1. Tất cả những truyện có nguồn từ diễn đàn LQĐ thì ko cần xin phép

    Những truyện của bất kì wordpress, web hay forum khác phải được sự cho phép của chính chủ và post sau chính chủ 5 chương hoặc 5 ngày

    Không chấp nhận comt khiêu khích, đòi gỡ truyện hay dùng lời lẽ nặng nề trên forum CQH. Nếu có sẽ bị xóa và ban nick vĩnh viễn!

    Quản lý box Truyện đang edit: banglangtrang123

       
    Dismiss Notice

Hủ Nữ Muôn Năm - Tiểu Ngư Đại Tâm (42/100)

Thảo luận trong 'Truyện Đang Edit'

  • ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :
    1. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 18: Ai mà phát ra tiếng cười kinh hồn thế nhỉ? (ba)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Phó Bạc Yến cúi đầu xem xét, khá lắm, Hùng Cách Cách vậy mà lại đưa hai cái mác quần áo cho ! Phía ràng viết, áo 1580 tệ, quần 1280 tệ.

      Phó Bạc Yến hết ý kiến. trách được Tô Hàng lại cần trợ lý này, mắt Hùng Cách Cách đúng là hết thuốc chữa!

      ra Hùng Cách Cách là người mù ăn sủi cảo —— trong lòng có tính toán. thể với Phó Bạc Yến, Tô Hàng cho ba ngàn, nửa dùng để trả nợ, nửa cho Phạm Bảo Nhi vay. Tuy mua hàng giảm giá nhưng chẳng bao lâu bộ quần áo này cũng giảm giá nữa.

      Phó Bạc Yến sâu sắc nhận thấy, giữ Hùng Cách Cách bên người nhất định là phiền phức lớn. Nhưng biết vì sao lại muốn thấy lạc lõng nhà để về.

      Có lẽ nuôi sủng vật màu xám xấu xí ngốc nghếch cũng tồi.

      Phó Bạc Yến móc ví tiền ra, đưa chiếc thẻ ngân hàng cho Hùng Cách Cách: “Đây là chi phí trong nhà."

      Hùng Cách Cách nhận tấm thẻ bẳng cả hai tay, nhịn được hỏi: "Tiền chi phí trong nhà mỗi tháng là bao nhiêu? Tôi còn phải tính toán xem chi tiêu thế nào."

      Phó Bạc Yến phất tay : "Tùy ý."

      Hùng Cách Cách giữ chặt thẻ trong ngực, kiên trì : " , quy định ra khoản vẫn tốt hơn."

      Phó Bạc Yến hỏi: "Hai vạn đủ ?"

      Hùng Cách Cách sau khi đờ đẫn lát, gật đầu như điên, "Đủ, đủ, đủ rồi! Mỗi tháng cho tôi hai vạn, tôi bảo đảm cho các ăn ngon cực kỳ!”

      Phó Bạc Yến hài lòng gật đầu, cũng ý bảo Hùng Cách Cách có thể ra ngoài.

      Hùng Cách Cách cầm tấm thẻ, mơ màng ra khỏi văn phòng. Trong nháy mắt khi cánh cửa khép lại, Hùng Cách Cách lại vọt vào, dọa Phó Bạc Yến giật cả mình.

      hỏi: "Xin hỏi mật mã là bao nhiêu?"

      Phó Bạc Yến vừa muốn trả lời, Hùng Cách Cách liền mở miệng : "Để tôi đoán thử . Mật mã có phải sáu số sau của tấm thẻ này ?"

      Phó Bạc Yến hơi kinh ngạc gật đầu.

      Hùng Cách Cách đắc chí : "Tôi là quá thông minh mà!"

      Phó Bạc Yến lạnh lùng nhìn Hùng Cách Cách, cảm thấy châm chọc chỉ số IQ của thấp.

      Hùng Cách Cách bị vận may đột nhiên ập tới đập cho choáng váng rồi, đâu còn biết nhìn sắc mặt người khác nữa chứ. vui vẻ xoay người, hùng dũng oai vệ khí thế bừng bừng tiến về phía siêu thị!

      Khi hình bóng Hùng Cách Cách biến mất sau cánh cửa, cúi đầu lật xem văn kiện mà khỏi nhíu mày, sau đó đứng lên cầm áo khoác theo Hùng Cách Cách ra khỏi công ty.

      Hùng Cách Cách vượt qua dòng xe nườm nượp đường, trực tiếp nhào vào siêu thị lớn.

      đẩy xe quyết đổ máu tuyến đầu “hàng hóa giảm giá”!

      Hễ trong loa phóng thanh truyền ra hàng giảm giá cung cấp với số lượng có hạn nào đó là vọt tới chỗ đó đầu tiên, tranh mua trắng trợn! Tiêu tiền của người khác mua những thứ mình muốn ăn, là....quá !

      Trong đám người tranh mua có đủ các kiểu người, nào là người oai phong, người tháo vát giỏi giang, người già kẻ yếu, người đầu cơ trục lợi, nhưng bóng dáng của nàng xám xịt đó giống như chiếc đuôi cá rong chơi trong biển khơi, quả nhiên là hòa đồng như cá gặp nước.

      Sau nửa giờ, xe hàng của Hùng Cách Cách chồng chất như núi.

      Hùng Cách Cách lấy tay áo lau mồ hôi trán, sau đó tiện thể cầm chiếc túi mua hàng siêu cấp lớn rồi thanh toán.

      Ra khỏi siêu thị Hùng Cách Cách tay xách 25 kg gạo, tay xác hai can dầu ăn 5 kg, sau lưng còn đeo túi mua hàng siêu cấp lớn. giống như con kiến vác những vật nặng hơn trọng lượng cơ thể mình rất nhiều, từng bước từng bước tới trạm xe buýt.

      Phó Bạc Yến theo Hùng Cách Cách đoạn, nhìn thấy cố gắng chen chúc lên chiếc xe buýt chật chội trong giờ cao điểm nhưng lần nào cũng bại trận. Thế nhưng vẫn đeo túi mua hàng khổng lồ đứng dưới ánh mặt trời, lẳng lặng chờ đợi chuyến xe buýt tiếp theo.

      chiếc cằm xinh xắn rớt xuống giọt mồ hôi rất óng ánh, rất trong trẻo, rất … thanh khiết.

      Tim Phó Bạc Yến vậy mà lại hơi rung động.

      lái xe đến bên cạnh Hùng Cách Cách, mở cửa xe ý bảo lên xe.

      Hùng Cách Cách vui mừng, lập tức nhét túi mua hàng to đùng vào cốp xe của Phó Bạc Yến, sau đó nhanh nhẹn leo lên ghế phụ, hài lòng hưởng thụ đãi ngộ có xe nhờ.

      Khoảng nửa giờ sau khi xe chạy ngược lên ngã tư, Phó Bạc Yến tìm cách phá vỡ trầm mặc giữa hai người, hỏi: "Mua được tất cả những gì rồi?"

      Hùng Cách Cách lập tức rút hóa đơn ra, đọc rất nghiêm túc, "Có dưa chuột, cà chua, còn có hai con cá hoàng hoa đông lạnh...."

      Phó Bạc Yến biết còn cố hỏi: "Tại sao mua cá sống?"

      Hùng Cách Cách tự nhiên đáp: "Cá hoàng hoa giảm giá."

      Phó Bạc Yến cố ý bới móc, "Tôi thích cá hoàng hoa."

      Hùng Cách Cách lập tức bẻ ngón tay : " sao, sao, tôi còn mua nửa con vịt nướng. Vốn định mua cả con cơ, tiếc là ra tay chậm quá."

      Phó Bạc Yến buồn cười nhưng cười. thản nhiên : "Tôi cũng thích ăn vịt nướng."

      Hùng Cách Cách lập tức làm công tác tuyên truyền tất cả các thứ khác mua được, "Chúng ta còn có cánh gà, còn có thịt bò kho tương, còn có...."

      Khóe môi Phó Bạc Yến lặng lẽ nhếch lên. Hùng Cách Cách rất thích hợp với công việc nội trợ.

      Chặng đường về nhà tổng cộng mất gần tiếng, Phó Bạc Yến nhìn thời gian rồi lại liếc mắt nhìn hai chân Hùng Cách Cách, bắt đầu cảm thán đôi chân thần kỳ này. Cả ngày nay quãng đường chạy tổng cộng là bao xa?

      vào biệt thự, Hùng Cách Cách lao đầu vào bếp ngay, động tác lưu loát chuẩn bị thức ăn.

      Trong phòng bếp lục tục truyền ra tiếng rửa rau, tiếng thái thức ăn, tiếng xào đồ ăn....

      Chỉ trong chốc lát, đồ ăn đầy bàn, mùi thơm mê người này lôi cuốn biết bao người thèm ăn. Nước miếng Phó Bạc Yến bắt đầu chảy ra.

      Mới vừa bưng chén đũa lên, Tô Hàng trở lại.

      ta tới trước bàn ăn, quét mắt nhìn thức ăn, sau đó lại liếc mắt nhìn Hùng Cách Cách, đưa ra lời bình luận bén nhọn: "Xem như cũng còn hữu dụng.” Sau đó ngồi xuống bắt đầu ăn cơm.

      Tài nấu nướng của Hùng Cách Cách thuộc hạng vừa, đảm đương nổi đầu bếp nhưng đủ tư cách để làm bà chủ nhà.

      Phó Bạc Yến và Tô Hàng đều trở về từ nước ngoài ăn ngán thịt bò bít tết và bánh mì, hôm nay được nếm món ăn quê hương chính cống cảm thấy được mở rộng khẩu vị nên ăn nhiều hơn hai chén cơm.

      Sau khi ăn xong, Phó Bạc Yến và Tô Hàng chia ra trở lại thư phòng của mình. Hùng Cách Cách thu dọn bát đũa xong bèn ngồi ghế sa lon, bắt đầu khều cục máu tụ chân .

      Tô Hàng xuống lầu rót cà phê, vừa vặn nhìn thấy màn kia.

      ta lẳng lặng đứng lát, rồi giọng mắng "ngu xuẩn", sau đó xoay người lên lầu. Lúc tới cửa cầu thang tầng hai Tô Hàng dừng bước, ghé đầu nhìn xuống chỗ Hùng Cách Cách : "Cẩn thận chút, đừng có mà dây máu lên salon."

      Hùng Cách Cách nhấc chân, ngẩng đầu nhìn Tô Hàng, sau khi nhìn chăm chú ba giây, chậm rãi.... chậm rãi.... chậm rãi nhếch miệng cười.

      Tóc gáy Tô Hàng bỗng dựng đứng hết lên! Hai mắt nhìn kỹ Hùng Cách Cách, phát vẫn là nàng xám xịt đó hoàn toàn có gì khác biệt, hừ lạnh rồi quay lại phòng.
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    2. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 19: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết ()
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Sáng sớm, Hùng Cách Cách cứ theo lẽ thường thức dậy lúc bốn giờ.

      Đầu tiên rón rén dạo qua vòng trong phòng Tô Hàng, sau đó xuống dưới nhà nhanh nhẹn làm bữa sáng rồi chờ Phó Bạc Yến rời giường. tại là trợ lý của Phó Bạc Yến nên đương nhiên muốn biểu tốt chút.

      Bảy giờ Phó Bạc Yến rời giường, sau khi rửa mặt ăn sáng xong, đúng tám giờ ra ngoài làm.

      Hùng Cách Cách bám theo phía sau, rất tự nhiên ngồi vào vị trí ghế phụ.

      Phó Bạc Yến hỏi: "Hôm qua sao ngồi xe tôi?"

      Hùng Cách Cách đáp: "Ngày hôm qua à? Hôm qua tôi là trợ lý của Tô Hàng mà lại ngồi xe , được thích hợp lắm.”

      Phó Bạc Yến cười : " phân biệt ràng ."

      Hùng Cách Cách rất tự hào : "Cầm tiền lương của ai, làm việc cho ai, trước giờ tôi vẫn phân biệt ràng!"

      Phó Bạc Yến rất hài lòng.

      Khi xe đến bãi đậu xe ngầm, lời đồn Hùng Cách Cách và Phó tổng qua đêm với nhau trước hai người bước, truyền khắp mọi ngóc ngách “Phó thị”.

      Có người nghi ngờ, có người ghen tỵ, có người hiểu, có người lộ ra vẻ mặt ra là vậy. Tóm lại rất loạn.

      Có người nghĩ: Phó tổng là người có phẩm vị thế nào nhỉ?

      Có người nghĩ: người có học vấn đúng là khác người, vậy mà lại thích kiểu con đó? !

      Có người nghĩ: có lẽ, mình nên xõa tóc xuống, dùng mái ngố che mắt lại.

      Có người nghĩ: đúng là đau đớn, đây là thế giới gì vậy?!

      Có người nghĩ: Hùng Cách Cách kỳ cũng rất tốt, nên liên lạc nhiều hơn để xúc tiến tình cảm.

      Hùng Cách Cách ở đầu sóng ngọn gió lại hồn nhiên hay biết gì cả, vẫn ngồi ghế mình nhìn thư ký.

      Hùng Cách Cách nghĩ: lúc nào mình mới có chiếc bàn đây?

      thư ký nghĩ: ngồi im nhúc nhích rốt cuộc là nghĩ gì? nhìn tôi à? Sao tôi lại có cảm giác rợn hết tóc gáy?

      Phó Bạc Yến ở trong phòng làm việc lật xem tài liệu hồi, bèn nhấn điện thoại nội tuyến với thư ký: "Pha cho tôi ly cà phê." Dừng lát rồi bổ sung, "Bảo Hùng Cách Cách ."

      Hùng Cách Cách nhận được mệnh lệnh, lập tức tinh thần phấn chấn chạy vào phòng trà nước bưng cốc cà phê hòa tan cho Phó Bạc Yến.

      Phó Bạc Yến ngửi cái, uống mà xoi mói: "Tôi muốn cà phê nấu lên."

      Hùng Cách Cách nhận lệnh, bưng cốc cà phê lên ra khỏi văn phòng, chặn đồng nghiệp nam mượn bật lửa, sau đó ngồi xổm bật lửa đốt dưới đáy cốc cà phê, tranh thủ đun sôi cà phê.

      Phó Khương thần biết quỷ hay xuất , đứng bên cạnh Hùng Cách Cách hỏi: " làm gì đấy?"

      Hùng Cách Cách giật mình, quay đầu trợn mắt lườm Phó Khương rồi : "Phó tổng muốn cà phê nấu. Tôi đun nóng cốc cà phê này lên, rồi đem nó quay lại, ấy chắc rất vừa lòng.” Cả phòng trà nước có lấy thiết bị đun cà phê nào, làm vậy còn có thể làm sao nữa?

      Phó Khương đề nghị: " đun vậy quá vất vả rồi. bằng dùng cái này ." móc ra hai cây nến từ trong túi áo khoác ngoài.

      Hùng Cách Cách mừng rỡ, lập tức đốt cây nến, bắt đầu đun nóng cốc cà phê.

      Phó Khương : "Nào, để tôi nấu lát, thú vị quá ."

      Hùng Cách Cách cho, lui về phía sau.

      Phó Khương chìa tay đến cướp, Hùng Cách Cách giơ cây nến khắp nơi tránh né.

      Cơn gió thổi lên, thổi ngọn nến về phía tóc Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách thấy Phó Khương cướp cây nến trong tay mình nữa, bèn chuẩn bị ngồi xuống tiếp tục đun cà phê. Thế nhưng lại ngửi thấy mùi chim sẻ nướng.

      Hùng Cách Cách ngửi ngửi mũi xinh như con gấu.

      Phó Khương lui về phía sau bước, dùng ngữ điệu hết sức bình tĩnh hỏi: "Hùng Cách Cách, muốn đốt đầu mình à?"

      Con ngươi Hùng Cách Cách theo tầm mắt Phó Khương nhìn về phía đỉnh đầu của mình.

      Cái góc độ này rất xảo trá , nhưng Hùng Cách Cách vẫn nhìn thấy vài làn khói đên từ từ bốc lên từ đỉnh đầu mình.

      Hùng Cách Cách đờ đẫn hỏi: "Cháy rồi sao?"

      Phó Khương gật đầu, "Cháy rồi."

      Hùng Cách Cách nhảy bật dậy, quơ hai tay vỗ lên đầu mình.

      Phó Khương cầm cốc cà phê bị Hùng Cách Cách đặt đất lên, “ào”, dội lên đầu Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách vuốt cà phê mặt, thẫn thờ nhìn Phó Khương lầm bầm hỏi: "Lửa tắt rồi à?"

      Phó Khương nghiêm túc gật đầu, "Tin tôi , lửa đầu được dập tắt. nợ tôi ân tình."

      Hùng Cách Cách vừa định thở phào nhõm, lại lập tức căng thẳng. dè dặt hỏi: "Tại sao tôi cảm thấy chung quanh rất nóng? Giống như có ánh lửa vậy?"

      Phó Khương đút tay vào túi ra ngoài cửa, xoay người với Hùng Cách Cách: "Bởi vì vứt cây nến lên rèm cửa sổ rồi."

      Mắt Hùng Cách Cách lập tức trợn tròn!

      cứng ngắc xoay người, nhìn rèm cửa sổ cháy hừng hực.

      Giây tiếp theo nhanh chóng nhào tới gạt rèm cửa cháy xuống dưới chân rồi dùng giày cao gót màu xám ra sức giẫm!

      Đúng lúc này thiết bị phòng cháy chữa cháy đỉnh đầu đột nhiên phát huy tác dụng, phun “rào rào” lượng lớn nước xuống, tưới lạnh xuyên cả tim Hùng Cách Cách.

      Đợi khi thiết bị phòng cháy ngừng phun nước, Hùng Cách Cách run rẩy ra khỏi vũng nước, dùng sức lau giọt nước mặt, phun ra câu: "Đúng là đồ con lợn, làm hư rồi!"

      Phó Khương cầm cốc cà phê trong tay đưa tới trước mặt Hùng Cách Cách, "Coi như hỏng bét. Ít nhất cốc cà phê bị đạp hỏng."

      Khi Hùng Cách Cách mang bộ tóc đuôi gà ướt sũng nước, mặt hun khói xuất trong phòng làm việc của Phó Bạc Yến, đồng thời trịnh trọng dâng lên “cốc cà phê nấu” trải qua đặc chế của mặt Phó Bạc Yến biến thành màu đít nồi.

      Trước khi Hùng Cách Cách vào Phó Bach Yến nhận được mấy đơn xin chỉ thị của bộ phận sửa chữa và bộ phận nhân , cũng thông qua camera quan sát toàn bộ quá trình “đun cà phê”.

      Trong toàn bộ quá trình đó, ràng trông thấy Hùng Cách Cách ngồi xổm mặt đất dáng vẻ bỉ ổi dùng bật lửa đun cốc cà phê.

      Hình ảnh giây trước khi Phó Khương xuất biến thành trống , hình như đường dây nào đó xuất vấn đề. Khi hình ảnh khôi phục bình thường, Phó Bạc Yến nhìn thấy Hùng Cách Cách nhào về phía cửa sổ gạt chiếc rèm cháy xuống, dùng chân giẫm liên tục.

      Kế tiếp là thiết bị cứu hỏa phun nước. Lửa cuối cùng tắt.

      Sắc mặt Phó Bạc Yến quả thực rất khó coi nhưng lại chữ nào. sợ, sợ khi mình vừa mở miệng thay đổi thành tiếng gầm thét và chanh chua vốn có của Tô Hàng.

      phất phất tay với vẻ nặng nề, ý bảo Hùng Cách Cách ra ngoài trước.

      cần yên lặng lát.

      vào giờ phút này, rất cần yên tĩnh.

      thể cũng thể nghĩ gì hết, nếu .... đoán chừng mình thét chói tai giống phụ nữ thời kỳ mãn kinh!

      Mất tỉnh táo rất đáng sợ. nàng như vậy xuất hết lần này đến lần khác có thể làm mất bình tĩnh.

      Hít thở.... đúng, hít thở....
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    3. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 20: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết (hai)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách ngồi lại ghế của mình cảm thấy vô cùng tủi thân. Nếu như phải tên bệnh tâm thần đó đột nhiên xuất đâu có đến nỗi thê thảm như vậy! Mỗi lần gặp tên thần kinh đó là đều rước họa vào thân! Nếu như còn để ý tới tên thần kinh đó, ........ xem sách manga tuần!

      Buổi trưa, Tô Hàng đầu tóc bù xù bò dậy khỏi giường. kêu Hùng Cách Cách mấy tiếng cũng có ai trả lời. Tâm tình có chút khó chịu. Sau khi xuống lầu, nhìn thấy bàn cơm có tờ giấy, là thức ăn đặt ở trong lò vi ba. Tâm trạng Tô Hàng mới tốt lên.

      Tô Hàng lái xe tới công ty, trong nháy mắt nhìn thấy Hùng Cách Cách, ta cười tới nỗi xém chút là quay về. ta : "Hùng Cách Cách ơi Hùng Cách Cách, làm sao vậy? Biết bản thân mình mất mặt rồi cũng cần nhóm lửa đốt tóc chứ. Ha ha....Ha ha ha...."

      Khi Tô Hàng cười ngặt nghẽo, bỗng có tiếng “xoẹt” vang lên, quần ta rạn đường chỉ rồi!

      Cùng lúc đó, cửa phòng làm việc của Phó Bạc Yến mở ra, năm sáu quản lý bộ phận ra.

      Hùng Cách Cách nhìn chằm chằm Tô Hàng chớp mắt, dùng mắt ghi chép khoảnh khắc lịch sử rất có ý nghĩa này.

      Sáng sớm hôm nay, len lén chạy vào phòng của Tô Hàng, nhìn thấy quần áo ta ném ghế, thầm suy đoán bộ quần áo đó có thể là bộ ta muốn mặc , cho nên.... bàn tay tội lỗi hạ thủ với nó.

      Căn cứ vào truyền thống làm chuyện xấu để lại tên của nhà họ Hùng, Hùng Cách Cách quyết định giữ kín như bưng, vĩnh viễn cho Tô Hàng, đường chỉ quần của ta là bị khều ra. Ai bảo ta mắng , nhục nhã , giày vò , cười nhạo ? ! cũng tức giận chứ!

      Chỉ là....Chỉ là.... ngờ rằng, Tô Hàng lại....lại.... lại mặc quần lót .

      Chuyến này toi đời rồi.

      May mà, may mà người toi đời phải .

      Mặt Tô Hàng xanh mét. ta kẹp mông lại, gấp rút chạy vào trong văn phòng, đồng thời bụp tiếng đóng cửa lại.

      Quản lý bộ phận rối rít cúi đầu, nén cười trở về chỗ làm việc của mình.

      Hùng Cách Cách vọt vào trong phòng vệ sinh, ngửa mặt lên trời cười to. Sau khi cười khoảng phút, vuốt cơ mặt hơi cứng ngắc, ra khỏi phòng vệ sinh. ngờ lại gặp Tô Hàng đứng bên cạnh cửa nhà vệ sinh! Hùng Cách Cách hít vào hơi!

      Tô Hàng quét mắt nhìn Hùng Cách Cách, môi đỏ chậm rãi mở ra, lạnh lùng : "Là cười to ngừng ở bên trong? Cười cái gì thế, ra chúng ta cùng chia sẻ?"

      Mắt Hùng Cách Cách nhìn lướt qua quần Tô Hàng, thấy nó đổi từ quần jean thành quần tây, khỏi thầm than tốc độ thay quần của ta. Hùng Cách Cách cười gượng đáp: " có.... có gì, chỉ là nghĩ tới truyện cười thôi."

      Tô Hàng nhíu mày, " nghe thử xem.”

      Hùng Cách Cách rủ thấp đầu xuống, "Tôi quên rồi."

      Tô Hàng vô cùng tức giận mắng: "Đầu đựng toàn phân hóa học thôi à?"

      Hùng Cách Cách ngẩng đầu, liếc mắt nhìn Tô Hàng giọng : "Bây giờ trong đầu tôi đều là suy nghĩ về .”

      Tô Hàng trừng mắt hỏi: " cái gì?"

      Hùng Cách Cách đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười, bắt đầu cười khúc khích.

      Tô Hàng hừ lạnh, xoay người bỏ .

      Hùng Cách Cách quệt quệt môi, bày tỏ khinh thường của mình.

      Đến giờ nghỉ trưa, Hùng Cách Cách muốn ăn cơm.

      Đến giờ nghỉ trưa, Phó Khương lại xuất .

      Phó Khương đứng đối diện Hùng Cách Cách ở cửa siêu thị : "Tốt nhất là nên đổi bộ khác, cắt kiểu tóc mới, sau đó ăn ‘ đồ ăn nếm thử’ mới bị nhân viên bảo vệ đuổi ra ngoài ."

      Hùng Cách Cách nắm chặt quả đấm, nghiêng đầu nhìn Phó Khương lần.

      Phó Khương đến gần Hùng Cách Cách, "Sao hả, để ý đến tôi ư?"

      Hùng Cách Cách tiếp tục nghiêng đầu, vẫn nhìn Phó Khương.

      Phó Khương móc túi trà từ trong túi quần ra, đưa tới trước mặt của Hùng Cách Cách, "Nghe mỗi buổi chiều là lại mệt rã rời, nên cố ý mang túi trà tới cho ."

      Con ngươi Hùng Cách Cách đảo qua hai cái. Dường như tên này đối xử với coi như cũng tệ. Chuyện cháy ban nãy nên trách bản thân tay chân vụng về chứ nên trách ta.

      Phó Khương móc từ trong túi quần ra tuýp thuốc mỡ, "Nhìn tư thế bộ của thoải mái cho lắm chắc là lòng bàn chân có vết thương. Đây là thuốc giảm đau tiêu viêm, thử chút xem hiệu quả thế nào.”

      Hùng Cách Cách mấp máy môi, ngẩng đầu nhìn Phó Khương, hạ quyết tâm, thầm : chưa từng có người đàn ông nào từng quan tâm như vậy, nên cảm kích. Được rồi, tuần coi manga! Đưa tay nhận lấy túi trà và thuốc mỡ trong tay .

      Phó Khương nheo mắt lại, cười như tẩm gió xuân.

      Hùng Cách Cách cong khóe môi, cảm thấy trái tim ấm áp.

      Phó Khương lại đút tay vào trong túi quần, ánh mắt Hùng Cách Cách lập tức nhìn theo, chờ đợi niềm kinh ngạc tiếp theo.

      Phó Khương móc tờ hóa đơn trong túi ra, đưa cho Hùng Cách Cách, "Thuốc mỡ 26 tệ."

      Hùng Cách Cách hỏi ngu: "Thế là sao?"

      Phó Khương cười ôn nhu: " bé ngốc, phải trả tiền."

      Hùng Cách Cách thẫn thờ nhìn Phó Khương, qua lúc lâu mới nhận ra câu đó rốt cuộc có ý gì!

      Hùng Cách Cách hơi rũ mí mắt xuống, mở nắp thuốc mỡ ra sau đó dùng lực bóp, bôi thuốc mỡ màu sữa lên mặt Phó Khương, cũng học cách chuyện của Phó Khương cười tủm tỉm : “Nghe thuốc mỡ này có tác dụng giảm đau tiêu viêm, thử xem có thể chữa khỏi bệnh đần độn của !” xong liền xoay người . Cả ngày hôm nay chịu oan uổng đủ rồi! Nếu như còn tiếp tục nhẫn nhịn gọi là Hùng Cách Cách nữa, mà phải đổi tên thành Ninja rùa!

      Sau khi Phó Khương hết sững sờ, móc khăn giấy ra lau thuốc mỡ mặt. chẳng những tức ngược lại còn cười ha ha, bước nhanh đuổi theo Hùng Cách Cách có vẻ chân thành : "Cám ơn giúp tôi chữa bệnh."
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    4. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 21: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết (ba)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      Hùng Cách Cách trợn mắt nhìn Phó Khương đáp lời.

      Phó Khương hỏi: " vừa mới lườm tôi hả?"

      Hùng Cách Cách đáp: "Tôi cho gian để mà tưởng tượng."

      Phó Khương cười : "Tốt lắm, vậy hãy ném cho tôi ánh mắt quyến rũ ."

      Hùng Cách Cách dứt khoát xoay người về phía khác, " đừng theo tôi nữa, cẩn thận tôi đánh đấy!"

      Phó Khương híp mắt cười : "Vậy càng tốt, có thể thử xem thuốc mỡ này có tác dụng giảm đau ."

      Hùng Cách Cách ngang với Phó Khương đột nhiên giơ quả đấm lên, hét lớn tiếng, "Haay yaaa...!"

      Phó Khương bị Hùng Cách Cách làm sợ hết hồn, cơ thể chợt dừng lại.

      Hùng Cách Cách thu hồi quả đấm dừng trước mũi Phó Khương, phá lên cười ha ha.

      Phó Khương sờ sờ lỗ mũi, cũng cười theo.

      "Ục ục...." Bụng Hùng Cách Cách phát ra thanh kháng nghị.

      Phó Khương bỏ tiền, mua cây lòng nướng nhét vào trong tay Hùng Cách Cách, "Ăn trước miếng rồi chúng ta kiếm quần áo."

      Hùng Cách Cách cắn lòng nướng, tỏ thái độ, " !"

      Phó Khương : "Sao lại chú ý hình tượng thế chứ, cẩn thận bị sa thải."

      Câu đó như thọt trúng xương sườn mềm của Hùng Cách Cách. thỏa hiệp.

      Trong ngõ hẻm u, Phó Khương càng chạy càng nhanh.

      Hùng Cách Cách đeo giày cao gót màu xám, điên cuồng đuổi theo phía sau.

      Chạy tới chạy lui Phó Khương đột nhiên dừng bước rồi chợt xoay người lại, cố gắng nhe hàm răng trắng như tuyết làm ra vẻ dữ tợn, hung ác hỏi: " phải biết tình trạng tinh thần của tôi rồi sao? Sao lại yên tâm theo tôi? !"

      Trong đầu Hùng Cách Cách giả thiết tình huống Phó Khương đột nhiên phát bệnh thần kinh, sau đó rất tự tin trả lời: "Nếu như đột nhiên nổi điên, tôi chạy ." Suy nghĩ chút, lại thêm vào câu, "Tôi chạy trốn rất nhanh, đuổi kịp được đâu."

      Phó Khương lẳng lặng đánh mắt nhìn Hùng Cách Cách hai giây sau đó từ tốn , "Phó Khương, tên của tôi."

      Hùng Cách Cách "à" tiếng, chỉ vào ngực mình, "Hùng Cách Cách!"

      Phó Khương xoay người, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời tươi đẹp, sau đó cúi đầu im lặng nhắc lại tên Hùng Cách Cách lần nữa, lúc này mới chậm rãi nở nụ cười từ tận nội tâm, nhấc chân vào cửa hiệu cắt tóc nằm trong xó xỉnh.

      Có lẽ là bởi vì buôn bán ế ẩm, trong tiệm cắt tóc chỉ có duy nhất tên thợ cắt tóc nằm ghế sa lon ngáy khò khò.

      Phó Khương ý bảo Hùng Cách Cách ngồi ở ghế, sau đó tự mình cầm cây kéo lên, hướng về phía đầu Hùng Cách Cách khoa tay múa chân.

      Hùng Cách Cách hơi căng thẳng, giọng đề nghị: "Hay là chúng ta đánh thức vị sư phụ kia ?”

      Phó Khương lập tức dùng tay ra hiệu đừng có lên tiếng, hạ thấp giọng bên tai Hùng Cách Cách: "Đừng gọi ta. Tính tình ta gớm lắm. Nếu như bị quấy rầy vào giấc ngủ trưa, chừng cạo trọc đầu !"

      Hùng Cách Cách rùng mình. Dù muốn quyến rũ mấy lão già họm muốn bao nuôi vẫn là cái đẹp, muốn mang cái đầu trọc lóc ra ngoài dọa người!

      Phó Khương thấy Hùng Cách Cách an phận rồi, lại bắt đầu cầm cây kéo xoẹt xoẹt.

      Hùng Cách Cách hỏi: " biết cắt tóc à?"

      Phó Khương tràn đầy tự tin : "Sao biết? Tôi từng làm trong tiệm làm đẹp cho thú nuôi."

      Hùng Cách Cách hết ý kiến.

      Phó Khương dùng ngón tay thon dài trắng nõn nâng cằm Hùng Cách Cách lên để cho soi gương. Sau đó dùng ngón tay vén mái ngố dài của lên, lộ ra đôi mắt xinh đẹp làm người ta tưởng tượng được.

      Đó là đôi mắt thế nào nhỉ?

      Kim cương đen sang quý nhất, pháo hoa rực rỡ lộng lẫy nhất, vết hôn màu đỏ mập mờ nhất cũng sánh bằng màu mắt , đích thực là hoa lệ đa tình.

      Đôi mắt này lúc cười giống như hồ nước mùa thu làm cho người ta suy nghĩ viển vông, màu sắc đó làm người ta mưu đồ muốn nhòm ngó động tình.

      Tim Phó Khương rung động. kìm được suy nghĩ nếu như lúc nở nụ cười nẹ nhàng câu hồn đoạt phách làm lòng người khiếp đảm như thế nào nhỉ?

      trách được muốn giấu đôi mắt phía sau mái ngố dài. đôi mắt như vậy dẫn tới bao nhiêu ong bướm đây? tạo thành bao nhiêu phiền toái? biết tự vệ mới thông minh.

      Phó Khương để mái ngố dài của Hùng Cách Cách xuống, rời mắt khỏi gương chuyển sang mái tóc dài cháy rụi của Hùng Cách Cách, dáng vẻ tùy ý : "Mắt của nhìn rất đẹp, sao lại phải che nó ?”

      Hùng Cách Cách trả lời thành : "Lúc mới bắt đầu làm việc luôn có số lão già họm hẹm khen mắt tôi đẹp, sau đó mượn cơ hội động tay động chân với tôi, cho nên tôi dứt khoát che nó lại."

      Phó Khương nhếch môi cười. Đáp án quả nhiên giống như nghĩ.

      Phó Khương cắt bỏ phần tóc bị đốt trụi của Hùng Cách Cách biến thành bộ tóc ngắn buông xuống mang tai. Kiểu tạo hình tóc ngắn này chỉ xuất ở thời kỳ những năm 54.

      Phó Khương lại xử lý chút mái ngố của Hùng Cách Cách, để vừa có thể nhìn thấy đường vừa đến nỗi lộ ra đôi mắt phong tình vạn chủng. Ảo trong thực, thực trong ảo, vẫn vận dụng khá tốt.

      Để cây kéo xuống, Phó Khương vỗ vỗ vai Hùng Cách Cách ý bảo nhìn xem hiệu quả.

      Hùng Cách Cách sờ đầu lông xù của mình, hỏi: " có cảm thấy, nhìn bộ dạng tôi rất giống với cậu bé đầu to ?" 0979137447

      Phó Khương vuốt vuốt tóc Hùng Cách Cách, sau đó chải chuốt vô cùng cẩn thận tỉ mỉ, lúc này mới đáp: " tồi, tôi ráng hết sức rồi." Đúng vậy, cố hết sức gây chú ý cho người khác.

      Sau khi giải quyết tóc tai xong, Phó Khương lại dẫn Hùng Cách Cách về phía đường náo nhiệt dành riêng cho người bộ.

      Phó Khương chỉ vào cửa hàng ở con đường đối diện : " qua đó xem thử xem ‘tất cả các mặt hàng giảm giá 90%’."

      Hùng Cách Cách theo tay Phó Khương nhìn sáng, quả nhìn thấy tấm áp- phích to đùng dán ở cửa tiệm, phía viết: tất cả các mặt hàng giảm 90%.

      Máu sói của Hùng Cách Cách sôi trào, grừ… tiếng lập tức vọt thẳng vào cửa tiệm giảm giá ở đường đối diện.

      Phó Khương nhét hai tay vào túi, ra vẻ kiểu cách với Hùng Cách Cách: "Tùy tiện chọn."

      Hùng Cách Cách rất kích động, rất vui vẻ. cảm thấy mặc dù Phó Khương lắm khi rất bình thường nhưng kể từ sau khi bị dạy dỗ ta trở nên vô cùng rộng rãi! thích bạn bè hào phóng!

      Nếu Phó Khương lên tiếng muốn tặng quần áo cho vậy cũng cần bủn xỉn, nhất định phải chọn bộ đẹp nhất, vừa người nhất mới được!

      Nhân viên bán hàng nghe thấy lời Phó Khương , mắt cũng sáng lấp lánh!

      chàng đẹp trai như thế, ôn nhu như thế, vừa chu đáo vừa có tiền làm người ta nhiệt huyết sôi trào!

      Hùng Cách Cách tiến vào biển cả quần áo, rất nhanh liền nhìn trúng bộ đồ công sở màu tím lợt.

      cầm bộ đồ lên, mặt tràn đầy mong đợi hỏi Phó Khương: "Thế nào? Đẹp ?"

      Phó Khương cầm lấy bộ đồ, nhìn mác giá, tự nhủ: "Gần 3600 tệ đó."

      hướng dẫn mua dùng giọng điệu ngọt ngào : "Tiên sinh, bộ này là style mới, giảm 20% vậy giá tiền là 2280 tệ ạ.”

      Phó Khương lập tức ném quần áo lại tay bán hàng, trợn mắt : " phải tất cả giảm giá 90% sao? Tại sao phải 90%? , sao phải 90%? !"
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    5. Hành Tinh

      Hành Tinh Well-Known Member

      Bài viết:
      10,801
      Được thích:
      17,807
      Chương 22: Tên đàn ông cặn bã phải chỉ có trong truyền thuyết (bốn)
      Edit: chenqiucao
      Nguồn: tieuthuyetedit.com

      hướng dẫn mua hàng ngờ Phó Khương trở mặt liền trở mặt, làm sợ tới mức quên mất cả phản ứng. lâu sau mới giơ tay lên, chỉ tấm áp – phích cửa giải thích: "Tiên sinh, xem, phía kia viết là ‘tất cả các mặt hàng giảm giá 90% nâng lên’."

      (#chen: Mình xin giải thích chút ở đây, áp phích đề là “全场一折”mình dịch là tất cả các mặt hàng giảm giá 90%,mà 一折 tức là giảm 90%, ở bên bộ đồ Hùng Cách Cách mua giảm 八折 tức 20%, nên sau khi nghe bán hàng vậy Khương mới tá hỏa lên, rồi đó '全场一折起’ các mặt hàng đó được nâng lên, tức là ‘số+折’càng cao đồng nghĩa với việc hàng được giảm giá càng ít.Người Trung chơi chữ quá nên đôi khi cũng hơi khó hiểu, mình giải thích vậy cho những ai đọc mà thấy kỳ kỳ hiểu sao lại thế.)

      Phó Khương híp mắt nhìn tấm áp – phích lát, sau đó móc từ trong túi ra chiếc bút marking, rút nắp bút ra đến trước tấm áp-phích, dùng lực viết xuống chữ “nâng” to đùng phía sau “toàn bộ mặt hàng giảm giá 90%”!.

      Các hướng dẫn mua hàng đờ ra.

      Phó Khương quay người lại, hướng về phía Hùng Cách Cách cười tươi rói, dịu dàng : "Tiếp tục chọn quần áo ."

      Hùng Cách Cách nhìn lướt qua bộ đồ công sở màu tím nhạt, mấp máy môi lại bắt đầu chọn bộ quần áo khác.

      Phó Khương hỏi hướng dẫn mua hàng: "Những cái nào là giảm giá 90%?"

      chỉ vào “xe hàng giá rẻ đặc biệt” ở khúc cua.

      Phó Khương vén tay áo lên, sải bước qua cắm đầu vào trong “xe hàng giá rẻ đặc biệt”, lật từ trái qua phải rồi từ xuống dưới, cuối cùng tìm được bộ đồ công sở màu gỉ sét nhăn dúm dó ở dưới cùng.

      Phó Khương giơ bộ đồ lên gọi Hùng Cách Cách: "Hey, nhìn này! Tôi tìm được bộ thích hợp với nhất!"

      Hùng Cách Cách nháy mắt hai cái, cố trấn an mình trong lòng: "Nếu như người ta tặng cũng nên kén cá chọn canh." Vì vậy, dưới ý muốn của Phó Khương thay bộ đồ công sở màu gỉ sét.

      Sau khi thay xong quần áo ra ngoài, đứng trước mặt Phó Khương chờ đợi nhận xét.

      Phó Khương rất phối hợp gật đầu : "Cũng tệ lắm."

      Hùng Cách Cách nghĩ: Tô Hàng khiếu thẩm mỹ của rất tệ, đó là bởi vì ta biết Phó Khương. Phó … Khương? Trời ơi ấy cùng họ với tổng giám đốc.

      Hùng Cách Cách nghĩ đến đâu là hỏi đến đó, "Phó Khương, cùng họ với tổng giám đốc à? có thể tới công ty làm việc là cửa sau hả?" Là quan hệ họ hàng ư?

      Đối với loạt câu hỏi đột nhiên nảy ra của Hùng Cách Cách, Phó Khương cho đáp án: "Dĩ nhiên, tôi là chú ruột của Phó tổng."

      Hùng Cách Cách híp mắt cười. Điên khùng, đúng là điên khùng , Phó Khương tuyệt đối phải hơi điên mà là bị động kinh trăm phần trăm!

      Phó Khương : "Sắp đến giờ làm việc rồi, chúng ta thôi."

      Hùng Cách Cách theo phía sau ra khỏi cửa hàng.

      bán hàng ngăn Hùng Cách Cách lại, đồng thời dùng đuôi mắt liếc , kỳ quái: " vẫn chưa trả tiền đâu."

      Hùng Cách Cách nhìn về phía Phó Khương.

      Phó Khương cũng ngưng mắt nhìn Hùng Cách Cách.

      Hùng Cách Cách hỏi: " chưa trả tiền à?"

      Phó Khương hỏi: "Tại sao tôi phải trả?"

      Hùng Cách Cách đáp: "Là bảo tôi cứ chọn tùy ý mà!"

      Phó Khương vô tội hỏi ngược lại: "Hả? Vậy sao? Thế sao tôi nhớ nhỉ? Hơn nữa dù cho tôi có bảo chọn thoải mái cũng đồng nghĩa với việc tôi trả tiền giúp . nghĩ thử , mỗi lần dạo phố người hướng dẫn mua hàng phải cũng với ‘xin hãy lựa chọn thoải mái’ đó sao? chọn đồ xong trả tiền muốn mà được sao?”

      Hùng Cách Cách nghĩ mình hiểu vấn đề. Có phải ở chung với Phó Khương trong khoảng thời gian dài nên đầu cũng mất hết chất xám rồi . À há, đúng, dường như đầu Phó Khương cũng có rất nhiều chất xám phải, dáng vẻ rất có điều lệ. Vậy…. rốt cuộc là ai đầu óc bình thường đây?

      Hùng Cách Cách hơi rối rắm.

      Sau khi trải qua nhiều lần suy tính rồi do dự, cuối cùng vấn rút thẻ ngân hàng mà Phó Bạc Yến đưa giao cho hướng dẫn mua hàng. Mượn khoản dùng tạm trước vậy, đợi sau khi lĩnh lương trả lại.

      Phó Khương rướn cổ nhìn tấm thẻ ngân hàng sau đó nhanh nhẹn lấy ba chiếc áo nam và hai đôi giày, ném hét cho hướng dẫn mua hàng, thần thái tự nhiên : "Tính hết thể ."

      Hùng Cách Cách trợn to hai mắt, vội vàng xua tay : " ...."

      sau khi nhập toàn bộ số tiền vào xong dùng ánh mắt xem kịch vui, chờ Hùng Cách Cách nhập mật mã.

      Phó Khương cầm bàn tay bé của Hùng Cách Cách lên, sau đó nắm ngón trỏ của , lần lượt nhấn sáu con số.

      Khi ra khỏi cửa hàng, Hùng Cách Cách bất thình lình run rẩy, kinh hãi hỏi Phó Khương: "…. .... biết mật mã?!”

      Phó Khương giơ túi đồ lên, cười híp mắt cảm khái : "Chậc chậc.... người tự cho mình là đúng nào giờ đều ngu ngốc, thích dùng sáu số sau của thẻ ngân hàng làm mật mã. Đặc biệt là khi quăng thẻ cho phụ nữ tùy tiện ra miệng ‘sáu số sau của thẻ chính là mật mã’ càng thêm có khí thế. Nếu giả bộ chính là ý này đấy.”

      Hùng Cách Cách cảm thấy Phó Khương rất đúng, nhưng lại có tâm trạng ca ngợi cách trả lời thấu đáo của ta. Hùng Cách Cách nhìn lượt phiếu biên lai, cảm thấy lỗ mũi chua xót, mắt hơi ngứa. Đáng thương thay trêu ai ghẹo ai thế này?

      nhìn lầm chứ? nhìn lầm chứ? ! Hôm nay, lại bị ép tiêu 18200 tệ! Ông trời ơi, ông hãy cho tiếng sét lớn đánh chết …. Đánh chết tên đàn ông cặn bã bên cạnh !

      Trừ hơn 800 tệ tiêu trong siêu thị tối qua, tiền lương quản gia tháng này của , còn lại tới 1000 thôi à?”

      Ông trời ơi, ông hãy tới xử lý cái tên gieo họa này !

      Hùng Cách Cách kéo lấy ống tay áo Phó Khương, tội nghiệp gào khóc : " có thể trả tiền lại cho tôi được ?"

      Phó Khương dùng ngữ điệu còn đáng thương hơn cả : "Cầu xin đừng bắt tôi trả tiền, có được ?"

      Hùng Cách Cách nuốt nước mắt : "Số tiền này phải của tôi, là phí cơm nước tháng này của Phó tổng đó!"

      Phó Khương đưa tay ôm lấy Hùng Cách Cách, vỗ vỗ bả vai của an ủi: "Nhà Phó tổng có tiền, thiếu chút xíu này đâu. Nếu như nó tìm đòi tiền hãy với nó tiền của nó đều dùng để hiếu kính hết cho chú nó rồi."

      Chú? Nếu như dám với Phó tổng, phí cơm nước của ta bị hiếu kính hết chú ta rồi, vậy nhất địn ta đá vào trong lò hỏa táng, trực tiếp tiến hành hủy diệt!

      Hùng Cách Cách rùng mình nức nở : "Phó Khương, tôi muốn đánh , làm sao đây?"

      Phó Khương xoa đầu Hùng Cách Cách dịu dàng : "Ngoan, thể tùy tiện đánh người, như vậy là đúng."

      Hùng Cách Cách rớt nước mắt.

      đúng là số khổ, sao lại gặp phải tên đàn ông cặn bã siêu cấp biết xấu hổ thế chứ!
      Phong Vũ Yên thích bài này.

    6. ^^! Nếu bạn không gửi link bài viết trên Facebook được, hãy sử dụng link trong khung này để chia sẻ bài viết :