1. QUY ĐỊNH BOX TRUYỆN SƯU TẦM :

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]
    ----•Nội dung cần:
    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)
    - Nguồn
    - Tác giả
    - Tên editor +beta
    - Thể loại
    - Số chương
    Đặc biệt chọn canh giữa cho đoạn giới thiệu
    ---- Quy định :
    1. Chỉ đăng những truyện đã có ebook và đã được public trên các trang web khác
    2 . Chỉ nên post truyện đã hoàn đã có eBook.
    3. Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn
    4 . Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ Ad và Mod

hứa với ai vĩnh viễn sánh cùng trời đất (83 chương )

Thảo luận trong 'Hiện Đại'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 50: Cùng ghét nhau

      Ôn Hành Viễn lưu luyến mãi muốn . Si Nhan lái xe đến công ty làm. Nghĩ đến trước lúc bước vào khu soát vé còn cúi xuống bên tai , gương mặt đỏ lựng lên.


      Buổi sáng bị chuông báo thức gọi dậy, Si Nhan nghiêng đầu nhìn Ôn Hành Viễn còn chìm trong giấc ngủ, khẽ nhấc bàn tay đặt bên hông ra, nhanh chóng xuống giường rồi chạy mua ít đồ ăn sáng trước khi tỉnh.

      sao thế? thoải mái hả?” Si Nhan mẫn cảm phát được điểm khác thường của , vội hỏi.

      Ôn Hành Viễn ngẩng đầu liếc nhìn cái, rồi tiếp tục vùi đầu ăn, như thể trách biết rồi còn hỏi.

      Si Nhan hiểu, thấy lời nào còn tưởng chưa tỉnh ngủ hẳn nên bận tâm nữa. Đến khi hai người chuẩn bị ra khỏi cửa, Ôn Hành Viễn kéo mạnh vào lòng, hôn ngấu nghiến.

      Nghĩ đến chuyện sắp phải xa nhau tháng, Si Nhan hề giãy giụa, ngoan ngoãn ôm , dịu dàng đáp lại nụ hôn của . Đến khi cả hai đều sắp ngạt thở, Ôn Hành Viễn mới buông môi ra, đè trán lên trán , “Tối qua em làm gì, còn nhớ ?”

      “Gì?” Mặt Si Nhan vẫn hồng vì nụ hôn kia, thấy trong mắt có ý cười, lại pha lẫn vài phần tức giận, ngơ ngác chớp mắt mấy lần.

      Hơi nghiêng đầu, Ôn Hành Viễn cúi xuống vào tai , “ phút trước còn hôn say đắm, giở mình cái là nhắm tịt mắt lại, ngủ tít thò lò, còn để phải tự dập lửa.”

      Hàng mi dài cụp xuống, Si Nhan mơ hồ nhớ là có chủ động hôn , còn ôm chặt lấy cơ thể nóng rực của . Sau đó, buồn ngủ, lơ mơ ngủ lúc nào hay. Sau đó nữa, chẳng nhớ gì cả.

      Lúc hiểu cơn bực bội của Ôn Hành Viễn từ đâu mà đến, da đầu tê rần, khuôn mặt nhắn đỏ lên trong tức khắc. xấu hổ vùi mặt vào cổ , ngoan ngoãn như con mèo .

      Ôn Hành Viễn khẽ cười, lắc đầu, thở dài. nàng này, đúng là biết giày vò mà. Tối hôm qua còn ôm chịu buông tay, hôn làm thể nhịn nổi, kết quả là lúc đứng dậy cởi áo người ta lăn ra giường, ngủ say tít. Cho dù Ôn Hành Viễn có gọi thế nào nữa cũng dậy, lúc ấy, chỉ tức nỗi thể cắn chết luôn. Thảm hại nằm cạnh , Ôn Hành Viễn tức nghẹn họng. Cái chuyện “chính đáng” này dường như toàn bị cản trở cực đúng lúc, hai lần đến bước cuối cùng rồi mà phải phanh lại. thầm chửi trong lòng, lăn qua lăn lại hồi, là ức tả nổi. Hít hơi sâu, đưa lưng về phía , ngủ được cũng phải ngủ.

      “Chờ về, việc đầu tiên phải làm là ăn em.” Vừa vén gọn tóc cho , Ôn Hành Viễn vừa thấp giọng nhắc nhở.

      Nghe vậy, Si Nhan dám ngẩng đầu nhìn , ấp a ấp úng đẩy vào khu soát vé.

      Lúc chia tay với Hàn Nặc, còn tưởng cả đời này bao giờ được nữa, lại ngờ rằng, khi duyên tới, vẫn có thể. Hơn nữa, trước dịu dàng nhưng có phần ngang ngược của Ôn Hành Viễn, lại càng thể trốn tránh được.

      có Ôn Hành Viễn, cuộc sống dần trở nên vô vị. Ngoài làm, ăn cơm, ngủ, chẳng muốn tham gia bất cứ cuộc tụ tập nào với đồng nghiệp. Vì cố hoàn thành gấp rút công việc của năm nay, bắt đầu tăng ca, nhưng sợ người nào đó ở bên kia đại dương lo lắng, Si Nhan đành đem công việc về nhà, muốn tốn tiền điện thoại gọi về kiểm tra .

      Ôn Hành Viễn bề bộn công việc, Si Nhan cũng lao đầu vào việc luôn, lại bởi chênh lệch múi giờ nên hai người cũng ít gọi điện cho nhau. Nhưng điều đáng mừng là, tình cảm vẫn giảm nhiệt chút nào.

      “Bảo bối, phải dậy rồi, lái xe cẩn thận, đừng đâm lung tung.” Khi hết giờ làm, Ôn Hành Viễn gửi cho tin nhắn.


      “Phải ngủ rồi, đừng nghĩ mình là siêu nhân nhé.” Lúc ăn cơm trưa, Si Nhan quên nhắc nghỉ ngơi.

      Dù ở hai nửa địa cầu, nhưng hai người vẫn tính sai giờ mà quan tâm đến đối phương. Lúc nhàn rỗi lại mở tin nhắn ra đọc, cả hai đều nén nổi nụ cười.

      Sau khoảng thời gian dài, Si Nhan thường nhớ đến những lúc ngọt ngào bên cạnh Ôn Hành Viễn, cảm giác tình với như cây kẹo bông vậy. Hai trái tim tương thông, như ngọn lửa hồng thúc đóa hoa hạnh phúc nở bung ra, rực rỡ đến chói mắt. Dù sau khi hoa nở rồi đến hồi tàn úa, thậm chí có thể lưu lại vết thương nhức nhối, nhưng trong tim vẫn giữ lại chút gì đó, chung quy hạnh phúc vẫn nhiều hơn đau đớn.

      nhớ đôi mắt khi cười, nhớ vẻ mặt lạnh te của khi tức giận, lại càng nhớ ấm áp từ đôi bàn tay . Quá chân thực, quá êm ái.

      Cuộc sống cứ thế trôi qua trong ngọt ngào. Ôn Hành Viễn được hai mươi mấy ngày. Chớp mắt là tháng mười hai, Si Nhan bận bịu công việc, hai ngày cuối tuần cũng được nghỉ. Hôm nay, lúc vừa thức giấc, bất ngờ nhận được điện thoại của Tạ Viễn Đằng.

      “Tôi vừa xem lệnh điều động của bộ phận nhân , cậu muốn xin thôi việc?” Vì thiếu nhân lực, tổng công ty muốn điều nhà thiết kế xuống chi nhánh ở Vân Nam, Tạ Viễn Đằng do dự hồi lâu rồi mới gọi điện cho Si Nhan.

      Từ lúc rời vào năm mười tuổi, đây là lần đầu tiên gọi điện cho Si Nhan.

      “Ừ, quyết định về thành phố A rồi.” Ban đầu là kinh ngạc, sau đó, Si Nhan nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

      Tạ Viễn Đằng thoáng trầm mặc, lại tiếp: “Bộ phận thiết kế thiếu người, ra, cậu có thể xin chuyển về.”

      “Tôi vốn chẳng có tí khả năng nào về thiết kế quảng cáo cả, làm ba năm, chỉ cố gắng để làm tổn hại đến công ty.” Si Nhan lãnh đạm cười, cũng muốn nhiều.

      “Nếu là vì tôi…”

      “Việc muốn xin chuyển liên quan đến cậu.” Si Nhan vội vàng chặn lời , chỉ sợ hiểu lầm, “Tại vì muốn đổi hoàn cảnh chút.”

      “Hàn Nặc về Thiên Dụ rồi.” Tạ Viễn Đằng đổi đề tài trước, lúc mở miệng lại thấy xấu hổ.

      “Tôi biết.” Giọng của Si Nhan rất , khiến Tạ Viễn Đằng thể đoán ra tâm trạng , “ ấy muốn lấy lại nghiệp bố ấy gây dựng, ấy đợi rất lâu rồi.”

      Nghe thấy thế, Tạ Viễn Đằng giật mình, xem ra so với , Si Nhan hiểu Hàn Nặc hơn rất nhiều. Ba năm, vẫn tưởng Hàn Nặc bước chân vào thương giới, vì thế, khi ta bỏ việc ở Nhật Trung Thiên để quay về Thiên Dụ, hết sức ngỡ ngàng. Song, biết, khuyên ta được, cũng đứng được lập trường nào.

      ra…cậu có thể giúp ấy.” Tạ Viễn Đằng hít hơi sâu, cố gắng để giọng mình tỏ nghẹn ngào.

      Tiếng vừa dứt, bàn tay nắm lấy điện thoại của cả hai người phụ nữ đều run lên.

      ra Tạ Viễn Đằng mong gì nhiều, chỉ cần Hàn Nặc đáp lại. Nhưng cho dù có nỗ lực đến đâu, có lôi trái tim ra cũng vừa ý Hàn Nặc.

      Còn Si Nhan, có lẽ cần hao tổn tâm sức mà vẫn dễ dàng nhận được tấm chân tình, nhưng lại bất lực lấy được. và Hàn Nặc, thể trở thành hai đường thẳng song song, mặc dù đời này thể quên, nhưng còn giao nhau nữa.

      So sánh ra, ai bế tắc hơn ai? Các thể nào biết được đáp án.

      Si Nhan cũng biết nên giúp Hàn Nặc như thế nào, nhưng nghĩ Hàn Nặc quyết để nhúng tay vào. Về việc tại sao Tạ Viễn Đằng lại như vậy, hiểu.

      Thời gian trước Nhược Ngưng có với , Hàn Nặc và Tạ Viễn Đằng chia tay. Nhưng sao lại biết Tạ Viễn Đằng vẫn ta chứ, ấy vẫn đành lòng nhìn Hàn Nặc đơn. Nhưng, có thể quay đầu lại ư? Hai cùng người. Lúc ấy, trái tim của các rộn ràng vì Hàn Nặc. Lúc này, cả hai , đều rời xa ta.

      “Cậu phải ấy, thể làm người phát ngôn cho ấy được.” ra Si Nhan muốn , cậu cũng có thể giúp ấy, lúc này ấy cần được quan tâm, cho dù là dưới góc độ của bạn bè. còn muốn , có thể đừng buông tay . càng muốn rằng, mặc dù Hàn Nặc hơi cố chấp, nhưng trái tim lại rất yếu mềm, hãy cho ấy thời gian. Song, biết nên lấy tư cách gì để những lời này với Tạ Viễn Đằng – người vốn coi là kẻ thứ ba. Si Nhan nghĩ, nếu Tạ Viễn Đằng có thể kiên trì, Hàn Nặc lạnh nhạt như ba năm qua, có lẽ ta tiếp nhận. Chỉ cần ấy từ bỏ, tình được hồi đáp. Nhưng, dám . sợ rằng như vậy là ích kỷ, sợ chịu được chất vấn lại của ấy. Đúng như Hàn Nặc , thế giới này có Ôn Hành Viễn thứ hai. có quyền cầu Tạ Viễn Đằng phải hy sinh tuổi xuân quý giá để tiếp tục chờ đợi tình chắc kết quả.

      “Lúc này, ấy thực cần cậu.” Giọng Tạ Viễn Đằng hề bình ổn, dường như vỡ vụn ra. Đây là điều muốn thừa nhận nhất, cũng là làm tổn thương nhất, “Si Nhan, từ tôi ghét cậu. Bất luận là thứ cậu muốn hay muốn, đều có người đưa đến trước mặt cậu, bố mẹ thương cậu, Si Hạ chiều chuộng cậu. Còn tôi, mọi thứ đều kém cậu, nhưng lúc nào cũng bị người ta quên mất.”

      “Tôi biết, tôi cũng thích cậu.” Si Nhan trả lời thẳng thắn, “Tôi thích cách cậu tỏ vẻ thanh cao, cũng thích cách cậu cười như có chuyện gì với tôi, điều làm tôi càng chịu được hơn chính là người đứng cạnh ấy vào lúc đó là cậu. Ông trời biết trêu đùa người ta mà, tôi cảm giác, chúng ta luôn bị xếp vào vị trí đối lập nhau.” Si Nhan dời ánh mắt ra phía ngoài cửa sổ, hạ thấp giọng , “Có điều, đều là quá khứ rồi…”

      ra tôi muốn tranh cãi gì với cậu cả, chỉ là…chỉ là trước khi chúng ta gặp lại, tôi thích ấy rồi…” Tạ Viễn Đằng đứng trước cửa sổ, nước mắt lăn dài, “Tôi ngờ, hai người nhau bốn năm, tôi càng ngờ, ba năm trôi qua, tôi vẫn bước được vào trái tim ấy.” Cố nén dòng lệ, nhưng thể làm được, “Ngày thứ mười cậu , dì Hàn qua đời, ấy ngồi trước mộ đúng ngày, nắm lấy tấm ảnh của hai người trong tay, ánh mắt đờ đẫn…Hôm đó mưa rất to, cho dù tôi khuyên thế nào ấy cũng chịu nghe. Ngày hôm sau ấy bị sốt cao, trong lúc hôn mê vẫn gọi tên cậu…”

      “Nhan Nhan, đừng …đừng …” Tạ Viễn Đằng nghĩ đến tiếng nỉ non khàn đặc của Hàn Nặc, nước mắt tuôn như hạt châu rơi. Tay phải đè lên ngực, khàn giọng : “Si Nhan, cậu may mắn.”

      sao đây? May mắn đến nỗi mất người thân nhất? May mắn đến nỗi mất tình ? may mắn như vậy, cần.

      Si Nhan ngẩng đẩu lên, cố nén cho nước mắt khỏi rơi xuống. Lúc tiễn Hàn Nặc , tự nhủ, được khóc vì mối tình chết ấy nữa, đồng ý với Hàn Nặc, phải dũng cảm. cũng thầm hứa với Ôn Hành Viễn, luẩn quẩn trong hồi ức có Hàn Nặc nữa, muốn thất hứa.

      “Cách cậu đánh giá may mắn toàn diện rồi. Nếu như có thể đổi lấy mạng sống của mẹ tôi, tôi sẵn sàng bỏ hết tất cả. Nhưng mà, tôi làm được gì cả. Nỗi đau đớn này, vốn dĩ người khác cảm nhận được.” Si Nhan trầm mặc vài giây rồi thấp giọng : “Việc xin nghỉ liên quan đến cậu, về chuyện của hai người, tôi có tư cách gì, cũng muốn gì cả. Mà, cậu cũng thể chuyện đó với tôi, cậu phải người nhà của tôi, còn bạn bè, tôi nghĩ cả đời này chúng ta cũng làm nổi. hay buông tay, đó là chuyện của cậu, thân phận bây giờ của tôi là bạn Ôn Hành Viễn.”

      ngờ mình ra những lời sắc bén như vậy, có lẽ trong tiềm thức, Si Nhan vẫn bài xích Tạ Viễn Đằng như trước. Đêm nay, lần đầu tiên Si Nhan mất ngủ. hiểu, tại sao lại vì Tạ Viễn Đằng mà trách lây Ôn Hành Viễn, nhưng thể nào làm bạn với Tạ Viễn Đằng được. Đột nhiên có chút mơ hồ, sao lại phải cố chấp vạch ranh giới với ấy như vậy, rốt cuộc là vì sao?

      Tất cả giống như kết cục được viết bằng cách hoàn hảo nhất, sau bao nhiêu chuyện, ai trong hai người ở cạnh Hàn Nặc. xuất của Tạ Viễn Đằng, đối với Si Nhan mà , giống như bóng ma xóa mờ được. Mỗi lần nghĩ đến cảnh Hàn Nặc ôm ấy, Tạ Viễn Đằng dùng ánh mắt thâm thúy nhìn , trái tim Si Nhan mất bình tĩnh chỉ trong phút chốc.

      Tạ Viễn Đằng trong trí nhớ của luôn lạnh lùng như vậy, luôn kiên cường như vậy, tất cả đều là điều Si Nhan thích. cảm giác, Tạ Viễn Đằng sống quá lý trí, đúng với con người chân thực, cũng chẳng vui vẻ gì cho cam.

    2. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 51: Tạm biệt Cổ Trấn

      Vì vợ của Ôn Hành Dao gần đến ngày sinh, ta gạt bỏ mọi công việc ở công ty để làm ông chồng tốt. Còn tên độc thân Ôn Hành Viễn bị bắt sang làm cu li, tạm thời tiếp quản mọi việc của công ty. Trừ lúc xuống máy bay, Ôn Hành Dao có ra đón , sau đó chẳng thấy lộ diện. Ôn Hành Viễn nhớ Si Nhan, muốn về nước sớm chút nên làm việc quản ngày đêm. Nếu phải Si Nhan thường xuyên nhắn tin nhắc nghỉ ngơi, miệt mài như thể mình là siêu nhân.

      Hai rưỡi sáng, vừa tắm xong, định nghỉ tin nhắn của Si Nhan đến.

      ngủ chưa?”

      Nhìn tin nhắn, cảm thấy ngữ điệu của có vẻ dè dặt, Ôn Hành Viễn nhíu mày, gọi điện lại.

      “Mới ngả lưng, sao thế bảo bối?” Ôn Hành Viễn dựa vào đầu giường, lấy tấm ảnh của hai người trong ví ra.

      nhưng có bao giờ chịu nghe, muộn thế này rồi mà vẫn chưa ngủ, muốn cơ thể suy nhược hả?” Si Nhan rụt người trong chăn, dáng vẻ vẫn còn ngái ngủ, hoàn toàn quên tin nhắn mình vừa gửi là làm phiền người ta nghỉ ngơi.

      “Sáng mai ngủ nhiều thêm chút, chú ý, sao đâu.” Nghe ra vẻ mệt mỏi trong giọng , hỏi: “Mới tỉnh ngủ à?”

      “Vâng, đột nhiên rảnh rỗi lại thành ra quen, vừa mới ngủ trưa dậy.” Si Nhan vào di động, “Mơ thấy bị ốm…”

      Ôn Hành Viễn giật mình, lại cười, “ bảo là khỏe rồi, đừng nghĩ ngợi nhiều.”

      ?” Hỏi với vẻ nghi ngờ, nghe thấy Ôn Hành Viễn cam đoan rằng sứt mẻ gì, vẫn khỏe mạnh đến nỗi có thể xuống dưới chạy vài vòng, Si Nhan mới ôm chăn ngồi dậy, giọng hờn dỗi có chút ấm ức, “Chẳng phải tháng à, cũng hơn bốn mươi ngày rồi mà vẫn chưa về, lừa em.”

      Trước khi , Ôn Hành Viễn đồng ý với về gần Tết Nguyên Đán, kết quả là bỏ lại ở đây, Si đại tiểu thư dỗi đây.

      “Tình hình bên này có chút rắc rối, nếu cũng bị về muộn rồi. Nhiều nhất là mười ngày nữa quay lại. Nhé?” Ôn Hành Viễn cũng nỡ để ăn Tết mình, nhưng chuyện mua cổ phiếu của Hoa Đô điều tra ra đầu đuôi, thể về được.

      “Công việc của em cũng hòm hòm rồi. Hay là em về thành phố A đợi ? Nhớ bố em quá.” Bay nhảy ở ngoài lâu, mỗi lần thấy đơn, Si Nhan lại nghĩ, tốt hơn là nên về đó trước chứ ở đây đợi nữa, đỡ cho phải từ Mỹ về trấn Đại Nghiên rồi lại phải đến thành phố A. có sức nhưng cũng thể vất vả như vậy được, đau lòng chết mất.

      “Thế cũng tốt. Em về trước , mấy ngày sau về thẳng thành phố A.” Ôn Hành Viễn ngẫm nghĩ lúc rồi : “Có nhiều hành lý ? Mấy thứ linh tinh đừng mang , dù sao cũng phải là quay lại.”

      “Em cũng chẳng thèm mang đâu.” Si Nhan chu miệng, cũng có chút buồn bã khi cùng, “Đợi về em mua, tính tiền sang cho em, lâu lắm rồi bóc lột ấy, giờ phải cố gắng chút.”

      “Ghê gớm…” Ôn Hành Viễn cười, “Cần cái gì đợi về mua với em.”

      “Thế trước lúc về, em là bang chủ cái bang à?” Vì cuộc điện thoại từ hai hôm trước với Tạ Viễn Đằng, lại thêm giấc mơ kỳ lạ khiến tâm trạng Si Nhan được tốt cho lắm, hơi quấy nhiễu , kéo dài giọng, “Ôn, Hành, Viễn…”

      đây…” Ôn Hành Viễn thấp giọng đáp lời, hôn qua điện thoại, “Tẹo nữa rời giường xuống dưới ăn cái gì , tối có việc gì làm sang quán bar chơi. Có điều, đừng có chúi đầu vào công việc, nghỉ ngơi sớm , bảo Tử Lương đưa về hoặc là tự lái xe. Nghe ?”

      nghe, nghe.” Si Nhan bướng bỉnh như đứa trẻ, bắt đầu trêu .

      “Ngoan nào.” Ánh mắt đầy vẻ dịu dàng, Ôn Hành Viễn dỗ , “Em ngoan ngoãn vâng lời , về có quà cho em.”

      “Em muốn chuột túi.” Si Nhan thốt lên, khiến Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Nhìn em cũng giống chuột túi lắm…”

      “Chuột túi.” Si Nhan chun mũi, khăng khăng đòi.

      “Được, có chuột túi.” Ôn Hành Viễn đành phải nhượng bộ, đôi mắt ánh lên ý cười ôn hòa.

      Từ khi bắt đầu nhau, Si Nhan hay cãi lại , nhưng ra ít khi làm nũng với như vậy. Đôi mắt ánh lên ý cười như có như , trong lòng cũng thấy ngọt như uống mật.

      Si Nhan thu dọn hành lý xong xuôi, lại dành ra ngày quét tước từ trong ra ngoài căn nhà, đúng như lời Trương Tử Lương , “ hạt bụi.”

      Khẽ ôm lấy vòng eo nhắn của Đỗ Linh, đứng ngoài cửa nhìn Si Nhan, khoa trương : “Nhan Nhan, bọn chẳng có chỗ đặt chân, em chắc chắn là muốn mời bọn đến ăn cơm?”

      Đỗ Linh khẽ đẩy ra, nhìn Si Nhan gườm gườm cười hi hi, “Hành Viễn cũng quá đáng , sao lại cho người đến dọn chứ? Lại để “bà chủ Ôn” tự mình động tay?” cố ý nhấn mạnh ba chữ “bà chủ Ôn”, đắc ý nhìn Si Nhan bật thẳng người dậy.

      “Đúng là phu xướng phụ tùy, xem ra nên mời hai người đến, em nên ăn mình hơn.” Si Nhan chịu yếu thế, khoanh hai tay lại, nghiêng đầu quan sát hai người trước mặt.

      “Bọn chỉ sợ em cho ăn “đồ có độc”, cố ý đến giám sát ấy mà.” Trương Tử Lương nhíu mày, nghênh ngang vào nhà, còn ướm lời đầy thâm thúy, “ thể ngờ được đây là nhà của em mình, sắp bốn năm rồi, vậy mà đặt chân đến quá bốn lần.”

      Si Nhan vớ lấy tấm đệm ghế phi thẳng về phía . Trương Tử Lương nhanh tay đỡ được, vẻ mặt tươi rói, “Xem này, nhầm, là nhà của bọn em.”

      “Đến đây ăn cơm , và mau ngậm miệng lại cho em.” Thấy Trương Tử Lương cười mờ ám, Si Nhan hơi bối rối. Xác lập quan hệ đương với Ôn Hành Viễn, lần nào về cũng nghỉ tại căn nhà này, người khác hiểu lầm mới là lạ. Tuy xã hội bây giờ còn hiếm chuyện ở chung, nhưng hai người họ vẫn vô cùng trong sáng, nghĩ đến điều này, lại đỏ mặt.

      Si Nhan phải rời , vì để cảm ơn mấy năm săn sóc của Trương Tử Lương, từ chối lời mời cơm của mà khăng khăng mời đến nhà dùng bữa. Đương nhiên, Si đại tiểu thư đến nấu cháo còn luống cuống tất lẽ là có tài nội trợ. Hơn nữa, ngay cả bạn trai như Ôn Hành Viễn còn có phúc được thưởng thức “món độc hại” của sao Trương Tử Lương và Đỗ Linh có thể chứ. Bữa cơm này nên đối phó thế nào đây? Thông minh như Si Nhan, đương nhiên là có diệu kế. Nhìn bàn toàn cao lương mỹ vị, chắc chắn là do đặt từ khách sạn nổi danh nhất Đại Nghiên rồi. Nhưng sao lại ăn ở nhà chứ? Đối với câu hỏi của Trương Tử Lương, Si Nhan thành : “Thế chẳng có thành ý tẹo nào.”

      Sau này, Trương Tử Lương và Ôn Hành Viễn có gặp nhau, nhớ lại bữa cơm hôm nay, Ôn Hành Viễn vừa cau mày vừa vuốt tóc , khẩu khí vừa bất đắc dĩ vừa có vẻ nuông chiều, “Em ấy à…”

      Trương Tử Lương bị lời biện hộ quỷ quái của làm cho á khẩu, thể làm gì khác ngoài cắm đầu ăn. Mùi vị đồ ăn tệ, quyết định sau khi ăn xong dạy bảo .

      đêm trước khi rời trấn Đại Nghiên, là hai người bạn thân thiết của Si Nhan ở nơi đây, Trương Tử Lương và Đỗ Linh buồn. như em họ, ba năm qua, họ dõi theo những áp lực của , những khổ đau của , cũng nhìn thấy hồi sinh bởi dịu dàng của Ôn Hành Viễn. Đến cuối buổi, Trương Tử Lương uống khá nhiều, mặc dù vẫn coi như tỉnh táo nhưng đầu lưỡi hơi nhịu, “Nhan Nhan, Trương khách sáo với em, có chuyện này muốn với em từ lâu rồi.”

      , em nghe đây.” Si Nhan đặt đũa xuống, nghiêm túc nhìn .

      “Chúng ta quen nhau dù chỉ có bốn năm, nhưng từ mười năm trước nghe thấy tên em từ miệng Hành Viễn.” Đưa tay ngăn lời sắp ra khỏi miệng của Đỗ Linh, Trương Tử Lương chậm rãi : “ Trương biết em cũng chẳng được thoải mái gì, còn trẻ mà phải đối mặt với chuyện như thế. Hàn Nặc ấy mà, ngay cả Hành Viễn cũng cực kỳ kỵ nhắc đến cái tên đấy. cần biết trước đây em cậu ta thế nào, khi em bắt đầu đồng ý Hành Viễn, nên suy nghĩ nhiều đến chuyện kia nữa.”

      phải ai cũng có tấm lòng được như Hành Viễn mà có thể tự mình lái xe đưa em gặp bạn trai cũ đâu.” Trương Tử Lương nhìn Si Nhan, rành mạch từng chữ, “ người đàn ông nếu sâu đậm người phụ nữ thể quan tâm đến em như vậy được. Em hiểu ?”

      Si Nhan khẽ gật đầu, đôi mắt hơi cay, giọng nghẹn ngào, “Em hiểu. có lần sau đâu.”

      “Có gan để đến lần sau, cần biết em có phải con hay , đều đánh đòn hết.” Trương Tử Lương cầm chén rượu lên, lời có vẻ dè chừng nhưng ra lại rất chân thành, “Nhan Nhan, tuổi trẻ của đàn ông cũng lấy lại được, cậu ta dám nhắc đến mười năm kia, chỉ sợ gây áp lực cho em, nhưng trong lòng em có biết cậu ta khổ đến mức nào ?” Híp mắt nhìn Si Nhan, tiếp: “Đừng nhìn thần thái cậu ta ngày nào cũng rạng rỡ, cậu ta cũng mệt mỏi. Trông coi cả công ty lớn như vậy, lại phải lo lắng cho em, em có biết mấy năm nay cậu ta phải xoay sở thế nào ? Mới đợt trước, ngày có hai ba cú điện thoại tới hỏi em có làm , hỏi em có đến quán bar , hỏi em ăn cơm chưa, trừ việc ngủ thể thấy được, chuyện gì cậu ta cũng hỏi .” Loạng choạng đứng dậy, để Si Nhan và Đỗ Linh đỡ mình vào phòng Ôn Hành Viễn, miệng vẫn chịu nghỉ, “Kể ra em vẫn còn có lương tâm, nước úng trong đầu cũng chảy ra nên mới quyết định về thành phố A. Nếu mà vẫn cứ luẩn quẩn, chân của thằng em chắc bị em vờn cho què cũng nên.”

      Đối với chuyện của và Ôn Hành Viễn, Trương Tử Lương vẫn tham gia, trừ lúc nghe tin Ôn Hành Viễn đính hôn với , Trương Tử Lương cực kỳ phong độ, bao giờ trách , cũng nổi giận với . Đây là lần đầu tiên mắng khéo , Si Nhan cũng khó tránh khỏi cảm thấy chút thoải mái. có thể hiểu, thân là bạn tốt, nhìn bạn rơi vào hoàn cảnh khốn đốn nhưng giúp được gì, chỉ có thể sốt ruột quan sát.

      Si Nhan nhìn Đỗ Linh chăm sóc cho Trương Tử Lương khá say, khẽ câu cảm ơn. cảm ơn ba năm chăm sóc như người trai, cảm ơn lời nhắc nhở thẳng thắn mà vô cùng đáng quý của về những nỗ lực của Ôn Hành Viễn.

      Khi tha hương đến trấn Đại Nghiên, hoang mang trong ngày tháng khổ đau, còn tưởng rằng thể gượng dậy nổi. Nhưng, có trai Si Hạ, có người thương Ôn Hành Viễn, có bạn là Trương Tử Lương và Đỗ Linh, thậm chí là cả bạn cách ngàn dặm Quý Nhược Ngưng, họ vẫn luôn bên , cùng đứng dậy. Si Nhan nghĩ, Tạ Viễn Đằng đúng, rất may mắn. Có lẽ chính xác ra, là may mắn trong bất hạnh.

      Đêm nay, Si Nhan khóc trước mặt Đỗ Linh. Cũng vì nỡ để , mắt Đỗ Linh đỏ lên mấy chặp. Hai trước khoảnh khắc chia tay, đều thấy buồn bã.

      Kéo tay Đỗ Linh, thận trọng , “Hai chúng ta đều có phúc, Ôn Hành Viễn hay Trương Tử Lương cũng đều là người đàn ông khó gặp được, chúng ta phải tóm chặt, buông tay được.”

      Đỗ Linh mỉm cười, gật đầu, “Tử Lương chạy được rồi, chị cũng là chương cuối luôn. Nhưng còn em, đừng có hơi tí là lại đùa giỡn với Hành Viễn, ấy là người tốt tính nhất mà chị từng gặp đấy.”

      “Có hai người bọn chị giám sát, em đâu dám bắt nạt ấy, ấy trêu em là phúc của em rồi.” Si Nhan lau mắt, nhìn Đỗ Linh cùng cười.

      Dù rất thích Cổ Trấn phong cảnh mộng mơ, dù có những người rất đáng để lưu luyến, Si Nhan vẫn phải rồi. Trái tim tung bay bốn năm, cuối cùng cũng vì người mà chịu dừng lại, quản mệt mỏi, chỉ muốn nâng niu, muốn thương.

      Đứng ở đại sảnh sân bay vẫy tay tạm biệt, nước mắt lặng lẽ rơi, rồi lại gượng mỉm cười.

      Trong khoảnh khắc máy bay cất cánh, Si Nhan chậm rãi nhắm mắt lại, khẽ thào, “Mẹ, con về nhà rồi đây…”

    3. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 52: Nỗi nhớ nhà

      Chuyện về thành phố A sớm cho ai, sắp đến Tết, Si Nhan biết Si Hạ phải họp hành liên miên nên muốn làm ảnh hưởng đến . Về phần Nhược Ngưng, Si Nhan định cho nàng bất ngờ. Xuống máy bay rồi bắt xe về nhà, gọi điện cho Ôn Hành Viễn, sau đó tắm táp thoải mái xong mới gặp Chu Công. (Nghĩa là ngủ.)

      Ngủ mạch đến ngày hôm sau, tinh thần sảng khoái, gọi điện cho Si Hạ, hẹn ăn cơm.

      “Lúc nào cũng bướng thế, về mà báo tiếng.” Si Hạ gọi đồ ăn, tỏ vẻ bình tĩnh mà chỉnh đốn . Với em này, hết cách, xem ra chỉ có thể trông chờ Ôn Hành Viễn mau mau rước thôi.

      “Bướng đâu mà bướng? Về nhà rồi còn gì nữa? Hơn nữa, người ta sợ bận thôi mà.” Si Nhan cười, sán lại gần rồi đeo miếng ngọc thạch lên cổ , “Tặng đấy, sinh nhật vui vẻ.”

      Si Hạ cúi đầu nhìn miếng ngọc thạch xanh biếc, khóe miệng chậm rãi cong lên, “Còn nhớ sinh nhật sao?”

      “Đương nhiên rồi, thế nên mới cố ý về từ hôm qua, sợ năm nay lại bỏ lỡ.” Si Nhan bĩu môi.

      Nhìn dáng vẻ ngây thơ của , Si Hạ vuốt tốc , trầm giọng , “Cảm ơn em.”

      Nỗi cảm động của Si Hạ hoàn toàn thu vào tầm mắt Si Nhan, trong lòng khỏi cảm thấy ân hận. Từ đến lớn, cứ đường hoàng hưởng thụ chăm sóc và thương của trai, tuy rằng trong lòng vẫn luôn kính trọng nhưng chưa từng làm gì cho cả, thậm chí chưa bao giờ tặng quà cho , đây là lần đầu tiên. Si Nhan ngồi cạnh , tựa đầu vào vai , giọng gọi, “!”

      Nhìn lớn lên từ khi còn bé xíu, sao Si Hạ lại biết nghĩ gì chứ. đưa tay ôm vai , khẽ đùa cho vui, “Sao thế? Có phải là nhớ Hành Viễn rồi ? Đúng là có bạn trai rồi là cần nữa. Nhỉ?”

      “Cái gì cơ? thể so sánh được.” Si Nhan đỏ mặt đấm cái, nhoẻn miệng cười, “ biết đâu, ấy hơi tí là mắng em, ác như ma ý.”

      Si Hạ khẽ cười, vỗ lưng , “ ngược hả? Đợi mười năm, cưng chiều hết chứ lại còn mắng em?”

      “Em mách bố, bênh em.” Si Nhan chu miệng cãi, cực kỳ bất mãn với kiểu bênh người ngoài của .

      mách.” Si Hạ mỉm cười, cốc đầu , “Đợi Hành Viễn về, phải thương lượng với cậu ta chút, bảo cậu ta nhanh nhanh rước em , đỡ phải ngày nào cũng quấy .”

      “Ai thèm gả cho ấy chứ…” Si Nhan kéo cánh tay Si Hạ, mặt đỏ ửng, “Hôm nay nhắc đến ấy nữa. , qua sinh nhật này, cũng ba mươi rồi đấy.”

      “Hả?” Si Hạ giật mình, nhìn cười ranh mãnh lập tức hiểu ra, lại giả vờ ngu ngơ, “Ba mươi làm sao? Hành Viễn cùng tuổi với mà.”

      “Ôi thôi, bảo nhắc đến ấy rồi mà.” Si Nhan trợn mắt, “ ý, đừng có úi xùi với em. , bao giờ tìm chị dâu cho em?”

      Si Hạ mím môi cười chứ gì, cho đến khi Si Nhan nổi tính trẻ con mà lắc lắc cánh tay , mới : “ cũng cố gắng đây, em đừng nhiễu nữa.”

      “Em quấy nhiễu, mà là em quan tâm đến .” Si Nhan hơi sửng sốt, lại nhanh chóng định thần, hai mắt bừng sáng, “ như vậy là có mục tiêu rồi? Ai đấy? làm gì? Có xinh ? Lúc nào cho em gặp đây?”

      Nghĩ đến mối quan hệ chẳng mấy thân thiện giữa Si Nhan và Tạ Viễn Đằng, lời tới mép rồi mà Si Hạ vẫn phải nuốt vào. Nghĩ ngợi lát, Si Hạ mới : “Sao mà như tra hộ khẩu thế nhỉ? Nhiều vấn đề thế, bảo phải trả lời cái nào trước?”

      “Đương nhiên là phải điều tra rồi, trai tốt của em thể để người khác dễ dàng bắt được.” Si Nhan cười, để lộ ra hàm răng trắng đều, “ , hôm nào dẫn đến cho em nhìn mặt đây?”

      “Hai mươi mấy tuổi đầu mà vẫn nhiễu . Gấp làm gì chứ. Ăn cơm trước, chuyện đấy tính sau.” Si Hạ đổi đề tài nhanh chóng, vừa lúc người phục vụ bê đồ ăn tới, khiến Si Nhan bỏ lỡ thay đổi gương mặt .

      Lúc ăn cơm, điện thoại từ cục tới, Si Nhan còn chưa kịp hỏi cho tường tận Si Hạ .

      Vốn định đến công ty Đường Nghị Phàm tìm Nhược Ngưng, nhưng điện thoại kết nối được, sợ lại phải đến rồi quay về vô ích nên dạo lúc mới về nhà.

      Tầm xế chiều, Si Hạ gọi điện cho rằng phải công tác, tối thể đến đón được. Si Nhan dặn đường cẩn thận, rồi ở nhà chuyện online với Ôn Hành Viễn.

      tháng trung tuần, nhà họ Ôn có thêm đinh, Ôn Hành Dao sung sướng khôn xiết, nắm tay Ôn Hành Viễn nhắc nhắc lại, “ làm bố rồi, có con rồi, Hành Viễn, có con rồi…”

      Chứng kiến cảnh ông trai luôn nghiêm nghị trong công việc mà nay hai mắt lại ươn ướt, Ôn Hành Viễn vỗ vai ta, vui mừng cười. Nhận đứa bé trong tay bác sĩ rồi ôm vào lòng, cảm động lên lời, nhịn được mà cúi đầu xuống, hôn lên khuôn mặt nhắn. Đôi mắt nhắm nghiền bỗng khẽ mở ra, hai con người đen láy chuyển động, thằng bé bỗng toét miệng cười với .

      Từ bệnh viện ra, Ôn Hành Viễn gọi điện cho Si Nhan.

      “Ôn Hành Viễn?” Chỗ Si Nhan là buổi tối, xem TV, “Sao lại gọi điện vào giờ này? Xong việc rồi ư?”

      “Tiểu Nhan…” Ôn Hành Viễn cúi đầu gọi , sau đó im bặt.

      “Sao thế ?” Si Nhan thấy lạ bởi trầm mặc hiếm thấy của , cười đùa với , “Nhớ em rồi hả?”

      Ôn Hành Viễn giọng cười, “Chị dâu sinh rồi, là con trai, thằng nhóc đấy vô cùng đáng .”

      sao? phải nghe trẻ con mới sinh ra mặt nhăn nhăn như ông cụ sao?” Si Nhan cũng rất phấn khởi, cười vui vẻ.

      “Đương nhiên là rồi. Lúc bế nó, nó còn nhe răng cười với nữa cơ đấy.” Gương mặt Ôn Hành Viễn rạng ngời ý cười ấm áp, ngay tức khắc lại bị Si Nhan đả kích, “Lại vớ vẩn, trẻ con vừa mới sinh lấy đâu ra răng, sao lại nhe răng cười được?”

      “Tiểu Nhan, …” Ôn Hành Viễn nhớ lại lúc chị dâu được đưa ra khỏi phòng sinh, Ôn Hành Dao nắm tay chị, hai mắt ươn ướt, muốn gì đó lại thôi.

      Si Nhan thấy kiểu úp úp mở mở của cực kỳ quái lạ, cau mày hỏi: “Hôm nay sao thế, chuyện cứ ấp a ấp úng? Có phải làm chuyện gì có lỗi với em ?”

      bậy bạ gì đấy.” Ôn Hành Viễn chau mày, lời tới bên miệng rồi lại bị Si Nhan làm cho nghẹn họng, nghĩ lát vẫn cảm thấy trước mặt tốt hơn, vì vậy lên tiếng, “ có gì, chỉ là nhớ em thôi.”

      Si Nhan cười khúc khích, cầm điện thoại trao cho nụ hôn kêu, lại đỏ mặt : “Thế về sớm sớm .”

      Da mặt dày như Ôn Hành Viễn mà còn bị “vô lễ” phen, ngây cả người ra, lại cười tươi rói, gương mặt cũng lấp lánh ý cười, khiến cho thư ký cũng thấy là lạ. Sếp Ôn em luôn luôn nghiêm nghị, sao hôm nay tâm trạng lại tốt thế?

      Hôm nay, Ôn Hành Viễn cắm cúi xử lý văn kiện, Ôn Hành Dao đút hai tay vào túi quần, nghênh ngang bước vào văn phòng. Ôn Hành Viễn chẳng buồn ngẩng đầu, cũng chẳng để ý đến ta.

      “Khổ cho chú rồi, Hành Viễn.” Ôn Hành Dao tươi cười, gương mặt tuấn tú giống hệt lộ chút vẻ hài hước.

      khổ.” Ôn Hành Viễn nhìn ta, tiếp tục làm việc.

      “Nhưng mà cũng là giúp chú có công ăn việc làm thôi mà. Nghe mẹ có đứa nào đấy chẳng có gì làm cứ chạy đến Cổ Trấn. lo hỉ hả?” Ôn Hành Dao ngồi xuống, quan tâm đến vẻ lãnh đạm của Ôn Hành Viễn, ta biết, em trai nhớ nhà phát rồ, tâm trạng tốt là lẽ đương nhiên, “Lần sau về nước, nhớ sắp xếp cho nhìn mặt vợ chú nhé.”

      Ôn Hành Viễn buông cây bút trong tay xuống, chờ thư ký bê cà phê vào rồi ra ngoài mới chịu mở miệng, “Nhìn vợ là được rồi, vợ em miễn, đừng dọa Tiểu Nhan chạy mất.”

      “Linh tinh, quà gặp mặt cũng chuẩn bị rồi, đừng bắt lãng phí.” Ôn Hành Dao nhíu mày, cười hỉ hả, “Năm phần trăm cổ phần công ty thế nào?”

      “Bủn xỉn từ bao giờ thế?” Ôn Hành Viễn lườm ta, “Lúc đấy em tặng mười phần trăm đúng nhỉ? Sao đến tăng mà lại giảm? Bây giờ giá cả cái gì cũng tăng cao.”

      trách được, là bố , đứa nào cưới sau giảm nửa, ai bảo chạy được trước.” Ôn Hành Dao cười đắc ý, đột nhiên lại nghĩ đến chuyện gì đó hỏi: “À đúng rồi, chuẩn bị quà đầy tháng cho con chưa đấy?”

      “Món quà này chắc em vẫn chưa tặng được rồi, đợi phát tiền lương cho em giàu lên rồi em mua.” Thấy Ôn Hành Dao trợn mắt nhìn mình, Ôn Hành Viễn cười, cúi đầu xem văn kiện, “Cổ phần trong tay tạm thời ổn định lại rồi, tuy tra ra được người mua cổ phần của Hoa Đô, nhìn có vẻ có sóng to gió lớn gì cả, nhưng cũng loại trừ khả năng có người đứng sau thao túng, dụng tâm kín kẽ.”

      đến công việc, Ôn Hành Dao thu lại vẻ cười cợt, ánh mắt nghiêm túc, “ hỏi hiểu bố đày chú sang làm gì nữa, chú cảm thấy có phải người đó ?”

      chắc lắm. Nhưng cổ phần trong tay là năm mươi phần trăm, kẻ khác có giở trò cũng làm nên chuyện gì được.” Ôn Hành Viễn biết bản lĩnh của trai, cũng lo lắng gì, chỉ thuận miệng vậy.

      “Thế phải làm sao đây? Quà gặp mặt tặng cho vợ chú đủ rồi nhỉ?” Ôn Hành Dao tỏ vẻ kinh ngạc, giọng chợt cao lên.

      Ôn Hành Viễn ngẩng đầu liếc ta cái, “Cũng vừa lúc, em hời rồi.” xong chớp mắt cười, cố ý trêu tức ta. Hai em nhà này, cứ gặp nhau là đấu khẩu, chịu để yên.

      “Đắc ý cơ đấy.” Ôn Hành Dao có phong độ mà lườm lại, sau đó lại cười, “ bảo Tiểu Lý đặt vé máy bay ngày mai cho chú rồi, nếu thả người, chắc là mẹ giết mất.”

      Nghĩ đến N cú điện thoại của mẹ, ta vội vàng thả Ôn Hành Viễn về nhà, lại cười cười, “Mau dẫn Si Nhan về cho mẹ gặp , lão phu nhân cứ thấp thỏm, chắc chắn là vì đợi đến Tết chú dẫn con dâu của mẹ về nên mới chịu sang đây thăm cháu đấy.”

      “Đến lúc đấy rồi xem.” Ôn Hành Viễn mím môi, trong lòng cũng thầm tính xem nên mở miệng chuyện này với Si Nhan thế nào.

      Ôn Hành Viễn cho Si Nhan biết ngày nào về, bởi vì thời gian về còn quá sớm, giờ là mùa đông, lại chịu lạnh kém, nỡ để dậy sớm ra sân bay chờ .

      Xuống máy bay, địa chỉ căn hộ ở cho tài xế. Đứng ngoài gõ cửa lúc lâu mới nghe thấy trong nhà có tiếng động.

      “Ai đấy?” Si Nhan còn chưa tỉnh ngủ hẳn, dựa vào cửa, hai mắt nhắm nghiền. Giờ mới là hơn bốn giờ sáng, đương nhiên là chưa ngủ dậy rồi.

      “Mở cửa .” Giọng trầm thấp từ ngoài truyền vào khiến Si Nhan lập tức tỉnh táo, “Ôn Hành Viễn?”

      Trong khắc cánh cửa mở ra, Ôn Hành Viễn nhìn thấy Si Nhan mặc áo ngủ, ánh mắt trong veo như hồ nước. Chậm rãi cong môi cười, đưa tay vén tóc ra sau tai , trìu mến vuốt ve khuôn mặt giọng : “ về rồi đây…”

    4. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 53: Chung tình vì em

      Si Nhan thoáng giật mình, đến lúc tỉnh táo lại hai mắt hoen ướt.

      Ôn Hành Viễn thấy rơm rớm, trong mắt liền lên vẻ xót xa, muốn an ủi lại thấy mím môi, dáng vẻ sợ hãi. Duỗi cánh tay dài ra, ôm vào lòng, đôi môi nóng bỏng hạ xuống khuôn mặt .

      người vẫn dày cộm chiếc áo rét, tản ra hơi lạnh khiến Si Nhan khẽ rụt người lại. Ôn Hành Viễn cảm nhận được run rẩy của , đôi môi dời khỏi khuôn mặt , cúi xuống giọng bên tai : “Cởi bỏ nó ra…”

      Si Nhan cảm thấy cả người bủn rủn, bàn tay nhắn đặt lên vai rồi chậm rãi cởi bỏ áo khoác của .

      Ôn Hành Viễn phối hợp, nhấc cánh tay lên để Si Nhan cởi bỏ áo cho mình. Rồi đôi môi mỏng lại lần nữa trùm lên cánh môi hồng của , ôm về phía phòng ngủ, còn quên đưa chân đá sập cửa lại.

      “Tiểu Nhan…” giọng gọi tên , bàn tay to nóng rẫy khẽ khàng vuốt ve từ khuôn mặt cho đến xương quai xanh, Ôn Hành Viễn ngậm lấy đôi môi , hơi thở ngày càng dồn dập. Si Nhan ôm cổ , đầu lưỡi khéo léo đưa đẩy vào miệng .

      Nhiệt độ cơ thể xuyên qua lớp quần áo mà truyền sang . Cánh tay mạnh mẽ của khiến say mê. người người, người muốn nguyện ý dùng tình để đáp lại người, giờ phút này lại như muốn an ủi nhau, muốn dùng quấn quýt trầm lặng để xóa tan nỗi nhớ nhung trong lòng.

      Si Nhan khẽ nhắm mắt lại, để tùy ý Ôn Hành Viễn ôm , hôn , cơ thể dần nóng lên. Nụ hôn của từ chỗ chỉ là khẽ chạm, dần chuyển thành nụ hôn sâu mãnh liệt, nuốt trọn những lời định , như thể muốn đem tất cả tình và nỗi nhớ hòa vào cùng nụ hôn này. Si Nhan say, say trong nụ hôn triền miên của , Ôn Hành Viễn cũng say, say vì vẻ nhu mỳ của và vị ngọt ngào trong miệng , chút ý thức còn sót lại từng giọt tan .

      Mất phương hướng, Si Nhan được đặt xuống giường. Hơi thở của gần trong gang tấc, ánh mắt ngày càng mơ màng, thần trí cũng dần trở nên mơ hồ.

      Cơn buồn ngủ của Si Nhan hoàn toàn biến mất, giọng gọi tên , hít lấy mùi hương người vờn quanh chóp mũi, và ôm chặt . nhớ , gần hai tháng chia xa cho nếm đủ mùi vị tương tư. chưa từng nhớ ai kiểu như vậy, chưa từng.

      thích nghe dịu dàng gọi là “Tiểu Nhan”, thích nghe khẽ khàng “Ngoan!” với , thích nụ hôn của , triền miên mà gợi tình, càng lưu luyến vòng tay ấm áp của , vòng tay chỉ thuộc về .

      Có lẽ, người khó, chỉ cần nguyện ý mở cánh cửa trái tim cho người ấy. Có lẽ, tình rất đơn giản, chỉ cần trái tim hai người hướng về nhau.

      Bỗng nhiên, trong lòng trào lên nỗi xúc động và hạnh phúc, giọt lệ trúc trắc lăn qua khóe mắt.

      Ôn Hành Viễn bất giác phát ra khuôn mặt mình dính nước, cả người cứng ngắc, cố khống chế mình, hai mắt lộ vẻ nghi hoặc, nhàng gọi , “Tiểu Nhan?”, giọng hơi khàn.

      Si Nhan rưng rưng nhìn , ánh mắt sâu hút của chứa đựng cả dịu dàng lẫn cùng nỗi xót xa. khịt mũi cái rồi nhoẻn miệng cười, “Nhớ …” Vừa , vừa ngẩng đầu, dâng đôi môi mình lên.

      Lúc này như có loại ma lực khiến dục vọng của ào ào đến trong nháy mắt, quét sạch chút xíu lý trí còn lại. nở nụ cười mê hồn, khẽ đè lên người , mút giọt nước mắt của , dùng đôi môi mềm ngậm chặt lấy tiếng nức nở còn chưa kịp trào ra của .

      Bất giác, bàn tay to trườn tới bên hông , nhàng kéo cái khiến dây đai áo ngủ lập tức tuột ra. hề chần chừ, gạt bỏ chướng ngại vật người , lại cởi áo sơmi của mình, dán lồng ngực nóng rẫy vào . Si Nhan quay đầu , dám nhìn mình trần của , lại cảm thấy bốn phía đều là hơi thở nóng hập của , như thể chỉ phút chốc thôi là ngộp thở trong vòng vây của hơi nóng ấy.

      “Nhan…” khẽ khàng gọi, bàn tay nóng bỏng lướt cơ thể , trìu mến ve vuốt, hơi thở nóng rực phả vào cần cổ trắng ngần của , cực nóng, cực gấp gáp.

      Cơ thể ưỡn lên theo bản năng, trao trọn mình vào lòng , chạm phải cơ ngực rắn chắc của , thào, “Hành Viễn…”

      “Hả?” cúi đầu đáp lời, những nụ hôn như mưa rơi xuống mi , đôi mắt, rồi đến xương quai xanh gợi cảm, sau đó là bờ vai gầy…Dịu dàng, tinh tế. Cảm giác tê dại truyền khắp toàn thân, Si Nhan kìm được tiếng rên khe khẽ. như được cổ vũ, khóe môi gợn nụ cười điềm nhiên, nhanh chóng biến nụ hôn trở nên mạnh mẽ hơn, còn dịu dàng như trước, mà như thể cơn cuồng phong muốn nuốt lấy trong phút chốc vậy.

      Si Nhan mềm nhũn người trong lòng , cánh tay mảnh khảnh bất giác ôm lên vai , ý thức mơ hồ bởi những động tác mãnh liệt của . Hơi thở nặng nề, nụ hôn của cuống quýt rơi xuống ngực , khẽ cắn làn da mềm của , lật bàn tay, đan vào các ngón tay .

      “Ưm…” Si Nhan mơ hồ rên lên tiếng. Ý thức cũng phiêu dạt nơi nào, nhưng, trái tim lại vô cùng tỉnh táo. thích , nguyện ý tất cả vì , cũng muốn…có được .

      dùng nụ hôn nóng bỏng ngăn lại tiếng thở dốc, tiếng rên của , bàn tay chu du những đường cong của , như muốn nhóm lên ngọn lửa nhiệt tình trong .

      Chút ánh sáng mờ mờ chiếu lên hai thân thể quấn quýt như những đốm lửa hun lên dục vọng trong họ. Mái tóc dài của xõa tung gối, vô cùng quyến rũ. Còn , hơi thở dồn dập, dường như bị ngọn lửa tình thiêu đốt, khó lòng khống chế được nữa.

      Thân thể chắc khỏe dính sát vào thân mình mềm mại của , khẽ vuốt ve, khẽ cắn vành tai , khàn giọng : “Nhan, cho …”

      “Hành Viễn…” Tóm chặt cánh tay , Si Nhan nũng nịu đáp lời.

      Ngẩn ngơ chút, Ôn Hành Viễn mỉm cười, cúi xuống ôm , cơ thể trần trụi rịn đầy mồ hôi, hai cánh tay siết chặt , vòm ngực rộng lớn ép sát vào người , khẽ cọ qua bầu ngực mềm mại của

      “Reng reng reng…” Đúng lúc cảm xúc mãnh liệt, đồng hồ báo thức bất chợt đổ chuông.

      Hai người lập tức cứng đờ. Si Nhan mở mắt ra, nhìn thấy ngọn lửa ngùn ngụt trong đôi mắt , biết phải làm thế nào. Hít hơi sâu, Ôn Hành Viễn đưa tay ném phăng chiếc đồng hồ báo thức xuống sàn nhà. cho bất cứ cơ hội trốn tránh nào, chỉ trong nháy mắt cướp lấy hơi thở của , toàn thân căng cứng vì nỗi khát khao, dục vọng ào đến mãnh liệt. Bàn tay nóng rực trượt qua bụng dưới của , tách hai chân thon dài của ra.

      Si Nhan nín thở trong thoáng chốc, vẻ mặt đầy mê hoặc, theo bản năng muốn khép chân lại, nhưng bỗng phát ra mình hoàn toàn còn sức kháng cự. chỉ cảm thấy cơ thể mình mỗi lúc nóng, hơi thở cũng dần nặng nề theo những tiếng thở gấp của , hai tay ôm , cũng có chút chờ mong tiến gần thêm nữa.

      Dục vọng đến như cơn lũ quét, đánh sụp mọi nỗi băn khoăn trong đầu , thứ cứng rắn đặt ngay nơi mềm mại giữa hai chân , “Nhan, …” Ngón tay khẽ chạm, cảm giác thấy đủ ẩm ướt, Ôn Hành Viễn thở hắt ra tiếng, ôm chặt rồi hạ thắt lưng vào.

      “Ư…” Cảm giác đau buốt ập đến, hai mắt Si Nhan nhanh chóng bị màn sương mù giăng kín, cắn môi kêu, lại nhanh chóng được hôn, bao tiếng nức nở, rên xiết đều bị ngậm vào miệng.

      Ôn Hành Viễn dịu dàng hôn để giảm bớt nỗi đau đớn của , chậm rãi xoa dịu nỗi sợ hãi của , trìu mến vuốt ve làn da láng mịn của . Bởi phải kiềm chế, vã mồ hôi như tắm, nhưng vẫn tiến sâu vì sợ đau. Đến khi lấy được bình tĩnh, thân thể thả lỏng dần, mới chậm rãi chuyển động, nhàng tiến thêm vào cơ thể . Đợi đến lúc hoàn toàn thích ứng, khi nơi kết hợp có những thanh mê hồn, mới tiến quân thần tốc, điên cuồng ra vào như muốn chiếm lấy tất cả mọi thứ thuộc về .

      Cảm giác khó chịu dần dịu , cơ thể còn căng cứng nữa, lại cảm thấy Ôn Hành Viễn siết chặt cánh tay ôm chặt vào lòng, như thể muốn ép vỡ vậy.

      “Nhan…” mềm mại, chặt khít khiến thể kiềm chế nổi, thít lấy bờ eo thon của , thở hổn hển gọi tên , vùi ngọn lửa nóng vào sâu trong cơ thể , để hoàn toàn dung nạp mình, vĩnh viễn xa rời nhau….

      Ánh sáng nhàn nhạt hắt lên khuôn mặt tuấn tú của . Trái tim Si Nhan được lấp đầy bằng vẻ dịu dàng ấy, thẹn thùng nhắm mắt lại, lặng lẽ nâng thắt lưng lên đáp lại , đón lấy hồi triền miên nóng bỏng từ . Mỗi lần ra vào cơ thể của Ôn Hành Viễn đều rất mạnh mẽ, khàn giọng kêu tên , để khoái cảm hoàn toàn xâm chiếm , cho đến khi dòng lửa nóng phóng thích vào trong cơ thể

      Hoan ái qua , hết thảy lại trở về tĩnh lặng, Si Nhan rã rời ngủ say trong lòng . Nhìn ngủ say sau hồi ân ái mãnh liệt, đôi mắt Ôn Hành Viễn ánh lên vẻ nhu tình. Hôn lên khóe miệng khẽ cong của , ôm chặt , hít lấy mùi hương cơ thể , cuối cùng cũng thiếp .

      Still feels like our first night together


      Feels like the first kiss


      It’s getting’ better. Baby


      no one can better this


      Still holdin’ on, you’re still the one


      First time our eyes met

      Giọng hát khàn khàn vang lên, đến lần thứ ba, Si Nhan mới rên tiếng, hai mắt vẫn nhắm nghiền, sờ soạng tìm điện thoại dưới gối. Còn chưa mò thấy bên tai vang lên tiếng trầm thấp.

      “Alo, Ôn Hành Viễn đây.”

      (Hai người sến súa này cùng dùng bài nhạc chuông :v)


      Si Nhan bỗng choàng tỉnh, từ từ nhích người, tấm chăn mỏng vừa xê dịch chút là bị ôm gọn vào vòm ngực rắn chắc. xấu hổ đỏ mặt, nhắm mắt lại dám lộn xộn nữa, giả vờ ngủ tiếp.

      “Ừm, đến rồi, xuống máy bay lúc bốn giờ.” Ôn Hành Viễn mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn Si Nhan, giọng : “Được rồi, tối nay gọi lại, ngủ đây.”

      mình hả? Hay là…” Ôn Hành Dao liều lĩnh hỏi, trong giọng lộ ý trêu trọc.

      liên quan đến .” Ôn Hành Viễn tức giận, lạnh lùng ném ra vài chữ rồi cúp điện thoại, kéo cả chăn và người Si Nhan vào lòng, “Tỉnh rồi à?”

      “Vâng.” cúi gằm đầu đáp, lại chui vào trong chăn.

      Ôn Hành Viễn khẽ cười, “Ngủ tiếp , chắc em mệt lắm rồi.”

      Si Nhan hơi đẩy cánh tay ra, còn hỏi thêm, “ phải là còn mệt hơn à?”

      “Thể lực cực kỳ tốt.” Nắm tay chống đầu, bàn tay còn lại vuốt ve hông , cúi xuống vào tai , “Nếu tin, có thể chứng minh.”

      “Dê xồm.” Đẩy tay ra, kéo chăn trùm kín đầu, lẩm bẩm , “ mau dậy , em muốn mặc quần áo.”

      đâu có ngăn cản.” Ôn Hành Viễn kéo thấp chăn xuống vì sợ ngạt thở, “Sợ nhìn thấy? Nhưng mà bị em nhìn thấy hết rồi.”

      Quên béng luôn người có quần áo, Si Nhan xoay người lại trừng mắt với , “Im miệng.”

      Ôn Hành Viễn bật cười khe khẽ, để tâm đến phản bác của , lại hôn lên môi .

      “Ưm…” Nụ hôn sâu triền miên, cái ve vuốt đầy êm ái khiến nhịn được mà rên lên tiếng.

      Ôn Hành Viễn cúi đầu, rải nụ hôn khắp người , cuối cùng ngậm lấy đỉnh mềm mại trước ngực , khiến thở dốc liên hồi.

      “Đừng…” Si Nhan khẽ đẩy , chỉ giây sau bị đè xuống, lời còn chưa ra khỏi miệng hóa thành tiếng nỉ non khàn đặc. Ôn Hành Viễn được nghỉ ngơi, giờ hùng mãnh như hổ báo, quấn chặt lấy , nghe thấy thầm tên mình càng điên cuồng hơn, nhanh chóng tăng tốc…

      Triền miên qua, xoay người nằm xuống, ôm Si Nhan vào lòng, để nép vào ngực , nhàng lau lớp mồ hôi mỏng người , “Ngủ , hôm nay đến công ty, ở nhà cùng em.”

      Si Nhan đưa tay ôm thắt lưng , khẽ thào gì đó rồi lại nhắm mắt. Chẳng bao lâu thấy tiếng thở đều đều của . Ôn Hành Viễn ôm nằm lúc, nghĩ ra còn có việc phải làm nên từ từ rút tay ra, đắp chăn cho rồi mới đứng dậy vào nhà tắm.

      Đến xế chiều Si Nhan mới tỉnh ngủ, thấy Ôn Hành Viễn trong phòng nên có chút hụt hẫng. Ngồi dậy rồi lê tắm, lúc thay quần áo xong xuôi, ra đến phòng khách, chợt nhìn thấy bàn có bó hồng đỏ rực, đếm cũng biết đặt chín mươi chín bông.

      “Tầm thường…” Cố nén nụ cười bên môi, liếc mắt nhìn bóng lưng ở trong bếp.

      Lúc ngồi xổm xuống, bất ngờ phát ra cánh hoa có nét bút viết màu vàng, nhìn kỹ ra, mỗi bông hoa đều được đích thân viết, là tên

      Cố kìm nén dòng lệ ngân ngấn trong mắt, nhàng chạm vào cánh hoa, lại đưa tay mở hộp quà được gói cẩn thận ở bên cạnh.

      Dây chuyền chạm rỗng, có thêm mặt kim cương, đặt trong lòng bàn tay rồi lật mặt dây chuyền lại, đó có bốn chữ: Chung tình vì em

      ***

    5. mộng xuân vân

      mộng xuân vân Member

      Bài viết:
      194
      Được thích:
      0
      Chương 54: Tình vỗ về trái tim

      “Tiểu Nhan, Tiểu Nhan.” Có người gọi , giọng êm ái.

      Si Nhan mở mắt ra, đến khi thấy người đứng cạnh giường nước mắt đôi dòng, ngồi bật dậy, nhào vào lòng bà.


      “Mẹ, mẹ.” nghẹn ngào , ôm mẹ càng chặt hơn.

      “Con bé khờ này.” Hạ Ngọc Mai vuốt tóc , ôn hòa cười.

      “Mẹ, Tiểu Nhan rất nhớ mẹ, mẹ đừng , đừng bỏ Tiểu Nhan lại.” Nước mắt Si Nhan lã chã rơi, ôm chặt thân thể gầy gò của mẹ, như thể chỉ cần buông lỏng mẹ biến mất, “Mẹ, xin mẹ đừng bỏ Tiểu Nhan.”

      Đau lòng ôm con , Hạ Ngọc Mai rưng rưng, “Tiểu Nhan lớn rồi, phải lập gia đình, mẹ thể sống cùng Tiểu Nhan cả đời được.”

      “Mẹ, đừng bỏ Tiểu Nhan…” Cảm thấy cơ thể trong vòng tay mình bay lên, nước mắt Si Nhan trào như thủy triều, ngừng lại được.

      “Tiểu Nhan, sao thế? Tỉnh lại .” Trong khoảnh khắc mẹ biến mất, bên tai chợt vang lên tiếng quen thuộc.

      Si Nhan nhíu chặt mày, ngồi thừ ra lúc mới mở mắt được. trong bóng tối, thể xác định được hướng của giọng đó, mà còn như quên mất mình ở đâu. Giãy khỏi vòng tay , xốc chăn lên, nhào xuống giường.

      “Mẹ, mẹ ơi…” Ôn Hành Viễn còn chưa kịp phản ứng Si Nhan chạy chân đất ra phía phòng khách.

      “Tiểu Nhan?” Ôn Hành Viễn bật đèn ngủ, duỗi cánh tay dài ra kéo về, “Em muốn làm gì?”

      “Mẹ đến, em cần mẹ…” Si Nhan bướng bỉnh muốn thoát ra khỏi vòng tay , mơ màng lẩm bẩm.

      “Tiểu Nhan.” để tâm đến giãy giụa của , Ôn Hành Viễn xót xa kéo vào lòng, “Ngoan, mẹ đến, em nằm mơ thôi, là mơ, đừng khóc nữa, ngoan nào…”

      phải thế, mẹ đến, em nhìn thấy, mẹ còn chuyện với em nữa.” Si Nhan nghẹn ngào, đưa tay đẩy ra, “Mẹ…”

      “Mẹ rồi, từ bốn năm trước rồi.” Ôn Hành Viễn căng thẳng ôm , tì cằm lên trán , “Là mơ, là mơ…”

      Si Nhan lắc đầu nguầy nguậy, vẫn nấc nghẹn phản bác, “ phải, mẹ còn, mẹ vẫn còn…”

      “Tiểu Nhan ngoan, mẹ thấy đau lòng đấy, đừng khóc nữa, là Hành Viễn đây, đây…” Ôn Hành Viễn hôn lên tóc , giọng an ủi.

      Nghe thấy tên , Si Nhan im lặng, dưới ngọn đèn mờ, ngẩng đầu lên, mặt vẫn vương loạn nước mắt, “Hành Viễn?”

      “Là , ở đây rồi.” Ôn Hành Viễn bế về giường, kéo bàn tay phải của sờ mặt xuống, “ ở đây, đâu cả.”

      “Hành Viễn…” khàn giọng gọi tên , giọt nước mắt lại xuống, “Hành Viễn…”

      đây.” Gương mặt u buồn khiến xót xa, Ôn Hành Viễn ôm vào lòng, vỗ về an ủi, “Đừng sợ, đừng sợ…”

      Si Nhan nép vào lòng , như con thỏ bị dọa nạt, đưa hai tay run rẩy ôm thắt lưng .

      “Gặp ác mộng à?” Đến khi tâm trạng bình ổn lại, Ôn Hành Viễn khẽ hỏi.

      Giọng trầm thấp khiến an lòng, trống trải được bù lấp, hai mắt đẫm lệ, gật đầu, “ lâu lắm rồi mơ thấy mẹ. biết , lúc mẹ mới , gần như ngày nào em cũng mơ thấy mẹ. Lúc đó, em hy vọng mẹ có thể dẫn em cùng.”

      Ôn Hành Viễn nhíu mày, hai tay dồn lực thêm chút để ôm chặt hơn.

      “Đến bây giờ em vẫn tại sao họ lại tàn nhẫn như vậy. Mẹ hiền lành, sao lại bị như vậy.” mệt mỏi nhắm mắt lại. Cảnh mẹ được đẩy vào phòng phẫu thuật với cả thân mình nhuốm đầy máu đỏ lại lên trước mắt, tấm khăn trắng xóa phủ lên khuôn mặt tái nhợt của mẹ, cả người mẹ vẫn dính máu mà nằm yên dưới tấm khăn trắng, vĩnh viễn rời xa .

      Ôn Hành Viễn cụp mắt, hôn lên trán rồi trầm mặc thở dài.

      Tất cả mọi chuyện đáng phải xảy ra. Nếu mẹ Si Nhan vô tình phát ra mưu đó chẳng phải chết thảm trong tai nạn xe. Ai có lỗi với ai, ai đúng, ai sai, từ lúc mẹ qua đời cho đến nay, phải nhắc đến như thế nào đây? Ngoài cảm giác nhói buốt vô tận chẳng còn biết gì hơn.

      là quá khứ rồi, quá khứ rồi…” tắt đèn rồi ôm , dỗ cho ngủ, “Nhắm mắt lại ngủ , được nghĩ ngợi nữa, ở đây này.”

      “Đừng rời khỏi em.” Si Nhan ngoan ngoãn nhắm mắt lại, nép sát vào lòng , “Đừng để em ỷ lại vào rồi mới rời , đừng rời khỏi em, đừng …”

      đâu, rời khỏi em.” Ép đầu vào ngực mình, để nghe được nhịp đập trái tim mình, trầm giọng : “Em bao giờ mất cả, bao giờ.”

      Si Nhan hít sâu hơi, lắng nghe tiếng đập trái tim , lẩm bẩm : “Hành Viễn, em nhớ mẹ.”

      “Mai bọn mình về thành phố S, mẹ ở nhà chờ em, mẹ chờ em về rất lâu rồi.” Bốn năm trước mất người thân thương nhất, bốn năm sau, cho mái nhà đông đủ, có , có mẹ. Ôn Hành Viễn quyết định đưa về nhà, hề sợ từ chối, muốn che chở trong vòng tay mình, để phải chịu chút tổn thương nào.

      Khó khăn lắm mới hồi phục được tâm tình, bởi câu “Mẹ ở nhà chờ em.” của mà lại rúm người, Si Nhan cúi đầu khóc trong lòng , “Xin lỗi, Hành Viễn, em xin lỗi, em rất sợ, chỉ sợ còn gì nữa.”

      “Đừng xin lỗi, trách em, phải là lỗi của em.” Siết chặt vòng tay, ôm . “Tiểu Nhan, mẹ rồi, bao giờ trở lại nữa. Nhưng em còn có chú Si, Si Hạ, còn có . Bố mẹ cũng là người nhà của em, mẹ rất thích em, mẹ tốt với em, thương em như con vậy. Đừng sợ, cùng về nhà, có được ?”

      “Được, em về cùng .” Nước mắt lại lã chã rơi, Si Nhan ôm , khóc nấc, “Bọn mình về nhà…”

      Ôn Hành Viễn ôm , vỗ cho ngủ. Đến khi nghe thấy tiếng thở đều đều, mới nhàng lau nước mắt mặt , chu đáo đắp chăn lại cho rồi ra phòng khách hút thuốc.

      Ôn Hành Viễn vẻ mặt của Si Nhan khi nhìn thấy sợi dây chuyền “Chung tình vì em” mà tặng là như thế nào, đúng là có vui mừng, nhưng lại như thờ ơ chán chường. Khi hỏi , “Thích ?”, nước mắt lại lăn dài, nhào vào lòng , gật đầu : “Thích, rất thích.”

      Nhưng, khi muốn đeo cho , lại từ chối, “Em sợ làm mất, hay là cứ cất hơn.”

      Ôn Hành Viễn nhìn , gật đầu cười, cố thuyết phục.

      Nhìn đồng hồ, lấy điện thoại ra, ấn số của Si Hạ.

      “Hành Viễn?” Si Hạ chuẩn bị ngủ, khá ngạc nhiên khi gọi điện tới.

      “Ngày mai mình đưa Tiểu Nhan về nhà.” Ngữ khí kiên định, phải là hỏi, mà là cho Si Hạ biết quyết định của .

      “Mai?” Si Hạ ngẫm nghĩ, lại : “Còn hai ngày nữa là đến Tết, mai bố mình lên đây, cậu xem có phải sắp xếp thời gian lại , mấy hôm sau hẵn ?”

      Ôn Hành Viễn vỗ vỗ trán, lúc này mới nhớ ra, đúng là gấp quá hóa hồ đồ rồi, “Mình định hai hôm nữa sang chúc Tết chú Ôn, nếu như chú ấy có ý kiến gì mình đưa Tiểu Nhan về nhà.”

      Si Hạ cười, “Yên tâm , bố mình còn ủng hộ cậu nhanh nhanh rước con nhóc về ý chứ.”

      Nghe vậy, gương mặt cảm xúc của lên nụ cười, “Sao cậu còn chưa ngủ, giờ là mấy giờ rồi?”

      công tác, vừa mới về. Sắp Tết rồi, công việc nhiều hơn hẳn.” Si Hạ châm thuốc, rít mạnh hơi, đột nhiên lại nghĩ ra chuyện gì đó lập tức hỏi: “Cậu Mỹ về rồi?” Nghe rạng sáng hôm qua về, dám chắc, hỏi tiếp: “Tiểu Nhan đâu?”

      “Nếu mình ở chỗ mình, cậu có muốn đánh mình ?” Ôn Hành Viễn sờ cằm, khóe miệng nhếch lên.

      “Thằng nhãi…” Si Hạ khẽ cười, rồi lại nhíu mày, thở dài, “Tiểu Nhan yếu đuối, chịu được thêm biến cố gì, cậu phải đối xử tốt với con bé đấy.”

      “Đương nhiên rồi, cậu yên tâm.” Ôn Hành Viễn thôi cười, khẩu khí kiên định.

      Si Hạ im lặng giây lát rồi thấp giọng : “Mình yên tâm. Trừ cậu ra, ai mình cũng lo cả.”

      “Si Hạ…”

      “Còn nhớ lúc mẹ mình , Tiểu Nhan nhốt mình trong phòng, ăn ngủ, còn muốn gặp ai kể cả mình và bố mình. Chính cậu lôi con bé ra, là cậu dỗ con bé ăn cơm, chuyện. Lúc đó mình nghĩ, có lẽ chỉ cậu mới có thể chăm sóc cho con bé.” Si Hạ chặn ngang lời .

      “Hành Viễn, cậu có thể nhanh chóng đưa con bé trở lại được, bố mình vô cùng cảm kích.” Hai mắt Si Hạ hơi ướt, ngữ khí chân thành, “Cảm ơn cậu. Mình biết, nếu như có cậu, Tiểu Nhan còn có thể sống hay nữa.”

      cần cảm ơn mình, mình ấy, làm những chuyện đó là vì ích kỷ muốn có được ấy thôi.” Ôn Hành Viễn đứng trước cửa sổ, nhìn ngọn đèn đường vàng vọt, giọng trầm thấp. cần ai cảm ơn cả, chỉ cần Si Nhan chịu dựa dẫm vào , .

      “Sống ở thành phố, muốn tránh cũng khó, với Hàn Nặc, hy vọng cậu có thể xử lý tốt.” Đây chính là điều Si Hạ lo lắng nhất. Đừng lúc Si Nhan gặp lại Hàn Nặc có thể làm như chưa từng xảy ra chuyện gì, ngay cả Ôn Hành Viễn chững chạc, lúc giao thiệp với Hàn Nặc thương trường, cũng khó có thể giữ được hòa khí hoàn toàn.

      “Mình biết, mình cố gắng tránh phải chạm mặt với cậu ta, có điều…” Xoay người lại nhìn Si Nhan trong phòng, lúc sau, Ôn Hành Viễn mới : “Có điều, người nhà họ Hàn cũng đừng nên động đến giới hạn của mình.”

      “Thiên Dụ là tâm huyết cả đời Hàn Thiên Khải, Hàn Nặc muốn lấy lại cũng dễ dàng gì, nếu có thể, cậu giúp cậu ta chút .”

      Ôn Hành Viễn nhả khói, ánh mắt thâm trầm, “Cậu biết , Hàn Thiên Dụ lợi dụng Hoa Đô để giúp Hàn Nặc, thầm phái người mua cổ phiếu của Hoa Đô. Chỉ vì riêng điều này, mình cho vĩnh viễn giở mình nổi.”

      “Hàn Thiên Dụ muốn tìm chỗ dựa vững chắc, con dâu mới về nhà lão ta đúng là tiền bạc như nước.” Si Hạ cười lạnh, “Có điều mình ngờ lão ta lại động tới Hoa Đô ở Mỹ.”

      “Muốn che đậy tai mắt người ta, tưởng rằng thần biết quỷ hay.” Ánh mắt Ôn Hành Viễn trở nên sắc nhọn, lại lập tức bị che . “Thế nào, làm cục trưởng cũng chẳng dễ dàng nhỉ? Nên thả lỏng cũng đừng gò ép mình quá. Chuyện Hàn Nặc mình ắt biết chừng mực, cậu đừng lo. Tối mai gặp ở Thượng Du nhé, đưa cả Tạ Viễn Đằng , phải là cậu muốn giấu Tiểu Nhan đấy chứ?”

      “Mình còn chưa đối phó được với Viễn Đằng, cậu đừng với Tiểu Nhan, để thời gian nữa .” Nhắc đến Tạ Viễn Đằng, Si Hạ khẽ nhíu mày.

      “Cậu liệu mà làm thôi, mình thừa tinh lực để quản việc của cậu. Thôi, ngủ đây, Tiểu Nhan vừa nằm mơ khóc nức nở, mình phải vào trông.” Nhắc đến Si Nhan, ngữ khí của dịu dàng hẳn, khiến Si Hạ ở đầu bên kia cũng phải nhoẻn miệng cười, “Đối xử tốt với em mình đấy nhé, nếu mình tha cho cậu đâu.”

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :