1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất (83 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 69

      Gạt mạnh tay Trương Nghiên ra, Đường Nghị Phàm như phát điên, lao đến cạnh Quý Nhược Ngưng rồi ôm vào lòng, run rẩy siết lấy cơ thể mềm nhũn. cảm thấy da rất lạnh, như thể cả người còn độ ấm nào nữa.

      người cũng dính máu, biết bị thương ở đâu, lúng túng lột áo vest của mình bọc lấy . Thấy cơ thể ngày càng lạnh, nỗi sợ hãi chiếm đầy tim , ôm chặt Quý Nhược Ngưng, cảm nhận nỗi bất lực trước nay chưa hề có, khàn giọng gọi , “Nhược Ngưng, Nhược Ngưng…Em tỉnh lại …Nhược Ngưng…”

      Quý Nhược Ngưng nằm yên trong lòng , hai mắt nhắm nghiền, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, thần sắc vẫn thản nhiên như thể để tâm đến tiếng gọi tuyệt vọng của .

      “Nhược Ngưng…Em đừng làm sợ…Nhược Ngưng…” nắm chặt tay , áp lòng bàn tay vào má mình, tầm mắt mơ hồ, xung quanh dần tối , thoang thoảng nghe thấy đâu đó tiếng thở nặng nề. ôm , giọt nước mắt chậm rãi lăn xuống, rồi rống lên thất thanh gọi xe cấp cứu…

      Trong phút chốc, Si Hạ cũng lấy lại tinh thần, vội vàng đẩy phó thị trưởng Lương ra, chạy đến chỗ Ôn Hành Viễn, nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh . Nhìn những vết máu loang lổ người , bàn tay Si Hạ vừa giơ ra dừng giữa trung, dám động đến vết thương người .

      “Hành Viễn…Hành Viễn…” Vừa gọi, Si Hạ vừa cởi áo vest, cố gắng bưng lại vết thương chảy máu của Ôn Hành Viễn, song hoàn toàn vô ích. Máu chảy ròng ròng xuống, thể cầm được, nhanh chóng thấm ướt cả chiếc áo vest của Si Hạ. Cả người Ôn Hành Viễn lúc này đầm đìa máu đỏ.

      “Gọi cấp cứu, mau lên…” Si Hạ gào lên với đám người bu xung quanh, nhận lấy chiếc áo biết ai đưa cho mà bịt vết thương của Ôn Hành Viễn.

      Nghe thấy tiếng la hét của Si Hạ, rốt cuộc Đường Nghị Phàm cũng trấn định được, vội vàng hỏi: “Hành Viễn thế nào rồi, Si Hạ?”

      “Mình biết, đừng hỏi mình…” Ánh mắt Si Hạ trầm xuống, nhìn vết thương đổ máu của Ôn Hành Viễn, vô cùng lo lắng. Trước nay đều rất trầm ổn, tỉnh táo, nhưng lúc này lại vô cùng bất an, ngay cả giọng cũng hơi run rẩy.

      Tình cảnh của bốn năm trước như những mảnh vụn giờ được chắp ghép lại, mồn trước mắt. Máu đỏ bao lấy mẹ, quỳ rạp trước mặt bà, ôm lấy cơ thể lạnh lẽo của bà, kêu gào thất thanh chỉ câu “Mẹ.”. Nhưng, bà tỉnh lại nhìn lấy cái, mà ra vĩnh viễn, mãi mãi ngủ say ở thế giới bên kia…

      Chỉ riêng với điều này, lòng đau như cắt. nắm chặt tay phải của Ôn Hành Viễn, cố gắng nhắc mình phải tỉnh táo nhưng vẫn kìm được tiếng kêu khàn khàn, “Hành Viễn, cố lên, cậu thể bị làm sao được, Tiểu Nhan còn chờ cậu…Hành Viễn…”

      Hốc mắt đỏ hoe, trong lòng rất căng thẳng, thấy Ôn Hành Viễn nằm im phản ứng, mơ hồ đưa tay che mặt, vừa nhúc nhích chuệnh choạng ngồi phịch xuống đất, bất lực.

      Ngay lúc Si Hạ ngã ngồi xuống, Đường Nghị Phàm đau khổ nhắm hai mắt lại, dường như có con dao dài đục khoét tim . mím chặt môi, thể được câu nào.

      Trong lúc bối rối, có người nào đó gọi xe cấp cứu. Chẳng mấy chốc xe cấp cứu đến, nhân viên y tế vội vã xuống xe, Trương Nghiên mới tỉnh táo lại liền dẫn họ đến chỗ Ôn Hành Viễn và Quý Nhược Ngưng. Vì tình huống khẩn cấp, hai người được sơ cứu trước, còn hai chiếc xe khác đưa những người bị thương .

      Thoáng chốc, công trường hoàn toàn nhốn nháo, mơ hồ nghe thấy tiếng khóc và tiếng kêu rên. Ngoài Ôn Hành Viễn và Quý Nhược Ngưng, có rất nhiều người bị thương, bao gồm cả người nhào về phía Quý Nhược Ngưng chậm giây – An Tử Vi. Hình như còn có người chết ngay tại chỗ.

      Được cầm máu xong, Ôn Hành Viễn và Quý Nhược Ngưng nhanh chóng được đưa lên xe cấp cứu. Ánh đèn đỏ chói của xe cấp cứu lóe sáng suốt chặng đường , tiếng còi rú inh ỏi ngừng, như giành giật từng giây từng phút, chạy đua với thời gian và tử thần.

      Bên ngoài phòng cấp cứu, dãy hành lang ồn ào khôi phục lại yên tĩnh, chỉ còn Đường Nghị Phàm và Si Hạ là chìm trong tiếng thở nặng nề.

      Cảnh tượng lúc tấm thép rơi xuống lại ra trước mắt. Trương Nghiên nhào về phía , Ôn Hành Viễn ôm lấy Quý Nhược Ngưng và cùng gục xuống đất. Hình ảnh cơ thể nhuốm đầy máu của hai người khoét mòn trái tim , Đường Nghị Phàm bước loạng choạng, sau lưng là bức tường lạnh toát, chậm rãi ngồi phệt xuống đất.

      Nghĩ đến chuyện tấm thép có thể khiến người ta tan xương nát thịt suýt nữa đè lên người Quý Nhược Ngưng, khổ sở đưa tay ôm đầu, đại não hoàn toàn trống rỗng.

      Si Hạ ngửa đầu, hít sâu mấy hơi. Mấy ụ máu loang lổ quần áo trông gớm ghiếc. Cảm giác đau nhói cuộn lên từng hồi, thấy cả người lạnh toát, run rẩy cố moi điện thoại ra, do dự lúc rồi mới ấn nút gọi.

      Đèn phòng cấp cứu tắt, Quý Nhược Ngưng được đẩy ra.

      “Vợ tôi thế nào rồi?” Đường Nghị Phàm đứng phắt dậy, vội vàng tóm lấy cánh tay bác sĩ.

      “Đừng lo, bệnh nhân qua cơn nguy hiểm rồi.” Bác sĩ nhìn vào mắt , thở dài tiếng, “Có điều…Đứa bé mất rồi, rất xin lỗi.”

      “Đứa bé?” Đường Nghị Phàm ngây người, mấp máy môi, nước mắt lại lăn dài.

      Kết tinh tình của và Quý Nhược Ngưng, đứa con đầu tiên của , lại bất ngờ lìa đời vào lúc này.

      Ghé vào chiếc băng ca, nắm chặt tay Nhược Ngưng, đau đến xé lòng.

      biết mang thai, biết. Chẳng trách gần đây thèm ngủ, chẳng trách tối qua khi muốn , miễn cưỡng ôm thắt lưng , giọng : “Nghị Phàm, em mệt quá…”

      “Xin lỗi em, Nhược Ngưng, xin lỗi…” Áp mặt vào lòng bàn tay mềm mại của , khẩn khoản cầu xin tha thứ. Nhưng phải tha thứ cho điều gì đây? Có lẽ, chỉ mình mới .

      Nhìn bóng dáng bất lực của , Si Hạ có thể nghe ra được đằng sau tiếng xin lỗi trầm khàn là hối hận, là khổ sở, là đau lòng, có lẽ là cả uể oải chán chường. lên tiếng, chỉ đưa tay vỗ vai Đường Nghị Phàm.

      Tiếng bước chân gấp gáp phá vỡ bầu khí yên tĩnh. Si Hạ ngẩng đầu nhìn về phía đầu hành lang, liền thấy khuôn mặt đỏ hồng của Si Nhan, cả người đổ đầy mồ hôi.

      “Tiểu Nhan…” Trong khoảnh khắc suýt vấp ngã, Si Hạ nhanh tay đỡ được, ôm thân thể run rẩy của vào lòng.

      “Hành Viễn đâu ? ấy thế nào rồi?” Nắm chặt cánh tay , Si Nhan nghẹn ngào hỏi.

      Si Hạ kéo vào lòng, tay phải khẽ đè đầu vào ngực, có gắng để giọng của mình bình thường nhất có thể, “Hành Viễn bị tấm thép rơi vào chân, phẫu thuật.”

      “Thép…thép?” Si Nhan cứng đờ người, mãi sau mới ngước đôi mắt ướt nhèm lên, mờ mịt nhìn vết máu áo Si Hạ, tiếng như đứt đoạn, “ thể nào. Mới đây ấy còn ổn mà, lúc chiều còn em về nhà chờ ấy, sao giờ lại bị thương? lừa em, lừa em… cho em biết đây phải là , người trong kia phải ấy, phải ấy…” Tâm tình mất khống chế, Si Nhan vừa khóc vừa gào lên với .

      “Tiểu Nhan, em bình tĩnh , nghe này.” Si Hạ ôm chặt lấy , thấp giọng , “ sao đâu, chỉ bị xây xước thôi, là bị thương thôi, sao đâu, đừng sợ, tin , sao, sao cả…”

      Giọng trầm thấp như chứa sức mạnh trấn an . Cắn mạnh vào mu bàn tay, Si Nhan dám khóc thành tiếng.

      thể là , thể là . Tại sao lại là ?

      Gần tiếng trước từ nhà đến bệnh viện lấy kết quả, bị vận mệnh tuyên bố tử hình, sao giờ lại đến lượt ? thể nào…Trái tim điếng lặng vài giây, sau đó như có nghìn mũi dao xoáy vào cơ thể , lồng ngực nhói đau khiến chịu được, vùi mặt vào lòng Si Hạ, co rúm lại như đứa trẻ. sợ mất Ôn Hành Viễn. lúc sau mới gào khóc, tiếng ràng: “ thể tàn nhẫn như thế… được…Hành Viễn…Hành Viễn…”

      Nhắm mắt lại, nỗi đau tên cuộn trào trong lòng, Si Hạ cắn chặt răng, vỗ lưng an ủi: “Đừng sợ Tiểu Nhan, Hành Viễn sao đâu, cậu ấy biết em đợi cậu ấy mà…”

      cũng sợ, cũng rất sợ.

      Bốn năm trước, mẹ thể ra khỏi phòng giải phẫu, bốn năm sau, Ôn Hành Viễn được đưa vào trong đó, nhìn thấy màu máu đỏ tươi người Ôn Hành Viễn, sợ hãi hơn bất kỳ ai khác.

      Tại sao ông trời lại nhẫn tâm đến vậy? Vận mệnh lại tạo ra bước chuyển mà họ thể chịu nổi. trông chờ đèn phòng phẫu thuật có thể mau tắt, nhưng, lại sợ khi nó tắt . Nếu như, nếu như xảy ra chuyện ngoài ý muốn, nếu như, nếu như tính mạng Ôn Hành Viễn cũng tắt như ngọn đèn đó, chỉ là Si Nhan mà ngay cả cũng chịu nổi.

      Thời gian trôi qua chậm rì từng giây , Ôn Hành Viễn được đưa vào phòng giải phẫu tròn năm tiếng. Ngoài bà Ôn vẫn chưa biết chuyện, người nhà họ Ôn đều đến. Ôn Phỉ Văn ở văn phòng của viện trưởng, Ôn Hành Dao túc trực bên ngoài phòng phẫu thuật, rời bước.

      Si Nhan dựa vào lòng Si Hạ, ánh mắt vô hồn. Cảnh tượng khi mẹ được đưa vào phòng cấp cứu lại lên trong đầu . Khi đó, khi chạy đến nơi cũng nhìn thấy Si Hạ cả người đầy máu. Hôm nay, mọi chuyện lại như tái diễn, có gì khác biệt, người nằm trong đó đều là người thương.

      vùi mặt vào lòng bàn tay, nước mắt giọt qua các kẽ hở…

      thào gọi tên , khóc nức nở. thể cướp người được, thể… thể chịu được việc còn , chịu được nỗi đau khi mất , đó là người , là người đàn ông hẹn đến tháng Sáu cưới làm vợ, đó là Ôn Hành Viễn mười năm… từng vĩnh viễn rời xa , từng mãi mãi chia lìa… từng đồng ý với , từng đồng ý rồi mà…

      “Hành Viễn…Em mà…” Thân thể dần trượt khỏi vòng tay Si Hạ, Si Nhan quỳ rạp xuống nền đất lạnh căm. Lúc này, mới ra lời chôn sâu tận đáy lòng.

      Cửa phòng giải phẫu mở ra, y tá vội vàng bước đến, “Xin hỏi ai là người nhà bệnh nhân?”

      “Tôi, tôi là trai cậu ấy.” Ôn Hành Dao đứng thẳng dậy, lao đến trước mặt y tá và hỏi: “Em trai tôi thế nào rồi?”

      Đôi mắt y tá giăng đầy tơ máu, xem ra khá mệt mỏi, “Bệnh nhân mất máu quá nhiều, tình hình cấp bách mà lượng máu nhóm A của bệnh viện đủ…”

      “Lấy của tôi , tôi nhóm máu A.” Si Hạ để kệ Si Nhan quỳ dưới đất, vội vàng bước đến, cởi bỏ cúc tay áo.

      à, nên xử lý vết thương người .” y tá nhìn vết thương cánh tay , hơi nhíu mày.

      “Đừng lo, lấy máu trước .” So với tình hình nguy cấp của Ôn Hành Viễn, vết thương người đáng gì.

      “Lấy của tôi trước .” Ôn Hành Dao xắn tay áo, quay đầu với Si Hạ: “Cậu xử lý vết thương .”

      “Bị thương thế này chết được.” Si Hạ hơi mất tỉnh táo, quay đầu lạnh lùng với y tá: “Tận dụng thời gian.”

      “Cả hai cùng theo tôi.” Y tá rảo bước trước, Ôn Hành Dao và Si Hạ theo ngay sau.

      Sau đó, khi viện trưởng đến, có thêm hai bác sĩ vào phòng phẫu thuật, rồi tất cả yên tĩnh trở lại.

      Đêm tối trở nên dài đằng đẵng hơn bình thường. Ôn Hành Viễn vào bên trong rất lâu, Si Nhan vẫn ngồi im, trái tim ngày càng lạnh.

      Nhớ lại những chuyện với Ôn Hành Viễn, nước mắt lại giàn giụa.

      Năm mười sáu tuổi, Si Hạ dạy xe đạp, khi ngã sấp xuống đường, chính là đỡ lấy . Khi cánh tay rắn chắc của ôm vào lòng, mùi hương đặc biệt đầy chất nam tính của phả vào mặt , cứng đờ người, cho đến khi Si Hạ kéo lại, mới chợt định thần.

      Trừ bố và trai ra, là người đàn ông đầu tiên ôm .

      Sinh nhật mười tám tuổi, tới rất đúng hẹn, đeo chiếc vòng bạch kim vào tay , cúi đầu hôn lên trán , “Sinh nhật vui vẻ, công chúa .”

      Trừ bố ra, chưa có ai hôn , là người đầu tiên.

      tháng cùng năm ấy, ra nước ngoài. đường ra sân bay, vì tránh xe nên Si Hạ bị va chạm , trong khắc chân phanh bị giẫm mạnh xuống, ở phía sau xe, nghiêng người ôm vào lòng, đôi môi khẽ lướt qua cánh môi mềm của . Cảm giác tê dại khiến vô cùng bối rối, luống cuống dời khỏi vòng tay , dám liếc nhìn lấy cái.

      Đó là nụ hôn đầu tiên của , bất ngờ dành cho .

      Tháng Chín năm đó, bước vào cánh cổng đại học, quen được chàng trai tuấn tú Hàn Nặc, hai người rơi vào bể tình. Từ đó, cũng dần quên .

      Năm sau đó, trở về, rồi lại . Còn say men tình, hề nhìn thấy nỗi đau trong mắt , còn , khắc sâu nụ cười hạnh phúc của vào tim.

      Hai mươi hai tuổi, khi biến đột nhiên xảy ra, trở về. Khi khóc đến mức mệt nhoài, ngủ say trong lòng , lần nữa, để lỡ ánh mắt thâm tình của .

      Năm nay hai mươi sáu tuổi, sống lại từ trong đau thương, bước ra khỏi bóng ma của thất tình, toàn tâm toàn ý giao phó cho , từ thân xác đến trái tim, hề giữ lại gì.

      Bất giác, mười năm trôi qua, mặc dù phải là người đầu của , nhưng vẫn cùng trải qua rất nhiều cái gọi là lần đầu. Cái ôm đầu tiên, nụ hôn đầu tiên, cả lần đầu…thể xác và tình giao hòa…

      ra, là , vẫn luôn là .

      ra, có duyên, có duyên.

      ra, vốn là như thế, mãi là như thế.

      Nước mắt khô cạn, Si Nhan nhắm mắt lại, giọng : “Hành Viễn, bất luận thế nào, chúng ta vẫn mãi nhau, vĩnh viễn xa nhau, vĩnh viễn chia lìa…”

      Đêm tối như thong thả trôi trong nỗi dày vò đau đớn, lúc trời tờ mờ sáng, đèn phòng phẫu thuật rốt cuộc cũng vụt tắt.

      Trong khoảnh khắc Ôn Hành Viễn được đưa ra, biết là giọng ai hỏi tình hình của . Trong lúc hoảng hốt, nghe bác sĩ mà như trút được gánh nặng: “Đúng là trong họa còn có phúc, phẫu thuật rất thành công, bệnh nhân qua giai đoạn nguy hiểm rồi, có điều, cậu ấy cần được nghỉ ngơi, nếu như có gì bất ngờ, tối nay tỉnh lại thôi.”

      Qua giai đoạn nguy hiểm? Qua giai đoạn nguy hiểm. Chỉ cần câu này thôi là đủ rồi, vậy là đủ rồi.

      Sợi dây căng cứng trong lòng trùng, trước mắt tối sầm, Si Nhan chậm rãi ngã xuống.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 70

      Quá khứ vẫn là quá khứ, cuộc sống vẫn cứ phải tiếp tục.

      Đó là buổi sáng nắng ráo, bầu trời trong xanh như màu đá quý. Thế nhưng, Si Nhan và Ôn Hành Viễn lại nằm ở hai phòng bệnh khác nhau.

      Ngay lúc Si Nhan ngất xỉu, Hàn Nặc đột nhiên xuất , nhanh tay hơn Si Hạ mà đỡ được . Khi ta bế lên, Ôn Phỉ Văn và Ôn Hành Dao hẹn mà cùng biến sắc.

      Si Hạ định thần lại, thấy Ôn Hành Viễn được đưa ra ngoài, trao đổi ánh mắt với Ôn Hành Dao rồi nhanh chóng theo.

      “Bây giờ sức đề kháng của ấy rất kém, phải đặc biệt chú ý, cố gắng nghỉ ngơi, tránh làm việc mệt nhọc.” Sau khi bác sĩ kiểm tra cho Si Nhan xong, ta có vẻ lo lắng, “Bệnh của ấy để lâu được, chúng tôi đề nghị nhanh chóng làm phẫu thuật…”

      “Cám ơn bác sĩ, chúng tôi bàn bạc.” Thấy Si Hạ đến phía này, Hàn Nặc vội ngắt lời.

      Bác sĩ hiểu ý, liền gật đầu, lại dặn thêm: “Chăm sóc cho ấy.”

      Si Hạ đến chỗ bác sĩ hỏi tình hình của Si Nhan, bác sĩ lại làm như lơ đễnh quay sang nhìn Hàn Nặc, rồi mới cười, “Chỉ là do mệt mỏi quá thôi, cho ấy nghỉ ngơi thêm nhanh tỉnh lại.”

      Nghĩ đến đêm đáng sợ vừa rồi, Si Hạ tin ngay chút nghi ngờ.

      “Cậu đến lâu chưa?” Ngồi băng ghế dài ngoài phòng bệnh, nghiêng đầu nhìn Hàn Nặc, hỏi.

      Hàn Nặc nhìn , móc bao thuốc từ trong túi áo ra, nhưng tay run run mãi châm lửa được, cuối cùng dứt khoát ném bật lửa xuống đất rồi trầm giọng: “Lúc xảy ra chuyện, là tôi đưa ấy tới.”

      cách khác, cả đêm, ta cũng ở lại đây?

      Si Hạ cau mày, lúc sau mới : “Tiểu Nhan và Hành Viễn đính hôn rồi.”

      Hàn Nặc gật đầu, tỏ vẻ biết. trang báo lớn, tiêu đề bắt mắt như vậy, còn có cả bức ảnh hai người nhìn nhau cười rạng rỡ, ta muốn biết cũng khó.

      Trầm mặc lúc, ta thở dài, sau đó đứng dậy, “Nếu họ có chuyện gì, tôi trước đây.”

      Lời đượm vẻ bất lực, có chút giải thích nào, Hàn Nặc quay đầu mà rời luôn.

      Bất luận kết quả là thế nào, ta cũng phải là người cuối cùng ở bên cạnh .

      Những năm tháng sau đó, khi Hàn Nặc hồi tưởng lại quãng thời gian đầy khổ sở này, trong lòng ùa về vô số cảm xúc. Nụ cười của Si Nhan, hình ảnh Si Nhan khóc, khi Si Nhan yếu đuối, lúc kiên cường, đều là hồi ức thể thay thế được trong đời ta. ta lấy thân phận người ngoài để ở lại cạnh , nhìn cuộc sống của trôi , nhưng lại hoàn toàn bất lực.

      ta mãi mãi quên được ánh mắt sau khi khóc nức nở rồi nhìn về phương xa của , như thể hồn lìa khỏi xác, lạnh lùng, mà cũng rất quật cường.

      “Hàn Nặc, đời này có rất nhiều chuyện mà chúng ta phải thỏa hiệp, cũng giống như em và , rốt cuộc cũng thua vận mệnh, đối với lại càng ràng. ấy là người cuối cùng của em rồi.” Giọng của Si Nhan rất kiên định, khiến trái tim Hàn Nặc như bị kim châm. ta nhìn hơi ngẩng đầu, như thể muốn hứng lấy ánh mặt trời, “Em sợ chết, người với người cho đến cùng vẫn phải tách rời. Em chỉ sợ, nếu như em đột ngột ra , người em chịu nổi.”

      Hàn Nặc xoay người, ánh sáng ấm áp nhưng dịu chiếu lên khuôn mặt ta, làm ánh lên vẻ mặt trầm tĩnh mà vô cùng phức tạp. ta biết , lúc này, Si Nhan rất Ôn Hành Viễn, ta là quá khứ, còn người đàn ông kia mới là tại và tương lai.

      Lắng nghe tiếng thở của nhau, lúc sau, Hàn Nặc quay vai lại, “Nhan Nhan, ai cũng trốn được chuyện bệnh tật, phẫu thuật gì nữa cũng có chút mạo hiểm, có lẽ đáng sợ như chúng ta tưởng tượng đâu.” Gương mặt ta thoáng vẻ bi thương, ta vẫn cố khuyên , “Ít ra, nên để cho ta biết.”

      Im lặng lúc, Si Nhan cười, hai mắt ươn ướt, “Em định giấu ấy, cũng biết là em rất yếu đuối mà, em cần ấy cổ vũ. Hơn nữa, phải là bác sĩ còn năm mươi phần trăm hy vọng sao, sao em có thể buông tay được.” Cảm thấy tay ta hơi siết lại, nghẹn ngào : “Hàn Nặc, có người thích hợp nên tìm hiểu , em hy vọng được hạnh phúc, hạnh phúc.”

      Ngữ khí của rất nghiêm túc. Lồng ngực trái của Hàn Nặc tức nghẹn trong phút chốc, ta mím môi, khẽ ôm vào lòng.

      Khi đó, ta nghĩ, cuộc sống này đúng là quá hoang đường. Lúc hai người chỉ cách hạnh phúc bước ngắn nữa thôi vận mệnh lại thầm chia cắt họ bằng bí mật động trời. ta hận điều này.

      Đoạn tình cảm của ta với Si Nhan, tại sao lại bế tắc đến thế?

      “Hàn Nặc, em xin điều.” Si Nhan đứng im trong vòng tay Hàn Nặc, giọt lệ nóng hổi rơi ngực áo ta.

      Hàn Nặc thể lại được, chỉ càng ôm chặt hơn.

      ràng là thuộc về ta, nhưng ta lại cứ ngu ngốc hy vọng, hy vọng họ cứ ôm nhau như thế cho đến khi bạc đầu, vĩnh viễn chia lìa. Song, lúc tỉnh táo lại, tóc của họ vẫn màu đen.

      ai biết, cả đêm Si Nhan ngồi ngoài phòng phẫu thuật, Hàn Nặc cũng yên vị trong xe đợi đêm. Đến hừng đông, ta hút hết nhẵn năm bao thuốc.

      Ánh sáng nhè lọt qua rèm cửa sổ chiếu vào phòng. Trong phòng bệnh chỉ thoang thoảng có mùi thuốc khử trùng.

      Si Nhan mơ màng tỉnh dậy, thấy Nhược Ngưng cười yếu ớt, “Cậu có khỏe ? Có bị thương ?”

      Tối hôm qua, trong lúc lơ mơ, nghe thấy Si Hạ Ôn Hành Viễn bị thương là do cứu Nhược Ngưng, nhưng cũng chưa kịp sang thăm ấy nên giờ có chút áy náy.

      Nhược Ngưng ấy sao, nhưng nước mắt lại bán đứng ấy. ấy nghẹn ngào đứt quãng: “Mình xin lỗi, nếu như phải vì cứu mình, Ôn Hành Viễn bị thương, lại càng khiến cậu bị dọa ra nông nỗi này.”

      Si Nhan cắn răng ngồi dậy, đưa tay cốc trán ấy, “ luyên thuyên cái gì đấy, mình uy phong lẫm liệt thế này, chẳng lẽ lại bị dọa? Nếu ấy dám chỉ lo thân ấy, mình giết ấy cho mà xem.” Lau nước mắt cho Nhược Ngưng, Si Nhan lại sờ tóc ấy, “Cậu sợ à? Sờ lông tóc mà xem, chắc là sợ rồi.”

      Nhược Ngưng có nỗi khổ trong lòng, biết nên gì, duỗi tay ra ôm Si Nhan.

      Để mặc cho ấy ôm lúc, Si Nhan lầm bầm, “Này, cậu sao là mình yên tâm rồi. Giờ có thể đưa mình thăm Ôn Hành Viễn ? Chẳng biết ấy tỉnh chưa nữa.”

      Nhược Ngưng buông lỏng tay ra, “Nhanh lên, ấy tỉnh dậy thấy cậu sốt ruột gớm chết, bọn mình dám là cậu bị ngất xỉu, sợ ấy lo. Chắc bây giờ bác sĩ kiểm tra cho ấy đấy.”

      ấy tỉnh rồi? Sao sớm.” Vừa nghe Ôn Hành Viễn tỉnh, hốc mắt Si Nhan lại nóng lên, suýt nữa nước mắt trào ra, cũng bất chấp cơn váng vất mà lao xuống giường. Sợ Nhược Ngưng cười nhạo, lầm thầm giải thích, “Mình phải xem ấy có bị phá dung mạo , nếu có, mình cũng chẳng thèm ấy nữa.”

      Bác sĩ vừa làm kiểm tra cho Ôn Hành Viễn xong Si Nhan đẩy cửa vào. Ôn Phỉ Văn thuê y tá riêng, còn dặn dò ta phải chăm sóc con ông cho tốt, rồi mới cùng mọi người lục tục rời khỏi phòng, trả lại gian cho hai người trẻ tuổi.

      Si Nhan đứng thừ ra ở cửa, nước mắt lưng tròng, tâm trạng phức tạp, mãi vẫn được câu nào.

      Ôn Hành Viễn thấy tiến vào, nhếch miệng cười với rồi khàn giọng : “Sao thế? được nghe bác sĩ tàn phế hả?”

      “Ôn Hành Viễn, em cảnh cáo , nếu còn dám lung tung em đánh đấy.” mắng , nước mắt lại chảy xuống.

      Ôn Hành Viễn định cười, nhưng hai đùi đau điếng, cắn răng trách hờn, “Nhìn cái kiểu ngu ngơ của em, còn tưởng mình tàn phế rồi.” Khẽ rên tiếng, vờ làm nũng, “Còn đứng đấy làm gì, nhanh đến đây hôn cái trấn an nào.”

      Si Nhan như mất khống chế, tiến lại gần và ôm cổ , áp mặt vào ngực khóc rống lên, miệng lúng búng , “Hành Viễn…Hành Viễn… làm em sợ chết được có biết hả…Em còn tưởng…tưởng …”

      “Bây giờ phải vẫn ngon lành sao? nỡ bỏ em.” Nghe ra giọng trách cứ của , Ôn Hành Viễn cười. Để yên cho khóc lúc, mới nghiêng đầu, hơi thở ấm áp lướt qua cổ , “Em , mặc dù rất em, cũng rất nhớ em nữa, nhưng có thể cho uống nước trước ?”

      Nghe vậy, Si Nhan cuống quýt buông tay ra, vội vàng rót cho cốc nước rồi đưa đến miệng , nhìn bờ môi khô khốc của mà xót ruột, “ phải rất khôn sao, khát mà cũng . Uống từ từ thôi nào.” Thấy nhíu mày, hỏi: “Có phải chân đau lắm ?”

      Ôn Hành Viễn uống hết nửa cốc nước ấm, hừ tiếng, kiểu trẻ con, “Vừa nãy có nhiều người, ngại nên cái này, sao tiêm cho mũi giảm đau , chân nát bét nhưng cũng đau chết mất.”

      thử nhăng cuội nữa xem.” Khóe mắt Si Nhan lại ươn ướt, lông mi dựng lên. lo lắng mà cứ từ chết tênh, sợ là dọa chưa đủ? Nếu bị thương, đánh .

      “Đúng là rất đau.” Ôn Hành Viễn khẽ lầm bầm, như thể dám lớn tiếng, tỏ vẻ đáng thương mà lắc lắc bàn tay trái chìa ra của .

      “Em biết.” Thấy trán rịn mồ hôi, hai mắt Si Nhan cay xè. đau lòng xoa trán , “Nhưng mà tiêm giảm đau nhiều được, tốt cho cơ thể. Nếu đau, em ở đây cùng , được ?”

      Ôn Hành Viễn thấy lại chảy nước mắt biết đau lòng, vội dịu dàng : “Đau thế này vẫn chịu được, cố chịu, cố chịu. được khóc, mắt sưng lên rồi này.”

      “Em chưa thèm chê hốc hác, còn dám gì nữa.” Si Nhan ngồi bên mép giường, tay xoa má , tay nắm tay , giọng nghẹn ngào.

      “Hốc hác rồi còn là người đàn ông vàng nữa, em còn cần ?” Tay trái khẽ bóp bàn tay .

      Giọng của rất khẽ, ngữ khí dè dặt, để lộ ra yếu ớt mà trước nay Si Nhan chưa từng thấy.

      “Em cần, lúc nào cũng cần.” Hốc mắt Si Nhan đỏ hỏe, rướn người hôn lên đôi môi khô khốc của .

      Ôn Hành Viễn cười, từ từ nhắm mắt lại.

      Hành Viễn, phải là em cần. Khi em muốn có , khi em muốn cố gắng vì , lại phát ra mình bất lực. Nếu như có thể, em muốn lưu lại cho chút gì đó.

      đau khổ nhìn , gương mặt dưới ánh đèn mờ nhạt vô cùng tiều tụy. Si Nhan ngồi cạnh giường, trong lòng chỉ còn lại nỗi bi thương.

      Thế giới này có rất nhiều nỗi khổ, Si Nhan muốn suy nghĩ nhiều về ý nghĩa của cuộc sống nữa. thầm nghĩ, phải kiên cường để hạnh phúc bên , qua từng bước của sinh mệnh này, từng giây

      Lại đêm dài đằng đẵng. trời có những vì sao mà dường như bao giờ sáng được…

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 71

      Công trình phải tạm dừng lại vì cố bất ngờ. Đường Nghị Phàm túc trực trong bệnh viện, chuyện của công ty đành giao lại cho Thạch Lỗi xử lý. Sau khi Ôn Hành Viễn vào viện, Ôn Hành Dao liền cùng Thạch Lỗi, Lý Lương, và Trương Nghiên, bắt tay vào xử lý vụ việc, hy vọng có thể giải quyết êm xuôi. Tuy nhiên, cố ở công trường Kim Bích khiến ba người chết, hai mươi sáu người bị thương, truyền thông đưa tin nhanh như chớp, muốn lấp liếm cũng khó. Thành phố mở cuộc họp khẩn cấp, ngay hôm sau phái đoàn thanh tra xuống làm việc, thậm chí cả vụ thông qua kiểm tra thực lực của Hoa Thành cũng bị nghi ngờ, phong thanh nghe phải kiểm tra lại lần nữa. Có thể thấy rằng việc vô cùng nghiêm trọng.

      Khi cố xảy ra, Tạ Viễn Đằng còn công tác, vừa nghe tin vội về thành phố A. Thấy Si Hạ vẫn bình an vô , đột nhiên òa khóc. Si Hạ ôm , nở nụ cười ấm áp. Hai người cùng đến thăm Ôn Hành Viễn, lúc gặp Si Nhan, hai chỉ khẽ mỉm cười chào hỏi, sau chuyện nhiều.

      Ông Si cũng đến bệnh viện chuyến. Ôn Hành Viễn thấy bố vợ đích thân đến thăm, bất chấp cơn đau buốt đùi, cố ngồi dậy chuyện với ông. Si Nhan nhìn kiểu cố chịu đựng của mà trợn trừng mắt.

      lần, Lý Hiểu Quân cũng đến thăm Ôn Hành Viễn. Có lẽ là thấy dáng vẻ tiều tụy của người trong lòng, ta bỗng giở trò khóc lóc. Si Nhan bất giác xoay người , định ra ngoài, lại bị Ôn Hành Viễn gọi, “Tiểu Nhan, đói, em cho ăn cháo .” Ngữ khí đúng là kiểu làm nũng, ánh mắt cũng như đứa trẻ con đòi ăn.

      Si Nhan thấy nhìn mình, thở dài bất đắc dĩ rồi ngồi cạnh , “hầu hạ” cậu chủ dùng bữa. Lý Hiểu Quân nhìn cảnh mặn nồng của họ, mặt tái mét, nhanh chóng xin phép ra về.

      Biết Ôn Hành Viễn bị thương, Trương Tử Lương cũng từ trấn Đại Nghiên đến thành phố A. Chạy vào phòng bệnh, vừa lúc nhìn thấy Si Nhan xoa bóp chân cho Ôn Hành Viễn.

      “Uôi, được phục vụ sướng thế còn gì, cậu đúng là gặp phúc trong họa nhá.” Thấy sắc mặt Ôn Hành Viễn bình thường, Trương Tử Lương thở phào nhõm, nhịn được mà trêu chọc.

      “Sao cậu lại đến đây?” Ôn Hành Viễn rất ngạc nhiên, ngoác miệng cười.

      Trương Tử Lương còn xách hành lý, xem ra là vừa xuống máy bay đến đây. đưa túi xách du lịch cho Si Nhan, đến cạnh giường bệnh, đấm cái vào vai Ôn Hành Viễn, “Đọc báo mà giật cả mình, số cậu cũng lớn đấy, đúng là ở hiền gặp lành mà. Thế nào, có cử động được ?”

      “Chắc là phải nằm im cả tháng rồi, khổ quá.” Ôn Hành Viễn nhíu mày, “Gọi điện thoại là được rồi, còn phải đến làm gì chứ. Đỗ Linh đâu? cùng cậu à?”

      “Gần đây ấy khỏe, mình cho .” Trương Tử Lương cười hỉ hả, mặt hơi hồng.

      Si Nhan tò mò, vội hỏi: “Chị Linh làm sao thế?”

      Trương Tử Lương bối rối, gãi gãi đầu, “Nhà sắp có trẻ con.”

      “Đúng là chuyện tốt, cậu cũng nhanh đấy, chúc mừng nhé.” Ôn Hành Viễn cười tít mắt, đưa tay trái vỗ vai , “Lúc nào mời uống rượu đây? Thằng bạn này chắc chắn giở trò gì đâu.”

      “Bọn mình đăng ký trước, ấy là sinh đứa xong rồi mới làm tiệc mừng.” Trương Tử Lương cười, nghiêng người liếc Si Nhan cái, giở giọng bông đùa, “Em với vị đại ca này cũng còn nữa, cố gắng lên.”

      ra Đỗ Linh làm mẹ rồi. Si Nhan mừng thay cho ấy, rồi liền nghĩ đến mong đợi của Ôn Hành Viễn, lại nghĩ đến bệnh tật của mình, rất khổ sở, lời chúc mừng còn chưa trào được ra khỏi miệng. Nghe thấy Trương Tử Lương trêu đùa, liếc mắt nhìn Ôn Hành Viễn lấy cái mà vội vàng ra ngoài, “Hai cứ chuyện , em ra gọi điện cho chị Linh.”

      Thỉnh thoảng lại truyền ra tiếng cười của hai người đàn ông trong phòng bệnh, đây là thời gian vui nhất kể từ khi Ôn Hành Viễn gặp tai nạn. Ngoài lúc bên cạnh , luôn tươi cười thoải mái, những lúc khác, chẳng mấy khi thấy vui vẻ như vậy. Si Nhan biết, Trương Tử Lương mang đến tin tức tốt nên làm vui lây.

      Khẽ xoa bụng mình, hai mắt Si Nhan đỏ hoe, “Hành Viễn, em cũng muốn sinh cho đứa con, con của chúng mình…”

      Về đêm, Ôn Hành Viễn tài nào ngủ nổi. Dù uống thuốc nhưng vết thương đùi vẫn đau nhức. Si Nhan vừa giúp lau mồ hôi, vừa khóc sụt sùi, lại làm phải dỗ, “Đồ ngốc này, mấy ngày nay nước mắt của em chắc đủ làm ngập bệnh viện rồi đấy.”

      Ôm cổ , Si Nhan càng khóc to hơn. Ôn Hành Viễn thở dài, chỉ còn cách dùng môi để ngăn khóc tiếp. Si Nhan ôm chặt lấy , triền miên đáp lại…

      Buổi chiều hôm nay, Si Nhan quay về nhà thay quần áo, còn Đường Nghị Phàm đến thăm Ôn Hành Viễn.

      phải mỗi lần bắt đầu làm đều tiến hành kiểm tra sao? thể nào vô duyên vô cớ mà dây cáp lại đứt được. Cậu bảo Thạch Lỗi theo dõi giám đốc bộ phận, xem ta có thầm lui tới chỗ Hàn Thiên Dụ , nếu có, dẫn tổ điều tra thăm dò. Mình tin dây cáp thép mà lại dễ đứt thế, tuyệt đối thể.” Ôn Hành Viễn trầm mặt, ánh mắt sắc lẹm.

      “Cậu nghi Hàn Thiên Dụ?” Mặc dù Đường Nghị Phàm cũng thấy rất lạ, nhưng lại nghĩ đến chuyện này.

      “Nếu đúng là giở trò, mình cam đoan biến khỏi giới bất động sản chỉ trong nửa năm.” nhíu mày, giọng trầm thấp lạnh lùng vô cùng.

      “Mình dặn Thạch Lỗi chú ý, việc này thể cho qua loa được. Nếu như đúng là Hàn Thiên Dụ, lão ta phải trả giá lớn.” Đường Nghị Phàm nắm chặt tay, nghĩ đến nỗi đau mất con, cực kỳ phẫn nộ.

      Sau khi Đường Nghị Phàm rời , Ôn Hành Viễn gọi điện thoại cho Ôn Hành Dao, “Trước mắt nên giao dự án cho ai cả, trực tiếp xử lý . À đúng rồi, em tự đưa tài liệu đất cho . Các khoản vay phải lo, để em đối phó…Nếu như vì cố này mà được tiếp tục công trình, em cần biết dùng cách gì, được để cho công ty Thiên Dụ tóm được, vạn bất đắc dĩ cứ thêm dầu vào lửa …” Hình như ở đầu kia Ôn Hành Dao còn thêm gì đó, ánh mắt Ôn Hành Viễn đột nhiên thay đổi, như có bão kéo về, từ ánh mắt trầm biến thành vẻ thâm sâu khó lường, lạnh giọng, “Lúc này mà còn chuyện tình người với em? Em với cậu ta có quan hệ gì? Em lặp lại lần nữa, cái em nhắm vào là công ty Thiên Dụ, chính xác mà là Hàn Thiên Dụ, phải Hàn Nặc.”

      Si Nhan đứng yên ngoài cửa phòng, lẳng lặng nhìn khuôn mặt nghiêng của , trong lòng là cảm xúc gì. Đối với , Ôn Hành Viễn là người ôn hòa, vẻ mặt lạnh lùng thương trường, vốn biết. , trong lúc nhất thời, quen.

      Cánh tay dừng giữa trung chậm rãi thu lại, Si Nhan ngồi băng ghế dài, suy nghĩ thất thần.

      Ở căn phòng bên cạnh, Đường Nghị Phàm múc thìa canh đưa đến miệng Nhược Ngưng. nhìn , hơi nghiêng đầu, chịu uống.

      Tay dừng lại, lúc sau, : “Nhược Ngưng, là có lỗi với em, là sai, em đánh cũng được, mắng cũng được, nhưng em ăn chút gì , cứ thế này sao chịu được.”

      Nhược Ngưng câu nào, vẫn bình tĩnh nhìn ra ngoài cửa sổ, nhưng ánh mắt đầy vẻ hoảng hốt.

      Đặt bát xuống, Đường Nghị Phàm cầm tay , mới phát ra lòng bàn tay rất lạnh, “Nhược Ngưng, em với câu có được ?”

      Nhược Ngưng chẳng chẳng rằng, rụt tay ra, lại nằm xuống, đưa lưng về phía . Từ khi tỉnh lại, biết còn đứa con, chịu chuyện với , bất kể gì, cũng chịu nhìn .

      Đường Nghị Phàm đờ người ngồi cạnh giường, hai mắt giăng tơ máu. Nhược Ngưng kéo chăn đắp lên người nhưng vẫn cảm thấy lạnh, từ đầu đến chân đều lạnh.

      Hai người từng nhau, vậy mà lúc này lại hành hạ nhau, gây tổn thương cho nhau.

      nhìn thấy giọt nước mắt hối hận của , còn chẳng thể thấy trái tim bị nghiền nát của

      Tối hôm trước, Nhược Ngưng có sang thăm Ôn Hành Viễn. Nhìn vị sếp thần thái sáng ngời trước đây giờ lại xanh xao thế này, cúi đầu nhìn mặt đất, nghẹn ngào thôi.

      Si Nhan biết là ấy áy náy, nên nắm tay an ủi: “Cậu còn thế này là mình ghen đấy, trông có vẻ còn đau lòng hơn cả mình. ấy là đàn ông, còn chịu được, cậu cứ xin lỗi mãi, chắc ấy viêm tai mất.” Vừa vừa nháy mắt với Ôn Hành Viễn, rồi đưa Nhược Ngưng ra ngoài.

      “Nhược Ngưng, cậu có tâm à?” Ngồi trong vườn hoa bệnh viện, rốt cuộc Si Nhan cũng có cơ hội hỏi ấy. Hai hôm trước chỉ mải chăm Ôn Hành Viễn, cũng có thời gian thăm ấy, chợt Si Nhan phát giác ra giữa ấy và Đường Nghị Phàm có gì đó khác thường.

      Ánh mắt Nhược Ngưng phóng đến phương xa bất định, mãi sau, mới khẽ : “Đường Nghị Phàm có người khác rồi.”

      Si Nhan cứng đờ người, nghe ra khẳng định trong giọng của ấy, có dự cảm rất xấu, nghẹn lời được gì.

      Nhược Ngưng thu tầm mắt lại, vỗ trán cười, “Là Trương Nghiên.”

      Nhìn vào đôi mắt đen láy của ấy, Si Nhan lại được gì. Ôn Hành Viễn , lúc ấy Đường Nghị Phàm bị đẩy ngã nên cứu được Nhược Ngưng, nhưng thấy là ai, còn có thể đoán được.

      Nắm tay Nhược Ngưng, biết nên gì cho phải.

      Hai vai Nhược Ngưng bất chợt rũ xuống, dáng vẻ này cho thấy giờ phút này đau khổ đến nhường nào. Đây phải là Nhược Ngưng của mọi khi. thể niềm vui quá đà, nhưng cũng chưa bao giờ tỏ vẻ chán chường như thế này. Tóc hơi rối, bộ quần áo bệnh nhân rộng thùng thình càng khiến trông tiều tụy. Si Nhan nhìn , hai mắt đỏ hoe.

      “Hai ngày nay nằm trong bệnh viện, mình suy nghĩ rất nhiều.” Nhược Ngưng híp mắt, ngữ khí bình tĩnh, “Mình nhớ lại lúc mới quen, cứ có việc gì là ấy lại chạy đến viện thiết kế, ràng là vì công việc, nhưng ai chẳng biết là những việc đấy đâu cần ấy lo, ấy chỉ mượn cớ đến mời mình ăn cơm.”

      “Tình này tính ra đúng là kỳ lạ. ấy còn câu “Làm bạn .”, thế mà bọn mình bắt đầu nhau, chỉ vì Lễ tình nhân năm đó, ấy tặng mình con thỏ trắng…” cầm tinh con thỏ, , tính cũng giống thỏ, thông minh, đáng .

      Si Nhan nghe thấy nghẹn ngào, đưa tay ôm vai , vẫn cố chấp tiếp: “Lúc đó, bọn mình ăn tối xong, ấy lái xe đưa mình về nhà, đường về luôn nắm tay mình, chỉ lúc đánh tay lái mới buông ra, mình còn để yên tay đấy, chờ ấy nắm lại.”

      phải mình nghe được lịch sử phong lưu của ấy, mình ngây thơ đến nỗi nghĩ ấy sống ở nơi phóng khoáng như nước ngoài mà lại có bạn . Nhưng chắc chắn phải có người chiếm được trái tim ấy, mình khờ dại nghĩ đó là mình.”

      cong khóe môi, khẽ cười, “Cậu biết , lúc mới đầu, bố mình phản đối chuyện mình với Nghị Phàm lắm. Bố ấy cho người khác cảm giác an toàn, mình nghe mẹ khuyên, còn tiếc phải tuyệt thực nữa. Lớn từng ấy, mình chưa bao giờ ngược lại tâm nguyện của bố, chỉ có chuyện hôn nhân là tự theo ý mình. Rốt cuộc bố mình cũng phải đồng ý. Mình mê man suốt ngày đêm, lúc tỉnh lại, ấy ngồi cạnh giường, hai mắt đỏ au. ấy nắm tay mình, ấy , “Nhược Ngưng, mình kết hôn .”.

      Khi đó, Nhược Ngưng cảm thấy bao nỗ lực cũng đáng giá, vì trong mắt , có thể thấy được chữ, đó chính là: !

      Nhược Ngưng cười chua chát, nước mắt xuống mu bàn tay, “Còn tưởng rằng để ý đến là có thể thay đổi, ai ngờ, cuối cùng lại là trò cười cho thiên hạ.”

      Si Nhan im lặng lắng nghe, vẻ tức giận trong mắt dần được thay bởi nỗi chua xót, khóe mắt ươn ướt.

      Cố gắng khống chế tâm tình, vẻ mặt nhu hòa hơi cứng nhắc, Nhược Ngưng nghiêng đầu hỏi , “Nhan Nhan, nếu cậu là mình, cậu làm thế nào?”

      Si Nhan trầm ngâm, theo quan điểm tình của , nếu là , ly hôn. Nhưng hôn nhân phải trò đùa, nếu nhau sâu đậm, sao có thể sánh bước vào cung điện thiêng liêng ấy? Đó là người nhà, hai người cùng nhau xây dựng tổ ấm, sao có thể chia cắt là chia cắt được.

      Nhược Ngưng trầm mặc giây lát, lại cười khổ, “Mình hiểu, tại sao đàn ông lại thắng được cơn cám dỗ đó.” Ngữ điệu của bất giác cao lên, tâm tình kích động hẳn, “Ngủ chung giường nhiều ngày, ra mình hề biết ấy, mình lại có con với người xa lạ…”

      Si Nhan đứng phắt dậy, thể tin mà nhìn Nhược Ngưng, ánh mắt lại chuyển xuống bụng ấy, “Cậu có thai rồi?’

      Nhược Ngưng trả lời, bàn tay lạnh toát, ướt nhẹp mồ hôi, lúc sau, bụm mặt khóc, “Nhan Nhan, tại sao chứ? Mình hiểu, mới kết hôn có năm, sao ấy lại thay đổi, con cũng còn, còn nữa rồi…”

      Nhìn Nhược Ngưng khóc ra tiếng, Si Nhan đứng yên như hóa đá. ý thức được rằng, trong cuộc chiến tình này, nghĩ rằng dựa vào trực giác nhạy cảm có thể trước bước, thậm chí muốn Trương Nghiên lặng lẽ ra , nhưng đúng là vẫn chậm bước, Nhược Ngưng bị tổn thương.

      Cúi đầu nhìn nhánh cỏ mọc lên giữa kẽ đá, Si Nhan cất lời an ủi nào. làn gió khẽ thổi tới, mùa xuân sắp qua, nhưng mùa hè đến dường như còn chút tia nắng ấm nào nữa.

      Lúc trở lại phòng bệnh, Ôn Hành Viễn ngủ say. Si Nhan khẽ cười, hiểu sao hai mắt lại ươn ướt. sợ tỉnh lại, dùng ngón tay khẽ lướt qua khuôn mặt , quyến luyến, dịu dàng.

      Lẳng lặng nghe tiếng thở đều đều của , khẽ hít lấy mùi hương quen thuộc của , trong nháy mắt, Si Nhan lỡ đánh rơi giọt lệ nóng hổi. nhàng đặt nụ hôn lên môi .

      Đưa tay chống cằm, Si Nhan nhìn ra ngoài cửa sổ đến thất thần. rất khó chịu, cũng rất mơ hồ. Tình , nhìn qua tốt đẹp, lại rất ngọt ngào, nhưng tại sao lại biến thành con dao sắc nhọn trong nháy mắt, để rồi đâm nát trái tim người ta đến máu chảy đầm đìa? vô cùng hận Đường Nghị Phàm, nhưng lại hy vọng Nhược Ngưng cho ta cơ hội, ít nhất là cơ hội để giải thích. tin ta Nhược Ngưng. Song, cho dù lần này tha thứ, tình cảm có vết nứt liệu còn được như thuở ban đầu?

      Si Nhan cực kỳ mâu thuẫn.

      “Lâu như trời đất…sánh cùng đất trời…Người có thể cứu giúp trong lúc nguy khốn rốt cuộc ở đâu?” lầm bầm, ánh mắt đan vào màn đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, trong lòng là khoảng trống rỗng vô tận.

      ***

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 72

      “Tổng giám đốc Hàn?” Tăng Hồng thấy Hàn Nặc về phía văn phòng của Hàn Thiên Dụ, liền đứng lên chào hỏi.

      Hàn Nặc nhìn ta, tự tay đẩy cánh cửa kính ra, cầm quyển tạp chí ném thẳng lên bàn, sắc mặt trầm xuống, giọng lạnh lùng, “Chú hai, tôi nghĩ có lẽ chú nên cho tôi lời giải thích.”

      “Hàn tổng?” Tăng Hồng vừa bước vào văn phòng sửng sốt. cho phép của ông chủ, ai dám tự tiện xông vào.

      Hàn Thiên Dụ mặc bộ âu phục phẳng phiu, mái tóc đen lốm đốm trắng, vẻ mặt thay đổi. Ông ta phất tay, Tăng Hồng liền gật đầu rồi rời khỏi văn phòng, tiện tay đóng cửa lại.

      “Sao thế, Hàn Nặc? Chuyện gì mà vội đến nỗi gõ cửa nổi thế?” Hàn Thiên Dụ tỏ vẻ hiểu gì, liếc Hàn Nặc cái rồi giở quyển tạp chí ra.

      “Người cũ sắp kết hôn với cậu hai của Ôn thị, đến nay vẫn kìm lòng được với chàng xuất sắc này, hai người ôm nhau bên bờ sông, lửa tình bốc cháy…” Cả ba trang báo đều về Hàn Nặc, từ khi ta học đại học, khi ta lập được nhiều chiến tích trong nghề luật sư, đến lúc ta khởi sắc thị trường bất động sản, ngay cả câu chuyện tình có kết quả trong bốn năm của ta và Si Nhan, tất cả đều vô cùng tường tận. Đặc biệt, bức ảnh ta ôm Si Nhan bên bờ sông còn chiếm gần trang.

      Trong bài báo còn có thêm bức ảnh Ôn Hành Viễn cầm ly rượu, phô trương so sánh hai người với nhau các phương diện, từ vóc dáng, tính cách, đến hoàn cảnh gia đình, tóm lại là soi từ đầu đến chân. Cuối cùng, kết quả đánh giá là hai người ngang nhau. Bài báo còn mập mờ đề cập, “Bốn năm nhau ba năm nhau và năm xa cách, hay ba năm chờ đợi và năm nhau?!”

      Hàn Thiên Dụ xem qua lượt, thần sắc hơi thay đổi, khóe miệng hơi nhếch lên, dường như ông ta rất hài lòng với bài báo này.

      Ánh mắt sắc bén của Hàn Nặc quét qua người ông ta, gần như ta có thể đoán được điều gì đó, ta trầm giọng: “Chú hai, chú cảm thấy lấy tĩnh chế động là ổn hơn sao? Cách này hình như rất ngu xuẩn.”

      Nghe thấy hai chữ “ngu xuẩn”, Hàn Thiên Dụ thôi cười, ánh mắt thản nhiên nhìn Hàn Nặc. Ông ta chậm rãi : “Đừng quanh co lòng vòng với chú hai nữa, chú hai hiểu ý mày.”

      hiểu?” Khẽ nhếch mép, Hàn Nặc cười lạnh tiếng, “Phóng viên của tạp chí này cũng siêu , có thể moi được những tư liệu chân thực khiến người ta giật mình. Chú hai, chú xem, có lẽ nào là Nhan Nhan đưa cho bọn họ?”

      Hàn Thiên Dụ gì, chờ ta tiếp tục. Hàn Nặc kéo cái ghế trước bàn làm việc của ông ta ra, nhàn nhã ngồi xuống, chậm rãi : “Tôi ngại chuyện vết sẹo cũ bị người ta ngoáy ra, dù sao cũng là quá khứ rồi, nhưng tôi thích bị người ta lợi dụng, thậm chí là kéo cả Nhan Nhan vào. Chú hiểu ?” đến đó, đáy mắt Hàn Nặc thoáng vẻ đau xót, ta nhanh chóng thay nó bằng vẻ lạnh lùng khiếp người.

      “Mày cho rằng chú hai đưa cho bọn nó mấy thông tin đấy?” mặt Hàn Thiên Dụ là vẻ tức giận cố kìm nén, quả nhiên ông ta ngờ Hàn Nặc chất vấn mình như thế.

      “Tôi hy vọng là phải.” Đôi mắt Hàn Nặc chứa vẻ bực dọc, dần ngưng lại thành vẻ lạnh lùng, bỗng nhiên, ta : “Việc làm ăn tất nhiên là chừa thủ đoạn, nhưng muốn có được hạng mục đấy, căn bản cần lén đạp sau lưng ta, thế chú nghĩ Ôn Hành Viễn đơn giản quá rồi. Người đàn ông mà chỉ qua ba năm trở thành ông trùm trong giới bất động sản đâu dễ bị đánh bại thế. Thiên Dụ bị ta kìm kẹp khắp nơi, tôi e là khi ta thấy được bài báo này, chỉ là hiệu quả ngược mà thôi. Chú cảm thấy thế nào?”

      Sắc mặt Hàn Thiên Dụ tối lại, như thể trong nháy mắt bị người ta vạch ra điểm yếu. Ông ta là người kiêu căng tự phụ, dù là người thân hay bề , cũng ai được động đến nỗi đau của ông ta. Vậy mà lúc này, Hàn Nặc lại trắng ra hết. ta sai, ba năm nay, Ôn Hành Viễn đối đầu với ông ta khắp nơi, Thiên Dụ chỉ có dừng chứ có tiến, thậm chí còn đà xuống dốc. Nếu phải vì điều này, Hàn Nặc cũng dễ dàng trở lại được, lại càng có cơ hội đoạt quyền với ông ta.

      “Hiệu quả ngược?” Hàn Thiên Dụ lạnh lùng cười, ngữ khí đầy vẻ khinh thường, “Trừ khi thằng đấy có trái tim sắt. Chú tin nó nhìn thấy vợ chưa cưới ôm bạn trai cũ mà có phản ứng gì.” Híp hai mắt lại, ông ta : “Hàn Nặc, phải là mày rất thích con bé đó sao?” Chỉ cần có khe hở, chỉ cần có khả năng, ông ta đánh cược là Hàn Nặc vẫn còn tình cảm với Si Nhan.

      Hàn Nặc nhíu mày, thầm thở dài trong lòng, “Tôi có thích ấy hay cũng quan trọng, chú hai phải thấy được Si Hạ có tầm quan trọng thế nào với Thiên Dụ mới là điểm chính.” Thấy Hàn Thiên Dụ định , ta cướp lời: “Nếu như bốn năm trước xảy ra chuyện gì, và chú có ý nghĩ như vậy, có lẽ tôi còn đồng ý giúp chú. Dù sao cũng là người nhà, có khi tình thân đúng là cái thể ném nổi. Có điều, bây giờ, căn bản là thể. Cục trưởng Si là ai, chắc chú cũng biết. Trải qua chuyện đó, ta có thể leo lên chức cục trưởng chỉ trong thời gian ngắn, dựa vào quan hệ là thể, chỉ có năng lực và mánh khóe mà thôi, quan trọng nhất là tác phong cẩn thận, luôn luôn làm hết trách nhiệm mà lại nể tình riêng. Ngay cả Ôn Hành Viễn cũng chèo kéo được ta, chú ngây thơ nghĩ rằng tôi có thể đấy chứ? Huống hồ, chỉ bằng bài báo thế này, chú cho rằng Ôn Hành Viễn chia tay Nhan Nhan? Còn Nhan Nhan trở lại bên cạnh tôi?”

      ta cười, có chút buồn bã. Trong phút chốc, ta cũng muốn biết, trong lòng Si Nhan, ta có vị trí như thế nào, so với Ôn Hành Viễn ta có vị trí hơn . Nhưng, khi Si Nhan với ta, Ôn Hành Viễn là người cuối cùng của , ta nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ nực cười này. Họ chỉ là quá khứ của nhau, là quá khứ, thể trở lại lần nữa được.

      cần biết gì cả, nam chính của vụ lùm xùm này chính là nó.” Hàn Thiên Dụ biến sắc, dường như còn đủ kiên nhẫn để giải thích, lúc sau, ông ta lạnh lùng : “Đầu tiên là công trình có cố, sau đó là vợ chưa cưới “lăng nhăng”, thất bại cả nghiệp và tình , chú muốn xem nó trả lời truyền thông thế nào. Chả nhẽ thành phố lại vẫn giao công trình cho nó?”

      Có vẻ suy nghĩ của ông ta rất táo bạo, nhưng biết kết quả nhận được thế nào, và ông ta cũng biết liệu phiêu lưu của mình có thể cứu vãn được tình hình hay .

      Hàn Nặc hờ hững nhìn ông ta, sắc mặt thâm trầm, ánh mắt sắc nhọn. lúc sau, ta đứng dậy, “Nếu như cạnh tranh bình đẳng, Thiên Dụ có đến năm mươi phần trăm cơ hội. Hôm nay chú làm trò này, chú có tin , Hoa Đô khiến chúng ta thể nào bắt được công trình. biết ai có thể nhặt được đây.” Tiếng vừa dứt, đợi Hàn Thiên Dụ thêm, ta ra ngoài.

      Hàn Thiên Dụ nhìn theo bóng lưng ta, nhớ lại ánh mắt sắc lẹm đó bèn thầm đánh giá lại con người này, khỏi có chút ảo não. Nếu như ông ta tung chiêu trò này, có lẽ Hàn Nặc có thể thuận lợi kéo hạng mục này về cho Thiên Dụ, có điều, ông ta còn cơ hội hối hận rồi.

      Tăng Hồng nhìn Hàn Nặc ra khỏi phòng Chủ tịch, thấy vẻ mặt ôn hòa mọi khi thay đổi, lại nghe thấy tiếng – “Bộp.” từ văn phòng truyền ra vô cùng kinh ngạc.

      Trở lại phòng làm việc, Hàn Nặc liền gọi điện cho Si Nhan, hết hồi chuông mà vẫn có ai nhấc máy. ta gọi điện thoại nội tuyến, bảo thư ký vào.

      “Trình Triệt, gọi điện thoại đến tạp chí này, kêu ông chủ bên đấy cầu tên phóng viên viết bài báo này cho tôi lời giải thích, tôi cần câu trả lời trước năm giờ.” Ngụ ý là, đừng đợi ta ra tay, quý tạp chí nên biết phải xử lý tên phóng viên biết chừng mực này thế nào.

      Trình Triệt nhận lấy quyển tạp chí, đột nhiên nhớ đến lúc tan ca có thấy Tăng Hồng gặp nhân viên của cơ quan này, vội hỏi: “Hàn tổng, việc này có liên quan đến trợ lý Tăng, xem…”

      Hàn Nặc nhắm mắt, ngồi chiếc ghế rộng, nhìn về phía có gương mặt búp bê, lãnh đạm cười: “ tranh thủ hẹn cậu ta ăn bữa cơm, khó lắm sao?”

      Đầu tiên, Trình Triệt vẫn lơ mơ, rồi lại lập tức hiểu ra, cẩn thận hỏi ngược lại, “Chuyện này coi như là dặn dò công việc sao ạ?”

      Hàn Nặc điềm tĩnh đan tay đặt đùi, nhìn : “Giúp làm xong chuyện thôi, liên quan đến công việc.”

      Trình Triệt cười cười, thoải mái : “Thế có gì mà khó ạ, trả tiền là được rồi.”

      Vẻ tươi cười mặt Hàn Nặc cứng nhắc, ta dời ánh mắt sang chỗ khác. Đối với tình cảm của , ta nhìn thấu, có điều, lúc này, cái ta muốn là cấp dưới trung thành, phải người bạn .

      Sau khi Trình Triệt rời khỏi văn phòng, Hàn Nặc lật quyển tạp chí ra xem lại. Trong ảnh, Si Nhan bị ta giam vào vòng tay, khóe mắt còn lệ chưa cạn. mặt ta lên vẻ buồn bã, đột nhiên, ta cầm quyển tạp chí lên, ném mạnh vào xó tường.

      Lúc Hàn Nặc liên lạc được với Si Nhan, Ôn Phỉ Văn từ thành phố S đến bệnh viện, hai bố con nhà họ Ôn cuộc trò chuyện vô cùng thoải mái.

      “Bố từng , nếu con lấy nó phải cho nó biết ở cạnh ai, chuyện này là thế nào đây? tay còn nhẫn đính hôn, thế mà lại ôm thằng khác. Nhà họ Ôn còn thể diện gì nữa? Hai thằng con trai của bố chưa từng làm chuyện xấu nào, vậy mà nó lại phá lệ?” Gần như quên mất đùi con trai còn có vết thương, Ôn Phỉ Văn ném quyển tạp chí lên người Ôn Hành Viễn, lạnh giọng chất vấn.

      Ôn Hành Viễn nhìn chằm chằm vào bức ảnh, con ngươi hơi co lại, trong lòng thầm run rẩy. hít sâu, cuối cùng mới : “Con tin Tiểu Nhan.”

      “Tin? Tin là trong lòng nó có con? Hay tin là nó có gì với Hàn Nặc? Chẳng lẽ đây là cái ôm chúc phúc giữa hai người bạn? Nó có nghĩ đến việc làm ra hành động thân mật này trước bàn dân thiên hạ khiến con khó chịu, khiến nhà họ Ôn khó chịu?” Ôn Phỉ Văn vô cùng tức giận, giọng cao vút, “Bố cho con biết, nó mà cho bố lời giải thích hợp lý, đừng mong bước được vào nhà họ Ôn, bố cần loại con dâu này…”

      “Bố?” Ôn Hành Viễn ngắt lời, ngẩng mặt lên nhìn ông, “Bố đừng bực bội kiểu thế, còn biết ngô khoai thế nào mà vội kết luận, như thế công bằng với Tiểu Nhan.” Chuyển tầm mắt về quyển tạp chí, gương mặt vẻ hoang mang, trán đẫm mồ hôi biết là vì tức giận hay bởi đau đớn, trầm giọng : “Đợi Tiểu Nhan về con hỏi ấy, con cũng cần lời giải thích.”

      Ôn Phỉ Văn nghĩ đến việc con vẫn nằm viện, cố nén cơn giận trong lòng, biến sắc mà phủi tay bỏ .

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 73

      Si Nhan đưa Nhược Ngưng về nhà, rồi ngồi xuống ghế salon nghỉ ngơi. Trong khoảng thời gian Ôn Hành Viễn nằm viện, dù có y tá đặc biệt nhưng chủ yếu vẫn là chăm sóc , đến đêm cũng chỉ có ở bên cạnh . Bây giờ hay đau nhức, càng khó ngủ hơn. Trước đây làm ban ngày mệt tối có thể ngủ bù, giờ ban ngày cũng có thời gian nghỉ, chỉ vài ngày mà hai bọng mắt của thâm đen.

      Si Nhan nằm xuống ghế trong phòng khách, vừa lúc dàn thanh được bật lên, tiếng nhạc phát ra rất . Nhược Ngưng bước đến gần, Si Nhan hết nhắm lại mở mắt, có vẻ lơ mơ ngủ.

      “Lên giường ngủ lúc , có hộ lý rồi mà, tối nay phải lo về làm gì.” Nhược Ngưng vỗ vỗ mặt , lúc này mới phát ra sắc mặt cực kỳ kém, “Nhan Nhan, cậu bị ốm đấy chứ? Sao sắc mặt kém thế này?”

      “Cậu chưa ở ngoài mình bao giờ, có ổn ? Hay là mình đưa cậu về nhà?” Si Nhan trả lời mà hỏi vặn lại.

      Ngày hôm qua, Nhược Ngưng muốn gặp Đường Nghị Phàm, lại muốn về nhà làm cho bố mẹ lo nên muốn đến nhà Si Nhan thời gian. Si Nhan cũng muốn ấy phải đối mặt với Đường Nghị Phàm trong tình cảnh này, tỉnh táo chút có lẽ cũng tốt, vậy nên đưa chìa khóa nhà mình cho ấy.

      “Ôn Hành Viễn bị thương nặng thế, lúc này cần cậu, cậu cứ về với ấy , mình cũng muốn yên tĩnh chút.” Nhược Ngưng ngồi sang chiếc ghế khác, nhắm hai mắt lại như thể nghe nhạc.

      Giai điệu quen thuộc, giọng ca khàn khàn, dường như nỗi đau thương của người đàn ông đến cực hạn. Tiếng ca khàn và điệu nhạc trầm bổng như cuốn người ta vào trong đó. Đây là bài hát của Adams, nhiều năm qua, ca khúc Please Forgive Me vẫn được Si Nhan thích, cứ khi mở đĩa là chỉ có bài này, lặp lặp lại.

      “Nhược Ngưng, cậu xem, nhìn thấy nữa là cảm giác gì nhỉ?” Si Nhan trở mình, đưa mắt nhìn lên trần nhà, chậm rãi hỏi.

      Nhược Ngưng sửng sốt, trầm mặc giây lát rồi lo lắng : “Có nhiều người sinh ra thấy gì, nhưng họ vẫn có thể cảm nhận được thế giới này, nhưng ra cũng chỉ có ít thôi. Bọn mình nhìn được, nhưng chưa chắc thấy được ràng, cho nên cảm giác này cũng khiến người ta trở nên kỳ lạ.”

      Si Nhan tiếp. Biết Nhược Ngưng cảm thấy hiểu được Đường Nghị Phàm nên rất đau khổ, xót xa, nghiêng đầu nhìn Nhược Ngưng. Dáng vẻ mệt mỏi của ấy cho thấy mấy ngày nay ấy vô cùng bứt rứt, khổ sở.

      “Khi nào mở cửa văn phòng?” Nhược Ngưng nghe ra được nỗi phiền muộn trong giọng Si Nhan, vội chuyển đề tài.

      Nhắc tới văn phòng, Si Nhan mới chợt nhớ ra việc tìm được địa điểm, cũng trả tiền đặt cọc, vốn định đính hôn xong bắt tay vào sắp xếp, ai ngờ đột nhiên chỉ mang bệnh, mà cả Ôn Hành Viễn cũng nhập viện luôn.

      “Tạm thời chưa tính đến, cũng chẳng còn sức đâu nữa.” Si Nhan thở dài.

      “Mình rồi mà, bảo cậu đừng tìm chỗ vội, trước kết hôn có cả đống việc, lấy đâu ra thời gian mà lo bên đấy, thế mà vẫn ương cơ. Cũng tại Ôn Hành Viễn, chuyện gì cũng nghe cậu.” Nhược Ngưng khẽ , trong giọng lộ ra đôi phần trách cứ.

      Si Nhan giọng lầm bầm gì đó, Nhược Ngưng nghe thấy, “Cái gì cơ?”

      có gì, chỉ nghĩ biết có hoãn thời gian kết hôn lại được .”

      “Chắc là Ôn Hành Viễn đồng ý đâu, với lại bác sĩ là vết thương của ấy lành nhanh lắm mà. Dù đấy chỉ là hình thức, nhưng với những người nhau, đó lại là cảm giác được sở hữu đấy. Đừng nhìn vào chuyện của mình mà mất lòng tin với hôn nhân, ai giống ai cả, phải người đàn ông nào cũng ngoại tình.” Nhược Ngưng có vẻ buồn bã, giọng hạ thấp, như ca khúc dần đến hồi kết.

      Bây giờ là mùa mưa, lúc trước còn nắng chang chang, đột nhiên mưa lại rơi rả rích. Si Nhan nhớ đến lúc cùng Nhược Ngưng về, từ bãi đỗ xe qua cổng bệnh viện, lúc đó, Đường Nghị Phàm đứng yên như tượng, mặc cho cơn mưa xối ướt người.

      Sớm biết có ngày hôm nay sao phải như lúc trước? Đường Nghị Phàm, sao có thể đánh mất Nhược Ngưng tốt như thế? Trong lòng Si Nhan tính đến việc gặp Đường Nghị Phàm để chuyện, bất giác lại ngủ thiếp , cuối cùng được Nhược Ngưng đánh thức, “Có điện thoại này, là Ôn Hành Viễn.”

      “Hả?” Si Nhan ngồi dậy, đưa tay nhìn đồng hồ, thế mà hơn năm giờ rồi. cầm điện thoại, đợi Ôn Hành Viễn vội vàng cướp lời, “Em về ngay đây, Hành Viễn.”

      “Lái xe cẩn thận nhé.” Ôn Hành Viễn nhiều, giọng trầm thấp chẳng có gì khác so với trước đây. Tối qua, muốn đưa Nhược Ngưng về nhà, đến giờ gọi điện thoại cho đều được, bèn gọi điện thoại bàn của căn hộ, quả nhiên ở đó.

      Cúp điện thoại, Si Nhan ảo não. Sao lại ngủ lâu thế chứ, chắc đói lắm rồi. Vì cánh tay phải của bị thương nên lúc ăn cơm cũng phải giúp . Tính tình cậu chủ này rất quái gở, quen được chăm, hộ lý được lại gần nhiều, về, ăn cơm.

      “Mình trước đây, cậu nghỉ , có gì gọi điện cho mình.” Si Nhan móc điện thoại trong túi ra, lại phát tắt máy.

      Rời khỏi căn hộ, Si Nhan lái xe đến thẳng bệnh viện. Cuối tuần nên giao thông thuận lợi, Si Nhan lại nóng ruột nên bất giác tăng tốc. Điện thoại đổ chuông, nhìn số, là Hàn Nặc, đánh tay lái và đeo tai nghe.

      “Alo, Hàn Nặc à?”

      ở đâu đấy, Nhan Nhan?”

      “Có việc gì hả? Em đến bệnh viện.” Si Nhan lái xe của Ôn Hành Viễn nên quen, vừa thấy đèn xanh bật sáng, liền nhấn ga, ngờ chiếc xe lao thẳng lên từ phía bên phải. Si Nhan kinh hãi, thấy chiếc xe phóng về phía mình, vô thức vội nhả chân ga. Chiếc xe kia sượt qua xe của . Bàn tay nắm vô lăng của Si Nhan ướt mồ hôi, lại vì tốc độ nhanh nên tay cầm vô lăng khá trơn, cả chiếc xe đâm thẳng vào gốc cây đại thụ vỉa hè.

      “Bịch!” – tiếng, đầu óc như đình công vài giây, cho đến khi cơn đau buốt từ cổ tay truyền đến, trước mắt tối sầm, mới định thần lại được. Hai tai ong ong, di động rơi dưới sàn xe truyền ra tiếng gọi của Hàn Nặc.

      Gục xuống vô lăng hít sâu mấy lần, Si Nhan cắn răng, run rẩy cúi người nhặt điện thoại.

      “Sao thế, Nhan Nhan?” Hàn Nặc nghe thấy tiếng vang trong điện thoại, lo lắng hỏi.

      “Em, em bị đâm xe.” Si Nhan còn chưa hết kinh hãi, giọng yếu xìu.

      “Có bị thương ở đâu ?” Hàn Nặc dứt khoát hỏi lại, có thêm câu thừa nào.

      Uể oải dựa vào ghế, Si Nhan thở phì phò, “Chắc là sao đâu, giật mình chút thôi. có thể đến đây ?” cảm giác cả người đau nhức, nước mắt rơm rớm. Cũng may tính năng của xe tốt, túi khí an toàn được mở ra, nếu , dám nghĩ tiếp nữa.

      “Em ở đâu?”

      Si Nhan nghiêng đầu nhìn ra ngoài rồi vị trí. cảm giác rất vội vàng, đầu dây kia nhanh chóng truyền ra tiếng khởi động xe. Hàn Nặc : “Có mở cửa xe được ? Em xuống xe chờ , đừng sợ, Nhan Nhan, năm phút nữa tới.”

      Cúp điện thoại, Si Nhan day day mắt, định xuống xe nhưng hai mắt mờ mờ, chân cũng nhấc lên nổi, vì vậy đành thôi, ngồi yên xe nghỉ ngơi. Loáng thoáng nghe thấy có người gọi điện báo cảnh sát, còn có người đập cửa sổ, nhưng mặc kệ, chỉ ngồi yên đợi Hàn Nặc. Cho đến khi nghe thấy giọng quen thuộc, mới định thần lại.

      Trong nháy mắt cửa mở ra, Hàn Nặc thấy được sắc mặt trắng bệch của , vội nắm chặt tay an ủi, “ sao rồi, đừng sợ.”

      Chẳng bao lâu sau cảnh sát giao thông cũng đến. Si Nhan kể lại chi tiết tình huống lúc đó cho họ, sau đó, Hàn Nặc chuyện với họ lúc, chụp ảnh tới lui xong cũng chập tối.

      Hàn Nặc thấy ngồi co ro bên dìa đường, liền khom người sờ đầu , rồi chỉ kéo cái và nhét vào xe ta, sau đó lại cởi áo vest ra khoác lên người , “Nhắm mắt nghỉ lúc , đưa em đến bệnh viện kiểm tra chút.”

      cần đâu, bị thương chỗ nào cả.” qua giờ cơm rất lâu rồi, Si Nhan sợ Ôn Hành Viễn lo nên muốn về ngay.

      “Kiểm tra ở ngay bệnh viện đấy, tốn nhiều thời gian đâu.” Hàn Nặc nhìn thấu suy nghĩ của , ngữ khí kiên định như cho phép Si Nhan từ chối.

      còn sức mà , từ từ nhắm mắt lại, lúc mở mắt ra đến bệnh viện. Hàn Nặc cứ kè kè cạnh , rất cố chấp, cuối cùng, Si Nhan cũng làm gì được, đành khám.

      “Kiểm tra hết rồi, cũng có gì đáng ngại cả, chỉ hơi bị sái tay thôi, những lần lái xe sau phải cẩn thận, đừng dọa đến bạn trai .” Bác sĩ thấy Hàn Nặc chạy tới chạy lui hiểu lầm quan hệ của họ, trước khi còn quên dặn dò: “Thuốc này chữa bong gân bầm tím tốt lắm, về bảo cậu ta xoa cho, là sáng mai sưng vù lên đấy.”

      Ngồi hành lang bệnh viện, Hàn Nặc vừa giúp xoa thuốc lên tay vừa hỏi, “ cho ta biết chưa?”

      Si Nhan biết ta đến bệnh của , chỉ lắc đầu. Có lẽ do lực tay Hàn Nặc hơi mạnh, rên lên tiếng, nhíu mày nhìn ta, “ thôi.”

      “Cố chịu chút, mai mà sưng lên còn phiền hơn.” Hàn Nặc cúi đầu chăm chú xoa, ngón tay dài dính đầy thuốc vàng. Lúc kéo tay áo xuống cho , ta mới lại : “ ta cũng dưỡng thương thời gian rồi, em mau cho ta để sắp xếp làm phẫu thuật , thể chậm trễ được.” Hàn Nặc quên chuyện bác sĩ não khoa hôm đó, rằng càng làm phẫu thuật sớm càng có cơ hội thành công cao, càng đợi càng nguy hiểm. Nhìn vào mắt , ta trầm giọng, “Nhan Nhan, mặc dù đồng ý với em là cho ai biết, nhưng điều kiện là em phải nhanh chóng với ta. Nhìn mắt em là biết dạo này em mất ngủ rất nghiêm trọng, thể dựa mãi vào thuốc được. Sau này còn có thể xuất triệu chứng váng đầu, ngất xỉu, thị lực giảm, em nghĩ có thể giấu ta được bao lâu? Em sợ ta lo lắng, nhưng em có nghĩ rằng, đến khi biết rồi ta tự trách mình thế nào ?”

      Hơi thở ấm áp của ta lùa qua tai , Si Nhan có chút mềm lòng khó hiểu, rũ vai im lặng lúc lâu. Bác sĩ , đến khi khối u chèn lên dây thần kinh, thị lực của giảm trầm trọng rồi cuối cùng nhìn thấy nữa, ngay cả tình trạng mất ngủ cũng xảy ra nhiều hơn. Gần đến hạnh phúc mà bước cuối cùng sao lại nặng nề đến thế, Si Nhan ảm đạm cười. Sao vận mệnh lại thích trêu ngươi người ta đến vậy? giây nhận được tờ kết quả, cả thế giới như lặng , ngay tức khắc quật ngã . biết mình rời khỏi bệnh viện thế nào, tất cả trở nên hỗn loạn, tầm nhìn trống trải, nhưng mọi thứ trở nên mơ hồ trước mắt .

      Bước con đường mờ mịt, hai mắt cay xè, lẩm nhẩm gọi tên Hành Viễn, giọt lệ lăn xuống.

      Ngồi ghế đá cạnh bờ sông, trái tim như bị đóng băng, giật mình nhìn về phương xa, ánh mắt đờ đẫn vô hồn. biết qua bao lâu, tờ kết quả trong tay bị ai đó lấy , lúc ấy mới hoàn hồn lại.

      Hàn Nặc lái xe qua bờ sông, vô tình nhìn thấy ngồi ở phía xa, liền hạ kính xe xuống và ngắm nửa tiếng đồng hồ. Lúc mở cửa xe, ta lại dừng bước, cố kiềm chế mà đứng yên nhìn bóng lưng . Thời gian cứ thế nhích từng giây , đến khi mặt trời hạ dần khỏi phía tây, vẫn giữ nguyên tư thế đó. Rốt cuộc, ta chịu được nữa mà bước đến chỗ , khi đứng cạnh , ta hoàn toàn bất ngờ.

      Tờ kết quả rơi khỏi tay, hai mắt Hàn Nặc lên vẻ chua xót đau đớn, ta thể ngờ nổi có khối u trong não. Bí mật của vô tình bị ta biết, nhưng, khi ta ôm vào lòng hề biết có người trốn ở góc chụp trộm cảnh tượng thân mật này, để rồi bị phơi lên mặt báo.

      Cắt đứt dòng suy nghĩ, Si Nhan cúi đầu nhìn đồng hồ, “ đừng lo, em nhanh cho ấy biết thôi, dù sao muốn phẫu thuật cũng phải đợt tháng nữa.” Thấy Hàn Nặc còn định , cướp lời: “Em có chuyện phải làm, tháng là đủ.” đợi, đợi người mà Ôn Hành Viễn mong ngóng.

      Hàn Nặc nhìn , chần chừ lát, cuối cùng liền rút quyển tạp chí ra khỏi túi áo vest.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :