1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 16: Ai mà động kinh mất hồn thế chứ? ( )

      Bốn giờ sáng, Hùng Cách Cách rời giường đúng giờ, thay quần áo và giày mình mới mua, tâm trạng hưng phấn ra khỏi phòng.

      Phó Bạc Yến trải qua đên khá là lo âu căn bản ngủ được. Cho nên, khi nghe thấy tiếng bước chân của Hùng Cách Cách, trong lòng tức trào lên ý chí chiến đấu! Vì vậy cũng bò dậy khỏi giường.

      tới cửa cầu thang thấy Hùng Cách Cách chuẩn bị ra cửa.

      Phó Bạc Yến tưởng rằng Hùng Cách Cách ra ngoài mua đồ ăn sáng cho mình. Cho nên ta yên lặng ngồi sô pha chờ.

      Khi kim đồng hồ chỉ 5h Phó Bạc Yến hơi nhíu mày. Kim đồng hồ chạy quá 6h, Phó Bạc Yến đứng lên khỏi ghế salon. Lúc kim giờ chạy qua 7h, Phó Bạc Yến bắt đầu lại lại trong phòng. Kim đồng hồ chỉ 8h, Phó Bạc Yến bực bội túm lấy áo khoác ra ngoài. Khi xe Phó Bạc Yến sắp lái vào chỗ đậu xe ngầm nhìn thấy nàng xám xịt đứng ở ven đườn gặm bánh cuộn hút sữa đậu nành ngon làn!

      Phó Bạc Yến tức điên lên. Nhưng lại nghĩ, tức giận với nàng thân chẳng quen hoàn toàn cần thiết. Lòng khoan dung của dường như bị oanh tạc còn mảnh giáp kể từ sau khi gặp phải nàng xám xịt đó.

      Phó Bạc Yến quay đầu , hề nhìn Hùng Cách Cách nữa.

      lái xe vào bãi đậu rồi trực tiếp lên phòng làm việc của mình.

      Hơn chín giờ, cứ cách năm phút Phó Bạc Yến lại quét đồng hồ đeo tay lần. Được, được lắm, ngày đầu tiên làm mà ta lại đến báo cáo! Cuối cùng có lý do để sa thải ả rồi. , sa thải ta vốn cần mượn cớ. thể đuổi cổ ta, phải giữ ta lại để mà hành hạ! Ha ha… Trông cái dáng vẻ nghèo kiết hủ lậu của ta nếu như bị trừ lương chỉ vì muộn biết có cảm tưởng gì nhỉ?

      9h30 Phó Bạc Yến tìm quản lý Khúc của bộ phận nhân , bảo ta mang tất cả tài liệu về nhân viên bị sa thải trong vòng tuần qua lên cho mình. Thế là có bảng dữ liệu nhân viên duy nhất được đưa tới tay Phó Bạc Yến.

      Ngón trỏ Phó Bạc Yến gõ lên phần gạch dưới tên, "Hùng Cách Cách...."

      10h30 Phó Bạc Yến ngồi nổi nữa.

      ta đứng lên đẩy cửa văn phòng ra, chuẩn bị ra ngoài thị sát vòng. ngờ lại nhìn thấy Hùng Cách Cách đứng ở cửa bên kia chơi trò mắt to trừng mắt với thư ký của mình.

      Phản ứng đầu tiên khi Hùng Cách Cách nhìn thấy Phó Bạc Yến là nặn ra nụ cười nịnh nọt.

      Phó Bạc Yến làm như nhìn thấy Hùng Cách Cách, quẹo vòng trở về phòng làm việc của mình.

      lát sau, bảo thư ký gọi Hùng Cách Cách vào.

      Trong phòng làm việc, Phó Bạc Yến lời nào, Hùng Cách Cách đương nhiên cũng dám mở miệng trước. Vả lại Hùng Cách Cách biết gì với Phó Bạc Yến.

      Thời gian tích tắc trôi qua trong yên lặng, sắp đến 11h30 rồi.

      Hùng Cách Cách thấy Phó Bạc Yến vẫn có ý lên tiếng, bèn giọng đề nghị: "Đến giờ nghỉ trưa rồi."

      Phó Bạc Yến ngẩng đầu lên khỏi đống văn kiện nhìn về phía Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách bị ánh mắt của Phó Bạc Yến dọa sợ, lập tức im bặt.

      Khoảng mười phút sau, đồng hồ sinh học Hùng Cách Cách càng kêu càng vang. liếc trộm Phó Bạc Yến mấy lần, cuối cùng lấy dũng khí : "Nên ăn cơm thôi."

      Phó Bạc Yến ngẩng đầu khỏi văn kiện lần nữa, nhìn về phía Hùng Cách Cách. Nếu Hùng Cách Cách nhắc đúng là chẳng cảm thấy gì, nhưng nhờ có nhắc nhở của ta nên cũng thấy bụng sôi lên òng ọc. Từ sáng đến giờ còn chưa uống cả giọt nước nữa.

      Phó Bạc Yến khép văn kiện lại hỏi: "Buổi sáng sao làm cơm?"

      Hùng Cách Cách lén liếc Phó Bạc Yến cái, sau đó cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân mình đáp: "Thần tượng thuê tôi làm công việc trợ lý của ấy, hề tôi phải kiêm cả chức đầu bếp.”

      Phó Bạc Yến nhíu mày hỏi: "Thần tượng?"

      Hùng Cách Cách gật đầu, "Đúng vậy, tôi là fan của ‘mộc cang’."

      Phó Bạc Yến gật đầu bày tỏ hiểu, "Được rồi, bắt đầu từ ngày mai, phụ trách cả việc làm bữa sáng và bữa tối."

      Mắt Hùng Cách Cách sáng lên, vội hỏi: "Lương tháng là bao nhiêu?"

      Phó Bạc Yến cau mày, "Tô Hàng cho với về vấn đề lương lậu?"

      Hùng Cách Cách vui vẻ : " chứ. Tôi làm trợ lý cho thần tượng mỗi tháng được 5000 tệ. tại thuê tôi làm cơm, dĩ nhiên cũng phải phát lương. Thần tượng rồi, ấy cấp đãi ngộ năm loại bảo hiểm cho tôi nên tôi cầu cái này với ."

      Phó Bạc Yến quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, sau đó khẽ dựa vào ghế, cười cách thích thú, "Được rồi, phụ trách cơm nước cả nhà, mỗi tháng tôi cho vạn làm thù lao.”

      Giờ phút này, Hùng Cách Cách cảm thấy Phó tổng chẳng những dáng người đẹp mà nụ cười càng thêm quyến rũ, ngay cả cũng êm tai như vậy. Nhất là khi vạn tệ được ra từ trong miệng ta, giọng đó quả làm mê chết được!

      Phó Bạc Yến tiếp: "Nhưng thể ở lại nhà tôi."

      Hùng Cách Cách lắc đầu ngay lập tức, hình tượng hoàn mỹ của Phó Bạc Yến trong đầu thoáng cái vỡ tan tành, tội nghiệp : "Tôi có chỗ ở."

      Phó Bạc Yến nghĩ lát rồi : "Như vậy . có thể ở lại nhà tôi, nhưng mỗi tháng phải trả tôi vạn tiền thuê phòng."

      Hùng Cách Cách xuyên qua mái ngố nhìn Phó Bạc Yến, bắt đầu cảm thấy ta có hấu hiệu cự tuyệt. mấp máy môi, vô lực thỏa hiệp : "Tôi làm bảo mẫu miễn phí cho vẫn được sao?”

      "Bảo mẫu?" Tâm trạng Phó Bạc Yến vốn rất happy, vừa nghe thấy hai chữ này lại khó chịu.

      Hùng Cách Cách cúi thấp vai, tiếp tục trả lời câu hỏi của Phó Bạc Yến nữa. Nhà tư sản đại gian đại ác! Các người sao có thể bốc lột tiền mồ hôi xương máu của giai cấp vô sản chứ?

      Điện thoại di động của Hùng Cách Cách trong túi quần bắt đầu vang lên. Hùng Cách Cách vội lấy điện thoại di động ra, trốn vào góc nghe.

      Đầu bên kia điện thoại truyền đến gầm thét của Tô Hàng, "Hùng Cách Cách, chạy đâu rồi?”

      Hùng Cách Cách lập tức trả lời: "Tôi ở công ty mà."

      Tô Hàng vui : "Ai cho đến công ty? Tôi phê chuẩn rồi hả? Có phải quên là ai phát lương cho rồi ? Nhanh quay về cho tôi!"

      Hùng Cách Cách luôn miệng : "Được được được, tôi về ngay đây."

      Sau khi cúp điện thoại Hùng Cách Cách bực dọc có tâm trạng bái bai với Phó Bạc Yến, trực tiếp chạy nhanh ra ngoài cửa. Đúng là đồ con lợn, tất cả đều đùa bỡn phải ? Tưởng biết giận là gì chắc ? .... đúng là hay cáu kỉnh. Haiz....Ăn nhờ ở đậu, chỉ có thể cúi đầu.

      Đổi xe, lại tiếp tục đổi xe. Sau đó hạ quyết tâm, thôi bắt taxi !

      Bấm đúng thời gian, Phó Bạc Yến lấy điện thoại di động ra, gọi vào dãy số, "Tô Hàng, trưa tới đây cùng dùng cơm ."

      Tô Hàng do dự, cũng chẳng nghĩ tới Hùng Cách Cách bị mình thét về lập tức đồng ý “được” .

      Hùng Cách Cách giằng co hơn hai giờ, cuối cùng cũng tới được cửa biệt thự khi dư lại hơi thở cuối cùng, dùng sức đập cửa sắt.

      Kết quả, ai mở cửa.

      Hùng Cách Cách thở hồng hộc lấy điện thoại di động ra, gọi cho Tô Hàng, "Xin....xin chào, tôi tới cửa biệt thự rồi, nhưng có ai mở cửa cho tôi cả."

      Tô Hàng cau mày đáp: " dùng tốc độ gì vậy? Tôi ở công ty rồi, mau chạy tới đây !"

      "Ken két… kèn kẹt...." Hùng Cách Cách bắt đầu nghiến răng.

      Tô Hàng hỏi: "Tiếng gì vậy?"

      Hùng Cách Cách mấp máy môi, lạnh lùng trả lời: "Tiếng xương đùi ma sát."

      Tô Hàng quát: "Hùng Cách Cách, được lắm, xương đùi mà có thể phát ra tiếng ma sát hả? tưởng mình là com-pa chắc? Đừng có lề mề, mau tới đây cho tôi! Tôi cho giờ, nếu xuất trước mặt tôi đúng giờ công việc này, khỏi làm luôn !”

      Gác máy Hùng Cách Cách nhịn xuống tất cả bất mãn, bắt đầu nhanh chân chạy như điên!

      Xe taxi ơi xe taxi, rốt cuộc mày ở đâu vậy? !

      Khi Hùng Cách Cách cuối cùng cũng bắt được taxi, khi Hùng Cách Cách vọt vào phòng làm việc tổng giám đốc với tốc độ trăm mét, khi Hùng Cách Cách thở hồng hộc đứng trước mặt Tô Hàng, ta lại chỉ nhìn lướt qua đồng hồ đeo tay rồi : “ tới muộn phút, có gì để ?”

      Hùng Cách Cách há miệng thở dốc, nhào tới bên người Tô Hàng thở phị phò : "Xin....xin hãy cho tôi 153 đồng trước ."

      Tô Hàng nhíu mày hỏi: "Tại sao?"

      Hùng Cách Cách chỉ ngón tay run rẩy về phía bên ngoài : "Tiền… tiền xe vẫn chưa trả."

      Tô Hàng rối rắm.

      Sau khi thanh toán tiền xe, Hùng Cách Cách lại bò lên văn phòng tổng giám đốc.

      Tô Hàng muốn so đo chuyện chậm phút với Hùng Cách Cách, nhưng nhìn ngang nhìn dọc cũng cảm thấy Hùng Cách Cách vừa mắt. ta cau mày hỏi: "Tôi bảo ăn diện, lại làm cho cả người thành như vầy sao?"

      Hùng Cách Cách chỉ vào bộ âu phục màu xám người mình, "Hàng hiệu đấy!"

      Tô Hàng quan sát Hùng Cách Cách từ xuống dưới hai lần, cay nghiệt : "Tôi biết khiếu thẩm mỹ của có vấn đề hay vốn mù màu nữa? Gu thẩm mỹ của thế này sao có đủ tư cách làm trợ lý của tôi chứ? Tôi thấy chỉ tùy tiện thôi.”

      Hùng Cách Cách kéo ống tay áo mình, vô cùng uất ức. nức nở : "Cầu xin hãy cho tôi thêm cơ hội nữa, tôi rất sùng bái… tài hội họa của .”

      Tô Hàng nghe được tiếng ngắc ngớ, nhíu mày hỏi: "Thế nào? Xem ra con người của tôi để lại ấn tượng gì tốt đẹp cho nhỉ?"

      Hùng Cách Cách vội vàng lắc đầu, " đúng đúng...." phải để lại ấn tượng tốt, mà vốn chẳng để lại chút ấn tượng gì! Được rồi, thừa nhận, đoạn video Tô Hàng ngủ khỏa thân làm rất thích .

      Tô Hàng muốn nghe Hùng Cách Cách giải thích, dứt khoát đứng lên về phía văn phòng Phó Bạc Yến chuẩn bị cho mình.

      Hùng Cách Cách giương mắt nhìn Tô Hàng biến mất trong tầm mắt mình, trái tim trở nên lạnh lẽo. Chẳng lẽ lại thất nghiệp à?

      Phó Bạc Yến nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, biết trong lòng có gì quấy phá mà lại đột nhiên mở miệng : "Bắt đầu từ ngày mai, đến là trợ lý của tôi."

      Trái tim thất lạc của Hùng Cách Cách trong nháy mắt đập điên cuồng! vọt tới trước bàn Phó Bạc Yến kích động hỏi: " ? ?"

      Phó Bạc Yến gật đầu.

      Hùng Cách Cách hoan hô, bắt ngay lấy tay Phó Bạc Yến lắc lư lên xuống: "Cám ơn, cám ơn , tôi làm việc tốt!"

      Mặt Phó Bạc Yến trầm như nước, mắt lạnh nhìn Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách ngượng ngùng thu tay lại, sau đó dùng vẻ mặt muốn lại thôi đá đưa trước mặt Phó Bạc Yến.

      Phó Bạc Yến dùng ngón trỏ gõ lên mặt bàn hỏi: " còn muốn hỏi gì nữa?"

      Hùng Cách Cách cúi thấp đầu nhìn ngón tay Phó Bạc Yến, giọng hỏi: "Có.... có năm loại bảo hiểm ?"

      Phó Bạc Yến dứt khoát đáp lại hai chữ, "Ra ngoài!"

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 17: Ai mà phát ra tiếng cười kinh hồn thế nhỉ? (hai)
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách cực kỳ vui vẻ, lắc mông ra khỏi phòng làm việc sau đó chạy thẳng tới phòng họp, bê chiếc ghế từ trong đó ra cười hì hì ngồi đối diện với thư ký, cùng ấy chia nhau canh giữ ở hai bên cửa văn phòng tổng giám đốc.

      nhíu mày nhìn Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách giải thích: "Tôi mới nhận chức trợ lý tổng giám đốc."

      thư ký cúi đầu làm bộ lật xem tài liệu, dứt khoát thèm để ý tới Hùng Cách Cách. Theo thấy Hùng Cách Cách cũng giống như con châu chấu sau mùa thu, bay nhảy được hai ngày. Phó tổng sở dĩ để Hùng Cách Cách làm trợ lý của mình đoán chừng là vì muốn tìm thú vui mà thôi.

      Hùng Cách Cách ngồi ghế như kẻ vô tích . Mỗi lần đến bốn giờ chiều là lại mệt rã rời. có trà nước vực dậy là mắt lại mở nổi.

      Khi mí mắt dần dần khép lại, Hùng Cách Cách lại cảnh cáo mình, công việc vất vả lắm mới kiếm được nhất định thể ngủ!

      Đáng tiếc, thứ gì chứ buồn ngủ ngăn sao nổi.

      Mười lăm phút sau, Hùng Cách Cách đột nhiên mở mắt!

      khẩn trương ngẩng đầu lên giống như chú mèo con nhạy bén, đầu tiên là nhìn về phía cửa văn phòng của Phó Bạc Yến, sau đó chuyển sang bàn làm việc trống của thư ký, cuối cùng len lén tìm kiếm màn hình quan sát camera trong truyền thuyết. Khi phát mình an toàn, trái tim bé rốt cuộc cũng trở về vị trí cũ.

      Vừa định thở phào nhõm lại trông thấy chiếc kính cực lớn nhìn chằm chằm mình! Hùng Cách Cách sợ hết hồn. Hít mạnh hơi, nhưng hoàn toàn phát ra tiếng kêu sợ hãi.

      Hùng Cách Cách dịch người về phía sau, muốn nhìn chủ nhân của chiếc kính đó rốt cuộc có bộ dạng gì? Tại sao lại cầm kính lúp để nhìn ?

      Vậy mà bất kể Hùng Cách Cách dịch về sau bao nhiêu người đàn ông cầm kính lúp đó vẫn duy trì khoảng cách 0.5 cm với .

      Hùng Cách Cách cực kỳ khó chịu hỏi: " nhìn cái gì thế hả?"

      Chàng trai đáp: "Tôi nhìn người ngủ trong giờ làm việc."

      Hùng Cách Cách hốt hoảng, lập tức phủ nhận: "Tôi ngủ!"

      Chàng trai cực kỳ khẳng định : " có. ngủ đúng mười lăm phút. Trong lúc đó còn phát ra năm tiếng ngáy nho , đồng thời nghiến răng hai cái, hít mũi ba lần và chảy nước miếng lần!”

      Hùng Cách Cách chợt tránh sang bên, té mông xuống đất. chỉ vào người đó run giọng : "Là....Là ? !"

      chàng này phải ai xa lạ, đó chính là Phó Khương thường đến bệnh viện tâm thần Phúc báo cáo có mặt!

      Phó Khương đặt kính lúp cầm xuống, nhoẻn miệng cười với Hùng Cách Cách rồi dùng giọng vô cùng thân thiết hỏi: " biết tôi à?"

      Hùng Cách Cách đứng bật dậy, cố lui về phía sau trong im lặng, hỏi ngược lại: " biết tôi?!"

      Phó Khương quét mắt nhìn Hùng Cách Cách đáp: "Sao mà biết cho được? phải là thích đến siêu thị ăn “đồ ăn nếm thử” đó sao?"

      Hùng Cách Cách quay đầu , "Tôi nhớ ."

      Phó Khương cười như hiểu, "Tôi cũng nhớ ."

      Hùng Cách Cách lập tức quay đầu lại, trừng mắt hỏi: "Vì sao lại hãm hại tôi? Tại sao lại dính chiếc quần lót đắt tiền như thế sau lưng tôi hả? !"

      Phó Khương nhún vai, "Có hả? Tôi nhớ nữa."

      Hùng Cách Cách nghiến răng quát: "Có!"

      Phó Khương cười nhạt, " là có , tôi so đo với con ."

      Hùng Cách Cách.... rất mệt mỏi. cảm thấy mình nên tính toán với tên bệnh thần kinh này. Ngộ nhỡ chọc ta điên lên, ta mà đâm dao đau lắm. Nhưng có thù báo đâu phải quân tử! Tên này tuyệt đối thể nuông chiều!

      Nghĩ tới đống tiền phạt là Hùng Cách Cách lại cảm thấy lòng đau như cắt.

      Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách cười tít mắt hỏi Phó Khương: "Sao lại xuất ở đây? Có phải thấy chỗ này rất mát mẻ thích hợp để khỏa thân chạy nhong ?"

      Phó Khương đăm chiêu nhìn Hùng Cách Cách, kéo dài giọng : "Khỏa thân chạy nhong à? Ha ha...." Giơ tay bắt đầu cởi nút cài trước ngực mình.

      Mắt Hùng Cách Cách bắt đầu sáng lấp lánh. Tôi mỏi mắt chờ mong đó, khỏa thân chạy nhong, khỏa thân chạy nhong , tôi mong bị người ta đánh cho trận tơi bời!

      Phó Khương nhìn chằm chằm Hùng Cách Cách, nhếch môi cười : "Chờ tôi cởi hết bắt đầu đuổi theo . chuẩn bị xong chưa?"

      Hùng Cách Cách thảng thốt, lập tức đè cánh tay Phó Khương lại khuyên nhủ: "Bình tĩnh, hãy bình tĩnh...."

      Phó Khương làm bộ bóp cổ tay cảm khái : "Nhưng tôi vẫn muốn cởi cho xem cơ."

      Hùng Cách Cách lắc đầu như trống bỏi, "Tôi rất trong sáng dám nhìn đâu." ra , dám để ta đuổi theo. Nghĩ thử mà xem, chàng khỏa thân điên cuống đuổi theo khắp nơi. Chỉ nghĩ thôi cảm thấy vô cùng kích thích giật gân rồi. Nhưng đây là công ty, phải chú ý ảnh hưởng.

      Hùng Cách Cách lạnh mặt, với Phó Khương: "Tốt nhất là hãy rời khỏi đây nhanh lên, bằng bảo vệ bắt đưa về bệnh viện tâm thần đấy!"

      Phó Khương chỉ thẻ nhân viên treo trước ngực mình, "Đây này, tôi làm việc ở đây."

      Hùng Cách Cách giật mình . nhích gần tới chỗ Phó Khương, giọng : "Người trong công ty có biết bệnh của ?"

      Phó Khương lắc đầu, cũng nhích gần tới chỗ Hùng Cách Cách Cách, ra vẻ thần bí : "Tôi cho ai biết cả."

      Hùng Cách Cách lập tức lui về phía sau bước dài, cất cao giọng : "Tốt nhất hãy từ chức ngay , nếu tôi tố cáo !" Khà khà, lần này rốt cuộc cũng đến phiên báo thù rồi.

      Phó Khương ngồi thẳng lên, khinh thường : "Nếu như dám tố cáo tôi, tôi ra ngủ trong giờ làm việc."

      Hùng Cách Cách xoay giày cao gót màu xám, đắc ý cười : " có chứng cớ!"

      Phó Khương hỏi vặn lại: "Vậy có bằng chứng ?"

      Hùng Cách Cách mấp máy môi, hừ hừ : "Được rồi, chúng ta đều có bằng chứng, vậy bỏ qua hết , đừng ai can thiệp vào chuyện của ai!"

      Phó Khương cười bí hiểm, lấy điện thoại di động ra nhấn phím play, tiếng ngáy được phát ra mồn , " có chứng cớ có nghĩa là tôi có chứng cớ."

      Hùng Cách Cách đau khổ.

      Trải qua thương lượng, Hùng Cách Cách đồng ý giữ bí mật giúp Phó Khương, cho ai biết chạy ra từ bệnh viện tâm thần. Để báo đáp lại, Phó Khương cũng đồng ý giữ bí mật cho Hùng Cách Cách, công bố đoạn video ngủ gật với mọi người.

      Vừa bàn xong hiệp định, cửa phòng tổng giám đốc bị kéo ra.

      Hùng Cách Cách lập tức ngồi nghiêm chỉnh, giữ vững cảnh giác cao độ.

      thư ký bước ra khỏi phòng làm việc, dùng đuôi mắt như có như lườm Hùng Cách Cách, lạnh nhạt : "Phó tổng gọi vào."

      Hùng Cách Cách đứng lên, trước khi vào văn phòng liếc qua chỗ Phó Khương nhưng phát chỗ đó trống trơn, ngay cả cọng lông cũng thấy.

      Trong phòng làm việc, Phó Bạc Yến với Hùng Cách Cách: "Sau khi tan việc, mua số thứ cần thiết."

      Hùng Cách Cách đồng ý cách sảng khoái, nhưng rời khỏi chỗ đứng.

      Phó Bạc Yến đặt bút trong tay xuống hỏi: "Còn có chuyện gì ?"

      Hùng Cách Cách cúi đầu, đưa tay ra, "Tiền."

      Phó Bạc Yến dùng ngón tay trỏ gõ lên bàn, trầm giọng hỏi: "Tô Hàng , hôm qua chú ấy cho ba ngàn mà."

      Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn mũi giày mình, "Ừm, mua quần áo rồi."

      Phó Bạc Yến thích người tự cho mình là thông minh, vì vậy lạnh lùng : "Đừng với tôi quần áo người trị giá ba ngàn tệ!”

      Hùng Cách Cách xoay người ra khỏi phòng làm việc, cầm ví da ghế mình lên tìm kiếm từ trong ra ngoài lúc lâu, rốt cuộc tìm thấy mấy tấm thẻ, sau đó quay lại văn phòng, cung kính đặt chúng trước mặt Phó Bạc Yến.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 18: Ai mà phát ra tiếng cười kinh hồn thế nhỉ? (ba)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Phó Bạc Yến cúi đầu xem xét, khá lắm, Hùng Cách Cách vậy mà lại đưa hai cái mác quần áo cho ! Phía ràng viết, áo 1580 tệ, quần 1280 tệ.

      Phó Bạc Yến hết ý kiến. trách được Tô Hàng lại cần trợ lý này, mắt Hùng Cách Cách đúng là hết thuốc chữa!

      ra Hùng Cách Cách là người mù ăn sủi cảo —— trong lòng có tính toán. thể với Phó Bạc Yến, Tô Hàng cho ba ngàn, nửa dùng để trả nợ, nửa cho Phạm Bảo Nhi vay. Tuy mua hàng giảm giá nhưng chẳng bao lâu bộ quần áo này cũng giảm giá nữa.

      Phó Bạc Yến sâu sắc nhận thấy, giữ Hùng Cách Cách bên người nhất định là phiền phức lớn. Nhưng biết vì sao lại muốn thấy lạc lõng nhà để về.

      Có lẽ nuôi sủng vật màu xám xấu xí ngốc nghếch cũng tồi.

      Phó Bạc Yến móc ví tiền ra, đưa chiếc thẻ ngân hàng cho Hùng Cách Cách: “Đây là chi phí trong nhà."

      Hùng Cách Cách nhận tấm thẻ bẳng cả hai tay, nhịn được hỏi: "Tiền chi phí trong nhà mỗi tháng là bao nhiêu? Tôi còn phải tính toán xem chi tiêu thế nào."

      Phó Bạc Yến phất tay : "Tùy ý."

      Hùng Cách Cách giữ chặt thẻ trong ngực, kiên trì : " , quy định ra khoản vẫn tốt hơn."

      Phó Bạc Yến hỏi: "Hai vạn đủ ?"

      Hùng Cách Cách sau khi đờ đẫn lát, gật đầu như điên, "Đủ, đủ, đủ rồi! Mỗi tháng cho tôi hai vạn, tôi bảo đảm cho các ăn ngon cực kỳ!”

      Phó Bạc Yến hài lòng gật đầu, cũng ý bảo Hùng Cách Cách có thể ra ngoài.

      Hùng Cách Cách cầm tấm thẻ, mơ màng ra khỏi văn phòng. Trong nháy mắt khi cánh cửa khép lại, Hùng Cách Cách lại vọt vào, dọa Phó Bạc Yến giật cả mình.

      hỏi: "Xin hỏi mật mã là bao nhiêu?"

      Phó Bạc Yến vừa muốn trả lời, Hùng Cách Cách liền mở miệng : "Để tôi đoán thử . Mật mã có phải sáu số sau của tấm thẻ này ?"

      Phó Bạc Yến hơi kinh ngạc gật đầu.

      Hùng Cách Cách đắc chí : "Tôi là quá thông minh mà!"

      Phó Bạc Yến lạnh lùng nhìn Hùng Cách Cách, cảm thấy châm chọc chỉ số IQ của thấp.

      Hùng Cách Cách bị vận may đột nhiên ập tới đập cho choáng váng rồi, đâu còn biết nhìn sắc mặt người khác nữa chứ. vui vẻ xoay người, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng tiến về phía siêu thị!

      Khi hình bóng Hùng Cách Cách biến mất sau cánh cửa, cúi đầu lật xem văn kiện mà khỏi nhíu mày, sau đó đứng lên cầm áo khoác theo Hùng Cách Cách ra khỏi công ty.

      Hùng Cách Cách vượt qua dòng xe nườm nượp đường, trực tiếp nhào vào siêu thị lớn.

      đẩy xe quyết đổ máu tuyến đầu “hàng hóa giảm giá”!

      Hễ trong loa phóng thanh truyền ra hàng giảm giá cung cấp với số lượng có hạn nào đó là vọt tới chỗ đó đầu tiên, tranh mua trắng trợn! Tiêu tiền của người khác mua những thứ mình muốn ăn, là....quá !

      Trong đám người tranh mua có đủ các kiểu người, nào là người oai phong, người tháo vát giỏi giang, người già kẻ yếu, người đầu cơ trục lợi, nhưng bóng dáng của nàng xám xịt đó giống như chiếc đuôi cá rong chơi trong biển khơi, quả nhiên là hòa đồng như cá gặp nước.

      Sau nửa giờ, xe hàng của Hùng Cách Cách chồng chất như núi.

      Hùng Cách Cách lấy tay áo lau mồ hôi trán, sau đó tiện thể cầm chiếc túi mua hàng siêu cấp lớn rồi thanh toán.

      Ra khỏi siêu thị Hùng Cách Cách tay xách 25 kg gạo, tay xác hai can dầu ăn 5 kg, sau lưng còn đeo túi mua hàng siêu cấp lớn. giống như con kiến vác những vật nặng hơn trọng lượng cơ thể mình rất nhiều, từng bước từng bước tới trạm xe buýt.

      Phó Bạc Yến theo Hùng Cách Cách đoạn, nhìn thấy cố gắng chen chúc lên chiếc xe buýt chật chội trong giờ cao điểm nhưng lần nào cũng bại trận. Thế nhưng vẫn đeo túi mua hàng khổng lồ đứng dưới ánh mặt trời, lẳng lặng chờ đợi chuyến xe buýt tiếp theo.

      chiếc cằm xinh xắn rớt xuống giọt mồ hôi rất óng ánh, rất trong trẻo, rất … thanh khiết.

      Tim Phó Bạc Yến vậy mà lại hơi rung động.

      lái xe đến bên cạnh Hùng Cách Cách, mở cửa xe ý bảo lên xe.

      Hùng Cách Cách vui mừng, lập tức nhét túi mua hàng to đùng vào cốp xe của Phó Bạc Yến, sau đó nhanh nhẹn leo lên ghế phụ, hài lòng hưởng thụ đãi ngộ có xe nhờ.

      Khoảng nửa giờ sau khi xe chạy ngược lên ngã tư, Phó Bạc Yến tìm cách phá vỡ trầm mặc giữa hai người, hỏi: "Mua được tất cả những gì rồi?"

      Hùng Cách Cách lập tức rút hóa đơn ra, đọc rất nghiêm túc, "Có dưa chuột, cà chua, còn có hai con cá hoàng hoa đông lạnh...."

      Phó Bạc Yến biết còn cố hỏi: "Tại sao mua cá sống?"

      Hùng Cách Cách tự nhiên đáp: "Cá hoàng hoa giảm giá."

      Phó Bạc Yến cố ý bới móc, "Tôi thích cá hoàng hoa."

      Hùng Cách Cách lập tức bẻ ngón tay : " sao, sao, tôi còn mua nửa con vịt nướng. Vốn định mua cả con cơ, tiếc là ra tay chậm quá."

      Phó Bạc Yến buồn cười nhưng cười. thản nhiên : "Tôi cũng thích ăn vịt nướng."

      Hùng Cách Cách lập tức làm công tác tuyên truyền tất cả các thứ khác mua được, "Chúng ta còn có cánh gà, còn có thịt bò kho tương, còn có...."

      Khóe môi Phó Bạc Yến lặng lẽ nhếch lên. Hùng Cách Cách rất thích hợp với công việc nội trợ.

      Chặng đường về nhà tổng cộng mất gần tiếng, Phó Bạc Yến nhìn thời gian rồi lại liếc mắt nhìn hai chân Hùng Cách Cách, bắt đầu cảm thán đôi chân thần kỳ này. Cả ngày nay quãng đường chạy tổng cộng là bao xa?

      vào biệt thự, Hùng Cách Cách lao đầu vào bếp ngay, động tác lưu loát chuẩn bị thức ăn.

      Trong phòng bếp lục tục truyền ra tiếng rửa rau, tiếng thái thức ăn, tiếng xào đồ ăn....

      Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đầy bàn, mùi thơm mê người này lôi cuốn biết bao người thèm ăn. Nước miếng Phó Bạc Yến bắt đầu chảy ra.

      Mới vừa bưng chén đũa lên, Tô Hàng trở lại.

      ta tới trước bàn ăn, quét mắt nhìn thức ăn, sau đó lại liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, đưa ra lời bình luận bén nhọn: "Xem như cũng còn hữu dụng.” Sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

      Tài nấu nướng của Hùng Cách Cách thuộc hạng vừa, đảm đương nổi đầu bếp nhưng đủ tư cách để làm bà chủ nhà.

      Phó Bạc Yến và Tô Hàng đều trở về từ nước ngoài ăn ngán thịt bò bít tết và bánh mì, hôm nay được nếm món ăn quê hương chính cống cảm thấy được mở rộng khẩu vị nên ăn nhiều hơn hai chén cơm.

      Sau khi ăn xong, Phó Bạc Yến và Tô Hàng chia ra trở lại thư phòng của mình. Hùng Cách Cách thu dọn bát đũa xong bèn ngồi ghế sa lon, bắt đầu khều cục máu tụ chân .

      Tô Hàng xuống lầu rót cà phê, vừa vặn nhìn thấy màn kia.

      ta lẳng lặng đứng lát, rồi giọng mắng "ngu xuẩn", sau đó xoay người lên lầu. Lúc tới cửa cầu thang tầng hai Tô Hàng dừng bước, ghé đầu nhìn xuống chỗ Hùng Cách Cách : "Cẩn thận chút, đừng có mà dây máu lên salon."

      Hùng Cách Cách nhấc chân, ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, sau khi nhìn chăm chú ba giây, chậm rãi.... chậm rãi.... chậm rãi nhếch miệng cười.

      Tóc gáy Tô Hàng bỗng dựng đứng hết lên! Hai mắt nhìn kỹ Hùng Cách Cách, phát vẫn là nàng xám xịt đó hoàn toàn có gì khác biệt, hừ lạnh rồi quay lại phòng.

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 19: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết ()
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Sáng sớm, Hùng Cách Cách cứ theo lẽ thường thức dậy lúc bốn giờ.

      Đầu tiên rón rén dạo qua vòng trong phòng Tô Hàng, sau đó xuống dưới nhà nhanh nhẹn làm bữa sáng rồi chờ Phó Bạc Yến rời giường. tại là trợ lý của Phó Bạc Yến nên đương nhiên muốn biểu tốt chút.

      Bảy giờ Phó Bạc Yến rời giường, sau khi rửa mặt ăn sáng xong, đúng tám giờ ra ngoài làm.

      Hùng Cách Cách bám theo phía sau, rất tự nhiên ngồi vào vị trí ghế phụ.

      Phó Bạc Yến hỏi: "Hôm qua sao ngồi xe tôi?"

      Hùng Cách Cách đáp: "Ngày hôm qua à? Hôm qua tôi là trợ lý của Tô Hàng mà lại ngồi xe , được thích hợp lắm.”

      Phó Bạc Yến cười : " phân biệt ràng ."

      Hùng Cách Cách rất tự hào : "Cầm tiền lương của ai, làm việc cho ai, trước giờ tôi vẫn phân biệt ràng!"

      Phó Bạc Yến rất hài lòng.

      Khi xe đến bãi đậu xe ngầm, lời đồn Hùng Cách Cách và Phó tổng qua đêm với nhau trước hai người bước, truyền khắp mọi ngóc ngách “Phó thị”.

      Có người nghi ngờ, có người ghen tỵ, có người hiểu, có người lộ ra vẻ mặt ra là vậy. Tóm lại rất loạn.

      Có người nghĩ: Phó tổng là người có phẩm vị thế nào nhỉ?

      Có người nghĩ: người có học vấn đúng là khác người, vậy mà lại thích kiểu con đó? !

      Có người nghĩ: có lẽ, mình nên xõa tóc xuống, dùng mái ngố che mắt lại.

      Có người nghĩ: đúng là đau đớn, đây là thế giới gì vậy?!

      Có người nghĩ: Hùng Cách Cách kỳ cũng rất tốt, nên liên lạc nhiều hơn để xúc tiến tình cảm.

      Hùng Cách Cách ở đầu sóng ngọn gió lại hồn nhiên hay biết gì cả, vẫn ngồi ghế mình nhìn thư ký.

      Hùng Cách Cách nghĩ: lúc nào mình mới có chiếc bàn đây?

      thư ký nghĩ: ngồi im nhúc nhích rốt cuộc là nghĩ gì? nhìn tôi à? Sao tôi lại có cảm giác rợn hết tóc gáy?

      Phó Bạc Yến ở trong phòng làm việc lật xem tài liệu hồi, bèn nhấn điện thoại nội tuyến với thư ký: "Pha cho tôi ly cà phê." Dừng lát rồi bổ sung, "Bảo Hùng Cách Cách ."

      Hùng Cách Cách nhận được mệnh lệnh, lập tức tinh thần phấn chấn chạy vào phòng trà nước bưng cốc cà phê hòa tan cho Phó Bạc Yến.

      Phó Bạc Yến ngửi cái, uống mà xoi mói: "Tôi muốn cà phê nấu lên."

      Hùng Cách Cách nhận lệnh, bưng cốc cà phê lên ra khỏi văn phòng, chặn đồng nghiệp nam mượn bật lửa, sau đó ngồi xổm bật lửa đốt dưới đáy cốc cà phê, tranh thủ đun sôi cà phê.

      Phó Khương thần biết quỷ hay xuất , đứng bên cạnh Hùng Cách Cách hỏi: " làm gì đấy?"

      Hùng Cách Cách giật mình, quay đầu trợn mắt lườm Phó Khương rồi : "Phó tổng muốn cà phê nấu. Tôi đun nóng cốc cà phê này lên, rồi đem nó quay lại, ấy chắc rất vừa lòng.” Cả phòng trà nước có lấy thiết bị đun cà phê nào, làm vậy còn có thể làm sao nữa?

      Phó Khương đề nghị: " đun vậy quá vất vả rồi. bằng dùng cái này ." móc ra hai cây nến từ trong túi áo khoác ngoài.

      Hùng Cách Cách mừng rỡ, lập tức đốt cây nến, bắt đầu đun nóng cốc cà phê.

      Phó Khương : "Nào, để tôi nấu lát, thú vị quá ."

      Hùng Cách Cách cho, lui về phía sau.

      Phó Khương chìa tay đến cướp, Hùng Cách Cách giơ cây nến khắp nơi tránh né.

      Cơn gió thổi lên, thổi ngọn nến về phía tóc Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách thấy Phó Khương cướp cây nến trong tay mình nữa, bèn chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục đun cà phê. Thế nhưng lại ngửi thấy mùi chim sẻ nướng.

      Hùng Cách Cách ngửi ngửi mũi xinh như con gấu.

      Phó Khương lui về phía sau bước, dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi: "Hùng Cách Cách, muốn đốt đầu mình à?"

      Con ngươi Hùng Cách Cách theo tầm mắt Phó Khương nhìn về phía đỉnh đầu của mình.

      Cái góc độ này rất xảo trá , nhưng Hùng Cách Cách vẫn nhìn thấy vài làn khói đên từ từ bốc lên từ đỉnh đầu mình.

      Hùng Cách Cách đờ đẫn hỏi: "Cháy rồi sao?"

      Phó Khương gật đầu, "Cháy rồi."

      Hùng Cách Cách nhảy bật dậy, quơ hai tay vỗ lên đầu mình.

      Phó Khương cầm cốc cà phê bị Hùng Cách Cách đặt đất lên, “ào”, dội lên đầu Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách vuốt cà phê mặt, thẫn thờ nhìn Phó Khương lầm bầm hỏi: "Lửa tắt rồi à?"

      Phó Khương nghiêm túc gật đầu, "Tin tôi , lửa đầu được dập tắt. nợ tôi ân tình."

      Hùng Cách Cách vừa định thở phào nhõm, lại lập tức căng thẳng. dè dặt hỏi: "Tại sao tôi cảm thấy chung quanh rất nóng? Giống như có ánh lửa vậy?"

      Phó Khương đút tay vào túi ra ngoài cửa, xoay người với Hùng Cách Cách: "Bởi vì vứt cây nến lên rèm cửa sổ rồi."

      Mắt Hùng Cách Cách lập tức trợn tròn!

      cứng ngắc xoay người, nhìn rèm cửa sổ cháy hừng hực.

      Giây tiếp theo nhanh chóng nhào tới gạt rèm cửa cháy xuống dưới chân rồi dùng giày cao gót màu xám ra sức giẫm!

      Đúng lúc này thiết bị phòng cháy chữa cháy đỉnh đầu đột nhiên phát huy tác dụng, phun “rào rào” lượng lớn nước xuống, tưới lạnh xuyên cả tim Hùng Cách Cách.

      Đợi khi thiết bị phòng cháy ngừng phun nước, Hùng Cách Cách run rẩy ra khỏi vũng nước, dùng sức lau giọt nước mặt, phun ra câu: "Đúng là đồ con lợn, làm hư rồi!"

      Phó Khương cầm cốc cà phê trong tay đưa tới trước mặt Hùng Cách Cách, "Coi như hỏng bét. Ít nhất cốc cà phê bị đạp hỏng."

      Khi Hùng Cách Cách mang bộ tóc đuôi gà ướt sũng nước, mặt hun khói xuất trong phòng làm việc của Phó Bạc Yến, đồng thời trịnh trọng dâng lên “cốc cà phê nấu” trải qua đặc chế của mặt Phó Bạc Yến biến thành màu đít nồi.

      Trước khi Hùng Cách Cách vào Phó Bach Yến nhận được mấy đơn xin chỉ thị của bộ phận sửa chữa và bộ phận nhân , cũng thông qua camera quan sát toàn bộ quá trình “đun cà phê”.

      Trong toàn bộ quá trình đó, ràng trông thấy Hùng Cách Cách ngồi xổm mặt đất dáng vẻ bỉ ổi dùng bật lửa đun cốc cà phê.

      Hình ảnh giây trước khi Phó Khương xuất biến thành trống , hình như đường dây nào đó xuất vấn đề. Khi hình ảnh khôi phục bình thường, Phó Bạc Yến nhìn thấy Hùng Cách Cách nhào về phía cửa sổ gạt chiếc rèm cháy xuống, dùng chân giẫm liên tục.

      Kế tiếp là thiết bị cứu hỏa phun nước. Lửa cuối cùng tắt.

      Sắc mặt Phó Bạc Yến quả thực rất khó coi nhưng lại chữ nào. sợ, sợ khi mình vừa mở miệng thay đổi thành tiếng gầm thét và chanh chua vốn có của Tô Hàng.

      phất phất tay với vẻ nặng nề, ý bảo Hùng Cách Cách ra ngoài trước.

      cần yên lặng lát.

      vào giờ phút này, rất cần yên tĩnh.

      thể cũng thể nghĩ gì hết, nếu .... đoán chừng mình thét chói tai giống phụ nữ thời kỳ mãn kinh!

      Mất tỉnh táo rất đáng sợ. nàng như vậy xuất hết lần này đến lần khác có thể làm mất bình tĩnh.

      Hít thở.... đúng, hít thở....

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 20: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết (hai)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách ngồi lại ghế của mình cảm thấy vô cùng tủi thân. Nếu như phải tên bệnh tâm thần đó đột nhiên xuất đâu có đến nỗi thê thảm như vậy! Mỗi lần gặp tên thần kinh đó là đều rước họa vào thân! Nếu như còn để ý tới tên thần kinh đó, ........ xem sách manga tuần!

      Buổi trưa, Tô Hàng đầu tóc bù xù bò dậy khỏi giường. kêu Hùng Cách Cách mấy tiếng cũng có ai trả lời. Tâm tình có chút khó chịu. Sau khi xuống lầu, nhìn thấy bàn cơm có tờ giấy, là thức ăn đặt ở trong lò vi ba. Tâm trạng Tô Hàng mới tốt lên.

      Tô Hàng lái xe tới công ty, trong nháy mắt nhìn thấy Hùng Cách Cách, ta cười tới nỗi xém chút là quay về. ta : "Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách, làm sao vậy? Biết bản thân mình mất mặt rồi cũng cần nhóm lửa đốt tóc chứ. Ha ha....Ha ha ha...."

      Khi Tô Hàng cười ngặt nghẽo, bỗng có tiếng “xoẹt” vang lên, quần ta rạn đường chỉ rồi!

      Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc của Phó Bạc Yến mở ra, năm sáu quản lý bộ phận ra.

      Hùng Cách Cách nhìn chằm chằm Tô Hàng chớp mắt, dùng mắt ghi chép khoảnh khắc lịch sử rất có ý nghĩa này.

      Sáng sớm hôm nay, len lén chạy vào phòng của Tô Hàng, nhìn thấy quần áo ta ném ghế, thầm suy đoán bộ quần áo đó có thể là bộ ta muốn mặc , cho nên.... bàn tay tội lỗi hạ thủ với nó.

      Căn cứ vào truyền thống làm chuyện xấu để lại tên của nhà họ Hùng, Hùng Cách Cách quyết định giữ kín như bưng, vĩnh viễn cho Tô Hàng, đường chỉ quần của ta là bị khều ra. Ai bảo ta mắng , nhục nhã , giày vò , cười nhạo ? ! cũng tức giận chứ!

      Chỉ là....Chỉ là.... ngờ rằng, Tô Hàng lại....lại.... lại mặc quần lót .

      Chuyến này toi đời rồi.

      May mà, may mà người toi đời phải .

      Mặt Tô Hàng xanh mét. ta kẹp mông lại, gấp rút chạy vào trong văn phòng, đồng thời bụp tiếng đóng cửa lại.

      Quản lý bộ phận rối rít cúi đầu, nén cười trở về chỗ làm việc của mình.

      Hùng Cách Cách vọt vào trong phòng vệ sinh, ngửa mặt lên trời cười to. Sau khi cười khoảng phút, vuốt cơ mặt hơi cứng ngắc, ra khỏi phòng vệ sinh. ngờ lại gặp Tô Hàng đứng bên cạnh cửa nhà vệ sinh! Hùng Cách Cách hít vào hơi!

      Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, môi đỏ chậm rãi mở ra, lạnh lùng : "Là cười to ngừng ở bên trong? Cười cái gì thế, ra chúng ta cùng chia sẻ?"

      Mắt Hùng Cách Cách nhìn lướt qua quần Tô Hàng, thấy nó đổi từ quần jean thành quần tây, khỏi thầm than tốc độ thay quần của ta. Hùng Cách Cách cười gượng đáp: " có.... có gì, chỉ là nghĩ tới truyện cười thôi."

      Tô Hàng nhíu mày, " nghe thử xem.”

      Hùng Cách Cách rủ thấp đầu xuống, "Tôi quên rồi."

      Tô Hàng vô cùng tức giận mắng: "Đầu đựng toàn phân hóa học thôi à?"

      Hùng Cách Cách ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Hàng giọng : "Bây giờ trong đầu tôi đều là suy nghĩ về .”

      Tô Hàng trừng mắt hỏi: " cái gì?"

      Hùng Cách Cách đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, bắt đầu cười khúc khích.

      Tô Hàng hừ lạnh, xoay người bỏ .

      Hùng Cách Cách quệt quệt môi, bày tỏ khinh thường của mình.

      Đến giờ nghỉ trưa, Hùng Cách Cách muốn ăn cơm.

      Đến giờ nghỉ trưa, Phó Khương lại xuất .

      Phó Khương đứng đối diện Hùng Cách Cách ở cửa siêu thị : "Tốt nhất là nên đổi bộ khác, cắt kiểu tóc mới, sau đó ăn ‘ đồ ăn nếm thử’ mới bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài ."

      Hùng Cách Cách nắm chặt quả đấm, nghiêng đầu nhìn Phó Khương lần.

      Phó Khương đến gần Hùng Cách Cách, "Sao hả, để ý đến tôi ư?"

      Hùng Cách Cách tiếp tục nghiêng đầu, vẫn nhìn Phó Khương.

      Phó Khương móc túi trà từ trong túi quần ra, đưa tới trước mặt của Hùng Cách Cách, "Nghe mỗi buổi chiều là lại mệt rã rời, nên cố ý mang túi trà tới cho ."

      Con ngươi Hùng Cách Cách đảo qua hai cái. Dường như tên này đối xử với coi như cũng tệ. Chuyện cháy ban nãy nên trách bản thân tay chân vụng về chứ nên trách ta.

      Phó Khương móc từ trong túi quần ra tuýp thuốc mỡ, "Nhìn tư thế bộ của thoải mái cho lắm chắc là lòng bàn chân có vết thương. Đây là thuốc giảm đau tiêu viêm, thử chút xem hiệu quả thế nào.”

      Hùng Cách Cách mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Phó Khương, hạ quyết tâm, thầm : chưa từng có người đàn ông nào từng quan tâm như vậy, nên cảm kích. Được rồi, tuần coi manga! Đưa tay nhận lấy túi trà và thuốc mỡ trong tay .

      Phó Khương nheo mắt lại, cười như tẩm gió xuân.

      Hùng Cách Cách cong khóe môi, cảm thấy trái tim ấm áp.

      Phó Khương lại đút tay vào trong túi quần, ánh mắt Hùng Cách Cách lập tức nhìn theo, chờ đợi niềm kinh ngạc tiếp theo.

      Phó Khương móc tờ hóa đơn trong túi ra, đưa cho Hùng Cách Cách, "Thuốc mỡ 26 tệ."

      Hùng Cách Cách hỏi ngu: "Thế là sao?"

      Phó Khương cười ôn nhu: " bé ngốc, phải trả tiền."

      Hùng Cách Cách thẫn thờ nhìn Phó Khương, qua lúc lâu mới nhận ra câu đó rốt cuộc có ý gì!

      Hùng Cách Cách hơi rũ mí mắt xuống, mở nắp thuốc mỡ ra sau đó dùng lực bóp, bôi thuốc mỡ màu sữa lên mặt Phó Khương, cũng học cách chuyện của Phó Khương cười tủm tỉm : “Nghe thuốc mỡ này có tác dụng giảm đau tiêu viêm, thử xem có thể chữa khỏi bệnh đần độn của !” xong liền xoay người . Cả ngày hôm nay chịu oan uổng đủ rồi! Nếu như còn tiếp tục nhẫn nhịn gọi là Hùng Cách Cách nữa, mà phải đổi tên thành Ninja rùa!

      Sau khi Phó Khương hết sững sờ, móc khăn giấy ra lau thuốc mỡ mặt. chẳng những tức ngược lại còn cười ha ha, bước nhanh đuổi theo Hùng Cách Cách có vẻ chân thành : "Cám ơn giúp tôi chữa bệnh."

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :