1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 46: Mối liên hệ giữa đàn ông và ngưu tiên ( hai )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Những y tá kia được chứng kiến lợi hại của Hùng Cách Cách, đâu còn dám quản ?

      Bên trong cửa, mơ hồ truyền ra đoạn đối thoại của hai người đàn ông.

      Phó Khương hỏi: "Sau này vẫn có thể làm đàn ông chứ?"

      Bác sĩ đáp: "Thông qua trị liệu rồi xem sau này thế nào chứ bây giờ có khả năng."

      Phó Khương nhàng “ồ” tiếng.

      Giọng và vẻ mặt của bác sĩ đều nghiêm khác: "Chuyện này thể cứ bỏ qua như vậy! Khám bệnh rồi đòi tiền bồi thường! Đây là tổn thương nghiêm trọng, phải bắt ta ngồi tù!”

      Phó Khương : "Tôi hi vọng có thể giữ mồm giữ miệng. Dù sao, chuyện này lộ ra ngoài, chúng ta đều rất khó để làm người. có đúng ?"

      Bác sĩ vui : " uy hiếp tôi à?"

      Phó Khương cười ha ha trả lời: "Uy hiếp gì chứ? Dù sao.... rành rành trước mắt. làm cái gì trong giờ làm việc, chỉ hiểu mà tất cả chúng tôi đều hiểu .”

      Bác sĩ trầm mặc giây lát rồi cắn răng : "Được, tôi giữ im lặng!”

      Hùng Cách Cách che ngực, nhanh chóng thoát khỏi cánh cửa, cố gắng bình tĩnh cảm xúc của mình.

      ....vậy mà lại đá hỏng Phó Khương!

      Bác sĩ đề nghị Phó Khương kiện , để ngồi tù, Phó Khương lại bảo bác sĩ giữ mồm giữ miệng. ấy.... quá lương thiện, quá vĩ đại rồi !

      Hùng Cách Cách thề, đời này, nhất định phải đối xử tử tế với Phó Khương! Bất kể sau khi phát bệnh thần kinh, biến thành bộ dạng, đều phải đối xử tử tế với ! có ai lại khoan dung, nhân hậu, bác ái như Phó Khương....

      Hu hu.... rất cảm động.

      Mặc dù....Mặc dù....Mặc dù là Phó Khương bảo đá, thế nhưng cú đấy đúng là do đá sai chỗ. hại Phó Khương rồi!

      Hùng Cách Cách rất tự trách, rất khổ sở, cũng rất cảm động.

      Phó Khương tốt bụng!

      Hùng Cách Cách cảm động rốt cuộc có phải là quá thừa thãi rồi ? Kỳ thực cũng tính là quá thừa. Phó Khương quả rất tốt với Hùng Cách Cách, giúp giải quyết rắc rối , nhưng hoàn toàn khác với tưởng tượng của Hùng Cách Cách.

      Hình ảnh tua về nửa đoạn trước Hùng Cách Cách hề nghe thấy.

      Bác sĩ vốn định kiểm tra tình hình cơ thể cho Phó Khương nhưng lại vô cùng lưu loát chuẩn đoán bệnh cho mình, và tổng kết : “Tôi sao.”

      Bác sĩ nghe xong câu này, phải là cực kỳ phẫn nộ!

      sao? sao chạy đến chỗ tôi làm gì? sao vậy mà còn để người xông vào phòng bệnh của tôi, phá hư chuyện tốt của tôi? sao nhưng lại hại tôi suýt nữa liệt dương!

      Nghĩ đến hai chữ liệt dương, bác sĩ lập tức xoay người vào phía sau bức rèm, cởi quần xuống tự mình kiểm tra phen.

      Kiểm tra thử lát, thể tin nổi ta....Dường như bất lực rồi!

      Thử thử lại vẫn được!

      Bác sĩ nghĩ: có lẽ hôm nay bị kích thích lớn quá, mai chắc được thôi? Ngộ nhỡ được sao? nên làm gì đây? Bệnh về mặt tâm lý là khó chữa khỏi nhất.

      Bác sĩ nghĩ: bất kể kết quả kiểm tra của mình như thế nào, nhất định cũng phải bắt tên đầu sỏ gây ra rồi sau!

      Vì vậy, ta tới trước mặt Phó Khương, vừa định mở miệng chuyện, bị Phó Khương cắt đứt.

      Phó Khương hỏi: "Sau này vẫn có thể làm đàn ông chứ?"

      Bác sĩ đáp: "Thông qua trị liệu rồi xem sau này thế nào chứ bây giờ có khả năng...."

      Đây mới là khởi đầu của câu chuyện.

      Khúc dạo đầu khác nhau đồng nghĩa cới nội dung và kết cục của câu chuyện cũng khác .

      Rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách hiểu lầm.

      Cho nên, khi Phó Khương tới trước mặt Hùng Cách Cách, nắm lấy tay , dường như muốn gì đó nhưng cuối cùng chỉ dùng sức ôm chặt.

      Hùng Cách Cách cảm thấy có lỗi!

      Đối mặt cử chỉ của Hùng Cách Cách, đương nhiên là Phó Khương rất vui vẻ hưởng thụ ân sủng này của người đẹp.

      cố nén cảm giác muốn cười, ôm lại Hùng Cách Cách, an ủi: " sao đâu."

      Hùng Cách Cách vốn nghĩ, nếu Phó Khương muốn cũng nhắc lại. Nhưng khi Phó Khương ra câu chứa hàm ý an ủi kia Hùng Cách Cách thể kìm được nước mắt, tức chảy ra như vỡ đê.

      ngẩng đầu lên khỏi ngực Phó Khương, từng chữ, "Tôi biết, tôi biết hết rồi....hu hu.... là tôi có lỗi với , xin lỗi ....hu hu.... xin lỗi ...."

      Phó Khương thông minh cỡ nào, hơi liên tưởng chút là biết ngay Hùng Cách Cách nhất định lại ghé vào cửa nghe lén cuộc chuyện của và bác sĩ. Có vẻ như chỉ nghe trộm được bộ phận hoàn chỉnh.

      nên hay là để Hùng Cách Cách tiếp tục hiểu lầm?

      Nếu như xét theo lương tâm nên với Hùng Cách Cách để phải áy náy và buồn như vậy nữa. Nhưng thứ gọi là lương tâm đó ns bị ném vào trong xó xỉnh rồi. Hơn nữa người đẹp trong lòng thoải mái mất hồn nhường nào? Những lời giải thích dư thừa chỉ càng thể yếu ớt vô lực.

      Được rồi, là bệnh nhân tâm thần, có thể cần thông minh. thể tượng ra những suy nghĩ trong đầu Hùng Cách Cách, và cũng biết hiểu lầm cái gì.

      Phó Khương dùng hành động để thay quyết định của mình mà chút do dự. .... ôm chặt Hùng Cách Cách.

      Chưa từng có nào khóc như thế vì .

      Áo bị nước mắt thấm ướt dính vào ngực, nhưng lại hết sức thoải mái.

      Hùng Cách Cách khóc đủ, nấc hai cái rồi mới khịt mũi dè dặt hỏi Phó Khương: " đói bụng ? Tôi mời ăn cơm."

      Phó Khương gật đầu, "Rất đói."

      Hùng Cách Cách lại xông vào trong phòng làm việc của bác sĩ lấy cái ghế của .

      Bác sĩ núp ở phía sau rèm, tay lật xem tạp chí playboy, tay phục vụ cậu em của mình, khi bước vào tiên cảnh Hùng Cách Cách lại phá cửa vào lần nữa, kêu bụp tiếng.

      Bác sĩ run lẩy bẩy, trong đầu từ từ lên bốn chữ to đùng —— hoàn toàn tiêu rồi!

      …….

      Dưới kiên trì của Hùng Cách Cách, Phó Khương lại phải ngồi vào ghế lần nữa để Hùng Cách Cách đẩy .

      Giờ nghỉ trưa người đường xung quanh rất nhiều nên có rất nhiều ánh mắt thăm dò và kinh ngạc bắn về phía hai người.

      Cái ghế Hùng Cách Cách đẩy rất khó đúng hướng, nó chạy tán loạn đường dành cho người bộ.

      Mọi người xung quanh chỉ chỉ trỏ trỏ hai người, những lời chẳng ra sao, suy đoán linh tinh nội tình.

      Hùng Cách Cách tai thính mắt tinh, nghe được những lời chỉ trích Phó Khương ức hiếp phụ nữ trong lòng cực kỳ khó chịu.

      Phó Khương mặc dù để ý tới những lời đó, nhưng lại muốn Hùng Cách Cách khổ cực. với Hùng Cách Cách: "Thôi, để tôi xuống đất ."

      Hùng Cách Cách lắc đầu, kiên trì : " ngồi yên! Tôi đẩy được!"

      Phó Khương dở khóc dở cười : "Em đẩy được nhưng đẩy thẳng được.”

      Hùng Cách Cách cắn răng dứt khoát : " cởi thắt lưng ra!"

      Phó Khương cẩn thận hỏi: "Em muốn làm gì? Chẳng lẽ muốn… ấy ấy… tôi ở ngoài đường hả? !"

      Mắt Hùng Cách Cách sáng lên hỏi: "Ấy ấy gì?" Nếu như Phó Khương có thể này nọ vậy phải chứng tỏ cậu em của vẫn khỏe mạnh như trước sao?!

      Phó Khương cười mập mờ đáp "Ấy ấy ý."

      Hùng Cách Cách đến gần, hỏi lại: "Rốt cuộc là ấy ấy gì? !"

      Phó Khương cực kỳ buồn bã thở dài rồi trả lời : "Còn có thể là ấy gì nữa? Chính là…. Em quất đường ý? Chẳng lẽ em còn chưa hả giận?"

    2. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 47: Mối liên hệ giữa đàn ông và ngưu tiên ( ba )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com/

      Hùng Cách Cách cúi người cởi thắt lưng của Phó Khương, "Tôi có tâm trạng đâu mà quất ." tại người muốn quất mạnh trận là bản thân ! Trách cái chân của nợ của mình! Trách mình quá tùy tiện! Cũng trách mình biết nặng ! Lần này thảm rồi, đá hỏng Phó Khương. Cho dù bệnh nhân tâm thần gián đoạn cũng có quyền lợi tính phúc chứ!

      Phó Khương cố làm ra vẻ nhăn nhó : "Em là người đầu tiên cởi thắt lưng của tôi...." Nghiêm mặt , "Em phải chịu trách nhiệm."

      Hùng Cách Cách hít vào hơi! Kinh hãi : "…. nghiêm trọng vậy chứ?"

      Phó Khương nghiêm túc gật đầu, trịnh trọng đáp: "Có!"

      Hùng Cách Cách lui về phía sau bước, cẩn thận : " xác định?" Nếu dám gật đầu xác nhận dám quay đầu bỏ chạy!

      Vẻ mặt Phó Khương thay đổi trong nháy mắt, cười hì hì : "Đúng vậy, em phải chịu trách nhiệm. Em phải chịu trách nhiệm thắt lại."

      Hùng Cách Cách thở dài lắc đầu ngao ngán, đến gần Phó Khương lần nữa, cởi dây lưng của ra, đồng thời thuận miệng tán gẫu: "Tôi là người đầu tiên cởi thắt lưng của à?"

      Phó Khương cười híp mắt : "Đương nhiên rồi."

      Trong đầu Hùng Cách Cách lập tức lên hình ảnh bỉ ổi chịu nổi . Nếu như....Nếu như , đầu tiên cởi thắt lưng của Phó Khương, như vậy có thể hiểu thành người cởi thắt lưng của Phó Khương nào giờ tất cả đều là đàn ông ? ! Hú hú.... phải vậy chứ! Quả thực là quá khốc mà!

      Hùng Cách Cách càng nghĩ càng hưng phấn, càng nghĩ càng happy!

      Mắt sáng quắc kéo thắt lưng của Phó Khương xuống, đồng thời cười hì hì với .

      Nụ cười đó bỉ ổi đến cực hạn!

      Khiến Phó Khương hít thở thông, cúc hoa co rúm, toàn thân run lên!

      Phó Khương : "Con mà cởi thắt lưng đàn ông giữa đường giữa phố thế này, em đúng là độc nhất vô nhị."

      Hùng Cách Cách buộc chặt thắt lưng lên tay vịn, sau đó lôi dây về phía trước. : "Lần này tôi tin là thẳng được!"

      Phó Khương nhìn chằm chằm bóng lưng Hùng Cách Cách, cảm thấy lúc này tình cảm của mình rất phức tạp.

      Hùng Cách Cách là tốt có thể cùng chung hoạn nạn.

      để ý tới ánh mắt của người khác như những bình thường; thay đổi mình vì để lựa ý hùa theo người khác; ném rắc rồi mà mình tạo ra cho người khác; dễ bị sắc đẹp dụ dỗ....Được rồi, thừa nhận, cho dù trái tim có nhộn nhạo, có thể dễ dàng bị sắc đẹp hấp dẫn, nhưng.... để mình sa chân! Quan trọng nhất là, để có cơ hội bị người khác dụ dỗ!

      Mặc dù khuyết điểm của Hùng Cách Cách rất nhiều, nhưng kể ra cũng lạ, những khuyết điểm kia theo thấy hoàn toàn phải khuyết điểm, mà ngược lại nó tạo thành yếu tố cơ bản cho tính cách của .

      rất thích.

      Phó Khương nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, tấm tắc trong lòng: chịu thương chịu khó thế này thích hợp sống ở thời nữ tôn. Nếu như và Hùng Cách Cách sống trong thế giới nữ tôn , vật tình cảnh tại tuyệt đối có thể là ân ái điển hình.

      Chồng có bệnh thể mệt nhọc. Vợ vội đánh xe ngựa....A, đúng, vợ trực tiếp trở thành người lao động, kéo chồng ăn ngon! Wow.... hài hòa thân mật biết bao.

      Nhưng trong câu chuyện của , cho dù Hùng Cách Cách có ngàn vạn lá gan bất chính suốt ngày dòm ngó những trai đẹp khác, dung túng việc nạp thêm tiểu gia!

      Haiz.... đừng là những bây giờ ai ai cũng thay đổi suy nghĩ muốn xuyên , muốn chạy đến thời cổ đại sống cuộc đời thuận buồm xuôi gió, ngay cà cũng muốn mang Hùng Cách Cách xuyên . Chỉ có điều nơi muốn xuyên là nước nữ tôn có nguồn gốc lịch sử. Aiya, thích làm chồng đố kị trong nước nữ tôn! Hễ khi nào Hùng Cách Cách muốn nạp tên mặt trắng là sử dụng các kiểu kỹ năng, bóp nghẹt ta tới chết! Nào là khích bác ly gián, hoạt động bí mật, hạ độc mưu hại, nổi trận lôi đình, cài tang vật hãm hại, tất cả đều là những thủ đoạn hay! Ha ha… vừa nghĩ tới vẻ mặt giận mà dám gì của Hùng Cách Cách là lại thấy sung sướng!

      Biến thái phải ai cũng đảm đương nổi!

      Trong lúc Phó Khương yy Hùng Cách Cách kéo tới trước nhà hàng thịt bò.

      Khi Hùng Cách Cách muốn đỡ vào Phó Khương nhà hàng Phó Khương lại khoát tay : "Mời phu nhân trước."

      Hùng Cách Cách sửng sốt.

      Phó Khương cười.

      Khi hai người vào trong, Hùng Cách gọi ông chủ: "Cho hai chén canh thịt bò! Cộng thêm hai chiếc ngưu tiên!"

      Ông chủ nhanh nhẩu đáp, "Đến ngay."

      Hùng Cách Cách yên lòng dặn dò thêm: "Cho tôi hai cái lớn vào!"

      Ông chủ gật đầu khoác: "Yên tâm. Ngưu tiên ở nhà hàng tôi đều là của những chú bò tham gia đấu trường cả đấy!"

      Hùng Cách Cách nghĩ, ăn gì bổ nấy, chắc cũng có lý cả.

      Khi hai chén canh thịt bò được bưng lên, Hùng Cách Cách gắp ngưu tiên trong chén mình bỏ vào của Phó Khương, rồi cười vô cùng nịnh nọt có ý lấy lòng.

      Phó Khương nhìn hai cái ngưu tiên trong chén của mình, biết phải ăn như thế nào. Thứ này chưa ăn bao giờ, và cũng muốn ăn.

      Hùng Cách Cách đặc biệt nhiệt tình đưa cho Phó Khương đôi đũa, "Ăn ăn , ngon lắm đấy."

      Phó Khương tránh ngưu tiên, bỏ thịt bò vào trong miệng nhai hai cái, cảm thấy mùi vị đúng là tệ.

      Sau khi ăn xong chén của mình, Hùng Cách Cách phát , trong chén Phó Khương còn dư lại nguyên hai cái ngưu tiên. hỏi: "Sao ăn?"

      Phó Khương đáp: "Ăn quen."

      Hùng Cách Cách thò đũa gắp cái ngưu tiên bỏ vào trong chén của mình, " ăn tôi ăn. lãng phí được."

      Khi Phó Khương nhìn cái miệng nhắn mềm mại của Hùng Cách Cách mở ra chuẩn bị nhét ngưu tiên vào trong miệng đột nhiên cầm đũa lên đoạt lấy ngưu tiên đưa vào trong miệng mình, dùng sức cắn xuống, “Con đừng ăn thứ này, vẫn là để tôi bồi bổ tốt hơn.” Được rồi thừa nhận mình là người đàn ông hay đố kị. Hùng Cách Cách còn chưa từng “ăn” cái kia của , vậy sao có thể ăn ngưu tiên trước chứ? Mặc dù “ăn” này và “ăn” kia khác nhau về bản chất nhưng vẫn qua được cửa đó!

      Sau khi giải quyết nhanh chóng hai cái ngưu tiên, Phó Khương kéo bàn tay bé của Hùng Cách Cách với : ", chúng ta dạo phố."

      Hùng Cách Cách lắc đầu như trống bỏi, " , ...." Lần trước dạo phố cùng Phó Khương bị tổn thất nặng nề.

      Dường như Phó Khương biết Hùng Cách Cách nghĩ gì, đưa tay vuốt tóc cười thôi, lần này chỉ dạo thôi chứ mua đồ.”

      Hùng Cách Cách nghĩ: nếu mua đồ, vậy dạo lát cũng được, nhưng biết thời gian có cho phép ? sờ điện thoại nhưng cực kỳ kinh ngạc khi phát mang điện thoại ra ngoài!

      Được rồi, mang điện thoại ra ngoài chẳng phải chuyện khủng khiếp gì. Mà thứ khủng khiếp là điện thoại bị quên trong công ty, mà ở công ty còn có hai đại thần, đại thần sai ra ngoài kiếm đồ ăn, lại…. quên hết tất cả ra sau đầu!

      Khủng khiếp, thực quá khủng khiếp!

      Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách vội vàng chạy ra ngoài nhà hàng.

      Sau khi chạy hơn 10m lại vòng về gọi ông chủ: “Cho thêm hai chén canh thịt bò mang về!”

      Ông chủ : "Được, nhưng trả tiền trước ." Nếu là đợi lát nữa lại chạy, nhìn tốc độ đó ông đuổi kịp.

      Hùng Cách Cách sờ túi áo rổng tuếch, sau đó tràn đầy hy vọng nhìn về phía Phó Khương, "....Mang tiền chứ?" Ra ngoài quá vội, ví tiền, điện thoại đều mang.

      Phó Khương nhướn mày hỏi: " phải em mời tôi ăn cơm sao?"

      Hùng Cách Cách thỏa hiệp: " chi trước rồi tôi trả cho sau, vẫn được sao?"

      Phó Khương nhếch môi cười, "Được. Chỉ có điều phải tính lãi."

      Hùng Cách Cách cách sảng khoái: " thành vấn đề!" Bốn chén canh thịt bò, có thể bao nhiêu lãi lắm chứ?

      Gói canh thị bò xong, Hùng Cách Cách đưa canh thịt bò và túi xách cho Phó Khương, sau đó tiếp tục kéo chạy về công ty trước mắt bao người.

    3. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 48: Mối liên hệ giữa đàn ông và ngưu tiên ( bốn )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Ở cửa công ty, Phó Khương trả canh và túi xách cho Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách chạy về phía thang máy, lúc quay đầu lại chẳng thấy Phó Khương đâu. Hùng Cách Cách bắt đầu hoài nghi căn bản phải là người, mà chỉ là người trong trí tưởng tượng của thôi ư? ! Dẫu sao cho đến nay hình như chỉ có mình là từng gặp , từng chuyện với . Còn luôn xuất quỷ nhập thần, thần thần bí bí. A, đúng, lúc nãy bác sĩ cũng từng gặp . Thế chẳng lẽ vị bác sĩ kia cũng phải người à? Ừm, vị bác sĩ đó quả giống người. Nếu là người lêu lổng cùng với y tá trong giờ làm việc mà quan tâm đến sống chết của bệnh nhân!

      Hùng Cách Cách rùng mình, dùng sức lắc đầu, ấn thang máy lên tầng của Phó Bạc Yến.

      Khi xách canh thịt bò xuất trước mặt Phó Bạc Yến và Tô Hàng hề bất ngờ khi bị Tô Hàng mắng thậm tệ từ đầu đến chân, từ trong ra ngoài, với nội dung mới lạ, ngôn ngữ táo bạo khiến hiểu biết của Hùng Cách Cách với Tô Hàng lại tăng lên cấp độ mới đó là—— thụ cặn bã!

      Tên tụ cãn bã như vậy nên bị kéo ra ngoài thay nhau xxoo! Ôi , vậy quá hời cho cậu ta rồi! nguyền rủa cậu ta cả đời chỉ có thể dùng dưa chuột! muốn tiếp tục nguyền rủa cậu ta, cả đời này chỉ mua được dưa chuột hết hạn sử dụng vừa ngắn vừa !

      Tô Hàng mắng mệt rồi, thở hổn hển hỏi: "Sao chỉ mua có hai chén, của đâu?"

      Hùng Cách Cách bực bội đáp: "Ăn rồi."

      Phó Bạc Yến đánh mắt nhìn túi xách Hùng Cách Cách cầm trong tay hỏi: "Làm gì mà lâu thế?"

      Hùng Cách Cách muốn công bố chuyện mình đá Phó Khương bị thương với quá nhiều người, vì vậy bèn láo: "Cửa tiệm kia rất nổi tiếng, nhưng lại hơi xa chút.”

      Tô Hàng kéo ghế bên cạnh mình ra ý bảo Hùng Cách Cách ngồi vào.

      Hùng Cách Cách làm bộ như nhìn thấy, lề mề ngồi xuống bên cạnh Phó Bạc Yến.

      Tô Hàng tức giận!

      Cậu lạnh lùng trừng Hùng Cách Cách, Hùng Cách Cách trốn phía sau mái ngố dài, làm bộ như nhìn thấy.

      Tô Hàng mở ra hộp đựng thức ăn ra, gắp lên vật hỏi: "Đây là cái gì?"

      Hùng Cách Cách giành đáp: "Ngưu tiên!"

      Tô Hàng híp mắt hỏi: " mua ngưu tiên làm gì?"

      Hùng Cách Cách trả lời: "Ăn gì bổ nấy...."

      Tô Hàng cắn răng hỏi: " nghĩ tôi cần bồi bổ sao? !"

      Hùng Cách Cách cúi thấp đầu, bất mãn giọng lầm bầm: "Tôi chưa từng nhìn của , làm sao mà biết được có cần bồi bổ chứ."

      Tô Hàng đứng lên, chống hai tay lên bàn híp mắt trầm hỏi: " gì? muốn nhìn thử ư?"

      Hùng Cách Cách nghĩ tới Phó Khương, lập tức ngẩng đầu cảnh cáo: " đừng khỏa thân chạy nhong đấy!"

      Khóe miệng Tô Hàng co giật, từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ to đùng, "Tôi! Mà! Lại! Khỏa! Thân! Chạy! Nhong!"

      Hùng Cách Cách nhún vai, ý là: ai mà biết được? Chuyện đó còn biết hỏi tôi làm gì?

      Tô Hàng giận đến xanh mặt.

      Hùng Cách Cách ác từ trong trứng, sợ chết thêm câu, "Lần sau tôi mua mặt bò để bồi bổ khí sắc."

      Tô Hàng giận rồi!

      Phó Bạc Yến uống canh suýt nữa phì cười phun ra. Mùi vị của chén canh này đúng là ngon. Hùng Cách Cách quả là có tài!

      Tô Hàng vốn định ấn Hùng Cách Cách lên bàn hành hung trận, nhưng lại lo mình chẳng những đuổi kịp Hùng Cách Cách, ngược lại còn bị cười nhạo thể lực kém, nên chỉ có thể trút giận lên thịt bò, dùng sức cắn, nuốt nó!

      Đợi khi lấp đầy bụng xong, lại bắt đầu trừng mắt với Hùng Cách Cách khiến luôn cảm giác cả người được tự nhiên.

      Nhìn lát, tầm mắt của Tô Hàng dừng ở tay Hùng Cách Cách.

      Đó là chiếc túi xách trung tính, có thương hiệu thế giới rất hướng nội, huênh hoang nhưng chắc chắn có giá trị .

      Tô Hàng hỏi: "Cái túi này của ở đâu ra thế?"

      Hùng Cách Cách tức nắm chặt chiếc túi trong tay, vội vã giải thích: " phải tôi trộm!"

      "Hì...." Tô Hàng cười. Cậu biết, dù có cho hai lá gan cũng dám trộm đồ. Chỉ có điều ngờ câu trả lời của Hùng Cách Cách lại khôi hai đến thế. May mà cậu uống canh, nếu nhất định là xấu mặt rồi.

      Phó Bạc Yến để canh xuống nhìn về phía Hùng Cách Cách.

      ra , chú ý tới cái túi xách đó từ sớm rồi, chỉ là con người tâm cơ nặng nên chất vẫn Hùng Cách Cách ngay trước mặt. Đặc biệt là chỉ cần liên tưởng tới chuyện mất túi ở trong vũ hội hóa trang là mơ hồ nhận ra điểm khác thường. Dường như bên cạnh Hùng Cách Cách có người rất thần bí, luôn len lén tiếp xúc với Hùng Cách Cách ở những nơi nhìn thấy. Người đó mang lại cho cảm giác rất tệ. Người đó giống như tên trộm tàng hình, lén lút cắn mất phô mai của khi chú ý!

      Trong vũ hội hóa trang, Trương Huy tuyên bố Hùng Cách Cách trộm túi xách của . Hùng Cách Cách lên tiếng phủ nhận. Bằng trực giác của mình, cho rằng Hùng Cách Cách trộm túi xách của Trương Huy. Cho nên mới truy đến cùng, lại càng gặng hỏi. Còn nữa, cái đêm mà và Xương Kỳ xảy ra quan hệ là nằm ngoài dự đoán của . Nếu như chuyện đó xảy ra ở trước kia chẳng cần phải suy nghĩ, mà chỉ coi nó là cuộc vui qua đường, vui vẻ đón nhận người đẹp ôm ấp. Nhưng biết có phải vì Hùng Cách Cách bắt đầu để ý đến cuộc sống riêng tư của mình, muốn quá mức bừa bãi.

      Phó Bạc Yến nhìn về phía chiếc túi xách trong tay Hùng Cách Cách, nhìn cái là có thể xác định được ngay chiếc túi này có cùng nhãn hiệu với chiếc túi Trương Huy bị mất.

      nghi ngờ Hùng Cách Cách trộm túi của người ta, mà bắt đầu đoán xem rốt cuộc là ai tặng Hùng Cách Cách chiếc túi này? Rất dễ nhận thấy, người đó tặng chiếc túi này vừa muốn lấy lòng Hùng Cách Cách, vừa muốn tuyên bố quyền lãnh thổ của mình với bên ngoài. Chuyện này đáng làm người ta phải suy nghĩ sâu xa mà.

      Đàn ông rất thích trưng bày sở thích của bản thân người phụ nữ mình thích, có thể là túi xách, có thể là lắc tay hoặc điện thoại, cũng có thể là quần áo. Dục vọng chiếm hữu của đàn ông rất mạnh, luôn thể bằng số phương thức chiếm đoạt.

      Người đàn ông tặng Hùng Cách Cách chiếc túi hàng hiệu này rốt cuộc là ai? ! ta tuyên bố quyền sở hữu của mình với bên ngoài ư? !

      Phó Bạc Yến ra vẻ tùy ý ca ngợi: "Túi đẹp đấy."

      Hùng Cách Cách cúi đầu nhìn qua nhìn lại túi xách trong tay, nhếch miệng cười : " sao? Tôi biết nhiều về mặt này. Chỉ thấy cầm rất ." Cuối cùng Phó Khương cũng làm được chuyện tốt, đó là tặng chiếc túi tệ.

      Tô Hàng trực tiếp hỏi ra ngh vấn trong lòng Phó Bạc Yến, "Ai tặng thế?"

      Hùng Cách Cách nghĩ: tuy Phó Khương khẳng định chiếc túi này phải là trộm được, nhưng chắc chắn lúc hành động ở trong trạng thái tinh thần ổn định. Nhỡ đâu ngày nào đó lại có người kêu mất túi quẳng nó xa, kiên quyết để ai thông qua nó tìm được Phó Khương! Phó Khương đối xử tốt với , cũng phải bảo vệ chứ!

      Nghĩ đến đây, Hùng Cách Cách đáp: ".... người bạn."

      Tô Hàng nheo mắt, tiếp tục truy vấn: "Bạn trai hả?"

      Hùng Cách Cách lắc đầu, "Chỉ là bạn bè thôi."

      Tô Hàng đưa mắt hướng ra ngoài cửa sổ, cảm thấy giờ phút này cảnh xuân tươi đẹp hết sức vui vẻ.

      Nhìn Phó Bạc yến như cúi đầu xem văn kiện, kì thực lại lầm vào trầm tư. Bạn bè? Bạn nào mà lại tặng chiếc tú quý như vậy?

    4. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 49:
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com/

      Hai ông chủ ăn trưa xong là vội vàng tách ra làm việc của mình.

      Hùng Cách Cách ngồi ở cửa phòng Phó Bạc Yến, giả vờ bận rộn sửa lại biên bản hội nghị, nhưng thực tế là mắt dần dần mở ra được. lắc mạnh đầu, cố gắng đuổi con sâu ngủ .

      Thứ đáng nhắc tới ở đây là cuối cùng cũng có được chiếc bàn làm việc thuộc về mình rồi! Mặc dù nó mới, màu sắc cũng khó coi nhưng dẫu gì cũng có thể tuyên bố với mọi người rằng chiếc bàn thuộc về mình! Cảm giác con dâu biến thành mẹ chồng có lẽ chính là vậy đây?

      Hùng Cách Cách vừa nghĩ tới cuộc sống tươi đẹp sáng lạn của mình là lại nhịn được nhếch miệng cười.

      Khi cơn buồn ngủ dần xâm chiếm quản lý Khúc ở bộ phận nhân gọi điện thoại nội bộ tới bảo Hùng Cách Cách xuống lầu ký bản hợp đồng lao động mới.

      Hùng Cách Cách ngáp cái rồi vươn vai, đôi giày cao gót lao vèo vèo xuống lầu xuất trong phòng làm việc của quản lý Khúc y như con chuột xám.

      Thái độ lần này quản lý Khúc gặp Hùng Cách Cách hoàn toàn khác hẳn lần đầu tiên. Thái độ ông ta cực kỳ hòa nhã thân thiết, nụ cười như ánh mặt trời rực rỡ. Ông ta chỉ còn kém nước nhưỡng vị trí của mình để Hùng Cách Cách ngồi được thoải mái hơn. đấy, nếu như phải chú ý đến tâm tình của Phó tổng ông ta muốn tự mình đấm lưng cho Hùng Cách Cách, tìm cách gần gũi với , hỏi chăm sóc Phó tổng có cực khổ ?

      Hùng Cách Cách chỉ tập trung vào bản hợp đồng mới, căn bản chú ý tới việc quản lý Khúc a dua nịnh hót.

      Bản hợp đồng này đúng là càng xem càng thích, càng xem càng hưng phấn! Tiền lương đãi ngộ quả thực đạt đến cấp độ nhảy vọt! Quả nhiên là người trèo chỗ cao nước chảy chỗ trũng. Kể từ khi chuyển đến trước cửa của Phó Bạc Yến trở thành nhân viên trung thành hết lòng với ông chủ rốt cuộc mọi người cũng nhận ra được năng lực của ! Đồng thời họ bắt đầu biết thưởng thức người tìm chỗ cao mà , nước tìm chỗ trũng mà chảy. Kể từ đem đến Phó Bạc Yến cửa đại môn, trở thành tên trung thành hộ chủ tốt nhân viên sau, mọi người rốt cuộc ý thức được năng lực của ! Cũng bắt đầu hiểu được giá trị của !

      Hùng Cách Cách nhếch miệng cười, múa bút ký tên của mình xuống —— Hùng Cách Cách!

      Quản lý Khúc tán thưởng: "Ba chữ ‘Hùng Cách Cách’ viết đẹp đấy! Cái gọi là nét bút tài hoa nhất định là để chỉ ý này."

      Hùng Cách Cách cười híp mắt, ưỡn thẳng sống lưng : "Quản lý Khúc, ông có thể khen tôi tiếp được ?” Quản lý Khúc hơi sửng sốt, rồi lại nghe thấy Hùng Cách Cách tiếp tục , “ rất, rất, rất lâu rồi có ai khen tôi cả. Quản lý Khúc, ông đúng là người có phẩm vị, có ánh mắt biết thưởng thức!”

      Khúc quản lý cảm thấy trán mình toát mồ hôi. Ông quan sát Hùng Cách Cách lượt từ đầu đến chân, vắt hết óc suy nghĩ ra mấy từ có thể dùng để khen Hùng Cách Cách.

      Ông đường đường là nhân vật xuất chúng tốt nghiệp chuyên ngành tiếng Hoa ở trường đại học danh tiếng, lẽ nào lại giải quyết được chuyện này sao?!

      Nhưng vô cùng tàn khốc khiến ông phải đau đớn!

      xám xịt, kiểu tóc cổ hủ buồn nôn, quần áo người cực kỳ vô vị, còn nhăn nhăn nhúm nhúm nữa chứ!

      Tài năng ăn của ông, những lời như rót mật vào tai của ông, thành gặp phải Hùng Cách Cách đều chỉ để trưng bày mà thôi!

      Quản lý Khúc bắt đầu hối hận rồi! Ông đúng là rước họa vào thân mà? ! Khen? Khen! Khen? Khen tới nỗi xảy ra chuyện rồi? !

      Cảm giác đầu tiên của quản lý Khúc là, nếu như ông dùng những từ mỹ miều để khen Hùng Cách Cách, ông... hơi có lỗi với lương tâm mình! Được rồi, ông nên hiểu, từ khi mình chuẩn bị bắt đầu áp dụng kế nịnh nọt với Hùng Cách Cách, ông hẳn là phải mang thứ gọi là lương tâm kia giẫm đạp cho vỡ vụn rồi!

      Đúng lúc quản lý Khúc ho tiếng, lấy hết dũng khí quyết định dối lòng, dùng những từ mỹ miều để khen ngợi Hùng Cách Cách bị người cắt đứt ngay tức .

      Đạo diễn ngoại cảnh Tiêu Phỉ phụ trách các loại tiết mục gặp gỡ giữa nam và nữ vội vã đẩy cửa vào hét to với quản lý Khúc: “Giúp tôi tìm hai , rồi dẫn lên sân khấu!”

      Quản lý Khúc hỏi: "Đạo diễn Tiêu, sao thế?"

      Tiêu Phỉ vừa thở hổn hển vừa : "Hôm nay mấy mới tìm thêm cùng nhau ra ngoài ăn vặt ở đường bên cạnh, kết quả tất cả đều kêu đau bụng lên sân khấu được. Ông mau tìm hai cho tôi, dẫn lên sân khấu trước rồi . Nhớ là phải chưa kết hôn đấy!”

      Quản lý Khúc hơi suy tư lát rồi trả lời: "Được rồi, tôi đến khu làm việc tìm cho ông."

      Tiêu Phỉ quét mắt nhìn Hùng Cách Cách hỏi: " kết hôn chưa?"

      Hùng Cách Cách lắc đầu.

      Tiêu Phỉ với quản lý Khúc: " bé này tôi dẫn để ứng phó trước. Chờ ông tìm được người thích hợp lại dẫn qua chỗ tôi." xong ông ta nắm cổ tay Hùng Cách Cách lôi chạy tới phía sau sân khấu.

      Trong lúc chạy Tiêu Phỉ hỏi Hùng Cách Cách: " tên gì, bao nhiêu tuổi, làm công việc gì?"

      Hùng Cách Cách đáp: "Hùng Cách Cách, hai mươi bốn tuổi, trợ lý!"

      Sau khi tới sau đài Tiêu Phỉ ném Hùng Cách Cách cho nhà tạo mẫu Quách Tiểu Mễ, "Cho năm phút, thay đổi hoàn toàn này cho tôi!"

      Quách Tiểu Mễ nhìn lướt qua Hùng Cách Cách, lập tức đau đầu gào khóc: "Năm phút? Ông tưởng tôi quan nghìn tay chắc? !"

      Hùng Cách Cách xoay người nhìn về phía Tiêu Phỉ hỏi: "Tôi có thể tham gia ?" Tuy tiết mục này là chương trình của “Phó thị”, nhưng đây là giờ làm việc mà tự dưng lại trốn việc, thế là tốt. phải giữ vững cương vị của mình, phát huy tài năng của bản thân!

      Tiêu Phỉ để ý đến câu hỏi của Hùng Cách Cách, trực tiếp xoay người rời đồng thời tuyên bố: "Năm phút sau, tôi tới đón ."

      Quách Tiểu Mễ xoay đầu Hùng Cách Cách lại, chau mày ủ ê, cực kỳ buồn bã : "Đừng làm trễ nải thời gian, chúng ta bắt đầu ." rồi ấy vén mái ngố dài của Hùng Cách Cách lên, sững sờ trong chốc lát, mắt tức sáng lên rồi cười khì khì : “Năm phút, hoàn toàn thành vấn đề!”

      Đơn giản chỉ cần kẻ mắt, sau đó nhanh chóng tô chút son nước là xong hết rồi, cộng lại chỉ mất phút mà thôi.

      Quách Tiểu Mễ muốn cắt lớp tóc dài quê mùa của Hùng Cách Cách , nhưng làm xong những thứ đó cần ít nhất mười phút. Tiểu Mễ dứt khoát cầm cây kéo lên cắt tóc mái gọn gàng của Hùng Cách Cách thành mái bằng thưa bằng nhau, sau đó dùng tay cào rối, khiến nó thể ra phong cách cuồng dã.

      Bình thường mà quần áo chuẩn bị cho tiết mục đều là mình tự mang đến .

      Nhưng Tiểu Mễ có cảm giác thành tựu vì mình “thay đổi hoàn toàn được người sống” nên dứt khoát xông vào trong phòng thử quần áo riêng của người dẫn chương trình, xách bộ lễ phục dạ hội màu đỏ rượu cà đôi giày cao gót đen ra.

      Chất liệu và kiểu dáng của lễ phục màu đỏ vô cùng đặc biệt, thoạt nhìn giống như tấm vải đỏ nhăn nhúm bị người ta giẫm đạp, còn có mấy lỗ thủng to giống nhau. Thế nhưng Hùng Cách Cách mặc bộ đồ như thế lên người ại có sức hấp dẫn trí mạng.

      Hùng Cách Cách giày cao gót vào, đứng trước gương, nhìn quyến rũ trong đó mà hoàn toàn trợn tròn mắt.

      Là con đều hy vọng ngày nào đó mình có thể lột xác từ sâu róm thành chú bươm bướm xinh đẹp. Nhưng khi bạn từ sâu róm biến thành hồ ly tinh, điều này khó mà có thể tiêu hóa được. Lúc này Hùng Cách Cách có cảm giác như thế.

    5. DuckBeauty

      DuckBeauty Well-Known Member

      Bài viết:
      281
      Được thích:
      489
      Chương 50:
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách hỏi Tiểu Mễ, "Tôi thấy hơi khoa trương, đúng ?"

      Tiểu Mễ tràn đầy tự tin : "Đâu có đâu? cứ chờ các chàng trai điên cuồng vì !"

      Hùng Cách Cách vừa nghĩ tới những lão già họm hẹm vây quanh là lạnh run người.

      Đúng lúc này Tiêu Phỉ đẩy cửa vào la lớn: "Hùng...." Tiêu Phỉ mới chỉ thốt được chữ trợn tròn mắt dại ra tại chỗ.

      lát lâu sau, ông cố gắng dời tầm mắt khỏi người Hùng Cách Cách, nhìn về phía Tiểu Mễ, cố gắng dùng giọng điệu bình tĩnh hỏi: "Hùng Cách Cách đâu?"

      Quách Tiểu Mễ chỉ vào đứng bên cạnh, "Đây."

      Tiêu Phỉ trợn tròn mắt lần nữa.

      Ông ta hướng về phía Hùng Cách Cách gật đầu, cách cứng nhắc: "Mời theo tôi."

      Hùng Cách Cách quay đầu hỏi Quách Tiểu Mễ: "Có áo khoác ? Tôi cảm thấy như vậy hở hang quá!"

      Quách Tiểu Mễ dứt khoát đẩy Hùng Cách Cách đến cầu thang lên sân khấu.

      Tiêu Phỉ nhét micro cho Hùng Cách Cách, đưa đến thẳng bậc thang rồi đóng cửa lại.

      Khi tiếng nhạc vang lên, khi giọng của MC vang lên, khi tiếng vỗ tay khách sáo và lịch vang lên, khi cửa thang máy lên xuống được mở ra, Hùng Cách Cách hơi lo lắng xuất trước mặt mọi người, toàn hội trường tức trở nên vô cùng yên tĩnh. Ngay sau đó tiếng vỗ tay vang lên, tiếng hò hét điên cuồng của mọi người bùng nổ, càng ngày càng lớn giống như Hỏa Diệm Sơn, dập tắt được.

      Hùng Cách Cách muốn nhếch miệng cười, nhưng cơ mặt lại căng cứng. Chân run lẩy bẩy, lòng của kêu rên, linh hồn của thét chói tai, đầu óc của trống rỗng, muốn.... chạy trốn trước khi lâm trận!

      Trường hợp thế này chưa từng trải qua. biết phải làm sao khi đối mặt với nhiều ánh mắt như vậy. sợ phải ra ngoài sáng chịu ánh mắt của người khác, chỉ muốn trốn phía sau mái ngố dài lén lút yy trai đẹp.

      Hùng Cách Cách sợ hãi. muốn chạy trốn, nhưng chân lại nghe bảo, làm cứ phải cứng nhắc đứng nguyên tại chỗ.

      Tuy biểu của Hùng Cách Cách hoàn toàn như ý mọi người muốn, nhưng cách lên sân khấu lại khác hẳn với các khách mời nữ khác.

      Ở trong mắt mọi người, Hùng Cách Cách giống như hồ ly tinh quyến rũ người khoác lên bộ lông màu đỏ. mái tóc ngắn bù xù, mặc bộ lễ phục bó người màu đỏ rượu khiêu khích thần kinh các chàng trai, quyến rũ họ, đánh tan lý trí của họ, dụ dỗ họ đồng loạt ngã rạp!

      Lễ phục màu đỏ rượu ôm chặt lấy vóc dáng đáng kiêu ngạo của Hùng Cách Cách, ở bên eo và đùi có mấy lỗ thủng hình bầu dục kích cỡ khác nhau để lộ ra làn da trắng nõn mịn màng của trước mặt mọi người.

      Hùng Cách Cách giống như hồ ly tinh say rượu mới về mang theo chút lười biếng và quyễn rũ lạ thường. Khi thấy nhiều người nhìn mình như vậy muốn né tránh theo bản năng, trốn vào trong rừng sâu từ đó xuất nữa. Nhưng hồ ly tinh là thứ dũ dỗ người vậy nên dù có sợ, có muốn trốn cũng thay đổi được bản chất muốn quyến rũ người khác!

      đành phải đứng ở đó rụt rè nhìn khán giả.

      Ánh mắt đó ràng là bị dọa sợ, làm người ta kiềm chế được muốn ôm vào lòng để thương .

      Mọi người đều trong lòng mỗi người đàn ông đều có con hồ ly tinh.

      khó để nhận ra Hùng Cách Cách chính là chú hồ ly tinh núp trong lòng họ!

      có gương mặt xinh đẹp, dáng người quyến rũ, ánh mắt ngây thơ. Thỉnh thoảng chỉ chớp cái hấp dẫn tới tận xương tủy rồi.

      Tiết mục giao lưu kết bạn (**) vì có mặt của Hùng Cách Cách mà sôi nổi hẳn lên!

      (Bên Trung Quốc thường hay tổ chức các chương trình giải trí để nam nữ giao lưu tìm hiểu nhau, thường là lấy hình thức nam chọn nữ hoặc nữ chọn nam làm chủ đạo, nếu bạn nam có cảm tình với bạn nữ hoặc ngược lại, thông qua màn tỏ tình, đối phương đồng ý họ có thể nắm tay rời khỏi chương trình, hẹn hò và trở thành người , nhưng cuối cùng có đến được với nhau còn phải tùy. nay, bên đó có chương trình điển hình là非常完美 (Perfect dating) tạm dịch sang tiếng việt là vô cùng hoàn mỹ.Nếu ai muốn biết thêm chương trình này diễn ra như thế nào có thể lên google tìm hiểu. Ngoài ra còn số chương trình khác nữa, cũng có cả chương trình tương tự như hành trình kết nối những trái tim như bên mình vậy.)

      Tỉ lệ người xem phải gọi là tăng lên vùn vụt!

      MC nam lấy lại tinh thần, đích thân đưa Hùng Cách Cách đến giữa sân khấu, bằng giọng điệu trêu ghẹo: “Người đẹp hôm nay vừa mới lên khán đài thôi mà tôi nghe thấy rất nhiều tiếng reo hò. Cuối cùng vị nào giành được trái tim của người đẹp đây, chúng ta còn phải mỏi mắt chờ xem. Bây giờ chúng ta hãy mời bạn ấy giới thiệu về bản thân và về châm ngôn tình của mình.”

      Hùng Cách Cách thầm hít sâu hơi để mình được tự nhiên hơn. : "Tôi tên là Hùng Cách Cách, năm nay hai mươi bốn tuổi, chưa kết hôn. Châm ngôn tình của tôi là....Ha ha, tôi vẫn chưa nghĩ ra." Lên sân khấu vội quá nên chưa nghĩ ra châm ngôn tình .

      MC nam bắt đầu xoa dịu, "Lời của Hùng Cách Cách rất ngắn gọn súc tích. Tình vốn là mù quáng, tất cả điều kiện chọn bạn đời chỉ là phụ, thể ngăn nổi tình nóng bỏng ngay từ cái nhìn đầu tiên!”

      MC nữ cảm thấy trang phục Hùng Cách Cách mặc nhìn rất quen, giống y hệt bộ lễ phục ta chuẩn bị mặc cho chương trình tiếp theo. ta vô thức so sánh hiệu quả có thể mang lại khi ta và Hùng Cách Cách cùng mặc bộ đồ đó lên. Kết quả khiến ta cực kỳ hài lòng.

      MC nữ giễu cợt: " xinh đẹp như Hùng Cách Cách trước đó nhất định là có ít người theo đuổi? Hùng Cách Cách, bạn kết giao với mấy bạn trai rồi, có tiện ?”

      Hùng Cách Cách lắc đầu, thẳng thắn : "Tôi chưa từng có bạn trai."

      Cả hội trường xôn xao!

      MC nữ đảo mắt : " phải chứ? Người có điều kiện ưu tú như bạn sao có thể chưa từng kết giao với bạn trai được? Bạn cũng 24 tuổi rồi còn gì! Chẳng lẽ là bạn quá kén chọn, nhìn ai cũng thấy ghét? Hay là…. Còn có tình khác?”

      Hùng Cách Cách cụp mắt, suy nghĩ lát mới trả lời: “ phải là có đàn ông theo đuổi. Chẳng qua là những người đó đều muốn bao nuôi tôi, mà tôi lại rất ghét điều đó. Thế nên… chính là vậy đó.”

      Cả hội trường lại xôn xao!

      Hùng Cách Cách dũng cảm!

      Những đứng sân khấu này có bao nhiêu người cũng bị bao nuôi đây? vậy mà lại có thể giữ mình trong sạch đến bây giờ?

      ghét, tuân theo, hoàn toàn đẩy mình tới tầm cao mới, Dưới vẻ bề ngoài hút hồn người khác lại giấu tâm hồn thuần khiết!

      Có bao nhiêu người tin những lời chứ?

      Khi đứng ở đây, ra những lời như vậy chỉ càng khiến đám đàn ông điên cuồng vì thôi! Đương nhiên vì , ngọn lửa đố kỵ của các cũng bốc cháy hừng hực.

      Hùng Cách Cách, thắng rồi!

      Những người đàn ông giàu có muốn thay đổi ấn tượng xấu về các chàng có tiền của ; còn những kẻ nghèo khó lại muốn giành được xinh đẹp lung lay trước tiền bạc này!

      MC nữ biết thể tiếp tục hỏi, nếu cục diện mất khống chế. ta mời Hùng Cách ngồi vào chỗ, sau đó bắt đầu mời các khách nam ra.

      Nhưng cũng chẳng ngoại lệ, tất cả các khách nam đều bắn mũi tên tình về phía Hùng Cách Cách.

      Có người hát, có người khiêu vũ, có người bày tỏ tài bếp núc, nhưng tất cả họ đều tử trận!

      Hùng Cách Cách rất căng thẳng, là cực kỳ căng thẳng. Vì vậy hễ khi nàm MC “xin lựa chọn”, đều vô thức ấn nút tắt đèn.

      Các khách nam phải đau khổ rồi.

      Còn sắc mặt của các khách mời nữ chuyển từ trắng sang xanh.

      Nhưng đạo diễn lại cười khép nổi miệng. Tỉ lệ người xem chương trình của ông cuối cùng cũng có lần phá kỷ lục! Điều ông muốn ở đây là, nếu làm phải làm chương trình truyền hình trực tiếp, thể làm những thứ quái quỷ như cắt nối biên tập trước khi ghi hình. Những thứ được giữ lại khi qua công tác xử lý còn gọi gì là cảm giác nguyên sơ nữa? Như vậy mới gọi là tuyệt! Nhìn vẻ mặt của những người kia , đúng là con mẹ nó wonderful!

      Đúng lúc hai khách mời nam cuối cùng chuẩn bị gặt đột nhiên xảy ra chuyện bất ngờ!

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :