1. QUY ĐỊNH BOX XUẤT BẢN :

       

    Đặt Title theo mẫu [Tên truyện] [dấu cách] - [dấu cách] [Tác giả] [Số chương]

    ----•Nội dung cần:

    - Hình minh họa (bìa truyện, hình ảnh,etc,...)

    - Tác giả

    - Dịch giả

    - Đơn vị phát hành

    - Số trang ( nên có)

    - Giá bìa (nên có)

    - Ngày xuất bản (nên có)

    --- Quy định

    1 . Thành viên post có thể tự type hoặc copy từ nơi khác (để nguồn)

    2 . Trình bày topic truyện khoa học, bôi đen số chương để dễ nhìn

    3. Cần có trách nhiệm post đến hết truyện. Nếu không thể tiếp tục post liên hệ

    Ad và Mod

  2. QUY ĐỊNH BOX EBOOK SƯU TẦM

    Khi các bạn post link eBook sưu tầm nhớ chú ý nguồn edit và Link dẫn về chính chủ

    eBook phải tải File trực tiếp lên forum (có thể thêm file mediafire, dropbox ngay văn án)

    Không được kèm link có tính phí và bài viết, hay quảng cáo phản cảm, nếu có sẽ ban nick

    Cách tải ebook có quảng cáo

Hứa cho em một đời ấm áp - Tùng Tô

Thảo luận trong 'Sách XB Hoàn'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. wjuliet43

      wjuliet43 Well-Known Member

      Bài viết:
      7,847
      Được thích:
      14,139
      5.

      Kiều Mẫn Chi uể oải đẩy cánh cửa, đúng vào thời tiết đầu xuân, mặt trời rất đẹp, đưa bàn tay ra ngoài khí cũng cảm nhận thấy hơi ấm, gió lọt qua kẽ ngón tay nhưng có cảm giác lạnh như mùa đông.

      “Tiểu Kiều, mau đóng cửa lại , bị cảm làm thế nào?”. Triệu Thư Lập vội bước tới kéo Kiều Mẫn Chi lui vào. Đóng cửa, cài chốt xong lông mày mới giãn ra.

      “Sao lại cẩn thận thế, lần trước vì thích lạnh ăn dưa hấu nên mới đau bụng, uống bao nhiêu nước đường gừng mới nôn ra được. Mẹ em phải bay đến để chăm sóc, bà bị cao huyết áp, phải là em biết điều này, vì thế được bướng bỉnh nữa”.

      Kiều Mẫn Chi ngẩng đầu bịt tai, “Thời tiết đẹp như thế này, thế mà cho em ra ngoài, ở trong nhà buồn sắp mốc lên rồi đây này”.

      Con Giang Nam có vẻ điệu đà dịu dàng, nhất là trước mặt người , khiến cho người khác thể chiều theo ý họ.

      Triệu Thư Lập thở dài, ôm lấy Kiều Mẫn Chi, “Trước đây chưa bao giờ thấy em thiếu kiên nhẫn như vậy, chờ hầm xong nồi canh gà này rồi đưa em . Bây giờ em còn nhõng nhẽo hơn cả đứa bé ở trong bụng đấy”.



      “Nó ở trong bụng em, làm sao biết là phải nó nhõng nhẽo mà là em nhõng nhẽo? Em thấy, có lẽ vì con mà em mới trở nên xấu tính như thế, vậy mà và mọi người còn cứ bắt em phải nhường nó. Vẫn chưa ra đời mà như vậy, đến khi sinh ra rồi có lẽ em bị ném sang bên. Mọi người đúng là quá đáng!”. Phụ nữ trong mang thai tính tình quả nhiên rất thất thường, vốn lúc đầu chỉ định đùa thế thôi, nhưng cuối cùng là giận dỗi , “Thư Lập, là cảm thấy em tốt ? Có lúc em sợ làm bị ấm ức”.

      “Em nghĩ là gì vậy? bao giờ để mình chịu ấm ức để kết hôn với người mà mình có tình cảm. Quá khứ là quá khứ, kể từ khi nhận lời chăm sóc em, hiểu tình cảm của mình, cảm ơn em cho cơ hội. Nào, hãy uống chỗ canh này , bớt suy nghĩ vẫn vơ , phụ nữ mang thai được suy nghĩ nhiều”. Triệu Thư Lập cầm tay kéo Kiều Mẫn Chi đến trước bàn ăn.

      “Thư Lập, xem, chị Hứa Ảo cuối cùng tha thứ cho Bùi Trung Khải chưa, việc cũng qua gần năm rồi. lòng, em thấy Bùi Trung Khải rất đáng thương, tháng nào cũng phải bay sang Mỹ lần, đó đâu còn là cuộc sống bình thường nữa”. Kiều Mẫn Chi lo cho mình mà bắt đầu lo cho người khác. Cuối cùng, Cố Hứa Ảo vẫn sang tổng công ty tập huấn. Nhìn thấy Bùi Trung Khải lẻ loi mình lái xe rời khỏi sân bay, trong lòng Kiều Mẫn Chi cảm thấy thương hại, nhưng nghĩ đến Mễ Tịnh Văn lại cảm thấy chuyện giữa hai người cũng nên tạm thời gác sang bên.

      “Em chỉ được cái hay lo hão, hai người họ đăng ký kết hôn rồi, em nghĩ xem Cố Hứa Ảo liệu chạy được đâu?”.

      Triệu Thư Lập vốn định cho Bùi Trung Khải biết, vì khi tới bệnh viện lại gặp vợ của Đường Sinh, họ gặp mặt nhau trong đám cưới, vì thế chuyện đến tai Bùi Trung Khải. Chỉ cách ngày, Bùi Trung Khải đến mang theo rất nhiều thứ bổ dược để thăm Kiều Mẫn Chi, là Cố Hứa Ảo bảo mang tới. Nhìn vẻ mặt buồn buồn của Bùi Trung Khải, Triệu Thư Lập biết nghĩ gì. Thực ra Kiều Mẫn Chi vừa khỏe lại, nghĩ rằng đứa bé lại nhanh đến vậy. Hai người đúng vào độ mạ già ruộng ngấu, nên tất nhiên cái gì đến đến. Cả hai đều rất vui mừng trước xuất bất ngờ của đứa bé nên trái với phong tục, tiền trảm hậu tấu.

      Bùi Trung Khải đúng là rất phục, Triệu Thư Lập rằng, ấy thế mà vợ và con đều có, còn và Cố Hứa Ảo qua lại mấy năm, cuối cùng vợ bỏ sang Mỹ, đến bây giờ vẫn phải chịu cái cảnh bay bay về giữa hai nơi.

      Lại ở tầng cao bay sang phía bên kia bán cầu, đây là lần thứ mấy rồi, bình quân mỗi tháng lần. Lúc đầu, kế hoạch tập huấn ở nước ngoài là năm, vậy có nghĩa phải bay bay về mười hai lần. Đây là điều duy nhất có thể làm, tất nhiên, ngoài ra còn làm việc khác nữa.

      Mễ Tĩnh Văn bị Mễ Đại Dũng đưa ra nước ngoài ngay trong đêm, Mễ Đại Dũng rất , nếu để con ở trong nước nhất định Bùi Trung Khải xử lý nó. Tất nhiên Bùi Trung Khải tính sổ cả nợ mới lẫn nợ cũ, chạy trời khỏi nắng, con chạy trốn được nhưng kẻ làm cha chạy trốn được.



      Mấy mãnh đất mà Mễ Đại Dũng kiếm được mấy năm trước, vốn định để tự mình phát triển, nhưng vì eo hẹp vốn đành phải tìm mấy người khác cùng hợp tác phát triển, nhưng sau khi thương lượng với đối tác mấy lần mà vẫn có kết quả như mong đợi, đối phương hạ giá rất thấp, khiến ông ta hầu như kiếm được đồng lãi nào. Cuối năm ngoái, trong những mảnh đất ấy sau suốt ba năm tiến hành mà có động tĩnh gì bị nhà nước thu hồi, hề cho ông ta lấy chút thời gian nào để “thao tác”. Mấy cổ đông nghe tin, suýt nữa róc xương ông. Chật vật lắm dò hỏi mới được biết, ra là Bùi Trung Khải động chân động tay vào, vì thế Mễ Đại Dũng mới biết Bùi Trung Khải chờ ông ta ở đó, vì quá tức giận sinh bệnh nên phải nằm bệnh viện.

      Bùi Trung Khải mang theo giỏ hoa to đến thăm ông ta, Mễ Đại Dũng sầm mặt, rằng Bùi Trung Khải là kẻ tiểu nhân bỉ ổi. Nhưng Bùi Trung Khải chẳng thèm để ý đến điều đó, rằng những người nhớ đến Mễ Đại Dũng phải tôi, ông đừng có nhầm kẻ thù.

      Mễ Đại Dũng nghiến răng: “Bùi Trung Khải, tôi sợ gì , cùng lắm đấu với nhau phen”.

      Bùi Trung Khải sửa lại bông hoa nhô ra trong giỏ hoa, “Chủ tịch Mễ cần phải nghĩ nhiều, bất động sản phải lĩnh vực của tôi, ông với tôi những điều này chẳng có tác dụng gì. À, phải rồi, tôi sắp New Zealand, biết ông Mễ có cần nhờ tôi mang thứ gì đó cho người nào đó bên ấy ? Ở nước ngoài làm sao dễ chịu được như ở trong nước”.

      Mễ Đại Dũng trong lòng sửng sốt, lúc đó để tránh truy tìm của Bùi Trung Khải, ông ta đưa Mễ Tĩnh Văn sang châu Âu mà là lựa chọn Nam bán cầu, nhưng cuối cùng vẫn bị Bùi Trung Khải nắm được. Trong lòng ông ta rất tức giận nhưng thể trút ra và lúc đó ông ta cũng mới thực biết mùi vị của cá nằm thớt là như thế nào, bèn gần như là túm lấy vạt áo của Bùi Trung Khải mà van nài.

      Bùi Trung Khải chỉ khẽ phủi vạt áo, với vẻ mặt hề biểu cảm: “Tôi cũng vừa mới biết con ông sang đó bị tai nạn giao thông, chân bị thọt, cũng chỉ tại cái tính ngông cuồng. Tôi cũng phải là người giậu đổ bìm leo, nên ông hãy tự lo liệu lấy”.

      Ở sân bay, Cố Hứa Ảo nhìn thấy con người quen thuộc ấy tay xách va ly hành lý đơn giản bước tới. mỉm cười chờ vòng tay ôm của Bùi Trung Khải, lần này Bùi Trung Khải cũng là trở về sau chuyến công tác.

      Nhớ lại lúc đó, làm sao có thể bình thản coi như có chuyện gì, tiếp tục chuyện đám cưới với Bùi Trung Khải sau khi xảy ra chuyện lớn như vậy? Vì thế, lựa chọn giải pháp tạm thời rời xa. Bùi Trung Khải có lý do gì để mà phản bác, đành phải tiễn . Khi biết tin Kiều Mẫn Chi có bầu, tháng tháng lại bay sang để tăng cường tình cảm vợ chồng, vì thế mà nỗi hiềm tỵ và vui cuối cùng cũng được gỡ bỏ.

      Cố Hứa Ảo tới ở khách sạn cùng với Bùi Trung Khải, ngủ được mà chỉ nằm nghỉ chút, vừa nhắm mắt nghe thấy cánh cửa phòng khẽ kêu. Trong chốc lát, làn khí lạnh ùa vào phòng, bên má cũng cảm thấy lành lạnh, mở bừng mắt ra thấy đôi mắt đen như ngọc nhìn mình.

      “Biết ngay là em ngủ, mi mắt cứ rung rung”. Bùi Trung Khải khẽ búng lên trán của Cố Hứa Ảo.



      ngủ được, càng cố ngủ lại càng thấy tỉnh”. Cố Hứa Ảo giụi mắt, “ xong việc rồi à?”.

      “Cũng gần rồi, muốn làm cho xong để rồi đưa em về Detroit(*) nghỉ ít ngày”.

      (*) Thành phố lớn nhất bang Michigan của Mỹ.

      Bùi Trung Khải đứng dậy tắm, Cố Hứa Ảo theo vào nhà tắm, nhìn Bùi Trung Khải vươn người dưới vòi nước nóng cách mệt mỏi, mắt thấy cay cay, định ngay cho biết bí mật nhưng rồi lại thôi.

      Bùi Trung Khải quấn khăn tắm, nhìn Cố Hứa Ảo nãy giờ vẫn đứng nấp sau cánh cửa lúc này định quay người , bước lên tóm lấy thân hình mềm mại rồi ôm vào trong lòng, Cố Hứa Ảo kêu to.

      “Đừng kêu thảm thiết như vậy, kẻo người phòng bên lại hiểu lầm, yên tâm , dù bây giờ có muốn cũng có gan, dù có gan cũng có sức. Ngồi máy bay suốt mười mấy tiếng đồng hồ, chưa kịp lấy lại cân bằng do lệch giờ lại họp, còn sức đâu mà “vận động” nữa. Em tưởng là tranh giải người thép à?”. Bùi Trung Khải đặt Cố Hứa Ảo vào trong tấm chăn êm ái, rồi cũng chui vào cùng, tay ôm lấy đôi vai dựa vào của , “ chỉ định ôm em ngủ thôi”.

      Cố Hứa Ảo thể được, ngoan ngoãn nằm trong vòng tay Bùi Trung Khải, nước mắt cứ chực trào ra, cuối cùng khi nó tràn ra thấy người bên cạnh thở đều đều cách bình thản. ấy ngủ say.

      Buổi chiều ngày hôm sau, sau khi cuối cùng Bùi Trung Khải cũng kết thúc công việc của chuyến công tác, ăn bánh Sanwich ở công viên đột nhiên Cố Hứa Ảo : “Chúng ta về ”.

      “Ừ, chúng ta có thể thuê chiếc xe về Detroit”. Bùi Trung Khải đáp, miệng vẫn nhồm nhoàm miếng bánh.

      “Ý em là có thể về nước rồi”. Cố Hứa Ảo rành từng tiếng.

      dối hay đâu. Em vẫn còn thời gian nữa. Vì em thương nên an ủi , bây giờ có thể hiểu cuộc sống hơn bất cứ ai rồi, có mấy tiếp viên hàng còn quen nữa, người nào cũng rất xinh đẹp, rạng rỡ, nên chặng đường bay còn cảm thấy nhàm chàn nữa. Ôi, này…” Bùi Trung Khải ôm lấy chỗ sườn bị véo đau, kêu oai oái.

      “Nếu thực thích phục vụ của các tiếp viên hàng em gửi về nước cùng với hành lý gửi chậm đấy”. Cố Hứa Ảo quay lại trừng mắt lườm Bùi Trung Khải ngớ người.



      “Cái gì mà hành lý, cái gì gửi chậm? Hứa Ảo, em đùa đấy chứ?”. Bùi Trung Khải hỏi với vẻ thận trọng và điệu bộ đáng thương, “ xin thề, chuyện các tiếp viên là giả, em cũng từng bay đường dài em biết rồi đấy, lấy đâu ra tâm trạng để mà đùa với họ, , đến cả cũng còn có tâm trạng nữa là, mệt chết được”.

      “Em trịnh trọng thông báo với là, trước khi đến New York, em kết thúc đợt tập huấn trước thời hạn rồi. Ông Howard cũng đồng ý rồi. Cũng có nghĩa là…”.

      “Cũng có nghĩa là, em lại là vợ của rồi?”. Bùi Trung Khải dường như kêu lên, rồi chờ Cố Hứa Ảo trả lời, ôm lên quay tít mấy vòng.

      Bùi Trung Khải nghĩ rằng mình bay đủ mười hai lần sang nước Mỹ, đúng như vậy bất hạnh. Nhưng ông trời đoái thương , nên bay chưa đầy nửa số mười hai lần có thể đón vợ về nhà, đây là điều vô cùng may mắn trong những việc may.

      Cố Hứa Ảo mở to mắt nhìn Bùi Trung Khải chìa ngón tay ra đếm dưới ánh đèn mờ ảo rồi nheo mắt, nắm lấy ngón tay , “ làm ồn mọi người xung quanh rồi. Lát nữa có lẽ tiếp viên hàng đến chuyện với đấy”.

      Bùi Trung Khải trùm kín tấm chăn hai người, cười cách ngây ngô, khi tỉnh dậy chắc là về đến sân bay Bắc Kinh rồi. Tiếp sau đây là gì nhỉ? Cuộc sống ngập tràn hạnh phúc chắc hẳn diễn ra với .

      - Hết -
      BlackSammy thích bài này.

    2. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :