Chương 8: Tiếng tim đập của !
Edit & Beta: Vô Nguyệt
******************************************
*******************************************
Ít ra trong lòng bạn học Uông Luân cũng nghĩ như vậy, tuy chỉ điểm cho Nghiêm Nhạc Nhạc cái gì,nhưng sau khi tuyên cáo ý định dùng “Tiếng hát truyền đạt lòng mình”, Nghiêm Nhạc Nhạc cư nhiên lại lấy phương thức chấn động như vậy, thổ lộ với người, mà điều kiện mọi mặt đều tốt hơn . . . . .
Về phần Nghiêm Nhạc Nhạc, mới vừa rồi vượt xa người thường mà phát huy năng khiếu thiên bẩm, dương dương tự đắc, nhạc dừng lại, còn kịp kinh ngạc, liền ngoan ngoãn nghe lời về phía Thư Ngư, giống như con chó con ngoắc ngoắc cái đuôi, cặp mắt sáng trong suốt, “Như thế nào, như thế nào?”
“Ừ.” Câu trả lời của giống như thường ngày. Cũng vẫn dùng phương thức bình thường nhìn Nghiêm Nhạc Nhạc như cũ, chẳng qua đáy mắt lại thêm thâm tình đầy ắp đến tràn cả ra ngoài, tiếp đó trầm mặc hồi, từ từ đem Microphone nhắm ngay vị trí trái tim mình, chậm rãi, cặp mắt mơ hồ gợn sóng nhìn : “Em nghe .”
Cả ngàn khán giả, trong thời gian ngắn yên lặng như tờ, phải là ảo giác, cảm giác có cái gì đó mạnh mẽ có lực mạnh nhảy lên, xuyên thấu hưởng, bao phủ quanh mình ——
Thình thịch, thình thịch. . . . . .
Trong nháy mắt đầu óc Nghiêm Nhạc Nhạc trống , ngây ngốc biết phản ứng thế nào, từ khi chào đời đến nay, chưa từng thấy hội trường lớn nào, lại an tĩnh như vậy . . . . .
“Nghe cái gì?”, có chút mơ hồ ngu ngơ hỏi.
nhìn , trầm mặc, đưa tay ra ngoắt đến gần hơn “Tới gần đây, ở chỗ này”.
Nghiêm Nhạc Nhạc phản xạ có điều kiện đến trước mấy bước, sau khắc đột nhiên dùng lực nhưng vẫn rất ôn nhu ôm , đặt đầu ở lồng ngực của mình, giọng của , giống như là từ nơi xa xôi truyền đến, “Em cứ nghe ?”
Thình thịch, thình thịch, thình thịch. . . . . .
Ghét, nghe cái gì a! Nghiêm Nhạc Nhạc khẩn trương giải thích được, đột nhiên như gió xuân trả lời ở bên tai , “Tiếng tim đập của .”
“Oa oa ——! !”
Khi phản ứng kịp, thanh ồn ào dưới đài rốt cục bộc phát gào khóc thảm thiết, có người còn vỗ tay.
Đầu óc Nghiêm Nhạc Nhạc đơn giản như vậy căn bản có biện pháp suy tư, khuôn mặt nhắn sung huyết đến đỏ bừng, nằm trước ngực Thư Ngư có bất kỳ phản ứng nào. Tiếng quỷ kêu liên tiếp rốt cuộc cũng hơi an tĩnh lại, Nghiêm Nhạc Nhạc động đậy lung tung hồi, chợt vội vàng dùng Microphone gõ ót mình cái, chỉ nghe trong loa truyền đến tiếng động nặng nề, kèm theo đó rống to tiếng: “Ai nha! Tôi hôn mê rồi!”
Tiếp đó, gắt gao nhắm hai mắt lại, giả như chính mình hôn mê.
“. . . . . .”
Thư Ngư nhàng nhếch môi, than , thân thể cong cái, khiêng lên, trong tiếng ồn ào, mang .
Chương 9: Vợ em!
Edit & Beta:ô Nguyệt
************************************************
************************************************
“Khốn kiếp a, thành khai báo ! Các cậu rốt cuộc từ lúc nào ở chung chỗ!”
Nghiêm Nhạc Nhạc thiếu chút nữa bị những lời này làm cho phiền chết. Trừ năm ngoái bởi vì lên đại học tách ra, bọn họ vẫn luôn ở chung chỗ a. . . . . rồi mà. Nhưng là . . . . . . Gần đây hình như có chỗ nào giống . . . . . giống như cũ, thí dụ như thường nghe được tiếng tim đập loạn nhịp, rốt cuộc là bị sao vậy trời?
Nghiêm Nhạc Nhạc là loại nữ sinh muốn suy nghĩ cũng có biện pháp dùng đầu óc, hơn nữa sớm có thói quen tích lũy vài chục năm lớn lên bên nhau . . . . . . cơm của còn ăn, cách thẳng thừng chính là cùng Thư Ngư ăn cơm mà thôi, chẳng qua là như vậy. . . . . . Nghiêm Nhạc Nhạc rốt cục bình tĩnh lại .
Đúng , cái gì bây giờ! Nhưng lời nào trong lòng giống như có con mèo vô hình, dựng thẳng móng vuốt cào a cào , cào rất khó chịu. Thư Ngư bại hoại, đêm đó đưa đến dưới ký túc xá kêu người tiếp ứng, sau đó chủ động mở miệng nữa, cũng ràng với rốt cuộc là có ý gì!
Nghiêm Nhạc Nhạc nghĩ nghĩ lại đột nhiên liền thấy tức giận, động tác ăn cơm cũng thô lỗ theo, mặc dù bình thường có hơi nhiều chút, nhưng trước giờ vẫn giữ bộ dáng vô cùng thục nữ nha!
Diễn kịch hồi lâu, Nghiêm Nhạc Nhạc hề nghĩ ngợi, liền đem món ăn trong chén Thư Ngư đồng loạt gắp vào trong chén mình, sau đó liều mạng nhét vào trong miệng, rất nhanh nhét đầy hai má .
Vừa thấy Mã giáo sư đến, người này từ trước đến giờ luôn bế quan hóng chuyện, nhưng hôm nay nhìn thấy môn sinh đắc ý trước giờ luôn thân mình của mình, tự nhiên thân mật ngồi chung bàn cùng nữ sinh, do đó vô cùng hưng phấn và tò mò, hết sức quan tâm bu lại, chủ động chào hỏi, chỉ vào Nghiêm Nhạc Nhạc hỏi, “Em này là?”
Thư Ngư khi dễ nhìn Nghiêm Nhạc Nhạc thể chuyện,cũng che giấu, tự nhiên hào phóng mà giới thiệu, “Vợ em .”
“Phụt ——” Nghiêm Nhạc Nhạc miệng đầy thức ăn, phun đầy mặt Mã giáo sư.