1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất (83 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 10: Dây kết trái tim



      Sáng sớm, cả mặt đất dường như còn chìm trong giấc ngủ say, vạn vật bị bao phủ bởi màn sương mờ, chẳng phân biệt được gì nữa.


      Si Nhan dậy từ rất sớm để thu dọn hộ Nhược Ngưng. Nhà họ Quý chật ních người, thân bằng quyến thuộc nườm nượp kéo đến chúc mừng. Bộ váy dâu trắng tinh ôm lấy thân hình lả lướt của Nhược Ngưng, khiến trông càng thêm phần cao quý tao nhã, vừa đoan trang lại vừa mất vẻ đẹp khuê các, ai nhìn cũng liên tưởng đến nàng công chúa dịu dàng nhu mì.

      Trải qua bao năm tháng vừa ưu thương vừa tươi đẹp, cuối cùng Nhược Ngưng cũng trở thành dâu rồi. Ngày hôm nay, là người hạnh phúc nhất.

      Nhớ lại lúc còn học đại học, Si Nhan và Nhược Ngưng từng ngây ngốc tưởng tượng ra dáng vẻ mình lúc mặc áo cưới: Được khoác bộ váy trắng tinh, trở thành dâu xinh đẹp nhất, được gả cho người mình nhất, cùng nắm tay bước tới tương lai. Khi ấy, cả hai đều rất ngây thơ, đều cho rằng hạnh phúc của đời người đến ở khúc rẽ nhất định, mà Nhược Ngưng vốn vẫn nghĩ, Si Nhan lấy chồng trước mình, và Hàn Nặc là người đứng thảm đỏ đợi nắm tay . Nhưng, cuối cùng mình lại là người kết hôn trước. Lúc kết hôn, Si Nhan vốn mang đầy vết thương lẻ loi mình, Hàn Nặc nắm tay người khác.

      Nhìn Si Nhan mặc bộ váy trắng bó eo ngồi trong phòng nghỉ, hai mắt Nhược Ngưng chợt đỏ lên.

      “Sao thế? nỡ lấy chồng hả?” Si Nhan nhìn cách khó hiểu, lại thấy hai mắt ngấn lệ, “Vừa nãy lúc Đường Nghị Phàm đưa cậu ra khỏi cửa cũng thấy cậu khóc thảm thế này. Bây giờ mới hối hận à, muộn rồi!” Dùng khăn tay nhàng lau nước mắt cho , Si Nhan trêu .

      “Ai bảo mình hối hận chứ.” Khịt mũi cái, Nhược Ngưng nghẹn ngào .

      “Đừng khóc nữa, sau này nếu Đường Nghị Phàm dám bắt nạt cậu, mình nhất định cho ta bẽ mặt!” Si Nhan cũng thấy chóp mũi ê ẩm, giọng đột nhiên hạ xuống, “Nhược Ngưng, cậu phải hạnh phúc đấy!”

      Nhược Ngưng khó lắm mới kìm lại được nước mắt, vừa nghe thấy Si Nhan vậy lại trào lệ, cầm khăn tay che mặt.

      tiến lên từng bước chậm, ôm chặt lấy thân mình mảnh mai của Si Nhan, “Nhan Nhan, bất kể xảy ra chuyện gì, cũng được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!”

      được từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc!” Nhẩm nhẩm lại tám chữ này, bao mối ưu tư trong lòng lại quay về. Hạnh phúc, từng tưởng rằng nó đến dễ như trở bàn tay, bây giờ nghe thấy lại tan nát cõi lòng.

      Điều mà họ gọi là hạnh phúc, rốt cục như thế nào? loại cảm giác thư thái bình an? Hay là vòng tay ấm áp của người? Vì sao cảm thấy kiếm tìm thế nào cũng nắm bắt được?

      Ba năm tự đày đọa mình, cố chấp lựa chọn đơn, cố gắng quên giấc mơ ngọt ngào vuột mất, dường như linh hồn cũng lạc hướng nào rồi. Hôm nay, giấc mơ hoàn toàn tan nát, tình trở nên mơ hồ, duy chỉ có vết thương là vẫn như trước. như cánh đồng khô nẻ mất sinh dưỡng, ai là người cứu vớt sinh mệnh đây? có thể người khác như ta, có thể lần nữa nỗ lực vì tình , có thể nhận được tình vĩnh viễn tựa trời đất ?

      nhàng nhắm mắt lại, chôn chặt tất cả ước mơ vào tận sâu trong đáy lòng.

      Lúc mở mắt ra, Si Nhan ôm chặt lấy Nhược Ngưng, trong mắt mơ hồ thấy lệ, “Mình cố gắng thử, mình !”

      Nhược Ngưng khẽ gật đầu, nước mắt chậm lăn xuống. Hai cứ ôm nhau như vậy, động viên nhau, chúc phúc cho nhau, cũng nguyện cùng đối mặt với những biến cố xảy ra sau này.

      thế gian này, tình vốn là định mệnh của mỗi người, nó giống như việc bạn chọn đề bài nào nữa, cuối cùng vẫn phải trả lời, thể trốn tránh được. Nhưng, tình bạn cũng vậy. Mặc dù tình đến mãnh liệt, khắc cốt ghi tâm, nhưng tình bạn cũng khiến con người có cảm giác mãnh liệt như vậy, hơn nữa còn thấy trái tim mình được sưởi ấm. Chỉ là, đôi khi vì nắm trong tay rồi, có bên cạnh rồi nên dễ dàng quên , chưa kịp quý trọng.

      Si Nhan may mắn, mặc dù bị tình ruồng bỏ, nhưng vẫn còn tình bạn thắm thiết, thấy như thế là đủ rồi.

      Nhược Ngưng cũng may mắn, ngoài tình thân và tình bạn, còn có được tình . Đường Nghị Phàm đào hoa, cuối cùng nguyện ý vì mà bỏ lại cả rừng hoa, đơn giản chỉ vì — .

      Cuộc đời , từ ngày hôm nay, sang trang mới rồi!

      Cánh cửa bị đẩy khẽ ra, Đường Nghị Phàm mặc bộ âu phục trắng, bóng dáng cao lớn, dịu dàng mỉm cười với . Trong khắc ấy, Nhược Ngưng lấy lại bình tĩnh. , chính là người sánh cùng trời đất với .

      Ánh mắt rạng ngời quyến luyến với khuôn mặt thanh tú động lòng người của , Đường Nghị Phàm vươn tay, “ thôi!”

      Xoay người lại nhìn Si Nhan, thấy gật đầu, Nhược ngưng liền mỉm cười, nụ cười thanh thiết như đóa bách hợp. đưa tay cho Đường Nghị Phàm rồi ra ngoài.

      Bên môi Si Nhan khẽ gợn lên nụ cười . lâu rồi mới có được nụ cười ấm áp đến thế, cả người như chìm trong ánh mặt trời, chói lòa sáng ngời.

      Thời gian năm qua, dòng kí ức như con sông dài nay có thêm dấu ấn, đó là chứng kiến bước ngoặt trong cuộc đời Nhược Ngưng.

      Nhược Ngưng, cậu hạnh phúc, nhất định cậu hạnh phúc!

      dâu và chú rể với gương mặt rạng ngời hạnh phúc đứng trước cung thánh, trang nghiêm, long trọng.

      Ánh đèn dịu chiếu lên khuôn mặt họ, lên vẻ êm ái, bình an. Nhược Ngưng vẫn mang vẻ thẹn thùng trước nay, Đường Nghị Phàm khôi ngô tuấn tú, quả thực là đôi trời sinh, hoàn mỹ chê vào đâu được. Còn chàng phù rể đứng phía sau lại càng tuyệt, hề thua kém, thậm chí còn gây chú ý nhiều hơn.

      mặc bộ âu phục thẳng thớm, bên môi là nụ cười , ánh mắt dịu dàng, như làn nước vây lấy cả thể xác lẫn linh hồn Si Nhan. Cảnh tượng này khiến nhớ đến cái đêm trước hôm rời khỏi Cổ Trấn, khi đó, ánh mắt cũng giống thế này, bình ổn, an hòa, dịu dàng như nước.

      Ôn Hành Viễn như vậy, tản ra chững chạc, chín chắn khiến người khác có cảm giác áp lực. Lúc ánh mắt Si Nhan và chạm nhau, tim đập mạnh hơn vài nhịp.

      Còn của lúc này, càng đẹp hơn trong mắt . Khuôn mặt thuần khiết, kiểu tóc đơn giản, vừa thanh tú lại vừa xinh xắn, vừa đoan trang lại vừa quyến rũ. Có lẽ trong mắt , dáng vẻ nào của cũng đều đẹp cả. Có điều, trong lúc mặt đối mặt này, nhìn kĩ, trông lại càng đẹp hơn.

      để lỡ mất ánh mắt kinh ngạc và nghi hoặc của , Ôn Hành Viễn nghiêng đầu về phía Đường Nghị Phàm rồi nhíu mày, như thể : Em là bạn thân của dâu, chẳng lẽ thể là bạn của chú rể?

      Si Nhan cau mày, như hiểu ra, lập tức thu ánh mắt lại, thèm để ý đến nữa, cũng có lẽ là để che xấu hổ trong phút chốc đối mặt.

      Đến tận khi dâu chú rể tuyên thệ, ánh mắt Ôn Hành Viễn vẫn dời khỏi . Si Nhan cũng cảm giác được ánh mắt dõi theo mình, chợt thấy mất tự nhiên, vô cùng mất tự nhiên.

      Hôn lễ rất xa hoa, cũng hơi rườm rà. Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng muốn làm đám cưới theo kiểu Tây, nhưng phụ huynh hai bên lại bắt phải có nghi thức Trung. Cân nhắc lên xuống, cuối cùng họ gộp cả hai loại nghi thức lại, làm lễ kiểu Tây trước, sau đó ra nhà hàng hoàn thành thủ tục kiểu Trung.

      Tới nhà hàng, Si Nhan theo giúp Nhược Ngưng thay đồ, chuẩn bị ra ngoài mời rượu. Trong lúc Si Nhan oán trách Nhược Ngưng và Đường Nghị Phàm thông đồng, Nhược Ngưng bất mãn kêu oan, “Mình biết mà. Vị trí phù rể chắc chắn thể chọn Hàn Nặc, mình bảo Nghị Phàm tùy ý chọn ưa nhìn, ấy mời bạn học cũ, ai ngờ lại trùng hợp là cậu quen biết Ôn Hành Viễn chứ.”

      “Còn già mồm, chẳng trách tối qua đột nhiên nhắc đến ấy. Gớm , sắp ra khỏi nhà rồi là biến chất, cái hay chịu học.” Si Nhan giận dỗi cãi lại, đưa tay kéo khóa váy lên cho .

      “Này, đẹp trai đấy!” Nhược Ngưng hỉ hả, nháy mắt với Si Nhan, vẻ mặt mờ ám.

      “Cậu thích à? Thế thu nạp , chỉ cần Đường Nghị Phàm nhà cậu đồng ý, mình cũng có ý kiến gì.” Si Nhan lườm , lấy hộp mỹ phẩm ra giúp trang điểm.

      “Èo…Nghĩ đằng nẻo. Mình vừa thấy cậu nhìn chằm chằm người ta đấy nhá.” Nhược Ngưng bĩu môi.

      “Cậu nhàn rỗi , còn hơi sức quan tâm đến người khác, cẩn thận ông xã cậu ghen đấy.”

      Nhược Ngưng khẽ cười, hơi nhún vai, “Nghe người ta ở Cổ Trấn chăm cậu năm, phải là thanh mai trúc mã đấy chứ?”

      “Đồ gà mái.” Si Nhan nguýt cái.

      “Còn là bạn thân cơ đấy, đến giờ mà vẫn giữ kín như bưng chịu ?” Nhược Ngưng cũng lườm , quả nhiên hài lòng với câu trả lời thờ ơ của . Hừ, đại tiểu thư đây ra uy là liền biến người ta thành con thỏ con đấy hả.

      “Chẳng có gì đặc biệt cả, bạn thôi.” Si đại tiểu thư bắt đầu cho có lệ, hờ hững như .

      “Bạn? Chỉ đơn giản thế thôi?” Quý nương chịu thua, dồn ép đến cùng.

      “Bạn tốt được chưa?” Si đại tiểu thư tiếp tục qua loa, chịu hé miệng.

      “Bạn tốt? Bạn trai tốt? Tốt đến mức nào?” Hai mắt Quý nương sáng quắc lên, tinh thần phấn chấn hẳn.

      “Nhược Ngưng, xong chưa?” Si Nhan định cãi lại Đường Nghị Phàm gõ cửa, hẳn là phải đợi hai nàng khá lâu rồi.

      “Ra ngay đây.” Nhược Ngưng đứng dậy, thuận tay tét cái lên mặt Si Nhan, “Chờ lúc nào rảnh rỗi thẩm vấn cậu tiếp.”

      kéo cửa vào, vừa lúc thấy Đường Nghị Phàm và Ôn Hành Viễn đứng ở ngoài.

      Gương mặt Đường Nghị Phàm vẫn đượm ý cười, đưa tay ôm lấy bờ eo nhắn của Nhược Ngưng, cúi đầu giọng bên tai , “Nhược ngưng, em đẹp quá!”

      Nhược Ngưng làm thế nào cho mặt đỏ được, khẽ đẩy ra nhưng vẫn bị ôm vai ra phòng khách.

      Si Nhan bưng khay, cùng Ôn Hành Viễn ra ngoài.

      “Làm gì mà thân bí thế, thấy câu nào.” Si Nhan sóng vai cùng , nhìn chớp mắt, cố đè nén tức giận.

      Hơi nhích lại gần , thấp giọng , “ có thể giải thích lời này là em nghĩ đến nên mới sinh ra oán giận ?”

      Hơi thở của ở rất gần, hương nam tính vây lấy trong chốc lát. Si Nhan nghiêng đầu, ánh mắt sâu như biển, khiến hoảng hốt nhớ lại những hồi ức.

      Trái tim nhảy lên liên hồi. Vì sao đột nhiên lại nảy ra suy nghĩ đáng sợ ấy? Giờ phút này, Si Nhan cảm thấy khoảng cách giữa hai người…quá gần rồi.

      “Cẩn thận.” Lời còn chưa dứt, cánh tay Ôn Hành Viễn duỗi ra, kéo lại, tránh cho khỏi đâm đầu vào chàng phục vụ ở phía trước.

      “Tại đấy.” Si Nhan tránh khỏi vòng tay , lời ra có chút kỳ quặc. Thấy cau mày, thấy vẻ mặt mờ mịt của , đột nhiên rất muốn cười. Đôi con ngươi khẽ đảo, đến gần chút, thừa lúc thất thần liễn giẫm lên giày như thể rất vô tình.

      “A…” Người nào đó kinh hãi kêu đau, hít sâu hơi, cắn răng lườm .

      “Ấy chết, cố ý, cố ý.” xin lỗi nhưng lại cười, vẻ tươi cười hề có chút vẻ hối lỗi nào cả.

      yếu ớt đến thế chứ, Ôn thiếu gia?” được vài bước, cảm thấy đuổi kịp, Si Nhan quay đầu lại cười với .

      Thấy cười như con cáo , Ôn Hành Viễn cười khổ, nàng kia, sao vẫn như trẻ con thế chứ. bất đắc dĩ lắc đầu, giảo bước nhanh.

      Thân là phù dâu phủ rể nhưng lúc họ đến nơi Đường Nghị Phàm và Nhược Ngưng bắt đầu mời rượu từ khi nào rồi.

      Nhược Ngưng xoay người lại nháy mắt với Si Nhan. Si Nhan làm ra vẻ như muốn đánh , lại bị Ôn Hành Viễn đứng bên cạnh ngăn lại, “Phù dâu, xin làm tròn bổn phận cho.”

      Cổ tay bị nắm chặt, giãy thế nào cũng ra, Si Nhan nghiến răng nghiến lợi, “Phù rể, bổn phận của hình như có việc kéo phù dâu chuyện phiếm.”

      Ôn Hành Viễn cười “khì khì”, buông tay ra, “Đúng đúng, mời phù dâu trước.” Vừa xong, liền lùi lại bước, để đứng sau Nhược Ngưng.

      “Coi như còn biết lý lẽ.” nghênh ngang qua , đắc ý đứng sau Nhược Ngưng, hất cằm với .

      Mấy bàn ở phía trước đều là thân thích của hai gia đình, cũng làm khó gì đôi tân hôn, chỉ nhấp chén qua loa cho xong việc. Nhưng tới bàn bạn bè quả nhiên là được dễ dàng, mọi người la hò lên đòi uống rượu giao bôi. Với loại tình huống này, phù dâu phù rể cũng tiện lên tiếng, đỡ bị hại lây.

      Nhược Ngưng thẹn thùng, cả mặt đỏ hồng lên. Còn Đường Nghị Phàm lại rất hăng hái, hề từ chối, kéo tay Nhược Ngưng quàng vào tay , cùng uống chén rượu, thuận lợi vượt qua bài kiểm tra của mọi người trong tiếng cười vang.

      Vừa thấy bàn của Hàn Nặc, huyết sắc mặt Si Nhan trong thoáng chốc như bị rút cạn , hai chân cũng kiểm soát được, bước run rẩy khó khăn.

      Ôn Hành Viễn để ý thấy khác thường của , chậm rãi bước đến cạnh , nắm lấy tay rồi cúi đầu vào tai , “Đừng căng thẳng, có ở đây rồi!”

      Si Nhan ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt cổ vũ của .

      biết tại sao, giờ khắc này, nụ cười của như chứa đầy năng lượng, mà lại nắm chặt lấy tay như thế, khiến lấy được dũng khí chỉ trong thoáng chốc.

      Hàn Nặc mặc âu phục, cũng đứng lên giống mọi người. Sắc mặt ta nhìn rất bình tĩnh, duy chỉ có ánh mắt kiên định vẫn dừng lại người . Tạ Viễn Đằng cũng đứng dậy, rất tự nhiên mà nhích gần lại ta, mặt vẫn là nụ cười điềm nhiên trước nay. ta vẫn vấn tóc kiểu đơn giản như mọi ngày, mặc chiếc váy trắng, chỗ eo chẽn lại tôn lên vóc người hoàn hảo của ta, vừa tinh tế vừa quyến rũ.

      Tạ Viễn Đằng xinh đẹp, Hàn Nặc trầm ổn, đúng là xứng đôi.

      Si Nhan thu ánh mắt lại, nhếch nụ cười xót xa, lồng ngực mơ hồ đau. Đột nhiên rất muốn uống rượu, thấy có người vẫn chúc rượu Nhược Ngưng, hề nghĩ ngợi mà đón lấy.

      Sau lưng đột nhiên được siết lại, bàn tay đoạt lấy chén rượu trong tay , “Tửu lượng của phù dâu cao lắm, chén này để tôi uống thay.

      ***

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 11: Được mất đúng mực


      “Tửu lượng của phù dâu cao lắm, chén này để tôi uống thay.” Ôn Hành Viễn thản nhiên cười, ngữ khí kiên quyết, lúc tay hạ xuống chén rượu cũng trống .

      Hàn Nặc vẫn đứng yên, câu nào. Gương mặt ta thể vẻ gì, chỉ duy ánh mắt là vẫn tập trung người , như thể muốn bỏ qua bất kỳ biểu nào của . Cõ lẽ ở đây phát sinh chuyện gì nữa cũng chẳng liên quan đến ta, ngay cả Tạ Viễn Đằng đứng cạnh ta cũng như , ta chỉ im lặng nhìn Si Nhan.

      quay đầu lại nhưng Si Nhan biết ánh mắt Ôn Hành Viễn dừng Hàn Nặc. để ý thấy khóe môi Hàn Nặc khẽ nhếch lên độ cong như có như . Nhưng nó cũng chỉ là trong nháy mắt, quá , quá nhanh, khiến tưởng mình bị ảo giác.

      Ba năm gặp, Si Nhan phát ra Hàn Nặc thay đổi, khuôn mặt vẫn khôi ngô nhưng mờ mờ dấu vết ưu thương, vầng trán vẻ lạnh lùng xa lạ. So với vẻ điềm tĩnh trước kia, bây giờ ta có vẻ trầm lặng hơn. Ánh mắt sâu hút giấu nổi vẻ uể oải, dường như còn có mất mát và…tuyệt vọng.

      Hàn Nặc hít sâu, nhìn mím môi và xoay người cùng lúc với Ôn Hành Viễn, rồi chậm rãi qua ta. Ngay lúc qua, ta cố gắng khống chế mình, nhưng rồi lại tóm lấy cổ tay .

      Si Nhan ngờ ta có hành động như vậy, đứng khựng lại, chiếc khay bên tay phải suýt rơi xuống đất, may mà Tạ Viễn Đằng nhanh tay nhanh mắt đỡ được.

      “Hàn Nặc?” Cao Các hiểu gì nên cùng lên tiếng với Thạch Lỗi. Thạch Lỗi lại đưa mắt nhìn Ôn Hành Viễn.

      “Cám ơn!” Ôn Hành Viễn nhận lại chiếc khay trong tay Tạ Viễn Đằng, giọng có phần lạnh , đồng thời khẽ đẩy tay Hàn Nặc ra, mặt vẻ châm chọc, “Luật sư Hàn muốn trở thành tiêu điểm trong đám cưới của người khác sao?”

      Hàn Nặc thấy Ôn Hành Viễn nắm tay Si Nhan, thấy vô thức nép vào gần ánh mắt có chút thay đổi. ta nắm chặt tay lại, chặt đến mức thân thể phát run, lúc lâu sau mới khôi phục lại tinh thần. Sau đó, ta lại cầm chén rượu bàn lên, uống hơi cạn sạch, gần như khuôn mặt còn huyết sắc.

      Tạ Viễn Đằng im lặng kéo Hàn Nặc ngồi xuống ghế, lại mỉm cười, trong ánh mắt nhìn Si Nhan có vài phần mệt mỏi, “ ngại quá, ấy say rồi.”

      Ánh mắt phức tạp, có đôi chút vẻ chua chát, nhưng cũng rất bình tĩnh, ít nhất trong mắt những người biết chuyện là đủ ung dung thản nhiên.

      Si Nhan nhếch khóe miệng, nở nụ cười thân thiện, “ sao, nếu tửu lượng ấy tốt uống ít chút.”

      Tạ Viễn Đằng mỉm cười tỏ vẻ đồng ý, cầm chén trà bàn đưa cho Hàn Nặc.

      Si Nhan gì nữa. Lúc này, chỉ có thể im lặng. Nhưng, trái tim lại mơ hồ đau nhói, cố gắng nhắm mắt lại, để yên cho Ôn Hành Viễn nắm tay mình rời , cũng đủ dũng cảm để quay đầu lại nữa.

      Si Nhan như người mất hồn. Mấy người bạn học cũ hỏi mấy lần mà cũng nghe thấy, đến lúc Ôn Hành Viễn đẩy củi trỏ huých mới có phản ứng lại, cười cười, rồi cùng họ tán gẫu vài câu. Thấy mấy người bạn hết đưa mắt nhìn Ôn Hành Viễn rồi lại nhìn Hàn Nặc ở cách đó xa, trong lòng có chút rối bời. Khi nụ cười môi cứng lại, Ôn Hành Viễn kịp thời đưa .

      “Thông cảm nhé, dâu chú rể sắp trụ nổi nữa rồi, chúng tôi ra đó hỗ trợ, lúc nào gặp lại chuyện.” xong câu khách sáo, để ai giữ lại nữa, tươi cười đưa ra khỏi “biển khổ”.

      “Xin lỗi !” Si Nhan biết tại sao lại xin lỗi, nhưng chỉ thốt lên được như vậy, dáng vẻ rất ngoan ngoãn.

      “Đừng ra ba chữ này dễ dàng quá.” Mặc dù sắc mặt bình thường, nhưng thân thể ràng cứng ngắc, lời lạnh lùng của vô tình làm cho người khác cảm thấy nó như lời của người cố nén giận.

      gì, chỉ cười chua xót, mãi sau mới bật ra được câu, “Cảm ơn !”

      Ôn Hành Viễn đáp lại, sắc mặt cũng dần dịu xuống, khóe môi khẽ gợn lên nụ cười như có như .

      Dần dần rời xa khỏi tầm nhìn có Hàn Nặc, Si Nhan cảm thấy như trút được gánh nặng, cả người thả lỏng ra rất nhiều, cứng ngắc như trước nữa.

      Người mà mình từng , hôm nay gặp lại, vô hình trung khiến thấy áp lực quá lớn. Ánh mắt nóng rực, thâm trầm, lại có lúc lạnh lùng làm cho thể đọc tên thứ cảm giác trong lòng mình. thể thừa nhận, giữa hai người thay đổi hết rồi, thay đổi.

      Bữa tiệc của hôn lễ vô cùng náo nhiệt, cảnh tượng như vừa rồi căn bản đủ sức gây chú ý với mọi người, chỉ trừ mấy người họ.

      Nhược Ngưng thấy cùng Ôn Hành Viễn tới hơi chau mày, lại giả vờ hỏi cung đâu, làm phù dâu mà chịu chuyên tâm với nhiệm vụ. lấy lại tinh thần, cau mày nhìn về phía nhà vệ sinh.

      kính rượu khách khứa, Ôn Hành Viễn vừa mỉm cười vừa đón lấy hết, để cho có cơ hội uống rượu.

      Tuy biết tửu lượng rất khá, nhưng cứ uống kiểu đấy ổn. Si Nhan hơi lo lắng, chỉ sợ say khướt ở ngay chỗ này. vừa định lên tiếng khuyên lại thấy tiện, vì vậy đành phải kéo kéo cổ tay áo của .

      Ôn Hành Viễn nghiêng đầu nhìn bằng ánh mắt nghi vấn, lại thấy nháy mắt với mình. lập tức hiểu ra, nhếch môi cười, lật bàn tay lại, nắm trọn lấy tay .

      Si Nhan nhíu mày, tránh được nên chỉ biết cắn răng lườm . cười gượng gạo, mang theo vẻ nghịch ngợm của đứa trẻ, nắm chặt tay cái rồi mới chịu buông ra.

      kính rượu hết lượt, mặt Ôn Hành Viễn hơi đỏ. Nghĩ lại, bữa tiệc hôm nay phải có khoảng hơn sáu mươi bàn, chén rượu nào cũng bị nhận hết. sợ hãi giật thót mình, nhìn chằm chằm , sợ ngã vật ra đây.

      về phía phòng nghỉ, thấy bước của hơi loạng choạng, vững, bước đến đỡ lấy .

      được đấy?” Dìu , Si Nhan đưa tay đẩy đẩy vài cái.

      “Hơi say rồi.” Ôn Hành Viễn híp mắt, thấp giọng .

      say mới lạ, uống nhiều quá thể.” So với Ôn Hành Viễn, Si Nhan yếu hơn rất nhiều, dìu thế này là cố sức lắm rồi. Người này cứ thỉnh thoảng lại oặt người, bao sức nặng của cơ thể đều dồn hết lên .

      “Nhưng chung là vẫn uống giỏi hơn em nhiều.” Ôn Hành Viễn thầm, đưa tay khoác lên vai .

      “Ai bảo? Nhưng mà em có uống say vẫn đưa em được, còn mà say rồi á, em khiêng nổi đâu.” Si Nhan để yên cho ôm, đỡ bước .

      Đưa về phòng nghỉ, Si Nhan rót cho cốc nước, “Này, uống .”

      Ôn Hành Viễn từ từ nhắm hai mắt lại, xua xua tay rồi nằm vật xuống bàn buồn nhúc nhích.

      Si đại tiểu thư chịu thua, lại rót cho cốc nước ấm, chợt nghe bất mãn lẩm bẩm, “Chưa từng thấy đứa con nào hậu đậu như em, biết pha tách trà à?”

      Si Nhan trợn trừng mắt. Người này đúng là say quá rồi, dám biến thành người hầu, phải chuyên gia phục vụ sâu rượu, làm sao mà biết được chứ. Hơn nữa, lúc nào cũng là say, có say lúc nào đâu. Mặc dù tức tối với nhưng lại lật đật pha cho tách trà.

      “Dậy uống trà , thiếu gia.” vỗ vỗ lên vai , dáng vẻ rất cung kính.

      “Trà gì đấy? phải Phổ Nhị* là uống đâu.” Người kia còn thèm mở mắt, đúng là coi mình như cậu chủ rồi.

      * trong những loại trà nổi tiếng của Trung Quốc.

      “Ai chiều để giờ đeo đống tật xấu thế này biết. Mau dậy , uống tách trà cho tỉnh rượu.” Người kia rất hợp tác, ngồi ngay ngắn, hơi dựa vào , uống liền hai ngụm cho có.

      “Sao em thổi cho nguội , muốn hại chết vì bỏng à?” Người đó híp mắt nhìn . Si Nhan muốn mắng Đường Nghị Phàm vào.

      “Nghĩa khí lắm, đại ca Ôn, em cảm ơn cậu nhé.” Đường Nghị Phàm vừa cười hỉ hả vừa vỗ vai . Ôn Hành Viễn nhíu mày, gì mà lại vật ra bàn nằm bất động.

      “Say à? Có cần đưa cậu về khách sạn trước ?” Đường Nghị Phàm khẽ lay , thấy lên tiếng quay đầu nhìn Si Nhan, “Làm sao bây giờ?”

      Hôn lễ cũng xong, Đường Nghị Phàm nhét chìa khóa xe vào tay Si Nhan, là đàn ông ở đây đều uống say thể lái xe nên nhờ đưa Ôn Hành Viễn về khách sạn. còn bảo là quên địa chỉ khách sạn, lại bận đưa Nhược Ngưng về, ánh mắt lộ vẻ quỷ quái.

      Cầm chìa khóa, lại nhìn Ôn Hành Viễn vẫn gục xuống bàn động cựa, bất đắc dĩ thở dài, “ biết trong hai chúng ta ai mới là người cẩu thả đây.”

      Gắng sức lắm mới đỡ được người kia lên xe, thấy dựa lưng vào ghế ngủ, Si Nhan lay , “ thuê chỗ ở đâu đấy?”

      Hình như Ôn Hành Viễn say rồi, mở mắt, chỉ thuận miệng ra địa chỉ. Trong nhất thời, Si Nhan có phản ứng gì, lúc ra khỏi bãi đỗ xe, mới sững lại, “Ôn Hành Viễn, làm cái quỷ gì đấy, đó là địa chỉ nhà em…”

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 12: Đêm mập mờ



      Người kia ngủ như chết, cho dù Si Nhan có gọi thế nào nữa cũng tỉnh dậy. có cách nào khả thi, bất đắc dĩ lôi di động ra gọi cho Nhược Ngưng, kết quả càng khiến thêm nhụt chí, bởi vì điện thoại tắt máy rồi.


      “Động phòng hoa chúc, ai lại mở máy chứ!” Si Nhan thở dài cất điện thoại, trong nhất thời cũng chẳng biết gọi cho ai. biết bất kỳ người bạn nào của Ôn Hành Viễn cả. Đột nhiên vỗ vỗ trán, tìm ra vị cứu tinh rồi.

      “Tạ ơn trời đất.” Điện thoại được thông, tâm tình Si Nhan tốt lên hẳn.

      “Tiểu Nhan?” giọng nam trầm thấp cất lên, mang theo vẻ vui mừng.

      , là em đây.” Nghe thấy giọng quen thuộc, Si Nhan chợt có chút căng thẳng khó hiểu, hình như lâu rồi chủ động gọi điện thoại cho người nhà. Hôm đầu mới về, Ôn Hành Viễn dặn phải gọi cho Si Hạ báo tin bình an, nhưng lại làm.

      “Dạo này bận rộn quá, cũng chưa kịp gọi cho em. Gần đây khỏe ? Hành Viễn ở Cổ Trấn rồi nhỉ, mấy hôm trước nghe cậu ta là muốn đến gặp em.” Giọng của Si Hạ cao, ngữ khí chứa vẻ cưng chiều, đối với em duy nhất của mình thương rất lớn.

      “Dạ? ấy về Cổ Trấn? Lúc nào cơ?” nghiêng đầu nhìn người đàn ông vẫn nhắm nghiền hai mắt, đôi mày nhíu chặt, sắc mặt đỏ lên vì say. Trong lòng bỗng dâng lên cảm xúc khác lạ.

      “Cậu ấy đến sao? Nếu như nhớ lầm cậu ấy đặt vé vào hôm mùng mười mà.” Si Hạ ngạc nhiên, ánh mắt mông lung.

      Mùng mười? Si Nhan sửng sốt, nhíu mày, đó vừa đúng là ngày về mà. lên kế hoạch đến Cổ Trấn, lại còn đúng vào ngày về quê? Tên quái dị này, sao tiếng nào chứ.

      “Tiểu Nhan, em có nghe đấy?” Đợi mãi mà được đáp lại, Si Hạ sốt ruột gọi .

      nghe đây. , bây giờ em ở thành phố A, về hôm mùng mười.”

      “Em về rồi sao? mình à? Còn Hành Viễn đâu?” Si Hạ tiếp tục kinh ngạc, hỏi liền ba câu.

      “Về được hai ngày rồi, phải mình, ấy cũng về.” Si Nhan muốn hỏi mình xem có về thành phố A chợt nghe thấy ở đầu dây bên kia có giọng nam xa lạ, “Cục phó Si, hội nghị bắt đầu rồi.”

      “Biết rồi.” Si Hạ trầm giọng đáp câu, rồi với Si Nhan, “Tiểu Nhan, phải họp rồi, hôm nay e là muộn lắm mới xong. Ngày mai chắc là về được, đến tối đón em.”

      ra vẫn còn họp, Si Nhan khẽ thở dài, “Dạ được, cứ làm việc , đừng làm khuya quá, ngày mai gặp lại.”

      Vốn định trông cậy vào Si Hạ có thể trở về gấp trong đêm nay, rồi cho Ôn Hành Viễn ở cùng trai đêm, bây giờ được rồi, trai còn họp, có lẽ vừa rồi là giờ nghỉ giữa cuộc họp.

      “Hội nghị gì quan trọng biết, tối rồi mà còn cho người ta nghỉ ngơi.” Lẩm bẩm câu, lại nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn, “Chỗ này ưu ái nhà ngươi rồi, nhìn ngươi đáng thương, bổn nương ta từ bi cho nhà ngươi ở lại đêm.”

      Còn làu bàu, chiếc xe phía sau ấn còi inh ỏi, Si Nhan quay đầu lại, thoáng giật mình, sau đó táp xe vào ven đường. Chỉnh điều hòa cho ấm lên, mới đánh tay lái, về hướng căn hộ của mình.

      Ôn Hành Viễn uống say, đầu váng vất vô cùng, nhưng đến nỗi biết gì. Ít nhất cũng biết gọi điện cho Si Hạ, còn nghe ràng thấy bất đắc dĩ đưa về nhà, lúc này mới thở phào nhõm. Coi như có lương tâm, may mà còn chưa tùy tiện tìm khách sạn nào đấy rồi quẳng vào. Trong lòng được thư thái, ngủ thiếp .

      Khu nhà của Si Nhan hơi xa, áng chừng phải lái xe nửa tiếng. Ôn Hành Viễn như đứa trẻ ngoan ngoãn, ngủ rất say, thân mình cao lớn uể oải dựa vào ghế ngồi, thỉnh thoảng lại cựa quậy để tìm thư thế thoải mái. gian trong xe có hạn, người cao đến mét tám như sao có thể duỗi người thoải mái được, vì vậy xem ra lúc ngủ có chút khó chịu.

      “Nhìn gầy mà sao nặng thế…” Dưới giúp đỡ của bảo vệ khu nhà, vất vả lắm mới vừa đỡ vừa lôi được Ôn Hành Viễn lên tầng, Si Nhan toát đầy mồ hôi. Người kia như nhịn được việc làm phiền , lảm nhảm vài câu rồi trở mình cái, chôn đầu gối, tiếp tục ngủ.

      Si Nhan gãi gãi đầu, biến kiểu tóc thục nữ thành ra dạng rất “đáng thương”, rồi xoay người vào bếp. Lúc ra, trong tay chén trà nồng đậm.

      Ôn Hành Viễn đúng bị màn kính rượu hại rồi, mặt càng ngày càng đỏ. Si Nhan quỳ giường, cố gắng nâng dậy, cảm giác được người nóng kinh khủng.

      “Há miệng ra.” Đưa chén trà tới bên miệng , thấy cau mày chịu mở miệng, Si Nhan quát lên, “Nếu là em hắt nước đấy nhé.”

      Hình như nghe thấy câu “uy hiếp” của , người kia ngả lên người , mặc dù hai mắt vẫn nhắm nghiền nhưng tinh thần như tỉnh trăm phần trắm mà uống hết chén trà, sau đó tiếp tục bất tỉnh.

      “Sâu rượu.” Si Nhan cốc cái lên trán , giúp cởi bỏ áo khoác của bộ âu phục, thuận tay cởi cả chiếc cà vạt màu đen, rồi bỏ giày của ra, đỡ đôi chân dài của lên giường.

      Lúc định đắp chăn cho cũng là mười hai giờ đêm, người kia bỗng nhiên tự cởi bỏ hết cúc áo sơ mi, cơ ngực rắn chắc lộ ra hết trước mặt .

      “Thích phơi bày đến phát điên rồi, cởi quần áo để làm gì?” Si Nhan thét lên, lập tức quay người lại, “Ôn Hành Viễn, cho giây mặc lại áo vào, nếu em đá bay ra khỏi đây đấy.”

      “Tiểu Nhan…”

      “Gọi em làm gì? Còn mặc áo vào?” Mặt nóng ran lên, nghe thấy tiếng người kia thào tiếng rồi lại có động tĩnh gì, Si Nhan khẽ quát lên.

      “Ôn Hành Viễn?” Thấy mãi lâu mà vẫn lên tiếng, Si Nhan do dự xoay người lại, vỗ vỗ mặt , “ là lợn hả, ngủ là ngủ luôn được.” Ánh mắt rơi khuôn mặt đẹp trai của , nhưng dám liếc mắt xuống dưới. đỏ mặt, đưa tay luống cuống kéo chăn lại.

      “Ừm…” đợi đắp chăn lên người mình, người kia nắm lấy cánh tay , dùng sức kéo lại, đưa cả người vào trọn trong lòng rồi ôm lấy .

      “Buông ra, Ôn Hành Viễn.” giãy giụa hòng tránh khỏi , nhưng lại bị ôm chặt hơn.

      “Tiểu Nhan…” Đôi môi ấm áp dừng lại , đặt nụ hôn nhàng, cánh tay siết chặt hơn, giọng trầm ổn gọi tên . nghiêng đầu, đặt cằm lên má rồi ngủ thiếp .

      Si Nhan cứng đờ người, đôi mắt trừng lớn, sửng sốt hồi lâu. Lúc lấy lại tinh thần, ngọ nguậy vài cái nhưng người kia lại như cố ý, càng giãy lại càng ôm chặt hơn, đến nỗi ngộp thở.

      “Chẳng mấy bị ghì chết mất thôi…” Bất đắc dĩ trở mình cái, thôi giãy giụa, muốn so găng với nữa mà chờ cho ngủ say.

      lát sau, tiếng hít thở đều đều của truyền đến, hơi thở ấm áp như có như thoảng qua tai . hơi thở nam tính rất đặc biệt, tản ra và vây chặt lấy .

      Khuôn mặt nóng lên, hương rượu nhàn nhạt người ngập trong khoang mũi , cả khuôn mặt ở cự ly gần của cũng choán hết tầm mắt . Đường cong cơ thể sau bộ váy lễ phục của kề sát ngực , tim Si Nhan tăng tốc cách kinh khủng.

      phải là chưa từng được ôm, nhớ những lúc say rượu, cũng từng ôm vào lòng. Dưới ánh đèn mờ, hai người chậm rãi hết con hẻm ở Cổ Trấn. Khi đó, chỉ cảm thấy ấm áp, an tâm, hoàn toàn hề có cảm giác xấu hổ. Nhưng, lúc này bị ôm thế này, cảm giác khác hẳn, có mập mờ thành lời, có thân mật thể hiểu nổi. Còn cả nụ hôn khẽ của nữa, chỉ như chuồn chuồn lướt nước, nhưng trong nháy mắt lại gợn lên tầng sóng, cảm giác khác thường chưa từng có xẹt qua tim khiến hoảng hốt, hoàn toàn biết phải làm thế nào.

      hít sâu, cố thở đều, cắn chặt môi dưới, sợ tỉnh dậy mà rút tay ra. Tay trái đặt lên ngực , tay phải khẽ nhấc bàn tay của đặt bên hông mình ra, chật vật thoát ra khỏi vòng ôm của .

      kéo quai váy bị tuột lên, thuận tay kéo chăn đắp lên người , tắt đèn rồi rời khỏi phòng.



      ***

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 13: Tâm ý ràng


      Trong bóng tối, như đứa trẻ, ôm chặt lấy tấm chăn mềm, lật qua lật lại mà vẫn ngủ được.

      Hình ảnh Hàn Nặc đưa về nhà rồi đứng dưới tầng vẫy tay với , hình ảnh Hàn Nặc ôm Tạ Viễn Đằng nhìn , cả hình ảnh ta đứng dưới tán cây, và hình ảnh ta mất khống chế nắm lấy tay ở hôn lễ, tất cả đều ùa ra cách bất ngờ.

      khẽ nhắm mắt lại, vùi mặt vào gối, dòng lệ chậm rãi lăn xuống.

      Hàn Nặc, tôi hiểu, con đường này là chọn đúng ? Ba năm trước ra quyết định đó, tại sao đến giờ còn làm như vậy?

      Nếu như cuộc chia tay ba năm trước đây là do bất đắc dĩ phải làm, nếu như lúc ấy chọn ta khiến trái tim tôi chết điếng, vậy ba năm tính là cái gì? ta? là tình của ta?

      Còn tôi, có lẽ trở thành vị khách qua đường còn quan trọng trong đời rồi. Đúng ? Là như vậy sao?

      Lúc tôi cần nhất, lại vứt bỏ tôi trong mưa. biết tôi phải mất bao lâu để quên ? có biết ba năm nay tôi sống thế nào ? Mỗi lần nhắm mắt lại, hình bóng lại lên trong đầu tôi, đuổi được.

      Tôi nhớ , cũng sợ nữa.

      Tất cả những chuyện xảy ra đều thay đổi, ra, tôi thầm nghĩ phải bình thản mà sống hết đời, muốn bị phiền não trói buộc nữa. Có người cho tôi biết, con người sống hết đời, phải chịu trách nhiệm cho những thứ xảy ra ngoài dự đoán, càng phải hối hận vì những chuyện xảy ra sau này. Đạt tới trình độ đó vốn cần mức độ lĩnh hội nhất định, có lẽ nhiều người cũng biết, nhưng sống cả đời cũng thể làm nổi, đối với , tôi lại muốn thử xem.

      Giọt nước mắt rơi lên cánh tay , mang theo nỗi đau thương, bao phủ trong bóng tối mờ mịt. Thân thể mảnh mai này khiến người khác có ý muốn bảo vệ mãnh liệt. Vậy mà lại cần ai cả, trừ Hàn Nặc ra, xa lánh tất cả quan tâm của mọi người, kể cả Ôn Hành Viễn gần trong gang tấc.

      Đúng vậy, Ôn Hành Viễn, người đàn ông chăm sóc cho suốt ba năm qua, cũng là người đàn ông vừa hôn .

      đưa tay vuốt ve chỗ bị hôn, thể đó là cảm giác gì, chỉ thấy trong lòng rối loạn vô cùng.

      chưa bao giờ chủ động lý giải , nhưng biết tâm tư của , biết hết thảy.

      “Người đàn ông như Ôn Hành Viễn, có lẽ tuyệt chủng khỏi thế giới này rồi, ba mươi tuổi mà chưa từng có bạn .”

      phải ấy về để thăm bạn sao, chắc là chẳng mấy mà được nhận thiếp mời của ấy đâu.”

      “Ai bảo thế? Sao biết, cũng chưa từng nghe Hành Viễn nhắc đến?”

      “Chẳng lẽ đúng ư? ấy về thành phố S phải vì nhớ bạn sao?”

      “Cậu ấy về là vì chú Ôn khỏe, mà Hành Diêu lại sắp kết hôn nên chú gọi cậu ấy về tiếp quản chuyện làm ăn, thế nào mà lại hóa ra bạn chứ.” Si Hạ giọng quở trách , có phần tức giận với hiểu biết chậm rì của em .

      “Hành Diêu? Ôn Hành Diêu? trai ấy à?” Si Nhan thoáng giật mình, ngơ ngác hỏi.

      “Tiểu Nhan, xin em quan tâm đến Hành Viễn chút có được ? Sao mà ngay cả chuyện cậu ấy có trai em cũng biết!” Si Hạ thở dài, cảm thấy bất công thay cho Ôn Hành Viễn. Hai người quen nhau lâu, vậy mà biết chuyện này, đúng là khiến người khác đau đầu.

      ấy cũng chưa từng kể…Hơn nữa, ấy có trai liên quan gì đến em, em chỉ cần biết là ông trai em nhất là được rồi.” Si Nhan làm nũng.

      “Đúng là còn cách nào với em nữa rồi. Có chuyện đáng ra nên , Hành Viễn cũng cho , đối với em ấy à, tự cảm thấy đáng thay cho bạn , sao lại gặp phải con bé chết tiệt như em cơ chứ.” Người hiền hòa như Si Hạ hiếm khi nổi nóng, tràng dài như thế này cũng là chuyện ít gặp.

      cái gì thế, em mới là em ruột của đấy nhé.”

      “Hành Viễn thích em!” Năm chữ xuyên qua điện thoại lọt vào tai , rồi vọt thẳng đến trái tim .

      *Chữ “thích” trong tiếng Trung là “xi-huan” nên chỗ này ghi là năm chữ.


      Ôn Hành Viễn thích ! Ôn Hành Viễn thích !

      Trong lòng , người đàn ông kia đẹp trai quá mức cho phép, tiền nhiều đến độ đếm thôi mà cũng rút gân tay, bề ngoài quả thực có bóng dáng của công tử đào hoa, Ôn Hành Viễn hay mắng là đồ ngốc, lại…thích .

      Năm thứ hai sau khi rời khỏi Cổ Trấn, mới biết được tâm ý của . Nhưng từ khi nào, Si Hạ cũng , có lẽ ngay cả cũng biết. Si Nhan cố gắng nhớ lại những đoạn hồi ức có , nhưng tìm được dấu vết nào.

      Đây chính là nguyên nhân mà hề chủ động liên lạc với . Vì vậy, lúc nhận điện thoại của , đều có vẻ thờ ơ, hơn nữa còn quên nhắc phải chăm sóc tốt cho bạn , ra là cố ý. Tất cả những việc đó, đơn giản là vì muốn làm tổn thương , cố vạch quan hệ giữa họ, cũng làm mất thể diện, còn , mất người bạn tốt này. Nhưng hề bị ảnh hưởng gì, vẫn “mắng” , vẫn chăm sóc , vẫn quan tâm đến , vẫn… .

      , chữ đó, Si Nhan vẫn nghĩ rằng cả đời chỉ với người, đó là Hàn Nặc. Hôm nay, biết mình còn có thể được nữa , bởi vì ý thức được cảm xúc của với Hàn Nặc, vẫn chưa hoàn toàn quên được. Ít nhất trái tim vẫn nhói đau, ít nhất, vẫn sợ phải gặp ta, thậm chí dám nhìn thẳng vào mắt ta.

      Mình như vậy rồi đủ tư cách với người khác, nhất là với người cứ yên lặng chờ đợi như Ôn Hành Viễn. tổn thương như vậy ác hơn việc từ chối thẳng thừng rất nhiều.

      Đối với Si Nhan mà , Ôn Hành Viễn là người rất đặc biệt, thể làm trai được, đồng ý. cũng thể làm bạn được, muốn. Còn nhớ từng , bạn bè chia làm bốn kiểu, kiểu thứ nhất, tình nghĩa sâu nặng, đối xử chân thành với nhau; kiểu thứ hai, quý nhau, có thể trở thành người ; kiểu thứ ba, cùng tầng lớp, có thể có nhưng có tình bạn bình thường; kiểu thứ tư, như địch lại như bạn, là đối thủ cạnh tranh thường trường.

      ra ám chỉ, chỉ là khi đó, biết.

      đứng dậy, nước mắt khô , như chưa từng rơi xuống. Hơi do dự chút, mới ra khỏi phòng.

      nhàng đẩy cửa phòng ra, bật đèn cạnh giường lên. Ôn Hành Viễn xoay mặt nghiêng ra phía ngoài, hai mắt nhắm lại, tóc hơi rối, tấm chăn người ra bị tụt xuống, chỉ đắp lên nửa người.

      Thấy trán lấm tấm mồ hôi, Si Nhan nhanh tay nhanh chân vào phòng tắm, thấm ướt chiếc khăn lông rồi quay lại phòng ngủ nhàng lau khuôn mặt tuấn tú của Ôn Hành Viễn. “ trai em trình độ uống rượu của là nhất, quả sai, ầm ĩ, làm loạn cũng nôn mửa, đúng là khó có được đấy.”

      Nhìn Ôn Hành Viễn ngủ say, trong lòng bỗng có chút ấm áp. ngồi bên mép giường, đắp lại chăn cho , giọng : “ đúng là đồ ngốc…”

      “Tiểu Nhan…” Dường như người kia nghe thấy lời , bất mãn nhíu mày lại, những ngón tay thon dài khẽ động đậy, rồi quờ quạng tìm tay .

      Si Nhan nhúc nhích, để yên cho nắm tay, thấy mi tâm giãn ra, nhoẻn miệng cười. chưa bao giờ biết bộ dạng khi ngủ lại giống trẻ con đến vậy, khác hẳn với vẻ bất cần đời trong cuộc sống, với vẻ chuyên chú nhập tâm khi làm việc.

      Cũng hiếm khi thấy Ôn Hành Viễn như thế này, như vậy khiến người khác cảm nhận được dịu dàng, ân cần và cả thương của nữa. chẳng để tâm, nhưng cũng muốn được đáp lại, nếu vì cái gì mà lại kiên trì như vậy.

      “Đúng là đàn ông có thể chờ đợi, nhưng có nghĩa là ta cần đáp lại.” Lời của Si Hạ quanh quẩn bên tai, Si Nhan khẽ thở dài.

      “Em phải làm gì bây giờ!” nắm lấy bàn tay to của , lẳng lặng nhìn diện mạo khôi ngô của , “Ôn Hành Viễn, em muốn mất người bạn như , em vẫn muốn là người bạn tốt nhất của em, đấy. thể quản được trái tim mình…em thể ích kỷ coi là thế thân được, em thể trốn tránh sau được, như vậy là công bằng với …”

      “Tiểu Nhan…” Trong lúc ngủ, Ôn Hành Viễn thấp giọng gọi tên , nắm chặt tay , bên môi khẽ gợn nụ cười , phảng phất như có ấm áp của bầu trời.

      Bạn bè hay gọi là “Nhan Nhan”, còn “Tiểu Nhan” là cách gọi của người nhà dành cho . từng bảo nhiều lần rằng đừng gọi như vậy, nhưng vẫn cố chấp. hề biết, tiếng gọi êm ái như vậy, dễ dàng khiến trái tim lạnh băng trong tan chảy. sợ , cho nên luôn nhằm lời tốt vào , với , hai người họ phù hợp, nhưng vẫn ngoảnh mặt làm ngơ.

      Ôn Hành Viễn như vậy, là vừa đáng , vừa đáng giận.

      Trầm mặc trong chốc lát, chậm rãi rút tay ra, rời .

      ***

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 14: Sương mù sáng sớm

      Sáng sớm, lúc Si Nhan tỉnh dậy Ôn Hành Viễn cũng còn ở trong phòng nữa.

      “Dậy sớm …” thầm rồi vào phòng tắm, tắm bằng nước ấm xong mới thay bộ quần áo thoải mái, lau lau mái tóc ướt, lại chợt nghe thấy tiếng mở chìa khóa cửa.

      ra phòng khách, thấy Ôn Hành Viễn cầm bữa sáng vào, mặt còn dấu vết say rượu nữa.

      Người này đẹp trai, lại được ông trời hậu đãi. bĩu môi, thầm mắng.

      “Tỉnh ngủ chưa?” Thấy đứng thất thần, Ôn Hành Viễn còn tưởng nàng này chưa tỉnh ngủ. thản nhiên cười, tỏ vẻ cưng chiều.

      lấy đồ ăn để lên bàn, chuẩn bị xong xuôi mà vẫn thấy nhúc nhích nên liền bước đến gần , lấy cái khăn lông, “Để nào.”

      Có lẽ là bởi vì vừa tỉnh ngủ, giọng của hơi khàn, nghe ra lại thấy rất mê người. ngây ngẩn đáp “Oh”, để mặc lau tóc cho mình.

      Động tác của rất , như thể sợ đau vậy. Động tác dịu dàng của , hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài cao lớn.

      Thừa lúc lau tóc, Si Nhan nghiêng đầu nhìn .

      Ôn Hành Viễn vẫn mặc chiếc áo sơmi trắng từ hôm qua, chiếc quần âu hơi nhăn, mái tóc cũng chỉ chải qua loa, cằm hơi lún phún râu, dáng vẻ mệt mỏi, có đôi phần uể oải nhưng cũng rất…gợi cảm.

      “Nhìn đủ chưa?” Ôn Hành Viễn bỏ khăn xuống, nhét lược vào tay , chớp đôi mắt đen nhánh, cười quỷ quái, “Nhìn đủ rồi mau chải đầu , sau đó ra đây ăn sáng.”

      Si Nhan hơi thất thần, lúc bình tĩnh lại chải mạnh lên tóc hai cái để che vẻ xấu hổ, trừng mắt lườm , “Sáng sớm thấy lại lại, ngủ đủ rồi yên phận đấy phải ?”

      “Nhìn em ngủ cứ lăn lộn như con lợn con ấy, còn tưởng tỉnh dậy nổi, lớn thế rồi mà cứ bám lấy cái giường, còn mất mặt à.” cau mày giễu cợt, đưa tay cốc đầu .

      “Ai bám giường chứ, còn phải là vì hầu con sâu rượu này sao, hại em mãi mới được ngủ.” nhướng mày, bĩu môi, nhanh tay chải mượt tóc rồi ngồi vào bàn ăn nhìn đổ sữa đậu nành.

      Nếu đói đến mức ngực dán ra sau lưng cũng nhớ đến. Tối qua bị mất ngủ, mãi đến sáng mới ngủ được, mệt chết mất!

      Đôi mắt thâm sâu của Ôn Hành Viễn nhìn , ánh mắt dịu dàng này đúng là có thể giết người, kìm được, đưa tay vuốt tóc , “Tiểu Nhan…”, sau đó định gì lại thôi.

      Si Nhan chú ý đến ánh mắt , miễn cưỡng nghiêng đầu, tránh khỏi bàn tay , “Gì?”

      Ôn Hành Viễn chăm chú nhìn , nhìn làn da tay trắng nõn, gương mặt đỏ ửng, đôi mắt lanh lợi, đôi môi hơi cong lên, chắc là do mới thức dậy, tinh thần còn chưa tỉnh táo hẳn nên khuôn mặt càng có vẻ ngây thơ. cười, cười rất trìu mến, ân cần đưa sữa đậu nành đến trước mặt , “Uống sữa đậu nành trước , vẫn còn nóng đấy…”

      “Dưới kia bán sữa đậu nành, lấy đâu ra thế?”

      “Có loại phương tiện gọi là xe, có thể lái mua.” Thấy cầm vào quai cốc, vội nhắc, “Cẩn thận bỏng…”

      “Em phải trẻ con, uống cốc đậu nành mà bỏng được á.” cười ngại ngùng, mặt vẻ bối rối.

      Nếu nhắc, đúng là định uống hơi cho xong, người ta khát mà.

      “Đúng, em vẫn là trẻ con đấy, năm nay mới ba tuổi rưỡi.” Cong khóe môi cười, gắp chiếc bánh bao hấp nóng hổi vào bát , “Ăn , mua ở tiệm Chu Ký dưới kia đấy, nhìn em gầy tong teo rồi này.”

      “Em ăn kiêng…” Miệng vậy, nhưng lại ăn rất ngon lành, “ cố ý phá hỏng công cuộc giảm béo của em.”

      “Em mà cũng ăn kiêng? Lợn mẹ mà cũng đòi trèo cây.” nhíu mày, lại gắp thêm cái nữa cho .

      cười hì hì, thấy giương mắt nhìn mình lại cắm đầu ăn, thèm lại nữa.

      “Sao ăn?” Thấy chỉ uống sữa đậu nành, ràng, “Đừng là nhường cho em ăn, em phải lợn đến mức đấy đâu.”

      “Dạ dày khó chịu, ăn vào, em ăn .” đại khái, nhưng Si Nhan lại nghĩ đó là cảm giác sau khi say, đúng là dạ dày cồn cào, khó chịu vô cùng.

      “Ít nhiều cũng phải ăn cái, em muốn ngày mai đọc được tiêu đề, thiếu gia nhà giàu nọ ngất đường vì đói.” cau mày, nhìn đống đồ ăn sáng, thấy có bánh bao, dầu cháo quẩy, sữa đậu nành, đều là thứ thích, “ đợi tẹo nhé, em nấu cháo cho .”

      “Em làm sao? cũng muốn ngày mai nhìn thấy tiêu đề, nọ thiêu cháy nhà bếp.” Ôn Hành Viễn nhìn theo bóng vào phòng bếp, có vẻ rất nghi ngờ.

      gì cơ?” Người nào đó cầm ngay con dao phay ra, trừng mắt nhìn .

      “Bà ơi, nấu cháo thôi mà, em khua dao làm gì.” Ôn Hành Viễn rụt người lại, giả vờ sợ hãi rồi làm ra vẻ như định chạy trốn vào phòng tắm, sau đó lại thò đầu ra, “Sáng nay Si Hạ gọi điện đến, cậu ấy tối nay tới đón em.”

      “Em biết rồi.” Si Nhan lên tiếng trong phòng bếp, ngay sau đó rùng mình cái, nhảy vọt ra, “Ai cho tiếp điện thoại?”

      Đồ con lợn này, sáng sớm có mặt ở nhà , Si Hạ nghĩ thế nào đây?

      “Em nghĩ là thích tiếp à?” Khoanh hai tay trước ngực, giương mắt nhìn , Ôn Hành Viễn bắt đầu bịa, “ gọi em dậy nhận điện thoại, nhưng em đúng là con lợn, ngủ như chết, căn bản là bất tỉnh rồi, thế nên đành phải nhận đấy chứ.” Người kia quên nhấn mạnh ở bốn chữ “nên đành phải nhận”, mặt là vẻ ấm ức.

      có thể nhận mà.” Si Nhan cắn môi, trừng mắt.

      sợ làm phiền đến giấc ngủ của đại tiểu thư thôi mà.” Người kia cười hì hì, để lộ ra hàm răng trắng đều.

      “Còn dám già mồm!” Người nào đó khua khua con dao trong tay, ảo não quay lại phòng bếp, chẳng bao lâu sau lại lao đến trước cửa phòng tắm, “Này, tắm à?”

      “Làm sao? Em muốn vào à? Tắm thôi mà em cũng muốn giám sát…” Bên trong truyền ra tiếng nước ào ào, người kia trầm giọng hỏi , nghe kỹ ra còn mơ hồ thấy ý cười.

      “Vào cái con khỉ ấy, em phải lưu manh. có quần áo thay đâu, hay về khách sạn rồi hẵng tắm?” Si Nhan bĩu môi, tốt bụng nhắc nhở . Người này ưa sạch , phải là biết. Đột nhiên lại có cảm giác xấu hổ, chuyện gì thế này, mới sáng sớm mà gặp phải vụ này rồi.

      Mãi lâu sau mà người kia vẫn lên tiếng, đúng lúc định xoay người cánh cửa phòng tắm đột nhiên được mở ra. Ôn Hành Viễn chỉ mặc độc chiếc quần tây, cả người để trần. đứng trước mặt , khuôn mặt đầy ý cười, “Em đúng là hiểu , nhỉ?”

      “Thích phơi bày đến điên rồi, vào trong nhanh.” Si Nhan bị xuất bất thình lình của làm cho giật mình, đỏ mặt đẩy vào rồi đưa tay kéo cửa, “ mặc chỉnh tề lại cho em, sau đấy mới được ra ngoài.” Ngữ khí có vẻ dữ tợn, bước chân cũng nhàng chút nào, đá cái lên cánh cửa.

      cũng ngại bị em ăn đậu hũ đâu, giọng của em nghe ra lại có vẻ vui sướng…Phụ nữ, đúng là nghĩ đằng nẻo.” Ôn Hành Viễn cười ha hả, tâm tình tốt vô cùng.

      “Ôn Hành Viễn chết tiệt.” Si Nhan lẩm bẩm rồi vào phòng bếp, buồn đấu võ mồm với nữa.

      Người đàn ông này đúng là da mặt dày vô biên, dám đùa với nữa.

      gãi gãi đầu…lại gãi tiếp…Sao lại sợ ở cạnh đến thế chứ!

      dùng sức bóp mặt mình…Buồn bực …Vất vả

      Si Nhan có chút sợ hãi đối với phòng bếp, số món nấu được ít đến đáng thương, e là cả đời cũng chỉ nấu được món cháo đơn giản thế này. Đứng chờ lúc, mới đổ gạo vo vào nồi.

      Cháo chưa chín, Si Nhan ngồi trong phòng khách xem tin tức, Ôn Hành Viễn nghênh ngang ra chỉ với chiếc khăn tắm trắng quấn quanh hông. Si Nhan hú lên quái dị, tiện tay vớ được cái gối dựa lưng ném vào mặt , “Đồ dê xồm, bảo ăn mặc chỉnh tề rồi mới được ra cơ mà.”

      “Dê xồm? Lúc học chắc là lười lắm đây, ràng là mỹ nam tắm.” Người kia tránh được cái gối cách dễ dàng, lắc lắc mái tóc ẩm ướt, vô cùng thờ ơ với vẻ tức giận của , ung dung ngồi xuống cạnh , dọa phát hoảng mà ngồi cách xa ra.

      “Em quá làm tổn thương lòng tự tôn của rồi, mặc dù trông đợi việc em nhào vào lòng, nhưng em cũng đừng trốn xa như thế chứ.” Ôn Hành Viễn cau mày, miễn cưỡng tựa vào ghế sofa, dáng vẻ đúng như kiểu “hoan nghênh ghé thăm”.

      “Thèm phơi bày quá rồi, nam quả nữ ở chung phòng, lại mặc thế này, muốn chết hả.” Cổ Si Nhan cũng đỏ, xoay mặt dám nhìn .

      “Em sợ? Tối hôm qua, phải là em đưa về đây sao?” Người kia bắt đầu giả ngu, vẻ mặt mờ mịt, thấy mặt đỏ ửng nhịn được mà cúi đầu cười, “Tiêu Nhan, đầu tóc dã man chưa, em nhìn mà xem…”

      Nghe vậy, Si Nhan cười “khì khì”, lại cố tình nghiêm mặt lườm , “Ai thèm nhìn chứ, tự kiêu…” để ý đến nữa, vào phòng bếp bưng cháo ra cho .

      Ôn Hành Viễn cũng cười, có vẻ rất vui sướng, tựa vào ghế chờ được thưởng thức tài nghệ của Si đại tiểu thư.

      “Em chắc là có thể ăn chứ? Dạ dày vẫn còn khó chịu đây…” Nhìn bát cháo có gì đặc sắc, người kia ra vẻ đau khổ, chần chừ dám nhận lấy.

      “Ăn , chết được đâu.” dữ dằn đặt bát vào tay , “ ăn được cũng phải ăn, hơn nữa còn phải ăn cho hết đấy.”

      Ôn Hành Viễn “khiếp hãi” nhìn , thấy cái vẻ như nếu ăn cho ăn đập, tim đập thình thịch, cắn răng, dưới cái nhìn giám sát của , nhắm hai mắt lại cố nuốt miếng cháo.

      “Thế mới ngoan! Nhớ là phải ăn hết đấy.” Si Nhan cười hì hì, vỗ vỗ đầu như dỗ trẻ con vậy.

      Còn bận, người kia nào có thời gian trả lời , chỉ gật đầu ý bảo ăn hết.

      Thấy gật đầu, vào phòng gấp chăn, lúc tới cửa lại bổ sung: “Trong bếp còn nồi đấy…”

      “Khụ khụ…cái gì…khụ khụ… nồi?” Lợn hay sao! Người kia suýt chút nữa phun hết cháo ra, lông mày như dựng cả lên, thấy cười đắc ý tức điên, mãi nổi.

      “Quỷ con!” Miễn cưỡng ăn hết bát cháo, Ôn Hành Viễn cười gượng gạo, đứng dậy định múc bát nữa.

      Đúng lúc ấy, chuông cửa reo lên, đặt bát xuống rồi ra mở cửa.

      “Sớm vậy, ai thế nhỉ?” Si Nhan thò đầu ra từ phòng ngủ.

      “Chắc là người của khách sạn đến đưa quần áo cho …” Lời còn chưa dứt, cánh cửa được mở ra.

      Đến lúc nhìn người ngoài cửa, Si Nhan hóa đá tại chỗ.

      Rất nhiều năm sau, Si Nhan vẫn nhớ như in buổi sáng này. Lúc cánh cửa mở ra, thấy Hàn Nặc hề biến sắc.

      ta hơi mím môi, đôi mắt lóe sáng, nhưng lại là thứ ánh sáng đục trầm, nhìn Ôn Hành Viễn chỉ quây độc cái khăn tắm trong đúng phút.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :