1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 11: Cuộc đời đúng là bi thương! ( hai )
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Khoảng tám giờ sáng, đồng hồ sinh học của lại vang lên —— đói bụng.

      mò xuống lầu kiếm đồ ăn trong tủ lạnh.

      Sau khi ăn xong, bắt đầu thăm dò ngôi biệt thự này.

      Trong biệt thự có ảnh chỉ có tranh; tất cả trong đó đều rất mới nhìn giống như vừa mới mua. Trong biệt thự dường như có người khác, yên tĩnh cách đáng sợ.

      Hùng Cách Cách nhớ tới tên đế vương công, ngầm phỏng đoán mối quan hệ giữa ta và thần tượng. Càng nghĩ càng tà ác, càng nghĩ càng happy. Trong đầu Hùng Cách Cách tỏa sáng lấp lánh, nếu những hình tượng đó có ngày được công diễn chắc hài hòa lắm đây. Ai đần độn? Ai khô khan? Ai ngu si tứ chi phát triển chứ hả? cũng là người có óc suy nghĩ đó nhé! Chỉ là có số chuyện thể cho người ngoài biết mà thôi.

      Hùng Cách Cách dạo đến trưa, đồng hồ sinh học của vang lên tiếp, lại đói bụng.

      quay lại phòng bếp làm cho mình bát cơm rang trứng. Bởi dùng trứng gà nhà mình nên tăng lên hẳn năm quả! bát cơm những năm quả trứng, đúng là thơm ngon!

      Trước khi dùng bữa, Hùng Cách Cách vào toilet rửa tay. Sau khi trở lại, thấy Tô Hàng ngồi vào vị trí của mình.

      Hùng Cách Cách cẩn thận cười với Tô Hàng, “Chào buổi trưa."

      Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách mà nhìn chằm chằm vào cơm rang trứng chuẩn bị động đũa. nghĩ Hùng Cách Cách chuẩn bị cho mình bữa sáng phong phú, nhưng có còn hơn . Cơm rang trứng, thôi đành chấp nhận ăn tạm vậy.

      Ngón trỏ Tô Hàng khẽ động, lúc chuẩn bị cầm đũa lên Hùng Cách Cách bưng mất cơm rang trước mặt , rồi ngồi xuống chỗ bên cạnh bắt đầu chén ngon lành.

      Lông mày Tô Hàng nhíu thành bánh quay chèo. Hóa ra bữa cơm này phải chuẩn bị cho mình. Stop! phải là kẻ thèm thuồng!

      Thấy Hùng Cách Cách ăn ngon lành trong lòng càng khó chịu, vì vậy lạnh giọng mở miệng: "Tại sao chuẩn bị bữa sáng cho tôi?"

      Hùng Cách Cách lập tức dừng ăn, thành : "Thời gian bữa sáng qua rồi."

      Tô Hàng chợt nhíu mày, ngón tay thon dài gõ lên mặt bàn, "Vậy cơm trưa đâu?"

      Hùng Cách Cách đáp: " đâu có tôi phải chuẩn bị bữa trưa cho ."

      Tô Hàng nheo mắt bắt đầu nã pháo vào Hùng Cách Cách, "Tôi làm hả? Sao có thể ngu xuẩn thế chứ? ăn thức ăn gia súc mà lớn lên à!"

      Hùng Cách Cách cúi đầu ngậm bồ hòn làm ngọt, đẩy bát cơm rang còn nửa tới trước mặt Tô Hàng. Mọi người đều người càng có tài hoa tính cách càng thậm tệ. Vị chủ nhà trước mặt này ràng tính cách thối tới cấp bậc nhất định rồi.

      Tô Hàng nổi trận lôi đình, "Bảo tôi ăn đồ thừa của hả? nghĩ cái gì thế? có não à? Tại sao trực tiếp hủy diệt nhân tính của mình luôn ?”

      Hùng Cách Cách lại vơ chén về chỗ mình, sau đó ngẩng đầu lên nhìn về phía Tô Hàng, cáu kỉnh hỏi: “Rốt cuộc là có muốn ăn hay ? Nếu ăn tôi ăn. Nếu ăn tôi ăn nữa." Nhẫn nại, nhẫn nại, công việc có được chẳng dễ dàng gì, phải biết quý trọng.

      Tô Hàng "hừ" tiếng, biểu đạt khinh thường và bất mãn của mình.

      Hùng Cách Cách nghe hiểu ý Tô Hàng, vì vậy tiếp tục cúi đầu và cơm rang trứng.

      Mặc dù người bị chửi, bị mắng, bị la là Hùng Cách Cách, nhưng Tô Hàng lại cảm thấy rất cáu, rất bực, rất căm! rất muốn tiếp tục làm ác với Hùng Cách Cách, dùng lời chanh chua nhất để mắng ta, sỉ nhục ta! Chỉ là sau khi bụng truyền đến tiếng réo, lựa chọn ngưng chiến giải quyết vấn đề kế sinh nhai trước.

      Tô Hàng còn nhớ trước đó nhà có nhận hai bảo mẫu, nhưng hình như bị mắng nên chạy mất.

      Đại gia Tô Hàng như ra lệnh: " nấu cơm cho tôi, tôi đói rồi."

      Hùng Cách Cách dừng ăn, lại đẩy bát cơm của mình tới trước Tô Hàng, "Ừ, vậy ăn ."

      Tô Hàng nhíu mày căm ghét : "Tôi bảo làm cơm cho tôi, nghe hả! Đần độn thôi , lại còn nghe hiểu lời tôi nữa!"

      Hùng Cách Cách khó chịu, nhưng lại nhủ thầm trong lòng, đừng nổi cáu, đừng tức giận, đừng chấp nhặt với thần tượng. Thần tượng là sinh vật ngoài hành tinh, hiểu ngôn ngữ địa cầu, thể giao tiếp với loài người.

      Hiệu quả của việc tự khuyên và an ủi bản thân rất tốt, Hùng Cách Cách mặt mày tươi cười, dùng giọng điệu vô cùng có lỗi : "Hiểu có hiểu, chỉ có điều trong nhà hết mất trứng rồi.”

      Tô Hàng muốn lật bàn! Nhưng nhịn!

      Bụng rất đói, giờ mà gọi đồ ăn ngoài là nước xa cứu được lửa gần. Dằn lòng bưng bát cơm của Hùng Cách Cách lên, muốn nuốt vào bụng nhưng lại cảm thấy rất buồn nôn.

      Tô Hàng đứng lên vào bếp lục lọi hết lượt. Kết quả chẳng thu hoạch được gì.

      Tô Hàng tức lắm nhưng cuối cùng vẫn phải thỏa hiệp.

      Tô Hàng có bệnh đau bao tử, khi cảm thấy đói bụng nhất định phải ăn cơm. Nếu đợi lát nữa bệnh đó phát tác, chỉ có mình chịu thôi.

      quay lại trước bàn cơm, ngồi vào ghế đoạt lấy phần cơm ăn dở của Hùng Cách Cách, bực bội và cơm vào miệng. Sau khi ăn hai miếng cảm thấy mùi vị tệ nên tâm trạng cũng thoải mái ít nhiều. Chờ tới khi ăn hết tới đáy bát rồi vẫn thấy chưa thỏa mãn lắm. người đàn ông cao to ăn có nửa bát cơm rang sao mà đủ được chứ?

      Khi buông bát đũa xuống cũng là lúc Phó Bạc Yến gọi điện thoại tới. Ban đầu ta bàn chính với Tô Hàng, với Tô Hàng ta muốn đầu tư chế tác ra bộ phim có hiệu quả anime và muốn Tô Hàng đến làm đạo diễn. Trước tiên Tô Hàng có thể ra sách manga, sau đó quay phim. Trong bộ phim này Phó Bạc Yến muốn cố gắng nâng đỡ hai người mới có tiềm lực.

      Chuyện Phó Bạc Yến dặn dò dù thế nào Tô Hàng cũng phải làm. Nhưng có nguyên tắc của mình. cần biết trong chuyện này có bao nhiêu là mục đích buôn bán, hễ qua tay nhất định phải làm tốt nhất!

      xong chuyện chính Phó Bạc Yến như vô ý , "Người trợ lý mới của chú tay chân vụng về, cho nghỉ việc ."

      Tô Hàng nhìn lướt qua Hùng Cách Cách, đáp lại Phó Bạc Yến, "Xem tình hình thế nào .”

      Phó Bạc Yến biết tính tình Tô Hàng dở tệ, chuyện lại chanh chua, có mấy chịu đựng được lời độc ác của nó nên cũng tiếp tục chủ đề này nữa. Trong suy nghĩ của Phó Bạc Yến, xám xịt đó nhất định bị Tô Hàng mắng cho thương tích đầy mình, cuối cùng bụm mặt khóc nức nở bỏ . Nghĩ tới đây, khóe môi Phó Bạc Yến nhếch lên. Nếu như mình có thể tận mắt chứng kiến ả bỉ ổi đó khóc lóc nức nở, có lẽ càng vui hơn.

      phải tên đàn ông nào cũng biểu rộng lượng được như .

      Hơn giờ Tô Hàng dẫn theo trợ lý mới lái xe jeep tới “Phó thị”.

      cầu đối với công việc của Tô Hàng tuyệt đối là phải xuất xắc.

      Hôm nay tới “Phó thị” gặp mặt Phó Bạc Yến chuyện xác định phương hướng và nội dung của tác phẩm mới, hai là mượn phòng chụp hình của “Phó thị”.

      Hai người Phó Bạc Yến và Tô Hàng, người bị ông Phó tóm từ Mỹ về, người còn lại bị ông Tô gào từ Pháp về. Ba Phó vung tay rộng rãi, mua hẳn ngôi biệt thự mới toanh cho hai đứa con trai ở cùng nhau.

      đường tới “Phó thị” Hùng Cách Cách hết sức yên lặng ngắm trộm gò má Tô Hàng.

      Tô Hàng cảm giác được Hùng Cách Cách nhìn lén mình, nhưng thể bắt được ánh mắt của , bởi mái ngố quá dài.

      Tô Hàng cau mày : " nuôi cái mái ngố đó dài làm gì? Nếu sợ gặp người khác đeo mặt nạ vào là xong. Còn nếu muốn dọa người, đừng ra ngoài làm việc nữa."

      Hùng Cách Cách sờ mái ngố của mình, thầm : ra mái ngố của tôi có tác dụng làm kính râm, nhưng tôi thể cho biết.

      Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách lên tiếng, bèn cao giọng : "Sao mà cứ giống như cái hũ nút ** thế hả, đâm dao mà có phản ứng gì hết à?” (**ví với những lời hay việc làm rất khó hiểu, khó đoán, làm người ta phát bực)

      Hùng Cách Cách gật đầu, trả lời rất đúng trọng tâm: "Có."

      Tô Hàng đạp mạnh chân ga, hận thể đạp lên người Hùng Cách Cách!

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 12: Cuộc đời đúng là bi thương! ( ba )
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Qua lúc lâu, Tô Hàng lại bắt đầu biết tự trọng. ta nhìn Hùng Cách Cách bằng kiểu rất đểu cáng: "Nếu muốn làm trợ lý của tôi, hãy giới thiệu về bản thân chút . thử coi ngoài biết làm cơm rang trứng ra, còn có thể làm gì?"

      Hùng Cách Cách ngẫm nghĩ lát, bắt đầu tự giới thiệu về mình, "Tôi tên là Hùng Cách Cách, biết...."

      "Ha ha....Ha ha ha ha...." Vừa nghe thấy tên của Hùng Cách Cách, Tô Hàng cười dừng nổi. Cơn giận tiêu tán tức khắc, : “Hùng… Hùng Cách Cách? Nhìn xám xịt lại còn giống hệt con gấu ngựa màu xám nữa. Cái tên này, quá.... ha ha ha....quá chuẩn xác!"

      Hùng Cách Cách hơi đau lòng. biết mình nhìn xám xịt nhưng còn có cách nào khác nữa sao? Trong túi có tiền, mặt tự nhiên phải làm thành có nhan sắc. cũng từng mơ mộng làm công chúa, ảo tưởng bạch mã hoàng tử kinh ngạc về khuôn mặt đẹp của . Nhưng ngờ, vừa bước vào xã hội chẳng những hấp dẫn được bạch mã hoàng tử nào, mà ngược lại kéo đến ít ông chú hói đầu muốn bao nuôi! Để tránh nững tai bay vạ gió kia, Hùng Cách Cách quyết định trốn sau mái ngố. Như vậy mới có thể càng nhìn người được “” hơn.

      Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách đáp lại, thấy rất đắc ý. rồi, với tài ăn của chẳng ai có thể chiếm được ưu thế hết.

      lát sau, Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách vẫn duy trì trầm mặc, trong lòng hơi khó chịu.

      Khi xe chạy vào bãi đỗ xe ngầm của “Phó thị” Tô Hàng với Hùng Cách Cách : "Sau này tiền lương của là năm ngàn. biểu tốt, tôi xem xét tăng lương cho."

      Hùng Cách Cách lập tức tươi cười. hưng phấn hỏi: "Vậy có năm loại bảo hiểm ?"

      Tô Hàng trợn mắt nhìn Hùng Cách Cách quát: "Có!"

      Nụ cười Hùng Cách Cách trở nên sáng chói. rất là vui vẻ theo sát phía sau Tô Hàng, thề phải làm trợ lý ưu tú! Phải biết rằng công việc trước của , tiền lương mới có hơn ba ngàn xíu. Khấu trừ mấy khoản linh tình mỗi tháng nhận tới tay có hai ngàn sáu à. Lần này chuyển việc biểu của tất nhiên thể ở mức tạm được. Phải cố gắng! Nhất định phải cố gắng!

      Thời điểm theo Tô Hàng thang máy tới thẳng phòng làm việc của tổng giám đốc, Hùng Cách Cách bắt đầu cảm thấy thư ký ngồi trước cửa phòng làm việc của tổng giám đốc hơi quen mắt. Cẩn thận nghĩ lại, cuối cùng bỗng nhiên tỉnh ngộ, ra chỗ mà họ đến là “Phó thị”!

      Hùng Cách Cách hoảng hốt lui về phía sau, giọng với Tô Hàng: "Tôi....Tôi...."

      Hùng Cách Cách vốn định “tôi muốn vào toilet”, đáng tiếc, chưa đợi xong, thư ký xinh đẹp dáng người cao gầy đứng dậy, nở nụ cười hết sức mê người, với Tô Hàng: “Tô tiên sinh phải ạ? Mời vào trong, tổng giám đốc căn dặn nếu đến tìm ấy, mời vào trong văn phòng chờ lát. Tổng giám đốc họp, lát nữa tới gặp .”

      còn cách nào Hùng Cách Cách đành nhắm mắt theo sau Tô Hàng, chui vào trong phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Hùng Cách Cách có ấn tượng với thư ký đó, thư ký cũng có ấn tượng lơ mơ về Hùng Cách Cách.

      thư ký đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách, hạ thấp giọng với : " mau rời khỏi đây , bằng tôi gọi bảo vệ đấy!"

      Phải, thư ký lầm tưởng rằng Hùng Cách Cách tới gây chuyện! Dù sao ngày đầu tiên Phó tổng nhậm chức sa thải Hùng Cách Cách, là ai mà chẳng nghi ngờ muốn tới gây .

      Hùng Cách Cách cũng muốn ở chỗ này, vì vậy rụt cổ bàn chân bôi mỡ chuẩn bị chuồn .

      Tô Hàng nhận thấy khác thường của Hùng Cách Cách, lập tức hét lên, "Hùng Cách Cách!"

      Chân Hùng Cách Cách mọc rễ, đặc biệt nhanh nhẹn hô lên, "Có!"

      Tô Hàng cười. cảm thất nàng Hùng Cách Cách này mặc dù hơi phiền phức, nhưng có lúc cũng rất thú vị .

      Thư ký là người biết đoán ý qua lời và sắc mặt, ngay tức tránh sang vị trí bên cạnh để tiện cho Hùng Cách Cách vào văn phòng tổng giám đốc.

      Hùng Cách Cách hít sâu bước chân nặng nề vào phòng làm việc của tổng giám đốc.

      Sau khi đóng cửa phòng, Tô Hàng bắt đầu thẩm vấn Hùng Cách Cách, " từng tới đây?"

      Hùng Cách Cách gật đầu, dưới ánh mắt xét hỏi của Tô Hàng, tường thuật lại câu chuyện bi thảm mình bị sa thải.

      Tô Hàng biết, hai của mình phải người bắn tên đích. Nhưng Hùng Cách Cách cũng cho cảm giác dường như phải người biết láo. Vì vậy, khi nhìn thấy cửa phòng làm việc sau lưng Hùng Cách Cách bị Phó Bạc Yến đẩy ra, hứng thú hỏi: “Vậy thử xem, về cái tên Phó tổng vô cớ sa thải , nhìn nhận thế nào?”

      Hùng Cách Cách biết, thể xấu người khác địa bàn của người ta, nhưng có mấy lời ra khó chịu. Cho nên rất hàm súc: "Tôi thấy tổng giám đốc Phó mới nhận chức của chúng tôi nhất định trong thời kỳ mãn kinh, vậy nên tôi trách ta.”

      Tô Hàng nhìn thấy vẻ mặt núi băng vạn năm của Phó Bạc Yến cuối cùng cũng có dấu hiệu biến thành núi lửa, bèn lặp lại lời của Hùng Cách Cách, “Thời kỳ mãn kinh?”

      Hùng Cách Cách hết sức nghiêm túc trả lời: "Đúng! Thời kỳ mãn kinh! Đừng tưởng rằng đàn ông có thời kỳ mãn kinh. Ách....Có lẽ, Phó tổng là phụ nữ cũng chừng. Thông thường đàn ông dễ giận như vậy ."

      "Ha ha...." Phó Bạc Yến cười. Người quen Phó Bạc Yến đều biết, nụ cười mặt ta luôn là kiểu quý tộc có quy cách, chưa bao giờ phát ra thanh. Dù là người khác chuyện đặc biệt hai hước, ta cũng chỉ nhếch môi mang tính tượng trưng thôi. Hôm nay ấy vậy mà ta lại cười thành tiếng!

      Tô Hàng cảm thấy, Hùng Cách Cách gặp xui xẻo rồi.

      Hùng Cách Cách quay người lại, nhìn Phó Bạc Yến đột nhiên xuất , đồng thời tim đập nhanh đến 180 lần, mơ hồ nhận ra… có chuyện lớn rồi!

      Hùng Cách Cách nhảy cái tới sau lưng Tô hàng y như con thỏ, sau đó rủ thấp đầu cố hết sức thu cảm giác tồn tại của mình.

      Phó Bạc Yến quan sát Hùng Cách Cách từ xuống dưới, nhìn tới nỗi lông tơ người Hùng Cách Cách dựng hết cả lên. Hùng Cách Cách tưởng rằng Phó Bạc Yến gầm thét với , sau đó đuổi cút khỏi văn phòng, vậy mà Phó Bạc Yến chỉ lạnh nhạt xoay người, câu nào với Hùng Cách Cách.

      Trái tìm Hùng Cách Cách vì sợ mà bắt đầu run rẩy.

      khí rất huyền diệu.

      Tô Hàng là người có hứng thú ở cấp thấp. thấy Hùng Cách Cách sợ thành như vậy, giọng với : "Đừng sợ, có tôi đây."

      Hùng Cách Cách gật đầu, cũng dám ngẩng đầu nhìn Phó Bạc Yến. Trong lòng kêu rên: " biết ông chủ có quan hệ thế nào với tên đế vương công này nhỉ? Đều tại tối qua ngủ như chết, bằng nhất định có thế rình coi được những tin tức bí vô cùng kinh hãi rồi! Haiz....Cũng biết công việc này của có giữ được nữa? Cuộc đời đúng là bi thương mà, tại sao mày lại giày vò tao như thế?"

      Trong lúc Hùng Cách Cách buồn bã, Tô Hàng và Phó Bạc Yến bắt đầu bàn việc.

      Phó Bạc Yến theo con đường kinh doanh, còn Tô Hàng theo con đường nghệ thuật, quan điểm của hai người thể đạt được nhận thức chung trong phương diện nào đó. Chỉ mới được có mấy câu cả hai bắt đầu đối chọi gay gắt với nhau rồi.

      Phó Bạc Yến biết, Tô Hàng cố ý dụ Hùng Cách Cách ra những lời đó . Cho nên, bực lắm!

      Tô Hàng chưa bao giờ chứng kiến vẻ mặt hai phong phú như vậy, nên khó tránh khỏi nở hoa trong lòng. nghĩ xem rốt cuộc phải làm sao mới khiến hai nổi trận lôi đình? Xem ra, chỉ có thể trông cậy vào Hùng Cách Cách rồi. muốn cho Hùng Cách Cách thêm can đảm, muốn trở thành chỗ dựa vững chắc của Hùng Cách Cách, muốn …. nã pháo vỡ vẻ mặt lạnh như tiền của hai!

      Hùng Cách Cách thấy quan hệ giữa Tô Hàng và Phó Bạc Yến ác liệt , tựa như có thể đánh nhau ngay tức khắc, lập tức bỏ tâm tư vào trong bụng.

      nắm chặt nắm tay, thầm động viên Tô Hàng. hi vọng thần tượng của có thể đập cho đế vương công đấm mạnh! Sau đó đế vương công áp đảo thần tượng bàn, dùng sức… hôn hít!

      Hùng Cách Cách thấy hai người đàn ông càng lúc càng sáp đến nhau gần hơn, thể tiếp tục áp chế niềm mong đợi, dùng sức nắm chặt quả đấm, giọng lảm nhảm , "Đánh ta! Đánh ta !"

      Thế giới đột nhiên yên tĩnh lại.

      Tô Hàng quay đầu nhìn Hùng Cách Cách, thầm : ngờ Hùng Cách Cách lại là phần tử hiếu chiến, nhân vật hung ác.

      Phó Bạc Yến quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, thầm : lá gan ha, lại dám xúi giục em bọn ta đánh nhau! nàng xám xịt đó chưa bao giờ soi gương ư? !

      Hùng Cách Cách nhận ra mình quá mức kích động, vì vậy lập tức rủ thấp đầu, giả bộ chưa từng xảy ra chuyện gì.

      Trong phòng làm việc yên tĩnh cách quỷ dị.

      Đột nhiên, điện thoại Hùng Cách Cách vang lên. Câu đầu tiên chính là thanh đặc biệt mất hồn kia, "Khách quan, đến ~~"

      Lúc Hùng Cách Cách làm việc, điện thoại di động trước giờ luôn ở chế độ rung. Kể từ sau khi thất nghiệp, chuông điện thoại của mới khôi phục lại bình thường.

      Bài “tiểu thụ tuyệt thế” vang khắp phòng làm việc tổng giám đốc.

      Hùng Cách Cách kéo ví da ra luống cuống lục điện thoại. càng hốt hoảng, càng tìm được.

      Giấy vệ sinh, báo, gương đầy đủ mọi thứ, nhưng lại tìm thấy cái điện thoại chết tiệt!

      Hùng Cách Cách dốc ngược lên trời mới tìm được cái điện thoại của ở giữa túi da. thò tay sâu vào trong túi da sờn chỉ, nhanh chóng lấy điện thoại ra ấn nút tắt.

      Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách lật cuộn giấy vệ sinh trong túi ra cảm thấy “cúc hoa” của mình trở nên ngứa ngáy khó nhịn. Giống như bị vi khuẩn làm bẩn vậy.

      Tô Hàng đứng lên với Phó Bạc Yến: "Nội dung và tư tưởng của cả bộ manga thay đổi. Với lại em cũng cải biên rồi giao bản quyền manga cho . Nếu hài lòng vậy chúng ta cần hợp tác nữa." xong ta xoay người ra ngoài cửa.

      Hùng Cách Cách hoan hô trong lòng, lập tức ưỡn lức bám theo phía sau, động tác lưu loát dứt khoát bộ mặt tiểu nhân đắc chí.

      Phó Bạc Yến nhìn chằm chằm bóng lưng Hùng Cách Cách, dùng giọng điệu bình tĩnh cách kinh khủng: "Được, cứ làm theo lời chú."

      Tô Hàng dừng bước quay người lại nhìn về phía Phó Bạc Yến.

      Phó Bạc Yến tiếp: "Chỉ là cái cầu. Bắt đầu từ ngày mai em phải tới đây làm cho tới khi công việc quay phim casting của chúng ta xong mới thôi.”

      Hùng Cách Cách kêu than trong lòng: "Đừng, đừng vậy mà...."

      Tô Hàng kêu lên: ", cũng biết em ngủ tới trưa dậy nổi!"

      tiếng “” làm trái tim Hùng Cách Cách cứ gọi là tan nát.

      Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách, chậm rãi nhếch môi : "Em có thể để chiều đến cũng được. Nhưng trợ lý của em phải tới đây báo cáo thay em, báo cáo tiến trình sáng tác hàng ngày của em."

      câu sấy khô luôn trái tim Hùng Cách Cách, bị gió thổi hóa thành cát bụi.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 13: Cuộc đời đúng là bi thương! (bốn)
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Trong phòng làm việc tổng giám đốc của Phó Bạc Yến có phòng nghỉ. Cũng ai biết lúc này ở trong đó có người nằm, hai chân vắt chéo quang minh chính đại nghe lén cuộc trò chuyện trong phòng làm việc.

      Khi Hùng Cách Cách rụt vai theo đuôi Hùng Cách Cách biến mất trong thang máy, người đàn ông thở dài đẩy cửa phòng nghỉ ra, nghênh ngang tới trước bàn Phó Bạc Yến, cướp luôn ly cà phê ta cầm tay uống hơi cạn sạch.

      Nếu như đổi lại là người khác dám giành vật trong tay Phó Bạc Yến, ta nhất định cho người đó biết thế nào là hối hận, nhưng đó là Phó Khương, nên Phó Bạc Yến đành cam chịu. Ai bảo Phó Khương chú của chứ!

      Ông Phó tuổi già còn có thêm con, đúng y như câu nâng niu trong lòng bàn tay sợ lạnh, ngậm trong miệng sợ tan. Phó Khương là con ngươi của ông Phó, ai cũng được đụng đến!

      Phó Khương ấy à cũng làm rạng rỡ cho ông Phó, từ được người ta gọi là thần đồng thiên tài, là con của trời.

      Phó Khương trước giờ chưa từng làm trắc nghiệm về chỉ số IQ bao giờ, nhưng ai quen biết ta cũng đêu đoán chỉ số thông minh của ta ít nhất cũng là 180.

      Phó Khương hồi truyền kỳ

      Có thể ta là người giỏi về suy đoán lòng người, ta có thể giải quyết từng vấn đề làm nhà toán học đau đầu, ta cũng có thể đứng sân khấu diễn giảng tiến hành phân tích sắc bén tương lai của sinh viên.

      Nếu như phải ngày sinh của Phó Khương ghi giấy khai sinh, rất khó làm người ta tin thiếu niên khôi ngô, ăn đĩnh đạc có kiến thức uyên bác như vậy ra chỉ là cậu bé 12 tuổi thôi.

      Ông Phó mừng tới nỗi chỉ kém nước gặp ai cũng muốn khoe khoang con trai mình giỏi giang thế nào.

      Thế nhưng biết có phải ông trời ghen tỵ vì Phó Khương quá ưu tú hay mà khi ta sắp bước sang tuổi 13. đột nhiên xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

      Việc lần đó phải cố, mà là ngoài ý muốn.

      Phó Khương biến mất!

      ta mất tích suốt cả tháng!

      Khoảng thời gian đó dưới nhà họ Phó ngừng tìm kiếm, nhưng chẳng thu được kết quả gì.

      Cuối cùng mọi người đổ dồn ánh mắt hoài nghi lên người Uy Điệp Nhi, con của trùm dầu mỏ.

      Vậy mà huy động hết nhân lực và tài lực của nhà họ Phó lúc bấy giờ cũng thể xâm nhập vào trong nhà ông trùm dầu mỏ để điều tra xem Phó Khương có bị nhốt ở đó .

      Uy Điệp Nhi là người ái mộ Phó Khương. Năm đó Uy Điệp Nhi chỉ hai mươi tuổi, đuổi theo dấu chân Phó Khương, xem từng buổi diễn giảng của ta, mua tất cả những gì ta thích, thậm chí còn phái người theo dõi nhất cử nhất động của Phó Khương 24h.

      Mỗi lần Uy Điệp Nhi nhìn thấy Phó Khương giống như thấy báu vật hiếm có, hận thể lấy làm của riêng mình.

      Dưới tình huống như vậy mà Phó Khương lại đội nhiên mất tích.

      Phó Khương xuất lần nữa, là chuyện của tháng sau.

      Ông Phó phát Phó Khương ở cửa.

      Phó Khương lẳng lặng nằm tuyết, giống như tác phẩm nghệ thuật tinh xảo có bất kỳ tức giận nào.

      người Phó Khương có vết thương, nhưng ta vẫn sốt cao và trong trạng thái hôn mê.

      Sau khi sốt đêm, Phó Khương rốt cuộc cũng tỉnh lại. Thế nhưng ta lại sốt hỏng não, luôn làm ra số chuyện làm người ta tưởng tượng nổi.

      Phó Khương vẫn thông minh, nhưng lại giống nư người hoàn toàn thay đổi.

      ta bắt đầu đánh nhau với những đứa trẻ khác, ta chuyện với chậu hoa, thậm chí trước mắt mọi người ta còn dùng giấy vệ sinh xì nước mũi kêu to tướng.

      Cậu bé thiên tài nhà họ Phó chẳng thấy đâu, thay vào đó là đứa bé tinh thần bình thường xuất .

      Ông Phó vô cùng đau đớn nhưng chẳng còn cách nào khác.

      Ông Phó mời bác sĩ tâm lý cho Phó Khương thử hỏi thăm Phó Khương trong thời gian mất tích tháng ta bị nhốt ở đâu, làm những gì? Vậy mà người bác sĩ tâm lý kia chẳng những hỏi được những chuyện Phó Khương trải qua trong tháng nay, mà ngược lại bị Phó Khương hành hạ thiếu chút ngất xỉu.

      Chuyện này từ đó trở thành bài toán khó có lời giải.

      Con trai trước sau gì vẫn là con trai mình, dù nó có ngốc nữa cũng là con mình!

      Ông Phó vẫn thương Phó Khương như trước kia, để cho ta chịu bất kỳ ấm ức nào nữa, nhưng cũng gặp ai là lại khoe khoang về con trai mình nữa.

      Thời gian là thứ diệu kỳ.

      Theo thời gian Phó Khương trưởng thành có ai đặt hy vọng vào , cũng chẳng có ai vây quanh , lại càng có ai coi là người bình thường. Dĩ nhiên cũng ai dám ức hiếp Phó Khương. Nên biết rằng, mặc dù tinh thần Phó Khương bình thường, thỉnh thoảng động kinh, nhưng phải là người đầu óc ngu si. Ngược lại nếp nhăn não của còn nhiều hơn cả người bình thường.

      Hôm nay, Phó Khương đột ngột xuất trong văn phòng Phó Bạc Yến làm cậu ta giật cả mình.

      Phó Bạc Yến đánh mắt nhìn phòng nghỉ của mình, bắt đầu hiểu nổi, chú mình sao lại ngủ trong phòng nghỉ của mình trong khi hề hay biết chứ? Chẳng lẽ mắt thư ký của đui mù rồi à?

      Sau khi Phó Khương uống cà phê xong, với Phó Bạc Yến: "Giường của cháu tốt đấy, mai chú tới đây làm việc."

      Ăn đầu đuôi nhưng Phó Bạc Yến lại hiểu. Ý của chú là, giường của rất tốt, ngủ cũng thoải mái, mai chú ấy tới đây ngủ tiếp. làm hả, chỉ là cách ngụy trang.

      Phó Bạc Yến gật đầu đáp: "Được."

      Phó Khương lại : "Được cái gì mà được? Chú muốn tới đây làm việc mà mày lại sát hạch chú, mày hiểu chú biết làm gì, thích hợp với vị trí công tác nào à?”

      Phó Bạc Yến thỏa hiệp : "Vậy chú , chú biết làm gì?"

      Phó Khương đưa hai ngón tay ra, "Chú vô cùng tinh thông hai loại. Loại này biết, loại kia cũng biết luôn."

      Phó Bạc Yến nhức đầu. có trực giác dường như việc kinh khủng sắp xảy ra, những ngày tháng tốt đẹp của sau này sắp chấm dứt. cố làm ra vẻ trấn định, lạnh lùng : “Ngày mai chú tới đây, muốn làm gì làm cái đó.”

      Phó Khương đứng lên, vừa về phía cửa vừa lắc đầu ngao ngán : "Chú rất ghét đặc quyền." Sau khi kéo cửa phòng ra, Phó Khương móc khẩu súng bên hông ra, nhắm ngay vào thư ký nhanh chóng bóp cò.

      Phó Bạc Yến còn chưa kịp “đừng” thư ký lão đảo ngã xuống bàn, hôn mê bất đỉnh.

      Phó Khương cất súng, ung dung vào thang máy.

      Phó Bạc Yến ngồi ghế lát, chỉ cảm thấy người từng giọt mồ hôi. ta lắc đầu hít sâu hai cái rồi mới đừng lên khỏi ghế, kéo cửa phòng ra ngoài.

      thư ký hôn mê lâu, day trán từ bàn bò dậy.

      Khi nhìn thấy Phó Bạc Yến lập tức đứng lên, cố gắng mỉm cười. Vẻ mặt đó ngượng ngịu giống như bản thân ngủ gật bị lãnh đạo bắt được.

      Phó Bạc Yến cảm thấy cuộc sống ngày mai của mình nhất định rất đặc sắc.

      rất mong đợi!

      === ======

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 14: Hùng Cách Cách từ trời rơi ruống ()
      Edit: Chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit

      đường về nhà, Tô Hàng nhận được cuộc gọi từ người bạn nên thả Hùng Cách Cách ở ven đường, " thu dọn cho mình , nhưng đừng có làm giống như lượm ve chai đấy.”

      Hùng Cách Cách nhìn Tô Hàng nhúc nhích.

      Tô Hàng suy nghĩ lát liền hiểu. móc ba ngàn trong túi ra đưa cho Hùng Cách Cách, "Dự chi tiền lương của ."

      Hùng Cách Cách cầm ba ngàn trong tay, sau khi nghiêm túc đếm hai lần mới nhe răng cười với Tô Hàng.

      Tô Hàng giật mình đạp chân ga, biến mất tăm trong nháy mắt.

      Hùng Cách Cách cầm ba ngàn vui vẻ chạy tìm Phạm Bảo Nhi, trước tiên là lưu luyến trả 1280 đồng cho ấy, sau đó thoải mái xin Phạm Bảo Nhi đãi bữa!

      Sau khi ăn uống no say hai bắt đầu dắt tay nhau ra phố mua đồ.

      Phạm Bảo Nhi : "Công ty mình sắp tổ chức buổi dạ hội, mình phải mua bộ lễ phục, chừng có thể quyến rũ được chàng có triển vọng.”

      Hùng Cách Cách gật đầu bày tỏ ủng hộ.

      Hai dạo trong khu giảm giá mặt hàng cao cấp, vất vả mãi mới chọn trúng chiếc áo đầm chiffon, vừa nhìn giá tiền sợ hết hồn.

      Phạm Bảo Nhi bất chấp, dậm chân chìa tay ra với Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách sau khi xoắn xuýt bèn móc ra toàn bộ gia sản của mình bỏ vào trong tay Phạm Bảo Nhi.

      Phạm Bảo Nhi sau khi thanh toán xong trả hơn ba trăm tiền thừa cho Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách quay lại khu vực giảm giá, cuối cùng cũng tìm được bộ âu phục màu xám có tiền vừa phải. Sau khi mặc thử mặc dù hơi rộng, nhưng dẫu gì cũng coi như là bộ hàng hiệu.

      Hùng Cách Cách tìm 86 đồng còn sót lại dứt khoát ra khỏi cửa hàng xông về phía vỉa hè, chọn lấy đôi giày màu xám và hai chiếc quần lót màu trắng để tắm rửa cùng với chiếc áo nịt ngực trắng trong đống hàng rách nát lớn.

      Phạm Bảo Nhi vỗ ngực bảo đảm : "Tháng sau khi phát lương tớ trả tiền cậu ngay lập tức! Đến lúc đó dù có đổ máu tớ cũng mua sách đắt nhất cho cậu!”

      Sau khi hai người chia tay, Hùng Cách Cách giơ lên chiến lợi phẩm của mình bộ về phía biệt thự.

      từ lúc mặt trời chói chang tới khi trời ngả về tây, rồi lại từ mặt trời chiều ngả về tây tới tận sao sáng lấp lánh. Tới khi dư lại hơi thở cuối cùng, rốt cuộc cũng bò đến cửa nhà Tô Hàng.

      Cửa lớn biệt thự khóa chặt, còn bên trong tối ngòm.

      Hùng Cách Cách nhìn biệt thự đến ngẩn người, sau đó đấm hai chân, lắc hai cánh tay, dứt khoát quyết định trèo vào nhà.

      Đúng lúc Hùng Cách Cách dựa vào kỹ thuật len lên đỉnh cửa lớn nó đột nhiên bị mở ra!

      Hùng Cách Cách sợ hết hồn, túi hàng trong tay rơi loảng xoảng xuống đất.

      Đúng lúc này, chiếc xe lái vào biệt thự.

      Hùng Cách Cách thấy chiến lợi phẩm của mình sắp bị nghiền nát thành phế phẩm. vội vàng vẫy hai cánh tay chuẩn bị bảo chiếc xe đó dừng lại. Nhưng ngờ cũng mình vào lúc này xảy ra cố. Gót giày Hùng Cách Cách đột nhiên gãy lìa, làm mất trọng tâm cắm người xuống dưới đất.

      Vừa khéo chiếc xe kia cũng lái tới cửa chính.

      Càng thần kỳ là chiếc xe đó là xe mui trần.

      Rất dễ nhận thấy Phó Bạc Yến hoàn toàn nhìn thấy Hùng Cách Cách leo lên cửa chính, cho nên mới dùng điều khiển từ xa mở cửa để lái xe vào biệt thự. Khi cảm thấy đỉnh đầu có thứ gì đó rơi về phía mình, theo bản năng ngẩng đầu lên nhìn.

      quái vật đen kịt, u ám kinh khủng, diện mạo dữ tợn giương nanh múa vuốt, trực tiếp đổ xuống chỗ !

      Muốn tránh cũng chẳng còn kịp.

      Sau khi phát cái ‘rầm’, thế giới của Phó Bạc Yến xuất trạng thái chân ngắn ngủi.

      Ngay sau đó, Hùng Cách Cách luống cuống tay chân bò dậy khỏi người Phó Bạc Yến, "Xin lỗi, xin lỗi, thành xin lỗi ...."

      Phó Bạc Yến vẫn duy trì tư thể ngửa đầu, quay đầu nhìn Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách tò mò vì vậy tiến tới bên cạnh Phó Bạc Yến, cũng ngẩng đầu nhìn lên.

      Phó Bạc Yến dùng giọng điệu vô cùng bình tĩnh hỏi: " nhìn cái gì đó?"

      Hùng Cách Cách thành đáp "Tôi xam cái nhìn."

      Phó Bạc Yến khó khăn hít sâu hơi, trầm giọng tự thuật: "Cổ tôi bị đè nên xảy ra vấn đề, thể cúi đầu được."

      Hùng Cách Cách nhàng “ồ” lên.

      Phó Bạc Yến siết chặt ngón tay cắn răng : " gọi xe cứu thương!"

      Hùng Cách Cách suy nghĩ lát, dè dặt hỏi: "Gọi xe cứu thương là phải xài tiền đấy?"

      đầu Phó Bạc Yến bắt đầu bốc khói xanh. tự với mình, đừng giận, đừng giận, đừng làm mất phong độ đàn ông! Tức giận với như vậy đáng. Đúng, phảo tỉnh táo, phải bình tĩnh, phải rộng rãi… rộng rãi cái con mẹ nó! muốn bóp chết ta!

      Phó Bạc Yến gằn từng chữ gầm : "! Gọi! Xe! Cứu! Thương!"

      Hùng Cách Cách lập tức nhảy ra ngoài xe, luống cuống chạy ra khỏi cửa chính.

      Đợi tới khi chạy được chừng 1000 m, mới nghĩ ra "gọi xe cứu thương" cần tự mình chạy đến bệnh viện gọi, hầu như chỉ cần cú điện thoại là xong. Vì vậy, Hùng Cách Cách vòng quay lại, đầu tiên bày tỏ áy náy sâu sắc với Phó Bạc Yến, sau đó móc ra điện thoại bấm 12. . .

      Bởi vì vị trí của ngôi biệt thự này rất vắng, nên phải hơn năm mươi phút sau xe cứu thương mới đến nơi.

      Nhân viên cứu hộ chuyển Phó Bạc Yến lên xe, lại tốn năm mươi phát nữa mới đến bệnh viện.

      Sau khi làm loạt kiểm tra, bác sĩ đưa ra đề nghị hết sức quyền uy, "Phải phẫu thuật nắn lại xương."

      Lúc này là 3h30’ sáng. Bác sĩ phụ trách phẫu thuật nắn lại xương nghỉ ngơi. Nên Phó Bạc Yến phải đợi.

      Phó Bạc Yến ngước nhìn trần nhà bệnh viện, lấy điện thoại di động ra, vất vả gọi cú điện thoại.

      Chỉ trong chốc lát, lập tức có mấy bác sĩ xông tới, cũng công bố lập tức tiến hành phẫu thuật, viện trưởng và bác sĩ phụ trách phẫu thuật khẩn cấp tới.

      Phó Bạc Yến cau mày, tản ra thông tin người lạ chớ tới gần.

      Đám bác sĩ lui trong nháy mắt.

      Hùng Cách Cách cẩn thận từng li từng tí đến gần Phó Bạc Yến hỏi: " phải phẫu thuật à?"

      Phó Bạc Yến nhắm mắt lại, muốn để ý tới Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách giọng : "Phẫu thuật đau lắm đó."

      Phó Bạc Yến tức mở mắt, muốn quay đầu trừng Hùng Cách Cách, lại vặn cái cổ bị đau, đau đến hít ngụm khí lạnh.

      Hùng Cách Cách đưa hay tay ra, đặt cổ Phó Bạc Yến : " ra rút như vậy là được rồi." Vừa dứt lời, tay đột nhiên dùng sức rút!

      "A!" tiếng kêu thảm thiết tan nát cõi lòng phát ra từ cổ họng Phó Bạc Yến.

      Hùng Cách Cách sợ hết hồn, lập tức nhảy ra phía sau.

      Phó Bạc Yến xoay người, mắt đỏ rực sắp nứt ra trừng Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách nhanh chân bỏ chạy.

      Phó Bạc Yến nhấc chân đuổi theo.

      Hùng Cách Cách kêu: "Đừng đuổi theo tôi! Đừng đuổi theo tôi!"

      Phó Bạc Yến giận dữ hét lên: " đứng lại cho tôi! Đứng lại!"









    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 15: Hùng Cách Cách từ trời rơi xuống ( hai )

      Khi hai người chạy ra khỏi phòng cứu cấp rồi lại đuổi nhau quanh bồn hoa bệnh viện khoảng mười phút, viện trưởng bệnh viện và bác sĩ phụ trách phẫu thuật xuất . Bọn họ ngăn Phó Bạc Yến lại, hết sức kinh ngạc nhìn chăm chú vào cổ của ta. Lúc này, Phó Bạc Yến mới nhận ra mình làm chuyện có đầu óc cỡ nào! nên nhảy lên bồn hoa bắt nàng xám xịt đó như diều hâu tóm gà con! Sau đó… thách thức thước đo hành vi nào giờ đánh phụ nữ của mình.

      A, đúng đúng, dây thần kinh của nhất định bị Hùng Cách Cách làm cho rối loạn rồi. Vấn đề cần suy nghĩ lúc này phải là....Cổ của mình rốt cuộc có còn cần phẫu thuật hay ?

      Viện trưởng tin nổi hỏi: "Phó tiên sinh cổ của ngài khỏi rồi à?"

      Phó Bạc Yến khẽ cau mày, sau đó sờ tay lên cổ mình rồi xoay hai vòng, lúc này mới cực kỳ khẳng định đáp: “Khỏi rồi.”

      Bác sĩ phụ trách phẫu thuật kinh ngạc : "Tôi mới vừa xem phim chụp của cậu, trật xương nghiêm trọng thế đúng là cần phải làm phẫu thuật mới có thể nắn được.”

      Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách ngồi bồn hoa thở hổn hển. quan sát Hùng Cách Cách từ xuống dưới, thầm nghĩ: "Chẳng lẽ nàng xám xịt đó là cao thủ thâm tàng bất lộ? Hay là mình cũng có lúc nhìn sai người?"

      Bác sĩ theo ánh mắt Phó Bạc Yến nhìn về phía Hùng Cách Cách, dùng giọng hết sức kinh ngạc hỏi: "Là ấy chữa khỏi cho cậu hả?"

      Ánh mắt Phó Bạc Yến thâm thúy, gật đầu. phải đánh giá lại này rồi.

      Bác sĩ phụ trách cực kỳ kích động tới trước mặt Hùng Cách Cách hỏi: "Xin hỏi, làm sao mà trị khỏi cho Phó tiên sinh thế?"

      Hùng Cách Cách khó khăn nuốt nước miếng đáp: "Rút… rút… rút như rút xương thôi…”

      Cả đám bác sĩ đều trợn tròn mắt.

      Bác sĩ phụ trách phẫu thuật chưa từ bỏ ý định: "Cứ như vậy mà rút hả?"

      Hùng Cách Cách trả lời: "Như cây củ cái dưới đất đó, ông nhổ liệu nó có ra được ?"

      Mọi người đều trầm mặc.

      Mồ hôi lạnh của Phó Bạc Yến chảy ròng ròng.

      ta coi cổ là củ cải.

      Câu chuyện nhổ mạ giúp cho lớn lên mọi người đều từng nghe. Nhưng nhổ ác quá, mạ cũng chết luôn.

      Phó Bạc Yến cảm thấy cổ mình chợt lạnh. Dường như lúc Hùng Cách Cách đè xuống rút, là bước qua khỏi quỷ môn quan. Giờ phút này vẫn còn sống, quả là may mắn.

      Theo đề nghị của viện trưởng, Phó Bạc Yến tiến hành kiểm tra lại toàn diện.

      chứng minh, cú rút của Hùng Cách Cách có hiệu quả rệt .

      đường trở về vẻ mặt Phó Bạc Yến vẫn trầm, năng gì.

      Khi xe taxi dừng trước cửa biệt thự, Phó Bạc Yến xuống xe trước tiên, lần đầu tiên mở cửa xe cho con , lần đầu tiên vứt con lại phía sau, cũng là lần đầu tiên với : "Đừng theo tôi nữa!"

      Hùng Cách Cách biết trong lòng Phó Bạc Yến khó chịu, cho nên khéo léo lui về phía sau bước, "Ừ, vậy trước ."

      Phó Bạc Yến nhíu mày, nhưng quay đầu lại mà tiếp.

      Hùng Cách Cách nhấc chân theo sát phía sau.

      Phó Bạc Yến dừng bước lại, khoảnh khắc quay người lại, ta dùng ánh mắt căm tức làm người ta sợ hãi nhìn Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách nuốt nước miếng : "Đường , đường tôi tôi vẫn được sao?"

      Gân xanh trán Phó Bạc Yến nổi lên. ta cắn răng gầm lên: "Ý của tôi hiểu à? Tôi bảo cút khỏi đây!"

      Hùng Cách Cách mấp máy môi, nắm chặt quả đấm cố chấp : " phải ông chủ của tôi."

      Phó Bạc Yến hít sâu hơi, cảm thấy ban nãy mình hơi nặng lời. Vì vậy cố gắng dùng giọng điệu có chút tình cảm nào: "Tôi là trai ruột của Tô Hàng, tôi có quyền cầu rời khỏi nhà của tôi."

      Hùng Cách Cách hít mũi trần thuật: "Tôi vừa mới cứu ."

      nhắc tới việc này thôi, vừa nhắc tới là Phó Bạc Yến lại cảm thấy cổ đau nhức, tim co rút đau đớn, tứ chi run rẩy! tới trước mặt Hùng Cách Cách chỉ vào cổ của mình, dùng thanh xen lẫn với mưa đá gầm : “Cái này là bị ai đạp hư hả?”

      Hùng Cách Cách cúi thấp đầu biện hộ cho mình: "Tôi cố ý."

      Phó Bạc Yến từng bước từng bước ép sát, khí lạnh bức người, " cố ý? Nửa đêm nửa hôm trèo cửa ngã xuống làm bị thương cổ tôi, cũng cho rẳng mình có lỗi, có phải ?"

      Hùng Cách Cách lập tức lắc đầu, " phải vậy, phải vậy, tôi có lỗi, tôi có lỗi!"

      Phó Bạc Yến lạnh giọng hỏi: "Lỗi ở chỗ nào? !"

      Hùng Cách Cách bắt đầu kiểm điểm bản thân cách sâu sắc, "Tôi nên trèo cửa; tôi nên nắm chặt túi hàng, nên để nó rơi xuống đất; lúc tôi té xuống, nên để túi lưng rơi xuống…”

      Phó Bạc Yến nội thương!

      Rốt cuộc đây là chuyện gì thế hả?

      Coi như túi lưng rơi xuống cũng nện vào mà!

      Hùng Cách Cách trộm liếc về Phó Bạc Yến, thấy sắc mặt ta vô cùng khó coi, vội cố gắng hóa giải khí căng thẳng giữa hai người. : " xem, tôi cũng bù đăp sai lầm của mình bằng cách nhổ lại cổ cho ."

      "Nhổ lại?" Phó Bạc Yến lập tức nổi trận lôi đình.

      Hùng Cách Cách rụt cổ lại, "Ừ, phải....Là nhổ lại."

      Phó Bạc Yến há mồm gầm lên: " coi tôi là củ cải à? Nếu như vừa nãy lỡ tay rút hỏng, tôi phải biến thành củ cải bị trồng trong đất rồi sao?”

      Hùng Cách Cách ngẩng đầu giải thích: "Làm sao lại như vậy? Thủ pháp của tôi là phương pháp nắn xương chính cống của nhà họ Hùng, hề hàm hồ chút nào. Tổ tiên nhà họ Hùng chúng tôi là quan nhà võ nỗi tiểng gần xa đấy!”

      Phó Bạc Yến tin lời Hùng Cách Cách , bực mình phất tay : " ! Tôi rảnh nghe hươu vượn." xong tiếp tụ vào biệt thự.

      Hùng Cách Cách gấp rút đuổi theo, vội vàng giải thích: "Tôi có thể chứng minh mà! tin thử xem!" Tay bé của Hùng Cách Cách vung về phía cằm Phó Bạc Yến.

      Phó Bạc Yến vốn ngờ Hùng Cách Cách ra tay với mình. Mà càng ngờ tốc độ của Hùng Cách Cách lại nhanh đến thế.

      Phó Bạc Yến hơi ngửa về phía sau theo bản năng, nhưng né quả đấm của Hùng Cách Cách.

      Rắc tiếng, Phó Bạc Yến tiếp tục nhìn lên trời.

      Hùng Cách Cách đắc ý : " xem, bộ dạng của bây giờ giống như trật khớp cằm, nếu điều dưỡng rốt thường xuyên bị trật lại. Nhưng đừng căng thẳng, chỉ cần cú rút của tôi là khỏi thôi.” Hai tay đè lại cổ của Phó Bạc Yến dùng sức rút lên .

      Rắc tiếng, cổ của Phó Bạc Yến trở về vị trí cũ rồi.

      Phó Bạc Yến chậm rãi quay đầu nhìn về phía Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách xuyên qua mái ngố dài, chờ đợi phán quyết của Phó Bạc Yến.

      Thời gian giống như trôi qua thế kỷ, cuối cùng Phó Bạc Yến mở miệng : "Sau này cho phép đụng đến cổ của tôi nữa."

      Hùng Cách Cách bảo đảm : "Nhất định nhất định...."

      Phó Bạc Yến ưỡn ngực nện bước vào biệt thự. rất bi thương.

      Hùng Cách Cách theo sau Phó Bạc Yến, xoa mồ hôi lạnh đầu, thầm : đây đúng là đêm chất chứa chuyện xấu bất ngờ. Cũng may có sợ hãi nhưng nguy hiểm.

      Khi Phó Bạc Yến lên thang gác chợt dừng chân hỏi: " biết cách nắn xương sao sớm giúp tôi?"

      Hùng Cách Cách “a” tiếng, lúc này mới trả lời, "Là bảo tôi gọi xe cứu thương mà."

      Phó Bạc Yến nắm chặt tay, từng bước về phòng mình.

      cần yên tĩnh lát.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :