1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 36: Khi gian tình được tiến hành ( ba )

      cứ ngỡ Phó Bạc Yến nhìn thấy ưu điểm của , hiểu tốt đẹp của , chủ động đưa bàn tay dày rộng ấm áp cho . Song trước giờ chưa từng nhìn !

      nổi điên, ầm ĩ, phóng túng bản thân, muốn bước vào thế giới của , hiểu suy nghĩ của và trở thành người giống như ! Nhưng…. luôn cảm giác mình cách ngày càng xa.

      Lần này, muốn buông bỏ những thứ kiêu ngạo chết tiệt và tự ti vô dụng kia, muốn cuốn lấy chặt giống như loài rắn độc! Dù có chết cũng muốn ở cùng ! đời này có ai như ! Mà chỉ cần có là đủ rồi. Còn về đám oanh yến trước kia của Phó Bạc Yến quan tâm. Ừm….. là người thông mình, phải sao?Cái cần là sau này, là tương lai độc chiếm trái tim Phó Bạc Yến!

      Trong linh hồn mỗi người đều có ác ma.

      Bị hấp dẫn chuẩn bị rơi vào địa ngục!

      Phó Bạc Yến, tưởng rằng lần này chỉ là trò chơi để đùa giỡn trong đám hoa của mình ư? tưởng rằng lần này chỉ là vui đùa rồi kết thúc thôi sao? cho rằng người phụ nữ nào cũng chỉ là khách qua đường bên cạnh hả?

      !

      Hôm nay là kỳ thụ thai của !

      chuẩn bị tốt món quà lớn này tặng cho !

      Phó Bạc Yến, chuẩn bị xong chưa?

      Rượu ngon thơm nồng, nhạc ưu nhã, rất khác biệt với bờ vai để trần, gương mặt bên dưới mặt nạ có suy nghĩ thế nào?

      Tô Hàng mặc bộ đồ thuyền trưởng màu lam nghiêng người ngồi ghế, quét mắt nhìn đám nam nữ trong sàn nhảy.

      mang chiếc mặt nạ nửa mặt khảm đầy kim cương, sáng chói làm người ta hoa cả mắt.

      giống như thuyền trưởng giành được núi vàng núi bạc thắng lợi trở về, híp mắt dùng ánh mắt xoi mói quét nhìn các khiêu nữ trong sàn nhảy.

      Các dùng kỹ thuật nhảy, sử dụng ánh mắt, mông trêu chọc thuyền trưởng của họ.

      Thuyền trưởng lại rất kiên nhẫn, tiếp tục chờ tình nhân của mình tới bên cạnh.

      thể phủ nhận Tô Hàng rất mê người. lười biếng, tùy tiện, bất kham, rất khác biệt, lúc lên giọng rất nghệ thuật. vội tìm Hùng Cách Cách, bởi vì cảm thấy, Hùng Cách Cách tìm được mình.

      Ai cho ta tự tin này? Hừ....!

      Đàn ông tự phụ có lúc đồng nghĩa với sai lầm.

      Hùng Cách Cách tới lui bên cạnh Tô Hàng đến mấy vòng, nhưng ngờ người đàn ông bảnh bao đeo mặt nạ đá kim cương lại là Tô Hàng. có mấy lần nghĩ, tại sao người đàn ông đó có thể bảnh bao như vậy! Nhìn tư thế ngồi quả dụ người phạm tội mà!

      Hùng Cách Cách xoay người rời , ánh mắt phát sáng nhìn chăm chăm vào những nam nữ trong sàn nhảy, rất hi vọng… rất hi vọng… rất hi vọng có thể nhìn thấy nam nam ôm nhau mà phải là nam nữ ôm nhau!

      Vũ hội như này mà sao có thể màn kinh điển được chứ? Phải biết rằng, "Uyên uyên ôm nhau, ương ở bên xem náo nhiệt, " mới là chân lý của cuộc sống!

      Trong khi Hùng Cách Cách yy vô hạn người đàn ông ưu nhã đến trước mặt .

      ta đưa tay về phía .

      Hùng Cách Cách chợt hồi hồn đặt ly rượu cocktail vào trong tay ta.

      Môi ta khẽ nhếch lên, uống hơi cạn sạch ly cocktai, sau đó lại chìa tay về phía Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách lại đưa ly rượu đỏ cho ta.

      Người đàn ông đó mặc lễ phục màu đen tuyền. Mà đen cũng có trăm loại và loại màu đen mặc người chàng đó... đen đến cực hạn. Vừa giống như địa ngục sâu thấy đáy vừa giống như thế giới diệt vong trong chớp mắt. Kiểu đen này khiến người ta cảm thấy kinh khủng, mà ngược lại là tạo cho người ta cảm giác cực kỳ thần bí.

      Sau khi xé rách lớp ngụy trang có thể thế nào?

      mặt ta đeo chiếc mặt nạ màu trắng bạc, có chút hoa văn nào, cực kỳ mang phong cách cổ xưa. Nhưng chỗ mắt phải của mặt nạ lại có giọt nước mắt màu đỏ. Giọt nước mắt đó là viên kim cương cỡ bằng ngón tay. Đỏ đến mê hoặc, đỏ đến tội lỗi, giống như chảy ra từ sâu trong linh hồn, nó…. Nhìn thấy mà ghê.

      Chống lại đôi mắt đó linh hồn Hùng Cách Cách hơi bị chấn động! Trong đầu bắn ra bốn chữ to đùng —— ánh sáng lung linh!

      ta nhận lấy rượu đỏ tiếp tục uống cạn.

      Hùng Cách Cách lập tức lại đưa ly nữa tới.

      Cứ lặp lại như thế mấy lần, cái khay của Hùng Cách Cách sạch nhẵn, ta lại chìa tay ra với Hùng Cách Cách.

      Ngón tay thon dài khớp xương ràng móng tay rất đầy, sạch có lực.

      Hùng Cách Cách phát , mọi người xung quanh đều nhìn hai người họ. hơi khó xử, vội vàng quay đầu tìm rượu cho ta.

      ngờ ta lại ôm eo của , ôm vào lòng rồi dẫn vào sàn nhảy, đồng thời bên tai : "Đừng, tôi uống nổi nữa."

      Thân hình hổ của Hùng Cách Cách chấn động, lập tức ngẩng đầu nhìn ta.

      ta nhếch môi cười với , bằng giọng kiêu ngạo: "Hùng Cách Cách, cuối cùng tôi cũng có thể tìm được em rồi."

      Hùng Cách Cách kinh hãi!

      Người này, vậy…. mà….lại… là Phó! Khương!

      Hùng Cách Cách muốn giãy giụa, nhưng lại bị Phó Khương vững vàng nhốt vào trong ngực, chỉ có thể lắp ba lắp bắp hỏi: ".... làm thế nào mà tìm được tôi thế?" Tên sắc lang tâm thần này lại còn dám xuất trước mặt , tìm chết hả? !

      Phó Khương đưa ngón trỏ nhàng vuốt cánh môi Hùng Cách Cách, sau đó dựng thẳng ngón trỏ trước mặt Hùng Cách Cách ý bảo nhìn xem.

      Ah? Cái gì vậy? Vụn sô- - la? !

      Phó Khương ngưng mắt nhìn Hùng Cách Cách, đưa ngón trỏ đến bên môi mình....

      Hùng Cách Cách nghĩ, nếu như ta dám liếm vụn sô--la ngón trỏ dám nện cái khay trong tay lên đầu ta!

      Vậy mà, Phó Khương lại giống như hiểu suy nghĩ của Hùng Cách Cách. ta thổi rớt mảnh sô--la ngón tay, sau đó.... lại chùi ngón tay lên áo sơ mi của Hùng Cách Cách, "Nhân viên phục vụ toàn hội trường, chỉ có mình là luôn mượn cớ vòng ra pjias sua rèm che để ăn trộm đồ."

      Hùng Cách Cách đầu đầy hắc tuyến.

      Phó Khương thần thần bí bí đến gần Hùng Cách Cách rồi : "Gần đây tôi mới luyện thành tài nghệ hơn người."

      Lòng hiếu kỳ của Hùng Cách Cách bị khơi lên: "Tài nghệ gì?"

      Phó Khương đáp: "Chính là cái liền có thể phân biệt được mùi vị đồ ăn."

      Hùng Cách Cách khinh bỉ : "Đó là cái thứ quỷ gì....ưm...."

      đợi Hùng Cách Cách hết lời, con ngươi Phó Khương chợt lóe lên, cúi đầu hôn lên miệng nhắn trắng nõn kia. Đầu lưỡi giống như con rắn trơn trượt chui vèo vào trong miệng Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách sau khi hết sững sờ lập tức dùng răng cắn đầu lưỡi Hùng Cách Cách!

      Phó Khương lại lui ra khỏi khoang miệng ấp áp trước giây, rời khỏi cánh môi mềm mại, đùng thời dùng ngữ điệu vô cùng huyền diệu chậm rãi : "Sôcôla đen, bánh mousse, bánh pudding hoa quả vị dứa, bánh doughnut, Mộ Tư bánh ngọt, cây thơm vị trái cây bánh pút-đing, donut, sữa chua...."

      Hùng Cách Cách thở hổn hển, vô lực để quả đấm vốn nâng lên xuống.

      Phó Khương tổng kết lại : "Hùng Cách Cách, biết ăn."

      Hùng Cách Cách giải thích: "Tôi chỉ nếm mỗi thứ tý thôi!"

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 37: Khi gian tình được tiến hành (bốn)
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Phó Khương : "Những thứ ăn đều có hàm lượng calo cao, béo phì."

      Trong lòng Hùng Cách Cách vẫn còn sợ hãi: "Có à?"

      Phó Khương nghiêm túc đáp: "Đến đây, khiêu vũ vận động lát tốt thôi."

      Hùng Cách Cách rối rắm : "Nhưng tôi biết khiêu vũ."

      Phó Khương cúi đầu nhìn hai bàn chân thường giẫm lên mu bàn chân mình của Hùng Cách Cách : "Em cứ cởi giày ra , như vậy tối thiểu khi kết thúc bản nhạc tôi còn có thể giữ được hai chân của mình."

      Hùng Cách Cách lắc đầu, nở nụ cười giả tạo, " được." Để cho cứ khiêu vũ với tôi như vậy, để cho đàng hoàng chiếm tiện nghi của tôi, tôi nhất định giẫm chết !

      Phó Khương bất đắc dĩ : "Thôi được rồi, chúng ta đành phải nhảy thế vậy." xong dùng sức nâng mông của Hùng Cách Cách lên. Hùng Cách Cách nhảy lên phía trước theo bản năng. Phó Khương thuận thế vừa kéo vừa ôm, lấy tay kéo cái mông của Hùng Cách Cách, vòng hai chân của lên eo của mình.

      Động tác này cực kỳ lớn mật, cực kỳ mập mờ!

      Hùng Cách Cách mặt đỏ tim đập, loại cảm giác thể được tập kích giác quan của . giọng mắng: "Mau bỏ tôi xuống, tên thần kinh này!"

      Phó Khương nối câu theo lý thường, "Tôi chính là người bị thần kinh mà."

      Hùng Cách Cách cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh, mặt nóng bừng.

      cố gắng tránh thoát nhưng ngờ động tác quá lớn dẫn tới chú ý của nhiều người hơn. Nếu để cho Phó Bạc Yến và Tô Hàng biết cưỡi người Phó Khương lúc này là , công việc của nhất định giữ được. Bởi vì là trợ lý kiêm bạn nhảy của bọn họ mà giờ lại nhảy cùng người khác!

      Hùng Cách Cách là người rất có khí chất đà điểu. Nếu thoát khỏi trói buộc của Phó Khương vậy nằm luôn bả vai ta, để tất cả mọi người đều nhìn thấy .

      Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách, khẽ cau mày. cảm thấy thân hình của kia hơi giống Hùng Cách Cách. Nhưng Hùng Cách Cách sao có thể nhảy điệu mập mờ với người đàn ông như thế chứ?

      Tô Hàng ngồi thẳng người, chăm chú nhìn sống lưng Hùng Cách Cách. Lúc này cũng có cảm giác giống với Phó Bạc Yến, cảm thấy thân hình của kia có mấy phần tương tự với Hùng Cách Cách.

      Tô Hàng rất buồn bực, Hùng Cách Cách đến cùng nên chắc chắn được đãi ngộ như khách quý, sao có thể lẫn vào trong đám nhân viên phục vụ được? kia chắc phải là Hùng Cách Cách đâu nhỉ

      Sau khi Phó Khương ôm Hùng Cách Cách nhảy xong bản bèn nón: "Khiêu vũ là việc rất tốn sức, chúng ta ăn chút gì trước ."

      Hùng Cách Cách nhảy khỏi ngực Phó Khương, nhanh chân chạy .

      ngờ, Phó Khương lại bắt lấy cổ tay lôi trở lại trong ngực, giọng bên tai : "Đồ ăn ở đây nhiều, tôi biết trong phòng bếp có nhiều thức ăn ngon hơn, em có muốn nếm thử ?"

      Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, nhưng đồng ý ngay. Hôm nay mới nhận ra lực tay của Phó Khương vậy mà lại rất mạnh, nếu như ta nổi điên chưa chắc chế ngự được ta.

      Phó Khương tiếp tục dụ dỗ: "Ăn hết còn có thể gói lại."

      Hùng Cách Cách ho tiếng, hết sức cẩn thận hỏi: " có thể bảo đảm mình làm những chuyện quỷ dị nữa ?" Ví dụ như đột nhiên hôn , đột nhiên nổi điên, đột nhiên khỏa thân chạy nhong....

      Phó Khương gật đầu, "Tôi bảo đảm." Bảo đảm làm chuyện hết sức quỷ dị. Nhưng cảm thấy mình làm chuyện gì đặc biệt quỷ dị.

      Hùng Cách Cách sau khi cân nhắc hơn thiệt, bèn vui vẻ theo sát Phó Khương, len lén thầm vào phòng bếp. , rất là đói!

      Ở trong phòng bếp, Hùng Cách Cách ăn đến vô cùng vui vẻ, đến khi trong bụng thể chứa được bất cứ thứ gì nữa, mà vẫn còn cầm bánh cookie nỡ buông tay.

      Phó Khương hỏi: " còn có thể ăn được nữa ?"

      Hùng Cách Cách ợ cái do dự lắc đầu, "Hình như ăn được nữa."

      Phó Khương chỉ bảo: " nhảy nhảy lên lát để đống thức ăn trong bụng tiêu bớt là có thể ăn thêm chút.”

      Hùng Cách Cách thử nhảy lên, quả nhiên cảm giác có thể ăn thêm chút đồ.

      cảm thấy con người Phó Khương, trừ thỉnh thoảng nổi điên vắt mấy giọt mỡ của ra đúng là khá tốt. Ít nhất, ta biết làm thế nào mới có khả năng ăn tốt hơn.

      Hùng Cách Cách sau khi ăn hết bánh cookie vẫn giữ mãi trong tay, bắt đầu dùng túi gói lại thức ăn mình thích.

      Phó Khương nhếch môi cười, ra khỏi phòng bếp. Chỉ trong chốc lát mang về chiếc túi xách lớn.

      Hùng Cách Cách rầu rĩ, những túi kia đều là trong suốt, xách ra ngoài sợ là bị bắt. Coi như biết xấu hổ xách ra ngoài Tô Hàng và Phó Bạc Yến cũng để xách về nhà.

      Khi Phó Khương đưa túi xách cho Hùng Cách Cách, nhanh nhẹn nhét tất cả đồ ăn gói xong vào trong đó. Giơ túi lớn lên, áng chừng trọng lượng, Hùng Cách Cách cười hài lòng. Chỗ này đủ để mọi người ăn sáng tuần rồi!

      Lúc ra khỏi phòng bếp Hùng Cách Cách bất giác hỏi: "Phó Khương, tìm được túi xách ở đâu vậy? phải là trộm của vị khách nữ nào khác đấy chứ ?"

      Phó Khương trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách : "Em phát đó là phong cách nam à? Vốn chuẩn bị túi để gói cho mình, giờ hời cho em quá rồi."

      Hùng Cách Cách ôm chặt túi cười mãn nguyện: " có lòng đấy."

      Ánh mắt Phó Khương đong đưa nhìn Hùng Cách Cách, thề son sắt : "Đợi lần sau có cơ hội thế này nữa chúng ta xách hai túi, diệt sạch phòng bếp luôn!”

      Ý chí chiến đấu của Hùng Cách Cách sục sôi, gật đầu lia lịa, "Được!"

      Phó Khương, đúng là người tốt!

      …….

      Khi Hùng Cách Cách vào trong phòng tiệc phát vũ hội hóa trang kết thúc. lập tức chạy về phía phòng hóa trang, thay lại quần áo của mình. Lúc ra khỏi mới nhớ tới Phó Khương. Nhìn lướt xung quanh nhưng chẳng thấy bóng người. Tâm tình Hùng Cách Cách rất tốt, nhếch miệng cười tiếng, hì hì.... càng tốt, có ai tới giựt túi thức ăn ngon của .

      Hùng Cách Cách giơ túi lên, chuẩn bị ra ngoài cửa chờ Phó Bạc Yến và Tô Hàng lại trông thấy người dàn ông xa lạ thẳng tới chỗ .

      Trương Huy vốn muốn tới phòng hóa trang thay quần áo, lại thấy nàng xách túi casual của mình, sợ hãi rụt rè chuồn ra cửa!

      Trương Huy tiến lên hai bước, đoạt lấy túi tay Hùng Cách Cách, lạnh lùng quát: " dám trộm túi xách của tôi? !"

      Hùng Cách Cách sợ hết hồn, lập tức lui về phía sau bước.

      Trương Huy nhất quyết tha : "Chỗ cao cấp như vậy mà cũng dám chuồn vào, đúng là quá to gan rồi! ! Chúng ta tới đồn cảnh sát!"

      Hùng Cách Cách lắc đầu lập tức giải thích: " , tôi trộm túi của , đó là bạn tôi tặng tôi."

      Trương Huy tóm cổ tay Hùng Cách Cách, phòng ngừa chạy trốn, "Bạn ? cũng nhìn xem mình có bộ dạng gì, ai lại tặng cái túi đắt tiền thế này chứ? Dù có bán liệu có được giá như nó ? Giờ gì cũng vô ích cả thôi, đến đồn cảnh sát cùng tôi!"

      Giọng của Trương Huy rất lớn nên thu hút ít người.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 38: Khi gian tình được tiến hành ( năm )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách rất tức giận muốn cực lực giải thích, nhưng lại đắn đo chắc rốt cuộc Phó Khương có trộm túi của người ta . Phó Khương là bệnh nhân tâm thần, thỉnh thoảng động kinh. Hơn nữa ta cũng phải lần đầu bỡn cợt . Là đần lại bị lừa lần nữa, còn vui vẻ coi người ta là bạn. ....đúng là đần độn mà!

      Hùng Cách Cách cụp vai cực kỳ uất ức.

      Lúc này Xương Kỳ vẻ mặt thỏa mãn, dáng dấp lung linh xuất . ta giống như nàng công chúa tôn quý, lơ đãng nhìn xung quanh vòng rồi hỏi: "Xảy ra chuyện gì vậy?"

      Trương Huy nhắm thẳng vào Hùng Cách Cách, " ta trộm túi xách của tôi."

      Hùng Cách Cách tránh khỏi kiềm chế của Trương Huy, cất cao giọng : "Tôi có!"

      Xương Kỳ kiêu căng lườm Hùng Cách Cách rồi : " là người đầu tiên trộm đồ ở nơi tôi tổ chức tiệc." rồi xoay người với người đàn ông khác, "Cục trưởng Trương, làm phiền ông phải xử lý rồi."

      Người được kêu là cục trưởng Trương gật đầu, nịnh nọt: "Xương tiểu thư yên tâm, tôi...."

      "Hì...." Hùng Cách Cách cười lên.

      Xương Kỳ quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách hỏi: " cười cái gì?"

      Hùng Cách Cách nén cười, đau khổ : " có gì, có gì...." Chẳng qua là vừa nghĩ đến cách xưng hô “Xương tiểu thư” muốn cười rồi. Hai từ “Xương” và “tiểu thư” nay rất có nghĩa khác. Ha ha… cố ý hiểu sai, mà ba chữ kia có lực sát thương liên tưởng quá mức. “Xương” cũng là “kỹ nữ” mà “tiểu thư” cũng tương đương với “kỹ nữ”. Thôi được rồi là xấu xa. (昌[chāng] họ Xương, nghĩa là hưng thịnh, còn 娼[chāng]lại có nghĩa là kỹ nữ, hai từ này có cách phát giống nhau nhưng nghĩa hoàn toàn khác biệt. Còn từ‘小姐’mình dịch là tiểu thư, bởi thường nó có nghĩa như vậy, là cách xưng hô tỏ tôn trọng, nhưng nay nó còn dùng để chỉ những bán hoa. Nên chúng ta cần thận trọng khi sử dụng từ 小姐 trong giao tiếp.)

      Xương Kỳ là thông mình nên lập tức nghĩ ra lý do tại sao Hùng Cách Cách lại cười rộ lên.

      ta rất giận!

      nàng hèn hạ đó dựa vào đâu mà cười nhạo ta? ! Ả là cái thá gì chứ? Dám sinh trong vũ hội hóa trang của ta sao? ! Xương Kỳ muốn ả ta chết quả là dễ như trở bàn tay. A....Đúng vậy, khác gì với việc bóp chết con kiến.

      Cục trưởng Trương thấy Xương Kỳ vui, lập tức ra mặt quắc mắt với Hùng Cách Cách, lạnh lùng : ", theo tôi về cục!"

      Hùng Cách Cách kiên quyết lắc đầu, nhắc lại: "Tôi , tôi trộm đồ."

      Trương Huy vừa mở túi casual ra vừa : “ trộm đồ? Vậy tại sao túi của tôi lại ở tay ? Ơ? Ví tiền bên trong của tôi đâu? Máy tính bảng, điện thoại đâu rồi? giấu chúng ở đâu hả? Có phải còn đồng bọn ? ! Quá ghê tởm! còn dám mình phải kẻ cắp? ! Vậy những đồ ăn này là sao!" Miệng túi casual hướng xuống dưới, đổ hết đống đồ ngọt xuống đất.

      Hùng Cách Cách giống như bị điểm vào tử huyệt, đầu cúi xuống càng thấp hơn. Cắn môi lẩm bẩm giải thích chuyện duy nhất có thể giải thích, “Đồ ăn là ăn hết nên gói lại.”

      Xương Kỳ tỏ vẻ châm chọc đánh mắt liếc Hùng Cách Cách, cười lạnh : "Gói lại? tưởng chỗ này là nhà của mình chắc."

      Cục trưởng Trương thấy vậy, lập tức bắt lấy cánh tay Hùng Cách Cách, muốn vặn tay đưa về trong cục.

      Đừng nhìn bộ dạng Hùng Cách Cách rất dễ ăn hiếp, nhưng thực chất bên trong lại đặc biệt có chủ kiến. cảm thấy chuyện hôm nay phải lỗi tại . Coi như có gói đồ ăn ở đây mang cũng đến mức bị đưa vào trong cục cảnh sát.

      Hùng Cách Cách lui về phía sau bước, lạnh mặt nhắc lại: "Tôi rồi, tôi trộm cái túi xách kia. Là chàng đưa nó cho tôi!"

      Xương Kỳ hỏi: " chàng đó tên là gì?"

      Hùng Cách Cách nắm chặt tay, đấu tranh trong giây lát cuối cùng vẫn ra tên của Phó Khương. : "Mới quen nên tôi biết ta tên gì." Bệnh tâm thần sở dĩ luôn chạy ra ngoài là bởi vì muốn sống trong bệnh viện tâm thần. Nếu như ra tên tuổi của Phó Khương, ta nhất định bị đưa về bệnh viện tâm thần. Thay vì như vậy, bằng....để mình gánh vác! Chỉ là, từ nay về sau quan tâm tới Phó Khương nữa!

      Phó Khương tên chết tiệt này! tuyệt đối, tuyệt đối, tuyệt đối đừng xuất trước mặt tôi nữa! Nếu tôi để cho ta biết chữ “chết” rốt cuộc được viết như thế nào!

      Cục trưởng Trương hơi muốn nổi cáu. Ông ta cảm thấy Hùng Cách Cách làm ông ta mất hết thể diện trước mặt Xương Kỳ! Phải biết bản lĩnh bắt người của ông ta có mười năm kinh nghiệm. Lúc nãy giơ tay như vậy thế mà lại tóm được Hùng Cách Cách!

      Cục trưởng Trương lại giơ tay dùng sức tóm bả vai Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách dịch người lại tránh thoát.

      Cục trưởng Trương cả giận, dùng mặt bên của bàn tay bổ xuống cổ Hùng Cách Cách.

      Lần này nếu như bổ trúng Hùng Cách Cách chết cũng bị lột da.

      ngờ bàn tay lớn lại vươn ra giữ lấy bàn tay cục trưởng Trương.

      Cục trưởng Trương thẹn quá hóa giận xoay tay lại đánh trả.

      Khi ông ta nhìn người đó là ai muốn thu lại quả đấm kịp rồi. Song Phó Bạc Yến chỉ nhàng dịch người chút trốn được công kích của cục trưởng Trương.

      Phó Bạc Yến với cục trưởng Trương: "Hùng Cách Cách là người của tôi, mong cục trưởng Trương hạ thủ lưu tình." Câu này cho cục trưởng Trương đủ thể diện nhưng…. cũng rất có hàm nghĩa khác.

      Xương Kỳ nhìn về phía Phó Bạc Yến, lại đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách, nhếch môi cười giễu cợt. Đàn ông luôn muốn nắm nhiều chiếm nhiều. Nhưng ta muốn chiếm lấy kia thực chẳng có chút bản lĩnh gì. Nhìn mà xem nàng đó là dạng con như thế nào chứ? Tóc rối bù xù che mất đôi mắt; gương mặt còn dín mảnh vụn sô la chưa lau sạch; quần áo mặc người là thứ rác rưởi vừa có hình tượng vừa rẻ tiền, lại được cắt may thủ công! nàng đó đến từ sao thổ hả? Ha ha ha....Ha ha ha ha....

      Cục trưởng Trương khó xử nhìn về phía Xương Kỳ. bên là người đẹp bên là thần tài, ông chẳng muốn đắc tội với bên nào hết.

      Phó Bạc Yến lạnh lùng đánh mắt nhìn Trương Huy : "Bất kể tổn thất của cậu là bao nhiêu tôi cũng đền gấp mười lần."

      Hùng Cách Cách làm chuyện đó vì thế kéo tay áo Phó Bạc Yến giọng : "Tôi trộm túi xách của ta."

      Phó Bạc Yến vỗ vỗ đầu Hùng Cách Cách nhếch môi cười, ý bảo bình tĩnh đừng nóng vội.

      Ngọn lửa đố kị trong lòng Xương Kỳ giống như lửa ngoài đồng nội tức thiêu đốt ta còn gì cả! ta nắm chặt ngón tay cố gắng để mình luống cuống. Người đàn ông vừa nãy còn vuốt ve ta sao có thể vừa xoay người thể dịu dàng với xấu xí kia được chứ? Tại sao? Tại sao? Tại sao lại như vậy? !

      Xương Kỳ bị lòng đố kị gặm nhấm đến mức gần như thương tích đầy mình. Nhưng nhiều năm kinh nghiệm trong xã hội cho ta biết phải bình tĩnh! Phó Bạc Yến vốn là đại thiếu gia chơi bời! ta bạc tình, ta phóng túng, ta coi thường tất cả! Ha ha.... ta hiểu ta. Cho nên, cần tức giận, cần ghen tỵ, được kích đuộng! ta cần phải đợi, đợi để nhìn xem nàng xấu xí kia chết như thế nào! Chỉ bởi vì từ nay về sau người phụ nữ đứng sau lưng Phó Bạc Yến chỉ có thể là ta! Và nhất định phải là ta!

      Bên Xương Kỳ ngọn lửa ghen ghét thiêu rụi ta; còn bên phía Hùng Cách Cách lại có cảm giác đặc biệt yên tâm. Cảm giác mà Phó Bạc Yến cho vẫn là hình tượng trưởng thành, chững chạc, làm việc chín chắn. Có Phó Bạc Yến ở đây tin tưởng, có ai có thể tổn thương , mang , vu oan giá họa cho ! Nếu như là chỗ dựa của tốt biết bao.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 39: Khi gian tình được tiến hành ( sáu )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Người ở vào trường hợp của Trương Huy theo lý thuyết ta nên cho Phó Bạc Yến thể diện. Nhưng bi thương là Phó Bạc Yến từng là tình địch của ta. Khiến ta căm phẫn nhất là Phó Bạc Yến chẳng cần dùng thủ đoạn theo đuổi nào, mà chỉ là nụ cười thể thấy cộng thêm ánh mắt mập mờ dụ dỗ mất ta ngưỡng mộ trong lòng! Đối với đàn ông mà đây là sỉ nhục trắng trợn!

      Gia thế của Trương Huy tệ nên ta càng cho Phó Bạc Yến thể diện. ta : "Chuyện như vậy cũng chẳng phải là lớn lao gì, nếu như Phó tổng lên tiếng vậy cứ chuyển nó qua cho vậy. Đồ trong túi của tôi cũng nhiều, cộng lại tất cả cũng chỉ đáng giá mười triệu, Phó tổng xem làm thế được .”

      Hùng Cách Cách nghe thấy đây ràng là bắt chẹt trắng trợn mà!

      , , rất muốn xông lên giẫm đạp tên đàn ông xấu xa đó dưới chân sau đó dùng sức nghiền ép ta thành hình dạng bánh nướng bị ném dưới đất! Lương thiện chết con mẹ nó ! muốn chuyển qua nghiền chỗ yếu ớt nhất của ta! Nghiền! Nghiền!

      Trong lúc Hùng Cách Cách yy cuối cùng Tô Hàng cũng chen đến bên người . Chỉ thấy hếch cằm nhọn lên, mở hàm răng sắc bén như răng dã thú ra, gầm gừ nã pháo: “Trương Huy cậu dù gì cũng được coi là thằng đàn ông, vậy mà còn dùng mánh khóe cướp đoạt của phụ nữ, chẳng ra thể thống gì cả, bản lĩnh vu cáo hãm hại người khác cũng đâu! Giờ tôi nghi ngờ liệu cậu có phải là tên thái giám cuối cùng của Trung Quốc , mà sao lại nhì nhà nhì nhằng chẳng hào phóng ngay thẳng bằng nữa?!”

      Lời của Tô Hàng làm Trương Huy tức tới mặt đỏ tía tai. ta há miệng dường như muốn rít gào gì đó. Nhưng Tô Hàng là con người mắt tinh mồm miệng sắc lẹm, cho ta có cơ hội phản bác: “Tốt nhất là cậu đừng có mở miệng chuyện, cẩn thận làm ô nhiễm khí. Gần đây việc bắt người gây ô nhiễm chỉ số chất lượng khí rất khắt khe, cậu kiềm chế chút , đừng để bị người ta lấy cớ là làm ảnh hưởng đến việc xây dựng bộ mặt thành phố rồi bắt lại cho hình phạt tàn nhẫn.” xong bèn khoác cánh tay lên vai Hùng Cách Cách, ý nghĩa hết sức ràng đơn giản như : này được tôi che chở, cậu muốn thế nào? !

      Phó Bạc Yến cũng những lời vô dụng với Trương Huy nữa, mà trực tiếp với : "Chúng ta ." Cực kỳ khí phách!

      Trương Huy giương mắt nhìn người mất nhưng lại biết mình còn có thể làm gì? Bất lực! Phó Bạc Yến đủ làm đau đầu rồi vậy mà còn xuất thêm Tô Hàng, có để người ta sống nữa đây?!

      Hùng Cách Cách là người nhiều thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Phó Bạc Yến bảo đương nhiên là theo rồi. Mặc dù cực kỳ ấm ức nhưng tội danh “gói trộm thức ăn” vẫn phải chịu phần trách nhiệm.

      Xương Kỳ là chủ nhân của vũ hội hóa trang lần này nên dĩ nhiên phải tiễn đám người Phó Bạc Yến ra đến tận cửa. ta nhịn xuống nỗi kích động muốn xé Hùng Cách Cách thành nhiều mảnh , cố gắng duy trì dáng vẻ để mình trông vẫn thoải mái rộng rãi có phong thái.

      Trương Huy thua trận, chán nản quay lại phòng hóa trang của mình chuẩn bị thay bộ đồ hoàng tử người.

      ta cực kỳ kinh hãi khi phát túi xách casual của mình lại nằm bên cạnh chiếc ghế trong phòng hóa trang!

      Trương Huy nhận ra được vô cùng ghê gớm —— Túi của Hùng Cách Cách giống y túi xách của ! trách lầm Hùng Cách Cách!

      Mặc dù biết nhưng cũng định xin lỗi. ném chiếc túi đoạt được từ chỗ Hùng Cách Cách ra ngoài cửa sổ, tiêu diệt chứng cớ trước rồi sau.

      Sau khi thay quần áo xong, vào nhà vệ sinh chuyến sau đó xách túi casual của mình lên ra khỏi phòng hóa trang.

      Nhưng ngờ vào thời khắc vào trong nhà vệ sinh người lẳng lặng lẻn vào trong phòng hóa trang, động tay động chân với chiếc túi xách của ta.

      Trương Huy gặp Phó Khương trong hành lang, nhìn dáng vẻ như tìm kiếm gì đó. Đối với người phong vị truyền kỳ này Trương Huy hơi kiêng dè. Ai biết người đàn ông cực kỳ bình thường trước mặt này đột nhiên phát điên lúc nào chứ?! Phải biết rằng bệnh thần kinh khi phát điên lên đáng mức nào! Dù cho Phó Khương nổi điên, với đầu óc tính kế người khác đó của cũng đủ để ta ăn đủ. muốn chọc vào tên Liokaiser này! (Liokaiser là tên nhân vật trong bộ phim hoạt hình Transformers: Victory)

      Trương Huy vốn định vòng qua Phó Khương, nhanh chóng rời nhưng Phó Khương lại ngăn Trương Huy lại, vẻ mặt mê mang hỏi: "Cậu trông thấy túi xách của tôi rồi sao?"

      Trương Huy tỏ ra lạnh nhạt và khách sáo, mỉm cười đáp " có."

      Phó Khương chuyển tầm mắt rơi vào chiếc túi trong tay Trương Huy, đồng thời cực kỳ khẳng định: "Chiếc túi cậu xách chính là chiếc của tôi!"

      Trương Huy hơi sững sờ, ngay sau đó cười : "Làm sao có thể? Có phải nhìn nhầm rồi ? Đây là túi của tôi." Chẳng lẽ, cái mà ban nãy kia trộm là túi của Phó Khương?

      Con ngươi Phó Khương rét lạnh, đột nhiên lớn tiếng la hét ầm ĩ , "Cậu trộm túi xách của tôi! Trộm túi xách của tôi!"

      tiếng la như thế lại thu hút đám nam nữ nhiều chuyện.

      Phó Khương hết sức khẳng định: "Cậu trộm túi của tôi! Bên trong túi của tôi đựng mười tấm chi phiếu trị giá mười triệu!"

      Mọi người xôn xao....

      Trương Huy hơi mất bình tĩnh. Để chứng minh trong sạch của mình, ta mở túi xách ra, lật từng thứ trong túi bày ra trước mắt mọi người, “Mọi người nhìn , đây là điện thoại, máy tính bảng, ví tiền của tôi, đây là… hả? Đây là…. Đây là cái gì? Cái này phải của tôi, phải của tôi!”

      Trong tay trương Huy đột nhiên siết chặt thứ cực lớn màu đen, vô cùng co dãn, có thể lắp pin còn có thể lắc lư trái phải co rút dưới, đó là… mô phỏng của cơ quan sinh dục nam!

      Tay Trương Huy run lên, túi xách rơi bụp xuống đất. Từ trong rơi ra sổ khám bệnh, lọ thuốc trị bệnh liệt dương và chai thuốc bôi trơn lớn.

      Trương Huy hoàn toàn ngu luôn.

      Phó Khương cúi người xuống, nhặt lên sổ khám bệnh lên rồi mở ra, hắng giọng đọc: "Bệnh…. AIDS? !" Sau đó hất tay kêu tiếng thảm, quẳng cuốn sổ xoay người chạy mất. Tốc độ kia, tuyệt đối kinh người!

      Bất kể là người nước nào cũng đều có tâm lý “bầy đàn”. Mọi người đầu tiên là nghe Phó Khương hô lên ba chữ làm người đời kinh sợ, sau đó nhìn chạy ba chân bốn cẳng như dã thú gặp nước lũ trong lòng cũng nổi lên cảm xúc khủng hoảng, giống như lúc này Trương Huy phát bệnh AIDS, người có đầy vi khuẩn bệnh AIDS phát tán ra bên ngoài với tốc độ ánh sáng. Mọi người lập tức tản ra bốn phía, liều mạng chạy ra ngoài, muốn cách tên Trương Huy mang bệnh AIDS này càng xa càng tốt!

      Chạy , chạy , nếu chạy, bị Trương Huy lây bệnh!

      Trong đầu Trương Huy nổ ầm tiếng ra mảnh trống rỗng thê thảm. Giống như…. Bị vũ khí nguyên tử tấn công.

      ta bắt đầu bước vào bên bờ của sụp đổ.

      vừa nghĩ ra, lại vừa hiểu, tại sao.... có thể như vậy?

      Trong túi của sao lại có những thứ khó coi đó ! Rốt cuộc là ai hãm hại ? Sau này sao còn làm người được nữa? Tại sao lại rơi vào trong vòng luẩn quẩn này? !

      Lúc này ngay cả ý nghĩ nhảy lầu ta cũng có!

      A! A! A! A! A! Ông trời ơi, người đùa bỡn con sau? ! Người sắp đùa chết con rồi!

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 40: Khi gian tình được tiến hành ( bảy )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Bên ngoài hội quán Xương kỳ đứng ở cửa bày ra bộ dáng quyến rũ cười tủm tỉm nhìn Phó Bạc Yến. ta cố ý dò xét địa vị của Hùng Cách Cách trong lòng Phó Bạc Yến, bèn mở miệng trêu ghẹo: “Bạc Yến, muốn làm hộ hoa sứ giả em mặc kệ, nhưng dẫu gì cũng nên bảo vệ bông hoa chứ.”

      Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, rồi cười đáp, "Sao biết ấy phải là nụ hoa sắp nở chứ?"

      Tô Hàng thẳng thắn hơn, trực tiếp nổ súng về phía Xương Kỳ, "Nếu như là hoa, bò cũng dám ỉa phân!"

      Phó Bạc Yến trách cứ Tô Hàng, mà đạp chân ga lái xe .

      Xương Kỳ đứng ở cửa hội quán, sắc mặt biến đổi! Đổi đổi lại! Trong mắt ta lên sắc bén lạnh thấu xương, đó là loại sắc thái trộn lẫn giữa thù hận và đố kị.

      ta hít sâu hơi, tự với mình phải tỉnh táo. ai có thể đấu lại ta! Lúc xoay người về lại bị người đứng sau lưng làm giật mình.

      ta hít hơi khí lạnh, chợt lui về phía sau bước, thở hổn hển : "Phó....Phó Khương?"

      Phó Khương híp mắt, vẻ mặt ôn hoà : "Xương Kỳ, có lễ phép như con. Chú thích."

      Xương Kỳ vội sửa lời : "Chú Phó."

      Phó Khương hài lòng gật đầu, móc cây kẹo que từ trong túi quần ra đưa cho Xương Kỳ, "Xương Kỳ ngoan, chú mời con ăn kẹo."

      Xương Kỳ cầm kẹo tức rối rắm. Mọi người đều biết Phó Khương có tiền sử bệnh thần kinh gián đoạn, ai biết trong chiếc kẹo này có thứ gì cổ quái chứ?

      Con ngươi Phó Khương lạnh lẽo trầm giọng : "Sao nào? Ghét bỏ đồ của chú?"

      Ánh mắt kia quá mức kinh người!

      Xương Kỳ vội bóc vỏ kẹo ra, đưa kẹo que vào trong miệng. Liếm thử có mùi là lạ, lúc này mới yên tâm ăn.

      Mắt Phó Khương chớp chớp, dựa người vào bên cửa vẻ mặt chân thành : "Xương Kỳ, quần áo của cháu hôm nay đẹp đấy."

      Đối mặt với Phó Khương lịch , quân tử bất phàm, năng nhàng chẳng có nào có sức kháng cự cả.

      Nhất là khi ấy khen ngợi bạn, nụ cười trong mắt đó như bầu trời đầy sao làm người ta nhịn được khát khao hướng ra bên ngoài, ao ước mình có thể dừng chân trong chòm sao lấp lánh đó.

      Xương Kỳ hơi thất thần.

      Lòng ta rối như tơ vò. Vì Phó Khương là người bệnh thần kinh gián đoạn mà rối bời; rối bời vì ban đầu mình Phó Khương; rối bời vì sau khi Phó Bạc Yến lại phát ra Phó Khương mê người như vậy!

      Xương Kỳ thầm than trong lòng, khi hồi hồn hơi ngượng ngừng nhàng , "Cám ơn."

      Phó Khương ra vẻ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Xương Kỳ, rồi tiếp: "Cháu làm chú liên tưởng đến loài cá rất hấp dẫn. Cá chạch, cháu biết ? Đúng, chính là loài cá chạch đầu đen, trơn tuột tròn vo.”

      Nụ cười mặt Xương Kỳ cứng ngắc.

      Phó Khương ngưng mắt nhìn Xương Kỳ, tỏ vẻ áy náy : "Cháu biết đấy, chú biết khen con nhiều."

      Ánh mắt đó khiến Xương Kỳ quyết định tha thứ cho lời biết cách biểu đạt của .

      Phó Khương lại : "Nhưng chú đều là lời từ tận đáy lòng."

      Gân xanh đầu Xương Kỳ nổi lên. ta kéo cây kẹo que trong miệng ra, bất ngờ phát cây kẹo que kia là màu xanh lá cây!

      ta lập tức móc gương ra lè lưỡi soi.

      "Á...." Tiếng thét phát ra từ trong miệng ta.

      Đầu lưỡi của ta biến thành....Màu xanh lá cây!

      Phó Khương cười ha ha : "Ăn độc địa phải có cái lưỡi độc, như vậy mới được.” xong nhét hai tay vào túi đứng thẳng người từ từ rời khỏi.

      Trò cười hôm nay phải muốn ra tay bảo vệ Hùng Cách Cách, mà là đợi khi xuất vừa khéo đánh trận cuối. may là, động tác của khá nhanh còn trừng phạt được Trương Huy và Xương Kỳ, nếu đâu còn mặt mũi gặp Hùng Cách Cách nữa chứ?

      Đáng tiếc, khi nào Hùng Cách Cách mới có thể hiểu được tấm lòng son của đây? Hỏi thế gian tình là gì mà làm người ta đầu đầy sương mù! Haiz....

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :