1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất (83 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 55: Bình yên bên nhau

      Con sông bị phủ bởi lớp băng tuyết, mặt băng trắng xóa xem ra còn sáng hơn biển sao bầu trời. Mấy cây đèn cạnh sông bật sáng, lóe ra thứ ánh sáng nhức mắt, phủ lên cảnh phố đêm vẻ đẹp diệu kỳ.


      Kết thúc buổi tụ họp tại Thượng Du, Đường Nghị Phàm đưa Nhược Ngưng về nhà, Si Hạ vốn muốn đưa Si Nhan về nhưng vừa thấy ánh mắt của người nào đó liền nhún vai, thức thời quay về mình. Si Nhan bỗng nảy ra ý kiến bộ về nhà. Ôn Hành Viễn cười nhưng gì, nắm tay dọc bờ sông.

      Hai cái bóng kéo dài bên bờ sông di chuyển chầm chậm, bàn tay to dày nắm chặt lấy bàn tay mảnh khảnh của , êm ái, ấm áp.

      Si Nhan nghiêng đầu ngắm . Đường nét ràng, ngũ quan hài hòa, khóe miệng lên nụ cười mơ hồ, đôi mắt xa xăm, có nét kiêu hãnh và tự tin, mà dường như còn có vẻ dịu dàng dành cho người ngoài.

      Ánh mắt trong veo như dán mặt đến gần nửa tiếng, lúc mở miệng lại có mùi vị ghen tuông, “Xem ra ấy rất thích .”

      “Hả?” Ôn Hành Viễn còn nghĩ ngợi, để ý Si Nhan ngắm mình, bỗng giật mình nhìn , “Ai cơ?”

      Chợt phát ra mình lỡ miệng, Si Nhan vội nắm tay , “Em cảm thấy hạnh phúc như là trộm về được ấy, yên lòng chút nào.”

      Ôn Hành Viễn chớp mắt che ánh sáng vừa lóe lên, tầm mắt chuyển từ cảnh phố sau lưng về mái tóc , đưa tay vén tóc ra sau tai cho , duỗi tay ra ôm vai , “Đồ ngốc… được suy nghĩ miên man, người em lấy về được là người nên được lấy về, sao mà phải trộm chứ.”

      Vừa dứt lời, rướn người hôn lên trán , lại ôm chặt hơn.

      Thế giới này rất . Tối nay Ôn Hành Viễn có hẹn với mọi người ở Thượng Du, vậy mà lại gặp Lý Hiểu Quân đến chơi cùng bạn. Đây là lần đầu tiên Si Nhan nhìn thấy ta, thể , ta là người cực kỳ xinh đẹp tao nhã, vóc dáng thon thả, vẻ mặt điềm đạm, giọng êm du mê người. Nếu phải vì ta ném cho ánh mặt đầy thù hằn, có lẽ Si Nhan cũng thích ta.

      Nghĩ đến chuyện Ôn Hành Viễn thờ ơ với ta, hơn nữa, còn giấu giếm mà giới thiệu là bạn , khóe miệng Si Nhan cong lên. Nụ cười ấy tươi sáng như ánh dương, mang đến vẻ ấm áp cho đêm đông, khiến Ôn Hành Viễn bất giác nheo mắt lại. nhớ lại lần đầu tiên gặp , khuôn mặt ngây ngô cũng lên nụ cười như vậy.

      Nụ cười ấy, là lâu lắm rồi.

      Ôn Hành Viễn cúi đầu, nhìn vào đôi mắt nồng đậm ý cười của , “Ngày mai phải về thành phố S rồi, cũng phải có mặt ở tiệc tổng kết cuối năm của Hoa Đô. Em có muốn cùng ?”

      Thân là người ra quyết sách của Hoa Đô, ở bữa tiệc tổng kết nào cũng phải có mặt. Biết lúc này tiện về thành phố S cùng nhưng Ôn Hành Viễn vẫn thử dò hỏi. Đương nhiên, muốn chiếm hết thời gian của . phương diện khác, mấy năm qua, bất kể là tiệc xã giao nào cũng chỉ có trợ lý Trương Nghiên cùng , giờ có bên cạnh, tất nhiên là muốn kề bên mình.

      Người ta đều , lòng ham hư vinh của phụ nữ vô cùng mạnh mẽ, ra, đàn ông còn hơn thế.

      “Ngày mai bố em lên đây rồi, em cùng được đâu. Mấy ngày sau được ?” Si Nhan biết nghĩ gì, chỉ nhàng hỏi, muốn mất vui.

      Câu hỏi cùng với giọng mềm mại mà có chút rụt rè khiến Ôn Hành Viễn hơi áy náy. Đôi mắt đen láy ý cười, nhìn và gật đầu.

      Si Nhan mỉm cười, rút tay ra, thân mật ôm cánh tay .

      Ánh đèn đường vàng vọt, sắc tuyết trắng, hai cái bóng được kéo dài bất tận. Trong đêm tĩnh lặng, lắng nghe nhịp tim của nhau, ngay lúc này, Si Nhan cảm thấy yên bình cách lạ kỳ.

      Quen gần mười năm, ỷ lại vào từ lúc nào chẳng hay, cũng vô cùng tin tưởng . Bốn năm trước, trốn tránh , co mình trong góc vô phương hướng, càng biết cuộc sống sau này phải tiếp tục như thế nào. Chính là Ôn Hành Viễn dắt ra khỏi bóng tối đáng sợ đó.

      “Tiểu Nhan, có ai sống mà được suôn sẻ cả, em tự hành hạ mình như vậy dì Hạ về sao?” xoa đầu , tiếng dịu dàng, ánh mắt bình tĩnh, mang theo sức mạnh khiến người khác yên tâm.

      Nước mắt tưởng rằng cạn lại như đê vỡ, trào ra như nước lũ thấm ướt áo sơmi của , bóp nghẹt trái tim . Si Nhan khóc nức nở trong lòng , thào gọi “Mẹ.”, khóc đến khi kiệt sức mới ngủ thiếp .

      Khi đó, ngủ liền ba ngày ba đêm.

      “Tiểu Nhan, nghe trấn Đại Nghiên rất đẹp, khí cũng trong lành hơn ở đây. Mấy năm nay đều ở nước ngoài, ngày nào cũng gặp người Tây, mắt cũng mệt rồi, em cùng đến đó được ?” Ôn Hành Viễn đứng cạnh , dò hỏi.

      Si Nhan nhoài người lên lan can ban công, ánh mắt vô hồn, lúc sau mới khẽ : “Được.”

      Ôn Hành Viễn nắm tay , lòng bàn tay rất ấm, truyền nhiệt cho bàn tay bé của , mà trái tim , cũng bình yên theo. Khẽ siết tay lại, những ngón tay lạnh ngắt của khiến trái tim run lên, ánh mắt vẻ xót xa. Từ đó về mấy năm sau, mỗi lần nắm tay nhau, cái cảm giác lạnh lẽo ấy vẫn chưa bao giờ mất , như thể muốn nhắc rằng, trái tim vẫn lạnh. Cũng từ khi đó, Ôn Hành viễn quyết định, bất cứ lúc nào, bất cứ khi nào, cũng phải ở bên cạnh .

      nửa tiếng, Si Nhan bắt đầu giậm chân. Ôn Hành Viễn mím môi cười, nhìn , “Lạnh à?”

      Si Nhan cười, gật đầu, thấy vẫy tay gọi taxi vội chạy theo.

      Trở về nhà, Si Nhan đột nhiên hơi thấy bối rối, muốn về phòng ngủ nhưng lại biết nên mở miệng hỏi có muốn nghỉ thế nào. Định để ngủ ở phòng khách, nhưng lại cảm thấy, phát sinh quan hệ rồi mà còn làm thế đúng là lắm chuyện. Nghĩ ngợi hồi, quyết định nằm salon xem TV, chờ hạ lệnh sau vậy.

      Ôn Hành Viễn chuyện điện thoại với Trương Nghiên xong ra, liền thấy Si Nhan ôm con chuột túi bông, dáng vẻ mơ mơ màng màng.

      Đó là con chuột túi làm quà Giáng Sinh, do mua từ Mỹ về. Cũng hết cách, chỉ tại lão phật gia muốn gì cả, cứ nằng nặc đòi thứ đó. Ôn Hành Viễn tìm ở rất nhiều cửa hàng, vất vả lắm mới tìm được con thú bông đáng như thế.

      Lúc ấy, Si Nhan còn ở Cổ Trấn, nhận được quà cực kỳ sung sướng, vội vàng gọi điện cho . hưng phấn đó khiến Ôn Hành Viễn cảm thấy, đừng là phải mấy con phố, cho dù có gãy chân cũng đáng lắm. Lúc từ Mỹ về, thấy nó có ở nhà, cười híp mắt. Hành lý đem theo nhiều, ấy vậy mà lại có con thú bông to đùng này, đúng kiểu như trẻ con mang đồ chơi theo.

      Ôn Hành Viễn lấy con chuột túi ra, đặt lên ghế rồi vỗ vào mặt , “Lên giường ngủ, ngủ ở đây bị cảm mất.”

      Si Nhan ậm ờ, rụi rụi mắt, quỳ ngồi salon, mơ màng đưa hai tay về phía , “ bế em …”

      Gương mặt tuấn tú đầy ý cười dịu dàng, cúi người bế lên, cố tình trêu tức, “Nặng quá…”

      Cánh tay ôm chặt cổ , nghiêng đầu dựa vào ngực , khóe môi nhếch lên, “Giờ mới chê em nặng, muộn quá rồi…”

      Ôn Hành Viễn khẽ cười, cúi đầu hôn lên trán rồi đưa về phòng.

      Trong bóng tối, Si Nhan gối đầu lên cánh tay , bị vây trong hơi thở ấm áp của , lại cảm thấy bàn tay đặt bên hông rất nóng.

      “Tiểu Nhan?” giọng gọi , thu cánh tay lại, áp sát vào người , rồi nụ hôn dịu dàng rơi xuống môi .

      Si Nhan nhắm mắt lại, để yên cho hôn lên khuôn mặt, đôi mắt của mình, sau đó là bầu ngực mềm mại…



      “Tiểu Nhan, lấy nhé, năm nay ấy.” Ân ái qua , Ôn Hành Viễn ôm , cúi đầu bên tai .

      kịp rồi, còn hai ngày nữa là hết năm nay.” Si Nhan từ từ nhắm mắt lại, khuôn mặt nhắn vùi vào ngực .

      Ôn Hành Viễn cười, hôn lên tóc , “Đây là từ chối hả?”

      Si Nhan lên tiếng, chỉ nhích lại gần , nhàng hôn cái lên ngực rồi lúc sau mới hỏi: “Đây mà là cầu hôn hả?”

      Nụ hôn khẽ khàng trước ngực này, quả là ngọt ngào lên lời. Khẽ vuốt mái tóc dài của , Ôn Hành Viễn nhắm mắt lại, khóe miệng gợn lên nụ cười say lòng người.

      Chiều ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn trở về thành phố S.

      Bà Ôn vừa thấy con trai về mình có chút thất vọng, nhưng lại nghe Ôn Hành Viễn thời gian ngắn nữa đưa Si Nhan về ra mắt mẹ chồng tương lai, bà cười khép miệng lại được. Mà vừa xong, bà bận bịu chuẩn bị mấy thứ, là để đón con dâu tương lai. Nhìn mẹ tươi cười, tâm tình Ôn Hành Viễn cũng tốt lên nhiều.

      Buổi tối, có mặt tại bữa tiệc với cương vị tổng giám đốc, vẫn như mọi năm, bạn cùng là Trương Nghiên. Các nữ nhân viên chủ động mời khiêu vũ, lịch thiệp vươn tay ra chứ hề từ chối. Xong xuôi, khi còn việc gì cần, mới lặng lẽ rời .

      Hôm nay là ngày hai mươi chín, Si Hạ cùng Si Nhan và bố thăm mẹ. nhà bốn người phải đoàn viên bằng cách tang thương nhất. Si Nhan cố gắng khóc, kéo cánh tay bố, rưng rưng cười : “Mẹ, đến Tết rồi, mọi người đến thăm mẹ đây.”

      Si Hạo vỗ vỗ tay , quay đầu lau mắt, lúc sau mới thấp giọng : “Ngọc Mai, Tiểu Nhan về rồi, bà yên tâm nhé.”

      Si Hạ đứng cạnh bố, cầm bàn tay khô héo của ông, ánh mắt thâm trầm rơi lên bức ảnh chụp của mẹ, câu nào.

      Đêm giao thừa, Si Nhan cùng bố ở nhà Si Hạ làm sủi cảo.

      “Tiểu Nhan, em gói cái gì đấy?” Si Hạ nhìn cái sủi cảo hình thù quái dị, chuẩn bị tinh thần đả kích .

      Si Nhan cười hì hì, “Sủi Cảo họ Si. Đẹp ?”

      Si Hạ nhịn cười, đưa ngón tay dính đầy bột quệt lên chóp mũi , “Bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn biết gói sủi cảo? Cẩn thận mẹ chồng em cho vào cửa, đến lúc đấy Hành Viễn cũng giúp em được đâu.”

      “Bố…” Si Nhan chu miệng, léo nhéo xin trợ giúp từ bố, “ bắt nạt con.”

      Si Hạo nhìn hai đứa con trước mặt, nở nụ cười ôn hòa hiền lành.

      Sinh mệnh, lúc sắp mất lại càng thêm quật cường, cuộc sống, trong những tháng ngày bình yên lại khẳng định bất diệt.

      Si Nhan từng nghĩ, chỉ có cuồng si mới uổng công nhau, nhưng, khi Ôn Hành Viễn đứng cạnh , chỉ thầm nghĩ muốn nắm chặt từng giọt hạnh phúc xuống mỗi giây mỗi phút. Thế biến chuyển khôn lường, tính mạng có khi cũng nằm trong tầm tay mình, nhưng còn cuộc sống, mình có thể tự sức cố gắng để thêm ấm áp.

      Mùa đông năm nay, trái tim Si Nhan rốt cuộc cũng còn lạnh nữa rồi.

      ***

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 56: Cặp song sinh tréo ngoe


      Buổi sáng, Si Nhan bị cuộc điện thoại của Ôn Hành Viễn đánh thức.

      làm gì đấy, biết là hôm qua em gần thức trắng đêm à? Sớm thế này mà gọi điện.” Si Nhan vẫn nhắm mắt, bất mãn oán thán.


      “Con lợn này, gần trưa rồi đấy.” Ôn Hành Viễn bật cười khẽ, ngữ khí dịu dàng, rồi lại trịnh trọng : “ sợ em quên mất, mai đến chúc Tết chú Si, ở nhà chờ đấy, được chuồn ra ngoài chơi.”

      “Em có thể đâu được. Có cần cả nhà em xếp hàng nghênh đón ?” Si Nhan bĩu môi, mở mắt ra, “Mấy giờ đến? được đến sớm đâu đấy, em còn muốn ngủ nướng.”

      “Vô lương tâm, xem ra nhớ tẹo nào, nhỉ?” Ôn Hành Viễn cau màu, biết mà, rời khỏi tầm mắt quên tiệt tồn tại của . Hai ngày nay, hề chủ động gọi điện cho , có bố và trai là cần ông xã sắp nhậm chức này rồi.

      “Vừa mới xa nhau nhớ cái gì chứ, trong lòng người ta nhớ là được rồi.” Si Nhan cũng biết là vô lý, cười hì hì để đánh trống lảng, “Em cũng chủ động với bố em là đến đấy, khen em sao?”

      “Cái này còn tàm tạm…” Ôn Hành Viễn giọng cười, nghĩ đến điều gì đó lại hỏi: “Chú Si thế nào?”

      cái gì?” Si Nhan thoáng giật mình, sau đó lại cười khanh khách, “Ôn Hành Viễn, sợ à? Giờ mới lo? Em cho biết, kể cả bố em vừa ý về , em cũng mặc kệ.” Bình thường ăn mạnh miệng, xem ra là căng thẳng rồi. Chỉ riêng điều này, Si Nhan nhịn cười được. Phải biết rằng sợ bố , kiểu này phải kêu đến sơm sớm để khỏi còn dám bắt nạt nữa.

      sợ?” Giọng Ôn Hành Viễn bất giác cao lên, nhíu mày, “Em chưa từng nghe là bố vợ gặp con rể, càng gặp càng vui à?” Miệng vậy, nhưng trong lòng rất hồi hộp. Dù sao chuyển từ cái danh bạn Si Hạ sang bạn trai Si Nhan, thân phận khác biệt khiến có chút căng thẳng. Lớn như vậy, nhưng đây là lần căng thẳng nhất trong đời , thế nên mới cố tình gọi điện cho , chỉ sợ ngày mai ra ngoài chơi, vô cùng ngại.

      Si Nhan bĩu môi, “ cứ mạnh miệng , sợ em cũng cười đâu.” cười nhưng lại xì tiếng vui vẻ, “Bố em bảo, đến cứ đến, việc gì phải báo trước, chẳng lẽ bố ác lắm sao?”

      Ôn Hành Viễn bị nhìn thấu tâm tư, hơi nhíu mày, lại ra vẻ bình tĩnh, “Em có tốt cho ?”

      gì cơ? về tướng mạo, đẹp trai bằng em, so về độ đối xử tốt với em, cũng còn kém ấy, em suy nghĩ mấy ngày cũng ra ưu điểm của .” Si Nhan cười cười, cố ý trêu tức , ai bảo người nào đó dám cười khi bảo sợ về gặp bố mẹ . còn nhớ thù đây, ngày tháng nào đó, Ôn Hành Viễn cũng cười nhạo như thế mà.

      Nghe thế, Ôn Hành Viễn cực kỳ buồn bực. nàng kia ràng là thả đá xuống giếng, xem ra chỉ khi nào bị hôn cho đến thần hồn điên đảo mới chịu lời dễ nghe. Bất đắc dĩ thở dài, đành chịu vậy.

      Sáng ngày hôm sau, Ôn Hành Viễn thấy Ôn Hành Dao ở trong phòng ăn dùng bữa sáng, tức đến nỗi thở phì phò. Tên “chỉ sợ thiên hạ loạn” này, sao lại để vợ con ở lại để về nước chứ? Hay là bởi vì ta biết mùng ba đưa Si Nhan về? Xem ra phần quà gặp mặt thiêu cháy tay ta rồi nên mới nhanh nhanh chóng chóng muốn tặng .

      “Sao lại về?” Ôn Hành Viễn liếc ta cái, lạnh nhạt .

      “Sao lại về được?” Cảm thấy ánh mắt em trai như dao phi, Ôn Hành Dao trừng mắt nhìn.

      “Thêm loạn.” Duỗi chân đá ta, Ôn Hành Viễn : “Sang bên kia, ngồi sai chỗ rồi.”

      “Có viết tên chú hả?” Ôn Hành Dao đùa lại như đứa trẻ, sống chết chịu đổi chỗ.

      Ôn Hành Viễn lườm ta cái, kéo ghế ngồi cạnh ta, “Tết nhất ở nhà với bà xã mà ngồi máy bay mười mấy tiếng về nước, rỗi hơi quá phải , hả?” cần Ôn Hành Viễn cũng biết, Ôn Hành Dao muốn theo đến nhà họ Si. Nếu dẫn ta cùng, đúng là thằng điên.

      biết biết dưới…” Bà Ôn vào phòng ăn, vừa lúc nhìn thấy Ôn Hành Viễn đá trai, bất đắc dĩ cười cười. Hai đứa này, từ thích cò cựa nhau, ba mươi tuổi rồi mà vẫn khác được, vẫn còn cái kiểu lườm lườm nguýt nguýt ngày nào. “Nhanh ngồi xuống ăn sáng , còn phải sang nhà Tiểu Nhan nữa đấy.”

      “Mẹ, lái xe ba tiếng là đến, giờ mới là mấy giờ ạ.” Ôn Hành Viễn bực bội, sắp bị mẹ nhắc nhở đến phát điên rồi. hơi hối hận vì với cả nhà là mình sang nhà họ Si, sao lại quên rằng mẹ với trai cùng chiến tuyến cơ chứ.

      Ôn Hành Dao cứ nhìn mà cười, cười cho đến khi Ôn Hành Viễn đá ta phát.

      biết biết dưới.” Ôn Hành Dao học tập mẹ, vừa cười vừa phê bình cậu em trai kém mình nửa phút tuổi, đắc ý vô cùng.

      “Sao làm chịu nhường em?” Ánh mắt thâm sâu, giọng trầm thấp, Ôn Hành Viễn nhịn ta lâu lắm rồi.

      Ôn Hành Dao định lại thấy Ôn Phỉ Văn xuống, vội vàng thôi cười, nghiêm chỉnh đứng dây, “Bố ạ.”

      “Về rồi à?” Ôn Phỉ Văn mấy ngạc nhiên, với hai đứa con trai sinh đôi này, ông chẳng quản nhiều nữa.

      Ôn Hành Viễn ngồi yên ăn sáng, đến khi ông Ôn hỏi có phải hôm nay sang nhà họ Si hay mới lên tiếng.

      Ông Ôn giật giật khóe miệng, lại cười rồi đột nhiên : “Bộ cờ trong phòng con được phết đấy.”

      Ôn Hành Viễn giật mình, mãi sau mới bình tĩnh được, ý bố là, chọn mua cho bố vợ tương lai bộ cờ tốt nhất, nhưng lại quên mất bố. Trăm việc chữ hiếu vẫn phải là hàng đầu, gặp phiền toái lớn rồi đây, vội vàng : “ lâu rồi bố đánh cờ, hôm nào con mua biếu bố bộ.” Ý vốn là, thể trách con được, con thấy bố bận quá, sợ bố chơi đến thôi.

      Ôn Phỉ Văn tỏ vẻ hài lòng với câu giải thích này lắm, tiện miệng “ừ” tiếng rồi quay đầu với Ôn Hành Dao: “Hành Dao này, tẹo nữa nhớ mang biếu chú Si bình rượu lâu năm, với chú ấy là lần sau bố đến thành phố A tới thăm chú ấy.”

      “Bố?” Người nào đó vội vàng có phản ứng, ông bố này còn thù dai hơn cả Si Nhan, có thể thế sao? Lần đầu con rể đến nhà bố vợ, ai lại đưa trai cùng? Có đạo lý , chuyện này mà bố cũng quản? Ôn Hành Viễn tức tối.

      “Khó có dịp trai con về, hơn nữa lâu rồi gặp chú Si, cũng nên đến thăm chứ.” Ôn Phỉ Văn để ý tới vẻ bực bội của , thản nhiên liếc cái, khẩu khí dứt khoát.

      “Tùy thôi ạ.” Thái thượng hoàng thế rồi, còn làm thế nào được nữa, trời đất bao la ai to bằng bố, đành gật đầu nhận mệnh, giọng trầm ổn nhưng ra là kìm nén cơn tức. ra nhà có bốn người, nhưng ba người chung chiến tuyến, bị lập, đáng phải tự kiểm điểm xem tại sao lại thất bại như thế.

      Bữa sáng ăn thấy vị gì, cũng do tâm trạng tốt. Gần mười giờ, Ôn Hành Viễn vẫn ngồi trong phòng khách, có ý định ra khỏi cửa. Chuyện này là sao đây?

      còn sớm nữa, thôi chứ hả?” Ôn Hành Dao cười cười ngồi cạnh em trai, “tốt bụng” nhắc nhở.

      Cậu ấm vẫn vênh mặt lên, bắt chéo chân, làm như ta là người vô hình, cho đến khi bà Ôn cũng phải nhắc nhở, “Hành Viễn, nên rồi, mai đưa Tiểu Nhan về sơm sớm đấy.” tình nguyện mà phải “dẫn” trai ra khỏi cửa.

      “Chú xem, Si Nhan có thể phân biệt với chú ?” Ôn Hành Dao thấy em trai cứ đeo cái mặt nặng như chì liều lĩnh phá vỡ bầu khí yên tĩnh.

      biết.” Ôn Hành Viễn nhìn đường chớp mắt, ngữ khí thản nhiên, đáp lời ngắn gọn nhưng ra trong lòng lại chửi thầm. Phân biệt được đúng là ma làm, Si Nhan hề biết và Ôn Hành Dao là em sinh đôi, chắc chắn bị giật mình. thở dài, nghĩ đến việc Si Nhan nhận nhầm người, trong lòng có chút hậm hực. nàng kia, biết nhiều về cho lắm phải.

      Nhìn Ôn Hành Dao mang vẻ mặt chờ xem kịch vui, Ôn Hành Viễn tức đến nghiến răng nghiến lợi. Đúng là khôn ngoan đời dại nhất thời, sao lại cho Si Nhan biết trai song sinh cơ chứ, chỉ hận thể tự cắn chết mình.

      đường , lúc hai em mỗi người suy nghĩ Si Nhan gọi điện đến.

      đến đâu rồi?” Vừa xem đồng hồ, thấy đến muộn, Si đại tiểu thư liền tra hỏi.

      “Vừa xuống khỏi đường cao tốc, nửa tiếng nữa đến nơi.” Tâm trạng Ôn thiếu gia tốt, ngữ khí vẫn dịu dàng như mọi ngày, nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Dao, lại bổ sung thêm: “ trai mới từ Mỹ về, cũng đến cùng đấy.”

      “Gì cơ?” Si Nhan sửng sốt, thể ngờ lại có vị khách mời ấy đến, mơ hồ , “Em biết rồi, em chuẩn bị thêm đồ ăn.”

      Vừa dứt lời, Ôn Hành Viễn giẫm mạnh chân phanh, dừng ở ven đường hít thở. Định làm tức chết hay sao đấy, hôm nay đúng là bị ma ám rồi. Bình thường câu hỏi lại cả chục câu, sao hôm nay lại vâng lời nhanh thế? Chẳng lẽ nghe ra ngữ khí của bất bình thường sao? Lại còn chuẩn bị thêm đồ ăn? Nghĩ là thùng cơm hả? Mà đúng, phải đối phó được với Ôn Hành Dao là tốt nhất, làm cho ta quấy rồi được gì.

      “Vậy em chờ , em cúp máy đây, lái xe cẩn thận.” Si đại tiểu thư hoàn toàn ý thức được rằng người nào đó tức tối đến phát điên, vẫn “ân cần” dặn chú ý an toàn.

      “Biết rồi.” Ôn Hành Viễn đáp qua quýt, khởi động xe.

      “Tâm trạng tốt hả?” Cuối cùng cũng nghe ra ngữ khí bất thường của , Si Nhan hỏi thẳng.

      . Nhớ nhé, trai, , cũng, đến.” Ôn Hành Viễn cắn răng, dưới cái nhìn chằm chằm của Ôn Hành Dao gằn từng tiếng . nhóc chết tiệt này, nếu nhận ra đâu là ông xã, xem xử lý em thế nào.

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 57: Vì nên mới

      Xe tiến vào tiểu khu, hai em sóng vai ra khỏi bãi đỗ xe.

      Dáng người cao lớn, khuôn mặt tuấn tú, hai người bước vào thang máy. Đến cửa, Ôn Hành Dao liếc nhìn Ôn Hành Viễn, nhìn kỹ chút, ánh mắt ta cực kỳ phức tạp.


      Ôn Hành Viễn lại tỏ ra bình tĩnh, lãnh đạm : “Ấn chuông , bây giờ về được đâu.”

      Ôn Hành Dao thu ánh mắt nghiền ngẫm lại, cười cười: “Cho dù Si Nhan nhận ra cũng đừng lo, lần đầu tiên gặp, chị dâu chú cũng nhận nhầm mà, còn thiếu mỗi nước hôn chú nữa thôi.”

      Ôn Hành Viễn nhíu mày, mím môi gì. Chắc chắn ta ghi thù, nếu chẳng bám theo đến đây.

      Vừa ấn chuông cửa, hai em họ Ôn cùng chớp mắt, nụ cười bên môi hoàn toàn biến mất.

      Cửa vừa được mở ra, Si Nhan lập tức sững sờ, nhìn chằm chằm vào hai khuôn mặt giống nhau như đúc, vẻ tươi cười vừa nãy cũng còn tăm hơi.

      Vẻ kinh ngạc trong mắt khiến Ôn Hành Dao mỉm cười, ánh mắt chuyển từ đôi mắt sang mái tóc dài mượt. Quả nhiên là đặc biệt, khuôn mặt trang điểm cùng kiểu tóc này hề che vẻ thuần khiết của , mà lại còn tăng thêm nét dịu dàng, thanh tân. Cuối cùng ta hiểu tại sao Ôn Hành Viễn có thể chờ đến mười năm.

      Si Hạ đứng yên phía sau , nhìn Ôn Hành Dao cười cười, “ ngờ thằng nhãi cậu từ Mỹ về rồi.”

      Ôn Hành Dao và Ôn Hành Viễn cùng im lặng, chỉ có người dời ánh mắt từ Si Nhan sang Si Hạ. Người còn lại nhìn chằm chằm vào mắt , dịu dàng : “Sao còn ngây ngẩn ra thế? muốn để bọn vào à?” Trong lời mơ hồ có ý cười.

      Si Hạ ngậm miệng, đôi con ngươi khẽ đảo, nở nụ cười thâm sâu, khoanh hai tay trước ngực, chờ phản ứng kế tiếp của Si Nhan.

      Tiếng nhàng dường như vô cùng quen thuộc, lại như lơ đãng thoáng chút cưng chiều, song, trong nháy mắt, chợt nhớ ra, khẽ nhíu mày rồi xoay người nhìn Si Hạ. Thấy chỉ cười mà , quay lại nhìn hai khuôn mặt giống nhau.

      Rất lâu sau, sắc mặt Si Nhan dịu lại, hình như nghĩ đến chuyện gì đó, hơi đỏ mặt tía tai, xấu hổ nghiêng đầu nhìn lướt qua cổ của người nãy giờ vẫn im lặng, rồi cuối cùng cũng nhoẻn miệng cười, “Nếu em nhận nhầm, phản ứng thế nào?”

      Ôn Hành Viễn đáp, đưa tay sờ sờ cổ, nụ cười ngày càng đậm, coi như có ai mà xoa má .

      “Thế mà cũng nhận ra?” Ôn Hành Dao vác vẻ mặt thất bại, chịu nổi đả kích nhưng chỉ có thể đưa tay vỗ vỗ trán. ràng là lần đầu gặp nhau, mà đường , Ôn Hành Viễn hề ám chỉ gì với cả, ta cũng cố bắt chước khẩu khí chuyện với như Ôn Hành Viễn, ấy vậy mà vẫn dễ dàng nhận ra?

      “Khi nào về nhà, kiểu gì cũng phải hỏi tội Tiểu Nhiên.” Ôn Hành Dao ảo não gãi đầu, “Đến giờ đứng cạnh Hành Viễn, ấy vẫn mù mờ hỏi, “Hành Dao đấy à?”.”

      Si Nhan khẽ cười, để Ôn Hành Viễn ôm vai, khách khí chào hỏi với ta, “Em chào , hoan nghênh đến chơi.”

      Ôn Hành Dao cười và gật đầu, lại đấm vào ngực Si Hạ, “Lâu lắm gặp, lên cục trưởng rồi, quả là tầm thường.”

      Si Hạ cười, đấm trả cú, rồi nghiêng người cho ta vào nhà, “Ai có bản lĩnh được như cậu, lấy vợ sinh con, thuận lợi như nước, hạnh phúc nhỉ.”

      “Mấy đứa sao cứ đứng ngoài thế, mãi mà vẫn chưa vào là thế nào.” Si Hạo ở phòng khách xem tivi, nghe thấy chuông cửa mà mãi vẫn chưa thấy người vào, cuối cùng phải đứng dậy ra, “Hành Viễn hả, sao đến muộn thế, chú Si chờ cháu cả sáng đấy.”

      Kéo tay Ôn Hành Dao, Si Hạo lại : “Hành Viễn này, hôm nay phải chơi với chú Si mấy ván cờ đấy.”

      Rốt cuộc, Si Nhan cũng thể nhịn cười nổi. Ôn Hành Viễn nhịn cười, bước hai bước đến cạnh Si Hạo, “Chú Si, chúc chú năm mới vui vẻ. Biết chú thích chơi cờ, cháu chuẩn bị rồi đây, cháu cũng phải chơi mấy ván chứ ạ?”

      Si Hạo giật mình, quay đầu nhìn Ôn Hành Dao, lại nhìn Ôn Hành Viễn, liền vỗ vỗ trán và cười, “Xem chú này, vừa rồi còn nghe Tiểu Nhan Hành Dao cũng đến, loanh quanh thế nào mà lại quên mất, phân biệt được gì cả.”

      Si Hạ nhận lấy bàn cờ, nhìn Ôn Hành Viễn cười : “Xem ra cậu thương Tiểu Nhan vô ích rồi, người ta làm cậu thất vọng nhé.” Thấy Si Nhan định đánh mình, cầm bàn cờ che trước người, lại thêm với bố: “Bố, ông con rể này quả nhiên là tri kỷ, qua cửa chưa ạ?”

      “Chắc chắn phải là trai em.” Si Nhan lườm , đưa tay véo cánh tay , lại bị Si Hạ tránh được. nhìn Ôn Hành Viễn và : “Nhìn , có chỗ dựa rồi là như ngày trước nữa, dám động tay với mình.”

      “Bố, quản con trai bố , có trai nào như thế chứ.” Si Nhan đỏ mặt, xấu hổ kéo tay bố làm nũng, khiến em họ Ôn và Si Hạ cùng bật cười.

      Lần đầu lấy thân phận bạn trai Si Nhan đến ra mắt bố vợ, lại bởi vì ông nhận nhầm con rể, bầu khí vô cùng thoải mái.

      Sau khi ngồi vào chỗ của mình, Ôn Hành Viễn đánh cờ với bố vợ. Si Nhan lúi húi trong bếp bổ hoa quả. Còn Si Hạ và Ôn Hành Dao vừa ngồi xem trận đấu, vừa tán dóc. Cứ thế cho đến chiều, giữa mọi người hề có cảm giác xa lạ, trái lại, thân thiết như người trong nhà.

      Trước quen biết nhau, nhưng đây là lần đầu tiên em nhà họ Ôn có cuộc gặp mặt trịnh trọng như thế này. Vốn là khách, nhưng biết tay nghề Si Nhan ổn, để vợ Si Hạ xuất chiêu càng ổn, vì vậy thương lượng để ra ngoài ăn tối.

      Ôn Hành Viễn lái xe chở Si Nhan, Si Hạ cùng bố và Ôn Hành Dao ngồi xe, tất cả hướng về phía nhà hàng đặt trước.

      chưa bao giờ cho em biết với trai là sinh đôi.” Thừa dịp chỉ có hai người, Si Nhan gườm gườm nhìn .

      “Tại em hỏi.” Ôn Hành Viễn thản nhiên đáp, vẻ mặt như kiểu “ thể trách được”, đôi mắt đậm ý cười.

      “Suýt nữa làm em mất mặt. Nếu lúc mở cửa, em lao vào lòng cả phải là thành trò hề rồi à.” Si Nhan bĩu môi, vừa vừa thắt dây an toàn, lại lầm bầm, “Em gặp ít cặp sinh đôi, nhưng đây là lần đầu tiên thấy cặp đẹp trai thế. Đúng là công bằng.”

      Ôn Hành Viễn cười, đưa tay vuốt tóc , lại rướn người hôn lên môi .

      mặc chiếc măng-tô tối màu, bên trong là quần âu và áo sơmi, đeo cà vạt, chiếc sơmi sáng màu được cởi bỏ hai cúc . Si Nhan kéo thấp đầu xuống, bàn tay khẽ vuốt ve cổ .

      Ôn Hành Viễn ôm vào lòng, càng ôm càng chặt, cũng vì thế mà nụ hôn được sâu hơn.

      Đôi môi Si Nhan hé mở để đầu lưỡi đẩy vào trong miệng, hạ tay xuống, luồn qua lớp áo măng-tô, cách lớp áo sơmi mà ôm thắt lưng .

      Hôn đến khi cả hai gần ngạt thở, Ôn Hành Viễn mới lưu luyến dời khỏi môi . ngờ, Si Nhan lại nghiêng đầu hôn cái lên tai , rồi vùi khuôn mặt đỏ ửng vào cổ , nép cả người vào trong tà áo của .

      Ngay lúc này, Si Nhan cảm nhận được cảm giác tha thiết. Xa nhau mấy ngày nhưng lại nhớ nhung khủng khiếp, di động vừa đổ hồi chuông nghĩ ngay là gọi, chuông cửa vừa vang lên là mừng quýnh, như thể mình thể kiểm soát tâm tình được.

      Từng nghĩ tình chết, bao giờ có thể nhớ thương người khác được nữa; từng nghĩ trái tim tan nát, mất khả năng ; từng nghĩ rằng hạnh phúc xa, nhưng, người vẫn cứ quẩn quanh bên cạnh. Cho đến lúc này mới phát ra, điều từng, từng tưởng rằng, ra đều là sai lầm.

      và Ôn Hành Viễn sống trong hạnh phúc. Có lẽ trời cao an bài từ lâu, chỉ là an bài ấy phất phơ như những sợi dây gợn lên tình cảm, dẫn lối cho những bước loạng choạng của . Cũng may, lòng vòng lâu nhưng từ bỏ tìm kiếm hạnh phúc, cũng may, khi xoay người lại, vẫn đứng đó.

      Có lẽ người khác biết, Si Nhan có nguyên tắc, đó chính là: thành tín, là phải nỗ lực, nếu như dễ dàng mở rộng cánh cửa trái tim, nếu như rồi phải dốc lòng dốc sức để giữ tình . Cho nên, dù có yếu đuối bất lực, dù khi đơn quạnh hiu, cũng có thể có lý do để tiếp nhận .

      Si Nhan biết chắc điều: Chỉ có tình , mới là lý do cho tình .

      “Phát cổ có nốt ruồi từ lúc nào thế?” Ôn Hành Viễn ôm , cúi đầu bên tai . có thể nhận ra cách chính xác, điều này khiến bất ngờ, trong lòng cũng vô cùng ngọt ngào. Phải biết rằng, trai và chị dâu kết hôn được ba năm, vậy mà vẫn thường xuyên nhận nhầm người.

      Si Nhan nhích gần hơn vào lòng , mặt càng đỏ, cắn răng, lẩm bẩm : “Buổi sáng về thành phố S, phải là em dậy trước à…Vô tình nhìn thấy…”

      Ôn Hành Viễn cười. Nhớ sáng hôm ấy, khi tỉnh dậy, thấy Si Nhan đặt tay chống đầu nhìn . Lúc đó giật mình, lại có vẻ bối rối, cổ cũng đỏ lên, chỉ hận nỗi thể chui mãi trong chăn.

      nhanh , đến muộn tốt đâu.” Si Nhan lấy lại bình tĩnh, rời khỏi vòng tay rồi ngồi thẳng dậy, lại đưa tay bẻ cổ áo và chỉnh lại sơmi cho , “ ra cũng biết lấy lòng bố em đấy chứ, thế nào mà lại biết được bố thích chơi cờ.”

      Nghiêng đầu nhìn và khẳng định có chỗ nào bất ổn, hài lòng mỉm cười. Bất chợt ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt dịu hòa của , mặt lại đỏ hồng, “Còn nhìn gì nữa, mau .”

      Đặt nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước lên trán , mỉm cười tươi rói rồi mới chịu khởi động xe.

      người rất khổ cực, như Ôn Hành Viễn vậy. Mười năm trước, thích , nhưng chỉ là thầm mến. Khi đó còn , muốn chờ lớn thêm chút nữa. Tám năm sau, về nước, tưởng rằng có thể dắt tay , nhưng, mỉm cười dựa vào lòng Hàn Nặc. Bốn năm trước, khi họ gặp lại nhau, nhưng cũng là lúc gặp phải cơn biến cố lớn, cầm bàn tay lạnh ngắt của , quyết định, kiếp này buông tay. Vì thế, bây giờ họ có thể nhau.

      Quá trình này phải trải qua quá nhiều năm.

      người rất đơn giản, như Si Nhan vậy. Mối tình đầu ngọt ngào đánh thức trái tim hồn nhiên của ngây thơ, nhưng cuộc đời này tràn ngập những điều bất ngờ thể đoán trước, ai có thể thay đổi được. Trời cao trêu đùa, khoảng cách với Hàn Nặc từ lúc đó đến cuối cùng vẫn là thể kéo gần lại được. Có , có đau khổ, khóc nhiều lần, cuộc sống của , tình của , trong an ủi dịu dàng của , vẫn có thể tiếp tục.

      Mối tình này, ào ào như vũ bão.

      Có lẽ, giữa người với người, giữa khoảng cách của trái tim, rất xa, nhưng cũng lại vô cùng gần.

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 58: Tuổi trẻ khi ấy

      Bữa tối được đặt tại nhà hàng Bạch Lộ. Ôn Hành Viễn lái xe rất nhanh, gần như là khi hai người sau bao lâu nhưng vẫn tới vừa lúc mấy người xe Si Hạ đến nơi. Năm người cùng bước vào đại sảnh, viên phục vụ hỏi họ rồi dẫn họ đến phòng bao tầng hai.


      Ôn Hành Viễn muốn làm vui bố vợ, suốt bữa cơm, và Si Hạ ngồi hai bên Si Hạo. chuyện khá hợp ý ông, từ những vất vả của Si Hạo khi còn lăn lộn trong giới bất động sản, đến chuyện và Si Hạ phải đánh nhau xong mới thành bạn bè chí cốt, cuối cùng đến những chuyện khi bé của Si Nhan. chung, đề tài phong phú, bầu khí vô cùng thoải mái.

      Vào lúc này, mấy người đàn ông thể uống vài chén. Tâm trạng Ôn Hành Viễn vô cùng tốt, phóng khoáng cho phép Si Nhan uống chén. Cuối cùng, lễ phép kính rượu Si Hạo. Ông liền cười, gật đầu và đưa tay nhận lấy chén rượu.

      “Hành Viễn à, con bé này tính tình ương bướng, cháu nên nhường nhịn nó chút.” Đặt chén rượu xuống, Si Hạo dặn dò. Con rượu nhà mình dù có bướng bỉnh cũng là bảo bối của bố mẹ, nhà họ Si cũng vậy. Hơn nữa lại thiếu vắng tình thương của mẹ nên hai người đàn ông trong nhà đều chiều chuộng vô cùng.

      “Chú Si cứ yên tâm ạ, cháu làm được.” Cảm nhận được tình thương của ông dành cho con , Ôn Hành Viễn nắm chặt tay Si Nhan, nghiêm túc vâng lời.

      Như lẽ thường nước chảy qua kênh, bố giao vào tay người đàn ông quan trọng nhất đời , nước mắt Si Nhan ngân ngấn quanh viền mi. Đột nhiên có cảm giác như sắp lấy chồng, trong lòng lại hơi có chút buồn bã, lấy cớ vào nhà vệ sinh rồi ra khỏi phòng bao.

      lát sau, khi lấy lại bình tĩnh, Si Nhan ra khỏi nhà vệ sinh, nhưng lại bất ngờ va phải Tạ Viễn Đằng.

      “Khéo vậy sao?” Tạ Viễn Đằng hơi sửng sốt, rồi lại lập tức mỉm cười, biết là theo thói quen hay cố gắng làm vậy.

      “Khéo đấy, cậu cũng đến ăn cơm?” Si Nhan nghiêng đầu nhìn phòng bao, quả nhiên thấy mấy người đàn ông ngoảnh ra phía này.

      Tạ Viễn Đằng gật đầu, “Em tôi dẫn bạn về nhà nên ra ngoài ăn.” Cảm thấy hợp với khí vui vẻ trong phòng, ra ngoài hít thở khí, ngờ lại gặp Si Nhan.

      Có những người, có những việc, càng trốn tránh lại càng tránh được.

      Mỉm cười kiên nhẫn đợi ấy xong, Si Nhan định Si Hạ ra khỏi phòng. Lúc nhìn người đứng cạnh Si Nhan, chớp mắt, “Viễn Đằng? Hai người đứng đây làm gì?”

      Si Nhan kinh ngạc, nghi hoặc nhìn về phía , “Làm gì là làm gì?” ràng là hiểu câu hỏi đầu đuôi này của , buột miệng hỏi vặn lại.

      “Si Hạ.” Tạ Viễn Đằng thản nhiên chào hỏi lại, “Em đến ăn cơm với người nhà, vừa khéo gặp Si Nhan ở đây, ra đây cũng lâu rồi, em vào trong đây.” xong, chờ Si Hạ đáp lại đẩy cửa vào, che khuất bóng lưng ngay say cánh cửa.

      Si Nhan thu hồi ánh mắt, lời nào mà lướt qua Si Hạ, lại đột nhiên bị Si Hạ tóm cổ tay.

      “Sao lại vui?” Người là Si Nhan, giọng trong trẻo nhưng lạnh lùng, chuyện này vốn là rất hiếm thấy.

      Phản ứng của rất kỳ lạ, ánh mắt ràng vẻ chất vấn, dễ dàng bỏ qua. Cả tiếng gọi “Viễn Đằng” kia lọt được vào tai Si Nhan, quá mức thân thiết.

      Bị hỏi như vậy, Si Hạ lập tức tỉnh táo, càng muốn che giấu lại càng dễ bị người ta phát ra, nhất là trước mặt em nhạy cảm. Buông tay ra, mỉm cười vuốt tóc , ngữ khí ôn hòa, “Mau vào thôi, Hành Viễn chờ sốt ruột rồi.”

      Si Nhan bình tĩnh nhìn vài giây rồi gì nữa mà theo sau vào phòng.

      Vào đêm, sau khi nằm giường, trở mình liên tục mà vẫn ngủ được. Cảnh tượng lúc tối lại lần nữa ra trước mắt, trái tim mẫn cảm lại mơ hồ chua xót. Ôm chăn trong bóng đêm hồi tưởng lại, trong lòng dâng lên cảm xúc rất khó tả, bất giác, dòng suy tư lại trôi về bốn năm trước.

      Hàn Nặc đứng dưới sân trường xem đồng hồ, đến khi thấy Si Nhan chạy về phía mình, ta liền nhanh chóng ra đón, cầm tay , ngại ngùng mà hôn lên trán , “Còn nhiều thời gian, cần chạy vội thế làm gì.”

      Si Nhan đỏ mặt, khẽ đẩy ta ra, thấy có sinh viên nào chú ý đến mới : “Nhược Ngưng muốn lôi em dạo phố, vất vả lắm mới trốn được đấy.”

      Hàn Nặc cười, đưa ngón tay vuốt qua má rồi ôm vào lòng, “Em có thể mời ấy cùng, xong việc cùng ăn cơm luôn.”

      “Bạn ấy là làm bóng đèn nhiều tốt.” Si Nhan ngẩng mặt nhìn ta, “Hội sinh viên chỗ bọn chàng nào ưu tú mà đạo dức tốt giới thiệu cho nàng .”

      gì cơ?” Hàn Nặc cau mày nhìn , bất đắc dĩ , “ là ưu tú rồi mà còn nghi là có đạo đức hay , câu này có vấn đề.”

      “Người ưu tú đương nhiên là thành tích xuất sắc như rồi, lại còn đẹp trai nữa chứ. Nhưng người như thế chưa chắc là người tốt, cho nên phải chọn kỹ chút, nếu làm qua quýt, tìm phải người thích đánh bạn thảm luôn.” Si Nhan để tâm đến vẻ gườm gườm của Hàn Nặc, vẫn nghiêm túc , “Có được hả?”

      “Có cũng giới thiệu cho em quen trước, ngộ nhỡ em hoa mắt sao đây.” Ánh mắt Hàn Nặc đậm ý cười, ta nghiêng đầu nhìn , thấy Si Nhan lườm mình liền chớp mắt, “Có đúng ? Mấy lần đến xem thi đấu, em toàn ngắm người khác nhiều hơn ngắm .”

      “Đâu mà?” Si Nhan bĩu môi, “Mấy cuộc thi đấy chán chết, tranh luận với vấn đề con gà có trước hay trứng có trước còn hay hơn, hoặc tốt nhất là về phòng ngủ nướng. Nếu phải vì có tham gia, cho kiệu tám người khiêng đến em cũng thèm xem.” Càng càng tức, hằm hằm, “ đúng là có lương tâm, oan cho em quá cơ.”

      Hàn Nặc nhịn cười nổi, khẽ ôm bả vai , giọng dịu hẳn, “ sai rồi, đây chỉ là muốn tên Trương đẹp trai đấy bám theo em thôi. Nhan Nhan đừng giận nữa mà.”

      Nghĩ đến bạn cá biệt ấy, Si Nhan cười khì khì, “Cái gì mà Trương đẹp trai chứ, như con dế mèn, làm sao so với được.”

      Hàn Nặc hớn hở mặt mày, hơi dùng sức chút kéo được Si Nhan vào lòng, còn định gì nữa liền thấy có nữ sinh đến.

      “Hàn Nặc?” Tạ Viễn Đằng thản nhiên cười, ánh mắt rơi lên tay Hàn Nặc.

      Si Nhan bình tĩnh rời khỏi vòng tay Hàn Nặc. Dù sao đây cũng là trường học, chuyện đương nên kín đáo chút.

      đoán người hùng biện chính là em mà, Tạ Viễn Đằng.” Hàn Nặc mỉm cười, cũng bỏ cánh tay ôm vai Si Nhan xuống.

      “Tạ Viễn Đằng?” Si Nhan kinh ngạc, quên cả phép lịch , khẽ nhếch miệng nhìn xinh đẹp trước mặt, thể nào tìm thấy mối liên hệ với bé hay nghịch bùn với lúc còn , “Cậu là Tạ Viễn Đằng?”

      Tạ Viễn Đằng nhìn buộc tóc đuôi ngựa, quả nhiên nhận ra, nhưng vẫn sững sờ gật đầu.

      Si Nhan hưng phấn kéo tay ấy, “Mình là Si Nhan này, còn nhớ ? mình là Si Hạ.”

      “Si Nhan?” Tạ Viễn Đằng sửng sốt, đánh giá Si Nhan hồi, dường như trong lúc nhất thời thể tin được thanh tú trước mặt này là con bé hay đánh nhau với trước đây.

      Có lẽ là do tính lạnh lùng trời sinh, gặp lại sau bao nhiêu năm, Tạ Viễn Đằng hề có vẻ thân thiện như Si Nhan, điều này khiến Si Nhan có chút thất vọng. Sau đó, Hàn Nặc vội vàng sắp xếp công việc trước cuộc thi hùng biện, e dè mà tống bạn vào phòng ông ở bên cạnh, dặn dò được chạy lung tung, lại với Lý Ngôn: “Trông ấy nhé, đừng có mà lơ là.”

      “Được rồi sáu à, vợ cậu phải đứa lên ba, nếu lo đưa lên sân khấu cùng …”

      cái gì đấy?” Si Nhan vừa ngồi xuống, nghe thấy Lý Ngôn gọi mình là vợ Hàn Nặc đỏ mặt, duỗi chân đá ta cái, khiến Lý Ngôn trừng mắt nhìn Hàn Nặc, “Chỉ có cậu mới thu phục được con bé này, thể kiểm soát nổi.”

      Mấy người đứng cạnh Hàn Nặc cùng cười ầm lên, Si Nhan nghệt mặt ra, vội vàng đẩy ta, “ nhanh , hôm nay em nhất định cắn răng xem hết, sau đó ăn mừng với .”

      Mọi người thấy mặt ngày càng đỏ lại càng cười to hơn. Hàn Nặc biết xấu hổ, cau mày nhìn đám em xung quanh, trìu mến véo má cái rồi mới cùng Tạ Viễn Đằng bàn bạc công việc.

      Si Nhan nhìn bóng lưng hai người, hiểu sao trong lòng lại chợt ê ẩm. Lúc này mới nhớ ra, vì sao Hàn Nặc lại quen Tạ Viễn Đằng?

      Bởi vì Hàn Nặc tụ tập bạn bè đều đưa Si Nhan theo, cho nên quen hết bạn bè của ta. Lại bởi tính cách cởi mở của , có chút quái đản, mấy bạn kia đều rất thích , qua vài lần, mọi người chuyện cực kỳ vui vẻ. Si Nhan nhanh chóng quên mối bận tâm ban nãy, tâm trạng tốt lên nhiều.

      Sau đó, cuộc thi hùng biện bắt đầu, Tạ Viễn Đằng xuất trong nhóm hùng biện tại trường đối thủ, cũng là trưởng nhóm giống Hàn Nặc, hai bên tranh luận hồi gay cấn.

      Là nhân vật lừng danh trong trường, tài ăn của Hàn Nặc tất nhiên là phải bàn, nhưng đối với kiểu công kích triệt để, cãi chày cãi cối của đội đối phương, ràng là ta thích ứng được, bắt đầu có dấu hiệu thất bại.

      Bốn phía hội trường xì xào tiếng , khán giả phía dưới xuýt xoa thán phục. Ngay cả Si Nhan cũng phải nhìn Tạ Viễn Đằng bằng con mắt khác xưa, thể ngờ con bé hay ngồi thu lu trong xó tường năm nào lại có khẩu khí cao đến thế. Nhưng thấy Hàn Nặc thua, cũng hơi bực, bất chấp phía sau có nhiều sinh viên khác liền đứng dậy gào lên với Lý Ngôn: “ cả, bọn họ chơi bẩn, vấn đề đấy trâu cũng trả lời nổi, sao lại bắt nhà người ta phải trả lời.”

      Lý Ngôn thấy Hàn Nặc đảo mắt qua liền cuống cuồng kéo Si Nhan ngồi xuống, cố gắng : “Bình tĩnh , xem thằng sáu xử lý nó thế nào nào.”

      Tạ Viễn Đằng vừa xong, đồng đội phía Hàn Nặc đáp lại được, ta thu hồi ánh mắt, chậm rãi đứng lên, gạt bỏ phong cách lấy dẫn chứng hằng ngày mà phát huy khả năng luật sư tiềm , tùy cơ ứng biến bước vào thẳng vấn đề, chậm rãi khiến giấc mộng quán quân của đối phương tan thành mây khói.

      Tiếp theo đó, đến lượt đội Tạ Viễn Đằng á khẩu trả lời được, ràng là bị khiếp sợ trước Hàn Nặc. Trận đấu coi như chấm dứt, Hàn Nặc ngăn được con sóng dữ, đem lại chiến thắng vẻ vang cho trường, đạt được giải nhất cuộc thi hùng biện giữa các trường đại học của năm nay.

      Dường như Hàn Nặc được sinh ra là để làm nhân vật đứng đầu, đối với chiến thắng này, ta chẳng mấy để ý. Ngược lại, Si Nhan mừng rơn, miệng khép lại được, hò hét điên cuồng, hai mắt như nở đầy hoa đào, gương mặt đầy vẻ sùng bái.

      Lý Ngôn nhìn , lắc đầu ngao ngán, “Chú ý hình tượng, con bé này.”

      Si Nhan cười hì hì, vẫy tay với Hàn Nặc sân khấu. Hàn Nặc mỉm cười, nắm tay với đội đối thủ, lại mấy câu với Tạ Viễn Đằng, đưa mắt nhìn họ rời khỏi sân khấu mới nhảy xuống phía dưới, “Vừa nãy nóng ruột ?”

      “Đương nhiên rồi, thi hùng biện như trận quyết đấu của cao thủ võ lâm, bọn quang minh chính đại, còn cậu ấy giở trò, ngụy biện.” Si Nhan đặt chai nước khoáng vào tay Hàn Nặc, lại thoáng nhìn thấy Tạ Viễn Đằng về phía mình. cười yếu ớt, lắc lắc tay, quay đầu thẩm vấn ta, “ quen Tạ Viễn Đằng à?” Bất giác, giọng đầy vị chua.

      thi có gặp qua hai lần, tài ăn của ấy đúng là tồi.” Thần sắc Hàn Nặc vẫn như bình thường, thấy Tạ Viễn Đằng vừa lúc ra khỏi hội trường, ta kinh ngạc, “ còn thấy lạ tại sao em lại quen ấy.”

      còn để mắt đến người ta, sao em lại quen được?” Si Nhan gạt tay ta ra, nghĩ đến ánh mắt lúc trước của Tạ Viễn Đằng, chợt có chút ghen tuông.

      Hàn Nặc khẽ cười, xoay người lại, dịu dàng : “Sao lại ngửi thấy mùi chua thế hả?”

      Si Nhan trừng mắt nhìn ta rồi xoay người ra ngoài. Hàn Nặc ngăn cản, chỉ lẽo đẽo theo sau .

      Ra khỏi hội trường, thấy về phía kí túc xá, Hàn Nặc vội vàng kéo lại, “Còn chưa ăn mừng với mà, cả trước rồi, đừng để mọi người đợi.”

      , tức no rồi.” Si Nhan nghiêng mặt, cố ý nhìn ta, bắt đầu giở trò.

      Hàn Nặc nhếch khóe miệng, dịu dàng : “Đồ ngốc này, em nghĩ là ai cũng giam như em hả? Yên tâm , trước khi người ta là đợi sau này hẹn thời gian với em cùng ăn cơm mà thôi.”

      Tình cảm của Hàn Nặc đối với mình, đương nhiên là Si Nhan rất tin tưởng, nhưng trong mấy thường có chút tính ích kỷ, nhất là khi thấy tình địch xuất lại càng khó khống chế được. Nhưng nghe Hàn Nặc thế, sắc mặt dịu rất nhiều.

      Hàn Nặc thấy gì nữa, biết gần hết giận rồi nên vẫn giữ nguyên ngữ khí dịu dàng, ôm vào lòng, “Ai chẳng biết là hoa có chủ, ai dám cướp mất của em đâu. Hơn nữa, em tin à?”

      Khóe miệng Si Nhan chậm rãi cong lên, thân thể thả lỏng, nép vào lòng ta, “ chắc được, chừng vẫn có người ham muốn nhan sắc của .”

      Sau cuộc thi hùng biện, miệng lưỡi Hàn Nặc khô đắng, Si Nhan lại lèo nhèo với ta thế này khiến ta mếu máo, “ phải là em biết, chỉ mong em ham thôi.”

      Si Nhan đẩy ta ra, nhịn cười được. cơn gió giữa đôi tình nhân được Hàn Nặc làm dịu lại như thế.

      Lúc mới gặp lại Tạ Viễn Đằng, sau những phút hưng phấn, mọi người cũng hay chuyện với nhau. Si Nhan cũng nhắc đến ấy trước mặt Nhược Ngưng, cho đến khi biến cố xảy ra, Hàn Nặc ôm ấy qua Si Nhan, trái tim mới đau như bị kim châm liên tục vậy.

      Từ đó, đối với Tạ Viễn Đằng, Si Nhan hề nhắc đến nữa.

      Mười năm trước, hai người là hai bé cùng lớn lên trong đại viện. đứa nghịch ngợm như ranh, đứa cao ngạo lạnh lùng. Trong lúc chơi đùa vô tình đánh rơi pháo lên tay Si Hạ, chuyện giữa hai dường như vẫn còn quá , qua nhiều việc, có lẽ cũng rơi vào quên lãng.

      Hơn mười năm sau, hai là hai nữ sinh viên trong trường đại học. người lột xác thành thanh tú, có cuộc sống dễ chịu và tình ngọt ngào, còn người kia cũng trổ mã duyên dáng kiều. Bất ngờ gặp lại nhau, rồi qua nhau khi phát sinh biến cố, khoảng cách giữa hai càng xa thêm.

      Điểm giống với khi còn bé chính là, khi trưởng thành, ai có thể coi đó là giấc mơ được nữa, hồi ức dù xa nhưng sao xóa mờ. Nút thắt từ năm nào, vẫn biết nên cởi ra sao, mà cũng chẳng biết ai là người cởi…

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 58: em



      Lúc Ôn Hành Viễn đến đón Si Nhan, còn ngồi trong phòng khách xem tivi. Si Hạ cũng ở đó, có điều, sắc mặt của hai em được tốt cho lắm. Từ lúc dậy cho đến khi ăn xong bữa sáng, ai mở miệng chuyện.





      “Bố, con đây.” Si Nhan mặc áo khoác, cầm lấy túi xách chuẩn bị ra ngoài, hề chào Si Hạ.





      , hỏi thăm chú Ôn hộ bố nhé.” Si Hạo nhìn con , tươi cười hiền hòa, “ cần về gấp đâu, ở lại với Hành Viễn hai ngày cũng được.”





      Si Hạ nhìn gật đầu, trong khoảnh khắc quay người , cảm giác khó chịu tối qua lại ập đến. hoàn toàn bị ánh mắt lạnh nhạt của đánh bại, rốt cuộc cũng trầm giọng : “ tiễn em .”





      Nhanh chóng đứng dậy như thể sợ từ chối, Si Hạ lời nào mà đưa ra khỏi cửa.





      Trong thang máy, Si Nhan đứng phía trước , im lặng gì, sắc mặt chẳng thay đổi.





      “Giận à?” Giọng cực kỳ bình tĩnh, thậm chí còn dịu dàng, Si Hạ chủ động lên tiếng.





      Si Nhan bình tĩnh đứng tại chỗ, trong lòng đúng là có chút ghen tỵ, trước mắt mờ mịt. Đúng là có tức giận, biết nên như vậy. Đó là người trai quý, từ là người hiểu nhất. Đáng ra phải chúc phúc cho , hy vọng được hạnh phúc, nhưng, tại sao lại cứ phải là ấy? Mà tại sao lại phải giấu ?





      thích ấy.” Si Hạ thở dài, trầm giọng kể, “Lúc em học năm thứ tư đại học, có lần đến trường đón em, vô tình gặp ấy ở trường bên cạnh…” muốn , ra họ chỉ tình cờ gặp lại nhau, còn muốn , thực cố ý giấu giếm.





      “Em phải trẻ con, em có cuộc sống của em, cũng thế.” cho cơ hội xong, trong lúc thang máy mở ra, Si Nhan chặn lời , “ thích ai là chuyện của , phải với em.” vốn là người nhạy cảm, tiếng “Viễn Đằng” của đủ để hiểu ràng. Chẳng trách cho dù gặng hỏi thế nào cũng chịu nửa chữ. Người mà thích là Tạ Viễn Đằng, đó có điểm giống là từng Hàn Nặc, còn điều khác biệt duy nhất là nguyện ý vì Ôn Hành Viễn mà buông tay. Còn ấy? ấy có thể buông tay ? biết nữa.





      Ra khỏi thang máy, đột nhiên Si Nhan quay đầu lại nhìn , giọng : “, em có quyền can thiệp vào chuyện của , cũng muốn can thiệp, nhưng mà đừng có chuyện gì cũng giấu em, em muốn mình lúc nào cũng là người cuối cùng biết chuyện.”





      Trong kinh ngạc là chết lặng mơ hồ, lúc mở miệng, ngữ khí bình tĩnh trở lại, “Tiểu Nhan, muốn vì thích ấy mà em mất vui, em là em .”





      bên là người , bên là em cưng chiều, Si Hạ rơi vào thế khó xử. khỏi nghĩ, Tạ Viễn Đằng năm lần bảy lượt từ chối , có lẽ ít nhiều cũng liên quan đến Si Nhan. Dù sao giữa hai cũng có mối khúc mắc, còn có vẻ ngại ngùng mơ hồ, khoảng cách này dễ gì kéo gần lại được, nhưng muốn từ bỏ.





      Bất luận là Si Nhan hay Tạ Viễn Đằng, đều là người quan trọng trong cuộc đời .





      “Chúng ta là em, ngoài bố mẹ ra, chúng ta là người thân thiết nhất, nhưng chúng ta thể ở bên cạnh người kia cả đời được.” Sắc mặt Si Nhan có chút lạnh nhạt, bình tĩnh nhìn , “Em lập gia đình, cũng kết hôn, sớm muộn gì cũng có người phụ nữ cùng sống hết nửa đời còn lại, đó là vợ của , là…chị dâu của em.” Si Nhan quay đầu, Si Hạ bất giác phát ra khóe mắt ươn ướt. “Lúc còn em nghĩ, người ấy là người như thế nào, có thể rất đẹp, cũng có lẽ dịu dàng. Nhưng bất kể là ai, nếu và người đó nhau, nếu chị ấy cũng quý em như , đương nhiên em rất thích người chọn. Người ta ai cả đường , mối quan hệ của bọn em tốt đẹp thôi.” Si Nhan dừng chút, lại như đắn đo xem có nên hay , đến khi thang máy sắp đóng lại, Si Hạ mới nghe thấy âu lo : “Nhưng ấy …”





      Ôn Hành Viễn đứng trước xe, thấy hai mắt Si Nhan đỏ hoe chợt nhíu mày. Làm sao đây? Tối hôm qua, khi tiễn xuống nhà, tâm trạng có vẻ tốt, trước khi ngủ có chuyện điện thoại, Si Nhan lấy cớ mệt để khỏi hỏi đến.





      Trong lúc tò mò, chuông di động vang lên. Từ lúc nghe điện thoại bắt đầu nhíu mày, nghiêng đầu nhìn Si Nhan im lặng ngồi bên ghế phó lái. trầm giọng : “Mình biết rồi, cậu đừng lo.”





      Cúp điện thoại, khởi động xe, đồng thời dịu dàng : “Tiểu Nhan, đưa em đến chỗ này trước , ngày mai bọn mình mới về thành phố S.”





      hề biết là Si Hạ gọi tới, nghe thấy Ôn Hành Viễn thay đổi lịch trình, Si Nhan ủ rũ ngẩng đầu lên nhưng gì.





      Ôn Hành Viễn mỉm cười, kéo tay lại, cũng giải thích gì nhiều.





      Hai mươi phút sau, xe dừng lại ở tiểu khu cao cấp phía bắc nội thành.





      “Đến đây làm gì?” Tâm trạng Si Nhan tốt hơn nhiều, thấy xuống xe, liền hỏi.





      Ôn Hành Viễn cau mày, tự nhiên dắt tay , vẫn gì.





      Cho đến khi dùng chìa khóa mở cửa căn hộ ở tầng mười hai của tòa nhà B, Si Nhan vẫn hiểu gì.





      “Đây là…”





      “Nhà bọn mình ở thành phố A.” Ôn Hành Viễn giải thích, cầm chùm chìa khóa đặt vào tay , “Em muốn đến thành phố S làm việc cùng , lại nỡ để hai đứa mình phải ở riêng, mà lại thể ở mãi nhà trọ của em được, cho nên…”





      “Cho nên mới mua chỗ này?” Si Nhan kinh ngạc. Đây là tòa nhà tốt nhất thành phố, bất kể là môi trường sống hay quản lý đều thua kém gì công trình Kim Bích Thiên Hạ thi công. mà mua căn hộ ở thành phố A? , có thể chiều như thế sao?





      Đột nhiên, Si Nhan vô cùng cảm động. có tiền, có thể mua được căn hộ xa hoa hơn thế này, nhưng, tiền phải là vấn đề, cảm động bởi để tâm. Thành phố A và thành phố S xa nhau lắm, nhưng vì người thân của ở đây, dù Si Nhan , nhưng Ôn Hành Viễn biết rằng vẫn chưa muốn rời .





      “Nhà này là của chỗ quen biết, cũng rẻ thôi.” Ôn Hành Viễn cười, ôm vào trong, “Thăm quan xem có hài lòng , mới lắp đặt thiết bị đấy, đồ dùng trong nhà là do chọn. Nếu em thích, khi nào đến thành phố S bọn mình mua.”





      Hai người bước vào phòng khách. Sàn nhà được kết hợp gạch men với gạch hoa. Ngẩng đầu lên trần nhà, ngọn đèn chùm thạch được tạo tác hình hoa rủ, thanh nhã mà tinh tế, ánh sáng dìu dịu. Hai vách tường được thiết kế thành những ô kẻ vuông tối màu, bên cạnh có đặt bể cá hình vòng cung, tăng thêm độ sâu cho phòng khách. Đẩy cánh cửa ra, phòng ngủ cũng được thiết kế vô cùng khéo léo, có lẽ là đặc biệt hơn cả. bàn trang điểm, thảm trải sàn, ghế ngồi đều mang phong cách châu Âu, khiến gian vừa mang vẻ sang trọng nhưng mất nét thanh nhã.





      Ôn Hành Viễn dẫn thăm phòng cho khách, phòng ăn, thư phòng, thậm chí còn có cả phòng trẻ con. Nhìn gian sang trọng, thiết kế đơn giản mà lại mất cảm giác ấm cúng, hai mắt Si Nhan ngấn lệ, ôm cổ Ôn Hành Viễn khóc nức nở.





      nàng này, sao lại khóc?” Ôn Hành Viễn ôm ngồi xuống ghế salon trong phòng khách, vỗ lưng , “ phải là thích thiết kế đơn giản mà cổ điển sao, cố gắng lược bỏ đồ trang trí rồi đấy, vừa gọn gàng mà nhìn lại sang, thế mà vẫn hài lòng?”





      Si Nhan càng khóc to hơn, nằm trong lòng lắc đầu nguầy nguậy. lúc sau, mới nghẹn ngào : “ em bảo, sang Mỹ nhưng nhất quyết chịu học ngành chú Ôn chọn cho, lén học thiết kế năm, sau này chú Ôn tức giận phát bệnh tim, mới chịu bỏ học. thế à?”





      Ôn Hành Viễn ngờ biết, kéo lại gần hơn, dùng khăn tay lau nước mắt cho , thờ ơ : “Lúc đấy nhờ Hành Dao học thay , chỉ sợ bố gọi điện hỏi thầy chuyện học hành của . Ai ngờ ấy trốn học vì mải theo đuổi chị dâu, cuối cùng cũng bị phát ra.” cười, lại nhớ đến điều gì đó thu nụ cười lại, tiếp tục : “Lúc đấy bố cũng chuẩn bị ra tay rồi ý chứ, cũng sờ sợ, chờ bố xử lý, kết quả là đột nhiên bố ngã quỵ xuống. Sau đó mẹ cũng sang Mỹ, mắng là đồ bất hiếu, còn cách nào nên phải bỏ.”





      “Chưa từng thấy dại như thế.” Nước mắt của Si Nhan vừa được lau lại chảy xuống. Sao lại biết học thiết kế là vì chứ, ra muốn có chung sở thích với .





      “Dại chỗ nào nào?” Ôn Hành Viễn cười, gương mặt bất giác hơi hồng. hôn lên khuôn mặt xinh của , đến khi nín khóc mới dựa vào ghế, thỏa mãn thở dài hơi, “Cuối cùng cũng phí công học, tốt xấu gì cũng được trổ tài trước mặt em.”





      Si Nhan nép vào lòng , áp mặt lên ngực lắng nghe nhịp tim đập rầu rĩ, cảm giác rất an tâm, lại như nghe được thanh êm tai nhất đời. từ từ nhắm mắt lại, khẽ : “ cả sở thích của em như vậy, sợ là đem giỏ trúc tát nước à?”





      Ôn Hành Viễn ôm , vuốt tóc như thể trấn an đứa trẻ, “ , lúc muốn dừng bước nhất, chính là lúc em và cậu ta nhau.” Ngừng chút, thấy gì, mới tiếp tục: “Nhưng mà, tình cảm đến như nước, thể nhận rồi dễ dàng thả ra được. Thích người rất dễ, nhưng mà muốn quên khó vô cùng. thử rất nhiều lần, đều thất bại cả. Cứ miễn cưỡng mình thế, lúc đó quyết định, đợi em lập gia đình thôi. Nếu khi em kết hôn mà vẫn có cơ hội, tìm đại người phụ nữ nào đó, kết hôn rồi sống nốt nửa đời còn lại.”





      Đối với tình của Ôn Hành Viễn, Si Nhan dám tìm hiểu quá sâu. sợ cố gắng bao nhiêu năm, phải chỉ cần tình của là có thể đáp lại được. Nghe rằng đợi đến khi lập gia đình, tìm người phụ nữ sống cho qua ngày, trái tim Si Nhan đau ê ẩm.





      người đàn ông, là cậu ấm nhà họ Ôn, bất kể là thân phận hay yếu tố khác, cũng thể kết hôn, nhưng lại kiên trì đến phút cuối cùng. Tình cảm sâu nặng như vậy, người đàn ông si tình như vậy, mà lại từng cần .





      Nước mắt ngừng rơi, chất lỏng nóng ấm tụ lại ngực áo , in dấu vết mờ nhạt. lúc sau, nghe thấy : “Ôn Hành Viễn, cảm ơn em, cảm ơn mười năm kiên trì của , em rất hạnh phúc, đấy, chưa bao giờ hạnh phúc như vậy cả.”





      Chưa bao giờ tỉnh táo như lúc này, ra, chính lại khát khao tình đến thế. ra, tình của , muốn có đến vậy.





      Ôn Hành Viễn im lặng lúc lâu, hôn lên mái tóc đen của , dịu dàng : “ may mắn được làm người đem lại hạnh phúc cho em.”





      ràng vẫn là giọng thường ngày, nhưng khi lọt vào tai Si Nhan lại cực kỳ dịu dàng, trìu mến. mỉm cười, câu khiến Ôn Hành Viễn cảm động được gì hơn.





      “Hành Viễn, mình kết hôn …”





      cần biết là xuất phát từ rụt rè của con hay cái khác, lời này cũng đáng được ra từ miệng Si Nhan. Nhưng mà, thản nhiên cầu hôn mất rồi.





      Khi ấy, khi giãy giụa trong khổ đau, quạnh sợ hãi trong biển người mờ mịt, cũng luôn hoài niệm hồi ức trùng trùng; Lúc này, nguyện ý vì , chuyện cũ bị phủ nhòa, bị quên để bắt đầu với người mới. nguyện ý , ra lời hứa hẹn cuối cùng, để phải suy tính thêm nữa.





      Cuộc đời làm bạn; Hạnh phúc của được tiếp nối.





      Si Nhan tin rằng, Ôn Hành Viễn là lựa chọn chính xác nhất đời .

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :