1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 21: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết (ba)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách trợn mắt nhìn Phó Khương đáp lời.

      Phó Khương hỏi: " vừa mới lườm tôi hả?"

      Hùng Cách Cách đáp: "Tôi cho gian để mà tưởng tượng."

      Phó Khương cười : "Tốt lắm, vậy hãy ném cho tôi ánh mắt quyến rũ ."

      Hùng Cách Cách dứt khoát xoay người về phía khác, " đừng theo tôi nữa, cẩn thận tôi đánh đấy!"

      Phó Khương híp mắt cười : "Vậy càng tốt, có thể thử xem thuốc mỡ này có tác dụng giảm đau ."

      Hùng Cách Cách ngang với Phó Khương đột nhiên giơ quả đấm lên, hét lớn tiếng, "Haay yaaa...!"

      Phó Khương bị Hùng Cách Cách làm sợ hết hồn, cơ thể chợt dừng lại.

      Hùng Cách Cách thu hồi quả đấm dừng trước mũi Phó Khương, phá lên cười ha ha.

      Phó Khương sờ sờ lỗ mũi, cũng cười theo.

      "Ục ục...." Bụng Hùng Cách Cách phát ra thanh kháng nghị.

      Phó Khương bỏ tiền, mua cây lòng nướng nhét vào trong tay Hùng Cách Cách, "Ăn trước miếng rồi chúng ta kiếm quần áo."

      Hùng Cách Cách cắn lòng nướng, tỏ thái độ, " !"

      Phó Khương : "Sao lại chú ý hình tượng thế chứ, cẩn thận bị sa thải."

      Câu đó như thọt trúng xương sườn mềm của Hùng Cách Cách. thỏa hiệp.

      Trong ngõ hẻm u, Phó Khương càng chạy càng nhanh.

      Hùng Cách Cách đeo giày cao gót màu xám, điên cuồng đuổi theo phía sau.

      Chạy tới chạy lui Phó Khương đột nhiên dừng bước rồi chợt xoay người lại, cố gắng nhe hàm răng trắng như tuyết làm ra vẻ dữ tợn, hung ác hỏi: " phải biết tình trạng tinh thần của tôi rồi sao? Sao lại yên tâm theo tôi? !"

      Trong đầu Hùng Cách Cách giả thiết tình huống Phó Khương đột nhiên phát bệnh thần kinh, sau đó rất tự tin trả lời: "Nếu như đột nhiên nổi điên, tôi chạy ." Suy nghĩ chút, lại thêm vào câu, "Tôi chạy trốn rất nhanh, đuổi kịp được đâu."

      Phó Khương lẳng lặng đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách hai giây sau đó từ tốn , "Phó Khương, tên của tôi."

      Hùng Cách Cách "à" tiếng, chỉ vào ngực mình, "Hùng Cách Cách!"

      Phó Khương xoay người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tươi đẹp, sau đó cúi đầu im lặng nhắc lại tên Hùng Cách Cách lần nữa, lúc này mới chậm rãi nở nụ cười từ tận nội tâm, nhấc chân vào cửa hiệu cắt tóc nằm trong xó xỉnh.

      Có lẽ là bởi vì buôn bán ế ẩm, trong tiệm cắt tóc chỉ có duy nhất tên thợ cắt tóc nằm ghế sa lon ngáy khò khò.

      Phó Khương ý bảo Hùng Cách Cách ngồi ở ghế, sau đó tự mình cầm cây kéo lên, hướng về phía đầu Hùng Cách Cách khoa tay múa chân.

      Hùng Cách Cách hơi căng thẳng, giọng đề nghị: "Hay là chúng ta đánh thức vị sư phụ kia ?”

      Phó Khương lập tức dùng tay ra hiệu đừng có lên tiếng, hạ thấp giọng bên tai Hùng Cách Cách: "Đừng gọi ta. Tính tình ta gớm lắm. Nếu như bị quấy rầy vào giấc ngủ trưa, chừng cạo trọc đầu !"

      Hùng Cách Cách rùng mình. Dù muốn quyến rũ mấy lão già họm muốn bao nuôi vẫn là cái đẹp, muốn mang cái đầu trọc lóc ra ngoài dọa người!

      Phó Khương thấy Hùng Cách Cách an phận rồi, lại bắt đầu cầm cây kéo xoẹt xoẹt.

      Hùng Cách Cách hỏi: " biết cắt tóc à?"

      Phó Khương tràn đầy tự tin : "Sao biết? Tôi từng làm trong tiệm làm đẹp cho thú nuôi."

      Hùng Cách Cách hết ý kiến.

      Phó Khương dùng ngón tay thon dài trắng nõn nâng cằm Hùng Cách Cách lên để cho soi gương. Sau đó dùng ngón tay vén mái ngố dài của lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp làm người ta tưởng tượng được.

      Đó là đôi mắt thế nào nhỉ?

      Kim cương đen sang quý nhất, pháo hoa rực rỡ lộng lẫy nhất, vết hôn màu đỏ mập mờ nhất cũng sánh bằng màu mắt , đích thực là hoa lệ đa tình.

      Đôi mắt này lúc cười giống như hồ nước mùa thu làm cho người ta suy nghĩ viển vông, màu sắc đó làm người ta mưu đồ muốn nhòm ngó động tình.

      Tim Phó Khương rung động. kìm được suy nghĩ nếu như lúc nở nụ cười nẹ nhàng câu hồn đoạt phách làm lòng người khiếp đảm như thế nào nhỉ?

      trách được muốn giấu đôi mắt phía sau mái ngố dài. đôi mắt như vậy dẫn tới bao nhiêu ong bướm đây? tạo thành bao nhiêu phiền toái? biết tự vệ mới thông minh.

      Phó Khương để mái ngố dài của Hùng Cách Cách xuống, rời mắt khỏi gương chuyển sang mái tóc dài cháy rụi của Hùng Cách Cách, dáng vẻ tùy ý : "Mắt của nhìn rất đẹp, sao lại phải che nó ?”

      Hùng Cách Cách trả lời thành : "Lúc mới bắt đầu làm việc luôn có số lão già họm hẹm khen mắt tôi đẹp, sau đó mượn cơ hội động tay động chân với tôi, cho nên tôi dứt khoát che nó lại."

      Phó Khương nhếch môi cười. Đáp án quả nhiên giống như nghĩ.

      Phó Khương cắt bỏ phần tóc bị đốt trụi của Hùng Cách Cách biến thành bộ tóc ngắn buông xuống mang tai. Kiểu tạo hình tóc ngắn này chỉ xuất ở thời kỳ những năm 54.

      Phó Khương lại xử lý chút mái ngố của Hùng Cách Cách, để vừa có thể nhìn thấy đường vừa đến nỗi lộ ra đôi mắt phong tình vạn chủng. Ảo trong thực, thực trong ảo, vẫn vận dụng khá tốt.

      Để cây kéo xuống, Phó Khương vỗ vỗ vai Hùng Cách Cách ý bảo nhìn xem hiệu quả.

      Hùng Cách Cách sờ đầu lông xù của mình, hỏi: " có cảm thấy, nhìn bộ dạng tôi rất giống với cậu bé đầu to ?" 0979137447

      Phó Khương vuốt vuốt tóc Hùng Cách Cách, sau đó chải chuốt vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, lúc này mới đáp: " tồi, tôi ráng hết sức rồi." Đúng vậy, cố hết sức gây chú ý cho người khác.

      Sau khi giải quyết tóc tai xong, Phó Khương lại dẫn Hùng Cách Cách về phía đường náo nhiệt dành riêng cho người bộ.

      Phó Khương chỉ vào cửa hàng ở con đường đối diện : " qua đó xem thử xem ‘tất cả các mặt hàng giảm giá 90%’."

      Hùng Cách Cách theo tay Phó Khương nhìn sáng, quả nhìn thấy tấm áp- phích to đùng dán ở cửa tiệm, phía viết: tất cả các mặt hàng giảm 90%.

      Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào, grừ… tiếng lập tức vọt thẳng vào cửa tiệm giảm giá ở đường đối diện.

      Phó Khương nhét hai tay vào túi, ra vẻ kiểu cách với Hùng Cách Cách: "Tùy tiện chọn."

      Hùng Cách Cách rất kích động, rất vui vẻ. cảm thấy mặc dù Phó Khương lắm khi rất bình thường nhưng kể từ sau khi bị dạy dỗ ta trở nên vô cùng rộng rãi! thích bạn bè hào phóng!

      Nếu Phó Khương lên tiếng muốn tặng quần áo cho vậy cũng cần bủn xỉn, nhất định phải chọn bộ đẹp nhất, vừa người nhất mới được!

      Nhân viên bán hàng nghe thấy lời Phó Khương , mắt cũng sáng lấp lánh!

      chàng đẹp trai như thế, ôn nhu như thế, vừa chu đáo vừa có tiền làm người ta nhiệt huyết sôi trào!

      Hùng Cách Cách tiến vào biển cả quần áo, rất nhanh liền nhìn trúng bộ đồ công sở màu tím lợt.

      cầm bộ đồ lên, mặt tràn đầy mong đợi hỏi Phó Khương: "Thế nào? Đẹp ?"

      Phó Khương cầm lấy bộ đồ, nhìn mác giá, tự nhủ: "Gần 3600 tệ đó."

      hướng dẫn mua dùng giọng điệu ngọt ngào : "Tiên sinh, bộ này là style mới, giảm 20% vậy giá tiền là 2280 tệ ạ.”

      Phó Khương lập tức ném quần áo lại tay bán hàng, trợn mắt : " phải tất cả giảm giá 90% sao? Tại sao phải 90%? , sao phải 90%? !"

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 22: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết (bốn)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      hướng dẫn mua hàng ngờ Phó Khương trở mặt liền trở mặt, làm sợ tới mức quên mất cả phản ứng. lâu sau mới giơ tay lên, chỉ tấm áp – phích cửa giải thích: "Tiên sinh, xem, phía kia viết là ‘tất cả các mặt hàng giảm giá 90% nâng lên’."

      (#chen: Mình xin giải thích chút ở đây, áp phích đề là “全场一折”mình dịch là tất cả các mặt hàng giảm giá 90%,mà 一折 tức là giảm 90%, ở bên bộ đồ Hùng Cách Cách mua giảm 八折 tức 20%, nên sau khi nghe bán hàng vậy Khương mới tá hỏa lên, rồi đó '全场一折起’ các mặt hàng đó được nâng lên, tức là ‘số+折’càng cao đồng nghĩa với việc hàng được giảm giá càng ít.Người Trung chơi chữ quá nên đôi khi cũng hơi khó hiểu, mình giải thích vậy cho những ai đọc mà thấy kỳ kỳ hiểu sao lại thế.)

      Phó Khương híp mắt nhìn tấm áp – phích lát, sau đó móc từ trong túi ra chiếc bút marking, rút nắp bút ra đến trước tấm áp-phích, dùng lực viết xuống chữ “nâng” to đùng phía sau “toàn bộ mặt hàng giảm giá 90%”!.

      Các hướng dẫn mua hàng đờ ra.

      Phó Khương quay người lại, hướng về phía Hùng Cách Cách cười tươi rói, dịu dàng : "Tiếp tục chọn quần áo ."

      Hùng Cách Cách nhìn lướt qua bộ đồ công sở màu tím nhạt, mấp máy môi lại bắt đầu chọn bộ quần áo khác.

      Phó Khương hỏi hướng dẫn mua hàng: "Những cái nào là giảm giá 90%?"

      chỉ vào “xe hàng giá rẻ đặc biệt” ở khúc cua.

      Phó Khương vén tay áo lên, sải bước qua cắm đầu vào trong “xe hàng giá rẻ đặc biệt”, lật từ trái qua phải rồi từ xuống dưới, cuối cùng tìm được bộ đồ công sở màu gỉ sét nhăn dúm dó ở dưới cùng.

      Phó Khương giơ bộ đồ lên gọi Hùng Cách Cách: "Hey, nhìn này! Tôi tìm được bộ thích hợp với nhất!"

      Hùng Cách Cách nháy mắt hai cái, cố trấn an mình trong lòng: "Nếu như người ta tặng cũng nên kén cá chọn canh." Vì vậy, dưới ý muốn của Phó Khương thay bộ đồ công sở màu gỉ sét.

      Sau khi thay xong quần áo ra ngoài, đứng trước mặt Phó Khương chờ đợi nhận xét.

      Phó Khương rất phối hợp gật đầu : "Cũng tệ lắm."

      Hùng Cách Cách nghĩ: Tô Hàng khiếu thẩm mỹ của rất tệ, đó là bởi vì ta biết Phó Khương. Phó … Khương? Trời ơi ấy cùng họ với tổng giám đốc.

      Hùng Cách Cách nghĩ đến đâu là hỏi đến đó, "Phó Khương, cùng họ với tổng giám đốc à? có thể tới công ty làm việc là cửa sau hả?" Là quan hệ họ hàng ư?

      Đối với loạt câu hỏi đột nhiên nảy ra của Hùng Cách Cách, Phó Khương cho đáp án: "Dĩ nhiên, tôi là chú ruột của Phó tổng."

      Hùng Cách Cách híp mắt cười. Điên khùng, đúng là điên khùng , Phó Khương tuyệt đối phải hơi điên mà là bị động kinh trăm phần trăm!

      Phó Khương : "Sắp đến giờ làm việc rồi, chúng ta thôi."

      Hùng Cách Cách theo phía sau ra khỏi cửa hàng.

      bán hàng ngăn Hùng Cách Cách lại, đồng thời dùng đuôi mắt liếc , kỳ quái: " vẫn chưa trả tiền đâu."

      Hùng Cách Cách nhìn về phía Phó Khương.

      Phó Khương cũng ngưng mắt nhìn Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách hỏi: " chưa trả tiền à?"

      Phó Khương hỏi: "Tại sao tôi phải trả?"

      Hùng Cách Cách đáp: "Là bảo tôi cứ chọn tùy ý mà!"

      Phó Khương vô tội hỏi ngược lại: "Hả? Vậy sao? Thế sao tôi nhớ nhỉ? Hơn nữa dù cho tôi có bảo chọn thoải mái cũng đồng nghĩa với việc tôi trả tiền giúp . nghĩ thử , mỗi lần dạo phố người hướng dẫn mua hàng phải cũng với ‘xin hãy lựa chọn thoải mái’ đó sao? chọn đồ xong trả tiền muốn mà được sao?”

      Hùng Cách Cách nghĩ mình hiểu vấn đề. Có phải ở chung với Phó Khương trong khoảng thời gian dài nên đầu cũng mất hết chất xám rồi . À há, đúng, dường như đầu Phó Khương cũng có rất nhiều chất xám phải, dáng vẻ rất có điều lệ. Vậy…. rốt cuộc là ai đầu óc bình thường đây?

      Hùng Cách Cách hơi rối rắm.

      Sau khi trải qua nhiều lần suy tính rồi do dự, cuối cùng vấn rút thẻ ngân hàng mà Phó Bạc Yến đưa giao cho hướng dẫn mua hàng. Mượn khoản dùng tạm trước vậy, đợi sau khi lĩnh lương trả lại.

      Phó Khương rướn cổ nhìn tấm thẻ ngân hàng sau đó nhanh nhẹn lấy ba chiếc áo nam và hai đôi giày, ném hét cho hướng dẫn mua hàng, thần thái tự nhiên : "Tính hết thể ."

      Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, vội vàng xua tay : " ...."

      sau khi nhập toàn bộ số tiền vào xong dùng ánh mắt xem kịch vui, chờ Hùng Cách Cách nhập mật mã.

      Phó Khương cầm bàn tay bé của Hùng Cách Cách lên, sau đó nắm ngón trỏ của , lần lượt nhấn sáu con số.

      Khi ra khỏi cửa hàng, Hùng Cách Cách bất thình lình run rẩy, kinh hãi hỏi Phó Khương: "…. .... biết mật mã?!”

      Phó Khương giơ túi đồ lên, cười híp mắt cảm khái : "Chậc chậc.... người tự cho mình là đúng nào giờ đều ngu ngốc, thích dùng sáu số sau của thẻ ngân hàng làm mật mã. Đặc biệt là khi quăng thẻ cho phụ nữ tùy tiện ra miệng ‘sáu số sau của thẻ chính là mật mã’ càng thêm có khí thế. Nếu giả bộ chính là ý này đấy.”

      Hùng Cách Cách cảm thấy Phó Khương rất đúng, nhưng lại có tâm trạng ca ngợi cách trả lời thấu đáo của ta. Hùng Cách Cách nhìn lượt phiếu biên lai, cảm thấy lỗ mũi chua xót, mắt hơi ngứa. Đáng thương thay trêu ai ghẹo ai thế này?

      nhìn lầm chứ? nhìn lầm chứ? ! Hôm nay, lại bị ép tiêu 18200 tệ! Ông trời ơi, ông hãy cho tiếng sét lớn đánh chết …. Đánh chết tên đàn ông cặn bã bên cạnh !

      Trừ hơn 800 tệ tiêu trong siêu thị tối qua, tiền lương quản gia tháng này của , còn lại tới 1000 thôi à?”

      Ông trời ơi, ông hãy tới xử lý cái tên gieo họa này !

      Hùng Cách Cách kéo lấy ống tay áo Phó Khương, tội nghiệp gào khóc : " có thể trả tiền lại cho tôi được ?"

      Phó Khương dùng ngữ điệu còn đáng thương hơn cả : "Cầu xin đừng bắt tôi trả tiền, có được ?"

      Hùng Cách Cách nuốt nước mắt : "Số tiền này phải của tôi, là phí cơm nước tháng này của Phó tổng đó!"

      Phó Khương đưa tay ôm lấy Hùng Cách Cách, vỗ vỗ bả vai của an ủi: "Nhà Phó tổng có tiền, thiếu chút xíu này đâu. Nếu như nó tìm đòi tiền hãy với nó tiền của nó đều dùng để hiếu kính hết cho chú nó rồi."

      Chú? Nếu như dám với Phó tổng, phí cơm nước của ta bị hiếu kính hết chú ta rồi, vậy nhất địn ta đá vào trong lò hỏa táng, trực tiếp tiến hành hủy diệt!

      Hùng Cách Cách rùng mình nức nở : "Phó Khương, tôi muốn đánh , làm sao đây?"

      Phó Khương xoa đầu Hùng Cách Cách dịu dàng : "Ngoan, thể tùy tiện đánh người, như vậy là đúng."

      Hùng Cách Cách rớt nước mắt.

      đúng là số khổ, sao lại gặp phải tên đàn ông cặn bã siêu cấp biết xấu hổ thế chứ!

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 23: Giày vò chết người ()
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Giằng co nguyên buổi trưa đến cả miếng cơm cũng chưa được ăn lấy miếng. Vất vả lắm chạy về kịp đến công ty đúng giờ, mông còn chưa ngồi được xuống ghế bị Tô Hàng gọi làm việc vặt.

      Bận bịu hơn ba tiếng sau, Tô Hàng rốt cuộc vào trạng thái làm việc, còn chỉ huy Hùng Cách Cách phải làm cái này cái kia nữa.

      Hùng Cách Cách len lén quét mắt nhìn những cuốn sách manga, vốn định bỏ xuống quyển bổ sung bữa cơm tinh thần nhưng trót thề xem sách manga tuần rồi. Trong lúc rối rắm thư ký của Phó Bạc Yến lại đến tìm .

      Tô Hàng bị quấy rầy, mặt đằng đằng sát khí nhìn thư ký và Hùng Cách Cách, gào lên: "Cút!"

      Hai người lập tức rúc cổ, trong nháy mắt biến mất khỏi phòng làm việc của Tô Hàng.

      thư ký trút giận lên người Hùng Cách Cách, với vẻ châm chọc: "Ai yo, đúng là ngôi sao lớn của công ty chúng ta ha! Bận rộn ở cả hai bên như vậy mệt sao?"

      Hùng Cách Cách thích đấu khẩu cùng người khác, vì vậy dứt khoát trả lời.

      thư ký vui, hừ lạnh rồi tiếp: "Phó tổng bảo dọn dẹp phòng cho ấy, tay chân nhanh nhẹn chút."

      Hùng Cách Cách tự cảm thấy thẹn với Phó Bạc Yến, vì vậy xắn tay áo lên, múa giẻ lau như gió lốc, hận thể lau sạch phòng làm việc của sáng loáng như tuyết.

      "Ục ục… ục ục…” Dạ dày Hùng Cách Cách bắt đầu kêu gào, tiếng kêu đó kêu mỗi lúc to.

      Phó Bạc Yến ngẩng đầu lên khỏi văn kiện.

      Hùng Cách Cách lập tức che bụng, kèm theo nụ cười tươi rói: "Bụng của tôi biết ca hát. Ha ha....Ha ha ha...."

      Phó Bạc Yến cúi đầu, tiếp tục xem văn kiện, lạnh nhạt : "Rất tốt, tiếp tục hát ."

      Hùng Cách Cách nuốt nước miếng hỏi: "Phó tổng, có muốn uống cà phê ?"

      Phó Bạc Yến ngẩng đầu, liếc Hùng Cách Cách cái, trả lời vô cùng ràng: " muốn."

      Hùng Cách Cách lập tức hỏi tiếp: "Phó tổng, muốn ăn gì ? Tôi lập tức mua!"

      Phó Bạc Yến chỉ phun ra bốn chữ, " giờ làm việc."

      Hùng Cách Cách cụp bả vai, nhìn mấy cái đuôi cá béo mũm mĩm bàn làm việc, lộ ra vẻ mặt thèm thuồng.

      thể , tầm mắt Hùng Cách Cách rất có lực xuyên thấu.

      Xuyên qua hồ cá, trực tiếp bắn vào người của Phó Bạc Yến, làm cho cả người cũng khó chịu.

      để bút xuống, khạc ra hai chữ, "Cà phê."

      Hùng Cách Cách chợt hồi hồn, lập tức lộ ra nét mặt hưng phấn hỏi: "Cần đun ?"

      Chân mày Phó Bạc Yến giật giật, dứt khoát : " cần!"

      Hùng Cách Cách “ồ”, chuẩn bị xông vào phòng trà nước lần nữa.

      Phó Bạc Yến gọi lại, chỉ cửa phòng nghỉ, "Ở trong đó có cà phê."

      Hùng Cách Cách ôm hiếu kỳ trong lòng, đẩy cánh cửa kia ra.

      Phòng nghỉ của Phó Bạc Yến đơn giản mà hào phóng, có bất kỳ đồ trang trí thích nào. Mở ngăn tủ ra, bất ngờ phát bên trong những có đủ loại cà phê, mà còn có bình cà phê và dụng cụ đun cà phê, còn có… đường cục.

      Hùng Cách Cách cười híp mắt, len lén nhìn xung quanh chút, thấy Phó Bạc Yến vào cùng, liền bốc lên miếng đường, bỏ vào trong miệng.

      Ngọt, ngọt quá!

      Hùng Cách Cách sau khi ăn liên tiếp ba cục đường hơi thấy khát.

      lấy bình cà phê ra, đổ hết cà phê xay sẵn vào đó, sau đó đổ đầy nước nhấn nút mở nguồn điện, lẳng lặng chờ đợi thời khắc cà phê sôi.

      Bốn giờ chiều, mí mắt của Hùng Cách Cách lại muốn hôn mí mắt dưới.

      ngồi lên giường, dùng sức xoa gò má của mình, cố gắng để cho mình tỉnh táo chút. Kiên trì, kiên trì chút nữa thôi, chỉ cần đun cà phê xong hậu, uống trộm hai ngụm mệt nữa. Hùng Cách Cách, mày phải chịu đựng!

      Rất dễ nhận thấy chịu nổi.

      Mí mắt Hùng Cách Cách khép lại, người mềm nhũn ngửa ra sau nằm giường.

      Phó Bạc Yến chờ chờ, rồi lại chờ, nhưng từ đầu tới cuối vẫn thấy Hùng Cách Cách ra ngoài. nghĩ đến trận hỏa hoạn xảy ra ban sáng, khỏi có chút bận tâm. đứng lên, sải bước vào phòng nghỉ.

      Trong phòng nghỉ cũng xuất tình huống nhốn nháo, mà ngược lại yên tĩnh cách khác thường.

      Nhưng chiếc giường lớn màu đen mang sắc thái nam tính lại xuất nằm đó ngủ ngáy khò khò.

      Cánh môi mềm mại của hơi nhếch lên, cánh mũi xinh xắn nhàng lên xuống, mấy sợi tóc rối lệch qua bên lộ ra vầng trán đầy đặn và lông mi dài. Đôi mắt thường ngày được giấu phía sau mái ngố dài, lúc này đây bày ra đường cong ưu nhã.

      Khóe miệng còn sót lại vụn đường trắng, hương vị ngọt ngào mà mê người.

      Có thể là kích thích về mặt thị giác, có thể là mùi cà phê chết tiệt quá mê người, Phó Bạc Yến cảm thấy bụng dưới căng thẳng, loại bản tính chỉ thuộc về đàn ông dường như muốn phá tan trói buộc người , bổ nhào vào Hùng Cách Cách. Tốt nhất là xé nát , nuốt sống vào bụng để giải nỗi thống khổ của .

      Phó Bạc Yến muốn đến gần, muốn thưởng thức mảnh vụn đường màu trắng này, muốn dựa vào bản năng đàn ông để cưỡng bức kia, nhưng vẫn còn lý trí. biết, giống như Hùng Cách Cách phải đồ chơi, thích hợp trêu chọc. Cũng phải vì sau khi trêu ghẹo xong rước lấy phiền phức mà là đành lòng. đành lòng phá hủy, đành lòng hủy hoại....

      Mùi thơm cà phê vẫn dụ dỗ giác quan của Phó Bạc Yến, hơi khổ sở nhưng cũng cực kỳ mê người. hít sâu cái, cưỡng bách mình dời tầm mắt, tới trước bình cà phê rót cốc cà phê cho mình.

      Đưa tới bên môi thưởng thức mà khỏi nhíu mày.

      Trước kia uống cà phê chưa bao giờ thêm đường nhưng hôm nay lại cảm thấy cà phê đường rất khó nuốt. Có phải nên thêm chút đường ? cần nhiều, chỉ cần mấy mẩu vụn bên môi Hùng Cách Cách là được.

      Sau khi Phó Bạc Yến có suy nghĩ này, đến bản thân cũng thấy hơi giật mình. Nhưng ngoài giật mình còn có thoải mái.

      Đàn ông vốn là động vật thị giác.

      Ôi, như vậy cũng đúng, nếu như đàn ông là động vật thị giác vậy sao giờ đây lại cảm thấy nhìn Hùng Cách Cách rất quyến rũ mê người chứ? Là ảo giác ư? Ai mà biết đươc? Có lẽ chỉ có thể chờ khi Hùng Cách Cách tỉnh lại, mới có thể cho mình đáp án ràng.

      biết có phải bởi vì mùi cà phê quá nồng hay mà lại khiến Hùng Cách Cách có cảm giác mình ngủ giấc dài.

      Đợi khi tỉnh lại, qua giờ tan làm lúc rồi.

      vô cùng hốt hoảng bò dậy khỏi giường, nhón chân chạy đến bên cửa phòng nghỉ, len lén nhìn quanh bên ngoài. thấy Phó Bạc Yến vẫn cúi đầu phê duyệt văn kiện, bèn bắt đầu cho mình ăn thuốc giải sầu.

      Xoay người, phát cà phê trong bình chỉ còn lại tới 1 cm.

      vội tắt nguồn điện, đổ phần cà phê chẳng dư lại là bao vào trong cốc, sau đó uống trộm ngụm, chỉ cảm thấy cái vị của nó đắng như muốn đòi mạng. bỏ thêm hai cục đường vào trong cốc, lắc lắc nhàng, sau đó đưa đến bên môi nhấp thử cảm thấy mùi vị cuối cùng cũng khá lên nhiều.

      Khi bưng cà phê ra, Hùng Cách Cách cố gằng làm cho mình có vẻ tự nhiên mà thong dong.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 24: Giày vò chết người ( hai )
      Edit: Chenqiucao

      Phó Bạc Yến ngẩng đầu nhìn Hùng Cách Cách, ánh mắt thâm thúy lướt qua cánh môi , dừng lại nơi bi cà phê làm ướt. chìa tay bưng cà phê lên, đưa đến bên môi nếm thử. Vị hơi ngọt nhưng lại làm người ta thích.

      Phó Bạc Yến hỏi: “Tối nay ăn gì?”

      Hùng Cách Cách lập tức bẻ ngón tay : "Sáng nay sau khi tôi dậy hầm nồi cháo gà. Tối nay khi về tôi hâm nóng canh lên sau đó rang đĩa đậu xanh, cắt miếng thịt bò dầm tương….”

      Khi Tô Hàng đẩy cửa vào trông thấy cảnh Hùng Cách Cách dựa vào bàn bẻ ngón tay, vừa cười vừa với Phó Bạc Yến.

      Phó Bạc Yến bưng cà phê, môi là nụ cười nuông chiều ngước nhìn cái miệng xinh xắn khi đóng khi mở của Hùng Cách Cách nghe báo tên đồ ăn.

      Nhưng khiến Tô Hàng tưởng tượng nổi đó là cách Phó Bạc Yến và Hùng Cách Cách ở chung với nhau lại cực kỳ hài hòa. biết tại sao có chút thoải mái.

      Hùng Cách Cách là trợ lý của mà? !

      Tô Hàng giơ tay lên vỗ vào ót Hùng Cách Cách cái, "Cười ngây ngô cái gì? Nhanh về nhà nấu cơm !"

      Hùng Cách Cách xoay người, đánh mắt nhìn Tô Hàng rồi lại quay đầu nhìn về phía Phó Bạc Yến.

      Tô Hàng bực bội : "Sao hả? Tôi mà còn bảo được à?"

      Hùng Cách Cách cực kỳ thành đáp trả: " giờ tôi là trợ lý của Phó tổng, phải nghe theo sắp xếp của ông chủ." Ý ở trong lời , còn là ông chủ của tôi nữa rồi, chỗ nào mát ở chỗ đó!

      Mày Tô Hàng nhăn lại, cự tuyệt thừa nhận: "Tôi có cần làm trợ lý lúc nào hả? Hay là cho rằng mình ôm được cái cột trụ leo lên được cành cao, có thể lên làm nửa ông chủ rồi?"

      Trong lòng Hùng Cách Cách thoải mái, nhưng lại dám đối đầu với Tô Hàng, chỉ có thể ấm ức : " đừng thế được ?"

      Mặt Tô Hàng xụ xuống, "Tôi cứ vậy đấy! thích nghe bịt tai lại !" Sau khi gào xong bèn xoay người bỏ . có lòng tốt đến rước Hùng Cách Cách về nhà, ai dè chẳng những cảm kích mà ngược lại còn coi mình như người ngoài! là người mướn tới, đúng chứ?!

      Dùng sức đập mạnh cửa phòng làm việc, Tô Hàng ngay mà đứng ở cửa mấy giây. nghĩ: Hùng Cách Cách ngu ngốc đó phải đuổi theo xin lỗi .

      Nhưng ràng là Hùng Cách Cách căn bản có ý định này.

      Tô Hàng nổi giận. Sải bước rời lái xe như bão tố về nhà.

      Phó Bạc Yến đứng lên, với Hùng Cách Cách rụt vai: " thôi, về nhà nấu cơm."

      Hùng Cách Cách lập tức ưỡn cao ngực, vui vẻ theo sát phía sau Phó Bạc Yến.

      Phó Bạc Yến nhịn được cười. Hùng Cách Cách quả giống y như chú chó ngu ngốc, phân biệt chủ vô cùng ràng.

      Sau khi hai người về đến nhà, Hùng Cách Cách hết sức kinh hãi phát , nồi cháo gà hầm sáng nay cộng thêm nguyên con gà đều vào bụng Tô Hàng cả. Miếng thịt bò dầm tương chuẩn bị thái cũng biến mất tăm mất tích. Trong bếp chỉ còn lại hộp đậu xanh thể ăn ngay. Ngay cả cơm căn giờ có thể ăn được ngay sau khi tan làm cũng còn miếng!

      Tô Hàng nằm ghế sa lon xoa bụng no tròn, vừa bấm kênh ti vi loạn xạ vừa sai bảo Hùng Cách Cách như ông lớn: “Pha cho tôi ly trà giúp tiêu hóa tốt.”

      Sau khi Hùng Cách Cách pha trà xong Tô Hàng lại uống. ta giải thích là: "Uống nổi." Đỡ bụng đứng lên lên lầu hai.

      Hùng Cách Cách nhịn được giọng cảm khái : "Cái bụng kia ràng là như được bốn tháng rồi. Hay… hay là thai song sinh!"

      Tô Hàng nghe thấy lời Hùng Cách Cách , nhưng Phó Bạc Yến lại nghe được cực . Vai giần giật, cười ra tiếng.

      Hùng Cách Cách đỏ mặt, hoảng loạn : " đợi lát, tôi lập tức nấu cơm!"

      Lúc này, điện thoại của Phó Bạc Yến vang lên.

      Sau khi cúp máy với Hùng Cách Cách: "Tối nay tôi có tiệc xã giao, tự ăn ." xong bèn đến cuộc sống về đêm của mình.

      Đừng tưởng tính tình Phó Bạc Yến kín kẽ, nhưng đời sống riêng tư lại hoàn toàn phải là người nghiêm cẩn. Có đẹp ôm ấp thương trước giờ vẫn rất vui vẻ đón nhận. Điểm này 99% cánh mày râu đều giống nhau.

      Khỏi cần nghi ngờ, Phó Bạc Yến là người đàn ông được phụ nữ hoan nghênh. chín chắn, có sức quyến rũ, phong độ lại có tiền. là quý tộc độc thân khiến phụ nữ đổ xô vào.

      Phó Bạc Yến lêu lổng cùng đám bạn của mình. Uống rượu, tán , tán tỉnh, sau đó.... lên giường.

      Trong biệt thự, chỉ còn lại Hùng Cách Cách và Tô Hàng.

      Hùng Cách Cách cảm thấy làm cơm cho người rất phiền phức, vì vậy dứt khoát pha bát mỳ ngồi sofa vừa xem ti vi vừa ăn.

      lầu, Tô Hàng khom người ôm bụng, cắn răng kêu tên Hùng Cách Cách. Bởi vì đau bụng dữ dội mà giọng Tô Hàng trở nên đứt quãng, còn hơi sức. gọi Hùng Cách Cách hai tiếng thấy phản ứng đành phải cắn răng bò dậy khỏi giường, kéo cửa phòng bám vào tay vịn cầu thang lết xuống lầu.

      Khi đứng sau lưng Hùng Cách Cách nhìn thấy ti vi chiếu zombie xé rách bụng của người sống, đồng thời nhét cả đống ruột đầm đìa máu vào miệng, khi nghe thấy tiếng nuốt ừng ực chỉ cảm thấy dạ dày cuồn cuộn, cổ họng ngứa ngáy; khi trông thấy Hùng Cách Cách hưng phấn hút mì ăn liền trộn với lọ dầu đỏ lớn thể nào nhịn tiếp được nữa, há miệng nôn ra bãi các thứ linh tinh.

      Hùng Cách Cách chỉ cảm thấy sau gáy nóng lên, theo bản năng quay đầu lại nâng bát mỳ cầm trong tay lên.

      Hay ! bát đồ nôn nóng hổi mới ra lò!

      Tô Hàng ói tới nỗi trời đất quay cuồng, chỉ là xém chút là nôn cả dạ dày ra ngoài.

      Hùng Cách Cách mang chậu nhựa đến để nôn nhiệt tình.

      Chờ tới khi Tô Hàng nôn được nữa, Hùng Cách Cách cũng mệt tới mức sắp lả mất.

      Tô Hàng ôm bụng, rên rỉ.

      Hùng Cách Cách quan tâm hỏi: " sao rồi? Còn muốn ói nữa ?"

      Tô Hàng lắc đầu, yếu ớt : "Đau....Đau bụng...."

      Hùng Cách Cách thấy trong đống nôn của Tô Hàng có máu, cảm thấy ổn. lập tức móc điện thoại ra, chuẩn bị gọi 120, lại phát điện thoại di động hết pin tự động tắt máy.

      tìm điện thoại của Tô Hàng trong túi quần ta, còn chưa kịp ấn xuống số đầu tiên trượt tay đánh rớt điện thoại xuống đống nôn của Tô Hàng.

      Mặc dù dạ dày Tô Hàng rất đau, nhưng vẫn nhịn được trừng mắt với Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách biết thể lại kéo dài thêm nữa, vì vậy cắn răng cõng Tô Hàng lên nhanh chân chạy ra ngoài.

      Hùng Cách Cách chạy bộ hơn hai mươi phút, cuối cùng cũng nhìn thấy chiếc xe riêng. ngăn xe lại nhưng chủ nhân của chiếc xe lại muốn đưa người bẩn thỉu tới bệnh viện. Hùng Cách Cách nóng nảy, dứt khoát tặng cho chủ xe đấm "Đưa, hay là đưa?"

      Chủ xe xắn tay áo lên, "Mày tự đâm đầu vào chỗ chết....Ai u....A....A....đưa đưa đưa! Bà à, tôi đưa!"

      Hùng Cách Cách thu lại quả đấm, leo lên xe riêng.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 25: Giày vò chết người ( ba )
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Trong xe, Hùng Cách Cách ôm Tô Hàng giống như hồn ngồi ở băng ghế sau. Dưới mái ngố dài là đôi mắt hơi đỏ của . Thông qua kính chiếu hậu dùng đôi mắt giống như liệt nữ uy hiếp chủ xe, đồng thời ngừng thúc giục để ông ta lái nhanh lên.

      Hùng Cách Cách : "Bác tài à, bác nhanh lên, nhanh, nhanh, nhanh, nhanh hơn nữa ….”

      Tài xế cảm thấy trận gió lạnh thổi sau gáy làm da đầu tê rần. Chân ông như nhũn ra, đạp thắng xe cũng chuẩn nữa.

      Hùng Cách Cách nhích gần lên phía trước, tiếp tục hối: "Nhanh lên, nhanh lên, nhanh lên, nhanh hơn, nhanh nữa vào...."

      Bác tài giật mình dũng cảm xông qua đèn đỏ đầu tiên.

      Hùng Cách Cách nhếch miệng cười.

      Bác tài cảm thấy vết thương mặt đau, chân cũng run, ngay cả vượt đèn đỏ cũng chẳng quan trọng bởi vì…. Ông sắp tè ra quần rồi!

      Chuyện này gấp!

      Lái xe càng gấp hơn!

      Chiếc xe phóng như điên, cuối cùng cũng đưa được Tô Hàng đến bệnh viện gần đó trong thời gian ngắn nhất.

      Bác sĩ chuẩn bị làm sạch dạ dày Tô hàng trước rồi mới chữa trị sau.

      Mới đầu, Tô Hàng còn muốn phối hợp.

      Hùng Cách Cách thò tay ra trực tiếp móc cổ họng .

      Tô Hàng đẩy Hùng Cách Cách ra, ói lên ói xuống.

      Bác sĩ rất im lặng, Hùng Cách Cách lại vô cùng vui mừng gật đầu : "Cách này đúng là vừa kinh tế vừa thực dụng, nên được phát huy.”

      Trải qua vòng cấp cứu, Tô Hàng rốt cuộc bảo vệ được dạ dày của mình.

      Bác sĩ với Tô Hàng: "May mà đưa tới kịp thời nếu cậu phải gặp diêm vương rồi. Cậu nhóc, sau này thấy đồ ăn ngon nhất thiết đừng giống như quỷ đói đầu thai, nên kiềm chế chút, mạng sống vẫn quan trọng hơn.”

      Lần đầu tiên, Tô Hàng ngậm miệng dùng lời chanh chua để làm vũ khí công kích người khác.

      , Tô Hàng có hơi muốn khóc.

      muốn thừa nhận mình bị Hùng Cách Cách làm cho cảm động, nhưng phải công nhận rằng đúng là vì nàng Hùng Cách Cách này nên mới muốn khóc.

      Khi đưa tay vào trong cổ họng móc, thủ đoạn cực kỳ dã man khiến mỗi lần nuốt nước miếng đều cảm thấy cổ họng đau như thiêu như đốt! Xem ra cổ họng của bị làm bị thương rồi.

      Hùng Cách Cách vừa ra tay là đả thương nơi yếu ớt nhất của .

      Haiz....

      Từ lúc biết Tô Hàng sao, Hùng Cách Cách giống như người bị rút sạch sức lực, nhũn người ngồi phịch xuống ghế ở ngoài hành lang.

      thấy đúng là mệt chết được.... Nếu như có thể kéo dài hai chữ “mệt chết” này mãi tin hai chữ đó nhất định có thể viết tràn cả trang!

      Tô Hàng nằm ở giường bệnh, khi gọi Hùng Cách Cách vào phải dùng sức ba bò chín trâu mới bò dậy nổi khỏi ghế.

      tới bên giường Tô Hàng giọng hỏi: " đỡ hơn chút nào chưa?"

      Tô Hàng gật đầu.

      Hùng Cách Cách thử : "Tôi xoa cho nhé?”

      Tô Hàng lại gật đầu.

      Hùng Cách Cách ngồi ở mép giường, dùng bàn tay bé ấm áp xoa dạ dày cho Tô Hàng qua lớp áo T-shirt mỏng.

      Tô Hàng quan sát Hùng Cách Cách, phát hai chân của vẫn run, bèn hỏi: " run cái gì?"

      Hùng Cách Cách phủ nhận : "Đâu có."

      Tô Hàng ý bảo nhìn hai chân của mình.

      Hai chân Hùng Cách Cách run, hơn nữa còn run dữ dội. Kiểu run đó là vô thức, là chứng co giật sau khi vận động kịch liệt mới xuất .

      Hùng Cách Cách đặt hai tay lên cẳng chân mình, từ từ dùng sức xoa bóp mấy cái lên bắp thịt. mặt đầy mồ hôi, nhìn dáng vẻ chắc hẳn là rất đau, nhưng cổ họng lại lên dù chỉ tiếng.

      Tô Hàng rất muốn với Hùng Cách Cách: "Đau hãy kêu lên" , nhưng lại mở miệng được.

      Sau khi xoa mấy cái, Hùng Cách Cách đá đá bắp chân, rất tự hào: "Tốt rồi, giờ run nữa." Xem ra tay nghề của quả tồi.

      Tô Hàng nhìn về phía bắp chân Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu hệt như ông già hỏi: "Gót giày đâu mất rồi?"

      Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn qua, lúc này mới phát ra đôi giày của biến thành cao thấp. lầu bầu : “Đôi giày này đúng là chẳng bền gì cả.” Cởi chiếc giày có gót còn lại ra nắm chặt gót giày trong tay, vừa dùng sức bẻ cái gót giày gãy luôn. vừa định đeo giày lại lên chân nghe thấy Tô hàng đột nhiên gầm hét lên: “ là người ngu à? Lòng bàn chân ma sát chảy nhiều máu như thế cùng biết đường xử lý?”

      Hùng Cách Cách nâng chân của mình lên, vừa nhìn quả nhiên....máu thịt lẫn lộn.

      Hùng Cách Cách thanh minh cho bản thân : "Tôi tưởng nó là ma sát trước đó ....."

      Tô Hàng từ giường bò dậy, chỉ vào đầu Hùng Cách Cách mắng, "Người khác là đồ ngốc, gấp hai đồ ngốc! Bốn đồ ngốc chính là lời khen tặng đó! Cách nghĩ của ngờ nghệch y như cây nông nghiệp của miền nam, năm bốn vụ cũng chẳng được nghỉ ngơi! , mau bảo y tá xử lý cho , đừng làm tôi bực bội!”

      Hùng Cách Cách rất nghe lời, lập tức giày vào, muốn tìm y tá.

      Tô Hàng cảm thấy vô cùng tức giận và bực bội, nhịn được gầm hét lên: " uống thuốc dùng phân hóa học của nhà nông lớn lên hả? Lòng bàn chân cọ như thế rồi còn muốn tìm y tá?"

      Hùng Cách Cách trừng mắt lên, "Là bảo tôi tìm y tá xử lý mà!" Thời mãn kinh hả, lật lọng gì đâu biết?

      Tô Hàng dùng sức ấn xuống nút màu đỏ đầu giường, "Ấn nút gọi này là được rồi! có hiểu , hiểu hả? !"

      Hùng Cách Cách bĩu môi, xoay đầu , quyết định so đo với tên bệnh nhân cố tình gây này. Tên này đâu phải là thụ xấu xa? Mà phải là…. Thụ cặn bã!

      Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách để ý tới mình cũng bĩu môi. Sau khi thở yếu ớt hai cái, giọng điệu cũng yếu mấy phần: "Có lúc tôi cảm thấy cố ý muốn bị ăn mắng."

      Hùng Cách Cách giọng lầm bầm: "Tôi cảm thấy càng muốn bị ăn đánh hơn."

      Tô Hàng dường như nghe gì, " gì cơ?"

      Hùng Cách Cách lắc đầu, cảm khái : " gì cả. Chỉ có điều tôi cũng thấy lạ lắm, tại sao Bảo Nhi cũng tôi là kiểu người muốn bị ăn mắng? Khi hiểu con người tôi cũng có rất nhiều người muốn mắng tôi."

      Tô Hàng khịt mũi : "Là sao? Sau khi hiểu có thể coi trọng hả?"

      Hùng Cách Cách nghiêng đầu, nhìn phía ngoài cửa sổ, "Bảo Nhi , sau khi hiểu tôi cậu ấy đột nhiên sinh ra loại kích động muốn hành hung tôi trận.”

      Tô Hàng đập giường, phá lên cười ha ha.

      Hùng Cách Cách vốn muốn , đừng đập giường cẩn thận lệch kim. Nhưng khi thấy Tô Hàng cười nhạo đến hả hê như vậy ngậm miệng.

      "Ai u...." Quả nhiên, Tô Hàng bị lệch kim.

      Hùng Cách Cách nhếch miệng cười. cảm thấy mình ngày càng biết nhìn xa trông rộng. Song suy nghĩ của mình cho Tô Hàng biết. có hứng thú với chuyện muốn bị ăn mắng này!

      Sau khi y tá tới, đầu tiên là truyền nước biển lại cho Tô Hàng rồi mới bắt đầu xử lý vết thương ở chân cho Hùng Cách Cách. Khi rửa vết thương khử trùng có hơi đau nên Hùng Cách Cách khẽ rụt cẳng chân lại.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :