc rảnh rỗi thôi dứt khoát lên giường ngủ. Nguyễn Nhược Nhược hay là Tô San trước khi mỗi ngày điều thống khổ nhất chính là được ngủ đầy đủ. Nàng thích nằm nướng giường. Bình thường lúc tám giờ sáng đồng hồ báo thức lôi nàng dậy, nếu muốn dậy cũng phải đứng lên trừ phi cần đến ngân hàng làm việc. Cho nên được ngủ thẳng cẳng rồi tự nhiên tỉnh dậy chính là tâm nguyện lớn nhất của nàng lúc này. tại tốt rồi, cả ngày cần phải làm, muốn ngủ bao lâu ngủ bấy lâu. Nàng muốn đem khoảng thời gian thiếu ngủ trước kia đều bù trở lại.

      Khuê phòng tĩnh lặng, trong lò thoảng thoảng mùi hương tinh tế, Nguyễn Nhược Nhược chìm sâu trong hương mộng. ngủ say lại bị ai đó lay dậy, "Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại a!"

      Bị quấy rầy đương lúc ngủ ngon thế này là điều Nguyễn Nhược Nhược cực kỳ căm tức. "Hạnh Nhi, ngươi gọi là ta tỉnh làm chi? Chẳng lẽ người của Tĩnh An vương phủ lại đến?"

      "Tiểu thư, phải là Tĩnh An vương phủ, là biểu thiếu gia, biểu thiếu gia đến phủ." Hạnh Nhi hai gò má ửng đỏ, hơi thở định, hiển nhiên chạy mạch về đây.

      Nguyễn Nhược Nhược đầu tiên là ngẩn ra, chợt sực tỉnh. "Ngọc Liên Thành, tới?"

      "Đúng nha, biểu thiếu gia là thuận đường mang tặng vật của Ngọc phu nhân nhờ giao cho đại phu nhân nên ghé qua. lập tức phải cáo từ, tiểu thư người nhanh chân thấy được đâu."

      "Ở đâu, ở đâu, người kia ở đâu!" Nghe thời gian gấp gáp như thế, Nguyễn Nhược Nhược phiên thân xuống giường, hài cũng kịp mang vọt thẳng ra ngoài. vất vả mới có cơ hội nhìn thấy Trường An thành đệ nhất mỹ nam nhân nha, cơ hội này tuyệt đối thể bỏ qua. Bộ dáng của nàng như dẫm núi băng sông mà chạy.

      "Tiểu thư" Hạnh Nhi cũng phát tiểu thư nhà mình đến cả hài cũng chưa mang, chỉ lo chạy theo nàng. "Ngươi còn chưa chép xong "Nữ Giới", lão gia cho phéo người ra khỏi phòng mà, người ngàn vạn lần thể lộ diện nha, chúng ta trốn ở ngoài nhìn cái là được a!"

      Nguyễn Nhược Nhược thân trang phục vướng víu. Thời Đường váy áo nữ tử rất dài tạo nên dáng người nhàng thanh toát. Nhưng nếu mặc nó mà chạy bộ là...tệ! Còn chưa vọt ra khỏi cửa, Nguyễn Nhược Nhược cước bước lên chính gấu váy của mình, nếu phải Hạnh Nhi kịp thời đỡ lấy, nàng suýt nữa ngã lăn ra khỏi cửa.

      "Tiểu thư đừng vội, coi chừng ngã."

      Nàng nhớ đến cái "váy lửng" thập phần hoạt động, chỉ là dám ở trong phủ mà ăn mặc như thế được. Nguyễn Nhược Nhược đành phải "tùy cơ ứng biến" kéo váy lên, hai bàn chân được được giải phóng, sau vài bước như sao chổi hướng thẳng ra ngoài mà chạy. Nàng khi chạy Hạnh Nhi có đuổi cũng kịp. Tô San năm đó chính là nhân vật giật giải nhất điền kinh trong đợt đăng cai vận động hội do trường đại học tổ chức.

      Nguyễn phủ rất lớn, gia quyến đều ở tại hậu viện. Từ hậu viện đến sảnh đường phải qua ít đình đài lầu các, sân vườn. Nguyễn Nhược Nhược xắn quần chạy , đâm thẳng vào đường mòn trong vườn! Có thể từ chỗ này trực tiếp chạy đến hậu viện, nàng vượt qua mấy khóm hoa như tham gia cuộc thi chạy vượt chướng ngại vật. Nàng chạy nhanh, nhảy cũng cao, chỉ có mấy khóm hoa là gặp phải tai ương. Vốn chúng hân hân hoan hoan khoe sắc liền bị nàng ào ào đổ bộ tới, hoa rụng lả tả.

      Thóang thấy trước mắt có đám người tới, Nguyễn Nhược Nhược vội vàng thu thế chạy, liếc mắt nhận ra trong đám người có vị công tử trẻ tuổi. ở trong đám người giống như châu ngọc bị vây khốn. Minh châu tự sinh khí, mỹ ngọc tất có ánh quang, đó là thứ khí tức bẩm sinh khó mà che giấu, dễ dàng đem đám người bên cạnh biến vật tạo nền.

      Nguyễn Nhược Nhược tự chủ được, đình chỉ hô hấp. Đừng tưởng rằng chỉ có mỹ nữ mới có mị lực làm chúng nhân khuynh đảo, mỹ nam tử cũng tương tự như vậy, làm người ta ngây ngất. Đúng là "khuynh thành chi mị".

      đám người vây quanh lấy Ngọc Liên Thành rời tới tiền sảnh, Nguyễn Nhược Phượng theo sát ở bên cạnh , cười tươi và cùng gì đó. cũng đáp lại, chẳng qua là có chút mỉm cười lắng nghe. Nụ cười kia —— giống như ánh trăng rằm trong đêm hè.

      Dù cách xa như vậy, Nguyễn Nhược Nhược cũng bị nụ cười của làm hoa mắt, cảnh tượng thể nhìn lại. Ngọc Liên Thành —— nhân vật đầy sức hấp dẫn. phải là thần tiên mà tựa như thần tiên. Cứ như vậy mà phong hoa cái thế, bao nhiêu nữ nhân mà rước khổ đến thân thể tiều tụy.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :