1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất (83 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 35: Trái tim tan chảy

      Những cảnh tượng dịu dàng diễn ra trong thời gian ngắn khi còn sống chung đảo tung trong đầu, trái tim lại mơ hồ đau nhói.

      Hai ngày, hai ngày nữa, ấy hoàn toàn thuộc về mình nữa rồi.

      Nước mắt bất giác trào lên, cho dù mình lau thế nào nữa, mặt vẫn cứ ươn ướt.

      Từng dùng ba năm để làm lắng lại mối tình đầu, vậy còn chờ đợi mười năm, mình lấy cái gì để quên đây?

      Hai chữ “buông tay”, dễ dàng, nhưng làm, sao lại khó như lên trời.

      ngừng ấn số điện thoại của ấy, nhưng cứ đến con số thứ mười lại xóa , lần, rồi lại thêm lần nữa…

      Mọi người thường ai cũng có duyên số, duyên của mình với ấy, sắp tới đoạn cuối cùng rồi?

      , chỉ là chữ đơn giản thôi, sao lại khó đến thế…

      Đôi mắt thâm trầm nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, như xuyên qua những con chữ thấy được vẻ mặt ưu thương của , muốn dùng ánh mắt dịu dàng để làm dịu trái tim yếu đuối của .

      Đây là trang nhật ký viết tối qua, trong số mười bài viết của nửa tháng trở lại đây. Hôm nay là ngày ba mươi tháng Mười, nếu như người ngoài đồn sai ngày kia chính là ngày đính hôn. Vậy tối nay, làm gì?

      Đọc đọc lại dòng nhật ký của , cho dù có chữ “”, cũng ràng rồi. Trái tim lạnh lẽo dần ấm lên, ngẩng đầu, Ôn Hành Viễn khẽ mỉm cười.

      Lúc tan sở, Trương Tử Lương đứng trước công ty đợi . Si Nhan hít sâu hơi rồi về phía chiếc xe. Cố né tránh nửa tháng, cuối cùng vẫn phải đối mặt.

      “Tối mai, ở thành phố S diễn ra tiệc đính hôn, Ôn Hành Viễn của em sắp trở thành vị hôn phu của Lý Hiểu Quân rồi, vẫn ủ dột thế sao?” Trương Tử Lương đưa đến quán bar. Hai người ngồi ở bàn trước cửa sổ, rốt cuộc cũng lên tiếng.

      Cố đợi vài ngày, vậy mà nhóc này vẫn có động tĩnh gì, hơn nữa còn thấy bóng dáng đâu. Điều này khiến Trương Tử Lương như phát hỏa, chỉ còn cách đến công ty bắt người. Quả nhiên, ôm cây đợi thỏ – chiêu này là hữu hiệu nhất.

      Ôn Hành Viễn của em sắp trở thành vị hôn phu của Lý Hiểu Quân rồi.

      Của sao? Có lẽ trong mắt người khác, là của , dù có “nhãn hiệu” nhưng rành rành, như nước chảy thành sông vậy. Nhưng, tối mai, bao giờ còn là của nữa. Vợ chưa cưới của xinh đẹp, duyên dáng, giống như Si Hạ , “Lý Hiểu Quân là thiên kim tiểu thư nhà họ Lý ở thành phố S, vừa gặp Hành Viễn , chú Ôn cũng rất hài lòng.”

      Lý Hiểu Quân, cái tên này từng nghe Si Hạ nhắc đến, nhưng sau mấy ngày im hơi lặng tiếng, thường lơ đễnh nhắc tới như khi nhắc tới Ôn Hành Viễn vậy. từng , “Họ nhà Lý có khả năng hỗ trợ rất nhiều cho Hoa Đô, lần này chú Ôn nhất quyết rồi, Hành Viễn sống cũng chẳng được yên ổn gì cho cam.” còn , “Lý Hiểu Quân cũng gan ra phết, thấy Hành Viễn chủ động thường đến công ty tìm cậu ta.”

      “Tiểu Nhan, Hành Viễn bày mưu tính kế thương trường, tạm xem là kém bất kỳ ai. Người biết bảo cậu ta khôn ngoan ranh mãnh, nhưng hẳn là em biết, tâm tư Hành Viễn ra rất đơn giản, cậu ta chỉ em mà thôi.” Ngày đó, trước khi , kiên quyết cho Si Hạ tiễn ra sân bay. Lúc ra khỏi cửa, khẽ đặt hai tay lên vai , câu đầy hàm ý.

      Từ đến lớn, mọi người trong nhà đều cưng chiều , đây là lần đầu tiên Si Hạ can thiệp vào chuyện riêng của . Điều khiến bất ngờ hơn chính là, sáng nay, trong lúc mơ mơ màng màng, nhận được điện thoại của Si Hạ, xin lỗi . rằng mình nên nhúng tay vào chuyện tình cảm của …Si Nhan ngơ ngác ngồi nghe, lại được câu nào. Đến khi màn thao thao bất tuyệt của Si Hạ kết thúc, mới ngơ ngơ hỏi , “, gì đấy?”

      Si Hạ cúi đầu cười, ngữ khí dịu dàng, “Con bé ngốc này! Ngủ tiếp , vẫn còn sớm.”

      Si Nhan im lặng lát, đến lúc đầu óc tỉnh táo hẳn mới giọng : “, em biết muốn tốt cho em, hôm đó tâm trạng tốt nên mới dập máy…Chuyện đó… đừng nóng giận nữa.”

      giận, chỉ lo cho em phải mình ở bên ngoài thôi.” Si Hạ khẽ thở dài, lại thêm, “Nhưng mà phải câu này, nếu , để trong lòng lại khó chịu.”

      , em nghe đây.” Si Nhan mỉm cười, cảm thấy Si Hạ có gì đó là lạ.

      “Tuần trước Hàn Nặc có đem tài liệu đến cục, bọn gặp nhau. Tiểu Nhan, Hàn Nặc còn là Hàn Nặc của ba năm trước nữa rồi, cậu ta thay đổi, cứng cỏi hơn. Đừng nghĩ cậu ta yếu đuối, chắc chắn cậu ta cũng mong em được hạnh phúc, cậu ta biết đó là thứ cậu ta cho em được. Về chuyện ai có thể đem lại hạnh phúc cho em, nghĩ là em có thể cảm nhận được. Đồng ý với , dũng cảm lên.”

      Si Hạ Hàn Nặc yếu đuối, còn muốn dũng cảm. Hai mắt Si Nhan hơi cay, nhưng lại nhoẻn miệng cười.

      Tiếng chuông điện thoại phá vỡ miên man của . Liếc mắt nhìn Trương Tử Lương, Si Nhan tiếp điện thoại.

      “Nhan Nhan, mình thảm rồi.” Giọng Quý Nhược Ngưng truyền lại từ đầu dây kia, có vẻ rất thảm thương.

      “Sao thế? Đường Nghị Phàm bắt nạt cậu hả?” Si Nhan khó hiểu, hơi cau mày.

      phải ấy.” Quý Nhược Ngưng mím môi, len lén nhìn Ôn Hành Viễn đứng ngoài ban công, cố đè thấp giọng , “Mình làm cho Ôn Hành Viễn nổi cơn lôi đình rồi…”

      “Hả?” Si Nhan sửng sốt, nghiêng đầu nhìn Trương Tử Lương rồi mới hỏi tiếp, “Cậu làm gì ấy? Xảy ra chuyện gì?”

      Quý Nhược Ngưng kể lại chuyện liên quan đến Ôn Hành Viễn và Si Hạ cho Si Nhan nghe, kể cả chuyện cho Ôn Hành Viễn địa chỉ của cũng dám giấu mà hết ra.

      “Mình chào hỏi ấy, ấy chỉ ừ tiếng, còn thèm nhìn nữa. Mình đến văn phòng giao văn kiện, ấy cũng chẳng ngẩng đầu. Chẳng lẽ ấy bị mình chọc giận đến điên rồi? Nếu đúng thế , có phải mình nên xin lỗi ấy ?” Nghĩ đến vẻ mặt nghiêm nghị của Ôn Hành Viễn, Quý Nhược Ngưng lại nhịn được cười, “Cậu biết đâu, cái kiểu câu nào của ấy buồn cười đấy.”

      Si Nhan thở dài đánh thượt, vừa định lại nghe thấy tiếng Quý Nhược Ngưng, “Nhan Nhan, mặc dù mình mắng xong thấy cây ngay sợ chết đứng, nhưng tĩnh tâm ngẫm lại, Ôn Hành Viễn cũng chẳng được dễ dàng gì. Có thể cậu biết, hôm cậu , ấy cũng ra sân bay. ấy nhìn thấy Hàn Nặc tiễn cậu, đương nhiên có chút khó chịu, dù sao cậu cũng hề chuyện với ấy, thế nào nữa cậu cũng nên giấu ấy.” Nếu tối qua chuyện với Đường Nghị Phàm, Quý Nhược Ngưng cũng biết chuyện Ôn Hành Viễn thấy Hàn Nặc ra sân bay, vì vậy cũng có chút áy náy.

      “Mình cũng muốn mà chẳng lời nào, nhưng mà tình hình lúc đó, có lẽ cần .” Si Nhan cúi đầu, hàng mi dày cụp xuống, tấm cửa kính phản chiếu ánh mắt u buồn, thậm chí cánh mi còn vương vài chấm sáng.

      Nhìn dòng xe cộ lại tấp nập đường, lại nhớ đến tiếng gọi dịu dàng khi gọi điện cho .

      Hành Viễn!

      cười, cười cách miễn cưỡng, cười đến tái tê, cười đến bất lực mà lại đầy vẻ ưu thương.

      mình quá mệt mỏi, có thể Lý Hiểu Quân thích hợp hơn. Nghe , ta rất… ấy.” Lời vừa ra khỏi miệng, cảm thấy tim mình như bị bóp nghẹt, dường như có thể tan thành tro chỉ trong chớp mắt.

      “Xời… ta đấy là chuyện của ta, dù sao mình vẫn thấy Ôn Hành Viễn chẳng có tình cảm gì với ta cả. Còn về việc cậu thích hợp hay thích hợp ý mà, chỉ là đoán mò thôi. Bây giờ cậu đừng có với mình ba cái chuyện môn đăng hộ đối, đừng là nhà hai cậu hộ đối điếc gì hết, kể cả , chỉ cần nhau thôi là chẳng ai cản được, cũng xen vào nổi.” Quý Nhược Ngưng bĩu môi, dáng vẻ như của bé đáng .

      Chỉ cần nhau, ai cản được, cũng xen vào nổi!

      Nghe vậy, Si Nhan thất thần. nhau? Họ nhau? và Ôn Hành Viễn nhau sao? Lúc sáng, Si Hạ bảo phải dũng cảm, đến tối, Nhược Ngưng Ôn Hành Viễn có ý gì với Lý Hiểu Quân, có tình , chỉ là đồng cảm của hai trái tim, là rung động rất . Lại nhớ đến tin nhắn nhận được vào ngày nọ, tim như bị dao cứa.

      vẫn ở đây, chưa bao giờ rời xa.”

      Suốt ba tháng liên lạc, gần như họ chuyện điện thoại, dường như trở thành người xa lạ rồi. Trước khi đính hôn, chủ động gửi tin nhắn cho , bởi vì đọc được blog của , hiểu được dè dặt của . Hiểu được tâm ý của , vừa cảm động, vừa khổ sở.

      “Nhan Nhan, cậu biết đâu, Ôn Hành Viễn làm việc điên cuồng, mấy tháng nay ấy đều ở lại công ty, trừ ra phải về nhà thay quần áo, còn đâu như sống ở văn phòng luôn, có khi còn siêu hơn cả siêu nhân, ngủ cũng chẳng được mấy. , nhìn thấy mà thương, xem ra cậu đả kích ấy rồi.” Quý Nhược Ngưng thở dài, “Mình dám khuyên cậu, chỉ sợ cậu lại thêm áp lực. Nhưng mà, đính hôn lớn chẳng lớn, chẳng , cậu lòng xem, muốn có ấy?”

      đến chuyện nghiêm túc, ngữ khí của Quý Nhược Ngưng nghiêm chỉnh hẳn. Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân, quay đầu lại thấy ngay vẻ mặt lạnh te nhưng đẹp như diễn viên, kinh ngạc. định tiếp, người kia liếc nhìn cái, chậm rãi giơ tay ra, nhận điện thoại từ trong tay .

      phải là muốn, chỉ có điều…Nhược Ngưng, cậu biết , lúc mình tỉnh lại, nghe ấy , ấy mình mười năm, mình khóc.” Si Nhan dừng lại chút, hơi ngửa đầu, im lặng vài giây rồi tiếp, “Mình biết ấy thích mình, nhưng mình ngờ là tận mười năm như vậy. mình bảo, đời này có người mình rất vô tư, lúc ấy mình chỉ cảm thấy mỉa mai. Nhưng đến hôm đó mình mới biết, có lẽ mình quá may mắn, cho dù mất người, nhưng lại có ấy trân trọng.”

      Quý Nhược Ngưng biết Si Nhan gì, chỉ thấy vẻ mặt đổi của Ôn Hành Viễn, hoàn toàn đoán được tâm tình thế nào, trong lúc nhất thời, hồi hộp đến nỗi đổ mồ hôi lạnh. Tình huống này, hoàn toàn có trong dự tính của .

      Si Nhan để ý đến trầm mặc của đầu dây bên kia, khẽ thở dài, lo lắng , “Hôm mình lái xe đến Nhiên Thăng lấy hợp đồng, nghe ấy cám ơn, đột nhiên mới ý thức được là mình quá ích kỷ. Mình cứ thản nhiên hưởng thụ chăm sóc của ấy bao nhiêu năm mà hề động lòng, nhưng lại rất thoải mái, vô tư.” cười tự giễu, giọng hơi , thoáng chút vẻ đơn, “Nếu nợ người ta tiền, còn có thể đong đếm được. Nhưng nếu là tình cảm, phải đáp trả thế nào đây? Mình thể hoàn toàn tập trung được, ngoài từ chối ra, mình còn lựa chọn khác, bởi vì ấy chấp nhận loại quan hệ nào ngoài người cả…”

      “Xin lỗi, biết mình gây áp lực lớn cho em đến thế.” Rốt cuộc cũng lên tiếng, giọng mê người rót thẳng vào tai . Si Nhan hóa đá tại chỗ, mãi lâu được gì.

      “Tiểu Nhan, chúng ta chuyện quá khứ mười năm trước, chỉ chuyện từ giờ phút này. Em có thể vì mà dũng cảm lần ?” Đôi mắt sáng như sao trời, giọng trầm thấp của như vê nhuyễn trái tim . Si Nhan đưa ánh mắt ra ngoài cửa sổ, nhìn dòng người lại cách chăm chú. Giữa hai người như có khoảng trầm mặc mênh mang.

      Nhịp thở của xuyên qua điện thoại truyền vào tai , mang theo cả độ ấm đủ để khiến cõi lòng sôi trào.

      có tình , sao lại dũng cảm lần?

      lúc lâu sau, nghe thấy khẽ , “Em nghĩ, em có thể…

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 36: Chua xót và ngọt ngào

      Cúp điện thoại, Si Nhan rời khỏi quán bar, thậm chí còn quên chào Trương Tử Lương. quay về nhà mà đến thẳng căn hộ của Ôn Hành Viễn.

      Trong con hẻm uốn lượn, ánh đèn dầu leo lét rọi lên bóng dáng mảnh khảnh của . Khuôn mặt quá tuấn tú, giọng trầm thấp giàu từ tính, cả ánh mắt dịu dàng như dòng suối, chậm rãi lướt qua trước mắt , khiến lồng ngực thắt lại.

      Quen mười năm, chưa từng cố gắng hiểu , thậm chí còn cố ý quên tồn tại của . Với Ôn Hành Viễn, Si Nhan phát ra mình hoàn toàn biết gì cả, nhưng lại như là có được tất cả. Đối với chuyện gì cũng thờ ơ như , thực ra lại rất tinh tế, bởi vậy mới khiến người ta có cảm giác là người khôn ngoan, ranh ma. Nhưng ra, vẫn luôn là chính cách nguyên sơ nhất. Mười năm như ngày, yên lặng tóm gọn lại, bắt được cả trái tim mẫn cảm mà bướng bỉnh của .

      Đối với tình , cố chấp giữ lại trái tim chân thành nhất.

      Đột nhiên cảm thấy, ông trời đối xử tệ với . Qua mười năm vật đổi sao dời, Ôn Hành Viễn vẫn ở bên cạnh .

      Nửa tháng dằn vặt, bỗng lại trở nên vô cùng có ý nghĩa. ra trong lòng , sớm chiếm vị trí đặc biệt rồi. Vào lúc sắp mất , cuối cùng cũng tìm ra được.

      Khi mất tình , từng nghĩ rằng mình là người bất hạnh nhất đời, nhưng, trong chính lúc bất hạnh, lại gặp may mắn.

      Trong hồi ức, hình như rất thích nhìn chăm chú, ra, con người lại có lúc thấy phiền như vậy. Nghĩ đến đôi mắt sáng của , khóe miệng gợn lên nụ cười như có như .

      xót cho yếu ớt của , lúc ca thán nhíu mày lảng sang chuyện khác, “Tiểu Nhan, có phải em đói ? Mắt em cho biết, em muốn ăn .”

      Si Nhan giật mình, lúc hoàn hồn xông đến bóp cổ , nghiến răng nghiến lợi , “Ôn Hành Viễn, chết chắc rồi, dám vạch trần bí mật của em. có biết cười nhạo người đẹp là vô đạo đức hả?”

      bao dung cho ương bướng của , lúc buồn rầu như dỗ dành con mèo , dịu dàng , “Tiểu Nhan, em làm tổn thương trái tim yếu đuối của biết.”

      “Cái gì cơ?” Si Nhan bất chợt hiểu gì, ngơ ngơ hỏi .

      Nhìn khuôn mặt nhắn của , thở dài, “Em luôn kêu ca rằng tại sao ông trời ban cho em người ưa nhìn, chẳng lẽ em phát ra người đàn ông đẹp trai nhất thiên hạ chờ em gọi từ lâu rồi à?” xong, khoanh hai tay trước ngực, nhìn bằng vẻ mặt tiếc nuối.

      Nỗi phiền muộn tan thành mây khói, Si Nhan cười sặc sụa, vừa ôm bụng vừa , “ đúng là biết xấu hổ, thiên hạ vô địch. Ôn Hành Viễn, khiêm tốn khó thế à?”

      Ôn Hành Viễn lườm , duỗi cánh tay dài ra ôm vào lòng, tức đến nỗi muốn phát cho cái đau, hoặc là hôn cho đến khi ngạt thở thôi. Nhưng lại chỉ vuốt mái tóc rối của , bất đắc dĩ mà , “Ngốc…”

      Trước kia, vẫn tưởng rằng cao thâm khó lường, phức tạp khó hiểu, ra phải như vậy. Chỉ là chôn tình dành cho quá sâu, khi lơ đãng kiềm chế được mới có thể để ánh mắt mình trở nên thâm sâu hơn, như cái thùng khổng lồ vây lấy trong phút chốc.

      nhàng đẩy cửa phòng ra, mùi hương thuộc về xộc thẳng vào mặt, nhắm mắt, hít sâu hơi.

      Nửa tháng nay, biểu ra khá bình thản, nhưng trong lòng lại cực kỳ mâu thuẫn. Khi lễ đính hôn của càng đến gần, với , nó đau đớn như lăng trì.

      Ban đêm, thường mất ngủ. Khi trong phòng có ánh đèn, cố gắng thích nghi với bóng đêm. nghĩ, bóng đêm giống nỗi đơn, khi khiến bạn quen được bạn mới sợ hãi. Có điều, dám nhắm mắt, khi hai mi mắt khép lại, dòng lệ lại kìm được mà trào ra.

      Đêm nay ngủ rất ngon, có cả hương vị ngọt ngào kỳ lạ. Đột nhiên ý thức được, tình , ấy vậy mà lại hỗ trợ giấc ngủ.

      Sáng sớm, mở cửa sổ ra, hơi lạnh khẽ mơn trớn khuôn mặt, tâm tình Si Nhan cũng giống như bầu trời trong xanh vậy. gương mặt phấn son là nụ cười dịu dàng. đạp xe , người là bộ quần áo ở nhà màu trắng, chậm rãi hướng về phía núi tuyết Ngọc Long.

      làn gió thổi qua, tầng mây bao phủ lấy ngọn núi tuyết sừng sững. Bên bờ sông Bạch Thủy trong thấy đáy, nhóm người vui vẻ nghịch nước. Dừng xe lại, lẳng lặng ngồi cạnh bờ sông, ngăn cách mình với đám người đông đúc.

      “Tiểu Nhan?” Giọng trầm thấp vang lên, vô thức quay đầu lại.

      đâu đấy, có biết em đợi lâu thế nào ?” cau mày, ra vẻ phụng phịu.

      cười, ánh mắt dịu dàng, “Đại tiểu thư đòi xe đạp, tiểu nhân cũng dám lề mề, chuẩn bị mà.” Tự nhiên nắm tay , hất cằm, ánh mắt hướng về phía chiếc xe đạp đôi mới tinh.

      “Uôi, lấy đâu ra thế?” Hai mắt sáng lên, kéo ra ngoài, tò mò nhìn chiếc xe đạp.

      “Đương nhiên là mua rồi. Em nghĩ là người ta thấy đẹp trai nên tặng miễn phí chắc?” Khẽ cốc cái lên đầu , Ôn Hành Viễn lại duỗi chân ra, ngồi lên xe, “Lên , đại tiểu thư muốn đâu nào?”

      Xoa xoa đầu, Si Nhan véo cái lên cánh tay , thấy trừng mắt nhìn cười hì hì rồi ngồi phía sau , “Đại tiểu thư đây muốn lên núi tuyết, dẫn đường .”

      “Núi tuyết?” Ôn Hành Viễn khẽ kêu, thấy cười như con quỷ ngửa mặt lên trời than, “Trời ơi, ngài đùa con đấy ư, đạp xe đạp lên núi tuyết, con leo nổi đây?”

      Si Nhan cười ha ha, vỗ lên lưng , còn cổ vũ, “Đừng sợ, dựa vào sức của , đạp vài vòng quanh núi tuyết chắc cũng chẳng phải vấn đề gì to tát lắm. Bây giờ, tuyệt đối được khiêm tốn. Người xưa , quá khiêm nhường chẳng khác nào kiêu ngạo.”

      linh tinh, người xưa nào thế?” Ôn Hành viễn cười, đặt chân lên bàn đạp, hai người xe, “chạy” thẳng về hướng núi tuyết.

      cần quan tâm ai , tóm lại, có lý là phép vua rồi.” Si Nhan uể oải ngồi phía sau, khẽ hát khúc ca, vô cùng vui vẻ, hiếm khi được thảnh thơi thế này.

      “Đối với đại tiểu thư mà , phải chỉ có ăn ngủ mới là phép vua à?” Ôn Hành Viễn nghiêng đầu, cười tươi rói.

      “Cũng phải.” Si Nhan lắc lắc đầu, “Cái đấy phải là, ăn đói run người, đêm ngủ mệt, tiểu thư đây chỉ vì giữ gìn sức khỏe thôi, sao qua miệng lại thành ra thế cơ chữ. Mà thế em có cảm giác mình chả khác gì lợn.”

      Ôn Hành Viễn cười vang, “ nhá, đừng có răng với miệng gì cả.”

      “Hừ… lằng nhằng nữa, chuyên tâm lái xe .” bĩu môi, vì chuyện thoải mái nên trong lúc đùa lại ra vẻ đanh đá chút.

      Ôn Hành Viễn cười dịu dàng, tay phải dắt xe, tay trái kéo tay ôm vào thắt lưng mình, “Đạp xe đạp là phải chứ phải chạy, con bé ngốc này.”

      Đó là chuyện từ khi nào? Hình như là ba năm trước. Nếu phải là quay lại sông Bạch Thủy, chắc cũng quên mất. Hôm đó là sinh nhật , Ôn Hành Viễn dậy sớm, biết hái được ở đâu bó hoa dại rồi đưa cho . tỏ vẻ vui, có thành ý, cố ý đùa .

      Ôn Hành Viễn chăm chú nhìn , sau đó nghe thấy , “Si Nhan, có phải bắt nạt em thấy thoải mải phải ?”

      Si Nhan phì cười, thân mật kéo cánh tay , “Em muốn xe đạp.” Thấy cau mày, làm nũng, “Em muốn xe đạp, có được ?”

      Được, có gì mà được chứ. Chỉ cần mở miệng, Ôn Hành Viễn chưa bao giờ được. Đừng xe đạp, kể cả muốn hái sao, biết là được nhưng cũng thử. Vì vậy, bảo chờ, sau đó mua chiếc xe đạp, đưa đến nơi mà muốn.

      Đường đường là “công tử” nhà họ Ôn, là người đàn ông độc thân hoàng kim, vậy mà lại đạp xe đạp, chở theo , mồ hôi như tắm “du lịch” sông Bạch Thủy.

      Lúc đó, vẫn chưa bước ra khỏi bóng ma của thất tình, vậy mà lại cùng cười, cùng chịu nỗi khổ đau, cùng hồ đồ.

      muốn xe đạp, cất công mua; muốn lên núi tuyết, chiều , đạp xe lên sườn núi rồi vòng xuống sông Bạch Thủy. Sau đó, ngồi bên bờ sông khóc, còn , chỉ đứng nhìn từ xa. biết, những sinh nhật trước đều tổ chức với người nhà hoặc Hàn Nặc, còn năm nay, họ ở bên . Cho nên, rất buồn.

      biết , rất .

      Sau đó, khi Ôn Hành Viễn rời khỏi Cổ Trấn, lần gặp lại, rất ngạc nhiên. Lúc mở cửa sổ ra, thấy đứng dưới tầng, nở nụ cười để lộ ra hàm răng trắng đều và với , “Đại tiểu thư, hôm nay muốn đâu đầu tiên?”

      cũng cười, vẫy tay với sau đó chạy thẳng xuống dưới, đấm cái vào ngực , “Sao về đột ngột thế?”

      cười rồi kéo vào lòng, chôn mặt vào tóc , , “Tiểu Nhan, sinh nhật vui vẻ.”

      cứng người, nước mắt chợt trào lên, run run đưa tay ôm , chân thành , “Cảm ơn .”

      Năm thứ ba, tới, chỉ gửi tin nhắn lúc rạng sáng, “Nhan, sinh nhật vui vẻ.”

      dám tìm hiểu nguyên nhân đến, thậm chí còn đủ dũng cảm để nhắn tin trả lời, chỉ tiêu phí nguyên ngày trong đơn, cố gắng nghĩ đến bất kỳ ai cả.

      Đến tối, thường tới quán bar làm, ấy vậy mà Trương Tử Lương và Đỗ Linh lại chuẩn bị bánh ngọt cho , mọi người cùng hát bài hát sinh nhật tặng .

      cười, nhưng đáy mắt lóng lánh lệ. Cuối cùng, nghẹn ngào bấm số điện thoại của Ôn Hành Viễn, giọng , “Cám ơn .”

      ra, bất kể lúc vui hay buồn, đều ở cạnh . nên làm như thế nào mới có thể quên được tâm ý của ?

      Chuông di động réo vang, kéo ra khỏi dòng suy tưởng hỗn độn. Nhìn đồng hồ, Si Nhan nheo mắt, đạp xe xuống núi. đến chỗ Trương Tử Lương lấy xe rồi phi thẳng ra sân bay.

      “Chuyến bay 6248 từ thành phố A hạ cánh, mời người thân…”

      Si Nhan nghe thấy tiếng truyền đến kiễng chân nhìn dòng người túa ra, trong lòng hồi hộp cách kỳ lạ. Nhiều năm về sau, vẫn nhớ rất bối rối lúc đó. Vị ngọt ngào của lần tái ngộ, vốn chưa bao giờ được nếm thử.

      Trong đời, đây là lần duy nhất.

      “Tạm biệt, hoàn toàn giống…” nghĩ tới đó bóng dáng khôi ngô phi phàm đập thẳng vào tầm mắt .

      Hít sâu hơi, chậm rãi thả từng bước vững vàng về phía .

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 37: Ấm áp hoa nở

      khắc thấy Si Nhan, trong lòng Ôn Hành Viễn dâng lên nỗi xúc động khó tả. Chờ đợi lâu như vậy, cuối cùng cũng đồng ý đón nhận . Mười năm rồi, ngừng gặp rồi lại chia xa, đây là lần đầu tiên đến đón . Bất giác nhoẻn miệng cười, bước nhanh về phía .

      Bốn mắt nhìn nhau, Si Nhan bối rối đưa mắt nhìn chỗ khác, trong lòng cũng nhộn nhạo thôi.

      Thấy cúi đầu xoa tay, đột nhiên Ôn Hành Viễn rất muốn cười. nhóc này, bình thường luôn tỏ vẻ sợ trời sợ đất, sao hôm nay lại thay đổi thành người khác thế này? Vì sao?

      Gương mặt ửng hồng, đôi môi hơi mím, ánh mắt ngượng ngùng, khiến tim đập nhanh hơn. ra, lúc đối mặt với , cũng có thể thẹn thùng, có thể dịu dàng đến thế.

      “Sốt à?” Đưa tay sờ trán , thấp giọng hỏi.

      “Dạ?” Si Nhan sửng sốt, hoàn toàn thể ngờ câu đầu tiên khi gặp nhau lại thiếu dinh dưỡng đến thế.

      “Nếu sao mặt lại đỏ thế?” mở miệng khẽ cười, ngón tay thon dài véo lên mũi .

      phải sốt, nhưng chắc uống nhầm thuốc.” hoàn hồn, muốn vuốt ve tay lại bị nắm lấy bàn tay.

      Cố gắng giãy ra, thử hai lần đều được, trừng mắt nhìn , “Sao lâu thế, hại em đợi nguyên ngày.” Thốt ra câu hờn trách, nhưng lại hoàn toàn là làm nũng. Lời vừa ra khỏi miệng, khuôn mặt Si Nhan càng đỏ hơn.

      Ôn Hành Viễn cười đắc ý nhưng cũng rất dịu dàng, im lặng ngắm lúc, thể kiềm chế được mà kéo vào lòng, ôm chặt, rồi cúi đầu bên tai , “Nhan, nhớ em.”

      “Ừm, em biết.” Áp mặt vào ngực , khẽ đáp lại, cánh tay đưa ra ôm lấy thắt lưng .

      phải câu này.” bất mãn cau mày, trầm giọng , “ em cũng nhớ .”

      “Chả thèm, sắp thành chồng người khác rồi còn gì.” bĩu môi, có chút hờn dỗi.

      Nghe vậy, Ôn Hành Viễn cúi đầu cười, trong lồng ngực nhộn nhạo thôi. hôn lên má , “ cũng chủ động nhận sai rồi mà, lại còn nghiêm khắc tự phê bình nữa. Bỏ qua chuyện cũ nhé?” Thấy bĩu môi gì, cuống cuồng, “Vì em, trốn hôn rồi, đủ để tỏ thành ý của . Vẫn hài lòng?”

      “Là tự nguyện mà, thể trách em được, có lúc lại bảo em lừa gạt .” Nghe thấy hai chữ “trốn hôn”, trong lòng chợt cảm thấy có lỗi. Ngửa đầu nhìn , Si Nhan có chút tức giận.

      Khẽ nhíu mày, cười. Đôi mắt sáng trong, dịu dàng, ôm ra ngoài, nghiêng đầu : “Việc này cũng qua rồi. Đúng là có bị ăn chửi …”

      Si Nhan nhịn cười nổi, “Nếu nhân viên Hoa Đô mà thấy ông chủ họ như thế này, xem, họ phản ứng thế nào?”

      Ôn Hành Viễn dõng dạc, vẻ mặt nghiêm túc hẳn lên, “ là ông chủ nghiêm chỉnh nhất đấy.”

      “Nghiêm chỉnh đến nhà người ta cướp điện thoại? Còn biết xấu hổ mà thế.” Si Nhan lườm cái, vẫn còn cảm thấy ngượng vì xuất đột ngột của trong cú điện thoại tối qua.

      thể trách được, tin lớn thế mà về, cũng dám gọi điện thoại vì sợ em nhận, thể làm gì khác là nhờ Quý Nhược Ngưng ‘thám thính’ tâm ý của em. Nếu làm thế, chắc cả đời này cũng thể nghe được những lời êm tai như vậy.” Ôn Hành Viễn tỉnh bơ, thắt dây an toàn cho .

      “Em cái gì?” Đột nhiên nghĩ đến cuộc trò chuyện tối qua, biết nhưng vẫn hỏi.

      “Em cái gì?” cũng giả ngu ngơ, thấy đỏ mặt cong môi cười.

      Nụ cười của sáng chói hơn bình thường, khiến Si Nhan cũng bất giác mỉm cười. Lúc này, cứ nhìn nhau cười như vậy, ấm áp xua tan cái lành lạnh cuối thu.

      Si Nhan biết máy bay đường dài rất mệt nên muốn lái xe, nhưng Ôn Hành Viễn lại ấn ngồi vào chỗ phó lái, phóng thẳng đến núi ở phía nam.

      hạ cửa sổ xuống, để làn gió mát thổi bay mái tóc dài, đón nhận cảm giác nhàng khoan khoái.

      Đôi khi, tiến bước dễ hơn lùi bước, ít ra, lúc này vô cùng thoải mái. Thỉnh thoảng ngắm nhìn chuyên chú lái xe, Si Nhan khỏi nghĩ, đáng ra nên dũng cảm sớm hơn mới phải.

      Tới núi, Ôn Hành Viễn cởi áo khoác ngoài choàng lên người , xắn ống tay áo sơmi rồi lấy lều từ trong xe ra, cuộn đại khái lại.

      Si Nhan ngồi đống cỏ khô vàng, im lặng nhìn theo bóng dáng bận rộn của . Bất chợt, trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp, khẽ mỉm cười.

      Buộc chặt bốn góc lều, ngồi xổm bên bờ sông rửa tay, sau đó ngồi xuống cạnh .

      Ánh trời chiều rọi lên khuôn mặt , khiến những góc cạnh càng trở nên cương nghị hơn. Ôm chầm lấy , giọng : “Sao hỏi có chuyện gì xảy ra?”

      thở dài, ngẩng đầu nhìn , “ có chuyện gì phát sinh phải ? Em cũng biết rốt cuộc là tại sao nữa, nhưng chỉ cảm thấy cần thiết phải hỏi nhiều.”

      Ôn Hành Viễn ôm chặt hơn, nghiêng đầu, đôi môi ấm áp như có như chạm vào làn da mịn màng của , giọng trầm thấp, “Đám phóng viên chỉ vì câu mập mờ của bố với nhà họ Lý thôi mà truyền tin đính hôn ra, còn Hành Dao cố ý dặn dò Tử Lương, mục đích là muốn xem phản ứng của em thế nào. Mới đầu cũng biết, sau đó…” Dừng chút, thấy có phản ứng gì, căng thẳng hỏi: “Đọc blog mới biết, em cũng chẳng được vui vẻ gì. Nhiều ngày khó chịu như vậy, em có trách ?”

      Si Nhan khẽ lắc đầu, đưa tay vuốt ve mặt , “Tại em nhu nhược, trách cái gì chứ.” Giọng của rất , Ôn Hành Viễn có thể nghe ra được bất lực và áy náy của . đau lòng nhìn , sau đó nhàng đặt nụ hôn…

      Si Nhan bị ôm chặt trong lòng, nhìn khuôn mặt ngày càng tới gần, hề giãy giụa mà nhắm mắt lại. Lúc cảm nhận được đôi môi ấm áp của môi mình, tim đập thình thịch, dần rơi vào cơn mê muội.

      Nụ hôn của dịu dàng, mang theo hơi thở nam tính của riêng , cuốn tất cả ý thức của . Đây là nụ hôn đầu của ? hiểu sao mà ý nghĩ này lại thoáng xuất trong đầu. đưa tay nắm lấy vạt áo sơmi của , áp sát hơn, dịu dàng đáp lại…

      Nụ hôn của , mới đầu còn nhàng, sau đó dần biến thành nụ hôn sâu mãnh liệt. Si Nhan cảm thấy như có dòng điện phóng thẳng vào tim, thân thể khẽ run lên, trong lúc mê loạn, cánh tay bất giác quàng lên cổ .

      Hơi thở nóng rẫy gần trong gang tấc, thân thể mềm nhũn ngả vào lòng , cũng biết đòi hỏi hơn thế, khiến nén được cảm giác thỏa mãn.

      Tỉ mẩn vẽ theo viền môi , quyến luyến và say mê nhấm nháp vị ngọt trong miệng , cho đến khi mềm nhũn trong lòng mình, Ôn Hành Viễn mới miễn cưỡng trượt khỏi môi , cắn lên vành tai , từ từ điều chỉnh lại nhịp thở.

      Lồng ngực phập phồng, Si Nhan dám nhìn , nhưng thể che vẻ thẹn thùng mặt.

      Ôn Hành Viễn gì, chỉ mỉm cười nhìn . Lúc ngẩng đầu, trong mắt , Si Nhan có thể thấy được nụ cười tươi tắn của mình, cũng thùy mị, ngọt ngào, lại có vẻ…ngượng ngùng.

      Dựa vào lòng , lắng nghe nhịp tim trầm ổn của . Mấy tháng mơ hồ, thậm chí là bối rối trước lúc gặp nhau, trong thoáng chốc tan thành mây khói.

      “Ôn Hành Viễn, chúng mình như thế này, coi như là nhau rồi sao?” Mặt Si Nhan đỏ bừng, thào hỏi .

      khẽ cười, kéo chặt áo lại cho , giọng khàn khàn mê người, “Đương nhiên. Bây giờ, trăm phần trăm là quan hệ người rồi, danh phận bạn trai của được định rồi, em chối được đâu…”

      mỉm cười, lật bàn tay, cùng đan mười ngón.

      Bốn phía tĩnh mịch, chỉ có tiếng gió tạt vào lá xào xạc. Hai người dựa sát vào nhau cùng tận hưởng khoảnh khắc ấm áp mà khó có được này.

      Rốt cuộc cũng dũng cảm, khi biết khoảng cách với Hàn Nặc thể thu lại được, khi ý thức được có lẽ Ôn Hành Viễn chính là người cuối cùng có thể đem lại ấm áp cho mình, nỡ để .

      Người ta vẫn “chân tình khó tìm, phu quân khó cầu”. Vì để có được chấp nhận này của , cam tâm bỏ lỡ cả tuổi xuân. Như vậy, còn lý do gì để tiếp tục sợ sệt, tiếp tục trốn tránh?

      Khi hỏi có thể vì mà dũng cảm lần hay , giọng trầm thấp như xuyên qua khoảng cách cả ngàn dặm, vọt thẳng vào trái tim . Thế giới u ám đột nhiên sáng bừng, hai mắt Si Nhan bất giác ươn ướt.

      “Em nghĩ, em có thể!”

      Vào khắc trả lời, khuôn mặt tuấn tú như lên tia sáng mềm dịu, nụ cười tươi tắn, đôi mắt rạng ngời, còn trái tim , hoàn toàn say. Hạnh phúc chảy xuôi theo từng ngóc ngách trong cơ thể, cả thế giới tĩnh lặng lại trong nháy mắt, kiểm soát được giọng của mình, “ tưởng rằng cả đời cũng nhận được đáp án này.”

      Giọng êm ái, ngữ khí ôn hòa nhưng giấu được nỗi kích động. Con sóng lòng trào dâng, Si Nhan cũng thể khống chế nổi nữa, hồi lâu sau mới cất giọng, “Em xin lỗi, phải em cố ý bắt đợi lâu như vậy.”

      Trước mắt như ra khuôn mặt tuấn tú hào hoa ấy, từ đáy lòng dâng lên nỗi xúc động khôn tả, Si Nhan nghẹn ngào hỏi, “Ngày mai, …”

      phát sinh chuyện gì hết, cam đoan!” Giọng trầm thấp nhưng dõng dạc, dứt khoát, giống như chờ đợi và cố chấp trong mười năm qua, như muốn Si Nhan phải tin bằng được.

      mỉm cười, loáng thoáng thấy chiếc má lúm đồng tiền, giọng : “Em muốn gặp …” Lời vừa ra khỏi miệng, cả khuôn mặt đỏ hồng, nhưng hối hận, cũng có ý định thu lại ý nghĩ ấy.

      kỳ diệu, được nếm vị tương tư, hơn nữa là với .

      Ôn Hành Viễn mỉm cười, dịu dàng vào điện thoại, “Ngoan, mai đến.”

      Giọng của rất , như tiếng thầm bên tai. giọng đáp, trái tim ấm áp mà bình an.

      Khi từng bước ra, giữa họ, hoàn toàn giống trước nữa. Dù là mười năm, hay chỉ là ngày, cho đến giờ phút này, Ôn Hành Viễn mới chính thức bước vào trái tim .

      Với Si Nhan là bạn , vẫn dịu dàng như trước, vẫn thương như trước, có điều, giờ lại càng dịu dàng, càng thương hơn.

      Đối với Si Nhan mà , bắt đầu dùng trái tim chân thành để nhìn nhận , để hiểu …để !

      Tình , rất đơn giản, đơn giản đến nỗi chỉ cần ánh mắt, nụ cười, cũng đủ để làm ấm hai trái tim.

      Nhắm mắt lại, khóe miệng mơ hồ mỉm cười, Si Nhan ngả vào lòng Ôn Hành Viễn, an tâm ngủ thiếp .

      Trong mười năm qua, đây phải là lần đầu tiên họ gần gũi nhau, nhưng, đây là lần đầu tiên thân mật đến vậy.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 38: Khi

      Lúc Si Nhan tỉnh dậy, người vẫn là chiếc áo khoác âu phục của Ôn Hành Viễn, đầu gối lên đùi . Còn , tay vẫn đặt vai , đầu nghiêng sang bên, hai mắt nhắm nghiền dựa vào tấm vải lều.

      Nhìn gương mặt còn ngủ say mà vẫn mỉm cười của , Si Nhan thoáng đỏ mặt, trong lòng dần dần cảm thấy bình an, thanh thản.

      Khi Ôn Hành Viễn mở mắt, thấy Si Nhan mỉm cười nhìn mình nhịn được bèn hôn lên trán , “Tỉnh rồi à?”

      Si Nhan ngồi dậy, bò ra khỏi lều rồi duỗi người cái. ngẩng đầu nhìn bầu trời trong xanh, để mặc cho Ôn Hành Viễn ôm mình vào lòng.

      Dựa vào lòng , Si Nhan thầm: “Có đôi khi hao tâm tổn trí để quên người, nhưng thể nào quên được, mà tại sao lại có người thầm tiến vào được?”

      Ôn Hành Viễn đáp lời, chỉ cúi đầu, áp má vào mặt .

      Si Nhan biết hiểu muốn gì, bỗng nổi tính trẻ con, “Hỏi thế mà hả?”

      Đôi mắt Ôn Hành Viễn đượm ý cười, xoay lại, nhìn dịu dàng, “Em gì cơ?”

      “Em biết.” bĩu môi, cố nén ý cười bên môi lại.

      “Để cho em biết…” Vừa xong, bên môi ý cười thâm sâu, sau đó trao cho nụ hôn nồng nàn.

      làm thôi, muộn rồi…” Si Nhan đẩy ra, lời còn chưa hết bị ngậm vào miệng.

      lúc bận tối mặt tối mũi điện thoại của Ôn Hành Viễn tới.

      “Tiểu Nhan, bao lâu nữa mới tan ca?” Giọng của lộ vẻ mệt mỏi, như vừa mới tỉnh ngủ.

      Nhìn đồng hồ đeo tay, Si Nhan nhíu đôi mày thanh tú lại, “Mới có ba giờ, vẫn còn sớm mà.”

      đói…” gần ba mươi tuổi mà còn làm nũng với như đứa trẻ.

      Tay Si Nhan run lên, suýt đánh rơi điện thoại, khẽ trách, “Đừng làm loạn nữa, em bận đây. mở tủ lạnh ra xem có gì ăn , nếu gọi đồ ăn ngoài , giấy nhớ có số đấy, tìm xem.”

      Gọi đồ ăn ngoài? thèm. Cảm thấy mình như đứa trẻ bị ruồng bỏ, Ôn Hành Viễn trầm giọng, “ cần. Tẹo nữa đón em tan ca, cùng nhau ăn.”

      Sáng nay lúc cùng Ôn Hành Viễn xuống núi, biết tối qua được ngủ nhiều nên Si Nhan ép phải về nhà, bảo nghỉ ngơi cho tốt, sau đó mới đến công ty làm. Trước khi ra khỏi cửa, cứ dềnh dàng nỡ để , hại đến muộn gần bốn mươi phút, nếu đến giờ cũng chẳng bận thế này. chưa bao giờ biết, Ôn Hành Viễn lừng lẫy thương trường lại có mặt trẻ con đến thế.

      Cúp điện thoại, Si Nhan tiếp tục vùi đầu vào công việc, khóe miệng hơi cong lên, trong lòng dâng lên cảm giác ngọt ngào. Cuối cùng, lúc tan ca cũng xong việc, dọn dẹp đồ đạc có người đột nhiên chạy đến.

      “Thấy đại sảnh còn ai, tưởng em về rồi.” Người kia cười ôn hòa, đưa cái túi trong tay cho .

      “Cũng định về rồi. Đây là cái gì?” Si Nhan do dự, đưa tay ra nhận, khó hiểu mà nhìn Văn Đào.

      Văn Đào là trai của Văn Tĩnh, sản xuất trà ở Vân Nam, có quán trà ở Cổ Trấn. lần, Văn Tĩnh đưa đến đó, nhưng lúc ấy Văn Đào ra ngoài có việc, Si Nhan được gặp ông trai mà Văn Tĩnh hay kể. Sau đó, Văn Đào chủ động đến tìm , cảm ơn chiếu cố đến Văn Tĩnh, còn nếu ngại cùng ăn bữa cơm, coi như làm quen.

      “Là đặc sản ở quê , Tiểu Tĩnh gửi đến. Nó còn dặn dặn lại là nhất định phải đưa đến cho em.” Văn Đào giải thích qua loa, khiến người ta thể từ chối được.

      Si Nhan cười cười, “Khách sáo quá, con bé đấy làm khó rồi.” Vừa xong, định nhận lấy giọng của Ôn Hành Viễn truyền đến, “Tiểu Nhan?”

      đến rồi à?” Si Nhan nhìn Ôn Hành Viễn trong bộ quần áo thoải mái, cười dịu dàng.

      Bước nhanh đến cạnh , đưa tay vuốt mái tóc hơi rối của , nghiêng đầu nhìn Văn Đào, ngữ khí thản nhiên, “Vị này là…”

      “Văn Đào, chào .” Văn Đào thu lại ánh mắt nhìn Si Nhan, mặt biến sắc, vươn tay về phía Ôn Hành Viễn.

      “Văn Thao?” Ôn Hành Viễn nhắc lại tên Văn Đào, thấy ta gật đầu, lại nhìn thấy ánh mắt của Si Nhan mới thờ ơ vươn tay ra, “Tôi là Vũ Lược.”

      * Chữ “đào” và chữ “thao” đọc giống nhau, Viễn cố tình đọc khác . “Thao” có 1 nghĩa là “binh pháp”, “Vũ Lược” nghĩa là “kế sách trong quân ”.

      Lời vừa dứt, Văn Đào lập tức sửng sốt, Si Nhan lại bật cười. lườm Ôn Hành Viễn cái rồi thân mật khoác tay , lại với Văn Đào: “Bạn trai em thích đùa, đừng để ý.”

      Văn Đào hoàn hồn, lơ đễnh cười, “Làm giật mình, còn tưởng là có tên trùng hợp đến thế.”

      Ôn Hành Viễn hé miệng, độ cong bên môi càng lớn thêm. Đối với câu “bạn trai em” của Si Nhan, dễ chịu vô cùng. Khẽ gật đầu với Văn Đào, ngữ khí của ôn hòa hơn, “Ôn Hành Viễn.”

      Nghe thấy tên , Văn Đào cau mày, ngay tức khắc lôi tài liệu về Ôn Hành Viễn trong đầu ra, “ ra là Ôn tổng của Hoa Đô, ngờ lại được gặp ở đây.”

      Si Nhan mấy bất ngờ khi Văn Đào biết đến danh tiếng của Ôn Hành Viễn, dù sao cũng khá “nổi tiếng” ở thành phố S mà. Kiểu này, muốn người ta biết bạn trai mình cũng khó, huống hồ lại vừa lấy được công trình “Kim Bích Thiên Hạ” ở thành phố A, có càng nhiều thương nhân biết đến hơn.

      “Căn bản là trái đất tròn thôi.” Ôn Hành Viễn cười lãnh đạm, cầm túi trong tay Si Nhan, “Nếu Văn rảnh rỗi, cùng ăn cơm chứ?”

      được rồi, tôi còn có việc. Hôm nào rảnh đến quán trà của tôi chơi .”

      Thấy Văn Đào vào thang máy, Ôn Hành Viễn nghiêng đầu nhìn Si Nhan rồi hỏi : “Con mọt sách kia là ai đấy?”

      “Mọt sách nào?” Si Nhan giật mình, lại phản ứng được ngay liền véo tay cái, “Người ta nho nhã đấy.”

      Ôn Hành Viễn mở miệng nhưng , ôm vào thang máy rồi mới hỏi tiếp: “Vậy xin hỏi bạn đại nhân, con mọt sách nho nhã kia là ai?”

      Thấy nhíu mày, lại đè thấp giọng , Si Nhan bật cười khanh khách, “Sao em lại biết xấu tính thế nhỉ?”

      cho đánh trống lảng.” Ôn Hành Viễn thu cánh tay lại, ôm chặt vào lòng, “To gan ra phết, dám quen thằng đàn ông khác? Khai mau, nếu có nửa câu dối trá, xem có cắn em .”

      “Chỉ có chó con mới cắn người.” Si Nhan hề để bụng đến cơn tức giận giả vờ của , ôm lấy thắt lưng và cười ngọt ngào. Chưa từng nghĩ Ôn Hành Viễn lại thích uống dấm chua đến thế, nhìn dáng vẻ của mà xem, là…rất đáng .

      Nghe thấy hai chữ “chó con”, Ôn Hành Viễn hơi cau mày, híp mắt lại, cả người tản ra vẻ nguy hiểm, “Dám là chó con, đúng là phạt chừa được…” Vừa xong, cúi đầu xuống, hôn lên cái miệng định cãi lại của .

      Cho tới giờ, chưa từng khát khao hôn ai cả, ngoài ra, chỉ có . , chuyện ngọt ngào, Ôn Hành Viễn nghĩ có thuốc nào chữa được cảm giác hạnh phúc khi này.

      Ngẩng đầu, thấy Si Nhan chu miệng lời nào. Ôn Hành Viễn tự mình gọi món, sau đó mới cười tủm tỉm ngồi cạnh , “Đều tại cái miệng này này, làm thể muốn được.” Thấy lườm mình, lại thơm lên má cái, “ sai rồi, còn được sao, từ nay dám nữa. Hả?”

      “Hứ…” Cơn giận còn chưa tiêu tan, thèm để ý đến nữa. Đúng là dê già, cho ánh mặt trời, tỏa sáng rực rỡ luôn, làm tức chết được, quá bẽ mặt, hình tượng rạng ngời của bị tên nào đó phá hủy rồi. Si Nhan ấm ức trong lòng nhưng lại thể nào xả ra được.

      “Tại kiềm chế được mà, đừng giận nữa. Em cứ như thế này, làm sao ăn cơm được. đói nguyên ngày rồi, chờ mãi đến tối để ăn cùng em đấy.” Ôn Hành Viễn tỏ vẻ tội nghiệp, khẽ ôm vai , “ thề là có lần sau.”

      Si Nhan bĩu môi, hất bàn tay giơ thề của ra, “Tại đấy, ngày mai em làm sao mà gặp người ta được, bị cười thối mũi rồi.”

      Nghĩ đến cảnh tượng vừa rồi trong thang máy, đồng nghiệp nhìn thấy Ôn Hành Viễn hôn , mặt Si Nhan lại đỏ lên.

      “Sợ cái gì chứ, còn chưa trách ta phá hỏng việc tốt của bọn mình, ta còn dám cười em à?” Ôn Hành Viễn tức giận, thấy Si Nhan nhướng mày lại cuống quýt bày ra nụ cười quyến rũ, “Tiểu nhân biết sai rồi mà.”

      “Sau này cho hôn em ở bên ngoài, nếu em xử lý đấy.” Mặc dù hai người danh chính ngôn thuận trở thành người , nhưng chuyện thân mật giữa ban ngày ban mặt trước bàn dân thiên hạ, Si Nhan vẫn cảm thấy hay ho cho lắm.

      Ôn Hành Viễn thấy vẻ mặt ủ dột của cười giảo hoạt, định đứng dậy kéo , “Bây giờ chúng ta về nhà.”

      Chọn đúng sơ hở của , muốn chết phải ? Si Nhan lườm , chỉ hận nỗi hai mắt thể bắn ra vài con dao.

      Kết quả có thể đoán được, cánh tay tráng kiện của Ôn Hành Viễn lĩnh nguyên phát cấu dã man của Si đại tiểu thư, ra tay quá ác, khiến đôi mày rậm của nhíu chặt lại.

      Thấy tay phục vụ đến gần, Ôn Hành Viễn cắn răng chịu đau, nghiêng người thổi vào tai , “Bây giờ cũng được? chỉ sợ bị người khác nhìn miễn phí thôi.”

      Cả mặt đỏ bừng lên, Si Nhan vừa tức vừa buồn cười. Người này, là đạt đến đỉnh cao của biết xấu hổ rồi.

      Nghĩ đến cảnh thang máy vừa mở ra, đồng nghiệp trợn tròn mắt nhìn và Ôn Hành Viễn, Si Nhan chỉ hận có cái khe nứt nào để chui vào. Vô thức lùi ra sau Ôn Hành Viễn, thẹn thùng chào hỏi, “ về sao?”

      Vẻ sửng sốt biến mất nhanh chóng, Tiểu Đinh hắng giọng cái, nhìn Ôn Hành Viễn rồi với Si Nhan: “Để quên tài liệu nên quay lại lấy.” Mờ ám nháy mắt với , Tiểu Đinh hỏi: “Si Nhan, bạn trai cậu à?”

      Si Nhan đỏ mặt gật đầu, lại thấy ánh mắt đen láy của Tiểu Đinh vẫn ngừng di chuyển người Ôn Hành Viễn. Mà đối với tình huống bị người ta xem miễn phí cảnh hôn nhau này, Ôn Hành Viễn lại làm như có gì, ôm eo , gương mặt tuấn là nụ cười tươi như hoa nở.

      Ôn Hành Viễn cắt bít-tết thành miếng rồi chuyển đĩa cho Si Nhan, “Ăn nhiều vào, gầy quá.”

      “Giảm béo.” xiên miếng thịt rồi đưa vào miệng, cố ý trêu tức .

      “Chưa thấy khỉ giảm béo bao giờ.” Ôn Hành Viễn hề tức giận, lấy khăn tay ra, nhướn người qua bàn lau khóe miệng cho .

      “Ôn Hành Viễn.” Rốt cuộc Si đại tiểu thư cũng nổi giận, giơ dĩa về phía , gầm lên.

      “Cầm dĩa chỉ vào bạn trai là tốt, mau bỏ xuống , đừng để người ngoài nhìn thấy hành động thục nữ như thế.” Vừa kéo tay xuống, vừa đưa miếng thịt đến bên miệng , “Nào, há miệng ra.”

      Chẳng ngờ lại làm thế, Si Nhan trừng mắt nhìn rồi nhai miếng bít-tết. Mặt mình cũng dày lắm mà, sao gặp thể phát huy được, tức chết mất. Si Nhan nhai ngấu nghiến miếng thịt, oán thầm trong lòng.

      “Thế mới ngoan, đúng như đứa trẻ, dù sao cũng phải ăn ngoan thế này chứ.” Ngồi vào chỗ cạnh , Ôn Hành Viễn mỉm cười, vẻ mặt dịu dàng, hớn hở.

      Si Nhan vùi đầu vào ăn, rốt cuộc cũng đấu được với hành vi “vô lại” của . So về độ mặt dày, còn kém xa, sáng suốt nhất là “giả vờ câm điếc”.

      Đến nửa bữa, Ôn Hành Viễn bắt đầu dở chứng mà hỏi về Văn Đào. Si Nhan trợn mắt, nhưng thể báo cáo lượt, thấy cúi đầu ăn, duỗi chân đá vào đôi chân dài của .

      “Ơi?” Ôn Hành Viễn ngẩng đầu, nhìn cách khó hiểu, “Sao thế?”

      “Sao gì?” với Văn Đào cũng tính là người xa lạ mà là bạn bè bình thường, sao phải xụ mặt ra thế? Như thể là tội nhân vậy.

      gì? ngày được ăn, đói chết rồi đây.” Ôn Hành Viễn giả vờ hồ đồ, tiếp tục ăn.

      Mãi mà thấy đại tiểu thư lên tiếng, lại cảm thấy có đôi mắt nhìn mình chằm chằm, Ôn Hành Viễn đành ngẩng đầu, nở nụ cười với , để lộ ra hàm răng trắng đều, “ hiểu tình hình rồi, thấy có nguy cơ cao nên cần nữa.”

      Nghe vậy, Si Nhan dở khóc dở cười. Người này đúng là mặt dày, có cách nào với nữa. Lườm cái, lại đá thêm phát vào bắp chân .

      chuyện với chả dễ chút nào, đá phát cho xong.

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 39: Tính toán của riêng mỗi người

      Bữa tối xong điện thoại của Trương Tử Lương tới. Si Nhan biết và Ôn Hành Viễn gì với nhau. Trong mắt Ôn Hành Viễn tràn đầy ý cười hạnh phúc, thỉnh thoảng còn nghiêng đầu nhìn , hết sức dịu dàng.

      Quan hệ của hai người tiến triển khá nhanh, nhưng ngẫm lại cũng chẳng phải nhanh. Dù sao trong ba năm, họ vẫn thường ở cạnh nhau, chỉ có điều là trước kia, tình cảm của đối với chôn sâu chút, khi ấy có điểm phải kiêng dè. Còn bây giờ, e dè đó chẳng còn, tình của với quang minh chính đại, là lẽ đương nhiên rồi.

      Ôn Hành Viễn muốn về nghỉ ngơi sớm, dù sao hôm qua ngủ núi, giấc ngủ sâu lắm, mà cả ngày hôm nay lại làm việc vất vả. Ấy vậy mà vẫn thể lay chuyển được Trương Tử Lương, làm gì được, đành phải lái xe về phía quán bar.

      Lúc Ôn Hành Viễn nắm tay Si Nhan bước vào Như từng quen biết, chỉ có Trương Tử Lương là vẫn bình thường, dựa vào quầy bar mỉm cười nhìn họ, còn những nhân viên khác, kể cả Đỗ Linh vốn luôn nhu mỳ cũng kìm được mà la hò.

      “Khoa trương quá .” Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, thấp giọng hờn, “ gây họa gì thế? Lúc em đến cũng khủng khiếp như vậy.”

      “Gây họa gì chứ? Cái này gọi là đạt được mục đích chung.” vò tóc theo thói quen, “Nhưng mà chừng tim mấy ấy máu đấy, dù sao người tuấn kiệt xuất, độc nhất vô nhị bị em bắt mất rồi, mấy đó cũng chẳng còn cơ hội nữa.”

      “Tự mãn.” Si Nhan bị đùa nên đẩy tay ra, đến chuyện với Đỗ Linh.

      “Cuối cùng cũng tu thành chính quả?” Trương Tử Lương rót rượu vang, đấm vào ngực cái.

      Ôn Hành Viễn nhướng mày, cạn ly với , “Cuối cùng cũng có danh phận.”

      Trương Tử Lương cười sang sảng, “Ai bảo cậu chỉ đơn phương bông hoa, mẫu đơn mà còn chả thèm cơ.”

      “Đỗ Linh cũng chả phải mẫu đơn, thế mà vẫn là bảo bối của cậu.” Ôn Hành Viễn liếc ngang cái, rồi nghiêng đầu nhìn Si Nhan, lại : “Tiểu Nhan phải là mẫu đơn, nhưng chẳng cần tô điểm gì mà vẫn là bông hoa đẹp nhất.”

      Trương Tử Lương nhìn nụ cười mặt bạn cũng mỉm cười theo, “ đúng là chuyện đáng sợ. Ôn mĩ nam mà cũng có lúc mùi mẫn thế sao?”

      “Còn có câu mùi mẫn hơn, giữ lại cho Tiểu Nhan nghe.” Ôn Hành Viễn để tâm câu trêu chọc của , chớp mắt cười.

      “Định cưới con bé kia về nhà hả? phải chú Ôn cũng hạ chỉ rồi sao?” Đối với chuyện Ôn Hành Viễn bị ép hôn, Trương Tử Lương nghe ngóng được từ chỗ Đường Nghị Phàm, khỏi lo lắng thay.

      “Thực ra bố mình rất biết lý lẽ. Nếu Tiểu Nhan chịu đến bước này, chịu nhận thằng độc thân này ông cũng chẳng ép quá đâu. Có điều, còn ông “chỉ sợ thiên hạ loạn” nữa kìa, phiền toái vẫn ở phía sau.” Nghĩ đến Ôn Hành Dao, Ôn Hành Viễn nhíu mày, “Chỉ có ấy mới có thể làm được chuyện như thế, ngay cả ngày cưới của mình mà cũng định được. Mình phải chạy trước, rồi mới báo tin về cho mẹ. Mẹ mình gọi bốn cuộc điện thoại hỏi khi nào đưa Tiểu Nhan về rồi đấy.”

      “Xem ra dì rất thích Nhan Nhan, đây là chuyện tốt mà. chuyện điện thoại với Hành Dao, mình cũng thấy lạ, cậu vốn luôn xót con bé, sao lại dùng cách đấy để ép con bé chứ.” Trương Tử Lương nghe tin đính hôn giật mình. Qua ba nhiêu năm, càng nghĩ càng thấy bình thường, đây phải là cách xử lý của Ôn Hành Viễn. Đối với Si Nhan, Ôn Hành Viễn chỉ có cưng chiều, bao giờ ép buộc cả. Đừng là khiến khóc, ngay cả nhăn mặt nhíu mày trước mặt , cũng thấy xót.

      Đính hôn. còn nghi ngờ nữa, đó đúng như quả bom nổ. Ngay cả Trương Tử Lương còn có thể nhìn ra được trái tim Si Nhan có Ôn Hành Viễn, chắc chắn cảm giác được. Chỉ vì câu “Em cần ai cả.” – mà quyết định đính hôn, đó phải là Ôn Hành Viễn. Với Si Nhan mà , đó là món nợ tình cảm mà đeo nổi, Trương Tử Lương cũng tin Ôn Hành Viễn buông tay được.

      “Biết có chuyện, cậu tức giận đến chất vấn Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn thu lại nụ cười, đôi mày nhíu lại.

      Lúc dùng bữa tối, Si Nhan kể lại chi tiết cả quá trình “ức hiếp” của Trương Tử Lương. Thấy tỏ vẻ đáng thương dựa vào mình, trái tim Ôn Hành Viễn khẽ nhói.

      “Mình cũng chẳng phải vội quá hóa hồ đồ đâu.” Trương Tử Lương nhíu mày, “Đợi mười năm, nếu dễ dàng buông tay đừng , mình phải khuyên Nhan Nhan quăng cậu , được cũng phải làm.”

      “Mình vừa mới thấy ánh mặt trời mà định đẩy mình vào bóng tối, bạn bè gì biết.” Ôn Hành Viễn lắc đầu, thở dài, cố tình tỏ vẻ bi thương, “Si Hạ lao đến công ty, ném báo vào mặt mình, hỏi mình có điên . vợ của Nghị Phàm gọi điện cho Tiểu Nhan, mình bị kích thích nên làm việc điên cuồng. Chuyện như thế, giết mình là nể mặt lắm rồi.”

      Nhắc đến cú điện thoại mang tính chất quyết định ấy, thể trách Ôn Hành Viễn nghe lén được. Chủ yếu là do Quý Nhược Ngưng quá kích động, cứ oang oang lên, khiến ngồi trong phòng làm việc chỉ “vô tình” nghe được mà thôi.

      Mặc dù đoán được rằng Quý Nhược Ngưng chắc chắn gọi điện cho Si Nhan, nhưng vẫn đứng ngồi yên. Cho đến khi xuyên qua cánh cửa kính, nhìn thấy chuyện điện thoại, mà lại là dáng vẻ “thậm thà thậm thụt”, Ôn Hành Viễn mới chắc chắn là Quý Nhược Ngưng chuyện với Si Nhan. Thừa dịp để ý, nhanh chân ra phía sau . Đúng là trời giúp , quá trùng hợp, quả là dịp may khó gặp.

      Ngửa đầu uống ngụm rượu, Ôn Hành Viễn nhăn mặt, “Mình có chọc đến ai đâu nhỉ? Sao đường tình lại gian nan thế? Chỉ có thôi mà cứ như vũ bão.”

      Nghe thấy thế, Trương Tử Lương bật cười, “Đến giờ mà vẫn chưa hiểu được?” Thấy Ôn Hành Viễn lắc đầu, nhìn Si Nhan, , “Bởi vì cậu trêu phải con ma nữ khó gần nhất trần đời.”

      Ôn Hành Viễn nhìn theo ra chỗ Si Nhan và Đỗ Linh, nụ cười bên môi càng đậm thêm.

      Ôn Hành Viễn vốn chỉ định đưa Si Nhan đến quán bar lúc, để Trương Tử Lương khỏi trọng sắc khinh bạn, ai ngờ quán bar lại đông khách, Si Nhan bận tối mặt, chẳng thấy bóng dáng đâu. Ôn Hành Viễn định sang gian bên “bắt người” điện thoại đổ chuông.

      “Ông , biết cậu chuyện đương dễ dàng gì, nhưng mình vẫn phải liều lĩnh hỏi câu. Bao giờ về?” Nghe thấy ngữ khí Đường Nghị Phàm có chút lo lắng, Ôn Hành Viễn cười nữa.

      * Đường Nghị Phàm bằng tuổi Viễn nhưng hay gọi Viễn là “lão đại”, tỏ ý tôn trọng hơn bình thường, mình đổi thành “ông :3


      “Sao vậy? Công trình có chuyện à?” Si Nhan đẩy cánh cửa kính ra, đến quầy bar lấy rượu. Ôn Hành Viễn vừa chuyện điện thoại, vừa kéo tay , dùng ánh mắt bảo xem giờ.

      “Hôm nay mình ra công trường, có chút rắc rối.” Đường Nghị Phàm thở dài, xem ra có chuyện nghiêm trọng. “Mẹ kiếp, chắc chắn là lão Hàn Thiên Dụ điên rồi, đến giờ rồi mà vẫn còn muốn giở trò.”

      Nghe thấy tên Hàn Thiên Dụ, vẻ mặt Ôn Hành Viễn nghiêm túc hẳn. Thấy Si Nhan giơ tay ra trước mặt mình, cúi đầu bên tai , “Cho em làm lúc nữa thôi đấy, xong rồi về nhà.”

      Si Nhan cau mày, rồi vừa gật đầu vừa đẩy .

      “Quấy rầy cậu rồi hả?” Đường Nghị Phàm loáng thoáng nghe thấy Ôn Hành Viễn chuyện, đoán là ở cùng chỗ với Si Nhan, nhịn được lại phải trêu cái.

      Ôn Hành Viễn cười, ngọt ngào át cơn tức giận vừa dâng lên, “Vậy cậu cho biết tay , chẳng lẽ việc cỏn con đấy mà cũng làm được?”

      “Còn Hàn Nặc? Bây giờ cậu ta là tổng giám đốc của Thiên Dụ.” Hai mắt Đường Nghị Phàm như tóe lửa, nếu bận tâm đến Hàn Nặc, còn gọi cú điện thoại này làm gì chứ. Tên Ôn mĩ nam này, tính tình khác thường, thể xem được.

      “Liên quan gì đến cậu ta?” Ôn Hành Viễn trầm giọng.

      “Đúng là liên quan, nhưng về thân phận có. Hàn Thiên Dụ muốn cho cậu ta tàu bay giấy, chẳng lẽ tốn ít tâm tư nào? Chuyện này chắc chắn lão ta để Hàn Nặc ra mặt.” Đường Nghị Phàm hiểu rất tình cảnh của Hàn Nặc vào lúc này, mấy năm bạn bè, dù hận Hàn Thiên Dụ thấu xương, nhưng cũng đành lòng gây thêm phiền toái cho Hàn Nặc.

      để Hàn Nặc ra mặt, thế cậu để Lỗi Tử xử lý ? Cho mấy cậu ta vật lộn . Đừng xem thường Lỗi Tử, bản lĩnh của cậu ta có thể so với cậu và mình đấy.”

      “Nhưng mà…”

      “Đừng với mình là cậu đành lòng làm khó Hàn Nặc đấy nhé? Kim Bích Thiên Hạ quan trọng đến đâu, cậu còn ?”

      “Ông à, cậu với Hàn Nặc…”

      “Mình hề có thành kiến với cậu ta, là cậu xem thường bản lĩnh của cậu ta.” Ôn Hành Viễn cười nhạt, trầm ngâm lúc rồi : “Dặn Lỗi Tử đừng gây xung đột trước mặt cậu ta. Về phần Hàn Thiên Dụ, phải khách khí với , nhưng điều kiện tiên quyết là được để ảnh hưởng đến tiến độ công trình. Ngày mai Trương Nghiên đến thành phố A, nhân tiện theo dõi tiến độ luôn, có việc gì cậu cứ bàn thẳng với ấy.”

      “Được, mình biết rồi, cậu bận gì cứ làm .” Đường Nghị Phàm vừa nghe Trương Nghiên đến hỗ trợ, trong lòng hơi chộn rộn. Mặc dù Ôn Hành Viễn ở Vân Nam, nhưng xem ra phải là biết chuyện ở đây, nếu chẳng điều trợ lý cao cấp ở Hoa Đô tới.

      Si Nhan rời khỏi thành phố A cũng bốn tháng, đương nhiên biết chuyện Hàn Nặc về Thiên Dụ, càng biết chuyện Thiên Dụ cướp ba công trình lúc Hoa Đô dồn toàn lực vào Kim Bích Thiên Hạ. Vì vậy, chuyện Ôn Hành Viễn tình cờ gặp Hàn Nặc, cũng biết được.

      Nếu như chú ý theo dõi báo, chắc chắn biết đến chuyện của Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc. Có thể cướp được công trình từ tay con rồng trong giới bất động sản, đủ để hình dung đường của Hàn Nặc thuận lợi thế nào. Giới truyền thông có chú ý đến ta, mà mối liên kết ngầm giữa Ôn Hành Viễn và Hàn Nặc càng khiến người ta nghi ngờ. Hai công ty lớn ít xuất cùng nhau, ai nhận phỏng vấn, bầu khí có phần kỳ lạ.

      Nghĩ đến bản báo cáo vừa nhận được chiều nay, đột nhiên Ôn Hành Viễn bật cười, xoay người với Trương Tử Lương, “Cậu xem, nếu Hàn Thiên Dụ chịu xuống khỏi vũ đài, liệu Hàn Nặc có thể thuận lợi tiếp quản Thiên Dụ?”

      Hiển nhiên, Trương Tử Lương ngờ lại đột ngột nhắc đến chuyện này, thu lại nụ cười rồi hơi do dự, “Đừng đến chuyện Hàn Thiên Dụ có con, kể cả có, chỉ bằng cổ phần trong tay Hàn Nặc e là đủ, nếu chẳng bị Hàn Thiên Dụ quản chế rồi.”

      “Cậu ta bây giờ sao?” Ôn Hành Viễn nhướng mày, “Mình tìm hiểu rồi, cổ phần của Hàn Nặc bây giờ hơn 40%, có thể lão già Hàn Thiên Dụ cũng biết, thiếu kiên nhẫn nên vội vàng đẩy Hàn Nặc đến vị trí đứng mũi chịu sào.” Ôn Hành Viễn cười nhạt, ánh mắt sắc bén, “ muốn mượn tay mình xử Hàn Nặc.”

      “Hàn Nặc cũng đơn giản, chịu được tận ba năm.” đến Hàn Nặc, Trương Tử Lương khỏi có chút buồn bã, “Cậu định làm gì bây giờ?”

      “Mình? Đương nhiên là làm theo ý muốn của Hàn Thiên Dụ rồi. Nhưng mà, có người chưa chắc đồng ý để mình nhúng tay.” Ôn Hành Viễn thở dài, cầm ly rượu lên uống ngụm, “Hàn Nặc là đứa con có hiếu, mãi nhớ đến bố mình, cho dù đánh mất Thiên Dụ cũng tiếc. Giờ Hàn Thiên Khải chết rồi, đến người lo lắng, e là chỉ có Tiểu Nhan.”

      “Ý cậu là cậu ta với Nhan Nhan…” Trương Tử Lương còn định gì đó nhìn thấy Si Nhan về phía quầy bar, vì vậy nữa, chỉ đẩy ánh mắt sâu xa về phía Ôn Hành Viễn.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :