1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất (83 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 30: Cuộc tương phùng bất ngờ


      Vẻ mặt ôn hòa và ánh mắt vẫn thế, duy chỉ có khóe môi hơi nhếch lên là chứa vẻ tức giận khó thấy. Lạnh lùng đảo mắt qua phía Hàn Thiên Dụ mỉm cười, đôi mắt có chút biến đổi.

      “Chuyện gì xảy ra vậy?” Đường Nghị Phàm nhìn đồng hồ, trầm mặc lát rồi giọng hỏi .

      Quý Nhược ngưng cầm tài liệu trong tay, nghiêng đầu nhìn họ.

      Ánh mắt Ôn Hành Viễn thoáng trầm lại. Lúc ngồi xuống, định lên tiếng cửa hội trường đột nhiên bị mở ra. quay đầu lại, thấy Si Nhan đứng đó.

      Khuôn mặt đỏ bừng, trán lấm tấm mồ hồi, hơi thở gấp gáp. cầm hợp đồng đưa đến cho .

      Ôn Hành Viễn trầm mặc mấy giây rồi mới đứng dậy, khóe môi hơi cong lên, dịu dàng vuốt tóc , cúi đầu khẽ bên tai , “Cảm ơn em!”

      Si Nhan hít sâu, cố gắng để ý đến cơn tê dại khi môi chạm vào tai mình, hơi lùi lại, nhoẻn miệng cười và khẽ lắc đầu.

      Lúc Si Nhan rời khỏi hội trường, đoàn thẩm định cũng vừa lúc ngồi vào bàn. Thoáng nhìn thấy Si Hạ, hai người nhìn nhau cười.

      “Xin hỏi Ôn tổng, dự trù kinh phí của Hoa Đô thấp nhất trong ba doanh nghiệp. Với số vốn như vậy, quý công ty có thể đảm bảo chất lượng ?” Cuộc cạnh tranh bước vào giai đoạn vấn đáp như thường lệ, người đặt câu hỏi là đồng nghiệp ở sở địa chất, còn Si Hạ vẫn ung dung ngồi chiếc ghế da.

      Ôn Hành Viễn mỉm cười, “Trước khi đưa ra phương án này, Hoa Đô tiến hành khảo sát vật liệu cách toàn diện, hơn nữa, tổ giám định cũng phân tích cẩn thận. Xét trong các sản phẩm cùng loại, nguyên liệu của Nhiên Thăng có chất lượng tốt nhất, giá cả cũng là thấp nhất.” Đặt bản hợp đồng mà Si Nhan vừa đem đến lên bàn, tiếp, “Lần này, Hoa Đô hợp tác với nhà cung cấp hàng đầu Nhiên Thăng.”

      Lời vừa ra, những người có mặt đều xôn xao. Hàn Thiên Dụ biến sắc ngay tức , ánh mắt cũng lạnh .

      “Nhiên Thăng phối hợp với Hoa Đô để hoàn thành “Kim Bích Thiên Hạ” trong vòng ba năm. Tôi tin chắc rằng, có lực lượng hùng hậu của Nhiên Thăng hỗ trợ, giá thành thấp như trong báo cáo là chuyện khó. những Hoa Đô lỗ vốn mà lợi nhuận thu về còn phải là .” Ngữ khí của Ôn Hành Viễn rất trầm ổn, nhưng những chữ được ra vô cùng dứt khoát.

      Mấy người của đoàn thẩm định đều gật gù, cúi đầu trao đổi với nhau, lại có người hỏi: “Như vậy Hoa Đô bố trí đội thiết kế để hoàn thành công trình thế nào?”

      “Lần này Hoa Đô giữ nguyên phong cách là đơn giản, thêm mục tiêu mới, đó là “tác phẩm vĩnh hằng”. Hơn nữa, bản thiết kế do kiến trúc sư giàu kinh nghiệm Quý Nhược Ngưng của viện thiết kế Hoàn Vũ cùng các nhân viên của công ty kiến trúc Hoa Thành thực .” Ôn Hành Viễn vừa dứt tiếng mọi người đổ ánh mắt về phía Quý Nhược Ngưng.

      Đường Nghị Phàm khẽ nắm tay , ánh mắt cổ vũ. Quý Nhược Ngưng mỉm cười, gật đầu rồi tao nhã đứng dậy.

      Bầu khí trong hội trường dịu lại. Quý Nhược Ngưng trầm tĩnh cầm bản thiết kế, giọng nhàng mà dõng dạc. trình bày ràng về bản thiết kế cho tổ thẩm định, lại nhờ có động viên của Đường Nghị Phàm nên trả lời rất thuận lợi, gần như có trở ngại gì.

      Kết quả có thể đoán được, giá thầu hợp lý, tương đối thấp, bố trí gian tốt, đương nhiên Hoa Đô giành phần thắng. Cuộc chiến ồn ào, khói lửa kết thúc trong yên tĩnh. Lúc Ôn Hành Viễn và chủ Si Hạ bắt tay nhau, khuôn mặt Hàn Thiên Dụ sa sầm, chút phong độ mà hằm hằm dẫn nhân viên của mình rời .

      “Cậu cũng được lắm, kín mồm kín miệng gớm.” Là những người cuối cùng ra khỏi hội trường, cùng Ôn Hành Viễn, Si Hạ nhướng mày.

      “Mấy tay của Nhiên Thăng rất ngang ngạnh, mình phải tốn ít công sức đâu đấy, chỉ còn thiếu nước bị Hàn Thiên Dụ phá hỏng đại nữa thôi.” Ôn Hành Viễn nới lỏng cà vạt, đôi mắt vẫn tỉnh táo, nhìn kỹ lại thấy vẻ lo lắng, “Sao lại là Tiểu Nhan? Nếu như Hàn Thiên Dụ biết trước…”

      “Cho ông ta thêm lá gan cũng dám động đến xe của mình.” Si Hạ hiểu nỗi lo lắng của Ôn Hành Viễn, trầm giọng chặn ngang, đôi mắt vẻ sắc bén.

      Lúc chiều, khi Si Hạ nghiên cứu dự án với đồng nghiệp nhận được điện thoại của Ôn Hành Viễn, rằng muốn tự lái xe đến Nhiên Thăng lấy hợp đồng. cần nhiều lời, Si Hạ hiểu, chắc chắn là lúc trợ lý của lấy hợp đồng bị Hàn Thiên Dụ cản trở. Si Hạ , “Bây giờ thời gian sát quá, tầm chiều có cuộc chất vấn quan trọng, cậu thể vắng mặt được.”

      “Giờ Nghị Phàm mà , có khi ảnh hưởng đến việc trả lời của Quý Nhược Ngưng.” Ôn Hành Viễn chắc chắn, có thể tưởng tượng được, khi Đường Nghị Phàm đột nhiên rời , Quý Nhược Ngưng bị ảnh hưởng về tâm lý.

      Bỗng dưng nhớ tới việc sáng nay Si Nhan lái xe , Si Hạ nhíu mày, “Cứ giao cho mình.”

      Lúc Si Nhan nhận được điện thoại của ở dưới tầng của khu nhà, vội vàng đánh tay lái, dám chậm trễ chút nào, tiến thẳng đến Nhiên Thăng. lấy hợp đồng, vượt qua ba chặng đèn đỏ. cuối cùng trước hai giờ đặt được hợp đồng vào tay Ôn Hành Viễn,

      Rời khỏi hội trường, Si Nhan lại lái xe về căn hộ để thu dọn hành lý. Lúc sắp xếp xong xuôi, hơi thở của Ôn Hành Viễn dường như vẫn phảng phất bên tai . Ngồi salon, day day trán, từ từ thở ra hơi, lại cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

      Cho tới nay, dám nhận là mình dũng cảm, nhưng cũng quá nhu nhược. Tuy nhiên, khi đối mặt với , luôn rất lo lắng, như thể chỉ có chút sơ suất “vạn kiếp bất phục”*. Dường như tất cả vượt quá chịu đựng của , cảm thấy vô cùng rối loạn.


      * Muôn đời muôn kiếp trở lại được


      việc xảy ra đột ngột, chưa kịp nghĩ đến chuyện lúc đưa hợp đồng phải gặp . Lúc ấy chỉ biết, là Ôn Hành Viễn, là người chưa bao giờ cầu ở điều gì…Nhớ đến ánh mắt ôn hòa của , Si Nhan lại chẳng đành lòng.

      Lúc trở lại căn hộ của Si Hạ, thấy Ôn Hành Viễn ngồi salon gửi thư điện tử. Thấy mở cửa vào, ngẩng đầu nhìn , thần sắc đổi, “Về rồi à?”

      Si Nhan thuận miệng “vâng” tiếng rồi im lặng đổi giày. Trầm tư lát, mới hỏi, “Lấy được dự án rồi à?”

      “Ừ.” Ôn Hành Viễn chăm chú xem thư, ngón tay dài linh hoạt lướt bàn phím máy tính, lại nhanh chóng gửi bức thư .

      Nhìn vào cổ áo , Si Nhan gì nữa. định xoay người về phòng, nghĩ lúc lại thấy mình đúng là chột dạ, do dự hồi lâu xem nên ngồi xuống cạnh hay ngồi vào chiếc ghế đơn.

      Hai người cùng im lặng, trong phòng khách chỉ còn tiếng gõ bàn phím của . Lúc Si Hạ bưng cà phê ra, Si Nhan ung dung xem TV, điều chỉnh lượng ở mức nhất, như thể sợ làm ảnh hưởng đến Ôn Hành Viễn. Đôi mắt Ôn Hành Viễn vẫn nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, dường như quên có mặt của Si Nhan. Có điều, ánh mắt hai người hơi giống nhau.

      “Ăn cơm chưa?” Rót cho Ôn Hành Viễn cốc cà phê, Si Hạ hỏi .

      “Vẫn chưa đói.” Si Nhan mỉm cười, lấy cốc cà phê tay Si Hạ, lơ đễnh trả lời, bất giác nhìn Ôn Hành Viễn gửi thư rồi nhíu mày.

      Hai em tán dóc câu ra vâu vào, chẳng ai đề cập đến chuyện sáng mai Si Nhan bắt máy bay về trấn Đại Nghiên. Ôn Hành Viễn xử lý xong đống thư mới duỗi lưng cái, nhìn đồng hồ, , “Mình trước đây, chuyện lúc chiều có kết quả rồi, Nghị Phàm cực kỳ tức giận.”

      “Chuyện xảy ra với tay trợ lý hả?” Si Hạ nghiêng đầu nhìn , thấy Ôn Hành Viễn gật đầu thêm gì nữa mà với Si Nhan, “Tiểu Nhan, em tiễn Hành Viễn về , chắc là bảo vệ của tiểu khu nhận ra cậu ấy đâu.”

      Si Nhan lườm cái, biết thừa là Si Hạ cố tình tạo cơ hội để ở cạnh Ôn Hành Viễn. cầm thẻ vào cửa rồi cùng xuống tầng dưới.

      ***

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 31: Qua hết ngàn cánh buồm

      Lúc , trời rất trong xanh, tâm trạng của Si Nhan cũng hoàn toàn khác so với lúc vào ba năm trước.

      Trong đại sảnh sân bay, dòng người qua lại ngừng. Hàn Nặc đứng bên cạnh, nắm chặt tay , bàn tay ấm áp, mạnh mẽ, nhưng cái nắm tay lại thoáng có vẻ bồn chồn yên.


      Trong lòng Si Nhan chua xót, cố gắng nở nụ cười, nhưng thể tìm được giọng của mình.

      Bất kể là như thế nào, hy vọng mình có thể để lại cho ta thứ cuối cùng, đó chính là nụ cười vui vẻ. Trừ cái đó ra, còn có thể cho ta thứ gì được nữa, kể cả là nhân danh tình cũng thể, kể cả lưu luyến.

      Hàn Nặc im lặng, gương mặt tuấn tú đượm vẻ u buồn.

      “Chuyến bay 6248 thành phố D chuẩn bị khởi hành, xin…” Giọng trong trẻo vang lên, kèm theo tiếng chuông ly biệt.

      Hàn Nặc ngẩng đầu, siết chặt cánh tay ôm .

      Si Nhan nghiêng đầu khẽ tựa vào lòng ta, cánh tay ôm lên thắt lưng ta, nghẹn ngào, “Hàn Nặc, chúng ta đều phải hạnh phúc.”

      Hàn Nặc buông tiếng thở dài, khẽ đè đầu vào lồng ngực trái. Lặng im mấy giây, nghe thấy tiếng nhịp đập khe khẽ bên ngực trái ta, còn nghe thấy ta , “Đúng, chúng ta đều hạnh phúc.”

      Trong cái chớp mắt, cảm giác được ghì chặt từ cánh tay ta. ta vỗ lưng , cách lớp áo mỏng, độ ấm từ bàn tay ta truyền qua làn da lành lạnh của , lan tới tận đáy lòng, nóng hổi, mềm mại, còn có chút…ẩm ướt.

      nhoẻn miệng cười tươi, vẫy tay với ta rồi hòa vào dòng người rời khỏi thành phố A, biến mất khỏi thế giới tình của ta. Có điều, lúc này đây, quyết định quay lại.

      “Nhan Nhan?”

      Bất giác quay đầu lại, thấy bóng dáng cao lớn đứng yên ở cửa kiểm tra an ninh.

      Trong kí ức của mình, ánh mắt trong veo sâu hút ấy vẫn hề thay đổi, vẫn dõi theo . chậm rãi đưa tay, đặt lên ngực trái.

      Dòng lệ nóng rẫy cuối cùng cũng kìm lại được, trào ra khỏi khóe mắt. Khẽ cắn môi dưới, Si Nhan nhủ thầm, “Hàn Nặc, từ nay trở , chúng ta phải học cách quên thôi, quên tình khắc cốt ghi tâm, quên nỗi đau thấu tận tâm can, cũng là…quên nhau .”

      Dòng nước mắt nóng bỏng khiến tầm mắt trở nên mơ hồ, song, còn nỗi hoảng hốt như trước nữa. đáp lại ta bằng lần xoay người bước vô cùng dứt khoát.

      Ba năm trước, dùng hết sức lực nắm chặt những mảnh vỡ của hồi ức trong lòng bàn tay; Ba năm sau, mở to mắt nhìn chúng yên lặng rơi qua kẽ tay, rơi xuống mặt đất. Dù có thịt nát xương tan cũng chỉ còn lại dấu vết đau thương mà thôi.

      Hàn Nặc, , là buông tay. Em lại nghĩ, vì trân trọng mối tình ấy, em chỉ có lựa chọn duy nhất là quên .

      Trước kia, vẫn cảm thấy ai có thể chia rẽ tình giữa mình và Hàn Nặc. Cho đến khi cơn mưa ấy tới, hai người ôm nhau trong mưa, Si Nhan mới phát ra, ta , yên chân thành. Nhưng, cũng hận ta, hận ta cố giấu giếm, hận ta tin mình, càng hận ta chịu đựng mình trong ba năm. Song, vẫn thắng hận, vẫn chọn tha thứ.

      Mẹ rồi, cho dù Hàn Thiên Khải có hối hận hay sinh mệnh mất cũng thể quay về được. muốn hận ông ta tiếp nữa, bởi khi hận người cần phải có lòng dũng cảm rất lớn; bởi khi hận người, phải ai cũng có thể kiên trì tới cùng.

      Hàn Thiên Khải cũng rồi, bỏ lại Hàn Nặc phải mình đối mặt với mớ bòng bong. Giả sử họ nhau lại, lúc đối mặt với nhau, ra lại chính là khi nhắc nhở mình, người thân của đối phương chết vì người thân của mình. Tình như vậy quá nặng nề, cuối cùng, họ cũng đeo nổi.

      Hận thù đời này thể thắng được sinh tử. Tình sâu sắc, cũng thể đánh lại được biến chuyển của định mệnh.

      Vì vậy, ngày ra sân bay, Hàn Nặc gọi điện tới.

      “Nhan Nhan, em!” Bàn tay cầm điện thoại run run, sắc mặt tái nhợt, giọng khàn khàn khiến Si Nhan đau lòng.

      “Em cũng , Hàn Nặc!” khẽ cất giọng, lệ cũng tuôn rơi.

      Ba năm trôi qua, khi họ có thể thản nhiên ra chữ “” này là cảnh còn người mất, là lúc hết duyên.

      Hàn Nặc và Si Nhan cùng ý thức được, đây là lần cuối cùng được nghe đối phương em!”*! Vì vậy, họ cũng keo kiệt mà ra.

      *Chỗ này hiểu là “ em” và “Em ” nhé. Ngôi xưng hô của tiếng Trung các bạn hiểu rồi mà. :)

      Hàn Nặc trầm mặc, đôi mắt tràn vẻ bi thương, mãi sau, ta mới , “Nhan Nhan, quên .”

      “Được!” Si Nhan thoáng yếu lòng, nhưng kiên quyết đáp lại.

      Trong lòng sớm biết kết quả này, nhưng khi hai người đến bước ấy, trái tim tránh được cảm giác buốt nhói.

      ra, khi hai người đối mặt với phút chia tay, lên tiếng nhưng trái tim phủ kín nỗi đau.

      Từng tưởng rằng, và Hàn Nặc gắn bó với nhau mãi mãi như dòng sông, luôn là phần trong sinh mệnh của nhau, là mạch máu thể đứt lìa… ra, dòng sông tưởng chừng thể cắt đoạn ấy cũng là thân thể độc lập, dù có chứa bao nhiêu nước, nhưng vẫn có khe hở. Chỉ có điều, khoảng cách bé ấy chưa bị ai phát ra mà thôi.

      Từng tưởng rằng, người cùng mình sánh với trời đất là Hàn Nặc. Nhưng, tình có đoạn kết, họ, đến định hạn đó. Lời thề hẹn năm nào giờ là hồi ức xa xăm.

      “Hàn Nặc, em phải rồi…” Si Nhan nghẹn ngào tạm biệt với ta.

      “Được, thôi.” Hàn Nặc hơi quay đầu lại, ánh mắt dừng ở khoảng xa xăm, “Để tiễn em…tiễn em .”

      Ba năm trước đây, khi rời , ta đủ dũng khí để đối mặt. Hôm nay, ta muốn nhìn , mà Si Nhan cũng nỡ từ chối lời thỉnh cầu này.

      Rời , phải là trốn tránh, ly biệt, ưu thương, nhưng cần thiết.

      cố gắng tỏ vẻ bình thản, nhưng khi hai người xoay lại, người hướng nam, người phương bắc, bóng dáng hai người ngày càng cách xa, Hàn Nặc chợt để rơi giọt lệ…

      Giờ mới chợt hiểu, mình quá yếu đuối.

      Đêm hôm đó, Hàn Nặc say mèm, miệng ngừng lẩm nhẩm tên Si Nhan, dường như muốn khắc sâu hình ảnh lúc hai người còn nồng thắm vào thân thể mình…

      Đêm hôm đó, Hàn Nặc vô cùng tỉnh táo. ta lảo đảo đứng dậy, tránh khỏi tay Tạ Viễn Đằng, trầm giọng , “Đừng rơi nước mắt vì , đáng… cần bất kỳ ai cả…Hàn Nặc cần ai cả…”

      Đêm hôm đó, Si Hạ lái xe dọc theo bờ sông, tình cờ gặp Tạ Viễn Đằng thẫn thờ như con mèo lạc. Thấy kiên cường ngăn dòng nước mắt, có nỗi đau khó thành lời trào lên trong lòng . nghĩ, “dung túng” cho kiên cường của cái tội, nhưng lại mê man, biết quyết định của mình là đúng hay sai.

      Đêm hôm đó, bầu trời lấp lánh đầy ánh sao. Ánh trăng vằng vặc phủ khắp mặt đất. Thế nhưng, ai đó lại cảm thấy bầu trời u ám, dường như có thể sụp xuống chỉ trong tích tắc, khiến người ta khó thở.

      Trong đêm yên tĩnh, thỉnh thoảng chen vài tiếng động, mỗi người đều như giãy giụa trong thế giới của chính mình, nhưng lại bất lực.

      Nếu như mọi chuyện có thể đứt đoạn gọn gàng trong phát cắt, liệu đời này có còn tình ? Nếu như mọi chuyện thể bị cắt đứt, liệu đời người có thể bắt đầu hành trình mới?

      Bất luận là ai, dù trái tim có chằng chịt muôn ngàn vết loét, cũng cần được an ủi. Có điều, ai muốn ai, ai cần ai đây?

      Người buông tay, người chờ đợi, đều có!

      Người cố chấp, người bối rối, vẫn như nguyên!

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 32: Ngàn dặm xa xôi

      Lúc máy bay cất cánh, nhàng nhắm mắt lại. Lúc máy bay hạ cánh, hít được khí tươi mát quen thuộc, cười thản nhiên, như trút được gánh nặng.

      Thứ mất , dù là tình cảm sâu đậm cũng ôm chặt mãi được, dù có than thở duyên bạc cũng chạy theo nổi. Cuộc sống, phải tiếp tục, thể xem mà buông tha nó được. Con người, thể ích kỷ mà chỉ sống vì mình.

      Nghỉ ngơi gần hai tháng, lần này trở về, Si Nhan cố gắng hơn rất nhiều trong công việc, gần như là tận tụy hết mình. Thu gọn lại vẻ thờ ơ, chủ động nhận thêm nhiều dự án, thành tích cũng tệ chút nào. Chỉ trong ba tháng ngắn ngủi, ai trong công ty là biết đến , dường như trở thành “người nổi tiếng” rồi.

      Đến công ty, về nhà, làm, ngủ, cuộc sống cứ trôi qua như vậy. Duy chỉ có điều khang khác, đó là cảm thấy thế giới của mình quá tĩnh lặng. Trương Tử Lương thường xuyên gọi điện đến, thoái thác được, đành quay lại quán bar. Thấy quan tâm đến chuyện giữa mình và Ôn Hành Viễn, còn vẻ tự nhiên nữa, lúc nhàn rỗi là lập tức chạy tìm việc. cũng còn bài xích việc xã giao, ngẫu hứng có thể dự họp cùng lãnh đạo, cũng biết tiến lui khéo léo, thích hợp.

      Ngày 1 tháng 10, đến Đại Lý mình.

      *1/10 là Quốc khánh Trung Quốc.

      Tiết trời đầu thu hơi se lạnh. Đêm qua có mưa, hôm nay bầu trời trong xanh, cũng giống như tâm tình , ngập tràn ánh nắng.

      Tháng tư lịch là thời điểm thích hợp nhất để ngắm bươm bướm. Nghe , với tộc người Bạch, suối Hồ Điệp là dòng suối biểu trưng cho tình chung thủy. Vì vậy, dù chỉ có mình, Si Nhan vẫn quyết định đến suối Hồ Điệp.

      đỉnh Vân Nông thuộc núi Thương, những cây hợp hoan* trải tán ngang qua suối, nước suối trong thấy đáy. Cho dù để lỡ mất cơ hội chiêm ngưỡng hàng vạn con bướm, Si Nhan vẫn cảm động vì câu chuyện truyền thuyết xa xưa.

      (Các bạn vào đây để đọc câu chuyện kì thú về suối Hồ Điệp nhé!)

      Nghĩ đến đôi tình nhân cùng nhảy xuống suối sâu, dùng chính mạng sống của mình để bảo vệ tình vĩnh hằng, khóe mắt Si Nhan lại ẩm ướt. Vì kiên định của họ, cũng vì hoàn cảnh éo le của họ. Tình , liệu có được thiên trường địa cửu, hay chỉ là, chớp nhoáng nhất thời mà thôi?

      Rời khỏi suối Hồ Điệp, đến sông Nhĩ Hải. Si Nhan cảm thấy, ngay lúc này, muốn đứng yên cho gió bên hồ thổi qua, lần nữa để mọi chuyện trong tim lắng đọng lại.

      Lúc này là hoàng hôn, du khách vẫn khá đông. Tiếng cò kè mặc cả bất chợt khiến Cổ Trấn náo nhiệt hẳn lên. thả bước chậm rãi, tâm tình vẫn rất thư thái.

      Rời , rốt cuộc là đúng. Có đôi lúc, con người thể cố chấp, nếu , chẳng tìm được niềm vui trong cuộc đời. Đối với điều này, hy vọng rằng mình phát ra quá muộn.

      Tiếng sáo trúc bất chợt vang lên, phía xa là ngọn núi Thương và dưới dòng sông Nhĩ Hải có hai con thuyền chậm rãi tạt vào bờ. đứng lặng im, để mặc cho cơn gió thổi tung mái tóc.

      Lúc mới trở lại Cổ Trấn, kích động muốn cắt bỏ mái tóc nuôi hơn mười năm, mà khi kéo vừa chạm vào tóc, đột nhiên thay đổi ý định.

      Cắt tóc để lên điều gì đây? Là thể việc tạm biệt quá khứ, hay để chào đón cuộc sống mới? thầm cười nhạo nhu nhược của chính mình, dưới ánh nhìn kinh ngạc của thợ cắt tóc, rời .

      “Xin lỗi làm phiền, chị có thể chụp ảnh giúp chúng em ?” giọng chuẩn vang lên, cắt ngang dòng suy tưởng của Si Nhan.

      quay người lại, nhìn thấy cậu thanh niên cao lớn ngượng ngùng cười, cánh tay ôm lấy bạn nhắn bên cạnh.

      “Được chứ.” Si Nhan thoải mái trả lời, mỉm cười nhận lấy máy ảnh.

      “Cảm ơn chị.” Cậu thanh niên lời cảm ơn, đứng trước Nhĩ Hải, sánh vai cùng bạn .

      Qua màn ảnh nho , Si Nhan nhìn thấy nụ cười tươi tắn môi hai người, hạnh phúc, ngọt ngào. thoáng chấn động, nhanh chóng ấn nút chụp, ghi lại khoảnh khắc tuyệt đẹp này.

      lâu trước đó, cũng sà vào vòng ôm rộng lớn, ấm áp như thế. giao hòa của hai ánh mắt bị dòng sông thời gian vùi lấp, mặc dù nó nhạt màu, nhưng cũng vẫn là dòng hồi ức đẹp đẽ, nhưng lại chỉ là hồi ức mà thôi…

      “Chị Nhan, sao chị lại mình đến nơi xa xôi thế này làm việc? Thế mà người nhà chị cũng đồng ý à?” Vương Hạo nhíu mày, liếc mắt nhìn Văn Tĩnh, hỏi ra điều vốn nghi hoặc.

      “Chị cũng chẳng phải trẻ con, sao phải được người nhà đồng ý?” Si Nhan xử lý đống đồ ăn, miệng .

      “Sao mà phải ra vẻ già nua chứ, chị Nhan, nhìn chị còn trẻ con hơn cả em nữa.” Văn Tĩnh giọng cười, buông lời trêu ghẹo .

      “Chị rất thích câu này, chỉ vì câu này thôi, tối nay, chị mời hai đứa ăn tối, cả tiết mục sau đó cũng tính cho chị luôn.” Si Nhan cười hì hì, rất có thiện cảm với hai cậu gặp ở Nhĩ Hải.

      Hôm ấy, sau khi giúp hai người chụp ảnh, Tĩnh Văn vốn khá cởi mở nên hỏi có phải mình , có muốn kết bạn với họ . Si Nhan luôn thiếu đề phòng với người khác nên đồng ý ngay. Văn Tĩnh muốn mua ít hàng thủ công mỹ nghệ của địa phương nhưng nghe hiểu phương ngữ, vì vậy Si Nhan chịu trách nhiệm mặc cả. Càn quét hồi, cuối cùng họ cũng thu được vài túi chiến lợi phẩm. Tiếp xúc lâu, Si Nhan và hai người họ trở nên khá thân thiết.

      Sau đó, Si Nhan thay đổi lịch trình, cùng họ đến Tân Xuyên, lên núi Kê Túc ngắm mặt trời mọc.

      Đứng đỉnh núi cách mặt biển hơn ba ngàn thước, nhìn vầng mặt trời chầm chậm nhô lên xua bóng tối u, vào khắc ấy, cánh cửa trái tim Si Nhan cũng dần được mở ra.

      Được tắm bởi ánh mặt trời, để luồng sáng ấm áp bao bọc lấy mình, nhắm mắt lại, khẽ mỉm cười.

      Mẹ, Tiểu Nhan ở rất gần mặt trời, Tiểu Nhan ổn thôi, mẹ yên tâm !


      ngờ Vương Hạo và Văn Tĩnh lại muốn đến trấn Đại Nghiên. Si Nhan giúp họ tìm khách sạn, cũng là kết thúc hành trình ở Đại Lý, dành ba ngày để làm hướng dẫn viên du lịch miễn phí cho hai người.

      “Chị Nhan, chị có bạn trai chưa?” Văn Tĩnh chớp đôi mắt to, thấp giọng hỏi .

      “Chị Nhan của em thành ế rồi.” Buông khăn ăn xuống, khẽ nhíu mày, mặt hơi lộ ra vẻ ai oán, “Có nào tốt giới thiệu ?”

      Vương Hạo suýt nữa phụt nước ra chỉ vì dáng vẻ khôi hài của . Văn Tĩnh lại cười khanh khách, “Có, chị thích ?”

      Si Nhan trợn tròn mắt, “ cho chị xem nào, đẹp trai thường thường hay là siêu sao?”

      Văn Tĩnh sán lại gần, nhìn thẳng vào mắt , “ đùa đâu, em đấy, là có hai luôn.”

      Si Nhan thận trọng gật đầu, thái độ nghiêm túc, “Chị cũng thế, rất lòng…”

      Still feels like our first night together


      Feels like the first kiss


      It’s getting’ better. Baby…


      No one can better this


      Still holdin’ on, you’re still the one


      First time our eyes met…

      Giọng hát khàn khàn cất lên, chặn ngang cuộc chuyện của hai người. Si Nhan lấy điện thoại ra, nhấn nút nghe.

      “Nhan Nhan, em ở đâu đấy? Quán bận quá, có thể đến đây ?” Giọng của Trương Tử Lương truyền đến, Si Nhan khẽ nhún vai, “Đại nhân đợi chút, tiểu nhân đến ngay.”

      Trương Tử Lương cười rộ lên, “Con bé này, có muốn đến đón em ?”

      cần đâu, chỉ cần trả tiền xe là được rồi.” Si Nhan cười hì hì, lấy làm lạ với theo dõi sát sao của Trương Tử Lương. Trong khoảng thời gian này, cứ hễ đến quán bar là lại gọi điện, trừ khi tăng ca, nếu phải báo cho tiếng.

      “Chú ý an toàn, đừng chuyện với người lạ đấy.” Hiếm lắm mới thấy Trương Tử Lương đùa, lại dặn thêm, “Nhanh lên nhé, đừng kề cà.”

      “Tuân lệnh.”

      Cúp điện thoại, Vương Hạo thanh toán xong. Si Nhan dẫn họ tới Như từng quen biết.

      ra là đồng hương, tối nay Trương mời khách, cứ chơi thoải mái .” Trương Tử Lương vừa nhìn thấy Vương Hạo hơi biến sắc, sau khi nghe Si Nhan giới thiệu là đưa bạn du lịch mới thở phào nhõm, xởi lởi hơn rất nhiều.

      Sắp xếp cho Vương Hạo và Văn Tĩnh xong. Si Nhan trừng mắt với Trương Tử Lương, “Làm gì đấy?”

      “Làm gì là làm gì?” Trương Tử Lương giả vờ ngớ ngẩn.

      “Cái gì mà làm gì chứ? Sao vừa nhìn thấy Vương Hạo mất vui?” Si Nhan hất cằm lên.

      “Làm sao đấy?” Đỗ Linh quay lại quầy bar lấy rượu, thấy Si Nhan và Trương Tử Lương hằm hè khẽ huých , “Bắt nạt hả? Nhan Nhan.”

      “Eo…Lấy hai chọi , em chịu thua.” Si Nhan bĩu môi, hỏi nữa, ai bảo người ta có hai cơ chứ, đơn độc tác chiến như mới là thiệt. Tục ngữ sai, hảo nữ tính thiệt trước mắt.

      “Thiệt đâu nào?” Đỗ Linh kéo tay , cười khà khà, “Hôm qua, Ôn Hành Viễn nhà em gọi điện hỏi thăm em đến chưa. Gọi cú điện thoại .”

      lâu rồi có ai nhắc đến tên , Si Nhan thoáng giật mình, hất tay Đỗ Linh ra, nhướng mày, “Nhà ai chứ? Kệ chị đấy.” Nghiêng người, gọi, “Tử Lương, em chắc đến tám phần Đỗ Linh muốn vượt tường, cẩn thận đấy…”

      “Xem chị có bóp chết em được này…” Đỗ Linh giả vờ nổi giận, đuổi theo vài bước.

      “Á à…Vì câu mà gây án mạng…Mưu sát đây…” Si Nhan vừa cười vừa chạy, ngừng la hét.

      Nhìn hai bóng dáng đùa giỡn với nhau, Trương Tử Lương mỉm cười, rồi gọi đến số của Ôn Hành Viễn.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 33: Tin đính hôn bất ngờ

      Tiễn Vương Hạo và Văn Tĩnh lên máy bay xong, Si Nhan ngồi xe, im lặng nhìn hàng cây thụt lùi về phía sau cách thất thần.

      “Nhan Nhan, em với Hành Viễn làm sao vậy?” Trương Tử Lương kìm nén lâu, giờ mới quyết định hỏi cho ràng.

      Si Nhan quay lại nhìn , khẽ chớp mắt cái, sau đó nhàng , “Bọn em chẳng thế nào cả, cũng sao hết.”

      Giọng của rất , nhưng lại mơ hồ lộ ra kiên quyết khiến Trương Tử Lương giẫm mạnh chân phanh. Si Nhan ngờ lại phản ứng mạnh đến thế, suýt chút nữa bật dậy, nghi hoặc nhìn , “Sao vậy?”

      Ánh mắt thâm trầm, từng chữ , “Hành Viễn sắp đính hôn rồi…”

      Si Nhan nhìn thẳng vào lúc lâu rồi quay đầu , hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ, giọng bình tĩnh, “ à?”

      à? Chỉ thế thôi? có gì muốn sao?” Trương Tử Lương rất ít khi tức giận, nhưng lần này tức giận . Tối qua, thể liên lạc được với Ôn Hành Viễn, người nhận điện thoại là Ôn Hành Dao. ta trở về từ nước ngoài chính là để tham gia lễ đính hôn của em trai.

      Tạm đến mười năm chờ đợi, chỉ trong mấy tháng ngắn ngủi đính hôn với người phụ nữ xa lạ, đây là Ôn Hành Viễn sao? quyết định rồi? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Từ hôm đưa về, mỗi lần gọi điện tới chỉ hỏi có khỏe , chứ quyết chuyện với …Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?

      Trương Tử Lương cho rằng, có quyền biết. Chỉ bằng việc Ôn Hành Viễn là bạn của , chỉ bằng việc chăm sóc như em , phải biết.

      Si Nhan mím môi, trong mắt lên vẻ nghĩ ngợi gì, “ gì? Lúc ràng cả rồi.” tự cảm thấy thất bại của mình, cố nén màn sương giăng trong mắt, đón nhận ánh mắt tức giận của Trương Tử Lương, “Tử Lương, cảm ơn cho em biết. Mười năm cố gắng em thể báo đáp, phải cảm động, chỉ là…” Chỉ là em sợ, chỉ là vì em nhu nhược. Nhưng, như vậy được, vì vậy , “Chỉ là, cảm động có nghĩa là .”

      Trầm mặc hồi lâu, Trương Tử Lương nhìn , lời sâu sắc, “Hành Viễn cố gắng mười năm phải vì muốn em báo đáp gì cả, mặc dù thể đáp lại bằng tình , ít ra cũng đừng nên để mặc cậu ấy sai đường. Chẳng lẽ em cho rằng cậu ấy đính hôn vì tình sao? Có phải là giận dỗi hay , tin chắc là em ràng hơn .”

      Si Nhan quay mặt , dám nhìn ánh mắt chằm chằm của Trương Tử Lương. Qua lúc trầm mặc, lên tiếng, “Em với ấy, em cần ai cả…Em ngờ ấy lại…”

      Dòng suy tưởng bị kéo về đêm tại thành phố A, khi Si Nhan tiễn Ôn Hành Viễn xuống nhà.

      “Lạnh à?” Thấy ôm vai, Ôn Hành Viễn hỏi, chưa đợi trả lời cởi áo khoác âu phục choàng lên người .

      Si Nhan chần chừ lúc, cuối cùng đưa tay kéo chặt áo lại, để mình lọt thỏm bên trong chiếc áo của , trong mùi hương quen thuộc, rồi lại tiếp tục im lặng.

      “Hôm đấy gọi có việc gì?” Ôn Hành Viễn ra bãi lấy xe, thấy định trầm giọng hỏi.

      Si Nhan nhớ tới trước lúc đến bệnh viện trại giam, chủ động gọi điện thoại cho . Đúng lúc định lên tiếng Si Hạ gọi tới, vì vậy, chưa kịp gì với Ôn Hành Viễn mà vội vàng đến bệnh viện.

      Ai ngờ, chuyện này qua , tất cả cũng thay đổi. Nếu như biết, liệu ? Vấn đề này, mãi mãi có được đáp án. Vì vậy, lời định ra được nuốt ngược trở lại, chôn chặt cả đời, bao giờ nhắc đến nữa.

      ép em, em cũng đừng giấu . chỉ muốn hỏi em, hôm đó muốn gì với ?” khẽ nắm cổ tay , trong ánh mắt dịu dàng là mong đợi. Hôm đó muốn nhưng xấu hổ, tin bị cự tuyệt.

      biết là ấy trình chứng cứ lên, tại sao cho em?” phải là đáp án muốn, Ôn Hành Viễn trầm giọng, “ phải câu này.”

      “Tại sao lại quyết định thay em? Tại sao hỏi em?” nhìn chằm chằm, như thể độc thoại, “ cho rằng như thế là tốt với em sao? hiểu em sao?”

      Ôn Hành Viễn nhìn , im lặng rồi buông tay ra, hỏi, “Sau đó sao?”

      “Sau đó?” Trong lòng chợt có chút chua xót khó hiểu, lãnh đạm lên tiếng, “Sau đó, em muốn câu cảm ơn, cảm ơn chăm sóc của , cả…tình của nữa…”

      cần.” Đột nhiên chặn ngang, thể tin nổi mà hỏi lại, “Đây là quyết định của em?” Ánh mắt nóng rực rơi mặt , thấy khẽ gật đầu, ngực trái của vô cùng đau đớn, hai tay nắm chặt vô lăng, các đốt xương trắng bệch.

      Đột nhiên, im lặng, ánh mắt thâm sâu nhìn , trong đôi mắt kia như lên rất nhiều quãng hồi ức. lúc sau, , “Chỉ vì nguyên nhân đó?”

      Giọng trầm thấp khiến tim run lên, thể nào làm lơ trước vẻ mặt uể oải và thất vọng của . Khẽ cắn môi, nhẫn tâm , “Bởi vì có tình .”

      nhàng đẩy cửa xe ra, đưa lưng về phía , lo lắng , “Đừng lãng phí thời gian nữa, mười năm là đủ lâu rồi, em… cần ai cả.”

      hề lên tiếng, hàng mi khẽ run. Nghe thấy tiếng đóng cửa xe, nhắm mắt lại.

      Khi ra khỏi bãi đỗ xe, lái xe vụt qua , nhanh chóng biến mất khỏi màn đêm.

      Đứng dưới bầu trời đầy sao, nghe được tiếng thở dài, giọng nhàng mà nhuốm đầy vị khổ sở, “Em xin lỗi!”

      cho biết, đó là lời lòng của em à?” Trương Tử Lương lên tiếng, “ trách Hành Viễn giấu chuyện? Hay là có cảm giác với cậu ấy?”

      Trương Tử Lương xưa nay vẫn chuyện điềm đạm, giờ đột nhiên trở nên dữ dằn hơn. Mỗi câu hỏi của đều khiến thể trốn tránh được. Si Nhan cảm thấy bất lực, thể chịu nổi nữa. Nhắm mắt lại, gì.

      “Cho dù chỉ là bạn bè bình thường cũng thể nhắm mắt làm ngơ để mặc cậu ấy phạm sai lần được. Đó là hạnh phúc cả đời cậu ấy.” Trương Tử Lương thở dài, đưa tay vuốt đỉnh đầu , khẩu khí giống Si Hạ.

      Trong lúc nhất thời, á khẩu trả lời được, trong lòng hỗn độn đủ thứ mùi vị.

      Trở lại công ty, bắt tay vào công việc, đột nhiên bao cảm hứng tụt hết, buồn bực vô cùng. cố gắng lấy lại tinh thần nhưng làm sai đủ thứ, khi tan sở, trở về nhà, chôn mặt vào khuỷu tay, khóc nức nở.

      biết chính mình cảm thấy tự nhiên vì điều gì, ràng phải tại , ràng hiểu được bao bọc của . Đối với , phải là động lòng, nhưng tại sao lại thể dũng cảm bước ra được? hoàn toàn cắt đứt với Hàn Nặc, tại sao lại chịu tiếp nhận ? vạch trần tất cả, lại làm mọi thứ rối tung, tiến thêm bước, lại sợ hãi trốn chạy. nỡ ép , nếu chẳng đợi mười năm. Nhưng chính dồn mình vào góc chết.

      Ánh mắt thâm trầm của lại lên, trong khắc, dịu dàng ấy đột nhiên trở nên xa cách. Bên tai vẫn như thoang thoảng lời thề của , chỉ thoáng chốc, nó lại như miếng băng lạnh đập vào trái tim .

      Trái tim như bị thít chặt lại, mơ hồ truyền đến cảm giác đau điếng. Lau đôi mắt ẩm ướt, ấn mười mấy con số, nghe được giọng trầm thấp, nước mắt lại trào lên. Trống ngực dồn liên hồi, chỉ im lặng lát, nghẹn ngào, “Tại sao lại đính hôn?”

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 34: Cán cân nghiêng lệch

      Lúc điện thoại của Si Nhan tới, Ôn Hành Viễn ra phía bãi đỗ xe.


      “Hành Viễn, nghe điện thoại , em ra trước…” Giọng xa lạ truyền đến, sau đó Si Nhan nghe thấy Ôn Hành Viễn “Được.”, rồi lại hỏi, “Tiểu Nhan, em vừa gì? nghe …”

      Hành Viễn! Giọng phụ nữ dịu dàng gọi là “Hành Viễn”, tự nhiên, …thân thiết. Tiếng gọi đó khiến trái tim Si Nhan như rơi xuống, khóe môi khẽ giật, thể được câu. Cuối cùng, im lặng rồi dập điện thoại.

      Ôn Hành Viễn, chờ đợi của vẫn khiến người ta cảm thấy tự nhiên như vậy, tình của cũng dùng miệng để , chỉ dùng hành động để biểu đạt. Có đôi khi Si Nhan cảm giác mình như đứa trẻ được chiều hư, chỉ muốn được nhận chứ chưa từng báo đáp. xuất sắc đến cỡ nào, Si Nhan đều biết. Có rất nhiều người phụ nữ ngưỡng mộ , cũng biết.

      Chỉ cần gật đầu, thiếu người .

      Còn , lại muốn .

      Khi xác định cự tuyệt , buông tay. Vì vậy, quyết định đính hôn, vì vậy, ngoài ra, rốt cuộc cũng có người phụ nữ khác. Trong lúc nhất thời, trái tim Si Nhan như rơi vào khoảng vô định, tung bay tứ phía chỗ rơi.

      Con người có linh hồn, cũng biết đau đớn. Đáy lòng như tràn ra nỗi chua xót, dần lan ra thành nỗi đau ê ẩm. Cong môi nở nụ cười khổ sở, nghe thấy tiếng như bị nghiền vụn của mình, “Như vậy cũng tốt…”

      Cuộc sống vì nỗi khổ của bất kì ai mà dừng lại, nó vẫn trôi như dòng sông. vẫn làm như ngày thường, mấy ngày liên tiếp hề đến quán bar; sau khi tan sở về thẳng nhà, giam mình trong góc trời riêng.

      Mở máy tính ra, gõ vài dòng tâm , dùng những con chữ để lưu lại hồi ức, cũng là lần làm dịu trái tim yên.

      Rạng sáng, lên mạng, MSN của Quý Nhược Ngưng sáng đèn.

      “Bảo bối, cậu còn sống ?” khuôn mặt tươi cười đáng ra khiến Si Nhan nghĩ đến nụ cười tươi tắn của Quý Nhược Ngưng.

      “Nhược Ngưng, mình sai rồi sao?” Si Nhan nhìn khuôn mặt cười đến thất thần, mãi sau mới lọc cọc gõ ra được câu hỏi.

      Phía kia im lặng, cũng gì.

      “Nhan Nhan, mình phải cậu, chúng mình là tri kỷ nhưng mình cũng thể hiểu tất cả về cậu. Chỉ muốn hỏi cậu câu thôi. Nghe ấy đính hôn, cậu có tâm trạng gì?” Câu hỏi của Quý Nhược Ngưng khiến Si Nhan muốn khóc.

      “Nếu như ấy ta, mình chúc phúc…Nếu ấy làm thế vì mình từ chối, mình… ấy muốn mình phải thế nào đây…” Giả thiết của Si Nhan vẫn chưa hoàn chỉnh, ảnh đại diện chuyển thành màu xám.

      Quý Nhược Ngưng nhìn chằm chằm vào màn hình, ngơ ngác lúc, sau đó nhớ đến trang mạng. Cẩn thận đọc trang nhật ký, chợt hiểu ra.

      Ngày hôm sau, Tạ Viễn Đằng đến Hoa Đô nộp bản kế hoạch, thư ký của Ôn Hành Viễn họp cùng , vì vậy Quý Nhược Ngưng đưa đến phòng tiếp khách.

      “Chờ chút, chắc là sắp xong rồi.” Ánh mắt Quý Nhược Ngưng bình tĩnh, nhưng sáng lắm.

      “Nhược Ngưng, có phải rất ghét tôi ?” Tạ Viễn Đằng tao nhã ngồi xuống, ngẩng đầu nhìn thẳng .

      Quý Nhược Ngưng thoáng giật mình, lập tức gật đầu, “Tôi đối với chẳng có cảm giác gì hay ho cả.” Thấy Tạ Viễn Đằng định tiếp, cười, “Nhưng mà chỉ là trước kia thôi.”

      Tạ Viễn Đằng nhíu mày, lộ vẻ nghi hoặc. Quý Nhược Ngưng tiếp, “Là bạn thân của Nhan Nhan, cho dù đến với Hàn Nặc vì nguyên nhân gì tôi cũng thể dùng trái tim bình thường đánh giá được, thứ lỗi cho lòng dạ hẹp hòi của tôi.” mỉm cười, thái độ chân thành.

      “Nhược Ngưng, Đường tổng mời đến phòng làm việc của ấy.” Thư ký của Đường Nghị Phàm gõ cửa, cắt ngang cuộc chuyện của hai người.

      “Tôi có việc phải , gặp dịp chuyện sau.” Quý Nhược Ngưng đứng dậy, mỉm cười bước ra khỏi phòng khách.

      Bản kế hoạch của Cửu Duy phải sửa đến gần hai mươi lần, cuối cùng cũng khiến Ôn Hành Viễn hài lòng.

      Gập tài liệu lại, trầm ngâm chốc lát rồi chậm rãi , “Vất vả cho rồi, Tạ.”

      Tạ Viễn Đằng cũng cười, “Ôn tổng khách khí rồi, làm khách hàng hài lòng là tôn chỉ của chúng tôi. Chỉ có điều, biết có làm ảnh hưởng đến tiến độ của Hoa Đô ?”

      dùng đốt ngón tay gõ gõ xuống mặt bàn, im lặng mấy giây, “Cũng vừa kịp.”

      Vẻ mặt Ôn Hành Viễn đổi, Tạ Viễn Đằng thể đoán ra nghĩ gì, chỉ ngượng ngùng cười, “Vậy chúng tôi chuẩn bị triển khai kế hoạch, cố gắng hết sức để đạt được hiệu quả tối đa.”

      Ôn Hành Viễn gật đầu, đan hai tay vào nhau, lại hỏi: “Nghe luật sư Hàn trở về Thiên Dụ?”

      “Cũng có thể.” Tạ Viễn Đằng đắn đo rồi mới đưa ra đáp án nửa vời.

      Tối nay, Đường Nghị Phàm thuyết phục Ôn Hành Viễn và đưa cả Quý Nhược Ngưng đến dự buổi khai trương quán bar của người bạn. Ngoài ra, có vị khách khác mỉm cười chào hỏi với mọi người rồi tự nhiên ngồi vào chỗ cạnh Ôn Hành Viễn.

      Lúc Si Hạ đến, làm mặt lạnh ngồi xuống cạnh Ôn Hành Viễn, hai người với nhau câu nào. Si Hạ hút hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác, màn khói trắng lượn lờ khiến người ta thấy được vẻ mặt . Ôn Hành Viễn uống mấy ly liền, dường như muốn dùng rượu giải sầu, nhưng càng uống lại càng tỉnh.

      Thạch Lỗi, Cao Các và đám người quen lục tục kéo tới, bầu khí nặng nề cuối cùng cũng dịu lại được chút.

      Quý Nhược Ngưng mấy lần muốn đứng lên đến chỗ Ôn Hành Viễn nhưng đều bị Đường Nghị Phàm kéo lại.

      “Cứ cho là bị Nhan Nhan cự tuyệt, nhưng đáng phải đổi bằng hạnh phúc cả đời mình ư? Chẳng lẽ là vì muốn khiến con bé áy náy?” Quý Nhược Ngưng trừng mắt nhìn Đường Nghị Phàm, khẩu khí hung hăng.

      “Ngoan nào, đừng khiến cậu ta phải đánh cược nữa, vất vả lắm mới lôi được cậu ta đến đây, chắc bực bội sắp chết rồi.” Đường Nghị Phàm nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, chỉ dùng chút sức ôm cả người Quý Nhược Ngưng vào lòng.

      “Em cũng bực sắp chết rồi đây, điên hết cả lượt.” Thở dài hơi, ngửa đầu uống bia, vị đắng khiến nhăn mày lại.

      “Điên cũng được, phát tiết ra còn tốt hơn là giữ cơn buồn bực trong lòng. Tốt hay xấu cũng phải có kết quả.”

      “Chỉ sợ kết quả là có người đính hôn , còn có người ở ngàn dặm xa xôi chán chường, thẫn thờ…”

      “Cách” tiếng, Ôn Hành Viễn đặt mạnh ly rượu xuống bàn, đứng thẳng dậy, chặn ngang lời Quý Nhược Ngưng.

      Năm phút trôi qua, dưới ánh đèn pha, ở giữa sân khấu, Ôn Hành Viễn ngồi xuống trước cây đàn dương cầm với ánh mắt đơn.

      Ngón tay thon dài tao nhã giơ lên rồi hạ xuống như múa những phím đàn, tấu lên khúc nhạc du dương nhưng đượm buồn Cao chạy xa bay.

      Có thể khiến thế giới này ồn ào được chăng?


      Trái tim


      Tĩnh lặng cách kỳ quái


      Câu chuyện xưa thực thực giả giả


      đủ sức để chấp nhận nó


      Chỉ muốn được lần

      Ánh mắt giữ tại nơi, xa xăm, thâm tình. Giọng hát trầm thấp, giàu từ tính, nhưng lại mơ hồ ra vẻ uể oải, mờ mịt. Tự đàn tự hát, hoàn toàn quên chính bản thân mình.

      Khúc nhạc hết, tiếng vỗ tay vang lên như sấm, có cả tiếng hò hét, lại có người la lên, “ bài nữa!”. Nhưng, im lặng đứng dậy, liếc mắt nhìn bất kỳ ai và rời khỏi quán bar.

      Quý Nhược Ngưng đuổi theo, chặn Ôn Hành Viễn lại ở bãi đỗ xe.

      làm vậy là vì muốn thế nào? Đưa vợ chưa cưới đến buổi họp mặt bạn bè, muốn chứng tỏ cái gì?” Quý Nhược Ngưng tức tối, ngữ khí bất giác bén nhọn hẳn lên.

      em có ý gì.” Ánh mắt Ôn Hành Viễn rất sáng nhưng lại nhìn bằng vẻ lạnh lùng.

      ? Thế để tôi cho . Nếu con bé, đừng dùng đến cách này để ép nó, tầm thường.” Thấy Ôn Hành Viễn thoáng trầm nét mặt, Quý Nhược Ngưng thong thả , “ biết , cả đám các người phải khuyên nó mà là trách nó, cả trai nó cũng đứng về phía . Hình như nếu như nó theo đứa ngu si nhất đời này. tốt với nó, nó, thế nó nhất định phải lấy sao?”

      ấy như vậy?” Giọng của Ôn Hành Viễn vẫn bình tĩnh như trước, nhưng trái tim nhói đau.

      “Nó vốn là đứa ngốc, bao giờ cãi lại vì mình lấy câu. Nó sợ do dự của mình làm tổn thương người khác, sợ người nó vô tình lại trở thành thế thân của kẻ khác, chẳng lẽ như thế cũng là sai à? Mười năm, người dùng mười năm để chèn kín miệng nó rồi. Nó cầu các người, người vào Thiên Dụ, người khoa trương hơn, đính hôn cơ đấy. Ôn Hành Viễn, tất cả đều trưởng thành rồi, có thể như vậy ? Đổi cách khác được à? có biết từ hôm nó nghe tin đính hôn đến nay là mấy ngày rồi ? Tại sao phải ép nó như thế? Chờ nó gọi điện cho , xin lỗi sao? Vậy tôi cho biết, dựa vào tính Si Nhan, đừng là đính hôn, cho dù kết hôn, nó cũng đến cướp người đâu. Đến lúc đó, nó đem quà mừng đến, còn đường lui rồi.”

      Quý Nhược Ngưng xong, sắc mặt Ôn Hành Viễn rất khó coi. Xoay người lại, thấy Si Hạ đứng phía sau, suy nghĩ chút rồi : “, đừng trách em chuyện khó nghe. nghĩ rằng bạn là người có thể đem lại hạnh phúc cho nó, đương nhiên, em cũng nghĩ ta là người tốt nhất. Nhưng mà lúc gọi điện đến chất vấn nó lại ngờ rằng, giúp đỡ Ôn Hành Viễn, lại vô hình trung tạo áp lực cho Nhan Nhan.” lấy tờ giấy từ trong túi ra, nhét vào tay Ôn Hành Viễn, “Xem , xem các người thương nó thế nào, xem xem các người ép nó đến mức nào rồi…”

      ***

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :