1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm (42/100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 39: Khi gian tình được tiến hành ( sáu )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Người ở vào trường hợp của Trương Huy theo lý thuyết ta nên cho Phó Bạc Yến thể diện. Nhưng bi thương là Phó Bạc Yến từng là tình địch của ta. Khiến ta căm phẫn nhất là Phó Bạc Yến chẳng cần dùng thủ đoạn theo đuổi nào, mà chỉ là nụ cười thể thấy cộng thêm ánh mắt mập mờ dụ dỗ mất ta ngưỡng mộ trong lòng! Đối với đàn ông mà đây là sỉ nhục trắng trợn!

      Gia thế của Trương Huy tệ nên ta càng cho Phó Bạc Yến thể diện. ta : "Chuyện như vậy cũng chẳng phải là lớn lao gì, nếu như Phó tổng lên tiếng vậy cứ chuyển nó qua cho vậy. Đồ trong túi của tôi cũng nhiều, cộng lại tất cả cũng chỉ đáng giá mười triệu, Phó tổng xem làm thế được .”

      Hùng Cách Cách nghe thấy đây ràng là bắt chẹt trắng trợn mà!

      , , rất muốn xông lên giẫm đạp tên đàn ông xấu xa đó dưới chân sau đó dùng sức nghiền ép ta thành hình dạng bánh nướng bị ném dưới đất! Lương thiện chết con mẹ nó ! muốn chuyển qua nghiền chỗ yếu ớt nhất của ta! Nghiền! Nghiền!

      Trong lúc Hùng Cách Cách yy cuối cùng Tô Hàng cũng chen đến bên người . Chỉ thấy hếch cằm nhọn lên, mở hàm răng sắc bén như răng dã thú ra, gầm gừ nã pháo: “Trương Huy cậu dù gì cũng được coi là thằng đàn ông, vậy mà còn dùng mánh khóe cướp đoạt của phụ nữ, chẳng ra thể thống gì cả, bản lĩnh vu cáo hãm hại người khác cũng đâu! Giờ tôi nghi ngờ liệu cậu có phải là tên thái giám cuối cùng của Trung Quốc , mà sao lại nhì nhà nhì nhằng chẳng hào phóng ngay thẳng bằng nữa?!”

      Lời của Tô Hàng làm Trương Huy tức tới mặt đỏ tía tai. ta há miệng dường như muốn rít gào gì đó. Nhưng Tô Hàng là con người mắt tinh mồm miệng sắc lẹm, cho ta có cơ hội phản bác: “Tốt nhất là cậu đừng có mở miệng chuyện, cẩn thận làm ô nhiễm khí. Gần đây việc bắt người gây ô nhiễm chỉ số chất lượng khí rất khắt khe, cậu kiềm chế chút , đừng để bị người ta lấy cớ là làm ảnh hưởng đến việc xây dựng bộ mặt thành phố rồi bắt lại cho hình phạt tàn nhẫn.” xong bèn khoác cánh tay lên vai Hùng Cách Cách, ý nghĩa hết sức ràng đơn giản như : này được tôi che chở, cậu muốn thế nào? !

      Phó Bạc Yến cũng những lời vô dụng với Trương Huy nữa, mà trực tiếp với : "Chúng ta ." Cực kỳ khí phách!

      Trương Huy giương mắt nhìn người mất nhưng lại biết mình còn có thể làm gì? Bất lực! Phó Bạc Yến đủ làm đau đầu rồi vậy mà còn xuất thêm Tô Hàng, có để người ta sống nữa đây?!

      Hùng Cách Cách là người nhiều thêm chuyện chi bằng bớt chuyện. Phó Bạc Yến bảo đương nhiên là theo rồi. Mặc dù cực kỳ ấm ức nhưng tội danh “gói trộm thức ăn” vẫn phải chịu phần trách nhiệm.

      Xương Kỳ là chủ nhân của vũ hội hóa trang lần này nên dĩ nhiên phải tiễn đám người Phó Bạc Yến ra đến tận cửa. ta nhịn xuống nỗi kích động muốn xé Hùng Cách Cách thành nhiều mảnh , cố gắng duy trì dáng vẻ để mình trông vẫn thoải mái rộng rãi có phong thái.

      Trương Huy thua trận, chán nản quay lại phòng hóa trang của mình chuẩn bị thay bộ đồ hoàng tử người.

      ta cực kỳ kinh hãi khi phát túi xách casual của mình lại nằm bên cạnh chiếc ghế trong phòng hóa trang!

      Trương Huy nhận ra được vô cùng ghê gớm —— Túi của Hùng Cách Cách giống y túi xách của ! trách lầm Hùng Cách Cách!

      Mặc dù biết nhưng cũng định xin lỗi. ném chiếc túi đoạt được từ chỗ Hùng Cách Cách ra ngoài cửa sổ, tiêu diệt chứng cớ trước rồi sau.

      Sau khi thay quần áo xong, vào nhà vệ sinh chuyến sau đó xách túi casual của mình lên ra khỏi phòng hóa trang.

      Nhưng ngờ vào thời khắc vào trong nhà vệ sinh người lẳng lặng lẻn vào trong phòng hóa trang, động tay động chân với chiếc túi xách của ta.

      Trương Huy gặp Phó Khương trong hành lang, nhìn dáng vẻ như tìm kiếm gì đó. Đối với người phong vị truyền kỳ này Trương Huy hơi kiêng dè. Ai biết người đàn ông cực kỳ bình thường trước mặt này đột nhiên phát điên lúc nào chứ?! Phải biết rằng bệnh thần kinh khi phát điên lên đáng mức nào! Dù cho Phó Khương nổi điên, với đầu óc tính kế người khác đó của cũng đủ để ta ăn đủ. muốn chọc vào tên Liokaiser này! (Liokaiser là tên nhân vật trong bộ phim hoạt hình Transformers: Victory)

      Trương Huy vốn định vòng qua Phó Khương, nhanh chóng rời nhưng Phó Khương lại ngăn Trương Huy lại, vẻ mặt mê mang hỏi: "Cậu trông thấy túi xách của tôi rồi sao?"

      Trương Huy tỏ ra lạnh nhạt và khách sáo, mỉm cười đáp " có."

      Phó Khương chuyển tầm mắt rơi vào chiếc túi trong tay Trương Huy, đồng thời cực kỳ khẳng định: "Chiếc túi cậu xách chính là chiếc của tôi!"

      Trương Huy hơi sững sờ, ngay sau đó cười : "Làm sao có thể? Có phải nhìn nhầm rồi ? Đây là túi của tôi." Chẳng lẽ, cái mà ban nãy kia trộm là túi của Phó Khương?

      Con ngươi Phó Khương rét lạnh, đột nhiên lớn tiếng la hét ầm ĩ , "Cậu trộm túi xách của tôi! Trộm túi xách của tôi!"

      tiếng la như thế lại thu hút đám nam nữ nhiều chuyện.

      Phó Khương hết sức khẳng định: "Cậu trộm túi của tôi! Bên trong túi của tôi đựng mười tấm chi phiếu trị giá mười triệu!"

      Mọi người xôn xao....

      Trương Huy hơi mất bình tĩnh. Để chứng minh trong sạch của mình, ta mở túi xách ra, lật từng thứ trong túi bày ra trước mắt mọi người, “Mọi người nhìn , đây là điện thoại, máy tính bảng, ví tiền của tôi, đây là… hả? Đây là…. Đây là cái gì? Cái này phải của tôi, phải của tôi!”

      Trong tay trương Huy đột nhiên siết chặt thứ cực lớn màu đen, vô cùng co dãn, có thể lắp pin còn có thể lắc lư trái phải co rút dưới, đó là… mô phỏng của cơ quan sinh dục nam!

      Tay Trương Huy run lên, túi xách rơi bụp xuống đất. Từ trong rơi ra sổ khám bệnh, lọ thuốc trị bệnh liệt dương và chai thuốc bôi trơn lớn.

      Trương Huy hoàn toàn ngu luôn.

      Phó Khương cúi người xuống, nhặt lên sổ khám bệnh lên rồi mở ra, hắng giọng đọc: "Bệnh…. AIDS? !" Sau đó hất tay kêu tiếng thảm, quẳng cuốn sổ xoay người chạy mất. Tốc độ kia, tuyệt đối kinh người!

      Bất kể là người nước nào cũng đều có tâm lý “bầy đàn”. Mọi người đầu tiên là nghe Phó Khương hô lên ba chữ làm người đời kinh sợ, sau đó nhìn chạy ba chân bốn cẳng như dã thú gặp nước lũ trong lòng cũng nổi lên cảm xúc khủng hoảng, giống như lúc này Trương Huy phát bệnh AIDS, người có đầy vi khuẩn bệnh AIDS phát tán ra bên ngoài với tốc độ ánh sáng. Mọi người lập tức tản ra bốn phía, liều mạng chạy ra ngoài, muốn cách tên Trương Huy mang bệnh AIDS này càng xa càng tốt!

      Chạy , chạy , nếu chạy, bị Trương Huy lây bệnh!

      Trong đầu Trương Huy nổ ầm tiếng ra mảnh trống rỗng thê thảm. Giống như…. Bị vũ khí nguyên tử tấn công.

      ta bắt đầu bước vào bên bờ của sụp đổ.

      vừa nghĩ ra, lại vừa hiểu, tại sao.... có thể như vậy?

      Trong túi của sao lại có những thứ khó coi đó ! Rốt cuộc là ai hãm hại ? Sau này sao còn làm người được nữa? Tại sao lại rơi vào trong vòng luẩn quẩn này? !

      Lúc này ngay cả ý nghĩ nhảy lầu ta cũng có!

      A! A! A! A! A! Ông trời ơi, người đùa bỡn con sau? ! Người sắp đùa chết con rồi!

      Chương 40: Khi gian tình được tiến hành ( bảy )
      Nguồn edit: http://tieuthuyetedit.com

      Bên ngoài hội quán Xương kỳ đứng ở cửa bày ra bộ dáng quyến rũ cười tủm tỉm nhìn Phó Bạc Yến. ta cố ý dò xét địa vị của Hùng Cách Cách trong lòng Phó Bạc Yến, bèn mở miệng trêu ghẹo: “Bạc Yến, muốn làm hộ hoa sứ giả em mặc kệ, nhưng dẫu gì cũng nên bảo vệ bông hoa chứ.”

      Phó Bạc Yến nhìn Hùng Cách Cách, rồi cười đáp, "Sao biết ấy phải là nụ hoa sắp nở chứ?"

      Tô Hàng thẳng thắn hơn, trực tiếp nổ súng về phía Xương Kỳ, "Nếu như là hoa, bò cũng dám ỉa phân!"

      Phó Bạc Yến trách cứ Tô Hàng, mà đạp chân ga lái xe .

      Xương Kỳ đứng ở cửa hội quán, sắc mặt biến đổi! Đổi đổi lại! Trong mắt ta lên sắc bén lạnh thấu xương, đó là loại sắc thái trộn lẫn giữa thù hận và đố kị.

      ta hít sâu hơi, tự với mình phải tỉnh táo. ai có thể đấu lại ta! Lúc xoay người về lại bị người đứng sau lưng làm giật mình.

      ta hít hơi khí lạnh, chợt lui về phía sau bước, thở hổn hển : "Phó....Phó Khương?"

      Phó Khương híp mắt, vẻ mặt ôn hoà : "Xương Kỳ, có lễ phép như con. Chú thích."

      Xương Kỳ vội sửa lời : "Chú Phó."

      Phó Khương hài lòng gật đầu, móc cây kẹo que từ trong túi quần ra đưa cho Xương Kỳ, "Xương Kỳ ngoan, chú mời con ăn kẹo."

      Xương Kỳ cầm kẹo tức rối rắm. Mọi người đều biết Phó Khương có tiền sử bệnh thần kinh gián đoạn, ai biết trong chiếc kẹo này có thứ gì cổ quái chứ?

      Con ngươi Phó Khương lạnh lẽo trầm giọng : "Sao nào? Ghét bỏ đồ của chú?"

      Ánh mắt kia quá mức kinh người!

      Xương Kỳ vội bóc vỏ kẹo ra, đưa kẹo que vào trong miệng. Liếm thử có mùi là lạ, lúc này mới yên tâm ăn.

      Mắt Phó Khương chớp chớp, dựa người vào bên cửa vẻ mặt chân thành : "Xương Kỳ, quần áo của cháu hôm nay đẹp đấy."

      Đối mặt với Phó Khương lịch , quân tử bất phàm, năng nhàng chẳng có nào có sức kháng cự cả.

      Nhất là khi ấy khen ngợi bạn, nụ cười trong mắt đó như bầu trời đầy sao làm người ta nhịn được khát khao hướng ra bên ngoài, ao ước mình có thể dừng chân trong chòm sao lấp lánh đó.

      Xương Kỳ hơi thất thần.

      Lòng ta rối như tơ vò. Vì Phó Khương là người bệnh thần kinh gián đoạn mà rối bời; rối bời vì ban đầu mình Phó Khương; rối bời vì sau khi Phó Bạc Yến lại phát ra Phó Khương mê người như vậy!

      Xương Kỳ thầm than trong lòng, khi hồi hồn hơi ngượng ngừng nhàng , "Cám ơn."

      Phó Khương ra vẻ thâm tình chân thành nhìn chằm chằm Xương Kỳ, rồi tiếp: "Cháu làm chú liên tưởng đến loài cá rất hấp dẫn. Cá chạch, cháu biết ? Đúng, chính là loài cá chạch đầu đen, trơn tuột tròn vo.”

      Nụ cười mặt Xương Kỳ cứng ngắc.

      Phó Khương ngưng mắt nhìn Xương Kỳ, tỏ vẻ áy náy : "Cháu biết đấy, chú biết khen con nhiều."

      Ánh mắt đó khiến Xương Kỳ quyết định tha thứ cho lời biết cách biểu đạt của .

      Phó Khương lại : "Nhưng chú đều là lời từ tận đáy lòng."

      Gân xanh đầu Xương Kỳ nổi lên. ta kéo cây kẹo que trong miệng ra, bất ngờ phát cây kẹo que kia là màu xanh lá cây!

      ta lập tức móc gương ra lè lưỡi soi.

      "Á...." Tiếng thét phát ra từ trong miệng ta.

      Đầu lưỡi của ta biến thành....Màu xanh lá cây!

      Phó Khương cười ha ha : "Ăn độc địa phải có cái lưỡi độc, như vậy mới được.” xong nhét hai tay vào túi đứng thẳng người từ từ rời khỏi.

      Trò cười hôm nay phải muốn ra tay bảo vệ Hùng Cách Cách, mà là đợi khi xuất vừa khéo đánh trận cuối. may là, động tác của khá nhanh còn trừng phạt được Trương Huy và Xương Kỳ, nếu đâu còn mặt mũi gặp Hùng Cách Cách nữa chứ?

      Đáng tiếc, khi nào Hùng Cách Cách mới có thể hiểu được tấm lòng son của đây? Hỏi thế gian tình là gì mà làm người ta đầu đầy sương mù! Haiz....
      Phong Vũ Yênbellchuong thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 41: Tức giận các chàng trai! ( )

      đường về nhà, Phó Bạc Yến phụ trách lái xe, còn Tô Hàng và Hùng Cách ngồi ở ghế sau.

      Dọc đường Tô Hàng mắng Hùng Cách Cách đến máu chảy đầu rơi. Mắng đủ lanh lợi, mắng biết linh hoạt, mắng lúc chịu ấm ức biết báo đại danh của .

      Hùng Cách Cách tiếng nào.

      Tô Hàng mắng câu, mắng Phó Khương hai câu trong lòng!

      Nếu như....Nếu như còn dám đến tìm , đạp chết ! Để biết chết là thế nào!

      Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cúi đầu, bèn chọc hai cái, "Được rồi tôi mắng nữa, đúng là phí nước miếng mà! sau khi buổi dạ tiệc bắt đầu chạy đâu hả? Có phải bị người ta lừa bán ? Người lừa bán phát món hàng lỗ nên lại đưa về à?”

      Hùng Cách Cách ngẩng đầu, trợn mắt nhìn Tô Hàng.

      Tô Hàng đến gần Hùng Cách Cách hạ thấp giọng hỏi: " trừng tôi hả?"

      Hùng Cách Cách lên tiếng phủ nhận, "."

      Tô Hàng hừ lạnh tiếng, lấy tay hất mái ngố dài của Hùng Cách Cách hai cái, "Đừng tưởng rằng dùng mái ngố dài che lại là tôi biết trừng tôi.”

      Hùng Cách Cách quay mặt, khó chịu : "Đâu có?"

      Tô Hàng thu tay lại, quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, cố gắng điều chỉnh trái tim đập điên loạn. vẫn luôn biết Hùng Cách Cách phải xấu xí, thậm chí có chút quyến rũ. Chẳng qua là chưa từng nghĩ tới dưới mái ngố dài đó lại cất giấu đôi mắt đẹp và mị hoặc đến vậy.

      Hôm nay khi nhìn thấy Hùng Cách Cách đẩy xe hàng trong siêu thị chạy như điên tới trước quầy thu ngân, tim trở nên khác thường rồi. thể đó là cảm giác gì, tóm lại là nó rất xúc động, rất háo hức, rất phấn khích, rất… tuyệt vời!

      Hùng Cách Cách dốc hết sức chạy băng băng, cần nghi ngờ gì nữa bởi rất hấp dẫn.

      Sợi tóc bay lên để lộ ra vầng trán đầy đặn, đôi mắt dễ thương. Đôi mắt đó giống như nhuộm màu phấn hồng ở đuôi mắt, tạo cho người ta có cảm giác say ngà ngà, quyến rũ mà xinh đẹp.

      Ha ha....Nếu như Hùng Cách Cách ăn vận vào, nhất định bị người ta hiểu lầm thành hồ ly tinh chuyên dụ dỗ đàn ông.

      Người ta thường đôi mắt là cửa sổ tâm hồn, nhưng đôi mắt của Hùng Cách Cách lại hoàn toàn bất đồng với tính tình của .

      À, , phải là phù hợp.

      Hình dạng đôi mắt của Hùng Cách Cách cực kỳ quyến rũ, nhưng ánh mắt lại rất ngây thơ.

      pha trộn giữa ngây thơ và quyến rũ, người đàn ông nào chẳng muốn giữ làm của riêng?

      Giữ làm của riêng?

      Suy nghĩ này hơi gay go đấy. Con là rắc rối. càng đẹp càng phiền phức. Hùng Cách Cách chính là phiền phức trong đại phiền phức.

      Nhưng để Hùng Cách Cách tiếp tục mang kiểu tóc ngớ ngẩn đó giấu tất cả vẻ đẹp của , cũng là ý hay.

      Có lẽ, hai cũng nghĩ như vậy?

      Tô Hàng đánh mắt quan sát Phó Bạc Yến lại phát ấy nhìn mình qua gương chiếu hậu giữa.

      Hai người nhìn nhau lát sau đó dời tầm mắt sang chỗ khác làm bộ thản nhiên như có chuyện gì.

      Đàn ông hiểu tâm tư của đàn ông nhất, huống chi hai người còn là em sinh đôi.

      Tô Hàng nhìn ra được, Phó Bạc Yến lặng lẽ đến gần Hùng Cách Cách lúc nào hay, đồng thời ấy cũng làm tốt công tác chuẩn bị để có thể được vào lòng . Nhưng Phó Bạc Yến nào giờ nổi tiếng là đa tình, liệu ấy có muốn từ bỏ cả rừng hoa vì Hùng Cách Cách ? Hay chỉ là vui đùa thôi? Theo thấy sợ là vế sau chiếm đa số. Phó Bạc Yến sở dĩ còn chưa xuống tay với Hùng Cách Cách, có lẽ bận tâm tới cá tính của Hùng Cách Cách, tuyệt đối phải đối thủ nếu ấy muốn đùa bỡn.

      Phó Bạc Yến cũng biết Tô Hàng có ý với Hùng Cách Cách. Nó mắng , gào thét với , thậm chí là bắt nạt đều chỉ là phương thức để thu hút . số cậu bé hiểu được tình thường lấy cách thức dở hơi này để thu hút chú ý của con . còn nghi ngờ gì nữa, Tô Hàng chính là cậu bé ngây thơ ngốc nghếch, kỳ cục, biết cách biểu đạt tình cảm. Hùng Cách Cách thích đàn ông như thế sao? Ha ha…. Chưa chắc!

      Tô Hàng và Phó Bạc Yến đều có tâm riêng, cả hai thầm cân nhắc phần thắng của nhau.

      Trong xe rơi vào trạng thái yên lặng trước giờ chưa từng có, chỉ mấy giây trước Tô Hàng còn gầm thét Hùng Cách Cách trận, đúng là khác trời vực, khiến người ta có chút quen.

      Phó Bạc Yến phá vỡ trầm mặc, mở miệng dò hỏi: "Vũ hội hóa trang hôm nay mặc bộ đồ nào?" Tại sao tìm được ?

      Con ngươi Hùng Cách Cách lóe lên, cười ha hả : "Linh tinh ý mà, tôi cũng nhớ nữa." muốn cho bọn họ biết mặc đồ nhân viên phục vụ. Nếu như ra chân tướng họ nhất định đoán ra người phục vụ làm trò cười cho thiên hạ chính là . Ừm, cũng là người sĩ diện, thể mất hết mặt mũi được.

      Phó Bạc Yến hỏi trang phục của Hùng Cách Cách nữa mà liếc với thâm ý khác.

      Hùng Cách Cách rụt cổ làm bộ ngắm phong cảnh ngoài cửa sổ.

      Sau khi về đến nhà Hùng Cách Cách chạy thẳng tới phòng mình, chuẩn bị ngủ.

      Trong lòng Tô Hàng hơi bực bội, biết là bởi Hùng Cách Cách chào tiếng muốn ngủ hay là vì lo nghĩ hiểu cách thức quan tâm của , tóm lại là khó chịu. gọi lại: “Này Hùng Cách Cách, qua đây giúp tôi tay, tôi muốn bắt đầu làm việc.”

      Hùng Cách Cách lấy tay vặn nắm cửa đấu tranh tư tưởng. hay là đây? Nếu thành giai cấp bị bóc lột; còn …. đồng ý với Tô Hàng kiêm chức trợ lý cho . Rắc rối quá....

      Đúng lúc này giọng đột nhiên vang lên. Phó Bạc Yến : "Trễ thế này rồi để ấy ngủ , mai còn phải đến công ty báo cáo nữa.”

      Hùng Cách Cách như nhận được đại xá, quay đầu nhìn về phía Phó Bạc Yến, càng nhìn càng thấy đế vương công rất dịu dàng, rất săn sóc, rất có phong độ!

      Tô Hàng liếc Hùng Cách Cách cái rồi : "Được rồi, ngủ , tối nay tôi muốn vẽ ra hình tượng nhân vật manga mới nhất."

      Đôi mắt của nàng mê manga Hùng Cách Cách tức sáng lên, lập tức ưỡn ngực lớn tiếng : "Tôi giúp tay!"

      Tô Hàng nhếch môi cười, xoay người vào phòng của mình. Ha ha.... vẫn có manga làm tiền vốn dụ dỗ .

      Hùng Cách Cách theo sát phía sau kiên quyến dấn thân vào biển manga.

      Phó Bạc Yến cau mày, vào phòng của mình tẩy rửa mùi nước hoa của phụ nữ người. cần suy xét lại xem có phải nên tìm tốt để ổn định .

      Sau khi Tô Hàng đóng cửa phòng, tắm trước thay chiếc áo T-shirt rộng rãi mặc quần soóc, chân lượn lờ vòng trước mặt Hùng Cách Cách cố sửa bút vẽ.

      thấy Hùng Cách Cách nhìn mình mà khó chịu trong lòng, xoay người cầm bút ngồi vào ghế bắt đầu vẽ nguệch ngoạc cách ngẫu nhiên. Vẽ tới vẽ lui, lại có cảm hứng nên bèn chuyên tâm suy nghĩ linh tinh nữa.

      Sau khi Hùng Cách Cách sửa xong bút vẽ rón rén tới bên cạnh Tô Hàng, nhìn đường nét bay lượn dưới ngòi bút của , từ từ tạo thành số hình ảnh làm người ta nhiệt huyết sôi trào. Hùng Cách Cách nhìn đến mê mẫn....
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 42: Tức giận các chàng trai! ( hai )

      dè dặt ngồi vào bên cạnh Tô Hàng phân loại các bản phác họa. Các bản phác họa đẹp được đặt ngay ngắn ở góc bàn; những bản bỏ xếp nó bàn chơi trò tô màu.

      Thời gian vô tình trôi trong lúc tô tô vẽ vẽ, mí mắt trê của Hùng Cách Cách bắt đầu hôn mí mắt dười. lắc đầu để mình tỉnh táo chút. Vất vả kiên trì tới lúc tô màu xong đống phác họa người buồn ngủ muốn chết rồi.

      Ba giờ rưỡi sáng Tô Hàng duỗi lưng, xoa cái cổ cứng ngắc, lắc cổ tay. Khi đứng lên chuẩn bị rót cà phê lại phát Hùng Cách Cách ngủ thiếp bàn của . Mà bên dưới tay của đè lên đống bản phác họa bỏ .

      Tô Hàng rút bản phác họa từ dưới tay Hùng Cách Cách ra lật xem.

      nhận thấy rằng mặc dù kỹ thuật tô màu của vẫn còn non nhưng màu sắc sử dụng lại cực tốt. Màu sắc rất đơn giản, cảm giác rất phóng khoáng, giống với bút tích của .

      Nhìn bản phác họa từ đầu tới cuối lượt, rất dễ nhận thấy, Hùng Cách Cách tiến bộ vượt bậc.

      Hùng Cách Cách là người rất đặc biệt

      Bức họa được Hùng Cách Cách tô màu đều là những thứ vứt . Còn những bức có ích đều được Hùng Cách Cách chọn ra xếp ở góc bàn.

      Mấy trợ lý trước của trước giờ phân biệt được các bản phác họa cái nào cần, cái nào là bỏ. Nhưng Hùng Cách Cách lại phân rất ràng.

      biết vì sao mà lại phát ra chuyện, mỗi lần có Hùng Cách Cách ở bên là quá trình sáng tác của lại đặc biệt suôn sẻ. Những bản phác họa nhìn tưởng như được vẽ cách tùy tiện, nhưng lại có thể đạt tới hiệu quả bất ngờ.

      Tô Hàng đặt bản vẽ xuống, lẳng lặng quan sát gương mặt nhắn của Hùng Cách Cách.

      Tô Hàng cảm thấy, lúc này giống như suy tư gì đó, nhưng thực tế chỉ nhìn chăm chú Hùng Cách Cách, suy nghĩ gì cả.

      lúc lâu sau, vén mái ngố dài của Hùng Cách lên để nó lởn vởn ngón tay . Cảm giác khi sờ vào rất mềm mại làm tim người ta đập thình thịch. Trước kia sao lại phát tóc Hùng Cách Cách rất mềm nhỉ?

      Hùng Cách Cách tỉnh, vẫn ngủ ngon lành.

      Tô Hàng biết khi Hùng Cách Cách ngủ có mà sét đánh bên tai cũng tỉnh.

      Ngủ ghế thoải mái nên ôm về giường. Thế nhưng biết trong lòng có gì quấy rối, muốn ôm Hùng Cách Cách về phòng mà…. Muốn để ngủ giường .

      Được rồi, trước giờ người rất tùy hứng nên cũng ngại làm nhiều thêm lần.

      Tô Hàng cúi người xuống bế Hùng Cách Cách lên.

      Hùng Cách Cách giống như chú mèo, đôi môi hồng hơi mở ra, ngáy khò khò.

      Trông rất hấp dẫn.

      Lòng Tô Hàng mềm nhũn. Mắt khẽ chớp, nhàng ôm chặt Hùng Cách Cách, dường như…. muốn đặt xuống.

      Đúng lúc này đồng hồ chỉ bốn giờ tròn.

      Cơ thể giống như con cá chạch của Hùng Cách Cách bất ngờ bật ra khỏi ngực Tô Hàng. vẫn nhắm mắt, hét lớn tiếng"Hàaa...!" , vung quyền, bày ra tư thế chiến đấu.

      Hình như nắm đấm sượt qua thứ gì đó, nó mềm mềm, đặc sánh. Có lẽ là nằm mơ.

      Hùng Cách Cách chép miệng, ngửa người ra sau muốn ngã xuống giường của mình. Vậy mà, đúng lúc này tiếng hét to đâm thủng màng nhĩ của : “Hùng Cách Cách!”

      Hùng Cách Cách lập tức mở mắt, hô to tiếng “có!” , người ngả về sau lập tức đứng thẳng lại.

      Đứng trước mặt Hùng Cách Cách là chàng mặt mũi be bét máu.

      Hùng Cách Cách chớp mắt, dịch người về phía sau, hỏi dò: " là....Tô Hàng?"

      Tô Hàng chỉ vào mũi mình, cắn hàm hung tợn hỏi: " nghĩ tôi là ai? !"

      Hùng Cách Cách nhận thức được mình gây họa rồi.

      Tay lục lọi lấy được miếng vải giường bịt lên mũi Tô Hàng.

      Lúc này mặc dù Tô Hàng thể chuyện nhưng điều đó của trở ngại tới việc dùng mắt trừng người ta.

      Hùng Cách Cách cúi đầu, làm bộ biết lỗi.

      Khi máu mũi ngừng chảy, Tô Hàng mở miệng giễu cợt: "Hùng Cách Cách, có tiền đồ đấy. Chuyện hôm nay giải thích thế nào?"

      Hùng Cách Cách mím môi, thầm : bảo tôi cái gì? tất cả là lỗi của tôi. Chỉ là nhìn bộ dạng của Tô Hàng, dù vẫn là sai.

      Hùng Cách Cách hạ quyết tâm đáp: "Tôi muốn chính là, trải qua chuyện này tôi phát xương tay quả là cứng hơn xương mũi."

      Tô Hàng vui vẻ. gật đầu liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, "Cú đấm của cứng, đúng ? Trong ngăn kéo của tôi của có mấy quả óc chó, dùng nắm đấm đập vỡ chúng cho tôi. Để tôi chứng minh xem rốt cuộc là nắm đấm của cứng hay là quả óc chó của tôi cứng?”

      Hùng Cách Cách cụp vai lên tiếng.

      biết vì sao nhìn Hùng Cách Cách như vậy, Tô Hàng lại càng tức giận. chọc vào ót Hùng Cách Cách quở trách: "Nhìn cái bộ dạng khiếp đảm của kìa! Mẹ sinh ra là để cho người ta ức hiếp hả? Cá tính của đâu? Tự tôn của đâu? Được rồi được rồi, tôi nữa, nhìn thấy phiền!”

      Hùng Cách Cách xoay đầu , thầm mắng trong lòng: đúng là đồ con lợn! Nếu như phải là ông chủ của tôi tôi thiêu rụi để lại dấu vết rồi! tưởng tôi dễ bắt nạt lắm chứ gì?

      Tô Hàng nhìn dáng vẻ uất ức của Hùng Cách Cách, trong lòng hơi ảo não, bắt đầu lảng sang chuyện khác, "Tôi vừa mới coi mấy bản phác họa tô màu, bút pháp non nớt chứ đừng gì đến kỹ xảo...." đến đây dường như nhận ra mình lại phê bình Hùng Cách Cách, vì vậy lập tức vắt óc suy nghĩ, cố nặn ra câu khích lệ, "Nhưng cũng tiến bộ rất lớn, trình độ từ mức học sinh tiểu học tiến bộ lên học sinh cấp ba.” Ách… câu này cũng được coi là khích lệ người chứ?

      Hùng Cách Cách biện giải cho mình: "Phải là trình độ lớp sáu tiểu học chứ?"

      Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, lần đầu tiên thỏa hiệp: "Ừm, cứ coi là vậy ."

      Hùng Cách Cách rất vui vẻ, lập tức ngẩng đầu lên thề son sắt: "Đợi tôi vẽ nhiều nhất định tiến bộ hơn." Suy nghĩ lát lại tự tin dò hỏi, "Đúng ?"

      Tô Hàng nhăn mày đáp: "Học cùng tôi dĩ nhiên rất tiến bộ. Sau này buổi tối hàng ngày đến phòng tôi, tôi chỉ cho vài điều.”

      Hùng Cách Cách vui vẻ gật đầu. thích xem manga, nếu như có thể tự mình vẽ manga, vậy quá cool! muốn vẽ ra bức tranh xxoo của Tô Hàng và Phó Bạc Yến, muốn để Phó Bạc Yến bạo “cúc hoa” của Tô Hàng! Máu tươi tất nhiên là phải chảy thành hàng chậu rồi! Grừ…. grừ… Hùng Cách Cách, mày có thể làm được! Mày rất mạnh mẽ!

      Nếu như Tô Hàng biết lối suy nghĩ trong đầu Hùng Cách Cách, nhất định dạy Hùng Cách Cách vẽ manga. Đáng tiếc, biết.

      Tô Hàng thấy Hùng Cách Cách cao hứng, tâm trạng cũng tốt lên đôi chút.

      vào phòng vệ sinh, chuẩn bị rửa máu mũi mặt. Nhưng khi đứng trước gương cực kỳ kinh hãi phát , vài mềm dùng để bịt mũi ấy thế mà là…. Tất thối tối qua thay!

      "Hùng! Cách! Cách!" Tô Hàng gầm thét.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 43: Tức giận các chàng trai! ( ba )
      Nguồn: http://tieuthuyetedit.com

      Sáng sớm, Tô Hàng ở nhà ngủ, Hùng Cách Cách đến công ty làm trợ lý cho Phó Bạc Yến.

      Vừa tới công ty, Hùng Cách Cách cực kỳ nịnh nọt pha cho Phó Bạc Yến cốc cà phê, sau đó đứng trước bàn của , thỉnh thoảng sờ cái này, loay hoay cái kia.

      Phó Bạc Yến nhịn được nhếch môi cười, ngẩng đầu khỏi văn kiện nhìn Hùng Cách Cách hỏi: "Có chuyện gì?"

      Hùng Cách Cách lập tức móc tờ bảng báo giá từ trong túi ra đưa cho Phó Bạc Yến, "Đây là bảng giá các sản phẩm xa xỉ thắng được trong siêu thị. cũng biết, bình thường tôi dùng nổi những thứ tốt thế này, cho nên....Ha ha...."

      Phó Bạc Yến nén cười, làm ra vẻ suy nghĩ sâu xa.

      Hùng Cách Cách trở nên rất khẩn trương, chỉ sợ Phó Bạc Yến mua.

      Phó Bạc Yến nhìn lướt qua bảng giá, chỉ vào số đồ phía : "Có số thứ tôi cũng dùng nổi."

      Hùng Cách Cách lập tức dướn cổ nhìn những thứ bảng báo giá, miệng ngừng chào hàng, “ dùng được có thể tặng cho bạn bè. Tôi nghĩ xong cả rồi, tất cả tính giảm cho 20%! Thế nào, đủ thành ý chưa?”

      Phó Bạc Yến chỉ vào hai bộ kính xem phim 3d bảng giá : "Hai ngày này chúng ta xem phim 3d . Nhân tiện để tôi hiểu hiệu quả của bộ kính này.”

      Hùng Cách Cách đương nhiên đồng ý, "Được được được."

      Phó Bạc Yến : "Được rồi. Sau khi thử kính 3d xong, tôi gửi tiền cho ."

      Hùng Cách Cách cười híp mắt "Được."

      Hùng Cách Cách thấy Phó Bạc Yến đứng lên, vội hỏi: "Bây giờ xem phim luôn à?"

      Phó Bạc Yến liếc Hùng Cách Cách rồi đáp: " họp!"

      Hùng Cách Cách thẹn thùng nhếch miệng cười.

      Thân là trợ lý của Phó Bạc Yến, Hùng Cách Cách bị buộc ngồi vào phòng họp, nghe những thanh rì rầm tiếng của sao hỏa giống như hát ru.

      Có lẽ là bởi vì tối qua ngủ ít nên hôm nay mệt rã rời.

      Nhưng Hùng Cách Cách cũng biết đây phải chỗ để ngủ. Chén cơm khổ cực mới kiếm được, thể dễ dàng đập vỡ.

      kiên trì, tiếp tục kiên trì! thể ngủ, kiên quyết thể ngủ!

      Nhưng mà mái ngố có vẻ dài của có thể che mắt.

      Vậy....thiếp lát chắc ai biết đâu?

      Mang theo tâm lý may mắn, Hùng Cách Cách.... ngủ thiếp .

      Khi Phó Bạc Yến tuyên bố tan họp Tô Hàng đẩy cửa vào. Cậu tìm được bóng dáng của Hùng Cách Cách, ra lệnh như đại gia: "Hùng Cách Cách, tới phòng làm việc của tôi."

      Hùng Cách Cách ngồi ngay ngắn, nhưng có chút phản ứng.

      Tô Hàng tới bên người Hùng Cách Cách, đưa tay đẩy cái.

      Người Hùng Cách Cách nhũn ra ngã xuống người Phó Bạc Yến.

      Tô Hàng sợ hết hồn, tưởng Hùng Cách Cách bị làm sao, vươn tay ra vớt .

      Đúng lúc này, tiếng ngáy phát ra từ mũi Hùng Cách Cách.

      Cả trong phòng họp, trừ Hùng Cách Cách mũi tiếng ngáy bên ngoài, yên tĩnh đáng sợ.

      Tất cả mọi người đều đoán rằng, Hùng Cách Cách....Chết là cái chắc! Dám ngủ bàn hội nghị Phó tổng chủ trì, tuyệt đối bị xử đẩy vào mười tám tầng địa ngục!

      Thế nhưng mọi người ngờ, Phó Bạc Yến chỉ là nhăn mày, với Tô Hàng: "Đừng để ấy buổi tối còn phải theo chú nữa, làm cũng có tinh thần."

      Tô Hàng đáp: "Là thể lực của ấy tốt, liên quan gì tới em? Hơn nữa em hành hạ ấy chỗ nào, ràng là ấy hành hạ em có!" Nghĩ tới chiếc mũi bị Hùng Cách Cách đánh cho máu tươi chảy ròng là trong lòng cậu lại nhức nhối.

      Mọi người trong phòng họp ồ lên. Dĩ nhiên bọn họ chỉ dám xào xáo trong lòng chứ dám biểu lộ ra mặt. Có vẻ như, tối hôm qua rất kịch liệt; có vẻ như, họ đánh giá thấp Hùng Cách Cách; có vẻ như, Hùng Cách Cách rất uy vũ!

      Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dùng ánh mắt trao đổi những suy nghĩ cực kỳ đơn giản.

      Tô Hàng chưa bao giờ quan tâm người khác nghĩ gì, nếu cậu chẳng hơi tý là mắng xối xả người ta. Cậu hỏi Phó Bạc Yến: " ấy ngủ bao lâu rồi?"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. lolemcalas

      lolemcalas Well-Known Member Staff Member Moderator

      Bài viết:
      1,707
      Được thích:
      7,787
      Chương 44: Tức giận các chàng trai! ( bốn )
      Nguồn: http://tieuthuyetedit.com

      Phó Bạc Yến nghĩ, nếu mọi người phía dưới cho rằng và Hùng Cách Cách có quan hệ “ đứng đắn”, vậy hãy để cho bọn họ tiếp tục hiểu lầm .

      Phó Bạc Yến đặt tay lên hông Hùng Cách Cách đáp: "Hơn giờ."

      Tô Hàng nhìn móng vuốt của Phó Bạc Yến, cảm thấy hơi chướng mắt. Cậu vỗ vào đầu Hùng Cách Cách cái, quát lên: "Hùng Cách Cách!"

      Hùng Cách Cách lập tức mở mắt, ngồi thẳng người, giả bộ làm ghi chép, phủi sạch thứ gì đó giấy nhanh.

      Tô Hàng thọt vào ót Hùng Cách Cách cái, "Được lắm, giả bộ giống ghê. Thế nào, ngủ nữa?"

      Hùng Cách Cách dừng bút, nhìn về phía Tô Hàng, cố gắng che giấu trái tim đập nhanh quá mức, giải thích: "Hội nghị lần này họp tốt quá há! Tôi nghe đến mê mẩn, cẩn thận ngồi thiền luôn."

      Tô Hàng phì cười. Cậu : " ngờ là đệ tử của Phật môn cơ đấy."

      Hùng Cách Cách cúi đầu, giọng : "Phật nôn.... đệ tử tục gia."

      Tô Hàng đạp bàn phá lên cười ha ha.

      Phó Bạc Yến quét mắt nhìn những trưởng bộ phận còn sững sờ, ý nghĩa cần cũng biết.

      Trưởng bộ phận đều nhìn thấy ánh mắt của lãnh đạo, cùng lúc đứng lên lặng lẽ lui ra ngoài.

      Đầu Hùng Cách Cách càng cúi càng thấp, sắp chạm đến mặt bàn tới nơi rồi.

      Nhưng bàn tay đưa ra nâng trán của Hùng Cách Cách lên.

      Hùng Cách Cách đỏ mặt, lắp bắp: "Phó....Phó tổng...."

      Phó Bạc Yến đưa mắt nhìn Hùng Cách Cách lát rồi : "Về sau mệt vào phòng nghỉ của tôi mà ngủ."

      Hùng Cách Cách như nhận được đại xá, như nghe thấy thánh ân. nắm lấy tay Phó Bạc Yến, kích động : "Cám ơn phó tổng, cám ơn Phó tổng...." Chỉ cần đuổi việc , là cảm động đến rơi nước mắt rồi. Phó tổng còn bảo đến trong phòng nghỉ của nghỉ trưa, là.... quá nhân đạo! Xem ra, làm trâu làm ngựa, nhẫn nhục chịu khó vì nhà họ Phó đều được ông chủ xem trọng.

      Phó Bạc Yến mặc cho Hùng Cách Cách siết tay mình, hưởng thụ xúc giảm mềm mại mà ấp áp.

      Tô Hàng nhìn Hùng Cách Cách như vậy, trong lòng rất khó chịu. Cậu đẩy bả vai Hùng Cách Cách cái : "Này, phải cũng là trợ lý của tôi à? Sao thấy cảm động đến rơi nước mắt với tôi?"

      Hùng Cách Cách quay đầu, nhìn về phía Tô Hàng đáp: "Tôi làm ở chỗ phải là bán thời gian à?" Bán thời gian và nghề nghiệp chính Hùng Cách Cách nào giờ vẫn luôn phân biệt bên nào nặng bên nào .

      Tô Hàng giật giật khóe miệng, nhưng phản bác được câu nào. Cậu đứng lên, vừa ra ngoài cửa, vừa với Hùng Cách Cách: "Chuẩn bị bữa trưa cho tôi, tôi đói rồi."

      Hùng Cách Cách đứng lên hỏi: " ăn cơm trong nhà à? Tôi nấu canh xương mà."

      Tô Hàng quay đầu lại, liếc Hùng Cách Cách cái, lạnh lùng : "Ăn nhưng lại đói bụng, được sao? !"

      Hùng Cách Cách lầm bầm: "Được. Chỉ là đừng ăn nhiều quá, cẩn thận lại ói hết ra phải chạy vào bệnh viện."

      Tô Hàng bị người ta thọt trúng chỗ yếu, sắc mặt đương nhiên rất khó coi. Cậu nhịn được quát lên: "Bảo chuẩn bị cơm trưa mau , đừng có mà lầu bà lầu bầu như bà giá thế nữa, lải nhà lải nhải!"

      Hùng Cách Cách quay đầu lại, nhìn về phía Phó Bạc Yến, phải xem ý của ông chủ chính trước .

      Phó Bạc Yến dựa vào ghế, khí phách phi phàm mỉm cười với Hùng Cách Cách : " chuẩn bị ba suất cơm trưa, chúng ta cùng nhau ăn."

      Hùng Cách Cách nhận được mệnh lệnh, lập tức bắt tay vào làm.

      Tô Hàng nhìn bóng lưng Hùng Cách Cách, hận đến ngứa răng, muốn cắn người. hai cậu là ông chủ chính của , chẳng lẽ cậu là phó sao? ! nàng này, là....Tức chết cậu mà!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :