1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất (83 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 40: Người


      Si Nhan rất mệt mỏi, tối qua được ngủ nhiều, lại vì mấy dự án nên cả ngày nay bận rộn, chạy chạy lại trong quán bar xong là kiệt sức rồi. Nhìn đồng hồ, vài câu với Đỗ Linh rồi chủ động sang gian bên tìm Ôn Hành Viễn.

      Thấy đến, Ôn Hành Viễn đặt ly rượu xuống, nắm tay , “Mệt rồi à? Bọn mình về nhé?”

      Si Nhan gật đầu, hơi mơ màng, vẫy tay với Trương Tử Lương rồi để Ôn Hành Viễn ôm ra khỏi cửa.

      là đầu mùa đông, gió đêm rất lạnh. Vừa ra khỏi cửa, Ôn Hành Viễn choàng áo lên người , “Chờ nhé, lấy xe.”

      Lẳng lặng đứng ở cửa, nhìn theo bóng lưng , cảm thấy ấm áp. Chỉ trong chưa đầy hai ngày ở bên nhau, vậy mà Si Nhan cảm thấy được ấm áp nhưng cũng rất an tâm. quan tâm của Ôn Hành Viễn đến vượt quá sức tưởng tượng của , dường như có dòng chảy ngọt ngào tưới đẫm lòng .

      “Công trình bắt đầu thi công rồi à? Có phải bận lắm ?”

      “Thi công rồi, Nghị Phàm bận hơn.” Ôn Hành Viễn nghiêng người thắt dây an toàn cho .

      “Hay là mai về .” Từ lúc bắt đầu dùng bữa tối, điện thoại của đổ chuông liên tục. Đương nhiên Si Nhan quên vị trí người lãnh đạo Hoa Đô của , ngoài tình ra, còn có việc quan trọng hơn cần phải làm.

      Ôn Hành Viễn lườm , “Giờ muốn đuổi ?”

      phải.” bĩu môi, “Sợ ảnh hưởng đến công việc của thôi.”

      Khẽ véo cái cằm xinh của , cười, “Chẳng phải thằng ranh mười tám mười chín tuổi, chả lẽ biết chừng mực? Đừng bận tâm nhiều, sắp xếp.”

      Si Nhan vừa nghe thấy thế đổi giọng vui, “Lý trí thế? Xem ra cũng si tình như em nghĩ.”

      Ôn Hành Viễn thở dài, búng cái vào trán , “ mới câu, em định cãi mười câu hả?”

      Xoa trán, Si Nhan nhịn cười nổi, nhìn thấy hình ảnh tinh nghịch của mình trong mắt , “Bắt nạt đấy, sao nào?”

      Ôn Hành Viễn cong môi cười, lộ ra vẻ mờ ám, định hôn Si Nhan đẩy ra, “Em mệt…”

      Đối với vẻ làm nũng của , thể chống đỡ được. Ôn Hành Viễn kéo áo kín lại cho rồi khởi động xe, “Chợp mắt lát , đến nơi gọi dậy.”

      Lúc xe dừng lại cũng vừa lúc Si Nhan tỉnh dậy. Nhìn ra bên ngoài, đúng là cổng khu nhà Ôn Hành Viễn, cau mày, “Em phải về nhà.”

      “Mai cùng em thu dọn đồ đạc, chuyển đến đây , lo lắm.” Ôn Hành Viễn xuống xe, dắt vào khu nhà.

      Si Nhan chu miệng, muốn rút tay ra, “Em phải về nhà.”

      “Ngoan nào.” Ôn Hành Viễn trầm giọng, kéo chặt áo cho . Nhìn vẻ mặt bướng bỉnh của , hỏi: “ yên tâm với hả?”

      Si Nhan lên tiếng, đứng bất động.

      phải là yên tâm, nhưng dù sao cũng là ở chung, chưa thể tiếp nhận ngay được. Tình thế này phát triển quá nhanh, họ mới trở thành người vào ngày thứ hai. Si Nhan bày ra vẻ mặt ỉu sìu, cúi đầu nhìn bước của mình.

      Ôn Hành Viễn rơi vào thế dở khóc dở cười. ôm vai , mà phải là nửa ôm nửa kéo , “Sao vẻ mặt phong phú thế? Bây giờ là năm bao nhiều rồi, chỉ là cùng ở dưới mái nhà thôi mà, thế nào mà lại dọa em thành ra thế này? chỉ hy vọng em ở gần chút, nếu thấy yên tâm.”

      “Em chạy mất, có cái gì mà yên tâm.” Si Nhan cự nự, chân bước chậm. Vì vô tình ra câu quan tâm, trong lòng chợt dâng lên cảm giác vui sướng mơ hồ, gương mặt đỏ ửng.

      là ai, Si Nhan có thể lý giải được, nhưng vẫn tỏ vẻ thờ ơ.

      “Ai biết được liệu em có ngủ giấc xong đổi ý hay .” Ôn Hành Viễn với vẻ nghiêm túc, khiến bật cười khe khẽ, “ nghĩ em mới ba tuổi, trở mặt nhanh hơn cả lật sách?”

      Ôn Hành Viễn mỉm cười, đôi mắt đen láy rạng ngời, ôn hòa : “Nếu đúng là ba tuổi quá tốt.”

      Vừa đến căn hộ, sau khi vào cửa, Ôn Hành Viễn bảo đợi ở phòng khách, vào bếp lấy sữa cho , hy vọng có thể giúp ngủ ngon hơn. Cho đến nay, giấc ngủ của Si Nhan vốn tốt lắm, cho nên lúc chiều cố ý mua. Nhưng khi ra ngoài, lăn lên giường ngủ rồi.

      Sợ nằm sấp ngủ thoải mái, nhàng lật lại, đắp chăn cho rồi xoay người bật đèn ngủ, ngồi cạnh giường lúc.

      “Đúng là con lợn, giở mình cái mà ngủ được.” Trìu mến vuốt ve mặt , thấy Si Nhan quay đầu lại, khuôn mặt dụi trong lòng bàn tay , nở nụ cười khẽ.

      Khom người, nhàng hôn lên khóe môi , tham lam hít lấy hương thơm tự nhiên người , Ôn Hành Viễn thỏa mãn thở hơi, “Tiểu Nhan, từ nay trở , bao giờ để em rời khỏi thế giới của đâu.”

      ở bên , trái tim cũng từng bước tiến gần đến . Ôn Hành Viễn cảm thấy, mình là người đàn ông hạnh phúc nhất đời.

      Mười năm, mỗi lần gặp nhau rồi lại tạm biệt, trong lòng chỉ toàn nỗi mong chờ. Chỉ có lúc này đây là hoàn toàn giống thế. Si Nhan hề biết, tối hôm đó, khi dập điện thoại, vô cùng vui sướng, lại có chút hồi hộp khó hiểu. Gần ba mươi tuổi nhưng lại bồn chồn như cậu bé mười tám tuổi. Khi mới bước chân vào thương trường, lúc tiếp quản Hoa Đô, đều chút sợ hãi, ngược lại, đối mặt với , trái tim luôn thổn thức nỗi bất an mơ hồ.

      Ôn Hành Viễn cười dịu dàng, đứng dậy, tắt đèn rồi khẽ đóng cửa phòng lại. Dựa vào ban công ngắm bầu trời đầy sao, ánh trăng vằng vặc lạnh lẽo, nhưng khi rọi vào tim lại ấm. Có Si Nhan bên cạnh, luôn thấy bình an.

      Nửa tháng tiếp theo đó, Ôn Hành Viễn vẫn ở lại Cổ Trấn. Ban ngày, Si Nhan làm, còn ở lại căn hộ xử lý công việc qua mạng; giữa trưa, đưa ăn; đến tối, tới đón tan ca, thỉnh thoảng vào quán bar ngồi, nhưng đa phần là hẹn hò riêng tư trong bầu khí ngọt ngào. có cách khác, ai bảo Ôn Hành Viễn muốn quá bận bịu. Lấy cớ thời gian của ở Cổ Trấn có hạn, ngày nào là tha cho , chỉ hận thể bên từng giây từng phút.

      Quan hệ của hai người nhanh chóng khăng khít hơn. Si Nhan dần ỷ lại vào hơn, còn vẫn ân cần chăm sóc, có lúc khá khôi hài, đôi khi lại ra vẻ ngang ngược, khiến vừa tức vừa buồn cười. Biết quan tâm đến mình, lúc đấu khẩu với , cực kỳ đắc ý.

      Hôm nay, trước khi làm, hai người ngồi trong phòng ăn dùng bữa sáng.

      “Nhược Ngưng Đường Nghị Phàm bận tối mặt, mau về thành phố A , phải lo cho em đâu.” Trong miệng vẫn còn đồ ăn, Si Nhan . Trong lòng nỡ để , nhưng vẫn lấy đại cục làm trọng, dù sao công trình đó cũng rất quan trọng.

      Ôn Hành Viễn gì, cúi đầu xem tờ tạp chí xe hơi.

      “Hôm qua trợ lý Trương cũng gọi điện hy vọng quay về, có phải có chuyện quan trọng ?” Thấy mãi có phản ứng, Si Nhan giằng tờ tạp chí trong tay , “ chuyện với đấy.”

      “Ăn xong rồi à?” Nhìn đồng hồ, đứng dậy, “Nào, đưa em làm.”

      Ném phăng tờ tạp chí xuống sàn, cầm túi xách ra cửa. Chưa được vài bước, bị Ôn Hành Viễn kéo lại. cau mày, “Sao vậy?”

      cứ tiếp tục ngây ngẩn , em làm, hôm nay muốn đưa .” Si Nhan phát cáu, đẩy tay ra.

      “Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn đuổi hai ba bước theo , “Đừng làm loạn nữa, lái xe đưa em , muộn rồi này.”

      cần.” Si Nhan gạt tay ra, trong lòng có chút buồn bực. Tối qua còn chưa với được mấy câu mà cũng chẳng đáp lại, biết nghĩ gì nữa.

      “Em mong thế sao?” Ôn Hành Viễn biết tâm tư của , cũng hơi nổi nóng. phải là nghe thấy, thậm chí còn nghe thấy nhiều rồi nhưng hài lòng. Sao lại cứ hấp tấp đẩy ra ngoài thế?

      Si Nhan dừng bước, xoay người nhìn , “ gì?”

      Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm, vừa định mở miệng bỗng thấy hai mắt hồng hồng. ảo não vò tóc, bước đến gần, ôm vào lòng, “ linh tinh ấy mà, đừng giận nhé, Tiểu Nhan.”

      “Đừng ôm em, phiền chết được…” Chóp mũi hơi cay, Si Nhan đẩy ra.

      “Được, là phiền. Hôm nay tự làm, đưa, nhé?” Kéo lại, đau lòng vuốt ve khuôn mặt nhắn của , “ , muộn mất, cẩn thận chút.”

      Ôn Hành Viễn biết tính ngang bướng của , gì cũng cải thiện tình hình được, chỉ khiến mình mệt thêm. Thế nên để Si Nhan ra ngoài mình.

      mình ngồi trong phòng, đến khi định thần lại, vội vàng cầm chìa khóa đuổi theo. Tới công ty , thấy Si Nhan đứng chuyện với Văn Đào, liền bấm tràng còi dài, kéo chú ý của về phía này, sau đó, đánh tay lái .

      Si Nhan gọi điện đến, chuông đổ hồi dài mới bắt máy.

      “Đến làm gì vậy?” giọng hỏi.

      “Sợ em bị muộn giờ làm.” ràng là nghĩ đằng nẻo.

      ấy là khách hàng của công ty, tình cờ gặp thôi.” Si Nhan giải thích, thấy tiếp tục, “Trưa nay có đến ?”

      xử lý tài liệu, , “Hơi bận, cố hết sức.”

      Si Nhan cảm nhận được vẻ lãnh đạm của , lồng ngực như thắt lại, suýt nữa khóc, “ có việc gì nữa, làm tiếp .” Lời vừa dứt, cúp điện thoại luôn.

      “Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn cảm thấy có gì là lạ, cuống quýt gọi cho nhưng chỉ nghe được thanh đơn điệu. Lại gọi tiếp, vẫn có ai nghe, gọi đến phòng làm việc, người nhận máy là Tiểu Đinh.

      “Si Nhan đến phòng Cảnh tổng nộp tài liệu rồi, lát nữa gọi lại nhé.”

      Tuy nhiên, qua mấy tiếng, đống tài liệu của Si Nhan vẫn chưa được nộp xong. Ôn Hành Viễn biết nàng kia giận rồi, dỗi với đây. Ai bảo sai trước, lại còn hẹp hòi đắc tội với đại tiểu thư, vì vậy phải vội vàng gửi tin nhắn xin lỗi. Ngày tháng tốt đẹp chưa được lâu, muốn trước khi lại rơi vào tình cảnh mất tự nhiên này.

      “Tiểu Nhan, tối nay ăn cơm ở nhà, vào bếp. Muốn ăn gì nào? mua.”

      Người nào đó giận dỗi bỏ di động vào ngăn kéo, để ý đến.

      “Bảo bối à, sai rồi, là hẹp hòi, đừng giận nữa được ?”

      Lưỡng lự rút điện thoại ra, nhưng vẫn trả lời.

      để ý đến rồi sao? Ngoan nào, đừng tức giận, lát nữa đến đưa em ăn, phạt mời khách được ? Nếu chẳng có chỗ để tiêu tiền rồi, chẳng lẽ lại đốt bỏ.”

      Nhìn tin nhắn đến, Si Nhan bật cười. Khi gửi tin nhắn thứ tư, trả lời lại, “Dễ dàng tha cho như vậy, có phải là em quá mất thể diện hả?”

      “Ngoan, thể diện sao quan trọng bằng được.” Tin nhắn của Ôn Hành Viễn nhanh chóng được gửi đến, còn kèm theo mặt cười to.

      “Quá đề cao mình rồi đấy.”

      *Chỗ này theo bản gốc là: 自恋 – Tính tự mình. Chú thích này nhằm làm ý cho câu thoại sau.

      chỉ em thôi…”

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 41: Mãi muốn

      Việc phá dỡ và di dời vô cùng vội, Đường Nghị Phàm thường xuyên phải đến công trường, nhiều chuyện phải gác lại, ngay cả tình cảm riêng tư. Đội mũ bảo hộ, chuyện với Thạch Lỗi điện thoại của Nhược Ngưng gọi đến.


      Nhìn số điện thoại, Đường Nghị Phàm thấy hơi lạ. Lúc này, Nhược Ngưng biết làm việc, nếu có chuyện quan trọng gọi điện cho . Ấn nút nghe, hỏi: “Nhược Ngưng à?”

      “Đường tổng, đến bệnh viện nhanh , Nhược Ngưng ngất xỉu rồi…” Giọng lo âu của thư ký Lý truyền đến, khắc sau, Đường Nghị Phàm chạy vội .

      “Hơi thiếu máu, mà lại hay thức đêm, thân thể hơi suy nhược, có gì nghiêm trọng đâu.” Cao Các lại kết quả kiểm tra của Nhược Ngưng, mỉm cười an ủi Đường Nghị Phàm.

      Từ khi dự án bắt đầu việc phá dỡ và di dời cũng được tiến hành đồng thời. Nhược Ngưng phải chỉ đạo cả tổ thiết kế, cũng bận ngày đêm. Đường Nghị Phàm khuyên nghỉ ngơi, nhưng tập trung cho công việc của vượt xa mức tưởng tượng của . Có khi ngủ, đến nửa đêm lại dậy làm, cứ như thế ai mà chịu cho nổi, cuối cùng cũng trụ được.

      “Có cần ở lại theo dõi vài ngày ?” Đường Nghị Phàm ngồi cạnh giường, khẽ nắm tay Nhược Ngưng, “Sắc mặt ấy tái quá.”

      “Em phải về nhà, chịu được mùi bệnh viện đâu.” Nhược Ngưng cau mày, căn bản là từ sợ phải vào bệnh viện rồi.

      phải sốt ruột, về nhà nghỉ ngơi hai ngày là được.” Cao Các vỗ vai , mỉm cười.

      Làm xong thủ tục, Đường Nghị Phàm đưa Nhược Ngưng về nhà, đặt lên giường rồi rót nước cho uống thuốc.

      “Cao Các sao rồi, đừng lo.” Nhược Ngưng uống thuốc, thấy vẻ mặt căng thẳng của Đường Nghị Phàm tiến lại gần , cất giọng an ủi.

      Đường Nghị Phàm thở dài, ôm vào lòng, trong ánh mắt có đến vài phần trách cứ, trầm giọng : “Lớn thế rồi mà vẫn biết tự chăm sóc mình. Hành Viễn có gọi điện phải vội, còn thừa thời gian, hết lần này đến lần khác chịu nghe lời.”

      “Từ nay về sau nghe lời là được rồi, người ta bị bệnh mà còn được.” Nhược Ngưng bĩu môi, chớp đôi mắt to tròn, ra vẻ đáng thương mà nhìn .

      Đường Nghị Phàm hé miệng cười, trách được câu nào nữa, hôn lên trán , “Làm nũng cơ đấy…” Vừa , vừa đỡ nằm xuống, “Ngủ lúc , lúc nào dậy cùng em ăn cơm.”

      Nhược Ngưng chu miệng, thoải mái ôm thắt lưng làm nũng, “Muốn ôm ngủ.”

      Đường Nghị Phàm nhìn đồng hồ, ngồi cạnh giường gọi điện cho Thạch Lỗi, dặn dò công việc xong mới cởi áo khoác ngoài ra rồi nằm xuống.

      Thân thể Nhược Ngưng dán sát vào , tựa đầu vào ngực , khóe miệng khẽ cong lên, rồi nhắm mắt lại.

      Nhược Ngưng mới thay áo ngủ, tấm lưng mịn màng lộ ra bên ngoài. Đường Nghị Phàm ôm , nhàng vuốt ve, khỏi cảm thấy xót xa, “Sao gầy thế này?”

      “Đâu có đâu, mẹ bảo sau khi cưới em béo lên đấy.” Nhược Ngưng thoải mái dựa vào ngực , mơ hồ .

      Đường Nghị Phàm khẽ cười, cúi đầu nhìn gương mặt đỏ ửng của lúc rồi mới : “Nhược Ngưng à?”

      “Dạ?” Nhược Ngưng dụi mắt, mơ màng ngẩng đầu, chợt thấy ánh mắt sáng quắc của Đường Nghị Phàm nhìn mình.

      “Nghị Phàm…” Nhược Ngưng khẽ đáp lại, đưa tay ôm cổ , nhàng hôn . Hai đôi môi quấn quýt lấy nhau, dây dưa dời.

      Đường Nghị Phàm vui sướng thở hắt hơi, bởi hiếm khi Nhược Ngưng chủ động. Bàn tay to luồn vào trong áo ngủ của , khẽ vuốt ve làn da mịn bên hông .

      Nhược Ngưng biết gần đây vì bận rộn cho dự án nên có thờ ơ với , dù sao hai người cũng mới cưới chưa lâu. Bất chấp cơ thể suy nhược, dán sát vào người , lần mò cởi cúc áo sơmi của .

      “Nhược Ngưng…” Đường Nghị Phàm hơi chần chừ, cuối cùng, vừa thở hổn hển vừa chống người ngồi dậy, trìu mến vuốt ve mặt , giọng dịu dàng, “Còn ốm mà…”

      Nhược Ngưng khẽ cắn môi, chăm chú nhìn vào mắt , chậm rãi chạm vào môi , khuôn mặt đỏ ửng, tiếng như thầm , “Người ta nhớ mà…”

      Đường Nghị Phàm nhìn hàng mi run rẩy của , như thể có chút tin, khẽ nhếch môi, trong thoáng chốc vui mừng vô cùng, cất giọng khàn khàn, “ còn nhớ em hơn…”

      Lời còn chưa dứt, ôm , nụ hôn nóng bỏng vương khuôn mặt đỏ lựng của , sau đó lần đến cần cổ trắng nõn, cuối cùng mới tìm đến môi trao nụ hôn sâu nồng cháy.

      Nhược Ngưng bị hôn đến mức thở nổi, định cựa mình, ngờ lại bị ôm càng chặt hơn. Từng đường cong duyên dáng kề sát vào , như thể muốn nhập cả người vào mình vậy. Đường Nghị Phàm cảm thấy yết hầu căng chặt, cơ thể mỗi lúc nóng ran, xoay người, đặt dưới thân.

      vội vàng kéo áo ngủ của xuống. Làn da mịn màng giờ đỏ ửng, lồng ngực phập phồng theo từng nhịp thở hổn hển, quả thực, nó là kiểu hấp dẫn hút hồn. Chôn mặt trước ngực , cảm thấy cơ thể mình căng cứng, dường như mọi dây thần kinh điên cuồng nhảy nhót, mãnh liệt muốn .

      Cánh tay trắng nõn của Nhược Ngưng quàng lên vai , thẹn thùng nhắm mắt lại. Kết hôn được mấy tháng, phản ứng ngượng ngập của luôn khiến thương vô cùng. Nhịp thở của Đường Nghị Phàm ngày càng gấp, như thể mất khả năng kiềm chế, cuối cùng cúi đầu xuống, vừa mãnh liệt lại vừa dịu dàng mà hôn .

      Nhược Ngưng vô thức nâng thắt lưng lên tiếp đón , tiếng rên rỉ vụn bất giác tràn qua khóe môi. Đường Nghị Phàm dùng đôi môi cướp lấy tiếng rên rỉ của , ngón tay dài chạy những đường cong lả lướt của , động tác mỗi lúc cuồng nhiệt hòa cùng tình mãnh liệt…

      khi hoàng hôn, chỉ có ngọn đèn ngủ chiếu lên đống quần áo rơi lung tung. Hai bóng dáng quấn quýt say mê, nỉ non những lời thương, phô diễn cảnh xuân kiều diễm…

      Ân ái qua, Nhược Ngưng thiếp . Đường Nghị Phàm khẽ điều chỉnh tư thế, ôm vào lòng, nhìn dáng vẻ say giấc của mà mỉm cười.

      biết ngủ bao lâu, Nhược Ngưng bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, mơ mơ màng màng gọi, “Nghị Phàm?”

      Đường Nghị Phàm làm đồ ăn cho ở trong bếp, nghe thấy tiếng chuông điện thoại nhanh chân vào phòng ngủ.

      “Alo, Đường Nghị Phàm đây.” Ân cần kéo chăn lên cho Nhược Ngưng, ngồi dựa vào đầu giường tiếp điện thoại.

      “Đường Nghị Phàm?” Si Nhan thoáng giật mình rồi mới hỏi lại: “Nhược Ngưng đâu? Em là Si Nhan đây.”

      “Chị dâu hả, cuối cùng cũng nghĩ đến Nhược Ngưng nhà ?” Đường Nghị Phàm cũng nghe ra giọng Si Nhan, cười hỉ hả trêu .

      *Chỗ này xưng hô chối tỉ 1 tẹo, nhưng dựa vào quan hệ của Đường Nghị Phàm với Viễn và tuổi tác mà suy ra nhá.

      “Ai là chị dâu chứ? Cẩn thận em bảo Nhược Ngưng thôi luôn đấy.” Si Nhan đỏ mặt, nhìn Ôn Hành Viễn mỉm cười ở bên cạnh, bĩu môi vẻ bất mãn.

      “Ôn mỹ nam là đại ca của , em phải chị dâu là ai nữa?” Đường Nghị Phàm khẽ cười, khom người bên tai Nhược Ngưng, “Bảo bối à, điện thoại từ chị em tốt của em, có muốn nghe ?”

      “Nhan Nhan?” Nhược Ngưng quấn chăn rồi ngồi dậy. Đường Nghị Phàm choàng áo ngủ cho , che bờ vai trần.

      “Sớm thế này mà ngủ á?” Si Nhan nghe thấy giọng ngái ngủ của , nhìn đồng hồ thấy mới hơn tám giờ.

      “Hơi mệt, cũng ngủ được giấc rồi.” Nhược Ngưng áp mặt vào cổ Đường Nghị Phàm, giọng .

      “Bị cảm à?” Si Nhan cau mày, lại nghĩ đến chuyện khác bất giác cao giọng, “ phải là có rồi đấy chứ?”

      Ôn Hành Viễn xử lý tài liệu, nghe Si Nhan to như vậy nên nghiêng đầu nhìn .

      mò, điên khùng.” Nhược Ngưng quở trách , “Dạo này hay thức đêm, mệt là phải thôi. Đầu óc đúng là trong sáng gì cả.”

      “Xời…Cưới rồi còn trong sáng cái nỗi gì nữa.” Si Nhan cười khanh khách, thấy Ôn Hành Viễn nhìn mình rồi cười như cười, hơi đỏ mặt, đánh cái.

      “Ôn Hành Viễn có tốt với cậu ? Ngọt ngào đến ngấy rồi chứ?” Nhược Ngưng tóm lấy bàn tay yên phận của Đường Nghị Phàm trong chăn, quan tâm hỏi.

      “À à… đến nỗi đấy.” Si Nhan hơi ngại, trả lời qua loa, vội vàng đổi đề tài, “ phải là cậu thích tranh da sao, mình mua hai bức, mai Ôn Hành Viễn mang đến cho cậu. Cậu nhớ trông cẩn thận nhỡ ấy lấy mất.”

      “Mai Ôn Hành Viễn về à? Thế cậu làm thế nào?” Liếc nhìn Đường Nghị Phàm, Nhược Ngưng khó hiểu, “Cậu cũng về à?”

      “Mình về làm gì, còn phải làm.” Si Nhan gãi đầu, thấy trong mắt Ôn Hành Viễn bất giác vẻ đành, ấp úng, “Chỉ mình ấy về thôi.”

      “Vậy hai người ở riêng à? sợ đứa khác cướp ấy sao?” Nhược Ngưng kinh ngạc.

      “Cái gì mà ở riêng hả? mập mờ .” Si Nhan bị Nhược ngưng đùa, kìm được câu trách hờn.

      đúng còn gì, vừa mới thế, tốt đâu. cậu cũng về , Hoa Đô còn đầy vị trí trống, cậu còn sợ nhàn rỗi sao?”

      Si Nhan nghiêng đầu nhìn vào mắt Ôn Hành Viễn, sau đó đứng dậy ra ban công rồi mới , “Mình muốn, ấy phải quản lý Hoa Đô, mình cũng có công việc của mình. Hơn nữa, ấy cũng là để mình về, ở đây cũng tốt, mình nỡ .

      “Thế cậu bỏ ấy được ? Cậu nghĩ là ấy muốn cậu về à? Có thể là sợ cậu vui, muốn ép cậu thôi.” Nhược Ngưng thở dài, từ Đường Nghị Phàm, biết được khá nhiều về Ôn Hành Viễn, khá hiểu về mối tình sâu nặng của , nên biện hộ thay , “Mình nghe mẹ ấy gọi điện cho ấy mấy lần, chờ ấy đưa cậu về đấy.”

      à?” Si Nhan ngẩn người, nhìn Ôn Hành Viễn bận rộn trong phòng khách, hơi khó chịu.

      quá tốt, chuyện gì cũng lo cho , đối với để ý của gia đình, chưa đề cập chữ nào. Ngoài miệng , nhưng trong lòng, Si Nhan biết rằng Ôn Hành Viễn sợ gây áp lực cho . săn sóc của khiến cảm động thành lời được. Nhưng cần chút thời gian, dù sao và kết hôn hề giống nhau.

      “Để thời gian nữa , mình vẫn chưa chuẩn bị tốt.” Si Nhan sợ hãi .

      “Có cái gì mà phải chuẩn bị, có phải lũ hay thú dữ gì đâu.” Nhược Ngưng nghĩ đến những người nhà ôn hòa của Đường Nghị Phàm, nén được mà phải với .

      “Qua Tết rồi bàn, dù sao mình cũng phải về thăm bố.” Si Nhan thấp giọng , dặn dò Nhược Ngưng nghỉ ngơi rồi mới cúp điện thoại.

      Chậm rì bước đến cạnh Ôn Hành Viễn, chủ động tựa vào vai , mãi mà vẫn được câu nào.

      Ôn Hành Viễn dừng việc trong tay lại, ôm vai , “Sao thế?”

      Si Nhan lên tiếng, đưa tay ôm , hai mắt hơi đỏ.

      “Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn khẽ nhíu mày, định nâng dậy.

      Si Nhan vùi mặt vào ngực , ỉu xìu , “ có gì, chỉ là nỡ để .”

      Nghe vậy, Ôn Hành Viễn thoáng giật mình, dáng vẻ trông ra hơi ngốc. Phải biết rằng, “lão phật gia” mà có thể được câu “mùi mẫn” thế này, đúng là đáng ngạc nhiên. Đợi định thần hẳn, hơi thít cánh tay lại, ôm chặt hơn, im lặng trong chốc lát rồi mới : “Làm tốt việc của em , cho phép nghĩ ngợi nhiều, mấy ngày nữa quay lại.”

      Giọng của rất nhàng, dịu dàng cách lạ thường. Si Nhan cố tỏ vẻ để ý, chứ nếu , bị giọng kiểu này làm cho tan chảy mất. Khẽ gật đầu, dựa sát vào lòng , cũng ôm chặt lấy .

      ***

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 42: Thời gian xa cách ngắn ngủi

      Si Nhan vừa bước chân vào quán bar điện thoại của Ôn Hành Viễn tới.

      “Nhớ chưa?” Khi giọng giàu từ tính truyền đến, Si Nhan khẽ cười, nhưng vẫn cứng miệng, “ nhớ nổi.”

      Ôn Hành Viễn từ lúc chiều, lấy lý do bận việc để tiễn .

      Với Si Nhan và Ôn Hành Viễn, gặp được nhau khó khăn, chia ly lại chẳng dễ dàng hơn. Si Nhan chịu được cảnh ly biệt, cho nên sáng nay để đưa mình làm, mà với bóng dáng của người pha sữa cho câu: “Em làm đây, đường cẩn thận.”, sau đó dứt khoát xoay người .

      Nhưng bất luận thế nào, nửa tháng ngọt ngào phải là giả, vừa nghĩ đến cảnh căn hộ ấm áp chỉ còn người, còn săn sóc của nữa, quay đầu lại. Vừa nhìn thấy bóng dáng cao lớn ấy, trong lòng chợt chua xót, có giọt lệ thấm qua khóe mắt.

      Mười giờ, Trương Tử Lương phải chuẩn bị đưa về. còn cách nào khác cả, Ôn Hành Viễn dặn, cho ngủ sau mười hai giờ. Vừa nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của , Si Nhan lại muốn cười.

      Quan hệ của hai người thay đổi, trước mặt , Si Nhan dần lấy lại được bản tính đơn thuần. Buổi tối, Ôn Hành Viễn cho đến quán bar, thuyết phục được trợn mắt nhìn . đông tây, Ôn Hành Viễn căn bản làm gì được , tức điên lên. Nhưng làm gì làm, vỏ quýt dày có móng tay nhọn, cưng chiều vẫn cưng chiều, về vấn đề có tính nguyên tắc, thể chiều được.

      “Ngủ .” Ôn Hành Viễn tắt máy tính, khẩu khí nghiêm túc, nhưng động tác tiếp theo lại khác. tiện tay lấy quả táo trong tay , cắn miếng, “ em xi nhê đâu, mười hai giờ rồi, mai còn phải làm đấy.”

      “Còn chưa ăn xong, đưa đây…” bĩu môi, chộp lấy.

      “Ăn nữa sâu răng mất.” Người kia để tay ra sau lưng, cười hì hì, “ nghe lời là ngủ cùng đấy.”

      Si đại tiểu thư vốn sợ trời sợ đất, mánh khóe ma lanh, nhưng giờ bao nhiêu dũng khí cũng bị dập tắt hết, cúi gằm đầu, lí nhí, “Dê xồm…” cầm gối ôm đánh cái vào rồi đàng hoàng về phòng, trước khi đóng cửa còn trêu tức , “Quả nhiên là con chó con thích cắn người.”

      “Còn là chó con hả?” Ôn Hành Viễn bước lại gần, người kia vội đóng cửa, ở trong đắc ý gào lên, “Ngủ , đừng quấy rầy giấc ngủ của em.”

      Ôn Hành Viễn ăn nốt quả táo bị ăn hết nửa, ý cười bên môi càng đậm hơn.

      Xuống máy bay, về thẳng nhà.

      “Hành Viễn…” Bà Ôn nở nụ cười ấm áp, thân mật kéo tay con trai, còn quên ngó ra sau nhìn nhìn, như thể Ôn Hành Viễn giấu người vậy.

      “Mẹ…” Ôn Hành Viễn cười, nhìn thấu tâm tư của mẹ, “Con về mình. Bố đâu ạ?”

      Bà Ôn có vẻ thất vọng, nhìn lên tầng , “ chờ con trong thư phòng.”

      “Con lên trước đây.” Ôn Hành Viễn nháy mắt mấy cái với mẹ, sải bước lên tầng.

      Mở cửa thư phòng ra, thong thả ngồi đối diện bố, “Bố ạ.”

      “Về mình?” Ôn Phỉ Văn đặt quyển sách trong tay xuống, nhìn vẻ mặt tươi tắn của con.

      “Tiểu Nhan còn bận công việc, chưa thể được ạ.” Ôn Hành Viễn giải thích thay Si Nhan.

      Ôn Phỉ Văn gật đầu, cầm tài liệu đặt trước mặt , “Đây là công trình gần đây Thiên Dụ lấy được, con nghiên cứu . Hàn Nặc đơn giản đâu, cũng có thủ đoạn lắm.”

      Ôn Hành Viễn cúi đầu xem tài liệu, thờ ơ đáp, “Cho đến giờ, con chưa bao giờ xem thường cậu ta.”

      “Ba năm nay, Hàn Nặc ngầm bảo vệ Hàn Thiên Dụ, chẳng qua là muốn giữ cho Thiên Dụ xuống dốc chậm lại, xem ra, người quản lý sớm muộn gì cũng là cậu ta. Hôm qua cậu ta lấy được dự án ở Bắc khu thành phố A, xem ra là muốn gây dựng uy tín. Con chú ý đấy, dù sao “Kim Bích” cũng khởi công rồi, được để bị ảnh hưởng.” Ôn Phỉ Văn nhíu mày, tiếp tục lãnh đạm : “Bố cần biết con dùng cách gì, chỉ cần đừng để bố chứng kiến cảnh Hoa Đô vì đứa con mà thành chiến trường, bố nhúng tay. Nếu con xác định Si Nhan là con dâu tương lai của nhà mình, nên để con bé biết , phải đứng cùng chỗ với con thế nào.”

      Khép tài liệu lại, Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, thản nhiên : “Bố, Hoa Đô đấu với Thiên Dụ thế nào chứ?”

      Ôn Phỉ Văn nhìn vẻ mặt thờ ơ của con hơi tức giận, “Nghĩ bố già rồi chắc? Nếu con muốn, còn chờ đến tận hôm nay?”

      Ôn Hành Viễn nhíu mày, cười khẽ, “Đúng là gừng càng già càng cay.”

      “Tài giỏi mấy cũng vẫn là con bố thôi.” Ôn Phỉ Văn lườm cái, tiếp tục : “Khi nào đưa con bé về? Mẹ con suốt ngày nhắc.”

      “Để đến Tết ạ.” Nhắc đến Si Nhan, vẻ mặt Ôn Hành Viễn nghiêm túc hẳn, “Bố, cho con thời gian, con dâu này chạy được đâu.”

      Ôn Phỉ Văn cười, đứng dậy : “Ăn cơm . Mẹ con nằng nặc đòi chờ con về, bố đói cũng được ăn.”

      Vài ngày sau đó, Ôn Hành Viễn về Hoa Đô xử lý công việc. Sau đó lại về thành phố A, triệu tập tất cả những người có nhiệm vụ trong công trình Kim Bích Thiên Hạ ở Hoa Thành.

      “Việc di dời thuận lợi?” Ôn Hành Viễn dựa vào ghế, đưa mắt nhìn Thạch Lỗi.

      “Tuy vấn đề từ các hộ gia đình luôn là trở ngại thường gặp trong công tác di dời, nhưng lần này phức tạp hơn chút, mình cố gắng đối phó, làm ảnh hưởng đến tiến độ của công trình.” Thạch Lỗi giải thích nhiều, chỉ ra điều nghĩ từ trước.

      Ôn Hành Viễn gật đầu, lại xem bản báo cáo, “Sắp xếp khu dân cư thành vấn đề, cứ giao cho Trương Nghiên.” Thấy Nhược Ngưng gật đầu, lại với Trương Nghiên, “Việc này cứ liệu mà làm, báo cáo hết cho Nghị Phàm.”

      “Dạ được.” Trương Nghiên đáp lời, Đường Nghị Phàm cũng gật đầu.

      Trưởng các bộ phận đều rời , trong phòng họp chỉ còn lại Đường Nghị Phàm, Quý Nhược Ngưng và Trương Nghiên.

      “Phía Hàn Nặc có động tĩnh gì?” Ôn Hành Viễn và Đường Nghị Phàm nhìn nhau, vẻ mặt điềm nhiên.

      “Những hộ gia đình đó chắc chắn có liên quan đến Hàn Thiên Dụ, nhưng Hàn Nặc bán rẻ thể diện, cũng khá bất bình với bước này của lão già, vừa chặn lại mọi hoạt động bất chính, vừa cản thủ đoạn của lão ta. Mà hình như lão cố ý triệu tập cổ đông để tước chức vụ tổng giám đốc của cậu ta phải.” Đường Nghị Phàm đưa tài liệu cho Ôn Hành Viễn.

      Ôn Hành Viễn gõ tay phải lên bàn, trầm ngâm lúc rồi bỗng cười, “Cái ghế tổng giám đốc của Hàn Nặc phải là muốn tước mà tước được, chỉ dựa vào ba công trình cậu ta đoạt được của Hoa Đô, cũng thể làm gì cậu ta rồi. Nhóm người trước kia theo Hàn Thiên Dụ, chắc chắn giờ theo Hàn Nặc.”

      “À này, vợ chưa cưới của cậu có quen biết với Hàn Nặc hả?” Đường Nghị Phàm đột nhiên nghĩ ra điều gì đó, thốt ra rồi mới biết là lỡ miệng. Thấy ánh mắt Ôn Hành Viễn thay đổi, cười giả lả, “Mình là cái Lý Hiểu Quân ấy. Mấy hôm trước mình thấy hai người đó ăn cơm với nhau.”

      Ôn Hành Viễn hiểu tính tình Đường Nghị Phàm nên so đo nhiều, thoáng suy tư rồi : “Chẳng có gì kỳ lạ cả, dù sao Lý Hiểu quân cũng hỗ trợ khá nhiều cho Hàn Nặc.”

      Đường Nghị Phàm còn định gì đó Ôn Hành Viễn đột nhiên đổi đề tài, “Nhược Ngưng, em sắp xếp nghỉ ngơi vài ngày , việc thiết kế khu chung cư hoãn lại , khu thương mại cũng chờ bên thiết kế nội thất xong xuôi rồi làm tiếp cũng chưa muộn.”

      Nhược Ngưng hiểu, gật đầu đồng ý.

      “Bên tiêu thụ thế nào rồi?” Ôn Hành Viễn mỉm cười nhìn Nhược Ngưng, sau đó nghiêng đầu hỏi Trương Nghiên.

      “Cũng thu xếp xong rồi ạ. Đặt quảng cáo ở 20 kênh truyền hình. Cuối tháng bắt đầu phiên giao dịch, chờ Ôn tổng quyết rồi định giá luôn.”

      “Báo cho Cửu Duy sửa quảng cáo.”

      “Còn chưa tới ba ngày nữa, mọi thứ làm xong rồi, biết có kịp .” Trương Nghiên tỏ vẻ chuyên nghiệp.

      “Phải sửa, bảo Tạ Viễn Đằng nghĩ cách .” Ôn Hành Viễn kiên quyết, “Đổi thành tám chữ “Kim Bích huy hoàng, tung hoành thiên hạ”.” Thấy Đường Nghị Phàm tỏ vẻ khó hiểu, cười, “Mình dựa vào ý tưởng của Tiểu Nhan…”

      Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng nhìn nhau, cũng mỉm cười. Trương Nghiên theo Ôn Hành Viễn hai năm, năng lực làm việc khá tốt, khả năng nhìn vẻ mặt đoán ý cũng tồi. Nghe ông chủ như vậy, ta hiểu, chỉ cười cười chứ gì nữa, lập tức bắt tay chuẩn bị, liên lạc với Tạ Viễn Đằng của Cửu Duy.

      Bàn xong chuyện công việc, bên môi Ôn Hành Viễn gợn ý cười, nhìn Đường Nghị Phàm và : “Tối nay tụ tập?”

      “Cũng được.” Đường Nghị Phàm nhướng mày, đưa tay ôm Nhược Ngưng, “Chén rượu bà mối của Nhược Ngưng nhà mình hoàn toàn xứng đáng chứ hả?”

      Buổi tối, ở phòng bao của Thượng Du, Si Hạ đến rất đúng hẹn.

      Ôn Hành Viễn tự tay rót rượu, đưa cho Si Hạ, “Có cần đổi xưng hô, gọi là “?”

      Đường Nghị Phàm cười sang sảng, “Này, ly này là kính vợ hả? Si Hạ, đừng tùy tiện uống, Nhan Nhan có ở đây, chừng cậu ta đối xử công bằng với người ta, ở đây nhận người thân loạn lên ý chứ.”

      Ôn Hành Viễn duỗi chân ra, khách khí mà đạp vào bắp chân Đường Nghị Phàm, “Khích bác vớ vẩn.”

      Vẻ mặt Ôn Hành Viễn rất nghiêm túc, nhìn kỹ gương mặt tuấn ấy hơi hồng. Si Hạ buồn cười, đấm cái lên vai , “Ly rượu này em chúng ta đợi lâu lắm rồi, quả dễ dàng.” Vừa xong, liền ngửa cổ uống, khi đặt ly rượu xuống cười, trầm giọng : “ em vẫn là em, nếu Tiểu Nhan tìm mình khóc là có người phụ con bé, mình tha cho cậu đâu.”

      “Mình đâu dám bắt nạt ấy, ấy vứt bỏ mình là may cho mình lắm rồi.” Ôn Hành Viễn giơ ly lên, cạn.

      “Cám ơn em, Nhược Ngưng.” Ôn Hành Viễn biết Đường Nghị Phàm cho Nhược Ngưng uống rượu nên rót cho cốc đồ uống.

      “Cảm ơn em cái gì chứ, em chưa làm gì cả mà.” Nhược Ngưng mỉm cười, vẻ tươi tắn xen lẫn thùy mị, từ đáy lòng, cảm thấy vui thay cho Si Nhan.

      chưa từng biết ấy có thói quen viết blog.” Nhắc đến Si Nhan, nụ cười của Ôn Hành Viễn ấm áp vô cùng. Mấy ngày gặp, muốn nhớ cũng được, lúc rảnh hay đều gửi tin nhắn hoặc gọi điện thoại. Trong vài ngày mà tiền điện thoại tăng vọt lên.

      “Hồi đại học, nàng thích viết nhật ký, sau đấy lười, toàn dùng máy tính.” Lần đầu tiên chuyện trong bầu khí thoải mái, Nhược Ngưng thư thái nhiều.

      Lại phải , tình cảm giữa người với người rất kỳ diệu. Là bạn thân chí cốt của Si Nhan, lại ngồi chuyện với Ôn Hành Viễn, Nhược Ngưng cảm thấy như giao phó thứ gì đó rất quan trọng của mình, vừa cảm thấy vui lại cảm thấy muốn. tỏ vẻ nghĩa khí nhắc nhở Ôn Hành Viễn phải đối tốt với Si Nhan, nếu , người đầu tiên tính sổ với . Sau đó, xoay người, lặng lẽ nép vào lòng Đường Nghị Phàm gạt nước mắt. Về nhà, còn rằng bạn thân có người thương, còn cần nữa. Đường Nghị Phàm bị tính trẻ con của làm cho dở khóc dở cười, cuối cùng, phải áp dụng biện pháp tối ưu nhất để nín.

      Kết quả có thể đoán được, qua hồi ân ái mãnh liệt, Nhược Ngưng nào đâu còn sức mà khóc, nhũn người dựa vào lòng Đường Nghị Phàm ngủ thiếp .

      Thấy Nhược Ngưng ngủ say, Đường Nghị Phàm ngồi trong phòng khách hút thuốc lá, do dự mãi mới gọi điện cho Ôn Hành Viễn, “Sáng sớm mai Hàn Nặc lên máy bay đến Lệ Giang…”

      *Lệ Giang là nơi có Cổ Trấn đó.

      ***

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 43: Tâm linh tương thông

      Cúp điện thoại, Ôn Hành Viễn nhắm mắt, nằm xuống sofa. Nếu bận tâm hoàn toàn là dối, trong lòng cực kỳ loạn. Nhưng nếu là lo lắng hơi quá rồi. Dù sao tính tình Si Nhan thế nào, hiểu rất , hơn nữa, nghĩ Hàn Nặc đến Lệ Giang là để tìm Si Nhan. Nghỉ ngơi lúc, tự cảm thấy mình quái lạ. Vỗ vỗ trán, cất điện thoại .

      “Ngủ thôi. Phòng Tiểu Nhan hoặc phòng cho khách, ngủ ở đâu ngủ.” Si Hạ đưa cho tách trà giải rượu rồi ngủ.

      “Ai lại ngủ phòng cho khách chứ…” thầm câu, còn chưa uống trà, leo lên giường Si Nhan, nhắm mắt lại lẩm bẩm, “ tin trị được em, lại còn đục nước béo cò…”

      Tối nay, tâm tình Ôn Hành Viễn rất tốt nên uống hơi nhiều. Lúc Si Nhan gọi điện tới, chạm ly với Si Hạ. Híp mắt mới nhìn số, cố làm cho giọng bình thường, “Tiểu Nhan à?”

      có gì làm hả? Ba ngày nữa là đăng quảng cáo rồi, giờ còn bắt người ta sửa? Có ai như ?” Chuyện tốt còn chưa ra khỏi cửa chuyện xấu bay xa ngàn dặm. Còn chưa đến ngày, chuyện phía Tạ Viễn Đằng phải sửa quảng cáo truyền đến công ty chi nhánh ở Vân Nam. Si Nhan tức nguyên buổi tối, cuối cùng, nhịn được mà phải gọi điện cho .

      “Em nghĩ là người công tư ràng, sao phải nhằm vào ta?” Đối với Tạ Viễn Đằng, Si Nhan chưa quý mến được, nhưng cũng có ý muốn bênh vực.

      “Tiểu Nhan, trước hết em đừng tức giận, nghe …” Ôn Hành Viễn nghe ra thái độ vui của Si Nhan, định ra ngoài nhận điện thoại, vừa đứng lên loạng choạng, may mà Si Hạ đỡ kịp, “Hành Viễn?”

      Si Nhan nghe thấy tiếng Si Hạ vội vàng hỏi, “ làm sao thế, Ôn Hành Viễn?”

      sao, uống chút rượu.” Ôn Hành Viễn hề giấu giếm, xua tay ý với Si Hạ là sao rồi ra khỏi phòng, “Tiểu Nhan, em đừng mắng có được ? nhớ em…”

      Cơn tức giận của Si Nhan vốn bùng bùng, nhưng Ôn Hành Viễn chỉ giọng câu, lửa nóng bị tắt gần hết.

      Ôn Hành Viễn mơ màng, còn tưởng dập máy, “Tiểu Nhan?”

      nghe đây.” Si Nhan hùng hổ đáp câu, lại xót xa khuyên, “Uống ít thôi, tẹo nữa đừng lái xe về, nguy hiểm lắm, biết chưa?”

      biết rồi…” Ôn Hành Viễn tỏ vẻ như đứa trẻ, nở nụ cười thỏa mãn, “Nhớ rồi sao?”

      “Ừ.” Si Nhan lên tiếng.

      “Ừ là ý gì? Nhớ hay nhớ hả?” Cực kỳ bất mãn với câu trả lời của , Ôn Hành Viễn buông tha cho mà vặn hỏi.

      “Tự mà nghĩ.” Si Nhan xấu hổ, muốn trả lời nên pha trò với .

      “Là nhớ.” Ôn Hành Viễn cúi đầu cười, có vẻ rất thích thú với màn chơi xấu, lại nghĩ đến chuyện mắng trong lòng cảm thấy hơi có lỗi, “Khó khăn lắm mới chủ động gọi điện, thế mà ngay phút đầu mắng xơi xơi chặp. thể chuyện hay ho chút sao?”

      “Tạ Viễn Đằng còn chưa gì, còn ấm ức…” Si Nhan bĩu môi, cảm thấy bất công thay cho Tạ Viễn Đằng, “Hay là đừng đổi nữa, phải là biết, thế là làm khó cho ta.”

      “Vậy từ nay về sau cho em gọi cả họ tên ra.” Đẩy cửa sổ ra, làn gió hây hẩy khiến Ôn Hành Viễn tỉnh táo hơn nhiều, bắt đầu bàn điều kiện với .

      “Thế gọi như nào?” Si Nhan trợn mắt, đúng là có cách nào với cả.

      “Gọi là Hành Viễn, Viễn, hoặc là càng tốt.” Ôn Hành Viễn nhướng mày cười, biết lên tiếng phản đối, lại vội : “Có ba cái, em phải chọn , chẳng bàn gì hết.”

      buôn với em đấy hả? Quan hệ của chúng ta là khách hàng?” Si Nhan cười, bắt đầu nhiễu .

      “Em cũng biết là phải quan hệ khách hàng mà. Gọi thế kia quá cứng nhắc. Nào, gọi thử tiếng nghe xem?” Ôn Hành Viễn trừng mắt, dạo này sửa đến ngót trăm lần mà nàng kia vẫn chịu đổi.

      “Đợi gặp lại gọi, thế này chẳng tình cảm gì cả.” Ngoài miệng Si Nhan dỗ như thế, nhưng lại thầm bĩu môi: Đồ ngốc, ai bảo gọi cả họ cả tên là cứng nhắc chứ? Suy nghĩ chút, đổi đề tài, “À đúng rồi, ảnh chụp ở sông Bạch Thủy mấy hôm trước ý, nhìn đẹp trai ra phết.”

      sao?” Vừa nghe thấy “lão phật gia” khen mình đẹp trai, Ôn Hành Viễn nhếch miệng cười.

      “Đương nhiên rồi, em lừa đâu.” Người nào đó như bôi mật vào miệng, tiếp tục ngọt với .

      “Ừ, ngoan lắm…”

      “Về sớm , đến chỗ em ngủ chứ hả?”

      “Được…”



      “Có cần mình đưa cậu ?” Si Hạ cầm chìa khóa theo, dò hỏi Ôn Hành Viễn mặc áo khoác.

      cần đâu, mình gọi tài xế đến rồi, muốn đến Cửu Duy.” Ôn Hành Viễn cầm di động, cùng Si Hạ xuống tầng dưới. Mặc dù uống say, nhưng đối với lời dặn dò của Si Nhan, vẫn hề quên.

      “Có tiến triển gì với người kia ? Nghe ấy phân ràng với Hàn Nặc rồi.” Tối qua còn tưởng là Si Hạ đến cùng Tạ Viễn Đằng, ngờ lại chỉ có người, Ôn Hành Viễn kìm được tò mò.

      Si Hạ tỏ vẻ bình tĩnh nhưng ánh mắt lại thẫm , “Có gì mà tiến triển chứ, ấy cứ trốn tránh chịu gặp.”

      sai, trong mắt Si Hạ lên vẻ thất bại. Ôn Hành Viễn lại vui vẻ, chậm rì rì, “Sao mình lại cảm thấy hai em ta khổ giống nhau thế chứ, bị hai nàng giam chân.”

      Si Hạ nghĩ đến trốn tránh trước đây của Si Nhan với Ôn Hành Viễn, lại nghĩ đến cảnh mình tới Cửu Duy tìm Tạ Viễn Đằng năm lần bảy lượt nhưng đều cố ý tránh né, nụ cười có chút chua xót, “Đúng là giống …”

      đây. Có hoa là phải bẻ luôn, đừng nương tay.” Ôn Hành Viễn thấy tài xế đợi vỗ vỗ vai Si Hạ rồi bước .

      đường đến Cửu Duy, Ôn Hành Viễn còn quên thỉnh an “lão phật gia” ở phương xa.

      “Nhớ ăn sớm chút, đừng để bụng rỗng làm.”

      “Tuân lệnh, Ôn tổng. ở ngoài quán ăn bánh bao này. Dì hỏi em là, sao thấy bạn đẹp trai.”

      “Em trả lời thế nào?”

      “Em hả…Em là, kiếm tiền rất khổ cực, nếu em chẳng được ăn sáng rồi.”

      “Nha đầu chết tiệt này…” Nắm chặt di động, Ôn Hành Viễn cười.

      “Dì còn dạy em nữa đấy.” Kèm thêm khuôn mặt phụng phịu.

      “Dạy em?” Ôn Hành Viễn hiểu.

      “Dì quá đẹp trai, em mà cứ để cho tha hồ tung tăng ở ngoài, có ngày chỉ em là thiệt thôi.” Lại thêm hình khuôn mặt cười tinh quái.

      Nhìn tin nhắn, Ôn Hành Viễn cười khẽ, “Để tim vào bụng rồi, đừng có ngày nào cũng nghĩ ngợi lung tung. Mấy ngày nữa xong việc về với em, ngoan nhé.”

      nữa, bị muộn giờ làm rồi, có tài xế miễn phí…”

      Ngồi xe, Ôn Hành Viễn vẫn giữ mãi nét cười mặt.

      “Làm phiền Ôn tổng đến đây chuyến, là ngại quá.” Cảnh Thu Minh tươi cười, nghe thư ký Ôn tổng của Hoa Đô tới nên đích thân ra đón.

      “Cũng chỉ tại tôi đường đột muốn sửa quảng cáo, nên muốn đến cảm ơn Tạ.” Ôn Hành Viễn cười mỉm, ánh mắt làm như lơ đãng liếc qua phòng làm việc của Tạ Viễn Đằng.

      Cảnh Thu Minh là người rất tinh tế, nghe Ôn Hành Viễn vậy dám chậm trễ, nhanh chóng bảo thư ký đưa đến phòng làm việc của Tạ Viễn Đằng.

      “Tuần trước, Tạ gọi điện cho tôi để hỏi xem có chỗ nào cần sửa , thế mà tôi lại quên mất.” Ôn Hành Viễn nở nụ cười vẻ xin lỗi, “Gây thêm phiền toái cho Cảnh tổng rồi.”

      “Ôn tổng quá lời rồi, dù hơi vội nhưng vẫn còn kịp.” Cảnh Thu Minh mỉm cười, do dự lúc rồi lại hỏi: “ biết kế hoạch mở rộng của “Kim Bích” bao giờ tiến hành?”

      “Cảnh tổng vẫn chưa biết ư?” Ôn Hành Viễn tỏ vẻ ngạc nhiên, liếc mắt nhìn Tạ Viễn Đằng vẫn im lặng, “Lần trước tôi qua với Tạ rồi, nếu ấy chê tôi bắt bẻ nhiều đương nhiên là hy vọng phần việc đó do Tạ phụ trách.”

      “Ôn tổng đùa rồi.” Cảnh Thu Minh cười tươi, nhìn Tạ Viễn Đằng với vẻ tán dương, “Là giám đốc bộ phận thiết kế, Tiểu Tạ là người nghề nhất đấy.”

      “Cần phải thế mà.” Tạ Viễn Đằng nở nụ cười khiêm tốn, gật đầu với Ôn Hành Viễn. Mỗi lần đến Hoa Thành nộp dự thảo đều chuyện về nó, nhắc đến kế hoạch mở rộng lúc nào? Đối với bắt bẻ của , hiểu rất . Bỗng dưng lại chuyện thế này, khiến cảm thấy bất ngờ.

      Ôn Hành Viễn ngồi đó chưa đến tiếng đứng dậy cáo từ. Có điều, đích thân đến là cho Cảnh Thu Minh sĩ diện, vừa khiến Tạ Viễn Đằng được giải vây, mà lại khiến Cửu Duy sửa quảng cáo vô điều kiện, được nghe thông báo là trong vòng ba ngày xong, có thể là nhất cử lưỡng tiện.

      “Cảm ơn .” Tạ Viễn Đằng tiễn Ôn Hành Viễn ra cửa, ánh mắt thờ ơ, lộ vẻ mệt mỏi.

      “Phải là tôi cám ơn chứ, vất vả cho rồi.” Ôn Hành Viễn cười, liếc nhìn cái, “Chờ xong vụ này, tôi mời Tạ ăn cơm, coi như đền tội.”

      “Ôn tổng hài hước quá, khoản đền tội này, tôi nhận nổi.” Khóe mắt Tạ Viễn Đằng hơi cong lên, “Chỉ cần đừng cho ra khẩu hiệu quảng cáo mới vào ngày cuối cùng, tôi cảm ơn trời đất rồi.”

      Ôn Hành Viễn cười vang, nhìn với ánh mắt thâm sâu, “Nếu sửa lần nữa, chỉ Tiểu Nhan xử lý tôi, mà chắc cả Si Hạ cũng tha cho tôi.”

      Nụ cười bên môi Tạ Viễn Đằng cứng lại trông thấy, sau đó bình tĩnh thu ánh mắt lại, thêm gì nữa.

      Chuyến bay chậm mất hai tiếng, lúc đến khách sạn cũng là tám giờ. Hơi đói bụng, Hàn Nặc tắm xong, thay quần áo rồi lòng vòng quanh Cổ Trấn, định tiện gì ăn nấy.

      Lấy di động ra, ấn số của Si Nhan, chần chừ lúc, cuối cùng ta cũng gọi. Vì công việc nên ta mới đến Lệ Giang, nhưng, nếu phải bởi ở đây ta cũng đích thân tới. Nhưng nếu gặp nhau, có thể gì đây? ta biết, Si Nhan chấp nhận Ôn Hành Viễn, mà Ôn Hành Viễn bỏ lại công việc để đến Cổ Trấn với trong nửa tháng, vừa mới được vài ngày. ta nghĩ, ta nên quấy rầy , để cho có cuộc sống bình ổn. Hạnh phúc của , phải là thứ ta có thể mang đến.

      Gần như quán bar nào cũng chật ních, Hàn Nặc vất vả lắm mới tìm được chỗ ngồi trong Nhất Mễ Dương Quang, gọi chai rượu đỏ. Từ khi Si Nhan , ta cực kỳ sợ yên tĩnh, ngày ngày, khi hết việc và trở về nhà, bao giờ tắt nhạc, khi ảnh hưởng đến hàng xóm mở ở mức to nhất. ta sợ, khi yên tĩnh, trái tim lại nhớ đến , sau đó, lồng ngực trái như bị nứt ra, cơn đau nhức nhối như xé nát ta.

      Nhìn đám người nhảy nhót chao đảo vì men say, nghe tiếng hát của họ, Hàn Nặc cười nhạt. Chẳng trách Nhan Nhan thích chỗ này, chẳng trách lại chọn quán bar làm chỗ làm việc cho mình. Đến khi ngồi ở đây, tự ta mới hiểu. Ở nơi xa lạ, ai quen biết, quả có thể gỡ bỏ mặt nạ, sống cách nhất.

      ? Trong thế giới của ta chẳng còn lại là bao.

      Khí trời đầu đông, dù là ở Lệ Giang vẫn khá lạnh, huống hồ là vào lúc đêm khuya. Hàn Nặc chỉ mặc bộ quần áo thoải mái màu ngà, bước thong thả, cái bóng đổ dài.

      Si Nhan đứng ở cửa Như từng quen biết, lẳng lặng nhìn ta, càng lúc càng xa…

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 44: tổn thương mơ hồ

      Đến tối, Tạ Viễn Đằng giám sát công nhân lắp đèn cho phía ngoài của công trình.

      sang đầu đông, nhiệt độ vào buổi tối giảm xuống rất nhiều. Tạ Viễn Đằng mặc áo lông, hai tay đút trong túi nhưng vẫn thấy lạnh, thỉnh thoảng quay ra chuyện phiếm với đội trưởng đội thi công.

      ra, giám đốc Tạ cần đích thân đến mà. Cũng phải là lần đầu làm gấp rút, tôi cam đoan là sáng sớm mai xong.” Chú Trương thấy mặt ửng đỏ bèn khuyên về.

      “Việc này là do cháu phụ trách, nhìn thấy nó hoàn thành yên tâm. Dù sao ngày mai cháu cũng được nghỉ, sao ạ.”

      “Giám đốc Tạ quả là tận tụy với công việc, hình như lần nào phụ trách cũng đều đích thân giám sát.” Đây phải là lần đầu chú Trương làm công trình của Tạ Viễn Đằng, nhiều lần thấy được tận tâm của .

      Tạ Viễn Đằng cười, chuyển đề tài, “Nghe chú Trương cũng định mua căn hộ?”

      “Còn phải xem , chắc là giá nhà của “Kim Bích” rẻ, chưa chắc mua được.” Chú Trương nhíu mày, luống tuổi nhưng vẫn phải thuê nhà, vị trí của Kim Bích rất tốt, chú cũng muốn nhưng chỉ sợ lực bất tòng tâm.

      “Nghe trong ngày bắt đầu bán có ít ưu đãi đâu ạ, có năm suất quà là toàn bộ tiền thanh toán, còn có trăm căn hộ với giá đặc biệt nữa…” Tạ Viễn Đằng mỉm cười, định gì đó trong lúc lơ đãng quay đầu, nhìn thấy xe Si Hạ đỗ xe ở ven đường.

      vốn chẳng có hứng thú nghiên cứu các loại xe, ngay cả loại xe Si Hạ cũng biết. Nhưng biển số xe của lại vô cùng đặc biệt, Tạ Viễn Đằng muốn nhớ cũng khó.

      Nhìn Si Hạ thong thả bước về phía mình, có chút bối rối, cho đến khi đứng trước mặt, mới hỏi: “Sao lại đến đây?”

      “Nếu tiện đường em cũng tin.” Si Hạ mặc chiếc ba-đờ-xuy đen, gương mặt điển trai là nụ cười , “ nghe Hành Viễn tối nay ở đây lắp đèn nên đến thôi.”

      Tạ Viễn Đằng nhìn chăm chú, giọng hỏi, “Ăn cơm chưa?”

      “Vừa họp xong.” hơi nhíu mày, đôi mắt sáng lên ý cười, trả lời thẳng nhưng lấp lửng tỏ ý rằng mình chưa ăn.

      Tạ Viễn Đằng bị vẻ mặt đó của làm lây cười, trong lòng như có sóng gợn lăn tăn, khẽ mỉm cười, “Ở phía đối diện có quán được lắm, cùng chứ?”

      Si Hạ xoay người liếc nhìn cái rồi mỉm cười, “Em mời?”

      Tạ Viễn Đằng khẽ cười, thể vẻ hài hước hiếm thấy, “Em mời. thôi, cục trưởng Si.”

      Hai người ngồi trong quán , Tạ Viễn Đằng xem thực đơn gọi ba bốn món liền, khiến Si Hạ sửng sốt, “Em hay đến đây à?”

      “Lần đầu tiên. Chú Trương với em, mấy món đó là đặc sản quê chú ấy.” Đặt thực đơn trước mặt , lại bổ sung, “ xem có muốn gọi thêm gì ?”

      Si Hạ nhếch miệng, gọi cho cốc đồ uống nóng, lại gọi thêm bát canh, rồi với người bán hàng: “Chỉ thế thôi, làm ơn nhanh chút.”

      Đợi thức ăn được đưa lên, Tạ Viễn Đằng càng khiếp hơn, “Chú Trương hề với em là lại được nhiều thức ăn thế này.”

      Khóe môi Si Hạ khẽ cong lên, để lộ nụ cười tươi rói. đặt đũa vào tay , “Dù sao cũng gọi rồi, ăn .”

      Tạ Viễn Đằng cau mày, nhìn mấy đĩa thức ăn cực to, chưa ăn mà thấy nghẹn. Nhưng thấy Si Hạ gắp thức ăn cho mình, lại cúi đầu ăn.

      Cơm nước xong, Tạ Viễn Đằng tranh trả tiền nhưng bị Si Hạ ngăn lại, “Ai lại để con trả tiền. Em định khiến trở nên keo kiệt hả?” Vừa , vừa lấy ví ra.

      “Đâu có, là em mời mà.”

      “Đấy là em , đồng ý.”

      Tạ Viễn Đằng tỏ vẻ đồng tình, cau mày nhìn .

      Si Hạ nhìn , đáy mắt như phát ra tia sáng, “Yên tâm, lần sau mời cũng chưa muộn, cho em cơ hội đấy.”

      Ra cửa, luồng gió rét căm khiến người ta cảm nhận ràng được khí của mùa đông. Tạ Viễn Đằng vô thức kéo cao cổ áo lông lên, ngay sau đó, người có thêm chiếc ba-đờ-xuy màu đen.

      …”

      “Mặc , cẩn thận bị cảm.” Si Hạ chặn ngang lời từ chối của , còn chỉ mặc bộ âu phục sẫm màu, về phía xe của mình.

      Tạ Viễn Đằng sang bên kia đường xem tiến độ lắp đặt, dặn dò tỉ mỉ hồi rồi mua nước cho công nhân. Thấy Si Hạ dựa vào xe hút thuốc, nhìn đồng hồ, ra là mười hai giờ. Thấy có ý định , khuyên , “ về , mai còn phải làm, hôm nay em ở đây cả đêm cơ.”

      sao, nếu mệt vào xe nghỉ lát, ở đây với em.” Si Hạ qua loa, nhả ngụm khói, “Vào xe ngồi , ngoài này lạnh lắm.”

      Ban đêm gió lạnh hơn hẳn, khí hiu quạnh, tĩnh mịch ấy như muốn thổi gió vào trái tim. Thế nhưng, có ở bên, Tạ Viễn Đằng chợt cảm thấy ấm áp hơn nhiều. khẽ thở dài, trong mắt lên vẻ u buồn hợp với tuổi chút nào.

      Si Hạ nghiêng đầu ngắm . lẳng lặng suy tư, đôi mắt sáng ngời nhưng giấu được vẻ mệt mỏi, mái tóc dài bị gió thổi nên hơi rối. khống chế được, ánh mắt dịu dàng hơn rất nhiều. mím môi nhìn vẻ kiên cường của , dù cho gặp phải nghịch cảnh cũng lùi bước, quãng thời gian có kết quả cũng chẳng làm mất vẻ sắc bén của .

      Tạ Viễn Đằng định thần, chạm phải ánh mắt chăm chú của Si Hạ mỉm cười, “Còn nhớ ngày trước hôm em chuyển nhà ?”

      Ánh mắt nghiêm túc của Si Hạ đột nhiên thay đổi, khóe môi kìm được ý cười, “Muốn quên cũng khó.”

      “Si Nhan Nhan, cậu im miệng .”

      “Cậu mới phải im miệng ý, Tạ Đằng Đằng.”

      “Ngày mai tớ rồi, phải nhìn thấy cái mặt đáng ghét của cậu nữa.”

      “Tốt nhất là luôn hôm nay , liếc mắt cái thấy phiền rồi.”

      “Hừ.”

      Hai bé tức tối, ai thèm nhìn ai. bực bội xoay người , vừa khéo va phải Si Hạ. Khi ấy, hai bao nhiêu tuổi? Hình như là mười tuổi.

      “Cho đến giờ vẫn thể hiểu nổi, tại sao em với Tiểu Nhan vẫn cứ như nước với lửa.” Si Hạ thu lại dòng suy tưởng, mở miệng hỏi.

      Tạ Viễn Đằng hơi nghiêng đầu, gương mặt thanh tú cũng lệch về bên, khẽ cười, “ có biết là nguyên nhân ?”

      ?” Si Hạ giật mình, quả nhiên là biết.

      Tạ Viễn Đằng bật cười, thở dài bất đắc dĩ, “Tại vì em cẩn thận làm bỏng tay , nên Si Nhan ghi hận.”

      Si Hạ thấy cười cách thoải mái cũng cười theo, “Con bé đấy còn biết xấu hổ mà trách người ta, chả ra dáng con gì cả. Bố cho nó chơi pháo vì sợ nó bỏng, thế là ra làm nũng , đòi mua cho, còn cho chơi cùng. Lúc đấy, nếu nó chạy trốn chẳng đâm phải , cũng làm bỏng rồi.”

      “Đúng đấy, cho nên mới là chả thua kém gì em.” Tạ Viễn Đằng mỉm cười, mặt lộ vẻ ấm ức, “Em nhìn thấy nên mới ném về phía đấy, em đâu có ác như vậy.”

      Si Hạ gật đầu lia lịa, phối hợp với , “ hề đắc tội với em, sao cứ nhằm vào mà ném cơ chứ.”

      là em hề cố ý.” Tạ Viễn Đằng thôi cười, “Có phải vẫn còn sẹo ?”

      Si Hạ lắc đầu, kéo tay áo lên cao chút. Cổ tay hoàn toàn sao, có lấy vết sẹo, “Mùa đông mặc nhiều áo, hơn nữa lúc đấy giật mình, cánh tay hất lên cao nên bị bỏng.”

      Tạ Viễn Đằng kéo tay lại nhìn, thở ra hơi, “Hại em áy náy bao nhiêu năm.”

      Si Hạ cười, lật bàn tay lại, nắm lấy tay , “ cứ nghĩ em quên rồi.”

      Tạ Viễn Đằng ngẩng đầu nhìn , đôi mắt trong hơi ướt, giằng tay ra hai lần rồi thôi, biết gì nữa.

      biết có phải do có Si Hạ bầu bạn hay mà đêm tối trở nên ngắn nhiều. Tạ Viễn Đằng bất giác nhớ về hồi còn bé. và Si Nhan hay cùng nhau nghịch bùn, sau đó thấy Si Hạ ra gọi em về ăn cơm. Nghĩ đến việc Si Nhan được gia đình thương, còn mình bị bố mẹ ghẻ lạnh, ngồi xổm trong góc tường khóc mình. Lại nhớ lần Si Nhan bị ốm đến trường, Si Hạ mình, đến nửa đường gặp , còn gọi lên xe đạp của . Vào trường, cười với , “Cám ơn Si Hạ.”

      Có lần, nụ cười của Si Hạ rất ấm áp, nhìn Si Nhan, ngữ khí lại chứa đôi phần trách móc: “Tiểu Nhan, được trèo lên cây, nếu ngã là xấu xí, lớn lên ai thèm lấy đâu.”

      Si Nhan vốn nghịch như quỷ, ra vẻ tin , vừa gãi gãi mặt vừa cãi, “Dù sao cũng lấy em, phải lấy chị xinh đẹp khác, quản em làm gì?”

      Si Hạ sửng sốt, nghiễm nhiên thể ngờ bé mười tuổi lại có thể như vậy. đưa tay véo khuôn mặt nhắn của , ánh mắt dịu dàng, “ trai em, quản em ai quản?”

      Đôi con ngươi đen láy quay vòng, cười hì hì, đẩy tay ra, “Em rửa mặt đâu đấy…”

      Si Hạ nhịn cười nổi, kéo bàn tay của lại, khẽ quở, “Con khỉ bẩn này, để xem có mách bố nhé…”

      đâu…, cõng em , nổi rồi.” Lại bắt đầu làm nũng, bàn tay xinh cầm cánh tay Si Hạ đung đưa, “ quý Tiểu Nhan nhất mà…cõng em …”

      Hình như gì đó, rồi ngồi xổm xuống, còn Si Nhan nhanh nhẹn chồm lên lưng . Cho đến khi bóng dáng hai người biến mất, Tạ Viễn Đằng bé vẫn đứng nhìn chằm chằm ở góc phố.

      cực kỳ hâm mộ Si Nhan vì có người trai tốt như vậy. Nếu có thể, hy vọng mình cũng có người như thế. Khi gặp họa có người che chở, lúc nghịch ngợm có người chiều chuộng, trời mưa còn có người cầm ô đưa về, khi trời đổ tuyết có thể chui vào vạt áo sưởi ấm. ra, hình ảnh em nhà họ Si bất tri bất giác ngưng đọng lại trong tâm trí .

      Bỗng nhiên, đáy lòng dâng lên nỗi bi thương khó hiểu, đôi mắt hơi ươn ướt. muốn Si Hạ nhìn thấy, muốn che giấu bằng cách đưa tay cầm cốc nước, nhưng lại phát ra tay mình vẫn bị nắm chặt.

      Động tác ấy khiến tỉnh dậy. Có lẽ do quá mệt mỏi, Si Hạ từ từ nhắm hai mắt dựa vào ghế, nhưng tay vẫn nắm rất chặt.

      Hoảng hốt quay đầu ra nhìn bên ngoài xe, bầu trời đêm yên tĩnh như thổ lộ nỗi lòng, ánh trăng thản nhiên vẩy sắc bàng bạc khắp nơi, ngự ở vị trí cao xa mà ngắm nhìn cả thế giới. Còn , tâm tư cũng mơ mơ hồ hồ.

      Tạ Viễn Đằng biết vì sao Si Hạ lại thích mình, còn , tại sao lại cố chấp đến thế. Chỉ riêng điều này khiến chua xót.

      Đêm đó, khi Hàn Nặc kiên quyết từ chối, lúc Si Hạ ôm vào lòng, khóc òa như đứa trẻ bất lực, còn cất giọng khàn khàn hỏi tại sao. Nhưng, đáp lại , chỉ là tiếng thở dài trong trầm mặc của Si Hạ…

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :